Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1951
Chương 1951:
Giang Ninh như bị đóng cọc vậy, chỉ di chuyển quanh nơi kia chừng hai bước, năm người có đánh cũng không được.
“Thật không ngờ, bọn trộm vặt các người còn trộm luôn cả võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa chúng tôi!”
Giang Ninh quát: “Tiếc thay, chỉ học được mặt thôi, không biết tới lòng!”
“Các người muốn quyền phổ là để biết giới hạn của võ thuật sao?”
Bỗng một ánh sáng hiện lên trong đôi mắt anh, thấp thoáng một tia khinh thường, không khách sáo một chút nào.
“Tiếc thay, cả da lông mà các người cũng không biết, còn học đòi giới hạn?”
“Cuồng vọng!”
“Giết nóI”
Có mấy tên không chịu được. Bị Giang Ninh châm chọc như vậy, sao chúng có thể nhịn nữa chứ?
Ở nhà họ Lý, bọn họ đều được gọi là cao thủ, đương người nhà họ Lý tôn kính. Ở Hán Đô này, thậm chí là cả Đông Hàn, cũng không ai dám châm chọc bọn họ như vậy.
Đúng là bọn họ đã học võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa, nhưng nếu nói thật sự thành thạo, thì học mấy chục năm cũng chỉ đến được như thế này thôi.
Bị một tên nhãi con châm chọc như vậy, ai trong bọn họ còn có thể chịu được?
‘Am!
Giang Ninh tung một cú đấm ra: “Muốn xem thử giới hạn của quyền thuật không?”
Bồng nhiên bóng hình anh tan đi, hóa thành một luồng gió lớn xẹt qua người năm kẻ kia, cũng không biết là đã dừng lại ở bên cạnh ai.
“Vậy bây giờ tôi cho các người xem thử”
Một nắm tay giơ lên!
Bóng người lại xẹt qua, khuôn mặt Giang Ninh xuất hiện trước mặt một người trong số đó, ập tới như gió lốc khủng khiếp.
“Bốp!”
Ông ta còn chưa kịp đưa tay lên, cú đấm của Giang Ninh đã xông tới.
“Nhanh quá…”
Ông ta còn chưa nói xong, cú đấm của Giang Ninh đã nện thật mạnh vào ngực ông ta. Trong nháy mắt, ngực người này lõm một cái!
Sau khi một quả đấm cuồng bạo như thế bẻ gấy mấy khúc xương của ông ta, nó lại lao vào trong lòng ông ta.
Bốp! Bốp! Bốp!
Quyền đạo liên miên không dứt đột ngột bùng nổi “AI”
Tiếng kêu thảm thiết theo cùng với hình ảnh một bóng người bay văng ra ngoài, ông ta ngã trên mặt đất, đầu ngoảnh lại, thế là không còn sự sống nữa.
Một đấm, giết chết người!
Chỉ trong giây lát, không khí hệt như đông lại vậy, Lý Văn Sinh sợ đến mức mặt cũng trắng bệch.
Anh ta không thể ngờ được là cao thủ mà mình mượn từ Lý Thành Tế kia lại bị Giang Ninh đánh chết trong một quyền!
Giang Ninh như bị đóng cọc vậy, chỉ di chuyển quanh nơi kia chừng hai bước, năm người có đánh cũng không được.
“Thật không ngờ, bọn trộm vặt các người còn trộm luôn cả võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa chúng tôi!”
Giang Ninh quát: “Tiếc thay, chỉ học được mặt thôi, không biết tới lòng!”
“Các người muốn quyền phổ là để biết giới hạn của võ thuật sao?”
Bỗng một ánh sáng hiện lên trong đôi mắt anh, thấp thoáng một tia khinh thường, không khách sáo một chút nào.
“Tiếc thay, cả da lông mà các người cũng không biết, còn học đòi giới hạn?”
“Cuồng vọng!”
“Giết nóI”
Có mấy tên không chịu được. Bị Giang Ninh châm chọc như vậy, sao chúng có thể nhịn nữa chứ?
Ở nhà họ Lý, bọn họ đều được gọi là cao thủ, đương người nhà họ Lý tôn kính. Ở Hán Đô này, thậm chí là cả Đông Hàn, cũng không ai dám châm chọc bọn họ như vậy.
Đúng là bọn họ đã học võ thuật truyên thống của nước Vạn Hoa, nhưng nếu nói thật sự thành thạo, thì học mấy chục năm cũng chỉ đến được như thế này thôi.
Bị một tên nhãi con châm chọc như vậy, ai trong bọn họ còn có thể chịu được?
‘Am!
Giang Ninh tung một cú đấm ra: “Muốn xem thử giới hạn của quyền thuật không?”
Bồng nhiên bóng hình anh tan đi, hóa thành một luồng gió lớn xẹt qua người năm kẻ kia, cũng không biết là đã dừng lại ở bên cạnh ai.
“Vậy bây giờ tôi cho các người xem thử”
Một nắm tay giơ lên!
Bóng người lại xẹt qua, khuôn mặt Giang Ninh xuất hiện trước mặt một người trong số đó, ập tới như gió lốc khủng khiếp.
“Bốp!”
Ông ta còn chưa kịp đưa tay lên, cú đấm của Giang Ninh đã xông tới.
“Nhanh quá…”
Ông ta còn chưa nói xong, cú đấm của Giang Ninh đã nện thật mạnh vào ngực ông ta. Trong nháy mắt, ngực người này lõm một cái!
Sau khi một quả đấm cuồng bạo như thế bẻ gấy mấy khúc xương của ông ta, nó lại lao vào trong lòng ông ta.
Bốp! Bốp! Bốp!
Quyền đạo liên miên không dứt đột ngột bùng nổi “AI”
Tiếng kêu thảm thiết theo cùng với hình ảnh một bóng người bay văng ra ngoài, ông ta ngã trên mặt đất, đầu ngoảnh lại, thế là không còn sự sống nữa.
Một đấm, giết chết người!
Chỉ trong giây lát, không khí hệt như đông lại vậy, Lý Văn Sinh sợ đến mức mặt cũng trắng bệch.
Anh ta không thể ngờ được là cao thủ mà mình mượn từ Lý Thành Tế kia lại bị Giang Ninh đánh chết trong một quyền!
Bình luận facebook