Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1750
Chương 1750:
Đi theo Giang Ninh lâu như thế, cô ấy càng lúc càng nhìn rõ, thế giới này từ xưa tới nay chưa bao giờ là yên bình cả.
Từ xưa đến này, cũng không phải là chỉ có ánh sáng, mà còn có rất nhiều, rất nhiều thứ đen tối nữa.
Giang Ninh cũng không hề ngăn chặn tất cả những chuyện đen tối ấy không cho cô ấy biết, mà lại để cô ấy có thể nhìn rõ những chuyện đen tối ấy hơn, để cho cô ấy có được năng lực phân biệt rõ thị phi phải trái.
Không hề coi cô như một bình hoa di động hay là bông hoa đẹp đặt trong lồng kính, điều này càng khiến cho Lâm Vũ Chân cảm thấy là Giang Ninh thực sự đối xử rất tốt với cô ấy.
Cô ấy không hề hy vọng mình sẽ trở thành bình hoa di động, cũng không muốn là bông hoa trong lồng kính, chỉ muốn trở thành một người phụ nữ có thể kiên cường đứng bên cạnh Giang Ninh mà thôi.
Lúc này, miền Bắc chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, Lâm Vũ Chân có thể đoán ra được, Giang Ninh thì càng không cần nói, cô ấy có thể cảm nhận được.
So với việc làm ăn kinh doanh thì cô ấy càng lo lắng cho an toàn của người khác hơn.
“Chỉ cần là cậu ta vẫn còn sống thì vấn đề cũng không lớn”
Giang Ninh nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết được”
Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, rất nghiêm túc nhìn Giang Ninh, có vẻ do dự một lúc mới nói: “Có chuyện gì mà em có thể làm được thì hãy nói cho em biết bất cứ lúc nào”
Lúc này đây, cô ấy hình như có gì khác.
Trước đây, cô ấy đứng ở sau lưng của Giang Ninh, có Giang Ninh che chăn cho cô ấy, nhưng mà lần này, cô ấy muốn đứng ra, tiến lên trước một bước, không nói là sẽ đứng trước Giang Ninh, nhưng mà nhất định là phải đứng sánh vai với Giang Ninh.
Hai người bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.
“Ừm”
Trái tim của Giang Ninh bị rung động, nắm lấy tay của Lâm Vũ Chân: “Không có bà xã em ở bên cạnh thì anh cũng chẳng làm được gì hết, có chuyện gì cần đến em thì anh sẽ không hề khách sáo đâu.”
Nói xong, Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân một cái nhìn với hàm ý hãy tin tưởng vào anh, rồi sau đó quay người cùng A Phi rời khỏi phòng làm việc.
Động tĩnh của miền Bắc tất nhiên là Giang Ninh đã biết ngay từ lúc bắt đầu.
Dẫu cho anh ấy người thì không hề ở miền Bắc, A Phi cũng đến Đông Hải, nhưng mà miền Bắc… có thể coi là nơi đầu tiên mà Giang Ninh cai quản.
“Là nhà nào đã trốn ở sau lưng?”
Hai người bọn họ vừa đi xuống dưới tầng, Giang Ninh vừa hỏi.
“Nhà họ Tư Mã”
A Phi nói: Tống Tiểu Vũ đã truyền được tin tức này về, chỉ có mỗi chuyện này, cậu ta không moi móc được gì nhiều hơn”
Không cần nghĩ cũng biết, tình hình hiện giờ của Tống Tiểu Vũ vô cùng nguy hiểm, cậu ta có thể đưa được tin về gia tộc Tư Mã ra, e là cũng đã phải mạo hiểm rất lớn.
Một khi mà bị phát hiện thì chỉ sợ là chỉ có đường chết mà thôi!
Trong số tám dòng họ lánh đời, hành động của gia tộc Tư Mã quả thật là rất nhanh, hơn nữa vừa đi là đã đến miền Bắc, khống chế được phạm vi quan trọng nhất, muốn đảo loạn trật tự của miền Bắc, lúc này là đến để uy hiếp mình sao?
Bọn họ cũng có thể nói là khá có đầu óc.
Đi theo Giang Ninh lâu như thế, cô ấy càng lúc càng nhìn rõ, thế giới này từ xưa tới nay chưa bao giờ là yên bình cả.
Từ xưa đến này, cũng không phải là chỉ có ánh sáng, mà còn có rất nhiều, rất nhiều thứ đen tối nữa.
Giang Ninh cũng không hề ngăn chặn tất cả những chuyện đen tối ấy không cho cô ấy biết, mà lại để cô ấy có thể nhìn rõ những chuyện đen tối ấy hơn, để cho cô ấy có được năng lực phân biệt rõ thị phi phải trái.
Không hề coi cô như một bình hoa di động hay là bông hoa đẹp đặt trong lồng kính, điều này càng khiến cho Lâm Vũ Chân cảm thấy là Giang Ninh thực sự đối xử rất tốt với cô ấy.
Cô ấy không hề hy vọng mình sẽ trở thành bình hoa di động, cũng không muốn là bông hoa trong lồng kính, chỉ muốn trở thành một người phụ nữ có thể kiên cường đứng bên cạnh Giang Ninh mà thôi.
Lúc này, miền Bắc chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, Lâm Vũ Chân có thể đoán ra được, Giang Ninh thì càng không cần nói, cô ấy có thể cảm nhận được.
So với việc làm ăn kinh doanh thì cô ấy càng lo lắng cho an toàn của người khác hơn.
“Chỉ cần là cậu ta vẫn còn sống thì vấn đề cũng không lớn”
Giang Ninh nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết được”
Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, rất nghiêm túc nhìn Giang Ninh, có vẻ do dự một lúc mới nói: “Có chuyện gì mà em có thể làm được thì hãy nói cho em biết bất cứ lúc nào”
Lúc này đây, cô ấy hình như có gì khác.
Trước đây, cô ấy đứng ở sau lưng của Giang Ninh, có Giang Ninh che chăn cho cô ấy, nhưng mà lần này, cô ấy muốn đứng ra, tiến lên trước một bước, không nói là sẽ đứng trước Giang Ninh, nhưng mà nhất định là phải đứng sánh vai với Giang Ninh.
Hai người bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.
“Ừm”
Trái tim của Giang Ninh bị rung động, nắm lấy tay của Lâm Vũ Chân: “Không có bà xã em ở bên cạnh thì anh cũng chẳng làm được gì hết, có chuyện gì cần đến em thì anh sẽ không hề khách sáo đâu.”
Nói xong, Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân một cái nhìn với hàm ý hãy tin tưởng vào anh, rồi sau đó quay người cùng A Phi rời khỏi phòng làm việc.
Động tĩnh của miền Bắc tất nhiên là Giang Ninh đã biết ngay từ lúc bắt đầu.
Dẫu cho anh ấy người thì không hề ở miền Bắc, A Phi cũng đến Đông Hải, nhưng mà miền Bắc… có thể coi là nơi đầu tiên mà Giang Ninh cai quản.
“Là nhà nào đã trốn ở sau lưng?”
Hai người bọn họ vừa đi xuống dưới tầng, Giang Ninh vừa hỏi.
“Nhà họ Tư Mã”
A Phi nói: Tống Tiểu Vũ đã truyền được tin tức này về, chỉ có mỗi chuyện này, cậu ta không moi móc được gì nhiều hơn”
Không cần nghĩ cũng biết, tình hình hiện giờ của Tống Tiểu Vũ vô cùng nguy hiểm, cậu ta có thể đưa được tin về gia tộc Tư Mã ra, e là cũng đã phải mạo hiểm rất lớn.
Một khi mà bị phát hiện thì chỉ sợ là chỉ có đường chết mà thôi!
Trong số tám dòng họ lánh đời, hành động của gia tộc Tư Mã quả thật là rất nhanh, hơn nữa vừa đi là đã đến miền Bắc, khống chế được phạm vi quan trọng nhất, muốn đảo loạn trật tự của miền Bắc, lúc này là đến để uy hiếp mình sao?
Bọn họ cũng có thể nói là khá có đầu óc.
Bình luận facebook