Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1687
Chương 1687:
Giang Ninh nói: “Chính là vài ngày trước.”
Cái gì mà ước hẹn hai mươi năm chó má, trong lòng Giang Ninh, một trận lửa giận dần dần bốc lên!
Gạt người, tất cả đều là gạt người hết!
Phương Nhiễm không nói gì, bà ấy buông lỏng cánh tay của Giang Ninh, cả người giống như hóa đá, đứng yên bất động ở đó.
Thậm chí bà ấy cũng không hỏi lại, dường như trong lòng đã sớm đoán được, kết quả sẽ là như vậy.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống, chảy tới cắm, nhỏ giọt tí tách xuống trên mặt đất.
“Sư mẫu, xin người kìm nén đau thương”
Giang Ninh không nên nói cái gì.
Loại đau khổ này, anh có thể hiểu được, mất đi người đối với bản thân mình mà nói vô cùng quan trọng, loại đau khổ này, bản thân Giang Ninh đã từng trải qua.
Nhưng anh biết, nỗi đau của anh, so ra còn thua kém Phương Nhiễm.
Bà đã đợi sư phụ của mình ròng rãn suốt hai mươi năm!
Hai mươi năm như một ngày, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm chút cách ăn mặc của bản thân, không có nhan sắc của mình già đi theo năm tháng, hy vọng lúc gặp lại sư phụ của mình, vẫn giữ được dáng vẻ năm đó.
Ưa nhìn như trước, xinh đẹp như trước.
“Con muốn đón người trở về, hiếu kính với sư mẫu, thay thế sư phụ chăm sóc người.”
Giang Ninh đã mở miệng: “Nhà họ Phương này…”
“Tôi không đi.”
Nước mắt Phương Nhiễm rơi đầy trên mặt, cũng lắc lắc đầu: “Tôi không thể đi”
Giang Ninh ngẩn ra.
Phương Nhiễm không chịu đi?
Vừa rồi Phương Uy cũng nói, ông ta có thể để Giang Ninh đưa Phương Nhiễm đi, nhưng bản thân Phương Nhiễm có chịu đi hay không thì là chuyện của Phương Nhiễm.
Chẳng lẽ, cả quãng đời còn lại bị nhốt ở trong hầm giam tối tăm ngột ngạt này, Phương Nhiễm vẫn muốn tiếp tục sao?
“Sư mẫu…”
“Tôi không thể đi”
Phương Nhiễm lại lắc lắc đầu, bà ấy nhìn Giang Ninh, giọng điệu run rẩy: “Tôi thật sự không thể đi, anh ấy đã chết rồi… tôi còn có thể đi đâu?”
Cô cười khổ, gạt bỏ nụ cười tươi: “Tôi sớm nên biết kết quả như thế này, tôi sớm nên biết được”
“Sư mẫu, người đang lo lắng điều gì?”
Giang Ninh hỏi: “Con muốn dẫn người đi, không ai có thể ngăn cản!”
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Phương Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt một cái, biết loại người như Phương Uy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả mình đi.
Giang Ninh nói: “Chính là vài ngày trước.”
Cái gì mà ước hẹn hai mươi năm chó má, trong lòng Giang Ninh, một trận lửa giận dần dần bốc lên!
Gạt người, tất cả đều là gạt người hết!
Phương Nhiễm không nói gì, bà ấy buông lỏng cánh tay của Giang Ninh, cả người giống như hóa đá, đứng yên bất động ở đó.
Thậm chí bà ấy cũng không hỏi lại, dường như trong lòng đã sớm đoán được, kết quả sẽ là như vậy.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống, chảy tới cắm, nhỏ giọt tí tách xuống trên mặt đất.
“Sư mẫu, xin người kìm nén đau thương”
Giang Ninh không nên nói cái gì.
Loại đau khổ này, anh có thể hiểu được, mất đi người đối với bản thân mình mà nói vô cùng quan trọng, loại đau khổ này, bản thân Giang Ninh đã từng trải qua.
Nhưng anh biết, nỗi đau của anh, so ra còn thua kém Phương Nhiễm.
Bà đã đợi sư phụ của mình ròng rãn suốt hai mươi năm!
Hai mươi năm như một ngày, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm chút cách ăn mặc của bản thân, không có nhan sắc của mình già đi theo năm tháng, hy vọng lúc gặp lại sư phụ của mình, vẫn giữ được dáng vẻ năm đó.
Ưa nhìn như trước, xinh đẹp như trước.
“Con muốn đón người trở về, hiếu kính với sư mẫu, thay thế sư phụ chăm sóc người.”
Giang Ninh đã mở miệng: “Nhà họ Phương này…”
“Tôi không đi.”
Nước mắt Phương Nhiễm rơi đầy trên mặt, cũng lắc lắc đầu: “Tôi không thể đi”
Giang Ninh ngẩn ra.
Phương Nhiễm không chịu đi?
Vừa rồi Phương Uy cũng nói, ông ta có thể để Giang Ninh đưa Phương Nhiễm đi, nhưng bản thân Phương Nhiễm có chịu đi hay không thì là chuyện của Phương Nhiễm.
Chẳng lẽ, cả quãng đời còn lại bị nhốt ở trong hầm giam tối tăm ngột ngạt này, Phương Nhiễm vẫn muốn tiếp tục sao?
“Sư mẫu…”
“Tôi không thể đi”
Phương Nhiễm lại lắc lắc đầu, bà ấy nhìn Giang Ninh, giọng điệu run rẩy: “Tôi thật sự không thể đi, anh ấy đã chết rồi… tôi còn có thể đi đâu?”
Cô cười khổ, gạt bỏ nụ cười tươi: “Tôi sớm nên biết kết quả như thế này, tôi sớm nên biết được”
“Sư mẫu, người đang lo lắng điều gì?”
Giang Ninh hỏi: “Con muốn dẫn người đi, không ai có thể ngăn cản!”
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Phương Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt một cái, biết loại người như Phương Uy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả mình đi.
Bình luận facebook