Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1504
Chương 1504:
Giang Ninh ngược lại, nói công khai liền công khai luôn.
“Nhóc con, tôi càng ngày càng bội phục cậu rồi” Đàm Hưng nhìn Giang Ninh không khỏi than thở: “Chí khí của cậu, tôi không sánh bằng”
“Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì tôi sẽ thực hiện, cái mặt của tôi vẫn là hữu dụng một chút đó.” Ông ta gấp tờ giấy Quyền phổ, trả lại cho Giang Ninh.
“Chủ Thượng bọn họ chắc chắn không thể ngờ tới, cậu lại phản ứng như này” Đừng nói đến Chủ Thượng, ngay cả ông ta, thường xuyên tiếp xúc với Giang Ninh, đều không ngờ tới Giang Ninh lại có thể giải quyết như thế này.
“Bọn họ muốn câu cá, đúng lúc tôi cũng muốn, chỉ là bọn họ không nghĩ người câu là tôi, nhưng thứ tôi muốn câu lên là thế lực ẩn giấu đằng sau bọn họ, bí mật sâu sắc hơn” Sự việc cụ thể, không cần Giang Ninh quá để tâm.
Anh luôn luôn như vậy, Giang Ninh tiếp tục ngồi trong văn phòng pha trà, Đàm Hưng đi ra ngoài.
Trong võ quán, Phương Thu vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, đợi lượt thách đấu tiếp theo từ những người đến đòi Quyền phổ.
“Ông Đàm ạt”
“Ông Đàm đến ạ!”
“Gặp lại ông Đàm ạI” Học viên nhìn thấy ông Đàm, từng người chào hỏi một các kính trọng.
Nhưng Phương Thu ngược lại không có chút động đậy nào.
Cả cái Đông Hải này, ngoài Giang Ninh ra, anh ta không phục ai cả.
Thậm chí, nếu không phải là anh ta đánh không lại Giang Ninh, ngay cả Giang Ninh anh ta cũng không phục.
“Tôi tuyên bố một chuyện” Đàm Hưng không quan tâm Phương Thu liền trực tiếp nói: “Dạo gần đây có rất nhiều người đến cửa thách đấu, vì vậy Giang Ninh quyết định làm một chuyện, đó là tổ chức đại hội võ lâm, thuận tiện cho mọi người giao lưu và thảo luận” Lời vừa nói xong, một đám người có chút kích động, xoa Xoa tay.
“Ai có thể cười đến cuối cùng, trở thành quán quân, thì mới có tư cách được xem Quyền phổ trên tay Giang Ninh!”
Trong câu thứ hai của Đàm Hưng, đã khiến cho tất cả thực tập sinh ở đây đều phải choáng váng. Có thể nhìn Quyền phổ sao?
Những chuyện bí ẩn như vậy, thử nghĩ xem nếu muốn đến thì cũng phải là một người đàn ông có tính cách lớn như Giang Ninh, như thế mới đủ tư cách để kiểm soát và theo dõi, đúng không? Họ mà cũng có cơ hội.
“Ông Đàm, anh Giang không đùa đúng không?”
“Không đùa đâu” Ông Đàm nói: “Loại chuyện này, các cậu chịu trách nhiệm, thông báo ra ngoài, phải chuẩn bị cho tốt” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Đợi đãi” Phương Thu lập tức gọi ông ta: “Ông vừa nói cái gì?”
“Giang Ninh muốn công khai Quyền phổ sao? Anh ta điên rồi” Quyển sách võ thuật có nghĩa là gì, người khác không biết được, nhưng Phương Thu lại biết rất rõ.
Bảo bối này, không biết bao nhiêu người có nằm mơ cũng muốn, Giang Ninh thì tốt rồi, nói công khai thì cứ thế công khai sao?
Anh ta dựa vào cái gì!
Quyền phổ này, lại mang ra ngoài!
“Anh ta có bị điên hay không? Tôi không biết, nhưng khi đó, nhất định sẽ có một nhóm người sẽ phát điên” Đàm Hưng nhẹ giọng nói.
Giang Ninh ngược lại, nói công khai liền công khai luôn.
“Nhóc con, tôi càng ngày càng bội phục cậu rồi” Đàm Hưng nhìn Giang Ninh không khỏi than thở: “Chí khí của cậu, tôi không sánh bằng”
“Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì tôi sẽ thực hiện, cái mặt của tôi vẫn là hữu dụng một chút đó.” Ông ta gấp tờ giấy Quyền phổ, trả lại cho Giang Ninh.
“Chủ Thượng bọn họ chắc chắn không thể ngờ tới, cậu lại phản ứng như này” Đừng nói đến Chủ Thượng, ngay cả ông ta, thường xuyên tiếp xúc với Giang Ninh, đều không ngờ tới Giang Ninh lại có thể giải quyết như thế này.
“Bọn họ muốn câu cá, đúng lúc tôi cũng muốn, chỉ là bọn họ không nghĩ người câu là tôi, nhưng thứ tôi muốn câu lên là thế lực ẩn giấu đằng sau bọn họ, bí mật sâu sắc hơn” Sự việc cụ thể, không cần Giang Ninh quá để tâm.
Anh luôn luôn như vậy, Giang Ninh tiếp tục ngồi trong văn phòng pha trà, Đàm Hưng đi ra ngoài.
Trong võ quán, Phương Thu vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, đợi lượt thách đấu tiếp theo từ những người đến đòi Quyền phổ.
“Ông Đàm ạt”
“Ông Đàm đến ạ!”
“Gặp lại ông Đàm ạI” Học viên nhìn thấy ông Đàm, từng người chào hỏi một các kính trọng.
Nhưng Phương Thu ngược lại không có chút động đậy nào.
Cả cái Đông Hải này, ngoài Giang Ninh ra, anh ta không phục ai cả.
Thậm chí, nếu không phải là anh ta đánh không lại Giang Ninh, ngay cả Giang Ninh anh ta cũng không phục.
“Tôi tuyên bố một chuyện” Đàm Hưng không quan tâm Phương Thu liền trực tiếp nói: “Dạo gần đây có rất nhiều người đến cửa thách đấu, vì vậy Giang Ninh quyết định làm một chuyện, đó là tổ chức đại hội võ lâm, thuận tiện cho mọi người giao lưu và thảo luận” Lời vừa nói xong, một đám người có chút kích động, xoa Xoa tay.
“Ai có thể cười đến cuối cùng, trở thành quán quân, thì mới có tư cách được xem Quyền phổ trên tay Giang Ninh!”
Trong câu thứ hai của Đàm Hưng, đã khiến cho tất cả thực tập sinh ở đây đều phải choáng váng. Có thể nhìn Quyền phổ sao?
Những chuyện bí ẩn như vậy, thử nghĩ xem nếu muốn đến thì cũng phải là một người đàn ông có tính cách lớn như Giang Ninh, như thế mới đủ tư cách để kiểm soát và theo dõi, đúng không? Họ mà cũng có cơ hội.
“Ông Đàm, anh Giang không đùa đúng không?”
“Không đùa đâu” Ông Đàm nói: “Loại chuyện này, các cậu chịu trách nhiệm, thông báo ra ngoài, phải chuẩn bị cho tốt” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Đợi đãi” Phương Thu lập tức gọi ông ta: “Ông vừa nói cái gì?”
“Giang Ninh muốn công khai Quyền phổ sao? Anh ta điên rồi” Quyển sách võ thuật có nghĩa là gì, người khác không biết được, nhưng Phương Thu lại biết rất rõ.
Bảo bối này, không biết bao nhiêu người có nằm mơ cũng muốn, Giang Ninh thì tốt rồi, nói công khai thì cứ thế công khai sao?
Anh ta dựa vào cái gì!
Quyền phổ này, lại mang ra ngoài!
“Anh ta có bị điên hay không? Tôi không biết, nhưng khi đó, nhất định sẽ có một nhóm người sẽ phát điên” Đàm Hưng nhẹ giọng nói.
Bình luận facebook