Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
A Mạc Lý không bị quá nhiều ảnh hưởng, hắn nói lời khiêu chiến với Lương Thu đại ca để có thêm cảm giác áp lực làm cho toàn thân sung mãn hơn.
Lương Thu đại ca, nhất định ta sẽ khai sáng con đường võ đạo của ta!
Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
A Mạc Lý chạy một mạch như điên trở về Sa Kỳ Mã Học Viện. Đường Thiên bị đuổi khỏi trường học nên không cần làm bất kỳ thủ tục gì, nhưng A Mạc Lý cần phải trở về trường học để làm thủ tục chuyển trường.
Ý chí chiến đấu của A Mạc Lý cao ngất, hắn cuồng vọt tới Sa Kỳ Mã Học Viện.
"Trụ cột! Trụ cột cơ sở!"
A Mạc Lý hét thật to làm chim muông trong rừng nháo nhác bay lên. Nền tảng cơ bản hiện này là phải thật tình tu luyện, đây chính là sự giống nhau của nam nhân không tầm thường mà! Cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng làm vậy, nền tảng cơ bản luôn là khắc khổ, luôn là kiên nhẫn, là kiên trì bền bỉ của đàn ông mới phải!
Bây giờ, để tạo nền tảng cơ bản vững chắc nhất định phải là tu luyện khắc khổ đó!
Mình không thể tụt hậu được!
A Mạc Lý âm thầm nắm chặt bàn tay lại, ý chí chiến đấu tràn trề. Thân hình như cuồng phong thổi xẹt qua biển tên treo lơ lửng vọt vào nơi gọi là diễn võ trường. Giống như ánh nắng tươi tắn buổi sớm, còn cái gì ngoài một cuộc thực chiến càng làm cho nhiệt huyết trong người sôi trào đây này?
Nhưng khi hắn vọt vào thao trường thì mắt trợn tròn xoe.
Diễn võ trường không một bóng người, chỉ có một, hai con chim nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, Đường Thiên nằm cuộn mình trên tảng đá bên dòng suối, ngáy pho pho. Hắn ngủ vô cùng say sưa, bên mép có vương một tia sáng bạc, nhỏ trên tảng đá.
O. . . o. . .
Tiếng ngáy êm êm có vần có luật.
Trong nháy mắt, A Mạc Lý hóa đá, nhưng cũng trong nháy mắt, lửa giận xông lên. Một bước dài tiến tới, bặp, một tay hắn nắm cổ áo, xách Đường Thiên lên.
"Nền tảng cơ bản là thế à, ngươi làm cho ta quá thất vọng! Buổi sớm đẹp thế, ngươi lại ngủ! Ngươi lại đang ngủ! Tại sao ngươi có thể ngủ được. . ."
A Mạc Lý gầm thét như sấm, nước miếng bắn tung tóe lên mặt Đường Thiên.
Đôi mắt trĩu nặng của Đường Thiên he hé mở, hắn nhìn thấy một hình ảnh mơi hồ rồi mí mắt lại sập xuống, miệng mớ : "Để ta ngủ tiếp . ."
Hắn cực kỳ mệt mỏi!
Mười ngày tu luyện không ngủ không nghỉ tu luyện, dù là sau quang môn không cần ăn cơm, khôi phục nhanh chóng nhưng tu luyện khô khan nhàm chán làm cho ngay cả người sắt như Đường Thiên cũng chịu không nổi.
Cuối cùng đi ra như thế nào hắn cũng không biết.
Giấc ngủ tưởng thật lâu, bỗng nhiên hắn cảm giác khát nước. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lần mò đến bên dòng suối uống vài ngụm nước. Ấm quá, hắn lại gối đầu lên tảng đá ngủ tiếp.
Sảng khoái, thoải mái quá. . .
Tiếp tục ngủ tiếp. . . Ta muốn ngủ tới khi tận thế. . .
Vừa ngủ say Đường Thiên vừa nhóp nhép miệng, khuôn mặt hiện nét cười ngây ngô.
A Mạc Lý quát lên như sấm: "Nền tảng căn bản, tại sao ngươi có thể phí phạm thời gian như thế? Ngươi không thấy xấu hổ khi lãng phí thời gian để ngủ sao? Nền tảng căn bản, ngươi muốn là người mở ra võ đạo hoàn toàn mới cơ mà!"
A Mạc Lý vừa gầm thét, vừa ra sức lắc toàn thân Đường Thiên một trận.
Đường Thiên ở trong tay A Mạc Lý tựa như con cá chết, toàn thân rũ ra lắc theo nhịp của A Mạc Lý, tiếng lẩm bẩm trong miệng vẫn không ngừng nghỉ.
Thật thoải mái. . .
Đường Thiên dường như thấy một người khổng lồ lực lưỡng, vẻ mặt hòa ái đưa võng cho hắn. . .
Đúng là người tốt. . .
Tiếng lẩm bẩm của Đường Thiên càng lớn, nét cười ngây ngô càng rạng rỡ.
A Mạc Lý nhanh chóng phát hiện, Đường Thiên trong tay y không khác sợi mỳ, mặc kệ cho y quăng quật sao cũng được mà hắn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Khuôn mặt A Mạc Lý sạm lại, y nhìn xung quanh. Khi mắt y nhìn thấy dòng suốt thì chợt tỏa sáng, ngửa mặt lên trời rống giận: "Trụ cột đường, tỉnh lại đi!" [DG: đây là cách gọi mấy nhân vật với nhau]
Nói xong, y nâng Đường Thiên lên, ném thẳng vào giữa dòng suối nhỏ.
Dù mặt trời đã lên rất lâu, nhưng nước suối vẫn lạnh thấu xương. Rơi vào trong dòng suối, Đường Thiên giật thót. Cái lạnh thấu xương làm hắn tỉnh khỏi giấc mộng.
Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra?
Ở dưới nước, Đường Thiên quẫy đạp theo bản năng, khuôn mặt ngơ ngác. Cho đến giờ hắn vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này, A Mạc Lý đứng trên tảng đá không xa dòng suối. Y giơ cánh tay phải lên vẫy, khuôn mặt phấn khởi gầm thét: "Trụ cột đường! Sáng bảnh mắt mà vẫn còn ngủ thì thật không thể tha thứ được! Đến đây đi, đánh một trận oanh liệt xem sao! Với danh nghĩa võ giả đi. . ."
Khuôn mặt ngơ ngác của Đường Thiên rốt cục cũng tỉnh táo lại, chân mày cau lại. Khuôn mặt đen kịt như mây đen từ bốn phương tám hướng kéo về, khóe miệng nhếch lên, cơn giận nhanh chóng tràn ra không thể ngăn chặn nổi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như được rít từ trong kẽ răng ra.
"Con ruồi trâu, ngươi muốn chết!"
Đường Thiên đang ngủ say sưa bị đánh thức thô bạo nên trong lồng ngực rực cháy một ngọn lửa giận dữ, song không biết có phải do nước lạnh như băng là nguyên nhân hay không mà hiện tại tâm trí hắn vẫn trống rỗng hoàn toàn.
Đường Thiên lồm cồm bỏ lên khỏi dòng suối, toàn thân ướt đẫm, từng giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống, mỗi bước là một vũng nước. Khuôn mặt hắn trơ trơ tiến tới gần A Mạc Lý.
Khi còn cách A Mạc Lý nửa trượng, hắn dừng lại.
Mười ngày điên cuồng khổ tu làm cho hắn không chút nghĩ ngợi, tay xuất ra Thiểm Quyền thức mở đầu.
Không, là trụ cột quyền pháp!
A Mạc Lý rùng mình, mắt nhíu lại, trong đôi mắt lóe ra tia kinh ngạc và hưng phấn. Tự nhiên chứng kiến được, y cảm thấy hưng phần nói không ra lời. Sự hưng phấn này làm cho y run rẩy.
Trụ cột đường, cuối cùng ngươi cũng bắt đầu sao. . .
A Mạc Lý không chút coi rẻ tâm tư Đường Thiên, y biết rõ Đường Thiên là cái đồ biến thái, tuyệt đối không thể dùng thường thức để xét việc.
Lúc này, ánh mắt A Mạc Lý bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Đường Thiên, y đột nhiên ngẩn ra. Ánh mắt lạnh như băng, tản ra khí tức làm lòng người run rẩy. A Mạc Lý cảm giác mình thật giống như đột nhiên bị một con dã thú cực kỳ đáng sợ ngắm nghía.
Khí tức cực nguy hiểm. . .
A Mạc Lý nheo mắt lại, trong lòng âm thầm đề phòng.
Loại khí tức nguy hiểm này, y chỉ mới gặp trên người một người thôi, đó là thần tượng mà y đã thề phải đánh bại, Lương Thu!
A Mạc Lý chưa từng coi thường tiềm lực Đường Thiên, một người có thể kiên trì năm năm vũ kỹ nền tảng thì ở trong lòng của y là cường giả chân chính. Đây chính là lý do chính tại sao y đồng ý theo Đường Thiên chuyển sang Sa Kỳ Mã Học Viện.
Nhưng không có nghĩa là, Đường Thiên có thể sánh được Lương Thu đại ca.
Lương Thu đại ca là đệ nhất cao thủ Mãnh Thú Học Viện, không ai dám tranh cãi. Cho dù khắp các học viện như rừng ở Tinh Phong thành, Lương Thu đại ca cũng tuyệt đối có thể ở trong hàng ngũ ba người giỏi nhất. Trong lòng A Mạc Lý, vượt qua Lương Thu đại ca vẫn là mục tiêu để y hướng tới.
Nếu sau một hai năm nữa Đường Thiên đạt tới tài nghệ của Lương Thu đại ca, A Mạc Lý sẽ không giật mình.
Nhưng mà. . . Con mẹ nó, bây giờ mới chỉ qua một đêm thôi mà!
Trên người Đường Thiên lại xuất hiện khí tức tương tự Lương Thu đại ca . . .
Trong lòng A Mạc Lý không thể không dao động.
Phảng phất nhận thấy tâm tình A Mạc Lý có dao động rất nhỏ, ánh mắt Đường Thiên đột nhiên trở nên sắc bén.
Chân bước dài, hữu quyền huơ ra.
Khi thân hình Đường Thiên vừa động, A Mạc Lý phục hồi tinh thần lại ngay. Y giơ một quyền nghênh đón không chút nào yếu thế. Mặc dù chủ tu đao pháp, nhưng quyền pháp của A Mạc Lý vốn không kém. Hơn nữa y giao chiến với trụ cột quyền pháp của Đường Thiên rất nhiều lần nên quyền pháp của y cũng đột nhiên tăng mạnh, cộng thêm thần lực trời sinh nên uy lực "Man Giác Quyền" cấp hai trong tay y trở nên kinh người.
Chiêu thức bộ "Man Giác Quyền" đơn giản, đại khai đại hợp, nhưng lực địch thiên quân, sở trường là dùng cứng đối cứng.
Chỉ thấy A Mạc Lý thế như trâu lao tới, quyền như sừng, đón đỡ nắm đấm Đường Thiên, ầm ầm nổ vang.
Bây giờ, đại não Đường Thiên hoàn toàn trống rỗng, bị nước lạnh đánh thức vẫn còn chưa thanh tỉnh đã bị lửa giận rần rật chi phối. Mười ngày khổ tu tạo thành bản năng.
Ánh mắt A Mạc Lý sáng quắc, nhìn chằm chằm Đường Thiên, y tràn đầy hy vọng đối với Đường Thiên.
Tốc độ quyền của Đường Thiên cực nhanh!
Bỗng nhiên, con ngươi A Mạc Lý chợt co rụt lại.
Quả đấm của Đường Thiên biến mất không có dấu hiệu, chỉ một khắc sau, quả đấm hiện ra cách mặt y chỉ khoảng một thước.
Thiểm Quyền!
Trong lòng A Mạc Lý máy động, vội vàng né đầu sang bên, vừa kịp né tránh Thiểm Quyền.
Đồng thời trong lúc đó, trong lòng A Mạc Lý thầm kêu không ổn, y đánh nhau với Đường Thiên nhiều lần nên hiểu lắm phong cách Đường Thiên. Chiến đấu với Đường Thiên nhất định phải bình tĩnh, ngàn lần không được lơ là sơ suất. Hơi không cẩn thận, một khi lâm vào bị động tiếp theo sau tất nhiên là công kích cuồng phong loạn vũ.
Quả nhiên, bước chân của Đường Thiên như tên bắn, hắn đã vận hữu quyền từ trước chỉ chờ phát động, lần nữa oanh kích A Mạc Lý.
A Mạc Lý vội vàng lấy tay chắn, tính chuyện ngăn trở một quyền này.
Quả đấm của Đường Thiên lại biến mất lần nữa trong không trung.
Hả? A Mạc Lý ngẩn ra, y thất thần mất một chốc ngắn ngủi. Nguy hiểm mãnh liệt lần nữa bao phủ, y giật thót một cái, tỉnh táo lại. Khẽ hừ một tiếng trầm thấp, chân phải đạp mạnh lên mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất nổi lên từng cơn gợn sóng như nước khuếch tán ra bốn phía.
"Địa Chấn Ba" là một trong những kỹ xảo vũ kỹ trung Thổ Hệ thường dùng nhất, lợi dụng chân lực Thổ Hệ, rót vào mặt đất dưới chân, khiến cho mặt đất chấn động biên độ nhỏ.
Cả vùng đất là môi giới tốt nhất cho chân lực Thổ Hệ, chỉ cần đối phương ở trong phạm vi dao động thì hành động sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cơ hồ đồng thời, quyền ảnh có vẻ mơ hồ từ trong không khí không có chút nào dấu hiệu chui đi ra phía trước mặt y. Tiếng xé gió rít lên xông tới!
Nhanh quá!
Con ngươi A Mạc Lý co rụt lại, khuỷu tay khẽ xoay, hóa quyền thành chưởng gạt quả đấm của Đường Thiên đi.
Y thu nắm đấm về nơi eo chờ đợi cơ hội phản kích. Y đợi Đường Thiên bị sóng địa chấn lan tới, sẽ xuất hiện một chớp ngắn ngủi thân thể mất ổn định. Dù chỉ bị mất thăng bằng ngắn thôi, nhưng A Mạc Lý dùng chiêu này rất thành thạo, y có thể nhanh chóng bắt được sơ hở. Thế nhưng khả năng phản ứng của Đường Thiên quá mức biến thái. Sơ hở nhỏ bé sẽ biến mất rất nhanh chóng cho nên A Mạc Lý cần vận mười hai phần tinh thần, đợi chờ cho Đường Thiên một kích trí mạng.
Song công kích của Đường Thiên hoàn toàn ngoài sự dự kiến của A Mạc Lý. Hắn phảng phất như không biết sóng địa chấn sắp quét qua vị trí của hắn. Hắn vẫn cường công.
Một quyền tiếp một quyền, quyền sau nhanh hơn quyền trước.
Quyền ảnh lấp lóa.
Trong tầm mắt A Mạc Lý đều là quyền ảnh, chợt lóe chợt lóe, giống như cuồng phong bão táp, từ bốn phương tám kéo đến vây y lại.
Cái đồ biến thái này!
A Mạc Lý không ngờ Đường Thiên hoàn toàn không thèm lý trí, không cần sách lược, chỉ một mực tấn công. Trụ cột quyền pháp của Đường Thiên đã rất nhanh, bây giờ đạt mức Thiểm Quyền lại càng nhanh vô song, khó có thể tưởng tượng. Trong giây lát A Mạc Lý thậm chí sinh ra cảm giác mệt mỏi.
Tuy nhiên, vũ kỹ của y cũng thực vững chắc vô cùng, y chưa dùng đến Man giác quyền công kích cường ngạnh mà sử dụng loại vũ kỹ phòng thủ "Trung Môn Thập Nhị Tán Thủ" bảo vệ chặt chính giữa.
Chỉ thấy thân hình A Mạc Lý xuống tấn, hai bàn tay to múa lên chưởng ảnh đầy trời, tựa như một con nhện tám chân bảo vệ vững chắc chính giữa.
Quyền chưởng va nhau, kình khí tán ra bốn phía.
Hả? Không đúng! Hai mắt A Mạc Lý chợt mở to.
Lương Thu đại ca, nhất định ta sẽ khai sáng con đường võ đạo của ta!
Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
A Mạc Lý chạy một mạch như điên trở về Sa Kỳ Mã Học Viện. Đường Thiên bị đuổi khỏi trường học nên không cần làm bất kỳ thủ tục gì, nhưng A Mạc Lý cần phải trở về trường học để làm thủ tục chuyển trường.
Ý chí chiến đấu của A Mạc Lý cao ngất, hắn cuồng vọt tới Sa Kỳ Mã Học Viện.
"Trụ cột! Trụ cột cơ sở!"
A Mạc Lý hét thật to làm chim muông trong rừng nháo nhác bay lên. Nền tảng cơ bản hiện này là phải thật tình tu luyện, đây chính là sự giống nhau của nam nhân không tầm thường mà! Cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng làm vậy, nền tảng cơ bản luôn là khắc khổ, luôn là kiên nhẫn, là kiên trì bền bỉ của đàn ông mới phải!
Bây giờ, để tạo nền tảng cơ bản vững chắc nhất định phải là tu luyện khắc khổ đó!
Mình không thể tụt hậu được!
A Mạc Lý âm thầm nắm chặt bàn tay lại, ý chí chiến đấu tràn trề. Thân hình như cuồng phong thổi xẹt qua biển tên treo lơ lửng vọt vào nơi gọi là diễn võ trường. Giống như ánh nắng tươi tắn buổi sớm, còn cái gì ngoài một cuộc thực chiến càng làm cho nhiệt huyết trong người sôi trào đây này?
Nhưng khi hắn vọt vào thao trường thì mắt trợn tròn xoe.
Diễn võ trường không một bóng người, chỉ có một, hai con chim nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, Đường Thiên nằm cuộn mình trên tảng đá bên dòng suối, ngáy pho pho. Hắn ngủ vô cùng say sưa, bên mép có vương một tia sáng bạc, nhỏ trên tảng đá.
O. . . o. . .
Tiếng ngáy êm êm có vần có luật.
Trong nháy mắt, A Mạc Lý hóa đá, nhưng cũng trong nháy mắt, lửa giận xông lên. Một bước dài tiến tới, bặp, một tay hắn nắm cổ áo, xách Đường Thiên lên.
"Nền tảng cơ bản là thế à, ngươi làm cho ta quá thất vọng! Buổi sớm đẹp thế, ngươi lại ngủ! Ngươi lại đang ngủ! Tại sao ngươi có thể ngủ được. . ."
A Mạc Lý gầm thét như sấm, nước miếng bắn tung tóe lên mặt Đường Thiên.
Đôi mắt trĩu nặng của Đường Thiên he hé mở, hắn nhìn thấy một hình ảnh mơi hồ rồi mí mắt lại sập xuống, miệng mớ : "Để ta ngủ tiếp . ."
Hắn cực kỳ mệt mỏi!
Mười ngày tu luyện không ngủ không nghỉ tu luyện, dù là sau quang môn không cần ăn cơm, khôi phục nhanh chóng nhưng tu luyện khô khan nhàm chán làm cho ngay cả người sắt như Đường Thiên cũng chịu không nổi.
Cuối cùng đi ra như thế nào hắn cũng không biết.
Giấc ngủ tưởng thật lâu, bỗng nhiên hắn cảm giác khát nước. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lần mò đến bên dòng suối uống vài ngụm nước. Ấm quá, hắn lại gối đầu lên tảng đá ngủ tiếp.
Sảng khoái, thoải mái quá. . .
Tiếp tục ngủ tiếp. . . Ta muốn ngủ tới khi tận thế. . .
Vừa ngủ say Đường Thiên vừa nhóp nhép miệng, khuôn mặt hiện nét cười ngây ngô.
A Mạc Lý quát lên như sấm: "Nền tảng căn bản, tại sao ngươi có thể phí phạm thời gian như thế? Ngươi không thấy xấu hổ khi lãng phí thời gian để ngủ sao? Nền tảng căn bản, ngươi muốn là người mở ra võ đạo hoàn toàn mới cơ mà!"
A Mạc Lý vừa gầm thét, vừa ra sức lắc toàn thân Đường Thiên một trận.
Đường Thiên ở trong tay A Mạc Lý tựa như con cá chết, toàn thân rũ ra lắc theo nhịp của A Mạc Lý, tiếng lẩm bẩm trong miệng vẫn không ngừng nghỉ.
Thật thoải mái. . .
Đường Thiên dường như thấy một người khổng lồ lực lưỡng, vẻ mặt hòa ái đưa võng cho hắn. . .
Đúng là người tốt. . .
Tiếng lẩm bẩm của Đường Thiên càng lớn, nét cười ngây ngô càng rạng rỡ.
A Mạc Lý nhanh chóng phát hiện, Đường Thiên trong tay y không khác sợi mỳ, mặc kệ cho y quăng quật sao cũng được mà hắn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Khuôn mặt A Mạc Lý sạm lại, y nhìn xung quanh. Khi mắt y nhìn thấy dòng suốt thì chợt tỏa sáng, ngửa mặt lên trời rống giận: "Trụ cột đường, tỉnh lại đi!" [DG: đây là cách gọi mấy nhân vật với nhau]
Nói xong, y nâng Đường Thiên lên, ném thẳng vào giữa dòng suối nhỏ.
Dù mặt trời đã lên rất lâu, nhưng nước suối vẫn lạnh thấu xương. Rơi vào trong dòng suối, Đường Thiên giật thót. Cái lạnh thấu xương làm hắn tỉnh khỏi giấc mộng.
Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra?
Ở dưới nước, Đường Thiên quẫy đạp theo bản năng, khuôn mặt ngơ ngác. Cho đến giờ hắn vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này, A Mạc Lý đứng trên tảng đá không xa dòng suối. Y giơ cánh tay phải lên vẫy, khuôn mặt phấn khởi gầm thét: "Trụ cột đường! Sáng bảnh mắt mà vẫn còn ngủ thì thật không thể tha thứ được! Đến đây đi, đánh một trận oanh liệt xem sao! Với danh nghĩa võ giả đi. . ."
Khuôn mặt ngơ ngác của Đường Thiên rốt cục cũng tỉnh táo lại, chân mày cau lại. Khuôn mặt đen kịt như mây đen từ bốn phương tám hướng kéo về, khóe miệng nhếch lên, cơn giận nhanh chóng tràn ra không thể ngăn chặn nổi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như được rít từ trong kẽ răng ra.
"Con ruồi trâu, ngươi muốn chết!"
Đường Thiên đang ngủ say sưa bị đánh thức thô bạo nên trong lồng ngực rực cháy một ngọn lửa giận dữ, song không biết có phải do nước lạnh như băng là nguyên nhân hay không mà hiện tại tâm trí hắn vẫn trống rỗng hoàn toàn.
Đường Thiên lồm cồm bỏ lên khỏi dòng suối, toàn thân ướt đẫm, từng giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống, mỗi bước là một vũng nước. Khuôn mặt hắn trơ trơ tiến tới gần A Mạc Lý.
Khi còn cách A Mạc Lý nửa trượng, hắn dừng lại.
Mười ngày điên cuồng khổ tu làm cho hắn không chút nghĩ ngợi, tay xuất ra Thiểm Quyền thức mở đầu.
Không, là trụ cột quyền pháp!
A Mạc Lý rùng mình, mắt nhíu lại, trong đôi mắt lóe ra tia kinh ngạc và hưng phấn. Tự nhiên chứng kiến được, y cảm thấy hưng phần nói không ra lời. Sự hưng phấn này làm cho y run rẩy.
Trụ cột đường, cuối cùng ngươi cũng bắt đầu sao. . .
A Mạc Lý không chút coi rẻ tâm tư Đường Thiên, y biết rõ Đường Thiên là cái đồ biến thái, tuyệt đối không thể dùng thường thức để xét việc.
Lúc này, ánh mắt A Mạc Lý bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Đường Thiên, y đột nhiên ngẩn ra. Ánh mắt lạnh như băng, tản ra khí tức làm lòng người run rẩy. A Mạc Lý cảm giác mình thật giống như đột nhiên bị một con dã thú cực kỳ đáng sợ ngắm nghía.
Khí tức cực nguy hiểm. . .
A Mạc Lý nheo mắt lại, trong lòng âm thầm đề phòng.
Loại khí tức nguy hiểm này, y chỉ mới gặp trên người một người thôi, đó là thần tượng mà y đã thề phải đánh bại, Lương Thu!
A Mạc Lý chưa từng coi thường tiềm lực Đường Thiên, một người có thể kiên trì năm năm vũ kỹ nền tảng thì ở trong lòng của y là cường giả chân chính. Đây chính là lý do chính tại sao y đồng ý theo Đường Thiên chuyển sang Sa Kỳ Mã Học Viện.
Nhưng không có nghĩa là, Đường Thiên có thể sánh được Lương Thu đại ca.
Lương Thu đại ca là đệ nhất cao thủ Mãnh Thú Học Viện, không ai dám tranh cãi. Cho dù khắp các học viện như rừng ở Tinh Phong thành, Lương Thu đại ca cũng tuyệt đối có thể ở trong hàng ngũ ba người giỏi nhất. Trong lòng A Mạc Lý, vượt qua Lương Thu đại ca vẫn là mục tiêu để y hướng tới.
Nếu sau một hai năm nữa Đường Thiên đạt tới tài nghệ của Lương Thu đại ca, A Mạc Lý sẽ không giật mình.
Nhưng mà. . . Con mẹ nó, bây giờ mới chỉ qua một đêm thôi mà!
Trên người Đường Thiên lại xuất hiện khí tức tương tự Lương Thu đại ca . . .
Trong lòng A Mạc Lý không thể không dao động.
Phảng phất nhận thấy tâm tình A Mạc Lý có dao động rất nhỏ, ánh mắt Đường Thiên đột nhiên trở nên sắc bén.
Chân bước dài, hữu quyền huơ ra.
Khi thân hình Đường Thiên vừa động, A Mạc Lý phục hồi tinh thần lại ngay. Y giơ một quyền nghênh đón không chút nào yếu thế. Mặc dù chủ tu đao pháp, nhưng quyền pháp của A Mạc Lý vốn không kém. Hơn nữa y giao chiến với trụ cột quyền pháp của Đường Thiên rất nhiều lần nên quyền pháp của y cũng đột nhiên tăng mạnh, cộng thêm thần lực trời sinh nên uy lực "Man Giác Quyền" cấp hai trong tay y trở nên kinh người.
Chiêu thức bộ "Man Giác Quyền" đơn giản, đại khai đại hợp, nhưng lực địch thiên quân, sở trường là dùng cứng đối cứng.
Chỉ thấy A Mạc Lý thế như trâu lao tới, quyền như sừng, đón đỡ nắm đấm Đường Thiên, ầm ầm nổ vang.
Bây giờ, đại não Đường Thiên hoàn toàn trống rỗng, bị nước lạnh đánh thức vẫn còn chưa thanh tỉnh đã bị lửa giận rần rật chi phối. Mười ngày khổ tu tạo thành bản năng.
Ánh mắt A Mạc Lý sáng quắc, nhìn chằm chằm Đường Thiên, y tràn đầy hy vọng đối với Đường Thiên.
Tốc độ quyền của Đường Thiên cực nhanh!
Bỗng nhiên, con ngươi A Mạc Lý chợt co rụt lại.
Quả đấm của Đường Thiên biến mất không có dấu hiệu, chỉ một khắc sau, quả đấm hiện ra cách mặt y chỉ khoảng một thước.
Thiểm Quyền!
Trong lòng A Mạc Lý máy động, vội vàng né đầu sang bên, vừa kịp né tránh Thiểm Quyền.
Đồng thời trong lúc đó, trong lòng A Mạc Lý thầm kêu không ổn, y đánh nhau với Đường Thiên nhiều lần nên hiểu lắm phong cách Đường Thiên. Chiến đấu với Đường Thiên nhất định phải bình tĩnh, ngàn lần không được lơ là sơ suất. Hơi không cẩn thận, một khi lâm vào bị động tiếp theo sau tất nhiên là công kích cuồng phong loạn vũ.
Quả nhiên, bước chân của Đường Thiên như tên bắn, hắn đã vận hữu quyền từ trước chỉ chờ phát động, lần nữa oanh kích A Mạc Lý.
A Mạc Lý vội vàng lấy tay chắn, tính chuyện ngăn trở một quyền này.
Quả đấm của Đường Thiên lại biến mất lần nữa trong không trung.
Hả? A Mạc Lý ngẩn ra, y thất thần mất một chốc ngắn ngủi. Nguy hiểm mãnh liệt lần nữa bao phủ, y giật thót một cái, tỉnh táo lại. Khẽ hừ một tiếng trầm thấp, chân phải đạp mạnh lên mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất nổi lên từng cơn gợn sóng như nước khuếch tán ra bốn phía.
"Địa Chấn Ba" là một trong những kỹ xảo vũ kỹ trung Thổ Hệ thường dùng nhất, lợi dụng chân lực Thổ Hệ, rót vào mặt đất dưới chân, khiến cho mặt đất chấn động biên độ nhỏ.
Cả vùng đất là môi giới tốt nhất cho chân lực Thổ Hệ, chỉ cần đối phương ở trong phạm vi dao động thì hành động sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cơ hồ đồng thời, quyền ảnh có vẻ mơ hồ từ trong không khí không có chút nào dấu hiệu chui đi ra phía trước mặt y. Tiếng xé gió rít lên xông tới!
Nhanh quá!
Con ngươi A Mạc Lý co rụt lại, khuỷu tay khẽ xoay, hóa quyền thành chưởng gạt quả đấm của Đường Thiên đi.
Y thu nắm đấm về nơi eo chờ đợi cơ hội phản kích. Y đợi Đường Thiên bị sóng địa chấn lan tới, sẽ xuất hiện một chớp ngắn ngủi thân thể mất ổn định. Dù chỉ bị mất thăng bằng ngắn thôi, nhưng A Mạc Lý dùng chiêu này rất thành thạo, y có thể nhanh chóng bắt được sơ hở. Thế nhưng khả năng phản ứng của Đường Thiên quá mức biến thái. Sơ hở nhỏ bé sẽ biến mất rất nhanh chóng cho nên A Mạc Lý cần vận mười hai phần tinh thần, đợi chờ cho Đường Thiên một kích trí mạng.
Song công kích của Đường Thiên hoàn toàn ngoài sự dự kiến của A Mạc Lý. Hắn phảng phất như không biết sóng địa chấn sắp quét qua vị trí của hắn. Hắn vẫn cường công.
Một quyền tiếp một quyền, quyền sau nhanh hơn quyền trước.
Quyền ảnh lấp lóa.
Trong tầm mắt A Mạc Lý đều là quyền ảnh, chợt lóe chợt lóe, giống như cuồng phong bão táp, từ bốn phương tám kéo đến vây y lại.
Cái đồ biến thái này!
A Mạc Lý không ngờ Đường Thiên hoàn toàn không thèm lý trí, không cần sách lược, chỉ một mực tấn công. Trụ cột quyền pháp của Đường Thiên đã rất nhanh, bây giờ đạt mức Thiểm Quyền lại càng nhanh vô song, khó có thể tưởng tượng. Trong giây lát A Mạc Lý thậm chí sinh ra cảm giác mệt mỏi.
Tuy nhiên, vũ kỹ của y cũng thực vững chắc vô cùng, y chưa dùng đến Man giác quyền công kích cường ngạnh mà sử dụng loại vũ kỹ phòng thủ "Trung Môn Thập Nhị Tán Thủ" bảo vệ chặt chính giữa.
Chỉ thấy thân hình A Mạc Lý xuống tấn, hai bàn tay to múa lên chưởng ảnh đầy trời, tựa như một con nhện tám chân bảo vệ vững chắc chính giữa.
Quyền chưởng va nhau, kình khí tán ra bốn phía.
Hả? Không đúng! Hai mắt A Mạc Lý chợt mở to.