Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1413: Đều là Thiên Thần
“Cái gì?”
Nghe thế, Tiêu Chính Văn không khỏi biến sắc, mười một lão già Hoa Sơn?
“Anh Tần, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mười một lão già Hoa Sơn có sáu người là cường giả ngoài lãnh thổ, ai cũng là cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, năm người còn lại cũng là cảnh giới Thiên Thần một sao”.
“Lần này họ dẫn cả một thế lực mạnh đến, ngay cả Thiên Tử cũng không ngờ , hơn nữa đối phương còn nói nhất định phải khiến cậu và người nhà của cậu phải chết”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi run lên.
Anh vội vàng nói với Tần Vũ ở đầu bên kia điện thoại: “Chẳng phải cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về sao?”
“Chuyện này… mấy tiếng trước không phải cậu vừa đánh con trai của Từ Thiên Thuật à? Mọi chuyện đều do Từ Thiên Thuật đích thân sắp xếp, còn họ quay về từ chỗ nào thì tôi nghĩ rất có khả năng là đi vào thế giới bằng lối ra vào của bốn chiến trường lớn”.
Tần Vũ nặng nề nói.
Trong giới chính trị không có người nào ở cấp bậc cảnh giới Thiên Thần cả.
Còn mấy đại danh sơn lại tìm đủ mọi lý do để thoái thác, không muốn ra tay giúp đỡ.
Nhà họ Trương thì không cần phải nói, trước giờ nhà họ Trương vẫn luôn hận Tiêu Chính Văn nhất.
“Nếu ông Nhạc vẫn còn sống, có lẽ vẫn có thể giải quyết tình hình, nhưng lúc này chúng tôi thật sự không thể làm được gì”.
Tần Vũ thở dài nói.
Không phải Hoa Quốc không muốn giúp Tiêu Chính Văn, cũng không phải Thiên Tử bàng quan đứng nhìn mà là khả năng có hạn.
Dù điều động đại quân thì làm sao có thể đối mặt với mười một cường giả cảnh giới Thiên Thần chứ?
Mười một người này gần như có thể quét sạch cả thế giới.
“Tôi lập tức về Hoa Quốc ngay!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy.
Thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn cực kỳ khó coi, Alpha nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, lẽ nào đã có rắc rối gì sao? Nếu gia tộc Alpha tôi có thể giúp được gì, cậu Tiêu chỉ cần lên tiếng thôi”.
Dù sao Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, ông ta đã nghe không sót một chữ từ cuộc gọi vừa rồi, thầm thở phào.
Bất kể Tiêu Chính Văn thắng hay thua ở trận chiến này cũng không liên quan đến Âu Lục.
“Ông cụ, có thể chuẩn bị một chiếc máy bay đưa tôi về Hoa Quốc không?”
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
“Đương nhiên là được”.
Nghe thế Alpha đứng dậy dặn dò người làm: “Người đâu, chuẩn bị một chiếc máy bay chiến đấu đưa cậu Tiêu về Hoa Quốc”.
Máy bay chiến đấu?
Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày.
Alpha mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, gia tộc tôi được các nước Âu Lục cho phép có mười chiếc máy bay chiến đấu, cậu đã từng nghe đến đoàn Hiệp sĩ cứu tế chưa? Đó là chi nhánh của gia tộc tôi”.
Nghe Alpha giải thích thế, Tiêu Chính Văn không khỏi hiểu ra.
Đoàn Hiệp sĩ cứu tế là một đất nước không biên giới.
Nói cách khác mặc dù không có biên giới nhưng các nước trên thế giới đều xem nó như là một quốc gia.
“Cậu Tiêu, mời!”
Ông Alpha giơ tay ra làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.
Andre cũng đứng lên đi theo Tiêu Chính Văn đến sân bay.
“Cậu Tiêu, cho dù kết quả trận chiến này thế nào, Âu Lục tuyệt đối sẽ không xâm phạm đến biên giới Hoa Quốc nữa”.
Andre chào theo kiểu quý tộc với Tiêu Chính Văn và nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó nhanh chân bước lên máy bay.
Tiếng vù vù vang lên, máy bay chiến đấu lao lên bầu trời xanh.
Chưa đầy hai tiếng, một máy bay chiến đấu treo chiếc khiên màu trắng, ở giữa có khắc một chữ thập màu đỏ từ từ đáp xuống sân bay Giang Trung.
Máy bay vừa hạ cánh, Đại trưởng lão võ tông và Từ Kiêu Long bước đến.
Thấy Tiêu Chính Văn bước xuống máy bay, Từ Kiêu Long tiến lên nói: “Vua Bắc Lương, với tình thế như Thái Sơn đè xuống, theo tôi thấy vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước thì hơn. Nếu không…”
“Phải phải, quả thật không ổn, nên chuyển vào Thiên Tử Các ngay, tôi đã bàn với các trưởng lão miếu tông rồi, dù chúng hùng hổ chạy đến cũng không dám xông vào Thiên Tử Các ngay lúc này”.
Đại trưởng lão cũng bước đến khuyên.
Có thể không đánh trận chiến này tất nhiên vẫn không nên đánh.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.
Anh trốn vào Thiên Tử Các đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng liên quan đến sau này, cường giả ngoài lãnh thổ quay về với số lượng lớn, đến lúc đó nếu Thiên Tử bị người khác chỉ trích, ngược lại rất bất lợi với Hoa Quốc.
“Chủ soái Từ, Đại trưởng lão, tôi xin nhận ý tốt của hai người. Nhưng có vài việc không thể trốn tránh, gần đây chỗ tôi e là sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Nếu các ông muốn ở lại Giang Trung, tôi cũng không phản đối. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng đến Long Kinh gặp Thiên Tử. Thế giới sẽ có thay đổi, Hoa Quốc phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn nghiêm nghị chào theo kiểu quân đội với Từ Kiêu Long và Đại trưởng lão.
“Vua Bắc Lương…”
Từ Kiêu Long luôn cảm động với việc Tiêu Chính Văn đã giết Charlie để báo thù rửa hận cho mình.
Thế nên vừa nghe nói Hoa Sơn cử toàn bộ lực lượng muốn tiêu diệt cả nhà Tiêu Chính Văn, ông ta là người đầu tiên chạy đến.
Mặc dù từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn chưa từng thua cuộc nhưng lúc này không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng.
Ông ta vừa định khuyên bảo thêm nhưng bị Tiêu Chính Văn giơ tay lên cắt ngang.
“Chủ soái Từ, trong số những người đó có cường giả cảnh giới Thiên Thần quay về từ ngoài lãnh thổ, nếu tôi trốn vào Thiên Tử Các chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu cho Thiên Tử, lúc đó ngày mà cường giả ngoài lãnh thổ quay về chắc chắn sẽ lấy chuyện này làm khó Thiên Tử”.
“Không thể thay đổi ngôi vị Thiên Tử, nếu không căn cơ của Hoa Quốc sẽ rối loạn, không thể làm liên lụy đến cả Hoa Quốc chỉ vì sự sống chết, vinh nhục của một mình tôi”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Từ Kiêu Long càng thêm kính phục anh hơn.
“Hai vị đừng đi theo tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể để hai vị mạo hiểm vì tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người đi ra khỏi sân bay.
Lúc này Lãnh Kế Hồng đã nhận được tin tức từ sớm đang đợi ngoài cổng sân bay, lo lắng vừa đi qua đi lại vừa nhìn đồng hồ.
“Cậu Tiêu!”
Thấy Tiêu Chính Văn bước ra khỏi cửa sân bay, Lãnh Kế Hồng vội chạy đến đón.
“Sếp Lãnh, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn vô cùng bình tĩnh, không hề có sự dao động cảm xúc nào trên mặt.
Thấy thế, Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Sau khi lái xe đưa Tiêu Chính Văn về dinh thự, ông ta vừa định đi vào với Tiêu Chính Văn, đã bị anh ngăn lại: “Ông Lãnh, tôi đã nhận phần tâm ý này của ông, nhưng trước khi chuyện này được giải quyết, nhà họ Lãnh đừng nên qua lại với nhà họ Tiêu”.
“Tôi chỉ không muốn nhà họ Lãnh cũng bị liên lụy”.
Lãnh Kế Hồng vội lắc đầu nói: “Không, cậu Tiêu, nhà họ Lãnh tôi cùng chết cùng sống với nhà họ Tiêu. Dù ông ta là người Hoa Sơn hay Đông Sơn, nhà họ Lãnh tôi luôn đứng về phía cậu Tiêu”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói với Lãnh Kế Hồng: “Ông Lãnh, tôi đã nhận ý tốt của ông. Nhưng các ông là người bình thường, ở lại cũng không giúp được gì, ông về đi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước đi lên bậc thềm.
Lãnh Kế Hồng vừa muốn đuổi theo thì bị hai đệ tử Thiên Kiếm Tông ngăn lại: “Sếp Lãnh, anh Tiêu nói đúng, người bình thường càng nhiều thì sẽ càng gây thêm phiền phức cho anh Tiêu, mời ông về cho”.
Lãnh Kế Hồng thở dài, chỉ đành xoay người ngồi vào xe.
Thấy Tiêu Chính Văn từ ngoài bước vào, Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đứng lên nói: “Chủ thượng, cậu đã biết rồi à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, trầm giọng nói: “Khi nào thì người Hoa Sơn đến Giang Trung?”
Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng nói: “Trước mắt không ai biết hành tung của mười một lão già Hoa Sơn, chỉ là trước khi họ hành động đã báo trước với võ tông”.
“Hiện giờ cả Hoa Quốc đều không biết Hoa Sơn muốn phái người gây bất lợi cho chủ thượng, nhưng tôi nghĩ nhiều nhất là ba ngày”.
Vừa nói Độ Thiên Chân Nhân vừa giơ ba ngón tay lên.
“Ba ngày?”
Tiêu Chính Văn híp mắt thầm tính toán kế hoạch, trầm giọng nói: “Vy Nhan biết chuyện này không?”
“Tạm thời vẫn chưa cho cô Khương biết, dù sao cô Khương không thể giải quyết được chuyện này, để cô ấy biết chỉ khiến cô ấy lo lắng thôi”.
Độ Thiên Chân Nhân bất lực nói.
Chuyện này không thể giấu được lâu.
Nhưng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Ít nhất trong khoảng thời gian này, Khương Vy Nhan sẽ không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Trong khi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đang bàn chuyện, một âm thanh vang lên từ hướng tầng hai: “Chồng ơi? Sao anh về mà không báo trước với em một tiếng? Người ta nhớ anh muốn chết!”
Nghe thế, Tiêu Chính Văn không khỏi biến sắc, mười một lão già Hoa Sơn?
“Anh Tần, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mười một lão già Hoa Sơn có sáu người là cường giả ngoài lãnh thổ, ai cũng là cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, năm người còn lại cũng là cảnh giới Thiên Thần một sao”.
“Lần này họ dẫn cả một thế lực mạnh đến, ngay cả Thiên Tử cũng không ngờ , hơn nữa đối phương còn nói nhất định phải khiến cậu và người nhà của cậu phải chết”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi run lên.
Anh vội vàng nói với Tần Vũ ở đầu bên kia điện thoại: “Chẳng phải cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về sao?”
“Chuyện này… mấy tiếng trước không phải cậu vừa đánh con trai của Từ Thiên Thuật à? Mọi chuyện đều do Từ Thiên Thuật đích thân sắp xếp, còn họ quay về từ chỗ nào thì tôi nghĩ rất có khả năng là đi vào thế giới bằng lối ra vào của bốn chiến trường lớn”.
Tần Vũ nặng nề nói.
Trong giới chính trị không có người nào ở cấp bậc cảnh giới Thiên Thần cả.
Còn mấy đại danh sơn lại tìm đủ mọi lý do để thoái thác, không muốn ra tay giúp đỡ.
Nhà họ Trương thì không cần phải nói, trước giờ nhà họ Trương vẫn luôn hận Tiêu Chính Văn nhất.
“Nếu ông Nhạc vẫn còn sống, có lẽ vẫn có thể giải quyết tình hình, nhưng lúc này chúng tôi thật sự không thể làm được gì”.
Tần Vũ thở dài nói.
Không phải Hoa Quốc không muốn giúp Tiêu Chính Văn, cũng không phải Thiên Tử bàng quan đứng nhìn mà là khả năng có hạn.
Dù điều động đại quân thì làm sao có thể đối mặt với mười một cường giả cảnh giới Thiên Thần chứ?
Mười một người này gần như có thể quét sạch cả thế giới.
“Tôi lập tức về Hoa Quốc ngay!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy.
Thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn cực kỳ khó coi, Alpha nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, lẽ nào đã có rắc rối gì sao? Nếu gia tộc Alpha tôi có thể giúp được gì, cậu Tiêu chỉ cần lên tiếng thôi”.
Dù sao Andre cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, ông ta đã nghe không sót một chữ từ cuộc gọi vừa rồi, thầm thở phào.
Bất kể Tiêu Chính Văn thắng hay thua ở trận chiến này cũng không liên quan đến Âu Lục.
“Ông cụ, có thể chuẩn bị một chiếc máy bay đưa tôi về Hoa Quốc không?”
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
“Đương nhiên là được”.
Nghe thế Alpha đứng dậy dặn dò người làm: “Người đâu, chuẩn bị một chiếc máy bay chiến đấu đưa cậu Tiêu về Hoa Quốc”.
Máy bay chiến đấu?
Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày.
Alpha mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, gia tộc tôi được các nước Âu Lục cho phép có mười chiếc máy bay chiến đấu, cậu đã từng nghe đến đoàn Hiệp sĩ cứu tế chưa? Đó là chi nhánh của gia tộc tôi”.
Nghe Alpha giải thích thế, Tiêu Chính Văn không khỏi hiểu ra.
Đoàn Hiệp sĩ cứu tế là một đất nước không biên giới.
Nói cách khác mặc dù không có biên giới nhưng các nước trên thế giới đều xem nó như là một quốc gia.
“Cậu Tiêu, mời!”
Ông Alpha giơ tay ra làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.
Andre cũng đứng lên đi theo Tiêu Chính Văn đến sân bay.
“Cậu Tiêu, cho dù kết quả trận chiến này thế nào, Âu Lục tuyệt đối sẽ không xâm phạm đến biên giới Hoa Quốc nữa”.
Andre chào theo kiểu quý tộc với Tiêu Chính Văn và nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó nhanh chân bước lên máy bay.
Tiếng vù vù vang lên, máy bay chiến đấu lao lên bầu trời xanh.
Chưa đầy hai tiếng, một máy bay chiến đấu treo chiếc khiên màu trắng, ở giữa có khắc một chữ thập màu đỏ từ từ đáp xuống sân bay Giang Trung.
Máy bay vừa hạ cánh, Đại trưởng lão võ tông và Từ Kiêu Long bước đến.
Thấy Tiêu Chính Văn bước xuống máy bay, Từ Kiêu Long tiến lên nói: “Vua Bắc Lương, với tình thế như Thái Sơn đè xuống, theo tôi thấy vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió trước thì hơn. Nếu không…”
“Phải phải, quả thật không ổn, nên chuyển vào Thiên Tử Các ngay, tôi đã bàn với các trưởng lão miếu tông rồi, dù chúng hùng hổ chạy đến cũng không dám xông vào Thiên Tử Các ngay lúc này”.
Đại trưởng lão cũng bước đến khuyên.
Có thể không đánh trận chiến này tất nhiên vẫn không nên đánh.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.
Anh trốn vào Thiên Tử Các đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng liên quan đến sau này, cường giả ngoài lãnh thổ quay về với số lượng lớn, đến lúc đó nếu Thiên Tử bị người khác chỉ trích, ngược lại rất bất lợi với Hoa Quốc.
“Chủ soái Từ, Đại trưởng lão, tôi xin nhận ý tốt của hai người. Nhưng có vài việc không thể trốn tránh, gần đây chỗ tôi e là sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Nếu các ông muốn ở lại Giang Trung, tôi cũng không phản đối. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng đến Long Kinh gặp Thiên Tử. Thế giới sẽ có thay đổi, Hoa Quốc phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn nghiêm nghị chào theo kiểu quân đội với Từ Kiêu Long và Đại trưởng lão.
“Vua Bắc Lương…”
Từ Kiêu Long luôn cảm động với việc Tiêu Chính Văn đã giết Charlie để báo thù rửa hận cho mình.
Thế nên vừa nghe nói Hoa Sơn cử toàn bộ lực lượng muốn tiêu diệt cả nhà Tiêu Chính Văn, ông ta là người đầu tiên chạy đến.
Mặc dù từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn chưa từng thua cuộc nhưng lúc này không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng.
Ông ta vừa định khuyên bảo thêm nhưng bị Tiêu Chính Văn giơ tay lên cắt ngang.
“Chủ soái Từ, trong số những người đó có cường giả cảnh giới Thiên Thần quay về từ ngoài lãnh thổ, nếu tôi trốn vào Thiên Tử Các chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu cho Thiên Tử, lúc đó ngày mà cường giả ngoài lãnh thổ quay về chắc chắn sẽ lấy chuyện này làm khó Thiên Tử”.
“Không thể thay đổi ngôi vị Thiên Tử, nếu không căn cơ của Hoa Quốc sẽ rối loạn, không thể làm liên lụy đến cả Hoa Quốc chỉ vì sự sống chết, vinh nhục của một mình tôi”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Từ Kiêu Long càng thêm kính phục anh hơn.
“Hai vị đừng đi theo tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể để hai vị mạo hiểm vì tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người đi ra khỏi sân bay.
Lúc này Lãnh Kế Hồng đã nhận được tin tức từ sớm đang đợi ngoài cổng sân bay, lo lắng vừa đi qua đi lại vừa nhìn đồng hồ.
“Cậu Tiêu!”
Thấy Tiêu Chính Văn bước ra khỏi cửa sân bay, Lãnh Kế Hồng vội chạy đến đón.
“Sếp Lãnh, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn vô cùng bình tĩnh, không hề có sự dao động cảm xúc nào trên mặt.
Thấy thế, Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Sau khi lái xe đưa Tiêu Chính Văn về dinh thự, ông ta vừa định đi vào với Tiêu Chính Văn, đã bị anh ngăn lại: “Ông Lãnh, tôi đã nhận phần tâm ý này của ông, nhưng trước khi chuyện này được giải quyết, nhà họ Lãnh đừng nên qua lại với nhà họ Tiêu”.
“Tôi chỉ không muốn nhà họ Lãnh cũng bị liên lụy”.
Lãnh Kế Hồng vội lắc đầu nói: “Không, cậu Tiêu, nhà họ Lãnh tôi cùng chết cùng sống với nhà họ Tiêu. Dù ông ta là người Hoa Sơn hay Đông Sơn, nhà họ Lãnh tôi luôn đứng về phía cậu Tiêu”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói với Lãnh Kế Hồng: “Ông Lãnh, tôi đã nhận ý tốt của ông. Nhưng các ông là người bình thường, ở lại cũng không giúp được gì, ông về đi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước đi lên bậc thềm.
Lãnh Kế Hồng vừa muốn đuổi theo thì bị hai đệ tử Thiên Kiếm Tông ngăn lại: “Sếp Lãnh, anh Tiêu nói đúng, người bình thường càng nhiều thì sẽ càng gây thêm phiền phức cho anh Tiêu, mời ông về cho”.
Lãnh Kế Hồng thở dài, chỉ đành xoay người ngồi vào xe.
Thấy Tiêu Chính Văn từ ngoài bước vào, Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đứng lên nói: “Chủ thượng, cậu đã biết rồi à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, trầm giọng nói: “Khi nào thì người Hoa Sơn đến Giang Trung?”
Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng nói: “Trước mắt không ai biết hành tung của mười một lão già Hoa Sơn, chỉ là trước khi họ hành động đã báo trước với võ tông”.
“Hiện giờ cả Hoa Quốc đều không biết Hoa Sơn muốn phái người gây bất lợi cho chủ thượng, nhưng tôi nghĩ nhiều nhất là ba ngày”.
Vừa nói Độ Thiên Chân Nhân vừa giơ ba ngón tay lên.
“Ba ngày?”
Tiêu Chính Văn híp mắt thầm tính toán kế hoạch, trầm giọng nói: “Vy Nhan biết chuyện này không?”
“Tạm thời vẫn chưa cho cô Khương biết, dù sao cô Khương không thể giải quyết được chuyện này, để cô ấy biết chỉ khiến cô ấy lo lắng thôi”.
Độ Thiên Chân Nhân bất lực nói.
Chuyện này không thể giấu được lâu.
Nhưng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Ít nhất trong khoảng thời gian này, Khương Vy Nhan sẽ không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Trong khi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đang bàn chuyện, một âm thanh vang lên từ hướng tầng hai: “Chồng ơi? Sao anh về mà không báo trước với em một tiếng? Người ta nhớ anh muốn chết!”
Bình luận facebook