Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1374: Trận pháp mạnh nhất Âu Lục
Tiêu Chính Văn và Filkant sải bước đi vào tòa trận pháp, tòa nhà này được xây dựng theo kết cấu bằng gỗ, trang trí vô cùng đơn giản.
Hoặc nơi này vốn dĩ là một tòa nhà làm bằng gỗ được lưu truyền từ thời xa xưa.
Đi lên bậc thềm bằng gỗ chậm rãi bước lên tầng, ngọn đèn hai bên sẽ lóe sáng theo mỗi bước đi.
Mang đến cảm giác vô cùng kỳ lạ cho mọi người.
Hai người đi đến tầng cao nhất, khi ánh đèn bật sáng lần nữa thì thấy vô số hộp vàng được xếp ngay ngắn trên mười mấy giá sách.
Bên trong mỗi hộp đều có một “chìa khóa” của trận pháp.
Tiêu Chính Văn đi ngang qua từng giá sách rồi đưa tay sờ bề mặt những chiếc hộp bằng vàng này.
Mỗi khi ngón tay anh chạm khẽ vào, những chiếc hộp này sẽ phát ra ánh sáng màu đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Filkant kinh ngạc đến mức trố mắt nhìn.
Thật ra vào được tòa trận pháp mới chỉ là bước đầu tiên, có thể lấy được trận pháp cao cấp hay không còn phải phụ thuộc vào vận may của từng người.
Dù người canh cửa không cản lại, nhưng không có cơ duyên, không có vận may, càng không có thực lực thì mấy chiếc hộp bằng vàng đó cũng sẽ không phát sáng.
Bất kể có dùng cách gì đi chăng nữa cũng không thể mở hộp ra để lấy “chìa khóa” trận pháp bên trong.
Thế nên học viện mới dễ dàng đồng ý với yêu cầu mà Filkant đưa ra.
Nếu không thì làm gì có chuyện để hắn vào tòa trận pháp trước được chứ?
Thật ra vừa rồi Filkant cũng đã thử một chút, hiển nhiên mấy trận pháp trên tầng cao nhất này có cấp bậc quá cao, dù hắn chạm vào chiếc hộp nào cũng đều không phát sáng.
Chứng tỏ mấy trận pháp trên tầng cao nhất này không phải là thứ hắn có thể tu luyện.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì lại khác, tất cả chiếc hộp bằng vàng đều phát ra ánh sáng đen tức là Tiêu Chính Văn có thể tùy ý chọn, tất cả trận pháp đều bật đèn xanh với hắn.
Thảo nào Tiêu Chính Văn là người mà Andre cũng phải cúi đầu chịu thua.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thích thú với mấy trận pháp trong những chiếc hộp này, thậm chí chỉ mở ra liếc nhìn rồi đóng lại.
Cho đến khi Tiêu Chính Văn đi đến trước bục cao được làm bằng gỗ ở chính giữa tầng cao nhất, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp bằng vàng cực lớn.
Chiếc hộp này khác hoàn toàn với những hộp khác, xung quanh nó đều được bao quanh bởi đá quý đủ màu.
Hơn nữa thể tích cũng lớn gấp ba lần các hộp khác.
Tiêu Chính Văn đi đến chiếc hộp ở chính giữa, Filkant vội vã bước đến ngăn lại nói: “Anh Tiêu, hầu như không ai có thể mở được chiếc hộp này”.
“Dù có là Andre thì năm đó cũng chỉ mở được hộp bên cạnh. Trong lịch sử Âu Lục, người có thể mở được chiếc hộp này cũng chỉ có một mình đại đế Charlie mà thôi”.
“Hơn nữa người nào mà chạm vào chiếc hộp này nhưng không thể mở thì sẽ động vào cơ quan ám khí, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
Nghe hắn nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Ồ? Chiếc hộp này có gì đặc biệt sao? Hay là trận pháp bên trong khác hoàn toàn với các trận pháp khác?”
Filant nhíu mày nói: “Anh Tiêu, theo tôi biết trận pháp đựng trong hộp này là do đại đế Thành Vương Tư để lại vào năm đó, nhưng chỉ có người gia tộc Hoàng Kim mới có thể mở ra”.
“Dù là vài cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Âu Lục cũng không dám chạm vào. Nghe nói cơ quan ám khí phát động là trận pháp lớn mạnh mà ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể tránh khỏi, có thể xé nát người mạo phạm đến nó”.
Filkant chân thành nhìn Tiêu Chính Văn, hắn thật lòng không muốn Tiêu Chính Văn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Xét cho cùng sau này địa vị của hắn trong gia tộc cũng phải nhờ vào Tiêu Chính Văn.
“Càng như thế tôi càng muốn mở nó ra, xem thử rốt cuộc bên trong cất giấu bí mật gì”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước lên bậc thềm đi đến gần chiếc hộp bằng vàng cực lớn kia.
Ngay khi cánh tay Tiêu Chính Văn vươn tay rồi chạm vào chiếc hộp, Filkant lại lo lắng hét lên: “Anh Tiêu, đừng, phải suy nghĩ cho cẩn thận!”
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề do dự, đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp bằng vàng đó.
Cùng lúc đó, Filkant vội nhắm mắt lại, không khỏi thầm kêu khổ.
Tám chín mươi phần trăm thì mình cũng sẽ chết tại đây giống Tiêu Chính Văn.
Nhưng vài giây sau xung quanh vẫn yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Lúc này Filkant mới từ từ mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt, ngay cả Filkant cũng kinh ngạc đến ngây người.
Một luồng ánh sáng chói mắt xoay vòng trên chiếc hộp bằng vàng đó.
Chiếu rọi cả tòa trận pháp sáng như ban ngày.
Cả thủ đô nước Phá Lý đều có thể nhìn thấy rõ luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt này xuất hiện bên trong tòa trận pháp.
Lúc này cách đó mấy chục cây số, Andre ở trong một trang viên cũng nhìn thấy cột sáng màu bạch kim đó.
“Đây… đây là cái gì thế? Có người mở được hộp trận pháp bí ẩn nhất đó sao?”
Andre vô thức kinh ngạc thốt lên.
Mấy thành viên của mười gia tộc lớn bên cạnh ông ta cũng đồng loạt lộ ra vẻ khó tin.
Đó là chiếc hộp trận pháp không ai có thể mở được trong mấy trăm năm trở lại đây của Âu Lục.
Trong số họ có biết bao nhiêu người thậm chí chỉ muốn nhìn trận pháp bên trong, dù chết cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng không một ai dám chạm tay vào đó.
Bởi vì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể ngăn được phản phệ của trận pháp đáng sợ đó, sẽ bị hóa thành tro bụi ngay tức khắc.
“Mau đi xem thử rốt cuộc ai đã mở được hộp trận pháp bí mật nhất trong tòa trận pháp. Nếu Âu Lục chúng ta đã có thiên tài như thế thì phải dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng”.
Andre lớn tiếng nói với mấy cấp dưới bên cạnh.
“Vâng!”
Nghe thế, mấy cấp dưới vội vàng ra khỏi trang viên.
Lúc này Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc vẫn chưa hề hay biết rằng anh đã gây ra chấn động cho cả nước Phá Lý, thậm chí là cả Âu Lục.
Đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cuộn giấy da cừu cổ trong chiếc hộp bằng vàng.
Chữ viết trong đó chính là chữ tiểu triệt thời cổ của Hoa Quốc.
Chứng tỏ nó có nguồn gốc từ phương Đông xa xôi.
Hơn nữa trận pháp được ghi chép trên giấy da cừu này chính là phần bổ sung cho Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, nói cách khác người có thể đọc hiểu nó chỉ có người nhà họ Trương.
Hoặc là người thông thạo Tam Tuyệt Trận.
Hơn nữa chỉ có đọc hiểu được văn tự ghi chép trong này mới có thể làm Tam Tuyệt Trận phát huy uy lực thật sự.
Hóa ra trận pháp mà tổ tiên để lại cho thế hệ sau vào năm đó không phải thiếu khuyết, cũng không phải cố ý để thế hệ sau hiểu sai, mà là một phần quan trọng nhất trong đó đã bị thất lạc từ lâu.
Chỉ người có được phần trận pháp này lại không hiểu được sự tuyệt diệu bên trong đó.
Thế nên nó mới bị người của gia tộc Hoàng Kim mang đến Âu Lục.
Cuối cùng trở thành trận pháp bí ẩn nhất ở Âu Lục.
“Hóa ra là thế!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó giơ tay đốt mảnh giấy da cừu đó trong tích tắc, chỉ trong chưa đầy ba phút nó đã hóa thành tro bụi.
Filkant ngây người, trố mắt nhìn, Tiêu Chính Văn muốn làm gì vậy?
Rõ ràng anh đã mở được trận pháp mạnh nhất cả Âu Lục rồi, tại sao lại muốn hủy nó?
“Anh Tiêu, đây… đây là trận pháp mạnh nhất ở Âu Lục đó”.
Filkant đau lòng đến sắp khóc.
Tiêu Chính Văn lại bình thản cười nói: “Thế nhưng Filkant, thứ không đáng giá giữ lại thì chi bằng hủy nó đi”.
Phụt!
Filkant suýt nữa thì hộc ra máu.
Đây là thứ mà tất cả võ giả ở cả Âu Lục có nằm mơ cũng muốn cầm nó trong tay đấy!
Nhưng lại là thứ không đáng giá trong mắt Tiêu Chính Văn?
“Anh… anh Tiêu, nếu anh thấy nó không có tác dụng thì có thể… có thể để nó lại cho tôi không?”
Filkant khao khát hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Dù có đưa cho anh, anh có thể đọc hiểu sao? Dù anh có thể đọc hiểu được văn tự trong đó, nó cũng không có tác dụng gì với anh cả”.
Hoặc nơi này vốn dĩ là một tòa nhà làm bằng gỗ được lưu truyền từ thời xa xưa.
Đi lên bậc thềm bằng gỗ chậm rãi bước lên tầng, ngọn đèn hai bên sẽ lóe sáng theo mỗi bước đi.
Mang đến cảm giác vô cùng kỳ lạ cho mọi người.
Hai người đi đến tầng cao nhất, khi ánh đèn bật sáng lần nữa thì thấy vô số hộp vàng được xếp ngay ngắn trên mười mấy giá sách.
Bên trong mỗi hộp đều có một “chìa khóa” của trận pháp.
Tiêu Chính Văn đi ngang qua từng giá sách rồi đưa tay sờ bề mặt những chiếc hộp bằng vàng này.
Mỗi khi ngón tay anh chạm khẽ vào, những chiếc hộp này sẽ phát ra ánh sáng màu đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Filkant kinh ngạc đến mức trố mắt nhìn.
Thật ra vào được tòa trận pháp mới chỉ là bước đầu tiên, có thể lấy được trận pháp cao cấp hay không còn phải phụ thuộc vào vận may của từng người.
Dù người canh cửa không cản lại, nhưng không có cơ duyên, không có vận may, càng không có thực lực thì mấy chiếc hộp bằng vàng đó cũng sẽ không phát sáng.
Bất kể có dùng cách gì đi chăng nữa cũng không thể mở hộp ra để lấy “chìa khóa” trận pháp bên trong.
Thế nên học viện mới dễ dàng đồng ý với yêu cầu mà Filkant đưa ra.
Nếu không thì làm gì có chuyện để hắn vào tòa trận pháp trước được chứ?
Thật ra vừa rồi Filkant cũng đã thử một chút, hiển nhiên mấy trận pháp trên tầng cao nhất này có cấp bậc quá cao, dù hắn chạm vào chiếc hộp nào cũng đều không phát sáng.
Chứng tỏ mấy trận pháp trên tầng cao nhất này không phải là thứ hắn có thể tu luyện.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì lại khác, tất cả chiếc hộp bằng vàng đều phát ra ánh sáng đen tức là Tiêu Chính Văn có thể tùy ý chọn, tất cả trận pháp đều bật đèn xanh với hắn.
Thảo nào Tiêu Chính Văn là người mà Andre cũng phải cúi đầu chịu thua.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thích thú với mấy trận pháp trong những chiếc hộp này, thậm chí chỉ mở ra liếc nhìn rồi đóng lại.
Cho đến khi Tiêu Chính Văn đi đến trước bục cao được làm bằng gỗ ở chính giữa tầng cao nhất, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp bằng vàng cực lớn.
Chiếc hộp này khác hoàn toàn với những hộp khác, xung quanh nó đều được bao quanh bởi đá quý đủ màu.
Hơn nữa thể tích cũng lớn gấp ba lần các hộp khác.
Tiêu Chính Văn đi đến chiếc hộp ở chính giữa, Filkant vội vã bước đến ngăn lại nói: “Anh Tiêu, hầu như không ai có thể mở được chiếc hộp này”.
“Dù có là Andre thì năm đó cũng chỉ mở được hộp bên cạnh. Trong lịch sử Âu Lục, người có thể mở được chiếc hộp này cũng chỉ có một mình đại đế Charlie mà thôi”.
“Hơn nữa người nào mà chạm vào chiếc hộp này nhưng không thể mở thì sẽ động vào cơ quan ám khí, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
Nghe hắn nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Ồ? Chiếc hộp này có gì đặc biệt sao? Hay là trận pháp bên trong khác hoàn toàn với các trận pháp khác?”
Filant nhíu mày nói: “Anh Tiêu, theo tôi biết trận pháp đựng trong hộp này là do đại đế Thành Vương Tư để lại vào năm đó, nhưng chỉ có người gia tộc Hoàng Kim mới có thể mở ra”.
“Dù là vài cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Âu Lục cũng không dám chạm vào. Nghe nói cơ quan ám khí phát động là trận pháp lớn mạnh mà ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể tránh khỏi, có thể xé nát người mạo phạm đến nó”.
Filkant chân thành nhìn Tiêu Chính Văn, hắn thật lòng không muốn Tiêu Chính Văn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Xét cho cùng sau này địa vị của hắn trong gia tộc cũng phải nhờ vào Tiêu Chính Văn.
“Càng như thế tôi càng muốn mở nó ra, xem thử rốt cuộc bên trong cất giấu bí mật gì”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước lên bậc thềm đi đến gần chiếc hộp bằng vàng cực lớn kia.
Ngay khi cánh tay Tiêu Chính Văn vươn tay rồi chạm vào chiếc hộp, Filkant lại lo lắng hét lên: “Anh Tiêu, đừng, phải suy nghĩ cho cẩn thận!”
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề do dự, đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp bằng vàng đó.
Cùng lúc đó, Filkant vội nhắm mắt lại, không khỏi thầm kêu khổ.
Tám chín mươi phần trăm thì mình cũng sẽ chết tại đây giống Tiêu Chính Văn.
Nhưng vài giây sau xung quanh vẫn yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Lúc này Filkant mới từ từ mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt, ngay cả Filkant cũng kinh ngạc đến ngây người.
Một luồng ánh sáng chói mắt xoay vòng trên chiếc hộp bằng vàng đó.
Chiếu rọi cả tòa trận pháp sáng như ban ngày.
Cả thủ đô nước Phá Lý đều có thể nhìn thấy rõ luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt này xuất hiện bên trong tòa trận pháp.
Lúc này cách đó mấy chục cây số, Andre ở trong một trang viên cũng nhìn thấy cột sáng màu bạch kim đó.
“Đây… đây là cái gì thế? Có người mở được hộp trận pháp bí ẩn nhất đó sao?”
Andre vô thức kinh ngạc thốt lên.
Mấy thành viên của mười gia tộc lớn bên cạnh ông ta cũng đồng loạt lộ ra vẻ khó tin.
Đó là chiếc hộp trận pháp không ai có thể mở được trong mấy trăm năm trở lại đây của Âu Lục.
Trong số họ có biết bao nhiêu người thậm chí chỉ muốn nhìn trận pháp bên trong, dù chết cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng không một ai dám chạm tay vào đó.
Bởi vì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không thể ngăn được phản phệ của trận pháp đáng sợ đó, sẽ bị hóa thành tro bụi ngay tức khắc.
“Mau đi xem thử rốt cuộc ai đã mở được hộp trận pháp bí mật nhất trong tòa trận pháp. Nếu Âu Lục chúng ta đã có thiên tài như thế thì phải dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng”.
Andre lớn tiếng nói với mấy cấp dưới bên cạnh.
“Vâng!”
Nghe thế, mấy cấp dưới vội vàng ra khỏi trang viên.
Lúc này Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc vẫn chưa hề hay biết rằng anh đã gây ra chấn động cho cả nước Phá Lý, thậm chí là cả Âu Lục.
Đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cuộn giấy da cừu cổ trong chiếc hộp bằng vàng.
Chữ viết trong đó chính là chữ tiểu triệt thời cổ của Hoa Quốc.
Chứng tỏ nó có nguồn gốc từ phương Đông xa xôi.
Hơn nữa trận pháp được ghi chép trên giấy da cừu này chính là phần bổ sung cho Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, nói cách khác người có thể đọc hiểu nó chỉ có người nhà họ Trương.
Hoặc là người thông thạo Tam Tuyệt Trận.
Hơn nữa chỉ có đọc hiểu được văn tự ghi chép trong này mới có thể làm Tam Tuyệt Trận phát huy uy lực thật sự.
Hóa ra trận pháp mà tổ tiên để lại cho thế hệ sau vào năm đó không phải thiếu khuyết, cũng không phải cố ý để thế hệ sau hiểu sai, mà là một phần quan trọng nhất trong đó đã bị thất lạc từ lâu.
Chỉ người có được phần trận pháp này lại không hiểu được sự tuyệt diệu bên trong đó.
Thế nên nó mới bị người của gia tộc Hoàng Kim mang đến Âu Lục.
Cuối cùng trở thành trận pháp bí ẩn nhất ở Âu Lục.
“Hóa ra là thế!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó giơ tay đốt mảnh giấy da cừu đó trong tích tắc, chỉ trong chưa đầy ba phút nó đã hóa thành tro bụi.
Filkant ngây người, trố mắt nhìn, Tiêu Chính Văn muốn làm gì vậy?
Rõ ràng anh đã mở được trận pháp mạnh nhất cả Âu Lục rồi, tại sao lại muốn hủy nó?
“Anh Tiêu, đây… đây là trận pháp mạnh nhất ở Âu Lục đó”.
Filkant đau lòng đến sắp khóc.
Tiêu Chính Văn lại bình thản cười nói: “Thế nhưng Filkant, thứ không đáng giá giữ lại thì chi bằng hủy nó đi”.
Phụt!
Filkant suýt nữa thì hộc ra máu.
Đây là thứ mà tất cả võ giả ở cả Âu Lục có nằm mơ cũng muốn cầm nó trong tay đấy!
Nhưng lại là thứ không đáng giá trong mắt Tiêu Chính Văn?
“Anh… anh Tiêu, nếu anh thấy nó không có tác dụng thì có thể… có thể để nó lại cho tôi không?”
Filkant khao khát hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Dù có đưa cho anh, anh có thể đọc hiểu sao? Dù anh có thể đọc hiểu được văn tự trong đó, nó cũng không có tác dụng gì với anh cả”.
Bình luận facebook