Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1331: Công bằng
“Ầm!”
Cú giẫm chân của Tiêu Chính Văn khiến Lạc Thiên Trạch không thể phản kháng.
Đó không chỉ là một cú giẫm của Thiên Vương long cấp năm sao, mà còn có lực của Tiêu Chính Văn khi sử dụng từ trường, mang theo uy lực cực mạnh đè ép không gian.
Uy lực này không chỉ là khí thế mà còn là trọng lực của cả không gian cùng đè xuống.
Không khí cũng có trọng lượng, huống hồ lại cộng thêm từ trường thì trọng lượng này tăng lên gấp mấy chục lần.
Uy lực này đâu phải là thứ mà Lạc Thiên Trạch có thể chống đỡ được.
Tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Lạc Thiên Trạch bỗng chốc biến thành một vũng máu.
“Thiên Trạch!”
Lạc Thiên Sơn hét lên một tiếng đau thương khi nhìn thấy Lạc Thiên Trạch biến thành xác chết.
Nhưng trước khi nước mắt cụ ta trào ra thì một chiếc giày chiến đã giẫm lên vai cụ ta.
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Lẽ nào cậu vẫn muốn giết tôi sao?”
Hai mắt Lạc Thiên Sơn đỏ ngầu, cố sức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta không tin Tiêu Chính Văn có can đảm giết cụ ta.
Hơn nữa hôm nay đến gây phiền phức cho Khương Vy Nhan không chỉ có người của Thiên Thần Tông.
Cả dược tông có đến hơn tám mươi phần trăm tông môn đều bị cuốn vào trong chuyện lần này.
Nếu Tiêu Chính Văn dám cả gan trả thù thì sẽ bị cả dược tông báo thù.
“Giết ông thì thế nào?”
Tiêu Chính Văn lạnh như băng nói.
“Thế nào ư? Cậu chỉ có một mình, cậu giết được nhiều người như thế sao? Cậu có biết trong số những người đến đây hôm nay có những ai không? Hơn tám mươi phần trăm tông môn trong cả dược tông đều tham dự vào chuyện này, hơn nữa đệ tử của dược tông Hằng Sơn cũng ở trong đó”.
Lạc Thiên Sơn cực kỳ tự tin nói.
Giết Lạc Thiên Sơn thì tiếp theo Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị cả dược tông truy cứu.
Thậm chí Tiêu Chính Văn sẽ đắc tội với cả Hằng Sơn.
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mức nào, cho dù có danh hiệu vua Bắc Lương nhưng cũng chẳng là gì trong võ tông này cả.
Võ tông là nơi đánh giá bằng thực lực.
Không phải một mệnh lệnh của Thiên Tử là có thể khống chế được cả võ tông.
Nhưng thực lực cá nhân dường như không còn quan trọng ở trước mặt võ tông.
Dù Tiêu Chính Văn có bất khả chiến bại trên toàn thế giới, nhưng còn người nhà cậu thì sao?
Người thân, bạn bè cậu sẽ ra sao?
Vợ con cậu sẽ thế nào?
Họ cũng giống cậu sao?
Đến lúc đó tính mạng những người này sẽ gặp nguy hiểm.
Đây mới là điểm đáng sợ nhất trong lệnh truy sát của võ tông.
“Ai nói với ông, tôi chỉ có một mình?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó búng tay một cái rất vang.
“Tách!”
Ngay sau đó vài chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay đến trên bầu trời bệnh viện thành phố Thiên Phủ.
Mấy chục chiếc xe thiết giáp đâm thủng hàng rào trên đường, sau đó bao vây bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mấy chục đại pháo đồng loạt lên nòng nhắm chuẩn xác vào tầng năm của tòa nhà bệnh viện.
Đến lúc này mọi người mới nhớ ra Tiêu Chính Văn chính là vua Bắc Lương.
Hơn nữa điện Thần Long dưới quyền của anh là một tổ chức cực kỳ đáng sợ.
Lúc này Long Nguyệt nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, chân đi đôi giày chiến sáng bóng, nghiêm nghị bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Điện chủ, nhóm hành động đặc biệt số một của điện Thần Long đợi lệnh!”
“Cạch cạch cạch!”
Súng của mấy chiếc máy bay trực thăng cũng đồng loạt ngắm chuẩn vào cửa sổ nơi đám người Thừa Tiếu Thiên đang đứng, như thể chỉ cần Tiêu Chính Văn ra lệnh thì hàng chục nghìn viên đạn pháo sẽ bắn ra cùng một lúc san bằng tầng năm bệnh viện.
“Đừng! Đừng mà! Chúng… chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai thật rồi”.
Mấy người Thừa Tiếu Thiên vội chạy đến cửa sổ hét lớn, sau đó lần lượt xoay người chạy xuống lầu.
Không lâu sau, đám người dược tông đều chạy đến bãi đỗ xe, không nói nhiều lời bèn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Vua Bắc Lương, họ đều là lực lượng nòng cốt của dược tông tỉnh Xuyên, mong cậu bao dung tha cho họ một con đường sống”.
La Trường Minh cũng chạy xuống theo, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn nói.
“Tha cho chúng một mạng ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới đất, sau đó bỗng giơ tay đánh một đòn xuống.
“Phụt!”
Lạc Thiên Sơn còn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tư thế tay như dao của Tiêu Chính Văn đánh trúng vào người.
Ngay lập tức Lạc Thiên Sơn cũng biến thành vũng máu như Lạc Thiên Trạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin.
Người đó là Lạc Thiên Sơn đấy, là Lạc Thiên Sơn mà ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám giết dễ dàng, lại cứ thế chết trong tay Tiêu Chính Văn?
Một dòng máu bắn thẳng lên người và mặt La Trường Minh.
Lúc dòng máu tươi nóng hổi đó văng lên mặt, cả người La Trường Minh run lẩy bẩy.
Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, là vương tước chân chính, dù có giết một chủ tịch thành phố nhỏ bé như ông ta cũng không cần phải báo cho Thiên Tử.
Tiền trảm hậu tấu là một trong những đặc quyền của Tiêu Chính Văn.
Nghĩ đến đây, La Trường Minh vội bò mấy bước đến trước chân Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, tôi… tôi thật sự vô tội, tôi chỉ nghe nói có người có thể chữa được cadaverine nên mới chạy đến xem”.
“Nếu không tin cậu có thể hỏi cô Khương, tôi chưa từng bảo cô ấy giao phương thuốc ra”.
“Vua Bắc Lương, tôi thật sự chỉ là một người dân hết lòng vì thành phố Thiên Phủ nên mới làm như thế”.
Thậm chí La Trường Minh còn không biết nên giải thích với Tiêu Chính Văn thế nào mới ổn.
Bây giờ hai người chủ chốt của nhà họ Lạc đều đã chết, La Trường Minh không muốn chôn cùng với nhà họ Lạc.
“Không cần giải thích nữa, chẳng phải các ông muốn lấy phương thuốc trong tay vợ tôi sao? Con người tôi vẫn luôn rất công bằng, tôi sẽ lấy những thứ đáng giá trong tay các ông, chủ động giao ra đây nếu không đừng ai nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy.
Ngay cả Lạc Thiên Sơn mà anh còn dám giết thì mạng của họ có là gì?
Đừng nhìn họ vừa là môn chủ vừa là thủ lĩnh mà lầm, sau khi họ chết tông môn vẫn sẽ đề cử môn chủ và thủ lĩnh mới lên thay.
Như thể họ chưa từng đến thế giới này vậy, hơn nữa chắc chắn không ai dám báo thù cho họ, càng đừng nói đến chuyện liên danh đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc.
Đối mặt với một sát thần như thế, cách duy nhất chỉ có thể là nịnh bợ đối phương.
Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác nữa.
“Vua Bắc Lương, đây là Mỹ Nhan Thánh Phương đã lưu truyền hơn một trăm thế hệ của Tề Thiên Tông chúng tôi. Năm đó cụ tổ dùng phương thuốc này của chúng tôi mới trẻ mãi không già, xin vua Bắc Lương vui lòng nhận cho”.
Lúc này trong đám người, một ông lão tóc bạc khoảng tám mươi tuổi vội vàng quỳ bò ra khỏi đám đông cầm một tờ phương thuốc đã vàng úa đưa cho Tiêu Chính Văn.
Có ông ta lên tiếng trước, những người còn lại cũng vội vã giao bí mật bất truyền của tông môn cho Tiêu Chính Văn.
Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ cúi đầu nhìn đám người, sắc mặt u ám đến cực độ.
Mặc dù không nói lời nào nhưng mọi người đều sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
“Chồng ơi, em nghĩ cứ tha cho họ đi”.
Khương Vy Nhan tiến đến kéo Tiêu Chính Văn lại khẽ nói.
Nghe Khương Vy Nhan cầu xin cho mình, mọi người đều đồng loạt hổ thẹn cúi đầu xuống.
Thật ra không phải do Khương Vy Nhan mềm lòng mà là cô và Lưu Sùng Hằng đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không muốn giết mấy người này thật, nếu không họ chẳng thể sống đến bây giờ.
Còn điện Thần Long chỉ là do Tiêu Chính Văn cố ý bày ra để mọi người thấy rõ Tiêu Chính Văn anh không chỉ có một mình, hơn nữa bất kỳ ai cũng đừng nên có suy nghĩ đó.
Nếu không họ phải đối mặt với sự trả thù vô cùng đẫm máu của điện Thần Long.
Tuyệt chiêu cố ý cảnh cáo khiến người ta sợ hãi này không ai giỏi hơn Tiêu Chính Văn cả.
Nhiều năm qua đọ sức với giặc ngoại xâm không chỉ là phải thắng ở mỗi trận đấu mà nhiều khi để giảm thiểu tổn thất cho bên mình, Tiêu Chính Văn cũng thường dùng cách này để khiến các nước không dám gây rắc rối.
“Là đệ tử của Hằng Sơn, anh cũng không thể nằm trong trường hợp ngoại lệ, không biết Hằng Sơn các anh có thứ gì đáng giá để tôi lấy không?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thừa Tiếu Thiên nói.
Thừa Tiếu Thiên nghe Tiêu Chính Văn hỏi mình thì hoảng sợ tè trong quần.
Bí mật bất truyền của Hằng Sơn nhiều hơn bí mật của các tông môn khác gom lại, nhưng vấn đề là tiết lộ bí mật của sư môn là tội chết.
Nhưng không giao ra thứ đáng tin thì mình vẫn chết.
“Anh Tiêu, tôi… tôi chỉ có một đôi móc ngọc, đây… đây là móc Dược Vương đích thân sư phụ tôi luyện ra, nghe nói mang trên người có thể tiêu trừ hàng trăm loại độc, xin Tiêu Thiên Vương nhận cho”.
Thừa Tiếu Thiên hết cách chỉ đành nhịn đau lấy bảo vật của sư môn ra.
Cú giẫm chân của Tiêu Chính Văn khiến Lạc Thiên Trạch không thể phản kháng.
Đó không chỉ là một cú giẫm của Thiên Vương long cấp năm sao, mà còn có lực của Tiêu Chính Văn khi sử dụng từ trường, mang theo uy lực cực mạnh đè ép không gian.
Uy lực này không chỉ là khí thế mà còn là trọng lực của cả không gian cùng đè xuống.
Không khí cũng có trọng lượng, huống hồ lại cộng thêm từ trường thì trọng lượng này tăng lên gấp mấy chục lần.
Uy lực này đâu phải là thứ mà Lạc Thiên Trạch có thể chống đỡ được.
Tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Lạc Thiên Trạch bỗng chốc biến thành một vũng máu.
“Thiên Trạch!”
Lạc Thiên Sơn hét lên một tiếng đau thương khi nhìn thấy Lạc Thiên Trạch biến thành xác chết.
Nhưng trước khi nước mắt cụ ta trào ra thì một chiếc giày chiến đã giẫm lên vai cụ ta.
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Lẽ nào cậu vẫn muốn giết tôi sao?”
Hai mắt Lạc Thiên Sơn đỏ ngầu, cố sức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta không tin Tiêu Chính Văn có can đảm giết cụ ta.
Hơn nữa hôm nay đến gây phiền phức cho Khương Vy Nhan không chỉ có người của Thiên Thần Tông.
Cả dược tông có đến hơn tám mươi phần trăm tông môn đều bị cuốn vào trong chuyện lần này.
Nếu Tiêu Chính Văn dám cả gan trả thù thì sẽ bị cả dược tông báo thù.
“Giết ông thì thế nào?”
Tiêu Chính Văn lạnh như băng nói.
“Thế nào ư? Cậu chỉ có một mình, cậu giết được nhiều người như thế sao? Cậu có biết trong số những người đến đây hôm nay có những ai không? Hơn tám mươi phần trăm tông môn trong cả dược tông đều tham dự vào chuyện này, hơn nữa đệ tử của dược tông Hằng Sơn cũng ở trong đó”.
Lạc Thiên Sơn cực kỳ tự tin nói.
Giết Lạc Thiên Sơn thì tiếp theo Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị cả dược tông truy cứu.
Thậm chí Tiêu Chính Văn sẽ đắc tội với cả Hằng Sơn.
Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mức nào, cho dù có danh hiệu vua Bắc Lương nhưng cũng chẳng là gì trong võ tông này cả.
Võ tông là nơi đánh giá bằng thực lực.
Không phải một mệnh lệnh của Thiên Tử là có thể khống chế được cả võ tông.
Nhưng thực lực cá nhân dường như không còn quan trọng ở trước mặt võ tông.
Dù Tiêu Chính Văn có bất khả chiến bại trên toàn thế giới, nhưng còn người nhà cậu thì sao?
Người thân, bạn bè cậu sẽ ra sao?
Vợ con cậu sẽ thế nào?
Họ cũng giống cậu sao?
Đến lúc đó tính mạng những người này sẽ gặp nguy hiểm.
Đây mới là điểm đáng sợ nhất trong lệnh truy sát của võ tông.
“Ai nói với ông, tôi chỉ có một mình?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó búng tay một cái rất vang.
“Tách!”
Ngay sau đó vài chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay đến trên bầu trời bệnh viện thành phố Thiên Phủ.
Mấy chục chiếc xe thiết giáp đâm thủng hàng rào trên đường, sau đó bao vây bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mấy chục đại pháo đồng loạt lên nòng nhắm chuẩn xác vào tầng năm của tòa nhà bệnh viện.
Đến lúc này mọi người mới nhớ ra Tiêu Chính Văn chính là vua Bắc Lương.
Hơn nữa điện Thần Long dưới quyền của anh là một tổ chức cực kỳ đáng sợ.
Lúc này Long Nguyệt nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, chân đi đôi giày chiến sáng bóng, nghiêm nghị bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Điện chủ, nhóm hành động đặc biệt số một của điện Thần Long đợi lệnh!”
“Cạch cạch cạch!”
Súng của mấy chiếc máy bay trực thăng cũng đồng loạt ngắm chuẩn vào cửa sổ nơi đám người Thừa Tiếu Thiên đang đứng, như thể chỉ cần Tiêu Chính Văn ra lệnh thì hàng chục nghìn viên đạn pháo sẽ bắn ra cùng một lúc san bằng tầng năm bệnh viện.
“Đừng! Đừng mà! Chúng… chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai thật rồi”.
Mấy người Thừa Tiếu Thiên vội chạy đến cửa sổ hét lớn, sau đó lần lượt xoay người chạy xuống lầu.
Không lâu sau, đám người dược tông đều chạy đến bãi đỗ xe, không nói nhiều lời bèn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Vua Bắc Lương, họ đều là lực lượng nòng cốt của dược tông tỉnh Xuyên, mong cậu bao dung tha cho họ một con đường sống”.
La Trường Minh cũng chạy xuống theo, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn nói.
“Tha cho chúng một mạng ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới đất, sau đó bỗng giơ tay đánh một đòn xuống.
“Phụt!”
Lạc Thiên Sơn còn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tư thế tay như dao của Tiêu Chính Văn đánh trúng vào người.
Ngay lập tức Lạc Thiên Sơn cũng biến thành vũng máu như Lạc Thiên Trạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin.
Người đó là Lạc Thiên Sơn đấy, là Lạc Thiên Sơn mà ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám giết dễ dàng, lại cứ thế chết trong tay Tiêu Chính Văn?
Một dòng máu bắn thẳng lên người và mặt La Trường Minh.
Lúc dòng máu tươi nóng hổi đó văng lên mặt, cả người La Trường Minh run lẩy bẩy.
Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, là vương tước chân chính, dù có giết một chủ tịch thành phố nhỏ bé như ông ta cũng không cần phải báo cho Thiên Tử.
Tiền trảm hậu tấu là một trong những đặc quyền của Tiêu Chính Văn.
Nghĩ đến đây, La Trường Minh vội bò mấy bước đến trước chân Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, tôi… tôi thật sự vô tội, tôi chỉ nghe nói có người có thể chữa được cadaverine nên mới chạy đến xem”.
“Nếu không tin cậu có thể hỏi cô Khương, tôi chưa từng bảo cô ấy giao phương thuốc ra”.
“Vua Bắc Lương, tôi thật sự chỉ là một người dân hết lòng vì thành phố Thiên Phủ nên mới làm như thế”.
Thậm chí La Trường Minh còn không biết nên giải thích với Tiêu Chính Văn thế nào mới ổn.
Bây giờ hai người chủ chốt của nhà họ Lạc đều đã chết, La Trường Minh không muốn chôn cùng với nhà họ Lạc.
“Không cần giải thích nữa, chẳng phải các ông muốn lấy phương thuốc trong tay vợ tôi sao? Con người tôi vẫn luôn rất công bằng, tôi sẽ lấy những thứ đáng giá trong tay các ông, chủ động giao ra đây nếu không đừng ai nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy.
Ngay cả Lạc Thiên Sơn mà anh còn dám giết thì mạng của họ có là gì?
Đừng nhìn họ vừa là môn chủ vừa là thủ lĩnh mà lầm, sau khi họ chết tông môn vẫn sẽ đề cử môn chủ và thủ lĩnh mới lên thay.
Như thể họ chưa từng đến thế giới này vậy, hơn nữa chắc chắn không ai dám báo thù cho họ, càng đừng nói đến chuyện liên danh đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc.
Đối mặt với một sát thần như thế, cách duy nhất chỉ có thể là nịnh bợ đối phương.
Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác nữa.
“Vua Bắc Lương, đây là Mỹ Nhan Thánh Phương đã lưu truyền hơn một trăm thế hệ của Tề Thiên Tông chúng tôi. Năm đó cụ tổ dùng phương thuốc này của chúng tôi mới trẻ mãi không già, xin vua Bắc Lương vui lòng nhận cho”.
Lúc này trong đám người, một ông lão tóc bạc khoảng tám mươi tuổi vội vàng quỳ bò ra khỏi đám đông cầm một tờ phương thuốc đã vàng úa đưa cho Tiêu Chính Văn.
Có ông ta lên tiếng trước, những người còn lại cũng vội vã giao bí mật bất truyền của tông môn cho Tiêu Chính Văn.
Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ cúi đầu nhìn đám người, sắc mặt u ám đến cực độ.
Mặc dù không nói lời nào nhưng mọi người đều sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
“Chồng ơi, em nghĩ cứ tha cho họ đi”.
Khương Vy Nhan tiến đến kéo Tiêu Chính Văn lại khẽ nói.
Nghe Khương Vy Nhan cầu xin cho mình, mọi người đều đồng loạt hổ thẹn cúi đầu xuống.
Thật ra không phải do Khương Vy Nhan mềm lòng mà là cô và Lưu Sùng Hằng đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không muốn giết mấy người này thật, nếu không họ chẳng thể sống đến bây giờ.
Còn điện Thần Long chỉ là do Tiêu Chính Văn cố ý bày ra để mọi người thấy rõ Tiêu Chính Văn anh không chỉ có một mình, hơn nữa bất kỳ ai cũng đừng nên có suy nghĩ đó.
Nếu không họ phải đối mặt với sự trả thù vô cùng đẫm máu của điện Thần Long.
Tuyệt chiêu cố ý cảnh cáo khiến người ta sợ hãi này không ai giỏi hơn Tiêu Chính Văn cả.
Nhiều năm qua đọ sức với giặc ngoại xâm không chỉ là phải thắng ở mỗi trận đấu mà nhiều khi để giảm thiểu tổn thất cho bên mình, Tiêu Chính Văn cũng thường dùng cách này để khiến các nước không dám gây rắc rối.
“Là đệ tử của Hằng Sơn, anh cũng không thể nằm trong trường hợp ngoại lệ, không biết Hằng Sơn các anh có thứ gì đáng giá để tôi lấy không?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thừa Tiếu Thiên nói.
Thừa Tiếu Thiên nghe Tiêu Chính Văn hỏi mình thì hoảng sợ tè trong quần.
Bí mật bất truyền của Hằng Sơn nhiều hơn bí mật của các tông môn khác gom lại, nhưng vấn đề là tiết lộ bí mật của sư môn là tội chết.
Nhưng không giao ra thứ đáng tin thì mình vẫn chết.
“Anh Tiêu, tôi… tôi chỉ có một đôi móc ngọc, đây… đây là móc Dược Vương đích thân sư phụ tôi luyện ra, nghe nói mang trên người có thể tiêu trừ hàng trăm loại độc, xin Tiêu Thiên Vương nhận cho”.
Thừa Tiếu Thiên hết cách chỉ đành nhịn đau lấy bảo vật của sư môn ra.
Bình luận facebook