• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (34 Viewers)

  • Chương 1297: Cừu điên

“Keng! Rắc!”

Lúc con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm vào kiếm của Cừu Vạn Lý, hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên.

Sau hai tiếng động lớn đó, từ trung tâm thanh kiếm của Cừu Vạn Lý, một luồng sáng chói đột nhiên tỏa ra bốn phía.

Cừu Vạn Lý chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, lùi về phía sau vài bước.

Sao có thể như vậy được?

Ánh sáng vừa rồi là gì?

Bây giờ Tiêu Chính Văn không thể sử dụng trận pháp, sức mạnh cũng đã bị Thiên Tinh Trận phong hãm, cậu ta giờ đây chỉ là một người bình thường mới phải!

Lẽ nào…

Không thể nào!

Thiên Tinh Trận là tuyệt chiêu của Đoàn Hải Long, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần rơi vào Thiên Tinh Trận cũng mất đi một nửa sức mạnh.

Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Vương long cấp năm sao, không có lý do gì lại vô hiệu với cậu ta!

Nhưng một giây sau, trong đầu Cừu Vạn Lý chợt lóe lên một thứ - từ trường!

“Cậu… cậu có thể sử dụng từ trường trong cơ thể sao?”

Sắc mặt Cừu Vạn Lý tái nhợt vì sợ hãi.

Ngay cả cụ ta hay những người được thừa hưởng bí thuật Tổ Long như nhà họ Trương đều không thể làm được điều này!

Mặc dù cụ ta không muốn thừa nhận, nhưng ngoài từ trường thì cụ ta không còn nghĩ ra được Tiêu Chính Văn dùng thủ đoạn gì để chặn kiếm của mình.

Cừu Vạn Lý còn chưa hết kinh ngạc, Tiêu Chính Văn đã tiến lên.

Sau đó, chỉ thấy con dao quân đội năm cạnh vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi lại phóng về phía Cừu Vạn Lý từ phía sau.

Tất cả những điều này tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại khó như lên trời!

Suy cho cùng Tiêu Chính Văn lúc này rất khó khống chế đồ vật, ngay cả sức mạnh của binh vương cũng không thể sử dụng được.

Chính vì vậy cảnh tượng này vô cùng quái dị!

“Ông Cừu, cẩn thận phía sau!”

Đoàn Hải Long đứng bật dậy khỏi ghế, hét lớn nhắc nhở.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn, con dao quân đội bay ra rất nhanh, quay trở lại càng nhanh hơn.

Giống như sao băng, phóng thẳng vào vai Cừu Vạn Lý.

“Hự!”

Cùng với tiếng kêu đau đớn, cơ thể Cừu Vạn Lý bị lực phóng mạnh mẽ của con dao kéo theo về phía trước.

Cùng lúc đó, vai cụ ta bị dao đâm xuyên qua, xuất hiện một lỗ máu to bằng quả trứng gà.

“Rầm!”

Cừu Vạn Lý đâm mạnh vào tảng đá, rồi lại bật ngược lên cao hơn một mét trước khi tiếp đất lần nữa.

Chỉ dùng một chiêu.

Đã có thể đánh bại Cừu Vạn Lý!

“Chuyện này…”

Đông Phương Tiếu ngơ ngác, chẳng phải Tiêu Chính Văn đã trở thành người bình thường rồi sao?

“Tiền bối Đông Phương, chuyện này… chẳng phải là quá bất thường sao?”

Sắc mặt Viên Sùng Long tái mét, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Đại trưởng lão bên cạnh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, Tiêu Chính Văn thật sự không giống với người thường.

Trong tình huống này, còn có thể đánh bại một cường giả mạnh như Cừu Vạn Lý, Đại trưởng lão ít nhiều cũng cảm thấy có lòng tin hơn.

Trên đàn tế hàng nghìn người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn đang cầm con dao quân đội năm cạnh đứng hiên ngang.

Lúc này, Cừu Vạn Lý nằm bò trên nền đất, máu từ vai cứ thế chảy ròng ròng.

Chỉ trong một hiệp đấu, Tiêu Chính Văn đã khiến cụ ta bị thương nặng.

Cho tới bây giờ, trong lòng Tiêu Chính Văn mới cảm thấy sợ hãi.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự chỉ dựa vào thực lực để giết chết Trương Đạo Linh sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Cừu Vạn Lý liền giật mình.

“Không thể nào!”

Đoàn Hải Long sững sờ nhìn Cừu Vạn Lý be bét máu, không dám tin nói.

Cừu Vạn Lý nghiến răng, chịu đựng cơn đau ở vai, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

Lúc này, khuôn mặt già nua của Cừu Vạn Lý còn đỏ hơn cả mông khỉ.

Mấy chục giây trước, cụ ta còn không ngừng bảo Tiêu Chính Văn học hỏi kiếm pháp của cụ ta, vậy mà chỉ trong nháy mắt, đã bị Tiêu Chính Văn đánh phế một cánh tay.

Điều khiến cụ ta không thể chấp nhận được là sức mạnh của Tiêu Chính Văn đã bị Thiên Tinh Trận phong ấn hoàn toàn, giờ đây Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.

Một cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao như Cừu Vạn Lý lại bị một người thường đánh bại sao?

Lẽ nào cụ ta sống hơn trăm năm qua đều vô ích?

“Thế nào?”

Tiêu Chính Văn nhìn Cừu Vạn Lý, lạnh lùng nói: “Giết ông chỉ cần một con dao quân đội là đủ. Người có thể chết dưới thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều là cao thủ trên cao thủ, ông không xứng!”

Phụt!

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, Cừu Vạn Lý liền phun ra một ngụm máu.

Cụ ta không xứng ư?

“Tiêu… Chính Văn!”

Mặt mũi Cừu Vạn Lý nhăn nhó, trên người bộc phát khí tức.

Trên bầu trời, mây giông cuồn cuộn, lúc này, Cừu Vạn Lý đã tức giận đến cực điểm!

“Vù!”

Một cơn gió lốc đột nhiên thổi qua toàn bộ núi Thương Lĩnh.

“Ông Cừu, đừng!”

Đoàn Hải Long suýt chút nữa thì mắng chửi.

Cơn gió lốc này được tạo ra bởi kiếm khí, tất cả những người dưới cảnh giới Thiên Vương ba sao đều không thể chịu nổi.

Vấn đề là kẻ thù của bọn họ chỉ có một mình Tiêu Chính Văn.

Cơn gió lốc này càn quét sẽ giết chết tất cả người của bọn họ.

Chết tiệt!

Sắc mặt Đoàn Hải Long xanh mét, chẳng trách người cùng thời với Cừu Vạn Lý đều gọi cụ ta là Cừu điên, thằng già khốn kiếp này đúng là một kẻ điên.

Rõ ràng, Cừu Vạn Lý đã bị cơn tức giận làm cho mê muội, không hề để ý đến tiếng hét của Đoàn Hải Long, thanh kiếm trong tay nhảy múa, kiếm khí quét qua bốn phía.

“Vù vù vù!”

Bất cứ nơi nào kiếm khí đi qua, trên không trung có vô số đầu người bay lên.

“Tiêu Chính Văn, mày phải chết! Tao sẽ xé mày thành từng mảnh!”

Cừu Vạn Lý điên cuồng gầm lên, dùng kiếm chém.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng nhìn cảnh tượng này một cách thờ ơ, sau đó anh dịch chuyển khiến vô số kiếm khí lao ngược về phía Cừu Vạn Lý.

“Cừu Vạn Lý! Ông thua rồi! Mau dừng tay đi!”

Nhìn thấy hành động liều mạng của Cừu Vạn Lý, Đại trưởng lão vô cùng lo lắng cho Tiêu Chính Văn, ông ta xông lên hét lớn với Cừu Vạn Lý.

Nhưng ngay cả tiếng hét của Đoàn Hải Long, Cừu Vạn Lý cũng không hề để ý tới, thì sao cụ ta có thể để ý tới Đại trưởng lão chứ?

Hôm nay, dù thế nào cụ ta cũng phải giết Tiêu Chính Văn.

Kiếm khí dâng trào như thủy triều, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Mọi người xung quanh cũng lần lượt lùi ra xa, sợ bị giết chết bởi chiêu thức của Cừu Vạn Lý.

Tiêu Chính Văn dựa vào Thất Tinh Quỷ Bộ được ghi lại trong Thiên Sơn Thư Lục, thoải mái bước đi trong làn mưa kiếm khí dày đặc, chỉ trong vòng ba bước ngắn ngủi, anh đã đến được chỗ Cừu Vạn Lý.

Trước khi Cừu Vạn Lý định thần lại, con dao quân đội năm cạnh đẫm máu trong tay Tiêu Chính Văn đã bay ra lần nữa.

“Vụt!”

Ánh sáng bạc lóe lên, con dao quân đội năm cạnh lao thẳng đến chỗ Cừu Vạn Lý.

Cừu Vạn Lý dùng thành kiếm dài trong tay để chặn con dao lại theo bản năng, nhưng khi con dao chạm vào thanh kiếm, một tiếng nổ lớn vang lên.

“Rắc!”

Thanh kiếm trong tay Cừu Vạn Lý đột nhiên vỡ tan.

Mảnh kiếm bay khắp nơi, còn con dao vẫn không hề dừng lại, lao thẳng vào bên vai còn lại của Cừu Vạn Lý.

“A?”

Cừu Vạn Lý kêu lên kinh ngạc, vừa định né tránh nhưng đã quá muộn.

Phụt!

Máu phun ra, cánh tay còn lại của Cừu Vạn Lý không còn lực, buông thõng xuống.

Tuy nhiên, con dao quân đội năm cạnh vẫn không hề dừng lại, phóng đi rồi quay lại vài lần khiến cơ thể Cừu Vạn Lý bị đâm như tổ ong vò vẽ, máu chảy ròng ròng.

Vài giây sau, cả người Cừu Vạn Lý rơi thẳng xuống đất.

Tất cả mọi người lại một phen kinh ngạc, ai nấy đều nín thở.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Đoàn Hải Long ngồi trên ghế cũng không chớp mắt, nhìn thấy Cừu Vạn Lý bị con dao quân đội đâm xuyên qua, trái tim không khỏi run lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom