Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1271: Muốn giết Tiêu Chính Văn tôi đâu chỉ một người
Nghe thế tâm trạng Đại trưởng lão không khỏi chùng xuống.
Quả thật trong tất cả tin tức đều không có bóng dáng của Võ Thần Tông và Thiên Tử, đến hôm nay hai bên cũng chưa lên tiếng.
Dường như Võ Thí Thiên cũng cách biệt với thế giới.
“Ý của ông là…”
Dược sư Hoàng chắp hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại nói: “Ông biết tại sao cuộc nổi loạn của Tần Vương lại thất bại không?”
“Chuyện này… tôi không biết”.
Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Trong Côn Luân có một ông lão chỉ cần giơ tay lên đã khiến Võ Thí Thiên cam lòng chịu thua, Trương Đạo Linh thì là cái gì? Lẽ nào ông nghĩ Trương Đạo Linh thật sự mạnh hơn Võ Thí Thiên sao?”
“Có một số thứ không thể chỉ nhìn bề nổi, ngay cả Võ Thí Thiên cũng phải im lặng chứng tỏ ông ta rất kiêng dè. Ông ta đang kiêng dè ai?”
Nghe thế ông lão sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa nói: “Cảm ơn cốc chủ đã nhắc nhở, nói cách khác Tiêu Chính Văn còn có con át chủ bài?”
Dược sư Hoàng lắc đầu nói: “Ông lão đó chưa chắc là con át chủ bài của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long cũng chưa chắc là chỗ dựa của Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn bình tĩnh như vậy, bên trong chắc có gì đó không bình thường”.
“Thế nên phải nhẫn nhịn vì Dược Vương Cốc, sự việc chưa rõ ràng thì không thể tùy ý làm loạn, nếu không sẽ gặp nguy hiểm”.
Đại trưởng lão lần đầu tiên nghe dược sư Hoàng nói đến mấy chữ nguy hiểm.
Cũng có thể nói tình hình bây giờ thoạt nhìn đang nghiêng về một bên nhưng thật ra sóng ngầm đang dâng trào, ngay cả dược sư Hoàng cũng cảm nhận được nguy hiểm.
“Cốc chủ, vậy Tiêu Chính Văn mạnh thế à?”
Đại trưởng lão vẫn hơi nghi ngờ.
Dược sư Hoàng lại lấy một chiếc điện thoại ra, bên trong đang phát một đoạn video.
Video là được cắt ghép từ hai video khác nhau, một video là lúc Tiêu Chính Văn đánh bại Đông Phương Ngạo Vũ, video còn lại là đòn cuối cùng Tiêu Chính Văn đánh Trương Nguyệt Đông.
Xem xong hai video này, đầu óc Đại trưởng lão cứ kêu ong ong.
“Thấy rồi chứ? Đây chính là sức chiến đấu thật sự của Tiêu Chính Văn, cậu ta làm được bằng cách nào? Ông biết không? Nếu không biết cậu ta làm được bằng cách nào thì sao ông có thể phá giải? Không thể phá giải sao giết được cậu ta?”
Dứt lời, dược sư Hoàng tắt video, khoát tay với Đại trưởng lão.
Có đoạn video này rồi thì không cần nhiều lời nữa, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn đã thể hiện rõ trong đó.
Dược Vương Cốc khó mà tìm ra được người có thể đấu với Tiêu Chính Văn, chỉ có thể dựa vào thế lực bên ngoài thì phải nắm chắc chín mươi phần trăm phần thắng mới được.
Ngay chiều hôm đó lại có thêm một tin tức nữa làm bùng nổ cả giới dư luận.
“Tiêu Chính Văn phải tự chặt đứt hai tay hai chân quỳ trước cửa nhà họ Trương nhận lỗi, nếu không cả gia tộc sẽ bị tiêu diệt”.
Dường như tất cả phương tiện truyền thông, tất cả diễn đàn mạng trong cả nước đều đăng một tin tức này lên cùng lúc.
Tên người viết tin tức này đã không còn ẩn danh nữa mà dán thẳng ba chữ “Trương Đạo Linh” vào đó.
Rất nhiều người đều ngơ ngác, chỉ có các gia tộc lớn tầng lớp thượng lưu ở khắp nơi mới biết ba chữ Trương Đạo Linh này nghĩa là gì.
Người đó không chỉ một mình tắm máu của cả một tông môn.
Hai mươi năm trước, cao thủ của mười lăm nước tụ họp tại Long Kinh, cụ ta một mình cầm một thanh kiếm đấu với cao thủ của mười lăm nước, sau đó một mình áp chế tám cường giả cảnh giới Thiên Vương đỉnh cấp của các nước ở Thái Sơn.
Câu chuyện của cụ ta quá huy hoàng, quá chói mắt.
Mặc dù cụ ta đã ở ẩn gần hai mươi năm, nhưng mọi người vẫn nhớ rất rõ thanh danh và cách giết người quyết đoán của cụ ta.
Thật ra có thể nói chiến tích đến hiện giờ của Tiêu Chính Văn chẳng là gì so với Trương Đạo Linh cả.
Bởi vì tin tức này mà khắp nơi trên cả nước đều bàn tán rất xôn xao, nhiều gia tộc đã chọn được phe mình muốn ủng hộ.
Dù là ở Giang Trung mọi người cũng đều đang bàn luận về chuyện này.
Ngay cả người nhà họ Lãnh cũng bắt đầu do dự.
“Chú à, lần này Tiêu Chính Văn đắc tội với một nhân vật tầm cỡ thật sự, nhà họ Trương đích thân bảo người đến, hơn nữa Trương Đạo Linh hùng hổ dọa người, nếu chúng ta đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Chính Văn nữa e là…”
Lãnh Kế Hồng lắc đầu nói: “Không, nhà họ Lãnh chúng ta không còn sự lựa chọn, chỉ có thể đồng sinh cộng tử với cậu Tiêu, chúng ta khác với mọi người”.
Nói đến đây, Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy hoang mang.
Nếu nói ông ta không sợ thì là giả.
Ông ta đã từng nghe những người lớn trước đó nói đến uy danh của Trương Đạo Linh, chắc chắn người này không phải là người dễ đối phó.
Lần này lại còn đến với nhiệm vụ báo thù cho nhà họ Trương thì càng không nương tay.
“Thế chúng ta có cần thông báo cho anh Tiêu không?”
Lãnh Hàn Băng khổ sở nói.
Lần này nhà họ Lãnh lại bị ép đứng về phía đối lập với mọi người.
Số phận nghiệt ngã thật mà!
“Có người còn lo hơn cả chúng ta, hơn nữa chuyện này mà để chúng ta đi nói thì không thích hợp lắm, cậu Tiêu sẽ tạo khoảng cách với chúng ta”.
Nói đến đây Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại lắc đầu.
Chấn động ở Giang Trung cũng thu hút sự chú ý của Độ Thiên Chân Nhân.
Không lâu sau đã có người báo lại mọi người xảy ra trong vài ngày gần đây cho Độ Thiên Chân Nhân.
Khi nghe đến ba chữ Trương Đạo Linh, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân cũng thay đổi.
“Nhanh lên, đi gặp cậu Tiêu”.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng sách nghiên cứu đạo lý của Tam Tuyệt Trận.
Vừa mới đọc hiểu được một chút thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
“Cậu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi, người đại diện của nhà họ Trương ở Thiên Sơn – Trương Đạo Linh đã xuống núi, hơn nữa còn nói…”
Nhà họ Trương ở Thiên Sơn?
Đến cũng nhanh đấy!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Nói gì cơ?”
“Ông ta… ông ta nói cậu tự chặt đứt tay chân rồi đến nhận lỗi với nhà họ Trương, nếu không sẽ diệt cả gia tộc”.
Giọng Độ Thiên Chân Nhân cực kỳ thấp, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Ồ? Người nhà họ Trương chúng đều có vấn đề về đầu óc à, hở một tí là bảo người ta tự chặt đứt hai chân, mặc kệ ông ta”.
Tiêu Chính Văn khoát tay với Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân nháy mắt ra hiệu cho đệ tử Thiên Kiếm Tông ở phía sau ra ngoài, sau đó cất bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ nhân, không thể xem thường người này. Trước kia ông ta cũng là một nhân vật đỉnh cao của Hoa Quốc”.
“Trưởng lão võ tông đã từng đích thân đến gặp ông ta, hơn nữa ông ta còn một mình đánh với cao thủ của mười lăm nước, đánh bại tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương ở Thái Sơn, có thể nói chiến tích rất huy hoàng”.
“Thắc mắc duy nhất của người đời là giữa ông ta và Võ Thí Thiên, ai là người mạnh hơn. Nhưng theo tôi thấy thì người này chắc chắn không yếu hơn Võ Thí Thiên”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Độ Thiên, mặc dù ông nói rất có lý, có lẽ người này cũng rất mạnh nhưng hoảng sợ không phải là cách giải quyết vấn đề”.
“Sống chết đều do trời định đoạt, Trương Đạo Linh có kế sách thì tôi có đối sách, tỏ ra yếu thế chỉ sẽ bị giết thôi. Còn mấy lời đồn bên ngoài, chúng ta đừng để tâm là được”.
“Hơn nữa ông ta cũng không phải là người đầu tiên muốn giết Tiêu Chính Văn tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, tôi chưa từng để tâm đến nhà họ Trương, nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó, càng chưa từng xem họ là kẻ thù”.
“Nếu chúng muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ thỏa mãn chúng”.
Tiêu Chính Văn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó tờ giấy ghi chép Tam Tuyệt Trận lập tức biến thành tro bụi.
Ôi!
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người Độ Thiên Chân Nhân khi cụ ta nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chủ nhân, cậu… cậu nghĩ thông suốt rồi à?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chỉ là sơ cấp, trong cơ thể con người quả thật có một từ trường khác hẳn với bên ngoài, hơn nữa cơ thể con người vốn dĩ có đất nước gió lửa, nhưng…”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn vừa lắc đầu vừa nói: “Muốn kích thích tiềm năng của con người hình như vẫn còn thiếu cái gì đó, không thể đạt đến cảnh giới ý chí và sức mạnh của con người quyết định tự nhiên được”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào.
“Anh Tiêu, ngoài cửa có người muốn gặp anh gấp, nói là liên quan đến ân oán của anh và nhà họ Trương, đây là…”
Đệ tử đó vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp cho Tiêu Chính Văn.
Quả thật trong tất cả tin tức đều không có bóng dáng của Võ Thần Tông và Thiên Tử, đến hôm nay hai bên cũng chưa lên tiếng.
Dường như Võ Thí Thiên cũng cách biệt với thế giới.
“Ý của ông là…”
Dược sư Hoàng chắp hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại nói: “Ông biết tại sao cuộc nổi loạn của Tần Vương lại thất bại không?”
“Chuyện này… tôi không biết”.
Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Trong Côn Luân có một ông lão chỉ cần giơ tay lên đã khiến Võ Thí Thiên cam lòng chịu thua, Trương Đạo Linh thì là cái gì? Lẽ nào ông nghĩ Trương Đạo Linh thật sự mạnh hơn Võ Thí Thiên sao?”
“Có một số thứ không thể chỉ nhìn bề nổi, ngay cả Võ Thí Thiên cũng phải im lặng chứng tỏ ông ta rất kiêng dè. Ông ta đang kiêng dè ai?”
Nghe thế ông lão sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa nói: “Cảm ơn cốc chủ đã nhắc nhở, nói cách khác Tiêu Chính Văn còn có con át chủ bài?”
Dược sư Hoàng lắc đầu nói: “Ông lão đó chưa chắc là con át chủ bài của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long cũng chưa chắc là chỗ dựa của Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn bình tĩnh như vậy, bên trong chắc có gì đó không bình thường”.
“Thế nên phải nhẫn nhịn vì Dược Vương Cốc, sự việc chưa rõ ràng thì không thể tùy ý làm loạn, nếu không sẽ gặp nguy hiểm”.
Đại trưởng lão lần đầu tiên nghe dược sư Hoàng nói đến mấy chữ nguy hiểm.
Cũng có thể nói tình hình bây giờ thoạt nhìn đang nghiêng về một bên nhưng thật ra sóng ngầm đang dâng trào, ngay cả dược sư Hoàng cũng cảm nhận được nguy hiểm.
“Cốc chủ, vậy Tiêu Chính Văn mạnh thế à?”
Đại trưởng lão vẫn hơi nghi ngờ.
Dược sư Hoàng lại lấy một chiếc điện thoại ra, bên trong đang phát một đoạn video.
Video là được cắt ghép từ hai video khác nhau, một video là lúc Tiêu Chính Văn đánh bại Đông Phương Ngạo Vũ, video còn lại là đòn cuối cùng Tiêu Chính Văn đánh Trương Nguyệt Đông.
Xem xong hai video này, đầu óc Đại trưởng lão cứ kêu ong ong.
“Thấy rồi chứ? Đây chính là sức chiến đấu thật sự của Tiêu Chính Văn, cậu ta làm được bằng cách nào? Ông biết không? Nếu không biết cậu ta làm được bằng cách nào thì sao ông có thể phá giải? Không thể phá giải sao giết được cậu ta?”
Dứt lời, dược sư Hoàng tắt video, khoát tay với Đại trưởng lão.
Có đoạn video này rồi thì không cần nhiều lời nữa, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn đã thể hiện rõ trong đó.
Dược Vương Cốc khó mà tìm ra được người có thể đấu với Tiêu Chính Văn, chỉ có thể dựa vào thế lực bên ngoài thì phải nắm chắc chín mươi phần trăm phần thắng mới được.
Ngay chiều hôm đó lại có thêm một tin tức nữa làm bùng nổ cả giới dư luận.
“Tiêu Chính Văn phải tự chặt đứt hai tay hai chân quỳ trước cửa nhà họ Trương nhận lỗi, nếu không cả gia tộc sẽ bị tiêu diệt”.
Dường như tất cả phương tiện truyền thông, tất cả diễn đàn mạng trong cả nước đều đăng một tin tức này lên cùng lúc.
Tên người viết tin tức này đã không còn ẩn danh nữa mà dán thẳng ba chữ “Trương Đạo Linh” vào đó.
Rất nhiều người đều ngơ ngác, chỉ có các gia tộc lớn tầng lớp thượng lưu ở khắp nơi mới biết ba chữ Trương Đạo Linh này nghĩa là gì.
Người đó không chỉ một mình tắm máu của cả một tông môn.
Hai mươi năm trước, cao thủ của mười lăm nước tụ họp tại Long Kinh, cụ ta một mình cầm một thanh kiếm đấu với cao thủ của mười lăm nước, sau đó một mình áp chế tám cường giả cảnh giới Thiên Vương đỉnh cấp của các nước ở Thái Sơn.
Câu chuyện của cụ ta quá huy hoàng, quá chói mắt.
Mặc dù cụ ta đã ở ẩn gần hai mươi năm, nhưng mọi người vẫn nhớ rất rõ thanh danh và cách giết người quyết đoán của cụ ta.
Thật ra có thể nói chiến tích đến hiện giờ của Tiêu Chính Văn chẳng là gì so với Trương Đạo Linh cả.
Bởi vì tin tức này mà khắp nơi trên cả nước đều bàn tán rất xôn xao, nhiều gia tộc đã chọn được phe mình muốn ủng hộ.
Dù là ở Giang Trung mọi người cũng đều đang bàn luận về chuyện này.
Ngay cả người nhà họ Lãnh cũng bắt đầu do dự.
“Chú à, lần này Tiêu Chính Văn đắc tội với một nhân vật tầm cỡ thật sự, nhà họ Trương đích thân bảo người đến, hơn nữa Trương Đạo Linh hùng hổ dọa người, nếu chúng ta đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Chính Văn nữa e là…”
Lãnh Kế Hồng lắc đầu nói: “Không, nhà họ Lãnh chúng ta không còn sự lựa chọn, chỉ có thể đồng sinh cộng tử với cậu Tiêu, chúng ta khác với mọi người”.
Nói đến đây, Lãnh Kế Hồng cũng cảm thấy hoang mang.
Nếu nói ông ta không sợ thì là giả.
Ông ta đã từng nghe những người lớn trước đó nói đến uy danh của Trương Đạo Linh, chắc chắn người này không phải là người dễ đối phó.
Lần này lại còn đến với nhiệm vụ báo thù cho nhà họ Trương thì càng không nương tay.
“Thế chúng ta có cần thông báo cho anh Tiêu không?”
Lãnh Hàn Băng khổ sở nói.
Lần này nhà họ Lãnh lại bị ép đứng về phía đối lập với mọi người.
Số phận nghiệt ngã thật mà!
“Có người còn lo hơn cả chúng ta, hơn nữa chuyện này mà để chúng ta đi nói thì không thích hợp lắm, cậu Tiêu sẽ tạo khoảng cách với chúng ta”.
Nói đến đây Lãnh Kế Hồng nhắm mắt lại lắc đầu.
Chấn động ở Giang Trung cũng thu hút sự chú ý của Độ Thiên Chân Nhân.
Không lâu sau đã có người báo lại mọi người xảy ra trong vài ngày gần đây cho Độ Thiên Chân Nhân.
Khi nghe đến ba chữ Trương Đạo Linh, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân cũng thay đổi.
“Nhanh lên, đi gặp cậu Tiêu”.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng sách nghiên cứu đạo lý của Tam Tuyệt Trận.
Vừa mới đọc hiểu được một chút thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
“Cậu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi, người đại diện của nhà họ Trương ở Thiên Sơn – Trương Đạo Linh đã xuống núi, hơn nữa còn nói…”
Nhà họ Trương ở Thiên Sơn?
Đến cũng nhanh đấy!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Nói gì cơ?”
“Ông ta… ông ta nói cậu tự chặt đứt tay chân rồi đến nhận lỗi với nhà họ Trương, nếu không sẽ diệt cả gia tộc”.
Giọng Độ Thiên Chân Nhân cực kỳ thấp, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Ồ? Người nhà họ Trương chúng đều có vấn đề về đầu óc à, hở một tí là bảo người ta tự chặt đứt hai chân, mặc kệ ông ta”.
Tiêu Chính Văn khoát tay với Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân nháy mắt ra hiệu cho đệ tử Thiên Kiếm Tông ở phía sau ra ngoài, sau đó cất bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ nhân, không thể xem thường người này. Trước kia ông ta cũng là một nhân vật đỉnh cao của Hoa Quốc”.
“Trưởng lão võ tông đã từng đích thân đến gặp ông ta, hơn nữa ông ta còn một mình đánh với cao thủ của mười lăm nước, đánh bại tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương ở Thái Sơn, có thể nói chiến tích rất huy hoàng”.
“Thắc mắc duy nhất của người đời là giữa ông ta và Võ Thí Thiên, ai là người mạnh hơn. Nhưng theo tôi thấy thì người này chắc chắn không yếu hơn Võ Thí Thiên”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Độ Thiên, mặc dù ông nói rất có lý, có lẽ người này cũng rất mạnh nhưng hoảng sợ không phải là cách giải quyết vấn đề”.
“Sống chết đều do trời định đoạt, Trương Đạo Linh có kế sách thì tôi có đối sách, tỏ ra yếu thế chỉ sẽ bị giết thôi. Còn mấy lời đồn bên ngoài, chúng ta đừng để tâm là được”.
“Hơn nữa ông ta cũng không phải là người đầu tiên muốn giết Tiêu Chính Văn tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, tôi chưa từng để tâm đến nhà họ Trương, nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó, càng chưa từng xem họ là kẻ thù”.
“Nếu chúng muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ thỏa mãn chúng”.
Tiêu Chính Văn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó tờ giấy ghi chép Tam Tuyệt Trận lập tức biến thành tro bụi.
Ôi!
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người Độ Thiên Chân Nhân khi cụ ta nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chủ nhân, cậu… cậu nghĩ thông suốt rồi à?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chỉ là sơ cấp, trong cơ thể con người quả thật có một từ trường khác hẳn với bên ngoài, hơn nữa cơ thể con người vốn dĩ có đất nước gió lửa, nhưng…”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn vừa lắc đầu vừa nói: “Muốn kích thích tiềm năng của con người hình như vẫn còn thiếu cái gì đó, không thể đạt đến cảnh giới ý chí và sức mạnh của con người quyết định tự nhiên được”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào.
“Anh Tiêu, ngoài cửa có người muốn gặp anh gấp, nói là liên quan đến ân oán của anh và nhà họ Trương, đây là…”
Đệ tử đó vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp cho Tiêu Chính Văn.
Bình luận facebook