Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1264: Chết không có chỗ chôn
Khi Tiêu Chính Văn và Đàm Hiểu Vân bước vào phòng, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
"Hả?"
Hầu như tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì hai Tiêu Chính Văn, một trước một sau trông quá giống nhau!
Ngay cả Đàm Hiểu Vân cũng choáng váng!
Trước kia hai người chưa từng đứng cùng nhau, nên người khác chỉ cảm thấy bọn họ hơi giống nhau, nhưng khi hai người đối mặt, mới cảm nhận được, ngay cả hơi thở, khí thế đều rất giống!
Chỉ là, trên người Trương Nguyệt Đông có thêm vài phần kiêu ngạo, có loại cảm giác uy nghiêm coi chúng sinh như cỏ rác, còn Tiêu Chính Văn lại ôn hòa hơn một chút.
"Chuyện này... chuyện này là thế nào?"
Chủ tịch Lữ đang cầm ly rượu trong tay, ngây người tại chỗ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông ban đầu cũng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Hừ! Tiêu Chính Văn!"
Nếu “hàng thật” đã xuất hiện, Trương Nguyệt Đông cũng không cần phải giả vờ nữa, hắn nâng ly rượu lên, hớp một ngụm rượu vang, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Nếu nói không sợ Tiêu Chính Văn thì là nói dối!
Nhưng Trương Nguyệt Đông cũng không phải là một cậu chủ trong gia đình giàu có bình thường, dù sao hắn cũng là hậu duệ nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cho dù có vô dụng đi nữa cũng không đến nỗi không chịu được một cú đả kích như vậy.
Hơn nữa, Trương Nguyệt Đông còn là người thừa kế thứ hai của nhà họ Trương, nhận được sự bồi dưỡng nghiêm ngặt của gia tộc.
Vì vậy, trong lòng Trương Nguyệt Đông vẫn có lòng tin.
"Mày rốt cuộc là ai, tại sao lại đóng giả tao!"
Giọng nói Tiêu Chính Văn lạnh như băng tra hỏi.
Nghe vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ cười nhạt, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, thản nhiên vạch tìm một vết hở trên mặt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Nguyệt Đông để lộ gương mặt thật của mình.
"Phù!"
Sau khi chủ tịch Lữ nhìn thấy bộ mặt thật của Trương Nguyệt Đông, ông ta không khỏi rùng mình!
Bởi vì khuôn mặt này, ông ta cũng không xa lạ gì!
Người họ Trương ở Thiên Sơn, tuy không phải là quan chức cao cấp, nhưng là, trên dưới Hoa Quốc, không ai không nể mặt người bảo vệ mộ của Tổ Long?
"Cậu... cậu chủ Trương?"
Chủ tịch Lữ kinh ngạc nói.
Trương Nguyệt Đông ném chiếc mặt nạ da người xuống dưới chân, cười gằn nói: "Ha ha! Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông tao đóng giả mày thì mày nên cảm thấy vinh dự! Nhà họ Trương chúng tao ở Thiên Sơn, bảo vệ mộ của Tổ Long qua nhiều thế hệ, có công lớn với Hoa Quốc".
"Nhắc đến công trạng của nhà họ Trương với Hoa Quốc thì có nói ngang với công lập nước cũng không ngoa!"
"Nếu mày đã đến, vậy tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu cúi lạy tao ba lần, tao sẽ không truy cứu mày, dù sao mày cũng có vài đóng góp cho Hoa Quốc, nếu không, mày tự chặt luôn hai tay hai chân đi!"
Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, mặc dù Tiêu Chính Văn đã tới nhưng có dám động tay động chân với hắn không?
Khi đã nhắc đến nhà họ Trương thì còn ai dám tùy ý ra tay?
Đánh người bảo vệ mộ Tổ Long chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
"Hả? Mày lấy danh nghĩa của tao đi làm bao nhiêu chuyện ác mà giờ tao còn phải cúi lạy mày ba cái sao?"
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt bắn ra tia sắc bén, rõ ràng đã có ý định ra tay giết người!
"Sao, mày muốn ra tay với tao ư? Tiêu Chính Văn, e là mày vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của nhà họ Trương đối với Hoa Quốc nhỉ? Nếu không có nhà họ Trương chúng tao canh giữ lăng mộ của Tổ Long tiên từ bao đời nay thì có lẽ Hoa Quốc đã suy vong từ lâu!"
"Chỉ riêng chuyện này, mày đã không xứng ra tay với ông đây rồi! Hơn nữa đóng giả thành mày cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, không phải ông đây còn chưa ngủ với người phụ nữ của mày sao? Ha ha ha..."
Trương Nguyệt Đông ngửa mặt lên trời cười lớn.
Hôm nay có nhiều người như vậy, hắn không tin Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn!
Hơn nữa, càng ở trước mặt nhiều người, hắn càng muốn để cả thiên hạ thấy rằng, Tiêu Chính Văn thì thế nào chứ?
Nhìn thấy cậu hai nhà họ Trương, còn không phải cúi đầu nghe theo sao?
Nhà họ Trương, vẫn là nhà họ Trương trước đây!
Cho dù Hoa Quốc có sinh ra bao nhiêu người tài đi nữa, cho dù có phi thường như thế nào thì ở trước mặt nhà họ Trương, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng!
Đây là sự tự tin và sức mạnh của người bảo vệ mộ Tổ Long!
"Mày chết đi!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một bóng người lao tới và cố chấp nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn.
"Cậu Tiêu! Cậu bớt giận, sự việc hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm, xin cậu đừng ra tay! Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!"
Mặt chủ tịch Lữ tái mét vì sợ hãi.
Cả hai người này đều không dễ chọc vào.
Cho dù ai xảy ra chuyện ở Giang Lăng, thì chủ tịch thành phố là ông ta đều sẽ bị bắt vào nhà giam.
"Hiểu lầm ư?"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy rồi chỉ vào Trương Nguyệt Đông: "Giả danh tôi, đi lừa tiền khắp nơi thì đã đành, còn bắt ép con gái nhà lành, đây mà là hiểu lầm, vậy thì cái gì mới không phải là hiểu lầm!"
Vừa dứt lời, sức mạnh quanh người Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ, khí thế của Thiên Vương long cấp năm sao trong phút chốc được khai triển!
Bàn tay đang kéo lấy cánh tay Tiêu Chính Văn của chủ tịch Lữ cũng đồng thời cũng bị đánh văng ra.
Chủ tịch Lữ thấy tình hình như vậy, sao còn dám nhiều lời?
Cho dù vào nhà giam thì ít nhất vẫn giữ lại được mạng!
Nghĩ đến đây, chủ tịch Lữ không nói lời nào, mà đứng bật dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng.
Nghĩ cũng phải, nơi này sẽ sớm trở thành chiến trường, ông ta không thể ở chỗ này chờ chết!
Nhìn thấy vậy, đám doanh nhân giàu có cũng trốn hết ra cửa.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không đi xa mà đứng ở hành lang và nhìn vào trong phòng.
Mọi người đều muốn xem, rốt cuộc người thừa kế nhà họ Trương hay Tiêu Chính Văn lợi hại hơn!
Nhìn thấy sức mạnh toàn thân của Tiêu Chính Văn bộc phát, xông thẳng lên cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, vẻ mặt của Trương Nguyệt Đông không khỏi biến sắc.
Không ngờ, Tiêu Chính Văn, lúc trước vẫn còn ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nay đã trở thành Thiên Vương long cấp năm sao rồi.
Chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước!
Đừng nhìn vẻ ngoài không hề sợ hãi của Trương Nguyệt Đông mà lầm, trên thực tế, cảnh giới của hắn không hề cao.
Thậm chí trước khi đến đây, hắn còn bí mật trở lại nhà họ Trương, ăn không ít thuốc bổ thiên tài địa bảo, bây giờ cũng chỉ đạt cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!
Nếu nói trước đây dựa vào trận pháp bí truyền nhà họ Trương, hắn còn có tự tin đấu với Tiêu Chính Văn một trận.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Thiên Vương năm sao và hắn quả thật quá lớn, trong lòng Trương Nguyệt Đông không khỏi thấy hơi chột dạ.
Hơn nữa, mặc dù nghe nói trận pháp của nhà họ Trương vô cùng kỳ diệu, nhưng cơ hội để thực sự vận dụng không nhiều.
Trương Nguyệt Đông chỉ mới luyện qua mấy lần, cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày dùng trận pháp của gia đình mình để bảo vệ bản thân!
Thấy tình hình không ổn, Trương Nguyệt Đông chậm rãi đứng dậy, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày nhất định muốn nếm thử trận pháp bí truyền của nhà họ Trương chúng tao sao?"
"Bây giờ mày quay đầu vẫn còn kịp, nếu không, mày sẽ chết không có chỗ chôn!"
Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa nhảy ra giữa phòng, cởi áo vest bên ngoài ném thẳng sang một bên.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời, phóng con dao quân đội năm cạnh trong tay ra.
Một tia sáng sắc lạnh bắn về phía ngực Trương Nguyệt Đông nhanh như chớp.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn tự tin với đòn đánh này!
Đừng nói Trương Nguyệt Đông chỉ là Thiên Vương huyền cấp hai sao, cho dù là Thiên Vương thiên cấp cũng khó mà thoát được!
Trương Nguyệt Đông nhìn con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Chính Văn! Mày đang ép tao đấy!"
Vừa nói, Trương Nguyệt Đông vừa khẽ mở hai tay ra, vẽ một ký hiệu vô cùng kỳ lạ trước ngực.
"Bùm!"
Đột nhiên, xuất hiện một màn ánh sáng xanh nhạt giống như gợn nước, bao bọc lấy Trương Nguyệt Đông bên trong.
"Vụt!"
Khoảnh khắc con dao quân đội năm cạnh vừa chạm vào người Trương Nguyệt Đông đã bị màn ánh sáng màu xanh lam đó chặn lại!
Hả?
Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, Trương Nguyệt Đông lại biết cách bày bố trận pháp sao?
Hơn nữa trận pháp của hắn không hề yếu hơn Đông Phương Ngạo Vũ?
"Hả?"
Hầu như tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì hai Tiêu Chính Văn, một trước một sau trông quá giống nhau!
Ngay cả Đàm Hiểu Vân cũng choáng váng!
Trước kia hai người chưa từng đứng cùng nhau, nên người khác chỉ cảm thấy bọn họ hơi giống nhau, nhưng khi hai người đối mặt, mới cảm nhận được, ngay cả hơi thở, khí thế đều rất giống!
Chỉ là, trên người Trương Nguyệt Đông có thêm vài phần kiêu ngạo, có loại cảm giác uy nghiêm coi chúng sinh như cỏ rác, còn Tiêu Chính Văn lại ôn hòa hơn một chút.
"Chuyện này... chuyện này là thế nào?"
Chủ tịch Lữ đang cầm ly rượu trong tay, ngây người tại chỗ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông ban đầu cũng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Hừ! Tiêu Chính Văn!"
Nếu “hàng thật” đã xuất hiện, Trương Nguyệt Đông cũng không cần phải giả vờ nữa, hắn nâng ly rượu lên, hớp một ngụm rượu vang, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Nếu nói không sợ Tiêu Chính Văn thì là nói dối!
Nhưng Trương Nguyệt Đông cũng không phải là một cậu chủ trong gia đình giàu có bình thường, dù sao hắn cũng là hậu duệ nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cho dù có vô dụng đi nữa cũng không đến nỗi không chịu được một cú đả kích như vậy.
Hơn nữa, Trương Nguyệt Đông còn là người thừa kế thứ hai của nhà họ Trương, nhận được sự bồi dưỡng nghiêm ngặt của gia tộc.
Vì vậy, trong lòng Trương Nguyệt Đông vẫn có lòng tin.
"Mày rốt cuộc là ai, tại sao lại đóng giả tao!"
Giọng nói Tiêu Chính Văn lạnh như băng tra hỏi.
Nghe vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ cười nhạt, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, thản nhiên vạch tìm một vết hở trên mặt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Nguyệt Đông để lộ gương mặt thật của mình.
"Phù!"
Sau khi chủ tịch Lữ nhìn thấy bộ mặt thật của Trương Nguyệt Đông, ông ta không khỏi rùng mình!
Bởi vì khuôn mặt này, ông ta cũng không xa lạ gì!
Người họ Trương ở Thiên Sơn, tuy không phải là quan chức cao cấp, nhưng là, trên dưới Hoa Quốc, không ai không nể mặt người bảo vệ mộ của Tổ Long?
"Cậu... cậu chủ Trương?"
Chủ tịch Lữ kinh ngạc nói.
Trương Nguyệt Đông ném chiếc mặt nạ da người xuống dưới chân, cười gằn nói: "Ha ha! Tiêu Chính Văn, Trương Nguyệt Đông tao đóng giả mày thì mày nên cảm thấy vinh dự! Nhà họ Trương chúng tao ở Thiên Sơn, bảo vệ mộ của Tổ Long qua nhiều thế hệ, có công lớn với Hoa Quốc".
"Nhắc đến công trạng của nhà họ Trương với Hoa Quốc thì có nói ngang với công lập nước cũng không ngoa!"
"Nếu mày đã đến, vậy tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu cúi lạy tao ba lần, tao sẽ không truy cứu mày, dù sao mày cũng có vài đóng góp cho Hoa Quốc, nếu không, mày tự chặt luôn hai tay hai chân đi!"
Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, mặc dù Tiêu Chính Văn đã tới nhưng có dám động tay động chân với hắn không?
Khi đã nhắc đến nhà họ Trương thì còn ai dám tùy ý ra tay?
Đánh người bảo vệ mộ Tổ Long chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
"Hả? Mày lấy danh nghĩa của tao đi làm bao nhiêu chuyện ác mà giờ tao còn phải cúi lạy mày ba cái sao?"
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt bắn ra tia sắc bén, rõ ràng đã có ý định ra tay giết người!
"Sao, mày muốn ra tay với tao ư? Tiêu Chính Văn, e là mày vẫn chưa hiểu tầm quan trọng của nhà họ Trương đối với Hoa Quốc nhỉ? Nếu không có nhà họ Trương chúng tao canh giữ lăng mộ của Tổ Long tiên từ bao đời nay thì có lẽ Hoa Quốc đã suy vong từ lâu!"
"Chỉ riêng chuyện này, mày đã không xứng ra tay với ông đây rồi! Hơn nữa đóng giả thành mày cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, không phải ông đây còn chưa ngủ với người phụ nữ của mày sao? Ha ha ha..."
Trương Nguyệt Đông ngửa mặt lên trời cười lớn.
Hôm nay có nhiều người như vậy, hắn không tin Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn!
Hơn nữa, càng ở trước mặt nhiều người, hắn càng muốn để cả thiên hạ thấy rằng, Tiêu Chính Văn thì thế nào chứ?
Nhìn thấy cậu hai nhà họ Trương, còn không phải cúi đầu nghe theo sao?
Nhà họ Trương, vẫn là nhà họ Trương trước đây!
Cho dù Hoa Quốc có sinh ra bao nhiêu người tài đi nữa, cho dù có phi thường như thế nào thì ở trước mặt nhà họ Trương, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng!
Đây là sự tự tin và sức mạnh của người bảo vệ mộ Tổ Long!
"Mày chết đi!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một bóng người lao tới và cố chấp nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn.
"Cậu Tiêu! Cậu bớt giận, sự việc hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm, xin cậu đừng ra tay! Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!"
Mặt chủ tịch Lữ tái mét vì sợ hãi.
Cả hai người này đều không dễ chọc vào.
Cho dù ai xảy ra chuyện ở Giang Lăng, thì chủ tịch thành phố là ông ta đều sẽ bị bắt vào nhà giam.
"Hiểu lầm ư?"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy rồi chỉ vào Trương Nguyệt Đông: "Giả danh tôi, đi lừa tiền khắp nơi thì đã đành, còn bắt ép con gái nhà lành, đây mà là hiểu lầm, vậy thì cái gì mới không phải là hiểu lầm!"
Vừa dứt lời, sức mạnh quanh người Tiêu Chính Văn đột nhiên bùng nổ, khí thế của Thiên Vương long cấp năm sao trong phút chốc được khai triển!
Bàn tay đang kéo lấy cánh tay Tiêu Chính Văn của chủ tịch Lữ cũng đồng thời cũng bị đánh văng ra.
Chủ tịch Lữ thấy tình hình như vậy, sao còn dám nhiều lời?
Cho dù vào nhà giam thì ít nhất vẫn giữ lại được mạng!
Nghĩ đến đây, chủ tịch Lữ không nói lời nào, mà đứng bật dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng.
Nghĩ cũng phải, nơi này sẽ sớm trở thành chiến trường, ông ta không thể ở chỗ này chờ chết!
Nhìn thấy vậy, đám doanh nhân giàu có cũng trốn hết ra cửa.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không đi xa mà đứng ở hành lang và nhìn vào trong phòng.
Mọi người đều muốn xem, rốt cuộc người thừa kế nhà họ Trương hay Tiêu Chính Văn lợi hại hơn!
Nhìn thấy sức mạnh toàn thân của Tiêu Chính Văn bộc phát, xông thẳng lên cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, vẻ mặt của Trương Nguyệt Đông không khỏi biến sắc.
Không ngờ, Tiêu Chính Văn, lúc trước vẫn còn ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nay đã trở thành Thiên Vương long cấp năm sao rồi.
Chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước!
Đừng nhìn vẻ ngoài không hề sợ hãi của Trương Nguyệt Đông mà lầm, trên thực tế, cảnh giới của hắn không hề cao.
Thậm chí trước khi đến đây, hắn còn bí mật trở lại nhà họ Trương, ăn không ít thuốc bổ thiên tài địa bảo, bây giờ cũng chỉ đạt cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!
Nếu nói trước đây dựa vào trận pháp bí truyền nhà họ Trương, hắn còn có tự tin đấu với Tiêu Chính Văn một trận.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Thiên Vương năm sao và hắn quả thật quá lớn, trong lòng Trương Nguyệt Đông không khỏi thấy hơi chột dạ.
Hơn nữa, mặc dù nghe nói trận pháp của nhà họ Trương vô cùng kỳ diệu, nhưng cơ hội để thực sự vận dụng không nhiều.
Trương Nguyệt Đông chỉ mới luyện qua mấy lần, cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày dùng trận pháp của gia đình mình để bảo vệ bản thân!
Thấy tình hình không ổn, Trương Nguyệt Đông chậm rãi đứng dậy, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày nhất định muốn nếm thử trận pháp bí truyền của nhà họ Trương chúng tao sao?"
"Bây giờ mày quay đầu vẫn còn kịp, nếu không, mày sẽ chết không có chỗ chôn!"
Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa nhảy ra giữa phòng, cởi áo vest bên ngoài ném thẳng sang một bên.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời, phóng con dao quân đội năm cạnh trong tay ra.
Một tia sáng sắc lạnh bắn về phía ngực Trương Nguyệt Đông nhanh như chớp.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn tự tin với đòn đánh này!
Đừng nói Trương Nguyệt Đông chỉ là Thiên Vương huyền cấp hai sao, cho dù là Thiên Vương thiên cấp cũng khó mà thoát được!
Trương Nguyệt Đông nhìn con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Chính Văn! Mày đang ép tao đấy!"
Vừa nói, Trương Nguyệt Đông vừa khẽ mở hai tay ra, vẽ một ký hiệu vô cùng kỳ lạ trước ngực.
"Bùm!"
Đột nhiên, xuất hiện một màn ánh sáng xanh nhạt giống như gợn nước, bao bọc lấy Trương Nguyệt Đông bên trong.
"Vụt!"
Khoảnh khắc con dao quân đội năm cạnh vừa chạm vào người Trương Nguyệt Đông đã bị màn ánh sáng màu xanh lam đó chặn lại!
Hả?
Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, Trương Nguyệt Đông lại biết cách bày bố trận pháp sao?
Hơn nữa trận pháp của hắn không hề yếu hơn Đông Phương Ngạo Vũ?
Bình luận facebook