Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1235: An toàn rời đi, chấn động Phi Lục
Ngăn lại?
Trừ phi cụ ta điên rồi!
Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây?
Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại.
Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được!
Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt!
Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi!
Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người!
Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ?
Quá oai phong!
Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng.
Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!”
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?”
Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn!
Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó!
Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão!
Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi.
Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy!
Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo!
Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!
Vừa nãy, nếu như Tiêu Chính Văn không liên tục khiêu khích đối phương thì e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!
Chẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vây phía bên ngoài kia sao?
Mặc dù đối diện với người bình thường, Tiêu Chính Văn có đủ tự tin là mình có thể làm được.
Thế nhưng tới lúc đó, quan hệ ngoại giao giữa Hoa Quốc và nước Lý cũng hoàn toàn sụp đổ, vô hình trung lại gây thêm phiền phức trên phương diện ngoại giao cho Hoa Quốc!
Lúc này, trên người Dương Linh Nhi cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Lá gan của Tiêu Chính Văn rõ ràng chẳng thể dùng từ “to” để hình dung được nữa!
Lỡ như Vũ Thiên Tôn thật sự ra tay, vậy thì…
Nghĩ tới đây, Dương Linh Nhi thậm chí còn không dám nghĩ thêm nữa!
Dù có Tiêu Long ở đó, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn khi đấy chỉ là hai bước mà thôi!
“Anh… anh Tiêu, anh đúng là một người to gan có kỹ năng cao cường!”
Dương Linh Nhi nói với đôi môi tái nhợt.
“Để có thể đưa ông ta sống sót trở về, ngoài đánh cược ra thì không còn lựa chọn nào tốt hơn!”
Tiêu Chính Văn cười nói.
Tiêu Chính Văn đang đánh cược, cược rằng Vũ Thiên Tôn không dám ra tay!
“Sắp xếp máy bay, chúng ta trở về Long Kinh!”
Không đợi Dương Linh Nhi và Trần Cương nói thêm lời nào, Tiêu Chính Văn đã lớn tiếng dặn dò.
Câu nói này cũng là để cho Vũ Thiên Tôn nghe thấy, thể hiện rằng Tiêu Chính Văn căn bản không sợ cụ ta báo thù mình giữa đường!
Khoé miệng của Vũ Thiên Tôn hơi co giật, trong ánh mắt ngập tràn hận thù!
Đây là đang tuyên bố với thiên hạ Tiêu Chính Văn tôi không sợ Vũ Thiên Tôn ông!
Rõ ràng đang ức hiếp người quá đáng!
“Tiêu Long, ông cũng nghe thấy rồi chứ! Chuyện ngày hôm nay, tôi buộc phải báo cáo lại chính xác trước mặt Sáng Thế Chủ!”
Vũ Thiên Tôn oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Long.
Tiêu Long chỉ mỉm cười, hờ hững nói: “Mời cứ tự nhiên!”
“Hừ!”
Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo, gương mặt ngập tràn vẻ giận dữ!
“Vũ Thiên Tôn, bây giờ chúng tôi…”
Mấy người của gia tộc Dupand nhìn về phía Vũ Thiên Tôn với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giờ Quang Minh Tôn đã bị Tiêu Chính Văn dẫn đi, bọn chúng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc.
Thật ra trước giờ, gia tộc Dupand đều dựa dẫm vào Quang Minh Tôn.
Lúc này, ngoài việc nghe theo mệnh lệnh của Vũ Thiên Tôn thì bọn chúng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn!
Đại quân mấy chục nghìn người thì đã sao?
Đối diện với Thiên Vương bốn sao thì chẳng qua cũng chỉ là một đám oắt con mà thôi!
“Để cho bọn chúng đi!”
Vũ Thiên Tôn gần như thốt ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
Mãi tới tận lúc này, mấy người La Quốc Hoa vẫn kinh ngạc trợn mắt há mồm!
Làm vậy là tát thẳng vào mặt Vũ Thiên Tôn, điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc làm ầm ĩ lên với Quang Minh Tôn!
“Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám rêu rao ra bên ngoài thì... giết!”
Dứt lời, Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo quay người rời đi.
Người của Vũ Thiên Tôn lại bị một Thiên Vương bốn sao giết chết…
Dù đã giết chết, người ta vẫn còn không ngừng khiêu khích cụ ta!
Không chỉ có khiêu khích mà còn nghênh ngang rời đi!
Nếu như truyền ra bên ngoài thì cụ ta đâu còn mặt mũi gì nữa?
Mãi tới khi Vũ Thiên Tôn đi xa, Jason mới nhanh chân đuổi theo Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, thần uy của anh bao trùm cả thế gian! Kể… kể từ ngày hôm nay tôi sẽ là tay sai của anh! Không không không, tôi chính là một con chó bên cạnh anh! Tôi… tôi vô cùng ngưỡng mộ anh…”
Không đợi Jason nói xong, Tiêu Chính Văn đã nhíu mày xua tay, ngắt lời vế câu còn lại mà hắn đang định nói tiếp!
“Nhanh chóng thu xếp máy bay, tôi phải trở về Hoa Quốc! Còn nữa, anh vẫn ở lại gia tộc Asia Lanci, nếu như có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi đưa số điện thoại của mình cho Jason.
“Được được được, xin chủ nhân cứ yên tâm, tôi… tôi chính là một cây cọc ngầm cài cắm bên trong gia tộc Asia Lanci, chỉ cần bọn họ có thêm động thái thì tôi nhất định sẽ thông báo với anh ngay lập tức!”
Nói xong, Jason dè dặt nhận lấy số điện thoại của Tiêu Chính Văn.
Sau đó, hắn rút điện thoại ra thu xếp máy bay cho Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
Đi tới sân bay, Tiêu Chính Văn mới quay người nói với Trần Cương: “Cậu cũng không cần phải đi làm lính đánh thuê hay là côn đồ nữa, cầm lấy danh thiếp của tôi đi tìm Quân Thích, cậu ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới cho cậu!”
Trần Cương nhận lấy danh thiếp của Tiêu Chính Văn, cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.
Đó là điện Thần Long đấy!
Là tổ chức mà biết bao người mơ ước được gia nhập, mà hiện giờ anh ta đã trở thành một thành viên của điện Thần Long rồi sao?
“Anh Tiêu… tôi…”
“Cởi bỏ quân trang cũng phải đền đáp quốc gia!”
Tiêu Chính Văn thẳng thừng ngắt lời nửa vế câu sau của Trần Cương, bình thản nói.
“Rõ!”
Trần Cương hành quân lễ với Tiêu Chính Văn.
Jason dùng xe riêng của mình đưa Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi tới sân bay, bỗng điện thoại của Tiêu Chính Văn đổ chuông.
Rút điện thoại ra nhìn, thấy là Tần Vũ gọi tới, Tiêu Chính Văn lập tức nhận cuộc gọi.
“Cậu Tiêu! Tôi đã nhận được tin tức về chuyện của cậu ở nước Lý rồi, cậu sao rồi, không bị thương đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn cười lớn đáp: “Anh Tần ơi anh Tần, anh gọi tới không phải để hỏi tôi có sao không đâu nhỉ. Yên tâm đi, Lục Hoài Viễn vẫn còn sống, có điều, thận phận của ông ta, e rằng anh có nằm mơ cũng chẳng thể đoán được!”
“Ông ta chính là Quang Minh Tôn vô cùng nổi danh! Vậy nên e rằng anh phải đích thân điều tra vụ án này rồi!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Tần Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu mới trầm giọng lên tiếng: “Quả nhiên là vậy, có điều đưa ông ta trở về nước như thế thì nguy hiểm quá lớn, tôi đã cử một người qua đó, nếu như tiện thì cậu ở sân bay đợi cậu ấy một lát!”
“Bảo cậu ấy thông qua con đường khác đưa Lục Hoài Viễn trở về Long Kinh chịu phạt!”
Thật ra Tần Vũ vẫn lo cho an nguy của Tiêu Chính Văn nhiều hơn.
Lỡ như bởi vì có Quang Minh Tôn ở trên máy bay mà xảy ra bất trắc gì, ông ta chết thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng Tiêu Chính Văn mà có mệnh hệ gì thì Tần Vũ chỉ có thể mang đầu mình tới gặp Thiên Tử thôi!
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu nói: “Được rồi, có điều tôi không thể đưa ông ta về nước cùng với người của anh được, nhà tôi còn có chuyện quan trọng đang chờ tôi nữa!”
Thời gian dự sinh của Khương Vy Nhan đang tới gần, Tiêu Chính Văn đâu có thời gian vòng vo đi theo thuộc hạ của Tần Vũ đưa Lục Hoài Viễn trở về nước?
“Đương nhiên, thời gian dự sinh của em dâu đang tới gần, cậu bay về Long Kinh trước đi, tới lúc đó tôi sẽ sắp xếp máy bay đưa cậu về thẳng Giang Trung!”
Tần Vũ vỗ ngực nói.
Trừ phi cụ ta điên rồi!
Bây giờ ai có thể ngăn cản Tiêu Chính Văn được đây?
Ít nhất là hôm nay, tất cả mọi người đang có mặt ở quảng trường đều không có cách nào ngăn cản anh lại.
Dù cho cụ ta và Tiêu Long có liên thủ thì cũng khó mà thực hiện được!
Vậy nên, lựa chọn tốt nhất là thả cho Tiêu Chính Văn đi, để anh đi càng xa càng tốt!
Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi quảng trường lại bị một đội quân mấy chục nghìn người bao vây, vô vàn họng pháo đen ngòm lạnh lùng, cộng thêm súng máy hạng nặng đều đồng loạt chĩa thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, lúc Trần Cương vô cùng lo lắng nhìn về phía đội quân chính quy đó, bọn chúng lại chủ động nhường ra một con đường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Cương kích động không thôi!
Đây thật sự là đi ngang qua thiên quân vạn mã, giống như tiến vào chốn không người!
Khí thế này uy nghiêm tới mức nào cơ chứ?
Quá oai phong!
Đời này anh ta có may mắn được hưởng đãi ngộ lớn đến thế, dù có phải chết thì cũng xứng đáng.
Tới khi đi đến khu vực an toàn, Trần Cương mới kích động hỏi: “Chủ… chủ soái Tiêu, ban nãy, tại sao anh không giết Vũ Thiên Tôn luôn! Giữ lại mạng của ông ta, có thể… có thể sẽ là mầm mống của tai hoạ!”
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Trần Cương, cười gượng nói: “Cậu cho rằng tôi có thể giết chết cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thật sao?”
Trần Cương không khỏi ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Chính Văn!
Người khác không rõ, Tiêu Chính Văn lại rất rõ ràng, trận pháp ban nãy của anh còn chưa đạt tới một phần nghìn uy lực của ông lão đó!
Thế nhưng lại vượt qua uy thế của ông lão!
Cũng có thể nói, cảm giác mà anh mang đến cho người khác thật sự rất khủng bố, thế nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ cảm giác mà thôi.
Dù là lúc giết chết Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ thì cũng không thể chỉ dựa vào trận pháp, nếu như chỉ dựa vào trận pháp thì căn bản không đạt tới được hiệu quả thị giác khiến hai người hoá thành bụi máu trong nháy mắt như vậy!
Mà vào lúc chỉ tay, hàng chục mũi kim châm cũng đồng loạt bắn ra từ trong tay áo!
Nếu như sau khi xảy ra mọi chuyện mà kiểm tra kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện ra trong mấy vũng máu đó còn có cả kim châm!
Vừa nãy, nếu như Tiêu Chính Văn không liên tục khiêu khích đối phương thì e rằng bản thân có muốn đi cũng khó như lên trời!
Chẳng lẽ lại thật sự phải tiêu diệt hết toàn bộ đại quân mấy chục nghìn người đang bao vây phía bên ngoài kia sao?
Mặc dù đối diện với người bình thường, Tiêu Chính Văn có đủ tự tin là mình có thể làm được.
Thế nhưng tới lúc đó, quan hệ ngoại giao giữa Hoa Quốc và nước Lý cũng hoàn toàn sụp đổ, vô hình trung lại gây thêm phiền phức trên phương diện ngoại giao cho Hoa Quốc!
Lúc này, trên người Dương Linh Nhi cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Lá gan của Tiêu Chính Văn rõ ràng chẳng thể dùng từ “to” để hình dung được nữa!
Lỡ như Vũ Thiên Tôn thật sự ra tay, vậy thì…
Nghĩ tới đây, Dương Linh Nhi thậm chí còn không dám nghĩ thêm nữa!
Dù có Tiêu Long ở đó, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn khi đấy chỉ là hai bước mà thôi!
“Anh… anh Tiêu, anh đúng là một người to gan có kỹ năng cao cường!”
Dương Linh Nhi nói với đôi môi tái nhợt.
“Để có thể đưa ông ta sống sót trở về, ngoài đánh cược ra thì không còn lựa chọn nào tốt hơn!”
Tiêu Chính Văn cười nói.
Tiêu Chính Văn đang đánh cược, cược rằng Vũ Thiên Tôn không dám ra tay!
“Sắp xếp máy bay, chúng ta trở về Long Kinh!”
Không đợi Dương Linh Nhi và Trần Cương nói thêm lời nào, Tiêu Chính Văn đã lớn tiếng dặn dò.
Câu nói này cũng là để cho Vũ Thiên Tôn nghe thấy, thể hiện rằng Tiêu Chính Văn căn bản không sợ cụ ta báo thù mình giữa đường!
Khoé miệng của Vũ Thiên Tôn hơi co giật, trong ánh mắt ngập tràn hận thù!
Đây là đang tuyên bố với thiên hạ Tiêu Chính Văn tôi không sợ Vũ Thiên Tôn ông!
Rõ ràng đang ức hiếp người quá đáng!
“Tiêu Long, ông cũng nghe thấy rồi chứ! Chuyện ngày hôm nay, tôi buộc phải báo cáo lại chính xác trước mặt Sáng Thế Chủ!”
Vũ Thiên Tôn oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Long.
Tiêu Long chỉ mỉm cười, hờ hững nói: “Mời cứ tự nhiên!”
“Hừ!”
Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo, gương mặt ngập tràn vẻ giận dữ!
“Vũ Thiên Tôn, bây giờ chúng tôi…”
Mấy người của gia tộc Dupand nhìn về phía Vũ Thiên Tôn với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giờ Quang Minh Tôn đã bị Tiêu Chính Văn dẫn đi, bọn chúng cũng mất đi chỗ dựa vững chắc.
Thật ra trước giờ, gia tộc Dupand đều dựa dẫm vào Quang Minh Tôn.
Lúc này, ngoài việc nghe theo mệnh lệnh của Vũ Thiên Tôn thì bọn chúng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn!
Đại quân mấy chục nghìn người thì đã sao?
Đối diện với Thiên Vương bốn sao thì chẳng qua cũng chỉ là một đám oắt con mà thôi!
“Để cho bọn chúng đi!”
Vũ Thiên Tôn gần như thốt ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
Mãi tới tận lúc này, mấy người La Quốc Hoa vẫn kinh ngạc trợn mắt há mồm!
Làm vậy là tát thẳng vào mặt Vũ Thiên Tôn, điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc làm ầm ĩ lên với Quang Minh Tôn!
“Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám rêu rao ra bên ngoài thì... giết!”
Dứt lời, Vũ Thiên Tôn phất ống tay áo quay người rời đi.
Người của Vũ Thiên Tôn lại bị một Thiên Vương bốn sao giết chết…
Dù đã giết chết, người ta vẫn còn không ngừng khiêu khích cụ ta!
Không chỉ có khiêu khích mà còn nghênh ngang rời đi!
Nếu như truyền ra bên ngoài thì cụ ta đâu còn mặt mũi gì nữa?
Mãi tới khi Vũ Thiên Tôn đi xa, Jason mới nhanh chân đuổi theo Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, thần uy của anh bao trùm cả thế gian! Kể… kể từ ngày hôm nay tôi sẽ là tay sai của anh! Không không không, tôi chính là một con chó bên cạnh anh! Tôi… tôi vô cùng ngưỡng mộ anh…”
Không đợi Jason nói xong, Tiêu Chính Văn đã nhíu mày xua tay, ngắt lời vế câu còn lại mà hắn đang định nói tiếp!
“Nhanh chóng thu xếp máy bay, tôi phải trở về Hoa Quốc! Còn nữa, anh vẫn ở lại gia tộc Asia Lanci, nếu như có tin tức gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi đưa số điện thoại của mình cho Jason.
“Được được được, xin chủ nhân cứ yên tâm, tôi… tôi chính là một cây cọc ngầm cài cắm bên trong gia tộc Asia Lanci, chỉ cần bọn họ có thêm động thái thì tôi nhất định sẽ thông báo với anh ngay lập tức!”
Nói xong, Jason dè dặt nhận lấy số điện thoại của Tiêu Chính Văn.
Sau đó, hắn rút điện thoại ra thu xếp máy bay cho Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
Đi tới sân bay, Tiêu Chính Văn mới quay người nói với Trần Cương: “Cậu cũng không cần phải đi làm lính đánh thuê hay là côn đồ nữa, cầm lấy danh thiếp của tôi đi tìm Quân Thích, cậu ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ mới cho cậu!”
Trần Cương nhận lấy danh thiếp của Tiêu Chính Văn, cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.
Đó là điện Thần Long đấy!
Là tổ chức mà biết bao người mơ ước được gia nhập, mà hiện giờ anh ta đã trở thành một thành viên của điện Thần Long rồi sao?
“Anh Tiêu… tôi…”
“Cởi bỏ quân trang cũng phải đền đáp quốc gia!”
Tiêu Chính Văn thẳng thừng ngắt lời nửa vế câu sau của Trần Cương, bình thản nói.
“Rõ!”
Trần Cương hành quân lễ với Tiêu Chính Văn.
Jason dùng xe riêng của mình đưa Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi tới sân bay, bỗng điện thoại của Tiêu Chính Văn đổ chuông.
Rút điện thoại ra nhìn, thấy là Tần Vũ gọi tới, Tiêu Chính Văn lập tức nhận cuộc gọi.
“Cậu Tiêu! Tôi đã nhận được tin tức về chuyện của cậu ở nước Lý rồi, cậu sao rồi, không bị thương đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn cười lớn đáp: “Anh Tần ơi anh Tần, anh gọi tới không phải để hỏi tôi có sao không đâu nhỉ. Yên tâm đi, Lục Hoài Viễn vẫn còn sống, có điều, thận phận của ông ta, e rằng anh có nằm mơ cũng chẳng thể đoán được!”
“Ông ta chính là Quang Minh Tôn vô cùng nổi danh! Vậy nên e rằng anh phải đích thân điều tra vụ án này rồi!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Tần Vũ ở đầu dây bên kia sững sờ hồi lâu mới trầm giọng lên tiếng: “Quả nhiên là vậy, có điều đưa ông ta trở về nước như thế thì nguy hiểm quá lớn, tôi đã cử một người qua đó, nếu như tiện thì cậu ở sân bay đợi cậu ấy một lát!”
“Bảo cậu ấy thông qua con đường khác đưa Lục Hoài Viễn trở về Long Kinh chịu phạt!”
Thật ra Tần Vũ vẫn lo cho an nguy của Tiêu Chính Văn nhiều hơn.
Lỡ như bởi vì có Quang Minh Tôn ở trên máy bay mà xảy ra bất trắc gì, ông ta chết thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng Tiêu Chính Văn mà có mệnh hệ gì thì Tần Vũ chỉ có thể mang đầu mình tới gặp Thiên Tử thôi!
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu nói: “Được rồi, có điều tôi không thể đưa ông ta về nước cùng với người của anh được, nhà tôi còn có chuyện quan trọng đang chờ tôi nữa!”
Thời gian dự sinh của Khương Vy Nhan đang tới gần, Tiêu Chính Văn đâu có thời gian vòng vo đi theo thuộc hạ của Tần Vũ đưa Lục Hoài Viễn trở về nước?
“Đương nhiên, thời gian dự sinh của em dâu đang tới gần, cậu bay về Long Kinh trước đi, tới lúc đó tôi sẽ sắp xếp máy bay đưa cậu về thẳng Giang Trung!”
Tần Vũ vỗ ngực nói.
Bình luận facebook