Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1234: Dồn ép Thiên Thần
Thấy Quang Minh Tôn lại bị Tiêu Chính Văn dùng trận pháp chèn ép tới mức không thể cử động nổi chỉ trong chớp mắt, Vũ Thiên Tôn khẽ nhíu mày.
Tiêu Chính Văn đang khiêu chiến với sự tôn nghiêm của một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần như cụ ta!
Dù sao lúc này cũng đang có mấy chục nghìn người đứng xung quanh quảng trường Thái Dương quan sát.
Lúc này, Vũ Thiên Tôn nhìn Tiêu Chính Văn với sắc mặt vô cùng u ám, nói: “Tiêu Chính Văn! Tiêu Long vì cậu mà xuất đầu lộ diện, cậu… cậu lại dám chèn ép tôi như thế sao?”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Vũ Thiên Tôn vang vọng khắp cả thành phố Kaman, bùng nổ trong tai tất cả mọi người.
Có thể thấy lúc này Vũ Thiên Tôn đã phẫn nộ tới cực điểm, chỉ muốn băm vằm Tiêu Chính Văn thành vạn mảnh thì mới có thể trút được nỗi hận trong lòng!
“Hừ! Không phải ông nói tôi buộc phải thua ông ta sao? Không phải ông nói hôm nay tôi chỉ có thể thua à?”
Tiêu Chính Văn lại chỉ tay thêm lần nữa, một ngôi sao rơi từ trên chín tầng mây xuống.
Trong nháy mắt, Quang Minh Tả Sứ biến hoá thành bụi máu!
Đó là sức mạnh của một ngôi sao, đâu phải là thứ mà một cường giả ở cảnh giới Thiên Vương như Quang Minh Tả Sứ có thể chịu đựng được?
Thật ra lúc này, Tiêu Chính Văn cũng hết sức kinh ngạc!
Không ngờ trận pháp này lại mạnh tới vậy!
Chả trách Kim Long Vương đó lại nói ra mấy lời kiểu như giết Thiên Thần giống như tàn sát loài sâu bọ!
Thấy bụi máu dần tản hết, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Vũ Thiên Tôn, nói: “Sao nào? Không phải ông muốn ra tay với tôi ư? Tận mắt chứng kiến người của mình hoá thành vũng máu, sao vẫn còn chưa ra tay thế?”
Những lời này truyền vào tai Vũ Thiên Tôn, đồng thời cũng truyền đến tai tất cả mọi người đang có mặt.
Vũ Thiên Tôn lúc này chỉ cảm thấy trên mặt mình có cảm giác bỏng rát khó chịu.
Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như một cái tát vô tình giáng lên trên mặt cụ ta!
Chưa nói cụ ta chỉ là một Thiên Thần huyền cấp hai sao, dù cho có ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, đối diện với sức mạnh long trời lở đất như vậy, cụ ta dám ra tay sao?
Cụ ta không dám!
Hiện giờ cảnh giới Thiên Thần là một sự tồn tại tối cao, thậm chí còn siêu nhiên hơn cả người bình thường, trở thành một cấp bậc đặc quyền!
Thế nhưng vào mấy nghìn năm trước, việc các Thiên Thần còn không bằng loài chó lại là một việc vô cùng chân thực.
Vũ Thiên Tôn cũng là người ở đẳng cấp đó, vậy nên cụ ta biết rất rõ về rất nhiều những tin đồn mà tới nay vẫn chưa lưu truyền ra bên ngoài.
Cho dù Tiêu Chính Văn chỉ mượn uy lực đáng sợ còn lại ban nãy của chủ nhân thì cụ ta cũng tuyệt đối không thể đối kháng được!
“Tiêu Chính Văn, cậu đã đạt được mục đích của mình là bắt sống Lục Hoài Viễn, do đó có những chuyện đừng làm quá lên! Một vài người không thể bảo vệ cậu bất kể mọi lúc được đâu!”
Vũ Thiên Tôn nghiến răng lên tiếng.
Một vài người mà cụ ta ám chỉ đương nhiên không phải Tiêu Long mà là sự tồn tại mà cụ ta phải kiêng dè kia!
Lúc này, Vũ Thiên Tôn cũng không rõ ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hơi thở mạnh mẽ như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên trong vòng sáng màu vàng của Tiêu Chính Văn?
Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Vũ Thiên Tôn chỉ trong nháy mắt.
Hai người trố mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, giơ tay lên rồi lại tiếp tục chỉ điểm.
“Phụt!”
Quang Minh Hữu Sứ cũng hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, cứ thế nổ tung!
“Tiêu Chính Văn!”
Vũ Thiên Tôn nghiến răng ken két.
“Sao nào, ông không dám đấu với tôi sao? Hay là ông đang sợ điều gì?”
Khoé miệng Tiêu Chính Văn khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhìn Vũ Thiên Tôn lúc này khuôn mặt đã trở nên méo mó.
Thế nhưng, ngoài những tiếng nghiến răng ken két ra thì Vũ Thiên Tôn lại không nói bất cứ lời nào.
Lúc này cụ ta còn có thể nói gì được nữa.
Chưa nói đến việc chỉ Tiêu Long đã đủ để trấn áp cụ ta, lúc này chỉ riêng Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không phải là người mà cụ ta có thể xếp ngang hàng, một lần chỉ tay nhìn có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh của trận pháp?
Cho dù Âm Dương Tôn có sống lại thì tuyệt đối cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn, tuỳ ý giơ tay nhấc chân cũng mang theo sức mạnh trận pháp vô thượng!
“Hừ! Phái Quang Minh thì đã sao? Giết người của ông ngay trước mặt ông thì sẽ thế nào? Tôi không chỉ giết hai người bọn chúng mà tất cả người của Lục Hoài Viễn đều phải chết!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay.
Phụt phụt phụt phụt!
Mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen gần như nổ tung thành bụi máu ngay lập tức, đám người thậm chí bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Dù Tiêu Chính Văn đã khiêu khích như vậy nhưng Vũ Thiên Tôn vẫn không nói lời nào.
Lúc này, trên quảng trường đã trở nên nhốn nháo.
Vũ Thiên Tôn là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đấy!
Một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại bị cảnh giới Thiên Vương khiêu khích như thế, bị người ta sỉ nhục như vậy mà cụ ta vẫn có thể nhẫn nhịn ư?
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh quảng trường, lạnh lùng cười nói với đám cao thủ đang đứng xem trên đỉnh tháp và các cao thủ xung quanh: “Sao nào? Không phải mấy người cho rằng hôm nay tôi nhất định sẽ chết sao?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra xa mấy cây số, lọt vào trong tai mỗi người, cả đám người không ai không cúi đầu sợ hãi.
Đặc biệt là Sandos chỉ muốn độn thổ cho xong.
Chỉ vài phút trước, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần khiến ông ta phải quỳ xuống vái lạy, lúc này, dưới sự truy hỏi của Tiêu Chính Văn lại chẳng thể thốt nên lời!
Chỉ hai mươi phút trước, Quang Minh Tôn được ông ta khen là tài giỏi, lúc này đang quỳ một gối dưới đất, thậm chí ngay cả đầu cũng không thể ngóc lên nổi.
Cả quảng trường trở nên tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh!
Mỗi người đều đang đợi Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn lên tiếng, ở nơi này chỉ có hai người bọn họ mới có tư cách nói chuyện!
“Từ ngàn xưa, Hoa Quốc của tôi đã có một câu nói nổi tiếng, động vào người Hoa Quốc thì xa mấy cũng giết! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi cảnh cáo mấy người, một nghìn năm trước, thần uy của Hoa Quốc không thể xâm phạm, một nghìn năm sau, dám động tới người của Hoa Quốc thì tôi nhất định sẽ giết không tha!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Giết không tha…
Ba chữ này vang vọng hồi lâu trong tai mọi người!
Lúc này, không ai dám lên tiếng, dù cho Vũ Thiên Tôn đã tức giận tới mức mặt mũi tím ngắt nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nghiến răng, âm thầm khắc ghi mối thù hôm nay trong lòng!
Sau khi liếc mắt nhìn mọi người trên quảng trường một lượt, lúc này Tiêu Chính Văn mới quay người lại, dùng một tay đè lên người của Lục Hoài Viễn, khẽ dùng lực.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Cột sống của Lục Hoài Viễn gãy rồi sao?
Rầm!
Quang Minh Tôn từng ngông nghênh tự đại không coi ai ra gì, Quang Minh Tôn từng giết chết Thiên Vương số một Âu Lục chỉ với năm chiêu, lúc này lại nằm rạp xuống đất giống như một con chó chết.
Đừng nói là phản kháng, bây giờ ngay cả cử động ông ta cũng không làm nổi.
Cột sống bị Tiêu Chính Văn đánh gãy chỉ với một bàn tay, cả người như mất đi toàn bộ sức lực, gì mà cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, thực lực hơn người gì chứ, lúc này ngay cả một người bình thường ông ta cũng không bì nổi!
Tiêu Chính Văn tiện tay nhấc Lục Hoài Viễn đã xụi lơ như đống bùn nhão, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết ông, không phải không thể, cũng không phải không dám! Thiên Tử vẫn đang ở Thiên Tử Các đợi gặp ông, sự sống chết của ông sẽ do Thiên Tử quyết định!”
Lục Hoài Viễn run lên bần bật, gặp mặt Thiên Tử, ông ta biết giải thích thế nào?
Phải ăn nói thế nào đây?
Nói với Thiên Tử ông ta là Quang Minh Tôn của phái Quang Minh sao?
Ông ta không dám!
Nếu như ông ta dám công khai thân phận của mình, thì không cần Thiên Tử của Hoa Quốc xử lý ông ta, phái Quang Minh sẽ cử người đưa ông ta xuống địa ngục!
Lục Hoài Viễn vô cùng không cam tâm quay đầu nhìn Vũ Thiên Tôn, giờ phút này, ông ta chẳng có gì ngoài sự khó hiểu!
Tại sao Vũ Thiên Tôn không ra tay, tại sao không cứu ông ta, tại sao…
“Chúng ta đi!”
Trước khi đi, Tiêu Chính Văn còn quay đầu nhìn Tiêu Long, Tiêu Long khẽ gật đầu với anh.
Lúc này Trần Cương và Dương Linh Nhi mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bước ra khỏi quảng trường cùng với Tiêu Chính Văn.
Đám người xung quanh tự động dạt ra thành một con đường, đồng loạt cúi đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm lần nào.
Trong tay anh là Quang Minh Tôn!
Mà sau lưng anh, hai vũng máu lênh láng kia chính là Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ!
Chém giết quyết đoán tới mức nào, sát khí bá đạo ra sao?
Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người này, thậm chí có không ít người còn không tự chủ được mà quỳ xuống hệt như chào đón Vũ Thiên Tôn ban nãy, cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất!
Cả quảng trường chỉ còn tiếng bước chân của mấy người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nghênh ngang dẫn theo Trần Cương và Dương Linh Nhi bước ra khỏi quảng trường.
Lúc này, vòng ngoài quảng trường, đại quân mấy chục nghìn người đã giương sẵn nòng súng, chỉ cần có mệnh lệnh là có thể tiến hành một cuộc tiến công mang tính huỷ diệt toàn bộ những người đang có mặt trên quảng trường Thái Dương.
Lúc này, người của gia tộc Dupand ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Thiên Tôn.
“Không được ngăn lại!”
Vũ Thiên Tôn gằn giọng nói.
Tiêu Chính Văn đang khiêu chiến với sự tôn nghiêm của một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần như cụ ta!
Dù sao lúc này cũng đang có mấy chục nghìn người đứng xung quanh quảng trường Thái Dương quan sát.
Lúc này, Vũ Thiên Tôn nhìn Tiêu Chính Văn với sắc mặt vô cùng u ám, nói: “Tiêu Chính Văn! Tiêu Long vì cậu mà xuất đầu lộ diện, cậu… cậu lại dám chèn ép tôi như thế sao?”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Vũ Thiên Tôn vang vọng khắp cả thành phố Kaman, bùng nổ trong tai tất cả mọi người.
Có thể thấy lúc này Vũ Thiên Tôn đã phẫn nộ tới cực điểm, chỉ muốn băm vằm Tiêu Chính Văn thành vạn mảnh thì mới có thể trút được nỗi hận trong lòng!
“Hừ! Không phải ông nói tôi buộc phải thua ông ta sao? Không phải ông nói hôm nay tôi chỉ có thể thua à?”
Tiêu Chính Văn lại chỉ tay thêm lần nữa, một ngôi sao rơi từ trên chín tầng mây xuống.
Trong nháy mắt, Quang Minh Tả Sứ biến hoá thành bụi máu!
Đó là sức mạnh của một ngôi sao, đâu phải là thứ mà một cường giả ở cảnh giới Thiên Vương như Quang Minh Tả Sứ có thể chịu đựng được?
Thật ra lúc này, Tiêu Chính Văn cũng hết sức kinh ngạc!
Không ngờ trận pháp này lại mạnh tới vậy!
Chả trách Kim Long Vương đó lại nói ra mấy lời kiểu như giết Thiên Thần giống như tàn sát loài sâu bọ!
Thấy bụi máu dần tản hết, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Vũ Thiên Tôn, nói: “Sao nào? Không phải ông muốn ra tay với tôi ư? Tận mắt chứng kiến người của mình hoá thành vũng máu, sao vẫn còn chưa ra tay thế?”
Những lời này truyền vào tai Vũ Thiên Tôn, đồng thời cũng truyền đến tai tất cả mọi người đang có mặt.
Vũ Thiên Tôn lúc này chỉ cảm thấy trên mặt mình có cảm giác bỏng rát khó chịu.
Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như một cái tát vô tình giáng lên trên mặt cụ ta!
Chưa nói cụ ta chỉ là một Thiên Thần huyền cấp hai sao, dù cho có ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, đối diện với sức mạnh long trời lở đất như vậy, cụ ta dám ra tay sao?
Cụ ta không dám!
Hiện giờ cảnh giới Thiên Thần là một sự tồn tại tối cao, thậm chí còn siêu nhiên hơn cả người bình thường, trở thành một cấp bậc đặc quyền!
Thế nhưng vào mấy nghìn năm trước, việc các Thiên Thần còn không bằng loài chó lại là một việc vô cùng chân thực.
Vũ Thiên Tôn cũng là người ở đẳng cấp đó, vậy nên cụ ta biết rất rõ về rất nhiều những tin đồn mà tới nay vẫn chưa lưu truyền ra bên ngoài.
Cho dù Tiêu Chính Văn chỉ mượn uy lực đáng sợ còn lại ban nãy của chủ nhân thì cụ ta cũng tuyệt đối không thể đối kháng được!
“Tiêu Chính Văn, cậu đã đạt được mục đích của mình là bắt sống Lục Hoài Viễn, do đó có những chuyện đừng làm quá lên! Một vài người không thể bảo vệ cậu bất kể mọi lúc được đâu!”
Vũ Thiên Tôn nghiến răng lên tiếng.
Một vài người mà cụ ta ám chỉ đương nhiên không phải Tiêu Long mà là sự tồn tại mà cụ ta phải kiêng dè kia!
Lúc này, Vũ Thiên Tôn cũng không rõ ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hơi thở mạnh mẽ như vậy lại đột nhiên xuất hiện bên trong vòng sáng màu vàng của Tiêu Chính Văn?
Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Vũ Thiên Tôn chỉ trong nháy mắt.
Hai người trố mắt nhìn nhau, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, giơ tay lên rồi lại tiếp tục chỉ điểm.
“Phụt!”
Quang Minh Hữu Sứ cũng hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, cứ thế nổ tung!
“Tiêu Chính Văn!”
Vũ Thiên Tôn nghiến răng ken két.
“Sao nào, ông không dám đấu với tôi sao? Hay là ông đang sợ điều gì?”
Khoé miệng Tiêu Chính Văn khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhìn Vũ Thiên Tôn lúc này khuôn mặt đã trở nên méo mó.
Thế nhưng, ngoài những tiếng nghiến răng ken két ra thì Vũ Thiên Tôn lại không nói bất cứ lời nào.
Lúc này cụ ta còn có thể nói gì được nữa.
Chưa nói đến việc chỉ Tiêu Long đã đủ để trấn áp cụ ta, lúc này chỉ riêng Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không phải là người mà cụ ta có thể xếp ngang hàng, một lần chỉ tay nhìn có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh của trận pháp?
Cho dù Âm Dương Tôn có sống lại thì tuyệt đối cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn, tuỳ ý giơ tay nhấc chân cũng mang theo sức mạnh trận pháp vô thượng!
“Hừ! Phái Quang Minh thì đã sao? Giết người của ông ngay trước mặt ông thì sẽ thế nào? Tôi không chỉ giết hai người bọn chúng mà tất cả người của Lục Hoài Viễn đều phải chết!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ tay.
Phụt phụt phụt phụt!
Mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen gần như nổ tung thành bụi máu ngay lập tức, đám người thậm chí bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Dù Tiêu Chính Văn đã khiêu khích như vậy nhưng Vũ Thiên Tôn vẫn không nói lời nào.
Lúc này, trên quảng trường đã trở nên nhốn nháo.
Vũ Thiên Tôn là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đấy!
Một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại bị cảnh giới Thiên Vương khiêu khích như thế, bị người ta sỉ nhục như vậy mà cụ ta vẫn có thể nhẫn nhịn ư?
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh quảng trường, lạnh lùng cười nói với đám cao thủ đang đứng xem trên đỉnh tháp và các cao thủ xung quanh: “Sao nào? Không phải mấy người cho rằng hôm nay tôi nhất định sẽ chết sao?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra xa mấy cây số, lọt vào trong tai mỗi người, cả đám người không ai không cúi đầu sợ hãi.
Đặc biệt là Sandos chỉ muốn độn thổ cho xong.
Chỉ vài phút trước, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần khiến ông ta phải quỳ xuống vái lạy, lúc này, dưới sự truy hỏi của Tiêu Chính Văn lại chẳng thể thốt nên lời!
Chỉ hai mươi phút trước, Quang Minh Tôn được ông ta khen là tài giỏi, lúc này đang quỳ một gối dưới đất, thậm chí ngay cả đầu cũng không thể ngóc lên nổi.
Cả quảng trường trở nên tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh!
Mỗi người đều đang đợi Tiêu Chính Văn và Vũ Thiên Tôn lên tiếng, ở nơi này chỉ có hai người bọn họ mới có tư cách nói chuyện!
“Từ ngàn xưa, Hoa Quốc của tôi đã có một câu nói nổi tiếng, động vào người Hoa Quốc thì xa mấy cũng giết! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi cảnh cáo mấy người, một nghìn năm trước, thần uy của Hoa Quốc không thể xâm phạm, một nghìn năm sau, dám động tới người của Hoa Quốc thì tôi nhất định sẽ giết không tha!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Giết không tha…
Ba chữ này vang vọng hồi lâu trong tai mọi người!
Lúc này, không ai dám lên tiếng, dù cho Vũ Thiên Tôn đã tức giận tới mức mặt mũi tím ngắt nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nghiến răng, âm thầm khắc ghi mối thù hôm nay trong lòng!
Sau khi liếc mắt nhìn mọi người trên quảng trường một lượt, lúc này Tiêu Chính Văn mới quay người lại, dùng một tay đè lên người của Lục Hoài Viễn, khẽ dùng lực.
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Cột sống của Lục Hoài Viễn gãy rồi sao?
Rầm!
Quang Minh Tôn từng ngông nghênh tự đại không coi ai ra gì, Quang Minh Tôn từng giết chết Thiên Vương số một Âu Lục chỉ với năm chiêu, lúc này lại nằm rạp xuống đất giống như một con chó chết.
Đừng nói là phản kháng, bây giờ ngay cả cử động ông ta cũng không làm nổi.
Cột sống bị Tiêu Chính Văn đánh gãy chỉ với một bàn tay, cả người như mất đi toàn bộ sức lực, gì mà cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, thực lực hơn người gì chứ, lúc này ngay cả một người bình thường ông ta cũng không bì nổi!
Tiêu Chính Văn tiện tay nhấc Lục Hoài Viễn đã xụi lơ như đống bùn nhão, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết ông, không phải không thể, cũng không phải không dám! Thiên Tử vẫn đang ở Thiên Tử Các đợi gặp ông, sự sống chết của ông sẽ do Thiên Tử quyết định!”
Lục Hoài Viễn run lên bần bật, gặp mặt Thiên Tử, ông ta biết giải thích thế nào?
Phải ăn nói thế nào đây?
Nói với Thiên Tử ông ta là Quang Minh Tôn của phái Quang Minh sao?
Ông ta không dám!
Nếu như ông ta dám công khai thân phận của mình, thì không cần Thiên Tử của Hoa Quốc xử lý ông ta, phái Quang Minh sẽ cử người đưa ông ta xuống địa ngục!
Lục Hoài Viễn vô cùng không cam tâm quay đầu nhìn Vũ Thiên Tôn, giờ phút này, ông ta chẳng có gì ngoài sự khó hiểu!
Tại sao Vũ Thiên Tôn không ra tay, tại sao không cứu ông ta, tại sao…
“Chúng ta đi!”
Trước khi đi, Tiêu Chính Văn còn quay đầu nhìn Tiêu Long, Tiêu Long khẽ gật đầu với anh.
Lúc này Trần Cương và Dương Linh Nhi mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bước ra khỏi quảng trường cùng với Tiêu Chính Văn.
Đám người xung quanh tự động dạt ra thành một con đường, đồng loạt cúi đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm lần nào.
Trong tay anh là Quang Minh Tôn!
Mà sau lưng anh, hai vũng máu lênh láng kia chính là Quang Minh Tả Sứ và Quang Minh Hữu Sứ!
Chém giết quyết đoán tới mức nào, sát khí bá đạo ra sao?
Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người này, thậm chí có không ít người còn không tự chủ được mà quỳ xuống hệt như chào đón Vũ Thiên Tôn ban nãy, cam tâm tình nguyện quỳ xuống đất!
Cả quảng trường chỉ còn tiếng bước chân của mấy người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nghênh ngang dẫn theo Trần Cương và Dương Linh Nhi bước ra khỏi quảng trường.
Lúc này, vòng ngoài quảng trường, đại quân mấy chục nghìn người đã giương sẵn nòng súng, chỉ cần có mệnh lệnh là có thể tiến hành một cuộc tiến công mang tính huỷ diệt toàn bộ những người đang có mặt trên quảng trường Thái Dương.
Lúc này, người của gia tộc Dupand ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Thiên Tôn.
“Không được ngăn lại!”
Vũ Thiên Tôn gằn giọng nói.