Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1207: Miếu thần
Mấy người La Quốc Hoa đờ đẫn nhìn theo Tiêu Chính Văn bước ra khỏi khách sạn, bọn họ đều cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Vốn dĩ có thể giúp đỡ Tiêu Chính Văn là cơ hội tốt nhất để bọn họ lập công.
Thế nhưng kết quả lại vì bọn họ khinh thường Tiêu Chính Văn nên đã bỏ qua cơ duyên duy nhất trong đời!
Sau khi rời khỏi khách sạn Deckla, dưới sự chỉ dẫn của Trần Cương, mấy người Tiêu Chính Văn trở về căn phòng anh ta thuê tại Carlo.
Người xưa đã nói, thỏ khôn phải có nhiều nơi ẩn nấp, trải qua cuộc sống mà mỗi ngày đều phải liếm máu trên mũi dao, Trần Cương càng thêm phần lo lắng.
“Chủ soái, nơi này chỉ có một mình tôi biết, anh và cô Dương cứ ở tạm nơi này trước đã, tôi đi liên hệ với cấp dưới của mình, giờ tôi đã không còn làm ở công ty khi trước nữa rồi, không biết liệu cậu ta có thể…”
Cả quãng đường đi, Trần Cương cũng thầm tính toán trong lòng.
Bây giờ bản thân lại rơi vào tình cảnh khó khăn, anh ta không chắc đám đàn em trước đây còn nể mặt mình nữa hay không, đừng nói là gọi điện, đích thân gặp mặt nói chuyện cũng chưa chắc có tác dụng!
Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn nhìn căn phòng thuê bằng dáng vẻ khó xử, nơi này chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, hơn nữa cũng chỉ có một chiếc giường!
Rõ ràng Trần Cương đã hiểu nhầm quan hệ giữa Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn.
“À… Anh Trần, tôi và anh Tiêu… không phải quan hệ đó!”
Dương Linh Nhi khó xử lên tiếng.
Trần Cương hơi ngơ ngác, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng tới tận mang tai, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ… chủ soái, tôi thật sự không biết, tôi không hề có ý khác, thế này đi, tôi sẽ sắp xếp chỗ khác cho cô Dương!”
Tiêu Chính Văn giơ tay ngắt lời, nói: “Không cần đâu, tôi ngủ ở sô pha, để cô ấy ngủ ở phòng trong, như thế sẽ an toàn hơn một chút!”
Nghe thấy lời này, Dương Linh Nhi hơi khó xử nói: “Anh Tiêu, sao có thể để anh thiệt thòi như thế? Hay là để tôi ngủ bên ngoài cho!”
Tiêu Chính Văn chính là thần tượng của Dương Linh Nhi, sao cô ta có thể đối đãi với thần tượng của mình như thế?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu nói: “Cứ làm theo những gì tôi nói đi, Trần Cương, mau chóng liên hệ với người đàn em mà cậu vừa nhắc đến ban nãy, nếu tiện thì tốt nhất có thể dẫn chúng ta đến gặp ông nội của cậu ta!”
“Rõ! Chủ soái yên tâm, giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Lúc ra ngoài nhớ chú ý an toàn!”
Trần Cương dứt khoát gật đầu, mở cửa bước ra khỏi phòng thuê.
“Anh Tiêu, à… chúng ta…”
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cho cô ở lại đây là vì Dupand, ông ta rất có khả năng sẽ báo thù chúng ta, nếu như cô gặp phải bất trắc gì thì tôi cũng không tiện ăn nói với Tần Vũ, càng không thể ăn nói với ông nội cô!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói, sau đó cầm lấy một cái chăn nằm trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Linh Nhi không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt thất vọng, lẽ nào cô ta không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn, thậm chí anh còn chưa từng nhìn thẳng vào cô ta lần nào!
Nhìn vào gương mặt cương nghị của Tiêu Chính Văn hồi lâu, Dương Linh Nhi mới khẽ khàng trở về phòng ngủ.
Mãi tới khi màn đêm sắp sửa buông xuống, Trần Cương mới quay lại, chỉ là trên mặt có thêm vài vết thương.
“Anh Tiêu, thành công rồi, tên đàn em đó của tôi đã đồng ý dẫn chúng ta đi gặp ông nội của cậu ta”.
Trần Cương vừa nói vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Mặt của cậu…”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
“Không sao, chỉ là mấy tên không hiểu chuyện, đều đã bị tôi xử lý cả rồi!”
Trần Cương nghiến răng nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, mà gọi Dương Linh Nhi cùng nhau xuất phát.
Cả chặng đường, Trần Cương lái xe đưa mấy người Tiêu Chính Văn tới một khu dân nghèo ở thành phố Carlo.
Sau khi xuống xe thì lại vòng vèo qua thêm mấy con hẻm.
Trước mắt xuất hiện một cửa hàng bán đồ dùng gốm sứ.
Trước cửa có một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi đang ngồi giới thiệu đồ gốm sứ nhà mình cho một người phụ nữ trung niên qua đường, thi thoảng còn dùng tay gõ xuống vài cái tỏ ý chất lượng được đảm bảo! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Đại ca! Anh tới rồi!”
Lúc này, một chàng trai nước Lý bước từ bên trong ra, vội vàng đi tới bên người Trần Cương, thi thoảng còn liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
“Đây là anh Tiêu mà tôi đã từng nhắc đến với cậu, ông nội cậu có nhà không?”
Trần Cương nghiêm túc hỏi.
“Có, mọi người đi theo tôi, ông nội tôi lại đang làm mấy cái thứ kỳ quái kia, có thể sẽ phải đợi một lát!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi dẫn mấy người Tiêu Chính Văn tiến vào trong sân.
Khoảng sân nhỏ này tương đối giống với tứ hợp viện ở Long Kinh.
Chỉ là các căn phòng xung quanh đều được xây từ đất bùn.
Một căn phòng trong số đó đang le lói ánh đèn, thi thoảng còn vang lên những tiếng lầm bầm!
Tiêu Chính Văn lắng tai nghe, những tiếng lầm bầm này có lẽ là một loại thần chú đã có từ rất lâu, có vẻ như ông cụ đang tiến hành một nghi thức rất thần bí!
“Anh Tiêu, đại ca! Mời mọi người ăn trái cây!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi mang một giỏ trái cây tới đặt lên chiếc bàn bên cạnh, mời mấy người Tiêu Chính Văn cùng tới ngồi, lấy một quả cam đưa cho Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
Ở nước Lý, trái cây có thể nói là một thức đồ rất quý giá.
Bởi vì đa phần nước Lý đều là sa mạc, vậy nên trái cây chỉ có thể dựa vào nhập khẩu, giá thành vô cùng đắt đỏ.
Có thể thấy địa vị của Trần Cương trong lòng cậu thanh niên này rất cao.
Vừa ăn trái cây, Trần Cương vừa ngoảnh đầu sang hỏi: “Ông nội cậu ngày nào cũng phải như vậy sao?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào căn phòng đang sáng đèn kia.
“Không, chỉ khi tới ngày mười sáu tháng bảy thái dương lịch thì mới làm những thứ này, hôm nay vừa hay lại chính là ngày mười sáu tháng bảy!”
Cậu thanh niên vừa nói vừa lấy ra một phiến đá có khắc lịch pháp đưa ra trước mặt Trần Cương.
Tiêu Chính Văn càng nhíu mày chặt hơn, thái dương lịch mà cậu ta nhắc tới thật ra cũng là lịch âm của Hoa Quốc!
Khoảng cách giữa hai quốc gia đâu chỉ có nghìn vạn dặm?
Lịch pháp của Hoa Quốc sao có thể lưu truyền tới được nước Lý?
Vào lúc Tiêu Chính Văn đang trầm tư, ánh đèn trong căn phòng đó đột nhiên tắt ngúm.
Một ông cụ tuổi trạc bảy mươi chống gậy bước từ trong phòng ra.
Đừng thấy cụ ta thoạt nhìn tuổi tác đã cao mà lầm, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết ông cụ này tuyệt đối không tầm thường!
Ít nhất cũng có thực lực Thiên Vương một sao, hơn nữa, đây có lẽ đây cũng là kết quả của việc tuổi cao làm sụt giảm cảnh giới!
“Ông nội, ba vị mà cháu nói với ông chính là bọn họ, anh ấy là đại ca của bọn cháu, còn vị này là anh Tiêu!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi vội vàng tiến lên trước đỡ lấy ông cụ, đồng thời giới thiệu cho cụ ta nghe một lượt.
Trần Cương bước tới chào hỏi ông cụ trước, sau đó anh ta và cậu thanh niên kia cùng đỡ ông cụ tới ngồi xuống ghế.
Tiêu Chính Văn nói với ông cụ: “Chào ông! Không biết ông có thể nghe hiểu tiếng Hoa Quốc không?”
“Tiếng Hoa Quốc, tiếng Vy Hào, tiếng Ưng Quốc, tôi có thể nghe hiểu cả, cũng đều biết nói!”
Ông cụ vừa nói vừa ngước mắt đánh giá Tiêu Chính Văn.
Càng nhìn, ông cụ càng cau mày chặt hơn, một lúc sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Chàng trai, cậu tới tìm tôi rốt cuộc là vì việc gì vậy?”
“Thưa ông, không giấu giếm gì, tôi muốn vào kim tự tháp, Hoa Quốc chúng tôi có một thương nhân bị người khác nhốt trong kim tự tháp với ý đồ xấu, nhưng nước Lý có đến mấy trăm kim tự tháp, chúng tôi khó có thể ứng cứu trong khoảng thời gian ngắn!”
Tiêu Chính Văn không hề giấu giếm mà nói rõ ý định của mình.
“Ồ? Cậu đến để cứu người à?”
Trong mắt ông cụ ngập tràn vẻ hoài nghi.
Trong mắt cụ ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường mà cũng muốn cứu người từ trong kim tự tháp của nước Lý sao?
Chẳng khác gì tự tìm đến cái chết!
“Đúng, nhưng trước tiên chúng tôi muốn tìm hiểu rõ ông ta bị nhốt ở đâu, vậy nên không thể không vào kim tự tháp, nếu tuỳ tiện xông vào thì quá là không phải phép!”
Tiêu Chính Văn nói với vẻ rất khách khí.
Ông cụ khẽ gật đầu, giơ ba ngón tay lên nói: “Có thể giấu người, hoặc là có thể bắt nhốt tội phạm chỉ có ba toà, một là Sư Thân Nhân Diện của Pharaoh Tutankhamun, hai là tháp Đại Kim của Pharaoh Lazoti và ba là miếu thần Hades!”
Vốn dĩ có thể giúp đỡ Tiêu Chính Văn là cơ hội tốt nhất để bọn họ lập công.
Thế nhưng kết quả lại vì bọn họ khinh thường Tiêu Chính Văn nên đã bỏ qua cơ duyên duy nhất trong đời!
Sau khi rời khỏi khách sạn Deckla, dưới sự chỉ dẫn của Trần Cương, mấy người Tiêu Chính Văn trở về căn phòng anh ta thuê tại Carlo.
Người xưa đã nói, thỏ khôn phải có nhiều nơi ẩn nấp, trải qua cuộc sống mà mỗi ngày đều phải liếm máu trên mũi dao, Trần Cương càng thêm phần lo lắng.
“Chủ soái, nơi này chỉ có một mình tôi biết, anh và cô Dương cứ ở tạm nơi này trước đã, tôi đi liên hệ với cấp dưới của mình, giờ tôi đã không còn làm ở công ty khi trước nữa rồi, không biết liệu cậu ta có thể…”
Cả quãng đường đi, Trần Cương cũng thầm tính toán trong lòng.
Bây giờ bản thân lại rơi vào tình cảnh khó khăn, anh ta không chắc đám đàn em trước đây còn nể mặt mình nữa hay không, đừng nói là gọi điện, đích thân gặp mặt nói chuyện cũng chưa chắc có tác dụng!
Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn nhìn căn phòng thuê bằng dáng vẻ khó xử, nơi này chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, hơn nữa cũng chỉ có một chiếc giường!
Rõ ràng Trần Cương đã hiểu nhầm quan hệ giữa Dương Linh Nhi và Tiêu Chính Văn.
“À… Anh Trần, tôi và anh Tiêu… không phải quan hệ đó!”
Dương Linh Nhi khó xử lên tiếng.
Trần Cương hơi ngơ ngác, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng tới tận mang tai, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ… chủ soái, tôi thật sự không biết, tôi không hề có ý khác, thế này đi, tôi sẽ sắp xếp chỗ khác cho cô Dương!”
Tiêu Chính Văn giơ tay ngắt lời, nói: “Không cần đâu, tôi ngủ ở sô pha, để cô ấy ngủ ở phòng trong, như thế sẽ an toàn hơn một chút!”
Nghe thấy lời này, Dương Linh Nhi hơi khó xử nói: “Anh Tiêu, sao có thể để anh thiệt thòi như thế? Hay là để tôi ngủ bên ngoài cho!”
Tiêu Chính Văn chính là thần tượng của Dương Linh Nhi, sao cô ta có thể đối đãi với thần tượng của mình như thế?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu nói: “Cứ làm theo những gì tôi nói đi, Trần Cương, mau chóng liên hệ với người đàn em mà cậu vừa nhắc đến ban nãy, nếu tiện thì tốt nhất có thể dẫn chúng ta đến gặp ông nội của cậu ta!”
“Rõ! Chủ soái yên tâm, giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Lúc ra ngoài nhớ chú ý an toàn!”
Trần Cương dứt khoát gật đầu, mở cửa bước ra khỏi phòng thuê.
“Anh Tiêu, à… chúng ta…”
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi cho cô ở lại đây là vì Dupand, ông ta rất có khả năng sẽ báo thù chúng ta, nếu như cô gặp phải bất trắc gì thì tôi cũng không tiện ăn nói với Tần Vũ, càng không thể ăn nói với ông nội cô!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói, sau đó cầm lấy một cái chăn nằm trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Linh Nhi không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt thất vọng, lẽ nào cô ta không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chính Văn, thậm chí anh còn chưa từng nhìn thẳng vào cô ta lần nào!
Nhìn vào gương mặt cương nghị của Tiêu Chính Văn hồi lâu, Dương Linh Nhi mới khẽ khàng trở về phòng ngủ.
Mãi tới khi màn đêm sắp sửa buông xuống, Trần Cương mới quay lại, chỉ là trên mặt có thêm vài vết thương.
“Anh Tiêu, thành công rồi, tên đàn em đó của tôi đã đồng ý dẫn chúng ta đi gặp ông nội của cậu ta”.
Trần Cương vừa nói vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Mặt của cậu…”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày.
“Không sao, chỉ là mấy tên không hiểu chuyện, đều đã bị tôi xử lý cả rồi!”
Trần Cương nghiến răng nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, mà gọi Dương Linh Nhi cùng nhau xuất phát.
Cả chặng đường, Trần Cương lái xe đưa mấy người Tiêu Chính Văn tới một khu dân nghèo ở thành phố Carlo.
Sau khi xuống xe thì lại vòng vèo qua thêm mấy con hẻm.
Trước mắt xuất hiện một cửa hàng bán đồ dùng gốm sứ.
Trước cửa có một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi đang ngồi giới thiệu đồ gốm sứ nhà mình cho một người phụ nữ trung niên qua đường, thi thoảng còn dùng tay gõ xuống vài cái tỏ ý chất lượng được đảm bảo! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Đại ca! Anh tới rồi!”
Lúc này, một chàng trai nước Lý bước từ bên trong ra, vội vàng đi tới bên người Trần Cương, thi thoảng còn liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
“Đây là anh Tiêu mà tôi đã từng nhắc đến với cậu, ông nội cậu có nhà không?”
Trần Cương nghiêm túc hỏi.
“Có, mọi người đi theo tôi, ông nội tôi lại đang làm mấy cái thứ kỳ quái kia, có thể sẽ phải đợi một lát!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi dẫn mấy người Tiêu Chính Văn tiến vào trong sân.
Khoảng sân nhỏ này tương đối giống với tứ hợp viện ở Long Kinh.
Chỉ là các căn phòng xung quanh đều được xây từ đất bùn.
Một căn phòng trong số đó đang le lói ánh đèn, thi thoảng còn vang lên những tiếng lầm bầm!
Tiêu Chính Văn lắng tai nghe, những tiếng lầm bầm này có lẽ là một loại thần chú đã có từ rất lâu, có vẻ như ông cụ đang tiến hành một nghi thức rất thần bí!
“Anh Tiêu, đại ca! Mời mọi người ăn trái cây!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi mang một giỏ trái cây tới đặt lên chiếc bàn bên cạnh, mời mấy người Tiêu Chính Văn cùng tới ngồi, lấy một quả cam đưa cho Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi.
Ở nước Lý, trái cây có thể nói là một thức đồ rất quý giá.
Bởi vì đa phần nước Lý đều là sa mạc, vậy nên trái cây chỉ có thể dựa vào nhập khẩu, giá thành vô cùng đắt đỏ.
Có thể thấy địa vị của Trần Cương trong lòng cậu thanh niên này rất cao.
Vừa ăn trái cây, Trần Cương vừa ngoảnh đầu sang hỏi: “Ông nội cậu ngày nào cũng phải như vậy sao?”
Anh vừa nói vừa chỉ vào căn phòng đang sáng đèn kia.
“Không, chỉ khi tới ngày mười sáu tháng bảy thái dương lịch thì mới làm những thứ này, hôm nay vừa hay lại chính là ngày mười sáu tháng bảy!”
Cậu thanh niên vừa nói vừa lấy ra một phiến đá có khắc lịch pháp đưa ra trước mặt Trần Cương.
Tiêu Chính Văn càng nhíu mày chặt hơn, thái dương lịch mà cậu ta nhắc tới thật ra cũng là lịch âm của Hoa Quốc!
Khoảng cách giữa hai quốc gia đâu chỉ có nghìn vạn dặm?
Lịch pháp của Hoa Quốc sao có thể lưu truyền tới được nước Lý?
Vào lúc Tiêu Chính Văn đang trầm tư, ánh đèn trong căn phòng đó đột nhiên tắt ngúm.
Một ông cụ tuổi trạc bảy mươi chống gậy bước từ trong phòng ra.
Đừng thấy cụ ta thoạt nhìn tuổi tác đã cao mà lầm, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết ông cụ này tuyệt đối không tầm thường!
Ít nhất cũng có thực lực Thiên Vương một sao, hơn nữa, đây có lẽ đây cũng là kết quả của việc tuổi cao làm sụt giảm cảnh giới!
“Ông nội, ba vị mà cháu nói với ông chính là bọn họ, anh ấy là đại ca của bọn cháu, còn vị này là anh Tiêu!”
Cậu thanh niên trẻ tuổi vội vàng tiến lên trước đỡ lấy ông cụ, đồng thời giới thiệu cho cụ ta nghe một lượt.
Trần Cương bước tới chào hỏi ông cụ trước, sau đó anh ta và cậu thanh niên kia cùng đỡ ông cụ tới ngồi xuống ghế.
Tiêu Chính Văn nói với ông cụ: “Chào ông! Không biết ông có thể nghe hiểu tiếng Hoa Quốc không?”
“Tiếng Hoa Quốc, tiếng Vy Hào, tiếng Ưng Quốc, tôi có thể nghe hiểu cả, cũng đều biết nói!”
Ông cụ vừa nói vừa ngước mắt đánh giá Tiêu Chính Văn.
Càng nhìn, ông cụ càng cau mày chặt hơn, một lúc sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Chàng trai, cậu tới tìm tôi rốt cuộc là vì việc gì vậy?”
“Thưa ông, không giấu giếm gì, tôi muốn vào kim tự tháp, Hoa Quốc chúng tôi có một thương nhân bị người khác nhốt trong kim tự tháp với ý đồ xấu, nhưng nước Lý có đến mấy trăm kim tự tháp, chúng tôi khó có thể ứng cứu trong khoảng thời gian ngắn!”
Tiêu Chính Văn không hề giấu giếm mà nói rõ ý định của mình.
“Ồ? Cậu đến để cứu người à?”
Trong mắt ông cụ ngập tràn vẻ hoài nghi.
Trong mắt cụ ta, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường mà cũng muốn cứu người từ trong kim tự tháp của nước Lý sao?
Chẳng khác gì tự tìm đến cái chết!
“Đúng, nhưng trước tiên chúng tôi muốn tìm hiểu rõ ông ta bị nhốt ở đâu, vậy nên không thể không vào kim tự tháp, nếu tuỳ tiện xông vào thì quá là không phải phép!”
Tiêu Chính Văn nói với vẻ rất khách khí.
Ông cụ khẽ gật đầu, giơ ba ngón tay lên nói: “Có thể giấu người, hoặc là có thể bắt nhốt tội phạm chỉ có ba toà, một là Sư Thân Nhân Diện của Pharaoh Tutankhamun, hai là tháp Đại Kim của Pharaoh Lazoti và ba là miếu thần Hades!”
Bình luận facebook