Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1204: Kính chào Long Vương
Ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không gọi điện bảo người tới!
Có lẽ là từ lúc anh trở về bên cạnh Khương Vy Nhan!
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và cung kính: “Chào Long Vương!”
“Bây giờ tôi đang ở khách sạn Deckla, cậu qua đây một chuyến đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại luôn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mayer và trưởng lão kia phá lên cười, ngay cả đám sĩ quan đứng bên cạnh bọn họ cũng bật cười ha hả.
Đây là nơi nào chứ?
Thành phố Carlo đấy!
Thủ đô của nước Lý!
Mà Mayer là ai?
Là một trong số các lãnh đạo của thành phố này!
Tiêu Chính Văn gọi điện thoại bảo người tới để đối đầu với Mayer ư?
Hơn nữa Mayer không đơn giản chỉ là một lãnh đạo thành phố mà còn là họ hàng xa của một trưởng lão hộ quốc.
Bởi vì như vậy nên Mayer mới có thể gọi một nhóm đông binh lính tới, còn cả trưởng lão hộ quốc cũng đích thân tới chỉ với một cuộc điện thoại.
Tiêu Chính Văn cậu có bản lĩnh gì để lật ngược thế cờ này?
Mấy người La Quốc Hoa đã tức tới mức không buồn quan tâm tới Tiêu Chính Văn nữa, ngược lại còn xúm lại gần Mayer.
“Ông Mayer, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta, người này ở Hoa Quốc bị chiều hư luôn rồi!”
La Quốc Hoa chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thậm chí ông ta đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung về Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chỉ có Dương Linh Nhi vẫn đứng sau lưng Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Dương Linh Nhi: “Cô không đứng qua bên đó à?”
Dương Linh Nhi khẽ cười nói: “Anh Tiêu, tôi tin anh!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thái độ của Dương Linh Nhi khiến anh cảm thấy khá hài lòng.
“Thế nhưng, anh Tiêu, chuyện ngày hôm nay, tốt nhất vẫn đừng…”
Tiêu Chính Văn không đợi cô ta nói xong đã xua tay ngắt lời nửa vế câu sau.
“Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được!”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bao mở ra, lại có thêm một ông lão tóc bạc bước vào bên trong.
Người này mặc áo dài trắng, trên đầu như đang đội một chiếc lốp xe đạp, vẻ mặt khinh thường tất cả, liếc nhìn một vòng bên trong phòng bao.
Mayer nhìn thấy người này thì vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Ông Dupand, ông đích thân tới sao?”
Người này chính là họ hàng xa của Mayer, cường giả ở cảnh giới Thiên Vương ba sao - Dupand!
Đồng thời cũng là một trong sáu trưởng lão hộ quốc của nước Lý.
Ánh mắt lạnh lùng của Dupand quét qua mặt mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chính Văn.
“Cậu đã đánh người của gia tộc chúng tôi bị thương à?”
Lúc Dupand nói, hơi thở của Thiên Vương ba sao được bộc lộ ra toàn bộ, nhiệt độ bên trong phòng bao lập tức hạ xuống thêm năm độ!
Mấy người La Quốc Hoa vội vàng lùi ra sau một bước, kéo xa khoảng cách với Tiêu Chính Văn thêm lần nữa!
Trong đầu La Quốc Hoa, Tiêu Chính Văn là một cậu ấm con nhà giàu dựa vào thế lực gia tộc để trèo lên địa vị cao, cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao đều đến cả rồi, mà Tiêu Chính Văn còn không biết hối cải, rõ ràng là muốn chết!
Ông ta và đội viên của mình sẽ không chết cùng với Tiêu Chính Văn!
“Linh Nhi, mau qua đây đi, tránh xa tên đó ra!”
La Quốc Hoa đã không còn kiêng nể gì nữa, dù gì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng không thể sống tiếp thì còn quan tâm thể diện nỗi gì?
Dứt khoát lật mặt luôn!
“Không! Dù có chết thì tôi cũng phải ở chung với anh Tiêu! Hơn nữa, mấy người cũng là người dân Hoa Quốc, sao có thể bỏ mặc anh Tiêu một mình cơ chứ!”
Dương Linh Nhi siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nhìn mấy người La Quốc Hoa.
Bây giờ cô ta cũng cũng đã hiểu ra, tại sao trong số nhiều đội hành động như thế lại chỉ có mấy người La Quốc Hoa còn sống.
Những người này rõ ràng quá vô liêm sỉ!
“Hừ! Tất cả những chuyện này không phải do cậu ta tự chuốc lấy sao! Cậu ta làm thì cậu ta…”
“Hừ?”
Ánh mắt lạnh băng của Dupand liếc nhìn La Quốc Hoa, La Quốc Hoa vội vàng im miệng, ngoan ngoãn giống như một con cừu con đứng bên tường.
“Tôi đang hỏi cậu, cậu không nghe thấy à?”
Dupand cao ngạo trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sát khí loé lên trong đáy mắt.
Bất luận đối phương có thân phận gì, ở thành phố Carlo, dám động vào người trong gia tộc của Dupand thì đều phải chết!
“Đừng nói ông ta chỉ là một lãnh đạo thành phố, dù có là tổng thống nước Lý thì cũng không dám bảo Tiêu Chính Văn tôi kính rượu. Gia tộc của ông thì sao chứ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Vừa dứt lời, cả phòng bao lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta là Dupand - một trong số sáu trưởng lão đấy!
Dù là ai thì Tiêu Chính Văn cũng dám đắc tội thật sao?
“Tiêu Chính Văn, thằng ranh nhà cậu lại dám vô lễ với trưởng lão hộ quốc của nước Lý chúng tôi! Chỉ dựa vào điều này thôi, dù có giết cậu thì Hoa Quốc cũng sẽ không truy cứu! Có hiểu không?”
Mayer đã thật sự nổi điên!
Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng, Dupand đích thân tới mà cậu ta vẫn còn hống hách như vậy?
Dupand xua tay ý bảo Mayer lùi ra sau, sau đó chắp hai tay sau lưng, liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương của Hoa Quốc, long soái năm sao! Có phải cậu cho rằng long soái năm sao là vô địch thiên hạ rồi hay không?”
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu mở mang tầm mắt, cho cậu biết được thế giới này lớn tới mức nào!”
Dứt lời, ánh mắt Dupand chuyển về phía mặt bàn ăn, một con dao cắt thức ăn cứ thế bay thẳng lên!
Sau đó, con dao cắt thức ăn đâm thẳng vào trong bức tường phía bên cạnh với tốc độ cực nhanh, cắm vào sâu hơn ba centimet.
Kiểm soát đồ vật!
Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười khẩy.
Một Thiên Vương ba sao mà cũng dám biểu diễn kỹ năng trước mặt anh sao?
“Sức lực như vậy, hình như ngay cả một con kiến cũng không giết chết nổi đâu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
“Cậu!”
Hai mắt Dupand loé lên tia sáng sắc lạnh, đây đã là lần thứ hai Tiêu Chính Văn chế nhạo cụ ta!
“Cậu thanh niên, bất luận là ai cũng không thể bảo vệ cậu được đâu!”
Nói xong, Dupand giơ tay lên định ra tay với Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gào lớn: “Dừng tay! Tôi xem ai dám cử động!”
Hả?
Dupand ngơ ngác.
Ở Carlo có mấy người không biết đến cụ ta?
Dám bảo cụ ta dừng tay ư?
Nghĩ tới đây, Dupand quay đầu lại nhìn cậu thanh niên đang đứng sau lưng.
Chỉ thấy người này dáng vẻ xuất chúng, mặc trang phục màu đen, khí thế vô cùng uy nghiêm.
Quân Thích!
Đây là biệt hiệu của anh ta, không một ai ở Phi Lục biết tên thật sự của anh ta, chỉ biết tới biệt hiệu mà thôi! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Thế nhưng thân phận của anh ta lại là người tổng phụ trách điện Thần Long ở Phi Lục!
Trước đây là thuộc hạ dưới trướng bốn Long Tôn.
Đồng thời, lãnh đạo cấp cao của các nước Phi Lục có ai là không tôn kính người này!
“Quân Thích?”
“Quân Thích!”
Không chỉ có Mayer kinh ngạc, ngay cả Dupand cũng ngạc nhiên y hệt.
Đừng nhìn đối phương chỉ có thực lực chủ soái thiên cấp bốn sao mà lầm, Dupand dám không nể mặt người này sao?
Đáp án là không dám!
Bởi vì điện Thần Long sau lưng anh ta thật sự quá mạnh, chỉ cần một câu nói cũng có thể phá huỷ cả nước Lý!
Quân Thích sải bước tiến lên trước, mắt không hề nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn chẳng coi Mayer và Dupand ra gì!
Anh ta bước thẳng tới trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó đứng nghiêm rồi hô vang: “Thuộc hạ biệt hiệu Quân Thích, kính chào Long Vương!”
Ầm!
“Bái kiến Long Vương”.
Bốn chữ này khiến Mayer sợ mất mật.
Tiêu Chính Văn lại chính là Long Vương của điện Thần Long sao?
Hừ!
Dupand cũng cau mày.
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu nói: “Cán bộ Mayer của thành phố Carlo nước Lý nói rằng nếu hôm nay Tiêu Chính Văn tôi không kính rượu ông ta thì sẽ khiến cho tôi không thể bước ra khỏi khách sạn này!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Quân Thích lập tức trở nên rét lạnh, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía mấy người Mayer!
“Tôi… tôi không cố ý! Tôi không hề biết cậu chính là Long Vương!”
Mayer sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu không có Dupand đỡ lấy thì chắc ông ta đã quỳ xuống mặt đất từ lâu.
“Tốt! Rất rốt, giờ tôi sẽ hỏi người đứng đầu của mấy người, nước Lý mấy người có tư cách gì để giam giữ Long Vương!”
Quân Thích vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho người đứng đầu của nước Lý.
Lúc này, sắc mặt của Dupand cũng vô cùng khó coi, nghiến răng nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, chuyện này cứ thế bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện, nếu không đều sẽ chẳng có lợi cho ai trong số chúng ta cả!”
Ẩn ý uy hiếp của Dupand trong câu nói này đã quá rõ ràng.
Dù Tiêu Chính Văn cậu thông qua nguyên thủ nước Lý bình an rời khỏi nơi này, nhưng tôi là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao đấy!
Muốn giết cậu cũng chẳng có gì khó khăn!
“Làm lớn chuyện ư?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta làm lớn chuyện luôn đi!”
Có lẽ là từ lúc anh trở về bên cạnh Khương Vy Nhan!
Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và cung kính: “Chào Long Vương!”
“Bây giờ tôi đang ở khách sạn Deckla, cậu qua đây một chuyến đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại luôn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mayer và trưởng lão kia phá lên cười, ngay cả đám sĩ quan đứng bên cạnh bọn họ cũng bật cười ha hả.
Đây là nơi nào chứ?
Thành phố Carlo đấy!
Thủ đô của nước Lý!
Mà Mayer là ai?
Là một trong số các lãnh đạo của thành phố này!
Tiêu Chính Văn gọi điện thoại bảo người tới để đối đầu với Mayer ư?
Hơn nữa Mayer không đơn giản chỉ là một lãnh đạo thành phố mà còn là họ hàng xa của một trưởng lão hộ quốc.
Bởi vì như vậy nên Mayer mới có thể gọi một nhóm đông binh lính tới, còn cả trưởng lão hộ quốc cũng đích thân tới chỉ với một cuộc điện thoại.
Tiêu Chính Văn cậu có bản lĩnh gì để lật ngược thế cờ này?
Mấy người La Quốc Hoa đã tức tới mức không buồn quan tâm tới Tiêu Chính Văn nữa, ngược lại còn xúm lại gần Mayer.
“Ông Mayer, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta, người này ở Hoa Quốc bị chiều hư luôn rồi!”
La Quốc Hoa chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thậm chí ông ta đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung về Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chỉ có Dương Linh Nhi vẫn đứng sau lưng Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại liếc nhìn Dương Linh Nhi: “Cô không đứng qua bên đó à?”
Dương Linh Nhi khẽ cười nói: “Anh Tiêu, tôi tin anh!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thái độ của Dương Linh Nhi khiến anh cảm thấy khá hài lòng.
“Thế nhưng, anh Tiêu, chuyện ngày hôm nay, tốt nhất vẫn đừng…”
Tiêu Chính Văn không đợi cô ta nói xong đã xua tay ngắt lời nửa vế câu sau.
“Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được!”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bao mở ra, lại có thêm một ông lão tóc bạc bước vào bên trong.
Người này mặc áo dài trắng, trên đầu như đang đội một chiếc lốp xe đạp, vẻ mặt khinh thường tất cả, liếc nhìn một vòng bên trong phòng bao.
Mayer nhìn thấy người này thì vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: “Ông Dupand, ông đích thân tới sao?”
Người này chính là họ hàng xa của Mayer, cường giả ở cảnh giới Thiên Vương ba sao - Dupand!
Đồng thời cũng là một trong sáu trưởng lão hộ quốc của nước Lý.
Ánh mắt lạnh lùng của Dupand quét qua mặt mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chính Văn.
“Cậu đã đánh người của gia tộc chúng tôi bị thương à?”
Lúc Dupand nói, hơi thở của Thiên Vương ba sao được bộc lộ ra toàn bộ, nhiệt độ bên trong phòng bao lập tức hạ xuống thêm năm độ!
Mấy người La Quốc Hoa vội vàng lùi ra sau một bước, kéo xa khoảng cách với Tiêu Chính Văn thêm lần nữa!
Trong đầu La Quốc Hoa, Tiêu Chính Văn là một cậu ấm con nhà giàu dựa vào thế lực gia tộc để trèo lên địa vị cao, cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao đều đến cả rồi, mà Tiêu Chính Văn còn không biết hối cải, rõ ràng là muốn chết!
Ông ta và đội viên của mình sẽ không chết cùng với Tiêu Chính Văn!
“Linh Nhi, mau qua đây đi, tránh xa tên đó ra!”
La Quốc Hoa đã không còn kiêng nể gì nữa, dù gì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng không thể sống tiếp thì còn quan tâm thể diện nỗi gì?
Dứt khoát lật mặt luôn!
“Không! Dù có chết thì tôi cũng phải ở chung với anh Tiêu! Hơn nữa, mấy người cũng là người dân Hoa Quốc, sao có thể bỏ mặc anh Tiêu một mình cơ chứ!”
Dương Linh Nhi siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nhìn mấy người La Quốc Hoa.
Bây giờ cô ta cũng cũng đã hiểu ra, tại sao trong số nhiều đội hành động như thế lại chỉ có mấy người La Quốc Hoa còn sống.
Những người này rõ ràng quá vô liêm sỉ!
“Hừ! Tất cả những chuyện này không phải do cậu ta tự chuốc lấy sao! Cậu ta làm thì cậu ta…”
“Hừ?”
Ánh mắt lạnh băng của Dupand liếc nhìn La Quốc Hoa, La Quốc Hoa vội vàng im miệng, ngoan ngoãn giống như một con cừu con đứng bên tường.
“Tôi đang hỏi cậu, cậu không nghe thấy à?”
Dupand cao ngạo trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sát khí loé lên trong đáy mắt.
Bất luận đối phương có thân phận gì, ở thành phố Carlo, dám động vào người trong gia tộc của Dupand thì đều phải chết!
“Đừng nói ông ta chỉ là một lãnh đạo thành phố, dù có là tổng thống nước Lý thì cũng không dám bảo Tiêu Chính Văn tôi kính rượu. Gia tộc của ông thì sao chứ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Vừa dứt lời, cả phòng bao lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta là Dupand - một trong số sáu trưởng lão đấy!
Dù là ai thì Tiêu Chính Văn cũng dám đắc tội thật sao?
“Tiêu Chính Văn, thằng ranh nhà cậu lại dám vô lễ với trưởng lão hộ quốc của nước Lý chúng tôi! Chỉ dựa vào điều này thôi, dù có giết cậu thì Hoa Quốc cũng sẽ không truy cứu! Có hiểu không?”
Mayer đã thật sự nổi điên!
Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng, Dupand đích thân tới mà cậu ta vẫn còn hống hách như vậy?
Dupand xua tay ý bảo Mayer lùi ra sau, sau đó chắp hai tay sau lưng, liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương của Hoa Quốc, long soái năm sao! Có phải cậu cho rằng long soái năm sao là vô địch thiên hạ rồi hay không?”
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu mở mang tầm mắt, cho cậu biết được thế giới này lớn tới mức nào!”
Dứt lời, ánh mắt Dupand chuyển về phía mặt bàn ăn, một con dao cắt thức ăn cứ thế bay thẳng lên!
Sau đó, con dao cắt thức ăn đâm thẳng vào trong bức tường phía bên cạnh với tốc độ cực nhanh, cắm vào sâu hơn ba centimet.
Kiểm soát đồ vật!
Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười khẩy.
Một Thiên Vương ba sao mà cũng dám biểu diễn kỹ năng trước mặt anh sao?
“Sức lực như vậy, hình như ngay cả một con kiến cũng không giết chết nổi đâu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
“Cậu!”
Hai mắt Dupand loé lên tia sáng sắc lạnh, đây đã là lần thứ hai Tiêu Chính Văn chế nhạo cụ ta!
“Cậu thanh niên, bất luận là ai cũng không thể bảo vệ cậu được đâu!”
Nói xong, Dupand giơ tay lên định ra tay với Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gào lớn: “Dừng tay! Tôi xem ai dám cử động!”
Hả?
Dupand ngơ ngác.
Ở Carlo có mấy người không biết đến cụ ta?
Dám bảo cụ ta dừng tay ư?
Nghĩ tới đây, Dupand quay đầu lại nhìn cậu thanh niên đang đứng sau lưng.
Chỉ thấy người này dáng vẻ xuất chúng, mặc trang phục màu đen, khí thế vô cùng uy nghiêm.
Quân Thích!
Đây là biệt hiệu của anh ta, không một ai ở Phi Lục biết tên thật sự của anh ta, chỉ biết tới biệt hiệu mà thôi! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Thế nhưng thân phận của anh ta lại là người tổng phụ trách điện Thần Long ở Phi Lục!
Trước đây là thuộc hạ dưới trướng bốn Long Tôn.
Đồng thời, lãnh đạo cấp cao của các nước Phi Lục có ai là không tôn kính người này!
“Quân Thích?”
“Quân Thích!”
Không chỉ có Mayer kinh ngạc, ngay cả Dupand cũng ngạc nhiên y hệt.
Đừng nhìn đối phương chỉ có thực lực chủ soái thiên cấp bốn sao mà lầm, Dupand dám không nể mặt người này sao?
Đáp án là không dám!
Bởi vì điện Thần Long sau lưng anh ta thật sự quá mạnh, chỉ cần một câu nói cũng có thể phá huỷ cả nước Lý!
Quân Thích sải bước tiến lên trước, mắt không hề nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn chẳng coi Mayer và Dupand ra gì!
Anh ta bước thẳng tới trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó đứng nghiêm rồi hô vang: “Thuộc hạ biệt hiệu Quân Thích, kính chào Long Vương!”
Ầm!
“Bái kiến Long Vương”.
Bốn chữ này khiến Mayer sợ mất mật.
Tiêu Chính Văn lại chính là Long Vương của điện Thần Long sao?
Hừ!
Dupand cũng cau mày.
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu nói: “Cán bộ Mayer của thành phố Carlo nước Lý nói rằng nếu hôm nay Tiêu Chính Văn tôi không kính rượu ông ta thì sẽ khiến cho tôi không thể bước ra khỏi khách sạn này!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Quân Thích lập tức trở nên rét lạnh, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía mấy người Mayer!
“Tôi… tôi không cố ý! Tôi không hề biết cậu chính là Long Vương!”
Mayer sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu không có Dupand đỡ lấy thì chắc ông ta đã quỳ xuống mặt đất từ lâu.
“Tốt! Rất rốt, giờ tôi sẽ hỏi người đứng đầu của mấy người, nước Lý mấy người có tư cách gì để giam giữ Long Vương!”
Quân Thích vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho người đứng đầu của nước Lý.
Lúc này, sắc mặt của Dupand cũng vô cùng khó coi, nghiến răng nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, chuyện này cứ thế bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện, nếu không đều sẽ chẳng có lợi cho ai trong số chúng ta cả!”
Ẩn ý uy hiếp của Dupand trong câu nói này đã quá rõ ràng.
Dù Tiêu Chính Văn cậu thông qua nguyên thủ nước Lý bình an rời khỏi nơi này, nhưng tôi là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao đấy!
Muốn giết cậu cũng chẳng có gì khó khăn!
“Làm lớn chuyện ư?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta làm lớn chuyện luôn đi!”
Bình luận facebook