Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1184: Nền móng của liên minh võ thuật
“Không sai, chỉ cần cậu chịu cúi đầu trước liên minh võ thuật, hôm nay tôi có thể không giết cậu! Còn về sự sống chết của cậu thì sẽ giao cho môn chủ Lạc quyết định!”
“Hơn nữa trước đây không phải cậu đã thôn tính gia sản của nhà họ Trần sao? Trả lại số gia sản đó một cách nguyên vẹn và bồi thường cho liên minh võ thuật một tỷ tệ thì chuyện ngày hôm nay có thể coi như xong!”
Cái gì?
Nghe ông Hứa nói vậy, Tiêu Chính Văn tức giận bật cười.
“Người của liên minh võ thuật mấy người đều mang dáng vẻ này sao? Vừa phải khấu đầu xin lỗi mấy người, lại còn ép tôi giao nộp gia sản và đưa cho liên minh võ thuật mấy người một tỷ tệ ư?”
“Ông lão, bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, ông đang nằm mơ đấy à?”
Nghe thấy vậy, hai hàng lông mày lưỡi mác của ông Hứa khẽ lay động!
Thật ra cụ ta cảm thấy những yêu cầu này của mình đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Thế mà Tiêu Chính Văn lại bày ra điệu bộ không cảm kích như vậy, ông Hứa cười khẩy rồi tiến lên phía trước!
Chỉ là bước đi này nhìn thì có vẻ rất thong dong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến ngay sát phía trước Tiêu Chính Văn.
Thúc Địa Thành Thốn?
Đồng tử của Tiêu Chính Văn không khỏi co lại.
Ông Hứa này thật sự vượt ngoài dự liệu của anh.
Loại kiến thức bị thất truyền này cũng không được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục, nhưng nghe nói đã thất truyền nhiều năm.
Dù có là Tiêu Chính Văn hiện giờ thì cũng chưa thể lĩnh hội được chân lý trong đó!
Thanh Phong Môn và đám người bên cạnh ông Lư nhìn thấy cảnh tượng này cũng thốt lên đầy vẻ kinh ngạc.
Điều này rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của tất cả đám người bọn họ!
Một bước rút ngắn khoảng cách mấy chục mét, hơn nữa còn xuất hiện ở khoảng cách mấy chục mét phía xa chỉ trong nháy mắt!
Chuyện này cũng quá ảo diệu!
“Sao nào? Bây giờ cậu quay đầu thì vẫn còn một cơ hội để được sống tiếp đấy!”
Ông Hứa cao ngạo chắp một tay sau lưng, hơi ngẩng đầu nói.
Lúc này, ông Hứa tin chắc rằng chỉ cần Tiêu Chính Văn không ngốc thì nhất định sẽ chịu thua trước cụ ta.
Không cần đánh mà cũng khiến người phải quy phục mới chính là sách lược đỉnh cao nhất!
Thật ra ông Hứa cũng có mấy phần kiêng dè con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn.
Mặc dù vẫn chưa đến mức sợ, nhưng giao đấu cùng với một người như thế này tuyệt đối không phải là thượng sách!
“Thúc Địa Thành Thốn, ông cũng không đơn giản chút nào nhỉ, có điều chỉ dựa vào chút năng lực này mà muốn bắt tôi quy phục ông, e rằng hơi khó đấy!”
“Con người tôi xuất thân từ quân đội, cũng nếm trải kha khá các loại nghịch cảnh khó khăn. Hơn nữa người xuất thân từ quân nhân thì đều có một thói quen, trên quỳ gối trước đất trời, dưới quỳ gối trước bố mẹ, tuyệt đối không quỳ gối để cầu xin người khác!”
“Dù có chết thì cũng phải ngạo nghễ vươn thẳng lưng!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa siết chặt con dao quân đội năm cạnh, nhìn ông Hứa bằng ánh mắt đăm đăm.
Đối diện với kẻ địch mạnh, Tiêu Chính Văn buộc phải cẩn thận hơn nhiều.
Người này không chỉ có cảnh giới cao, thực lực cũng mạnh tới mức ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác bị chèn ép.
“Haizz! Cậu thanh niên, lẽ nào cậu không biết từ xưa tới nay, có biết bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi còn ưu tú giỏi giang hơn cậu, thế nhưng bọn họ đều trở thành dĩ vãng trước khi kịp thành danh!”
“Chính bởi vì họ không thức thời, nếu như cậu đã một lòng xin được chết, vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.
Vừa dứt lời, bóng đen lập tức vụt qua trước mắt Tiêu Chính Văn.
Ngón tay của ông Hứa như dao, chém thẳng về phía gáy của Tiêu Chính Văn.
Chiêu thức này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kì lạ.
Thế nhưng chiêu thức sử dụng khi các cao thủ đối đầu ngược lại luôn trở nên rất đơn giản!
Chiêu thức càng đơn giản thì càng nhanh, chuẩn và thâm độc!
Bàn tay của ông Hứa mang theo âm thanh bão táp cuồn cuộn, chỉ khí thế này thôi cũng khiến trong lòng Tiêu Chính Văn hơi bồn chồn.
Quả nhiên là một cao thủ!
Dù Tiêu Chính Văn có trốn ở đâu thì cũng không có cách nào trốn được chiêu tiếp theo của cụ ta!
Cũng có thể nói, đòn này mới chỉ là chào hỏi chứ không phải thật sự muốn đánh cho Tiêu Chính Văn chết luôn!
Tiêu Chính Văn lùi bước về sau, nháy mắt đã lùi ra sau mười mấy mét.
Thế nhưng bóng dáng của ông Hứa lại giống như ma quỷ, như bóng đi theo hình, chớp mắt đã đuổi kịp!
Đồng thời bàn tay cụ ta vung ta, một luồng sức mạnh lớn lao thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn!
Tay vẫn chưa chạm tới nhưng uy thế thì đã đến.
Liên minh võ thuật quả nhiên là nhân tài nhiều vô số!
Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm nổi nóng, anh đã không thể tránh được cú ra tay này rồi, sau lưng là ranh giới của võ đài, bên dưới chính là những loại vũ khí xếp thành hàng.
Dù Tiêu Chính Văn nhảy khỏi võ đài thì cũng chỉ có thể nhảy múa trên mũi dao!
“Chưởng pháp ghê đấy!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giơ con dao quân đội năm cạnh lên, phóng mạnh về phía lòng bàn tay của ông Hứa!
Ông Hứa thấy Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng ứng chiến thì nở một nụ cười, nói: “Cậu thanh niên, cậu vẫn còn kém lắm!”
Dứt lời, ông Hứa hơi nghiêng người.
Đồng thời biến bàn tay trở thành móng vuốt, giống như vuốt diều hâu muốn túm lấy yết hầu của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn vội vàng thu chiêu lại, dùng con dao quân đội năm cạnh để đỡ lấy!
“Keng!”
Khi tiếng va đập của kim loại vang lên, bàn tay cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn cũng hơi run rẩy, suýt thì làm rơi con dao quân đội năm cạnh khỏi tay.
Lực tay của ông Hứa quá mạnh, rõ ràng vượt ngoài tưởng tượng của anh!
Khoảnh khắc ban nãy, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy con dao quân đội năm cạnh trong tay mình như va phải một ngọn núi nhỏ.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng thấy hơi kinh ngạc trước sức mạnh không gì sánh được đó.
“Nhìn đây!”
Ông Hứa gào lên một tiếng, lại vung tay đánh thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, mọi người đều không khó để nhìn ra ông Hứa đã hoàn toàn nắm được quyền chủ động.
Mà Tiêu Chính Văn ở bên còn lại thì chỉ có thể vất vả chống đỡ!
Ông Lư thấy vậy thì tỏ vẻ đắc ý.
May mà trước khi đi cụ ta đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu không hôm nay thật sự sẽ để cho thằng ranh Tiêu Chính Văn này nhặt được món hời lớn!
“Ông Lư, xem ra thêm vài chiêu nữa thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận!”
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh quay ra nịnh nọt ông Lư.
“Hừ, ông Hứa là một trong mười cao thủ mạnh nhất trong liên minh võ thuật! Thằng ranh Tiêu Chính Văn có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì sao có thể là đối thủ của ông Hứa được, không biết có bao nhiêu cao thủ đã chết trong tay ông Hứa rồi!”
Ông Lư kiên định nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn dũng cảm quên mình giơ con dao quân đội năm cạnh lên muốn liều mạng kéo ông Hứa chết chung!
Thấy tình cảnh này, ông Hứa hơi nhíu mày.
Trên thế giới này có một loại người khó đối phó nhất!
Đó là mấy tên không cần mạng sống!
Dù có chết thì cũng phải kéo đối phương chết cùng, đây mới là điều đáng sợ nhất!
Ông Hứa không muốn chết chung với người như Tiêu Chính Văn, thậm chí đối với cụ ta mà nói, bị Tiêu Chính Văn làm bị thương cũng đã là một loại sỉ nhục rất lớn!
Thấy con dao quân đội năm cạnh đã gần trong gang tấc, ông Hứa khẽ lùi ra sau một bước, lập tức kéo xa một khoảng cách nhất định với Tiêu Chính Văn.
Thật ra chiều hướng của ông Hứa đã nằm trong dự đoán của Tiêu Chính Văn từ lâu.
Vào lúc ông Hứa lùi ra sau, hai mắt của Tiêu Chính Văn khẽ nheo lại, thời cơ chiến đấu đã tới!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn lập tức nhún người, giơ một chân lên tung cú đá về phía ông Hứa!
Ông Hứa không ngờ Tiêu Chính Văn lại phản kích đột ngột như vậy, khẽ nhíu mày lại, vội vàng giơ tay ra đỡ.
“Bộp!”
Ông Hứa nắm một tay lại, phản ứng với tốc độ cực nhanh trong khoảng thời gian rất ngắn, tung cú đấm vào đế giày của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn thuận theo đạo lực này, cơ thể nghiêng về phía sau, làm một động tác lộn nhào tuyệt đẹp giữa không trung!
Sau đó, cơ thể anh nhẹ nhàng tiếp đất, trên mặt nở nụ cười.
Đồng thời, anh thu con dao quân đội năm cạnh trở lại trong ống tay áo.
Mọi người chứng kiến động tác này của Tiêu Chính Văn đều hơi cau mày!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn tự biết mình không phải đối thủ của ông Hứa nên chuẩn bị nhận thua rồi sao?
Đặc biệt là ông Lư ngồi bên trên khán đài lại đắc ý vuốt râu, nhàn nhã lên tiếng: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã biết tới sự lợi hại của ông Hứa và liên minh võ thuật hay chưa?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận sai!”
“Hơn nữa trước đây không phải cậu đã thôn tính gia sản của nhà họ Trần sao? Trả lại số gia sản đó một cách nguyên vẹn và bồi thường cho liên minh võ thuật một tỷ tệ thì chuyện ngày hôm nay có thể coi như xong!”
Cái gì?
Nghe ông Hứa nói vậy, Tiêu Chính Văn tức giận bật cười.
“Người của liên minh võ thuật mấy người đều mang dáng vẻ này sao? Vừa phải khấu đầu xin lỗi mấy người, lại còn ép tôi giao nộp gia sản và đưa cho liên minh võ thuật mấy người một tỷ tệ ư?”
“Ông lão, bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, ông đang nằm mơ đấy à?”
Nghe thấy vậy, hai hàng lông mày lưỡi mác của ông Hứa khẽ lay động!
Thật ra cụ ta cảm thấy những yêu cầu này của mình đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Thế mà Tiêu Chính Văn lại bày ra điệu bộ không cảm kích như vậy, ông Hứa cười khẩy rồi tiến lên phía trước!
Chỉ là bước đi này nhìn thì có vẻ rất thong dong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến ngay sát phía trước Tiêu Chính Văn.
Thúc Địa Thành Thốn?
Đồng tử của Tiêu Chính Văn không khỏi co lại.
Ông Hứa này thật sự vượt ngoài dự liệu của anh.
Loại kiến thức bị thất truyền này cũng không được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục, nhưng nghe nói đã thất truyền nhiều năm.
Dù có là Tiêu Chính Văn hiện giờ thì cũng chưa thể lĩnh hội được chân lý trong đó!
Thanh Phong Môn và đám người bên cạnh ông Lư nhìn thấy cảnh tượng này cũng thốt lên đầy vẻ kinh ngạc.
Điều này rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của tất cả đám người bọn họ!
Một bước rút ngắn khoảng cách mấy chục mét, hơn nữa còn xuất hiện ở khoảng cách mấy chục mét phía xa chỉ trong nháy mắt!
Chuyện này cũng quá ảo diệu!
“Sao nào? Bây giờ cậu quay đầu thì vẫn còn một cơ hội để được sống tiếp đấy!”
Ông Hứa cao ngạo chắp một tay sau lưng, hơi ngẩng đầu nói.
Lúc này, ông Hứa tin chắc rằng chỉ cần Tiêu Chính Văn không ngốc thì nhất định sẽ chịu thua trước cụ ta.
Không cần đánh mà cũng khiến người phải quy phục mới chính là sách lược đỉnh cao nhất!
Thật ra ông Hứa cũng có mấy phần kiêng dè con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn.
Mặc dù vẫn chưa đến mức sợ, nhưng giao đấu cùng với một người như thế này tuyệt đối không phải là thượng sách!
“Thúc Địa Thành Thốn, ông cũng không đơn giản chút nào nhỉ, có điều chỉ dựa vào chút năng lực này mà muốn bắt tôi quy phục ông, e rằng hơi khó đấy!”
“Con người tôi xuất thân từ quân đội, cũng nếm trải kha khá các loại nghịch cảnh khó khăn. Hơn nữa người xuất thân từ quân nhân thì đều có một thói quen, trên quỳ gối trước đất trời, dưới quỳ gối trước bố mẹ, tuyệt đối không quỳ gối để cầu xin người khác!”
“Dù có chết thì cũng phải ngạo nghễ vươn thẳng lưng!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa siết chặt con dao quân đội năm cạnh, nhìn ông Hứa bằng ánh mắt đăm đăm.
Đối diện với kẻ địch mạnh, Tiêu Chính Văn buộc phải cẩn thận hơn nhiều.
Người này không chỉ có cảnh giới cao, thực lực cũng mạnh tới mức ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác bị chèn ép.
“Haizz! Cậu thanh niên, lẽ nào cậu không biết từ xưa tới nay, có biết bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi còn ưu tú giỏi giang hơn cậu, thế nhưng bọn họ đều trở thành dĩ vãng trước khi kịp thành danh!”
“Chính bởi vì họ không thức thời, nếu như cậu đã một lòng xin được chết, vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.
Vừa dứt lời, bóng đen lập tức vụt qua trước mắt Tiêu Chính Văn.
Ngón tay của ông Hứa như dao, chém thẳng về phía gáy của Tiêu Chính Văn.
Chiêu thức này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kì lạ.
Thế nhưng chiêu thức sử dụng khi các cao thủ đối đầu ngược lại luôn trở nên rất đơn giản!
Chiêu thức càng đơn giản thì càng nhanh, chuẩn và thâm độc!
Bàn tay của ông Hứa mang theo âm thanh bão táp cuồn cuộn, chỉ khí thế này thôi cũng khiến trong lòng Tiêu Chính Văn hơi bồn chồn.
Quả nhiên là một cao thủ!
Dù Tiêu Chính Văn có trốn ở đâu thì cũng không có cách nào trốn được chiêu tiếp theo của cụ ta!
Cũng có thể nói, đòn này mới chỉ là chào hỏi chứ không phải thật sự muốn đánh cho Tiêu Chính Văn chết luôn!
Tiêu Chính Văn lùi bước về sau, nháy mắt đã lùi ra sau mười mấy mét.
Thế nhưng bóng dáng của ông Hứa lại giống như ma quỷ, như bóng đi theo hình, chớp mắt đã đuổi kịp!
Đồng thời bàn tay cụ ta vung ta, một luồng sức mạnh lớn lao thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn!
Tay vẫn chưa chạm tới nhưng uy thế thì đã đến.
Liên minh võ thuật quả nhiên là nhân tài nhiều vô số!
Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm nổi nóng, anh đã không thể tránh được cú ra tay này rồi, sau lưng là ranh giới của võ đài, bên dưới chính là những loại vũ khí xếp thành hàng.
Dù Tiêu Chính Văn nhảy khỏi võ đài thì cũng chỉ có thể nhảy múa trên mũi dao!
“Chưởng pháp ghê đấy!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giơ con dao quân đội năm cạnh lên, phóng mạnh về phía lòng bàn tay của ông Hứa!
Ông Hứa thấy Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng ứng chiến thì nở một nụ cười, nói: “Cậu thanh niên, cậu vẫn còn kém lắm!”
Dứt lời, ông Hứa hơi nghiêng người.
Đồng thời biến bàn tay trở thành móng vuốt, giống như vuốt diều hâu muốn túm lấy yết hầu của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn vội vàng thu chiêu lại, dùng con dao quân đội năm cạnh để đỡ lấy!
“Keng!”
Khi tiếng va đập của kim loại vang lên, bàn tay cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn cũng hơi run rẩy, suýt thì làm rơi con dao quân đội năm cạnh khỏi tay.
Lực tay của ông Hứa quá mạnh, rõ ràng vượt ngoài tưởng tượng của anh!
Khoảnh khắc ban nãy, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy con dao quân đội năm cạnh trong tay mình như va phải một ngọn núi nhỏ.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng thấy hơi kinh ngạc trước sức mạnh không gì sánh được đó.
“Nhìn đây!”
Ông Hứa gào lên một tiếng, lại vung tay đánh thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, mọi người đều không khó để nhìn ra ông Hứa đã hoàn toàn nắm được quyền chủ động.
Mà Tiêu Chính Văn ở bên còn lại thì chỉ có thể vất vả chống đỡ!
Ông Lư thấy vậy thì tỏ vẻ đắc ý.
May mà trước khi đi cụ ta đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Nếu không hôm nay thật sự sẽ để cho thằng ranh Tiêu Chính Văn này nhặt được món hời lớn!
“Ông Lư, xem ra thêm vài chiêu nữa thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận!”
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh quay ra nịnh nọt ông Lư.
“Hừ, ông Hứa là một trong mười cao thủ mạnh nhất trong liên minh võ thuật! Thằng ranh Tiêu Chính Văn có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì sao có thể là đối thủ của ông Hứa được, không biết có bao nhiêu cao thủ đã chết trong tay ông Hứa rồi!”
Ông Lư kiên định nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn dũng cảm quên mình giơ con dao quân đội năm cạnh lên muốn liều mạng kéo ông Hứa chết chung!
Thấy tình cảnh này, ông Hứa hơi nhíu mày.
Trên thế giới này có một loại người khó đối phó nhất!
Đó là mấy tên không cần mạng sống!
Dù có chết thì cũng phải kéo đối phương chết cùng, đây mới là điều đáng sợ nhất!
Ông Hứa không muốn chết chung với người như Tiêu Chính Văn, thậm chí đối với cụ ta mà nói, bị Tiêu Chính Văn làm bị thương cũng đã là một loại sỉ nhục rất lớn!
Thấy con dao quân đội năm cạnh đã gần trong gang tấc, ông Hứa khẽ lùi ra sau một bước, lập tức kéo xa một khoảng cách nhất định với Tiêu Chính Văn.
Thật ra chiều hướng của ông Hứa đã nằm trong dự đoán của Tiêu Chính Văn từ lâu.
Vào lúc ông Hứa lùi ra sau, hai mắt của Tiêu Chính Văn khẽ nheo lại, thời cơ chiến đấu đã tới!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn lập tức nhún người, giơ một chân lên tung cú đá về phía ông Hứa!
Ông Hứa không ngờ Tiêu Chính Văn lại phản kích đột ngột như vậy, khẽ nhíu mày lại, vội vàng giơ tay ra đỡ.
“Bộp!”
Ông Hứa nắm một tay lại, phản ứng với tốc độ cực nhanh trong khoảng thời gian rất ngắn, tung cú đấm vào đế giày của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn thuận theo đạo lực này, cơ thể nghiêng về phía sau, làm một động tác lộn nhào tuyệt đẹp giữa không trung!
Sau đó, cơ thể anh nhẹ nhàng tiếp đất, trên mặt nở nụ cười.
Đồng thời, anh thu con dao quân đội năm cạnh trở lại trong ống tay áo.
Mọi người chứng kiến động tác này của Tiêu Chính Văn đều hơi cau mày!
Lẽ nào Tiêu Chính Văn tự biết mình không phải đối thủ của ông Hứa nên chuẩn bị nhận thua rồi sao?
Đặc biệt là ông Lư ngồi bên trên khán đài lại đắc ý vuốt râu, nhàn nhã lên tiếng: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã biết tới sự lợi hại của ông Hứa và liên minh võ thuật hay chưa?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận sai!”