Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371-380
Chương 371: Ông là đại sư Bàng?
Anh vừa nói ra, cả phòng khách liền im lặng như tờ.
Không khí cũng trở nên đông cứng lại.
Tất cả người nhà họ Khương đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nghi ngờ.
Rầm!
Khương Văn Kỳ đập mạnh tay xuống mặt bàn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Ở đây không có chỗ cho cậu!”
“Mẹ kiếp! Đúng là xui xẻo! Sao nhà họ Khương chúng tôi lại có thằng con rể không biết xấu hổ như cậu chứ?”
Tiết Mai cũng mắng mỏ.
“Mẹ kiếp! Suýt nữa thì cười vỡ bụng! Tiêu Chính Văn, anh đủ rồi đấy, hết lần này đến lần khác ra vẻ ta đây! Cút đi! Chỗ này không chào đón anh!”
“Khương Học Bác, đây chính là con rể tốt của ông sao? Đúng là mất hết mặt mũi!”
Nhất thời, lửa giận của đám người nhà họ Khương được thổi bùng lên, nhao nhao chửi bới.
Sắc mặt Khương Học Bác u ám, ông ta đứng dậy, giận dữ chỉ ra ngoài cửa, gầm lên: “Khương Vy Nhan, dẫn theo cậu ta cút ra khỏi đây ngay!”
Vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy tủi thân, nước mắt đong đầy hốc mắt, kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, chúng ta đi thôi…”
Tiêu Chính Văn nhìn mọi người đang xỉa xói mình, bất lực lắc đầu thở dài, anh đứng dậy nói: “Bữa cơm này không ăn thì thôi, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, đừng để bị người nào đó lừa”.
Dứt lời, anh kéo tay Khương Vy Nhan, rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.
Tiêu Chính Văn vừa đi, mọi người nhà họ Khương liền cười xòa xin lỗi Ngô Khoan Nghiệp.
“Thiếu gia Ngô, cậu đừng để bụng, Tiêu Chính Văn chính là loại rác rưởi như thế đấy!”
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô, cậu đừng chấp nhặt cái con chó hoang đấy!”
“Nào nào nào, chúng ta mời rượu thiếu gia Ngô nào!”
Còn ở bên này, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương, đi chưa được bao xa, bước chân Khương Vy Nhan dần dừng lại, cô cúi đầu, nhỏ giọng khóc.
Tiêu Chính Văn xoay người, hỏi đầy quan tâm: “Em sao thế?”
Khương Vy Nhan ngẩng đầu, khóc sướt mướt, cô nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, sau này anh có thể đừng nói lung tung nữa được không? Em vốn tưởng anh sẽ là chỗ dựa sau này cho em và Na Na, nhưng hôm nay em mới phát hiện, anh quá trẻ con… Tại sao anh không thực tế một chút đi?”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên căng thẳng, há miệng định giải thích gì đó.
Nhưng nước mắt Khương Vy Nhan giàn giụa, lắc đầu nói: “Anh không cần giải thích gì cả, em muốn yên tĩnh một mình…”
Dứt lời, Khương Vy Nhan hất tay Tiêu Chính Văn ra, cô độc và lạc lõng men theo con đường, trở về sân nhỏ.
Tiêu Chính Văn đứng dưới đèn đường, nhìn bóng lưng cô đơn của Khương Vy Nhan, trong lòng có chút xót xa.
Cô ấy vẫn không tin mình…
Chẳng còn cách nào khác, là do anh có quá nhiều chuyện không nói cho cô ấy biết.
Vy Nhan, anh xin lỗi.
Hãy tin anh, nhanh thôi, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em.
Nhưng trước đó, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, anh không hề nói dối.
Sau đó, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho Bàng Ngọc Thành, bên kia lập tức vang lên giọng nói cung kính của ông ấy: “Chủ soái, cậu có dặn dò gì sao?”
“Đại sư Bàng, hai ngày nay ông có thời gian không, tôi muốn mời ông đến nhà tôi ăn cơm”, Tiêu Chính Văn nói.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì vẻ mặt lập tức trở nên kích động, giọng nói cũng cao lên, gấp gáp nói: “Có có có! Lúc nào tôi cũng rảnh! Chỉ cần chủ soái bảo một câu là tôi sẽ đến ngay!”
“Vậy được, trưa ngày mai nhé, đến nhà tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Được được được! Trưa mai nhất định tôi sẽ đến đúng giờ!”
Bàng Ngọc Thành hưng phấn gật đầu lia lịa.
Tiêu Chính Văn cúp máy rồi, Bàng Ngọc Thành mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.
Sau đó, ông ta giống như fan cuồng, nhảy nhót tại chỗ, hét lớn: “Trời ơi! Chủ soái Bắc Lương mời mình đến nhà ăn cơm!”
Khó trách Bàng Ngọc Thành lại kích động đến thế, đã năm mươi, sáu mươi tuổi mà vẫn có thể nhảy cao như vậy.
Chủ yếu là vì cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể đến nhà chủ soái Bắc Lương ăn cơm.
Đây đúng là vinh hạnh đặc biệt!
“Tiểu Lý, mau lên, mau chọn mấy bộ quần áo giúp tôi với, ngày mai tôi phải đi dự tiệc”.
Bàng Ngọc Thành kích động vô cùng.
Cậu trợ lý phía sau cũng sốt sắng theo, nhanh chóng lôi mấy bộ quần áo trong vali ra.
Nhưng bất kể thử bộ nào thì Bàng Ngọc Thành cũng cảm thấy không đủ long trọng.
Thấy Bàng Ngọc Thành không chọn được, cậu trợ lý Tiểu Lý bỗng nhiên nói: “Thầy ơi, nếu là bữa cơm gia đình của chủ soái Bắc Lương, em nghĩ thầy nên giản dị chút”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Tại sao chứ? Bữa cơm long trọng như vậy, sợ là cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể tham gia, đương nhiên phải mặc chỉn chu chút, thể hiện sự tôn trọng với vua Bắc Lương”.
Tiểu Lý nói: “Thầy Bàng, thầy quên trước đó chủ soái Bắc Lương đã từng nói, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của anh ấy ra ngoài sao? Nếu chủ soái Bắc Lương mời thầy đến nhà ăn cơm thì tức là đã coi thầy như người nhà, nếu mặc chỉn chu quá thì lại không hay”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì trong đầu lóe lên, tự vỗ đầu mình, nói: “Đúng đúng đúng! Sao tôi lại quên mất điều này chứ! Tiểu Lý, cậu giỏi lắm! Lần này xong việc về Long Kinh, cậu hãy đến phòng thiết kế của tôi làm việc nhé”.
Tiểu Lý bỗng chốc vô cùng kích động.
“Thật ạ? Cảm ơn thầy Bàng!”, Tiểu Lý cúi đầu khom lưng cười nói.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm Tiêu Chính Văn đã ra ngoài mua thức ăn, Khương Vy Nhan thấy thế thì hoài nghi hỏi: “Sao anh mua nhiều thức ăn thế này?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Anh mời một người bạn đến nhà mình ăn cơm”.
“Hả? Bạn anh đến nhà mình ăn cơm? Sao anh không nói sớm cho em biết, em cũng chuẩn bị chút”.
Khương Vy Nhan hơi sốt ruột nói.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không sao, chỉ là một người bạn thôi, tối hôm qua thấy em ngủ sớm, nên anh không nói với em”.
Lúc anh nói, Khương Vy Nhan đã bước vào phòng bếp, bắt đầu nhặt rau giúp Tiêu Chính Văn, đồng thời tiện miệng hỏi: “Bạn nào thế anh? Làm gì vậy?”
“Ừ… một nhà thiết kế váy cưới”.
Tiêu Chính Văn nghĩ một lát rồi nói.
“Nhà thiết kế váy cưới?”, đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, nói: “Anh còn có bạn làm nghề này á? Sao đột nhiên lại mời đến nhà mình ăn cơm vậy?”
“Chẳng phải anh muốn bảo ông ấy thiết kế một bộ váy cưới cho em sao?”, Tiêu Chính Văn đáp.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế, bàn tay đang nhặt rau bỗng dừng lại, vành mắt cũng bắt đầu ướt, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, giả vờ tức giận nói: “Chẳng phải em đã bảo anh đừng đặt may váy cưới sao? Đắt lắm, chúng ta thuê một bộ là được rồi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, dịu dàng nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Không được, người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh nhất định phải mặc bộ váy cưới có một không hai! Hơn nữa, váy cưới đặt may của bạn anh không đắt”.
Khương Vy Nhan thấy thế, định nói gì nữa thì chuông cửa đã vang lên.
“Mẹ ơi, có người ấn chuông cửa”.
Na Na đang học vẽ tranh trong phòng khách, chỉ vào cổng sân nhỏ hét lên.
Khương Vy Nhan lau tay, vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, rồi chạy ra cổng, kêu lên: “Đến đây, đến đây”.
Cô mở cổng ra, trước mắt là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dẫn theo một cậu thanh niên có vẻ như trợ lý, tay còn xách mấy hộp quà, tươi cười đứng ngoài cổng.
“Cô là vợ cậu Tiêu đúng không?”, Bàng Ngọc Thành cười hỏi, vẻ mặt đầy kích động và kính trọng.
Thật là đáng kinh ngạc!
Vợ cậu Tiêu xinh đẹp quá đi mất!
Nhan sắc và vóc dáng này đúng là sinh ra để mặc váy cưới.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Bàng Ngọc Thành đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm một bộ váy cưới đẹp nhất trên thế giới, để vợ cậu Tiêu mặc lên người.
Chỉ có như vậy, chiếc váy cưới ông ấy thiết kế mới có thể trở thành vật báu vô giá.
“Đúng, là tôi đây”, Khương Vy Nhan mỉm cười đáp: “Ông chính là bạn của Tiêu Chính Văn đúng không? Mời vào, mời vào”.
Trong lúc cô nói, Bàng Ngọc Thành và Tiểu Lý đã xách quà bước vào nhà.
Vừa nhìn trong nhà trang trí đơn giản, Bàng Ngọc Thành không khỏi hít vào hơi lạnh, cũng may tối qua nghe lời đề nghị của Tiểu Lý.
Bước vào phòng khách, Khương Vy Nhan hơi ngại ngùng nhận hộp quà trong tay Bàng Ngọc Thành, sau đó đặt lên bàn trà, cười hỏi: “Ngại quá, tôi vẫn chưa biết tên của ông”.
“À, tôi tên là Bàng Ngọc Thành, cô cứ gọi tôi ông Bàng là được rồi”, Bàng Ngọc Thành đứng dậy nhận lấy ly trà, cười đáp.
Bàng Ngọc Thành?
Khương Vy Nhan nghe thấy cái tên này, đầu tiên là nhíu mày, sau đó cả người run rẩy, kích động nói: “Ông… ông là đại sư Bàng Ngọc Thành sao?”
Chương 372: Một đại sư Bàng khác
Bàng Ngọc Thành cười híp mắt, gật đầu đáp: “Đúng rồi, tôi là Bàng Ngọc Thành”.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã kích động vô cùng, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Đại sư Bàng Ngọc Thành…
Không ngờ người trước mặt cô lại là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu cả thế giới, Bàng Ngọc Thành!
Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?
Chẳng phải đại sư Bàng Ngọc Thành được một người thần bí mời đến Tu Hà thiết kế váy cưới sao?
Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt Khương Vy Nhan tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng chấn động.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bước từ trong bếp ra, thấy Bàng Ngọc Thành đã đến, cười nói: “Đại sư Bàng, ông đến rồi”.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Bàng Ngọc Thành lập tức tỏ ra rất dè dặt và cung kính, cười đầy kính trọng, nói: “Cậu Tiêu, tôi vừa đến”.
“Ông cứ tự nhiên nhé, tôi nấu thêm mấy món nữa”.
Tiêu Chính Văn cười nói.
“À, được được được”.
Bàng Ngọc Thành đáp lời, nháy mắt với trợ lý, hai người liền ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp.
Còn Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo Tiêu Chính Văn vào phòng bếp, cô nhìn Bàng Ngọc Thành đang xem Na Na vẽ tranh ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chồng ơi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Người kia là đại sư Bàng Ngọc Thành thật sao? Sao ông ấy lại đến nhà chúng ta… Còn nữa, sao anh lại quen được đại sư Bàng Ngọc Thành?”
Thấy Khương Vy Nhan chẳng khác gì một đứa trẻ tò mò, Tiêu Chính Văn cười đáp: “Chẳng phải tối qua anh đã nói là anh mời đại sư Bàng đến Tu Hà sao?”
“Hả?”
Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì rất kinh ngạc!
Tiêu Chính Văn thực sự chính là người thần bí kia sao?
Sao… sao có thể chứ?
“Tiêu Chính Văn! Anh đừng lừa em, anh nói thật cho em biết đi! Ông ấy thực sự là đại sư Bàng sao? Sao anh lại quen biết ông ấy?”
Khương Vy Nhan hỏi đầy nghiêm túc.
Không phải cô không muốn tin Tiêu Chính Văn, mà là chuyện này thực sự quá bất ngờ, khiến cô nhất thời khó mà chấp nhận được.
Tiêu Chính Văn bật cười, dứt khoát nói: “Được rồi, ông ấy quả thực chính là đại sư Bàng, anh quen ông ấy là nhờ bố anh. Sau khi biết ông ấy đến Tu Hà, anh mới mời ông ấy đến nhà chúng ta làm khách, muốn nhờ ông ấy thiết kế một bộ váy cưới cho em”.
Nghe Tiêu Chính Văn giải thích, Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng có thể chấp nhận được rồi.
Hóa ra là nhờ mối quan hệ của nhà họ Tiêu trước kia, thế thì còn nghe được.
Nhưng, đột nhiên Khương Vy Nhan lại hỏi: “Anh muốn mời đại sư Bàng thiết kế váy cưới cho em sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
Ánh mắt Khương Vy Nhan vô cùng kích động, giọt nước mắt như ngọc trai đong đầy trong mắt, sau đó lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, em biết anh tốt với em, nhưng chúng ta thực sự không cần phải phô trương lãng phí như thế đâu. Tối qua em đã tìm hiểu kĩ về đại sư Bàng, ông ấy là một đại sư nổi tiếng trong giới thiết kế váy cưới trong và ngoài nước, váy cưới ông ấy thiết kế chắc chắn là rất đắt”.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì mỉm cười, hóa ra Khương Vy Nhan đang lo lắng vấn đề này.
Anh vuốt gò má Khương Vy Nhan, cười đáp: “Được rồi, em yên tâm đi, đại sư Bàng là bạn anh, nhờ ông ấy thiết kế váy cưới không mất nhiều tiền lắm đâu”.
“Nhưng…”
Khương Vy Nhan còn định nói gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn đã quay đi xào nấu, nói: “Em ra ngoài với đại sư Bàng trước đi, trong phòng bếp nhiều dầu mỡ lắm”.
Khương Vy Nhan chỉ đành gật đầu, yên lặng ra khỏi phòng bếp.
Lúc này, đại sư Bàng đang xem Na Na vẽ tranh, ông ấy không khỏi kinh ngạc, con gái của chủ soái Bắc Lương đúng là có tư chất thông minh.
Còn nhỏ tuổi mà đã có căn cơ hội họa như vậy rồi.
Nhà thiết kế thiên tài!
“Cô Tiêu, con gái cô đúng là thông minh trời phú, còn nhỏ mà đã có thiên phú hội họa rồi”.
Bàng Ngọc Thành khen ngợi hết lời.
Khương Vy Nhan mỉm cười đáp: “Đại sư Bàng chê cười rồi, trẻ con chỉ vẽ vớ vẩn thôi”.
Sau đó, hai người nói chuyện phiếm mấy câu.
Cũng đúng lúc này, cổng sân nhỏ bị đẩy mạnh.
Khương Mỹ Nghiên kiêu ngạo mặc một chiếc váy siêu ngắn viền ren màu đen, để lộ cặp chân thẳng tắp trắng nõn, đi đôi giày cao gót màu đen, cô ta lắc cái mông đầy đặn, đắc ý bước vào, kêu lên: “Ôi chao, trong nhà có khách đến chơi à?”
Khương Vy Nhan vội vàng đứng dậy, cười nói: “Chị Mỹ Nghiên, có chuyện gì sao ạ?”
Khương Mỹ Nghiên chẳng thèm nhìn tới Bàng Ngọc Thành đang ngồi, hất cái cằm lên, thái độ vênh váo nói: “Không có gì, tôi đến để nói cho cô biết, chồng tôi đã mời được đại sư Bàng Ngọc Thành, bảy giờ tối nay ăn cơm ở phòng bao cao cấp ở tầng cao nhất Tề Hiền Lâu, các cô đừng có mà đến muộn đấy!”
Khương Vy Nhan sững sờ, nhìn Khương Mỹ Nghiên với ánh mắt hoài nghi, rồi lại quay đầu nhìn Bàng Ngọc Thành đang ngồi sau lưng mình.
Tối nay đại sư Bàng còn đến Tề Hiền Lâu ăn cơm sao?
Lúc này, Bàng Ngọc Thành đương nhiên cũng nghe thấy lời Khương Mỹ Nghiên nói.
Ông ấy nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khó hiểu, cả người tỏa ra hơi thở cao ngạo.
Mình có sắp xếp lịch trình như vậy sao?
“Tiểu Lý, tối nay tôi có lịch sao?”
Bàng Ngọc Thành khó hiểu hỏi, tưởng trợ lý tự ý sắp xếp mà không thông báo với mình.
Lúc này, Tiểu Lý cũng tỏ vẻ nghi hoặc, lắc đầu đáp: “Thầy, tối nay thầy có lịch gì đâu ạ”.
Thế thì kỳ lạ nhỉ…
Bàng Ngọc Thành đứng dậy, nhìn Khương Mỹ Nghiên kiêu căng trước mặt, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, tiểu thư đây là?”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên mới chú ý đến Bàng Ngọc Thành vừa đứng dậy, lúc đầu cô ta cũng giật nảy mình, cứ cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra là ai.
Khương Vy Nhan vội vàng giới thiệu: “Đây là chị họ tôi, Khương Mỹ Nghiên”.
Không chờ Khương Vy Nhan giới thiệu Bàng Ngọc Thành, Khương Mỹ Nghiên đã lạnh lùng hỏi: “Còn ông là ai?”
Một câu nói khiến không khí trong phòng khách lập tức trở nên lúng túng và nặng nề.
Sắc mặt Khương Vy Nhan khó hiểu, nhìn Khương Mỹ Nghiên.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải chị ta bảo tối nay mời đại sư Bàng Ngọc Thành ăn cơm ở Tề Hiền Lâu sao?
Tại sao Khương Mỹ Nghiên lại không biết đại sư Bàng trước mặt này chứ?
Không chỉ Khương Vy Nhan mà Bàng Ngọc Thành cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi còn nói tối nay mời mình ăn cơm ở Tề Hiền Lâu mà? Sao chớp mắt lại bảo không quen biết mình?
Lẽ nào còn một đại sư khác tên Bàng Ngọc Thành sao?
Bàng Ngọc Thành mặt nhăn mày nhó, nhưng vẫn nở nụ cười, lên tiếng: “Chào cô, tôi tên là Bàng Ngọc Thành”.
Câu nói này vừa thốt ra, Khương Mỹ Nghiên liền ngây người.
Bàng Ngọc Thành?
Chuyện gì thế này?
“Ông nói gì cơ? Ông cũng tên là Bàng Ngọc Thành hả?”
Khương Mỹ Nghiên hoài nghi hỏi, khuôn mặt tỏ vẻ khoa trương.
Bàng Ngọc Thành cười đáp: “Đúng vậy, đúng là trùng hợp quá, không ngờ lại có người trùng tên”.
Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên nghiêm trọng, sau đó hình như nghĩ ra gì đó, cô ta lạnh lùng cười nói: “Xin hỏi ông Bàng đây có phải là đại sư Bàng trong giới thiết kế váy cưới không?”
Bàng Ngọc Thành mỉm cười, chắp tay sau lưng đáp: “Chính là tôi đây”.
“Ha ha ha!”
Ngay sau đó là tràng cười của Khương Mỹ Nghiên.
Cô ta cười rất khoa trương, ngửa cổ lên để cười, vòng một đầy đặn cũng rung lên không ngừng.
“Ông chính là đại sư Bàng Ngọc Thành sao?”, Khương Mỹ Nghiên sắp cười chảy cả nước mắt.
Lần này thì đến lượt Bàng Ngọc Thành sững sờ, nhìn Khương Vy Nhan với vẻ khó hiểu.
Khương Vy Nhan vội vàng nói: “Chị Mỹ Nghiên, ông ấy là đại sư Bàng Ngọc Thành thật đấy…”
“Vớ vẩn!”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng quát, rồi nói: “Nếu ông ta là đại sư Bàng Ngọc Thành thì tôi chính là Vương phi của Hoa Quốc! Tôi đã nói mà, sao tôi cứ cảm thấy quen mắt thế, hóa ra là các cô tìm một diễn viên đóng thế!”
Chương 373: Cho anh một cơ hội
Diễn viên đóng thế?
Nghe vậy, Khương Vy Nhan sửng sốt, khó hiểu nhìn Bàng Ngọc Thành hỏi: “Đại sư Bàng, đây…”
Bàng Ngọc Thành cũng ngơ ngác, mình là diễn viên đóng thế sao?
Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe có người nói như vậy.
“Tiểu thư Khương, ý cô là gì?”, Bàng Ngọc Thành cau mày hỏi.
“Hừ!”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, thái độ kiêu ngạo nhìn Bàng Ngọc Thành nói: “Ý gì là ý gì? Tôi nói ông là đại sư Bàng giả! Đúng là hiếm lạ, không ngờ tôi đến đây còn có thể gặp được một đại sư Bàng giả”.
Đại sư Bàng giả?
Bàng Ngọc Thành nhíu mày, bất lực lắc đầu cười tự giễu.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe người khác nói mình là đại sư Bàng giả…
“Cô nói tôi là giả sao?”, Bàng Ngọc Thành hỏi ngược lại.
“Tất nhiên!”
Khương Mỹ Nghiên khẳng định chắc chắn: “Đại sư Bàng thật bây giờ đang ở nhà tôi, ông không phải giả thì là gì? Thành thật khai báo đi, ai bảo ông đến giả mạo đại sư Bàng? Có phải là Tiêu Chính Văn không? Ông nên biết giả mạo đại sư Bàng sẽ có hậu quả thế nào!”
Đại sư Bàng chỉ đành lắc đầu liên tục, bây giờ ông ấy đã hiểu.
Đại sư Bàng mà đối phương nói mới là người giả mạo.
Không ngờ còn có người dám giả mạo mình.
Bàng Ngọc Thành vừa định lên tiếng giải thích thì Khương Mỹ Nghiên đã ngắt lời, lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan mắng: “Khương Vy Nhan, bảo Tiêu Chính Văn ra đây, chỉ có anh ta mới có thể làm ra được mấy cái trò này. Tôi nhất định phải về nói với bố tôi, ông nội và đại sư Bàng thật! Vậy mà dám giả mạo đại sư Bàng, to gan thật đấy”.
Sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên xám xịt nhìn Bàng Ngọc Thành bên cạnh.
Bây giờ cô cũng không biết Bàng Ngọc Thành này có phải là thật hay không…
Dù sao Bàng Ngọc Thành cũng là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới.
Tuy Tiêu Chính Văn giải thích vì trước đây có quan hệ với nhà họ Tiêu nên mới quen với Bàng Ngọc Thành.
Nhưng bây giờ lại nghe Khương Mỹ Nghiên nói vậy, cô cũng bắt đầu nghi ngờ.
Lẽ nào để làm mình vui nên Tiêu Chính Văn tìm một người giống đại sư Bàng đến diễn?
Thấy sắc mặt Khương Vy Nhan hơi khó coi, Bàng Ngọc Thành lộ vẻ nghi ngờ và rối rắm, vội nói: “Cô Tiêu, tôi là đại sư Bàng thật, xin cô hãy tin tôi, tôi…”
“Được rồi, ông đừng nói nữa, tôi biết rồi”.
Mắt Khương Vy Nhan đỏ ửng, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nhìn Tiêu Chính Văn lúc này vừa ra khỏi phòng bếp: “Tiêu Chính Văn, anh có gì muốn giải thích với em không?”
Tiêu Chính Văn lau tay, không biết gì nhìn Khương Vy Nhan, ánh mắt đồng thời liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên kiêu ngạo ngồi đó.
“Sao cô lại ở đây?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Khương Mỹ Nghiên hừ một tiếng nói: “Tại sao tôi không thể ở đây chứ? Sao vậy, sợ tôi vạch trần trò bịp bợm của anh à?”
“Có ý gì?”, Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
“Ồ, còn giả vờ sao? Chẳng phải anh mời một đại sư Bàng giả đến ăn cơm ư? Bị tôi bắt được tại trận rồi mà còn không thừa nhận à?”
Khương Mỹ Nghiên nhướng mày lạnh lùng nói, khoanh tay trước ngực làm lộ rõ vóc dáng đầy đặn.
“Đại sư Bàng giả?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày quay đầu nhìn Bàng Ngọc Thành một bên.
Bàng Ngọc Thành bất lực lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không hiểu gì.
Thấy bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Tiêu Chính Văn, Khương Mỹ Nghiên chỉ vào Bàng Ngọc Thành vẻ mặt vô tội nói: “Ông ta chính là đại sư Bàng giả! Là anh tìm người giả mạo!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn mới hiểu, cười mỉa mai nói: “Giả à? Ai nói với cô là giả?”
“Hừ! Tôi biết là anh sẽ không thừa nhận mà! Tôi nói cho anh biết bảy giờ tối nay, chúng tôi sẽ mời đại sư Bàng đến phòng bao cao cấp ở tầng cao nhất Tề Hiền Lâu ăn cơm. Nhưng không phải là cái người đang đứng ở đây, cho nên anh dám nói người này không phải là giả à?”
Khương Mỹ Nghiên cao ngạo nói, ánh mắt lộ vẻ chế nhạo.
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Cô nói tối nay sẽ mời đại sư Bàng ở Tề Hiền Lâu sao?”
“Phải”, Khương Mỹ Nghiên khẳng định chắc chắn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nhìn Bàng Ngọc Thành hỏi: “Đại sư Bàng, có chuyện này không?”
Bàng Ngọc Thành cười gượng lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, tối nay tôi không hề có sắp xếp này”.
Ồ…
Tiêu Chính Văn hiểu ra rồi, anh cười nhạt hỏi: “Nói như vậy, người kia là đại sư Bàng giả mà Ngô Khoan Nghiệp mời đến?”
“Cái gì giả? Ông ta mới là giả!”
Khương Mỹ Nghiên tức chết mất, quát lớn: “Tiêu Chính Văn, anh đủ rồi đấy! Anh tìm một đại sư Bàng giả mà còn có thái độ này! Nếu đã như vậy, vậy được, tối nay các anh cùng đến đó, chúng ta mặt đối mặt xem ai mời đến đại sư Bàng thật”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn đáp.
Mà lúc này hai mắt Khương Vy Nhan đỏ bừng nói: “Chính Văn, đủ rồi!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, hơi khó hiểu nhìn Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan không nhịn được nữa rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em biết anh muốn làm em vui nên mới tìm một đại sư Bàng giả đến, em không trách anh, thật sự không trách anh. Nhưng bây giờ anh không nên như vậy, chỉ khiến anh và em càng mất mặt hơn thôi… Na Na còn ở đây, em rất lo lắng sau này anh sẽ dạy hư con bé…”
Nhìn Khương Vy Nhan đau lòng khóc lóc, Tiêu Chính Văn hơi chua xót, giải thích: “Vy Nhan, anh không gạt em…”
“Anh đừng nói nữa, em biết cả rồi”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người đi vào phòng nhốt mình trong đó.
Khương Mỹ Nghiên nói: “Hừ! Tiêu Chính Văn, tôi mong tối nay anh có thể dẫn theo vị đại sư Bàng giả này đến”.
“Được! Chắc chắn rồi!”
Tiêu Chính Văn nói.
Sau đó, Khương Mỹ Nghiên hừ một tiếng xoay người đi ra khỏi sân nhỏ.
Nhìn bóng lưng dần xa của Khương Mỹ Nghiên, sắc mặt Tiêu Chính Văn hơi u ám. Anh nhìn Bàng Ngọc Thành nói: “Đại sư Bàng, tối nay còn phải nhờ ông đến bữa tiệc với tôi”.
“Việc tôi nên làm, nên làm”.
“Bàng Ngọc Thành gật đầu cười nói: “Tôi cũng không ngờ lại có người giả mạo tên tôi để lừa gạt. Nói thật, tôi cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là ai giống tôi như vậy, ngay cả người thật là tôi cũng bị nói thành giả”.
Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý Bàng Ngọc Thành cứ ngồi tự nhiên, sau đó anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra thì thấy một mình Khương Vy Nhan đang nằm khóc thút thít trên giường, vai không ngừng run rẩy.
“Vy Nhan…”
Tiêu Chính Văn vừa gọi cô, Khương Vy Nhan tức giận ném gối về phía anh nói: “Anh ra ngoài! Ra ngoài!”
Tiêu Chính Văn nhặt cái gối lên, mặt dày đi đến trước mặt Khương Vy Nhan nói: “Vy Nhan, hãy tin anh, anh thật sự không gạt em. Anh mời đến đại sư Bàng thật mà, tối nay em cứ đi theo anh, em sẽ biết ai là thật, ai là giả”.
“Chính Văn, đã đến lúc này rồi mà anh còn muốn gạt em sao?”
Mặt Khương Vy Nhan đầy nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, rất uất ức.
“Em không oán trách anh, cũng không giận anh gạt em, nhưng em không thể hiểu được anh đã bị chị Mỹ Nghiên vạch trần rồi mà còn có thể diễn được, anh không thấy rất mất mặt sao?”
Khương Vy Nhan vừa khóc vừa nói.
Vốn tưởng rằng Tiêu Chính Văn là người đàn ông có thể dựa vào, có thể tin tưởng.
Bây giờ xem ra là mình quá ngu ngốc.
Tiêu Chính Văn bỗng đi đến ôm chặt Khương Vy Nhan vào lòng. Mặc cho Khương Vy Nhan giãy giụa, anh dịu dàng nói: “Vy Nhan, Tiêu Chính Văn anh thề với trời anh không gạt em. Hãy cho anh một cơ hội để chứng minh mình được không?”
Khương Vy Nhan được Tiêu Chính Văn ôm vào lòng lại càng khóc to hơn, cuối cùng cô đẩy anh ra lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Được, em cho anh một cơ hội! Tối nay, có mất mặt thì cùng mất mặt, nhưng Tiêu Chính Văn, anh hãy nhớ những lời anh vừa nói!”
Chương 374: Buộc phải vạch trần
Mà lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Người nhà họ Khương đang ngồi nói chuyện với Ngô Khoan Nghiệp và một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng.
“Đại sư Bàng, thật là vinh hạnh khi chúng tôi có thể mời ông tới nhà làm khách”.
Khương Thái Xương kích động nói.
Thật không ngờ, Ngô Khoan Nghiệp có thể mời đại sư Bàng trong tin đồn tới!
Những người khác trong nhà họ Khương cũng kích động hùa theo:
“Đại sư Bàng không hổ là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới, phong cách này quả thật người bình thường không so bì được!”
“Đại sư Bàng ghé thăm nhà họ Khương là vinh hạnh cho nhà họ Khương chúng tôi! Chuyện này phải được công bố ra để mấy thế gia ở Tu Hà mở mang tầm mắt!”
“Phải phải phải! Nhất định phải làm tốt chuyện công khai! Đây là cơ hội tốt cho nhà họ Khương chúng ta nở mày nở mặt!”
Lúc này, đại sư Bàng giả – người mà mọi người đang khen ngợi đang ngồi trên ghế thái sư nhấp ngụm trà, suýt nữa thì phun hết nước trà ra!
Mặt ông ta đỏ bừng, hơi căng thẳng nhìn Ngô Khoan Nghiệp đang ở bên cạnh.
“Ông sao thế đại sư Bàng? Trà nóng quá hay sao?”
Khương Văn Kỳ ân cần hỏi thăm.
Đại sư Bàng giả dè dặt cười ha hả nói: “Hơi nóng”.
Phải nói là ngoại hình cũng như tướng mạo của ông đại sư Bàng giả này rất giống với Bàng Ngọc Thành, giống tới tám phần!
Nếu là người bình thường thì thật khó để phân biệt được ai thật ai giả.
Lúc này, đại sư Bàng giả đang nhìn Ngô Khoan Nghiệp với ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp cũng phản ứng lại, cười nói: “Thưa bác, thưa lão gia, cháu thấy không cần đâu. Suy cho cùng thì đại sư Bàng không thích mua danh trục lợi, hơn nữa lần này ông ấy tới Tu Hà là vì lời mời riêng nên không muốn để lộ hành tung của mình, tránh dẫn tới rắc rối không đáng có”.
Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ hùa theo nịnh hót: “Đúng, đúng, đúng! Thiếu gia Ngô nói đúng, chúng tôi cân nhắc không kỹ rồi, đại sư Bàng, mong ông đừng trách tôi”.
Đại sư Bàng giả mỉm cười gật đầu: “Không sao, không sao”.
Khi mọi người đang không ngừng tâng bốc đại sư Bàng giả và Ngô Khoan Nghiệp thì ở bên kia, Khương Mỹ Nghiên vội vội vàng vàng đi vào, vui mừng hét lớn: “Bố, ông nội, mọi người đoán xem lúc nãy cháu tới sân nhỏ gặp được ai?”
Thấy Khương Mỹ Nghiên hùng hổ mặt mày hớn hở bước vào, Khương Thái Xương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, trách móc: “Không ra thể thống gì cả! Không thấy đại sư Bàng còn đang ở đây sao?”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên mới bớt khoa trương, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi đại sư Bàng, cháu thất lễ rồi”.
Đến lúc này Khương Thái Xương mới hỏi: “Cháu vừa nói cháu thấy ai?”
“Phải đó, Mỹ Nghiên, nhìn em vui vẻ vậy anh còn tưởng em trúng mấy triệu ấy chứ”, Ngô Khoan Nghiệp cười hùa theo: “Chuyện tốt gì thế, nói anh nghe thử xem nào”.
Mọi người đều vểnh tai lắng nghe.
Khương Mỹ Nghiên cười lớn rồi nói: “Trong sân nhỏ cháu cũng thấy một ông đại sư Bàng nữa!”
Soạt!
Người nhà họ Khương sững sờ, liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên với ánh mắt khó hiểu.
“Mỹ Nghiên, con đang nói bậy bạ gì vậy? Gì mà nhìn thấy đại sư Bàng khác? Chẳng lẽ trên thế giới còn có mấy ông đại sư Bàng hay sao?”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ tối sầm lại, đanh mặt quở trách.
Ngô Khoan Nghiệp cũng sửng sốt, hơi căng thẳng nhìn diễn viên đóng thế đóng đại sư Bàng mà mình tạm thời tìm tới, không khỏi đổ mồ hôi lạnh hai bên thái dương.
“Phải đó con gái, con nói vậy là có ý gì vậy? Sao mẹ nghe không hiểu gì cả thế?”
Tiết Mai hoài nghi hỏi.
Ngay cả Khương Thái Xương cũng hơi mơ hồ.
Khương Mỹ Nghiên cười ha hả, nói: “Mọi người không biết chứ hôm nay Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng tới sân nhỏ ăn cơm rồi bị cháu bắt gặp!”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
“Chuyện… chuyện gì đây? Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng đến sao?”
“Khoan đã! Sao tôi nghe xong mà mơ hồ luôn vậy? Trong sân nhỏ có đại sư Bàng thì ông đại sư Bàng trước mắt là ai?”
“Ôi! Có hai đại sư Bàng luôn sao?”
Nhất thời, mọi người nháo nhào cả lên, thảo luận vô cùng rôm rả!
“Mỹ Nghiên, rốt cuộc chuyện này là sao? Con mau nói rõ ràng đi!”
Khương Văn Kỳ sốt ruột.
Những người khác cũng lộ vẻ vô cùng nôn nóng.
Chỉ có Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng giả mà cậu ta mời tới kia hơi chột dạ, họ liếc mắt nhìn nhau với vẻ hơi bối rối.
Ánh mắt Ngô Khoan Nghiệp như muốn hỏi lại: “Sao lại có thêm một đại sư Bàng chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có mấy diễn viên đóng thế khác?”
Mắt ông đại sư Bàng giả như đang trả lời: “Tôi cũng không rõ nữa thưa thiếu gia Ngô… Tôi đóng vai đại sư Bàng ba bốn năm rồi còn không biết ông ấy có diễn viên đóng thế khác, có điều ở cái Hoa Quốc rộng bao la này có diễn viên đóng thế khác của ông ấy cũng chẳng có gì lạ… Nhưng mà tôi lo nhỡ gặp phải đại sư Bàng thật thì… phải làm sao đây?”
Ngô Khoan Nghiệp cau mày, ánh mắt tỏ ý rằng : “Bình tĩnh trước đã! Xem tình hình rồi tính tiếp…”
Sau đó Ngô Khoan Nghiệp đứng dậy, giả bộ rất khó coi hỏi: “Mỹ Nghiên, em nói là trong sân nhỏ cũng có một đại sư Bàng sao? Em chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn trăm phần trăm! Trông cực kỳ giống đại sư Bàng luôn, giống tới tám phần!”
Khương Vy Nhan nhấn mạnh nói.
Lúc này Ngô Khoan Nghiệp sững sờ, những người khác cũng vậy, nhao nhao hỏi Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng trước mặt:
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Thiếu gia Ngô, chẳng lẽ lại có tới mấy đại sư Bàng à?”
“Đại sư Bàng, ông còn có anh em sinh đôi sao?”
Ngô Khoan Nghiệp liền phản bác: “Không thể nào! Trên thế giới sao lại có hai đại sư Bàng được! Là giả đó! Chắc chắn người trong sân nhỏ là giả! Tiêu Chính Văn này được lắm, vì lấy lòng Khương Vy Nhan mà tìm diễn viên đóng thế! Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng! Em cũng nghĩ vậy, lúc đó em còn mắng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cơ!”
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Ngô Khoan Nghiệp.
Nếu không, chẳng lẽ đại sư Bàng ăn mặc sang trọng hiện đang đứng trước mặt họ là giả hay sao?
Sao có thể chứ?
Đại sư Bàng trong sân nhỏ ăn mặc rất giản dị, không hề có phong thái của một đại sư!
Đây cũng là lý do Khương Mỹ Nghiên chắc chắn như vậy.
Nếu để Bàng Ngọc Thành thật biết thì ông ấy cũng cạn lời.
Không ngờ bản thân ăn mặc bình thường tuỳ ý lại bị coi là hàng nhái cao cấp loại A…
Nghe thấy những lời này, đám người nhà họ Khương mới tỉnh ngộ, vẻ mặt nghiêm túc chửi bới tới tấp:
“Thật không biết xấu hổ! Vậy mà còn dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”
“Cái thằng Tiêu Chính Văn này! Mưu ma quỷ chước gì cũng nghĩ ra được!”
“Đại sư Bàng, ông yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dạy dỗ nghiêm túc tên Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan kia! Tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm ô uế danh tiếng của ông!”
Đại sư Bàng giả vội gật đầu, đứng chắp tay sau lưng, nghiêm khắc mắng: “Hừ! Tôi không ngờ còn có người dám giả mạo danh tiếng của tôi để đi lừa bịp! Người như này nhất định phải bắt trói lại!”
Có người dám cướp công việc của ông ta khiến Đinh Lập Xuân rất tức giận!
Mấy năm nay ông ta phất lên như diều gặp gió là do ngoại hình quá giống đại sư Bàng Ngọc Thành, ông ta nhận không ít hoạt động kinh doanh nhỏ, kiếm được khối tiền!
Những hoạt động kinh doanh này đều là mở những cửa hàng như tiệm váy cưới hoặc khánh thành khách sạn tiệc cưới hay là tổ chức hôn lễ ở một vài địa điểm nhỏ, v.v..
Mà cũng rất ít người thực sự biết Bàng Ngọc Thành, do đó Đinh Lập Xuân không hề lo sẽ có người vạch trần mình.
“Đúng! Nhất định phải vạch trần bọn họ!”
Ngô Khoan Nghiệp tức giận nói: “Đi, giờ chúng ta đi vạch trần tên đại sư Bàng giả kia!”
“A, chồng ơi đừng vội, em với Tiêu Chính Văn đã hẹn rồi, bảy giờ tối nay bảo bọn họ dẫn đại sư Bàng giả đó cùng tới Tề Hiền Lâu, tới lúc đó chúng ta hẵng vạch trần anh ta trước mặt mọi người, để anh ta và Khương Vy Nhan lên không được mà xuống cũng không xong!”
Khương Mỹ Nghiên hung dữ nói, thầm thấy vô cùng sảng khoái, cực kỳ mong chờ bữa tiệc tối nay!
Chương 375: Quỳ xuống xin lỗi ư? Ông không xứng
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp cũng cười khẩy, nói: “Không tồi! Ý kiến này được đấy, khiến cho anh ta không ngóc đầu lên nổi!”
“Đúng đúng đúng! Nên làm như thế!”
“Vừa hay đại sư Bàng cũng ở đây, thật giả tự khắc sẽ rõ ràng!”
“Cái tên Tiêu Chính Văn này cũng buồn cười thật đấy, vậy mà lại dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”
Lúc này, đám người nhà họ Khương đều đồng loạt trưng ra vẻ mặt châm biếm và nụ cười khẩy.
Tiếp đó, vào lúc mọi người đang cùng nhau tán gẫu thì Ngô Khoan Nghiệp lại kéo Đinh Lập Xuân ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông có nắm chắc không đấy?”
Đinh Lập Xuân nói: “Thiếu gia Ngô, cậu yên tâm, chuyện đóng giả đại sư Bàng này tôi là diễn viên lão làng rồi, không ai có thể diễn giống hơn tôi đâu! Chỉ cần đối phương không phải đại sư Bàng thật thì về cơ bản tôi chính là người thật!”
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp gật đầu, hài lòng cười nói: “Tốt, tốt lắm! Xong việc sẽ cho ông thêm mười nghìn tệ!”
“Thật sao? Cảm ơn thiếu gia Ngô!”
Đinh Lập Xuân kích động hô lên, nước mắt lưng tròng!
Ông ta hơn năm mươi tuổi, vì miếng cơm manh áo mà phải đóng giả nhân vật lớn cũng không dễ dàng gì.
Buổi tối.
Trong phòng bao cao cấp nhất trên tầng cao nhất Tề Hiền Lâu.
Lúc này, ba chiếc bàn trong phòng bao đã chật kín chỗ.
Đám người nhà họ Khương đang bàn tán sôi nổi về “đại sư Bàng” ngồi ở chính giữa và cả Ngô Khoan Nghiệp!
“Đó chính là ông chủ nhỏ của nhà họ Ngô và là con rể tương lai của nhà họ Khương chúng ta sao? Vẻ ngoài đúng là một nhân tài!”
“Đúng vậy! Không ngờ cái người thần bí mời được đại sư Bàng mà Tu Hà đồn thổi gần đây lại là thiếu gia Ngô!”
“Thật ngưỡng mộ chị Mỹ Nghiên, vậy mà có thể tìm được một người đàn ông vừa có tiền vừa có tài như vậy!”
Lúc này, đám họ hàng và con cháu nhà họ Khương cùng nhau bàn luận vô cùng náo nhiệt.
Ngô Khoan Nghiệp và Đinh Lập Xuân – đại sư Bàng giả ngồi ở chính giữa, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, cao ngạo xa cách!
Cảm giác được người ta tâng bốc và ngưỡng mộ đúng là quá sảng khoái!
Mà lúc này, trong tiếng cười nói rộn ràng của mọi người, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra.
Tiêu Chính Văn dẫn theo Khương Vy Nhan, sau lưng còn có Bàng Ngọc Thành và trợ lý của ông ấy xuất hiện trước cửa phòng bao.
Mọi người thấy vậy thì đều lộ ra vẻ hoài nghi.
“Ô? Sao bọn họ lại đến thế?”
“Mấy người không cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng bọn họ hơi giống ai đó à?”
“Ôi, anh đừng nói, hình như cũng hơi… Trời ơi! Đây không phải đại sư Bàng sao?”
“Trời đất ơi! Sao lại có đến hai đại sư Bàng thế này?”
Ngay lập tức, cả phòng bao liền trở nên huyên náo, ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn về phía Bàng Ngọc Thành đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn về phía đại sư Bàng giả lúc này đang ngồi ở chính giữa bàn tiệc, mắt đã hoa cả lên!
Quá… quá giống!
Không có điểm nào khác biệt cả!
Chuyện này là sao vậy chứ?
Lúc mọi người vẫn chưa kịp hiểu gì, Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn đến thì lập tức đứng dậy, nói với vẻ mặt châm biếm cười cợt: “Ôi chao, Tiêu Chính Văn, anh vẫn còn dám đến cơ à? Còn dẫn theo cả đại sư Bàng giả tới, anh đúng thật không biết chữ “chết” viết thế nào nhỉ”.
Đại sư Bàng giả?
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, trố mắt nhìn nhau.
Vậy mà có người còn dám giả mạo đại sư Bàng?
“Mẹ nó, đừng nói, hai đại sư Bàng này trông thật giống nhau, nhìn kỹ thì đúng là không phân biệt nổi”.
“Nực cười quá đi mất! Tiêu Chính Văn lại tìm một đại sư Bàng giả đến đây ăn cơm, vậy là có ý gì?”
“Thật là láo xược! Đây không phải là làm mất mặt nhà họ Khương chúng ta hay sao?”
Những âm thanh chất vấn, chỉ trích không ngừng vang lên.
Bên này, đám người Khương Văn Kỳ ngồi ở bàn chính giữa, lúc nhìn thấy Bàng Ngọc Thành ở sau lưng Tiêu Chính Văn thì cũng giật nảy mình!
Nếu không phải cũng đang có một đại sư Bàng ngồi bên cạnh mình thì bọn họ thật sự sẽ cho rằng người đi cạnh Tiêu Chính Văn kia mới là thật…
Quá giống!
Chính bởi vì như vậy, Khương Văn Kỳ mới vô cùng phẫn nộ, mạnh mẽ đập bàn quát tháo: “Tiêu Chính Văn! Mày quá hỗn láo rồi đấy! Hôm nay, khó khăn lắm nhà họ Khương mới mời được đại sư Bàng đến dùng bữa thông qua thiếu gia Ngô, vậy mà mày lại dám đưa một đại sư Bàng giả tới để rêu rao! Mày có còn coi nhà họ Khương này ra cái gì không? Có còn coi đại sư Bàng ra cái gì không hả?”
“Đúng thế! Quá đáng hận rồi! Vậy mà còn có mặt mũi để qua đây!”, Tiết Mai cũng hùa theo.
“Khương Học Bác, đây là cậu con rể tốt của chú à? Sao có thể làm ra mấy chuyện mất mặt như thế chứ? Đây không phải đang huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Khương chúng ta hay sao?”
Lúc này, sắc mặt của Khương Học Bác cũng vô cùng khó coi, lắc đầu thở dài không thôi!
Từ Phân bên cạnh cũng tức tới mức đỏ mặt tía tai, vừa nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán hận vừa không ngừng cười khổ sở.
Khương Thái Xương cũng lạnh lùng hừ một tiếng, cây gậy trong tay gõ mạnh lên mặt đất, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm loạn quá rồi đấy! Nếu cậu đã đến rồi thì mau xin lỗi đại sư Bàng đi, xin đại sư Bàng tha thứ! Nếu không thì chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho ra nhẽ trước mặt tất cả người nhà họ Khương!”
Nghe thấy Khương Thái Xương nói vậy, Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn sang Đinh Lập Xuân, nói: “Đại sư Bàng, ông xem, vị này trông giống ông quá nhỉ”.
Đinh Lập Xuân trầm lặng, nhìn Bàng Ngọc Thành đứng ở phía xa, nhếch mép cười khẩy, nói: “Thế gian rộng lớn, quả là chuyện gì cũng có! Ông bạn, ông giả mạo tôi thì đã đành. Bây giờ lại còn dám xuất hiện cùng một chỗ với tôi, còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi? Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người về đồn luôn!”
Câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của Đinh Lập Xuân!
Thật không ngờ lại có người giống đại sư Bàng đến thế.
Nếu không phải bản thân là kẻ giả mạo thì Đinh Lập Xuân suýt chút nữa đã cho rằng đối phương là đại sư Bàng thật!
Nhưng người này ăn mặc cũng giản dị quá.
Là vì không có thù lao hay sao?
Sao lại trông nghèo hèn như vậy!
Vừa nhìn đã thấy không giống đại sư Bàng!
Bên này, Tiêu Chính Văn hoàn toàn thờ ơ, Khương Vy Nhan đứng bên cạnh lo lắng và sợ hãi túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Tiêu Chính Văn, em hơi sợ, thật sự có đến hai đại sư Bàng sao… Chi bằng chúng ta cứ xin lỗi họ đi”.
Đến tận bây giờ Khương Vy Nhan mới hiểu ra tại sao Khương Mỹ Nghiên lại khẳng định chắc nịch đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời tới chỉ là giả mạo.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Tin anh đi, kẻ đang ngồi kia mới là giả mạo!”
“Nực cười!”
“Ăn nói linh tinh! Cậu dám nghi ngờ đại sư Bàng à?”
“Đúng là buồn cười! Tiêu Chính Văn, cậu cũng không nhìn cho rõ sự khác nhau của hai đại sư Bàng đi! Người đứng sau lưng cậu trông cứ như đồ nhà quê, cậu không bị ông ta lừa đấy chứ?”
Trong nháy mắt, đám người cùng nhau cười ồ lên và thảo luận sôi nổi.
Tên Đinh Lập Xuân giả mạo đại sư Bàng cũng cười khẩy, nghênh ngang tự đắc đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn và Bàng Ngọc Thành, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười, nói: “Chàng trai, cậu còn quá trẻ, bị người ta lừa gạt cũng là có nguyên do, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi và nhận sai với tôi, tôi có thể tha cho cậu lần này. Ngược lại, chỉ cần tôi báo cảnh sát chuyện tôi bị người ta giả mạo thì mấy người chỉ còn nước ngồi tù mọt gông”.
Nghe vậy, Khương Vy Nhan lo lắng tới mức đã chuẩn bị sẵn sàng để xin lỗi.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười khẩy, nói: “Rốt cuộc ai là thật ai là giả thì vẫn chưa nói chắc được. Nhưng nếu bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi và thừa nhận ông là kẻ giả mạo thì có thể tôi sẽ đề nghị đại sư Bàng tha cho ông một lần này”.
Chương 376: Hoảng sợ, thật sự hoảng sợ rồi
Nghe những lời nói này, không gian lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh!
Sao tên Tiêu Chính Văn này lại có thể kiêu ngạo như vậy!
Lại dám nói đại sư Bàng trước mặt là giả mạo?
Thật là khó mà tưởng tượng nổi!
“Cậu nói cái gì? Thằng nhóc kia, cậu quá láo xược! Dám nói tôi là giả mạo ư?”
Đinh Lập Xuân cực kỳ nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là tơ máu!
Điều ông ta kiêng dè nhất là bị người khác chỉ thẳng mặt là đồ giả mạo!
Điều này làm nội tâm ông ta vừa hoảng sợ vừa tức giận!
Mặc dù bản thân chính là kẻ giả mạo, nhưng bị người khác nói ra, trong lòng Đinh Lập Xuân thực sự nổi giận!
“Tiêu Chính Văn! Đủ rồi! Sao anh lại có thể không tôn trọng đại sư Bàng như vậy? Còn dám nói đại sư Bàng là giả mạo!”
Ngô Khoan Nghiệp lập tức đứng dậy, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn quát lớn!
“Đúng là điên rồi! Đại sư Bàng là người có thân phận tôn quý thế nào, mà lại có thể bị nghi ngờ là giả mạo!”
“Buồn cười chết mất! Tiêu Chính Văn sẽ không cho rằng bản thân mời được người thật đến chứ?”
“Buồn cười quá đi mất! Tôi không nhìn nổi nữa rồi, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Sắc mặt người nhà họ Khương đều cực kì phẫn nộ!
Khương Học Bác và Từ Phân giận tím mặt, đập mạnh ly rượu trước mặt xuống bàn, tức giận quát: “Khương Vy Nhan! Lập tức đưa cậu ta và cả tên giả mạo đại sư Bàng cút ra ngoài! Khương Học Bác tôi không có loại con gái con rể như vậy!”
“Hừ! Thật là quá mất mặt! Nhà họ Khương chúng ta sao lại có loại con rể như vậy chứ!”
Từ Phân tức tối làm ầm ĩ lên.
Khương Thần ngồi yên một chỗ, chỉ biết lắc đầu cười khẩy, khinh thường nói: “Có những người, cái gì cũng không giỏi, chỉ có tỏ vẻ là giỏi!”
Bên này, Khương Vy Nhan cũng lo lắng không thôi, cơ thể run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt cánh tay của Tiêu Chính Văn.
Thực sự, cô cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sớm biết thế này, lẽ ra bản thân không nên tin tưởng Tiêu Chính Văn.
Nhưng mà.
Đối mặt với sự chế giễu và khinh bỉ của mọi người, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhướng mày, cơ thể toát ra áp lực bức người, nhìn chằm chằm Đinh Lập Xuân nói: “Vị đại sư Bàng này, tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết quý trọng!”
“Hừ!”
Đinh Lập Xuân lạnh lùng hừ một tiếng, cười lớn nói: “Nực cười! Tôi chính là đại sư Bàng thật, tôi còn sợ cậu mời được một người giả mạo tới nữa sao?”
Lúc nói câu này, ánh mắt Đinh Lập Xuân không mấy thiện cảm nhìn Bàng Ngọc Thành phía sau Tiêu Chính Văn.
Bàng Ngọc Thành cũng cạn lời lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật không ngờ, Bàng Ngọc Thành tôi sống lâu như vậy, lại có thể gặp một Bàng Ngọc Thành giả mạo giống như thế. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin”.
“Cậu Tiêu, nếu đã như vậy, thì để tôi giải quyết chuyện này cho”.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Đinh Lập Xuân thấy vậy, lạnh lùng cười nhạt: “Nực cười! Mọi người nghe thấy chưa, đây là chuyện nực cười đến mức nào chứ! Một kẻ mạo danh tôi, còn dám ngông cuồng như vậy!”
Đồng thời, trong lòng Đinh Lập Xuân tức giận thầm nghĩ: dám cướp bát cơm của tao? Hôm nay không làm vỡ bát chúng mày thì tao không tên là Đinh Lập Xuân nữa!
“Đại sư Bàng! Dạy dỗ hắn mạnh tay vào!”
“Đúng vậy! Đại sư Bàng, hãy để cho tên giả mạo kia phải nhận sự trừng phạt!”
“Còn cả tên Tiêu Chính Văn nữa, cũng không thể bỏ qua cho hắn!”
Tất cả mọi người đồng thanh nói “Được”.
Nhưng.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh cười nói: “Nếu như ông chính là đại sư Bàng, vậy thì chắc ông cũng biết hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế Kevin nhỉ?”
Xì xào!
Kevin, hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế, cực kì nổi tiếng!
Những người ngồi dưới, có người không biết, lập tức nghe những người biết nói vài câu, ai nấy đều có sắc mặt kinh ngạc!
Kevin này lại là một tỷ phú với tài sản trị giá hàng chục tỷ đô la mỹ!
Nghe thấy vậy, Đinh Lập Xuân sửng sốt, trên trán toát mồ hôi, đưa mắt về phía Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh rồi tiếp lời: “Đương nhiên là biết! Ờ… Kevin à, là một người bạn cũ của tôi! Quan hệ của chúng tôi cực kì tốt! Thường thường cùng nhau bàn luận về ý tưởng thiết kế váy cưới này, còn thỉnh thoảng cùng nhau cưỡi ngựa đánh golf!”
Nghe xong, tất cả mọi người ngồi dưới lần lượt ngưỡng mộ và sùng bái!
“Ôi, không hổ danh là đại sư Bàng!”
“Đại sư Bàng giỏi quá! Lại có thể cưỡi ngựa đánh golf cùng tỷ phú!”
“Đại sư Bàng, ngầu thật!”
Nghe những lời ngưỡng mộ từ mọi người, vẻ mặt Đinh Lập Xuân cũng tràn đầy sự kiêu ngạo.
Bàng Ngọc Thành gật đầu cười nói: “Nếu đã như vậy, thì chi bằng mời vị đại sư Bàng đây gọi một cuộc điện thoại cho Kevin? Tôi nghĩ, các vị ngồi dưới đây đều có một sự sùng bái với hội trưởng Kevin”.
Ngay lập tức, sắc mặt Đinh Lập Xuân trở nên tái mét, vô cùng khó coi.
Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Cái này…”, Đinh Lập Xuân luống cuống hết cả lên.
Ông ta đâu hề quen biết Kevin chứ, đây không phải là muốn lấy mạng ông ta sao?
Đinh Lập Xuân nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp chỉ mỉm cười, sắc mặt hơi lo lắng, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, mấy người nhà họ Khương ngồi bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng.
“Đại sư Bàng, gọi một cuộc đi, cơ hội hiếm có”.
“Đúng vậy, là hội trưởng Kevin đấy, một người nổi tiếng như vậy có thể nói chuyện điện thoại với nhà họ Khương chúng tôi, đồn ra ngoài thì quá hãnh diện rồi!”
“Gọi một cuộc đi”.
Đối mặt với lời thúc giục của mọi người, Đinh Lập Xuân đã lỡ cưỡi trên lưng cọp, sắc mặt càng ngày càng lo lắng hoảng sợ.
Ông ta cười nói: “À… các vị, các vị, bây giờ tôi đang ở trong nước, gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin không tiện lắm, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ gọi”.
“Có gì mà không tiện chứ? Bây giờ trong nước là buổi tối, thành phố Shengton bên kia là ban ngày, chính là thời gian đi làm”.
Bàng Ngọc Thành đứng chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt cực kì ung dung, nói: “Không lẽ nào, vị đây là đại sư Bàng giả mạo, nên không dám gọi?”
Nghe xong, Đinh lập Xuân hoảng hốt, mặt đỏ bừng, nói: “Ai nói tôi là giả mạo chứ! Còn dám nói bậy! Tôi chỉ là… chỉ là quên đem theo điện thoại…”
“Không mang điện thoại à, tôi có này”.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Không chỉ ông ấy, khi người nhà họ Khương thấy cảnh này cũng lần lượt đưa điện thoại của mình ra, vô cùng kích động nói:
“Đại sư Bàng, dùng điện thoại của tôi này!”
“Điện thoại của tôi là đời mới nhất, dùng của tôi đi!”
“Nhất định phải gọi! Nhất định phải khiến cho tên lừa đảo này biết bản lĩnh và sức ảnh hưởng của đại sư Bàng”.
Thấy người nhà họ Khương nhiệt tình như vậy, mười mấy chiếc điện thoại đưa đến trước mặt mình, Đinh Lập Xuân hoảng sợ!
Ông ta thầm nhủ xong đời rồi, xong đời rồi!
Sau đó, Đinh Lập Xuân liếc nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cực kỳ lo lắng, Ngô Khoan Nghiệp cũng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đại sư Bàng sao có thể dễ dàng để kẻ giả mạo này nghi ngờ! Nếu ông nói mình là thật, vậy thì chi bằng ông tự gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin một cuộc đi!”
Nói đến đây, Ngô Khoan nghiệp nhếch mép cười gian xảo.
Tuyệt vời!
Đầu óc mình cũng khá nhanh nhạy đấy!
Ngô Khoan Nghiệp thầm nghĩ, đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời đến chắc chắn là giả mạo!
Nếu không thì thế nào?
Chẳng lẽ một con chó hoang nhà họ Tiêu, một kẻ vô dụng ăn bám, lại thực sự có thể mời được đại sư Bàng nổi danh quốc tế đến đây sao?
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô nói rất đúng, để kẻ mạo danh đó gọi!”
“Đúng vậy! Là ông nhắc đến trước, vậy ông gọi một cuộc thử xem!”
“Tự mình đào hố chôn mình, thật là nực cười!”
Mọi người bật cười hớn hở!
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại rất bình tĩnh cười đáp: “Được”.
Nói xong, ông ấy cầm điện thoại, gọi một cuộc cho Kevin, chẳng mấy chốc, đầu bên kia truyền đến giọng nói phóng khoáng của một người đàn ông trung niên ngoại quốc, nói bằng giọng Hoa Quốc tiêu chuẩn: “Alo, đại sư Bàng, chào ông, thật không ngờ, bây giờ ông lại gọi điện cho tôi…”
Chương 377: Ông ta mới là giả
Kết nối được thật sao?
Cả phòng bao đều trở nên tĩnh lặng!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bàng Ngọc Thành với vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn hít sâu vài hơi khí lạnh!
Bên này, Bàng Ngọc Thành nói chuyện với Kevin vài câu rồi cúp điện thoại, chỉ còn đám người nhà họ Khương vẫn trợn mắt há hốc mồm chết lặng tại chỗ.
“Chuyện này… là sao chứ?”
“Ông ta gọi điện thoại cho Kevin thật sao?”
“Ông ta không phải kẻ giả mạo à? Như vậy là sao chứ?”
Lúc này, Đinh Lập Xuân đã hoàn toàn hoảng hốt, trên trán cũng đầm đìa mồ hôi lạnh!
Ông ta sợ rồi.
Đối phương thật sự gọi điện được cho Kevin…
Lẽ nào ông ấy là đại sư Bàng thật sao?
Mà lúc này, Ngô Khoan Nghiệp lại cười gằn nói: “Thú vị đấy, không ngờ trò diễn kịch này của ông lại trọn gói như thế. Cái người tên Kevin ở trong điện thoại cũng là giả đúng không? Dù gì cũng chưa một ai trong số chúng ta từng được gặp Kevin, ông gọi bừa một cuộc điện thoại là muốn biến giả thành thật luôn à?”
Câu nói này đã khiến mọi người tỉnh ngộ ngay tức khắc.
Đinh Lập Xuân cũng rất kích động, gào mồm lên: “Đúng! Cái tên Kevin kia cũng là giả mạo thôi! Mấy người quá vô liêm sỉ rồi! Chuyện giả danh tôi, tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu như ông không chịu nhận sai thì đừng có mà trách tôi vô tình!”
Bàng Ngọc Thành bất lực lắc đầu, nói: “Xem ra ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Nói xong, Bàng Ngọc Thành lại bấm điện thoại lần nữa, sau đó chắp tay ra sau lưng.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Lập Xuân và Ngô Khoan Nghiệp đều hơi hoảng sợ, cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”
Đinh Lập Xuân lạnh lùng hỏi.
Bàng Ngọc Thành lạnh nhạt trả lời: “Thiếu tá Hàn Lợi Dân”.
Trời ơi!
Câu nói này khiến cho mọi người cùng trợn mắt kinh ngạc!
Thiếu tá Hàn Lợi Dân?
Ông ta gọi điện thoại cho thiếu tá Hàn Lợi Dân sao?
Ông ta không phải là giả mạo à?
Đinh Lập Xuân nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó bật cười lớn: “Được được được! Không ngờ ông lại tự giác như vậy, còn biết đường ra tự thú”.
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại cười nhạt, nói: “Ai nói là tôi ra tự thú?”
Ơ?
Không phải tự thú hả?
Đinh Lập Xuân ngỡ ngàng, sau đó mới phản ứng trở lại, trên trán lại đầm đìa mồ hôi lạnh, ánh mắt vô cùng hoảng hốt!
Không đợi ông ta mở miệng, Bàng Ngọc Thành đã đứng dậy, nói với đám người nhà họ Khương ở phía đối diện: “Thật xin lỗi, tôi mới là Bàng Ngọc Thành thật sự, vị này là kẻ giả mạo. Thiếu tá Hàn Lợi Dân sẽ đến đây ngay thôi, thật giả tự khắc sẽ rõ ràng”.
Câu nói này khiến đám người nhà họ Khương sững sờ!
Ngô Khoan Nghiệp ngồi ở bàn chính giữa, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như người này thật sự là đại sư Bàng, vậy thì chuyện mình tìm người giả mạo chắc chắn sẽ bị bại lộ!
Vậy nên, Ngô Khoan Nghiệp bắt đầu hống hách càn quấy, gào lên: “Ăn nói vớ vẩn, sao ông có thể là đại sư Bàng được chứ? Ông đang muốn dọa ai ở đây thế? Không được, tôi phải cho người đến xử lý ông luôn!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp đứng bật dậy định rời khỏi phòng bao.
Nhưng lúc cậu ta vừa đi đến cửa phòng bao thì lập tức sững sờ tại chỗ, lùi lại vào trong phòng bao với ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Ngay trước mắt.
Một đoàn binh lính của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà vác súng trên vai xông vào trong phòng, mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc!
Theo sát sau là một tiếng quát lạnh lùng: “Gan lớn thật đấy! Dám giả mạo đại sư Bàng trên đất Tu Hà này cơ à?”
Đám người đưa mắt nhìn sang thì thấy Hàn Lợi Dân mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng bước vào bên trong!
Cặp mắt lạnh lùng nhìn khắp phòng một lượt!
Thiếu tá Hàn Lợi Dân!
Thật sự là thiếu tá Hàn Lợi Dân!
Trời đất ơi!
Cả nhà họ Khương đều ngơ ngác!
Mà lúc này, đám người Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt cung kính, rời khỏi vị trí để ra nghênh đón: “Thiếu tá Hàn, sao anh lại đến đây?”
Ngay sau đó, đám người nhà họ Khương đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Hàn Lợi Dân lạnh lùng liếc nhìn đám người Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ, và Ngô Khoan Nghiệp đang đứng phía trước, nói với chất giọng lạnh băng: “Tôi nghe nói ở đây có người giả mạo đại sư Bàng nên mới qua xem thử”.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Lợi Dân lập tức bước về phía Bàng Ngọc Thành đang chắp tay sau lưng, cung kính nói: “Đại sư Bàng, thật xin lỗi, nhận được điện thoại của ông, tôi lập tức lao đến đây luôn, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý”.
Bàng Ngọc Thành thờ ơ gật đầu.
Cảnh tượng này đã khiến cho cả nhà họ Khương đều hoàn toàn sững sờ!
“Trời đất ơi! Kia mới là đại sư Bàng hả?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư Bàng do thiếu gia Ngô mời tới là giả mạo sao?”
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Thiếu tá Hàn Lợi Dân đích thân tới xử lý, thế thì nhà họ Khương chúng ta chẳng phải là xong đời rồi sao?”
Trong tiếng bàn tán lo âu của mọi người, Hàn Lợi Dân lạnh lùng nhìn sang Đinh Lập Xuân lúc này đang muốn bỏ chạy, gầm lên: “Bắt ông ta lại cho tôi!”
Trong nháy mắt, một binh lính tiến nhanh lên phía trước và đè ngã Đinh Lập Xuân đang định bỏ chạy, sau đó dí thẳng họng súng vào đỉnh đầu Đinh Lập Xuân, khiến ông ta sợ tới mức quỳ dưới đất không ngừng van xin: “A, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà… Tôi tôi tôi, tôi cũng chỉ vì bát cơm mà thôi… Tôi thừa nhận, tôi không phải đại sư Bàng, tôi là kẻ giả mạo… Xin thiếu tá Hàn và đại sư Bàng tha cho tôi, tôi vẫn còn mẹ già và con nhỏ, tôi làm tất cả chỉ vì kiếm sống mà thôi..”
Nghe Đinh Lập Xuân hết lời cầu xin, đám người nhà họ Khương đang đứng trong phòng bao cũng sững sờ ngây dại!
Vô cùng kinh ngạc!
Người này thật sự là giả mạo!
Sao có thể như thế chứ?
Sắc mặt Khương Thái Xương vô cùng khó coi, Khương Văn Kỳ thì càng tệ hơn. Lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngô Khoan Nghiệp đang đứng trước cửa.
Ngô Khoan Nghiệp muốn tận dụng thời cơ để bỏ chạy, nhưng lại bị một binh lính túm lấy cổ áo ném ngược trở lại.
Hàn Lợi Dân lạnh lùng nhìn Đinh Lập Xuân đang quỳ dưới đất, phẫn nộ nói: “Nói! Ai sai ông giả mạo đại sư Bàng?”
Câu hỏi này doạ Đinh Lập Xuân run lên bần bật, ấp a ấp úng một lúc lâu, ánh mắt không ngừng liếc về phía Ngô Khoan Nghiệp, cuối cùng cũng mở miệng trả lời: “Là… là thiếu gia Ngô Khoan Nghiệp sai tôi làm…”
Nghe thấy vậy!
Tất cả mọi người đều ồ lên!
Hoá ra là Ngô Khoan Nghiệp?
Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp đã cuống hết cả lên, vội vàng xông lên đá ngã Đinh Lập Xuân, gào thét: “Mẹ kiếp! Sao có thể là tôi được! Ông ăn nói linh tinh, ngậm máu phun người!”
Tiếp đó, cậu ta lo lắng quay sang nhìn thiếu tá Hàn Lợi Dân, lại nhìn về phía người nhà họ Khương, gào lên: “Không phải cháu, thật sự không phải cháu, cháu… cháu cũng bị lừa! Là ông ta, là ông ta lừa cháu! Cháu cũng không ngờ ông ta lại là đại sư Bàng giả mạo… Xin mọi người, mọi người nhất định phải tin cháu…”
Đinh Lập Xuân nằm dưới đất, lập tức phản bác: “Cậu ăn nói linh tinh, chính cậu là người sai tôi giả mạo đại sư Bàng, còn trả cho tôi năm mươi nghìn tệ tiền công!”
“Có cái rắm! Ông dám mưu hại tôi à? Ông đây đánh chết ông!”
Ngô Khoan Nghiệp nổi điên, xông đến đấm đá Đinh Lập Xuân.
Hàn Lợi Dân lập tức sai hai binh lính kéo hai người đó ra, sau đấy đè họ xuống mặt đất, lạnh lùng nói: “Dẫn tất cả bọn họ về điều tra!”
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp liền gào mồm lên: “Không phải tôi! Mỹ Nghiên, em phải tin anh, anh thật sự bị lừa mà…”
Ngay sau đó, Ngô Khoan Nghiệp và Đinh Lập Xuân bị dẫn ra khỏi phòng bao.
Bầu không khí trong phòng bao trở nên vô cùng khó xử và tĩnh lặng.
Hàn Lợi Dân và Bàng Ngọc Thành cùng quay sang nhìn nhau, gật đầu, sau đó Hàn Lợi Dân cũng nhanh chóng dẫn người rời đi.
Tiếp đó, Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đều nhìn Bàng Ngọc Thành với ánh mắt xấu hổ và áy náy, nói: “Đại… đại sư Bàng, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi cũng bị lừa, mong ông đừng trách móc để bụng. Ông mau ngồi xuống đi!”
“Đúng đúng đúng! Đại sư Bàng, mời ngồi!”
“Đại sư Bàng, ông rộng lượng, xin ông bỏ qua cho”.
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại lạnh lùng nói: “Tôi vẫn nhớ ban nãy mấy người còn định đuổi tôi và cậu Tiêu đi cơ mà?”
Chương 378: Đánh vào chỗ chết
Nghe thấy vậy, tất cả người nhà họ Khương đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn nhau.
Khương Thái Xương cũng mang vẻ mặt xấu hổ kinh hãi, nói: “Đại sư Bàng, ông…”.
Nhưng mà!
Không đợi Khương Thái Xương giải thích, Bàng Ngọc Thành quay người bước về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói: “Cậu Tiêu, mọi việc giải quyết xong rồi, chúng ta nên về thôi nhỉ?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, đáp: “Được!”
Dứt lời, anh cầm tay Khương Vy Nhan vẫn còn đang ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, rời khỏi phòng bao.
Đợi đám người Tiêu Chính Văn đi khuất, đám người nhà họ Khương trong phòng bao mới phản ứng lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi!
“Ôi trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con chó hoang Tiêu Chính Văn có thể mời được đại sư Bàng tới đây thật à?”
“Xong rồi, xong rồi! Có phải chúng ta đắc tội đại sư Bàng rồi không? Vậy phải làm sao đây?”
Trên mặt đám người Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ, đều là vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
“Học Bác, Vy Nhan là con gái con, Tiêu Chính Văn là con rể con, việc tối ngày hôm nay, vẫn phải để con ra mặt nói đỡ cho nhà chúng ta, đặc biệt là đại sư Bàng, nói vài câu tử tế, phải cầu xin ông ấy tha thứ cho nhà họ Khương chúng ta”.
Đột nhiên, Khương Thái Xương nghiêm túc nói với Khương Học Bác.
Khương Văn Kỳ tiếp lời: “Đúng! Chú hai à, chuyện này giao cho chú! Chuyện này liên quan đến sự phát triển và tương lai của nhà họ Khương chúng ta, chú nhất định phải xử lý cho tốt”.
Khương Học Bác sửng sốt, mặt đần ra, nhưng không thể không gật đầu đồng ý: “Để con thử xem”.
Còn bên này, sau khi Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan ra khỏi phòng bao, Khương Vy Nhan vẫn ngẩn ngơ như cũ, rất lâu sau mới phản ứng lại.
Cô dừng bước, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh… quen biết với đại sư Bàng thật à?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Đương nhiên rồi, không phải anh đã nói với em rồi sao?”
Hốc mắt Khương Vy Nhan lập tức đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, nhìn Tiêu Chính Văn đầy vẻ tự trách, nói: “Em xin lỗi, lúc trước đã trách lầm anh rồi, em lẽ ra nên tin tưởng anh”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Không sao, được rồi được rồi, chúng ta về thôi”.
…
Ngày hôm sau.
Khương Vy Nhan đến công ty làm việc như thường lệ, Tiêu Chính Văn cũng đưa Na Na đi học, sau đó đến tập đoàn Đỗ Thị.
Tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà.
Lúc này, ở cổng lớn công ty đột nhiên xuất hiện bảy tám gã đàn ông to lớn xăm trổ đầy mình, hùng hùng hổ hổ kéo nhau xông vào!
“Đỗ Tình Tuyết! Ai là Đỗ Tình Tuyết! Mau ra đây cho ông!”
Dẫn đầu là một gã đàn ông cao khoảng mét tám, trên cánh tay còn có hình xăm, ánh mắt phẫn nộ!
Sự việc xảy ra bất ngờ, gã đàn ông này còn dẫn theo nhiều người, hơn nữa còn nói oang oang, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Vài nhân viên bảo vệ vội vàng xông ra, ngăn cản trước mặt bọn chúng, lớn tiếng quát: “Các anh là ai? Ra ngoài! Nếu không ra ngoài chúng tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Báo cái con mẹ mày! Ông đây tìm Đỗ Tình Tuyết!”
Gã đàn ông to lớn đó cầm côn thép đánh thẳng lên đầu nhân viên bảo vệ đang ầm ĩ, máu tươi bắn tung tóe!
“A!”
Chỉ một lúc, cả công ty trở nên hỗn loạn!
Tên này dám đánh người!
Hơn nữa thủ đoạn còn rất ác độc!
“Mẹ nó! Hôm nay ông đây chỉ đến tìm người phụ trách công ty của mấy người! Những người khác mau tránh ra một bên!”
Gã đàn ông to lớn cầm theo côn thép dính máu, chỉ thẳng mặt bốn năm nhân viên bảo vệ đang run lẩy bẩy.
Thật là quá hung hãn!
Động tĩnh phía bên này cũng đã nhanh chóng được truyền đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Đỗ, không hay rồi, có người tới công ty chúng ta gây chuyện!”
Trợ lý An An vội vàng đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra.
“Gây chuyện?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, đi đôi giày cao gót, mặc trên người bộ váy ngắn màu đen, vội vàng đi thang máy xuống tầng một của công ty.
Lúc đó, tầng một của công ty đã vô cùng hỗn loạn, bảy tám gã đàn ông to lớn xông vào gây rối đang đối đầu với nhân viên bảo vệ!
Đỗ Tình Tuyết nhanh chóng đến hiện trường, sắc mặt u ám, bảo người đưa nhân viên bảo vệ bị thương đi trước, sau đó đứng che chắn trước mặt mấy người bảo vệ.
“Cô chính là Đỗ Tình Tuyết à?”
Gã đàn ông to lớn đó nhìn thấy người đẹp trước mặt, đôi mắt hiện rõ dục vọng tham lam, nhưng nhanh chóng che giấu.
“Tôi là Đỗ Tình Tuyết, tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà, có chuyện gì, anh cứ nói với tôi!”
Vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng, giọng điệu cao ngạo.
“Ha ha”.
Gã đàn ông to lớn cười khẩy, ném một túi thuốc trong tay xuống mặt đất, giận dữ quát tháo: “Đại ca tao uống thuốc do công ty chúng mày sản xuất, nhưng bệnh không hề khỏi mà bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện! Tao nói cho chúng mày biết, nếu như hôm nay không cho anh em tao một lời giải thích, thì tao sẽ phá nát công ty của chúng mày!”
Gã đàn ông to lớn cao hơn mét tám, chỉ thẳng mặt Đỗ Tình Tuyết, vẻ mặt tựa như sắp ăn tươi nuốt sống cô ta.
Tập đoàn Đỗ Thị không chỉ lấn sân vào thị trường bất động sản, mà còn tham gia sản xuất dược phẩm.
Đây cũng chính là dự án mới được đưa vào gần đây của tập đoàn Đỗ Thị.
Đỗ Tình Tuyết liếc nhìn hộp thuốc dưới đất, đẩy nhân viên bảo vệ sang một bên, lạnh lùng nói: “Đây là tập đoàn Đỗ Thị, không phải bệnh viện! Đại ca anh có vấn đề gì thì nên hỏi bệnh viện chứ không phải đến đây làm loạn! Bảo vệ đâu, mau đưa người ra ngoài!”
“Con đàn bà thối tha, mày muốn chết à? Đây chính là thuốc của công ty chúng mày, đại ca tao uống xong mới bị hôn mê bất tỉnh. Nếu đại ca tao có mệnh hệ gì thì tao sẽ giết chết mày!”
Gã đàn ông lực lưỡng đó lớn tiếng mắng Đỗ Tình Tuyết.
Đỗ Tình Tuyết tức giận tái mặt, lông mày dựng ngược: “Công ty chúng tôi chỉ sản xuất thuốc, thành phần thuốc cũng đã được Cục quản lý Dược phẩm phê duyệt, nếu như bệnh nhân dùng thuốc mà có vấn đề gì, thì nên tìm đến bệnh viện, chứ không phải tìm chúng tôi! Chẳng lẽ chỉ cần uống thuốc của công ty chúng tôi, bệnh nhân có vấn đề gì, thì vấn đề thuộc về thuốc của công ty chúng tôi hay sao?”
“Mẹ nó, thuốc mà công ty chúng mày sản xuất chính là thuốc hại người!”
Gã đàn ông to lớn này rõ ràng là đến gây sự, đột nhiên tát lên mặt của Đỗ Tình Tuyết một bạt tai, cái tát này không hề nhẹ mà còn rất hung ác!
Một vài nữ nhân viên bên cạnh bị dọa đến mức hét lên!
Bảo vệ cũng hoảng hốt, nếu đánh tiếp thì bát cơm của họ cũng sẽ mất luôn!
Đột nhiên!
Ngoài cửa có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên,
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn u ám lạnh tanh bước vào, tức giận quát: “Nếu mày còn đánh tiếp thì tao bảo đảm hôm nay mày sẽ không bước nổi ra cái cửa này đâu!”
“Ai có quy định thuốc do công ty bọn tao sản xuất, bệnh nhân uống vào phải hết bệnh? Lỡ như đại ca của mày uống thứ khác nữa thì sao?”
“Cút ngay cho tao!”
Đỗ Tình Tuyết bị dọa sợ nhắm nghiền hai mắt lại, cô ta cảm thấy có một luồng sức mạnh sắp đánh lên mặt mình.
Tiêu Chính Văn đẩy Đỗ Tình Tuyết ra, không để gã đàn ông to lớn đó kịp phản ứng, đạp thẳng một phát vào người hắn, bịch một tiếng, gã đàn ông to lớn ngã nhào xuống đất, sau đó anh lạnh lùng nhìn hắn.
“Mẹ mày, mày muốn chết à?”
Bụng của gã đàn ông to lớn giống như bị xe cán qua, nửa tiếng sau cũng không thể bò dậy.
Tên ranh ngáng đường này là ai?
Trình Hổ hắn là người luyện võ!
Người bình thường không thể chạm được vào hắn, vậy mà người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt này lại đá một phát khiến hắn không dậy nổi!
Chắc chắn đối phương là một người có bản lĩnh!
Trình Hổ hơi sợ hãi, nhưng hôm nay hắn được đại thiếu gia Tống của công ty dược Lực Dương chỉ thị đến đây gây chuyện!
Cầm tiền làm việc, hắn không thể bỏ dở giữa chừng, như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của hắn, sau còn ai dám tìm Trình Hổ hắn bàn công việc nữa đây?
Trình Hổ chịu đựng cơn đau ở bụng, bò dậy, tức giận quát: “Mày muốn chết à? Anh em đâu, xông lên cho tao, đánh chết chúng nó! Xảy ra chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm!”
Chương 379: Quá mạnh rồi đấy?
Sau tiếng gào giận dữ của tên đàn ông cường tráng, mấy tên côn đồ phía sau vốn đã không thể kiềm chế được, đồng loạt vung gậy thép lao tới!
Mấy cô nhân viên đã sợ hãi hét lên ầm ĩ!
Khí lạnh trên người Tiêu Chính Văn toả ra tứ phía, trong mắt loé lên sát khí nồng đậm!
Bốp!
Ngay khi Trình Hổ vừa dứt lời, một tiếng bạt tai vang lên rõ ràng trong sảnh chính tầng một của công ty!
Tiêu Chính Văn giơ tay tát một cái thật mạnh, nghe âm thanh cũng đủ để thấy sức lực kinh đến mức nào!
Trình Hổ vừa đứng lên, cơ thể không khỏi lảo đảo, trên mặt in hằn dấu tát đỏ như máu!
Trong khoảnh khắc im lặng ấy…
Tất cả mọi người đều hít sâu vài hơi!
Một tên ngang ngược không sợ trời sợ đất như Trình Hổ thường xuyên gây gổ, đánh nhau với người khác, đương nhiên thân thủ không hề tồi.
Tuy nhiên, cái tát này đã khiến đầu hắn phải ong ong!
Đám người xung quanh như chết lặng!
Một số nhân viên bảo vệ rất kích động, nhìn thấy vệ sĩ riêng của tổng giám đốc đã đứng ra, khiến áp lực của họ như được giải toả ít nhiều, ai nấy đều nước mắt giàn giụa!
Đây là vệ sĩ riêng của tổng giám đốc sao?
Lợi hại thật đấy!
Đúng là người hùng trong lòng họ mà!
Các nhân viên có mặt đều sững sờ, phải một lúc sau mới có phản ứng. Cách hành sự của Tiêu Chính Văn thực sự quá bất ngờ!
Nói ra tay là ra tay luôn!
Trước mặt là bảy tám gã đàn ông xăm trổ vạm vỡ, hơn nữa trông bộ dạng dường như rắp tâm tới đây gây sự!
“Ngầu quá!”
Ánh mắt của mấy cô nhân viên sáng lên như sao, công nhận Tiêu Chính Văn rất đàn ông!
Lại nhìn những đồng nghiệp nam khác có mặt, ai nấy đều co rúm người lại, lùi về phía sau khi thấy có chuyện, chỉ có anh đứng ra, tiến lên phía trước!
Đỗ Tình Tuyết thoát khỏi vòng tay của Tiêu Chính Văn, cau mày, nhìn anh một cách đầy tức giận, anh ta điên à?
Nếu làm to chuyện này lên thì giải quyết kiểu gì đây?
Trình Hổ lúc này mới có phản ứng, khuôn mặt đầy tức giận, đôi mắt đỏ ngầu!
Đây là lần đầu tiên có người dám vừa đá vừa tát hắn!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, làm sao hắn có thể tiếp tục lăn lộn ở Tu Hà nữa chứ?
Hắn bực dọc, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó rống lên: “Nhãi ranh, mày dám đánh tao? Được, được lắm! Ông đây phế tay mày luôn!”
Đám anh em đứng phía sau hắn cũng bị cảnh ra tay của Tiêu Chính Văn làm cho kinh hãi, đứng ngây ra, bọn chúng đờ đẫn nhìn nhau, rồi lại nhìn anh Hổ trước mặt.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đánh mày thì sao? Tao cho chúng mày một cơ hội, lập tức cút ngay. Nếu không, tao vả chết chúng mày!”
“Mày vả thử đi xem nào!”
Ngay khi Trình Hổ vừa dứt lời, lại có thêm một tiếng tát giòn tan vang dội!
Tiêu Chính Văn rất tự nhiên vung tay tát hắn thêm một cái, nhanh gọn vô cùng!
Trâu quá!
Chuẩn dân xã hội!
Đại ca 100%!
Đây là tiếng nói trong lòng của tất cả mọi người!
“Haizz, đúng là loại người nào cũng có mà, thế mà còn có người mong bị ăn vả!”
Tiêu Chính Văn phủi tay, nói với vẻ mặt hết sức vô tội.
“Mẹ mày! Giết hắn cho tao! Giết hắn! Ném hắn xuống sông!”
Trình Hổ điên cả tiết, hôm nay hắn mất hết mặt mũi, không đòi lại được danh dự thì bao năm hắn làm đại ca ở Tu Hà coi như công cốc!
Hơn nữa, lúc này gương mặt của hắn sưng phồng như bánh bao, khiến những người xung quanh bật cười ầm ĩ.
“Bảo vệ tổng giám đốc!”
Mấy nhân viên bảo vệ chạy tới, dừng lại trước Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết.
Vớ vẩn!
Nếu đám côn đồ trước mặt phát điên, tổng giám đốc Đỗ bị thương,thì bọn họ sẽ phải cởi bộ đồng phục bảo vệ này ngay lập tức!
“Mẹ kiếp! Chúng mày xông lên hết cho tao! Xảy ra chuyện gì thì tao gánh hết, phía sau vẫn còn người chống đỡ!”
Trình Hổ ôm mặt, giơ thanh thép trong tay, gào thét xông lên đánh nhân viên bảo vệ!
Tiêu Chính Văn cau mày, rồi rút dùi cui điện khỏi thắt lưng của một trong những nhân viên bảo vệ!
“Lùi ra sau ngay, chúng tôi phụ trách chỗ này!”
Nhân viên bảo vệ đó chạm vào thắt lưng, anh ta còn chưa hiểu Tiêu Chính Văn định làm gì, đã thấy người đang đứng phía sau lấy dùi cui điện ra, điên cuồng xông lên chỗ Trình Hổ!
Trình Hổ vẫn còn đang mắng: “Đánh chết nó cho tao! Cho bọn chúng nó nhớ…”
Kết quả là chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy tia lửa điện màu xanh phát ra từ dùi cui điện trong tay Tiêu Chính Văn, sau đó không chút do dự dí thẳng vào bụng hắn!
“Nhớ, nhớ, nhớ…”
Trình Hổ bị dùi cui điện đánh, toàn thân co giật, nhếch miệng trợn mắt, trong miệng lặp đi lặp lại từ “nhớ” hắn đang nói giở.
Chương 380: Lập tức sa thải
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, nhìn Trình Hổ trợn ngược mắt, ngã đập đầu xuống đất.
Bịch!
Tất cả mọi người đều sững sờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Họ không ngờ cục diện này lại thay đổi nhanh chóng như vậy!
Anh ta có phải là ma không?
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm dùi cui điện, “điểm danh” từng tên côn đồ còn lại!
Không ai có thể ngăn cản anh, bởi vì anh di chuyển quá nhanh!
Nhìn thấy tám tên lưu manh nằm co quắp trên mặt đất, Tiêu Chính Văn thờ ơ thả dùi cui điện xuống, anh phủi tay, tỏ vẻ khinh thường.
“Yếu như vậy còn học đòi người khác, ra vẻ nguy hiểm?”
Tiêu Chính Văn khịt mũi lạnh lùng.
Mà những người xung quanh lúc này đều ngẩn ra, nhìn Tiêu Chính Văn với bộ dạng khó tin.
Anh ta lợi hại quá!
Giải quyết tất cả trong một giây?
Anh ta bị làm sao thế?
Một thân một mình mà giải quyết được hết đám người này?
Hơn nữa, chỉ với một cái dùi cui điện?
Tiêu Chính Văn cảm thấy có vô số ánh mắt tập trung vào mình, quay đầu lại nói với nhân viên bảo vệ: “Đứng ngây ra làm gì, báo cảnh sát đi”.
“Thằng kia, mày… mày gặp rắc rối to rồi, thiếu gia Tống sẽ không tha cho mày đâu…”
Trình Hổ nằm trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, ngẩng cổ lên cố nói ra một câu.
“Tao không thích bị người khác đe dọa”.
Tiêu Chính Văn chỉ đơn giản cúi người nhặt dùi cui điện trên mặt đất lên, lại “nhẹ nhàng” dí vào người hắn trước mặt đám đông!
Ôi trời đất!
Người đàn ông này không lằng ngoằng, nói cái là làm luôn! Lợi hại, lợi hại!
Trận hỗn loạn này cuối cùng vẫn do Đỗ Tình Tuyết xử lý.
Quay về văn phòng, Tiêu Chính Văn ngồi xuống giữa tiếng vỗ tay và khen ngợi của mọi người.
“Tiêu Chính Văn, đến văn phòng tôi một lát”.
Kết quả là, trước khi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, Đỗ Tình Tuyết ở đầu phòng đã lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn cau mày, bước ra ngoài trong tiếng xì xào bàn tán đầy ngưỡng mộ của mọi người
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một giọng nói tức giận vang khắp tầng.
“Anh chính là Tiêu Chính Văn? Ai bảo anh xen vào chuyện nội bộ của công ty? Anh chỉ là vệ sĩ, anh có biết nội quy công ty không vậy? Có biết quy định và quy chế của công ty không?”
Lý Hán Minh tức giận mắng Tiêu Chính Văn, tối sầm mặt: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi không cần biết cô xử lý thế nào, bắt buộc phải sa thải anh ta cho tôi!”
Lý Hán Minh hết sức tức giận, hắn đã bàn bạc xong xuôi với Tống Thiên Lỗi của công ty dược Lực Dương, điều một vài người đến công ty để làm ầm ĩ, tóm gọn quyền lực của Đỗ Tình Tuyết!
Sau đó hắn sẽ nói hươu nói vượn với hội đồng quản trị, hắn không tin hắn không thể vấy bẩn Đỗ Tình Tuyết!
Cứ như vậy, Đỗ Tình Tuyết buộc phải rời khỏi Tu Hà do áp lực, và tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà sẽ thuộc về Lý Hán Minh hắn!
Lý Hán Minh là ai?
Hắn là phó tổng giám đốc vừa mới nhậm chức của tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà, vì chuyện của Đỗ Hạo Hiên, Đỗ Tình Tuyết tạm thời nhậm chức tổng giám đốc, còn hắn thì được làm phó tổng giám đốc.
Tuy nhiên, Lý Hán Minh không cam tâm làm phó tổng giám đốc!
Nhưng bây giờ thì hay rồi, tự dưng lòi ra tên Tiêu Chính Văn này, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện!
Hơn nữa hắn còn nghe thuộc hạ nói rằng một mình anh ta đã khiến tám gã đàn ông vạm vỡ hôn mê bất tỉnh chỉ bằng một dùi cui điện!
Đúng là nói linh tinh!
Đỗ Tình Tuyết ngồi trên ghế xoay của tổng giám đốc, nhìn Tiêu Chính Văn lạnh nhạt trước mặt, bất lực thở dài.
“Phó tổng giám đốc Lý, tôi sẽ lo liệu chuyện này. Tiêu Chính Văn cũng đã chủ động bảo vệ nhân viên của công ty. Nếu có chuyện, công ty nên ra mặt mới phải, đúng chứ?”
Đỗ Tình Tuyết cắt ngang lời buộc tội của Lý Hán Minh.
“Không, tôi không đồng ý! Công ty không chịu trách nhiệm về vấn đề này!”
Lý Hán Minh rất tức giận, hắn không ngừng mắng Tiêu Chính Văn: “Công ty làm sao có thể tuyển nhân viên như anh được chứ! Nếu người khác vì uống thuốc do công ty chúng ta sản xuất mà xảy ra vấn đề nào đó thì sao? Bây giờ anh đã đánh người rồi, người ta tới gây chuyện thì phải làm thế nào?”
“Sa thải đi, bắt buộc phải sa thải anh ta!”, Lý Hán Minh hét lên, vỗ bàn.
Đôi lông mày lá liễu của Đỗ Tình Tuyết cau lại, cô ta biết chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn, nhưng nếu Lý Hán Minh báo cáo với hội đồng quản trị thì thực sự rất phiền phức.
Dù sao, bố cô ta cũng có một số mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn vì chuyện của Đỗ Hạo Hiên.
“Nói xong rồi à?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn nhún vai, dửng dưng nhìn Lý Hán Minh.
Anh vừa nói ra, cả phòng khách liền im lặng như tờ.
Không khí cũng trở nên đông cứng lại.
Tất cả người nhà họ Khương đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt nghi ngờ.
Rầm!
Khương Văn Kỳ đập mạnh tay xuống mặt bàn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Ở đây không có chỗ cho cậu!”
“Mẹ kiếp! Đúng là xui xẻo! Sao nhà họ Khương chúng tôi lại có thằng con rể không biết xấu hổ như cậu chứ?”
Tiết Mai cũng mắng mỏ.
“Mẹ kiếp! Suýt nữa thì cười vỡ bụng! Tiêu Chính Văn, anh đủ rồi đấy, hết lần này đến lần khác ra vẻ ta đây! Cút đi! Chỗ này không chào đón anh!”
“Khương Học Bác, đây chính là con rể tốt của ông sao? Đúng là mất hết mặt mũi!”
Nhất thời, lửa giận của đám người nhà họ Khương được thổi bùng lên, nhao nhao chửi bới.
Sắc mặt Khương Học Bác u ám, ông ta đứng dậy, giận dữ chỉ ra ngoài cửa, gầm lên: “Khương Vy Nhan, dẫn theo cậu ta cút ra khỏi đây ngay!”
Vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy tủi thân, nước mắt đong đầy hốc mắt, kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, chúng ta đi thôi…”
Tiêu Chính Văn nhìn mọi người đang xỉa xói mình, bất lực lắc đầu thở dài, anh đứng dậy nói: “Bữa cơm này không ăn thì thôi, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, đừng để bị người nào đó lừa”.
Dứt lời, anh kéo tay Khương Vy Nhan, rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.
Tiêu Chính Văn vừa đi, mọi người nhà họ Khương liền cười xòa xin lỗi Ngô Khoan Nghiệp.
“Thiếu gia Ngô, cậu đừng để bụng, Tiêu Chính Văn chính là loại rác rưởi như thế đấy!”
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô, cậu đừng chấp nhặt cái con chó hoang đấy!”
“Nào nào nào, chúng ta mời rượu thiếu gia Ngô nào!”
Còn ở bên này, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương, đi chưa được bao xa, bước chân Khương Vy Nhan dần dừng lại, cô cúi đầu, nhỏ giọng khóc.
Tiêu Chính Văn xoay người, hỏi đầy quan tâm: “Em sao thế?”
Khương Vy Nhan ngẩng đầu, khóc sướt mướt, cô nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, sau này anh có thể đừng nói lung tung nữa được không? Em vốn tưởng anh sẽ là chỗ dựa sau này cho em và Na Na, nhưng hôm nay em mới phát hiện, anh quá trẻ con… Tại sao anh không thực tế một chút đi?”
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên căng thẳng, há miệng định giải thích gì đó.
Nhưng nước mắt Khương Vy Nhan giàn giụa, lắc đầu nói: “Anh không cần giải thích gì cả, em muốn yên tĩnh một mình…”
Dứt lời, Khương Vy Nhan hất tay Tiêu Chính Văn ra, cô độc và lạc lõng men theo con đường, trở về sân nhỏ.
Tiêu Chính Văn đứng dưới đèn đường, nhìn bóng lưng cô đơn của Khương Vy Nhan, trong lòng có chút xót xa.
Cô ấy vẫn không tin mình…
Chẳng còn cách nào khác, là do anh có quá nhiều chuyện không nói cho cô ấy biết.
Vy Nhan, anh xin lỗi.
Hãy tin anh, nhanh thôi, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em.
Nhưng trước đó, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, anh không hề nói dối.
Sau đó, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, gọi cho Bàng Ngọc Thành, bên kia lập tức vang lên giọng nói cung kính của ông ấy: “Chủ soái, cậu có dặn dò gì sao?”
“Đại sư Bàng, hai ngày nay ông có thời gian không, tôi muốn mời ông đến nhà tôi ăn cơm”, Tiêu Chính Văn nói.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì vẻ mặt lập tức trở nên kích động, giọng nói cũng cao lên, gấp gáp nói: “Có có có! Lúc nào tôi cũng rảnh! Chỉ cần chủ soái bảo một câu là tôi sẽ đến ngay!”
“Vậy được, trưa ngày mai nhé, đến nhà tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông”, Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Được được được! Trưa mai nhất định tôi sẽ đến đúng giờ!”
Bàng Ngọc Thành hưng phấn gật đầu lia lịa.
Tiêu Chính Văn cúp máy rồi, Bàng Ngọc Thành mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.
Sau đó, ông ta giống như fan cuồng, nhảy nhót tại chỗ, hét lớn: “Trời ơi! Chủ soái Bắc Lương mời mình đến nhà ăn cơm!”
Khó trách Bàng Ngọc Thành lại kích động đến thế, đã năm mươi, sáu mươi tuổi mà vẫn có thể nhảy cao như vậy.
Chủ yếu là vì cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể đến nhà chủ soái Bắc Lương ăn cơm.
Đây đúng là vinh hạnh đặc biệt!
“Tiểu Lý, mau lên, mau chọn mấy bộ quần áo giúp tôi với, ngày mai tôi phải đi dự tiệc”.
Bàng Ngọc Thành kích động vô cùng.
Cậu trợ lý phía sau cũng sốt sắng theo, nhanh chóng lôi mấy bộ quần áo trong vali ra.
Nhưng bất kể thử bộ nào thì Bàng Ngọc Thành cũng cảm thấy không đủ long trọng.
Thấy Bàng Ngọc Thành không chọn được, cậu trợ lý Tiểu Lý bỗng nhiên nói: “Thầy ơi, nếu là bữa cơm gia đình của chủ soái Bắc Lương, em nghĩ thầy nên giản dị chút”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, hỏi ngược lại: “Tại sao chứ? Bữa cơm long trọng như vậy, sợ là cả Hoa Quốc chẳng có mấy người có thể tham gia, đương nhiên phải mặc chỉn chu chút, thể hiện sự tôn trọng với vua Bắc Lương”.
Tiểu Lý nói: “Thầy Bàng, thầy quên trước đó chủ soái Bắc Lương đã từng nói, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của anh ấy ra ngoài sao? Nếu chủ soái Bắc Lương mời thầy đến nhà ăn cơm thì tức là đã coi thầy như người nhà, nếu mặc chỉn chu quá thì lại không hay”.
Bàng Ngọc Thành nghe thấy thế thì trong đầu lóe lên, tự vỗ đầu mình, nói: “Đúng đúng đúng! Sao tôi lại quên mất điều này chứ! Tiểu Lý, cậu giỏi lắm! Lần này xong việc về Long Kinh, cậu hãy đến phòng thiết kế của tôi làm việc nhé”.
Tiểu Lý bỗng chốc vô cùng kích động.
“Thật ạ? Cảm ơn thầy Bàng!”, Tiểu Lý cúi đầu khom lưng cười nói.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm Tiêu Chính Văn đã ra ngoài mua thức ăn, Khương Vy Nhan thấy thế thì hoài nghi hỏi: “Sao anh mua nhiều thức ăn thế này?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Anh mời một người bạn đến nhà mình ăn cơm”.
“Hả? Bạn anh đến nhà mình ăn cơm? Sao anh không nói sớm cho em biết, em cũng chuẩn bị chút”.
Khương Vy Nhan hơi sốt ruột nói.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không sao, chỉ là một người bạn thôi, tối hôm qua thấy em ngủ sớm, nên anh không nói với em”.
Lúc anh nói, Khương Vy Nhan đã bước vào phòng bếp, bắt đầu nhặt rau giúp Tiêu Chính Văn, đồng thời tiện miệng hỏi: “Bạn nào thế anh? Làm gì vậy?”
“Ừ… một nhà thiết kế váy cưới”.
Tiêu Chính Văn nghĩ một lát rồi nói.
“Nhà thiết kế váy cưới?”, đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, nói: “Anh còn có bạn làm nghề này á? Sao đột nhiên lại mời đến nhà mình ăn cơm vậy?”
“Chẳng phải anh muốn bảo ông ấy thiết kế một bộ váy cưới cho em sao?”, Tiêu Chính Văn đáp.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế, bàn tay đang nhặt rau bỗng dừng lại, vành mắt cũng bắt đầu ướt, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, giả vờ tức giận nói: “Chẳng phải em đã bảo anh đừng đặt may váy cưới sao? Đắt lắm, chúng ta thuê một bộ là được rồi”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, dịu dàng nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Không được, người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh nhất định phải mặc bộ váy cưới có một không hai! Hơn nữa, váy cưới đặt may của bạn anh không đắt”.
Khương Vy Nhan thấy thế, định nói gì nữa thì chuông cửa đã vang lên.
“Mẹ ơi, có người ấn chuông cửa”.
Na Na đang học vẽ tranh trong phòng khách, chỉ vào cổng sân nhỏ hét lên.
Khương Vy Nhan lau tay, vội vàng bước ra khỏi phòng bếp, rồi chạy ra cổng, kêu lên: “Đến đây, đến đây”.
Cô mở cổng ra, trước mắt là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dẫn theo một cậu thanh niên có vẻ như trợ lý, tay còn xách mấy hộp quà, tươi cười đứng ngoài cổng.
“Cô là vợ cậu Tiêu đúng không?”, Bàng Ngọc Thành cười hỏi, vẻ mặt đầy kích động và kính trọng.
Thật là đáng kinh ngạc!
Vợ cậu Tiêu xinh đẹp quá đi mất!
Nhan sắc và vóc dáng này đúng là sinh ra để mặc váy cưới.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Bàng Ngọc Thành đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm một bộ váy cưới đẹp nhất trên thế giới, để vợ cậu Tiêu mặc lên người.
Chỉ có như vậy, chiếc váy cưới ông ấy thiết kế mới có thể trở thành vật báu vô giá.
“Đúng, là tôi đây”, Khương Vy Nhan mỉm cười đáp: “Ông chính là bạn của Tiêu Chính Văn đúng không? Mời vào, mời vào”.
Trong lúc cô nói, Bàng Ngọc Thành và Tiểu Lý đã xách quà bước vào nhà.
Vừa nhìn trong nhà trang trí đơn giản, Bàng Ngọc Thành không khỏi hít vào hơi lạnh, cũng may tối qua nghe lời đề nghị của Tiểu Lý.
Bước vào phòng khách, Khương Vy Nhan hơi ngại ngùng nhận hộp quà trong tay Bàng Ngọc Thành, sau đó đặt lên bàn trà, cười hỏi: “Ngại quá, tôi vẫn chưa biết tên của ông”.
“À, tôi tên là Bàng Ngọc Thành, cô cứ gọi tôi ông Bàng là được rồi”, Bàng Ngọc Thành đứng dậy nhận lấy ly trà, cười đáp.
Bàng Ngọc Thành?
Khương Vy Nhan nghe thấy cái tên này, đầu tiên là nhíu mày, sau đó cả người run rẩy, kích động nói: “Ông… ông là đại sư Bàng Ngọc Thành sao?”
Chương 372: Một đại sư Bàng khác
Bàng Ngọc Thành cười híp mắt, gật đầu đáp: “Đúng rồi, tôi là Bàng Ngọc Thành”.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã kích động vô cùng, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Đại sư Bàng Ngọc Thành…
Không ngờ người trước mặt cô lại là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu cả thế giới, Bàng Ngọc Thành!
Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?
Chẳng phải đại sư Bàng Ngọc Thành được một người thần bí mời đến Tu Hà thiết kế váy cưới sao?
Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt Khương Vy Nhan tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng chấn động.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bước từ trong bếp ra, thấy Bàng Ngọc Thành đã đến, cười nói: “Đại sư Bàng, ông đến rồi”.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Bàng Ngọc Thành lập tức tỏ ra rất dè dặt và cung kính, cười đầy kính trọng, nói: “Cậu Tiêu, tôi vừa đến”.
“Ông cứ tự nhiên nhé, tôi nấu thêm mấy món nữa”.
Tiêu Chính Văn cười nói.
“À, được được được”.
Bàng Ngọc Thành đáp lời, nháy mắt với trợ lý, hai người liền ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp.
Còn Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo Tiêu Chính Văn vào phòng bếp, cô nhìn Bàng Ngọc Thành đang xem Na Na vẽ tranh ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chồng ơi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Người kia là đại sư Bàng Ngọc Thành thật sao? Sao ông ấy lại đến nhà chúng ta… Còn nữa, sao anh lại quen được đại sư Bàng Ngọc Thành?”
Thấy Khương Vy Nhan chẳng khác gì một đứa trẻ tò mò, Tiêu Chính Văn cười đáp: “Chẳng phải tối qua anh đã nói là anh mời đại sư Bàng đến Tu Hà sao?”
“Hả?”
Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì rất kinh ngạc!
Tiêu Chính Văn thực sự chính là người thần bí kia sao?
Sao… sao có thể chứ?
“Tiêu Chính Văn! Anh đừng lừa em, anh nói thật cho em biết đi! Ông ấy thực sự là đại sư Bàng sao? Sao anh lại quen biết ông ấy?”
Khương Vy Nhan hỏi đầy nghiêm túc.
Không phải cô không muốn tin Tiêu Chính Văn, mà là chuyện này thực sự quá bất ngờ, khiến cô nhất thời khó mà chấp nhận được.
Tiêu Chính Văn bật cười, dứt khoát nói: “Được rồi, ông ấy quả thực chính là đại sư Bàng, anh quen ông ấy là nhờ bố anh. Sau khi biết ông ấy đến Tu Hà, anh mới mời ông ấy đến nhà chúng ta làm khách, muốn nhờ ông ấy thiết kế một bộ váy cưới cho em”.
Nghe Tiêu Chính Văn giải thích, Khương Vy Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng có thể chấp nhận được rồi.
Hóa ra là nhờ mối quan hệ của nhà họ Tiêu trước kia, thế thì còn nghe được.
Nhưng, đột nhiên Khương Vy Nhan lại hỏi: “Anh muốn mời đại sư Bàng thiết kế váy cưới cho em sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
Ánh mắt Khương Vy Nhan vô cùng kích động, giọt nước mắt như ngọc trai đong đầy trong mắt, sau đó lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, em biết anh tốt với em, nhưng chúng ta thực sự không cần phải phô trương lãng phí như thế đâu. Tối qua em đã tìm hiểu kĩ về đại sư Bàng, ông ấy là một đại sư nổi tiếng trong giới thiết kế váy cưới trong và ngoài nước, váy cưới ông ấy thiết kế chắc chắn là rất đắt”.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì mỉm cười, hóa ra Khương Vy Nhan đang lo lắng vấn đề này.
Anh vuốt gò má Khương Vy Nhan, cười đáp: “Được rồi, em yên tâm đi, đại sư Bàng là bạn anh, nhờ ông ấy thiết kế váy cưới không mất nhiều tiền lắm đâu”.
“Nhưng…”
Khương Vy Nhan còn định nói gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn đã quay đi xào nấu, nói: “Em ra ngoài với đại sư Bàng trước đi, trong phòng bếp nhiều dầu mỡ lắm”.
Khương Vy Nhan chỉ đành gật đầu, yên lặng ra khỏi phòng bếp.
Lúc này, đại sư Bàng đang xem Na Na vẽ tranh, ông ấy không khỏi kinh ngạc, con gái của chủ soái Bắc Lương đúng là có tư chất thông minh.
Còn nhỏ tuổi mà đã có căn cơ hội họa như vậy rồi.
Nhà thiết kế thiên tài!
“Cô Tiêu, con gái cô đúng là thông minh trời phú, còn nhỏ mà đã có thiên phú hội họa rồi”.
Bàng Ngọc Thành khen ngợi hết lời.
Khương Vy Nhan mỉm cười đáp: “Đại sư Bàng chê cười rồi, trẻ con chỉ vẽ vớ vẩn thôi”.
Sau đó, hai người nói chuyện phiếm mấy câu.
Cũng đúng lúc này, cổng sân nhỏ bị đẩy mạnh.
Khương Mỹ Nghiên kiêu ngạo mặc một chiếc váy siêu ngắn viền ren màu đen, để lộ cặp chân thẳng tắp trắng nõn, đi đôi giày cao gót màu đen, cô ta lắc cái mông đầy đặn, đắc ý bước vào, kêu lên: “Ôi chao, trong nhà có khách đến chơi à?”
Khương Vy Nhan vội vàng đứng dậy, cười nói: “Chị Mỹ Nghiên, có chuyện gì sao ạ?”
Khương Mỹ Nghiên chẳng thèm nhìn tới Bàng Ngọc Thành đang ngồi, hất cái cằm lên, thái độ vênh váo nói: “Không có gì, tôi đến để nói cho cô biết, chồng tôi đã mời được đại sư Bàng Ngọc Thành, bảy giờ tối nay ăn cơm ở phòng bao cao cấp ở tầng cao nhất Tề Hiền Lâu, các cô đừng có mà đến muộn đấy!”
Khương Vy Nhan sững sờ, nhìn Khương Mỹ Nghiên với ánh mắt hoài nghi, rồi lại quay đầu nhìn Bàng Ngọc Thành đang ngồi sau lưng mình.
Tối nay đại sư Bàng còn đến Tề Hiền Lâu ăn cơm sao?
Lúc này, Bàng Ngọc Thành đương nhiên cũng nghe thấy lời Khương Mỹ Nghiên nói.
Ông ấy nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khó hiểu, cả người tỏa ra hơi thở cao ngạo.
Mình có sắp xếp lịch trình như vậy sao?
“Tiểu Lý, tối nay tôi có lịch sao?”
Bàng Ngọc Thành khó hiểu hỏi, tưởng trợ lý tự ý sắp xếp mà không thông báo với mình.
Lúc này, Tiểu Lý cũng tỏ vẻ nghi hoặc, lắc đầu đáp: “Thầy, tối nay thầy có lịch gì đâu ạ”.
Thế thì kỳ lạ nhỉ…
Bàng Ngọc Thành đứng dậy, nhìn Khương Mỹ Nghiên kiêu căng trước mặt, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, tiểu thư đây là?”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên mới chú ý đến Bàng Ngọc Thành vừa đứng dậy, lúc đầu cô ta cũng giật nảy mình, cứ cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra là ai.
Khương Vy Nhan vội vàng giới thiệu: “Đây là chị họ tôi, Khương Mỹ Nghiên”.
Không chờ Khương Vy Nhan giới thiệu Bàng Ngọc Thành, Khương Mỹ Nghiên đã lạnh lùng hỏi: “Còn ông là ai?”
Một câu nói khiến không khí trong phòng khách lập tức trở nên lúng túng và nặng nề.
Sắc mặt Khương Vy Nhan khó hiểu, nhìn Khương Mỹ Nghiên.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải chị ta bảo tối nay mời đại sư Bàng Ngọc Thành ăn cơm ở Tề Hiền Lâu sao?
Tại sao Khương Mỹ Nghiên lại không biết đại sư Bàng trước mặt này chứ?
Không chỉ Khương Vy Nhan mà Bàng Ngọc Thành cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi còn nói tối nay mời mình ăn cơm ở Tề Hiền Lâu mà? Sao chớp mắt lại bảo không quen biết mình?
Lẽ nào còn một đại sư khác tên Bàng Ngọc Thành sao?
Bàng Ngọc Thành mặt nhăn mày nhó, nhưng vẫn nở nụ cười, lên tiếng: “Chào cô, tôi tên là Bàng Ngọc Thành”.
Câu nói này vừa thốt ra, Khương Mỹ Nghiên liền ngây người.
Bàng Ngọc Thành?
Chuyện gì thế này?
“Ông nói gì cơ? Ông cũng tên là Bàng Ngọc Thành hả?”
Khương Mỹ Nghiên hoài nghi hỏi, khuôn mặt tỏ vẻ khoa trương.
Bàng Ngọc Thành cười đáp: “Đúng vậy, đúng là trùng hợp quá, không ngờ lại có người trùng tên”.
Sắc mặt Khương Mỹ Nghiên nghiêm trọng, sau đó hình như nghĩ ra gì đó, cô ta lạnh lùng cười nói: “Xin hỏi ông Bàng đây có phải là đại sư Bàng trong giới thiết kế váy cưới không?”
Bàng Ngọc Thành mỉm cười, chắp tay sau lưng đáp: “Chính là tôi đây”.
“Ha ha ha!”
Ngay sau đó là tràng cười của Khương Mỹ Nghiên.
Cô ta cười rất khoa trương, ngửa cổ lên để cười, vòng một đầy đặn cũng rung lên không ngừng.
“Ông chính là đại sư Bàng Ngọc Thành sao?”, Khương Mỹ Nghiên sắp cười chảy cả nước mắt.
Lần này thì đến lượt Bàng Ngọc Thành sững sờ, nhìn Khương Vy Nhan với vẻ khó hiểu.
Khương Vy Nhan vội vàng nói: “Chị Mỹ Nghiên, ông ấy là đại sư Bàng Ngọc Thành thật đấy…”
“Vớ vẩn!”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng quát, rồi nói: “Nếu ông ta là đại sư Bàng Ngọc Thành thì tôi chính là Vương phi của Hoa Quốc! Tôi đã nói mà, sao tôi cứ cảm thấy quen mắt thế, hóa ra là các cô tìm một diễn viên đóng thế!”
Chương 373: Cho anh một cơ hội
Diễn viên đóng thế?
Nghe vậy, Khương Vy Nhan sửng sốt, khó hiểu nhìn Bàng Ngọc Thành hỏi: “Đại sư Bàng, đây…”
Bàng Ngọc Thành cũng ngơ ngác, mình là diễn viên đóng thế sao?
Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe có người nói như vậy.
“Tiểu thư Khương, ý cô là gì?”, Bàng Ngọc Thành cau mày hỏi.
“Hừ!”
Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, thái độ kiêu ngạo nhìn Bàng Ngọc Thành nói: “Ý gì là ý gì? Tôi nói ông là đại sư Bàng giả! Đúng là hiếm lạ, không ngờ tôi đến đây còn có thể gặp được một đại sư Bàng giả”.
Đại sư Bàng giả?
Bàng Ngọc Thành nhíu mày, bất lực lắc đầu cười tự giễu.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe người khác nói mình là đại sư Bàng giả…
“Cô nói tôi là giả sao?”, Bàng Ngọc Thành hỏi ngược lại.
“Tất nhiên!”
Khương Mỹ Nghiên khẳng định chắc chắn: “Đại sư Bàng thật bây giờ đang ở nhà tôi, ông không phải giả thì là gì? Thành thật khai báo đi, ai bảo ông đến giả mạo đại sư Bàng? Có phải là Tiêu Chính Văn không? Ông nên biết giả mạo đại sư Bàng sẽ có hậu quả thế nào!”
Đại sư Bàng chỉ đành lắc đầu liên tục, bây giờ ông ấy đã hiểu.
Đại sư Bàng mà đối phương nói mới là người giả mạo.
Không ngờ còn có người dám giả mạo mình.
Bàng Ngọc Thành vừa định lên tiếng giải thích thì Khương Mỹ Nghiên đã ngắt lời, lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan mắng: “Khương Vy Nhan, bảo Tiêu Chính Văn ra đây, chỉ có anh ta mới có thể làm ra được mấy cái trò này. Tôi nhất định phải về nói với bố tôi, ông nội và đại sư Bàng thật! Vậy mà dám giả mạo đại sư Bàng, to gan thật đấy”.
Sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên xám xịt nhìn Bàng Ngọc Thành bên cạnh.
Bây giờ cô cũng không biết Bàng Ngọc Thành này có phải là thật hay không…
Dù sao Bàng Ngọc Thành cũng là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới.
Tuy Tiêu Chính Văn giải thích vì trước đây có quan hệ với nhà họ Tiêu nên mới quen với Bàng Ngọc Thành.
Nhưng bây giờ lại nghe Khương Mỹ Nghiên nói vậy, cô cũng bắt đầu nghi ngờ.
Lẽ nào để làm mình vui nên Tiêu Chính Văn tìm một người giống đại sư Bàng đến diễn?
Thấy sắc mặt Khương Vy Nhan hơi khó coi, Bàng Ngọc Thành lộ vẻ nghi ngờ và rối rắm, vội nói: “Cô Tiêu, tôi là đại sư Bàng thật, xin cô hãy tin tôi, tôi…”
“Được rồi, ông đừng nói nữa, tôi biết rồi”.
Mắt Khương Vy Nhan đỏ ửng, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nhìn Tiêu Chính Văn lúc này vừa ra khỏi phòng bếp: “Tiêu Chính Văn, anh có gì muốn giải thích với em không?”
Tiêu Chính Văn lau tay, không biết gì nhìn Khương Vy Nhan, ánh mắt đồng thời liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên kiêu ngạo ngồi đó.
“Sao cô lại ở đây?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Khương Mỹ Nghiên hừ một tiếng nói: “Tại sao tôi không thể ở đây chứ? Sao vậy, sợ tôi vạch trần trò bịp bợm của anh à?”
“Có ý gì?”, Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
“Ồ, còn giả vờ sao? Chẳng phải anh mời một đại sư Bàng giả đến ăn cơm ư? Bị tôi bắt được tại trận rồi mà còn không thừa nhận à?”
Khương Mỹ Nghiên nhướng mày lạnh lùng nói, khoanh tay trước ngực làm lộ rõ vóc dáng đầy đặn.
“Đại sư Bàng giả?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày quay đầu nhìn Bàng Ngọc Thành một bên.
Bàng Ngọc Thành bất lực lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không hiểu gì.
Thấy bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Tiêu Chính Văn, Khương Mỹ Nghiên chỉ vào Bàng Ngọc Thành vẻ mặt vô tội nói: “Ông ta chính là đại sư Bàng giả! Là anh tìm người giả mạo!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn mới hiểu, cười mỉa mai nói: “Giả à? Ai nói với cô là giả?”
“Hừ! Tôi biết là anh sẽ không thừa nhận mà! Tôi nói cho anh biết bảy giờ tối nay, chúng tôi sẽ mời đại sư Bàng đến phòng bao cao cấp ở tầng cao nhất Tề Hiền Lâu ăn cơm. Nhưng không phải là cái người đang đứng ở đây, cho nên anh dám nói người này không phải là giả à?”
Khương Mỹ Nghiên cao ngạo nói, ánh mắt lộ vẻ chế nhạo.
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Cô nói tối nay sẽ mời đại sư Bàng ở Tề Hiền Lâu sao?”
“Phải”, Khương Mỹ Nghiên khẳng định chắc chắn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nhìn Bàng Ngọc Thành hỏi: “Đại sư Bàng, có chuyện này không?”
Bàng Ngọc Thành cười gượng lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, tối nay tôi không hề có sắp xếp này”.
Ồ…
Tiêu Chính Văn hiểu ra rồi, anh cười nhạt hỏi: “Nói như vậy, người kia là đại sư Bàng giả mà Ngô Khoan Nghiệp mời đến?”
“Cái gì giả? Ông ta mới là giả!”
Khương Mỹ Nghiên tức chết mất, quát lớn: “Tiêu Chính Văn, anh đủ rồi đấy! Anh tìm một đại sư Bàng giả mà còn có thái độ này! Nếu đã như vậy, vậy được, tối nay các anh cùng đến đó, chúng ta mặt đối mặt xem ai mời đến đại sư Bàng thật”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn đáp.
Mà lúc này hai mắt Khương Vy Nhan đỏ bừng nói: “Chính Văn, đủ rồi!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, hơi khó hiểu nhìn Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan không nhịn được nữa rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em biết anh muốn làm em vui nên mới tìm một đại sư Bàng giả đến, em không trách anh, thật sự không trách anh. Nhưng bây giờ anh không nên như vậy, chỉ khiến anh và em càng mất mặt hơn thôi… Na Na còn ở đây, em rất lo lắng sau này anh sẽ dạy hư con bé…”
Nhìn Khương Vy Nhan đau lòng khóc lóc, Tiêu Chính Văn hơi chua xót, giải thích: “Vy Nhan, anh không gạt em…”
“Anh đừng nói nữa, em biết cả rồi”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người đi vào phòng nhốt mình trong đó.
Khương Mỹ Nghiên nói: “Hừ! Tiêu Chính Văn, tôi mong tối nay anh có thể dẫn theo vị đại sư Bàng giả này đến”.
“Được! Chắc chắn rồi!”
Tiêu Chính Văn nói.
Sau đó, Khương Mỹ Nghiên hừ một tiếng xoay người đi ra khỏi sân nhỏ.
Nhìn bóng lưng dần xa của Khương Mỹ Nghiên, sắc mặt Tiêu Chính Văn hơi u ám. Anh nhìn Bàng Ngọc Thành nói: “Đại sư Bàng, tối nay còn phải nhờ ông đến bữa tiệc với tôi”.
“Việc tôi nên làm, nên làm”.
“Bàng Ngọc Thành gật đầu cười nói: “Tôi cũng không ngờ lại có người giả mạo tên tôi để lừa gạt. Nói thật, tôi cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là ai giống tôi như vậy, ngay cả người thật là tôi cũng bị nói thành giả”.
Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý Bàng Ngọc Thành cứ ngồi tự nhiên, sau đó anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra thì thấy một mình Khương Vy Nhan đang nằm khóc thút thít trên giường, vai không ngừng run rẩy.
“Vy Nhan…”
Tiêu Chính Văn vừa gọi cô, Khương Vy Nhan tức giận ném gối về phía anh nói: “Anh ra ngoài! Ra ngoài!”
Tiêu Chính Văn nhặt cái gối lên, mặt dày đi đến trước mặt Khương Vy Nhan nói: “Vy Nhan, hãy tin anh, anh thật sự không gạt em. Anh mời đến đại sư Bàng thật mà, tối nay em cứ đi theo anh, em sẽ biết ai là thật, ai là giả”.
“Chính Văn, đã đến lúc này rồi mà anh còn muốn gạt em sao?”
Mặt Khương Vy Nhan đầy nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, rất uất ức.
“Em không oán trách anh, cũng không giận anh gạt em, nhưng em không thể hiểu được anh đã bị chị Mỹ Nghiên vạch trần rồi mà còn có thể diễn được, anh không thấy rất mất mặt sao?”
Khương Vy Nhan vừa khóc vừa nói.
Vốn tưởng rằng Tiêu Chính Văn là người đàn ông có thể dựa vào, có thể tin tưởng.
Bây giờ xem ra là mình quá ngu ngốc.
Tiêu Chính Văn bỗng đi đến ôm chặt Khương Vy Nhan vào lòng. Mặc cho Khương Vy Nhan giãy giụa, anh dịu dàng nói: “Vy Nhan, Tiêu Chính Văn anh thề với trời anh không gạt em. Hãy cho anh một cơ hội để chứng minh mình được không?”
Khương Vy Nhan được Tiêu Chính Văn ôm vào lòng lại càng khóc to hơn, cuối cùng cô đẩy anh ra lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Được, em cho anh một cơ hội! Tối nay, có mất mặt thì cùng mất mặt, nhưng Tiêu Chính Văn, anh hãy nhớ những lời anh vừa nói!”
Chương 374: Buộc phải vạch trần
Mà lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Người nhà họ Khương đang ngồi nói chuyện với Ngô Khoan Nghiệp và một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng.
“Đại sư Bàng, thật là vinh hạnh khi chúng tôi có thể mời ông tới nhà làm khách”.
Khương Thái Xương kích động nói.
Thật không ngờ, Ngô Khoan Nghiệp có thể mời đại sư Bàng trong tin đồn tới!
Những người khác trong nhà họ Khương cũng kích động hùa theo:
“Đại sư Bàng không hổ là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới, phong cách này quả thật người bình thường không so bì được!”
“Đại sư Bàng ghé thăm nhà họ Khương là vinh hạnh cho nhà họ Khương chúng tôi! Chuyện này phải được công bố ra để mấy thế gia ở Tu Hà mở mang tầm mắt!”
“Phải phải phải! Nhất định phải làm tốt chuyện công khai! Đây là cơ hội tốt cho nhà họ Khương chúng ta nở mày nở mặt!”
Lúc này, đại sư Bàng giả – người mà mọi người đang khen ngợi đang ngồi trên ghế thái sư nhấp ngụm trà, suýt nữa thì phun hết nước trà ra!
Mặt ông ta đỏ bừng, hơi căng thẳng nhìn Ngô Khoan Nghiệp đang ở bên cạnh.
“Ông sao thế đại sư Bàng? Trà nóng quá hay sao?”
Khương Văn Kỳ ân cần hỏi thăm.
Đại sư Bàng giả dè dặt cười ha hả nói: “Hơi nóng”.
Phải nói là ngoại hình cũng như tướng mạo của ông đại sư Bàng giả này rất giống với Bàng Ngọc Thành, giống tới tám phần!
Nếu là người bình thường thì thật khó để phân biệt được ai thật ai giả.
Lúc này, đại sư Bàng giả đang nhìn Ngô Khoan Nghiệp với ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp cũng phản ứng lại, cười nói: “Thưa bác, thưa lão gia, cháu thấy không cần đâu. Suy cho cùng thì đại sư Bàng không thích mua danh trục lợi, hơn nữa lần này ông ấy tới Tu Hà là vì lời mời riêng nên không muốn để lộ hành tung của mình, tránh dẫn tới rắc rối không đáng có”.
Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ hùa theo nịnh hót: “Đúng, đúng, đúng! Thiếu gia Ngô nói đúng, chúng tôi cân nhắc không kỹ rồi, đại sư Bàng, mong ông đừng trách tôi”.
Đại sư Bàng giả mỉm cười gật đầu: “Không sao, không sao”.
Khi mọi người đang không ngừng tâng bốc đại sư Bàng giả và Ngô Khoan Nghiệp thì ở bên kia, Khương Mỹ Nghiên vội vội vàng vàng đi vào, vui mừng hét lớn: “Bố, ông nội, mọi người đoán xem lúc nãy cháu tới sân nhỏ gặp được ai?”
Thấy Khương Mỹ Nghiên hùng hổ mặt mày hớn hở bước vào, Khương Thái Xương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, trách móc: “Không ra thể thống gì cả! Không thấy đại sư Bàng còn đang ở đây sao?”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên mới bớt khoa trương, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi đại sư Bàng, cháu thất lễ rồi”.
Đến lúc này Khương Thái Xương mới hỏi: “Cháu vừa nói cháu thấy ai?”
“Phải đó, Mỹ Nghiên, nhìn em vui vẻ vậy anh còn tưởng em trúng mấy triệu ấy chứ”, Ngô Khoan Nghiệp cười hùa theo: “Chuyện tốt gì thế, nói anh nghe thử xem nào”.
Mọi người đều vểnh tai lắng nghe.
Khương Mỹ Nghiên cười lớn rồi nói: “Trong sân nhỏ cháu cũng thấy một ông đại sư Bàng nữa!”
Soạt!
Người nhà họ Khương sững sờ, liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên với ánh mắt khó hiểu.
“Mỹ Nghiên, con đang nói bậy bạ gì vậy? Gì mà nhìn thấy đại sư Bàng khác? Chẳng lẽ trên thế giới còn có mấy ông đại sư Bàng hay sao?”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ tối sầm lại, đanh mặt quở trách.
Ngô Khoan Nghiệp cũng sửng sốt, hơi căng thẳng nhìn diễn viên đóng thế đóng đại sư Bàng mà mình tạm thời tìm tới, không khỏi đổ mồ hôi lạnh hai bên thái dương.
“Phải đó con gái, con nói vậy là có ý gì vậy? Sao mẹ nghe không hiểu gì cả thế?”
Tiết Mai hoài nghi hỏi.
Ngay cả Khương Thái Xương cũng hơi mơ hồ.
Khương Mỹ Nghiên cười ha hả, nói: “Mọi người không biết chứ hôm nay Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng tới sân nhỏ ăn cơm rồi bị cháu bắt gặp!”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
“Chuyện… chuyện gì đây? Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng đến sao?”
“Khoan đã! Sao tôi nghe xong mà mơ hồ luôn vậy? Trong sân nhỏ có đại sư Bàng thì ông đại sư Bàng trước mắt là ai?”
“Ôi! Có hai đại sư Bàng luôn sao?”
Nhất thời, mọi người nháo nhào cả lên, thảo luận vô cùng rôm rả!
“Mỹ Nghiên, rốt cuộc chuyện này là sao? Con mau nói rõ ràng đi!”
Khương Văn Kỳ sốt ruột.
Những người khác cũng lộ vẻ vô cùng nôn nóng.
Chỉ có Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng giả mà cậu ta mời tới kia hơi chột dạ, họ liếc mắt nhìn nhau với vẻ hơi bối rối.
Ánh mắt Ngô Khoan Nghiệp như muốn hỏi lại: “Sao lại có thêm một đại sư Bàng chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có mấy diễn viên đóng thế khác?”
Mắt ông đại sư Bàng giả như đang trả lời: “Tôi cũng không rõ nữa thưa thiếu gia Ngô… Tôi đóng vai đại sư Bàng ba bốn năm rồi còn không biết ông ấy có diễn viên đóng thế khác, có điều ở cái Hoa Quốc rộng bao la này có diễn viên đóng thế khác của ông ấy cũng chẳng có gì lạ… Nhưng mà tôi lo nhỡ gặp phải đại sư Bàng thật thì… phải làm sao đây?”
Ngô Khoan Nghiệp cau mày, ánh mắt tỏ ý rằng : “Bình tĩnh trước đã! Xem tình hình rồi tính tiếp…”
Sau đó Ngô Khoan Nghiệp đứng dậy, giả bộ rất khó coi hỏi: “Mỹ Nghiên, em nói là trong sân nhỏ cũng có một đại sư Bàng sao? Em chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn trăm phần trăm! Trông cực kỳ giống đại sư Bàng luôn, giống tới tám phần!”
Khương Vy Nhan nhấn mạnh nói.
Lúc này Ngô Khoan Nghiệp sững sờ, những người khác cũng vậy, nhao nhao hỏi Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng trước mặt:
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Thiếu gia Ngô, chẳng lẽ lại có tới mấy đại sư Bàng à?”
“Đại sư Bàng, ông còn có anh em sinh đôi sao?”
Ngô Khoan Nghiệp liền phản bác: “Không thể nào! Trên thế giới sao lại có hai đại sư Bàng được! Là giả đó! Chắc chắn người trong sân nhỏ là giả! Tiêu Chính Văn này được lắm, vì lấy lòng Khương Vy Nhan mà tìm diễn viên đóng thế! Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng! Em cũng nghĩ vậy, lúc đó em còn mắng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cơ!”
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Ngô Khoan Nghiệp.
Nếu không, chẳng lẽ đại sư Bàng ăn mặc sang trọng hiện đang đứng trước mặt họ là giả hay sao?
Sao có thể chứ?
Đại sư Bàng trong sân nhỏ ăn mặc rất giản dị, không hề có phong thái của một đại sư!
Đây cũng là lý do Khương Mỹ Nghiên chắc chắn như vậy.
Nếu để Bàng Ngọc Thành thật biết thì ông ấy cũng cạn lời.
Không ngờ bản thân ăn mặc bình thường tuỳ ý lại bị coi là hàng nhái cao cấp loại A…
Nghe thấy những lời này, đám người nhà họ Khương mới tỉnh ngộ, vẻ mặt nghiêm túc chửi bới tới tấp:
“Thật không biết xấu hổ! Vậy mà còn dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”
“Cái thằng Tiêu Chính Văn này! Mưu ma quỷ chước gì cũng nghĩ ra được!”
“Đại sư Bàng, ông yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dạy dỗ nghiêm túc tên Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan kia! Tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm ô uế danh tiếng của ông!”
Đại sư Bàng giả vội gật đầu, đứng chắp tay sau lưng, nghiêm khắc mắng: “Hừ! Tôi không ngờ còn có người dám giả mạo danh tiếng của tôi để đi lừa bịp! Người như này nhất định phải bắt trói lại!”
Có người dám cướp công việc của ông ta khiến Đinh Lập Xuân rất tức giận!
Mấy năm nay ông ta phất lên như diều gặp gió là do ngoại hình quá giống đại sư Bàng Ngọc Thành, ông ta nhận không ít hoạt động kinh doanh nhỏ, kiếm được khối tiền!
Những hoạt động kinh doanh này đều là mở những cửa hàng như tiệm váy cưới hoặc khánh thành khách sạn tiệc cưới hay là tổ chức hôn lễ ở một vài địa điểm nhỏ, v.v..
Mà cũng rất ít người thực sự biết Bàng Ngọc Thành, do đó Đinh Lập Xuân không hề lo sẽ có người vạch trần mình.
“Đúng! Nhất định phải vạch trần bọn họ!”
Ngô Khoan Nghiệp tức giận nói: “Đi, giờ chúng ta đi vạch trần tên đại sư Bàng giả kia!”
“A, chồng ơi đừng vội, em với Tiêu Chính Văn đã hẹn rồi, bảy giờ tối nay bảo bọn họ dẫn đại sư Bàng giả đó cùng tới Tề Hiền Lâu, tới lúc đó chúng ta hẵng vạch trần anh ta trước mặt mọi người, để anh ta và Khương Vy Nhan lên không được mà xuống cũng không xong!”
Khương Mỹ Nghiên hung dữ nói, thầm thấy vô cùng sảng khoái, cực kỳ mong chờ bữa tiệc tối nay!
Chương 375: Quỳ xuống xin lỗi ư? Ông không xứng
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp cũng cười khẩy, nói: “Không tồi! Ý kiến này được đấy, khiến cho anh ta không ngóc đầu lên nổi!”
“Đúng đúng đúng! Nên làm như thế!”
“Vừa hay đại sư Bàng cũng ở đây, thật giả tự khắc sẽ rõ ràng!”
“Cái tên Tiêu Chính Văn này cũng buồn cười thật đấy, vậy mà lại dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”
Lúc này, đám người nhà họ Khương đều đồng loạt trưng ra vẻ mặt châm biếm và nụ cười khẩy.
Tiếp đó, vào lúc mọi người đang cùng nhau tán gẫu thì Ngô Khoan Nghiệp lại kéo Đinh Lập Xuân ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông có nắm chắc không đấy?”
Đinh Lập Xuân nói: “Thiếu gia Ngô, cậu yên tâm, chuyện đóng giả đại sư Bàng này tôi là diễn viên lão làng rồi, không ai có thể diễn giống hơn tôi đâu! Chỉ cần đối phương không phải đại sư Bàng thật thì về cơ bản tôi chính là người thật!”
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp gật đầu, hài lòng cười nói: “Tốt, tốt lắm! Xong việc sẽ cho ông thêm mười nghìn tệ!”
“Thật sao? Cảm ơn thiếu gia Ngô!”
Đinh Lập Xuân kích động hô lên, nước mắt lưng tròng!
Ông ta hơn năm mươi tuổi, vì miếng cơm manh áo mà phải đóng giả nhân vật lớn cũng không dễ dàng gì.
Buổi tối.
Trong phòng bao cao cấp nhất trên tầng cao nhất Tề Hiền Lâu.
Lúc này, ba chiếc bàn trong phòng bao đã chật kín chỗ.
Đám người nhà họ Khương đang bàn tán sôi nổi về “đại sư Bàng” ngồi ở chính giữa và cả Ngô Khoan Nghiệp!
“Đó chính là ông chủ nhỏ của nhà họ Ngô và là con rể tương lai của nhà họ Khương chúng ta sao? Vẻ ngoài đúng là một nhân tài!”
“Đúng vậy! Không ngờ cái người thần bí mời được đại sư Bàng mà Tu Hà đồn thổi gần đây lại là thiếu gia Ngô!”
“Thật ngưỡng mộ chị Mỹ Nghiên, vậy mà có thể tìm được một người đàn ông vừa có tiền vừa có tài như vậy!”
Lúc này, đám họ hàng và con cháu nhà họ Khương cùng nhau bàn luận vô cùng náo nhiệt.
Ngô Khoan Nghiệp và Đinh Lập Xuân – đại sư Bàng giả ngồi ở chính giữa, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, cao ngạo xa cách!
Cảm giác được người ta tâng bốc và ngưỡng mộ đúng là quá sảng khoái!
Mà lúc này, trong tiếng cười nói rộn ràng của mọi người, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra.
Tiêu Chính Văn dẫn theo Khương Vy Nhan, sau lưng còn có Bàng Ngọc Thành và trợ lý của ông ấy xuất hiện trước cửa phòng bao.
Mọi người thấy vậy thì đều lộ ra vẻ hoài nghi.
“Ô? Sao bọn họ lại đến thế?”
“Mấy người không cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng bọn họ hơi giống ai đó à?”
“Ôi, anh đừng nói, hình như cũng hơi… Trời ơi! Đây không phải đại sư Bàng sao?”
“Trời đất ơi! Sao lại có đến hai đại sư Bàng thế này?”
Ngay lập tức, cả phòng bao liền trở nên huyên náo, ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn về phía Bàng Ngọc Thành đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn về phía đại sư Bàng giả lúc này đang ngồi ở chính giữa bàn tiệc, mắt đã hoa cả lên!
Quá… quá giống!
Không có điểm nào khác biệt cả!
Chuyện này là sao vậy chứ?
Lúc mọi người vẫn chưa kịp hiểu gì, Khương Mỹ Nghiên nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn đến thì lập tức đứng dậy, nói với vẻ mặt châm biếm cười cợt: “Ôi chao, Tiêu Chính Văn, anh vẫn còn dám đến cơ à? Còn dẫn theo cả đại sư Bàng giả tới, anh đúng thật không biết chữ “chết” viết thế nào nhỉ”.
Đại sư Bàng giả?
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, trố mắt nhìn nhau.
Vậy mà có người còn dám giả mạo đại sư Bàng?
“Mẹ nó, đừng nói, hai đại sư Bàng này trông thật giống nhau, nhìn kỹ thì đúng là không phân biệt nổi”.
“Nực cười quá đi mất! Tiêu Chính Văn lại tìm một đại sư Bàng giả đến đây ăn cơm, vậy là có ý gì?”
“Thật là láo xược! Đây không phải là làm mất mặt nhà họ Khương chúng ta hay sao?”
Những âm thanh chất vấn, chỉ trích không ngừng vang lên.
Bên này, đám người Khương Văn Kỳ ngồi ở bàn chính giữa, lúc nhìn thấy Bàng Ngọc Thành ở sau lưng Tiêu Chính Văn thì cũng giật nảy mình!
Nếu không phải cũng đang có một đại sư Bàng ngồi bên cạnh mình thì bọn họ thật sự sẽ cho rằng người đi cạnh Tiêu Chính Văn kia mới là thật…
Quá giống!
Chính bởi vì như vậy, Khương Văn Kỳ mới vô cùng phẫn nộ, mạnh mẽ đập bàn quát tháo: “Tiêu Chính Văn! Mày quá hỗn láo rồi đấy! Hôm nay, khó khăn lắm nhà họ Khương mới mời được đại sư Bàng đến dùng bữa thông qua thiếu gia Ngô, vậy mà mày lại dám đưa một đại sư Bàng giả tới để rêu rao! Mày có còn coi nhà họ Khương này ra cái gì không? Có còn coi đại sư Bàng ra cái gì không hả?”
“Đúng thế! Quá đáng hận rồi! Vậy mà còn có mặt mũi để qua đây!”, Tiết Mai cũng hùa theo.
“Khương Học Bác, đây là cậu con rể tốt của chú à? Sao có thể làm ra mấy chuyện mất mặt như thế chứ? Đây không phải đang huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Khương chúng ta hay sao?”
Lúc này, sắc mặt của Khương Học Bác cũng vô cùng khó coi, lắc đầu thở dài không thôi!
Từ Phân bên cạnh cũng tức tới mức đỏ mặt tía tai, vừa nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán hận vừa không ngừng cười khổ sở.
Khương Thái Xương cũng lạnh lùng hừ một tiếng, cây gậy trong tay gõ mạnh lên mặt đất, quát mắng: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm loạn quá rồi đấy! Nếu cậu đã đến rồi thì mau xin lỗi đại sư Bàng đi, xin đại sư Bàng tha thứ! Nếu không thì chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho ra nhẽ trước mặt tất cả người nhà họ Khương!”
Nghe thấy Khương Thái Xương nói vậy, Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn sang Đinh Lập Xuân, nói: “Đại sư Bàng, ông xem, vị này trông giống ông quá nhỉ”.
Đinh Lập Xuân trầm lặng, nhìn Bàng Ngọc Thành đứng ở phía xa, nhếch mép cười khẩy, nói: “Thế gian rộng lớn, quả là chuyện gì cũng có! Ông bạn, ông giả mạo tôi thì đã đành. Bây giờ lại còn dám xuất hiện cùng một chỗ với tôi, còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi? Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người về đồn luôn!”
Câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của Đinh Lập Xuân!
Thật không ngờ lại có người giống đại sư Bàng đến thế.
Nếu không phải bản thân là kẻ giả mạo thì Đinh Lập Xuân suýt chút nữa đã cho rằng đối phương là đại sư Bàng thật!
Nhưng người này ăn mặc cũng giản dị quá.
Là vì không có thù lao hay sao?
Sao lại trông nghèo hèn như vậy!
Vừa nhìn đã thấy không giống đại sư Bàng!
Bên này, Tiêu Chính Văn hoàn toàn thờ ơ, Khương Vy Nhan đứng bên cạnh lo lắng và sợ hãi túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Tiêu Chính Văn, em hơi sợ, thật sự có đến hai đại sư Bàng sao… Chi bằng chúng ta cứ xin lỗi họ đi”.
Đến tận bây giờ Khương Vy Nhan mới hiểu ra tại sao Khương Mỹ Nghiên lại khẳng định chắc nịch đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời tới chỉ là giả mạo.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Tin anh đi, kẻ đang ngồi kia mới là giả mạo!”
“Nực cười!”
“Ăn nói linh tinh! Cậu dám nghi ngờ đại sư Bàng à?”
“Đúng là buồn cười! Tiêu Chính Văn, cậu cũng không nhìn cho rõ sự khác nhau của hai đại sư Bàng đi! Người đứng sau lưng cậu trông cứ như đồ nhà quê, cậu không bị ông ta lừa đấy chứ?”
Trong nháy mắt, đám người cùng nhau cười ồ lên và thảo luận sôi nổi.
Tên Đinh Lập Xuân giả mạo đại sư Bàng cũng cười khẩy, nghênh ngang tự đắc đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn và Bàng Ngọc Thành, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười, nói: “Chàng trai, cậu còn quá trẻ, bị người ta lừa gạt cũng là có nguyên do, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi và nhận sai với tôi, tôi có thể tha cho cậu lần này. Ngược lại, chỉ cần tôi báo cảnh sát chuyện tôi bị người ta giả mạo thì mấy người chỉ còn nước ngồi tù mọt gông”.
Nghe vậy, Khương Vy Nhan lo lắng tới mức đã chuẩn bị sẵn sàng để xin lỗi.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười khẩy, nói: “Rốt cuộc ai là thật ai là giả thì vẫn chưa nói chắc được. Nhưng nếu bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi và thừa nhận ông là kẻ giả mạo thì có thể tôi sẽ đề nghị đại sư Bàng tha cho ông một lần này”.
Chương 376: Hoảng sợ, thật sự hoảng sợ rồi
Nghe những lời nói này, không gian lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh!
Sao tên Tiêu Chính Văn này lại có thể kiêu ngạo như vậy!
Lại dám nói đại sư Bàng trước mặt là giả mạo?
Thật là khó mà tưởng tượng nổi!
“Cậu nói cái gì? Thằng nhóc kia, cậu quá láo xược! Dám nói tôi là giả mạo ư?”
Đinh Lập Xuân cực kỳ nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đỏ ngầu, trong mắt đều là tơ máu!
Điều ông ta kiêng dè nhất là bị người khác chỉ thẳng mặt là đồ giả mạo!
Điều này làm nội tâm ông ta vừa hoảng sợ vừa tức giận!
Mặc dù bản thân chính là kẻ giả mạo, nhưng bị người khác nói ra, trong lòng Đinh Lập Xuân thực sự nổi giận!
“Tiêu Chính Văn! Đủ rồi! Sao anh lại có thể không tôn trọng đại sư Bàng như vậy? Còn dám nói đại sư Bàng là giả mạo!”
Ngô Khoan Nghiệp lập tức đứng dậy, sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn quát lớn!
“Đúng là điên rồi! Đại sư Bàng là người có thân phận tôn quý thế nào, mà lại có thể bị nghi ngờ là giả mạo!”
“Buồn cười chết mất! Tiêu Chính Văn sẽ không cho rằng bản thân mời được người thật đến chứ?”
“Buồn cười quá đi mất! Tôi không nhìn nổi nữa rồi, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Sắc mặt người nhà họ Khương đều cực kì phẫn nộ!
Khương Học Bác và Từ Phân giận tím mặt, đập mạnh ly rượu trước mặt xuống bàn, tức giận quát: “Khương Vy Nhan! Lập tức đưa cậu ta và cả tên giả mạo đại sư Bàng cút ra ngoài! Khương Học Bác tôi không có loại con gái con rể như vậy!”
“Hừ! Thật là quá mất mặt! Nhà họ Khương chúng ta sao lại có loại con rể như vậy chứ!”
Từ Phân tức tối làm ầm ĩ lên.
Khương Thần ngồi yên một chỗ, chỉ biết lắc đầu cười khẩy, khinh thường nói: “Có những người, cái gì cũng không giỏi, chỉ có tỏ vẻ là giỏi!”
Bên này, Khương Vy Nhan cũng lo lắng không thôi, cơ thể run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt cánh tay của Tiêu Chính Văn.
Thực sự, cô cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sớm biết thế này, lẽ ra bản thân không nên tin tưởng Tiêu Chính Văn.
Nhưng mà.
Đối mặt với sự chế giễu và khinh bỉ của mọi người, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhướng mày, cơ thể toát ra áp lực bức người, nhìn chằm chằm Đinh Lập Xuân nói: “Vị đại sư Bàng này, tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết quý trọng!”
“Hừ!”
Đinh Lập Xuân lạnh lùng hừ một tiếng, cười lớn nói: “Nực cười! Tôi chính là đại sư Bàng thật, tôi còn sợ cậu mời được một người giả mạo tới nữa sao?”
Lúc nói câu này, ánh mắt Đinh Lập Xuân không mấy thiện cảm nhìn Bàng Ngọc Thành phía sau Tiêu Chính Văn.
Bàng Ngọc Thành cũng cạn lời lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật không ngờ, Bàng Ngọc Thành tôi sống lâu như vậy, lại có thể gặp một Bàng Ngọc Thành giả mạo giống như thế. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin”.
“Cậu Tiêu, nếu đã như vậy, thì để tôi giải quyết chuyện này cho”.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Đinh Lập Xuân thấy vậy, lạnh lùng cười nhạt: “Nực cười! Mọi người nghe thấy chưa, đây là chuyện nực cười đến mức nào chứ! Một kẻ mạo danh tôi, còn dám ngông cuồng như vậy!”
Đồng thời, trong lòng Đinh Lập Xuân tức giận thầm nghĩ: dám cướp bát cơm của tao? Hôm nay không làm vỡ bát chúng mày thì tao không tên là Đinh Lập Xuân nữa!
“Đại sư Bàng! Dạy dỗ hắn mạnh tay vào!”
“Đúng vậy! Đại sư Bàng, hãy để cho tên giả mạo kia phải nhận sự trừng phạt!”
“Còn cả tên Tiêu Chính Văn nữa, cũng không thể bỏ qua cho hắn!”
Tất cả mọi người đồng thanh nói “Được”.
Nhưng.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh cười nói: “Nếu như ông chính là đại sư Bàng, vậy thì chắc ông cũng biết hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế Kevin nhỉ?”
Xì xào!
Kevin, hội trưởng hiệp hội thiết kế váy cưới quốc tế, cực kì nổi tiếng!
Những người ngồi dưới, có người không biết, lập tức nghe những người biết nói vài câu, ai nấy đều có sắc mặt kinh ngạc!
Kevin này lại là một tỷ phú với tài sản trị giá hàng chục tỷ đô la mỹ!
Nghe thấy vậy, Đinh Lập Xuân sửng sốt, trên trán toát mồ hôi, đưa mắt về phía Ngô Khoan Nghiệp ngồi bên cạnh rồi tiếp lời: “Đương nhiên là biết! Ờ… Kevin à, là một người bạn cũ của tôi! Quan hệ của chúng tôi cực kì tốt! Thường thường cùng nhau bàn luận về ý tưởng thiết kế váy cưới này, còn thỉnh thoảng cùng nhau cưỡi ngựa đánh golf!”
Nghe xong, tất cả mọi người ngồi dưới lần lượt ngưỡng mộ và sùng bái!
“Ôi, không hổ danh là đại sư Bàng!”
“Đại sư Bàng giỏi quá! Lại có thể cưỡi ngựa đánh golf cùng tỷ phú!”
“Đại sư Bàng, ngầu thật!”
Nghe những lời ngưỡng mộ từ mọi người, vẻ mặt Đinh Lập Xuân cũng tràn đầy sự kiêu ngạo.
Bàng Ngọc Thành gật đầu cười nói: “Nếu đã như vậy, thì chi bằng mời vị đại sư Bàng đây gọi một cuộc điện thoại cho Kevin? Tôi nghĩ, các vị ngồi dưới đây đều có một sự sùng bái với hội trưởng Kevin”.
Ngay lập tức, sắc mặt Đinh Lập Xuân trở nên tái mét, vô cùng khó coi.
Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Cái này…”, Đinh Lập Xuân luống cuống hết cả lên.
Ông ta đâu hề quen biết Kevin chứ, đây không phải là muốn lấy mạng ông ta sao?
Đinh Lập Xuân nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp chỉ mỉm cười, sắc mặt hơi lo lắng, vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, mấy người nhà họ Khương ngồi bên cạnh đã bắt đầu lên tiếng.
“Đại sư Bàng, gọi một cuộc đi, cơ hội hiếm có”.
“Đúng vậy, là hội trưởng Kevin đấy, một người nổi tiếng như vậy có thể nói chuyện điện thoại với nhà họ Khương chúng tôi, đồn ra ngoài thì quá hãnh diện rồi!”
“Gọi một cuộc đi”.
Đối mặt với lời thúc giục của mọi người, Đinh Lập Xuân đã lỡ cưỡi trên lưng cọp, sắc mặt càng ngày càng lo lắng hoảng sợ.
Ông ta cười nói: “À… các vị, các vị, bây giờ tôi đang ở trong nước, gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin không tiện lắm, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ gọi”.
“Có gì mà không tiện chứ? Bây giờ trong nước là buổi tối, thành phố Shengton bên kia là ban ngày, chính là thời gian đi làm”.
Bàng Ngọc Thành đứng chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt cực kì ung dung, nói: “Không lẽ nào, vị đây là đại sư Bàng giả mạo, nên không dám gọi?”
Nghe xong, Đinh lập Xuân hoảng hốt, mặt đỏ bừng, nói: “Ai nói tôi là giả mạo chứ! Còn dám nói bậy! Tôi chỉ là… chỉ là quên đem theo điện thoại…”
“Không mang điện thoại à, tôi có này”.
Bàng Ngọc Thành bình tĩnh lấy điện thoại ra.
Không chỉ ông ấy, khi người nhà họ Khương thấy cảnh này cũng lần lượt đưa điện thoại của mình ra, vô cùng kích động nói:
“Đại sư Bàng, dùng điện thoại của tôi này!”
“Điện thoại của tôi là đời mới nhất, dùng của tôi đi!”
“Nhất định phải gọi! Nhất định phải khiến cho tên lừa đảo này biết bản lĩnh và sức ảnh hưởng của đại sư Bàng”.
Thấy người nhà họ Khương nhiệt tình như vậy, mười mấy chiếc điện thoại đưa đến trước mặt mình, Đinh Lập Xuân hoảng sợ!
Ông ta thầm nhủ xong đời rồi, xong đời rồi!
Sau đó, Đinh Lập Xuân liếc nhìn Ngô Khoan Nghiệp bằng ánh mắt cực kỳ lo lắng, Ngô Khoan Nghiệp cũng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đại sư Bàng sao có thể dễ dàng để kẻ giả mạo này nghi ngờ! Nếu ông nói mình là thật, vậy thì chi bằng ông tự gọi điện thoại cho hội trưởng Kevin một cuộc đi!”
Nói đến đây, Ngô Khoan nghiệp nhếch mép cười gian xảo.
Tuyệt vời!
Đầu óc mình cũng khá nhanh nhạy đấy!
Ngô Khoan Nghiệp thầm nghĩ, đại sư Bàng mà Tiêu Chính Văn mời đến chắc chắn là giả mạo!
Nếu không thì thế nào?
Chẳng lẽ một con chó hoang nhà họ Tiêu, một kẻ vô dụng ăn bám, lại thực sự có thể mời được đại sư Bàng nổi danh quốc tế đến đây sao?
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia Ngô nói rất đúng, để kẻ mạo danh đó gọi!”
“Đúng vậy! Là ông nhắc đến trước, vậy ông gọi một cuộc thử xem!”
“Tự mình đào hố chôn mình, thật là nực cười!”
Mọi người bật cười hớn hở!
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại rất bình tĩnh cười đáp: “Được”.
Nói xong, ông ấy cầm điện thoại, gọi một cuộc cho Kevin, chẳng mấy chốc, đầu bên kia truyền đến giọng nói phóng khoáng của một người đàn ông trung niên ngoại quốc, nói bằng giọng Hoa Quốc tiêu chuẩn: “Alo, đại sư Bàng, chào ông, thật không ngờ, bây giờ ông lại gọi điện cho tôi…”
Chương 377: Ông ta mới là giả
Kết nối được thật sao?
Cả phòng bao đều trở nên tĩnh lặng!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bàng Ngọc Thành với vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn hít sâu vài hơi khí lạnh!
Bên này, Bàng Ngọc Thành nói chuyện với Kevin vài câu rồi cúp điện thoại, chỉ còn đám người nhà họ Khương vẫn trợn mắt há hốc mồm chết lặng tại chỗ.
“Chuyện này… là sao chứ?”
“Ông ta gọi điện thoại cho Kevin thật sao?”
“Ông ta không phải kẻ giả mạo à? Như vậy là sao chứ?”
Lúc này, Đinh Lập Xuân đã hoàn toàn hoảng hốt, trên trán cũng đầm đìa mồ hôi lạnh!
Ông ta sợ rồi.
Đối phương thật sự gọi điện được cho Kevin…
Lẽ nào ông ấy là đại sư Bàng thật sao?
Mà lúc này, Ngô Khoan Nghiệp lại cười gằn nói: “Thú vị đấy, không ngờ trò diễn kịch này của ông lại trọn gói như thế. Cái người tên Kevin ở trong điện thoại cũng là giả đúng không? Dù gì cũng chưa một ai trong số chúng ta từng được gặp Kevin, ông gọi bừa một cuộc điện thoại là muốn biến giả thành thật luôn à?”
Câu nói này đã khiến mọi người tỉnh ngộ ngay tức khắc.
Đinh Lập Xuân cũng rất kích động, gào mồm lên: “Đúng! Cái tên Kevin kia cũng là giả mạo thôi! Mấy người quá vô liêm sỉ rồi! Chuyện giả danh tôi, tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu như ông không chịu nhận sai thì đừng có mà trách tôi vô tình!”
Bàng Ngọc Thành bất lực lắc đầu, nói: “Xem ra ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Nói xong, Bàng Ngọc Thành lại bấm điện thoại lần nữa, sau đó chắp tay ra sau lưng.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Lập Xuân và Ngô Khoan Nghiệp đều hơi hoảng sợ, cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”
Đinh Lập Xuân lạnh lùng hỏi.
Bàng Ngọc Thành lạnh nhạt trả lời: “Thiếu tá Hàn Lợi Dân”.
Trời ơi!
Câu nói này khiến cho mọi người cùng trợn mắt kinh ngạc!
Thiếu tá Hàn Lợi Dân?
Ông ta gọi điện thoại cho thiếu tá Hàn Lợi Dân sao?
Ông ta không phải là giả mạo à?
Đinh Lập Xuân nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó bật cười lớn: “Được được được! Không ngờ ông lại tự giác như vậy, còn biết đường ra tự thú”.
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại cười nhạt, nói: “Ai nói là tôi ra tự thú?”
Ơ?
Không phải tự thú hả?
Đinh Lập Xuân ngỡ ngàng, sau đó mới phản ứng trở lại, trên trán lại đầm đìa mồ hôi lạnh, ánh mắt vô cùng hoảng hốt!
Không đợi ông ta mở miệng, Bàng Ngọc Thành đã đứng dậy, nói với đám người nhà họ Khương ở phía đối diện: “Thật xin lỗi, tôi mới là Bàng Ngọc Thành thật sự, vị này là kẻ giả mạo. Thiếu tá Hàn Lợi Dân sẽ đến đây ngay thôi, thật giả tự khắc sẽ rõ ràng”.
Câu nói này khiến đám người nhà họ Khương sững sờ!
Ngô Khoan Nghiệp ngồi ở bàn chính giữa, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như người này thật sự là đại sư Bàng, vậy thì chuyện mình tìm người giả mạo chắc chắn sẽ bị bại lộ!
Vậy nên, Ngô Khoan Nghiệp bắt đầu hống hách càn quấy, gào lên: “Ăn nói vớ vẩn, sao ông có thể là đại sư Bàng được chứ? Ông đang muốn dọa ai ở đây thế? Không được, tôi phải cho người đến xử lý ông luôn!”
Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp đứng bật dậy định rời khỏi phòng bao.
Nhưng lúc cậu ta vừa đi đến cửa phòng bao thì lập tức sững sờ tại chỗ, lùi lại vào trong phòng bao với ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Ngay trước mắt.
Một đoàn binh lính của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà vác súng trên vai xông vào trong phòng, mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc!
Theo sát sau là một tiếng quát lạnh lùng: “Gan lớn thật đấy! Dám giả mạo đại sư Bàng trên đất Tu Hà này cơ à?”
Đám người đưa mắt nhìn sang thì thấy Hàn Lợi Dân mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng bước vào bên trong!
Cặp mắt lạnh lùng nhìn khắp phòng một lượt!
Thiếu tá Hàn Lợi Dân!
Thật sự là thiếu tá Hàn Lợi Dân!
Trời đất ơi!
Cả nhà họ Khương đều ngơ ngác!
Mà lúc này, đám người Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt cung kính, rời khỏi vị trí để ra nghênh đón: “Thiếu tá Hàn, sao anh lại đến đây?”
Ngay sau đó, đám người nhà họ Khương đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Hàn Lợi Dân lạnh lùng liếc nhìn đám người Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ, và Ngô Khoan Nghiệp đang đứng phía trước, nói với chất giọng lạnh băng: “Tôi nghe nói ở đây có người giả mạo đại sư Bàng nên mới qua xem thử”.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Lợi Dân lập tức bước về phía Bàng Ngọc Thành đang chắp tay sau lưng, cung kính nói: “Đại sư Bàng, thật xin lỗi, nhận được điện thoại của ông, tôi lập tức lao đến đây luôn, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý”.
Bàng Ngọc Thành thờ ơ gật đầu.
Cảnh tượng này đã khiến cho cả nhà họ Khương đều hoàn toàn sững sờ!
“Trời đất ơi! Kia mới là đại sư Bàng hả?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư Bàng do thiếu gia Ngô mời tới là giả mạo sao?”
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Thiếu tá Hàn Lợi Dân đích thân tới xử lý, thế thì nhà họ Khương chúng ta chẳng phải là xong đời rồi sao?”
Trong tiếng bàn tán lo âu của mọi người, Hàn Lợi Dân lạnh lùng nhìn sang Đinh Lập Xuân lúc này đang muốn bỏ chạy, gầm lên: “Bắt ông ta lại cho tôi!”
Trong nháy mắt, một binh lính tiến nhanh lên phía trước và đè ngã Đinh Lập Xuân đang định bỏ chạy, sau đó dí thẳng họng súng vào đỉnh đầu Đinh Lập Xuân, khiến ông ta sợ tới mức quỳ dưới đất không ngừng van xin: “A, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà… Tôi tôi tôi, tôi cũng chỉ vì bát cơm mà thôi… Tôi thừa nhận, tôi không phải đại sư Bàng, tôi là kẻ giả mạo… Xin thiếu tá Hàn và đại sư Bàng tha cho tôi, tôi vẫn còn mẹ già và con nhỏ, tôi làm tất cả chỉ vì kiếm sống mà thôi..”
Nghe Đinh Lập Xuân hết lời cầu xin, đám người nhà họ Khương đang đứng trong phòng bao cũng sững sờ ngây dại!
Vô cùng kinh ngạc!
Người này thật sự là giả mạo!
Sao có thể như thế chứ?
Sắc mặt Khương Thái Xương vô cùng khó coi, Khương Văn Kỳ thì càng tệ hơn. Lúc này, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngô Khoan Nghiệp đang đứng trước cửa.
Ngô Khoan Nghiệp muốn tận dụng thời cơ để bỏ chạy, nhưng lại bị một binh lính túm lấy cổ áo ném ngược trở lại.
Hàn Lợi Dân lạnh lùng nhìn Đinh Lập Xuân đang quỳ dưới đất, phẫn nộ nói: “Nói! Ai sai ông giả mạo đại sư Bàng?”
Câu hỏi này doạ Đinh Lập Xuân run lên bần bật, ấp a ấp úng một lúc lâu, ánh mắt không ngừng liếc về phía Ngô Khoan Nghiệp, cuối cùng cũng mở miệng trả lời: “Là… là thiếu gia Ngô Khoan Nghiệp sai tôi làm…”
Nghe thấy vậy!
Tất cả mọi người đều ồ lên!
Hoá ra là Ngô Khoan Nghiệp?
Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp đã cuống hết cả lên, vội vàng xông lên đá ngã Đinh Lập Xuân, gào thét: “Mẹ kiếp! Sao có thể là tôi được! Ông ăn nói linh tinh, ngậm máu phun người!”
Tiếp đó, cậu ta lo lắng quay sang nhìn thiếu tá Hàn Lợi Dân, lại nhìn về phía người nhà họ Khương, gào lên: “Không phải cháu, thật sự không phải cháu, cháu… cháu cũng bị lừa! Là ông ta, là ông ta lừa cháu! Cháu cũng không ngờ ông ta lại là đại sư Bàng giả mạo… Xin mọi người, mọi người nhất định phải tin cháu…”
Đinh Lập Xuân nằm dưới đất, lập tức phản bác: “Cậu ăn nói linh tinh, chính cậu là người sai tôi giả mạo đại sư Bàng, còn trả cho tôi năm mươi nghìn tệ tiền công!”
“Có cái rắm! Ông dám mưu hại tôi à? Ông đây đánh chết ông!”
Ngô Khoan Nghiệp nổi điên, xông đến đấm đá Đinh Lập Xuân.
Hàn Lợi Dân lập tức sai hai binh lính kéo hai người đó ra, sau đấy đè họ xuống mặt đất, lạnh lùng nói: “Dẫn tất cả bọn họ về điều tra!”
Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp liền gào mồm lên: “Không phải tôi! Mỹ Nghiên, em phải tin anh, anh thật sự bị lừa mà…”
Ngay sau đó, Ngô Khoan Nghiệp và Đinh Lập Xuân bị dẫn ra khỏi phòng bao.
Bầu không khí trong phòng bao trở nên vô cùng khó xử và tĩnh lặng.
Hàn Lợi Dân và Bàng Ngọc Thành cùng quay sang nhìn nhau, gật đầu, sau đó Hàn Lợi Dân cũng nhanh chóng dẫn người rời đi.
Tiếp đó, Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đều nhìn Bàng Ngọc Thành với ánh mắt xấu hổ và áy náy, nói: “Đại… đại sư Bàng, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi cũng bị lừa, mong ông đừng trách móc để bụng. Ông mau ngồi xuống đi!”
“Đúng đúng đúng! Đại sư Bàng, mời ngồi!”
“Đại sư Bàng, ông rộng lượng, xin ông bỏ qua cho”.
Nhưng Bàng Ngọc Thành lại lạnh lùng nói: “Tôi vẫn nhớ ban nãy mấy người còn định đuổi tôi và cậu Tiêu đi cơ mà?”
Chương 378: Đánh vào chỗ chết
Nghe thấy vậy, tất cả người nhà họ Khương đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn nhau.
Khương Thái Xương cũng mang vẻ mặt xấu hổ kinh hãi, nói: “Đại sư Bàng, ông…”.
Nhưng mà!
Không đợi Khương Thái Xương giải thích, Bàng Ngọc Thành quay người bước về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói: “Cậu Tiêu, mọi việc giải quyết xong rồi, chúng ta nên về thôi nhỉ?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, đáp: “Được!”
Dứt lời, anh cầm tay Khương Vy Nhan vẫn còn đang ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, rời khỏi phòng bao.
Đợi đám người Tiêu Chính Văn đi khuất, đám người nhà họ Khương trong phòng bao mới phản ứng lại, bắt đầu bàn tán sôi nổi!
“Ôi trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con chó hoang Tiêu Chính Văn có thể mời được đại sư Bàng tới đây thật à?”
“Xong rồi, xong rồi! Có phải chúng ta đắc tội đại sư Bàng rồi không? Vậy phải làm sao đây?”
Trên mặt đám người Khương Thái Xương và Khương Văn Kỳ, đều là vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
“Học Bác, Vy Nhan là con gái con, Tiêu Chính Văn là con rể con, việc tối ngày hôm nay, vẫn phải để con ra mặt nói đỡ cho nhà chúng ta, đặc biệt là đại sư Bàng, nói vài câu tử tế, phải cầu xin ông ấy tha thứ cho nhà họ Khương chúng ta”.
Đột nhiên, Khương Thái Xương nghiêm túc nói với Khương Học Bác.
Khương Văn Kỳ tiếp lời: “Đúng! Chú hai à, chuyện này giao cho chú! Chuyện này liên quan đến sự phát triển và tương lai của nhà họ Khương chúng ta, chú nhất định phải xử lý cho tốt”.
Khương Học Bác sửng sốt, mặt đần ra, nhưng không thể không gật đầu đồng ý: “Để con thử xem”.
Còn bên này, sau khi Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan ra khỏi phòng bao, Khương Vy Nhan vẫn ngẩn ngơ như cũ, rất lâu sau mới phản ứng lại.
Cô dừng bước, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh… quen biết với đại sư Bàng thật à?”
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Đương nhiên rồi, không phải anh đã nói với em rồi sao?”
Hốc mắt Khương Vy Nhan lập tức đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, nhìn Tiêu Chính Văn đầy vẻ tự trách, nói: “Em xin lỗi, lúc trước đã trách lầm anh rồi, em lẽ ra nên tin tưởng anh”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Không sao, được rồi được rồi, chúng ta về thôi”.
…
Ngày hôm sau.
Khương Vy Nhan đến công ty làm việc như thường lệ, Tiêu Chính Văn cũng đưa Na Na đi học, sau đó đến tập đoàn Đỗ Thị.
Tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà.
Lúc này, ở cổng lớn công ty đột nhiên xuất hiện bảy tám gã đàn ông to lớn xăm trổ đầy mình, hùng hùng hổ hổ kéo nhau xông vào!
“Đỗ Tình Tuyết! Ai là Đỗ Tình Tuyết! Mau ra đây cho ông!”
Dẫn đầu là một gã đàn ông cao khoảng mét tám, trên cánh tay còn có hình xăm, ánh mắt phẫn nộ!
Sự việc xảy ra bất ngờ, gã đàn ông này còn dẫn theo nhiều người, hơn nữa còn nói oang oang, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Vài nhân viên bảo vệ vội vàng xông ra, ngăn cản trước mặt bọn chúng, lớn tiếng quát: “Các anh là ai? Ra ngoài! Nếu không ra ngoài chúng tôi báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Báo cái con mẹ mày! Ông đây tìm Đỗ Tình Tuyết!”
Gã đàn ông to lớn đó cầm côn thép đánh thẳng lên đầu nhân viên bảo vệ đang ầm ĩ, máu tươi bắn tung tóe!
“A!”
Chỉ một lúc, cả công ty trở nên hỗn loạn!
Tên này dám đánh người!
Hơn nữa thủ đoạn còn rất ác độc!
“Mẹ nó! Hôm nay ông đây chỉ đến tìm người phụ trách công ty của mấy người! Những người khác mau tránh ra một bên!”
Gã đàn ông to lớn cầm theo côn thép dính máu, chỉ thẳng mặt bốn năm nhân viên bảo vệ đang run lẩy bẩy.
Thật là quá hung hãn!
Động tĩnh phía bên này cũng đã nhanh chóng được truyền đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Đỗ, không hay rồi, có người tới công ty chúng ta gây chuyện!”
Trợ lý An An vội vàng đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra.
“Gây chuyện?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, đi đôi giày cao gót, mặc trên người bộ váy ngắn màu đen, vội vàng đi thang máy xuống tầng một của công ty.
Lúc đó, tầng một của công ty đã vô cùng hỗn loạn, bảy tám gã đàn ông to lớn xông vào gây rối đang đối đầu với nhân viên bảo vệ!
Đỗ Tình Tuyết nhanh chóng đến hiện trường, sắc mặt u ám, bảo người đưa nhân viên bảo vệ bị thương đi trước, sau đó đứng che chắn trước mặt mấy người bảo vệ.
“Cô chính là Đỗ Tình Tuyết à?”
Gã đàn ông to lớn đó nhìn thấy người đẹp trước mặt, đôi mắt hiện rõ dục vọng tham lam, nhưng nhanh chóng che giấu.
“Tôi là Đỗ Tình Tuyết, tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà, có chuyện gì, anh cứ nói với tôi!”
Vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng, giọng điệu cao ngạo.
“Ha ha”.
Gã đàn ông to lớn cười khẩy, ném một túi thuốc trong tay xuống mặt đất, giận dữ quát tháo: “Đại ca tao uống thuốc do công ty chúng mày sản xuất, nhưng bệnh không hề khỏi mà bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện! Tao nói cho chúng mày biết, nếu như hôm nay không cho anh em tao một lời giải thích, thì tao sẽ phá nát công ty của chúng mày!”
Gã đàn ông to lớn cao hơn mét tám, chỉ thẳng mặt Đỗ Tình Tuyết, vẻ mặt tựa như sắp ăn tươi nuốt sống cô ta.
Tập đoàn Đỗ Thị không chỉ lấn sân vào thị trường bất động sản, mà còn tham gia sản xuất dược phẩm.
Đây cũng chính là dự án mới được đưa vào gần đây của tập đoàn Đỗ Thị.
Đỗ Tình Tuyết liếc nhìn hộp thuốc dưới đất, đẩy nhân viên bảo vệ sang một bên, lạnh lùng nói: “Đây là tập đoàn Đỗ Thị, không phải bệnh viện! Đại ca anh có vấn đề gì thì nên hỏi bệnh viện chứ không phải đến đây làm loạn! Bảo vệ đâu, mau đưa người ra ngoài!”
“Con đàn bà thối tha, mày muốn chết à? Đây chính là thuốc của công ty chúng mày, đại ca tao uống xong mới bị hôn mê bất tỉnh. Nếu đại ca tao có mệnh hệ gì thì tao sẽ giết chết mày!”
Gã đàn ông lực lưỡng đó lớn tiếng mắng Đỗ Tình Tuyết.
Đỗ Tình Tuyết tức giận tái mặt, lông mày dựng ngược: “Công ty chúng tôi chỉ sản xuất thuốc, thành phần thuốc cũng đã được Cục quản lý Dược phẩm phê duyệt, nếu như bệnh nhân dùng thuốc mà có vấn đề gì, thì nên tìm đến bệnh viện, chứ không phải tìm chúng tôi! Chẳng lẽ chỉ cần uống thuốc của công ty chúng tôi, bệnh nhân có vấn đề gì, thì vấn đề thuộc về thuốc của công ty chúng tôi hay sao?”
“Mẹ nó, thuốc mà công ty chúng mày sản xuất chính là thuốc hại người!”
Gã đàn ông to lớn này rõ ràng là đến gây sự, đột nhiên tát lên mặt của Đỗ Tình Tuyết một bạt tai, cái tát này không hề nhẹ mà còn rất hung ác!
Một vài nữ nhân viên bên cạnh bị dọa đến mức hét lên!
Bảo vệ cũng hoảng hốt, nếu đánh tiếp thì bát cơm của họ cũng sẽ mất luôn!
Đột nhiên!
Ngoài cửa có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên,
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn u ám lạnh tanh bước vào, tức giận quát: “Nếu mày còn đánh tiếp thì tao bảo đảm hôm nay mày sẽ không bước nổi ra cái cửa này đâu!”
“Ai có quy định thuốc do công ty bọn tao sản xuất, bệnh nhân uống vào phải hết bệnh? Lỡ như đại ca của mày uống thứ khác nữa thì sao?”
“Cút ngay cho tao!”
Đỗ Tình Tuyết bị dọa sợ nhắm nghiền hai mắt lại, cô ta cảm thấy có một luồng sức mạnh sắp đánh lên mặt mình.
Tiêu Chính Văn đẩy Đỗ Tình Tuyết ra, không để gã đàn ông to lớn đó kịp phản ứng, đạp thẳng một phát vào người hắn, bịch một tiếng, gã đàn ông to lớn ngã nhào xuống đất, sau đó anh lạnh lùng nhìn hắn.
“Mẹ mày, mày muốn chết à?”
Bụng của gã đàn ông to lớn giống như bị xe cán qua, nửa tiếng sau cũng không thể bò dậy.
Tên ranh ngáng đường này là ai?
Trình Hổ hắn là người luyện võ!
Người bình thường không thể chạm được vào hắn, vậy mà người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt này lại đá một phát khiến hắn không dậy nổi!
Chắc chắn đối phương là một người có bản lĩnh!
Trình Hổ hơi sợ hãi, nhưng hôm nay hắn được đại thiếu gia Tống của công ty dược Lực Dương chỉ thị đến đây gây chuyện!
Cầm tiền làm việc, hắn không thể bỏ dở giữa chừng, như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của hắn, sau còn ai dám tìm Trình Hổ hắn bàn công việc nữa đây?
Trình Hổ chịu đựng cơn đau ở bụng, bò dậy, tức giận quát: “Mày muốn chết à? Anh em đâu, xông lên cho tao, đánh chết chúng nó! Xảy ra chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm!”
Chương 379: Quá mạnh rồi đấy?
Sau tiếng gào giận dữ của tên đàn ông cường tráng, mấy tên côn đồ phía sau vốn đã không thể kiềm chế được, đồng loạt vung gậy thép lao tới!
Mấy cô nhân viên đã sợ hãi hét lên ầm ĩ!
Khí lạnh trên người Tiêu Chính Văn toả ra tứ phía, trong mắt loé lên sát khí nồng đậm!
Bốp!
Ngay khi Trình Hổ vừa dứt lời, một tiếng bạt tai vang lên rõ ràng trong sảnh chính tầng một của công ty!
Tiêu Chính Văn giơ tay tát một cái thật mạnh, nghe âm thanh cũng đủ để thấy sức lực kinh đến mức nào!
Trình Hổ vừa đứng lên, cơ thể không khỏi lảo đảo, trên mặt in hằn dấu tát đỏ như máu!
Trong khoảnh khắc im lặng ấy…
Tất cả mọi người đều hít sâu vài hơi!
Một tên ngang ngược không sợ trời sợ đất như Trình Hổ thường xuyên gây gổ, đánh nhau với người khác, đương nhiên thân thủ không hề tồi.
Tuy nhiên, cái tát này đã khiến đầu hắn phải ong ong!
Đám người xung quanh như chết lặng!
Một số nhân viên bảo vệ rất kích động, nhìn thấy vệ sĩ riêng của tổng giám đốc đã đứng ra, khiến áp lực của họ như được giải toả ít nhiều, ai nấy đều nước mắt giàn giụa!
Đây là vệ sĩ riêng của tổng giám đốc sao?
Lợi hại thật đấy!
Đúng là người hùng trong lòng họ mà!
Các nhân viên có mặt đều sững sờ, phải một lúc sau mới có phản ứng. Cách hành sự của Tiêu Chính Văn thực sự quá bất ngờ!
Nói ra tay là ra tay luôn!
Trước mặt là bảy tám gã đàn ông xăm trổ vạm vỡ, hơn nữa trông bộ dạng dường như rắp tâm tới đây gây sự!
“Ngầu quá!”
Ánh mắt của mấy cô nhân viên sáng lên như sao, công nhận Tiêu Chính Văn rất đàn ông!
Lại nhìn những đồng nghiệp nam khác có mặt, ai nấy đều co rúm người lại, lùi về phía sau khi thấy có chuyện, chỉ có anh đứng ra, tiến lên phía trước!
Đỗ Tình Tuyết thoát khỏi vòng tay của Tiêu Chính Văn, cau mày, nhìn anh một cách đầy tức giận, anh ta điên à?
Nếu làm to chuyện này lên thì giải quyết kiểu gì đây?
Trình Hổ lúc này mới có phản ứng, khuôn mặt đầy tức giận, đôi mắt đỏ ngầu!
Đây là lần đầu tiên có người dám vừa đá vừa tát hắn!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, làm sao hắn có thể tiếp tục lăn lộn ở Tu Hà nữa chứ?
Hắn bực dọc, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sau đó rống lên: “Nhãi ranh, mày dám đánh tao? Được, được lắm! Ông đây phế tay mày luôn!”
Đám anh em đứng phía sau hắn cũng bị cảnh ra tay của Tiêu Chính Văn làm cho kinh hãi, đứng ngây ra, bọn chúng đờ đẫn nhìn nhau, rồi lại nhìn anh Hổ trước mặt.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đánh mày thì sao? Tao cho chúng mày một cơ hội, lập tức cút ngay. Nếu không, tao vả chết chúng mày!”
“Mày vả thử đi xem nào!”
Ngay khi Trình Hổ vừa dứt lời, lại có thêm một tiếng tát giòn tan vang dội!
Tiêu Chính Văn rất tự nhiên vung tay tát hắn thêm một cái, nhanh gọn vô cùng!
Trâu quá!
Chuẩn dân xã hội!
Đại ca 100%!
Đây là tiếng nói trong lòng của tất cả mọi người!
“Haizz, đúng là loại người nào cũng có mà, thế mà còn có người mong bị ăn vả!”
Tiêu Chính Văn phủi tay, nói với vẻ mặt hết sức vô tội.
“Mẹ mày! Giết hắn cho tao! Giết hắn! Ném hắn xuống sông!”
Trình Hổ điên cả tiết, hôm nay hắn mất hết mặt mũi, không đòi lại được danh dự thì bao năm hắn làm đại ca ở Tu Hà coi như công cốc!
Hơn nữa, lúc này gương mặt của hắn sưng phồng như bánh bao, khiến những người xung quanh bật cười ầm ĩ.
“Bảo vệ tổng giám đốc!”
Mấy nhân viên bảo vệ chạy tới, dừng lại trước Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết.
Vớ vẩn!
Nếu đám côn đồ trước mặt phát điên, tổng giám đốc Đỗ bị thương,thì bọn họ sẽ phải cởi bộ đồng phục bảo vệ này ngay lập tức!
“Mẹ kiếp! Chúng mày xông lên hết cho tao! Xảy ra chuyện gì thì tao gánh hết, phía sau vẫn còn người chống đỡ!”
Trình Hổ ôm mặt, giơ thanh thép trong tay, gào thét xông lên đánh nhân viên bảo vệ!
Tiêu Chính Văn cau mày, rồi rút dùi cui điện khỏi thắt lưng của một trong những nhân viên bảo vệ!
“Lùi ra sau ngay, chúng tôi phụ trách chỗ này!”
Nhân viên bảo vệ đó chạm vào thắt lưng, anh ta còn chưa hiểu Tiêu Chính Văn định làm gì, đã thấy người đang đứng phía sau lấy dùi cui điện ra, điên cuồng xông lên chỗ Trình Hổ!
Trình Hổ vẫn còn đang mắng: “Đánh chết nó cho tao! Cho bọn chúng nó nhớ…”
Kết quả là chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy tia lửa điện màu xanh phát ra từ dùi cui điện trong tay Tiêu Chính Văn, sau đó không chút do dự dí thẳng vào bụng hắn!
“Nhớ, nhớ, nhớ…”
Trình Hổ bị dùi cui điện đánh, toàn thân co giật, nhếch miệng trợn mắt, trong miệng lặp đi lặp lại từ “nhớ” hắn đang nói giở.
Chương 380: Lập tức sa thải
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, nhìn Trình Hổ trợn ngược mắt, ngã đập đầu xuống đất.
Bịch!
Tất cả mọi người đều sững sờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Họ không ngờ cục diện này lại thay đổi nhanh chóng như vậy!
Anh ta có phải là ma không?
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm dùi cui điện, “điểm danh” từng tên côn đồ còn lại!
Không ai có thể ngăn cản anh, bởi vì anh di chuyển quá nhanh!
Nhìn thấy tám tên lưu manh nằm co quắp trên mặt đất, Tiêu Chính Văn thờ ơ thả dùi cui điện xuống, anh phủi tay, tỏ vẻ khinh thường.
“Yếu như vậy còn học đòi người khác, ra vẻ nguy hiểm?”
Tiêu Chính Văn khịt mũi lạnh lùng.
Mà những người xung quanh lúc này đều ngẩn ra, nhìn Tiêu Chính Văn với bộ dạng khó tin.
Anh ta lợi hại quá!
Giải quyết tất cả trong một giây?
Anh ta bị làm sao thế?
Một thân một mình mà giải quyết được hết đám người này?
Hơn nữa, chỉ với một cái dùi cui điện?
Tiêu Chính Văn cảm thấy có vô số ánh mắt tập trung vào mình, quay đầu lại nói với nhân viên bảo vệ: “Đứng ngây ra làm gì, báo cảnh sát đi”.
“Thằng kia, mày… mày gặp rắc rối to rồi, thiếu gia Tống sẽ không tha cho mày đâu…”
Trình Hổ nằm trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, ngẩng cổ lên cố nói ra một câu.
“Tao không thích bị người khác đe dọa”.
Tiêu Chính Văn chỉ đơn giản cúi người nhặt dùi cui điện trên mặt đất lên, lại “nhẹ nhàng” dí vào người hắn trước mặt đám đông!
Ôi trời đất!
Người đàn ông này không lằng ngoằng, nói cái là làm luôn! Lợi hại, lợi hại!
Trận hỗn loạn này cuối cùng vẫn do Đỗ Tình Tuyết xử lý.
Quay về văn phòng, Tiêu Chính Văn ngồi xuống giữa tiếng vỗ tay và khen ngợi của mọi người.
“Tiêu Chính Văn, đến văn phòng tôi một lát”.
Kết quả là, trước khi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, Đỗ Tình Tuyết ở đầu phòng đã lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn cau mày, bước ra ngoài trong tiếng xì xào bàn tán đầy ngưỡng mộ của mọi người
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một giọng nói tức giận vang khắp tầng.
“Anh chính là Tiêu Chính Văn? Ai bảo anh xen vào chuyện nội bộ của công ty? Anh chỉ là vệ sĩ, anh có biết nội quy công ty không vậy? Có biết quy định và quy chế của công ty không?”
Lý Hán Minh tức giận mắng Tiêu Chính Văn, tối sầm mặt: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi không cần biết cô xử lý thế nào, bắt buộc phải sa thải anh ta cho tôi!”
Lý Hán Minh hết sức tức giận, hắn đã bàn bạc xong xuôi với Tống Thiên Lỗi của công ty dược Lực Dương, điều một vài người đến công ty để làm ầm ĩ, tóm gọn quyền lực của Đỗ Tình Tuyết!
Sau đó hắn sẽ nói hươu nói vượn với hội đồng quản trị, hắn không tin hắn không thể vấy bẩn Đỗ Tình Tuyết!
Cứ như vậy, Đỗ Tình Tuyết buộc phải rời khỏi Tu Hà do áp lực, và tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà sẽ thuộc về Lý Hán Minh hắn!
Lý Hán Minh là ai?
Hắn là phó tổng giám đốc vừa mới nhậm chức của tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà, vì chuyện của Đỗ Hạo Hiên, Đỗ Tình Tuyết tạm thời nhậm chức tổng giám đốc, còn hắn thì được làm phó tổng giám đốc.
Tuy nhiên, Lý Hán Minh không cam tâm làm phó tổng giám đốc!
Nhưng bây giờ thì hay rồi, tự dưng lòi ra tên Tiêu Chính Văn này, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện!
Hơn nữa hắn còn nghe thuộc hạ nói rằng một mình anh ta đã khiến tám gã đàn ông vạm vỡ hôn mê bất tỉnh chỉ bằng một dùi cui điện!
Đúng là nói linh tinh!
Đỗ Tình Tuyết ngồi trên ghế xoay của tổng giám đốc, nhìn Tiêu Chính Văn lạnh nhạt trước mặt, bất lực thở dài.
“Phó tổng giám đốc Lý, tôi sẽ lo liệu chuyện này. Tiêu Chính Văn cũng đã chủ động bảo vệ nhân viên của công ty. Nếu có chuyện, công ty nên ra mặt mới phải, đúng chứ?”
Đỗ Tình Tuyết cắt ngang lời buộc tội của Lý Hán Minh.
“Không, tôi không đồng ý! Công ty không chịu trách nhiệm về vấn đề này!”
Lý Hán Minh rất tức giận, hắn không ngừng mắng Tiêu Chính Văn: “Công ty làm sao có thể tuyển nhân viên như anh được chứ! Nếu người khác vì uống thuốc do công ty chúng ta sản xuất mà xảy ra vấn đề nào đó thì sao? Bây giờ anh đã đánh người rồi, người ta tới gây chuyện thì phải làm thế nào?”
“Sa thải đi, bắt buộc phải sa thải anh ta!”, Lý Hán Minh hét lên, vỗ bàn.
Đôi lông mày lá liễu của Đỗ Tình Tuyết cau lại, cô ta biết chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Chính Văn, nhưng nếu Lý Hán Minh báo cáo với hội đồng quản trị thì thực sự rất phiền phức.
Dù sao, bố cô ta cũng có một số mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn vì chuyện của Đỗ Hạo Hiên.
“Nói xong rồi à?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn nhún vai, dửng dưng nhìn Lý Hán Minh.
Bình luận facebook