Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1054
Chương 1054 : Kế hoạch của Tiêu Long
Lúc này, Sói Hoang vẫn còn đang ngơ ngác, vừa nãy mới thấy một bóng người xuất hiện trước cửa, ngay lập tức hắn đã bị đá văng, hắn run lẩy bẩy khi thấy Tiêu Chính Văn đi về phía mình.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Không để Sói Hoang nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã điên cuồng lao đến đánh hắn.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn bẻ từng đầu ngón tay Sói Hoang, mười giây sau mười ngón tay của Sói Hoang đều bị bẻ cong về sau.
“A…”
Sói Hoang thét lên một tiếng thảm thiết như xé nát tâm can, miệng liên tục mở ra hít khí lạnh.
Chỉ như thế là đủ rồi sao? Tất nhiên vẫn chưa!
Sau đó Tiêu Chính Văn lại đạp mạnh một cú vào chân Sói Hoang.
Răng rắc!
Chân Sói Hoang lập tức bị đạp gãy, xương lòi cả ra ngoài.
Một chân, hai chân, một tay, hai tay.
Tay chân của Sói Hoang đều xiêu vẹo, cong vòng rất kỳ dị, xương cũng lộ ra ngoài, cả người phải nói là cực kỳ thê thảm.
Nhưng Tiêu Chính Văn cố ý không để cho Sói Hoang ngất, mà để hắn chịu đựng từng chút.
Tiêu Chính Văn muốn như thế, để hắn đau đến mức không muốn sống, không để cho hắn chết, hơn nữa phải chịu trong thời gian vô hạn, trừ khi chịu không nổi nữa phải tự sát.
Sau đó Tiêu Chính Văn cũng làm thế với mấy tên côn đồ khác.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng vài phút.
Làm xong mọi thứ, Tiêu Chính Văn gọi cho Ôn Bất Lâm, bảo ông ấy cho người đến đón Khương Vy Nhan đi.
Khi nhận điện thoại, Ôn Bất Lâm cũng sợ hãi bởi giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn, ông ấy không dám lề mề mà đích thân đưa Khương Vy Nhan đến bệnh viện tốt nhất để chữa trị.
Sau khi sắp xếp xong cho Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn đi đến chỗ Mâu Tâm Di còn đang ngây người đứng đó.
“Nghe nói cô muốn đánh nát mặt vợ tôi à?”
Giọng Tiêu Chính Văn rất lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc.
“Không… không có, là do cô ta sỉ vả công ty nhà tôi trước, sau này tôi không dám thế nữa”.
Mâu Tâm Di có cảm giác như mình rơi vào hầm băng, chỉ có thể cầu xin tha.
“Công ty nhà các cô giỏi lắm sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
“Không, đương nhiên là không rồi, cầu xin anh bỏ qua cho bọn tôi”.
Mâu Tâm Di quỳ xuống cầu xin.
“Tha cho các cô? Thế lúc các cô bắt nạt vợ tôi có nghĩ sẽ tha cho cô ấy không?”
Tiêu Chính Văn gằn giọng nói.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi”.
Mâu Tâm Di quỳ dưới đất liên tục dập đầu, cô ta không dám xin tha cho công ty nhà mình mà chỉ mong Tiêu Chính Văn đừng ra tay với cô ta.
“Cô nghĩ cô có thể ỷ vào công ty và thế lực nhà mình mà hống hách sao? Hôm nay tôi phải cho cô biết những thứ mà cô kiêu ngạo đó chẳng là gì trong mắt tôi cả”.
Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Bất Lâm nói ông ấy bảo người điều tra hết mọi thứ về công ty của bố Mâu Tâm Di.
“Đừng ra tay với nhà tôi, tôi cầu xin anh mà, cầu xin anh”.
Mâu Tâm Di khóc như mưa muốn khiến Tiêu Chính Văn mềm lòng.
“Nếu anh có thể tha cho tôi lần này, tôi thậm chí có thể…”
Dứt lời, Mâu Tâm Di đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Được rồi, thu lại tâm tư đó của cô đi, tôi thấy ghê tởm lắm”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Mâu Tâm Di quỳ dưới đất nghe Tiêu Chính Văn nói thế thì sắc mặt trắng bệch, cô ta cảm thấy lúc này mình đang bị sỉ nhục.
Không lâu sau, điện thoại Mâu Tâm Di vang lên.
“Tâm Di, đồ súc sinh nhà mày, tài sản trong nhà đều mất sạch vì mày rồi, mày có bị mất não hay không mà đi chọc vào Khương Vy Nhan vậy hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét tức giận của bố Mâu Tâm Di.
“Bố, con không cố ý, con cũng có nỗi khổ mà”.
Mâu Tâm Di muốn ngụy biện.
“Được rồi, mày đừng nói nữa, kể từ hôm nay mày cút ra khỏi nhà họ Mâu, tự sinh tự diệt đi”.
Nói xong ông ta cúp máy luôn.
Mâu Tâm Di sững sờ quỳ tại chỗ cứ như kẻ ngốc.
Tiêu Chính Văn không có chút thương cảm nào với cô ta, cuối cùng anh cảnh cáo người ở đó thêm một lần nữa rồi cất bước rời đi.
Đến phòng bệnh ở bệnh viện.
Sau khi thấy Khương Vy Nhan không sao, Tiêu Chính Văn cũng thở phào.
“Thế nào, em thấy đỡ hơn chưa?”, Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Khương Vy Nhan nằm trên giường khẽ gật đầu nói: “Vâng, em không sao”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó sờ mạch đập bàn tay của Khương Vy Nhan, nhíu mày nói: “Sao thực lực của em lại giảm nhanh thế? Bây giờ cũng chỉ là thực lực của người bình thường”.
Khương Vy Nhan lắc đầu nói: “Em không biết nữa… Chồng ơi, không phải là vì mang thai chứ?”
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi đắp chăn cho Khương Vy Nhan nói: “Em đừng lo lắng”.
Sau đó Tiêu Chính Văn về biệt thự giở Thiên Sơn Thư Lục ra muốn tìm một ít thông tin từ mảnh giấy cũ.
Một lát sau, Tiêu Chính Văn đã tìm thấy thông tin mình cần.
Trong mảnh giấy cũ về y thuật của Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại tình trạng của Khương Vy Nhan.
Thực lực của người có thể chất đặc biệt đúng là sẽ giảm xuống trong thời kỳ mang thai.
Nhưng tình trạng này không phải không có cách giải, chỉ khi sinh xong thì mới có thể khôi phục.
Nhưng khi xuất hiện tình trạng này thì sau khi chào đời, trong quá trình trưởng thành những đứa trẻ đó cũng sẽ xuất hiện thiên phú khác người.
Đây cũng chính là huyết mạch…
Ôi!
Đọc đến đây Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi.
Nói cách khác, đứa nhỏ trong bụng Khương Vy Nhan sẽ có tiềm năng vô hạn…
Quay lại bệnh viện, Tiêu Chính Văn nhìn thấy Tiêu Long cũng ở đó.
“Ông nội?”, Tiêu Chính Văn ngờ vực nói.
Tiêu Long nhìn Tiêu Chính Văn bước vào nói: “Cháu tìm được rồi à?”
“Vâng ạ”, Tiêu Chính Văn đáp.
Sau đó Tiêu Long nói: “Trong người cháu dâu có luồng năng lượng bá đạo của ông cộng thêm thể chất đặc biệt của nó nên mới xuất hiện tình trạng thực lực bị giảm xuống, chuyện này không phải là chuyện xấu. Sau khi đứa trẻ chào đời, thực lực của cháu dâu sẽ bước vào tầng cao hơn. Ngoài ra, đứa trẻ này cũng sẽ có sức mạnh vô hạn nên lần này ông đến đây là muốn bàn với các cháu một chuyện”.
“Chuyện gì ạ?”
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan ngồi trên giường bệnh, cô cũng tỏ ra ngờ vực.
Tiêu Long liếc nhìn bụng Khương Vy Nhan nói: “Sau khi đứa trẻ ra đời ông sẽ dẫn nó đi. Đợi nó đến tuổi trưởng thành mới có thể về thăm các cháu”.
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Khương Vy Nhan cúi đầu như đang do dự.
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi: “Ông nội, nhất định phải dẫn đi sao?”
“Ông không ép buộc các cháu, chỉ vì muốn đứa nhỏ có tương lai tốt hơn”, Tiêu Long nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu nhìn Khương Vy Nhan nói: “Ông để bọn cháu suy nghĩ thêm nhé”.
“Ừ, suy xét xong thì liên lạc với ông”.
Tiêu Long nói, sau đó đưa cho Tiêu Chính Văn số điện thoại và địa chỉ: “Đây là thế lực ẩn ở Giang Trung của ông, gặp phải chuyện gì có thể liên lạc với họ, họ sẽ liên lạc lại với ông. Khoảng thời gian này ông phải giải quyết chút chuyện nên không thể lo cho các cháu được, các cháu tự mình để ý”.
“Cháu biết rồi ạ”, Tiêu Chính Văn đáp.
Lúc này, Sói Hoang vẫn còn đang ngơ ngác, vừa nãy mới thấy một bóng người xuất hiện trước cửa, ngay lập tức hắn đã bị đá văng, hắn run lẩy bẩy khi thấy Tiêu Chính Văn đi về phía mình.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Không để Sói Hoang nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã điên cuồng lao đến đánh hắn.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn bẻ từng đầu ngón tay Sói Hoang, mười giây sau mười ngón tay của Sói Hoang đều bị bẻ cong về sau.
“A…”
Sói Hoang thét lên một tiếng thảm thiết như xé nát tâm can, miệng liên tục mở ra hít khí lạnh.
Chỉ như thế là đủ rồi sao? Tất nhiên vẫn chưa!
Sau đó Tiêu Chính Văn lại đạp mạnh một cú vào chân Sói Hoang.
Răng rắc!
Chân Sói Hoang lập tức bị đạp gãy, xương lòi cả ra ngoài.
Một chân, hai chân, một tay, hai tay.
Tay chân của Sói Hoang đều xiêu vẹo, cong vòng rất kỳ dị, xương cũng lộ ra ngoài, cả người phải nói là cực kỳ thê thảm.
Nhưng Tiêu Chính Văn cố ý không để cho Sói Hoang ngất, mà để hắn chịu đựng từng chút.
Tiêu Chính Văn muốn như thế, để hắn đau đến mức không muốn sống, không để cho hắn chết, hơn nữa phải chịu trong thời gian vô hạn, trừ khi chịu không nổi nữa phải tự sát.
Sau đó Tiêu Chính Văn cũng làm thế với mấy tên côn đồ khác.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng vài phút.
Làm xong mọi thứ, Tiêu Chính Văn gọi cho Ôn Bất Lâm, bảo ông ấy cho người đến đón Khương Vy Nhan đi.
Khi nhận điện thoại, Ôn Bất Lâm cũng sợ hãi bởi giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn, ông ấy không dám lề mề mà đích thân đưa Khương Vy Nhan đến bệnh viện tốt nhất để chữa trị.
Sau khi sắp xếp xong cho Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn đi đến chỗ Mâu Tâm Di còn đang ngây người đứng đó.
“Nghe nói cô muốn đánh nát mặt vợ tôi à?”
Giọng Tiêu Chính Văn rất lạnh lùng, không hề mang theo cảm xúc.
“Không… không có, là do cô ta sỉ vả công ty nhà tôi trước, sau này tôi không dám thế nữa”.
Mâu Tâm Di có cảm giác như mình rơi vào hầm băng, chỉ có thể cầu xin tha.
“Công ty nhà các cô giỏi lắm sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
“Không, đương nhiên là không rồi, cầu xin anh bỏ qua cho bọn tôi”.
Mâu Tâm Di quỳ xuống cầu xin.
“Tha cho các cô? Thế lúc các cô bắt nạt vợ tôi có nghĩ sẽ tha cho cô ấy không?”
Tiêu Chính Văn gằn giọng nói.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi”.
Mâu Tâm Di quỳ dưới đất liên tục dập đầu, cô ta không dám xin tha cho công ty nhà mình mà chỉ mong Tiêu Chính Văn đừng ra tay với cô ta.
“Cô nghĩ cô có thể ỷ vào công ty và thế lực nhà mình mà hống hách sao? Hôm nay tôi phải cho cô biết những thứ mà cô kiêu ngạo đó chẳng là gì trong mắt tôi cả”.
Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Bất Lâm nói ông ấy bảo người điều tra hết mọi thứ về công ty của bố Mâu Tâm Di.
“Đừng ra tay với nhà tôi, tôi cầu xin anh mà, cầu xin anh”.
Mâu Tâm Di khóc như mưa muốn khiến Tiêu Chính Văn mềm lòng.
“Nếu anh có thể tha cho tôi lần này, tôi thậm chí có thể…”
Dứt lời, Mâu Tâm Di đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Được rồi, thu lại tâm tư đó của cô đi, tôi thấy ghê tởm lắm”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Mâu Tâm Di quỳ dưới đất nghe Tiêu Chính Văn nói thế thì sắc mặt trắng bệch, cô ta cảm thấy lúc này mình đang bị sỉ nhục.
Không lâu sau, điện thoại Mâu Tâm Di vang lên.
“Tâm Di, đồ súc sinh nhà mày, tài sản trong nhà đều mất sạch vì mày rồi, mày có bị mất não hay không mà đi chọc vào Khương Vy Nhan vậy hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét tức giận của bố Mâu Tâm Di.
“Bố, con không cố ý, con cũng có nỗi khổ mà”.
Mâu Tâm Di muốn ngụy biện.
“Được rồi, mày đừng nói nữa, kể từ hôm nay mày cút ra khỏi nhà họ Mâu, tự sinh tự diệt đi”.
Nói xong ông ta cúp máy luôn.
Mâu Tâm Di sững sờ quỳ tại chỗ cứ như kẻ ngốc.
Tiêu Chính Văn không có chút thương cảm nào với cô ta, cuối cùng anh cảnh cáo người ở đó thêm một lần nữa rồi cất bước rời đi.
Đến phòng bệnh ở bệnh viện.
Sau khi thấy Khương Vy Nhan không sao, Tiêu Chính Văn cũng thở phào.
“Thế nào, em thấy đỡ hơn chưa?”, Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Khương Vy Nhan nằm trên giường khẽ gật đầu nói: “Vâng, em không sao”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó sờ mạch đập bàn tay của Khương Vy Nhan, nhíu mày nói: “Sao thực lực của em lại giảm nhanh thế? Bây giờ cũng chỉ là thực lực của người bình thường”.
Khương Vy Nhan lắc đầu nói: “Em không biết nữa… Chồng ơi, không phải là vì mang thai chứ?”
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi đắp chăn cho Khương Vy Nhan nói: “Em đừng lo lắng”.
Sau đó Tiêu Chính Văn về biệt thự giở Thiên Sơn Thư Lục ra muốn tìm một ít thông tin từ mảnh giấy cũ.
Một lát sau, Tiêu Chính Văn đã tìm thấy thông tin mình cần.
Trong mảnh giấy cũ về y thuật của Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại tình trạng của Khương Vy Nhan.
Thực lực của người có thể chất đặc biệt đúng là sẽ giảm xuống trong thời kỳ mang thai.
Nhưng tình trạng này không phải không có cách giải, chỉ khi sinh xong thì mới có thể khôi phục.
Nhưng khi xuất hiện tình trạng này thì sau khi chào đời, trong quá trình trưởng thành những đứa trẻ đó cũng sẽ xuất hiện thiên phú khác người.
Đây cũng chính là huyết mạch…
Ôi!
Đọc đến đây Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi.
Nói cách khác, đứa nhỏ trong bụng Khương Vy Nhan sẽ có tiềm năng vô hạn…
Quay lại bệnh viện, Tiêu Chính Văn nhìn thấy Tiêu Long cũng ở đó.
“Ông nội?”, Tiêu Chính Văn ngờ vực nói.
Tiêu Long nhìn Tiêu Chính Văn bước vào nói: “Cháu tìm được rồi à?”
“Vâng ạ”, Tiêu Chính Văn đáp.
Sau đó Tiêu Long nói: “Trong người cháu dâu có luồng năng lượng bá đạo của ông cộng thêm thể chất đặc biệt của nó nên mới xuất hiện tình trạng thực lực bị giảm xuống, chuyện này không phải là chuyện xấu. Sau khi đứa trẻ chào đời, thực lực của cháu dâu sẽ bước vào tầng cao hơn. Ngoài ra, đứa trẻ này cũng sẽ có sức mạnh vô hạn nên lần này ông đến đây là muốn bàn với các cháu một chuyện”.
“Chuyện gì ạ?”
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan ngồi trên giường bệnh, cô cũng tỏ ra ngờ vực.
Tiêu Long liếc nhìn bụng Khương Vy Nhan nói: “Sau khi đứa trẻ ra đời ông sẽ dẫn nó đi. Đợi nó đến tuổi trưởng thành mới có thể về thăm các cháu”.
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Khương Vy Nhan cúi đầu như đang do dự.
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi: “Ông nội, nhất định phải dẫn đi sao?”
“Ông không ép buộc các cháu, chỉ vì muốn đứa nhỏ có tương lai tốt hơn”, Tiêu Long nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu nhìn Khương Vy Nhan nói: “Ông để bọn cháu suy nghĩ thêm nhé”.
“Ừ, suy xét xong thì liên lạc với ông”.
Tiêu Long nói, sau đó đưa cho Tiêu Chính Văn số điện thoại và địa chỉ: “Đây là thế lực ẩn ở Giang Trung của ông, gặp phải chuyện gì có thể liên lạc với họ, họ sẽ liên lạc lại với ông. Khoảng thời gian này ông phải giải quyết chút chuyện nên không thể lo cho các cháu được, các cháu tự mình để ý”.
“Cháu biết rồi ạ”, Tiêu Chính Văn đáp.
Bình luận facebook