Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 975
Chương 975: Thề sống chết để bảo vệ Hoa Quốc
Vẻ mặt của những người trong phòng hội nghị cũng đông cứng lại và hết sức kích động!
Đồng thời có cả những gương mặt lo lắng!
Dù sao, theo tình báo của tất cả các bên, thì các nước đã bắt đầu chậm rãi hành động ngoài biên giới, sẵn sàng cho cuộc tấn công phá rối Hoa Quốc vào ngày đại lễ.
Ngày lễ trang trọng như đại lễ Hoa Quốc, mừng ngày Hoa Quốc tuyên bố sức mạnh quân sự với toàn thế giới, nhất định sẽ được toàn thế giới chú ý không rời mắt.
Một khi trong ngày đại lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì danh tiếng của Hoa Quốc trên trường thế giới sẽ phải chịu nhiều đả kích.
“Thiên Tử, bây giờ nước ngoài bắt đầu bày binh bố trận ngoài biên giới, năm chiến khu lớn của chúng ta đã điều động năm trăm nghìn quân đi phòng thủ biên giới, nhưng tôi lo quân số không đủ”.
Chủ soái Từ Kiêu Long của chiến khu Đông Nguyên lo lắng nói.
Năm chiến khu lớn, mỗi chiến khu điều động một trăm nghìn quân, đã tới biên giới ba ngày trước.
Nhưng năm trăm nghìn quân này chưa chắc có thể đánh bại hàng triệu binh lính của các nước tập hợp lại.
Vì các chiến khu đã điều động bốn trăm nghìn quân tới Long Kinh để tham gia đại lễ Hoa Quốc.
Bốn trăm nghìn quân này muốn tham gia cuộc diễu binh ở đại lễ thì ắt sẽ bỏ lỡ cơ hội chiến đấu nhất định.
Nhưng hết cách.
Ngày đại lễ không có lực lượng quân đội canh giữ thì sẽ bị quốc tế chê cười.
Cho nên, thế cục hiện giờ rất bất lợi đối với bọn họ.
Thiên Tử nghe xong, sắc mặt nặng nề, ông ấy ngồi trên ghế, rồi nhìn đám người trong phòng nói: “Tôi hiểu mọi người đang lo lắng điều gì, ngày đại lễ Hoa Quốc ắt sẽ là tiêu điểm chiến sự của toàn thế giới. Tôi chỉ có một yêu cầu với các vị, đó là phải thề sống chết bảo vệ Hoa Quốc!”
“Năm trăm nghìn chiến sĩ đóng quân ở biên giới, cho dù phải chiến đấu đến người lính cuối cùng cũng không thể để bất kì kẻ địch nào bước vào lãnh thổ Hoa Quốc nửa bước!”
Soạt!
Bỗng nhiên đám người chủ soái Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long và Hắc Long cùng với lãnh đạo của năm chiến khu lớn đồng loạt đứng dậy, đứng nghiêm cúi chào, cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh! Quyết không để bất kì kẻ địch nào bước vào lãnh thổ Hoa Quốc nửa bước!”
Sau đó, Thiên Tử phất tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nói: “Tranh chấp quân sự thì giải quyết bằng quân sự. Lúc này những cường giả Thiên Vương, cường giả chủ soái và cả mấy chục cường giả chiến thần đang ở biên giới, còn có sáu vị quốc lão và các cao thủ võ thuật của các môn phái võ tông Hoa Quốc ra mặt để chống đỡ”.
“Các vị tướng sĩ, đây là trận chiến lớn sống còn liên quan tới Hoa Quốc chúng ta! Thắng thì Hoa Quốc sẽ hưng thịnh trăm năm! Thua thì Hoa Quốc sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt đất nước! Cho nên, các vị tướng sĩ, lần này Hoa Quốc chỉ có thể thắng! Nhất định phải thắng!”
“Sau lưng chúng ta là hàng tỷ nhân dân Hoa Quốc và gia đình! Vì bọn họ, chúng ta phải cố gắng hết sức mình!”
Dứt lời, những tướng sĩ ngồi dưới đứng lên lần nữa, đứng nghiêm, giậm chân, phát ra âm thanh rộn ràng, tất cả đồng loạt cúi chào rồi hét lớn: “Thề sống chết để bảo vệ Hoa Quốc!”
Sau đó, mọi người tan họp.
Trong phòng họp, chỉ còn lại năm chủ soái, tứ lão Long Các, sáu vị quốc lão, thập lão chiến bộ, ông Long, còn có mấy trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa Quốc và ba người Lâm Long vừa mới trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ.
Thiên Tử ngồi ở vị trí đầu tiên, đưa mắt nhìn mọi người rồi nói: “Theo mật báo của chiến khu, lần này sẽ có mười lăm cường giả Thiên Vương, hai mươi cường giả đỉnh cao cấp chủ soái, hàng chục cường giả chiến thần và cường giả chủ soái sẽ đánh úp vào Hoa Quốc chúng ta!”
“Ngoài ra, cường giả của bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ của các nước tạm thời vẫn chưa biết rõ số lượng cũng sẽ tấn công vào Hoa Quốc đợt này! Vì thế, áp lực của chúng ta là rất lớn! Nguy cơ mà Hoa Quốc phải đối mặt lần này là nguy cơ lớn nhất trong gần một trăm năm trở lại đây!”
“Hơn nữa, theo tình báo cho biết, thực lực của mười lăm cường giả Thiên Vương ngoài biên giới không hề thấp! Ít nhất cũng là Thiên Vương cấp một sao! Trong số những người tham gia còn có vài người đã mai danh ẩn tích hơn mười năm nay! Thực lực của bọn chúng rất có khả năng đã đạt tới Thiên Vương ba sao, thậm chí là cảnh giới Thiên Vương bốn sao!”
Nghe xong ba câu nói này, cả căn phòng bỗng rơi vào yên lặng.
Bầu không khí bị kìm nén tới đáng sợ!
Mười lăm cường giả Thiên Vương đã là cực hạn mà Hoa Quốc có thể chống cự!
Trong số đó lại có cả cường giả Thiên Vương ba sao và bốn sao!
Quá đáng sợ!
Lần này, các nước ngoài biên giới đã hạ quyết tâm muốn đánh một trận lớn tiêu diệt Hoa Quốc!
Thấy sắc mặt mọi người đều nặng nề, Thiên Tử nói tiếp: “Mọi người, cường giả Thiên Vương của Hoa Quốc chúng ta hiện không nhiều. Tính cả sáu vị quốc lão, mấy vị trưởng lão tông miếu, mới có mười một người… mà trong sáu vị quốc lão, thì trước mắt Đại quốc lão có thực lực Thiên Vương ba sao, nếu đối mặt với những cường giả trở về từ vùng ngoài lãnh thổ kia, chỉ e rất khó giúp đỡ những người khác… vì thế, lần này, mỗi người đều đối mặt với trận tử chiến!”
“Thiên Tử! Những lão già như chúng tôi đã sống rất lâu rồi. Có thể vào sinh ra tử vì Hoa Quốc, đấu tranh vì Hoa Quốc trong những năm cuối đời, để lại con đường hi vọng cho đời sau, để lại hạt giống cho Hoa Quốc, đó là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của chúng tôi”.
Lúc này, Đại quốc lão đứng lên với vẻ mặt coi thường cái chết, hờ hững nói.
“Hoa Quốc tuyệt đối không thể bị tiêu diệt trong tay của thế hệ chúng ta. Cho dù có phải liều mạng, chúng ta cũng không thể để những tên cường giả đó bước vào Long Kinh nửa bước!”
Đại trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa Quốc, mặc bộ thái cực quyền màu trắng, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tràn đầy sinh khí, gương mặt nghiêm túc, hai mắt sáng ngời.
Cụ ấy là Thiên Vương cấp ba sao!
Hơn nữa, chỉ còn nửa bước là bước qua cánh cửa Thiên Vương cấp bốn sao!
“Đại trưởng lão”.
Thiên Tử xúc động, quay người nhìn đại trưởng lão của tông miếu.
Đại trưởng lão mỉm cười nói: “Xương cốt chúng tôi đều đã già nua, gần đất xa trời. Nếu có thể dùng tính mạng chúng tôi đổi lấy những tháng ngày chói rọi của Hoa Quốc thì chết không hối tiếc!”
Ào!
Nhất thời, trưởng lão của tông miếu và các vị quốc lão, ào ào đứng dậy, chắp tay với Thiên Tử.
Khoảnh khắc ấy đã làm xáo động trái tim của Tiêu Chính Văn!
Vì chỉ mới vừa rồi, anh nhìn ra được sự tự tin vô cùng và tinh thần coi thường cái chết trên người các vị trưởng lão và quốc lão!
Gừng càng già càng cay!
Đây chính là bộ mặt tinh thần của thế hệ đi trước!
Trong lòng bọn họ, Hoa Quốc mãi mãi xếp thứ nhất!
Biết rõ là đường chết, nhưng không hề tiếc hi sinh tính mạng!
Biết rõ một đi không trở lại, nhưng không do dự tiến về phía trước!
Chỉ vì để lại hạt giống cho Hoa Quốc, vì sự kế thừa của Hoa Quốc!
Bọn họ, đấu tranh vì nước, vì dân, chưa từng đấu tranh vì bản thân mình!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn xúc động, đứng nghiêm rồi cúi chào!
Sau đó, đám người Từ Kiêu Long và Lâm Long cũng đứng nghiêm, cúi rạp mình!
Mặc dù bọn họ không quen biết phần lớn trưởng lão tông miếu võ tông và quốc lão, thậm chí còn là lần đầu gặp mặt, nhưng giây phút ấy, lại không thể ngăn nổi sự tôn ính của bọn họ với các bậc bề trên!
Đại trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa uốc nghiêng đầu nhìn đám người Tiêu Chính Văn noi: “Tiêu Chính Văn, cháu trai của Tiêu Long, không hổ là vua Bắc Lương của Hoa Quốc chúng ta! Cổng thành cứ giao cho chúng tôi. Còn chiến trường biên giới, giao cho các cậu.”
“Đại trưởng lão, xin ông cứ yên tâm! Ở chiến trường biên giới, chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng quay về!”
Tiêu Chính Văn hét lên, toàn thân toát lên khí thế ngút trời!
Vẻ mặt của những người trong phòng hội nghị cũng đông cứng lại và hết sức kích động!
Đồng thời có cả những gương mặt lo lắng!
Dù sao, theo tình báo của tất cả các bên, thì các nước đã bắt đầu chậm rãi hành động ngoài biên giới, sẵn sàng cho cuộc tấn công phá rối Hoa Quốc vào ngày đại lễ.
Ngày lễ trang trọng như đại lễ Hoa Quốc, mừng ngày Hoa Quốc tuyên bố sức mạnh quân sự với toàn thế giới, nhất định sẽ được toàn thế giới chú ý không rời mắt.
Một khi trong ngày đại lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì danh tiếng của Hoa Quốc trên trường thế giới sẽ phải chịu nhiều đả kích.
“Thiên Tử, bây giờ nước ngoài bắt đầu bày binh bố trận ngoài biên giới, năm chiến khu lớn của chúng ta đã điều động năm trăm nghìn quân đi phòng thủ biên giới, nhưng tôi lo quân số không đủ”.
Chủ soái Từ Kiêu Long của chiến khu Đông Nguyên lo lắng nói.
Năm chiến khu lớn, mỗi chiến khu điều động một trăm nghìn quân, đã tới biên giới ba ngày trước.
Nhưng năm trăm nghìn quân này chưa chắc có thể đánh bại hàng triệu binh lính của các nước tập hợp lại.
Vì các chiến khu đã điều động bốn trăm nghìn quân tới Long Kinh để tham gia đại lễ Hoa Quốc.
Bốn trăm nghìn quân này muốn tham gia cuộc diễu binh ở đại lễ thì ắt sẽ bỏ lỡ cơ hội chiến đấu nhất định.
Nhưng hết cách.
Ngày đại lễ không có lực lượng quân đội canh giữ thì sẽ bị quốc tế chê cười.
Cho nên, thế cục hiện giờ rất bất lợi đối với bọn họ.
Thiên Tử nghe xong, sắc mặt nặng nề, ông ấy ngồi trên ghế, rồi nhìn đám người trong phòng nói: “Tôi hiểu mọi người đang lo lắng điều gì, ngày đại lễ Hoa Quốc ắt sẽ là tiêu điểm chiến sự của toàn thế giới. Tôi chỉ có một yêu cầu với các vị, đó là phải thề sống chết bảo vệ Hoa Quốc!”
“Năm trăm nghìn chiến sĩ đóng quân ở biên giới, cho dù phải chiến đấu đến người lính cuối cùng cũng không thể để bất kì kẻ địch nào bước vào lãnh thổ Hoa Quốc nửa bước!”
Soạt!
Bỗng nhiên đám người chủ soái Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long và Hắc Long cùng với lãnh đạo của năm chiến khu lớn đồng loạt đứng dậy, đứng nghiêm cúi chào, cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh! Quyết không để bất kì kẻ địch nào bước vào lãnh thổ Hoa Quốc nửa bước!”
Sau đó, Thiên Tử phất tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nói: “Tranh chấp quân sự thì giải quyết bằng quân sự. Lúc này những cường giả Thiên Vương, cường giả chủ soái và cả mấy chục cường giả chiến thần đang ở biên giới, còn có sáu vị quốc lão và các cao thủ võ thuật của các môn phái võ tông Hoa Quốc ra mặt để chống đỡ”.
“Các vị tướng sĩ, đây là trận chiến lớn sống còn liên quan tới Hoa Quốc chúng ta! Thắng thì Hoa Quốc sẽ hưng thịnh trăm năm! Thua thì Hoa Quốc sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt đất nước! Cho nên, các vị tướng sĩ, lần này Hoa Quốc chỉ có thể thắng! Nhất định phải thắng!”
“Sau lưng chúng ta là hàng tỷ nhân dân Hoa Quốc và gia đình! Vì bọn họ, chúng ta phải cố gắng hết sức mình!”
Dứt lời, những tướng sĩ ngồi dưới đứng lên lần nữa, đứng nghiêm, giậm chân, phát ra âm thanh rộn ràng, tất cả đồng loạt cúi chào rồi hét lớn: “Thề sống chết để bảo vệ Hoa Quốc!”
Sau đó, mọi người tan họp.
Trong phòng họp, chỉ còn lại năm chủ soái, tứ lão Long Các, sáu vị quốc lão, thập lão chiến bộ, ông Long, còn có mấy trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa Quốc và ba người Lâm Long vừa mới trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ.
Thiên Tử ngồi ở vị trí đầu tiên, đưa mắt nhìn mọi người rồi nói: “Theo mật báo của chiến khu, lần này sẽ có mười lăm cường giả Thiên Vương, hai mươi cường giả đỉnh cao cấp chủ soái, hàng chục cường giả chiến thần và cường giả chủ soái sẽ đánh úp vào Hoa Quốc chúng ta!”
“Ngoài ra, cường giả của bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ của các nước tạm thời vẫn chưa biết rõ số lượng cũng sẽ tấn công vào Hoa Quốc đợt này! Vì thế, áp lực của chúng ta là rất lớn! Nguy cơ mà Hoa Quốc phải đối mặt lần này là nguy cơ lớn nhất trong gần một trăm năm trở lại đây!”
“Hơn nữa, theo tình báo cho biết, thực lực của mười lăm cường giả Thiên Vương ngoài biên giới không hề thấp! Ít nhất cũng là Thiên Vương cấp một sao! Trong số những người tham gia còn có vài người đã mai danh ẩn tích hơn mười năm nay! Thực lực của bọn chúng rất có khả năng đã đạt tới Thiên Vương ba sao, thậm chí là cảnh giới Thiên Vương bốn sao!”
Nghe xong ba câu nói này, cả căn phòng bỗng rơi vào yên lặng.
Bầu không khí bị kìm nén tới đáng sợ!
Mười lăm cường giả Thiên Vương đã là cực hạn mà Hoa Quốc có thể chống cự!
Trong số đó lại có cả cường giả Thiên Vương ba sao và bốn sao!
Quá đáng sợ!
Lần này, các nước ngoài biên giới đã hạ quyết tâm muốn đánh một trận lớn tiêu diệt Hoa Quốc!
Thấy sắc mặt mọi người đều nặng nề, Thiên Tử nói tiếp: “Mọi người, cường giả Thiên Vương của Hoa Quốc chúng ta hiện không nhiều. Tính cả sáu vị quốc lão, mấy vị trưởng lão tông miếu, mới có mười một người… mà trong sáu vị quốc lão, thì trước mắt Đại quốc lão có thực lực Thiên Vương ba sao, nếu đối mặt với những cường giả trở về từ vùng ngoài lãnh thổ kia, chỉ e rất khó giúp đỡ những người khác… vì thế, lần này, mỗi người đều đối mặt với trận tử chiến!”
“Thiên Tử! Những lão già như chúng tôi đã sống rất lâu rồi. Có thể vào sinh ra tử vì Hoa Quốc, đấu tranh vì Hoa Quốc trong những năm cuối đời, để lại con đường hi vọng cho đời sau, để lại hạt giống cho Hoa Quốc, đó là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của chúng tôi”.
Lúc này, Đại quốc lão đứng lên với vẻ mặt coi thường cái chết, hờ hững nói.
“Hoa Quốc tuyệt đối không thể bị tiêu diệt trong tay của thế hệ chúng ta. Cho dù có phải liều mạng, chúng ta cũng không thể để những tên cường giả đó bước vào Long Kinh nửa bước!”
Đại trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa Quốc, mặc bộ thái cực quyền màu trắng, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tràn đầy sinh khí, gương mặt nghiêm túc, hai mắt sáng ngời.
Cụ ấy là Thiên Vương cấp ba sao!
Hơn nữa, chỉ còn nửa bước là bước qua cánh cửa Thiên Vương cấp bốn sao!
“Đại trưởng lão”.
Thiên Tử xúc động, quay người nhìn đại trưởng lão của tông miếu.
Đại trưởng lão mỉm cười nói: “Xương cốt chúng tôi đều đã già nua, gần đất xa trời. Nếu có thể dùng tính mạng chúng tôi đổi lấy những tháng ngày chói rọi của Hoa Quốc thì chết không hối tiếc!”
Ào!
Nhất thời, trưởng lão của tông miếu và các vị quốc lão, ào ào đứng dậy, chắp tay với Thiên Tử.
Khoảnh khắc ấy đã làm xáo động trái tim của Tiêu Chính Văn!
Vì chỉ mới vừa rồi, anh nhìn ra được sự tự tin vô cùng và tinh thần coi thường cái chết trên người các vị trưởng lão và quốc lão!
Gừng càng già càng cay!
Đây chính là bộ mặt tinh thần của thế hệ đi trước!
Trong lòng bọn họ, Hoa Quốc mãi mãi xếp thứ nhất!
Biết rõ là đường chết, nhưng không hề tiếc hi sinh tính mạng!
Biết rõ một đi không trở lại, nhưng không do dự tiến về phía trước!
Chỉ vì để lại hạt giống cho Hoa Quốc, vì sự kế thừa của Hoa Quốc!
Bọn họ, đấu tranh vì nước, vì dân, chưa từng đấu tranh vì bản thân mình!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn xúc động, đứng nghiêm rồi cúi chào!
Sau đó, đám người Từ Kiêu Long và Lâm Long cũng đứng nghiêm, cúi rạp mình!
Mặc dù bọn họ không quen biết phần lớn trưởng lão tông miếu võ tông và quốc lão, thậm chí còn là lần đầu gặp mặt, nhưng giây phút ấy, lại không thể ngăn nổi sự tôn ính của bọn họ với các bậc bề trên!
Đại trưởng lão của tông miếu võ tông Hoa uốc nghiêng đầu nhìn đám người Tiêu Chính Văn noi: “Tiêu Chính Văn, cháu trai của Tiêu Long, không hổ là vua Bắc Lương của Hoa Quốc chúng ta! Cổng thành cứ giao cho chúng tôi. Còn chiến trường biên giới, giao cho các cậu.”
“Đại trưởng lão, xin ông cứ yên tâm! Ở chiến trường biên giới, chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng quay về!”
Tiêu Chính Văn hét lên, toàn thân toát lên khí thế ngút trời!
Bình luận facebook