Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 893: Cơn giận long trời lở đất của nhà họ Ngô!
Chu Diệu Sinh là người đầu tiên lao ra, nhìn Ngô Khắc Dũng đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt anh ta đầy kinh hoàng và hoảng sợ!
Anh ta rón rén, cẩn thận thử kiểm tra hơi thở, Ngô Khắc Dũng chết thật rồi!
Khoảnh khắc ấy, Chu Diệu Sinh sợ tới mức toát mồ hôi hột, run rẩy đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: "Cậu Tiêu, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi, là một tai họa khó mà gánh nổi! Cậu ta... cậu ta là cậu ba của nhà họ Ngô đấy, cũng là con cháu được chiều chuộng nhất nhà!"
"Cậu giết cậu ta rồi, cả Nam Thục này sẽ đối đầu với cậu!"
"Cậu mau đi đi, không thể ở nơi này lâu hơn nữa!"
Chu Diệu Sinh thực sự sợ hãi!
Thế lực của nhà họ Ngô ở Nam Thục là vô địch, không một ai dám chống lại!
Ngay cả Tây Thục cũng phải kém hơn Nam Thục phần nào!
Mà bây giờ Tiêu Chính Văn lại giết Ngô Khắc Dũng, hành động này khác nào giương cờ tuyên chiến với nhà họ Ngô ở Nam Thục!
Nhà họ Ngô chính là gia tộc cai trị chiến khu Nam Thục và Tổng Cục thanh tra Nam Thục, đồng thời thống lĩnh cả giới kinh doanh!
Thế lực lớn, mạng lưới quan hệ rộng rãi!
Ngay cả khi Tiêu Chính Văn là người của Bắc Lương, việc anh giết Ngô Khắc Dũng ở đây cũng tương đương với việc lật đổ bầu trời của Nam Thục!
Vì vậy, Chu Diệu Sinh hết sức sợ hãi, mong muốn đưa vị tổ tông Tiêu Chính Văn này rời đi ngay lập tức!
Bảo sao ban nãy Đồng Chấn Hải nói Tiêu Chính Văn mới là người mà anh ta phải ngăn lại!
Đúng là một vị tổ tông đúng chuẩn!
Liễu Thanh và người nhà họ Sư đứng bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt!
Quá kinh hoàng!
Ngô Khắc Dũng kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không coi ai ra gì, đã chết như vậy!
Hơn nữa, hắn còn bỏ mạng tại biệt thự của nhà họ Sư!
Khác... Khác nào mang đến tai họa cho nhà họ Sư chứ!
Sư Song Song ôm chặt hai tay Liễu Thanh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn tột độ.
Liễu Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phải một lúc sau, Liễu Thanh mới lên tiếng: "Anh Tiêu, tôi xin mạo muội gọi anh một tiếng đại ca. Anh mau chạy đi. Bây giờ anh giết Ngô Khắc Dũng cũng chính là đắc tội với nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô này ở Nam Thục là một tồn tại một tay che trời! Bố của Ngô Khắc Dũng - gia chủ nhà họ Ngô, chính là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục... Ông ta chỉ cần nói một câu cũng có thể huy động ba mươi nghìn binh lính đấy..."
Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn ngược lại còn khinh thường bật cười, nói: "Nhà họ Ngô thực sự lợi hại như vậy à? Ở Nam Thục, họ là một gia tộc độc đoán sao?"
Liễu Thanh còn chưa lên tiếng, Chu Diệu Sinh đã vội vàng nói: "Cậu Tiêu, là thật đấy! Nhà họ Ngô này ở Nam Thục là sự tồn tại bậc nhất! Ở cả Nam Thục, hơn sáu mươi phần trăm các gia tộc đều có liên quan đến nhà họ Ngô!"
"Phải đến tám mươi phần trăm công ăn việc làm của bọn họ thuộc sản nghiệp của nhà họ Ngô. Nếu kẻ nào đắc tội đến nhà họ Ngô, thì có nghĩa là đắc tội với cả Nam Thục. Câu nói này không phải là lời bông đùa đâu".
"Vì vậy, tốt nhất là cậu mau rời khỏi đây, trước khi người nhà họ Ngô còn chưa phát hiện".
Dứt lời, Chu Diệu Sinh định nhanh chóng rời đi cùng Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại điềm tĩnh nói: "Không sao, nếu chuyện đã thành như vậy rồi, tôi rất muốn xem xem nhà họ Ngô ở Nam Thục này quyền thế cỡ nào mà có thể một tay che trời!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn kéo ghế bành ngồi ở trong sân, thản nhiên chờ đợi.
Tuy nhiên, anh cũng lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Long Nhất.
Lúc này, Long Nhất đang ở Bắc Lương xa xôi, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiêu Chính Văn. Anh ta vừa đọc xong, đột nhiên cả giận chửi bới: "Hay cho một nhà họ Ngô ở Nam Thục! Ngông cuồng đến vậy!"
Mắng chửi xong, anh ta đứng trong phòng chỉ huy chiến bộ Bắc Lương, hét vào mặt viên trung úy đứng bên cạnh: "Lập tức hạ lệnh, điều động một trăm nghìn lính Bắc Lương tiến vào Thục Địa ngay lập tức! Nhớ lấy, với tốc độ nhanh nhất! Huy động toàn bộ máy bay vận tải và máy bay chiến đấu của chiến khu, đưa một trăm nghìn binh lính đến Nam Thục ngay!"
"Còn nữa, lập tức điện báo cho quân đội Long Kinh, nói rằng đó là soái lệnh của vua Bắc Lương, yêu cầu phòng chỉ huy chiến Long Kinh lập tức ra lệnh cách chức tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục!"
"Vâng, thưa tướng quân!"
Thượng úy nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng chào, sau đó quay người chạy đi thông báo!
Cùng lúc đó tại biệt thự họ nhà Sư, binh lính và vệ sĩ mà Ngô Khắc Dũng đưa theo đã bị Tiêu Chính Văn làm cho chết sững, ai nấy đều ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, không dám có động tĩnh gì!
Ở bên cạnh, toàn bộ người nhà họ Sư đều mang vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
Chu Diệu Sinh mồ hôi nhễ nhại, không ngừng lau mồ hôi.
Đồng thời, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đồng Chấn Hải, lo lắng nói: "Sếp Đồng, ông đi đến đâu rồi?"
"Tôi gần đến nơi rồi, tình hình bây giờ thế nào? Cậu Tiêu đó không xảy ra xích mích với Ngô Khắc Dũng đâu nhỉ?"
Đồng Chấn Hải lúc này đang ngồi trong xe đặc biệt lo lắng hỏi.
Chu Diệu Sinh liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi bên cạnh, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Sếp Đồng, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn!"
Đồng Chấn Hải đang ngồi trong xe sầm mặt xuống, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì? Nói mau!"
"Cậu Tiêu này, đã giết Ngô Khắc Dũng..."
Chu Diệu Sinh nói xong vẫn không khỏi rùng mình.
"Cái gì?"
Đồng Chấn Hải lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, trợn to hai mắt, không thể tin được vừa rồi Chu Diệu Sinh nói cái gì.
"Ngô Khắc Dũng - cậu ba của nhà họ Ngô, người được yêu thương nhất, đã bị cậu Tiêu giết chết?"
Vì quá sốc, Đồng Chấn Hải phải xác nhận lại lần nữa.
Chu Diệu Sinh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, sếp Đồng, cậu ta làm thế khác nào lật đổ bầu trời Nam Thục chứ? Ông phải chuẩn bị người rồi. Hơn nữa, sau khi giết Ngô Khắc Dũng, cậu Tiêu không rời đi mà ngồi lại ở nhà họ Sư, nói là muốn xem uy phong của nhà họ Ngô. Ông nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?"
Nghe thấy lời này, Đồng Chấn Hải hít sâu vài hơi!
"Cậu nói cái gì? Cậu Tiêu không rời đi, mà là vẫn ngồi ở nhà họ Sư chờ nhà họ Ngô tới?"
"Đúng thế! Sếp Đồng, ông nói xem, bây giờ xảy ra cục diện thế này tôi nên làm gì? Tôi không kiểm soát nổi nữa. Người này đúng là một vị tổ tông đấy... Ông xem, nếu đụng chạm với nhà họ Ngô, thì khác nào đắc tội với Bắc Lương?"
Chu Diệu Sinh lau mồ hôi.
Nếu chuyện này khơi mào xung đột giữa Bắc Lương và Nam Thục, thì đúng là long trời lở đất mà!
Đồng Chấn Hải cũng hết sức căng thẳng hét lên: "Cục trưởng Chu! Bất kể như thế nào, cậu cũng phải ổn định tình hình! Tôi sắp tới rồi! Đừng để bọn họ xảy ra xung đột không thể cứu vãn!"
"Sếp Đồng, chuyện này, tôi không thể kiểm soát được nữa...”, Chu Diệu Sinh thực sự đang ở thế nguy, một cảm giác khổ mà không biết kêu ai.
"Không giữ được thì cũng phải giữ!"
Đồng Chấn Hải hét lên một tiếng, rồi cúp điện thoại luôn.
Cùng lúc đó, tại sơn trang nhà họ Ngô ở Nam Thục.
Một vệ sĩ lén chạy về từ nhà họ Sư, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển xông thẳng vào biệt thự của nhà họ Ngô, sắc mặt gã tràn đầy vẻ kinh hãi, sau đó ngã trong sảnh chính, gã gào lên: "Gia chủ, gia chủ, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Cậu ba... cậu ba bị giết rồi!"
Rầm!
Câu nói này khác nào tiếng sấm san bằng mặt đất, hoàn toàn nổ tung trong sảnh chính!
Lúc này trong hội trường, tất cả các sĩ quan và tướng quân mặc quân phục đang ngồi!
Mà người ngồi trên sảnh cao là gia chủ họ Ngô, Ngô Long Dũng!
Ông ta mặc một bộ đồng phục xanh đen, trên vai có đính hai ngôi sao vàng, mắt hổ trợn trừng, đầy sát khí!
"Cậu nói cái gì?"
Ngô Long Dũng tức giận trừng mắt, đứng bật dậy, khí thế khủng bố trên người bỗng toả ra cả phòng!
Khí thế của một chủ soái huyền cấp hai sao!
Anh ta rón rén, cẩn thận thử kiểm tra hơi thở, Ngô Khắc Dũng chết thật rồi!
Khoảnh khắc ấy, Chu Diệu Sinh sợ tới mức toát mồ hôi hột, run rẩy đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: "Cậu Tiêu, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi, là một tai họa khó mà gánh nổi! Cậu ta... cậu ta là cậu ba của nhà họ Ngô đấy, cũng là con cháu được chiều chuộng nhất nhà!"
"Cậu giết cậu ta rồi, cả Nam Thục này sẽ đối đầu với cậu!"
"Cậu mau đi đi, không thể ở nơi này lâu hơn nữa!"
Chu Diệu Sinh thực sự sợ hãi!
Thế lực của nhà họ Ngô ở Nam Thục là vô địch, không một ai dám chống lại!
Ngay cả Tây Thục cũng phải kém hơn Nam Thục phần nào!
Mà bây giờ Tiêu Chính Văn lại giết Ngô Khắc Dũng, hành động này khác nào giương cờ tuyên chiến với nhà họ Ngô ở Nam Thục!
Nhà họ Ngô chính là gia tộc cai trị chiến khu Nam Thục và Tổng Cục thanh tra Nam Thục, đồng thời thống lĩnh cả giới kinh doanh!
Thế lực lớn, mạng lưới quan hệ rộng rãi!
Ngay cả khi Tiêu Chính Văn là người của Bắc Lương, việc anh giết Ngô Khắc Dũng ở đây cũng tương đương với việc lật đổ bầu trời của Nam Thục!
Vì vậy, Chu Diệu Sinh hết sức sợ hãi, mong muốn đưa vị tổ tông Tiêu Chính Văn này rời đi ngay lập tức!
Bảo sao ban nãy Đồng Chấn Hải nói Tiêu Chính Văn mới là người mà anh ta phải ngăn lại!
Đúng là một vị tổ tông đúng chuẩn!
Liễu Thanh và người nhà họ Sư đứng bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt!
Quá kinh hoàng!
Ngô Khắc Dũng kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không coi ai ra gì, đã chết như vậy!
Hơn nữa, hắn còn bỏ mạng tại biệt thự của nhà họ Sư!
Khác... Khác nào mang đến tai họa cho nhà họ Sư chứ!
Sư Song Song ôm chặt hai tay Liễu Thanh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn tột độ.
Liễu Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phải một lúc sau, Liễu Thanh mới lên tiếng: "Anh Tiêu, tôi xin mạo muội gọi anh một tiếng đại ca. Anh mau chạy đi. Bây giờ anh giết Ngô Khắc Dũng cũng chính là đắc tội với nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô này ở Nam Thục là một tồn tại một tay che trời! Bố của Ngô Khắc Dũng - gia chủ nhà họ Ngô, chính là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục... Ông ta chỉ cần nói một câu cũng có thể huy động ba mươi nghìn binh lính đấy..."
Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn ngược lại còn khinh thường bật cười, nói: "Nhà họ Ngô thực sự lợi hại như vậy à? Ở Nam Thục, họ là một gia tộc độc đoán sao?"
Liễu Thanh còn chưa lên tiếng, Chu Diệu Sinh đã vội vàng nói: "Cậu Tiêu, là thật đấy! Nhà họ Ngô này ở Nam Thục là sự tồn tại bậc nhất! Ở cả Nam Thục, hơn sáu mươi phần trăm các gia tộc đều có liên quan đến nhà họ Ngô!"
"Phải đến tám mươi phần trăm công ăn việc làm của bọn họ thuộc sản nghiệp của nhà họ Ngô. Nếu kẻ nào đắc tội đến nhà họ Ngô, thì có nghĩa là đắc tội với cả Nam Thục. Câu nói này không phải là lời bông đùa đâu".
"Vì vậy, tốt nhất là cậu mau rời khỏi đây, trước khi người nhà họ Ngô còn chưa phát hiện".
Dứt lời, Chu Diệu Sinh định nhanh chóng rời đi cùng Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại điềm tĩnh nói: "Không sao, nếu chuyện đã thành như vậy rồi, tôi rất muốn xem xem nhà họ Ngô ở Nam Thục này quyền thế cỡ nào mà có thể một tay che trời!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn kéo ghế bành ngồi ở trong sân, thản nhiên chờ đợi.
Tuy nhiên, anh cũng lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Long Nhất.
Lúc này, Long Nhất đang ở Bắc Lương xa xôi, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiêu Chính Văn. Anh ta vừa đọc xong, đột nhiên cả giận chửi bới: "Hay cho một nhà họ Ngô ở Nam Thục! Ngông cuồng đến vậy!"
Mắng chửi xong, anh ta đứng trong phòng chỉ huy chiến bộ Bắc Lương, hét vào mặt viên trung úy đứng bên cạnh: "Lập tức hạ lệnh, điều động một trăm nghìn lính Bắc Lương tiến vào Thục Địa ngay lập tức! Nhớ lấy, với tốc độ nhanh nhất! Huy động toàn bộ máy bay vận tải và máy bay chiến đấu của chiến khu, đưa một trăm nghìn binh lính đến Nam Thục ngay!"
"Còn nữa, lập tức điện báo cho quân đội Long Kinh, nói rằng đó là soái lệnh của vua Bắc Lương, yêu cầu phòng chỉ huy chiến Long Kinh lập tức ra lệnh cách chức tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục!"
"Vâng, thưa tướng quân!"
Thượng úy nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng chào, sau đó quay người chạy đi thông báo!
Cùng lúc đó tại biệt thự họ nhà Sư, binh lính và vệ sĩ mà Ngô Khắc Dũng đưa theo đã bị Tiêu Chính Văn làm cho chết sững, ai nấy đều ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, không dám có động tĩnh gì!
Ở bên cạnh, toàn bộ người nhà họ Sư đều mang vẻ mặt lo lắng và sợ hãi.
Chu Diệu Sinh mồ hôi nhễ nhại, không ngừng lau mồ hôi.
Đồng thời, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đồng Chấn Hải, lo lắng nói: "Sếp Đồng, ông đi đến đâu rồi?"
"Tôi gần đến nơi rồi, tình hình bây giờ thế nào? Cậu Tiêu đó không xảy ra xích mích với Ngô Khắc Dũng đâu nhỉ?"
Đồng Chấn Hải lúc này đang ngồi trong xe đặc biệt lo lắng hỏi.
Chu Diệu Sinh liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi bên cạnh, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Sếp Đồng, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn!"
Đồng Chấn Hải đang ngồi trong xe sầm mặt xuống, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì? Nói mau!"
"Cậu Tiêu này, đã giết Ngô Khắc Dũng..."
Chu Diệu Sinh nói xong vẫn không khỏi rùng mình.
"Cái gì?"
Đồng Chấn Hải lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, trợn to hai mắt, không thể tin được vừa rồi Chu Diệu Sinh nói cái gì.
"Ngô Khắc Dũng - cậu ba của nhà họ Ngô, người được yêu thương nhất, đã bị cậu Tiêu giết chết?"
Vì quá sốc, Đồng Chấn Hải phải xác nhận lại lần nữa.
Chu Diệu Sinh liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, sếp Đồng, cậu ta làm thế khác nào lật đổ bầu trời Nam Thục chứ? Ông phải chuẩn bị người rồi. Hơn nữa, sau khi giết Ngô Khắc Dũng, cậu Tiêu không rời đi mà ngồi lại ở nhà họ Sư, nói là muốn xem uy phong của nhà họ Ngô. Ông nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?"
Nghe thấy lời này, Đồng Chấn Hải hít sâu vài hơi!
"Cậu nói cái gì? Cậu Tiêu không rời đi, mà là vẫn ngồi ở nhà họ Sư chờ nhà họ Ngô tới?"
"Đúng thế! Sếp Đồng, ông nói xem, bây giờ xảy ra cục diện thế này tôi nên làm gì? Tôi không kiểm soát nổi nữa. Người này đúng là một vị tổ tông đấy... Ông xem, nếu đụng chạm với nhà họ Ngô, thì khác nào đắc tội với Bắc Lương?"
Chu Diệu Sinh lau mồ hôi.
Nếu chuyện này khơi mào xung đột giữa Bắc Lương và Nam Thục, thì đúng là long trời lở đất mà!
Đồng Chấn Hải cũng hết sức căng thẳng hét lên: "Cục trưởng Chu! Bất kể như thế nào, cậu cũng phải ổn định tình hình! Tôi sắp tới rồi! Đừng để bọn họ xảy ra xung đột không thể cứu vãn!"
"Sếp Đồng, chuyện này, tôi không thể kiểm soát được nữa...”, Chu Diệu Sinh thực sự đang ở thế nguy, một cảm giác khổ mà không biết kêu ai.
"Không giữ được thì cũng phải giữ!"
Đồng Chấn Hải hét lên một tiếng, rồi cúp điện thoại luôn.
Cùng lúc đó, tại sơn trang nhà họ Ngô ở Nam Thục.
Một vệ sĩ lén chạy về từ nhà họ Sư, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển xông thẳng vào biệt thự của nhà họ Ngô, sắc mặt gã tràn đầy vẻ kinh hãi, sau đó ngã trong sảnh chính, gã gào lên: "Gia chủ, gia chủ, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Cậu ba... cậu ba bị giết rồi!"
Rầm!
Câu nói này khác nào tiếng sấm san bằng mặt đất, hoàn toàn nổ tung trong sảnh chính!
Lúc này trong hội trường, tất cả các sĩ quan và tướng quân mặc quân phục đang ngồi!
Mà người ngồi trên sảnh cao là gia chủ họ Ngô, Ngô Long Dũng!
Ông ta mặc một bộ đồng phục xanh đen, trên vai có đính hai ngôi sao vàng, mắt hổ trợn trừng, đầy sát khí!
"Cậu nói cái gì?"
Ngô Long Dũng tức giận trừng mắt, đứng bật dậy, khí thế khủng bố trên người bỗng toả ra cả phòng!
Khí thế của một chủ soái huyền cấp hai sao!
Bình luận facebook