• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (31 Viewers)

  • Chương 784

Chương 784: Cuộc họp của bốn gia tộc lớn


Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan, nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Được, anh dạy em”.


Không lâu sau, Ôn Bất Lâm dẫn một nhóm binh lính đến biệt thự, bố trí nghiêm ngặt xung quanh biệt thự.


Nhân viên vệ sinh cũng nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ biệt thự.


Lúc này Ôn Bất Lâm đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn cúi đầu xuống, cả người run rẩy nói: “Chủ soái Tiêu, cậu hãy trách phạt tôi đi! Là lỗi của tôi, không bảo vệ được cho vợ của cậu”.


Tiêu Chính Văn liếc nhìn Ôn Bất Lâm lắc đầu nói: “Liên quan gì đến ông chứ, lần này đối thủ đến đây quá mạnh. Dù cả lực lượng binh lính ở Giang Trung tập hợp lại cũng không phải là đối thủ của chúng”.



Ôn Bất Lâm giật mình nhỏ giọng nói: “Chủ soái Tiêu, cậu biết người làm chuyện này sao?”


Tiêu Chính Văn gật đầu, anh cũng đoán được là ai.


Sau đó anh nói: “Tìm một nơi ở khác, ngoài ra tăng cường thêm vài người nữa”.


“Vâng!”, Ôn Bất Lâm đáp, sau đó kính cẩn đi ra ngoài.


Tiêu Chính Văn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu rồi mới gọi cho Long Lân.


Ở đầu dây bên kia, Long Lân cung kính đáp: “Long Vương, có hành động gì à?”


Tiêu Chính Văn nói: “Cậu và Long Ngao đến Giang Trung đi, Long Hình và Long Nguyệt ở lại Long Kinh để theo dõi động thái của nhà họ Viên và nghe ngóng tình hình của ba gia tộc lớn còn lại”.


“Vâng! Thưa Long Vương, chúng tôi lập tức xuất phát đến Giang Trung!”


Long Lân vui mừng nói.


Mấy ngày nay, họ ở trong bệnh viện quân khu Long Kinh chán ngấy luôn rồi.


Nửa đêm, máy bay chuyên dụng của Long Lân và Long Ngao đáp xuống sân bay Giang Trung.


Sau đó Long Lân và Long Ngao gặp Tiêu Chính Văn ở biệt thự, quỳ một gối xuống nói: “Long Vương!”


Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu tỏ ý hai người đứng lên, cười hỏi: “Sức khỏe thế nào rồi?”


Long Lân cử động tay chân cười nói: “Tôi không sao nữa rồi, rất khỏe ạ”.


Tiêu Chính Văn cười nói: “Long Ngao, cậu đi theo bảo vệ an toàn cho vợ tôi, còn phải dạy cho vợ tôi vài kỹ năng phòng thân”.


Nghe vậy Long Ngao gãi đầu hỏi: “Long Vương, anh để tôi dạy mấy động tác phòng thân cho vợ anh sao? Chuyện này… tôi chỉ biết mấy chiêu chém chết thôi, không ổn lắm đâu…”


Tiêu Chính Văn trợn mắt với anh ta: “Tôi bảo cậu dạy những kỹ năng phòng thân cơ bản thôi”.


“À, ra vậy”, Long Ngao gật đầu nhe răng cười.


Sau đó Tiêu Chính Văn nhìn Long Lân nói: “Cậu theo tôi ra ngoài một chuyến”.


“Đi đâu vậy ạ?”, Long Lân phấn khích hỏi.


Tiêu Chính Văn nhướng mày nói: “Đến chiến khu Tây Mãng”.


Vẻ mặt Long Lân trở mặt cứng đờ khi nghe anh nói vậy, anh ta hỏi: “Long Vương, anh chắc là đến chiến khu Tây Mãng chứ?”


Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đúng, chiến khu Tây Mãng có động tĩnh khác thường, Thiên Tử bảo tôi đến đó một chuyến”.


“Vâng!”, Long Lân đáp, sau đó hỏi: “Long Vương, sao anh không dẫn theo mấy người Long Nhất?”


Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi đã sắp xếp những chuyện khác cho mấy người Long Nhất rồi, cậu đi theo tôi là được”.



“Vâng!”


Long Lân đáp.


Ngày hôm sau.


Tiêu Chính Văn chào tạm biệt mấy người Khương Nhan Vy.


Khương Vy Nhan vừa sửa lại cổ áo cho Tiêu Chính Văn vừa nói: “Anh đi đường phải cẩn thận, em đợi anh về”.


Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó xoay người bước lên xe quân đội chuyên dụng rồi chạy thẳng đến sân bay quân dụng Giang Trung.


Mấy người Ôn Bất Lâm đã đợi ở sân bay từ sớm, lúc này nhìn thấy xe của Tiêu Chính Văn đến họ lập tức chạy đến đón, cung kính nói: “Chủ soái Tiêu, tôi đã thu xếp xong cả rồi”.


Tiêu Chính Văn gật đầu nói với Ôn Bất Lâm: “Mấy ngày tôi không có ở đây, các ông phải canh giữ Giang Trung cho tốt. Chiều nay sẽ có mười nghìn binh lính Bắc Lương vào Giang Trung để trà trộn vào đám binh lính dưới trướng của ông. Ông phải nắm chắc cơ hội này học cách huấn luyện của binh lính Bắc Lương để tăng cường khả năng phòng vệ của khu quân đội Giang Trung”.


“Vâng, thuộc hạ đã rõ!”


Ôn Bất Lâm kính cẩn nói.


Sau đó Tiêu Chính Văn và Long Lân lên máy bay chuyên dụng để đến chiến khu Tây Mãng.


Cùng lúc đó, nhà họ Viên trên núi Tiềm Long ở Long Kinh.


Lúc này Viên Thiên Kiệt đang ngồi trong phòng khách của sơn trang nhà họ Viên, một bóng người đang quỳ trong phòng khách: “Gia chủ, ba vị gia chủ của gia tộc lánh đời còn lại đã đồng ý đến hội nghị Tứ Long, dự định sẽ đến nhà họ Viên vào chiều nay”.


Viên Thiên Kiệt vui mừng đập tay lên trên ghế nói: “Tốt! Lập tức chuẩn bị tiếp đón ba vị gia chủ!”


Lúc sắp nhá nhem tối.


Ba chiếc máy bay tư nhân đáp xuống khoảng không trong sơn trang nhà họ Viên.


Sau đó ba bóng người khí chất hơn người bước xuống từ trên máy bay tư nhân.


Viên Thiên Kiệt đã đợi ba người này từ lâu vội vàng bước đến đón, tán gẫu vài ba câu rồi dẫn ba người cùng đi vào sơn trang.


Không lâu sau, trong phòng họp của sơn trang nhà họ Viên, rèm cửa ở các cửa sổ xung quanh đều được kéo lại, cửa ra vào được canh gác nghiêm mật, mấy chục vệ sĩ mặc đồ vest canh gác ngoài cửa.


Trong phòng họp, xung quanh khá là tối, không nhìn rõ gương mặt của ba vị gia chủ.


Viên Thiên Kiệt ngồi ở vị trí đầu tiên trầm giọng nói: “Năm vị trưởng lão cấp bậc chủ soái của nhà họ Viên tôi đều đã chết, chúng tôi còn bị mất mảnh giấy cũ của cuốn sách “Thiên Sơn Thư Lục”, nhà họ Viên tôi sẽ không buông tha chuyện này dễ dàng vậy đâu! Hôm nay gọi ba vị gia chủ đến đây là muốn bàn bạc xem nên làm gì để đối phó với Tiêu Chính Văn, đối phó với Bắc Lương”.


Nghe ông ta nói vậy, ba vị gia chủ đều im lặng không nói.


Một lát sau, một vị gia chủ có thân hình vạm vỡ ngồi trong bóng tối, một tay gõ liên tục lên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc cộc” rất có nhịp điệu.


Sau đó người đó lên tiếng: “Bây giờ mà cứng rắn đối phó với Tiêu Chính Văn thì chỉ khiến nhà họ Viên thiệt hại nhiều hơn thôi. Thiên Tử đã đứng về phía Tiêu Chính Văn, bất mãn với bốn gia tộc lớn chúng ta từ lâu. Nếu chúng ta muốn đối đầu với Tiêu Chính Văn, chống đối Bắc Lương chắc chắn sẽ khiến Thiên Tử càng bất mãn hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ thất bại trong kế hoạch đã tiến hành mấy chục năm nay!”


“Đúng vậy! Gia chủ nhà họ Đường nói đúng đấy. Gia chủ nhà họ Viên, chúng tôi mong ông có thể nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn được cái nhỏ ắt không làm nên được chuyện lớn, không phải là ông không hiểu câu nói của người xưa đấy chứ. Vì đại cục, vì kế hoạch mấy chục năm của bốn gia tộc lớn chúng ta, những mất mát tạm thời của nhà họ Viên thì có là gì!”


Một người khác lên tiếng nói, đây là một người phụ nữ trung niên, dáng người cũng khá gầy, hai tay khoanh trước ngực, hoa tai trên tai còn lóe lên màu vàng lấp lánh.


Nghe vậy, Viên Thiên Kiệt nhíu mày đập lên bàn, tức giận nói: “Có tổn thất cũng không phải là của ba gia tộc lớn các người nên tất nhiên các người có thể dễ dàng nói mấy câu như có thể nhẫn nhịn. Nếu bất kỳ nhà nào trong các người bị Tiêu Chính Văn phá hoại thành như vậy, liệu các người sẽ cam lòng sao?”


Chỉ một câu nói này đã khiến ba vị gia chủ rơi vào im lặng.


Họ liếc nhìn nhau sau đó một người khác hơi lớn tuổi hời hợt lên tiếng: “Gia chủ nhà họ Viên, đừng hấp tấp, chúng tôi cũng chỉ nêu ý kiến thôi, dù sao bây giờ Tiêu Chính Văn cũng có thế lực vô cùng lớn mạnh rồi. Cậu ta có ba trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương, còn là điện chủ của điện Thần Long, phía sau còn Thiên Tử chống lưng, cộng thêm vị cường giả Thiên Vương bí ẩn xuất hiện ở nhà họ Viên trước đó nữa, chúng ta cần phải suy xét kỹ càng”.


“Gia chủ nhà họ Đông Phương nói đúng đấy, cường giả Thiên Vương bí ẩn đó mới là người chúng ta nên suy xét phải đối phó thế nào”.


Lúc này gia chủ nhà họ Đường nói: “Dù thế nào thì cường giả Thiên Vương cũng là sự tồn tại khó mà với tới ở thế giới này. Dù bốn người chúng ta có bắt tay với nhau thì chưa chắc là đối thủ của cường giả Thiên Vương đó. Bây giờ chúng ta cần phải làm là điều tra rõ ràng rốt cuộc cường giả Thiên Vương đó có phải là Tiêu Long năm đó hay không!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom