Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735
Chương 735: Thiếu nhiệt huyết
Vua Hắc Long trầm ngâm, đây đều là những binh lính tinh nhuệ của quân Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh, mỗi người đều đã trải qua những lần tuyển chọn cực kì khắc nghiệt.
Không ngờ lại chẳng là gì cả trong mắt Tiêu Chính Văn.
“Không phải tôi đang hạ thấp bọn họ, chỉ có điều sự thật nó là như thế”. Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. “Ông phải biết là quân Phá Long Bắc Lương của chúng tôi cũng đã từng tham gia trận thi đấu quân sự dành cho các lính đặc chủng này rồi, mà năm đó còn giành hạng nhất”.
“Cho nên tôi biết rất rõ về thực lực của các đội khác tham gia thi đấu”.
Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Những đoàn đội quốc tế mà các ông phải đối mặt, cũng là những binh lính đặc chủng ngày đêm huấn luyện. Nếu sức khỏe không vượt trội hơn người thường, thì các ông tham gia thi đấu này cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi”.
Nghe xong lời đánh giá này, vua Hắc Long giật nảy mình.
Ông ta không nói gì, bởi ông ta biết Tiêu Chính Văn sẽ không lừa ông ta.
Rất lâu sau, vua Hắc Long mới lên tiếng.
“Thực ra thực lực của chiến khu Nam Lĩnh không so nổi với chiến khu Bắc Lương của các cậu, dù sao các cậu cũng trấn thủ biên cương, mỗi ngày đều phải đánh nhau với lính đánh thuê nước ngoài, còn chúng tôi thì lại ở trong khu vực hòa bình”.
“Đội ngũ của chúng tôi thiếu nhiệt huyết, cho nên mới muốn mời cậu tới, để cậu cho bọn họ ngửi mùi máu tanh”.
Vua Hắc Long chọn Tiêu Chính Văn, là vì Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương, là người mà hai tay đã dính đầy máu.
“Chuẩn bị cho tôi một cái mặt nạ”, Tiêu Chính Văn nói.
Mặt nạ nhanh chóng được đưa tới, Tiêu Chính Văn liền đeo mặt nạ bước vào phòng huấn luyện.
Vua Hắc Long gọi mọi người tập hợp lại, giới thiệu với họ: “Người đứng trước mặt các cậu bây giờ chính là chủ soái Bắc Lương. Cậu ấy là do tôi đặc biệt mời tới, để làm một trong những huấn luyện viên của các cậu”.
Vừa nghe thấy người đứng trước mặt bọn họ chính là chủ soái Bắc Lương, cũng là chủ soái số một của Hoa Quốc trong lời đồn, không ít ánh mắt mang theo sự kích động lóe sáng.
Nhưng do vướng kỷ luật nên họ cũng không dám biểu hiện quá ra bên ngoài, chỉ đứng thẳng người, ánh mắt rất có tinh thần nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nói với tất cả bọn họ: “Vừa nãy tôi có xem các cậu tập luyện, không thể không thừa nhận rằng, sự tập luyện của các cậu chỉ là rác rưởi!” Vừa gặp gỡ đã nói bọn họ là rác rưởi, không ít người đã biến sắc, ngay cả vua Hắc Long cũng cảm thấy không ổn thỏa cho lắm.
Những binh lính đặc chủng này đã trải qua sự chọn lựa khắt khe, là những binh lính được chọn cuối cùng.
Bọn họ cũng có sự kiêu ngạo và năng lực của mình, sao có thể cam tâm bị người khác nói là rác rưởi chứ!
Hơn nữa bọn họ đều là người trẻ tuổi, đang trong độ tuổi khí thế hừng hực, vốn dĩ rất dễ bị kích động, không ai chịu thua ai, giờ nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, họ càng không phụ!
cThậm chí có không ít người đã khinh thường cho rằng đây chẳng qua chỉ là Tiêu Chính Văn đang khích tướng bọn họ mà thôi.
“Báo cáo vua Bắc Lương, tôi cảm thấy chúng tôi không phải rác rưởi!”
Một người trong số họ phản bác.
“Các cậu cũng chỉ so sánh mình với các thành viên khác trong đội, nên mới không cảm thấy mình là rác rưởi, nhưng nếu đặt trên trường quốc tế, thì các cậu chính là một đống rác!”
Tiêu Chính Văn chỉ thẳng người đang đứng ra, lớn tiếng tuyên bố giá trị của đối phương.
Không ít người đều siết chặt nắm đấm, mặt mày đỏ rực, rõ ràng là bọn họ đều đang kìm nén sự tức giận của mình.
“Các cậu không phục đúng không?” Tiêu Chính Văn cười hỏi. “Không phục cũng đúng thôi, nếu không phục, tôi sẽ khiến các cậu phải phục! Cậu bước ra khỏi hàng cho tôi!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào binh lính vừa mới phản bác kia đứng ra khỏi hàng.
Người binh lính đó bước ra, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
“Nói cho tôi biết, sở trường của cậu là gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Sở trường của tôi là bắn súng, đặc biệt là bắn súng ngắn nhanh ở cự ly hai mươi lăm mét”, Đối phương nói ra nội dung sở trường của mình.
“Được, vậy chúng ta so tài xem ai bắn chuẩn hơn! Tôi muốn khiến cậu thua tâm phục khẩu phục!”
Tiêu Chính Văn vô cùng tự tin, lạnh lùng cười nói.
Những lính đặc chủng này mạnh hơn những binh lính thông thường rất nhiều, nhưng so với bản thân anh và các lính đặc chủng của nước ngoài tham gia trận thi đấu quốc tế kia thì quá kém cỏi!
Bọn họ thiếu nhiệt huyết, thiếu những thử thách cận kề cái chết!
Vua Hắc Long trầm ngâm, đây đều là những binh lính tinh nhuệ của quân Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh, mỗi người đều đã trải qua những lần tuyển chọn cực kì khắc nghiệt.
Không ngờ lại chẳng là gì cả trong mắt Tiêu Chính Văn.
“Không phải tôi đang hạ thấp bọn họ, chỉ có điều sự thật nó là như thế”. Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. “Ông phải biết là quân Phá Long Bắc Lương của chúng tôi cũng đã từng tham gia trận thi đấu quân sự dành cho các lính đặc chủng này rồi, mà năm đó còn giành hạng nhất”.
“Cho nên tôi biết rất rõ về thực lực của các đội khác tham gia thi đấu”.
Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Những đoàn đội quốc tế mà các ông phải đối mặt, cũng là những binh lính đặc chủng ngày đêm huấn luyện. Nếu sức khỏe không vượt trội hơn người thường, thì các ông tham gia thi đấu này cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi”.
Nghe xong lời đánh giá này, vua Hắc Long giật nảy mình.
Ông ta không nói gì, bởi ông ta biết Tiêu Chính Văn sẽ không lừa ông ta.
Rất lâu sau, vua Hắc Long mới lên tiếng.
“Thực ra thực lực của chiến khu Nam Lĩnh không so nổi với chiến khu Bắc Lương của các cậu, dù sao các cậu cũng trấn thủ biên cương, mỗi ngày đều phải đánh nhau với lính đánh thuê nước ngoài, còn chúng tôi thì lại ở trong khu vực hòa bình”.
“Đội ngũ của chúng tôi thiếu nhiệt huyết, cho nên mới muốn mời cậu tới, để cậu cho bọn họ ngửi mùi máu tanh”.
Vua Hắc Long chọn Tiêu Chính Văn, là vì Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương, là người mà hai tay đã dính đầy máu.
“Chuẩn bị cho tôi một cái mặt nạ”, Tiêu Chính Văn nói.
Mặt nạ nhanh chóng được đưa tới, Tiêu Chính Văn liền đeo mặt nạ bước vào phòng huấn luyện.
Vua Hắc Long gọi mọi người tập hợp lại, giới thiệu với họ: “Người đứng trước mặt các cậu bây giờ chính là chủ soái Bắc Lương. Cậu ấy là do tôi đặc biệt mời tới, để làm một trong những huấn luyện viên của các cậu”.
Vừa nghe thấy người đứng trước mặt bọn họ chính là chủ soái Bắc Lương, cũng là chủ soái số một của Hoa Quốc trong lời đồn, không ít ánh mắt mang theo sự kích động lóe sáng.
Nhưng do vướng kỷ luật nên họ cũng không dám biểu hiện quá ra bên ngoài, chỉ đứng thẳng người, ánh mắt rất có tinh thần nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nói với tất cả bọn họ: “Vừa nãy tôi có xem các cậu tập luyện, không thể không thừa nhận rằng, sự tập luyện của các cậu chỉ là rác rưởi!” Vừa gặp gỡ đã nói bọn họ là rác rưởi, không ít người đã biến sắc, ngay cả vua Hắc Long cũng cảm thấy không ổn thỏa cho lắm.
Những binh lính đặc chủng này đã trải qua sự chọn lựa khắt khe, là những binh lính được chọn cuối cùng.
Bọn họ cũng có sự kiêu ngạo và năng lực của mình, sao có thể cam tâm bị người khác nói là rác rưởi chứ!
Hơn nữa bọn họ đều là người trẻ tuổi, đang trong độ tuổi khí thế hừng hực, vốn dĩ rất dễ bị kích động, không ai chịu thua ai, giờ nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, họ càng không phụ!
cThậm chí có không ít người đã khinh thường cho rằng đây chẳng qua chỉ là Tiêu Chính Văn đang khích tướng bọn họ mà thôi.
“Báo cáo vua Bắc Lương, tôi cảm thấy chúng tôi không phải rác rưởi!”
Một người trong số họ phản bác.
“Các cậu cũng chỉ so sánh mình với các thành viên khác trong đội, nên mới không cảm thấy mình là rác rưởi, nhưng nếu đặt trên trường quốc tế, thì các cậu chính là một đống rác!”
Tiêu Chính Văn chỉ thẳng người đang đứng ra, lớn tiếng tuyên bố giá trị của đối phương.
Không ít người đều siết chặt nắm đấm, mặt mày đỏ rực, rõ ràng là bọn họ đều đang kìm nén sự tức giận của mình.
“Các cậu không phục đúng không?” Tiêu Chính Văn cười hỏi. “Không phục cũng đúng thôi, nếu không phục, tôi sẽ khiến các cậu phải phục! Cậu bước ra khỏi hàng cho tôi!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào binh lính vừa mới phản bác kia đứng ra khỏi hàng.
Người binh lính đó bước ra, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
“Nói cho tôi biết, sở trường của cậu là gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Sở trường của tôi là bắn súng, đặc biệt là bắn súng ngắn nhanh ở cự ly hai mươi lăm mét”, Đối phương nói ra nội dung sở trường của mình.
“Được, vậy chúng ta so tài xem ai bắn chuẩn hơn! Tôi muốn khiến cậu thua tâm phục khẩu phục!”
Tiêu Chính Văn vô cùng tự tin, lạnh lùng cười nói.
Những lính đặc chủng này mạnh hơn những binh lính thông thường rất nhiều, nhưng so với bản thân anh và các lính đặc chủng của nước ngoài tham gia trận thi đấu quốc tế kia thì quá kém cỏi!
Bọn họ thiếu nhiệt huyết, thiếu những thử thách cận kề cái chết!
Bình luận facebook