Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2851-2855
Chương 2851: Nhận thua
Đừng thấy Lý Bạch chỉ có cảnh giới Đế Cảnh cấp chín mà lầm, thực tế vào khoảnh khắc mười tám chiêu thức Ngự Kiếm được thể hiện ra, khí tức cả người cũng theo đó biến đổi!
Nháy mắt đã không hề thua kém cường giả ở cảnh giới Chuẩn Thánh!
Đặc biệt vốn dĩ mười tám chiêu thức Ngự Kiếm cũng chính là một trong số những kế truyền đạt tới ngưỡng đỉnh cao bên trong kiếm cảnh, vô số đóa hoa kiếm trút xuống như mưa ngay sau khoảnh khắc ông ta ra tay!
Ánh sáng lạnh lẽo gần như bao trùm hết hoàn toàn phạm vi một trăm mét xung quanh, thậm chí ngay cả mấy người La Khai cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc!
Bên trong đại sảnh chỉ thấy ánh kiếm không thấy người, thân pháp của Lý Bạch cũng sắp đạt tới đỉnh cao!
Vào khoảnh khắc Lý Bạch vừa mới ra tay, Thiên Trần Tử phía đối diện đã nhìn ra được manh mối bên trong, không khỏi kinh hô một tiếng: “Ông biết cả ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Vạn Kiếm Tông ư?”
Trên thực tế, ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm vốn dĩ chính là công pháp bên phía địa cầu, nhưng trong trận đại chiến giữa các vị thần thời viễn cổ sau này thì bộ công pháp đó đã bị thất truyền.
Vạn Kiếm Tông cũng dựa theo nửa bộ kế truyền có được trong tay nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ để biến hóa thành ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm!
“Soạt!”
Khi một tia sáng màu bạc giáng xuống, vô số lưỡi kiếm từ trên trời rớt xuống chỉ trong khoảnh khắc, giống như thiên hà bị đảo lộn!
Chiêu Thiên Hà Đảo Tả này rõ ràng quá đỗi vi diệu, thậm chí còn vi diệu hơn nhiều so với ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Vạn Kiếm Tông.
Vốn dĩ Thiên Trần Tử dự định đấu vài chiêu có tính tượng trưng với Lý Bạch, sau đó sẽ cố ý để lộ sơ hở cho ông ta thấy, thế nhưng uy thế của chiêu Thiên Hà Đảo Tả này quá mạnh, cho dù ông ta không muốn ra tay thì cũng buộc phải ra tay để bảo vệ lấy tính mạng của bản thân!
Vậy nên, Thiên Trần Tử vội vàng rút kiếm ra và vung tay chém xuống!
Khi ánh kiếm lóe lên, một luồng kiếm khí xé ngang bầu trời phá giải hoàn toàn chiêu thức Thiên Hà Đảo Tả của Lý Bạch!
Mặc dù chỉ cần một chiêu, nhưng trong lòng Thiên Trần Tử cũng bị chấn động rất lớn, hoàn toàn thu lại suy nghĩ khinh thường Lý Bạch khi trước!
Bởi vì nhát kiếm ban nãy ông ta cũng phải dốc hết toàn lực, dù là như vậy thì Thiên Trần Tử vẫn không tự chủ được mà lùi ra sau nửa bước!
Mặc dù trong mắt mấy người Vạn Phong thì Thiên Trần Tử chỉ đang diễn kịch, nhưng chỉ có bản thân ông ta biết rõ ban nãy bản thân quả thực đã bị ép cho lùi ra sau nửa bước, bên trong căn bản không có chút giả dối nào!
Tiêu Chính Văn phía bên cạnh vẫn luôn quan sát biến hóa của trận đấu, trong vẻ mặt mang theo chút kinh ngạc của Thiên Trần Tử, không khó để nhìn ra sự kinh hãi trong nội tâm Thiên Trần Tử lúc này!
Điều này cũng đã kiểm chứng cho suy đoán của Tiêu Chính Văn, nhà họ Khổng quả thực đã truyền lại rất nhiều công pháp thất truyền thời kỳ thượng cổ cho Chư Thiên Thần Giới!
Lý Bạch không hề vì chiêu thức Thiên Hà Đảo Tả bị Thiên Trần Tử phá giải mà mất đi niềm tin, ngược lại trong mắt còn bừng bừng ý chí chiến đấu!
Dẫu sao ông ta và đối phương cũng cách nhau một bậc cảnh giới lớn, có thể ép cho đối phương lùi về sau nửa bước đã vượt quá tưởng tượng của ông ta rồi!
Nếu như không phải vì đối phương chiếm ưu thế về mặt cảnh giới thì e rằng đòn đánh ban nãy đối phương căn bản chẳng thể đỡ nổi!
Trông có vẻ đòn đánh ban nãy của Thiên Trần Tử qua loa sơ sài, nhưng Lý Bạch lại có thể cảm nhận được rất rõ sự chấn động sâu trong lòng đối phương!
Vào lúc Thiên Trần Tử đang bừng bừng khí thế, chuẩn bị chủ động xuất kích thì một tia sáng màu bạc không dễ phát giác đột nhiên từ trên trời giáng xuống!
“A?”
Thiên Trần Tử không khỏi sững sờ!
Ban nãy ông ta rõ ràng đã phá giải được chiêu thức của đối phương, nhưng tia sáng màu bạc đó là thế nào vậy chứ?
Dựa vào hiểu biết của ông ta về ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm thì căn bản không thể xuất hiện sự việc bất ngờ như vậy mới phải!
Thật ra mười tám chiêu thức Ngự Kiếm bên phía địa cầu vẫn có khác biệt rất lớn so với ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Chư Thiên Thần Giới, ngay cả ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm mà nhà họ Khổng có được cũng không phải phiên bản ban đầu!
Mà là phiên bản đã được người đời sau sửa đổi, mặc dù người sửa đổi ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm tự cho rằng hậu sinh khả uý, thế nhưng ông ta nào chiêm nghiệm được như sự hiểu biết của những nhân vật giống như chân thần thời thượng cổ đối với kiếm thức?
Vậy nên cho dù xét từ uy lực hay là độ tinh xảo của chiêu thức thì mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch đều không phải là thứ mà ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Chư Thiên Thần Giới có thể so bì!
Vào khoảnh khắc Thiên Trần Tử ngẩn ra, bóng dáng của Lý Bạch đột nhiên biến mất, một giây sau ông ta đã xuất hiện phía sau lưng Thiên Trần Tử!
Không để cho Thiên Trần Tử hoàn hồn trở lại, Lý Bạch đã khẽ khàng tung ra một nhát kiếm!
“Phập!”
Kiếm khí không chút động tĩnh lao thẳng về phía lưng của Thiên Trần Tử, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ có mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch cực kỳ tinh xảo mà ngay cả thân pháp của ông ta cũng khiến cho người ta chẳng thể lý giải được!
Nếu như Lý Bạch sử dụng trận pháp không gian để di chuyển vị trí thì bọn họ còn có thể lý giải, thế nhưng ban nãy bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, Lý Bạch không hề sử dụng trận pháp không gian mà đơn thuần chỉ dựa vào thân pháp để thay đổi vị trí!
Tất cả những việc này nhìn thì đơn giản, nhưng lại không phải vậy, bình thường cho dù thân pháp của một người có nhanh tới cực điểm thì cũng không thể sản sinh ra hiệu quả di chuyển tức thì giống như vậy!
Cùng lúc này, Thiên Trần Tử cảm nhận được điềm không lành phía sau lưng cũng sợ tới độ cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí không dám quay người đối địch, sải chân tiến lên trước một bước lớn để tránh đòn chí mạng này của Lý Bạch.
Cho dù Thiên Trần Tử đã dùng hết giải thuật toàn thân, thế nhưng vẫn bị thanh kiếm dài của Lý Bạch chém vào canh khí hộ thể phía sau lưng!
“Ầm!”
Ngay tức thì, ánh lửa loé ra khắp bốn bề, nhưng tới cuối cùng Lý Bạch vẫn chưa thể khiến cho Thiên Trần Tử bị thương dù chỉ là một chút, dẫu sao cách biệt cảnh giới của đôi bên vẫn phơi bày ra đó, cho dù Thiên Trần Tử đứng ở đó không nhúc nhích thì Lý Bạch cũng chẳng thể giết được ông ta!
Dù là như vậy Thiên Trần Tử vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới thì lúc này ông ta đã là một cái xác luôn rồi!
“Vị huynh đệ này, không cần phải đấu nữa, trận đấu này Thiên Trần Tử tôi nhận thua!”, Thiên Trần Tử quay người lại chắp tay nói với Lý Bạch.
Chương 2852: Tử Vong Cốc
Nghe thấy Thiên Trần Tử nhận thua, đám thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chuyện này vốn dĩ là điều đương nhiên, ai dám nặng tay với người của Tiêu Chính Văn chứ?
Huống hồ trong số những người đang có mặt, gần như ai nấy đều là cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, bất cứ ai đều nhìn ra được Thiên Trần Tử chỉ có lợi thế về mặt cảnh giới, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới giống nhau thì cỏ trên mộ Thiên Trần Tử đã cao hơn cả mét rồi.
Chỉ là bên phía Chư Thiên Thần Giới không nói gì, ngược lại mấy người bên phía phủ thành chủ của thành Huyền Thiên đều ngẩn cả ra.
Thiên Trần Tử - một trong số bảy thiên tài lại nhận thua sao?
Âu Dương Trí đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong, tám mươi phần trăm người ta nể mặt thành Huyền Thiên nên mới không nặng tay mà thôi.
Dẫu sao thành Huyền Thiên vẫn là thế lực thuộc về địa cầu, nếu phủ thành chủ công khai giết người bên phía địa cầu, thể diện của thành Huyền Thiên cũng khó mà giữ nổi.
Từ đó có thể thấy được, mấy người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới không chỉ khiêm tốn nhún nhường mà còn hiểu rõ đại nghĩa, so với bọn họ, Tiêu Chính Văn quá là không biết trời cao đất dày!
Chỉ từ phương diện làm người này, có thể thấy những người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới đã bỏ xa mấy người Tiêu Chính Văn mấy chục con đường!
La Khai cũng phản ứng lại, e rằng là mấy thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới nể mặt ông ta nên mới không xuống tay giết chết Lý Bạch, nếu không thì nào có chuyện ông ta không phải là đối thủ của một Đế Cảnh nhỏ bé?
“Ông còn không mau cảm ơn ơn tha mạng của thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới này đi?”, Âu Dương Trí chắp hai tay sau lưng, nhếch miệng, dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện.
Lý Bạch chỉ liếc nhìn Thiên Trần Tử đã trở về chỗ ngồi, chẳng buồn bận tâm tới Âu Dương Trí, thẳng thừng coi ông ta như là không khí.
“Các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới quả nhiên có tấm lòng rộng mở, tại hạ thực sự quá đỗi khâm phục! Tôi xin được thay tên địa cầu không biết trời cao đất dày này nhận tội với vị thiên tài ban nãy!”
La Khai nói rồi nâng ly rượu lên, đầu tiên là khom lưng cúi rạp, sau đó một hơi uống cạn cả ly.
Đặt ly rượu xuống, La Khai mới lạnh lùng lên tiếng: “Trong trận thi đấu tiếp theo, các vị căn bản không cần phải nể mặt tôi, dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, giết người thì cũng giết rồi!”
“Huống hồ ở trong hành lang thời không vốn dĩ là nơi sinh tồn của những kẻ phù hợp, La Khai tôi nhất định sẽ đối xử công bằng với các vị! Hơn nữa khi thi đấu, nương tay chính là một điều tối kỵ, vậy nên các vị không cần phải nương tay nữa đâu!”
La Khai nói như đúng rồi, thật ra ở trong mắt ông ta, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn đang nể mặt ông ta nên mới tha cho Lý Bạch một con đường sống.
“Tôi thay mặt ông ta xin đa tạ ơn nghĩa của La đại nhân!”, Kim Đồng vội vàng đứng dậy chắp tay nói với La Khai.
“Trong lòng hiểu là được, không cần việc gì cũng phơi bày ra!”, La Khai cười nhạt.
Sau đó lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: “Chắc hẳn các vị cũng đã biết tôi mời các vị tới là vì lý do gì rồi nhỉ, tôi tin rằng các vị rất muốn biết tiếp theo đây phải đối diện với điều gì đúng không?”
Nói tới đây, La Khai lại quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào, nói: “Thế tử Võ, nếu như cậu chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ, vậy thì có thể ở lại trong thành Huyền Thiên một khoảng thời gian, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu chu toàn!”
Dụng ý của những lời này chẳng qua chính là đang khuyên giải Võ Anh Hào.
Trong mắt ông ta, đám người bao gồm cả Võ Anh Hào căn bản không xứng để tiến vào hành lang thời không, càng không xứng để tranh đoạt với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này!
Hơn nữa tiếp theo đây, ông ta vốn dĩ không định nói cho mấy người Võ Anh Hào nghe về một số tình báo quan trọng có liên quan tới hành lang thời không, càng không định nói cho Tiêu Chính Văn biết.
Thế nhưng nói thế nào thì ông ta cũng là một trong số những đại diện của thế lực bên phía địa cầu, không những không nói giúp cho người bên phía địa cầu mà ngược lại còn muốn đàn áp đủ kiểu, thậm chí còn muốn khuyên ngăn mọi người, sắc mặt của Võ Anh Hào lập tức sa sầm lại.
“Không làm phiền tới ông, dựa theo quy định, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi!”, Võ Anh Hào nói với sắc mặt u ám.
Lời cũng đã nói tới nước này rồi, La Khai đương nhiên chẳng còn gì để nói.
“Nếu như thế tử Võ đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, các vị, thật ra hành lang thời không lần này có thể không còn giống như trước kia nữa!”
“Đầu tiên, tin tình báo mà tôi nhận được là bất luận người từ không gian nào tiến vào hành lang thời không thì đều phải thông qua thử thách của trạm gác đầu tiên rồi mới tới được nơi này!”
Thật ra trong mỗi không gian các phương thì hành lang thời không đều sẽ có một lối vào, Chư Thiên Thần Giới bao hàm không gian mười phương, ít nhất có mười mấy lối vào, mà bên phía địa cầu lại chỉ có một lối vào mà thôi.
Thế nhưng với thử thách lần này, bất luận mọi người tiến vào hành lang thời không từ lối vào nào thì đều sẽ tập trung ở thành Huyền Thiên.
Hơn nữa, con đường thử thách bên phía thành Huyền Thiên cũng sẽ trở thành điểm khởi đầu thật sự, chỉ có từ nơi này thì mới có thể tới được thành thời không sau cùng!
“Trạm gác đầu tiên này chính là Tử Vong Cốc, nơi đó có thành chủ nhà chúng tôi đích thân trấn giữ, chỉ cần có được sự công nhận của thành chủ nhà chúng tôi thì sẽ có thể qua ải!”
Thật ra ông ta nói như vậy chỉ là để đề cao thân phận của bản thân mình mà thôi, kỳ thực bên phía Tử Vong Cốc không chỉ có người bên phía thành Huyền Thiên trấn giữ mà thế lực các phương đều cài người vào bên trong Tử Vong Cốc.
Chương 2853: Lãng phí của trời
“Sau khi đi qua Tử Vong Cốc thì sẽ là Phong Bạo Trường và Tu La Ngục, hơn nữa Lý Tịnh đã phải bỏ mạng ở Tu La Ngục từ nghìn năm trước!”
Khi nói ra những lời này, La Khai còn cố ý liếc nhìn Võ Anh Hào.
Lý Tịnh chết ở Tu La Ngục sao?
Mặc dù đối với người của Chư Thiên Thần Giới mà nói thì tin tức này không có gì kỳ lạ, thế nhưng đối với mấy người Võ Anh Hào thì lại hoàn toàn không phải như thế.
Lý Tịnh là nhân vật lớn dẫn dắt cả một thời đại, hơn nữa chiến lực của ông ta không hề yếu hơn bất cứ một cao thủ tài năng nào ở vùng ngoài lãnh thổ!
Thậm chí còn có người cho rằng chiến lực thật sự của Lý Tịnh đã có thể sánh ngang vai với tứ kiệt của Chiến Quốc, vậy mà một nhân tài có thực lực siêu phàm như vậy lại chết ở Tu La Ngục sao?
“Tu La Ngục thật sự nguy hiểm tới vậy sao?”, Lý Bạch cau mày hỏi một câu.
Dẫu sao ông ta và Lý Tịnh cũng đều là nhân vật ở thời kỳ Thịnh Đường, hơn nữa cả đời Lý Bạch khâm phục nhất chính là vị danh tướng trăm trận trăm thắng này!
Đáng tiếc là cả đời Lý Bạch cũng chưa thể gặp mặt Lý Tịnh một lần, nhân vật giống như vậy nếu như chết ở Tu La Ngục thì có thể thấy được rằng môi trường ở đó nguy hiểm tới mức độ nào.
Chỉ là La Khai phớt lờ sự tồn tại của Lý Bạch, vờ như không nghe thấy, rõ ràng không hề muốn nể mặt mấy người Tiêu Chính Văn.
“Theo tôi được biết, bên phía Phong Bạo Trường có không ít bảo vật xuất thế, còn về việc có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các vị rồi!”, La Khai chỉ nói tới đây chứ không nói kỹ thêm nữa.
Rõ ràng ông ta đang cố ý không muốn tiết lộ tất cả sự thực.
“Nào, các vị, vì được hội ngộ ở đây ngày hôm nay, cạn ly!”, La Khai lại nâng ly rượu lên, cười lớn nói.
Thế nhưng Kim Đồng phía bên cạnh lại nhíu mày tiến tới gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, rời khỏi thành Huyền Thiên cần có lệnh bài Huyền Võ!”
“Lát nữa La Khai đại nhân sẽ phát cho mỗi người một tấm lệnh bài Huyền Võ, tấm lệnh bài này phải giữ gìn cho thật kỹ đấy!”
Thật ra lệnh bài Huyền Võ không phải là do các thành chủ tuỳ ý phân phát mà phải có người bên phía thế lực mình dùng máu và tính mạng để đổi lấy.
Cũng có thể nói, lệnh bài Huyền Võ bên phía địa cầu đều là do tổ tiên của địa cầu dùng thực lực đổi lấy, những lệnh bài này buộc phải giao cho người bên phía địa cầu thì mới được.
Cũng chỉ người có tấm lệnh bài Huyền Võ này trong tay thì mới có thể tiến vào một số bí cảnh, hoặc là dùng để tránh nguy hiểm.
Đương nhiên, loại lệnh bài Huyền Võ này có thể thông qua việc giết người của thế lực khác để giành được, lệnh bài Huyền Võ càng nhiều thì thành tựu có được cũng sẽ càng nhiều, hơn nữa cũng sẽ càng mạnh hơn!
Theo quy định mà nói, sau khi tiễn mấy thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới đi, La Khai sẽ phân phát lệnh bài cho mấy người Tiêu Chính Văn.
Dẫu sao việc này vẫn phải làm sau lưng người ngoài.
Thế nhưng điều khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ là vẫn chưa tiễn mấy người Chư Thiên Thần Giới đi thì La Khai đã lấy ra lệnh bài Huyền Võ.
Trước khi phát đi, loại lệnh bài này Huyền Võ này cần phải khắc tên của người sở hữu, hơn nữa, vào lúc La Khai lấy ra lệnh bài Huyền Võ, mọi người đã có thể nhìn thấy rất rõ cái tên khắc trên lệnh bài.
La Thiên tươi cười nói với mấy thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới: “Mời các vị lưu lại tên trước khi đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Kim Đồng cũng ngẩn ra, hành vi của La Khai chẳng khác gì đang phản bội!
Mỗi một tấm lệnh bài Huyền Võ đều là tổ tiên bên phía địa cầu dùng tính mạng để đổi lấy, mục đích là để mở một cánh cửa dễ đi hơn cho người đời sau, để cho địa cầu càng thêm lớn mạnh!
Thế nhưng La Khai thì hay rồi, không những phân phát lệnh bài quý báu mà tổ tiên dùng tính mạng đổi lấy cho những người ở Chư Thiên Thần Giới mà còn bảo bọn họ lưu tên lại!
Một khi trên chiến lệnh khắc tên của mấy người Chư Thiên Thần Giới, vậy thì lệnh bài đó sẽ thuộc về bọn họ!
Thế nhưng Kim Đồng dẫu sao cũng chỉ là một người trẻ, chỉ dám phẫn nộ trong lòng chứ không dám nói ra, càng không dám nói việc này cho mấy người Tiêu Chính Văn biết.
Lỡ như bởi vì chuyện này mà khiến cho hai bên xung đột thì sẽ chỉ càng khiến cho hậu quả tệ hơn mà thôi.
Sau khi đám người của Chư Thiên Thần Giới ghi tên lại thì quay người rời đi.
La Khai cũng vội vàng đứng dậy, đích thân tiễn mấy người Vạn Phong ra cổng.
Kim Đồng cũng đứng dậy tiễn mấy người Tiêu Chính Văn ra cổng, thế nhưng rất nhanh đã quay người trở về phủ thành chủ.
Tuy nhiên anh ta vừa bước qua cửa đã nhìn thấy mấy người Vạn Phong vừa đi đã quay trở lại, La Khai đang dùng hai tay nâng lệnh bài Huyền Võ lên, cười nói với mấy người Vạn Phong: “Các vị, xin cứ lấy tùy ý, còn về mấy người Tiêu Chính Văn thì bọn chúng căn bản không xứng tranh đoạt với các vị!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Đồng lập tức nổi giận, bước nhanh lên trước, nói: “La tướng! Ông đây là..”
“Làm sao?”
La Khai quay đầu nhìn về phía Kim Đồng.
“La tướng, lệnh bài Huyền Võ này là do tổ tiên trên địa cầu dùng tính mạng để đổi lấy, tại sao ông muốn giao nó cho người của Chư Thiên Thần Giới!”, Kim Đồng lớn tiếng chất vấn.
“Sao thế, tôi làm việc cũng cần phải được cậu đồng ý trước à?”, sắc mặt của La Khai lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn Kim Đồng nói.
“La tướng, cho dù là từ nguyên nhân gì, lệnh bài Huyền Võ mà địa cầu có được đều không thể lọt ra ngoài, lẽ nào ông không biết tính quan trọng của nó sao?”, Kim Đồng tức tới độ sắc mặt trắng bệch.
“Hừ, dựa vào mấy người Tiêu Chính Văn mà cũng muốn xưng danh ở hành lang thời không hả? Bọn chúng có tư cách gì để so bì với các thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới?”
“Dù có đưa cho bọn chúng thì cũng là lãng phí của trời!”, La Khai lạnh lùng cười nói.
Chương 2854: Thoát thân
Kim Đồng nghe vậy giận run người, giơ ngón tay lên nói với La Khai: “Mặc kệ là mục đích gì, lệnh bài Huyền Vũ này nên thuộc về đám người anh Tiêu! Nó không nên thuộc về Chư Thiên Thần Giới...”
“Bốp!”
Kim Đồng chưa kịp nói xong, Âu Dương Trí đã tát thẳng vào mặt Kim Đồng, tức giận nói: “Cậu là người hầu, sao dám xen vào chuyện của người khác? Đây là chuyện lớn mà cậu có thể nói xen vào được sao?”
“Người đâu, nhốt cậu ta vào địa lao cho tôi, không được tôi cho phép, không ai được phép thả cậu ta ra ngoài!”
Lời vừa dứt, mấy tên thị vệ xông lên đè Kim Đồng xuống đất, Kim Đồng gần như tuyệt vọng nhìn về biệt viện nơi mấy người Tiêu Chính Văn đang ở.
Lúc này, cho dù anh ta muốn gửi tin cho Tiêu Chính Văn cũng đã muộn, nhưng nếu không có lệnh bài Huyền Vũ, đám người Tiêu Chính Văn nửa bước cũng khó đi!
Đừng nói đi đến Phong Bạo Lĩnh Vực và Tu La Ngục Liễu, sợ là ngay cả Tử Vong Cốc cũng không đi ra được!
“La Khai, ông làm như vậy...”
“Còn dám nhiều lời, chết!”, trong mắt La Khai đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Mấy tên hộ vệ không nói lời nào, cứ thế giải Kim Đồng vào trong địa lao.
Đám người Tiêu Chính Văn ngoài mặt như không biết gì về chuyện này, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Dù sao Kim Đồng đã nói với Tiêu Chính Văn về lệnh bài Huyền Vũ, hơn nữa còn nói rằng sau tiệc tối, La Khai sẽ giao lệnh bài Huyền Vũ cho mọi người.
Nhưng mãi đến khi mọi người trở lại biệt viện, cũng không thấy La Khai có động tĩnh gì, Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu sơ lược!
“Cậu Tiêu, sao vậy?”
Thấy Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, Lý Bạch nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, chỉ là có người nợ chúng ta một vài thứ, còn có một số người lấy đi thứ không nên lấy mà thôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, những người khác lập tức vây xung quanh.
Dù sao Tiêu Chính Văn sẽ không tự nhiên nói những lời này.
“Thật ra ngay từ trong bữa tiệc, Kim Đồng đã sớm đề cập tới lệnh bài Huyền Vũ với tôi, hơn nữa lệnh bài Huyền Vũ này còn liên quan đến việc chúng ta có thể thuận lợi đi qua hành lang thời không hay không!”
“Nhưng mãi tới bây giờ, La Khai vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, vậy thì chỉ có thể lý giải rằng, ông ta đã đưa lệnh bài Huyền Vũ cho người lẽ ra không nên đưa!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Thế chúng ta làm sao bây giờ?”, mọi người nghe vậy nhất thời cũng không có cách nào.
“Dễ thôi, cướp lại!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, những người khác cũng cười tỏ vẻ hiểu ý.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Võ Anh Hào, anh ta cũng nở nụ cười chân thành, gật đầu với Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó, hai người gần như cùng lúc biến mất.
Một lát sau, bóng dáng của hai người đã xuất hiện bên ngoài thành Huyền Thiên.
Giờ phút này, ngoài thành trăng sáng sao thưa, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cách đấy không lâu, có một luồng khí tức chập chờn xuất hiện trước mặt anh.
Đó là đám thiên tài của Chư Thiên Thần Giới do Vạn Phong và Tố Ngọc dẫn đầu.
Trên mặt mấy người đó lúc này đều nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, bọn họ không ngờ người thành Huyền Thiên sẽ cho bọn họ nhiều lệnh bài Huyền Vũ như vậy.
Chuyện này quả thật ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Quan trọng là trước khi rời đi, La Khai còn đặc biệt phái người đưa bọn họ an toàn ra khỏi thành Huyền Thiên, cho đến khi họ rời đi, mấy người Tiêu Chính Văn vẫn không hay biết gì.
“Ha ha, cuối cùng cũng rời khỏi nơi quỷ quái đó, nhưng người ở thành Huyền Thiên cũng rất thú vị. Bọn họ rõ ràng là người địa cầu, mà lại trăm phương ngàn kế gài bẫy hãm hại người của mình, nghĩ đến lại thấy buồn cười!”
Vạn Phong vừa nói vừa chạm vào lệnh bài Huyền Vũ trong ngực.
Mấy người ở phía sau hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Thiên Trần Tử vẫn còn sợ hãi nhìn về phía thành Huyền Thiên lần cuối.
Dù sao ông ta cũng là thiên tài duy nhất từng giao đấu với người của điện Thần Long, cũng chỉ có ông ta mới hiểu điện Thần Long khủng bố cỡ nào, khó trách Tiêu Chính Văn có thể chém giết mấy thiên tài không hề chớp mắt như vậy!
Hơn nữa cảm giác áp bách trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh, nếu tiếp tục ở lại thành Huyền Thiên, rất có thể bị bọn họ ép tới phát điên!
Bây giờ thì tốt rồi, không những lấy được lệnh bài Huyền Vũ vốn thuộc về đám người Tiêu Chính Văn, mà còn đàng hoàng rời khỏi thành Huyền Thiên. Sau này bọn họ chỉ cần cố gắng trốn tránh đám người Tiêu Chính Văn thì sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa!
Hơn nữa trong bữa tiệc tối vừa rồi, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua của Tiêu Chính Văn cũng có thể khiến trái tim bọn họ run rẩy, cảm giác có thể chết bất kỳ lúc nào thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu!
Ngay cả một vài đại năng ở Chư Thiên Thần Giới cũng không khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi như vậy, nhưng Tiêu Chính Văn là một ngoại lệ, anh là một người khiến bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy run sợ!
“Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”, Thiên Trần Tử nhìn màn đêm trước mặt, hơi lo lắng nói.
Chỉ cần đi thêm trăm dặm nữa, bọn họ có thể đi tới ngã ba đường tiếp theo, đến nơi đó bọn họ sẽ thật sự an toàn, nhưng trước lúc đó bọn họ vẫn không thể mất cảnh giác!
Trên thực tế, cho dù ông ta không nói, đám người Vạn Phong cũng đang âm thầm tăng tốc, dù sao thì ai cũng biết không thể dừng lại lâu.
Không tới năm phút, mọi người đi đến một ngã ba, có ba ngã đi về ba hướng khác nhau, đến lúc này, mọi người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi tên sát thần kia...”
“Thoát khỏi ai cơ?”
Thiên Trần Tử vừa nói xong, chỉ thấy một bóng người rất quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Võ Anh Hào!
Khi bọn họ thấy rõ bóng người Võ Anh Hào thì không khỏi sửng sốt!
Sau đó, đám người tiếp tục nhìn xung quanh như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Chương 2855: Ngã ba đường
Chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn ở đằng sau như mong muốn.
Hai người một trước một sau, chặn đường đám người Vạn Phong.
Bảy thiên tài cộng thêm Dạ Ma Thiên, lúc này tổng cộng có tám người, tám vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, đặt ở bất kỳ đâu cũng đủ để chấn động một phương.
Nhưng lúc này, họ lại bị Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào chặn lại.
“Cậu... cậu Tiêu? Sao cậu lại ở đây?”, Thiên Trần Tử vội vàng cúi đầu với Tiêu Chính Văn, rõ ràng đã biết còn hỏi.
Võ Anh Hào cười khẩy đi tới trước mặt Thiên Trần Tử, đưa tay ra nói: “Giao ra!”
“Giao cái gì cơ?”, Tố Ngọc theo bản năng hỏi lại.
“Giao ra!” Võ Anh Hào lặp lại lần nữa.
“Trên... trên người bọn ta không có gì cả!”, Vạn Phong cũng giải thích một câu.
“Không có ư? La Khai vừa đưa cho các người cái gì? Tốt nhất đừng để chúng ta ra tay, nếu không, sẽ không chỉ là giao đồ ra đâu!” Võ Anh Hào lạnh giọng nói.
Giọng điệu của Võ Anh Hào cực kỳ lạnh lùng, không hề nể mặt!
Giờ phút này, Võ Anh Hào sẽ không khách khí với bọn họ, cho dù La Khai có ở đây, Võ Anh Hào cũng tuyệt đối không nể mặt ông ta!
Đúng lúc này, một trận gió đêm thổi tới, đám người Vạn Phong không khỏi rùng mình!
Chỉ với một ý nghĩ sẽ quyết định lên thiên đường hoặc xuống địa ngục!
“Giao ra không?” Võ Anh Hào không kiên nhẫn hỏi.
Chẳng mấy chốc, một lệnh bài màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Ngay sau đó, lại một tấm lệnh bài khác rơi vào trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Đám người Vạn Phong biết, bảo vệ tính mạng hoặc để lại lệnh bài và mạng sống, bọn họ không phải kẻ ngu, tuyệt đối sẽ không vì tấm lệnh bài nhỏ mà bỏ mạng!
Không có gì quan trọng hơn việc sống sót!
Dù là thời điểm nào, bảo vệ tính mạng là trên hết!
“Nếu có người hỏi, các người biết nên trả lời như nào cho đúng rồi chứ!” Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng nói.
“Ừ...”
Vạn Phong sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: “Biết rồi!”
“Ừ, nói thử tôi nghe!” Tiêu Chính Văn híp mắt nhìn Vạn Phong.
“À... Từ lúc chúng tôi rời khỏi phủ thành chủ chưa từng gặp mặt!” Vạn Phong dè dặt nói.
Nếu có người hỏi anh về lệnh bài Huyền Vũ, anh nên trả lời như thế nào?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Vạn Phong hít một hơi thật sâu nói: “Lệnh bài Huyền Vũ của chúng tôi bị cướp, bị... Bị Ma Long dẫn người tới cướp mất!”
Tiêu Chính Văn lúc này mới hài lòng gật đầu nói: “Quả nhiên là người thông minh, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ giao cho các người, nếu làm tôi thất vọng...”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, không nói tiếp.
“Hiểu! Tôi hiểu! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” giờ phút này Vạn Phong đã nghĩ tới cái chết, nhưng đối mặt với sát thần Tiêu Chính Văn thì hắn chết không được, sống cũng không xong!
Dù sao hắn cũng là nhân vật thiên tài một phương, cho dù không phải là một đại năng siêu cấp cũng sẽ không đến nỗi phải chạy việc vặt, bán mạng cho người khác!
Nhưng với Tiêu Chính Văn, cho dù hắn có không tình nguyện cỡ nào, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Nếu có người từ Chư Thiên Thần Giới đi ngang qua đây, các người phải dẫn theo bọn họ đuổi giết chúng tôi! Hiểu chưa?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người nói.
Nghe đến đây, Vạn Phong toàn thân cảm thấy khó chịu, Tiêu Chính Văn định làm gì?
Chẳng lẽ anh còn muốn chặn đánh giết hết tất cả thiên tài của Chư Thiên Thần Giới sao?
Tên Tiêu Chính Văn này quá tự tin, quá kiêu ngạo!
Lại dám bày mưu giết hại toàn bộ thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!
Nhưng ngược lại, lòng dũng cảm của Tiêu Chính Văn cũng thực sự khiến Vạn Phong vô cùng khâm phục!
“Tôi hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo ý của anh!” Vạn Phong gật đầu liên tục, hoàn toàn không dám nói nửa chữ không!
“Các ngươi được tự do!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười với đám người Vạn Phong, sau đó xoay người rời đi với Võ Anh Hào.
Mãi cho đến khi xác nhận Tiêu Chính Văn đã thật sự rời đi, Vạn Phong mới cười khổ nói: “Haizz! Thật không thể tin được trên địa cầu lại tồn tại một người biến thái như vậy!”
“Thật ra, trong một số sách cổ của chúng ta có ghi lại, địa cầu là nơi sinh ra rồng, sau khi Long tộc diệt vong, sẽ có thời kỳ bóng tối kéo dài mười nghìn năm, sau đó sẽ bay thẳng lên trời!”
“Chẳng lẽ người dẫn đầu địa cầu bay thẳng lên trời chính người người này sao?”
Nghe thấy vậy, mấy vị thiên tài khác cũng hít một hơi khí lạnh.
Nếu người đó là Tiêu Chính Văn, vậy chẳng phải anh mới con cưng của trời thật sự sao?
Cùng lúc đó, trong thành Huyền Thiên, La Khai nhìn sắc trời, trầm giọng hỏi: “Bọn họ đã đi hết chưa?”
“Lúc này e là đã đi tới ngã ba, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu!” Âu Dương Trí vội vàng đáp.
“Còn đám người Tiêu Chính Văn thì sao?” La Khai lại hỏi.
“Bọn họ vẫn còn ở trong biệt viện, dù sao không có lệnh bài Huyền Vũ, bọn họ cũng không thể đi đâu. Nhưng tôi có một chuyện không rõ, mong La tướng quân nói rõ!” Âu Dương Trí nghi ngờ nói.
“Nói!” La Khai lạnh lùng nói.
“Thật ra chúng ta cũng là người địa cầu, đám người Tiêu Chính Văn cũng coi như cùng dòng tộc với chúng ta, tại sao Lạc tướng quân lại hãm hại bọn họ như vậy?” Âu Dương Trí vô cùng khó hiểu hỏi.
Đừng thấy Lý Bạch chỉ có cảnh giới Đế Cảnh cấp chín mà lầm, thực tế vào khoảnh khắc mười tám chiêu thức Ngự Kiếm được thể hiện ra, khí tức cả người cũng theo đó biến đổi!
Nháy mắt đã không hề thua kém cường giả ở cảnh giới Chuẩn Thánh!
Đặc biệt vốn dĩ mười tám chiêu thức Ngự Kiếm cũng chính là một trong số những kế truyền đạt tới ngưỡng đỉnh cao bên trong kiếm cảnh, vô số đóa hoa kiếm trút xuống như mưa ngay sau khoảnh khắc ông ta ra tay!
Ánh sáng lạnh lẽo gần như bao trùm hết hoàn toàn phạm vi một trăm mét xung quanh, thậm chí ngay cả mấy người La Khai cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc!
Bên trong đại sảnh chỉ thấy ánh kiếm không thấy người, thân pháp của Lý Bạch cũng sắp đạt tới đỉnh cao!
Vào khoảnh khắc Lý Bạch vừa mới ra tay, Thiên Trần Tử phía đối diện đã nhìn ra được manh mối bên trong, không khỏi kinh hô một tiếng: “Ông biết cả ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Vạn Kiếm Tông ư?”
Trên thực tế, ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm vốn dĩ chính là công pháp bên phía địa cầu, nhưng trong trận đại chiến giữa các vị thần thời viễn cổ sau này thì bộ công pháp đó đã bị thất truyền.
Vạn Kiếm Tông cũng dựa theo nửa bộ kế truyền có được trong tay nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ để biến hóa thành ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm!
“Soạt!”
Khi một tia sáng màu bạc giáng xuống, vô số lưỡi kiếm từ trên trời rớt xuống chỉ trong khoảnh khắc, giống như thiên hà bị đảo lộn!
Chiêu Thiên Hà Đảo Tả này rõ ràng quá đỗi vi diệu, thậm chí còn vi diệu hơn nhiều so với ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Vạn Kiếm Tông.
Vốn dĩ Thiên Trần Tử dự định đấu vài chiêu có tính tượng trưng với Lý Bạch, sau đó sẽ cố ý để lộ sơ hở cho ông ta thấy, thế nhưng uy thế của chiêu Thiên Hà Đảo Tả này quá mạnh, cho dù ông ta không muốn ra tay thì cũng buộc phải ra tay để bảo vệ lấy tính mạng của bản thân!
Vậy nên, Thiên Trần Tử vội vàng rút kiếm ra và vung tay chém xuống!
Khi ánh kiếm lóe lên, một luồng kiếm khí xé ngang bầu trời phá giải hoàn toàn chiêu thức Thiên Hà Đảo Tả của Lý Bạch!
Mặc dù chỉ cần một chiêu, nhưng trong lòng Thiên Trần Tử cũng bị chấn động rất lớn, hoàn toàn thu lại suy nghĩ khinh thường Lý Bạch khi trước!
Bởi vì nhát kiếm ban nãy ông ta cũng phải dốc hết toàn lực, dù là như vậy thì Thiên Trần Tử vẫn không tự chủ được mà lùi ra sau nửa bước!
Mặc dù trong mắt mấy người Vạn Phong thì Thiên Trần Tử chỉ đang diễn kịch, nhưng chỉ có bản thân ông ta biết rõ ban nãy bản thân quả thực đã bị ép cho lùi ra sau nửa bước, bên trong căn bản không có chút giả dối nào!
Tiêu Chính Văn phía bên cạnh vẫn luôn quan sát biến hóa của trận đấu, trong vẻ mặt mang theo chút kinh ngạc của Thiên Trần Tử, không khó để nhìn ra sự kinh hãi trong nội tâm Thiên Trần Tử lúc này!
Điều này cũng đã kiểm chứng cho suy đoán của Tiêu Chính Văn, nhà họ Khổng quả thực đã truyền lại rất nhiều công pháp thất truyền thời kỳ thượng cổ cho Chư Thiên Thần Giới!
Lý Bạch không hề vì chiêu thức Thiên Hà Đảo Tả bị Thiên Trần Tử phá giải mà mất đi niềm tin, ngược lại trong mắt còn bừng bừng ý chí chiến đấu!
Dẫu sao ông ta và đối phương cũng cách nhau một bậc cảnh giới lớn, có thể ép cho đối phương lùi về sau nửa bước đã vượt quá tưởng tượng của ông ta rồi!
Nếu như không phải vì đối phương chiếm ưu thế về mặt cảnh giới thì e rằng đòn đánh ban nãy đối phương căn bản chẳng thể đỡ nổi!
Trông có vẻ đòn đánh ban nãy của Thiên Trần Tử qua loa sơ sài, nhưng Lý Bạch lại có thể cảm nhận được rất rõ sự chấn động sâu trong lòng đối phương!
Vào lúc Thiên Trần Tử đang bừng bừng khí thế, chuẩn bị chủ động xuất kích thì một tia sáng màu bạc không dễ phát giác đột nhiên từ trên trời giáng xuống!
“A?”
Thiên Trần Tử không khỏi sững sờ!
Ban nãy ông ta rõ ràng đã phá giải được chiêu thức của đối phương, nhưng tia sáng màu bạc đó là thế nào vậy chứ?
Dựa vào hiểu biết của ông ta về ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm thì căn bản không thể xuất hiện sự việc bất ngờ như vậy mới phải!
Thật ra mười tám chiêu thức Ngự Kiếm bên phía địa cầu vẫn có khác biệt rất lớn so với ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Chư Thiên Thần Giới, ngay cả ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm mà nhà họ Khổng có được cũng không phải phiên bản ban đầu!
Mà là phiên bản đã được người đời sau sửa đổi, mặc dù người sửa đổi ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm tự cho rằng hậu sinh khả uý, thế nhưng ông ta nào chiêm nghiệm được như sự hiểu biết của những nhân vật giống như chân thần thời thượng cổ đối với kiếm thức?
Vậy nên cho dù xét từ uy lực hay là độ tinh xảo của chiêu thức thì mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch đều không phải là thứ mà ba mươi sáu chiêu thức Ngự Kiếm của Chư Thiên Thần Giới có thể so bì!
Vào khoảnh khắc Thiên Trần Tử ngẩn ra, bóng dáng của Lý Bạch đột nhiên biến mất, một giây sau ông ta đã xuất hiện phía sau lưng Thiên Trần Tử!
Không để cho Thiên Trần Tử hoàn hồn trở lại, Lý Bạch đã khẽ khàng tung ra một nhát kiếm!
“Phập!”
Kiếm khí không chút động tĩnh lao thẳng về phía lưng của Thiên Trần Tử, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ có mười tám chiêu thức Ngự Kiếm của Lý Bạch cực kỳ tinh xảo mà ngay cả thân pháp của ông ta cũng khiến cho người ta chẳng thể lý giải được!
Nếu như Lý Bạch sử dụng trận pháp không gian để di chuyển vị trí thì bọn họ còn có thể lý giải, thế nhưng ban nãy bọn họ đều nhìn thấy rất rõ, Lý Bạch không hề sử dụng trận pháp không gian mà đơn thuần chỉ dựa vào thân pháp để thay đổi vị trí!
Tất cả những việc này nhìn thì đơn giản, nhưng lại không phải vậy, bình thường cho dù thân pháp của một người có nhanh tới cực điểm thì cũng không thể sản sinh ra hiệu quả di chuyển tức thì giống như vậy!
Cùng lúc này, Thiên Trần Tử cảm nhận được điềm không lành phía sau lưng cũng sợ tới độ cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí không dám quay người đối địch, sải chân tiến lên trước một bước lớn để tránh đòn chí mạng này của Lý Bạch.
Cho dù Thiên Trần Tử đã dùng hết giải thuật toàn thân, thế nhưng vẫn bị thanh kiếm dài của Lý Bạch chém vào canh khí hộ thể phía sau lưng!
“Ầm!”
Ngay tức thì, ánh lửa loé ra khắp bốn bề, nhưng tới cuối cùng Lý Bạch vẫn chưa thể khiến cho Thiên Trần Tử bị thương dù chỉ là một chút, dẫu sao cách biệt cảnh giới của đôi bên vẫn phơi bày ra đó, cho dù Thiên Trần Tử đứng ở đó không nhúc nhích thì Lý Bạch cũng chẳng thể giết được ông ta!
Dù là như vậy Thiên Trần Tử vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới thì lúc này ông ta đã là một cái xác luôn rồi!
“Vị huynh đệ này, không cần phải đấu nữa, trận đấu này Thiên Trần Tử tôi nhận thua!”, Thiên Trần Tử quay người lại chắp tay nói với Lý Bạch.
Chương 2852: Tử Vong Cốc
Nghe thấy Thiên Trần Tử nhận thua, đám thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới cũng không hề cảm thấy bất ngờ, chuyện này vốn dĩ là điều đương nhiên, ai dám nặng tay với người của Tiêu Chính Văn chứ?
Huống hồ trong số những người đang có mặt, gần như ai nấy đều là cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, bất cứ ai đều nhìn ra được Thiên Trần Tử chỉ có lợi thế về mặt cảnh giới, nếu như ở cùng một bậc cảnh giới giống nhau thì cỏ trên mộ Thiên Trần Tử đã cao hơn cả mét rồi.
Chỉ là bên phía Chư Thiên Thần Giới không nói gì, ngược lại mấy người bên phía phủ thành chủ của thành Huyền Thiên đều ngẩn cả ra.
Thiên Trần Tử - một trong số bảy thiên tài lại nhận thua sao?
Âu Dương Trí đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong, tám mươi phần trăm người ta nể mặt thành Huyền Thiên nên mới không nặng tay mà thôi.
Dẫu sao thành Huyền Thiên vẫn là thế lực thuộc về địa cầu, nếu phủ thành chủ công khai giết người bên phía địa cầu, thể diện của thành Huyền Thiên cũng khó mà giữ nổi.
Từ đó có thể thấy được, mấy người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới không chỉ khiêm tốn nhún nhường mà còn hiểu rõ đại nghĩa, so với bọn họ, Tiêu Chính Văn quá là không biết trời cao đất dày!
Chỉ từ phương diện làm người này, có thể thấy những người thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới đã bỏ xa mấy người Tiêu Chính Văn mấy chục con đường!
La Khai cũng phản ứng lại, e rằng là mấy thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới nể mặt ông ta nên mới không xuống tay giết chết Lý Bạch, nếu không thì nào có chuyện ông ta không phải là đối thủ của một Đế Cảnh nhỏ bé?
“Ông còn không mau cảm ơn ơn tha mạng của thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới này đi?”, Âu Dương Trí chắp hai tay sau lưng, nhếch miệng, dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện.
Lý Bạch chỉ liếc nhìn Thiên Trần Tử đã trở về chỗ ngồi, chẳng buồn bận tâm tới Âu Dương Trí, thẳng thừng coi ông ta như là không khí.
“Các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới quả nhiên có tấm lòng rộng mở, tại hạ thực sự quá đỗi khâm phục! Tôi xin được thay tên địa cầu không biết trời cao đất dày này nhận tội với vị thiên tài ban nãy!”
La Khai nói rồi nâng ly rượu lên, đầu tiên là khom lưng cúi rạp, sau đó một hơi uống cạn cả ly.
Đặt ly rượu xuống, La Khai mới lạnh lùng lên tiếng: “Trong trận thi đấu tiếp theo, các vị căn bản không cần phải nể mặt tôi, dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, giết người thì cũng giết rồi!”
“Huống hồ ở trong hành lang thời không vốn dĩ là nơi sinh tồn của những kẻ phù hợp, La Khai tôi nhất định sẽ đối xử công bằng với các vị! Hơn nữa khi thi đấu, nương tay chính là một điều tối kỵ, vậy nên các vị không cần phải nương tay nữa đâu!”
La Khai nói như đúng rồi, thật ra ở trong mắt ông ta, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn đang nể mặt ông ta nên mới tha cho Lý Bạch một con đường sống.
“Tôi thay mặt ông ta xin đa tạ ơn nghĩa của La đại nhân!”, Kim Đồng vội vàng đứng dậy chắp tay nói với La Khai.
“Trong lòng hiểu là được, không cần việc gì cũng phơi bày ra!”, La Khai cười nhạt.
Sau đó lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: “Chắc hẳn các vị cũng đã biết tôi mời các vị tới là vì lý do gì rồi nhỉ, tôi tin rằng các vị rất muốn biết tiếp theo đây phải đối diện với điều gì đúng không?”
Nói tới đây, La Khai lại quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào, nói: “Thế tử Võ, nếu như cậu chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ, vậy thì có thể ở lại trong thành Huyền Thiên một khoảng thời gian, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu chu toàn!”
Dụng ý của những lời này chẳng qua chính là đang khuyên giải Võ Anh Hào.
Trong mắt ông ta, đám người bao gồm cả Võ Anh Hào căn bản không xứng để tiến vào hành lang thời không, càng không xứng để tranh đoạt với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này!
Hơn nữa tiếp theo đây, ông ta vốn dĩ không định nói cho mấy người Võ Anh Hào nghe về một số tình báo quan trọng có liên quan tới hành lang thời không, càng không định nói cho Tiêu Chính Văn biết.
Thế nhưng nói thế nào thì ông ta cũng là một trong số những đại diện của thế lực bên phía địa cầu, không những không nói giúp cho người bên phía địa cầu mà ngược lại còn muốn đàn áp đủ kiểu, thậm chí còn muốn khuyên ngăn mọi người, sắc mặt của Võ Anh Hào lập tức sa sầm lại.
“Không làm phiền tới ông, dựa theo quy định, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi!”, Võ Anh Hào nói với sắc mặt u ám.
Lời cũng đã nói tới nước này rồi, La Khai đương nhiên chẳng còn gì để nói.
“Nếu như thế tử Võ đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, các vị, thật ra hành lang thời không lần này có thể không còn giống như trước kia nữa!”
“Đầu tiên, tin tình báo mà tôi nhận được là bất luận người từ không gian nào tiến vào hành lang thời không thì đều phải thông qua thử thách của trạm gác đầu tiên rồi mới tới được nơi này!”
Thật ra trong mỗi không gian các phương thì hành lang thời không đều sẽ có một lối vào, Chư Thiên Thần Giới bao hàm không gian mười phương, ít nhất có mười mấy lối vào, mà bên phía địa cầu lại chỉ có một lối vào mà thôi.
Thế nhưng với thử thách lần này, bất luận mọi người tiến vào hành lang thời không từ lối vào nào thì đều sẽ tập trung ở thành Huyền Thiên.
Hơn nữa, con đường thử thách bên phía thành Huyền Thiên cũng sẽ trở thành điểm khởi đầu thật sự, chỉ có từ nơi này thì mới có thể tới được thành thời không sau cùng!
“Trạm gác đầu tiên này chính là Tử Vong Cốc, nơi đó có thành chủ nhà chúng tôi đích thân trấn giữ, chỉ cần có được sự công nhận của thành chủ nhà chúng tôi thì sẽ có thể qua ải!”
Thật ra ông ta nói như vậy chỉ là để đề cao thân phận của bản thân mình mà thôi, kỳ thực bên phía Tử Vong Cốc không chỉ có người bên phía thành Huyền Thiên trấn giữ mà thế lực các phương đều cài người vào bên trong Tử Vong Cốc.
Chương 2853: Lãng phí của trời
“Sau khi đi qua Tử Vong Cốc thì sẽ là Phong Bạo Trường và Tu La Ngục, hơn nữa Lý Tịnh đã phải bỏ mạng ở Tu La Ngục từ nghìn năm trước!”
Khi nói ra những lời này, La Khai còn cố ý liếc nhìn Võ Anh Hào.
Lý Tịnh chết ở Tu La Ngục sao?
Mặc dù đối với người của Chư Thiên Thần Giới mà nói thì tin tức này không có gì kỳ lạ, thế nhưng đối với mấy người Võ Anh Hào thì lại hoàn toàn không phải như thế.
Lý Tịnh là nhân vật lớn dẫn dắt cả một thời đại, hơn nữa chiến lực của ông ta không hề yếu hơn bất cứ một cao thủ tài năng nào ở vùng ngoài lãnh thổ!
Thậm chí còn có người cho rằng chiến lực thật sự của Lý Tịnh đã có thể sánh ngang vai với tứ kiệt của Chiến Quốc, vậy mà một nhân tài có thực lực siêu phàm như vậy lại chết ở Tu La Ngục sao?
“Tu La Ngục thật sự nguy hiểm tới vậy sao?”, Lý Bạch cau mày hỏi một câu.
Dẫu sao ông ta và Lý Tịnh cũng đều là nhân vật ở thời kỳ Thịnh Đường, hơn nữa cả đời Lý Bạch khâm phục nhất chính là vị danh tướng trăm trận trăm thắng này!
Đáng tiếc là cả đời Lý Bạch cũng chưa thể gặp mặt Lý Tịnh một lần, nhân vật giống như vậy nếu như chết ở Tu La Ngục thì có thể thấy được rằng môi trường ở đó nguy hiểm tới mức độ nào.
Chỉ là La Khai phớt lờ sự tồn tại của Lý Bạch, vờ như không nghe thấy, rõ ràng không hề muốn nể mặt mấy người Tiêu Chính Văn.
“Theo tôi được biết, bên phía Phong Bạo Trường có không ít bảo vật xuất thế, còn về việc có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của các vị rồi!”, La Khai chỉ nói tới đây chứ không nói kỹ thêm nữa.
Rõ ràng ông ta đang cố ý không muốn tiết lộ tất cả sự thực.
“Nào, các vị, vì được hội ngộ ở đây ngày hôm nay, cạn ly!”, La Khai lại nâng ly rượu lên, cười lớn nói.
Thế nhưng Kim Đồng phía bên cạnh lại nhíu mày tiến tới gần Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, rời khỏi thành Huyền Thiên cần có lệnh bài Huyền Võ!”
“Lát nữa La Khai đại nhân sẽ phát cho mỗi người một tấm lệnh bài Huyền Võ, tấm lệnh bài này phải giữ gìn cho thật kỹ đấy!”
Thật ra lệnh bài Huyền Võ không phải là do các thành chủ tuỳ ý phân phát mà phải có người bên phía thế lực mình dùng máu và tính mạng để đổi lấy.
Cũng có thể nói, lệnh bài Huyền Võ bên phía địa cầu đều là do tổ tiên của địa cầu dùng thực lực đổi lấy, những lệnh bài này buộc phải giao cho người bên phía địa cầu thì mới được.
Cũng chỉ người có tấm lệnh bài Huyền Võ này trong tay thì mới có thể tiến vào một số bí cảnh, hoặc là dùng để tránh nguy hiểm.
Đương nhiên, loại lệnh bài Huyền Võ này có thể thông qua việc giết người của thế lực khác để giành được, lệnh bài Huyền Võ càng nhiều thì thành tựu có được cũng sẽ càng nhiều, hơn nữa cũng sẽ càng mạnh hơn!
Theo quy định mà nói, sau khi tiễn mấy thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới đi, La Khai sẽ phân phát lệnh bài cho mấy người Tiêu Chính Văn.
Dẫu sao việc này vẫn phải làm sau lưng người ngoài.
Thế nhưng điều khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ là vẫn chưa tiễn mấy người Chư Thiên Thần Giới đi thì La Khai đã lấy ra lệnh bài Huyền Võ.
Trước khi phát đi, loại lệnh bài này Huyền Võ này cần phải khắc tên của người sở hữu, hơn nữa, vào lúc La Khai lấy ra lệnh bài Huyền Võ, mọi người đã có thể nhìn thấy rất rõ cái tên khắc trên lệnh bài.
La Thiên tươi cười nói với mấy thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới: “Mời các vị lưu lại tên trước khi đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Kim Đồng cũng ngẩn ra, hành vi của La Khai chẳng khác gì đang phản bội!
Mỗi một tấm lệnh bài Huyền Võ đều là tổ tiên bên phía địa cầu dùng tính mạng để đổi lấy, mục đích là để mở một cánh cửa dễ đi hơn cho người đời sau, để cho địa cầu càng thêm lớn mạnh!
Thế nhưng La Khai thì hay rồi, không những phân phát lệnh bài quý báu mà tổ tiên dùng tính mạng đổi lấy cho những người ở Chư Thiên Thần Giới mà còn bảo bọn họ lưu tên lại!
Một khi trên chiến lệnh khắc tên của mấy người Chư Thiên Thần Giới, vậy thì lệnh bài đó sẽ thuộc về bọn họ!
Thế nhưng Kim Đồng dẫu sao cũng chỉ là một người trẻ, chỉ dám phẫn nộ trong lòng chứ không dám nói ra, càng không dám nói việc này cho mấy người Tiêu Chính Văn biết.
Lỡ như bởi vì chuyện này mà khiến cho hai bên xung đột thì sẽ chỉ càng khiến cho hậu quả tệ hơn mà thôi.
Sau khi đám người của Chư Thiên Thần Giới ghi tên lại thì quay người rời đi.
La Khai cũng vội vàng đứng dậy, đích thân tiễn mấy người Vạn Phong ra cổng.
Kim Đồng cũng đứng dậy tiễn mấy người Tiêu Chính Văn ra cổng, thế nhưng rất nhanh đã quay người trở về phủ thành chủ.
Tuy nhiên anh ta vừa bước qua cửa đã nhìn thấy mấy người Vạn Phong vừa đi đã quay trở lại, La Khai đang dùng hai tay nâng lệnh bài Huyền Võ lên, cười nói với mấy người Vạn Phong: “Các vị, xin cứ lấy tùy ý, còn về mấy người Tiêu Chính Văn thì bọn chúng căn bản không xứng tranh đoạt với các vị!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Đồng lập tức nổi giận, bước nhanh lên trước, nói: “La tướng! Ông đây là..”
“Làm sao?”
La Khai quay đầu nhìn về phía Kim Đồng.
“La tướng, lệnh bài Huyền Võ này là do tổ tiên trên địa cầu dùng tính mạng để đổi lấy, tại sao ông muốn giao nó cho người của Chư Thiên Thần Giới!”, Kim Đồng lớn tiếng chất vấn.
“Sao thế, tôi làm việc cũng cần phải được cậu đồng ý trước à?”, sắc mặt của La Khai lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn Kim Đồng nói.
“La tướng, cho dù là từ nguyên nhân gì, lệnh bài Huyền Võ mà địa cầu có được đều không thể lọt ra ngoài, lẽ nào ông không biết tính quan trọng của nó sao?”, Kim Đồng tức tới độ sắc mặt trắng bệch.
“Hừ, dựa vào mấy người Tiêu Chính Văn mà cũng muốn xưng danh ở hành lang thời không hả? Bọn chúng có tư cách gì để so bì với các thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới?”
“Dù có đưa cho bọn chúng thì cũng là lãng phí của trời!”, La Khai lạnh lùng cười nói.
Chương 2854: Thoát thân
Kim Đồng nghe vậy giận run người, giơ ngón tay lên nói với La Khai: “Mặc kệ là mục đích gì, lệnh bài Huyền Vũ này nên thuộc về đám người anh Tiêu! Nó không nên thuộc về Chư Thiên Thần Giới...”
“Bốp!”
Kim Đồng chưa kịp nói xong, Âu Dương Trí đã tát thẳng vào mặt Kim Đồng, tức giận nói: “Cậu là người hầu, sao dám xen vào chuyện của người khác? Đây là chuyện lớn mà cậu có thể nói xen vào được sao?”
“Người đâu, nhốt cậu ta vào địa lao cho tôi, không được tôi cho phép, không ai được phép thả cậu ta ra ngoài!”
Lời vừa dứt, mấy tên thị vệ xông lên đè Kim Đồng xuống đất, Kim Đồng gần như tuyệt vọng nhìn về biệt viện nơi mấy người Tiêu Chính Văn đang ở.
Lúc này, cho dù anh ta muốn gửi tin cho Tiêu Chính Văn cũng đã muộn, nhưng nếu không có lệnh bài Huyền Vũ, đám người Tiêu Chính Văn nửa bước cũng khó đi!
Đừng nói đi đến Phong Bạo Lĩnh Vực và Tu La Ngục Liễu, sợ là ngay cả Tử Vong Cốc cũng không đi ra được!
“La Khai, ông làm như vậy...”
“Còn dám nhiều lời, chết!”, trong mắt La Khai đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Mấy tên hộ vệ không nói lời nào, cứ thế giải Kim Đồng vào trong địa lao.
Đám người Tiêu Chính Văn ngoài mặt như không biết gì về chuyện này, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Dù sao Kim Đồng đã nói với Tiêu Chính Văn về lệnh bài Huyền Vũ, hơn nữa còn nói rằng sau tiệc tối, La Khai sẽ giao lệnh bài Huyền Vũ cho mọi người.
Nhưng mãi đến khi mọi người trở lại biệt viện, cũng không thấy La Khai có động tĩnh gì, Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu sơ lược!
“Cậu Tiêu, sao vậy?”
Thấy Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, Lý Bạch nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, chỉ là có người nợ chúng ta một vài thứ, còn có một số người lấy đi thứ không nên lấy mà thôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói như vậy, những người khác lập tức vây xung quanh.
Dù sao Tiêu Chính Văn sẽ không tự nhiên nói những lời này.
“Thật ra ngay từ trong bữa tiệc, Kim Đồng đã sớm đề cập tới lệnh bài Huyền Vũ với tôi, hơn nữa lệnh bài Huyền Vũ này còn liên quan đến việc chúng ta có thể thuận lợi đi qua hành lang thời không hay không!”
“Nhưng mãi tới bây giờ, La Khai vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, vậy thì chỉ có thể lý giải rằng, ông ta đã đưa lệnh bài Huyền Vũ cho người lẽ ra không nên đưa!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Thế chúng ta làm sao bây giờ?”, mọi người nghe vậy nhất thời cũng không có cách nào.
“Dễ thôi, cướp lại!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, những người khác cũng cười tỏ vẻ hiểu ý.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Võ Anh Hào, anh ta cũng nở nụ cười chân thành, gật đầu với Tiêu Chính Văn.
Ngay sau đó, hai người gần như cùng lúc biến mất.
Một lát sau, bóng dáng của hai người đã xuất hiện bên ngoài thành Huyền Thiên.
Giờ phút này, ngoài thành trăng sáng sao thưa, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cách đấy không lâu, có một luồng khí tức chập chờn xuất hiện trước mặt anh.
Đó là đám thiên tài của Chư Thiên Thần Giới do Vạn Phong và Tố Ngọc dẫn đầu.
Trên mặt mấy người đó lúc này đều nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, bọn họ không ngờ người thành Huyền Thiên sẽ cho bọn họ nhiều lệnh bài Huyền Vũ như vậy.
Chuyện này quả thật ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Quan trọng là trước khi rời đi, La Khai còn đặc biệt phái người đưa bọn họ an toàn ra khỏi thành Huyền Thiên, cho đến khi họ rời đi, mấy người Tiêu Chính Văn vẫn không hay biết gì.
“Ha ha, cuối cùng cũng rời khỏi nơi quỷ quái đó, nhưng người ở thành Huyền Thiên cũng rất thú vị. Bọn họ rõ ràng là người địa cầu, mà lại trăm phương ngàn kế gài bẫy hãm hại người của mình, nghĩ đến lại thấy buồn cười!”
Vạn Phong vừa nói vừa chạm vào lệnh bài Huyền Vũ trong ngực.
Mấy người ở phía sau hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Thiên Trần Tử vẫn còn sợ hãi nhìn về phía thành Huyền Thiên lần cuối.
Dù sao ông ta cũng là thiên tài duy nhất từng giao đấu với người của điện Thần Long, cũng chỉ có ông ta mới hiểu điện Thần Long khủng bố cỡ nào, khó trách Tiêu Chính Văn có thể chém giết mấy thiên tài không hề chớp mắt như vậy!
Hơn nữa cảm giác áp bách trên người Tiêu Chính Văn quá mạnh, nếu tiếp tục ở lại thành Huyền Thiên, rất có thể bị bọn họ ép tới phát điên!
Bây giờ thì tốt rồi, không những lấy được lệnh bài Huyền Vũ vốn thuộc về đám người Tiêu Chính Văn, mà còn đàng hoàng rời khỏi thành Huyền Thiên. Sau này bọn họ chỉ cần cố gắng trốn tránh đám người Tiêu Chính Văn thì sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa!
Hơn nữa trong bữa tiệc tối vừa rồi, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua của Tiêu Chính Văn cũng có thể khiến trái tim bọn họ run rẩy, cảm giác có thể chết bất kỳ lúc nào thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu!
Ngay cả một vài đại năng ở Chư Thiên Thần Giới cũng không khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi như vậy, nhưng Tiêu Chính Văn là một ngoại lệ, anh là một người khiến bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy run sợ!
“Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”, Thiên Trần Tử nhìn màn đêm trước mặt, hơi lo lắng nói.
Chỉ cần đi thêm trăm dặm nữa, bọn họ có thể đi tới ngã ba đường tiếp theo, đến nơi đó bọn họ sẽ thật sự an toàn, nhưng trước lúc đó bọn họ vẫn không thể mất cảnh giác!
Trên thực tế, cho dù ông ta không nói, đám người Vạn Phong cũng đang âm thầm tăng tốc, dù sao thì ai cũng biết không thể dừng lại lâu.
Không tới năm phút, mọi người đi đến một ngã ba, có ba ngã đi về ba hướng khác nhau, đến lúc này, mọi người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi tên sát thần kia...”
“Thoát khỏi ai cơ?”
Thiên Trần Tử vừa nói xong, chỉ thấy một bóng người rất quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Võ Anh Hào!
Khi bọn họ thấy rõ bóng người Võ Anh Hào thì không khỏi sửng sốt!
Sau đó, đám người tiếp tục nhìn xung quanh như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Chương 2855: Ngã ba đường
Chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn ở đằng sau như mong muốn.
Hai người một trước một sau, chặn đường đám người Vạn Phong.
Bảy thiên tài cộng thêm Dạ Ma Thiên, lúc này tổng cộng có tám người, tám vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, đặt ở bất kỳ đâu cũng đủ để chấn động một phương.
Nhưng lúc này, họ lại bị Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào chặn lại.
“Cậu... cậu Tiêu? Sao cậu lại ở đây?”, Thiên Trần Tử vội vàng cúi đầu với Tiêu Chính Văn, rõ ràng đã biết còn hỏi.
Võ Anh Hào cười khẩy đi tới trước mặt Thiên Trần Tử, đưa tay ra nói: “Giao ra!”
“Giao cái gì cơ?”, Tố Ngọc theo bản năng hỏi lại.
“Giao ra!” Võ Anh Hào lặp lại lần nữa.
“Trên... trên người bọn ta không có gì cả!”, Vạn Phong cũng giải thích một câu.
“Không có ư? La Khai vừa đưa cho các người cái gì? Tốt nhất đừng để chúng ta ra tay, nếu không, sẽ không chỉ là giao đồ ra đâu!” Võ Anh Hào lạnh giọng nói.
Giọng điệu của Võ Anh Hào cực kỳ lạnh lùng, không hề nể mặt!
Giờ phút này, Võ Anh Hào sẽ không khách khí với bọn họ, cho dù La Khai có ở đây, Võ Anh Hào cũng tuyệt đối không nể mặt ông ta!
Đúng lúc này, một trận gió đêm thổi tới, đám người Vạn Phong không khỏi rùng mình!
Chỉ với một ý nghĩ sẽ quyết định lên thiên đường hoặc xuống địa ngục!
“Giao ra không?” Võ Anh Hào không kiên nhẫn hỏi.
Chẳng mấy chốc, một lệnh bài màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Ngay sau đó, lại một tấm lệnh bài khác rơi vào trong lòng bàn tay Võ Anh Hào.
Đám người Vạn Phong biết, bảo vệ tính mạng hoặc để lại lệnh bài và mạng sống, bọn họ không phải kẻ ngu, tuyệt đối sẽ không vì tấm lệnh bài nhỏ mà bỏ mạng!
Không có gì quan trọng hơn việc sống sót!
Dù là thời điểm nào, bảo vệ tính mạng là trên hết!
“Nếu có người hỏi, các người biết nên trả lời như nào cho đúng rồi chứ!” Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng nói.
“Ừ...”
Vạn Phong sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: “Biết rồi!”
“Ừ, nói thử tôi nghe!” Tiêu Chính Văn híp mắt nhìn Vạn Phong.
“À... Từ lúc chúng tôi rời khỏi phủ thành chủ chưa từng gặp mặt!” Vạn Phong dè dặt nói.
Nếu có người hỏi anh về lệnh bài Huyền Vũ, anh nên trả lời như thế nào?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
Vạn Phong hít một hơi thật sâu nói: “Lệnh bài Huyền Vũ của chúng tôi bị cướp, bị... Bị Ma Long dẫn người tới cướp mất!”
Tiêu Chính Văn lúc này mới hài lòng gật đầu nói: “Quả nhiên là người thông minh, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ giao cho các người, nếu làm tôi thất vọng...”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn ngửa đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, không nói tiếp.
“Hiểu! Tôi hiểu! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” giờ phút này Vạn Phong đã nghĩ tới cái chết, nhưng đối mặt với sát thần Tiêu Chính Văn thì hắn chết không được, sống cũng không xong!
Dù sao hắn cũng là nhân vật thiên tài một phương, cho dù không phải là một đại năng siêu cấp cũng sẽ không đến nỗi phải chạy việc vặt, bán mạng cho người khác!
Nhưng với Tiêu Chính Văn, cho dù hắn có không tình nguyện cỡ nào, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Nếu có người từ Chư Thiên Thần Giới đi ngang qua đây, các người phải dẫn theo bọn họ đuổi giết chúng tôi! Hiểu chưa?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người nói.
Nghe đến đây, Vạn Phong toàn thân cảm thấy khó chịu, Tiêu Chính Văn định làm gì?
Chẳng lẽ anh còn muốn chặn đánh giết hết tất cả thiên tài của Chư Thiên Thần Giới sao?
Tên Tiêu Chính Văn này quá tự tin, quá kiêu ngạo!
Lại dám bày mưu giết hại toàn bộ thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!
Nhưng ngược lại, lòng dũng cảm của Tiêu Chính Văn cũng thực sự khiến Vạn Phong vô cùng khâm phục!
“Tôi hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ làm theo ý của anh!” Vạn Phong gật đầu liên tục, hoàn toàn không dám nói nửa chữ không!
“Các ngươi được tự do!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười với đám người Vạn Phong, sau đó xoay người rời đi với Võ Anh Hào.
Mãi cho đến khi xác nhận Tiêu Chính Văn đã thật sự rời đi, Vạn Phong mới cười khổ nói: “Haizz! Thật không thể tin được trên địa cầu lại tồn tại một người biến thái như vậy!”
“Thật ra, trong một số sách cổ của chúng ta có ghi lại, địa cầu là nơi sinh ra rồng, sau khi Long tộc diệt vong, sẽ có thời kỳ bóng tối kéo dài mười nghìn năm, sau đó sẽ bay thẳng lên trời!”
“Chẳng lẽ người dẫn đầu địa cầu bay thẳng lên trời chính người người này sao?”
Nghe thấy vậy, mấy vị thiên tài khác cũng hít một hơi khí lạnh.
Nếu người đó là Tiêu Chính Văn, vậy chẳng phải anh mới con cưng của trời thật sự sao?
Cùng lúc đó, trong thành Huyền Thiên, La Khai nhìn sắc trời, trầm giọng hỏi: “Bọn họ đã đi hết chưa?”
“Lúc này e là đã đi tới ngã ba, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu!” Âu Dương Trí vội vàng đáp.
“Còn đám người Tiêu Chính Văn thì sao?” La Khai lại hỏi.
“Bọn họ vẫn còn ở trong biệt viện, dù sao không có lệnh bài Huyền Vũ, bọn họ cũng không thể đi đâu. Nhưng tôi có một chuyện không rõ, mong La tướng quân nói rõ!” Âu Dương Trí nghi ngờ nói.
“Nói!” La Khai lạnh lùng nói.
“Thật ra chúng ta cũng là người địa cầu, đám người Tiêu Chính Văn cũng coi như cùng dòng tộc với chúng ta, tại sao Lạc tướng quân lại hãm hại bọn họ như vậy?” Âu Dương Trí vô cùng khó hiểu hỏi.
Bình luận facebook