Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2722-2725
Chương 2722: Trận pháp đơn giản
Kỳ tài thế tục còn chưa đầy ba mươi tuổi, tuyệt đối không hề thua kém hơn Ngạo Dương!
Thế nhưng đưa mắt trông ra cả vùng ngoài lãnh thổ, cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn là có thể so bì với Ngạo Dương mà thôi!
“Có điều, theo như tôi thấy, ít nhất ông cũng tới cả nghìn tuổi rồi nhỉ? Trong một nghìn năm này, lẽ nào ông sống mà chả có tích sự gì hay sao? Ngoại trừ khí phách ra thì ông còn có cái gì?”
“Dùng khí phách của ông đánh bại tôi? Hay là dùng khí phách của ông giết chết tôi?”, Ngạo Dương nói tới đây thì ngửa mặt cười lớn.
Hắn nói không hề sai, ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì khí phách căn bản chẳng có tác dụng gì!
Lúc nói chuyện, Ngạo Dương đã cầm kiếm trong tay, trong mắt bừng bừng sát khí!
Chỉ cần nhát kiếm này của hắn chém xuống thì chắc chắn Thiên Hà Đạo Quân chỉ còn đường chết!
Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả đệ tử dòng dõi Thái Sơn đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng!
Thế lực các phương của nước Tề cũng đồng loạt cúi đầu xuống, người có tư cách xuất trận bây giờ đều đã bại trận rồi!
Đầu tiên là Thánh Giáo Đình, sau đó là Điền Văn, tiếp đó là Khương Thiên Vũ, cuối cùng lại là Thiên Hà Đạo Quân!
Những người dám đứng ra, không phải bại trận chuốc lấy nhục nhã thì chính là bị giết chết ngay tại chỗ, lúc này, đám người của nước Tề ngoại trừ than khóc ra thì còn có thể làm được gì?
Đi cứu Thiên Hà Đạo Quân sao?
Bọn họ không có dũng khí đấy, đặc biệt khi đối diện với Ngạo Dương chỉ mới một trăm tuổi mà thôi, tuyệt đại đa số thế hệ thanh niên đang có mặt đều tự cảm thấy hổ thẹn!
Đừng nói là lớp trẻ không dám tiến lên trước đấu với hắn một trận, ngay cả lớp lão làng cũng có được mấy người dám đối kháng với hắn?
Lúc này, gần như niềm tin của mọi người đều đã sụp đổ, dù bọn họ cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật đang bày ra ngay trước mắt!
Một hậu bối chỉ khoảng một trăm tuổi đánh cho Thiên Hà Đạo Quân tuổi đời đã nghìn năm không còn sức để đánh trả, bọn họ còn có khả năng chiến thắng Chư Thiên Thần Giới sao?
Người không sợ tuyệt vọng, nhưng chỉ sợ không nhìn ra được hy vọng!
Vào khoảnh khắc nhát kiếm đó của Ngạo Dương sắp chém xuống, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Hà Đạo Quân, cùng với một màn ánh sáng màu vàng, ánh hào quang vô cùng chói mắt hình thành nên một vách chắn ngay trước người Thiên Hà Đạo Quân!
Màn ánh sáng màu vàng này hết sức chói mắt, giống như một vầng thái dương màu vàng vậy, nháy mắt đã chiếu cho phạm vi cả trăm dặm xung quanh biến thành sắc vàng!
“Tiền bối Thiên Hà, ông có thể có khí phách như vậy, dòng dõi Hoa Sơn chúng tôi hết sức kính phục! Ngũ nhạc chúng ta đều là anh em, Hoa Sơn tôi sao có thể cam tâm đứng sau người ta!”
Chưởng giáo Ngũ Dương Chân Nhân của Hoa Sơn ở vùng ngoài lãnh thổ tiến ra trước một bước, đi tới sát bên cạnh!
Cùng lúc này, người của nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng đi theo sau lưng Tiêu Chính Văn chậm rãi tiến tới.
Thật ra nhát kiếm này của Ngạo Dương căn bản không dùng bao nhiêu sức lực, dẫu sao Thiên Hà Đạo Quân cũng đã trở thành cá trong chậu rồi, thế nhưng vào khoảnh khắc màn ánh sáng màu vàng đó loé lên, Ngạo Dương cũng lập tức tăng thêm mấy phần sức lực.
“Ầm!”
Một giây sau, một tiếng vang lớn truyền tới, gần như màng nhĩ của tất cả mọi người đều sắp sửa bị chấn động tới rách ra luôn!
Giữa đất trời xuất hiện ánh sáng màu vàng chói mắt, nhát kiếm đó của Ngạo Dương cắm vào trong màn sáng màu vàng, vậy mà lại chẳng thể khiến cho Thiên Hà Đạo Quân bị thương!
Lúc này, ngay cả bản thân Thiên Hà Đạo Quân cũng đã ngơ ngác tại chỗ!
Đây đúng là bí thuật của Hoa Sơn, thế nhưng cũng chỉ là trận pháp sơ khai nhất của Hoa Sơn mà thôi!
Mặc dù trận pháp không gian được trời ưu ái, thế nhưng nếu như muốn ngăn chặn đòn đánh của Ngạo Dương thì làm gì có chuyện dễ dàng?
Tuy nhiên chính loại trận pháp cơ bản nhất này lại bảo vệ được Thiên Hà Đạo Quân an toàn trước đòn công kích toàn lực của Ngạo Dương?
“Hả? Đây là trận pháp gì?”, Ngạo Dương cũng ngẩn ra.
“Chỉ là trận pháp không gian đơn giản nhất mà thôi, loại trận pháp này, mỗi một đệ tử Hoa Sơn trong vòng ba năm nhập môn đều có thể đạt tới ngưỡng tinh thông!”
Tiêu Chính Văn nói rồi sải bước tiến lại gần.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, mọi người đang có mặt đều hết sức ngạc nhiên!
Không một ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại đích thân tới giải vây cho Thiên Hà Đạo Quân!
Phải biết rằng khi còn ở thế tục, năm đại danh sơn từng có ân oán với Tiêu Chính Văn, hiện giờ Tiêu Chính Văn lại vì cứu Thiên Hà Đạo Quân mà không ngại đắc tội với Chư Thiên Thần Giới!
Ngạo Dương lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ lắc đầu nói: “Ồ? Trong vòng ba năm mỗi một đệ tử Hoa Sơn đều có thể tinh thông? E rằng câu nói này của anh hơi quá lời rồi thì phải!”
Rất rõ ràng, Ngạo Dương căn bản không tin lời Tiêu Chính Văn nói.
Hơn nữa, ngay từ giây phút đầu tiên hắn đã nhận ra Tiêu Chính Văn, trong lòng cũng có phần nôn nóng muốn thử!
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của bọn họ thì sẽ là do thầy của hắn là Dạ Ma Thiên đích thân giết chết Tiêu Chính Văn, hoàn toàn đánh tan quyết tâm đối kháng của vùng ngoài lãnh thổ!
Thế nhưng nếu như Tiêu Chính Văn đã chủ động tới nộp mạng thì hắn việc gì phải khách khí?
Hơn nữa, xét ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn có thể nói là một chiêu bài chữ vàng, đừng nói là giết Tiêu Chính Văn, chỉ riêng chuyện đánh bại Tiêu Chính Văn thì công trạng này cũng đã vượt trội hơn hẳn Điền Văn đánh bại hàng chục nghìn người rồi!
Chương 2723: Kẻ bất tài
Ngạo Dương chậm rãi xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh là Tiêu Chính Văn à? Người tôi đợi chính là anh!”
“Điền Văn so với anh còn chẳng bằng một con chó, nếu tôi giết anh ở đây, tôi sẽ nổi danh khắp Chư Thiên Thần Giới!”
Nghe vậy, Điền Văn đang quỳ bên cạnh đỏ bừng mặt, hắn thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mặc dù người ở vùng ngoài lãnh thổ đều biết Điền Văn không thể so sánh với Tiêu Chính Văn, nhưng lời này của Ngạo Dương lại chà đạp lên lòng tự trọng của Điền Văn một cách tàn nhẫn.
Bị một đối thủ vừa đánh bại mình, mình đã tỏ ý bội phục hắn, chứng tỏ còn không bằng một con chó, ngay cả người mặt dày cũng cảm thấy nhục nhã.
Ngạo Dương nói vậy một phần là vì hắn không hề coi Điền Văn ra gì, loại hèn nhát như Điền Văn không xứng để hắn nhìn lần thứ hai.
Mặt khác, hắn cho rằng tu vi của mình có thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.
“Đợi tôi? Lẽ nào anh không sợ phải trả giá đắt sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Trước đây, Tiêu Chính Văn còn có thể nương tay với người ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho người của Chư Thiên Thần Giới.
“Tôi đã được nghe danh anh, sức chiến đấu của anh rất mạnh, ngay cả Dạ Ma Thiên là sư phụ của tôi cũng phải khen ngợi, nhưng lần này, tôi sẽ chứng minh thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới mạnh hơn rất nhiều so với trận pháp của địa cầu các người!”
“Loại rác rưởi như bọn họ thật khiến tôi thất vọng, có thể đấu với anh vài chiêu cũng coi như là không uổng phí!” Ngạo Dương tự tin nói.
Ngạo Dương không phải là kẻ ngốc, lời nói vô cùng nể mặt Tiêu Chính Văn, để ngộ nhỡ hắn thua thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho hắn một con đường sống.
Hơn nữa hắn còn nhấn mạnh hai chữ trận pháp, nói cách khác, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dùng trận pháp ở địa cầu để đấu với hắn, không thể dùng thuật pháp.
Như vậy thì tỉ lệ thắng của hắn sẽ cao hơn một chút.
Trước đó, Ngạo Dương đã biết được vài tin tức về Tiêu Chính Văn thông qua Hồng Ấn và nhà họ Trần, điều đáng sợ nhất của Tiêu Chính Văn chính là khí tức của rồng.
Mỗi lần đều dùng khí tức của rồng trút lên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, hoặc kiếm Tần Vương để đánh bại kẻ địch chỉ bằng một chiêu.
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn chỉ có thể sử dụng trận pháp thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác, một mặt, Tiêu Chính Văn đã bó chân bó tay rồi, mặt khác, trận pháp và thuật pháp không giống nhau, trận pháp cần thời gian bày trận, như vậy thì Ngạo Dương sẽ chiếm ưu thế hơn.
Mặc dù Ngạo Dương nghi ngờ chuyện Tiêu Chính Văn gần như bất khả chiến bại qua lời kể của Hồng Ấn và nhà họ Trần, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng đối đầu trực tiếp với Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng là hắn vẫn đề cao bản thân mà đánh giá thấp Tiêu Chính Văn, thật ra thứ đáng sợ thực sự của Tiêu Chính Văn không phải là khí tức của rồng mà là đạo cảnh của anh.
Những chiêu thức đó có thể đem theo khí tức của rồng, không phải là từ kiếm Tần Vương hay thanh giáo Liệt Long màu đỏ, mà là vì Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được cảnh giới Quy Chân, vì vậy mới có hiệu quả gấp bội.
“Được thôi! Trận pháp cơ bản nhất của Hoa Quốc chúng tôi cũng đủ để giết anh rồi!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Cậu Tiêu, cậu đừng bất cẩn, thủ đoạn của người này không phải là thứ trận pháp có thể…”
“Câm miệng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng, trầm giọng nói: “Không ai dạy dỗ, học nghệ không tinh mà lại dám nói trận pháp của Hoa Quốc không ổn? Các người mới chính là kẻ bất tài!”
“Các người nhìn cho kỹ đây! Trận pháp của Hoa Quốc chúng ta là bất khả chiến bại trên đời này! Ngay cả thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới cũng không thể so sánh với trận pháp của Hoa Quốc chúng ta!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chương 2724: Biến thứ mục nát trở nên thần kì
Mọi người ở đây đều biết thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới mạnh đến mức nào, ngay cả Diễn Sinh Kinh cũng không để đấu lại nổi, lẽ nào Tiêu Chính Văn lại thật sự muốn dùng trận pháp cơ bản nhất để đấu với Ngạo Dương sao?
Hơn nữa Ngạo Dương vốn đã nhắm vào Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn thật sự làm theo những gì hắn nói thì chẳng phải anh sẽ rơi vào bẫy của đối phương sao?
“Anh phải nghĩ cho kỹ đấy, anh thật sự muốn dùng trận pháp đấu với tôi sao?” Ngạo Dương chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, một luồng sáng phóng ra, Ngạo Dương đã đi trước một bước.
Vô số thanh kiếm dài từ trên trời bay tới, toàn bộ hư không tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
Có thể nói, mỗi thanh kiếm đều mang theo sát khí vô tận, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.
“Đây là phá thiên kiếm thuật của sư môn chúng tôi, đây mới chỉ là chiêu mở đầu thôi, không biết anh có dám tiếp chiêu này của tôi không?”
Ngạo Dương huênh hoang nhìn Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chiêu thức đáng sợ này mới chỉ là chiêu mở đầu, nếu Ngạo Dương dùng hết sức để đấu thì kết cục sẽ như thế nào đây?
Điền Văn lúc này không còn mặt mũi nào nữa, nghĩ đến cảnh mình bại dưới tay đối phương, hắn nào còn mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên nữa?
Hắn là cậu chủ nước Tề, là Thiên Tử tương lai, là người kế thừa nước Tề.
“Chiêu thức này đã đánh bại rất nhiều cao thủ địa cầu các anh, còn không ít cậu chủ của các thế gia đều đã chết dưới chiêu thức này của tôi!”
“Cho đến hôm nay, chưa từng có ai đấu lại nổi chiêu này của tôi, thật khiến tôi thất vọng!” vừa dứt lời, Ngọa Dương lại tấn công Tiêu Chính Văn.
Vô sô kiếm khí giống như mặt trời chói lọi, bao phủ khắp mọi nơi, cả bầu trời đều bị bóng kiếm bao phủ.
Kiếm khí đáng sợ xé nát trời đất, dường như vũ trụ cũng theo vết nứt đó rơi xuống.
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu di chuyển.
Anh khẽ nâng cánh tay lên, bình tĩnh nói: “Trận pháp không gian này chỉ là hình thức khởi đầu cơ bản nhất, đệ tử Hoa Sơn ai cũng tinh thông trận pháp này!”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một tấm màn sáng bao phủ bầu trời, hoàng tuyền chảy xuống tạo thành một đạo kết giới vàng ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong nàm sáng có ngàn vạn khí tượng, tựa như ẩn chứa vô số thế thời, vô số vũ trụ, rộng lớn vô song.
Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng bị bức màn ánh sáng hấp thụ.
“Xẹt!”
Vô số bóng kiếm giống như tia chớp bắn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị bức màn ánh sáng vàng cản lại, sau đó phóng vào trong màn sáng rồi biến mất.
Ngạo Dương thay đổi sắc mặt, bởi vì những bóng kiếm đó là thật, hơn nữa chúng còn có liên kết với thân thể của hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn không thể cảm nhận được hàng trăm ngàn thanh kiếm kia.
“Chuyện này… sao có thể chứ? Trận pháp số một Hoa Sơn lại có thể dễ dàng phá vỡ kiếm trận của hắn sao?”
Mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Chính văn với vẻ không tin nổi.
Đặc biệt là người nước Tề càng không dám tin vào mắt mình.
Ngay cả Hắc Bá cũng hít sâu một hơi.
“Không ngờ một trận pháp đơn giản như vậy lại được Tiêu Chính Văn vận dụng một cách điêu luyện!” cụ tổ nhà họ Trần khẽ thở dài.
Trận pháp này không chỉ đến từ Hoa Sơn, mà rất nhiều thế gia cổ ở vùng ngoài lãnh thổ cũng được kế thừa trận pháp không gian, chỉ đến khi người sáng lập Hoa Sơn dùng trận pháp này uy danh thiên hạ, thì nó mới nổi tiếng khắp mọi nơi.
Dù vậy, trận pháp không gian này cũng chỉ là trận pháp cơ bản nhất mà thôi, thậm chí ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Trần cũng không thèm luyện tập trận pháp này.
“Xem ra tên Tiêu Chính Văn này cũng có chút bản lĩnh!” một thanh niên đứng bên cạnh cụ tổ nhà họ Trần bình luận.
“Tiêu Chính Văn quả thực là nhân vật khiến người ta bất ngờ! Cậu ta luôn có thể biến những thứ mục nát trở nên thần kỳ!” cụ tổ nhà họ Trần thản nhiên nói.
“Hừ, thực lực của hắn cũng chỉ khiến tôi khâm phục mà thôi!” người thanh niên kia nói với vẻ khinh thường.
Chương 2725: Trói buộc
Trên bầu trời nước Tề, Ngạo Dương định thần trở lại, khí tức khắp người lại biến đổi thêm lần nữa!
“Anh quả thực khiến tôi rất bất ngờ, có điều đó cũng chỉ là đòn mở đầu mà thôi!”
Vừa nói dứt lời, vô số tia sáng sắc lạnh lại xuất hiện bên cạnh người hắn, hàng loạt thanh kiếm nhỏ cực ngắn xuyên qua hư không, giống như rồng lớn lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Mặc dù nhìn thì có vẻ uy thế của chiêu thức này thua xa đòn mở đầu khi trước, thế nhưng lại âm thầm ẩn chứa sát khí!
Cùng lúc Ngạo Dương ra tay, ngay cả không khí xung quanh cũng sắp sửa bị xé toang ra!
Nhìn sang Tiêu Chính Văn vẫn chắp tay đứng đó, căn bản chẳng buồn liếc nhìn Ngạo Dương lấy một lần.
Khi kiếm trận của Ngạo Dương được thể hiện ra, đất trời cũng biến sắc theo, không trung thi thoảng còn truyền tới những tiếng vang ầm ầm!
“Hả? Ngạo Dương đang làm gì vậy?”, Hồng Ấn cũng phát giác ra điểm dị thường.
Sức ép đủ để diệt thế đó quá đỗi bá đạo, ngay cả Dạ Ma Thiên bên cạnh ông ta cũng khẽ nhíu mày theo.
Ông ta chỉ bảo Ngạo Dương đả kích niềm tin của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi chứ chưa từng bảo hắn tiêu diệt cả vùng ngoài lãnh thổ!
Mà người dân nước Tề đang có mặt thì càng nhìn tới độ kinh sợ!
Uy lực trong chiêu thức thứ hai của Ngạo Dương cuối cùng cũng bộc phát ra, giống như đất trời một phương này đều sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn chỉ trong giây tiếp theo!
“Thuật pháp này của tôi đủ để tiêu diệt cả một hành tinh chỉ trong khoảnh khắc! Để tôi xem anh chống đỡ kiểu gì!”, Ngạo Dương vừa nói vừa tung ra một đòn toàn lực!
“Nghe có vẻ rất lợi hại, có điều ở trong mắt tôi, thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ tới thế! Chỉ có thể coi là bề nổi mà thôi!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Cái gì?”
Mặt Ngạo Dương lập tức nhăn lại!
“Anh có biết nhát kiếm này của tôi đủ để huỷ diệt cả đất trời, thậm chí ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị ảnh hưởng hay không?”, Ngạo Dương cực kỳ tự tin lên tiếng.
Mặc dù hiện giờ hắn vẫn chẳng thể phát huy hoàn toàn uy lực của kiếm trận này, thế nhưng như vậy cũng đủ để ảnh hưởng tới đạo trời của cả vùng ngoài lãnh thổ!
Thậm chí có thể khiến cho bốn mùa của vùng ngoài lãnh thổ bị đảo lộn, ngày đêm thất thường!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra tay, ngược lại còn quay người nói với đám đệ tử của Hoa Sơn: “Trận pháp thời không không phải cần tới bản thân có thực lực mạnh cỡ nào!”
“Mấy người phải nhớ cho kỹ, hai chữ thời không mới là nền tảng của loại trận pháp này, cũng có thể nói, chúng ta chỉ là một kẻ đứng giữa mà thôi, chỉ cần mở được cánh cổng không gian ra thì sẽ có thể hoá giải được tất cả thế công kích của đối phương!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, màn ánh sáng màu vàng đó lại bừng lên rực rỡ!
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi hàng chục nghìn dặm xung quanh đều bị ánh sáng màu vàng bao trùm lấy!
Mà nhát kiếm toàn lực của Ngạo Dương lại chém thẳng lên trên màn ánh sáng, sau đó vẫn là một đi không trở lại, không có bất cứ động tĩnh gì nữa!
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Ngạo Dương đều cảm thấy không ổn!
Phải biết rằng ban nãy Tiêu Chính Văn đứng quay lưng lại với hắn, thậm chí ngay cả nhìn hắn lấy một lần cũng chẳng thiết tha!
Mà màn ánh sáng màu vàng đó lại trực tiếp hấp thu đòn đánh mạnh nhất của hắn vào bên trong!
Phía sau màn ánh sáng đó giống như có một cái động không đáy, cho dù hắn có tấn công Tiêu Chính Văn với đòn đánh mạnh cỡ nào thì đều sẽ bị màn ánh sáng đó thôn tính chẳng còn lại gì!
Lẽ nào trận pháp của địa cầu thật sự mạnh như vậy sao?
Trong lòng Ngạo Dương chấn động cực mạnh, kinh ngạc lùi ra sau nửa bước!
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ kể từ lúc khiêu chiến với một loạt cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ!
“Thế nào? Tất cả chiêu thức của anh cũng chỉ tới thế mà thôi nhỉ? Trận pháp không gian đơn giản như vậy đã có thể khiến cho anh đành chịu bó tay rồi!”
“Trói!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay người rời đi, một chữ “trói” thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều hoàn toàn ngẩn ra!
Bởi vì đây là pháp môn cơ bản nhất bên trong trận pháp trói buộc, cũng có thể nói, lấy trận pháp không gian hình thành nên một vòng bao vây rồi nhốt chặt đối phương bên trong vòng bao vây đó!
Thế nhưng, trận pháp đơn giản như vậy thật sự có tác dụng đối với cao thủ như Ngạo Dương sao?
Kỳ tài thế tục còn chưa đầy ba mươi tuổi, tuyệt đối không hề thua kém hơn Ngạo Dương!
Thế nhưng đưa mắt trông ra cả vùng ngoài lãnh thổ, cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn là có thể so bì với Ngạo Dương mà thôi!
“Có điều, theo như tôi thấy, ít nhất ông cũng tới cả nghìn tuổi rồi nhỉ? Trong một nghìn năm này, lẽ nào ông sống mà chả có tích sự gì hay sao? Ngoại trừ khí phách ra thì ông còn có cái gì?”
“Dùng khí phách của ông đánh bại tôi? Hay là dùng khí phách của ông giết chết tôi?”, Ngạo Dương nói tới đây thì ngửa mặt cười lớn.
Hắn nói không hề sai, ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì khí phách căn bản chẳng có tác dụng gì!
Lúc nói chuyện, Ngạo Dương đã cầm kiếm trong tay, trong mắt bừng bừng sát khí!
Chỉ cần nhát kiếm này của hắn chém xuống thì chắc chắn Thiên Hà Đạo Quân chỉ còn đường chết!
Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả đệ tử dòng dõi Thái Sơn đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng!
Thế lực các phương của nước Tề cũng đồng loạt cúi đầu xuống, người có tư cách xuất trận bây giờ đều đã bại trận rồi!
Đầu tiên là Thánh Giáo Đình, sau đó là Điền Văn, tiếp đó là Khương Thiên Vũ, cuối cùng lại là Thiên Hà Đạo Quân!
Những người dám đứng ra, không phải bại trận chuốc lấy nhục nhã thì chính là bị giết chết ngay tại chỗ, lúc này, đám người của nước Tề ngoại trừ than khóc ra thì còn có thể làm được gì?
Đi cứu Thiên Hà Đạo Quân sao?
Bọn họ không có dũng khí đấy, đặc biệt khi đối diện với Ngạo Dương chỉ mới một trăm tuổi mà thôi, tuyệt đại đa số thế hệ thanh niên đang có mặt đều tự cảm thấy hổ thẹn!
Đừng nói là lớp trẻ không dám tiến lên trước đấu với hắn một trận, ngay cả lớp lão làng cũng có được mấy người dám đối kháng với hắn?
Lúc này, gần như niềm tin của mọi người đều đã sụp đổ, dù bọn họ cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật đang bày ra ngay trước mắt!
Một hậu bối chỉ khoảng một trăm tuổi đánh cho Thiên Hà Đạo Quân tuổi đời đã nghìn năm không còn sức để đánh trả, bọn họ còn có khả năng chiến thắng Chư Thiên Thần Giới sao?
Người không sợ tuyệt vọng, nhưng chỉ sợ không nhìn ra được hy vọng!
Vào khoảnh khắc nhát kiếm đó của Ngạo Dương sắp chém xuống, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Hà Đạo Quân, cùng với một màn ánh sáng màu vàng, ánh hào quang vô cùng chói mắt hình thành nên một vách chắn ngay trước người Thiên Hà Đạo Quân!
Màn ánh sáng màu vàng này hết sức chói mắt, giống như một vầng thái dương màu vàng vậy, nháy mắt đã chiếu cho phạm vi cả trăm dặm xung quanh biến thành sắc vàng!
“Tiền bối Thiên Hà, ông có thể có khí phách như vậy, dòng dõi Hoa Sơn chúng tôi hết sức kính phục! Ngũ nhạc chúng ta đều là anh em, Hoa Sơn tôi sao có thể cam tâm đứng sau người ta!”
Chưởng giáo Ngũ Dương Chân Nhân của Hoa Sơn ở vùng ngoài lãnh thổ tiến ra trước một bước, đi tới sát bên cạnh!
Cùng lúc này, người của nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng đi theo sau lưng Tiêu Chính Văn chậm rãi tiến tới.
Thật ra nhát kiếm này của Ngạo Dương căn bản không dùng bao nhiêu sức lực, dẫu sao Thiên Hà Đạo Quân cũng đã trở thành cá trong chậu rồi, thế nhưng vào khoảnh khắc màn ánh sáng màu vàng đó loé lên, Ngạo Dương cũng lập tức tăng thêm mấy phần sức lực.
“Ầm!”
Một giây sau, một tiếng vang lớn truyền tới, gần như màng nhĩ của tất cả mọi người đều sắp sửa bị chấn động tới rách ra luôn!
Giữa đất trời xuất hiện ánh sáng màu vàng chói mắt, nhát kiếm đó của Ngạo Dương cắm vào trong màn sáng màu vàng, vậy mà lại chẳng thể khiến cho Thiên Hà Đạo Quân bị thương!
Lúc này, ngay cả bản thân Thiên Hà Đạo Quân cũng đã ngơ ngác tại chỗ!
Đây đúng là bí thuật của Hoa Sơn, thế nhưng cũng chỉ là trận pháp sơ khai nhất của Hoa Sơn mà thôi!
Mặc dù trận pháp không gian được trời ưu ái, thế nhưng nếu như muốn ngăn chặn đòn đánh của Ngạo Dương thì làm gì có chuyện dễ dàng?
Tuy nhiên chính loại trận pháp cơ bản nhất này lại bảo vệ được Thiên Hà Đạo Quân an toàn trước đòn công kích toàn lực của Ngạo Dương?
“Hả? Đây là trận pháp gì?”, Ngạo Dương cũng ngẩn ra.
“Chỉ là trận pháp không gian đơn giản nhất mà thôi, loại trận pháp này, mỗi một đệ tử Hoa Sơn trong vòng ba năm nhập môn đều có thể đạt tới ngưỡng tinh thông!”
Tiêu Chính Văn nói rồi sải bước tiến lại gần.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, mọi người đang có mặt đều hết sức ngạc nhiên!
Không một ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại đích thân tới giải vây cho Thiên Hà Đạo Quân!
Phải biết rằng khi còn ở thế tục, năm đại danh sơn từng có ân oán với Tiêu Chính Văn, hiện giờ Tiêu Chính Văn lại vì cứu Thiên Hà Đạo Quân mà không ngại đắc tội với Chư Thiên Thần Giới!
Ngạo Dương lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ lắc đầu nói: “Ồ? Trong vòng ba năm mỗi một đệ tử Hoa Sơn đều có thể tinh thông? E rằng câu nói này của anh hơi quá lời rồi thì phải!”
Rất rõ ràng, Ngạo Dương căn bản không tin lời Tiêu Chính Văn nói.
Hơn nữa, ngay từ giây phút đầu tiên hắn đã nhận ra Tiêu Chính Văn, trong lòng cũng có phần nôn nóng muốn thử!
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của bọn họ thì sẽ là do thầy của hắn là Dạ Ma Thiên đích thân giết chết Tiêu Chính Văn, hoàn toàn đánh tan quyết tâm đối kháng của vùng ngoài lãnh thổ!
Thế nhưng nếu như Tiêu Chính Văn đã chủ động tới nộp mạng thì hắn việc gì phải khách khí?
Hơn nữa, xét ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn có thể nói là một chiêu bài chữ vàng, đừng nói là giết Tiêu Chính Văn, chỉ riêng chuyện đánh bại Tiêu Chính Văn thì công trạng này cũng đã vượt trội hơn hẳn Điền Văn đánh bại hàng chục nghìn người rồi!
Chương 2723: Kẻ bất tài
Ngạo Dương chậm rãi xoay người lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh là Tiêu Chính Văn à? Người tôi đợi chính là anh!”
“Điền Văn so với anh còn chẳng bằng một con chó, nếu tôi giết anh ở đây, tôi sẽ nổi danh khắp Chư Thiên Thần Giới!”
Nghe vậy, Điền Văn đang quỳ bên cạnh đỏ bừng mặt, hắn thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mặc dù người ở vùng ngoài lãnh thổ đều biết Điền Văn không thể so sánh với Tiêu Chính Văn, nhưng lời này của Ngạo Dương lại chà đạp lên lòng tự trọng của Điền Văn một cách tàn nhẫn.
Bị một đối thủ vừa đánh bại mình, mình đã tỏ ý bội phục hắn, chứng tỏ còn không bằng một con chó, ngay cả người mặt dày cũng cảm thấy nhục nhã.
Ngạo Dương nói vậy một phần là vì hắn không hề coi Điền Văn ra gì, loại hèn nhát như Điền Văn không xứng để hắn nhìn lần thứ hai.
Mặt khác, hắn cho rằng tu vi của mình có thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.
“Đợi tôi? Lẽ nào anh không sợ phải trả giá đắt sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Trước đây, Tiêu Chính Văn còn có thể nương tay với người ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho người của Chư Thiên Thần Giới.
“Tôi đã được nghe danh anh, sức chiến đấu của anh rất mạnh, ngay cả Dạ Ma Thiên là sư phụ của tôi cũng phải khen ngợi, nhưng lần này, tôi sẽ chứng minh thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới mạnh hơn rất nhiều so với trận pháp của địa cầu các người!”
“Loại rác rưởi như bọn họ thật khiến tôi thất vọng, có thể đấu với anh vài chiêu cũng coi như là không uổng phí!” Ngạo Dương tự tin nói.
Ngạo Dương không phải là kẻ ngốc, lời nói vô cùng nể mặt Tiêu Chính Văn, để ngộ nhỡ hắn thua thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho hắn một con đường sống.
Hơn nữa hắn còn nhấn mạnh hai chữ trận pháp, nói cách khác, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dùng trận pháp ở địa cầu để đấu với hắn, không thể dùng thuật pháp.
Như vậy thì tỉ lệ thắng của hắn sẽ cao hơn một chút.
Trước đó, Ngạo Dương đã biết được vài tin tức về Tiêu Chính Văn thông qua Hồng Ấn và nhà họ Trần, điều đáng sợ nhất của Tiêu Chính Văn chính là khí tức của rồng.
Mỗi lần đều dùng khí tức của rồng trút lên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, hoặc kiếm Tần Vương để đánh bại kẻ địch chỉ bằng một chiêu.
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn chỉ có thể sử dụng trận pháp thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác, một mặt, Tiêu Chính Văn đã bó chân bó tay rồi, mặt khác, trận pháp và thuật pháp không giống nhau, trận pháp cần thời gian bày trận, như vậy thì Ngạo Dương sẽ chiếm ưu thế hơn.
Mặc dù Ngạo Dương nghi ngờ chuyện Tiêu Chính Văn gần như bất khả chiến bại qua lời kể của Hồng Ấn và nhà họ Trần, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng đối đầu trực tiếp với Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng là hắn vẫn đề cao bản thân mà đánh giá thấp Tiêu Chính Văn, thật ra thứ đáng sợ thực sự của Tiêu Chính Văn không phải là khí tức của rồng mà là đạo cảnh của anh.
Những chiêu thức đó có thể đem theo khí tức của rồng, không phải là từ kiếm Tần Vương hay thanh giáo Liệt Long màu đỏ, mà là vì Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được cảnh giới Quy Chân, vì vậy mới có hiệu quả gấp bội.
“Được thôi! Trận pháp cơ bản nhất của Hoa Quốc chúng tôi cũng đủ để giết anh rồi!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Cậu Tiêu, cậu đừng bất cẩn, thủ đoạn của người này không phải là thứ trận pháp có thể…”
“Câm miệng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng, trầm giọng nói: “Không ai dạy dỗ, học nghệ không tinh mà lại dám nói trận pháp của Hoa Quốc không ổn? Các người mới chính là kẻ bất tài!”
“Các người nhìn cho kỹ đây! Trận pháp của Hoa Quốc chúng ta là bất khả chiến bại trên đời này! Ngay cả thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới cũng không thể so sánh với trận pháp của Hoa Quốc chúng ta!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chương 2724: Biến thứ mục nát trở nên thần kì
Mọi người ở đây đều biết thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới mạnh đến mức nào, ngay cả Diễn Sinh Kinh cũng không để đấu lại nổi, lẽ nào Tiêu Chính Văn lại thật sự muốn dùng trận pháp cơ bản nhất để đấu với Ngạo Dương sao?
Hơn nữa Ngạo Dương vốn đã nhắm vào Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn thật sự làm theo những gì hắn nói thì chẳng phải anh sẽ rơi vào bẫy của đối phương sao?
“Anh phải nghĩ cho kỹ đấy, anh thật sự muốn dùng trận pháp đấu với tôi sao?” Ngạo Dương chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, một luồng sáng phóng ra, Ngạo Dương đã đi trước một bước.
Vô số thanh kiếm dài từ trên trời bay tới, toàn bộ hư không tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
Có thể nói, mỗi thanh kiếm đều mang theo sát khí vô tận, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.
“Đây là phá thiên kiếm thuật của sư môn chúng tôi, đây mới chỉ là chiêu mở đầu thôi, không biết anh có dám tiếp chiêu này của tôi không?”
Ngạo Dương huênh hoang nhìn Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chiêu thức đáng sợ này mới chỉ là chiêu mở đầu, nếu Ngạo Dương dùng hết sức để đấu thì kết cục sẽ như thế nào đây?
Điền Văn lúc này không còn mặt mũi nào nữa, nghĩ đến cảnh mình bại dưới tay đối phương, hắn nào còn mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên nữa?
Hắn là cậu chủ nước Tề, là Thiên Tử tương lai, là người kế thừa nước Tề.
“Chiêu thức này đã đánh bại rất nhiều cao thủ địa cầu các anh, còn không ít cậu chủ của các thế gia đều đã chết dưới chiêu thức này của tôi!”
“Cho đến hôm nay, chưa từng có ai đấu lại nổi chiêu này của tôi, thật khiến tôi thất vọng!” vừa dứt lời, Ngọa Dương lại tấn công Tiêu Chính Văn.
Vô sô kiếm khí giống như mặt trời chói lọi, bao phủ khắp mọi nơi, cả bầu trời đều bị bóng kiếm bao phủ.
Kiếm khí đáng sợ xé nát trời đất, dường như vũ trụ cũng theo vết nứt đó rơi xuống.
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu di chuyển.
Anh khẽ nâng cánh tay lên, bình tĩnh nói: “Trận pháp không gian này chỉ là hình thức khởi đầu cơ bản nhất, đệ tử Hoa Sơn ai cũng tinh thông trận pháp này!”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một tấm màn sáng bao phủ bầu trời, hoàng tuyền chảy xuống tạo thành một đạo kết giới vàng ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong nàm sáng có ngàn vạn khí tượng, tựa như ẩn chứa vô số thế thời, vô số vũ trụ, rộng lớn vô song.
Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng bị bức màn ánh sáng hấp thụ.
“Xẹt!”
Vô số bóng kiếm giống như tia chớp bắn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị bức màn ánh sáng vàng cản lại, sau đó phóng vào trong màn sáng rồi biến mất.
Ngạo Dương thay đổi sắc mặt, bởi vì những bóng kiếm đó là thật, hơn nữa chúng còn có liên kết với thân thể của hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn không thể cảm nhận được hàng trăm ngàn thanh kiếm kia.
“Chuyện này… sao có thể chứ? Trận pháp số một Hoa Sơn lại có thể dễ dàng phá vỡ kiếm trận của hắn sao?”
Mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Chính văn với vẻ không tin nổi.
Đặc biệt là người nước Tề càng không dám tin vào mắt mình.
Ngay cả Hắc Bá cũng hít sâu một hơi.
“Không ngờ một trận pháp đơn giản như vậy lại được Tiêu Chính Văn vận dụng một cách điêu luyện!” cụ tổ nhà họ Trần khẽ thở dài.
Trận pháp này không chỉ đến từ Hoa Sơn, mà rất nhiều thế gia cổ ở vùng ngoài lãnh thổ cũng được kế thừa trận pháp không gian, chỉ đến khi người sáng lập Hoa Sơn dùng trận pháp này uy danh thiên hạ, thì nó mới nổi tiếng khắp mọi nơi.
Dù vậy, trận pháp không gian này cũng chỉ là trận pháp cơ bản nhất mà thôi, thậm chí ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Trần cũng không thèm luyện tập trận pháp này.
“Xem ra tên Tiêu Chính Văn này cũng có chút bản lĩnh!” một thanh niên đứng bên cạnh cụ tổ nhà họ Trần bình luận.
“Tiêu Chính Văn quả thực là nhân vật khiến người ta bất ngờ! Cậu ta luôn có thể biến những thứ mục nát trở nên thần kỳ!” cụ tổ nhà họ Trần thản nhiên nói.
“Hừ, thực lực của hắn cũng chỉ khiến tôi khâm phục mà thôi!” người thanh niên kia nói với vẻ khinh thường.
Chương 2725: Trói buộc
Trên bầu trời nước Tề, Ngạo Dương định thần trở lại, khí tức khắp người lại biến đổi thêm lần nữa!
“Anh quả thực khiến tôi rất bất ngờ, có điều đó cũng chỉ là đòn mở đầu mà thôi!”
Vừa nói dứt lời, vô số tia sáng sắc lạnh lại xuất hiện bên cạnh người hắn, hàng loạt thanh kiếm nhỏ cực ngắn xuyên qua hư không, giống như rồng lớn lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Mặc dù nhìn thì có vẻ uy thế của chiêu thức này thua xa đòn mở đầu khi trước, thế nhưng lại âm thầm ẩn chứa sát khí!
Cùng lúc Ngạo Dương ra tay, ngay cả không khí xung quanh cũng sắp sửa bị xé toang ra!
Nhìn sang Tiêu Chính Văn vẫn chắp tay đứng đó, căn bản chẳng buồn liếc nhìn Ngạo Dương lấy một lần.
Khi kiếm trận của Ngạo Dương được thể hiện ra, đất trời cũng biến sắc theo, không trung thi thoảng còn truyền tới những tiếng vang ầm ầm!
“Hả? Ngạo Dương đang làm gì vậy?”, Hồng Ấn cũng phát giác ra điểm dị thường.
Sức ép đủ để diệt thế đó quá đỗi bá đạo, ngay cả Dạ Ma Thiên bên cạnh ông ta cũng khẽ nhíu mày theo.
Ông ta chỉ bảo Ngạo Dương đả kích niềm tin của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi chứ chưa từng bảo hắn tiêu diệt cả vùng ngoài lãnh thổ!
Mà người dân nước Tề đang có mặt thì càng nhìn tới độ kinh sợ!
Uy lực trong chiêu thức thứ hai của Ngạo Dương cuối cùng cũng bộc phát ra, giống như đất trời một phương này đều sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn chỉ trong giây tiếp theo!
“Thuật pháp này của tôi đủ để tiêu diệt cả một hành tinh chỉ trong khoảnh khắc! Để tôi xem anh chống đỡ kiểu gì!”, Ngạo Dương vừa nói vừa tung ra một đòn toàn lực!
“Nghe có vẻ rất lợi hại, có điều ở trong mắt tôi, thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ tới thế! Chỉ có thể coi là bề nổi mà thôi!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Cái gì?”
Mặt Ngạo Dương lập tức nhăn lại!
“Anh có biết nhát kiếm này của tôi đủ để huỷ diệt cả đất trời, thậm chí ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị ảnh hưởng hay không?”, Ngạo Dương cực kỳ tự tin lên tiếng.
Mặc dù hiện giờ hắn vẫn chẳng thể phát huy hoàn toàn uy lực của kiếm trận này, thế nhưng như vậy cũng đủ để ảnh hưởng tới đạo trời của cả vùng ngoài lãnh thổ!
Thậm chí có thể khiến cho bốn mùa của vùng ngoài lãnh thổ bị đảo lộn, ngày đêm thất thường!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra tay, ngược lại còn quay người nói với đám đệ tử của Hoa Sơn: “Trận pháp thời không không phải cần tới bản thân có thực lực mạnh cỡ nào!”
“Mấy người phải nhớ cho kỹ, hai chữ thời không mới là nền tảng của loại trận pháp này, cũng có thể nói, chúng ta chỉ là một kẻ đứng giữa mà thôi, chỉ cần mở được cánh cổng không gian ra thì sẽ có thể hoá giải được tất cả thế công kích của đối phương!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, màn ánh sáng màu vàng đó lại bừng lên rực rỡ!
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi hàng chục nghìn dặm xung quanh đều bị ánh sáng màu vàng bao trùm lấy!
Mà nhát kiếm toàn lực của Ngạo Dương lại chém thẳng lên trên màn ánh sáng, sau đó vẫn là một đi không trở lại, không có bất cứ động tĩnh gì nữa!
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Ngạo Dương đều cảm thấy không ổn!
Phải biết rằng ban nãy Tiêu Chính Văn đứng quay lưng lại với hắn, thậm chí ngay cả nhìn hắn lấy một lần cũng chẳng thiết tha!
Mà màn ánh sáng màu vàng đó lại trực tiếp hấp thu đòn đánh mạnh nhất của hắn vào bên trong!
Phía sau màn ánh sáng đó giống như có một cái động không đáy, cho dù hắn có tấn công Tiêu Chính Văn với đòn đánh mạnh cỡ nào thì đều sẽ bị màn ánh sáng đó thôn tính chẳng còn lại gì!
Lẽ nào trận pháp của địa cầu thật sự mạnh như vậy sao?
Trong lòng Ngạo Dương chấn động cực mạnh, kinh ngạc lùi ra sau nửa bước!
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ kể từ lúc khiêu chiến với một loạt cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ!
“Thế nào? Tất cả chiêu thức của anh cũng chỉ tới thế mà thôi nhỉ? Trận pháp không gian đơn giản như vậy đã có thể khiến cho anh đành chịu bó tay rồi!”
“Trói!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay người rời đi, một chữ “trói” thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều hoàn toàn ngẩn ra!
Bởi vì đây là pháp môn cơ bản nhất bên trong trận pháp trói buộc, cũng có thể nói, lấy trận pháp không gian hình thành nên một vòng bao vây rồi nhốt chặt đối phương bên trong vòng bao vây đó!
Thế nhưng, trận pháp đơn giản như vậy thật sự có tác dụng đối với cao thủ như Ngạo Dương sao?
Bình luận facebook