• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (46 Viewers)

  • Chương 2701-2705

Chương 2701: Có biến

Phía đối diện cách đó hàng chục ngàn cây số chính là vùng ngoài vũ trụ.

Thật ra đây chỉ là cách gọi của vũ trụ này với nó, vùng ngoài vũ trụ có tên là Chư Thiên Thần Giới.

Mặc dù cũng thuộc vũ trụ này nhưng nó ở một chiều không gian khác với địa cầu, cũng chính là vũ trụ song song mà người ta thường gọi.

Thứ mà vùng ngoài lãnh thổ vẫn luôn bảo vệ chính là kết giới tự nhiên với vũ trụ song song, chỉ cần kết giới tự nhiên này bị phá vỡ thì Chư Thiên Thần Giới có thể bước vào chiều không gian này mà không bị ngăn cản.

Đến lúc đó không chỉ vùng ngoài lãnh thổ bị ảnh hưởng mà ngay cả thế tục cũng sẽ bị Chư Thiên Thần Giới khống chế.

Mà hiện giờ các Chư Thiên Thần Giới liên tục thắng lợi trên chiến trường vũ trụ, kết giới đó đã trở nên mỏng hơn.

Lúc này không chỉ Hồng Ấn đang nhìn chằm chằm kết giới đó, mà một người cực kỳ đáng sợ bên cạnh ông ta cũng đang nhìn chằm chằm kết giới.

Bóng người kia như ẩn như hiện, xung quanh đều bao phủ bởi vầng sáng màu đen, cả người như chìm trong bóng tối vô tận, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu thi thoảng lóe lên tia sắc bén.

Người này chính là Tử Sản – người có thực lực cao hơn đám người Tử Cống và Tử Hằng, là một trong ba ngàn đệ tử của Khổng Khưu.

Trái ngược hoàn toàn với ông ta chính là Hồng Ấn.

Chỉ thấy xung quanh ông ta lấp lóe ánh sáng màu bạc, thay thế cho vì sao đầy trời, đứng kiêu ngạo trong thế gian như thể tiên giáng trần.

Ở đầu bên kia kết giới, một thanh kiếm màu đen đang phóng tới.

Khoảnh khắc thanh kiếm màu đen cổ kính kia xuyên qua không trung, không khí xung quanh suýt nữa bị cảm giác áp bức cực lớn đè ép.

“Ầm!”

Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh cực lớn vang lên, thân kiếm đen tuyền đâm vào kết giới, một nửa thân kiếm đã kết hợp hai bên kết giới thành một thể.

Cùng lúc đó Tử Sản bỗng đánh một đòn ra.

Sức mạnh của cú đấm này mạnh như biển, chỉ một cú thôi đã khiến kết giới nứt ra từng tấc.

Nhân cơ hội này, Hồng Ấn cũng chém một kiếm.

Xoẹt xoẹt!

Lại một âm thanh trời đất sụp đổ vang lên.

Cả bầu trời vùng ngoài lãnh thổ đều vang lên âm thanh rầm rầm như thể cả vũ trụ đều sắp sụp đổ.

Bên thế tục thì sấm sét kêu vang, thậm chí trong mùa đông giá lạnh mà lại có mưa to gió lớn.

Vô số núi lửa bỗng chốc phun trào, biển cũng phát ra từng tiếng gầm gừ.

Trong lãnh thổ Vy Hào, mười sáu ngọn núi lửa phun trào cùng lúc, nham thạch cao đến hàng ngàn mét như nhấn chìm hơn nửa đất nước.

Mọi người còn đang trong mộng chưa tỉnh, sóng lớn cao hàng ngàn mét nhấn chìm toàn bộ hòn đảo trong cơn sóng thần vô tình.

Tình hình ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không tốt hơn giới thế tục là bao, cho dù là Đông Vực hay hai vực khác, bầu trời cũng rạn nứt từng chút, thanh kiếm đen tuyền hiện ra.

Mọi người đều thấy rõ thanh kiếm đó cảm giác trời đất sụp đổ cũng cực kỳ rõ ràng.

Lúc này cả thế giới, dù là thế tục hay vùng ngoài lãnh thổ, mọi người cũng đều ngây ngốc nhìn bầu trời.

Thiên Tử Hoa Quốc sải bước đi đến tầng trên cùng của Thiên Tử Các, lo lắng nhìn bầu trời đêm đen kịt: “Thời tiết đêm nay hơi lạ”.

“Thiên Tử, có lẽ là bên chiến trường vùng ngoài vũ trụ của vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện sự cố gì chăng”, Tần Vũ vươn tay lấy một chiếc áo khoác choàng lên người Thiên Tử.

“Chiến trường vùng ngoài lãnh thổ không thể có chuyện, theo tôi được biết, các bộ vùng ngoài vũ trụ lúc nào cũng muốn tiêu diệt thế tục, không biết tai ương này lúc nào mới có thể bình yên”.

Tần Vũ cũng vô cùng lo lắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Ở đầu bên kia của địa cầu, phố Well của đất nước xinh đẹp, thậm chí là tòa nhà năm góc cũng bị mưa sao băng đập trúng.

Mỗi một ngôi sao băng rơi xuống sẽ tạo ra biển lửa, từng âm thanh cực lớn vang lên đều có rất nhiều sinh linh chết trong thiên tai đột ngột này.

Thế tục như thế, âm phủ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, trời đất đều chấn động, các hiện tượng thiên nhiên đột nhiên xuất hiện.

Ngay cả thành Uông Tử rung chuyển và đổ nát trong sự rung lắc.

“Sao lại như thế? Hiện tượng thiên nhiên có biến!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chắc không phải bên thế tục có biến chứ?”
Chương 2702: Dạ Ma Thiên

“Không thể nào, dù cao thủ vùng ngoài lãnh thổ có quay lại cũng không thể gây ra ảnh hưởng lớn như thế”.

Lúc này cả thế giới đều rơi vào trong nỗi sợ cực độ.

Mọi người đều trong trạng thái lo lắng, vô lực nhìn bầu trời.

Thanh kiếm đó quét ngang trên bầu trời như một ngọn núi lớn đè trong lòng mọi người.

Hồng Ấn cũng tung ra một đòn tấn công hết lực vào ngay lúc này.

Kết giới đó lại xuất hiện vô số vết nứt, thoáng chốc cả thế giới xuất hiện hiện tượng mưa kèm theo sấm chớp.

Thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều sao băng đột ngột thay đổi đường rơi, bay thẳng về phía địa cầu.

Sao băng rơi xuống, cả trời vực đều sụp đổ như đã đến ngày tận thế.

Đúng lúc này một đại lục trôi trong vũ trụ bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Rầm rầm rầm!

Từng tiếng sấm chớp vang lên, đại lục đó chen vào bầu trời, thậm chí còn để lộ ra một góc núi băng.

Chỉ thấy trên đại lục đó có gác lầu, mái chòi, vừa cổ kính vừa đơn sơ, đại điện bao quanh sáng lấp lánh.

Rất nhiều ngôi sao rơi xuống như thác nước, khí thế cực kỳ tráng lệ.

Nhìn xung quanh, núi nối liền núi không nhìn thấy điểm cuối.

Cũng ngay lúc này, mọi người nhìn thấy rõ diện mạo của đại lục đó.

Đây chính là Phong Lục trong Sơn Hải Kinh đã nói.

Cùng lúc đó từng tiếng lạc vang lên từ trên đại lục đó, với uy lực khá mạnh khiến nhiều người cảm thấy kính sợ, thậm chí vài người ý chí yếu đã quỳ rạp xuống đất.

Sau đó thanh kiếm màu đen đó xé toạc bầu trời, chém về phía mặt trời.

Một kiếm này chấn động trời đất, thậm chí có uy lực Bàn Cổ khai thiên.

Vô số ngôi sao ở những nơi kiếm quang chiếu đến đều rơi xuống.

Muốn chém mặt trời thiêu đốt bằng một thanh kiếm ư?

Giống như trong Sơn Hải Kinh nói, khi một người đủ lớn mạnh thì có thể bắn mặt trời, thậm chí có thể chém mặt trời bằng một nhát kiếm.

Hồng Ấn dần thu lại tầm mắt từ thanh kiếm kia, sau đó lại nhìn sang một người đàn ông trẻ tuổi ở bên kia kết giới.

Người này mặc bộ đồ trắng, một tay chắp ra sau lưng, kiêu ngạo đứng đó.

Gã chính là đệ tử của Ngọc Kiếm Thiên Quân – Dạ Mặc Thiên.

Tương truyền người này từng đạt được thành tựu xuất sắc ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, trở thành một nhân vật truyền kỳ trên chiến trường vùng ngoài vũ trụ ở vùng ngoài lãnh thổ.

Hôm nay trong những người cùng đến phá vỡ kết giới hàng chục ngàn năm ngăn cản Chư Thiên Thần Giới có gã.

Những nơi kiếm quang chỉ đến đều bị tàn phá, thậm chí không bao lâu đã cách mặt trời trong gang tấc.

Trận pháp hoặc thuật pháp thông thường không đạt đến cấp bậc này, càng không thể chỉ vào mặt trời trong tích tắc.

Rầm!

Một nhát kiếm này tung ra, bầu trời đen kịt lập tức được chiếu sáng, từng tia nắng chiếu xuống.

Mặc dù kiếm này của gã chưa loại bỏ được mặt trời nhưng lại để lại ấn tượng sâu đậm với mọi người.

Bên cạnh gã còn một người đàn ông mặc đồ trắng, kiêu ngạo đứng trên ngôi sao, ánh sáng xung quanh vô cùng chói mắt như thể Thiên Tiên chỉ có trong thần thoại.

Trong tay hắn là một cây giáo màu bạc chói sáng, khí thế cực kỳ uy nghiêm càng khiến mọi người rùng mình.

Cảnh tượng đáng sợ này ghi sâu vào trong lòng mỗi người, cũng lúc này Chư Thiên Thần Giới chính thức rơi xuống địa cầu.

Khí thế bức người đó quá mức đáng sợ, thậm chí không ít những ông lão ở vùng ngoài lãnh thổ đều nhìn lên bầu trời rồi bất lực thở dài.

Nhất là một kiếm vô song lúc này càng để lại ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người.

Cùng lúc đó bầu trời Đế Khư cũng xuất hiện sự khác thường.

Sấm sét màu tím cuồn cuộn liên tục đánh vào xung quanh Đế Khư.

“Cậu Tiêu!”

Tần Lương Ngọc bỗng giật mình tỉnh lại, lập tức chạy đến phòng Tiêu Chính Văn, hoảng hốt gọi.
Chương 2703: Lời đồn ứng nghiệm

Không chỉ có Tần Lương Ngọc bị kinh động, ngay cả mấy người Long Nguyệt và Long Hình cũng cảm nhận được sự khác thường của hiện tượng thiên nhiên, hơn nữa áp lực cái thế đó còn ngày càng mãnh liệt hơn.

Khi áp lực cái thế đó tiến tới, cả địa cầu cũng chấn động theo, mây đen giăng kín bầu trời, sấm chớp đan xen chằng chịt, vô số tia sét cực lớn cứ thế giáng thẳng xuống mặt đất!

Nếu như không phải Đế Khư đã khởi động trận pháp bảo vệ thì e rằng ngay cả Đế Khư cũng khó mà bảo toàn!

Từng luồng sấm sét giáng thẳng lên trên trận pháp bảo vệ, ngay cả đỉnh Đại Vũ cũng phát ra những tiếng vang chấn động!

Xuất hiện hiện tượng thời tiết khủng bố như vậy tuyệt đối đủ để chấn động cả vùng ngoài lãnh thổ!

Một khi bức chắn thiên nhiên bị Chư Thiên Thần Giới công phá, vậy thì đối với địa cầu mà nói chính là tai hoạ có tính huỷ diệt!

Thế nhưng lúc này, một góc của Chư Thiên Thần Giới đã vượt qua bức chắn thiên nhiên để tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí người ở vùng ngoài lãnh thổ đã có thể nhìn thấy đại lục kia trải ngang trên hư không!

Lúc này, dù là hoàng tộc hay là thế gia bình thường, dù là đám người của nước Nguỵ và nước Triệu cũng đều đang lo sợ bất an!

Có thể nói, lúc này ai ai cũng tự cảm thấy nguy!

Vùng ngoài lãnh thổ đã đối kháng với Chư Thiên Thần Giới hàng chục nghìn năm nhưng lúc này lại bị đối phương tấn công vào vùng ngoài lãnh thổ, điều đó chỉ có thể nói lên rằng tiền tuyến đã vỡ trận luôn!

Nếu như những tên quái vật lâu năm ở thời kỳ thượng cổ này xuất hiện sớm hơn một chút thì có lẽ vùng ngoài lãnh thổ còn có thể đọ sức, nhưng nếu như bọn họ cứ chần chừ mãi không ra mặt, vậy thì kết quả sẽ là vùng ngoài lãnh thổ bị Chư Thiên Thần Giới đuổi cùng giết tận!

Lúc này, những lão quái vật đã ẩn thế mấy nghìn năm, thậm chí là hàng chục nghìn năm gần như đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của tất cả mọi người!

Khi một ánh hào quang màu bạc rọi xuống, trên mặt đất cũng dâng lên một bức vách màu xanh, đây gần như là sự đối kháng cuối cùng của địa cầu!

Ngay sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, hai luồng khí tức lao thẳng vào nhau, khí tượng đất trời cũng biến đổi chỉ trong nháy mắt!

Giống như cả thế giới đều sẽ sụp đổ ở giây tiếp theo vậy!

Vô số ngọn núi lớn đồng loạt sụp đổ, vô số con sông đều dâng lên những con sóng cao vạn trượng, trên mặt biển càng dao động dữ dội hơn!

Vô số ngọn núi lửa gần như đều bừng tỉnh cùng một lúc, ánh lửa ngút trời trải dài vạn dặm, vô số chốn bồng lai khi trước lúc này đều hoá thành biển lửa!

Hồng Ấn cao ngạo đứng giữa khoảng trời, lạnh lùng nhìn về phía thế giới bên ngoài!

Cùng với một tiếng gầm khẽ của ông ta, vô số ánh hào quang màu bạc đồng loạt tập trung vào trong cơ thể của ông ta!

Vào khoảnh khắc những tia sáng màu bạc này hoà vào trong cơ thể của Hồng Ấn, một luồng khí tức bị áp chế mấy trăm năm đột nhiên bộc phát!

Khoảnh khắc này, Hồng Ấn giống như hoá thành người khác, khí tức khắp người dâng lên vài lần, thực lực cũng liên tiếp dâng lên theo!

“Người đó là Hồng Ấn sao? Lẽ nào ông ta vẫn luôn giấu tài?”

“Không thể nào, Hồng Ấn tuyệt đối không thể che giấu thực lực!”

“Hoặc là nói, sau khi ông ta tới địa cầu đã bị thứ gì đó áp chế?”

Không chỉ có những người khác đều đang bàn tán xôn xao, ngay cả hai người Nguỵ Vinh Kỳ và Long Cổ cũng đưa ánh mắt về phía Hồng Ấn đang đứng cách đó cả vạn dặm.

“Tướng quân Long, lẽ nào người này vẫn luôn giấu tài sao?”, Nguỵ Vinh Kỳ nhíu chặt chân mày nói.

Trước đây Hồng Ấn đã đủ khủng bố rồi, ở trong mắt hắn, tiềm lực của Hồng Ấn không hề thua kém Tiêu Chính Văn!

Mà bây giờ, ông ta đã có ưu thế vượt qua cả Tiêu Chính Văn rồi!

Long Cổ nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Xem ra lời đồn quả nhiên không sai, hơn một trăm năm trước đã có người từng dự đoán người này tới một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở thành một mối đại hoạ cho vùng ngoài lãnh thổ!”

“Không ngờ lại ứng nghiệm nhanh tới thế!”

“Ồ? Ông ta sẽ trở thành một mối đại hoạ của vùng ngoài lãnh thổ sao? Vậy thì lúc đó tại sao không trừ khử ông ta luôn đi?”, Nguỵ Vinh Kỳ nói với vẻ cực kỳ khó hiểu.

Lúc này, khí tức của Hồng Ấn đã áp chế cả đất trời, để cho người giống như vậy ở lại vùng ngoài lãnh thổ thì sao có thể không xảy ra biến cố?

“Ông ta là người kế thừa của thế lực một phương ở vùng ngoài vũ trụ, hoặc cũng có thể nói là người thống trị đất trời một phương, muốn giết ông ta cũng đâu dễ dàng như thế!”

“Vả lại, bên trong lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít kẻ phản đồ, bọn họ đã đạt được một liên minh lợi ích gì đó với Hồng Ấn từ lâu, muốn giết Hồng Ấn thì ngay cả cửa ải của bọn họ cũng không thể vượt qua một cách dễ dàng!”
Chương 2704: Con chó trung thành

“Chỉ đáng tiếc là vùng ngoài lãnh thổ chúng ta căn bản không tìm ra được bất cứ người nào có thể sánh ngang vai với ông ta, không chỉ là thế hệ thanh niên, ngay cả những ông già như chúng tôi cũng chẳng có ai so bì được với ông ta!”

Long Cổ bất lực thở dài một tiếng, nói.

Lời của ông ta tuyệt đối không phải là để đe doạ, nếu như không phải vì lúc Đế Tuấn còn sống đã gia cố bức vách thiên nhiên đó, ngăn cản quá nửa đại quân của vùng ngoài vũ trụ thì e rằng vùng ngoài lãnh thổ đã không còn tồn tại từ lâu rồi!

Mà năm đó Cơ Phát vì mưu đồ cá nhân mà âm thầm tính kế với Đế Tuấn, chưa nói tới việc khiến cho Đế Tuấn phải bỏ mạng khi còn quá trẻ, sau khi Đế Tuấn chết, những cường giả từng đi theo Đế Tuấn cũng đồng loạt ẩn thế!

Từ đó, cũng không còn ai nhắc tới bức vách của chiến trường vùng ngoài vũ trụ nữa.

Nếu không thì Chư Thiên Thần Giới căn bản không thể công phá vách chắn, đánh giết vào vùng ngoài lãnh thổ!

“Hồ tinh huyết đã chuẩn bị xong tinh huyết của chín trăm bé trai và chín trăm bé gái cho cậu rồi, chỉ đợi cậu hấp thu và mau chóng nâng cao thực lực mà thôi!”, Long Cổ bình thản nói.

“Cái gì? Chín trăm bé trai, chín trăm bé gái?”, Nguỵ Vinh Kỳ không khỏi kinh ngạc.

“Không sai! Mặc dù bọn chúng đều là con dân của Đại Nguỵ chúng ta, thế nhưng cũng chính vì như vậy nên bọn chúng đương nhiên phải hy sinh bản thân vì tương lai của Đại Nguỵ! Dẫu sao loạn thế cũng sắp sửa ập tới, nếu như cậu không mau chóng nâng cao thực lực thì nước Nguỵ sẽ rơi vào thế bị động mất thôi!”

Long Cổ quay đầu nói với Nguỵ Vinh Kỳ.

Cho dù thực lực của Long Cổ có mạnh tới đâu thì cũng chẳng thể so bì với bốn cậu chủ của Chiến Quốc!

Nguỵ Vinh Kỳ chỉ là cảnh giới còn thấp chứ không phải thiên phú không đủ, so với Long Cổ, Nguỵ Vinh Kỳ chỉ cần có được thời cơ thích hợp thì tốc độ tiến bộ sẽ còn vượt xa cả Long Cổ!

“Ừ! Đáng tiếc cho những đứa trẻ đó, bọn chúng dẫu sao cũng là con dân của Đại Nguỵ chúng ta!”

Nguỵ Vinh Kỳ siết chặt tay thành nắm đấm!

Năm đó, lúc Thuỷ Hoàng Đế quét sạch lục hợp, Nguỵ Vinh Kỳ từng thống lĩnh quân Nguỵ liều mạng đối kháng!

Thế nhưng tới cuối cùng thì vẫn vì dân số của nước Nguỵ quá ít, không có nguồn cung cấp binh lính, cuối cùng ít khó địch nhiều, bị quân Tần bao vây chật kín, dưới tình thế bắt buộc, Nguỵ Vinh Kỳ chỉ đành bỏ lại tướng sĩ nước Nguỵ mà chạy tới vùng ngoài lãnh thổ!

Bây giờ lại bảo hắn dùng tinh huyết của trẻ con để nâng cao thực lực, trong lòng Nguỵ Vinh Kỳ thật sự giống như bị dao cứa!

“Người làm việc lớn không bận tâm tới tiểu tiết! Chỉ cần có thể bảo vệ được cho nước Nguỵ, máu của những đứa trẻ đó cũng chẳng chảy vô ích! Nếu như nước Nguỵ thất thủ, vậy thì hàng triệu sinh linh sẽ rơi vào cảnh lầm than!”

Nguỵ Vinh Kỳ cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài một tiếng!

Nhìn thấy trận quyết đấu cuối cùng giữa vùng ngoài lãnh thổ và Chư Thiên Thần Giới sắp sửa diễn ra, hắn cũng không bận tâm được nhiều như vậy nữa, nâng cao thực lực của bản thân trước mới là vương đạo!

Khi vô số ánh hào quang màu bạc rọi xuống, chân Dạ Ma Thiên đạp trên hư không, tay cầm kiếm dài bay thẳng về phía vùng ngoài lãnh thổ!

Mục tiêu của gã chính là nhà họ Khổng ở Đông Vực!

Lúc này, hàng loạt thánh đồ của nhà họ Khổng đã đồng loạt ra mặt, từng luồng sáng màu vàng chiếu sáng vạn dặm, vô số thiên quyển được triển khai giữa không trung, bảo vệ lấy miếu viện của nhà họ Khổng!

Thế nhưng vào khoảnh khắc nhà họ Khổng dồn toàn lực tự bảo vệ mình, âm phủ đã chiếm cứ được hàng chục toà thành lớn ở phía bắc thành Đại Phong, thêm một bước thu hẹp phạm vi thế lực của nhà họ Khổng!

Đây có thể nói là kết cục thảm hại mà nhà họ Khổng tự mình chuốc lấy!

Nếu như không có Tử Sản tương trợ, chỉ với sức mạnh của một mình Hồng Ấn thì căn bản chẳng thể vượt qua được vách chắn, Chư Thiên Thần Giới càng không thể phá được vách chắn mà tiến thẳng vào vùng ngoài lãnh thổ!

Lúc này, Tử Sản tiến một bước lên thẳng hư không, đứng đối diện với Dạ Ma Thiên!

“Đầu hàng sẽ được miễn tội chết!”

Dạ Ma Thiên chắp một tay sau lưng, khí thế như bậc quân lâm trong thiên hạ, chân đạp trên một tia sáng màu bạc tiến thẳng về phía nhà họ Khổng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Sản ngoan ngoãn cúi đầu, chắp tay vái lạy Dạ Ma Thiên!

Rất rõ ràng, bọn họ đã có giao kèo ngay từ trước, mà cái giá chính là nhà họ Khổng quy phục Dạ Ma Thiên, quy hàng Chư Thiên Thần Giới, Dạ Ma Thiên cũng sẽ thay nhà họ Khổng ra tay lấy lại địa bàn bị âm phủ cướp mất và trả lại cho nhà họ Khổng!

Thế nhưng từ khoảnh khắc đó, nhà họ Khổng cũng sẽ trở thành một con chó trung thành bên cạnh Dạ Ma Thiên!

“Soạt!”

Nhìn thấy Dạ Ma Thiên bay về phía khoảng trời phía trên khu nhà họ Khổng, lao thẳng về phía mười mấy toà thành lớn bị âm phủ chiếm cứ, thế lực các phương đều phát ra những tiếng kinh thán!

Lẽ nào vùng ngoài vũ trụ còn muốn đại diện nhà họ Khổng công đánh âm phủ hay sao?

“Cậu Tiêu, cậu xem!”, Tần Lương Ngọc chỉ tay về phía Dạ Ma Thiên, kinh ngạc lên tiếng.
Chương 2705: Dạ Ma Thiên chiếm ưu thế

Tiêu Chính Văn nhìn về hướng Dạ Ma Thiên, cười nhạo nói: “Giữa họ đã có ước hẹn rồi, người ở ngoài vũ trụ chắc chắn sẽ tranh giành quyền lực”.

“Nếu nhà họ Khổng đã là người của họ thì người duy nhất có thể khiến người ngoài lãnh thổ phải nhìn lại thực lực của họ chính là âm phủ”.

“Tấn công âm phủ, bất kỳ thế lực nào ở ngoài lãnh thổ cũng sẽ không nhúng tay vào, chỉ vui vẻ khi nhìn thấy người gặp họa, thậm chí có thể làm cho các bên ngoài lãnh thổ có thiện cảm”.

“Nếu đánh bại được âm phủ thật thì vùng ngoài vũ trụ có thể hợp thức hóa việc bước vào mười mấy thành lớn đó, đến lúc đó sẽ là mời thần vào thì dễ nhưng tiễn thần đi mới khó”.

Một mũi tên trúng hai đích?

Người có thể nghĩ ra được kế hoạch này chín mươi chín phần trăm là Tử Sản.

Mặc dù mưu lược của người ở Chư Thiên Thần Giới chưa chắc đã thua kém Tử Sản nhưng họ đều rất xa lạ với mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ, sao lại biết rõ mọi ân oán giữa âm phủ và vùng ngoài lãnh thổ chứ?

“Cậu Tiêu, nói đơn giản là thu hồi đất bị mất thì một mình Tử Sản là đủ, họ cần gì phải mượn tay người ngoài vũ trụ chứ?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói.

“Tử Sản có thân phận đặc biệt, ông ta không thể dễ dàng ra tay với âm phủ nên mượn dao giết người mới là lựa chọn tốt nhất”, câu này của Tiêu Chính Văn đã tiết lộ thiên cơ.

Thật ra trông có vẻ phức tạp nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện trẻ con thôi.

So về tầm nhìn và mưu kế, mấy gia tộc lớn ngoài lãnh thổ chưa chắc là đối thủ của Tiêu Chính Văn, huống gì một Tử Sản?

Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Dạ Ma Thiên bay đến trên bầu trời rồi ra tay với người ở âm phủ.

Một thanh kiếm chém trời đánh thẳng vào một thành trì trong số đó.

Ngay lập tức thành trì đó chìm trong biển máu hôi tanh.

Máu văng khắp trời, thậm chí cả bầu trời đều nhuộm thành màu đỏ, rất nhiều tiếng than khóc kêu gào vọng ra từ trong thành lớn đó.

Chỉ một kiếm mà đã giết chết hàng ngàn vạn sinh linh, qua đó cũng có thể thấy thực lực của Dạ Ma Thiên đáng sợ thế nào.

Sau khi hàng trăm triệu âm binh ở âm phủ bị giết, một bóng người khổng lồ, vóc dáng cao lớn, xung quanh đều được bao phủ trong sương đen cũng nổi lên.

“Đại tướng Dạ Xoa?”

Không ít người ngoài lãnh thổ nhận ra người này, bóng người trong màn sương đen đó chính là sự tồn tại chỉ đứng sau thập điện Diêm Vương trong âm phủ – đại tướng Dạ Xoa.

Dạ Xoa là một quần thể cực kỳ đặc biệt trong âm phủ, trời sinh có sức mạnh của thần, bản chất khát máu, hơn nữa nham hiểm tàn nhẫn, ngay cả mười Âm Soái của âm phủ cũng không dám chọc vào.

Lúc này cái xiên sắt trong tay đại tướng Dạ Xoa bay ra, một vầng sáng màu đen va chạm với kiếm quang màu bạc.

“Ầm!”

Giây phút hai thứ va chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ như thể muốn xé nát bầu trời.

Nhưng người đánh nhau với ông ta dù sao cũng là Dạ Ma Thiên – con cưng của trời ở vùng ngoài vũ trụ.

Một kiếm của gã bị cản lại, sau đó kiếm thứ hai lập tức được vung ra.

Thế tấn công cực kỳ sắc bén không hề có ngăn cách, mà khí tức đáng sợ đó như thể san bằng các ngọn núi xung quanh.

Mặt đất cũng theo đó nứt ra thành một cái rãnh sâu không thấy đáy, nham thạch dưới lòng đất phun trào.

Đại tướng Dạ Xoa tay nắm chặt xiên sắt, ra sức đỡ đòn, không hề rơi vào thế yếu.

Nhưng đối mặt với một đòn tấn công hết lực của ông ta thế mà lại đối phương có thể xem thường, một luồng kiếm quang lướt qua, trước mắt đại tướng Dạ Xoa trắng toát, không thể nhìn thấy vị trí của đối phương.

Nếu chỉ xét về cảnh giới, rõ ràng là đại tướng Dạ Xoa cao hơn một bậc.

Nhưng hai bên vừa lao vào đánh nhau Dạ Ma Thiên đã hoàn toàn chiếm ưu thế.

Thế tấn công của đối phương vô cùng sắc bén, hơn nữa khi sử dụng thuật pháp và trận pháp gần như đạt đến cảnh giới Quy Chân.

“Sao có thể chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom