Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2626-2630
Chương 2626: Hoàn mỹ
“Bố, không ngờ Dạ Yểm lại đích thân tới, còn tặng Phá Thiên thần kiếm cho Tả Phượng Kiều, vậy thì Tiêu Chính Văn còn có cơ hội chiến thắng sao?”, Trần Thành bên cạnh cười lạnh lùng, nói.
Tả Phượng Kiều vẫn luôn là nữ thần trong lòng hắn, vậy nên nhìn thấy Dạ Yểm đích thân tặng kiếm cho Tả Phượng Kiều, trong biểu cảm của Trần Thành càng nhiều hơn mấy phần cuồng nhiệt và phấn khích!
“Cơ hội thắng? Hừ, con đánh giá quá cao Tiêu Chính Văn rồi! Chưa nói tới chuyện trong tay Tả Phượng Kiều có Phá Thiên thần kiếm, dù cho không có thanh kiếm này, con cho rằng tên Tiêu Chính Văn đó có cơ hội thắng sao?”
“Tả Phượng Kiều không chỉ là con gái của Tả Bạch Đào mà còn là nhân tài bên trong âm phủ chúng ta, nhân vật như vậy đâu phải là người mà một con ếch ngồi đáy giếng trong thế tục như Tiêu Chính Văn có thể so bì?”
“Có điều…”
Nói tới đây, Trần Thiên Nam quay đầu nhìn về phía Trần Thành, nói: “Người giống như vậy không phải là đối tượng mà con có thể với tới, con vẫn nên thu lại mộng tưởng kia của mình đi!”
Trần Thiên Nam đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con trai mình, người phụ nữ như vậy đâu phải là người mà Trần Thành có thể với tới?
Đừng nói Trần Thành không xứng, dù cả nhà họ Trần cũng chẳng có ai lọt được vào mắt người này!
Với chiến lực và uy danh của Tả Phượng Kiều, cả âm phủ cũng chỉ có nhân vật thần bí vừa mới xuất thế kia là xứng với cô ta!
Thậm chí ngay cả Judah cũng không có tư cách để ngấp nghé!
Hai người Tả Phượng Kiều và Tả Bạch Đào tiến về phía điện Thần Hoàng dưới sự bao vây chật kín của mọi người!
Bên trong điện Thần Hoàng đã có người bày sẵn yến tiệc chờ hai bố con họ từ lâu!
Đại diện của các thế gia lớn trong âm phủ đồng loạt nâng ly kính rượu hai bố con họ.
“Lẽ ra hai bố con Tả Bạch Đào sau mười ngày nữa mới trở về, đột nhiên trở về sớm hơn dự định chắc chắn là để chuẩn bị cho trận chiến đó!”
Diệp Phàm nhìn về phía điện Thần Hoàng từ xa, tự mình lẩm bẩm.
Chấn Bắc Vương cũng khẽ gật đầu, cuộc hẹn chiến giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn đã công khai trong âm phủ từ lâu, cả âm phủ suốt một tháng gần đây đều đang bàn tán về việc này.
Tả Phượng Kiều đột nhiên trở về sớm hơn dự định chắc chắn là vì trận quyết chiến với Tiêu Chính Văn sau năm ngày nữa!
Thế nhưng trong mắt thế lực các phương của âm phủ, trận chiến này căn bản chẳng có gì hồi hộp, đầu tiên, trận chiến này đối với Tả Phượng Kiều mà nói là tác chiến trên sân nhà.
Chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hoà!
Hơn nữa, cảnh giới của Tả Phượng Kiều vốn dĩ cũng cao hơn Tiêu Chính Văn, bây giờ lại có được một trong số thập đại thần vật của âm phủ là Phá Thiên thần kiếm, chẳng khác gì cán cân thắng lợi lại nghiêng về phía Tả Phượng Kiều thêm lần nữa.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chỉ một thân một mình tới âm phủ, thậm chí ngay cả thân xác cũng chẳng có, anh lấy cái gì ra để giành chiến thắng?
Nhìn từ bề mặt, đây là một trận quyết chiến công bằng, thế nhưng trên thực tế thì thế giới này từ đầu chí cuối không hề có công bằng thực sự!
Tả Phượng Kiều vừa trở về điện Thần Hoàng đã cử người tìm kiếm người thần bí kia khắp nơi, một lòng mong muốn kết giao với đối phương!
Mãi tới buổi chiều ngày thứ ba, tiệc hoan nghênh mới chính thức kết thúc, thế nhưng người tới cung Thần Hoàng ngược lại còn nhiều hơn gấp mấy lần!
Bởi vì sau một ngày nữa chính là lúc diễn ra trận quyết chiến giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn!
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
Quân sư La Thiên Hựu của Tả Bạch Đào tay vuốt bộ râu bạc trắng, nói với người mặc đồ đen phía sau lưng.
“Đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, không chỉ có thế lực các phương đều sẽ cử người tới quan sát trận chiến, ngay cả Abe Seimei, Hisanael và Judah tới lúc đó cũng sẽ tới trợ lực cho cô chủ!
“Thậm chí bên phía Sở Giang Vương cũng đã thông báo rồi!”
La Thiên Hựu khẽ gật đầu nói: “Ừ, bên phía Sở Giang Vương cử người tới chưa?”
“Một trong số mười phán quan - Trần Đình Chi đã tới rồi!”, người mặc đồ đen cung kính đáp lời.
“Tốt! Thế trận như vậy đủ để đảm bảo không có sơ suất gì rồi! Trận chiến này có liên quan tới tương lai của âm phủ, không được để xảy ra chút sai sót nào!”
Nói tới đây, La Thiên Hựu liếc nhìn Tả Phượng Kiều phía bên cạnh.
“Tìm được người thần bí kia chưa?”, Tả Phượng Kiều dường như không quan tâm tới trận quyết chiến ngày hôm sau, ngược lại tâm tư đều đặt hết trên người cái người thần bí kia.
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được thân phận của cậu ta, có điều chúng tôi vẫn đang tận lực tìm kiếm!”, La Thiên Hựu lại lên tiếng.
“Dù thế nào cũng phải mau chóng tìm được người này trước mấy người Sở Giang Vương!”, Tả Phượng Kiều trầm giọng dặn dò.
“Cô chủ cứ việc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực! Chỉ là, trận chiến ngày mai thì sao?”
“Hừ, chỉ là một kẻ tiểu bối, không đáng để lo lắng, mặc dù hắn cũng là cao thủ Thiên Cảnh, thế nhưng trong vòng ba chiêu là đủ để đoạt mạng hắn rồi!”
Tả Phượng Kiều hừ một tiếng, nói.
Theo cô ta thấy, trận chiến này căn bản chẳng có gì hồi hộp, giết chết đối phương chẳng qua chỉ là việc diễn ra trong nháy mắt mà thôi!
Trên đồi Ước Cự lúc này, Tiêu Chính Văn lại ném Judah xuống núi giống như vứt rác.
“Thân xác này lại hoàn mỹ thêm mấy phần rồi, chắc hẳn đã có thể ứng phó với trận đấu ngày mai!”, Tiêu Chính Văn khẽ siết tay thành nắm đấm, sau đó đặt chân lên tia sáng và rời đi!
Chương 2627: Nhân tài
Trưa ngày hôm sau, bên ngoài điện Thần Hoàng đã kín mít người từ lâu.
Vô số cao thủ trong âm phủ đứng giữa hư không, yên lặng chờ đợi Tiêu Chính Văn xuất hiện!
Cả bầu trời toàn là khán giả bên phía âm phủ, chỉ riêng loại khí thế này đã đủ để áp đảo bất cứ người nào!
Đừng nói là đấu với Tả Phượng Kiều, đổi lại là người bình thường, dù chỉ mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã mất đi hết ý chí chiến đấu!
Lúc này, vô số người đều đổ dồn ánh mắt về phía con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ, những ánh mắt sắc lẹm khoá chặt lấy tia sáng ở phía chân trời!
Đúng vào lúc này, một thần hồn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Mà bên cạnh Tiêu Chính Văn còn có một cơ thể giống như mới chết, trôi lềnh bềnh ngay sát cạnh anh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Hừ, mang theo thân xác tới đây mà đã cho rằng có thể thắng được trận đấu này rồi ư?”
“Theo tôi thấy, 90% thân xác đó sẽ trở thành quan tài của hắn ta!”
“Trận chiến ngày hôm nay, dù Tiêu Chính Văn từng huy hoàng ra sao thì cũng phải chết ở nơi này!”
Nghe mọi người bàn tán, Trần Thiên Nam cũng cười khẩy, bước ra phía trước và đi về phía Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không biết cậu đã suy xét xong chưa?”, Trần Thiên Nam nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đắc ý.
Theo ông ta thấy, chỉ riêng thế trận trước mắt đã đủ để khiến cho Tiêu Chính Văn phải khiếp sợ!
Dẫu sao trên bầu trời của điện Thần Hoàng cũng đều là cường giả tới từ âm phủ, sức ép mà mấy người này bộc lộ ra, ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chẳng thể chống đỡ nổi!
Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lời, Trần Thiên Nam lại lên tiếng: “Cậu Tiêu, tôi nể tình cậu từng báo thù giúp cho nhà họ Trần chúng tôi nên mới có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, hôm nay không chỉ có đại diện của các thế gia lớn tới quan sát trận chiến!”
“Còn có mười phán quan và cả mười cao thủ trong âm phủ cũng trà trộn bên trong đám người!”
Trần Thiên Nam nói rồi chuyển ánh mắt hướng về phía đám người đông nghịt phía xa!
Trận đấu này căn bản không thể là một trận quyết đấu công bằng cho phép Tiêu Chính Văn một đấu một với Tả Phượng Kiều!
Mười phán quan và cả mấy người Abe Seimei căn bản sẽ không đơn giản chỉ đứng đó quan sát trận đấu, chỉ cần Tả Phượng Kiều có dấu hiệu bại trận, những người này sẽ đồng thời ra tay để gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn!
Vậy nên trận chiến ngày hôm nay, thay vì nói là hẹn chiến, chi bằng nói là cái bẫy chuẩn bị sẵn cho Tiêu Chính Văn ngay từ đầu!
Lời của Trần Thiên Nam cũng đang ám thị cho Tiêu Chính Văn, nếu như không thoả hiệp với nhà họ Trần, vậy thì hôm nay anh đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!
“Tôi tin rằng cậu Tiêu cũng là một người thông minh, chắc hẳn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!”, Trần Thiên Nam lại lạnh lùng cười nói.
“Cút!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng phun ra một chữ “cút”, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Trần Thiên Nam lấy một lần.
“Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn vừa mới nói ra chữ “cút” kia, sắc mặt của Trần Thiên Nam đột nhiên trở nên sa sầm lại, lồng ngực phập phồng lên xuống!
“Không ngại nói thật cho cậu biết, nơi này chính là chỗ chôn thân của cậu! Không có sự giúp đỡ của nhà họ Trần chúng tôi, cậu đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!”, Trần Thiên Nam nghiến răng gầm lên đầy bực tức.
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã đi được vài bước đột nhiên dừng lại, khẽ quay đầu nói với Trần Thiên Nam phía sau lưng: “Chuyện sống chết của tôi không phiền tới nhà họ Trần mấy người phải lo lắng!”
“Có điều, món quà lớn này của nhà họ Trần mấy người, Tiêu Chính Văn tôi đã ghi nhớ rồi, sau này chắc chắn sẽ còn đáp lễ!”
Tiêu Chính Văn nói ra lời này, sắc mặt của Trần Thiên Nam càng thêm khó coi hơn mấy phần, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng cậu vẫn còn có sau này sao? Cậu đừng có vui mừng quá sớm!”
“Bỏ đi, bố! Việc gì phải so đo với một người sắp chết!”, Trần Thành cũng cười khẩy, nói.
Tiêu Chính Văn cũng chẳng thiết bận tâm tới hai bố con họ, sải bước đi thẳng tới trên bầu trời của điện Thần Hoàng!
“Hoá ra đây chính là Tiêu Chính Văn nổi danh khắp vùng ngoài lãnh thổ!”
“Lẽ nào đây chính là vua Bắc Lương vạn người kính nể bên trong thế tục?”
Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện trên bầu trời điện Thần Hoàng, vô số ánh mắt cũng đổ dồn lên trên người anh!
Nếu đổi lại là người khác thì đã vì ánh mắt của mọi người mà cảm thấy khó chịu bất an từ lâu rồi, thế nhưng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn bận tâm tới những ánh mắt này, mà nhìn thẳng về phía điện Thần Hoàng!
Cái xác vẫn luôn trôi nổi bên cạnh anh cũng thu hút sự chú ý của vô số người.
“Không ngờ trong thế tục lại có một nhân tài giống như vậy!”
“Dưới cái nhìn chằm chằm của chúng ta mà vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như thế, Tiêu Chính Văn này quả nhiên là một nhân tài!”
Chương 2628: Ba chiêu là đủ
“Đổi lại là người khác thì e rằng đã sợ tới độ tiểu cả ra quần từ lâu rồi, rõ ràng người này là một nhân vật đã trải qua sóng to gió lớn!”
Không ít người trong âm phủ cũng đồng loạt đưa ra lời đánh giá rất cao dành cho Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn giờ dẫu sao cũng chỉ có một thân một mình đối kháng với cả âm phủ, đổi lại là người khác, đừng nói là chiến đấu, dù chỉ đứng trước mặt đám người bọn họ thôi cũng sẽ run lẩy bẩy!
“Chả trách cậu ta lại nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, quả nhiên cũng khá thú vị!”, không ít người dành ánh mắt tán thưởng cho Tiêu Chính Văn.
Duy chỉ có bên dưới cung Thần Hoàng, mấy người Abe Seimei đã đợi ở nơi này từ lâu vào khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì đều đồng loạt ngẩn ra tại chỗ!
Bọn họ cảm nhận được rất rõ một luồng khí tức hết sức quen thuộc từ trên người Tiêu Chính Văn!
Ba người không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.
“Người này cho tôi một loại cảm giác đã từng gặp ở đâu đó!”, Judah lên tiếng trước tiên.
“Không sai, tôi cũng có cảm giác này, chỉ là nhớ không ra đã từng gặp ở đâu!”, Hirasael cũng nhíu mày nói.
“Cậu ta…”
Abe Seimei đang định lên tiếng, cơ thể đã không tự chủ được mà run lên.
Một giây sau, ông ta nghĩ tới một người!
Ngay tức thì, ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh, bởi vì cảm giác khiến cho ông ta ghi nhớ cả đời đó tuyệt đối không sai!
Thế nhưng, nơi mà ánh mắt ông ta hướng tới căn bản không có bóng dáng của người đó!
Lúc này, ngay cả Judah và Hirasael cũng nghĩ tới một khả năng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Bọn họ cũng cảm nhận được rõ ràng cảm giác nguy hiểm đó, nếu không thì bọn họ sẽ không có cảm giác tim đập chân run như vậy, thế nhưng căn bản lại không tìm thấy được bóng dáng của người đó!
Ngược lại Tiêu Chính Văn đi tới trên quảng trời bên ngoài điện Thần Hoàng với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Khi Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng đáp đất, những người đang có mặt không khỏi đồng loạt nhíu mày.
Nơi này dẫu sao vẫn là sân nhà của âm phủ, hơn nữa còn ở điện Thần Hoàng, Tiêu Chính Văn khinh thường bọn họ như vậy, ít nhiều cũng khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ không thoải mái!
Lúc này, Tả Phượng Kiều vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng quan sát Tiêu Chính Văn phía trước mặt.
“Người đâu, giúp tôi tìm một cơ thể mới chết, đổi cái xác chết trôi trong tay hắn đi!”, Tả Phượng Kiều cao ngạo lên tiếng.
Cái xác vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn căn bản nhìn không rõ dung mạo, mà điều cô ta nghĩ tới chỉ có thể là Tiêu Chính Văn thông qua thủ đoạn gì đó mang thân xác của mình tới âm phủ!
Nếu như Tiêu Chính Văn dùng thân xác của bản thân để giao đấu với cô ta thì chắc chắn sẽ bị âm phủ áp chế!
Coi như là vì thể diện, Tả Phượng Kiều phải khiến cho Tiêu Chính Văn thua tâm phục khẩu phục!
“Không cần đâu!”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên lên tiếng
“Lẽ nào cậu muốn dùng thân xác của mình để giao đấu với nhân tài của âm phủ chúng tôi ở chính âm phủ?”, Trần Thiên Nam bước ra khỏi đám người, cười lạnh lùng lên tiếng.
“Ai cũng biết người ở vùng ngoài lãnh thổ tới âm phủ chắc chắn sẽ gặp phải sự áp chế của trời đất một phương!”
“Mà cậu lại mang thân xác của bản thân tới âm phủ, dù cậu thua rồi thì cũng có thể lấy cớ âm phủ bài xích cậu, vậy nên mới bại trong tay nhân tài số một của âm phủ chúng tôi!”
“Loại chiêu trò này có phải quá hạ đẳng rồi không?”, Trần Thiên Nam cố ý nói ra những lời này, mục đích chính là để chọc giận Tả Phượng Kiều và những người đang quan sát trận chiến.
Thế nhưng lời ông ta nói quả thực là tình hình thực tế, dù là thế tục hay là vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần tới âm phủ thì đều sẽ bị đất trời một phương áp chế!
Mà lỡ như Tiêu Chính Văn thật sự bại trong tay Tả Phượng Kiều thì cũng có lý do danh chính ngôn thuận!
“Chỉ một Tả Phượng Kiều mà cũng đáng để tôi phải dùng toàn lực sao? Nực cười!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lại một câu.
Lời này vừa mới thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt lập tức sa sầm lại, vô số ánh mắt bừng bừng sát khí đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn ngay tức thì!
Mặc dù Tả Phượng Kiều không phải cao thủ số một, thế nhưng đó cũng là con gái của Tả Bạch Đào đấy!
Hơn nữa trong thế hệ thanh niên cũng có thể xếp trong top 10!
Dù là kiếm sĩ Hoàng Kim số một Elon thì cũng bại trong tay cô ta, Tiêu Chính Văn lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy?
“Được! Tôi phải xem xem anh có thể ngông cuồng được bao lâu! Trước đây, người từng ăn nói huênh hoang ở trước mặt tôi giống như anh đều đã trở thành xác khô cả rồi!”
Tả Phượng Kiều vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Tiêu Chính Văn.
Mặc dù cô ta vẫn chưa ra tay, thế nhưng tất cả mọi người đang có mặt đều có thể cảm nhận được áp lực khủng bố!
“Giết anh, ba chiêu là đủ!”, Tả Phượng Kiều lạnh lùng lên tiếng với vẻ mặt hờ hững.
Chương 2629: Dung hòa
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhìn Tả Phượng Kiều, đối diện với khí thế khủng bố đó, Tiêu Chính Văn chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định lùi bước!
Thế nhưng một giây sau, khí tức khắp người Tiêu Chính Văn đột nhiên bộc phát!
Khí tức cuồng bạo đó lao thẳng lên tầng mây, giống như rồng thật rời khỏi lòng biển, mạnh mẽ dâng cao!
“Gừ!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phương, cả điện Thần Hoàng đều không ngừng rung lên trong tiếng rồng ngâm này!
Chỉ riêng uy thế của Thương Long đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều phải chấn động!
Ngay tới Tả Phượng Kiều cũng không chịu đựng nổi mà lùi ra sau vài bước!
Dẫu sao đây cũng là khí tức của rồng thật, chính là khắc tinh của tất cả người âm phủ, hơn nữa sức mạnh bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn rõ ràng đang áp chế cả khoảng trời!
Ngay cả trời đất của âm phủ cũng phải biến sắc theo!
Ngay sau đó, cảnh giới của Tiêu Chính Văn đột ngột nâng cao, giống như một con rồng lớn thời thượng cổ đang bừng tỉnh giấc!
Khí tức điên cuồng của rồng nháy mắt đã bao trùm lấy cả điện Thần Hoàng vào bên trong!
“Vậy mà lại là khí tức của rồng thật!”, lúc này, ngay cả Trần Thiên Nam cũng không khỏi kinh ngạc biến sắc!
Đám người nhà họ Trần cũng đang nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm!
“Ôi! Tả Phượng Kiều e rằng không phải đối thủ của cậu ta!”, Abe Seimei thở dài lắc đầu.
Nếu như lời này xuất phát từ miệng của người khác thì chắc chắn sẽ bị những người xung quanh cười nhạo!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một thần hồn, căn bản không có thân xác, mà Tả Phượng Kiều lại chiếm trọn ưu thế sân nhà, trận chiến này căn bản chẳng có gì bất ngờ cả!
Dù Tiêu Chính Văn có khí tức của rồng khủng bố, chỉ cần thời gian kéo dài thì ngay cả bản thân anh cũng sẽ bị khí tức của rồng thật cắn trả, tới lúc đó, e rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết vì thần hồn tiêu tán!
Thế nhưng những lời này lại được thốt ra từ trong miệng của Abe Seimei, ai dám hoài nghi cơ chứ?
Không chỉ có Abe Seimei, Hisanael và Judah bên cạnh lúc này cũng đang kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Hai người họ cũng nhận ra Tiêu Chính Văn cùng một lúc!
Bởi vì cảm giác khiến cho bọn họ kinh hoàng đó thật sự quá quen thuộc!
“Ý của ông là, người này…”
Judah đột nhiên nghĩ tới bóng dáng đáng sợ đó!
“Lẽ nào tới tận bây giờ mấy người vẫn còn chưa nhận ra sao?”, Abe Seimei lắc đầu cười khổ, trong lòng nào còn có chút ý định chiến đầu nào nữa?
“Thật sự là anh ta?”
Hisanael buột miệng thốt ra, thậm chí ngay cả đám người bên cạnh cũng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hisanael!
“Không sai, chính là anh ta!”, Judah khẳng định lại thêm lần nữa.
Trước đây hắn từng giao đấu với Tiêu Chính Văn, loại cảm giác mạnh mẽ tới độ biến thái đó, hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!
Lúc này, Tả Phượng Kiều đang đứng cách Tiêu Chính Văn chỉ vài bước nào biết được những thứ này?
Vẫn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Anh sẽ không cho rằng chỉ dựa vào khí tức của rồng thật là có thể chiến thắng tôi đấy chứ?”
“Trong vòng ba chiêu, nếu như không thể đánh bại anh, Tả Phượng Kiều tôi sẽ chủ động nhận thua!”
Tả Phượng Kiều cô ta cũng là nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên, đâu có chuyện bị khí tức của rồng thật doạ sợ?
Hơn nữa, vì trận chiến ngày hôm nay, Tả Phượng Kiều và bên phía Âm Tư đã chuẩn bị đầy đủ, sao cô ta có thể bại trong tay Tiêu Chính Văn cơ chứ?
Tả Phượng Kiều vừa nói dứt lời, một bông hoa sen màu máu xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn!
Bông sen màu máu đó mang theo sức mạnh khủng bố của cái chết, chậm rãi tiến vào trong hư không!
Một giây sau, cả đất trời đều bị bông sen màu máu này nhuộm thành sắc đỏ!
Bầu trời như võng, mặt đất như lồng, gần như chỉ cần khoảnh khắc là có thể nhốt Tiêu Chính Văn vào trong cái chuồng thuộc về anh!
Ngay sau đó, chỉ thấy Tả Phượng Kiều giơ một tay lên, bông sen đỏ khủng bố trở nên rất lớn, nháy mắt đã chèn ép về phía Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng cũng chính khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn vung tay ra, khí tức khủng bố của rồng hoá thành một con Thương Long lao thẳng ra trước!
“Khí tức của rồng hoá thành rồng? Anh cho rằng cái đó có thể so bì với rồng thật sao?”
Trên mặt Tả Phượng Kiều loé lên một nụ cười giễu cợt.
Chỉ là chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cô ta đã trở nên đông cứng!
Bởi vì con Thương Long đó xông thẳng tới, thân rồng như có thật cứ thể đâm vỡ nát hoa sen màu máu rồi tiến thẳng vào bầu trời!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Tả Phượng Kiều cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi!
“Xem ra trước đây là tôi đã xem thường anh rồi!”
Tả Phượng Kiều nói rồi lại ra tay, những thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Tiêu Chính Văn, bao vây Tiêu Chính Văn vào bên trong!
Khắp người những thân ảnh đen sì này đều mang một luồng khí tức chết chóc, rõ ràng bọn họ đều tới từ cùng một nơi – âm phủ!
Thế nhưng vào khoảnh khắc những thân ảnh đó sắp áp sát Tiêu Chính Văn thì lại giống như băng tuyết gặp phải mặt trời, nhanh chóng dung hoà với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Nhìn thấy liên tiếp hai chiêu đều bị Tiêu Chính Văn dễ dàng hoá giải, Tả Phượng Kiều rút kiếm ra, một vầng hào quang bao trùm khắp cơ thể!
Thanh kiếm dài trong tay cô ta chính là Phá Thiên thần kiếm!
Chương 2630: Thua thảm hại
Gần như cùng lúc những bóng đen đó biến mất, kiếm thế của Tả Phượng Kiều đã được hình thành, nhát kiếm kinh thiên chém về phía Tiêu Chính Văn!
Đối diện với kiếm khí kinh thiên của Tả Phượng Kiều, Tiêu Chính Văn cũng chỉ khẽ giơ một ngón tay lên!
Anh khẽ chỉ điểm, một luồng khí tức của rồng hết sức khủng bố lao tới!
“Phá!”
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản thốt ra đúng một chữ!
Không hề có sự nổ tung khủng khiếp như trong tưởng tượng của mọi người, cũng không có tiếng vang kinh thiên, tất cả đều bình thường tới độ không thể bình thường hơn!
Kiếm khí khủng bố đó cũng biến mất ngay sau khi Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, giống như tất cả chưa từng xảy ra vậy!
Ba chiêu đã qua mà Tiêu Chính Văn vẫn cao ngạo đứng nguyên tại chỗ cũ!
“Tiêu Chính Văn! Anh đây là có ý gì? Lẽ nào không dám đấu một trận với tôi sao?”, Tả Phượng Kiều đột nhiên gầm lên một tiếng.
Nếu như dựa theo lời cô ta nói thì thật ra cô ta đã thua rồi!
Ba chiêu đã qua, Tiêu Chính Văn vẫn chưa hề bị thương!
Thế nhưng Tả Phượng Kiều đâu thể cam tâm nhận thua?
Chưa nói tới chuyện trận chiến này có liên quan tới tương lai của âm phủ, dù là vì thể diện của bản thân cô ta thì cũng không thể cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, là sân nhà của cô ta, dù cô ta cố chấp không giữ lời hứa thì cũng có sao?
Ai dám nói nửa chữ “không” với cô ta!
“Tả Phượng Kiều! Cô thua rồi!”
Diệp Phàm đột nhiên bước ra khỏi đám người, lớn tiếng hô lên.
“Hỗn xược!”
Trần Đình Chi phẫn nộ gầm lên một tiếng, trong mắt ngập tràn sát khí!
“Từ đầu chí cuối, Tiêu Chính Văn đều đang phòng thủ, đôi bên căn bản không hề chém giết qua lại, Tả Phượng Kiều sao có thể bại trong tay cậu ta?”, Trần Đình Chi cười lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, nếu như anh không dám đấu với tôi, bây giờ quỳ xuống cầu xin, nếu không thì đừng có mà trách tôi…”
Tả Phượng Kiều mãi tới giờ vẫn cho rằng Tiêu Chính Văn kinh sợ áp lực bên phía âm phủ nên không dám ra tay toàn lực!
Mà chỉ cần Tiêu Chính Văn ra tay, vậy thì cô ta sẽ có cách giết hạ đối phương!
“Không dám đấu với cô?”, không để cho Tả Phượng Kiều nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời.
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng di chuyển!
“Không đánh không phải vì sợ cô mà là vì cô không đáng để tôi ra tay! Cô, không xứng!”
Tiêu Chính Văn tiến ra trước một bước, vung tay giáng xuống một cú tát!
Cú tát này không có gì kỳ lạ, vừa không có khí thế kinh thiên cũng không có uy áp khủng bố, thế nhưng Tả Phượng Kiều nhìn cú tát này giáng xuống mà chẳng thể né kịp!
“Anh…”
“Bốp!”
Cú tát giáng rất mạnh lên trên mặt Tả Phượng Kiều!
Không để cho Tả Phượng Kiều kịp thắc mắc, cú tát vô tình của Tiêu Chính Văn đã khiến cho cô ta ngã lăn ra đất!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn truyền tới, cả điện Thần Hoàng đều rung lên kịch liệt!
Một giây sau, một cái hố hình người sâu tới vài dặm đã xuất hiện ngay trước mắt mọi người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.
Ngay cả mấy người Judah cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi!
Đây là thực lực ở cấp độ nào?
Chỉ là một cú tát thôi mà đã có lực công phá kinh thiên tới thế?
Mặc dù lực công phá này đối với cao thủ Thiên Cảnh như bọn họ mà nói căn bản chẳng đáng là gì, thế nhưng điểm khủng khiếp chính là cú tát đó của Tiêu Chính Văn cực kỳ chậm rãi!
Theo như bọn họ thấy, đó giống như phát lại qua ống kính quay chậm!
Dù là như vậy, Tả Phượng Kiều chẳng thể né tránh, cứ thế bị đánh cho ngã lăn ra đất!
Hơn nữa cả quá trình, ngay cả một chút lực cũng không chệch ra ngoài, Tả Phượng Kiều gần như đã dùng mặt để đỡ một đòn toàn lực của Tiêu Chính Văn!
Lúc này, nửa bên mặt của Tả Phượng Kiều bên trong cái hố lớn hình người đã bị đánh cho nát bươm, máu tươi lẫn với da thịt chảy trên mặt, vừa khủng bố lại thảm hại tới vô cùng!
Lúc này, Tả Phượng Kiều đã nổi điên tới cực điểm!
Nơi này là sân nhà của cô ta, hơn nữa, Tiêu Chính Văn chỉ dựa vào thần hồn để giao đấu với cô ta!
Tiêu Chính Văn không hề bị thương, mà cô ta lại bị đánh cho thảm hại như thế!
Mấu chốt nhất là bên trong điện Thần Hoàng vẫn luôn có người đang âm thầm bộc lộ uy áp để áp chế tu vi của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn suýt thì bị cú tát của Tiêu Chính Văn đánh chết!
“Ôi, nếu như ban nãy Tiêu Chính Văn ra tay mạnh hơn một chút, tát chết cô ta luôn thì trận chiến này cũng đã kết thúc rồi!”, Abe Seimei thở dài nói.
“Trên thực tế là anh ta đang cố ý làm vậy, nếu không thì Tả Phượng Kiều đã chết chắc rồi!”, Judah nhìn Tiêu Chính Văn nói với biểu cảm phức tạp.
“Bố, không ngờ Dạ Yểm lại đích thân tới, còn tặng Phá Thiên thần kiếm cho Tả Phượng Kiều, vậy thì Tiêu Chính Văn còn có cơ hội chiến thắng sao?”, Trần Thành bên cạnh cười lạnh lùng, nói.
Tả Phượng Kiều vẫn luôn là nữ thần trong lòng hắn, vậy nên nhìn thấy Dạ Yểm đích thân tặng kiếm cho Tả Phượng Kiều, trong biểu cảm của Trần Thành càng nhiều hơn mấy phần cuồng nhiệt và phấn khích!
“Cơ hội thắng? Hừ, con đánh giá quá cao Tiêu Chính Văn rồi! Chưa nói tới chuyện trong tay Tả Phượng Kiều có Phá Thiên thần kiếm, dù cho không có thanh kiếm này, con cho rằng tên Tiêu Chính Văn đó có cơ hội thắng sao?”
“Tả Phượng Kiều không chỉ là con gái của Tả Bạch Đào mà còn là nhân tài bên trong âm phủ chúng ta, nhân vật như vậy đâu phải là người mà một con ếch ngồi đáy giếng trong thế tục như Tiêu Chính Văn có thể so bì?”
“Có điều…”
Nói tới đây, Trần Thiên Nam quay đầu nhìn về phía Trần Thành, nói: “Người giống như vậy không phải là đối tượng mà con có thể với tới, con vẫn nên thu lại mộng tưởng kia của mình đi!”
Trần Thiên Nam đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con trai mình, người phụ nữ như vậy đâu phải là người mà Trần Thành có thể với tới?
Đừng nói Trần Thành không xứng, dù cả nhà họ Trần cũng chẳng có ai lọt được vào mắt người này!
Với chiến lực và uy danh của Tả Phượng Kiều, cả âm phủ cũng chỉ có nhân vật thần bí vừa mới xuất thế kia là xứng với cô ta!
Thậm chí ngay cả Judah cũng không có tư cách để ngấp nghé!
Hai người Tả Phượng Kiều và Tả Bạch Đào tiến về phía điện Thần Hoàng dưới sự bao vây chật kín của mọi người!
Bên trong điện Thần Hoàng đã có người bày sẵn yến tiệc chờ hai bố con họ từ lâu!
Đại diện của các thế gia lớn trong âm phủ đồng loạt nâng ly kính rượu hai bố con họ.
“Lẽ ra hai bố con Tả Bạch Đào sau mười ngày nữa mới trở về, đột nhiên trở về sớm hơn dự định chắc chắn là để chuẩn bị cho trận chiến đó!”
Diệp Phàm nhìn về phía điện Thần Hoàng từ xa, tự mình lẩm bẩm.
Chấn Bắc Vương cũng khẽ gật đầu, cuộc hẹn chiến giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn đã công khai trong âm phủ từ lâu, cả âm phủ suốt một tháng gần đây đều đang bàn tán về việc này.
Tả Phượng Kiều đột nhiên trở về sớm hơn dự định chắc chắn là vì trận quyết chiến với Tiêu Chính Văn sau năm ngày nữa!
Thế nhưng trong mắt thế lực các phương của âm phủ, trận chiến này căn bản chẳng có gì hồi hộp, đầu tiên, trận chiến này đối với Tả Phượng Kiều mà nói là tác chiến trên sân nhà.
Chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hoà!
Hơn nữa, cảnh giới của Tả Phượng Kiều vốn dĩ cũng cao hơn Tiêu Chính Văn, bây giờ lại có được một trong số thập đại thần vật của âm phủ là Phá Thiên thần kiếm, chẳng khác gì cán cân thắng lợi lại nghiêng về phía Tả Phượng Kiều thêm lần nữa.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Chỉ một thân một mình tới âm phủ, thậm chí ngay cả thân xác cũng chẳng có, anh lấy cái gì ra để giành chiến thắng?
Nhìn từ bề mặt, đây là một trận quyết chiến công bằng, thế nhưng trên thực tế thì thế giới này từ đầu chí cuối không hề có công bằng thực sự!
Tả Phượng Kiều vừa trở về điện Thần Hoàng đã cử người tìm kiếm người thần bí kia khắp nơi, một lòng mong muốn kết giao với đối phương!
Mãi tới buổi chiều ngày thứ ba, tiệc hoan nghênh mới chính thức kết thúc, thế nhưng người tới cung Thần Hoàng ngược lại còn nhiều hơn gấp mấy lần!
Bởi vì sau một ngày nữa chính là lúc diễn ra trận quyết chiến giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn!
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
Quân sư La Thiên Hựu của Tả Bạch Đào tay vuốt bộ râu bạc trắng, nói với người mặc đồ đen phía sau lưng.
“Đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, không chỉ có thế lực các phương đều sẽ cử người tới quan sát trận chiến, ngay cả Abe Seimei, Hisanael và Judah tới lúc đó cũng sẽ tới trợ lực cho cô chủ!
“Thậm chí bên phía Sở Giang Vương cũng đã thông báo rồi!”
La Thiên Hựu khẽ gật đầu nói: “Ừ, bên phía Sở Giang Vương cử người tới chưa?”
“Một trong số mười phán quan - Trần Đình Chi đã tới rồi!”, người mặc đồ đen cung kính đáp lời.
“Tốt! Thế trận như vậy đủ để đảm bảo không có sơ suất gì rồi! Trận chiến này có liên quan tới tương lai của âm phủ, không được để xảy ra chút sai sót nào!”
Nói tới đây, La Thiên Hựu liếc nhìn Tả Phượng Kiều phía bên cạnh.
“Tìm được người thần bí kia chưa?”, Tả Phượng Kiều dường như không quan tâm tới trận quyết chiến ngày hôm sau, ngược lại tâm tư đều đặt hết trên người cái người thần bí kia.
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được thân phận của cậu ta, có điều chúng tôi vẫn đang tận lực tìm kiếm!”, La Thiên Hựu lại lên tiếng.
“Dù thế nào cũng phải mau chóng tìm được người này trước mấy người Sở Giang Vương!”, Tả Phượng Kiều trầm giọng dặn dò.
“Cô chủ cứ việc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực! Chỉ là, trận chiến ngày mai thì sao?”
“Hừ, chỉ là một kẻ tiểu bối, không đáng để lo lắng, mặc dù hắn cũng là cao thủ Thiên Cảnh, thế nhưng trong vòng ba chiêu là đủ để đoạt mạng hắn rồi!”
Tả Phượng Kiều hừ một tiếng, nói.
Theo cô ta thấy, trận chiến này căn bản chẳng có gì hồi hộp, giết chết đối phương chẳng qua chỉ là việc diễn ra trong nháy mắt mà thôi!
Trên đồi Ước Cự lúc này, Tiêu Chính Văn lại ném Judah xuống núi giống như vứt rác.
“Thân xác này lại hoàn mỹ thêm mấy phần rồi, chắc hẳn đã có thể ứng phó với trận đấu ngày mai!”, Tiêu Chính Văn khẽ siết tay thành nắm đấm, sau đó đặt chân lên tia sáng và rời đi!
Chương 2627: Nhân tài
Trưa ngày hôm sau, bên ngoài điện Thần Hoàng đã kín mít người từ lâu.
Vô số cao thủ trong âm phủ đứng giữa hư không, yên lặng chờ đợi Tiêu Chính Văn xuất hiện!
Cả bầu trời toàn là khán giả bên phía âm phủ, chỉ riêng loại khí thế này đã đủ để áp đảo bất cứ người nào!
Đừng nói là đấu với Tả Phượng Kiều, đổi lại là người bình thường, dù chỉ mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã mất đi hết ý chí chiến đấu!
Lúc này, vô số người đều đổ dồn ánh mắt về phía con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ, những ánh mắt sắc lẹm khoá chặt lấy tia sáng ở phía chân trời!
Đúng vào lúc này, một thần hồn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Mà bên cạnh Tiêu Chính Văn còn có một cơ thể giống như mới chết, trôi lềnh bềnh ngay sát cạnh anh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Hừ, mang theo thân xác tới đây mà đã cho rằng có thể thắng được trận đấu này rồi ư?”
“Theo tôi thấy, 90% thân xác đó sẽ trở thành quan tài của hắn ta!”
“Trận chiến ngày hôm nay, dù Tiêu Chính Văn từng huy hoàng ra sao thì cũng phải chết ở nơi này!”
Nghe mọi người bàn tán, Trần Thiên Nam cũng cười khẩy, bước ra phía trước và đi về phía Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không biết cậu đã suy xét xong chưa?”, Trần Thiên Nam nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đắc ý.
Theo ông ta thấy, chỉ riêng thế trận trước mắt đã đủ để khiến cho Tiêu Chính Văn phải khiếp sợ!
Dẫu sao trên bầu trời của điện Thần Hoàng cũng đều là cường giả tới từ âm phủ, sức ép mà mấy người này bộc lộ ra, ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chẳng thể chống đỡ nổi!
Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lời, Trần Thiên Nam lại lên tiếng: “Cậu Tiêu, tôi nể tình cậu từng báo thù giúp cho nhà họ Trần chúng tôi nên mới có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, hôm nay không chỉ có đại diện của các thế gia lớn tới quan sát trận chiến!”
“Còn có mười phán quan và cả mười cao thủ trong âm phủ cũng trà trộn bên trong đám người!”
Trần Thiên Nam nói rồi chuyển ánh mắt hướng về phía đám người đông nghịt phía xa!
Trận đấu này căn bản không thể là một trận quyết đấu công bằng cho phép Tiêu Chính Văn một đấu một với Tả Phượng Kiều!
Mười phán quan và cả mấy người Abe Seimei căn bản sẽ không đơn giản chỉ đứng đó quan sát trận đấu, chỉ cần Tả Phượng Kiều có dấu hiệu bại trận, những người này sẽ đồng thời ra tay để gây khó dễ cho Tiêu Chính Văn!
Vậy nên trận chiến ngày hôm nay, thay vì nói là hẹn chiến, chi bằng nói là cái bẫy chuẩn bị sẵn cho Tiêu Chính Văn ngay từ đầu!
Lời của Trần Thiên Nam cũng đang ám thị cho Tiêu Chính Văn, nếu như không thoả hiệp với nhà họ Trần, vậy thì hôm nay anh đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!
“Tôi tin rằng cậu Tiêu cũng là một người thông minh, chắc hẳn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!”, Trần Thiên Nam lại lạnh lùng cười nói.
“Cút!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng phun ra một chữ “cút”, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Trần Thiên Nam lấy một lần.
“Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn vừa mới nói ra chữ “cút” kia, sắc mặt của Trần Thiên Nam đột nhiên trở nên sa sầm lại, lồng ngực phập phồng lên xuống!
“Không ngại nói thật cho cậu biết, nơi này chính là chỗ chôn thân của cậu! Không có sự giúp đỡ của nhà họ Trần chúng tôi, cậu đừng mơ có thể sống sót rời khỏi nơi này!”, Trần Thiên Nam nghiến răng gầm lên đầy bực tức.
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã đi được vài bước đột nhiên dừng lại, khẽ quay đầu nói với Trần Thiên Nam phía sau lưng: “Chuyện sống chết của tôi không phiền tới nhà họ Trần mấy người phải lo lắng!”
“Có điều, món quà lớn này của nhà họ Trần mấy người, Tiêu Chính Văn tôi đã ghi nhớ rồi, sau này chắc chắn sẽ còn đáp lễ!”
Tiêu Chính Văn nói ra lời này, sắc mặt của Trần Thiên Nam càng thêm khó coi hơn mấy phần, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng cậu vẫn còn có sau này sao? Cậu đừng có vui mừng quá sớm!”
“Bỏ đi, bố! Việc gì phải so đo với một người sắp chết!”, Trần Thành cũng cười khẩy, nói.
Tiêu Chính Văn cũng chẳng thiết bận tâm tới hai bố con họ, sải bước đi thẳng tới trên bầu trời của điện Thần Hoàng!
“Hoá ra đây chính là Tiêu Chính Văn nổi danh khắp vùng ngoài lãnh thổ!”
“Lẽ nào đây chính là vua Bắc Lương vạn người kính nể bên trong thế tục?”
Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện trên bầu trời điện Thần Hoàng, vô số ánh mắt cũng đổ dồn lên trên người anh!
Nếu đổi lại là người khác thì đã vì ánh mắt của mọi người mà cảm thấy khó chịu bất an từ lâu rồi, thế nhưng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn bận tâm tới những ánh mắt này, mà nhìn thẳng về phía điện Thần Hoàng!
Cái xác vẫn luôn trôi nổi bên cạnh anh cũng thu hút sự chú ý của vô số người.
“Không ngờ trong thế tục lại có một nhân tài giống như vậy!”
“Dưới cái nhìn chằm chằm của chúng ta mà vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh như thế, Tiêu Chính Văn này quả nhiên là một nhân tài!”
Chương 2628: Ba chiêu là đủ
“Đổi lại là người khác thì e rằng đã sợ tới độ tiểu cả ra quần từ lâu rồi, rõ ràng người này là một nhân vật đã trải qua sóng to gió lớn!”
Không ít người trong âm phủ cũng đồng loạt đưa ra lời đánh giá rất cao dành cho Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn giờ dẫu sao cũng chỉ có một thân một mình đối kháng với cả âm phủ, đổi lại là người khác, đừng nói là chiến đấu, dù chỉ đứng trước mặt đám người bọn họ thôi cũng sẽ run lẩy bẩy!
“Chả trách cậu ta lại nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, quả nhiên cũng khá thú vị!”, không ít người dành ánh mắt tán thưởng cho Tiêu Chính Văn.
Duy chỉ có bên dưới cung Thần Hoàng, mấy người Abe Seimei đã đợi ở nơi này từ lâu vào khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì đều đồng loạt ngẩn ra tại chỗ!
Bọn họ cảm nhận được rất rõ một luồng khí tức hết sức quen thuộc từ trên người Tiêu Chính Văn!
Ba người không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.
“Người này cho tôi một loại cảm giác đã từng gặp ở đâu đó!”, Judah lên tiếng trước tiên.
“Không sai, tôi cũng có cảm giác này, chỉ là nhớ không ra đã từng gặp ở đâu!”, Hirasael cũng nhíu mày nói.
“Cậu ta…”
Abe Seimei đang định lên tiếng, cơ thể đã không tự chủ được mà run lên.
Một giây sau, ông ta nghĩ tới một người!
Ngay tức thì, ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh, bởi vì cảm giác khiến cho ông ta ghi nhớ cả đời đó tuyệt đối không sai!
Thế nhưng, nơi mà ánh mắt ông ta hướng tới căn bản không có bóng dáng của người đó!
Lúc này, ngay cả Judah và Hirasael cũng nghĩ tới một khả năng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Bọn họ cũng cảm nhận được rõ ràng cảm giác nguy hiểm đó, nếu không thì bọn họ sẽ không có cảm giác tim đập chân run như vậy, thế nhưng căn bản lại không tìm thấy được bóng dáng của người đó!
Ngược lại Tiêu Chính Văn đi tới trên quảng trời bên ngoài điện Thần Hoàng với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Khi Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng đáp đất, những người đang có mặt không khỏi đồng loạt nhíu mày.
Nơi này dẫu sao vẫn là sân nhà của âm phủ, hơn nữa còn ở điện Thần Hoàng, Tiêu Chính Văn khinh thường bọn họ như vậy, ít nhiều cũng khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ không thoải mái!
Lúc này, Tả Phượng Kiều vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng quan sát Tiêu Chính Văn phía trước mặt.
“Người đâu, giúp tôi tìm một cơ thể mới chết, đổi cái xác chết trôi trong tay hắn đi!”, Tả Phượng Kiều cao ngạo lên tiếng.
Cái xác vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn căn bản nhìn không rõ dung mạo, mà điều cô ta nghĩ tới chỉ có thể là Tiêu Chính Văn thông qua thủ đoạn gì đó mang thân xác của mình tới âm phủ!
Nếu như Tiêu Chính Văn dùng thân xác của bản thân để giao đấu với cô ta thì chắc chắn sẽ bị âm phủ áp chế!
Coi như là vì thể diện, Tả Phượng Kiều phải khiến cho Tiêu Chính Văn thua tâm phục khẩu phục!
“Không cần đâu!”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên lên tiếng
“Lẽ nào cậu muốn dùng thân xác của mình để giao đấu với nhân tài của âm phủ chúng tôi ở chính âm phủ?”, Trần Thiên Nam bước ra khỏi đám người, cười lạnh lùng lên tiếng.
“Ai cũng biết người ở vùng ngoài lãnh thổ tới âm phủ chắc chắn sẽ gặp phải sự áp chế của trời đất một phương!”
“Mà cậu lại mang thân xác của bản thân tới âm phủ, dù cậu thua rồi thì cũng có thể lấy cớ âm phủ bài xích cậu, vậy nên mới bại trong tay nhân tài số một của âm phủ chúng tôi!”
“Loại chiêu trò này có phải quá hạ đẳng rồi không?”, Trần Thiên Nam cố ý nói ra những lời này, mục đích chính là để chọc giận Tả Phượng Kiều và những người đang quan sát trận chiến.
Thế nhưng lời ông ta nói quả thực là tình hình thực tế, dù là thế tục hay là vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần tới âm phủ thì đều sẽ bị đất trời một phương áp chế!
Mà lỡ như Tiêu Chính Văn thật sự bại trong tay Tả Phượng Kiều thì cũng có lý do danh chính ngôn thuận!
“Chỉ một Tả Phượng Kiều mà cũng đáng để tôi phải dùng toàn lực sao? Nực cười!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lại một câu.
Lời này vừa mới thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt lập tức sa sầm lại, vô số ánh mắt bừng bừng sát khí đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn ngay tức thì!
Mặc dù Tả Phượng Kiều không phải cao thủ số một, thế nhưng đó cũng là con gái của Tả Bạch Đào đấy!
Hơn nữa trong thế hệ thanh niên cũng có thể xếp trong top 10!
Dù là kiếm sĩ Hoàng Kim số một Elon thì cũng bại trong tay cô ta, Tiêu Chính Văn lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy?
“Được! Tôi phải xem xem anh có thể ngông cuồng được bao lâu! Trước đây, người từng ăn nói huênh hoang ở trước mặt tôi giống như anh đều đã trở thành xác khô cả rồi!”
Tả Phượng Kiều vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Tiêu Chính Văn.
Mặc dù cô ta vẫn chưa ra tay, thế nhưng tất cả mọi người đang có mặt đều có thể cảm nhận được áp lực khủng bố!
“Giết anh, ba chiêu là đủ!”, Tả Phượng Kiều lạnh lùng lên tiếng với vẻ mặt hờ hững.
Chương 2629: Dung hòa
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhìn Tả Phượng Kiều, đối diện với khí thế khủng bố đó, Tiêu Chính Văn chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định lùi bước!
Thế nhưng một giây sau, khí tức khắp người Tiêu Chính Văn đột nhiên bộc phát!
Khí tức cuồng bạo đó lao thẳng lên tầng mây, giống như rồng thật rời khỏi lòng biển, mạnh mẽ dâng cao!
“Gừ!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phương, cả điện Thần Hoàng đều không ngừng rung lên trong tiếng rồng ngâm này!
Chỉ riêng uy thế của Thương Long đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều phải chấn động!
Ngay tới Tả Phượng Kiều cũng không chịu đựng nổi mà lùi ra sau vài bước!
Dẫu sao đây cũng là khí tức của rồng thật, chính là khắc tinh của tất cả người âm phủ, hơn nữa sức mạnh bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn rõ ràng đang áp chế cả khoảng trời!
Ngay cả trời đất của âm phủ cũng phải biến sắc theo!
Ngay sau đó, cảnh giới của Tiêu Chính Văn đột ngột nâng cao, giống như một con rồng lớn thời thượng cổ đang bừng tỉnh giấc!
Khí tức điên cuồng của rồng nháy mắt đã bao trùm lấy cả điện Thần Hoàng vào bên trong!
“Vậy mà lại là khí tức của rồng thật!”, lúc này, ngay cả Trần Thiên Nam cũng không khỏi kinh ngạc biến sắc!
Đám người nhà họ Trần cũng đang nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm!
“Ôi! Tả Phượng Kiều e rằng không phải đối thủ của cậu ta!”, Abe Seimei thở dài lắc đầu.
Nếu như lời này xuất phát từ miệng của người khác thì chắc chắn sẽ bị những người xung quanh cười nhạo!
Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một thần hồn, căn bản không có thân xác, mà Tả Phượng Kiều lại chiếm trọn ưu thế sân nhà, trận chiến này căn bản chẳng có gì bất ngờ cả!
Dù Tiêu Chính Văn có khí tức của rồng khủng bố, chỉ cần thời gian kéo dài thì ngay cả bản thân anh cũng sẽ bị khí tức của rồng thật cắn trả, tới lúc đó, e rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết vì thần hồn tiêu tán!
Thế nhưng những lời này lại được thốt ra từ trong miệng của Abe Seimei, ai dám hoài nghi cơ chứ?
Không chỉ có Abe Seimei, Hisanael và Judah bên cạnh lúc này cũng đang kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Hai người họ cũng nhận ra Tiêu Chính Văn cùng một lúc!
Bởi vì cảm giác khiến cho bọn họ kinh hoàng đó thật sự quá quen thuộc!
“Ý của ông là, người này…”
Judah đột nhiên nghĩ tới bóng dáng đáng sợ đó!
“Lẽ nào tới tận bây giờ mấy người vẫn còn chưa nhận ra sao?”, Abe Seimei lắc đầu cười khổ, trong lòng nào còn có chút ý định chiến đầu nào nữa?
“Thật sự là anh ta?”
Hisanael buột miệng thốt ra, thậm chí ngay cả đám người bên cạnh cũng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hisanael!
“Không sai, chính là anh ta!”, Judah khẳng định lại thêm lần nữa.
Trước đây hắn từng giao đấu với Tiêu Chính Văn, loại cảm giác mạnh mẽ tới độ biến thái đó, hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!
Lúc này, Tả Phượng Kiều đang đứng cách Tiêu Chính Văn chỉ vài bước nào biết được những thứ này?
Vẫn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Anh sẽ không cho rằng chỉ dựa vào khí tức của rồng thật là có thể chiến thắng tôi đấy chứ?”
“Trong vòng ba chiêu, nếu như không thể đánh bại anh, Tả Phượng Kiều tôi sẽ chủ động nhận thua!”
Tả Phượng Kiều cô ta cũng là nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên, đâu có chuyện bị khí tức của rồng thật doạ sợ?
Hơn nữa, vì trận chiến ngày hôm nay, Tả Phượng Kiều và bên phía Âm Tư đã chuẩn bị đầy đủ, sao cô ta có thể bại trong tay Tiêu Chính Văn cơ chứ?
Tả Phượng Kiều vừa nói dứt lời, một bông hoa sen màu máu xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn!
Bông sen màu máu đó mang theo sức mạnh khủng bố của cái chết, chậm rãi tiến vào trong hư không!
Một giây sau, cả đất trời đều bị bông sen màu máu này nhuộm thành sắc đỏ!
Bầu trời như võng, mặt đất như lồng, gần như chỉ cần khoảnh khắc là có thể nhốt Tiêu Chính Văn vào trong cái chuồng thuộc về anh!
Ngay sau đó, chỉ thấy Tả Phượng Kiều giơ một tay lên, bông sen đỏ khủng bố trở nên rất lớn, nháy mắt đã chèn ép về phía Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng cũng chính khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn vung tay ra, khí tức khủng bố của rồng hoá thành một con Thương Long lao thẳng ra trước!
“Khí tức của rồng hoá thành rồng? Anh cho rằng cái đó có thể so bì với rồng thật sao?”
Trên mặt Tả Phượng Kiều loé lên một nụ cười giễu cợt.
Chỉ là chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cô ta đã trở nên đông cứng!
Bởi vì con Thương Long đó xông thẳng tới, thân rồng như có thật cứ thể đâm vỡ nát hoa sen màu máu rồi tiến thẳng vào bầu trời!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Tả Phượng Kiều cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi!
“Xem ra trước đây là tôi đã xem thường anh rồi!”
Tả Phượng Kiều nói rồi lại ra tay, những thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Tiêu Chính Văn, bao vây Tiêu Chính Văn vào bên trong!
Khắp người những thân ảnh đen sì này đều mang một luồng khí tức chết chóc, rõ ràng bọn họ đều tới từ cùng một nơi – âm phủ!
Thế nhưng vào khoảnh khắc những thân ảnh đó sắp áp sát Tiêu Chính Văn thì lại giống như băng tuyết gặp phải mặt trời, nhanh chóng dung hoà với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Nhìn thấy liên tiếp hai chiêu đều bị Tiêu Chính Văn dễ dàng hoá giải, Tả Phượng Kiều rút kiếm ra, một vầng hào quang bao trùm khắp cơ thể!
Thanh kiếm dài trong tay cô ta chính là Phá Thiên thần kiếm!
Chương 2630: Thua thảm hại
Gần như cùng lúc những bóng đen đó biến mất, kiếm thế của Tả Phượng Kiều đã được hình thành, nhát kiếm kinh thiên chém về phía Tiêu Chính Văn!
Đối diện với kiếm khí kinh thiên của Tả Phượng Kiều, Tiêu Chính Văn cũng chỉ khẽ giơ một ngón tay lên!
Anh khẽ chỉ điểm, một luồng khí tức của rồng hết sức khủng bố lao tới!
“Phá!”
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản thốt ra đúng một chữ!
Không hề có sự nổ tung khủng khiếp như trong tưởng tượng của mọi người, cũng không có tiếng vang kinh thiên, tất cả đều bình thường tới độ không thể bình thường hơn!
Kiếm khí khủng bố đó cũng biến mất ngay sau khi Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời, giống như tất cả chưa từng xảy ra vậy!
Ba chiêu đã qua mà Tiêu Chính Văn vẫn cao ngạo đứng nguyên tại chỗ cũ!
“Tiêu Chính Văn! Anh đây là có ý gì? Lẽ nào không dám đấu một trận với tôi sao?”, Tả Phượng Kiều đột nhiên gầm lên một tiếng.
Nếu như dựa theo lời cô ta nói thì thật ra cô ta đã thua rồi!
Ba chiêu đã qua, Tiêu Chính Văn vẫn chưa hề bị thương!
Thế nhưng Tả Phượng Kiều đâu thể cam tâm nhận thua?
Chưa nói tới chuyện trận chiến này có liên quan tới tương lai của âm phủ, dù là vì thể diện của bản thân cô ta thì cũng không thể cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, là sân nhà của cô ta, dù cô ta cố chấp không giữ lời hứa thì cũng có sao?
Ai dám nói nửa chữ “không” với cô ta!
“Tả Phượng Kiều! Cô thua rồi!”
Diệp Phàm đột nhiên bước ra khỏi đám người, lớn tiếng hô lên.
“Hỗn xược!”
Trần Đình Chi phẫn nộ gầm lên một tiếng, trong mắt ngập tràn sát khí!
“Từ đầu chí cuối, Tiêu Chính Văn đều đang phòng thủ, đôi bên căn bản không hề chém giết qua lại, Tả Phượng Kiều sao có thể bại trong tay cậu ta?”, Trần Đình Chi cười lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, nếu như anh không dám đấu với tôi, bây giờ quỳ xuống cầu xin, nếu không thì đừng có mà trách tôi…”
Tả Phượng Kiều mãi tới giờ vẫn cho rằng Tiêu Chính Văn kinh sợ áp lực bên phía âm phủ nên không dám ra tay toàn lực!
Mà chỉ cần Tiêu Chính Văn ra tay, vậy thì cô ta sẽ có cách giết hạ đối phương!
“Không dám đấu với cô?”, không để cho Tả Phượng Kiều nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời.
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng di chuyển!
“Không đánh không phải vì sợ cô mà là vì cô không đáng để tôi ra tay! Cô, không xứng!”
Tiêu Chính Văn tiến ra trước một bước, vung tay giáng xuống một cú tát!
Cú tát này không có gì kỳ lạ, vừa không có khí thế kinh thiên cũng không có uy áp khủng bố, thế nhưng Tả Phượng Kiều nhìn cú tát này giáng xuống mà chẳng thể né kịp!
“Anh…”
“Bốp!”
Cú tát giáng rất mạnh lên trên mặt Tả Phượng Kiều!
Không để cho Tả Phượng Kiều kịp thắc mắc, cú tát vô tình của Tiêu Chính Văn đã khiến cho cô ta ngã lăn ra đất!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn truyền tới, cả điện Thần Hoàng đều rung lên kịch liệt!
Một giây sau, một cái hố hình người sâu tới vài dặm đã xuất hiện ngay trước mắt mọi người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.
Ngay cả mấy người Judah cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi!
Đây là thực lực ở cấp độ nào?
Chỉ là một cú tát thôi mà đã có lực công phá kinh thiên tới thế?
Mặc dù lực công phá này đối với cao thủ Thiên Cảnh như bọn họ mà nói căn bản chẳng đáng là gì, thế nhưng điểm khủng khiếp chính là cú tát đó của Tiêu Chính Văn cực kỳ chậm rãi!
Theo như bọn họ thấy, đó giống như phát lại qua ống kính quay chậm!
Dù là như vậy, Tả Phượng Kiều chẳng thể né tránh, cứ thế bị đánh cho ngã lăn ra đất!
Hơn nữa cả quá trình, ngay cả một chút lực cũng không chệch ra ngoài, Tả Phượng Kiều gần như đã dùng mặt để đỡ một đòn toàn lực của Tiêu Chính Văn!
Lúc này, nửa bên mặt của Tả Phượng Kiều bên trong cái hố lớn hình người đã bị đánh cho nát bươm, máu tươi lẫn với da thịt chảy trên mặt, vừa khủng bố lại thảm hại tới vô cùng!
Lúc này, Tả Phượng Kiều đã nổi điên tới cực điểm!
Nơi này là sân nhà của cô ta, hơn nữa, Tiêu Chính Văn chỉ dựa vào thần hồn để giao đấu với cô ta!
Tiêu Chính Văn không hề bị thương, mà cô ta lại bị đánh cho thảm hại như thế!
Mấu chốt nhất là bên trong điện Thần Hoàng vẫn luôn có người đang âm thầm bộc lộ uy áp để áp chế tu vi của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn suýt thì bị cú tát của Tiêu Chính Văn đánh chết!
“Ôi, nếu như ban nãy Tiêu Chính Văn ra tay mạnh hơn một chút, tát chết cô ta luôn thì trận chiến này cũng đã kết thúc rồi!”, Abe Seimei thở dài nói.
“Trên thực tế là anh ta đang cố ý làm vậy, nếu không thì Tả Phượng Kiều đã chết chắc rồi!”, Judah nhìn Tiêu Chính Văn nói với biểu cảm phức tạp.
Bình luận facebook