• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (47 Viewers)

  • Chương 2310-2313

Chương 2310: Đảo ngược tình thế

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Nguyệt Nhu lại trở nên kiên định, dẫu sao sự việc cũng đã tới nước này, hơn nữa cô ta cũng luôn rất ghét Tiêu Chính Văn, hôm nay mượn tay Vương Vũ trừ khử anh luôn thì cũng được!

Dù gì Thanh Liên cũng không rõ bên phía Thiên Cung Bắc Cực xảy ra chuyện gì!

Huống hồ vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn tới độ nào?

Thiên tài nhiều biết bao nhiêu?

Một tên Tiêu Chính Văn chết thì cũng chết thôi!

Nhưng tiếp theo, tất cả mọi người càng nhìn càng thấy kinh ngạc!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi bên đã đánh tới hàng triệu chiêu, chính Vương Vũ trong trận đại chiến lúc này cũng cảm thấy hơi kinh hoàng!

“Xem ra tôi thật sự vẫn còn xem nhẹ anh, mặc dù anh không phải cao thủ Đế Cảnh, nhưng lại có thể đánh cùng tôi tới nước này, chả trách cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương cũng chết trong tay anh!”

Vương Vũ lại tung ra một đòn toàn lực về phía Tiêu Chính Văn!

Hắn tự nhận đòn đánh này tuyệt đỉnh thiên hạ, uy lực ngút trời!

Mà Tiêu Chính Văn lại để mặc cho cuồng phong bổ nhào tới, vừa khéo mượn đòn công kích kinh thiên của Vương Vũ để rèn giũa thể xác của mình!

Hơn nữa, phía sau lưng anh, hai hình thái cực âm dương cũng đang uốn lượn với tốc độ cực nhanh, không ngừng bổ sung nguồn sức sống bất tận vào bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn!

Mặc dù thế tiến công của Vương Vũ mạnh mẽ, nhưng bên phía Tiêu Chính Văn lại căng tràn sức sống, mỗi lần làn da nứt toác ra là lại lập tức lành lại luôn!

Độ mạnh của xác thịt không ngừng được nâng cao, mãi tới cuối cùng, dù là thanh kiếm của Vương Vũ chém trúng thì căn bản cũng chẳng thể làm cho anh bị thương!

Nhưng trong mắt người ngoài thì Tiêu Chính Văn chỉ đang cố gắng chống đỡ, không có chút sức đánh trả nào, chỉ không ngừng lùi ra sau để né tránh đòn công kích của Vương Vũ!

Vương Vũ dường như cũng cảm nhận được xu hướng suy tàn của Tiêu Chính Văn, tiến công càng thêm mãnh liệt hơn, đòn sau mạnh hơn đòn trước, đòn này nhanh hơn đòn kia, liên tục không ngừng nghỉ, giống như mưa bão không ngừng trút xuống người Tiêu Chính Văn!

“Hôm nay tôi nhất định phải dùng anh để tế kiếm!”

Vẻ mặt của Vương Vũ ngày càng trở nên độc ác, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới lưỡi kiếm của hắn vậy!

“Anh đừng lùi nữa!”

“Không phải anh nói tôi chẳng qua chỉ tới thế thôi sao? Tôi nghe nói không phải mỗi lần anh đối địch đều có thể giải quyết được đối phương trong vòng một chiêu à?”

“Không phải là ở chỗ tôi thì Tiêu Chính Văn anh không chống đỡ được đấy chứ!”, Vương Vũ gào lên đầy ý châm chọc.

Chỉ là hắn vừa mới nói dứt lời, trong mắt Tiêu Chính Văn chợt loé lên ánh sáng sắc lạnh, cứ thế nhìn về phía Vương Vũ.

Xu thế suy yếu khi trước cũng đột nhiên biến mất, ngay sau đó, hình thái cực âm dương phía sau lưng Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên biến mất tăm, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ bấm đốt ngón tay, một thanh giáo bạc sáng như tuyết lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh!

Cây giáo Bá Vương!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người đứng quan sát bên dưới đều có một loại dự cảm không lành!

Cũng mãi tới khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới nhận ra thực ra ban nãy Tiêu Chính Văn vẫn luôn dùng tay không để giao đấu với Vương Vũ!

Nếu như Tiêu Chính Văn không có thần binh lợi khí gì trong tay thì đã đành, nhưng khi đã có cây giáo Bá Vương thì Tiêu Chính Văn chẳng có lý do gì để đấu tay không cả!

Nếu như có thì chỉ có một loại khả năng, Tiêu Chính Văn đang lấy Vương Vũ làm hòn đá mài dao!

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều hít sâu!

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng lạnh lùng cười nói: “Chơi đùa với anh một chút thôi, anh còn coi là thật, đúng là đáng yêu quá mức!”

“Vút!”

Khi Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương trong tay anh đột nhiên phát ra một tiếng kêu hết sức vang dội!

Cây giáo Bá Vương đó giống như một con rồng bạc bỗng nhiên đâm ra!

Chỉ là một mũi đâm hết sức đơn giản mà thôi, chiêu thức cực kỳ bình dị, không có bất cứ sự khoa trương nào!

Nhưng chỉ với một đòn đơn giản như vậy đã khiến cho Vương Vũ sợ hết hồn, một cảm giác nguy cơ sinh tử mạnh mẽ lập tức lan tràn trong tim hắn!

Nhìn thanh giáo dài đâm ra, Vương Vũ không dám chậm trễ, không chỉ giơ kiếm tiếp chiêu mà thậm chí ngay cả hư ảnh rồng phía sau lưng hắn cũng hoá thành con rồng nhỏ màu tím, đồng thời tiến lên!

“Keng!”

Kiếm và giáo lao vào nhau, thanh kiếm dài trong tay Vương Vũ đột nhiên nát vụn!

Con rồng nhỏ màu tím kia cũng bị ánh giáo của cây giáo Bá Vương đánh tan biến!

Thanh giáo này giáng xuống, sức mạnh đáng sợ giống như sóng nước cuồn cuộn, tất cả mọi chiêu thức của Vương Vũ đều như không, căn bản chẳng đỡ nổi một đòn!

Chỉ một mũi giáo đơn giản như vậy đã phá bỏ tất cả đòn công kích của Vương Vũ mà đâm thẳng lên trên chân trái của hắn!

“Phụt!”

Máu cứ thế bắn ra tung toé!

Không đợi Vương Vũ gào lên thảm thiết, Tiêu Chính Văn đã tiến tới, giơ tay trái lên, giáng một cái tát lên trên mặt Vương Vũ!

“Bốp!”

Khi tiếng bạt tai cực rõ vang khắp khoảng trời phía trên quảng trường, Vương Vũ giống như một viên đạn xuất nòng, ngã xuống bên trên quảng trường!

Lớp gạch men trên quảng trường bị cơ thể của Vương Vũ đụng cho vỡ nát, thậm chí còn hình thành một cái hố sâu cực lớn!

Ngay cả Thiên Cung Bắc Cực cũng bị chấn động theo!

Khi khói bụi dần tản đi, mọi người đang có mặt vẫn còn chìm trong kinh ngạc, chưa thể hoàn hồn trở lại!

Sự đảo ngược tình thế tới quá đột ngột, Tiêu Chính Văn ban nãy vẫn chịu đòn một cách bị động, chỉ dùng một chiêu đã đánh cho Vương Vũ bị thương nặng luôn rồi?
Chương 2311: Không cần

Tiêu Chính Văn chậm rãi sải bước đi tới bên cạnh cái hố sâu kia, một tay hút lên, cơ thể của Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn tóm lấy trong tay!

Vương Vũ lúc này đâu còn chút uy phong gì nữa, bị Tiêu Chính Văn túm lấy vẫn không ngừng giãy giụa, cả người đều không thôi run rẩy!

Khí tức của rồng mà hắn dành cả trăm năm tu luyện lại bị một mũi giáo của Tiêu Chính Văn làm cho tan biến, hay cả canh khí bảo vệ cơ thể cũng bị Tiêu Chính Văn phá vỡ chỉ với một đòn!

Cái tát đó còn đánh nát nhừ cả nửa thân người của hắn, ngay cả nội tạng bên trong cơ thể cũng sắp lòi ra tới nơi!

Máu tươi men theo miệng và vết thương của Vương Vũ không ngừng nhỏ xuống!

“Dùng tôi tế kiếm?”

Tiêu Chính Văn nhìn Vương Vũ, tiện tay quẳng hắn sang khoảng trống bên cạnh!

“Bụp!”

Cả người Vương Vũ rớt xuống đất, lại làm dâng lên khói bụi mịt mờ!

“Kiếm của anh e rằng sắp gãy rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lập tức giơ chân lên đạp thẳng xuống mặt Vương Vũ!

“Ôi…chuyện này…”

“Tôi…tôi rốt cuộc đang nhìn cái gì đây? Chuyện này…”

“Chuyện này là thật sao? Tôi…có phải tôi đang nằm mơ hay không?”

Không ít người đều kinh ngạc tới cực điểm, ban nãy Vương Vũ vẫn luôn chiếm ưu thế, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng chỉ có sức chống đỡ chứ không có sức đánh trả!

Sao vừa nháy mắt đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tàn phế luôn rồi?

Lúc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt!

“Không phải anh thật sự cho rằng tôi không phải là đối thủ của anh đấy chứ?”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Tôi chỉ mượn khí tức của rồng của anh để tôi luyện sức mạnh của xác thịt một chút, thuận tiện lại thử cái trận pháp Thiên Địa Luân Hồi này mà thôi!”

“Chơi đùa với anh, anh lại thật sự coi bản thân là nhân vật lớn gì rồi sao?”

“Nào, dùng tôi tế kiếm đi!”

Tiêu Chính Văn khẽ dùng lực chân, rắc một tiếng, xương sống mũi của Vương Vũ gãy vụn!

Lại nhìn Vương Vũ, phía trước mũi chỉ còn lại hai cái lỗ mà thôi!

Gương mặt đó rõ ràng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với đầu lâu!

“Đây là cao thủ Đế Cảnh à?”

Tiêu Chính Văn nói rồi giơ chân lên đạp cho Vương Vũ lăn ra xa ba bốn trăm mét, đụng trúng vào một bia đá phía xa rồi lại lăn trở về dưới chân Tiêu Chính Văn!

“Thiên tài số một!”

Anh lại giơ chân đạp ra, Vương Vũ giống như một quả bóng da, cơ thể lại bắn mạnh ra xa, mạnh mẽ đụng trúng một tấm bia đá rồi lại nhanh chóng trở về ngay trước mũi chân của Tiêu Chính Văn!

Giơ chân lên, Tiêu Chính Văn lại dùng gót giày để giẫm lên trên mặt Vương Vũ. Sau đó dùng tay chỉ vào cánh cửa lớn của Thiên Cung Bắc Cực, nói: “Anh đi hỏi Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương bên ngoài cửa đi!”

“Bọn họ cũng là cao thủ Đế Cảnh, còn tới từ hai thế gia lớn, anh hỏi bọn họ xem dám dùng tôi để tế kiếm không?”

“Hỏi bọn họ xem có dám tự kiêu rằng mình là cao thủ Đế Cảnh ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi hay không?”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang xa, hai người Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương không hẹn mà cùng hít sâu!

Cảnh tượng ban nãy, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ rồi, lúc này càng ngoan ngoãn như một con cừu non, ngay cả rắm cũng không dám thả!

Lúc này, Vương Vũ bị Tiêu Chính Văn đạp dưới gót chân, cả người vẫn đang không tự chủ được mà run lên, mũi giáo ban nãy đã khiến cho căn cơ của hắn bị tổn hại!

Mà cái tát tiếp theo càng khiến cho hắn thảm tới độ không nỡ nhìn!

Nếu như không phải khí tức của rồng giúp hắn chống đỡ thì cơ thể của hắn đã biến thành bụi máu ngay bên dưới mũi giáo ban nãy rồi!

Đòn đánh này rõ ràng quá khủng bố, thậm chí cả đời này Vương Vũ cũng chưa từng thấy chiêu thức công kích khủng khiếp tới thế!

Thực lực của Tiêu Chính Văn rõ ràng vượt qua cả phạm vi lý giải và nhận thức của hắn!

“Ban nãy, ai nói Vương Vũ đỉnh cao?”, Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, ánh mắt nhìn khắp xung quanh.

“Đây chính là thiên tài tuyệt thế mà mấy người nói ư?”

“Tôi mà phải đố kỵ với loại người như vậy à?”

“Trông như một con chó chết, xứng đáng để Tiêu Chính Văn tôi phải đố kỵ hay sao?”

Cả không gian im phăng phắc, quả thực người ta cần phải đố kỵ với Vương Vũ hay sao?

Hoàn toàn không cần!

Từ đầu tới cuối người ta đều chẳng buồn coi Vương Vũ ra gì!

“Chàng trai, kiếp sau nhớ cho kỹ, người khác nhường anh, không phải vì sợ anh mà là vì họ căn bản chẳng coi anh ra gì!”

“Kết quả anh thì hay rồi, cứ phải đâm đầu vào đây, để cho người ta đánh mới thấy thoải mái, anh có khuynh hướng tự ngược à? Hay chỉ đơn thuần là vì mình là loại hèn hạ!”

Tiêu Chính Văn dùng chân đạp lên trên mặt Vương Vũ, lạnh lùng chất vấn.

Lúc này không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí mấy đệ tử ban nãy ăn nói hỗn hào của Thiên Cung Bắc Cực cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh!
Chương 2312: Không biết xấu hổ

Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn mới là thiên tài hàng đầu.

Nhưng Tiêu Chính Văn từ ngày vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực chưa từng chọc vào Vương Vũ.

Mà Vương Vũ lại khiêu khích Tiêu Chính Văn hết lần này đến lần khác.

Thậm chí còn vài ba lần ép buộc Tiêu Chính Văn ra tay đánh.

Nhìn lại thì Tiêu Chính Văn hết nhẫn nhịn rồi lại nhường, cuối cùng bị buộc đến bất đắc dĩ mới ra tay.

Không ít đệ tử Thiên Cung Bắc Cực biết nguyên nhân của chuyện này đều không khỏi thầm trả lời thay Vương Vũ, đây chẳng phải là một tên khốn nạn sao.

Quả là loại không đánh người khác thì cảm thấy không thoải mái.

“Câm miệng!

Một giọng nói già nua vang lên.

Chỉ thấy Trần Thiên Cổ sải những bước vững chắc, sắc mặt u ám bước ra khỏi đám đông, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Tiêu Chính Văn, rồi lại nhìn Vương Vũ như nhìn một con chó chết.

Người xung quanh vội vàng chắp tay lại nói: “Kính chào trưởng lão Trần”.

“Chàng trai trẻ, người ta thường nói sống trên đời phải khoan dung, tha thứ cho người khác, đừng tuyệt đường sống của họ”, Trần Thiên Cổ chắp hai tay sau lưng, răng dạy nói.

Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày.

Nói một cách nghiêm túc, người vẫn luôn nhẫn nhịn đều là Tiêu Chính Văn.

Nếu không chỉ riêng chuyện ở Ngọc Phụng Lâu thì hôm qua Vương Vũ không thể sống sót mà quay về Thiên Cung Bắc Cực.

Thật ra từ lúc đầu Tiêu Chính Văn chẳng để tâm gì đến tên Vương Vũ này rồi, càng không có ý định so đo với hắn.

Mà Vương Vũ nhiều lần khiêu khích nên Tiêu Chính Văn mới ra tay.

“Ồ? Vậy nếu tôi không tha cho hắn thì sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trần Thiên Cổ.

“Thật ra tố chất của cậu cao hơn cậu ta nên tôi vốn dĩ không nên nói giúp cậu ta, nhưng bây giờ Vương Vũ đã là người phụ trách quản lý một bộ phận thành Thiên Đô của Thiên Cung Bắc Cực rồi”.

Nói đến đây Trần Thiên Cổ híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thế nên trận chiến hôm nay đại diện cho thể diện của Thiên Cung Bắc Cực, Vương Vũ không thể thua”.

“Thật ra khả năng lĩnh hội của cậu mạnh hơn cậu ta, tiếc là cậu không biết cách xử lý sự việc”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn không giận mà ngược lại còn cười: “Ồ? Nói thế nào ấy nhỉ?”

“Đầu tiên, cậu ta là chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, dù cậu có thể thắng thật cũng nên bị đánh bại trong tay cậu ta hoặc để cậu ta giết cậu trước mặt mọi người”.

“Đây là vì đảm bảo thể diện của Thiên Cung Bắc Cực tôi”.

“Hơn nữa từ lúc cậu đi vào Thiên Cung Bắc Cực thì đã không nên đánh Cao Vũ – học trò của tôi, càng không nên đánh Lưu Trường An của thư viện Tề Thiên”.

“Hai người này xuất thân cao quý, cậu có thể nói đánh là đánh được à?”

Nói đến đây Trần Thiên Cổ lập tức giơ tay lên kéo Vương Vũ ra khỏi dưới chân Tiêu Chính Văn, sau đó cho một viên đan dược vào trong miệng Vương Vũ.

Thấy vết thương của Vương Vũ nhanh chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Trần Thiên Cổ mới chắp một tay sau lưng lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho cậu một cơ hội tự hối cải mới”.

“Giờ hai cậu đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng, nếu không, không chỉ cậu phải chết ở Thiên Cung Bắc Cực mà ngay cả gia tộc và sư môn của cậu cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thế giới”.

“Dĩ nhiên cậu cũng có thể ra tay đánh tôi, chỉ cần cậu có thể yên ổn rời đi thì tôi cũng có thể không truy cứu nữa”.

Ông ta nói thế khiến mọi người có mặt ở đó đều phẫn nộ.

“Thật không ngờ trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực lại hèn hạ vô liêm sỉ như thế”.

“Hừ! Đúng là nghe mà rợn cả người, rõ ràng người ta đã thắng rồi mà còn muốn họ đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng. Tôi nghĩ chi bằng trói người ta lại luôn có phải hay hơn không”.

“Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ”.

Không ít người bắt đầu thì thầm với nhau đều chỉ trách Trần Thiên Cổ.

Nhưng Vương Vũ đã hoàn toàn hồi phục như lúc đầu, nào có quản được nhiều như thế.

Hắn chắp hai tay sau lưng, đắc ý đến gần Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Hừ, tên họ Tiêu, anh có nằm mơ cũng không ngờ chứ gì”.
Chương 2313: Phục không?

“Anh nghĩ có thể đánh được tôi là giỏi lắm sao? Nói cho anh biết dù anh có sức chiến đấu kinh thiên động địa cỡ nào thì cũng không thể đắc ý khoe khoang, phải biết núi cao còn có núi cao hơn khi ở trên địa bàn của Thiên Cung Bắc Cực”.

“Với thân phận của tôi muốn giết anh, anh chỉ có thể giơ cổ ra để tôi chém. Ngay cả phản kháng đều là tội không thể tha thứ”.

Lúc này Vương Vũ đã không còn kiêng dè gì nữa, hoặc có thể nói là không cần mặt mũi gì nữa.

Suy cho cùng dù so về sức chiến đấu, tài năng hay khả năng lĩnh hội, hắn cứ nghĩ có thể bỏ xa Tiêu Chính Văn vài con phố nhưng sự thật chứng minh hắn còn chẳng có tư cách so với Tiêu Chính Văn.

Ngoài thực lực ra, hắn cũng chỉ có thể chèn ép Tiêu Chính Văn bằng thân phận và lai lịch.

Ít nhất về điểm này Vương Vũ có một trăm phần trăm chắc chắn có thể nghiền ép Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa bây giờ hắn nào còn mặt mũi gì nữa.

Vừa lúc nãy bị Tiêu Chính Văn đánh như một con chó chết, thể diện của hắn đã mất sạch rồi.

Cũng may phía sau hắn còn có trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực – Trần Thiên Cổ này, hơn nữa Cao Vũ không chỉ là đệ tử của Trần Thiên Cổ mà còn là cháu ngoại ruột của ông ta.

Tiêu Chính Văn vừa đến Thiên Cung Bắc Cực đã đắc tội với người không nên đắc tội, có thể nói kết cục hôm nay của anh ta đã xác định rồi.

Huống gì sau này bộ phận Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô đều do Vương Vũ hắn quản lý, dù là vì thể diện thì Trần Thiên Cổ cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.

Dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh hơn người, còn có thể một mình chống lại cả Thiên Cung Bắc Cực sao?

Thế nên Vương Vũ mới dám ngông cuồng như ban đầu.

Còn người khác bàn luận về hắn thế nào, Vương Vũ đã không quan tâm nhiều đến thế nữa rồi, dù sao da mặt cũng đã vứt sạch, điều hắn muốn hôm nay là khiến Tiêu Chính Văn chết không toàn thây.

Hơn nữa hôm nay hắn muốn giày vò Tiêu Chính Văn đến chết, để Tiêu Chính Văn cũng bị mình đạp dưới chân như con chó.

Nghe Vương Vũ nói thế, rất nhiều người không khỏi nhíu mày.

Dù sao những người ở đây không phải đều là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, còn có không ít đệ tử gia tộc từ bên ngoài đến ở nhờ trong Thiên Cung Bắc Cực.

Người Thiên Cung Bắc Cực có thể không cần thể diện nhưng người ta sẽ không mặt dày như chúng.

“Vương Vũ, anh làm thế có hơi quá đáng không?”

“Mặt dày cũng phải có hạn chứ, anh đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm”.

“Xem ra Trần Thiên Cổ cũng chỉ như thế thôi, không chừng ông ta còn thừa kế huyết thống của nhà họ Khổng, nếu không cũng sẽ không mặt dày như thế”.

Thoáng chốc xung quanh đều là tiếng bàn luận, thậm chí có vài người đã không còn thì thầm nữa mà lớn tiếng nói thẳng.

“Ai có ý kiến có thể bước ra, không cần trốn tránh”, Trần Thiên Cổ sầm mặt, ánh mắt hung hăng nhìn mọi người xung quanh nói.

Dù sao nơi này vẫn là Thiên Cung Bắc Cực, ai dám đắc tội với Trần Thiên Cổ?

Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức im phăng phắc.

“Tiêu Chính Văn, tôi thấy chi bằng anh quỳ xuống xin lỗi sư huynh Vương đi”, lúc này Nguyệt Nhu cũng bước ra.

Cô ta vừa xen lời vào như thế, mọi người lại nhíu mày, suy cho cùng thân phận của Nguyệt Nhu hơi đặc biệt, có thể nói lời nói của cô ta đại diện cho ý tứ của thành chủ.

Nếu Tiêu Chính Văn tiếp tục kiên trì thì anh không chỉ đắc tội với Thiên Cung Bắc Cực mà còn đắc tội với cả thành Thiên Đô.

Thế nên không ít người đều nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.

Nhẫn nhịn một chút gió lặng sóng yên, quay đầu là bờ, không có gì quan trọng hơn tính mạng.

Dù có dập đậu cũng tốt hơn mất đầu chứ đừng nói là quỳ xuống.

“Cô là cái thá gì? Đến lượt cô xen mồm vào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Anh vừa nói thế, ngay cả Nguyệt Nhu cũng nổi giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Tôi là cái thá gì ư? Tôi là thánh nữ của thành Thiên Đô”.

“Bây giờ tôi lấy thân phận của thành chủ của thành Thiên Đô ra lệnh cho anh, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi với Vương Vũ”.

Cô ta vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh vang lên lạnh lùng nói: “Nguyệt Nhu, e là cô cũng không thể ra uy ép buộc với thân phận thánh nữ thành Thiên Đô đâu”.

“Truyền lệnh của bà, bắt đầu từ hôm nay cô bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ, cắt hết mọi danh xưng của cô”.

Vừa dứt lời, Tử Doanh đã xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.

“Cô nói bậy bạ!”

Nguyệt Nhu ngạc nhiên thốt lên.

“Nguyệt Nhu, kể từ hôm nay, cô không còn là thánh nữ nữa, nghe rõ chưa?”, Tử Doanh cười khẩy nói.

“Cô nói bậy!”

“Chắc chắn là cô làm giả lệnh của bà, cô đợi đấy cho tôi, xem tôi gặp được bà thì sẽ bảo bà ấy giết chết người hèn hạ là cô”.

Nói rồi Nguyệt Nhi bay ra về hướng phủ thành chủ.

Có thể nói mọi thứ của Nguyệt Nhu đều nhờ vào thân phận thánh nữ ban cho, nếu mất đi thân phận thánh nữ thì cô ta mất hết tất cả.

Trần Thiên Cổ ở bên cạnh cũng nhíu mày, sau đó sải bước về phía trước nói với Tiêu Chính Văn: “Nói đi, cậu có phục không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom