Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 582
Chương 582: Khởi hành đến nhà tù đen
Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống Lâu Lập Hưng lạnh lùng nói: “Ông biết tôi à?”
Rầm!
Chỉ bốn chữ đơn giản mà đã khiến Lâu Lập Hưng run lẩy bẩy, ướt đẫm mồ hôi!
Cậu ta lại là chủ soái Bắc Lương thật!
Gần như ngay sau đó Lâu Lập Hưng đứng dậy, chịu đựng cơn đau ở lồng ngực cung kính cúi chào Tiêu Chính Văn nói: “Lâu Lập Hưng kính chào chủ soái Bắc Lương”.
Tiêu Chính Văn nhìn thẳng vào Lâu Lập Hưng bằng ánh mắt sắc như dao nói: “Tôi đã từ chức rồi, bây giờ chỉ là một tổng chỉ huy nhỏ bé của quân đội Tu Hà thôi”.
Câu nói này như có ý vả vào mặt Lâu Lập Hưng.
Lâu Lập Hưng run rẩy, khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng gạo nói: “Chủ soái, cậu cứ đùa, xem trí nhớ của tôi này, không thể nhận ra cậu ngay được, còn mong cậu tha tội”.
Lúc này hai mươi mấy binh lính dã chiến đằng sau Lâu Lập Hưng hoảng sợ trợn mắt há mồm.
Người đàn ông trước mặt lại là chủ soái Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng, là người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang ở chiến khu Hoa Quốc.
Cũng là thần tượng duy nhất trong lòng tất cả binh lính!
Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lâu Lập Hưng nói: “Lâu Lập Hưng, thế bây giờ tôi hỏi ông, ông còn muốn tôi thả người nữa không?”
Lâu Lập Hưng nhíu mày do dự một lát rồi nói: “Chủ soái, cậu bắt người chắc chắn có lý do của cậu, là do tôi không điều tra kỹ lưỡng. Tôi không quản chuyện này nữa, mọi chuyện đều nghe theo ý của chủ soái”.
Lâu Lập Hưng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Nếu Tiêu Chính Văn trách tội mình thật thì chỉ cần cậu ta nói với chủ soái Hắc Long, vậy mình rất có thể sẽ bị cách chức.
Thế nên ông ta sẽ không quản chuyện nhà họ Lâu nữa.
Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn cũng không nói gì nữa mà chỉ lạnh lùng đáp: “Thế dẫn người của ông lập tức rời khỏi Tu Hà”.
“Vâng!”
Lâu Lập Hưng cúi chào, sau đó lập tức lên xe rời đi.
Lúc ông ta quay lại đỉnh núi, lập tức ra lệnh: “Tất cả, lập tức quay về!”
Trên đường Lâu Lập Hưng quay về, Lâu Thương Hà lại gọi điện đến, nôn nóng hỏi: “Chú hai, chuyện đó giải quyết thế nào rồi? Đối phương có thả người ra hay không?”
Lâu Lập Hưng tức giận nói: “Anh cả, có phải anh giấu em chuyện gì không? Rốt cuộc chú tư đã làm gì?”
Nghe Lâu Lập Hưng hỏi vậy, sắc mặt Lâu Thương Hà trở nên xám xịt: “Chú hai, chú đang nói gì vậy? Chú tư bị hãm hại, chú chỉ cần gây áp lực cho Sở chỉ huy quân đội Tu Hà để họ thả chú tư ra, chuyện khác cứ để tôi giải quyết”.
“Hừ!”
Lâu Lập Hưng khịt mũi nói: “Anh cả, đây là lần cuối cùng em giúp nhà họ Lâu, cũng là lần cuối em chân thành khuyên bảo anh, em sẽ không nhúng tay vào chuyện bên Tu Hà nữa. Nếu anh muốn nhà họ Lâu tiếp tục được yên ổn ở Vân Hải thì cứ làm theo ý đối phương nói, đừng chống lại!”
Nói xong Lâu Lập Hưng vừa định cúp máy thì Lâu Thương Hà vội hỏi: “Chú hai, rốt cuộc chú đang nói gì vậy? Lẽ nào chú không cứu được chú tư sao?”
Lâu Lập Hưng tức giận nói: “Cứu? Lấy gì mà cứu? Anh có biết người bắt Hán Long là ai không?”
“Ai? Chẳng phải là một sĩ quan của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà sao? Có thể có thế lực lớn đến mức nào chứ?”
Lâu Thương Hà bất mãn nói, ông ta thầm nghĩ chú hai nhà mình không muốn dùng quyền lợi để gây sức ép.
Nhưng ngay sau đó, Lâu Lập Hưng gần như gầm lên: “Đồ ngu! Người bắt chú tư là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm đấy!”
“Ầm ầm ầm!”
Câu nói này như tiếng nổ vang bên tai Lâu Thương Hà.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay ông ta rơi xuống.
Lúc này trong sảnh chính, những người cốt cán của nhà họ Lâu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lâu Thương Hà đều ngơ ngác.
“Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên Nhị Gia sao rồi? Tứ Gia có được thả ra không?”
“Gia chủ, anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi mọi người cứ ồn ào nhao nhao cả lên, hai tay Lâu Thương Hà run rẩy ngồi phịch xuống nói: “Xong rồi, xong rồi, nhà họ Lâu toang rồi, đụng phải người không nên đụng rồi”.
Nghe vậy, mọi người càng khó hiểu.
“Gia chủ, rốt cuộc chuyện gì vậy?”
Mọi người lo lắng hỏi.
Lâu Thương Hà lo lắng nói: “Lúc nãy Nhị Gia nói với tôi, người bắt Tứ Gia là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm”.
Bùm!
Câu này như sấm sét giữa trời quang nổ ầm bên tai mọi người.
Chủ… chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm?
Ngay lập tức người nhà họ Lâu dường như đều chết lặng, yên tĩnh đến đáng sợ!
Mọi người ngơ ngác!
Cứ thế yên lặng hơn mười phút mới có người dám lên tiếng: “Thế tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Người này vừa dứt lời, người nhà họ Lâu gần như đồng thanh: “Đến Tu Hà xin lỗi chủ soái Bắc Lương”.
Chiều hôm đó Lâu Thương Hà dẫn theo Lâu Kiệt và mấy chục người nhà họ Lâu gấp rút rời khỏi Vân Hải để đến Tu Hà.
Một đám bốn, năm mươi người đều quỳ trước cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Lâu Thương Hà quỳ ở hàng đầu, miệng hét đến khô khốc.
Lâu Kiệt run như cầy sấy, ngất xỉu mấy lần.
Có thế nào hắn cũng không ngờ mình lại chọc phải chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm.
Mặc dù là tiền nhiệm nhưng danh uy của chủ soái Bắc Lương lại rành rành trước mắt.
Cứ quỳ thế cả hai tiếng đồng hồ họ mới thấy Tiêu Chính Văn đi ra từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Lâu Thương Hà rầu rĩ cúi đầu nói: “Mong chủ soái giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nhà họ Lâu, nhà họ Lâu dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ biết ơn lòng nhân từ của chủ soái”.
Những người khác nhà họ Lâu cũng run rẩy quỳ trên mặt đất.
Tiêu Chính Văn nhìn đám người nhà họ Lâu quỳ trước mặt lạnh lùng nói: “Lâu Thương Hà, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, là do các ông không biết nắm lấy, tội chết khó tránh khỏi. Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Lâu cút khỏi Vân Hải, tất cả người ở Lâu Thị đều bị điều tra, mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.
Lâu Thương Hà tái mặt vì sợ hãi, lớn giọng nói với bóng dáng rời đi của Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, xin cậu hãy tha cho nhà họ Lâu…”
Thế nhưng Tiêu Chính Văn đã lên xe jeep rời đi.
Không lâu sau, một nhóm binh lính lao đến bắt hết người nhà họ Lâu lại.
Kết cục thì ai cũng biết.
Khu nhà họ Lâu ở Vân Hải bị phong tỏa ngay trong ngày.
Chuyện này gây chấn động cho toàn tỉnh Vân Hải.
Lúc này đương sự là Tiêu Chính Văn đã rời khỏi Tu Hà để đi đến hòn đảo nơi có nhà tù đen.
Lúc này anh đã lên một du thuyền xa hoa, còn dẫn theo Long Nhất và Long Lân.
Du thuyền cực kỳ xa hoa sang trọng, tất cả có sáu tầng, có trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim, thiết bị giải trí và có cả sòng bạc.
Lúc này Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Lân ngồi trong quán cà phê trên tầng ba của du thuyền nói chuyện về nhà tù đen.
“Long Vương, theo thông tin nhận được, du thuyền này có một thành viên của Hắc Kỵ, chúng ta có nên hành động không?”
Long Lân hỏi.
Tiêu Chính Văn nghĩ hồi lâu rồi nói: “Trước tiên cứ án binh bất động quan sát, tôi nghĩ hành trình lần này không đơn giản vậy đâu”.
Vừa nói hết câu, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm tao nhã bưng ly cà phê bước đến trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh Tiêu, anh không để ý nếu tôi ngồi đây chứ?”
Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống Lâu Lập Hưng lạnh lùng nói: “Ông biết tôi à?”
Rầm!
Chỉ bốn chữ đơn giản mà đã khiến Lâu Lập Hưng run lẩy bẩy, ướt đẫm mồ hôi!
Cậu ta lại là chủ soái Bắc Lương thật!
Gần như ngay sau đó Lâu Lập Hưng đứng dậy, chịu đựng cơn đau ở lồng ngực cung kính cúi chào Tiêu Chính Văn nói: “Lâu Lập Hưng kính chào chủ soái Bắc Lương”.
Tiêu Chính Văn nhìn thẳng vào Lâu Lập Hưng bằng ánh mắt sắc như dao nói: “Tôi đã từ chức rồi, bây giờ chỉ là một tổng chỉ huy nhỏ bé của quân đội Tu Hà thôi”.
Câu nói này như có ý vả vào mặt Lâu Lập Hưng.
Lâu Lập Hưng run rẩy, khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng gạo nói: “Chủ soái, cậu cứ đùa, xem trí nhớ của tôi này, không thể nhận ra cậu ngay được, còn mong cậu tha tội”.
Lúc này hai mươi mấy binh lính dã chiến đằng sau Lâu Lập Hưng hoảng sợ trợn mắt há mồm.
Người đàn ông trước mặt lại là chủ soái Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng, là người đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang ở chiến khu Hoa Quốc.
Cũng là thần tượng duy nhất trong lòng tất cả binh lính!
Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lâu Lập Hưng nói: “Lâu Lập Hưng, thế bây giờ tôi hỏi ông, ông còn muốn tôi thả người nữa không?”
Lâu Lập Hưng nhíu mày do dự một lát rồi nói: “Chủ soái, cậu bắt người chắc chắn có lý do của cậu, là do tôi không điều tra kỹ lưỡng. Tôi không quản chuyện này nữa, mọi chuyện đều nghe theo ý của chủ soái”.
Lâu Lập Hưng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Nếu Tiêu Chính Văn trách tội mình thật thì chỉ cần cậu ta nói với chủ soái Hắc Long, vậy mình rất có thể sẽ bị cách chức.
Thế nên ông ta sẽ không quản chuyện nhà họ Lâu nữa.
Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn cũng không nói gì nữa mà chỉ lạnh lùng đáp: “Thế dẫn người của ông lập tức rời khỏi Tu Hà”.
“Vâng!”
Lâu Lập Hưng cúi chào, sau đó lập tức lên xe rời đi.
Lúc ông ta quay lại đỉnh núi, lập tức ra lệnh: “Tất cả, lập tức quay về!”
Trên đường Lâu Lập Hưng quay về, Lâu Thương Hà lại gọi điện đến, nôn nóng hỏi: “Chú hai, chuyện đó giải quyết thế nào rồi? Đối phương có thả người ra hay không?”
Lâu Lập Hưng tức giận nói: “Anh cả, có phải anh giấu em chuyện gì không? Rốt cuộc chú tư đã làm gì?”
Nghe Lâu Lập Hưng hỏi vậy, sắc mặt Lâu Thương Hà trở nên xám xịt: “Chú hai, chú đang nói gì vậy? Chú tư bị hãm hại, chú chỉ cần gây áp lực cho Sở chỉ huy quân đội Tu Hà để họ thả chú tư ra, chuyện khác cứ để tôi giải quyết”.
“Hừ!”
Lâu Lập Hưng khịt mũi nói: “Anh cả, đây là lần cuối cùng em giúp nhà họ Lâu, cũng là lần cuối em chân thành khuyên bảo anh, em sẽ không nhúng tay vào chuyện bên Tu Hà nữa. Nếu anh muốn nhà họ Lâu tiếp tục được yên ổn ở Vân Hải thì cứ làm theo ý đối phương nói, đừng chống lại!”
Nói xong Lâu Lập Hưng vừa định cúp máy thì Lâu Thương Hà vội hỏi: “Chú hai, rốt cuộc chú đang nói gì vậy? Lẽ nào chú không cứu được chú tư sao?”
Lâu Lập Hưng tức giận nói: “Cứu? Lấy gì mà cứu? Anh có biết người bắt Hán Long là ai không?”
“Ai? Chẳng phải là một sĩ quan của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà sao? Có thể có thế lực lớn đến mức nào chứ?”
Lâu Thương Hà bất mãn nói, ông ta thầm nghĩ chú hai nhà mình không muốn dùng quyền lợi để gây sức ép.
Nhưng ngay sau đó, Lâu Lập Hưng gần như gầm lên: “Đồ ngu! Người bắt chú tư là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm đấy!”
“Ầm ầm ầm!”
Câu nói này như tiếng nổ vang bên tai Lâu Thương Hà.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay ông ta rơi xuống.
Lúc này trong sảnh chính, những người cốt cán của nhà họ Lâu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lâu Thương Hà đều ngơ ngác.
“Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên Nhị Gia sao rồi? Tứ Gia có được thả ra không?”
“Gia chủ, anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi mọi người cứ ồn ào nhao nhao cả lên, hai tay Lâu Thương Hà run rẩy ngồi phịch xuống nói: “Xong rồi, xong rồi, nhà họ Lâu toang rồi, đụng phải người không nên đụng rồi”.
Nghe vậy, mọi người càng khó hiểu.
“Gia chủ, rốt cuộc chuyện gì vậy?”
Mọi người lo lắng hỏi.
Lâu Thương Hà lo lắng nói: “Lúc nãy Nhị Gia nói với tôi, người bắt Tứ Gia là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm”.
Bùm!
Câu này như sấm sét giữa trời quang nổ ầm bên tai mọi người.
Chủ… chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm?
Ngay lập tức người nhà họ Lâu dường như đều chết lặng, yên tĩnh đến đáng sợ!
Mọi người ngơ ngác!
Cứ thế yên lặng hơn mười phút mới có người dám lên tiếng: “Thế tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Người này vừa dứt lời, người nhà họ Lâu gần như đồng thanh: “Đến Tu Hà xin lỗi chủ soái Bắc Lương”.
Chiều hôm đó Lâu Thương Hà dẫn theo Lâu Kiệt và mấy chục người nhà họ Lâu gấp rút rời khỏi Vân Hải để đến Tu Hà.
Một đám bốn, năm mươi người đều quỳ trước cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Lâu Thương Hà quỳ ở hàng đầu, miệng hét đến khô khốc.
Lâu Kiệt run như cầy sấy, ngất xỉu mấy lần.
Có thế nào hắn cũng không ngờ mình lại chọc phải chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm.
Mặc dù là tiền nhiệm nhưng danh uy của chủ soái Bắc Lương lại rành rành trước mắt.
Cứ quỳ thế cả hai tiếng đồng hồ họ mới thấy Tiêu Chính Văn đi ra từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Lâu Thương Hà rầu rĩ cúi đầu nói: “Mong chủ soái giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nhà họ Lâu, nhà họ Lâu dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ biết ơn lòng nhân từ của chủ soái”.
Những người khác nhà họ Lâu cũng run rẩy quỳ trên mặt đất.
Tiêu Chính Văn nhìn đám người nhà họ Lâu quỳ trước mặt lạnh lùng nói: “Lâu Thương Hà, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, là do các ông không biết nắm lấy, tội chết khó tránh khỏi. Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Lâu cút khỏi Vân Hải, tất cả người ở Lâu Thị đều bị điều tra, mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.
Lâu Thương Hà tái mặt vì sợ hãi, lớn giọng nói với bóng dáng rời đi của Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, xin cậu hãy tha cho nhà họ Lâu…”
Thế nhưng Tiêu Chính Văn đã lên xe jeep rời đi.
Không lâu sau, một nhóm binh lính lao đến bắt hết người nhà họ Lâu lại.
Kết cục thì ai cũng biết.
Khu nhà họ Lâu ở Vân Hải bị phong tỏa ngay trong ngày.
Chuyện này gây chấn động cho toàn tỉnh Vân Hải.
Lúc này đương sự là Tiêu Chính Văn đã rời khỏi Tu Hà để đi đến hòn đảo nơi có nhà tù đen.
Lúc này anh đã lên một du thuyền xa hoa, còn dẫn theo Long Nhất và Long Lân.
Du thuyền cực kỳ xa hoa sang trọng, tất cả có sáu tầng, có trung tâm mua sắm, rạp chiếu phim, thiết bị giải trí và có cả sòng bạc.
Lúc này Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Lân ngồi trong quán cà phê trên tầng ba của du thuyền nói chuyện về nhà tù đen.
“Long Vương, theo thông tin nhận được, du thuyền này có một thành viên của Hắc Kỵ, chúng ta có nên hành động không?”
Long Lân hỏi.
Tiêu Chính Văn nghĩ hồi lâu rồi nói: “Trước tiên cứ án binh bất động quan sát, tôi nghĩ hành trình lần này không đơn giản vậy đâu”.
Vừa nói hết câu, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm tao nhã bưng ly cà phê bước đến trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn cười nói: “Anh Tiêu, anh không để ý nếu tôi ngồi đây chứ?”
Bình luận facebook