Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2240: Khí tức của rồng
Mặc dù Khổng Khưu không ra làm sao cả, nhưng lại là con chim đầu đàn của Thiên Đạo Minh Ước, thực lực cũng không thể xem thường.
Nhát kiếm này như có thể xé tan bầu trời, phá vỡ hồng hoang.
Ngay cả Lưu Vũ Ôn cũng phải thầm ngạc nhiên cảm thán về trận pháp đáng sợ này.
“Thật không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể khiến Phương Đạo Võ phải dùng đến hết những gì cả đời tích lũy được”.
“Lẽ nào cậu ta là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đến từ thế tục thật sao?”
“Dù là thế thì một cảnh giới Nhân Hoàng cũng không thể ép cao thủ Đế Cảnh vào đường cùng chứ?”
Lúc này không ít người đều túm tụm lại bàn luận.
Nhưng đa số vẫn xem thường Tiêu Chính Văn.
Dù sao Phương Đạo Võ cũng là cao thủ Đế Cảnh, đã xuất ra con bài cuối cùng thì sao một cảnh giới Nhân Hoàng như Tiêu Chính Văn có thể đỡ được?
Dù có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng chỉ có một kết cục là chết.
Nhưng lúc này Phương Đạo Võ đang đứng trong cơn lốc, sắc mặt lại khá nghiêm trọng, ông ta đã dùng hết sức, nếu đòn tấn công này lại bị Tiêu Chính Văn đỡ được, e là ông ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Thân là cao thủ Đế Cảnh, ông ta có thể nắm chắc từng thay đổi nhỏ của trận chiến, càng có khả năng phán đoán hơn người.
Thế nên ngay cả khi chỉ cần có một chút thay đổi cực nhỏ cũng sẽ bị Phương Đạo Võ cảm nhận được.
Nhưng lúc này ông ta biết rõ trận chiến giữa Tiêu Chính Văn rất nhanh sẽ đi đến kết thúc, thậm chí sống chết cũng chỉ nằm gọn trong nửa chiêu thức.
“Lẽ nào ông ta muốn phong bế cánh cửa giao tiếp với thế giới bên ngoài? Hay là…”
Lưu Vũ Ôn khiếp sợ nói: “Hay là Tiêu Chính Văn vẫn muốn đột phá lần nữa?”
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã đứng vững ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín rồi, nếu đột phá thì là Bán Bộ Đế Cảnh.
Nói cách khác đến lúc đó ít nhất Tiêu Chính Văn cũng có thể phát huy được hơn một nửa uy lực của Đế Cảnh.
Nhưng… có thể sao?
Từ xưa đến nay chưa ai có thể đột phá trực tiếp từ cảnh giới cấp sáu lên Bán Bộ Đế Cảnh trong cùng một ngày.
“Chắc không đâu, anh ta chỉ mới chưa đến ba mươi tuổi, sao có thể đột phá lên Đế Cảnh?”
Ngay cả Nguyệt Nhi cũng khá ngạc nhiên.
“Cậu ta không phải đột phá thật mà chỉ mượn khí thế của đất trời”, Lưu Vũ Ôn híp mắt, mắt sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn.
Là một đại thánh đạo thuật, dĩ nhiên Lưu Vũ Ôn có kiến thức uyên thâm nên biết rõ mọi thứ Tiêu Chính Văn muốn làm tiếp sau đó.
Nhưng Tiêu Chính Văn có thể làm được thật sao?
Ít nhất trong trí nhớ của Lưu Vũ Ôn, chưa ai có thể mượn sức của đất trời để nâng cao cảnh giới của mình lên một bậc trong thời gian ngắn.
Trời đất rộng lớn thế nào cơ chứ?
Hùng vĩ ra sao?
Là thứ mà con người có thể chịu được sao?
“Dù anh ta thành công thì sao? Nếu đột phá thêm một bậc nữa, anh ta cũng chỉ là Bán Bộ Đế Cảnh, vẫn rơi vào thế yếu trước cường giả Đế Cảnh thôi”.
Thiên Dương không cho là đúng hừ một tiếng nói.
Trong mắt hắn, cảnh giới là tất cả, đó chính là khoảng cách mà Tiêu Chính Văn không bao giờ có thể vượt qua.
Nghe thế Lưu Vũ Ôn cũng đồng tình, nhưng ông ta không hiểu tại sao Phương Đạo Võ đột nhiên xuất ra con bài cuối cùng của mình, rốt cuộc ông ta đang lo sợ điều gì.
Không chỉ có Lưu Vũ Ôn cảm thấy khó hiểu, mà mọi người ở đó cũng cực kỳ ngờ vực.
Chỉ có đương sự là Phương Đạo Võ mới biết, dù để Tiêu Chính Văn đột phá thêm một cánh giới, hoặc để Tiêu Chính Văn liên kết được với đất trời, ông ta thậm chí khó có thể đỡ được nửa chiêu.
Đây là phản ứng theo bản năng mà chinh chiến lâu dài mài giũa thành, cũng chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có giác quan thứ sáu mạnh đến thế.
Ngược lại Tiêu Chính Văn không có vẻ gì là căng thẳng, nụ cười trên môi ngày càng ẩn ý, xung quanh anh dâng lên từng màn sương trắng, khí tức cổ xưa bỗng chốc lan tràn.
“Không đúng! Đây… đây không phải là đột phá, cậu… cậu ta đang dùng khí tức của rồng”.
“Người bình thường sao có thể sử dụng khí tức của rồng, đó là khí tức chỉ có Thiên Tử thật sự mới có được”, lúc này Lưu Vũ Ôn sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Nhát kiếm này như có thể xé tan bầu trời, phá vỡ hồng hoang.
Ngay cả Lưu Vũ Ôn cũng phải thầm ngạc nhiên cảm thán về trận pháp đáng sợ này.
“Thật không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể khiến Phương Đạo Võ phải dùng đến hết những gì cả đời tích lũy được”.
“Lẽ nào cậu ta là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đến từ thế tục thật sao?”
“Dù là thế thì một cảnh giới Nhân Hoàng cũng không thể ép cao thủ Đế Cảnh vào đường cùng chứ?”
Lúc này không ít người đều túm tụm lại bàn luận.
Nhưng đa số vẫn xem thường Tiêu Chính Văn.
Dù sao Phương Đạo Võ cũng là cao thủ Đế Cảnh, đã xuất ra con bài cuối cùng thì sao một cảnh giới Nhân Hoàng như Tiêu Chính Văn có thể đỡ được?
Dù có chạy trốn đến chân trời góc bể cũng chỉ có một kết cục là chết.
Nhưng lúc này Phương Đạo Võ đang đứng trong cơn lốc, sắc mặt lại khá nghiêm trọng, ông ta đã dùng hết sức, nếu đòn tấn công này lại bị Tiêu Chính Văn đỡ được, e là ông ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Thân là cao thủ Đế Cảnh, ông ta có thể nắm chắc từng thay đổi nhỏ của trận chiến, càng có khả năng phán đoán hơn người.
Thế nên ngay cả khi chỉ cần có một chút thay đổi cực nhỏ cũng sẽ bị Phương Đạo Võ cảm nhận được.
Nhưng lúc này ông ta biết rõ trận chiến giữa Tiêu Chính Văn rất nhanh sẽ đi đến kết thúc, thậm chí sống chết cũng chỉ nằm gọn trong nửa chiêu thức.
“Lẽ nào ông ta muốn phong bế cánh cửa giao tiếp với thế giới bên ngoài? Hay là…”
Lưu Vũ Ôn khiếp sợ nói: “Hay là Tiêu Chính Văn vẫn muốn đột phá lần nữa?”
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã đứng vững ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín rồi, nếu đột phá thì là Bán Bộ Đế Cảnh.
Nói cách khác đến lúc đó ít nhất Tiêu Chính Văn cũng có thể phát huy được hơn một nửa uy lực của Đế Cảnh.
Nhưng… có thể sao?
Từ xưa đến nay chưa ai có thể đột phá trực tiếp từ cảnh giới cấp sáu lên Bán Bộ Đế Cảnh trong cùng một ngày.
“Chắc không đâu, anh ta chỉ mới chưa đến ba mươi tuổi, sao có thể đột phá lên Đế Cảnh?”
Ngay cả Nguyệt Nhi cũng khá ngạc nhiên.
“Cậu ta không phải đột phá thật mà chỉ mượn khí thế của đất trời”, Lưu Vũ Ôn híp mắt, mắt sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn.
Là một đại thánh đạo thuật, dĩ nhiên Lưu Vũ Ôn có kiến thức uyên thâm nên biết rõ mọi thứ Tiêu Chính Văn muốn làm tiếp sau đó.
Nhưng Tiêu Chính Văn có thể làm được thật sao?
Ít nhất trong trí nhớ của Lưu Vũ Ôn, chưa ai có thể mượn sức của đất trời để nâng cao cảnh giới của mình lên một bậc trong thời gian ngắn.
Trời đất rộng lớn thế nào cơ chứ?
Hùng vĩ ra sao?
Là thứ mà con người có thể chịu được sao?
“Dù anh ta thành công thì sao? Nếu đột phá thêm một bậc nữa, anh ta cũng chỉ là Bán Bộ Đế Cảnh, vẫn rơi vào thế yếu trước cường giả Đế Cảnh thôi”.
Thiên Dương không cho là đúng hừ một tiếng nói.
Trong mắt hắn, cảnh giới là tất cả, đó chính là khoảng cách mà Tiêu Chính Văn không bao giờ có thể vượt qua.
Nghe thế Lưu Vũ Ôn cũng đồng tình, nhưng ông ta không hiểu tại sao Phương Đạo Võ đột nhiên xuất ra con bài cuối cùng của mình, rốt cuộc ông ta đang lo sợ điều gì.
Không chỉ có Lưu Vũ Ôn cảm thấy khó hiểu, mà mọi người ở đó cũng cực kỳ ngờ vực.
Chỉ có đương sự là Phương Đạo Võ mới biết, dù để Tiêu Chính Văn đột phá thêm một cánh giới, hoặc để Tiêu Chính Văn liên kết được với đất trời, ông ta thậm chí khó có thể đỡ được nửa chiêu.
Đây là phản ứng theo bản năng mà chinh chiến lâu dài mài giũa thành, cũng chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có giác quan thứ sáu mạnh đến thế.
Ngược lại Tiêu Chính Văn không có vẻ gì là căng thẳng, nụ cười trên môi ngày càng ẩn ý, xung quanh anh dâng lên từng màn sương trắng, khí tức cổ xưa bỗng chốc lan tràn.
“Không đúng! Đây… đây không phải là đột phá, cậu… cậu ta đang dùng khí tức của rồng”.
“Người bình thường sao có thể sử dụng khí tức của rồng, đó là khí tức chỉ có Thiên Tử thật sự mới có được”, lúc này Lưu Vũ Ôn sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Bình luận facebook