Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2196-2200
Chương 2197: Đánh nhau phải dùng não
Thanh kiếm kia uy thế vô cùng chém thẳng vào cán của cây giáo Bá Vương, rồi bị hất ngược lại bay ra ngoài!
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đánh lén Tiêu Chính Văn kinh ngạc tái mặt!
Tốc độ phản ứng của Tiêu Chính Văn so với dự trù của ông ta thật sự chuẩn xác đến mức làm người ta giận sôi máu!
Bất kể là từ kinh nghiệm chiến đấu hay về ý thức chiến đấu, giữa hai người đều khác nhau như trời với vực!
So với Tiêu Chính Văn, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có kinh nghiệm chiến đấu khoảng nghìn trận này giống như một đứa bé sơ sinh không có sức chống cự!
"Giáo!"
Một tay Tiêu Chính Văn cầm cán giáo, đưa ra sau, ngay sau đó cổ tay vừa xoay lại đâm giáo ra vô cùng ngang ngược!
"Phụt!"
Lại là một màn sương máu nổ ra trước mặt Tiêu Chính Văn!
Lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mất mạng trong nháy mắt!
Giờ phút này, thật sự Tiêu Chính Văn giống như hổ vào bầy dê vậy, vừa giơ tay lên đã có người gục xuống, vừa đâm giáo ra mỗi lượt một người chết!
Cảnh tượng trước mắt làm cho đám người Lục Tiêu Dao tê cả da đầu, thậm chí ngay cả Tần Cối cũng không còn ý định đi trợ giúp nữa.
Lần trước, lúc ở Đế Khư, Tiêu Chính Văn không ra tay, vì vậy mọi người đều cho rằng thực lực của Tiêu Chính Văn chỉ dừng lại ở Nhân Hoàng cấp năm bình thường mà thôi!
Nhưng sau trận chiến hôm nay, tất cả mọi người mới hiểu được, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn sớm đã không đơn giản chỉ là Nhân Hoàng cấp năm nữa!
Chỉ một chiêu một thế tùy tiện và tự nhiên như vậy, đã gần như hợp làm một thể cùng đất trời, mà trong chiêu thức lại mạnh mẽ chắc chắn vô cùng, oai phong vô hạn!
Đâu phải là những con gà rù, những người cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm như họ có thể so sánh được?
Ngay cả cánh tay cầm kiếm của Hứa Thương Long cũng không tự chủ được mà run rẩy.
"Giáo!"
Ngay khi Hứa Thương Long định xoay người chạy trốn, khoảng không sau lưng ông ta đột nhiên rung động, ngay sau đó, có tia sáng chói mắt phản xạ, một cây giáo dài cán màu bạc đâm thẳng ra!
"A!"
Hứa Thương Long bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hét toáng lên!
Dù Hứa Thương Long cố hết sức né tránh nhưng vẫn bị cây giáo đập vào gò má, máu tươi tràn ra trong nháy mắt!
Ngay khi cơ thể Hứa Thương Long bay ra theo lực tác động, cơ thể Tiêu Chính Văn biến mất trước mắt mọi người lần nữa!
Trong lòng Hứa Thương Long không kiềm được lộp bộp vài tiếng!
Trông thấy cây giáo dài của Tiêu Chính Văn đâm thẳng về phía ngực Hứa Thương Long, Lục Tiêu Dao cố nén đau đớn liều mạng vung nắm đấm.
Giờ phút này, sự sống chết của ông ta cùng Hứa Thương Long đã sớm bị buộc lại với nhau!
Nếu Hứa Thương Long chết trận, ông ta cũng đừng hòng sống một mình!
Mà Tiêu Chính Văn lại hoàn toàn không để ý đến cú đấm của Lục Tiêu Dao, anh giơ tay lên đâm cây giáo tới, trúng chân trái của Hứa Thương Long!
"Phụt!"
Một đóa hoa hồng tươi đẹp màu máu nở rộ trên đùi Hứa Thương Long, đau đến nỗi khiến Hứa Thương Long hơi choáng váng!
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng ôm trọn một cú đấm của Lục Tiêu!
Phịch!
Cơ thể của Tiêu Chính Văn cứ thế bay ngược ra!
"Giết cậu ta!"
Trông thấy Tiêu Chính Văn bị cú đấm của mình đánh bay, trong đôi mắt của Lục Tiêu Dao dấy lên hy vọng lần nữa!
"Không!"
Giờ phút này Hứa Thương Long đã nhận ra có gì đó bất ổn, vội vàng kéo tay Lục Tiêu Dao lại!
Nhưng một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh lại đi trước hai người họ một bước, vung kiếm lên đuổi theo!
"Giáo!"
Thân mình Tiêu Chính Văn còn chưa chạm đất đã đâm cây giáo thẳng về phía sau!
"Phụt!"
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thứ năm nổ thành màn sương máu trong nháy mắt!
Chiêu thức đánh ngược này đúng là có được tinh túy của Hạng Võ, ổn định chính xác thâm độc, hơn nữa còn khiến người ta không kịp phòng, tốc độ cực nhanh!
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, Tiêu Chính Văn cũng coi thường bọn họ quá, chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ không đáng coi ra gì, nhưng tục ngữ nói rất hay một người khỏe thắng mười kẻ thông minh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bộc phát ra từ cơ thể ông ta!
"Vung kiếm chém ngang trời!"
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng kia hét lớn một tiếng, nhát kiếm vô song chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
"Phá!"
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn chỉ lên, một màn sáng màu vàng đã chắn trước người!
Mặc dù đây chỉ là trận pháp không gian đơn giản nhất, nhưng cũng đủ để chặn nhát kiếm của người này!
"Đánh nhau cần phải dùng não, chỉ dựa vào sức mạnh thì chỉ có chịu chết thôi!", khóe môi Tiêu Chính Văn hơi nhếch lên, tạo nên một nụ cười lãnh đạm, nói.
Chương 2198: Phá vỡ sự thăng bằng
"Bụp!"
Cây giáo đâm đến, lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mất mạng trong chớp mắt!
Từng tia sáng rực rỡ tươi đẹp nở rộ lần lượt kế tiếp nhau trên bầu trời, ngay cả mấy người đứng ngoài xem cuộc chiến cũng hoàn toàn ngẩn ngơ!
Không tới năm phút, đã biến mất liên tiếp sáu vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, chuyện này quả thực không ai có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc đã xảy ra đại chiến thế nào trong núi Thái Thương!
Giờ phút này, toàn bộ Đông Vực đều sôi trào!
Trong vòng một ngày, sáu vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng chết trận, ai cũng hiểu đã có chuyện lớn xảy ra!
"Haiz! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mười mấy con chó con lại muốn vây giết vua sói? Quả là ăn nói vớ vẩn!"
Trần Huy Tổ cười nhạt, khinh thường nói.
Lúc này, bên trong núi Thái Thương, Dương Hiến ngơ ngác nhìn Tần Cối nói: "Thầy... Thầy, chúng ta... Chúng ta đi hỗ trợ nữa không?"
Trong lúc nói chuyện, mồ hôi lạnh đã chảy xuống trán hắn.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"
Đừng thấy Tần Cối là cao thủ Nhân Hoàng cấp tám mà lầm, đối mặt mười mấy cao thủ Nhân Hoàng cấp năm cấp sáu bao vây tấn công, ngay cả ông ta cũng không thể giết liên tục mấy người trong mấy phút ngắn ngủi được!
Giờ phút này, thế giới nội tâm ông ta sụp đổ!
Trông thấy Tiêu Chính Văn giết người giống như cắt rau dưa, vừa giơ tay lên đã chém liên tục sáu người, ngay cả Tần Cối cũng hơi do dự!
Trong mười mấy cao thủ này có hơn một nửa là người của Bát Hiền Từ, vì vậy, ông ta hiểu rõ nhất, người vây giết Tiêu Chính Văn là cao thủ ra sao!
Đội hình như vậy cuối cùng vẫn bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại, quả thực khiến ông ta khó mà chấp nhận được!
"Không! Đây... Đây nhất định là ảo giác!"
Tần Cối cắn chặt hàm răng, hai tay run rẩy!
Nhìn Tiêu Chính Văn đâm giáo như rồng, ngay cả ông ta cũng hết sức sợ hãi.
Cho dù tự ông ta ra tay cũng chưa chắc có thể bắt được Tiêu Chính Văn!
"Thầy, vì một mình Tiêu Chính Văn lại mạo hiểm như vậy, không đáng!", Dương Hiến run rẩy, vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
Tần Cối cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ông ta không cam lòng!
Phải biết rằng, vốn dĩ Bát Hiền Từ âm thầm che giấu ông ta, tận tâm tận lực đào tạo, chính là để một ngày nào đó xưng bá toàn bộ Đông Vực vì Bát Hiền Từ!
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn lại làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của ông ta và nước cờ của nhà họ Khổng!
Cho đến giờ phút này, Tần Cối mới biết mình phải đối mặt với một người đáng sợ đến mức nào!
Tiêu Chính Văn không phải là người mà ông ta có thể dễ dàng trêu vào, thậm chí có thể khiến ông ta lâm vào hiểm cảnh vĩnh viễn không thể vực dậy!
Cuối cùng, Tần Cối vẫn lựa chọn rút lui!
Ông ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay Tiêu Chính Văn!
"Con nói không sai, đúng là mạo hiểm vì một mình Tiêu Chính Văn không đáng giá!", Tần Cối hung hãn siết chặt quả đấm, dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng đúng là Tiêu Chính Văn đã khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm!
Loại nguy hiểm đó không giống với trước đây mà là cảm giác sợ hãi khi đi qua ngay bên cạnh thần chết!
Thật may vì theo kế hoạch ban đầu của ông ta là Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long ra tay chém chết Tiêu Chính Văn trước, nếu không, giờ phút này, ngay cả ông ta cũng sẽ bị vùi trong cuộc chiến, không thể thoát ra được!
Mà mọi người bên ngoài đã sớm đứng ngồi không yên!
Tư Mã Huy hay Khổng Thế Phương đều mang vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn về núi Thái Thương!
Những người bị giết đều là lực lượng trung kiên của hai nhà bọn họ!
Ở thời điểm quan trọng khi các cao thủ đại tài này đều bị vướng ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, ở bất kỳ phe phái nào, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cũng là trụ cột có tiếng có miếng!
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt đã có sáu vị mất mạng tại chỗ, tổn thất to lớn như vậy bảo bọn sau này trở về phải giải thích với lãnh đạo cấp cao trong gia tộc thế nào đây?
Tư Mã Huy đứng bật dậy nhìn về Núi Thái Thương nói: "Phải bảo vệ mấy người cuối cùng!"
Không chỉ mọi người trong nhà họ Tư Mã nghe xong đã làm theo, ngay cả người nhà họ Khổng cũng nhanh chóng chạy về phía núi Thái Thương!
Nhưng không chờ bọn họ đến đường lên núi, Viên Thiên Canh đã bước ra, chặn đường đi của họ!
"Các vị, cứu người thì không cần thiết đâu, sống chết có số, giàu sang do trời, người đáng chết có cứu cũng vô dụng", giọng nói của Viên Thiên Canh lạnh như băng, nói.
"Viên Thiên Canh! Ông có biết, người trong núi Thái Thương đều là trụ cột vững chắc của nhà họ Khổng không? Nếu bọn họ chết, sự thăng bằng của Đông Vực sẽ bị phá vỡ!"
"Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ than, ông biết không?"
Chương 2199: Tia sáng khác biệt
Giờ phút này người nhà họ Khổng sốt ruột thật rồi, theo cách giết của Tiêu Chính Văn, chẳng bao lâu sau, cao thủ của nhà họ Khổng đã vào núi Thái Thương cũng sẽ bị tàn sát hết!
"Phì!"
Trần Huy Tổ hung hãn nhổ nước bọt nói: "Bây giờ biết sợ rồi à? Cho dù người nhà họ Khổng các người chết sạch thì liên quan gì đến người khác?"
"Thế giới này thiếu ai đi nữa, địa cầu vẫn quay! Mặt trời vẫn sẽ mọc lên ở phía Đông lặn xuống ở phía Tây!"
Trần Huy Tổ vừa nói vừa bước ra, đứng bên Viên Thiên Canh, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người nhà họ Khổng.
"Hẳn các ông biết địa vị của nhà họ Khổng ở Đông Vực! Những người khác đều có thể chết duy chỉ có người nhà họ Khổng không thể chết được!", Khổng Thế Phương đi ra từ trong đám người, giọng nói trầm thấp.
“Mẹ kiếp!”
Trần Huy Tổ xổ thẳng một câu thô tục: "Tại sao người nhà họ Khổng không thể chết được? Chẳng lẽ thật đúng là càn khôn đảo ngược, chuột nhắt xưng vương?"
"Lời như vậy mà người nhà họ Khổng cũng nói ra được à?”
"Đếm hết một lượt người nhà họ Khổng, không phải bán nước cầu quan, thì là thứ hư hỏng chèn ép dân chúng, nhà họ Khổng diệt môn mới là điều khiến tất cả mọi người vui mừng mới đúng chứ nhỉ?"
"Nếu không, sao chuyện cho tới lúc này, trừ nhà họ Khổng các ông ra không một ai lo âu vì chiến sự trong núi Thái Thương?"
Khổng Thế Phương nghe vậy, khuôn mặt dữ tợn cũng giật giật!
"Tránh ra!", Tư Mã Huy cũng vội, trong mười mấy người kia có ba vị là cao thủ nhà họ Tư Mã bọn họ!
"Muốn vào núi, được thôi! Nhưng phải hỏi cây giáo trong tay tôi có đồng ý hay không trước đã!", ánh mắt Trần Huy Tổ trong trẻo lạnh lùng, rung cây giáo bạc trong tay.
Mà giờ khắc này, đại chiến trong núi Thái Thương vẫn còn tiếp tục!
Trong nháy mắt, bên cạnh Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long chỉ còn lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm!
Toàn bộ những người còn lại đã mất mạng tại chỗ!
Các tảng đá trên mặt đường khắp cả núi Thái Thương đều nhuốm màu máu đỏ tươi!
Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao cùng với một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng còn sót lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như gặp phải kẻ địch rất mạnh.
Chuyện phát triển đến bước này, có thể nói bọn họ đã hết cách xoay chuyển trời đất!
Không chỉ Hứa Thương Long bị thương nặng ngay cả Lục Tiêu Dao cũng bị đánh cho tàn phế một cánh tay!
Giờ phút này vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!
Tiêu Chính Văn giơ cây giáo đứng đó, uy phong tám hướng, không hề bị thương chút nào!
Thậm chí trên bộ quần áo dài màu trắng tinh khiết còn không có một giọt máu nào bắn tới!
"Rốt cuộc cậu là ai?", Lục Tiêu Dao cũng không kiềm chế được nỗi sợ hãi nữa, run run hỏi.
Trải qua trận chiến này, dù thế nào ông ta cũng không tin Tiêu Chính Văn chỉ là người vô danh!
Cho dù thế gia lớn như nhà họ Khổng, nhà họ Tư Mã cũng tuyệt đối không thể đào tạo ra một nhân vật ngoài sức tưởng tượng giống như Tiêu Chính Văn!
Nhất là ý chí và kinh nghiệm chiến đấu kinh khủng của Tiêu Chính Văn, ngay cả những lão già đã sống ngàn năm như họ cũng phải tự hổ thẹn vì thua kém!
Một thanh niên từ thế tục còn chưa đến ba mươi tuổi, sao có thể lĩnh ngộ được?
"Chẳng phải các người đã biết rồi sao? Thế tục, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!"
Tiêu Chính Văn dửng dưng mỉm cười, ngay sau đó đá thi thể dưới chân sang bên đường.
"Nếu cậu ta không chết, chúng ta sẽ xong đời!"
Trong lúc nói chuyện, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cuối cùng cũng hết sức sợ hãi, giờ kiếm dài xông về phía Tiêu Chính Văn!
Ánh kiếm lũ lượt như mưa như thác chém về phía Tiêu Chính Văn trong chớp nhoáng.
Vào giờ phút này, hắn thà rằng mình chết nhanh chết gọn còn hơn bị nỗi sợ hãi vô biên này tiếp tục giày vò.
Thấy chiêu thức bất chấp sống chết của người đó, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, cây giáo Bá Vương trong tay khẽ rung lên!
"Bụp!"
Sau đó tia sáng bạc xuất hiện!
Một tia sáng khác biệt xuyên qua màn sáng kia, giống như đâm qua núi cao sông dài!
Một lực đạo vô cùng kinh khủng cứ thế xông ra, ở sau lưng Tiêu Chính Văn như có thiên quân vạn mã, mà trước mặt đại quân, một vị tướng quân mặc giáp bạc, khí thế như thiên thần, cây giáo dài trong tay đột nhiên đâm tới!
"Ầm!"
Cùng một tiếng vang thật lớn vọng tới, tựa như bầu trời này cũng rung động theo cây giáo đó!
"Phụt!"
Nhát giáo này không hề nương tay, cứ thế đâm vào ngực hắn, ngay sau đó Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng rung thân cây giáo, lại một thi thể bay ngược ra xa!
Chương 2200: Giết Lục Tiêu Dao
Cho đến khi ngọn giáo xuyên qua ngực người kia, trong mắt ông ta lại hiện lên vẻ thoải mái!
Cái chết cận kề không hề đáng sợ, điều đáng sợ là cảm giác sợ hãi khi biết sẽ chết nhưng không thể làm gì.
Rầm!
Một xác chết lại rơi xuống dưới chân Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Người cuối cùng cũng bị Tiêu Chính Văn giết chết.
Lục Tiêu Dao phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi không nhầm, trong tay cậu có cây giáo Bá Vương!”
“Nếu không nhờ sức mạnh của giáo Bá Vương, cậu chắc chắn không giết nổi tôi!”
“Cậu biết tại sao tôi lại coi thường cậu không? Một người chỉ biết dựa vào ngoại lực, vĩnh viễn chẳng có khí thế gì cả! Huống hồ, thứ cậu phải đối mặt, chính là nhân vật lớn của nhà họ Khổng”.
Lục Tiêu Dao giễu cợt nói.
Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cược liều một ván. Cả gương Bát Quái và cây giáo Bá Vương trong tay Tiêu Chính Văn đều là thần binh thượng cổ, uy lực vô cùng lớn mạnh.
Nếu có thể dùng cách kích tướng, khiến Tiêu Chính Văn không dùng thần binh, thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng cho dù Tiêu Chính Văn không trúng kế, ông ta phải chết dưới thần binh thì cũng không quá mất mặt.
“Haiz, xem ra mọi người hiểu sai về các người rồi. So với đám tiểu nhân bỉ ổi, các người thật sự có hơn không kém!”
“Ba nhóm, hơn chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, bao vây một mình tôi, nhưng lại bị tôi giết hết. Các người còn mặt mũi nói những lời cao ngạo như vậy, da mặt thật sự còn dày hơn cả tường thành!”
“Nhưng tôi có thể cho ông thấy, cho dù không có sự trợ giúp của thần binh, ông cũng không thể thắng nổi”.
Tiêu Chính Văn nói xong liền thu giáo Bá Vương lại.
“Hừ, nếu không có sức mạnh của giáo Bá Vương, tôi và cậu bất phân thắng bại”.
Ánh mắt Lục Tiêu Dao sáng lên, lại bùng lên một tia hi vọng.
“Ồ? Ai cho ông tự tin đấy hả? Ông mà cũng xứng phân cao thấp với tôi sao?”, Tiêu Chính Văn khó chịu trước lời nói của Lục Tiêu Dao.
“Hừ! Thằng nhãi, chết đi!”
Lục Tiêu Dao quát lớn, khí tức của Nhân Hoàng cấp sáu phóng ra như mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng khi chuẩn bị giết được Tiêu Chính Văn, ông ta mới để ý thấy trước mặt Tiêu Chính Văn dường như có một lớp sương mù màu tím, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xuyên thủng lớp sương mỏng đó!
“Đây… đây là…”
Lúc này, Lục Tiêu Dao vô cùng hoang mang.
“Không biết ông từng nghe nói đến Quy Chân chưa?”
Cái gì?
Sao Lục Tiêu Dao có thể không biết đến Quy Chân chứ!
Đó là đạo cảnh cao nhất, ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng chưa chắc có thể nhìn thấy toàn cảnh Quy Chân.
“Lẽ nào cậu…”
Sắc mặt Lục Tiêu Dao trắng bệch, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn không cho ông ta thêm cơ hội nào nữa, lập tức tung quyền.
“Bụp!”
Nắm đấm sắt của Tiêu Chính Văn xuyên thẳng qua ngực Lục Tiêu Dao. Lục Tiêu Dao kinh ngạc cúi đầu, nhìn nắm đấm sắt xuyên thấu ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
ông ta cho rằng khả năng lĩnh ngộ của mình đã rất xuất sắc, nhưng sau ngàn năm tu luyện khổ cực, vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới Quy Chân, còn Tiêu Chính Văn chưa tới ba mươi tuổi.
Dù sao ông ta cũng không thể tin được sự thật này!
Tí tách… tí tách…
Máu chảy theo quần áo của Lục Tiêu Dao nhỏ xuống đất, trước mắt Lục Tiêu Dao dần tối sầm lại.
Rầm!
Xác Lục Tiêu Dao đổ rầm xuống đất.
“Bùm!”
Một luồng ánh sáng bảy sắc phóng lên bầu trời, toàn bộ bầu trời trở nên đầy màu sắc.
Lúc này, những người ở vùng ngoài thế giới đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy ánh sáng huyền bí này.
Không cần hỏi cũng biết đây là ánh sáng xuất hiện khi cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu trở lên chết.
Mà mọi người không cần đoán cũng biết cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu nhất định là một trong hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Lẽ nào, ngay cả cao thủ như Lục Tiêu Dao cũng đã chết sao?
Tiêu Chính Văn thật sự có thể giết cao thủ Nhân Hoàng?
Thanh kiếm kia uy thế vô cùng chém thẳng vào cán của cây giáo Bá Vương, rồi bị hất ngược lại bay ra ngoài!
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đánh lén Tiêu Chính Văn kinh ngạc tái mặt!
Tốc độ phản ứng của Tiêu Chính Văn so với dự trù của ông ta thật sự chuẩn xác đến mức làm người ta giận sôi máu!
Bất kể là từ kinh nghiệm chiến đấu hay về ý thức chiến đấu, giữa hai người đều khác nhau như trời với vực!
So với Tiêu Chính Văn, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có kinh nghiệm chiến đấu khoảng nghìn trận này giống như một đứa bé sơ sinh không có sức chống cự!
"Giáo!"
Một tay Tiêu Chính Văn cầm cán giáo, đưa ra sau, ngay sau đó cổ tay vừa xoay lại đâm giáo ra vô cùng ngang ngược!
"Phụt!"
Lại là một màn sương máu nổ ra trước mặt Tiêu Chính Văn!
Lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mất mạng trong nháy mắt!
Giờ phút này, thật sự Tiêu Chính Văn giống như hổ vào bầy dê vậy, vừa giơ tay lên đã có người gục xuống, vừa đâm giáo ra mỗi lượt một người chết!
Cảnh tượng trước mắt làm cho đám người Lục Tiêu Dao tê cả da đầu, thậm chí ngay cả Tần Cối cũng không còn ý định đi trợ giúp nữa.
Lần trước, lúc ở Đế Khư, Tiêu Chính Văn không ra tay, vì vậy mọi người đều cho rằng thực lực của Tiêu Chính Văn chỉ dừng lại ở Nhân Hoàng cấp năm bình thường mà thôi!
Nhưng sau trận chiến hôm nay, tất cả mọi người mới hiểu được, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn sớm đã không đơn giản chỉ là Nhân Hoàng cấp năm nữa!
Chỉ một chiêu một thế tùy tiện và tự nhiên như vậy, đã gần như hợp làm một thể cùng đất trời, mà trong chiêu thức lại mạnh mẽ chắc chắn vô cùng, oai phong vô hạn!
Đâu phải là những con gà rù, những người cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm như họ có thể so sánh được?
Ngay cả cánh tay cầm kiếm của Hứa Thương Long cũng không tự chủ được mà run rẩy.
"Giáo!"
Ngay khi Hứa Thương Long định xoay người chạy trốn, khoảng không sau lưng ông ta đột nhiên rung động, ngay sau đó, có tia sáng chói mắt phản xạ, một cây giáo dài cán màu bạc đâm thẳng ra!
"A!"
Hứa Thương Long bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hét toáng lên!
Dù Hứa Thương Long cố hết sức né tránh nhưng vẫn bị cây giáo đập vào gò má, máu tươi tràn ra trong nháy mắt!
Ngay khi cơ thể Hứa Thương Long bay ra theo lực tác động, cơ thể Tiêu Chính Văn biến mất trước mắt mọi người lần nữa!
Trong lòng Hứa Thương Long không kiềm được lộp bộp vài tiếng!
Trông thấy cây giáo dài của Tiêu Chính Văn đâm thẳng về phía ngực Hứa Thương Long, Lục Tiêu Dao cố nén đau đớn liều mạng vung nắm đấm.
Giờ phút này, sự sống chết của ông ta cùng Hứa Thương Long đã sớm bị buộc lại với nhau!
Nếu Hứa Thương Long chết trận, ông ta cũng đừng hòng sống một mình!
Mà Tiêu Chính Văn lại hoàn toàn không để ý đến cú đấm của Lục Tiêu Dao, anh giơ tay lên đâm cây giáo tới, trúng chân trái của Hứa Thương Long!
"Phụt!"
Một đóa hoa hồng tươi đẹp màu máu nở rộ trên đùi Hứa Thương Long, đau đến nỗi khiến Hứa Thương Long hơi choáng váng!
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng ôm trọn một cú đấm của Lục Tiêu!
Phịch!
Cơ thể của Tiêu Chính Văn cứ thế bay ngược ra!
"Giết cậu ta!"
Trông thấy Tiêu Chính Văn bị cú đấm của mình đánh bay, trong đôi mắt của Lục Tiêu Dao dấy lên hy vọng lần nữa!
"Không!"
Giờ phút này Hứa Thương Long đã nhận ra có gì đó bất ổn, vội vàng kéo tay Lục Tiêu Dao lại!
Nhưng một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh lại đi trước hai người họ một bước, vung kiếm lên đuổi theo!
"Giáo!"
Thân mình Tiêu Chính Văn còn chưa chạm đất đã đâm cây giáo thẳng về phía sau!
"Phụt!"
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thứ năm nổ thành màn sương máu trong nháy mắt!
Chiêu thức đánh ngược này đúng là có được tinh túy của Hạng Võ, ổn định chính xác thâm độc, hơn nữa còn khiến người ta không kịp phòng, tốc độ cực nhanh!
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, Tiêu Chính Văn cũng coi thường bọn họ quá, chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ không đáng coi ra gì, nhưng tục ngữ nói rất hay một người khỏe thắng mười kẻ thông minh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bộc phát ra từ cơ thể ông ta!
"Vung kiếm chém ngang trời!"
Vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng kia hét lớn một tiếng, nhát kiếm vô song chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
"Phá!"
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn chỉ lên, một màn sáng màu vàng đã chắn trước người!
Mặc dù đây chỉ là trận pháp không gian đơn giản nhất, nhưng cũng đủ để chặn nhát kiếm của người này!
"Đánh nhau cần phải dùng não, chỉ dựa vào sức mạnh thì chỉ có chịu chết thôi!", khóe môi Tiêu Chính Văn hơi nhếch lên, tạo nên một nụ cười lãnh đạm, nói.
Chương 2198: Phá vỡ sự thăng bằng
"Bụp!"
Cây giáo đâm đến, lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mất mạng trong chớp mắt!
Từng tia sáng rực rỡ tươi đẹp nở rộ lần lượt kế tiếp nhau trên bầu trời, ngay cả mấy người đứng ngoài xem cuộc chiến cũng hoàn toàn ngẩn ngơ!
Không tới năm phút, đã biến mất liên tiếp sáu vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, chuyện này quả thực không ai có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc đã xảy ra đại chiến thế nào trong núi Thái Thương!
Giờ phút này, toàn bộ Đông Vực đều sôi trào!
Trong vòng một ngày, sáu vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng chết trận, ai cũng hiểu đã có chuyện lớn xảy ra!
"Haiz! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mười mấy con chó con lại muốn vây giết vua sói? Quả là ăn nói vớ vẩn!"
Trần Huy Tổ cười nhạt, khinh thường nói.
Lúc này, bên trong núi Thái Thương, Dương Hiến ngơ ngác nhìn Tần Cối nói: "Thầy... Thầy, chúng ta... Chúng ta đi hỗ trợ nữa không?"
Trong lúc nói chuyện, mồ hôi lạnh đã chảy xuống trán hắn.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"
Đừng thấy Tần Cối là cao thủ Nhân Hoàng cấp tám mà lầm, đối mặt mười mấy cao thủ Nhân Hoàng cấp năm cấp sáu bao vây tấn công, ngay cả ông ta cũng không thể giết liên tục mấy người trong mấy phút ngắn ngủi được!
Giờ phút này, thế giới nội tâm ông ta sụp đổ!
Trông thấy Tiêu Chính Văn giết người giống như cắt rau dưa, vừa giơ tay lên đã chém liên tục sáu người, ngay cả Tần Cối cũng hơi do dự!
Trong mười mấy cao thủ này có hơn một nửa là người của Bát Hiền Từ, vì vậy, ông ta hiểu rõ nhất, người vây giết Tiêu Chính Văn là cao thủ ra sao!
Đội hình như vậy cuối cùng vẫn bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại, quả thực khiến ông ta khó mà chấp nhận được!
"Không! Đây... Đây nhất định là ảo giác!"
Tần Cối cắn chặt hàm răng, hai tay run rẩy!
Nhìn Tiêu Chính Văn đâm giáo như rồng, ngay cả ông ta cũng hết sức sợ hãi.
Cho dù tự ông ta ra tay cũng chưa chắc có thể bắt được Tiêu Chính Văn!
"Thầy, vì một mình Tiêu Chính Văn lại mạo hiểm như vậy, không đáng!", Dương Hiến run rẩy, vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
Tần Cối cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ông ta không cam lòng!
Phải biết rằng, vốn dĩ Bát Hiền Từ âm thầm che giấu ông ta, tận tâm tận lực đào tạo, chính là để một ngày nào đó xưng bá toàn bộ Đông Vực vì Bát Hiền Từ!
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn lại làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của ông ta và nước cờ của nhà họ Khổng!
Cho đến giờ phút này, Tần Cối mới biết mình phải đối mặt với một người đáng sợ đến mức nào!
Tiêu Chính Văn không phải là người mà ông ta có thể dễ dàng trêu vào, thậm chí có thể khiến ông ta lâm vào hiểm cảnh vĩnh viễn không thể vực dậy!
Cuối cùng, Tần Cối vẫn lựa chọn rút lui!
Ông ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay Tiêu Chính Văn!
"Con nói không sai, đúng là mạo hiểm vì một mình Tiêu Chính Văn không đáng giá!", Tần Cối hung hãn siết chặt quả đấm, dù ông ta không muốn thừa nhận nhưng đúng là Tiêu Chính Văn đã khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm!
Loại nguy hiểm đó không giống với trước đây mà là cảm giác sợ hãi khi đi qua ngay bên cạnh thần chết!
Thật may vì theo kế hoạch ban đầu của ông ta là Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long ra tay chém chết Tiêu Chính Văn trước, nếu không, giờ phút này, ngay cả ông ta cũng sẽ bị vùi trong cuộc chiến, không thể thoát ra được!
Mà mọi người bên ngoài đã sớm đứng ngồi không yên!
Tư Mã Huy hay Khổng Thế Phương đều mang vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn về núi Thái Thương!
Những người bị giết đều là lực lượng trung kiên của hai nhà bọn họ!
Ở thời điểm quan trọng khi các cao thủ đại tài này đều bị vướng ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, ở bất kỳ phe phái nào, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cũng là trụ cột có tiếng có miếng!
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt đã có sáu vị mất mạng tại chỗ, tổn thất to lớn như vậy bảo bọn sau này trở về phải giải thích với lãnh đạo cấp cao trong gia tộc thế nào đây?
Tư Mã Huy đứng bật dậy nhìn về Núi Thái Thương nói: "Phải bảo vệ mấy người cuối cùng!"
Không chỉ mọi người trong nhà họ Tư Mã nghe xong đã làm theo, ngay cả người nhà họ Khổng cũng nhanh chóng chạy về phía núi Thái Thương!
Nhưng không chờ bọn họ đến đường lên núi, Viên Thiên Canh đã bước ra, chặn đường đi của họ!
"Các vị, cứu người thì không cần thiết đâu, sống chết có số, giàu sang do trời, người đáng chết có cứu cũng vô dụng", giọng nói của Viên Thiên Canh lạnh như băng, nói.
"Viên Thiên Canh! Ông có biết, người trong núi Thái Thương đều là trụ cột vững chắc của nhà họ Khổng không? Nếu bọn họ chết, sự thăng bằng của Đông Vực sẽ bị phá vỡ!"
"Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ than, ông biết không?"
Chương 2199: Tia sáng khác biệt
Giờ phút này người nhà họ Khổng sốt ruột thật rồi, theo cách giết của Tiêu Chính Văn, chẳng bao lâu sau, cao thủ của nhà họ Khổng đã vào núi Thái Thương cũng sẽ bị tàn sát hết!
"Phì!"
Trần Huy Tổ hung hãn nhổ nước bọt nói: "Bây giờ biết sợ rồi à? Cho dù người nhà họ Khổng các người chết sạch thì liên quan gì đến người khác?"
"Thế giới này thiếu ai đi nữa, địa cầu vẫn quay! Mặt trời vẫn sẽ mọc lên ở phía Đông lặn xuống ở phía Tây!"
Trần Huy Tổ vừa nói vừa bước ra, đứng bên Viên Thiên Canh, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người nhà họ Khổng.
"Hẳn các ông biết địa vị của nhà họ Khổng ở Đông Vực! Những người khác đều có thể chết duy chỉ có người nhà họ Khổng không thể chết được!", Khổng Thế Phương đi ra từ trong đám người, giọng nói trầm thấp.
“Mẹ kiếp!”
Trần Huy Tổ xổ thẳng một câu thô tục: "Tại sao người nhà họ Khổng không thể chết được? Chẳng lẽ thật đúng là càn khôn đảo ngược, chuột nhắt xưng vương?"
"Lời như vậy mà người nhà họ Khổng cũng nói ra được à?”
"Đếm hết một lượt người nhà họ Khổng, không phải bán nước cầu quan, thì là thứ hư hỏng chèn ép dân chúng, nhà họ Khổng diệt môn mới là điều khiến tất cả mọi người vui mừng mới đúng chứ nhỉ?"
"Nếu không, sao chuyện cho tới lúc này, trừ nhà họ Khổng các ông ra không một ai lo âu vì chiến sự trong núi Thái Thương?"
Khổng Thế Phương nghe vậy, khuôn mặt dữ tợn cũng giật giật!
"Tránh ra!", Tư Mã Huy cũng vội, trong mười mấy người kia có ba vị là cao thủ nhà họ Tư Mã bọn họ!
"Muốn vào núi, được thôi! Nhưng phải hỏi cây giáo trong tay tôi có đồng ý hay không trước đã!", ánh mắt Trần Huy Tổ trong trẻo lạnh lùng, rung cây giáo bạc trong tay.
Mà giờ khắc này, đại chiến trong núi Thái Thương vẫn còn tiếp tục!
Trong nháy mắt, bên cạnh Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long chỉ còn lại một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm!
Toàn bộ những người còn lại đã mất mạng tại chỗ!
Các tảng đá trên mặt đường khắp cả núi Thái Thương đều nhuốm màu máu đỏ tươi!
Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao cùng với một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng còn sót lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như gặp phải kẻ địch rất mạnh.
Chuyện phát triển đến bước này, có thể nói bọn họ đã hết cách xoay chuyển trời đất!
Không chỉ Hứa Thương Long bị thương nặng ngay cả Lục Tiêu Dao cũng bị đánh cho tàn phế một cánh tay!
Giờ phút này vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!
Tiêu Chính Văn giơ cây giáo đứng đó, uy phong tám hướng, không hề bị thương chút nào!
Thậm chí trên bộ quần áo dài màu trắng tinh khiết còn không có một giọt máu nào bắn tới!
"Rốt cuộc cậu là ai?", Lục Tiêu Dao cũng không kiềm chế được nỗi sợ hãi nữa, run run hỏi.
Trải qua trận chiến này, dù thế nào ông ta cũng không tin Tiêu Chính Văn chỉ là người vô danh!
Cho dù thế gia lớn như nhà họ Khổng, nhà họ Tư Mã cũng tuyệt đối không thể đào tạo ra một nhân vật ngoài sức tưởng tượng giống như Tiêu Chính Văn!
Nhất là ý chí và kinh nghiệm chiến đấu kinh khủng của Tiêu Chính Văn, ngay cả những lão già đã sống ngàn năm như họ cũng phải tự hổ thẹn vì thua kém!
Một thanh niên từ thế tục còn chưa đến ba mươi tuổi, sao có thể lĩnh ngộ được?
"Chẳng phải các người đã biết rồi sao? Thế tục, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!"
Tiêu Chính Văn dửng dưng mỉm cười, ngay sau đó đá thi thể dưới chân sang bên đường.
"Nếu cậu ta không chết, chúng ta sẽ xong đời!"
Trong lúc nói chuyện, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm cuối cùng cũng hết sức sợ hãi, giờ kiếm dài xông về phía Tiêu Chính Văn!
Ánh kiếm lũ lượt như mưa như thác chém về phía Tiêu Chính Văn trong chớp nhoáng.
Vào giờ phút này, hắn thà rằng mình chết nhanh chết gọn còn hơn bị nỗi sợ hãi vô biên này tiếp tục giày vò.
Thấy chiêu thức bất chấp sống chết của người đó, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, cây giáo Bá Vương trong tay khẽ rung lên!
"Bụp!"
Sau đó tia sáng bạc xuất hiện!
Một tia sáng khác biệt xuyên qua màn sáng kia, giống như đâm qua núi cao sông dài!
Một lực đạo vô cùng kinh khủng cứ thế xông ra, ở sau lưng Tiêu Chính Văn như có thiên quân vạn mã, mà trước mặt đại quân, một vị tướng quân mặc giáp bạc, khí thế như thiên thần, cây giáo dài trong tay đột nhiên đâm tới!
"Ầm!"
Cùng một tiếng vang thật lớn vọng tới, tựa như bầu trời này cũng rung động theo cây giáo đó!
"Phụt!"
Nhát giáo này không hề nương tay, cứ thế đâm vào ngực hắn, ngay sau đó Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng rung thân cây giáo, lại một thi thể bay ngược ra xa!
Chương 2200: Giết Lục Tiêu Dao
Cho đến khi ngọn giáo xuyên qua ngực người kia, trong mắt ông ta lại hiện lên vẻ thoải mái!
Cái chết cận kề không hề đáng sợ, điều đáng sợ là cảm giác sợ hãi khi biết sẽ chết nhưng không thể làm gì.
Rầm!
Một xác chết lại rơi xuống dưới chân Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Người cuối cùng cũng bị Tiêu Chính Văn giết chết.
Lục Tiêu Dao phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi không nhầm, trong tay cậu có cây giáo Bá Vương!”
“Nếu không nhờ sức mạnh của giáo Bá Vương, cậu chắc chắn không giết nổi tôi!”
“Cậu biết tại sao tôi lại coi thường cậu không? Một người chỉ biết dựa vào ngoại lực, vĩnh viễn chẳng có khí thế gì cả! Huống hồ, thứ cậu phải đối mặt, chính là nhân vật lớn của nhà họ Khổng”.
Lục Tiêu Dao giễu cợt nói.
Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cược liều một ván. Cả gương Bát Quái và cây giáo Bá Vương trong tay Tiêu Chính Văn đều là thần binh thượng cổ, uy lực vô cùng lớn mạnh.
Nếu có thể dùng cách kích tướng, khiến Tiêu Chính Văn không dùng thần binh, thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng cho dù Tiêu Chính Văn không trúng kế, ông ta phải chết dưới thần binh thì cũng không quá mất mặt.
“Haiz, xem ra mọi người hiểu sai về các người rồi. So với đám tiểu nhân bỉ ổi, các người thật sự có hơn không kém!”
“Ba nhóm, hơn chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, bao vây một mình tôi, nhưng lại bị tôi giết hết. Các người còn mặt mũi nói những lời cao ngạo như vậy, da mặt thật sự còn dày hơn cả tường thành!”
“Nhưng tôi có thể cho ông thấy, cho dù không có sự trợ giúp của thần binh, ông cũng không thể thắng nổi”.
Tiêu Chính Văn nói xong liền thu giáo Bá Vương lại.
“Hừ, nếu không có sức mạnh của giáo Bá Vương, tôi và cậu bất phân thắng bại”.
Ánh mắt Lục Tiêu Dao sáng lên, lại bùng lên một tia hi vọng.
“Ồ? Ai cho ông tự tin đấy hả? Ông mà cũng xứng phân cao thấp với tôi sao?”, Tiêu Chính Văn khó chịu trước lời nói của Lục Tiêu Dao.
“Hừ! Thằng nhãi, chết đi!”
Lục Tiêu Dao quát lớn, khí tức của Nhân Hoàng cấp sáu phóng ra như mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng khi chuẩn bị giết được Tiêu Chính Văn, ông ta mới để ý thấy trước mặt Tiêu Chính Văn dường như có một lớp sương mù màu tím, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xuyên thủng lớp sương mỏng đó!
“Đây… đây là…”
Lúc này, Lục Tiêu Dao vô cùng hoang mang.
“Không biết ông từng nghe nói đến Quy Chân chưa?”
Cái gì?
Sao Lục Tiêu Dao có thể không biết đến Quy Chân chứ!
Đó là đạo cảnh cao nhất, ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng chưa chắc có thể nhìn thấy toàn cảnh Quy Chân.
“Lẽ nào cậu…”
Sắc mặt Lục Tiêu Dao trắng bệch, ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn không cho ông ta thêm cơ hội nào nữa, lập tức tung quyền.
“Bụp!”
Nắm đấm sắt của Tiêu Chính Văn xuyên thẳng qua ngực Lục Tiêu Dao. Lục Tiêu Dao kinh ngạc cúi đầu, nhìn nắm đấm sắt xuyên thấu ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
ông ta cho rằng khả năng lĩnh ngộ của mình đã rất xuất sắc, nhưng sau ngàn năm tu luyện khổ cực, vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới Quy Chân, còn Tiêu Chính Văn chưa tới ba mươi tuổi.
Dù sao ông ta cũng không thể tin được sự thật này!
Tí tách… tí tách…
Máu chảy theo quần áo của Lục Tiêu Dao nhỏ xuống đất, trước mắt Lục Tiêu Dao dần tối sầm lại.
Rầm!
Xác Lục Tiêu Dao đổ rầm xuống đất.
“Bùm!”
Một luồng ánh sáng bảy sắc phóng lên bầu trời, toàn bộ bầu trời trở nên đầy màu sắc.
Lúc này, những người ở vùng ngoài thế giới đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy ánh sáng huyền bí này.
Không cần hỏi cũng biết đây là ánh sáng xuất hiện khi cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu trở lên chết.
Mà mọi người không cần đoán cũng biết cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu nhất định là một trong hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Lẽ nào, ngay cả cao thủ như Lục Tiêu Dao cũng đã chết sao?
Tiêu Chính Văn thật sự có thể giết cao thủ Nhân Hoàng?
Bình luận facebook