• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (47 Viewers)

  • Chương 2143-2146

Chương 2143: Tay sai

"Không! Các người dừng tay, dừng tay lại!", Lý Bạch giãy giụa bò trên mặt đất, lê hai chân bị chặt đứt liều mạng bò về phía bia mộ của Nữ Đế, nhưng tiếng kêu gào của ông ta căn bản không có ích gì!

Không có ai để ý đến tiếng kêu gào của Lý Bạch, càng không ai để ý đến Nữ Đế, dẫu sao bà ấy qua đời đã lâu, ngay cả tàn niệm đến nay cũng không còn tồn tại nữa!

"Ầm!"

Bia mộ to lớn của Nữ Đế ngã xuống ầm ầm!

Đến cả bầu trời cũng nổi lên sấm chớp rền vang ngay lúc bia mộ của Nữ Đế ngã xuống, sau đó là mưa như thác đổ!

"Các người là đám loạn thần tặc tử! Tất cả người nhà họ Khổng đều đáng bị chém thành nghìn mảnh!", Lý Bạch hoàn toàn nổi giận, trong đôi mắt của ông ta tràn đầy lửa giận.

Nhưng ông ta đang bị trói chặt, căn bản không có sức để bảo vệ tấm bia mộ sừng sững ngàn năm của Nữ Đế!

"Hình như tiếng kêu khóc của ông căn bản không có tác dụng gì nhỉ!"

Vu Khiêm lạnh lùng nhìn Lý Bạch đang nằm trong bùn, giơ chân lên đạp sau gáy Lý Bạch, khiến mặt ông ta úp thẳng vào hố bùn!

Giờ phút này, bầu trời ở đây giống như một tấm màn chiếu to lớn, trình chiếu nguyên vẹn cảnh tượng này, mỗi một xó xỉnh của toàn bộ Đông Vực cũng có thể thấy rõ ràng!

"Ai cho các người lá gan đó!"

Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng sẽ không có ai tới ngăn cản nhóm người Vu Khiêm nữa, thì có một tiếng gào lớn vang dội chân trời!

Mấy chục võ sĩ giáp vàng đạp lên dải ánh sáng đi tới, ở phía sau bọn họ là Thượng Quan Uyển Nhi!

Giờ phút này, Thượng Quan Uyển Nhi sát khí hiên ngang, ngay cả không trung sau lưng cô ta cũng biến thành màu đỏ như máu!

Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng biết tại sao cả nhà Tô Định Phương lại nhờ cậy huyết tộc, hiểu vì sao Cao Tiên Chi nương thân dưới quyền của nhà họ Khổng!

Nếu như nhà họ Võ năm đó cũng đứng ngang hàng với huyết tộc thì hôm nay ai dám tới phá hỏng bia mộ của Nữ Đế? Ai dám chà đạp mộ Nữ Đế?

"Thượng Quan Uyển Nhi? Đúng như tôi đoán, cuối cùng cô cũng tới rồi!", Thượng Quan Vô Kỵ chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói.

"Cả đời tôi kính ngưỡng Nữ Đế, cho dù vật đổi sao dời, Nữ Đế..."

“Hỗn láo! Thấy trưởng bối còn không mau quỳ xuống!"

Thượng Quan Vô Kỵ lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, lớn tiếng mắng.

Xét về thân phận, Thượng Quan Vô Kỵ là chú ruột của Thượng Quan Nghi, là ông cố của Thượng Quan Uyển Nhi, đương nhiên ông ta có tư cách nói ra những lời này với Thượng Quan Uyển Nhi.

"Trưởng bối? Chẳng lẽ ông chưa nghe nói, cha bất nhân thì con không hiếu sao? Tôi thấy nhục nhã vì nhà Thượng Quan có loại loạn thần tặc tử như ông!"

"Hôm nay bất kể là ai, dám vượt ranh giới nửa bước, Thượng Quan Uyển Nhi tôi tuyệt đối sẽ không tha!"

Tiếng nói vừa dứt, mười mấy võ sĩ giáp vàng rút kiếm ra, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng lúc trước chặt đứt hai chân và bạt tai Lý Bạch, trong chớp mắt đã bị võ sĩ giáp vàng chém chết tại chỗ!

Những người còn sót lại cũng đều bị Thượng Quan Uyển Nhi dọa sợ lui ra ngoài mấy dặm, không dám bước tới nửa bước!

"Thượng Quan Uyển Nhi, cô tưởng chỉ dựa vào một mình cô, có thể chống lại được chúng tôi?", Vu Khiêm cười nhạt.

Thượng Quan Vô Kỵ lại khinh thường bước về phía trước một bước, cười khẩy nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi.

"Ngự lâm quân của Đại Chu đâu!"

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên quát lên một tiếng, mười mấy võ sĩ giáp vàng lập tức cầm kiếm, lớn tiếng đáp: "Có!"

"Chỉ cần chúng tôi còn một hơi thở, các người đừng hòng vượt qua nửa bước!"

Thượng Quan Uyển Nhi ra lệnh, mười mấy võ sĩ giáp vàng liền bước về phía trước một bước, chắn trước mộ Nữ Đế!

Giờ phút này, chiến bào cả người cô ta đỏ như máu, dường như không thua đáng mày râu chút nào!

Vô số cao thủ cảnh giới Nhân Vương trong tầm mắt đua nhau hóa thành màn sương máu!

Một trận cuồng phong thổi lên vô số giọt mưa máu, trên bầu trời lại là sấm rền không ngừng!

Thượng Quan Uyển Nhi nổi giận, ngàn năm qua, lần đầu tiên cô ta tức giận như vậy, tất cả võ sĩ giáp vàng mang biểu cảm lạnh lùng, thấy chết không lùi, đua nhau giơ kiếm hòa vào nhóm người!

"Dù sao cô cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi, muốn ngăn cản chúng tôi thì đúng là kẻ ngốc nói mớ!"

Vu Khiêm cười nhạt, vừa giơ tay lên đã chém chết mấy vị võ sĩ giáp vàng!

Từng đốm sáng nở rộ trên bầu trời giống chút sắc màu cuối cùng mà những binh sĩ trung dũng như họ để lại trên thế gian này!

Nhưng võ sĩ giáp vàng còn sót lại không hề dao động chút nào, giữa đao kiếm chập chùng, vô số tên vô danh tiểu tốt đã chết dưới kiếm của họ!

Trong một thoáng, máu tươi đã nhuộm đỏ chinh bào của họ!

"Chết!"

Thượng Quan Vô Kỵ cũng ra tay, mười mấy võ sĩ giáp vàng không khỏi chết thảm ngay tại chỗ, máu tươi của họ hòa cùng nước mưa hợp thành một dòng sông máu!

"Các người đáng chết!"

Thượng Quan Uyển Nhi giận dữ quát lên, chém xuống!

Nhất thời, vạn tia sáng che cả bầu trời, phủ thẳng xuống trên nhóm người Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm!

Tuy cảnh giới của cô ta thua xa Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, nhưng bao nhiêu năm nay, cô ta một mực đi theo Nữ Đế, quanh mình đã sớm nhuộm được chút ít khí thế!

Vì vậy, đòn tấn công này lại không hề kém so với nhóm người Vu Khiêm cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy.

"Quả nhiên là tay sai của Nữ Đế!"
Chương 2144: Nhuốm đỏ

Giờ phút này ngay cả Vu Khiêm cũng giật mình.

Nhưng giây kế tiếp, một áp lực còn đáng sợ hơn che phủ vạn dặm!

Lập tức đất rung núi chuyển, vô số dung nham phun ra, khí bay lên đến tận trời!

Dẫu sao cảnh giới của hai người Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm bày sẵn ra đó, căn bản không phải thứ mà Thượng Quan Uyển Nhi có thể địch nổi.

Một luồng sáng đỏ tiến lên đón lấy đòn tấn công có một không hai của Thượng Quan Uyển Nhi!

Trong phút chốc, bầu trời tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khí tức kinh khủng cuốn ngược về, lao thẳng vào Thượng Quan Uyển Nhi!

"Thượng Quan Vô Kỵ! Ban đầu Nữ Đế thật sự không nên tha cho ông một mạng!", Thượng Quan Uyển Nhi căm hận nhìn luồng sáng đỏ kia chạy thẳng tới phía mình, ngay sau đó vung tay lên ném một miếng ngọc như ý ra!

"Ầm!"

Ngọc như ý va chạm với ánh sáng kia khơi dậy đợt sóng khí vạn trượng, ngay cả mọi người bên cạnh xem cuộc chiến cũng bị sóng khí này hóa thành máu trong nháy mắt!

Mà ngọc như ý kia cũng hóa thành bột vụn, khắp đất trời!

"Báu vật hiếm lạ Nữ Đế ban cho cô, hẳn không chỉ có miếng ngọc Như Ý này nhỉ? Cơ hội khó được, chúng ta phân định thắng thua đi!"

Vu Khiêm vừa dứt lời, vung kiếm dài trong tay lên, chém về phía Thượng Quan Uyển Nhi!

"Giết!"

Thượng Quan Vô Kỵ cũng quát lên một tiếng, theo sát sau lưng Vu Khiêm, chém tới Thượng Quan Uyển Nhi!

Ba luồng khí tức kinh khủng hòa vào nhau, tựa như bầu trời cũng sắp bị ba loại khí tức này xé rách!

Dù Thượng Quan Uyển Nhi đã dùng hết sức lực, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn hai người họ lại mà thôi, dẫu sao sự chênh lệch thực lực thực sự quá lớn!

Nếu như không có vật luôn mang trên người của Nữ Đế, e rằng giờ phút này Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm phơi xác tại chỗ.

"Tuyệt đối không thể để cho cô ta có cơ hội hít thở!", Vu Khiêm hét lớn một tiếng, xông về phía Thượng Quan Uyển Nhi!

"Thượng Quan Uyển Nhi, niệm tình cô là con cháu của nhà Thượng Quan, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô chịu dừng tay, hôm nay tôi có thể không nhắc chuyện cũ nữa!"

Thượng Quan Vô Kỵ vừa áp tới Thượng Quan Uyển Nhi, vừa mở miệng lớn tiếng nói.

"Bớt nói nhảm đi, hôm nay không phải ông chết thì là tôi mất mạng! Đại Chu không có thứ hèn nhát! Thượng Quan Uyển Nhi tôi cho dù tan xương nát thịt, cũng tuyệt đối không cúi đầu trước lũ loạn thần tặc tử như các người!"

Thượng Quan Uyển Nhi thấy chết không sợ, đồng thời sử dụng hai món đồ ngọc, nhảy lên đánh hai người Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm!

"Cô tự tìm đến cái chết!"

Vu Khiêm hoàn toàn bị chọc giận, khí tức quanh người ông ta bộc lộ ra hết, vô cùng uy nghiêm!

Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi mang bảo vật quý giá thì giờ phút này, đã sớm bị khí tức của ông ta khống chế không thể động đậy!

Dẫu sao khí tức của Nhân Hoàng cấp bảy cũng không phải là thứ mà Nhân Hoàng cấp năm có thể chịu đựng được, sự chênh lệch giữa mỗi cấp cảnh giới Nhân Hoàng cũng giống như đất với trời vậy!

Thượng Quan Uyển Nhi có thể đấu mấy chục hiệp cùng hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy đã chẳng dễ dàng gì!

Vu Khiêm vung kiếm lên lần nữa, mang theo oai phong phá hủy đất trời, chém về phía Thượng Quan Uyển Nhi trong phút chốc!

Dù cô ta đã dốc hết sức lực, nhưng vẫn bị đánh máu me tung tóe!

Thượng Quan Vô Kỵ bên cạnh cũng nhân cơ hội này, vung kiếm chém!

Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi sớm đã đề phòng, sợ rằng giờ phút này đã bị Thượng Quan Vô Kỵ chém thành hai khúc!

Tuy nói vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn bị Thượng Quan Vô Kỵ chém đi một cánh tay!

Trong phút chốc, áo chiến bào của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị nhuốm đỏ màu máu!

"Không hổ là một trong Bát Hiền, vãn bối trong nhà mà còn ra tay ác độc như vậy! Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh Thượng Quan rồi!", Vu Khiêm khá kinh ngạc nhìn Thượng Quan Vô Kỵ
Chương 2145: Nghiêm túc

Tuy Vu Khiêm biết rõ trong nhà họ Khổng không có ai hiền lành gì, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Thượng Quan Vô Kỵ lại có thể làm được đến mức bất chấp máu mủ như thế!

Nếu ông ta và Thượng Quan Uyển Nhi không có quan hệ máu mủ thì giết chết Thượng Quan Uyển Nhi còn có thể tha thứ được, nhưng Thượng Quan Vô Kỵ lại là ông cố của Thượng Quan Uyển Nhi!

Vì lấy lòng nhà họ Khổng mà ông ta lại ra tay độc ác với cháu gái mình như vậy, ngay cả Vu Khiêm cũng không khỏi âm thầm bội phục!

"Hừ, nhà họ Thượng Quan thật đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa! Vì lấy lòng nhà họ Khổng, vì chút tư lợi, mà không tha cho cả người nhà mình!"

Lý Bạch khinh thường cười nhạt.

"Hừ, lúc nào đến phiên cậu dạy bảo tôi!"

Vừa nói, Thượng Quan Vô Kỵ giơ chân lên đạp gãy cánh tay trái của Lý Bạch!

"Lý Bạch, trên thế giới này, máu mủ thân tình gì cũng là giả, chẳng lẽ cậu chưa nghe nói, nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu còn có bà con sao?"

Vu Khiêm cười nhạt bước về phía Thượng Quan Uyển Nhi đang bị thương nặng, toàn coi như không thấy Lý Bạch.

Thượng Quan Uyển Nhi cố chịu đau đớn, không hề kêu rên, nhưng miệng vẫn có máu chảy ra.

"Chẳng lẽ trong thiên hạ, không còn ai bảo vệ tôn nghiêm sau cùng của hoàng tộc Hoa Quốc vì Nữ Đế nữa sao?"

"Đế Vương Các ngồi nhìn môn sinh nhà họ Khổng chà đạp linh mộ đế vương như vậy hả?"

Thượng Quan Uyển Nhi không người giúp đỡ, cố gắng kêu gào nhưng đáp lại cô ta cũng chỉ có tiếng mưa gió vô tình!

"Nữ Đế đã chết!"

Không biết qua bao lâu, một tiếng than thở từ phương xa truyền tới.

Những lời này đã nói lên hết thảy!

Hoàng đế Lan Anh đã sớm không còn nữa, bất kể là ai ra mặt vì Nữ Đế đều đắc tội với nhà họ Khổng!

Dù lúc này giữ được linh mộ của Nữ Đế, ngày sau ai có thể chống chọi với nhà họ Khổng được đây?

Cả nhà họ Khổng, kể cả đệ tử nhà họ Khổng, ai nấy cũng đều là kẻ có thù tất báo, chẳng bao lâu sau nhất định sẽ ồ ạt đi đòi nợ máu, thử hỏi xem thế gia nào có thể gánh nổi sự trả thù của nhà họ Khổng?

Vu Khiêm nghe nói vậy, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý nói: "Bất kể Nữ Đế đã từng làm bao nhiêu cho Hoa Quốc, nhưng bà ta đã chết rồi!"

"Nếu như Nữ Đế còn ở đây, đừng nói là động vào bia mộ và đào mộ của Nữ Đế, e rằng ngay cả can đảm nhìn thẳng vào bà ấy, người khác cũng không có!"

"Nhưng... thời thế thay đổi!"

Lời này của Vu Khiêm đã nói rõ thế sự vô thường, mỗi một người đều có tư tâm của mình, bất kỳ ai cũng không thể bất chấp hậu quả!

Dù Nữ Đế hay anh hùng, cuối cùng cũng phải đối mặt với bốn chữ thói đời nóng lạnh.

Nhà họ Võ đã từng vinh dự bậc nào, bao nhiêu gia đình quyền thế, bao nhiêu thế gia đều phải cúi đầu xưng thần!

Nhưng từ khi Nữ Đế chết, oai phong của nhà họ Võ đã không còn nữa!

Mà giờ phút này, những công thần lương tướng thời Nữ Đế cũng đều lựa chọn yên lặng, chỉ có Lý Bạch một thân một mình tới bảo vệ linh mộ của Nữ Đế.

Ở một diễn biến khác, Bạch Ngọc Trinh thấy Tiêu Chính Văn định đứng dậy đi đến vùng ngoài lãnh thổ thì vội vàng khuyên nhủ: "Anh Tiêu, ngay cả hoàng tộc vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám đến ngăn cản, chẳng lẽ anh thật sự muốn đi sao?"

Tình hình trước mắt đã vô cùng rõ ràng, bất kể là ai ngăn cản thì không chỉ đắc tội nhà họ Khổng, mà còn đắc tội một đám hoàng tộc!

Dẫu sao trong tình huống này, ngay cả hoàng tộc cũng không ra tay, Tiêu Chính Văn mà ra tay trợ giúp, thì người hoàng tộc còn mặt mũi nào đối mặt với thế nhân?

"Cô Bạch, cô sai rồi, càng là lúc này, chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn! Ngay cả tàn niệm cuối cùng của Nữ Đế còn bảo vệ Hoa Quốc!"

"Chúng ta có thể để Nữ Đế chảy máu, nhưng không thể để con cháu nhà họ Võ rơi lệ!"

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn vô cùng nghiêm túc nói.

Không chỉ là Nữ Đế, ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng một lòng lo cho Hoa Quốc, mấy lần đứng ra vì Hoa Quốc và giới thế tục!

Sao Tiêu Chính Văn có thể nhìn họ trơ trọi không ai giúp, chết thảm dưới kiếm của mấy người Vu Khiêm?

"Anh Tiêu, nhưng anh phải hiểu một chuyện, lần này ra tay, không chỉ đắc tội nhà họ Khổng, còn khiến cho mặt mũi hoàng tộc..."

"Mặt mũi? Khi Nữ Đế đổ máu hy sinh vì Hoa Quốc đã từng nghĩ đến mặt mũi hay chưa?"

"Lúc Thượng Quan Uyển Nhi bất kể sống chết, đổ máu vì thế tục đã từng nghĩ đến mặt mũi hay chưa?"

"Nếu trơ mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi bị giết, linh mộ Nữ Đế bị quật lên, liệu chúng ta còn có mặt mũi sống tiếp nữa không?"

Nói xong, Tiêu Chính Văn bước tới mật thất, lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc đưa cho Viên Thiên Canh nói: "Tiền bối Viên, hôm nay linh mộ Nữ Đế bị bao vây, nhà họ Võ rơi vào mối nguy hiểm, tiền bối sẽ làm thế nào?"

Viên Thiên Canh ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chính Văn hồi lâu, lặng lẽ nhận lấy đan dược trong tay Tiêu Chính Văn rồi nuốt vào!
Chương 2146: Buồn cười lắm sao?

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cô độc đứng trước bia mộ của Nữ Đế, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, miệng nở nụ cười nhạt.

"Xem ra, hôm nay chính là ngày thần đi theo Nữ Đế rồi, chỉ tiếc thiên hạ to lớn đến thế lại không cho Nữ Đế một chỗ dung thân!"

"Chỉ có thể cảm thán, Hoa Quốc chúng ta vạn năm qua, lại không một ai dám vạch trần lời nói dối của nhà họ Khổng, đáng hận! Nữ Đế hết lòng hết sức vì Hoa Quốc, cuối cùng lại không một ai nguyện đứng ra vì Nữ Đế!"

Nói đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi rơi hai dòng lệ!

"Nói nhiều vô ích, người đâu, san bằng mộ của Nữ Đế!", Vu Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh kiếm dài trên tay chỉ về phía mộ của Nữ Đế!

Ngay khi mọi người sau lưng ông ta chen nhau xông tới, định phá tan mộ của Nữ Đế, đột nhiên trên bầu trời có một tiếng sét vang lên, mấy ngàn bóng dáng xuất hiện trong chớp mắt!

"Ai dám bước lên một bước, chết!"

Giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền tới cùng với con rồng màu tím phát ra tiếng rồng gầm lớn, lao xuống từ chín tầng trời!

Trong chớp mắt hàng nghìn đệ tử nhà họ Khổng đều hóa thành sương máu!

Sau lưng Tiêu Chính Văn là các cao thủ điện Thần Long, ngay cả người nhà họ Bạch, nhà họ Võ, nhà họ Quý… cũng đồng loạt xông tới.

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía mộ của Nữ Đế, chắp tay vái một cái hết sức cung kính!

"Nữ Đế đã dốc hết lòng hết sức vì Hoa Quốc, thần xin được kính lạy!"

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mọi người trong điện Thần Long nối tiếp nhau cúi rạp người quỳ lạy!

"Nếu vùng ngoài lãnh thổ không ai đứng ra vì Nữ Đế, vậy Hoa Quốc ở giới thế tục sẽ bảo vệ Nữ Đế! Càng phải đòi lại công bằng cho nhà họ Võ!"

Ánh mắt Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí, mấy người Long Ngao sau lưng anh cũng phô bày khí thế, đánh về phía mấy người Vu Khiêm mạnh mẽ như dời núi lấp biển!

Dưới áp lực của khí thế động trời này, ngoại trừ hai người Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, mọi người còn lại thậm chí ngay cả dũng khí nhúc nhích ngón tay cũng không có!

Cứ như thể, trước mặt bọn họ không phải là Tiêu Chính Văn và người trong điện Thần Long, mà là một ngọn núi thật cao, chỉ cần hơi lơ là bọn họ đều sẽ bị ngọn núi kia ép thành thịt vụn!

"Chỉ dựa vào các người ư?"

Vu Khiêm bật cười ha hả, Thượng Quan Vô Kỵ lại lên tiếng.

Ở trong mắt bọn họ, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến hôi, căn bản không đáng nhắc tới!

Nếu không phải có người giúp đỡ thì sao Tiêu Chính Văn có thể sống được đến ngày hôm nay?

Thật sự coi Bát Hiền bọn họ chỉ có tiếng mà không có miếng sao?

Mệnh lệnh phá tan bia mộ của Nữ Đế lần này là do tộc trưởng nhà họ Khổng đích thân ban ra, hơn nữa, bất kỳ ai dám ngăn cản bước tiến của họ, đều sẽ bị chém chết tại chỗ!

Vậy mà vào lúc này, Tiêu Chính Văn lại đưa những con kiến hôi ở thế tục kia tới bảo vệ Nữ Đế?

Thật là nực cười!

Không chỉ mấy người Vu Khiêm cười khẩy, mà ngay cả người nhà họ Chu và nhà họ Lý cũng lắc đầu chế giễu!

Tiêu Chính Văn cũng không biết tự lượng sức mình quá rồi, chỉ dựa vào một chút thế lực mỏng manh ở thế tục sao có thể chống lại được mấy người Vu Khiêm?

"Anh Tiêu, tấm lòng của các anh, tôi xin nhận thay Nữ Đế, nhưng..."

Nói đến đây, hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi đẫm lệ, lắc đầu liên tục nói: "Nơi này, không phải nơi các anh nên tới, mau trở về thế tục đi!"

Thượng Quan Uyển Nhi không đành lòng nhìn mấy người Tiêu Chính Văn chết trong trận chiến này, càng không đành lòng nhìn quân lực cuối cùng của Hoa Quốc thế tục cũng bị tiêu diệt hoàn toàn vì Nữ Đế!

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: "Linh mộ của Nữ Đế không chỉ là tôn nghiêm của nhà họ Võ, còn là tôn nghiêm của con cháu Hoa Quốc, cũng là điều mà người thế tục như tôi phải bảo vệ!"

"Bất kể là ai đều không thể xóa bỏ chiến công của Nữ Đế, càng không thể chà đạp linh mộ sau khi bà ấy chết!"

"Không nói đến chuyện bên trong lăng mộ có di tích Long tộc hay không, cho dù có thật, trừ phi Tiêu Chính Văn tôi tan xương nát thịt, nếu không, bất kỳ ai cũng đừng hòng đặt chân vào!"

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ bật cười điên cuồng.

"Chỉ dựa vào cậu ư? Thật nực cười”.

"Buồn cười lắm sao? Vậy ông cứ cười vui vẻ đi, nếu không, ông sẽ không còn cơ hội để cười nữa đâu!", vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh như băng, nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom