• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (32 Viewers)

  • Chương 2112: Bị nhốt

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã quay về ngoài lãnh thổ bằng con đường ở tây bắc Hoa Quốc.

Tiêu Chính Văn đã có tính toán với kết cục của Tư Mã Minh Nhuệ, dù Tư Mã Minh Nhuệ bình yên quay về nhà họ Tư Mã cũng chắc chắn sẽ bị gia tộc xử chết vì làm mất chiếc gương Bát Quái.

Chỉ là cho dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng không ngờ Tư Mã Tư lại ra tay độc ác với Tư Mã Minh Nhuệ như thế.

Nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa, dù sao anh và nhà họ Tư Mã cũng đã phân rõ giới hạn, nhà họ Tư Mã làm thế nào Tiêu Chính Văn không muốn nghĩ đến.

Thứ Tiêu Chính Văn vừa mắt chỉ là chiếc gương Bát Quái mà Cát Lượng Khổng Minh để lại.

Chiếc gương Bát Quái này có ý nghĩa không tầm thường với Tiêu Chính Văn.

Tháo gỡ rất nhiều thắc mắc về trận pháp dung hòa với vũ khí hoặc pháp khí của Tiêu Chính Văn, hơn nữa thật ra thủ pháp của Khổng Minh không khó hiểu lắm, chỉ là giữa các trận pháp đều có mối liên hệ với nhau mà thôi.

Hơn nữa chiếc gương Bát Quái càng để lộ ra bí mật dung hợp trận pháp không gian và thời gian, thế nên từ góc độ nào đó, Tiêu Chính Văn vẫn muốn cảm ơn Tư Mã Minh Nhuệ đã không ngại đường xa tặng món bảo vật này đến tay mình.

Sau khi quay lại ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn chào tạm biệt với anh em nhà họ Bạch, sau đó chạy thẳng đến Bắc Vực.

Khi Tiêu Chính Văn đến khu vực biên giới Bắc Vực mới cảm nhận được sâu sắc sự cách biệt cực lớn giữa Bắc Vực và Đông Vực.

Cả bầu trời Bắc Vực đều có một màu đỏ như máu, một màn sương mờ màu đỏ bao phủ khắp bầu trời, khiến con người cảm giác áp bức và bi thương vô hình.

Trên tầng mây bầu trời thi thoảng sẽ lóe lên một luồng chớp màu đỏ, ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống cũng có màu đỏ hệt như máu.

Hơn nữa, cả Bắc Vực đều là một khu vực cấm cách biệt hoàn toàn với từ trường vũ trụ, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng có thể sử dụng từ trường và linh khí trong vũ trụ.

Sau khi cân nhắc một lúc, Tiêu Chính Văn sải bước đi vào lãnh thổ Bắc Vực.

Cứ thế đi mãi một đoạn xa, phía trước mới xuất hiện một nhóm người.

Những người này ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ thành kính, đều đang hướng về cùng một phía.

“Lấy máu hiến tế, có thể sống mãi, Huyết Ma chí tôn, ban phúc vô lượng”.

Không trung vang lên một giọng nói cực kỳ trầm bổng, vang vọng khắp cả bầu trời Bắc Vực, sau khi nghe thấy giọng nói này, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu về cùng một hướng.

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, cảnh tượng trước mặt rất giống với vài tà giáo trong thế tục.

Đúng lúc này phía sau Tiêu Chính Văn bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Chàng trai cậu cũng đến cầu xin Huyết Ma Thượng Tôn ban phước sao? Mau quỳ xuống”.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn ông lão sau lưng nhíu mày nói: “Ông cụ, ban phước gì thế? Quỳ xuống với ai?”

Nghe thế ông lão sửng sốt, sau đó nhíu mày giải thích: “Dĩ nhiên là hiến tinh huyết của mình cho Huyết Ma Thượng Tôn rồi, sau đó ông ấy mới có thể ban phước lành bình an cho chúng ta”.

“Nhìn cách ăn mặc của cậu hình như không phải là người Bắc Vực chúng tôi nhỉ?”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ông cụ, tôi quả thật vừa từ Đông Vực đến, Huyết Ma Thượng Tôn là ai thế, tại sao phải hiến tinh huyết cho ông ta mới được bình an?”

“Haizz, đều là vì mảnh đất Bắc Vực này của chúng tôi không tốt, cậu nhìn bầu trời trên đầu đi, đều là màu đỏ, nếu không hiến tinh huyết cho Huyết Ma chí tôn thì không được ông ấy bảo vệ”.

“Không được Huyết Ma chí tôn bảo vệ thì ngay cả ánh mặt trời khi chiếu vào người cũng là thứ chí mạng. Mặt trời màu đỏ này có thể hút cạn tất cả tinh huyết trên người chúng ta trong mười mấy năm, cho đến khi biến thành bộ xương khô”.

Ông lão vừa nói vừa liên tục thở dài.

Tiêu Chính Văn gật đầu, thảo nào mặt trời trên bầu trời lại có màu đỏ như máu, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Suy đi nghĩ lại Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra tại sao người đời sau của Lý Tích có thể trở nên lớn mạnh bất thường dưới sự bảo hộ của huyết tộc.

Có thể nói tất cả người dân trong Bắc Vực đều là chất dinh dưỡng của họ, tinh huyết của hàng ngàn, hàng chục ngàn người dân tụ lại cũng có thể khiến cảnh giới của một người đạt đến mức đáng sợ.

Mà những người dân này lại hoàn toàn không thể phản kháng, thậm chí còn cam lòng hiến tế tinh huyết của mình, lấy đó đổi lại mấy chục năm tuổi thọ.

Hành vi lại độc ác đến mức độ nào?

Tiêu Chính Văn thầm đè nén cơn giận trong lòng xuống, bất lực thở dài nói: “Ông cụ, vậy tại sao người dân Bắc Vực không trốn sang ba khu vực khác?”

Nghe hỏi thế, ông cụ cũng bất lực thở dài.

“Chàng trai, sinh ra ở Bắc Vực thì không thể rời khỏi đây, cậu nhìn đi”.

Nói rồi ông lão vén áo của mình lên, chỉ thấy trên ngực ông lão có một vết đỏ lớn bằng bàn tay.

“Mang theo dấu vết này, chúng tôi chỉ cần rời khỏi Bắc Vực thì sẽ chết trong vòng một năm”.

Nói rồi ông lão lại lấy tay áo lau nước mắt.

Một con kiến nhỏ bé vẫn còn tham sống nữa, huống gì là con người có máu có thịt?

Nếu còn cách khác thì ai mà bằng lòng hiến tế tinh huyết của mình đi chứ?

“Ông cụ, ông nói cũng vô căn cứ quá, thật ra sau khi hiến tế tinh huyết, chúng ta ngược lại có thể không bị bệnh cả đời, chỉ riêng điều này thôi cũng tốt hơn người ở ba khu vực khác rất nhiều rồi”.

Người nói chính là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, cô gái đó vừa nói vừa đi về phía Tiêu Chính Văn.

“Chào anh, tôi là Thừa Tư Tư, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”, cô gái giơ tay ra với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lịch sự bắt tay với cô ta, nhíu mày nói: “Cô cũng đi hiến tế tinh huyết à?”

“Tất nhiên rồi, thật ra chuyện này không đáng sợ như ông cụ này nói, thông thường có cho đi mới có nhận lại, sau khi hiến tế tinh huyết, Huyết Ma Thượng Tôn có thể đảm bảo cả đời chúng tôi không bị bệnh tật”.

“Thật ra chẳng phải người dân chúng tôi chỉ cầu mong bình an sao?”

Thừa Tư Tư cũng xem Tiêu Chính Văn thành một người bình thường.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã lĩnh hội được Quy Chân, chỉ cần không sử dụng võ thì chẳng khác nào người bình thường.

“Tư Tư, người này là ai?”

Nói rồi một người đàn ông trẻ tuổi sải bước đi đến, vô cùng nhiệt tình chào Thừa Tư Tư.

“Anh đẹp trai này vừa từ Đông Vực đến, tôi đang hỏi anh ta có cần đến điện thánh Huyết Ma với chúng ta không thôi”, Thừa Tư Tư mỉm cười nói.

Nhưng người đàn ông đó bỗng chốc sững sờ sau khi nhìn rõ vẻ ngoài của Tiêu Chính Văn.

Anh ta tên là Quách Xuân Dương, cũng mới vừa đến vùng ngoài lãnh thổ từ thế tục sau khi linh khí khôi phục.

Anh ta quá quen với khuôn mặt của Tiêu Chính Văn, hơn nữa trước đó anh ta là người Hoa Quốc nên đã từng nghe đến đại danh của vua Bắc Lương.

“Anh… anh là… anh là vua…”

Không để Quách Xuân Dương nói hết câu, Thừa Tư Tư ngắt lời: “Anh tên gì?”

“Tôi họ Tiêu, tên Tiêu Thiên Sách”, Tiêu Chính Văn nhìn Quách Xuân Dương, cơ người Quách Xuân Dương run rẩy như bị điện giật, sau đó cười gật đầu với Tiêu Chính Văn.

“Nghe tên của anh chắc là người Hoa Quốc nhỉ? Vừa lúc chúng tôi cũng đến từ Hoa Quốc, mọi người cùng hỗ trợ lẫn nhau”.

Thừa Tư Tư mỉm cười nói.

Thật ra Thừa Tư Tư cũng từ thế tục đến ngoài lãnh thổ, chỉ là từ sau khi cô ta đến Bắc Vực, trên người cũng có dấu màu đỏ đó.

Thế nên cũng bị nhốt ở Bắc Vực, không dám ra khỏi nơi này.

“Cô cũng là người Hoa Quốc ư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Phải!”

Nói đến đây ánh mắt Thừa Tư Tư hiện lên vẻ ưu phiền nói: “Chẳng qua chúng tôi đã bị vây chặt ở đây rồi, có thể không bao giờ quay về được nữa…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom