Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2098-2100
Chương 2098: Mượn dao giết người
“Hắn vừa lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn chưa đến một tháng, thực lực, cảnh giới mấy ngày nay chắc hẳn chưa tiến bộ nhiều, nếu các vị đến tìm Tiêu Chính Văn ngay bây giờ, có lẽ còn có thể đánh thắng hắn”.
Tư Mã Tư lạnh lùng nhìn ba người, ánh mắt đó như thể đang nhìn ba người chết.
“Tư Mã Tư, anh nói gì?”, quanh người Tư Mã Minh Nhuệ bỗng toát ra sát khí.
Rõ ràng Tư Mã Tư đang chế giễu ba người họ.
“Tôi nói nếu đến muộn chút nữa thì có thể ba người sẽ không còn đường quay về, so với việc đánh mất Thánh Huyết Đế Tuấn, chết trong tay hắn càng làm nhà họ Tư Mã mất mặt đấy”, Tư Mã Tư lạnh lùng nói.
“Chết?”
Ba người ngửa đầu bật cười cùng lúc như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay.
“Trong số chúng tôi người có thực lực yếu nhất cũng đã ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, chọn bừa ra một người cũng có thể uy hiếp cả thế tục, huống gì ba người chúng tôi đi cùng nhau?”
“Tư Mã Tư, thật ra phép khích tướng không dùng như anh đâu, nếu đã nói khoác thì cũng phải đáng tin chút chứ”.
Tư Mã Minh Nhuệ khinh thường nói.
Cho dù Tiêu Chính Văn lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn nhưng dù sao thời gian quá ngắn, dù có muốn đột phá nhanh chóng thì bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới đột phá đến cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi.
Chỉ một con gà cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, đừng nói là khiêu khích ba người họ, dù là Tư Mã Nguyệt – người có thực lực yếu nhất trong số họ chỉ cần giơ một ngón tay ra cũng có thể ép Tiêu Chính Văn thành bã.
“Được thôi, nếu các vị đã muốn đi chết như thế thì không thể trách Tư Mã Tư tôi không nhắc trước, đến lúc đó đừng hối hận”.
Tư Mã Tư cười nhạo nói.
“Tư Mã Tư, trước tiên chúng ta thẳng thắn nói với nhau, nếu chúng ta tra ra được giữa anh và Tiêu Chính Văn từng có giao dịch gì thật thì khi chúng tôi quay về chính là ngày chết của anh”.
Tư Mã Nguyệt lạnh lùng nói.
Thật ra từ trước đến nay tranh đấu nội bộ của nhà họ Tư Mã rất khốc liệt, nhưng tranh đấu một mình khó tránh khỏi thực lực mỏng manh, thế nên các chi phụ cũng sẽ kết liên minh với nhau.
Đám người Tư Mã Nguyệt lần lượt là các thế tử của ba phân chi lớn, mà Tư Mã Tư và Tư Mã Lôi trước giờ có mối quan hệ rất tốt với nhau, thế nên thật ra cái chết của Tư Mã Lôi là một đòn giáng nặng nề với Tư Mã Tư.
Vốn dĩ đây chính là thời cơ tốt nhất để đám người Tư Mã Nguyệt loại bỏ Tư Mã Tư.
Nhưng ba người họ lại quá xem thường người khác, thế nên ngược lại bị Tư Mã Tư nắm lấy cơ hội chuyển bại thành thắng, lúc này Tư Mã Tư ngược lại thầm cầu nguyện Tiêu Chính Văn có thể giết chết ba tên đối thủ đáng chết này.
“Vậy thì tốt, tôi đang đợi các người đến lấy đầu tôi này”, Tư Mã Tư cười khẩy, sau đó ngồi khoanh chân lại như không có ai.
Đám người Tư Mã Nguyệt lạnh lùng nhìn Tư Mã Tư rồi biến thành một luồng sáng.
Đến khi đám người Tư Mã Nguyệt đi xa, một ông lão trong khu rừng rậm phía sau Tư Mã Tư mới bước ra.
Ông lão đầu tóc bạc trắng, bộ râu trắng muốt bay trước ngực, toát ra khí tức tiên nhân.
Nhất là đôi mắt đó của ông lão trong như nước như có thể nhìn thấu vạn vật.
“Cậu Tư Mã, Tiêu Chính Văn đó đúng như cậu nói thật sao?”, ông lão chậm rãi hỏi.
“Hôm đó tôi có mặt ở đó, cũng may người đánh nhau với tôi là Võ Anh Hào, nếu không ông nghĩ lúc này tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với ông à?”, Tư Mã Tư nghĩ lại mà sợ nói.
“Nếu như cậu nói thật thì cảnh giới đã không còn trói buộc gì với Tiêu Chính Văn nữa rồi, hay nói cách khác, dưới Đế Cảnh không ai có thể khống chế được cậu ta”.
Nói đến đây, ông lão khẽ thở dài.
“Không chỉ tôi có cảm giác này mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng nghĩ thế, Tiêu Chính Văn không phải là người mà chúng ta có thể đánh thắng, ít nhất hiện giờ không thể”, Tư Mã Tư nghiêm túc nói.
“Nếu đã thế cậu còn bảo đồng môn đến đó đâm đầu vào chỗ chết?”, ông lão nhíu mày nhìn Tư Mã Tư.
“Hừ! Chúng cũng được xem là đồng môn của tôi à? Tôi nghĩ chúng lúc nào cũng mong tôi chết, tôi cần gì phải để tâm đến đồng môn như thế”.
“Huống hồ sau khi chúng chết, tôi cũng có thể được chia một chút tài nguyên vốn dĩ thuộc về chúng, cũng đáng làm mà”, ánh mắt Tư Mã Tư lóe lên tia sắc bén.
Chương 2099: Không có khả năng
Ông lão khẽ nhíu mày:” Bây giờ giữa các hoàng tộc đã rạn nứt, thân là thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã, cậu Tư Mã có vẻ càng quan tâm đến đấu tranh nội bộ”.
Tư Mã Tư không cho là đúng nói: “Tranh đấu nội bộ? Không phải họ ép tôi sao? Tôi và Tư Mã Lôi làm gì sai? Gia tộc đều không trọng dụng chúng tôi”.
“Ra vẻ bồi dưỡng tôi nhưng thật ra lại đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm, Tư Mã Lôi luôn vào sinh ra tử vì nhà họ Tư Mã, kết quả thì sao?”
“Chết thảm ở thế tục thì đã đành, ngược lại còn phải mang cái danh tội nhân, lẽ nào những người như chúng tôi sinh ra đã đáng chết thế sao? Chuyện mấy trăm năm trước đó vốn dĩ là do lỗi của đời trước, có liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ?”
“Tư Mã Minh Nhuệ không phải muốn ra vẻ anh hùng sao? Được thôi, cứ để hắn đi tìm Tiêu Chính Văn, cho dù hắn và Tiêu Chính Văn ai thắng ai thua đều loại bỏ tai họa thay tôi”.
Thấy cảm xúc Tư Mã Tư bỗng trở nên kích động lạ thường, ông lão cũng chỉ đành thở dài nói: “Cậu Tư Mã, cậu đừng quên thật ra cậu được tông môn chúng ta đào tạo ra, tương lai sẽ tiếp quản nhà họ Tư Mã”.
“Mà một nhà họ Tư Mã suy tàn có ý nghĩa gì với tông môn chúng ta?”
“Nếu Tiêu Chính Văn đó có thực lực đánh với Tư Mã Siêu thì ba người họ đi như thế chắc chắn là lành ít dữ nhiều, đây đồng nghĩa với việc khiến nhà họ Tư Mã yếu dần đi”.
Nhưng Tư Mã Tư chỉ lạnh lùng đáp lại nỗi khổ tâm của ông lão: “Chúng ư? Tôi nghĩ không lâu nữa, Tư Mã Siêu cũng sẽ chủ động đi tìm đến cái chết đấy”.
“Nếu bốn người bọn chúng đều chết trong tay Tiêu Chính Văn lại có lợi rất lớn với tôi. Đến lúc đó trong thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã có mấy người có thể mạnh hơn tôi”.
“Đây không phải là kết quả chúng muốn sao?”
Tư Mã Tư ngửa đầu bật cười.
Nói ra thì sức chiến đấu và cảnh giới của đám người Tư Mã Minh Nhuệ quả thật vượt xa Tư Mã Tư, nhưng mấy người này lại chưa từng được hắn xem trọng.
Chẳng có nguyên nhân nào đặc biệt khác, mấy người này đều là những đóa hoa trong nhà kính, hoàn toàn không biết sự hiểm ác của thế gian.
Còn Tư Mã Siêu lại khác, người này không chỉ tâm cơ thâm sâu, khó lường, thực lực và khả năng lĩnh hội đều ở hơn hẳn hắn, có thể nói là một trong những hòn đá ngáng đường lớn nhất trên bước đường tiến về trước của Tư Mã Tư.
Hơn hai mươi năm trước, Tư Mã Siêu bị người nhà họ Khổng đưa đến chiến trường ngoài vũ trụ rèn luyện, thật ra là nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đã có thỏa thuận nào đó.
Tư Mã Siêu luôn được gia tộc âm thầm bồi dưỡng với tiêu chuẩn của người thừa kế.
Nếu không hắn cũng không thể đạt được cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu khi còn trẻ như vậy.
Cũng may Tư Mã Siêu luôn xem thường con cháu của nhà họ Tư Mã khác, chưa bao giờ xem Tư Mã Tư là đối thủ của mình, nếu không Tư Mã Tư không thể sống đến hôm nay.
Hơn nữa nhà họ Tư Mã lại liên tiếp chịu thiệt trong tay Tiêu Chính Văn, vậy thì cách tốt nhất để chứng minh thực lực của mình là loại bỏ Tiêu Chính Văn, Tư Mã Siêu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lớn chứng tỏ bản thân này.
“Xem ra cậu Tư Mã đã có kế hoạch từ lâu rồi?”, ông lão quay sang nhìn Tư Mã Tư nói.
“Hai người họ chỉ cần gặp nhau chắc chắn sẽ là cục diện hai hổ tranh giành lẫn nhau, đến lúc đó tôi có thể ngư ông đắc lợi”.
Nói rồi Tư Mã Tư bật cười.
Lúc này đám người Tư Mã Minh Nhuệ đã đến trước con đường dẫn đến thế tục.
“Anh hai, Tư Mã Tư là người gian xảo quỷ quyệt, những lời anh ta nói lúc này rõ ràng là đang chọc tức chúng ta, em nghĩ vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Tư Mã Thành nhắc.
“Hừ! Hắn tính toán điều gì, anh biết rõ hơn hai người”, Tư Mã Minh Nhuệ nói.
Nói rồi Tư Mã Minh Nhuệ lấy một chiếc gương Bát Quái từ trong túi ra.
“Gương Bát Quái? Đây chẳng phải là vật lão tộc nhà họ Tư Mã dùng sao?”
Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành không khỏi ngạc nhiên.
Món đồ này là món đồ năm đó Tư Mã Ý nhặt được khi đánh nhau với Cát Lượng Khổng Minh ở Kỳ Sơn và đuổi theo đội quân thất bại của Cát Lượng Khổng Minh.
Nghe nói chiếc gương Bát Quái này rất huyền diệu, có thể nuốt chửng được cả sông hồ, càng có thiên biến vạn hóa.
“Anh hai, món đồ này là bảo vật gia truyền của nhà họ Tư Mã, người đời sau của Cát Lượng Khổng Minh đòi lại vô số lần nhưng ông ta không trả, anh…”
“Đây là ông ba tặng cho anh, yên tâm đi”.
Tư Mã Minh Nhuệ đắc ý nói: “Dù anh không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của chiếc gương Bát Quái này, nhưng đánh với một tiểu bối thế tục thì chắc không có vấn đề gì”.
Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành không hề nghi ngờ gì lời nói của Tư Mã Minh Nhuệ, nghe nói trong chiếc gương Bát Quái này có càn khôn vô hạn, năm đó Cát Lượng Khổng Minh tiêu hao hết sức lực cả đời để dung hòa rất nhiều trận pháp vào trong chiếc gương này.
Ngay cả người đời sau của Khổng Minh cũng không thể phục chế lại y hệt như trước.
Năm đó Tư Mã Viêm đã thu phục cả Giang Đông bằng chiếc gương Bát Quái này.
“Với chiếc gương Bát Quái này, Tiêu Chính Văn muốn không chết cũng khó”.
Tư Mã Thành cười mỉa nói.
“Ừ, trừ khi là người có cảnh giới như Tư Mã Siêu, nhưng chỉ một Tiêu Chính Văn sao lại có thể so được với Tư Mã Siêu chứ?”
Nghĩ cũng biết hoàn toàn không có khả năng này.
Chương 2100: Khó xử
Ít nhất theo ba người họ nghĩ, Tư Mã Siêu chính là sự tồn tại hệt như yêu quái, thiên tài như vậy ở ngoài lãnh thổ đã ít, thì thế tục càng không có khả năng.
“Đi thôi, trước hết bắt sống Tiêu Chính Văn, sau khi hỏi ra chứng cứ từ hắn thì đi tính sổ với Tư Mã Tư, đến lúc đó anh muốn xem hắn còn có gì để nói”.
Nói rồi Tư Mã Minh Nhuệ sải bước đi vào con đường đó.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã đến dưới chân núi quặng ở phía tây bắc, bây giờ ông chủ núi quặng đã chết.
Nhưng lãnh đạo cấp cao của công ty khai thác quặng đa quốc gia này cũng lập tức đến chịu tội với anh em Lý Uy.
Bất kể chuyện này có liên quan đến trụ sở chính hay không, nhưng câu nói trước đó của Tiêu Chính Văn lại khiến cả thế giới phải chấn động, khiến mọi người đều sợ đến vỡ mật.
Không chỉ có địa vị của người Hoa Quốc ở nước ngoài tăng lên mà ngay cả không ít các công ty hợp tác với Hoa Quốc cũng bắt đầu tự kiểm điểm, đồng loạt tặng quà bồi thường xin lỗi cho những hành động chèn ép nhân viên Hoa Quốc trước đây.
Lúc này ông chủ của công ty khai thác quặng này đang quỳ trước cửa một quán trà, đằng sau ông ta còn mười mấy lãnh đạo cấp cao của công ty từ nước ngoài đến cũng đồng loạt quỳ ở đó.
“Vua Bắc Lương, họ đã quỳ hơn ba tiếng rồi, tôi nghĩ chi bằng…”
“Cứ để họ quỳ ở đó, đây là những gì họ nên làm, hơn nữa từ nay về sau ông phải nhớ người Hoa Quốc bao giờ cũng cao quý, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể liên hệ thẳng với tôi hoặc Hắc Băng Đài”.
“Đừng sợ thế lực sau lưng đối phương, bất kể là ai cũng không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
“Vâng! Vua Bắc Lương, cậu yên tâm, tôi sẽ khắc ghi lời cậu nói vào lòng”, Lý Uy ưỡn thẳng ngực nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó dặn dò vài câu rồi đứng lên về đến điện Thần Long.
“Long Vương, vậy những người ngoài cửa kia thì thế nào?”, Long Hình bước đến nhỏ giọng hỏi.
“Họ? Cứ để họ quỳ đi, ai dám đứng lên trước buổi trưa ngày mai thì giết không tha. Còn về việc bồi thường thì bảo họ tự cân nhắc, nếu không thể khiến người dân Hoa Quốc hài lòng, họ nên biết rõ hậu quả”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn xoay người đi khỏi quán trà.
Hai anh em Lý Uy nhìn nhau cũng cười khổ.
Lúc này những người đang quỳ ở ngoài cửa, nếu đổi lại trước đây chọn bừa ra một người thì cũng đều là người ở địa vị cao chót vót cả đời họ cũng không thể với tới.
Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn quỳ ở trước cổng chỉ để xin lỗi hai anh em họ.
“Mọi chuyện đều nhờ vua Bắc Lương, xem ra chúng ta kiên trì vậy là đúng”, Lý Uy bùi ngùi nói.
Đến khi Tiêu Chính Văn đi một lúc lâu, hai anh em Lý Uy mới ra khỏi quán trà, Andrew đang quỳ ở cửa ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lý Uy.
Hiển nhiên hắn sợ hãi trước những lời nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần hắn đưa ra điều kiện khiến anh em Lý Uy cảm thấy bất mãn, hắn và người nhà của hắn sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
“Anh em này, không không, vị đại gia này, vừa rồi anh Tiêu nói bảo tôi đền bù tổn thất cho hai vị, không biết hai vị…”
Andrew gượng cười, cung kính nói.
“Chuyện này…”, Lý Uy cũng hơi khó xử, dù sao ngay cả vua Bắc Lương cũng đã nhúng tay vào chuyện này, nếu ra giá quá thấp chẳng phải không nể mặt vua Bắc Lương sao.
Nhưng ra giá quá cao, anh ta lại lo lắng.
“Anh Lý, anh thấy thế này được không? Tôi có thể đưa cho anh ba tỷ đôla làm phí bồi thường tổn thất tinh thần cho hai người, sau đó cho anh ba mươi phần trăm cổ phần công ty xem như là phí đã làm anh mất việc, anh xem…”
“Hả gì? Ba tỷ đô la?”, Lý Uy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại đưa ra cái giá cao đến thế.
“Nếu anh thấy ít chúng tôi có thể thêm nữa, chỉ cần anh hài lòng, bất kể là điều kiện gì chúng tôi đều không từ chối”, Andrew lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
“Hắn vừa lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn chưa đến một tháng, thực lực, cảnh giới mấy ngày nay chắc hẳn chưa tiến bộ nhiều, nếu các vị đến tìm Tiêu Chính Văn ngay bây giờ, có lẽ còn có thể đánh thắng hắn”.
Tư Mã Tư lạnh lùng nhìn ba người, ánh mắt đó như thể đang nhìn ba người chết.
“Tư Mã Tư, anh nói gì?”, quanh người Tư Mã Minh Nhuệ bỗng toát ra sát khí.
Rõ ràng Tư Mã Tư đang chế giễu ba người họ.
“Tôi nói nếu đến muộn chút nữa thì có thể ba người sẽ không còn đường quay về, so với việc đánh mất Thánh Huyết Đế Tuấn, chết trong tay hắn càng làm nhà họ Tư Mã mất mặt đấy”, Tư Mã Tư lạnh lùng nói.
“Chết?”
Ba người ngửa đầu bật cười cùng lúc như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay.
“Trong số chúng tôi người có thực lực yếu nhất cũng đã ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, chọn bừa ra một người cũng có thể uy hiếp cả thế tục, huống gì ba người chúng tôi đi cùng nhau?”
“Tư Mã Tư, thật ra phép khích tướng không dùng như anh đâu, nếu đã nói khoác thì cũng phải đáng tin chút chứ”.
Tư Mã Minh Nhuệ khinh thường nói.
Cho dù Tiêu Chính Văn lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn nhưng dù sao thời gian quá ngắn, dù có muốn đột phá nhanh chóng thì bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới đột phá đến cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi.
Chỉ một con gà cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, đừng nói là khiêu khích ba người họ, dù là Tư Mã Nguyệt – người có thực lực yếu nhất trong số họ chỉ cần giơ một ngón tay ra cũng có thể ép Tiêu Chính Văn thành bã.
“Được thôi, nếu các vị đã muốn đi chết như thế thì không thể trách Tư Mã Tư tôi không nhắc trước, đến lúc đó đừng hối hận”.
Tư Mã Tư cười nhạo nói.
“Tư Mã Tư, trước tiên chúng ta thẳng thắn nói với nhau, nếu chúng ta tra ra được giữa anh và Tiêu Chính Văn từng có giao dịch gì thật thì khi chúng tôi quay về chính là ngày chết của anh”.
Tư Mã Nguyệt lạnh lùng nói.
Thật ra từ trước đến nay tranh đấu nội bộ của nhà họ Tư Mã rất khốc liệt, nhưng tranh đấu một mình khó tránh khỏi thực lực mỏng manh, thế nên các chi phụ cũng sẽ kết liên minh với nhau.
Đám người Tư Mã Nguyệt lần lượt là các thế tử của ba phân chi lớn, mà Tư Mã Tư và Tư Mã Lôi trước giờ có mối quan hệ rất tốt với nhau, thế nên thật ra cái chết của Tư Mã Lôi là một đòn giáng nặng nề với Tư Mã Tư.
Vốn dĩ đây chính là thời cơ tốt nhất để đám người Tư Mã Nguyệt loại bỏ Tư Mã Tư.
Nhưng ba người họ lại quá xem thường người khác, thế nên ngược lại bị Tư Mã Tư nắm lấy cơ hội chuyển bại thành thắng, lúc này Tư Mã Tư ngược lại thầm cầu nguyện Tiêu Chính Văn có thể giết chết ba tên đối thủ đáng chết này.
“Vậy thì tốt, tôi đang đợi các người đến lấy đầu tôi này”, Tư Mã Tư cười khẩy, sau đó ngồi khoanh chân lại như không có ai.
Đám người Tư Mã Nguyệt lạnh lùng nhìn Tư Mã Tư rồi biến thành một luồng sáng.
Đến khi đám người Tư Mã Nguyệt đi xa, một ông lão trong khu rừng rậm phía sau Tư Mã Tư mới bước ra.
Ông lão đầu tóc bạc trắng, bộ râu trắng muốt bay trước ngực, toát ra khí tức tiên nhân.
Nhất là đôi mắt đó của ông lão trong như nước như có thể nhìn thấu vạn vật.
“Cậu Tư Mã, Tiêu Chính Văn đó đúng như cậu nói thật sao?”, ông lão chậm rãi hỏi.
“Hôm đó tôi có mặt ở đó, cũng may người đánh nhau với tôi là Võ Anh Hào, nếu không ông nghĩ lúc này tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với ông à?”, Tư Mã Tư nghĩ lại mà sợ nói.
“Nếu như cậu nói thật thì cảnh giới đã không còn trói buộc gì với Tiêu Chính Văn nữa rồi, hay nói cách khác, dưới Đế Cảnh không ai có thể khống chế được cậu ta”.
Nói đến đây, ông lão khẽ thở dài.
“Không chỉ tôi có cảm giác này mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng nghĩ thế, Tiêu Chính Văn không phải là người mà chúng ta có thể đánh thắng, ít nhất hiện giờ không thể”, Tư Mã Tư nghiêm túc nói.
“Nếu đã thế cậu còn bảo đồng môn đến đó đâm đầu vào chỗ chết?”, ông lão nhíu mày nhìn Tư Mã Tư.
“Hừ! Chúng cũng được xem là đồng môn của tôi à? Tôi nghĩ chúng lúc nào cũng mong tôi chết, tôi cần gì phải để tâm đến đồng môn như thế”.
“Huống hồ sau khi chúng chết, tôi cũng có thể được chia một chút tài nguyên vốn dĩ thuộc về chúng, cũng đáng làm mà”, ánh mắt Tư Mã Tư lóe lên tia sắc bén.
Chương 2099: Không có khả năng
Ông lão khẽ nhíu mày:” Bây giờ giữa các hoàng tộc đã rạn nứt, thân là thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã, cậu Tư Mã có vẻ càng quan tâm đến đấu tranh nội bộ”.
Tư Mã Tư không cho là đúng nói: “Tranh đấu nội bộ? Không phải họ ép tôi sao? Tôi và Tư Mã Lôi làm gì sai? Gia tộc đều không trọng dụng chúng tôi”.
“Ra vẻ bồi dưỡng tôi nhưng thật ra lại đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm, Tư Mã Lôi luôn vào sinh ra tử vì nhà họ Tư Mã, kết quả thì sao?”
“Chết thảm ở thế tục thì đã đành, ngược lại còn phải mang cái danh tội nhân, lẽ nào những người như chúng tôi sinh ra đã đáng chết thế sao? Chuyện mấy trăm năm trước đó vốn dĩ là do lỗi của đời trước, có liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ?”
“Tư Mã Minh Nhuệ không phải muốn ra vẻ anh hùng sao? Được thôi, cứ để hắn đi tìm Tiêu Chính Văn, cho dù hắn và Tiêu Chính Văn ai thắng ai thua đều loại bỏ tai họa thay tôi”.
Thấy cảm xúc Tư Mã Tư bỗng trở nên kích động lạ thường, ông lão cũng chỉ đành thở dài nói: “Cậu Tư Mã, cậu đừng quên thật ra cậu được tông môn chúng ta đào tạo ra, tương lai sẽ tiếp quản nhà họ Tư Mã”.
“Mà một nhà họ Tư Mã suy tàn có ý nghĩa gì với tông môn chúng ta?”
“Nếu Tiêu Chính Văn đó có thực lực đánh với Tư Mã Siêu thì ba người họ đi như thế chắc chắn là lành ít dữ nhiều, đây đồng nghĩa với việc khiến nhà họ Tư Mã yếu dần đi”.
Nhưng Tư Mã Tư chỉ lạnh lùng đáp lại nỗi khổ tâm của ông lão: “Chúng ư? Tôi nghĩ không lâu nữa, Tư Mã Siêu cũng sẽ chủ động đi tìm đến cái chết đấy”.
“Nếu bốn người bọn chúng đều chết trong tay Tiêu Chính Văn lại có lợi rất lớn với tôi. Đến lúc đó trong thế hệ trẻ nhà họ Tư Mã có mấy người có thể mạnh hơn tôi”.
“Đây không phải là kết quả chúng muốn sao?”
Tư Mã Tư ngửa đầu bật cười.
Nói ra thì sức chiến đấu và cảnh giới của đám người Tư Mã Minh Nhuệ quả thật vượt xa Tư Mã Tư, nhưng mấy người này lại chưa từng được hắn xem trọng.
Chẳng có nguyên nhân nào đặc biệt khác, mấy người này đều là những đóa hoa trong nhà kính, hoàn toàn không biết sự hiểm ác của thế gian.
Còn Tư Mã Siêu lại khác, người này không chỉ tâm cơ thâm sâu, khó lường, thực lực và khả năng lĩnh hội đều ở hơn hẳn hắn, có thể nói là một trong những hòn đá ngáng đường lớn nhất trên bước đường tiến về trước của Tư Mã Tư.
Hơn hai mươi năm trước, Tư Mã Siêu bị người nhà họ Khổng đưa đến chiến trường ngoài vũ trụ rèn luyện, thật ra là nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đã có thỏa thuận nào đó.
Tư Mã Siêu luôn được gia tộc âm thầm bồi dưỡng với tiêu chuẩn của người thừa kế.
Nếu không hắn cũng không thể đạt được cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu khi còn trẻ như vậy.
Cũng may Tư Mã Siêu luôn xem thường con cháu của nhà họ Tư Mã khác, chưa bao giờ xem Tư Mã Tư là đối thủ của mình, nếu không Tư Mã Tư không thể sống đến hôm nay.
Hơn nữa nhà họ Tư Mã lại liên tiếp chịu thiệt trong tay Tiêu Chính Văn, vậy thì cách tốt nhất để chứng minh thực lực của mình là loại bỏ Tiêu Chính Văn, Tư Mã Siêu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lớn chứng tỏ bản thân này.
“Xem ra cậu Tư Mã đã có kế hoạch từ lâu rồi?”, ông lão quay sang nhìn Tư Mã Tư nói.
“Hai người họ chỉ cần gặp nhau chắc chắn sẽ là cục diện hai hổ tranh giành lẫn nhau, đến lúc đó tôi có thể ngư ông đắc lợi”.
Nói rồi Tư Mã Tư bật cười.
Lúc này đám người Tư Mã Minh Nhuệ đã đến trước con đường dẫn đến thế tục.
“Anh hai, Tư Mã Tư là người gian xảo quỷ quyệt, những lời anh ta nói lúc này rõ ràng là đang chọc tức chúng ta, em nghĩ vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Tư Mã Thành nhắc.
“Hừ! Hắn tính toán điều gì, anh biết rõ hơn hai người”, Tư Mã Minh Nhuệ nói.
Nói rồi Tư Mã Minh Nhuệ lấy một chiếc gương Bát Quái từ trong túi ra.
“Gương Bát Quái? Đây chẳng phải là vật lão tộc nhà họ Tư Mã dùng sao?”
Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành không khỏi ngạc nhiên.
Món đồ này là món đồ năm đó Tư Mã Ý nhặt được khi đánh nhau với Cát Lượng Khổng Minh ở Kỳ Sơn và đuổi theo đội quân thất bại của Cát Lượng Khổng Minh.
Nghe nói chiếc gương Bát Quái này rất huyền diệu, có thể nuốt chửng được cả sông hồ, càng có thiên biến vạn hóa.
“Anh hai, món đồ này là bảo vật gia truyền của nhà họ Tư Mã, người đời sau của Cát Lượng Khổng Minh đòi lại vô số lần nhưng ông ta không trả, anh…”
“Đây là ông ba tặng cho anh, yên tâm đi”.
Tư Mã Minh Nhuệ đắc ý nói: “Dù anh không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của chiếc gương Bát Quái này, nhưng đánh với một tiểu bối thế tục thì chắc không có vấn đề gì”.
Tư Mã Nguyệt và Tư Mã Thành không hề nghi ngờ gì lời nói của Tư Mã Minh Nhuệ, nghe nói trong chiếc gương Bát Quái này có càn khôn vô hạn, năm đó Cát Lượng Khổng Minh tiêu hao hết sức lực cả đời để dung hòa rất nhiều trận pháp vào trong chiếc gương này.
Ngay cả người đời sau của Khổng Minh cũng không thể phục chế lại y hệt như trước.
Năm đó Tư Mã Viêm đã thu phục cả Giang Đông bằng chiếc gương Bát Quái này.
“Với chiếc gương Bát Quái này, Tiêu Chính Văn muốn không chết cũng khó”.
Tư Mã Thành cười mỉa nói.
“Ừ, trừ khi là người có cảnh giới như Tư Mã Siêu, nhưng chỉ một Tiêu Chính Văn sao lại có thể so được với Tư Mã Siêu chứ?”
Nghĩ cũng biết hoàn toàn không có khả năng này.
Chương 2100: Khó xử
Ít nhất theo ba người họ nghĩ, Tư Mã Siêu chính là sự tồn tại hệt như yêu quái, thiên tài như vậy ở ngoài lãnh thổ đã ít, thì thế tục càng không có khả năng.
“Đi thôi, trước hết bắt sống Tiêu Chính Văn, sau khi hỏi ra chứng cứ từ hắn thì đi tính sổ với Tư Mã Tư, đến lúc đó anh muốn xem hắn còn có gì để nói”.
Nói rồi Tư Mã Minh Nhuệ sải bước đi vào con đường đó.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã đến dưới chân núi quặng ở phía tây bắc, bây giờ ông chủ núi quặng đã chết.
Nhưng lãnh đạo cấp cao của công ty khai thác quặng đa quốc gia này cũng lập tức đến chịu tội với anh em Lý Uy.
Bất kể chuyện này có liên quan đến trụ sở chính hay không, nhưng câu nói trước đó của Tiêu Chính Văn lại khiến cả thế giới phải chấn động, khiến mọi người đều sợ đến vỡ mật.
Không chỉ có địa vị của người Hoa Quốc ở nước ngoài tăng lên mà ngay cả không ít các công ty hợp tác với Hoa Quốc cũng bắt đầu tự kiểm điểm, đồng loạt tặng quà bồi thường xin lỗi cho những hành động chèn ép nhân viên Hoa Quốc trước đây.
Lúc này ông chủ của công ty khai thác quặng này đang quỳ trước cửa một quán trà, đằng sau ông ta còn mười mấy lãnh đạo cấp cao của công ty từ nước ngoài đến cũng đồng loạt quỳ ở đó.
“Vua Bắc Lương, họ đã quỳ hơn ba tiếng rồi, tôi nghĩ chi bằng…”
“Cứ để họ quỳ ở đó, đây là những gì họ nên làm, hơn nữa từ nay về sau ông phải nhớ người Hoa Quốc bao giờ cũng cao quý, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể liên hệ thẳng với tôi hoặc Hắc Băng Đài”.
“Đừng sợ thế lực sau lưng đối phương, bất kể là ai cũng không thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
“Vâng! Vua Bắc Lương, cậu yên tâm, tôi sẽ khắc ghi lời cậu nói vào lòng”, Lý Uy ưỡn thẳng ngực nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó dặn dò vài câu rồi đứng lên về đến điện Thần Long.
“Long Vương, vậy những người ngoài cửa kia thì thế nào?”, Long Hình bước đến nhỏ giọng hỏi.
“Họ? Cứ để họ quỳ đi, ai dám đứng lên trước buổi trưa ngày mai thì giết không tha. Còn về việc bồi thường thì bảo họ tự cân nhắc, nếu không thể khiến người dân Hoa Quốc hài lòng, họ nên biết rõ hậu quả”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn xoay người đi khỏi quán trà.
Hai anh em Lý Uy nhìn nhau cũng cười khổ.
Lúc này những người đang quỳ ở ngoài cửa, nếu đổi lại trước đây chọn bừa ra một người thì cũng đều là người ở địa vị cao chót vót cả đời họ cũng không thể với tới.
Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn quỳ ở trước cổng chỉ để xin lỗi hai anh em họ.
“Mọi chuyện đều nhờ vua Bắc Lương, xem ra chúng ta kiên trì vậy là đúng”, Lý Uy bùi ngùi nói.
Đến khi Tiêu Chính Văn đi một lúc lâu, hai anh em Lý Uy mới ra khỏi quán trà, Andrew đang quỳ ở cửa ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lý Uy.
Hiển nhiên hắn sợ hãi trước những lời nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần hắn đưa ra điều kiện khiến anh em Lý Uy cảm thấy bất mãn, hắn và người nhà của hắn sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
“Anh em này, không không, vị đại gia này, vừa rồi anh Tiêu nói bảo tôi đền bù tổn thất cho hai vị, không biết hai vị…”
Andrew gượng cười, cung kính nói.
“Chuyện này…”, Lý Uy cũng hơi khó xử, dù sao ngay cả vua Bắc Lương cũng đã nhúng tay vào chuyện này, nếu ra giá quá thấp chẳng phải không nể mặt vua Bắc Lương sao.
Nhưng ra giá quá cao, anh ta lại lo lắng.
“Anh Lý, anh thấy thế này được không? Tôi có thể đưa cho anh ba tỷ đôla làm phí bồi thường tổn thất tinh thần cho hai người, sau đó cho anh ba mươi phần trăm cổ phần công ty xem như là phí đã làm anh mất việc, anh xem…”
“Hả gì? Ba tỷ đô la?”, Lý Uy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại đưa ra cái giá cao đến thế.
“Nếu anh thấy ít chúng tôi có thể thêm nữa, chỉ cần anh hài lòng, bất kể là điều kiện gì chúng tôi đều không từ chối”, Andrew lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
Bình luận facebook