Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2091-2093
Chương 2091: Đột phá Nhân Hoàng
Cardi vừa nói xong, dường như cả bầu trời sụp xuống, bao trùm toàn bộ Long Các.
Đám người Long Thất bao quanh Thiên Tử, cảnh giác nhìn Cardi trên không trung.
“Lui ra!”
Thiên Tử bình tĩnh nói, sau đó bình thản bước ra khỏi đại điện, đến trung tâm quảng trường Long Các, đứng với dáng vẻ kiêu ngạo.
Khi ánh mắt của Cardi và Thiên Tử chạm vào nhau, hắn chỉ thấy được sự quyết đoán trong ánh mắt của Thiên Tử.
Thân là Thiên Tử Hoa Quốc, trên lạy trời đất, dưới lạy bố mẹ, cho dù bị đánh đến thịt nát xương tan, cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước bất kỳ ai!
“Anh!”, Cardi lạnh lùng nhìn Thiên Tử, sát khí ngưng tụ lại xung quanh hắn.
Nhưng Thiên Tử không hề sợ hãi, mà nhìn Cardi, nói: “Ba trăm năm trước, cả thiên hạ quỳ gối dưới uy lực của Hoa Quốc chúng tôi, ba trăm năm sau, đám nô lệ Âu Lục các người cũng đừng hòng khiến Hoa Quốc quy phục!".
Lời nói của Thiên Tử đại diện cho cả Hoa Quốc, đó cũng là tiếng lòng của người dân Hoa Quốc.
Người dân Hoa Quốc sao lại phải phục tùng vài tên nô lệ Âu lục!
Lúc này, trong hầm mỏ phía tây bắc truyền ra lời nói của Thiên Tử, hai anh em Lý Uy đều vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, thậm chí cho dù bọn họ chết thì cũng chẳng ai biết bọn họ là ai!
Nhưng họ cũng là con cháu của rồng!
Sao có thể phục tùng Âu Lục!
“Hừ! Không phục tùng thì sao? Trên đất Hoa Quốc không nên còn ai sống nữa!”, Locke đột nhiên ra tay, đập vỡ loa đài truyền hình trên hầm mỏ.
Bill đi về phía anh em Lý Uy với nụ cười hung hãn, ánh mắt phóng túng của hắn đã nói lên tất cả.
Lý Thi Thi khẽ nhắm mắt lại, dù có chết, cô ấy cũng sẽ không để hai tên nô lệ Âu Lục này làm ô uế mình.
Đúng lúc này, một luồng khí tức cuồng bạo đột nhiên phóng về phía tây bắc. Tiêu Chính Văn bước xuống, mặc dù vẫn chưa bước ra khỏi thông đạo, nhưng giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền đến rất rõ ràng.
“Kẻ nào dám xúc phạm người dân Hoa Quốc đều sẽ phải chết!”
Locke và Bill cũng nghe thấy giọng nói này, đồng thời quay lại nhìn.
Ngay khi bọn họ vừa quay đầu lại, hơn chục đạo huyết quang đã phóng đến trước mặt bọn họ.
Mười mấy tên vệ sĩ áo đen phía sau nổ tung thành vô số mảnh thịt vụn.
“Chỉ là đám nô lệ mà cũng dám hung hăng trên lãnh địa Hoa Quốc! Thật đáng chết!”
Vừa dứt lời, một đạo huyết quang lại phóng ra, dòng máu nóng bắn khắp người khắp mặt Locke.
Cho đến khi chết, Bill cũng không thể tin tất cả những điều này là sự thật, Tiêu Chính Văn đã thực sự trở lại!
Locke ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên không trung, một bóng hình cường tráng từ không trung lao ra.
“Lũ nô lệ Âu Lục, tính mạng như lũ kiến mà cũng dám ức hiếp người dân Hoa Quốc ư?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến Locke quỳ gục xuống đất, cả người run lên, hắn thậm chí còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
“Tôi nói toàn bộ người trong Âu Lục đều như con chó rẻ rách, anh đồng ý không?”, Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên đầu Locke.
“Tôi… tôi đồng ý, tính mạng của người Âu Lục chúng tôi rẻ như chó! Không không không, mạng của chúng tôi không bằng con chó! Cầu xin anh, tha…”
“Rầm!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, đôi giày da của Tiêu Chính Văn đã giẫm nát đầu hắn.
“Kiến không có quyền nói chuyện!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước tới chỗ hai anh em đang há hốc mồm kinh ngạc, đưa tay đỡ họ dậy.
“Người dân Hoa Quốc, bất kể là ở đâu, đều là cao quý nhất. Sự kiên trì của hai người rất đáng quý!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người bước vào khoảng không, chỉ để lại còn lại hai anh em họ một bóng hình.
“Vua… vua Bắc Lương vừa tới cứu chúng ta ư?”, Lý Uy ngẩn người tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bóng người như xia chớp xuyên qua bầu trời đêm, phóng về phía Long Kinh.
“Dám yêu cầu Thiên Tử Hoa Quốc tạ tội? Gan chó cũng to thật đấy! Tôi muốn xem thử, trong Âu Lục, ai có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Hoa Quốc!”
Giọng nói này không chỉ vang dội khắp Hoa Quốc, mà còn vang dội cả thế giới!
Giọng nói đó giống như tiếng sét nổ bên tai mọi người, chấn động cả bầu trời!
“Hừ, chỉ là Nhân Vương cấp năm, ai cho anh can đảm nói ra những lời hỗn láo như vậy trước mặt quý tộc Âu Lục chứ?”, giọng nói của Cardi vang lên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cách Long Kinh chưa đầy trăm kilomet, khí thế của Tiêu Chính Văn tỏa ra, khuấy động mưa gió.
“Cậy mạnh hiếp yếu? Dám bảo Thiên Tử Hoa Quốc quỳ xuống tạ tội, các người lấy đâu ra dũng khí đấy hả?”
Vừa dứt lời, thân hình của Tiêu Chính Văn đã bay đến trên bầu trời Long Kinh.
Mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn, khí tức đều tăng lên một cấp bậc.
Nhân Vương cấp sáu!
Nhân Vương cấp bảy!
Nhân Vương cấp tám!
…
Mỗi một bước tiến lên, Tiêu Chính Văn sẽ đột phá một cảnh giới. Nhìn thấy cảnh này, Cardi và Odessa đều cau mày.
Mỗi bước tiến lên của Tiêu Chính Văn, hào quang xung quanh đều mạnh hơn.
Chương 2092: Quỳ gối
Bầu trời tràn ngập ánh sáng, vô số luồng ánh sáng đột nhiên bùng nổ sáng chói sau lưng Tiêu Chính Văn.
Nhân Hoàng!
Sắc mặt của đám người gia tộc Buckingho thay đổi đáng kể.
Trong mấy nghìn năm qua, có rất nhiều người vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng chưa có ai nhàn nhã như Tiêu Chính Văn.
Chỉ trong một bước, đã vượt qua cả một ranh giới to lớn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!
Rầm!
Tiêu Chính Văn lại tiến thêm một bước, khí tức của Nhân Hoàng cấp hai tỏa ra.
Chỉ một bước chân, Tiêu Chính Văn lại đột phá.
Tiêu Chính Văn luôn không đột phá, mà chỉ dừng lại ở Nhân Vương cấp năm, chính là để chờ lĩnh ngộ quy chân.
Nhưng khi Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được quy chân, cảnh giới hiện tại cũng như một tờ giấy dán cửa sổ, chỉ cần cọc vào sẽ xé rách.
“Bùm!”
Khí tức của Tiêu Chính Văn lại đột ngột thay đổi. Lúc này, ngay cả Cardi và Odesssa cũng choáng váng.
Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba khiến cả thế giới náo động.
Khí tức đáng sợ đó như thể muốn xé nát trời đất một phương, vô số luồng sáng xung quanh gần như làm mù mắt tất cả mọi người.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, Tiêu Chính Văn lại tiến thêm hai bước, cảnh giới đã dừng lại vững vàng ở Nhân Hoàng cấp năm.
“Chẳng phải các người nói muốn chúng tôi tạ lỗi sao? Thánh Huyết của Đế Tuấn vốn là của Hoa Quốc, vậy mà Âu lục các người vẫn muốn nhúng tay vào, vậy có phải các người nên xin lỗi Hoa Quốc không?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào.
“Anh… anh định làm gì?”, Cardi bị khí tức mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn trấn áp đến mức không thể ngẩng đầu lên, khó khăn lắm mới nói được vài từ.
“Chẳng thế nào cả! Tất cả người của Âu Lục và Mỹ Lục đều phải giảm rút ngắn tuổi thọ đi ba mươi năm! Để tăng thêm phước thọ cho người dân Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, trên đầu anh đột nhiên xuất hiện một hình thái cực âm dương khổng lồ, một luồng ánh sáng trắng phóng ra từ trung tâm thái cực âm dương.
Bỗng chốc, luồng ánh sáng đó quét sạch toàn bộ Âu Lục và Mỹ Lục.
Tất cả người Âu Lục và Mỹ Lục đều già đi ba mươi tuổi ngay lập tức.
Còn tất cả người dân Hoa Quốc đều tràn đầy sức sống trong chốc lát.
Ngay cả người già bệnh nặng cũng hồi phục ngay lập tức, dường như trẻ ra hai chục tuổi.
“Thế nào? Các người có hài lòng với kết quả này không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cardi.
Lúc này, trên trán Cardi cũng lấm tấm mồ hôi.
Trước đây bọn họ dám huênh hoang đánh giết Hoa Quốc, chính là vì cảnh giới của họ cao hơn rất nhiều so với cao thủ Hoa Quốc.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp hai mà thôi. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt bọn họ với cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, bọn họ không muốn cũng chẳng thể làm gì!
“Tiêu Chính Văn, anh nên biết, nếu anh tước đoạt mạng sống của tất cả mọi người Âu Lục thì chắc chắn sẽ dẫn đến một trận mưa máu ở vùng ngoài lãnh thổ, cuối cùng sẽ lan đến Hoa Quốc trong giới thế tục!”
“Lẽ nào anh không sợ sao?”
Odessa cố gắng chịu đựng sự sợ hãi, nghiến răng nói.
“Sợ ư? Từ trước đến nay, Âu Lục đều bị Hoa Quốc giẫm đạp như con kiến. Anh cho rằng người khổng lồ sẽ sợ kiến sao?
“Các người nói muốn Hoa Quốc tạ lỗi. Bây giờ, các người có hài lòng với cách tạ lỗi này không?”
“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong, một luồng ánh sáng tím phóng ra từ tay áo anh.
Đám cao thủ Âu Lục cùng Cardi tấn công Long Kinh đều lần lượt biến thành sương máu trong nháy mắt.
Ngay cả vài vị giáo chủ trong Giáo Đình đều tan biến không còn một mảnh xương.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều sững sờ.
Đến lúc này, đám thế gia và Giáo Đình ở Âu Lục mới hiểu ra, bọn họ đã động đến người không nên động vào.
Thật nực cười khi bọn họ đến Hoa Quốc để gây rối.
“Quỳ xuống!”
Nghe thấy hai chữ này, Cardi và Odessa bất giác quỳ xuống.
“Tôi nói tất cả người ở Âu Lục! Bao gồm cả giáo hoàng các người và người bình thường! Trong ba nhịp thở, ai không quỳ xuống đều sẽ chết!”
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ xung quanh Cardi và Odessa lập tức hóa thành giọt máu, rơi xuống khắp bầu trời.
Chương 2093: Ra oai với thế giới
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng đến từng ngóc ngách trên thế giới, cả Âu Lục đều bị chấn động nhưng cũng bị chọc giận.
“Chúng ta thân là vương thất, tuyệt đối không…”
Mấy thành viên vương thất của Âu Lục chưa nói hết câu, trong không trung bỗng nổ tung, từng mảnh thịt bay đầy trời.
“Quên nói với các người, tôi không để ý đến việc cả Âu Lục trở thành nơi không người, ai sẽ để ý đến sống chết của đám kiến chứ”.
Giọng Tiêu Chính Văn lại vang lên lần nữa, cả Âu Lục đều trở nên yên lặng.
Trên Âu Lục bất kể là già trẻ, phụ nữ trẻ con hay thanh niên trai tráng hay là con cháu gia tộc lớn đều quỳ xuống quay về hướng Hoa Quốc.
Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu đã cắt đứt sống lưng của tất cả người Âu Lục.
“Vừa rồi là anh kiêu căng bảo Thiên Tử Hoa Quốc quỳ xuống với anh à?”
Tiêu Chính Văn giơ chân đá một cú.
Cardi thậm chí không có cơ hội động đậy đã bị Tiêu Chính Văn đá bay từ trên không trung rơi xuống.
Không để hắn kêu lên thảm thiết, Tiêu Chính Văn vung tay lên, Cardi lại bị hút ngược về.
Hắn là con cả của công tước Buckingho, có địa vị rất cao ở Âu Lục, lại là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, lần này bị gọi về thế tục là để bảo vệ Âu Lục.
Hắn không chỉ đại diện cho bản thân hắn mà là cả gia tộc Buckingho, đồng thời cũng đại diện cho cả Âu Lục.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy sát khí ngùn ngụt trong mắt Tiêu Chính Văn, hắn cũng luống cuống tay chân.
Qua hàng loạt hành động vừa rồi của Tiêu Chính Văn, Cardi đã nhìn ra Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ các thế lực ở ngoài lãnh thổ của Âu Lục. Nếu mấy người kia của Âu Lục không quỳ xuống, e là bây giờ cả Âu Lục đã trở thành nơi không người.
Người đàn ông hệt như một vị thần như vậy sẽ để tâm đến thể diện của công tước Buckingho – bố hắn sao?
Nói thẳng ra thì công tước Buckingho chẳng đáng nhắc đến với Tiêu Chính Văn.
Sự cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn nào chỉ là một hai cấp bậc chứ?
Hiện giờ Tiêu Chính Văn đối địch với Cardi chỉ với sức chiến đấu ở mức cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hoàn toàn ở thế áp đảo.
Đừng nói là đánh trả, lúc này hắn không dám có suy nghĩ phản kháng nữa kìa.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cardi, chậm rãi giơ một ngón tay lên chỉ vào trán Cardi.
“Tha… tha mạng, tôi… tôi sai rồi”, Cardi hoảng sợ mồ hôi túa ra như mưa, không quan tâm đến tôn nghiêm gì đó nữa, cật lực lớn giọng cầu xin tha.
“Cái chết hẳn chỉ là một loại giải thoát với vài người, chẳng hạn như anh hiện giờ”.
Vừa dứt lời ngón tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe lên một luồng sáng vàng.
Ánh sáng vàng đó đi vào trán Cardi, hắn kêu lên một tiếng than khóc cực kỳ thảm thiết.
“A! Tha cho tôi, tôi…A!”
Lúc này Cardi chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ, đau đến thấu tận xương tủy gần như khiến cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai là hắn sắp nghẹt thở.
Cảm giác đó như thể tổ chức lại toàn bộ các mô trên người hắn lại sau khi đã bị nghiền nát, sau đó lại bị nghiền thành thịt nhão rồi lại tổ chức lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Tiếng hét của Cardi truyền đi đến khắp các ngóc ngách trên thế giới, nhất là các cao thủ bên Âu Lục đều phải thót tim.
Đó là Cardi – con trai cả của Buckingho đấy.
Odessa quỳ bên cạnh Cardi cũng khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy.
“Gia tộc Buckingho có gan dám đến giẫm đạp núi sông Hoa Quốc dưới chân ư?”
Câu nói này của Tiêu Chính Văn khiến Odessa cả người mềm nhũn.
Mặc dù hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, hơn nữa bản thân cũng có địa vị nhất định ở Âu Lục.
Không chỉ là nhân vật số hai hiện giờ của gia tộc Buckingho, mà còn đang bảo vệ lâu đài Versailles.
Cho dù là lai lịch hay sức chiến đấu cũng làm chủ một phương.
Nếu không lần này gia tộc Buckingho cũng sẽ không bảo hắn đi theo Cardi đến hỏi tội Hoa Quốc.
Vốn dĩ bên gia tộc Buckingho nghĩ chỉ cần hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai họ, cộng thêm mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một nữa thì có thể tiêu diệt và trấn áp Hoa Quốc, ra oai với thế giới.
Nhưng không ai ngờ được rằng Tiêu Chính Văn đột nhiên quay về từ ngoài lãnh thổ, hơn nữa còn đột phá cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trong chốc lát.
Dù cả gia tộc Buckingho ra tay cũng không thể làm được gì chứ đừng nói là hai người họ.
Dù sao lúc này công tước Buckingho đang ở trên chiến trường ngoài vũ trụ, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến bên thế tục này.
Chỉ cần công tước Buckingho không đến thì ai có thể làm được gì Tiêu Chính Văn?
Cardi vừa nói xong, dường như cả bầu trời sụp xuống, bao trùm toàn bộ Long Các.
Đám người Long Thất bao quanh Thiên Tử, cảnh giác nhìn Cardi trên không trung.
“Lui ra!”
Thiên Tử bình tĩnh nói, sau đó bình thản bước ra khỏi đại điện, đến trung tâm quảng trường Long Các, đứng với dáng vẻ kiêu ngạo.
Khi ánh mắt của Cardi và Thiên Tử chạm vào nhau, hắn chỉ thấy được sự quyết đoán trong ánh mắt của Thiên Tử.
Thân là Thiên Tử Hoa Quốc, trên lạy trời đất, dưới lạy bố mẹ, cho dù bị đánh đến thịt nát xương tan, cũng sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước bất kỳ ai!
“Anh!”, Cardi lạnh lùng nhìn Thiên Tử, sát khí ngưng tụ lại xung quanh hắn.
Nhưng Thiên Tử không hề sợ hãi, mà nhìn Cardi, nói: “Ba trăm năm trước, cả thiên hạ quỳ gối dưới uy lực của Hoa Quốc chúng tôi, ba trăm năm sau, đám nô lệ Âu Lục các người cũng đừng hòng khiến Hoa Quốc quy phục!".
Lời nói của Thiên Tử đại diện cho cả Hoa Quốc, đó cũng là tiếng lòng của người dân Hoa Quốc.
Người dân Hoa Quốc sao lại phải phục tùng vài tên nô lệ Âu lục!
Lúc này, trong hầm mỏ phía tây bắc truyền ra lời nói của Thiên Tử, hai anh em Lý Uy đều vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, thậm chí cho dù bọn họ chết thì cũng chẳng ai biết bọn họ là ai!
Nhưng họ cũng là con cháu của rồng!
Sao có thể phục tùng Âu Lục!
“Hừ! Không phục tùng thì sao? Trên đất Hoa Quốc không nên còn ai sống nữa!”, Locke đột nhiên ra tay, đập vỡ loa đài truyền hình trên hầm mỏ.
Bill đi về phía anh em Lý Uy với nụ cười hung hãn, ánh mắt phóng túng của hắn đã nói lên tất cả.
Lý Thi Thi khẽ nhắm mắt lại, dù có chết, cô ấy cũng sẽ không để hai tên nô lệ Âu Lục này làm ô uế mình.
Đúng lúc này, một luồng khí tức cuồng bạo đột nhiên phóng về phía tây bắc. Tiêu Chính Văn bước xuống, mặc dù vẫn chưa bước ra khỏi thông đạo, nhưng giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền đến rất rõ ràng.
“Kẻ nào dám xúc phạm người dân Hoa Quốc đều sẽ phải chết!”
Locke và Bill cũng nghe thấy giọng nói này, đồng thời quay lại nhìn.
Ngay khi bọn họ vừa quay đầu lại, hơn chục đạo huyết quang đã phóng đến trước mặt bọn họ.
Mười mấy tên vệ sĩ áo đen phía sau nổ tung thành vô số mảnh thịt vụn.
“Chỉ là đám nô lệ mà cũng dám hung hăng trên lãnh địa Hoa Quốc! Thật đáng chết!”
Vừa dứt lời, một đạo huyết quang lại phóng ra, dòng máu nóng bắn khắp người khắp mặt Locke.
Cho đến khi chết, Bill cũng không thể tin tất cả những điều này là sự thật, Tiêu Chính Văn đã thực sự trở lại!
Locke ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên không trung, một bóng hình cường tráng từ không trung lao ra.
“Lũ nô lệ Âu Lục, tính mạng như lũ kiến mà cũng dám ức hiếp người dân Hoa Quốc ư?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến Locke quỳ gục xuống đất, cả người run lên, hắn thậm chí còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
“Tôi nói toàn bộ người trong Âu Lục đều như con chó rẻ rách, anh đồng ý không?”, Tiêu Chính Văn giơ chân giẫm lên đầu Locke.
“Tôi… tôi đồng ý, tính mạng của người Âu Lục chúng tôi rẻ như chó! Không không không, mạng của chúng tôi không bằng con chó! Cầu xin anh, tha…”
“Rầm!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, đôi giày da của Tiêu Chính Văn đã giẫm nát đầu hắn.
“Kiến không có quyền nói chuyện!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước tới chỗ hai anh em đang há hốc mồm kinh ngạc, đưa tay đỡ họ dậy.
“Người dân Hoa Quốc, bất kể là ở đâu, đều là cao quý nhất. Sự kiên trì của hai người rất đáng quý!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người bước vào khoảng không, chỉ để lại còn lại hai anh em họ một bóng hình.
“Vua… vua Bắc Lương vừa tới cứu chúng ta ư?”, Lý Uy ngẩn người tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bóng người như xia chớp xuyên qua bầu trời đêm, phóng về phía Long Kinh.
“Dám yêu cầu Thiên Tử Hoa Quốc tạ tội? Gan chó cũng to thật đấy! Tôi muốn xem thử, trong Âu Lục, ai có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Hoa Quốc!”
Giọng nói này không chỉ vang dội khắp Hoa Quốc, mà còn vang dội cả thế giới!
Giọng nói đó giống như tiếng sét nổ bên tai mọi người, chấn động cả bầu trời!
“Hừ, chỉ là Nhân Vương cấp năm, ai cho anh can đảm nói ra những lời hỗn láo như vậy trước mặt quý tộc Âu Lục chứ?”, giọng nói của Cardi vang lên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cách Long Kinh chưa đầy trăm kilomet, khí thế của Tiêu Chính Văn tỏa ra, khuấy động mưa gió.
“Cậy mạnh hiếp yếu? Dám bảo Thiên Tử Hoa Quốc quỳ xuống tạ tội, các người lấy đâu ra dũng khí đấy hả?”
Vừa dứt lời, thân hình của Tiêu Chính Văn đã bay đến trên bầu trời Long Kinh.
Mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn, khí tức đều tăng lên một cấp bậc.
Nhân Vương cấp sáu!
Nhân Vương cấp bảy!
Nhân Vương cấp tám!
…
Mỗi một bước tiến lên, Tiêu Chính Văn sẽ đột phá một cảnh giới. Nhìn thấy cảnh này, Cardi và Odessa đều cau mày.
Mỗi bước tiến lên của Tiêu Chính Văn, hào quang xung quanh đều mạnh hơn.
Chương 2092: Quỳ gối
Bầu trời tràn ngập ánh sáng, vô số luồng ánh sáng đột nhiên bùng nổ sáng chói sau lưng Tiêu Chính Văn.
Nhân Hoàng!
Sắc mặt của đám người gia tộc Buckingho thay đổi đáng kể.
Trong mấy nghìn năm qua, có rất nhiều người vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng chưa có ai nhàn nhã như Tiêu Chính Văn.
Chỉ trong một bước, đã vượt qua cả một ranh giới to lớn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!
Rầm!
Tiêu Chính Văn lại tiến thêm một bước, khí tức của Nhân Hoàng cấp hai tỏa ra.
Chỉ một bước chân, Tiêu Chính Văn lại đột phá.
Tiêu Chính Văn luôn không đột phá, mà chỉ dừng lại ở Nhân Vương cấp năm, chính là để chờ lĩnh ngộ quy chân.
Nhưng khi Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được quy chân, cảnh giới hiện tại cũng như một tờ giấy dán cửa sổ, chỉ cần cọc vào sẽ xé rách.
“Bùm!”
Khí tức của Tiêu Chính Văn lại đột ngột thay đổi. Lúc này, ngay cả Cardi và Odesssa cũng choáng váng.
Khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba khiến cả thế giới náo động.
Khí tức đáng sợ đó như thể muốn xé nát trời đất một phương, vô số luồng sáng xung quanh gần như làm mù mắt tất cả mọi người.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, Tiêu Chính Văn lại tiến thêm hai bước, cảnh giới đã dừng lại vững vàng ở Nhân Hoàng cấp năm.
“Chẳng phải các người nói muốn chúng tôi tạ lỗi sao? Thánh Huyết của Đế Tuấn vốn là của Hoa Quốc, vậy mà Âu lục các người vẫn muốn nhúng tay vào, vậy có phải các người nên xin lỗi Hoa Quốc không?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào.
“Anh… anh định làm gì?”, Cardi bị khí tức mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn trấn áp đến mức không thể ngẩng đầu lên, khó khăn lắm mới nói được vài từ.
“Chẳng thế nào cả! Tất cả người của Âu Lục và Mỹ Lục đều phải giảm rút ngắn tuổi thọ đi ba mươi năm! Để tăng thêm phước thọ cho người dân Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, trên đầu anh đột nhiên xuất hiện một hình thái cực âm dương khổng lồ, một luồng ánh sáng trắng phóng ra từ trung tâm thái cực âm dương.
Bỗng chốc, luồng ánh sáng đó quét sạch toàn bộ Âu Lục và Mỹ Lục.
Tất cả người Âu Lục và Mỹ Lục đều già đi ba mươi tuổi ngay lập tức.
Còn tất cả người dân Hoa Quốc đều tràn đầy sức sống trong chốc lát.
Ngay cả người già bệnh nặng cũng hồi phục ngay lập tức, dường như trẻ ra hai chục tuổi.
“Thế nào? Các người có hài lòng với kết quả này không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cardi.
Lúc này, trên trán Cardi cũng lấm tấm mồ hôi.
Trước đây bọn họ dám huênh hoang đánh giết Hoa Quốc, chính là vì cảnh giới của họ cao hơn rất nhiều so với cao thủ Hoa Quốc.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp hai mà thôi. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt bọn họ với cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, bọn họ không muốn cũng chẳng thể làm gì!
“Tiêu Chính Văn, anh nên biết, nếu anh tước đoạt mạng sống của tất cả mọi người Âu Lục thì chắc chắn sẽ dẫn đến một trận mưa máu ở vùng ngoài lãnh thổ, cuối cùng sẽ lan đến Hoa Quốc trong giới thế tục!”
“Lẽ nào anh không sợ sao?”
Odessa cố gắng chịu đựng sự sợ hãi, nghiến răng nói.
“Sợ ư? Từ trước đến nay, Âu Lục đều bị Hoa Quốc giẫm đạp như con kiến. Anh cho rằng người khổng lồ sẽ sợ kiến sao?
“Các người nói muốn Hoa Quốc tạ lỗi. Bây giờ, các người có hài lòng với cách tạ lỗi này không?”
“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong, một luồng ánh sáng tím phóng ra từ tay áo anh.
Đám cao thủ Âu Lục cùng Cardi tấn công Long Kinh đều lần lượt biến thành sương máu trong nháy mắt.
Ngay cả vài vị giáo chủ trong Giáo Đình đều tan biến không còn một mảnh xương.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều sững sờ.
Đến lúc này, đám thế gia và Giáo Đình ở Âu Lục mới hiểu ra, bọn họ đã động đến người không nên động vào.
Thật nực cười khi bọn họ đến Hoa Quốc để gây rối.
“Quỳ xuống!”
Nghe thấy hai chữ này, Cardi và Odessa bất giác quỳ xuống.
“Tôi nói tất cả người ở Âu Lục! Bao gồm cả giáo hoàng các người và người bình thường! Trong ba nhịp thở, ai không quỳ xuống đều sẽ chết!”
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ xung quanh Cardi và Odessa lập tức hóa thành giọt máu, rơi xuống khắp bầu trời.
Chương 2093: Ra oai với thế giới
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng đến từng ngóc ngách trên thế giới, cả Âu Lục đều bị chấn động nhưng cũng bị chọc giận.
“Chúng ta thân là vương thất, tuyệt đối không…”
Mấy thành viên vương thất của Âu Lục chưa nói hết câu, trong không trung bỗng nổ tung, từng mảnh thịt bay đầy trời.
“Quên nói với các người, tôi không để ý đến việc cả Âu Lục trở thành nơi không người, ai sẽ để ý đến sống chết của đám kiến chứ”.
Giọng Tiêu Chính Văn lại vang lên lần nữa, cả Âu Lục đều trở nên yên lặng.
Trên Âu Lục bất kể là già trẻ, phụ nữ trẻ con hay thanh niên trai tráng hay là con cháu gia tộc lớn đều quỳ xuống quay về hướng Hoa Quốc.
Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu đã cắt đứt sống lưng của tất cả người Âu Lục.
“Vừa rồi là anh kiêu căng bảo Thiên Tử Hoa Quốc quỳ xuống với anh à?”
Tiêu Chính Văn giơ chân đá một cú.
Cardi thậm chí không có cơ hội động đậy đã bị Tiêu Chính Văn đá bay từ trên không trung rơi xuống.
Không để hắn kêu lên thảm thiết, Tiêu Chính Văn vung tay lên, Cardi lại bị hút ngược về.
Hắn là con cả của công tước Buckingho, có địa vị rất cao ở Âu Lục, lại là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, lần này bị gọi về thế tục là để bảo vệ Âu Lục.
Hắn không chỉ đại diện cho bản thân hắn mà là cả gia tộc Buckingho, đồng thời cũng đại diện cho cả Âu Lục.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy sát khí ngùn ngụt trong mắt Tiêu Chính Văn, hắn cũng luống cuống tay chân.
Qua hàng loạt hành động vừa rồi của Tiêu Chính Văn, Cardi đã nhìn ra Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ các thế lực ở ngoài lãnh thổ của Âu Lục. Nếu mấy người kia của Âu Lục không quỳ xuống, e là bây giờ cả Âu Lục đã trở thành nơi không người.
Người đàn ông hệt như một vị thần như vậy sẽ để tâm đến thể diện của công tước Buckingho – bố hắn sao?
Nói thẳng ra thì công tước Buckingho chẳng đáng nhắc đến với Tiêu Chính Văn.
Sự cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn nào chỉ là một hai cấp bậc chứ?
Hiện giờ Tiêu Chính Văn đối địch với Cardi chỉ với sức chiến đấu ở mức cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hoàn toàn ở thế áp đảo.
Đừng nói là đánh trả, lúc này hắn không dám có suy nghĩ phản kháng nữa kìa.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cardi, chậm rãi giơ một ngón tay lên chỉ vào trán Cardi.
“Tha… tha mạng, tôi… tôi sai rồi”, Cardi hoảng sợ mồ hôi túa ra như mưa, không quan tâm đến tôn nghiêm gì đó nữa, cật lực lớn giọng cầu xin tha.
“Cái chết hẳn chỉ là một loại giải thoát với vài người, chẳng hạn như anh hiện giờ”.
Vừa dứt lời ngón tay Tiêu Chính Văn bỗng lóe lên một luồng sáng vàng.
Ánh sáng vàng đó đi vào trán Cardi, hắn kêu lên một tiếng than khóc cực kỳ thảm thiết.
“A! Tha cho tôi, tôi…A!”
Lúc này Cardi chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ, đau đến thấu tận xương tủy gần như khiến cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai là hắn sắp nghẹt thở.
Cảm giác đó như thể tổ chức lại toàn bộ các mô trên người hắn lại sau khi đã bị nghiền nát, sau đó lại bị nghiền thành thịt nhão rồi lại tổ chức lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Tiếng hét của Cardi truyền đi đến khắp các ngóc ngách trên thế giới, nhất là các cao thủ bên Âu Lục đều phải thót tim.
Đó là Cardi – con trai cả của Buckingho đấy.
Odessa quỳ bên cạnh Cardi cũng khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy.
“Gia tộc Buckingho có gan dám đến giẫm đạp núi sông Hoa Quốc dưới chân ư?”
Câu nói này của Tiêu Chính Văn khiến Odessa cả người mềm nhũn.
Mặc dù hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, hơn nữa bản thân cũng có địa vị nhất định ở Âu Lục.
Không chỉ là nhân vật số hai hiện giờ của gia tộc Buckingho, mà còn đang bảo vệ lâu đài Versailles.
Cho dù là lai lịch hay sức chiến đấu cũng làm chủ một phương.
Nếu không lần này gia tộc Buckingho cũng sẽ không bảo hắn đi theo Cardi đến hỏi tội Hoa Quốc.
Vốn dĩ bên gia tộc Buckingho nghĩ chỉ cần hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai họ, cộng thêm mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một nữa thì có thể tiêu diệt và trấn áp Hoa Quốc, ra oai với thế giới.
Nhưng không ai ngờ được rằng Tiêu Chính Văn đột nhiên quay về từ ngoài lãnh thổ, hơn nữa còn đột phá cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trong chốc lát.
Dù cả gia tộc Buckingho ra tay cũng không thể làm được gì chứ đừng nói là hai người họ.
Dù sao lúc này công tước Buckingho đang ở trên chiến trường ngoài vũ trụ, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến bên thế tục này.
Chỉ cần công tước Buckingho không đến thì ai có thể làm được gì Tiêu Chính Văn?
Bình luận facebook