Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2014-2017
Chương 2014: Uy lực Bá Vương
Mặc dù Tư Mã Lôi xuất thân từ hoàng tộc, nhưng dù sao cũng không phải là đệ tử của Thái Cực Cung.
“Không phải chỉ có Thái Cực Cung mới có bí thuật này, tương truyền đây là một trong các trận pháp đã được lưu truyền rộng rãi ở thời kỳ Tam Hoàng, sau đó vì Hình Thiên và Đại Nghệ làm loạn nên mới thất truyền”.
Độ Ách Chân Nhân kiêng dè nói.
Vạn Kiếm Quy Tông thật ra là gom tất cả sát khí có trong thiên hạ này tụ lại một chỗ tạo nên hàng chục ngàn đường kiếm khí, đồng thời cũng là sát chiêu đáng sợ nhất giữa đất trời.
Bất kể trận pháp hay công pháp, cuối cùng cũng đều có sát khí.
Nói cách khác cho dù có dùng trận pháp hết sức tuyệt diệu để đối phó, thì cuối cùng cũng sẽ bị trận pháp của bản thân giết ngược lại.
Đây mới là điểm đáng sợ của Vạn kiếm Quy Tông.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn có gì để nói không?”, Khổng Tề Thiên lạnh lùng, ánh mắt toát ra sát khí.
“Lúc nãy chỉ là bọn tôi đều có điều kiêng dè, không muốn làm quá, nhưng bây giờ đã khác rồi”, Quảng Lăng Tử cười mỉa nói.
Lúc này ba người đã không còn che giấu thực lực của mình nữa, thế nên họ đều chắc chắn trận này Tiêu Chính Văn sẽ chết.
Lúc này cho dù là trong Hoa Quốc hay khắp nơi trên thế giới đều cảm nhận được luồng sát khí trước nay chưa từng có.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng có cả ngàn tầng sát khí, như một con thú dữ ẩn mình dưới lòng đất bị đánh thức.
“Thảo nào cả võ tông đều coi nhà họ Mã như người dẫn đầu”.
“Mấy người họ quả thật đáng sợ quá, kéo bừa một người ra cũng có thể có sức chiến đấu mạnh đến mức diệt cả môn sơn”.
Người của võ tông cũng thốt lên tiếng cảm thán.
Đến bây giờ họ mới hiểu tại sao nhà họ Khổng lại có thể không ngã gục trong hàng ngàn năm như thế, gia tộc hoàng tộc đáng sợ thế nào.
Trước đây trong mắt họ, những người gọi là nhân tài chẳng qua chỉ là người có tốc độ tiến bộ hơn hẳn người thường.
Nhưng bây giờ họ mới nhận ra thế nào gọi là thực lực thật sự.
Chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp năm đã có thể triển khai thực lực đáng kinh ngạc như thế.
Cho dù Tư Mã Lôi đã vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng nhưng mấy người Triệu Kế Hồng chẳng phải cũng là cảnh giới Nhân Hoàng đó sao?
Mà người dân thường ở thế tục đều toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn là tín ngưỡng của họ, là niềm hy vọng tương lai của họ.
Nếu Tiêu Chính Văn có chuyện không may, sau này thế tục cũng sẽ không được yên ổn.
“Trận chiến hôm nay xem ra họ sẽ không nương tay, ngày tận thế của Tiêu Chính Văn đến rồi”.
“Mặc dù nói thế nhưng nếu chúng ta đánh với mấy người này, không biết có thể có mấy phần cơ hội sống nhỉ?”
“Nửa phần cũng sẽ không có đâu”.
Thiên Hà Đạo Quân lắc đầu thở dài.
Thiên Độ Chân Nhân ở Sơn Thành xa xôi cũng lo lắng nhìn cảnh tượng này và cầu nguyện cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây của ba người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Đây là trận chiến có mức độ nguy hiểm nhất từ khi Tiêu Chính Văn sinh ra đến nay.
Cũng là cục diện tất chết mà tất cả mọi người nhận định.
“Bây giờ còn dám xem thường bọn tôi nữa không? Thế gia không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng, uy nghiêm của hoàng tộc càng không dễ gì khiêu khích. Nhà họ Khổng đứng vững hàng ngàn năm há có thể để cho cậu có thể khiêu chiến sao?”
Khổng Tề Thiên cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn.
Vù
Quảng Lăng Tử là người ra tay đầu tiên ngay sau khi Khổng Tề Thiên vừa dứt lời.
Đến lúc này cây giáo Bá Vương mới thể hiện được uy lực Bá Vương thật sự.
Đòn tấn công này mạnh hơn không chỉ một trăm lần lúc nãy, ngay cả không trung cũng bị uy lực của đòn tấn công này xé ra một lỗ hổng lớn mấy chục mét.
Kể từ lúc tám tuổi có được cây giáo Bá Vương đã được một trăm năm, trong một trăm năm này Quảng Lăng Tử đã dung hòa làm một với cây giáo Bá Vương.
Thế nên có thể nói một đòn mà hắn dùng hết sức vung ta có thể rúng động trời đất.
Lúc này hắn là Bá Vương thật sự, hắn là Hạng Vũ tái sinh.
“Hai mươi năm trước, tôi có thể giết cường giả cảnh giới Nhân Hoàng chỉ trong vòng ba chiêu, chút bản lĩnh đó của Tiêu Chính Văn anh chẳng đáng được nhắc đến trước mặt tôi”.
Lúc này hắn như thể bị Bá Vương nhập, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên ngang ngược, bá đạo.
Mà đòn tấn công này càng vô song, cộng thêm sự bổ trợ của cây giáo Bá Vương càng làm cho khí thế của nó trở nên đáng sợ.
“Tiêu Chính Văn, ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của cậu”.
Vừa dứt lời Trúc Giản trong trong tay Khổng Tề Thiên bỗng bay ra, thoáng chốc đã cắt đứt đường lui của Tiêu Chính Văn.
Chương 2015: Phong thái tướng quân
Mặc dù Thượng Cổ Nho Quyển không bá đạo như cây giáo Bá Vương, có thể tấn công mọi thời đại, nhưng Thượng Cổ Nho Quyển lại là sự tồn tại mà ngay cả thiên tai cũng không thể làm nó dao động được!
Cứ như vậy, toàn bộ đường lui của Tiêu Chính Văn đều bị phong tỏa, khiến anh không thể lui được nữa, vừa hay lại phối hợp với cây giáo Bá Vương làm tăng thêm sức mạnh!
Hơn nữa Khổng Tề Thiên lại từng được chỉ dạy bởi cao nhân ở vùng ngoài vũ trụ, nên việc sử dụng Thượng Cổ Nho Quyển càng thêm thuần thục!
Mà trong số ba người, người đáng sợ nhất chính là Tư Mã Lôi!
Chỉ với một cái hất tay, đã thu thập toàn bộ sát khí trên thế giới rồi chém về phía Tiêu Chính Văn!
Thậm chí ngay cả thế giới bên này cũng phát ra những tiếng than khóc!
Nơi mà những luồng sát khí này đi qua, thì tất cả người và động vật đều sẽ bị giết, không có thực vật nào sống sót!
Bỗng chốc, khung cảnh trong bán kính trăm dặm đã trở nên tàn khốc, cảnh xác chết la liệt máu chảy thành sông như ở gần ngay trước mắt!
Đòn tấn công đáng sợ như vậy, đừng nói là người thường muốn chống đỡ, mà e rằng chỉ cần bị dính vào vạt áo, cũng sẽ biến thành sương máu trong chớp mắt!
Ba tuyệt kỹ đang đến gần, tạo thành một cục diện chết cho Tiêu Chính Văn!
Mà những khoảng không xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị giam cầm, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động nổi!
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đòn tuyệt sát kia chém về phía mình!
“Tiêu Chính Văn, e rằng bây giờ cậu muốn cử động ngón tay cũng chỉ có thể mơ tưởng mà thôi! Nhưng dù như vậy, cậu cũng đủ để tôi phải kính trọng rồi!”
“Cậu là đối thủ duy nhất trong đời mà tôi phải cần sự giúp đỡ của người khác mới có thể giết được!”
Vẻ mặt Tư Mã Lôi nghiêm túc nói.
Cho dù Tư Mã Lôi đã sử dụng hết sức mình, nhưng hắn hiểu rõ, nếu không phải Tiêu Chính Văn bị phong tỏa hết tất cả đường lui bởi Thượng Cổ Nho Quyển thì đòn tấn công đáng sợ này vẫn sẽ rơi vào khoảng không!
“Có lẽ cậu vẫn chưa biết, rất nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều so sánh cậu với Lý Tịnh, thậm chí có rất nhiều người trong số chúng tôi, còn đồn rằng thành tựu của cậu chắc chắn sẽ vượt xa hơn ông ta!”
“Nhưng đáng tiếc cuối cùng cậu không thể đến được bước đó!”
“Muốn trách chỉ có thể trách cậu không biết điều! Lại dám vì những con kiến của thế tục mà chống lại với các thế tục lớn ở vùng ngoài lãnh thổ! Ngay từ đầu, cậu đã tự tìm đến cái chết!”
Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười nói.
“Thật ra, ở độ tuổi của anh, có được thành tựu như hôm nay, đủ để khiến thế giới kinh ngạc rồi, nhưng anh lại xem nhẹ căn cơ lai lịch của anh!”
“Năm đại danh sơn cũng được, các thế gia lớn cũng được, có bên nào không phải là thế lực lớn đã lưu truyền ngàn năm chứ?”
“Còn anh thì có gì? Hoa Quốc? Người dân? Hay là sự che chở của Thiên Tử?”
“Thiên Tử ngày này không còn giống Thiên Tử của trước kia, không có long khí, không còn sự công nhận của trời đất, thì khác gì dân thường?”
“Hai từ Thiên Tử, ai cũng có thể tùy tiện được gọi sao? Đặc biệt là Thiên Tử hiện giờ còn là một con rối được chọn bởi đám người phàm phu tục tử các người, thật là nực cười!”
Quảng Lăng Tử cũng lạnh lùng giễu cợt nói.
“Tất cả mọi thứ trên thế tục, các người mãi mãi không thể hiểu được!”
“Nhà họ Khổng vì lợi ích của bản thân, thậm chí không ngần ngại bán đứng tổ quốc, phản bội đồng bào, với đạo đức của nhà họ Khổng, sẽ không bao giờ hiểu được sự theo đuổi của những người trong thế tục!”
“Còn Thiên Tử, lẽ nào trời có tình cảm? Nếu trời đất đã vô tình, thì cần gì trời đất công nhận người đứng đầu của thế tục? Lòng người chính là thiên lý, lòng người là sự công nhận tốt nhất đối với Thiên Tử!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lại với vẻ đúng mực.
“Không sai, cậu thật sự rất giỏi! Cho dù trên ranh giới sinh tử, vẫn bình tĩnh như vậy, thật sự là nhân vật phi thường nhất trong những người tôi đã gặp!”
“Nếu không phải cậu xuất thân quá hèn hạ, tôi tin rằng cậu chắc chắn sẽ là một đối thủ mạnh trong đời tôi! Nếu cậu cũng được sinh ra trong gia đình hoàng tộc, cũng có đủ thời gian để tiến bộ, tôi nghĩ, cho dù ở vùng ngoài lãnh thổ, cậu cũng khó tìm được đối thủ!”
Những lời nói này của Tư Mã Lôi rất nghiêm túc!
Hơn nữa đây cũng là lời đánh giá cao nhất mà hắn đưa ra!
Thật ra, trong lòng hắn, Tiêu Chính Văn quả thực là một đối thủ đáng nể!
Phong thái tướng quân bất khuất không sợ hãi trước Thái Sơn đang sụp đổ này, ngay cả Tư Mã Lôi cũng không thể so sánh được!
Trước đó, hắn vẫn luôn xem thường thế tục của thế hệ này, nhưng vào lúc này, hắn lại không thể không thừa nhận rằng, Tiêu Chính Văn thật sự là nhân tài hiếm thấy từ xưa đến nay!
Chương 2016: Lu mờ
Cho dù là Lý Tịnh, Bạch Khởi và những người thời đại đó, ở độ tuổi của Tiêu Chính Văn vẫn là nhân vật vô danh!
Còn Tiêu Chính Văn thì đã đứng trên đỉnh của thế giới!
“Tiêu Chính Văn, Tư Mã Lôi tôi bảo đảm với cậu, sau khi cậu chết, tuyệt đối sẽ không truy sát gia tộc của cậu, cậu chết cũng nhắm mắt rồi nhỉ?”
Dứt lời, Tư Mã Lôi khẽ nhắm mắt lại, trong miệng lại lần nữa niệm Hạo Thiên Chân Ngôn!
“Nhắm mắt? Anh nói câu này sớm quá rồi đấy!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.
Mặc dù đại nạn gần trong gang tấc, nhưng chưa chắc Tiêu Chính Văn không còn cơ hội sống sót.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Tiêu Chính Văn và đám con cháu thế gia là không bao giờ từ bỏ!
Mỗi trận chiến ở Bắc Lương, anh hầu như đều rơi vào con đường cùng, nhưng mỗi lần cũng đều có thể sống sót trong tình huống tuyệt vọng!
Tất cả những điều này, tuyệt đối không phải dựa vào vận may, mà là khí phách không chịu khuất phục của một quân nhân!
“Cái gì? Cậu sẽ không ngây thơ đến mức, còn muốn chạy trốn chứ?” Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười, khẽ lắc đầu nói.
Sức phong sát của Thượng Cổ Nho Quyển kinh khủng đến mức nào?
Cho dù là một ngôi sao, cũng có thể bị Thượng Cổ Nho Quyển cuộn vào trong không trung!
Huống hồ Tiêu Chính Văn chỉ là một tên phàm phu mà thôi!
Hơn nữa, đừng nói là Tiêu Chính Văn, cho dù là đám người có xuất thân từ thế gia như bọn họ, có lai lịch cực lớn, vô số con át chủ bài, cũng không dám nói lời ngông cuồng vào lúc này?
Tiêu Chính Văn có là cái thá gì chứ?
Trong số mấy người bọn họ, chọn bừa một người cũng là sự tồn tại có một không hai từ xưa đến nay, mà Tiêu Chính Văn lại ảo tưởng về việc muốn thoát khỏi đòn đánh của họ để có được cơ hội sống sót!
“Lời nói này của cậu Tiêu quả thực hơi quá rồi!” Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.
“Mặc dù nhân cách của Tư Mã Lôi và đám người Khổng Tề Thiên không ra gì, nhưng thực lực của bọn họ lại đủ để gọi là ít có đối thủ trong thế giới ngày nay!”
“E rằng trận chiến này của cậu Tiêu khó thoát khỏi cái chết!”
Chu Chấn Long thở dài nói.
“Tôi lại thấy, cậu Tiêu chắc chắn có thể hóa giải được cục diện này!”
Ông cụ Quý vẫn luôn im lặng bên cạnh, đột nhiên nói xen vào.
Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long đều khó hiểu nhìn về phía ông cụ Quý, bọn họ thật sự không hiểu, cơ hội sống sót của Tiêu Chính Văn nằm ở đâu!
“Đây không phải là lần đầu tiên cậu Tiêu gặp phải tình huống như vậy! Hơn nữa, có lần nào không phải hóa nguy thành an chứ? Lần này, chắc cũng không ngoại lệ! Chúng ta cùng chờ xem!”
Ông cụ Quý nheo mắt nhìn xa về phía chiến trường nói.
Tình huống trước mắt, quả thực là tình huống sinh tử đối với người bình thường, nhưng đối với Tiêu Chính Văn, thì lại chưa chắc!
Trong Thiên Sơn Thư Lục, đã ghi chép rất chi tiết về Vạn Kiếm Quy Tông!
Mặc dù Vạn Kiếm Quy Tông dường như không có sơ hở nào, nhưng trên đời này, sao có thể có chuyện hoàn mỹ được chứ? Trận pháp cũng không ngoại lệ!
Nếu không, thì sao Thái Cực Cung lại rút lui, không còn quan tâm tới thế sự?
“Trên đời này, vốn không có gì là tuyệt đối cả, sống tới từng tuổi này, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này các ông không hiểu sao?” Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Hừ, vừa rồi để cho cậu chạy thoát là do chúng tôi chưa dùng toàn bộ sức lực thôi, cậu thật sự tưởng rằng, với sức của một mình cậu có thể đánh hòa với chúng tôi sao?”
“Đúng là kẻ điên nói mớ”.
Khổng Tề Thiên nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khinh thường.
Nhưng ngay khi đòn kinh thiên động địa kia cách Tiêu Chính Văn chưa tới một tấc, khí tức của Tiêu Chính Văn đột nhiên thay đổi!
Xung quanh anh, dường như có một bức tường thành vô hình ngăn chặn cú đánh kinh thiên động địa kia!
Cùng lúc đó, các vì sao trên bầu trời, đột nhiên trở nên lu mờ, chỉ có sao bảy Bắc Đẩu, Phá Quân và chín sao Tham Lang là vô cùng chói mắt!
Thiên Tinh Cửu Diệu!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, trên vòm trời, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, một ngôi sao đột nhiên từ trên trời rơi xuống!
Đối diện với sức mạnh đáng sợ như vậy, ngay cả Tư Mã Lôi cũng bị dọa ngu người!
Chương 2017: Tự do di chuyển
Đòn tấn công mạnh mẽ của đám người Tư Mã Lôi va chạm với ngôi sao băng đang phóng xuống, trong chốc lát, tất cả sức mạnh đều bị ngôi sao kia chặn lại.
Dẫn dắt sao trời để đỡ đòn tấn công của mọi người?
Đám người Tư Mã Lôi sững sờ, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ giễu cợt.
Thiên Tinh Cửu Diệu là kỹ năng độc nhất của Hạo Thiên Sáng Thế, mấy người bọn họ cũng có chút hiểu biết về điều này.
Ngay cả Hạo Thiên Sáng Thế cũng không thể dễ dàng dẫn sắt sao trời!
Muốn dẫn sắt sao trời, cần rất nhiều uy lực, e rằng ngay cả bản thân Hạo Thiên Sáng Thể cũng không thể chịu nổi sự tiêu hao như vậy!
Tiêu Chính Văn càng không thể chịu nổi khi tiêu hao nhiều năng lượng như thế!
“Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu lại biết kỹ năng của Hạo Thiên Sáng Thế, chỉ sợ ngay cả bản thân Hạo Thiên Sáng Thế cũng không dám tùy ý dẫn sắt sao trời đâu nhỉ?”
“Sau khi đỡ đòn sinh tử của chúng tôi, cậu còn sức để chiến đấu tiếp không?”
Tư Mã Lôi chế nhạo.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, mặt không biến sắc nói: “Các người thử thì sẽ biết thôi!”
Dẫn sắt sao trời quả thực tiêu tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa, nếu không phải Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ tới cấp bậc Quy Chân thì e rằng không cần đám người Tư Mã Lôi ra tay, chỉ riêng phản lực cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước lên, đi thẳng tới chỗ đám người Tư Mã Lôi.
Sau khi dẫn sắt sao trời, Tiêu Chính Văn không rút lui mà còn chủ động tấn công, việc này khiến Tư Mã Lôi và Khổng Tề Thiên thấy hơi hoảng sợ.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không cần hồi phục mà vẫn có thể giết bọn họ sao?
“Nếu các người đã muốn đấu thì chúng ta sẽ đấu đến cùng!”, Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng trên không trung, khinh thường nói.
Lúc này, khí tức của Tiêu Chính Văn tỏa ra mạnh mẽ, nhưng khí tức lại vô cùng quái dị. Đây không phải là khí tức của Nhân Vương cấp năm, cũng không phải là cảnh giới Nhân Hoàng.
Mà là khí tức hòa hợp chỉ có khi trời đất sinh ra.
Nhưng khí tức hòa hợp này lại ẩn chứa sát khí vô vận.
Lúc này, Tư Mã Lôi như bị điện giật, trong đầu lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Trốn chạy!
Điều duy nhất có thể giải thích tất cả những điều này là Tiêu Chính Văn đã ngộ đến Quy Chân.
Mặc dù Quy Chân không phải là cảnh giới bậc nhất, chỉ là lĩnh ngộ về thế giới này, nhưng đây lại là sự lĩnh ngộ quan trọng nhất sau cảnh giới Thiên Thần.
Thông thường, mức độ lĩnh ngộ quyết định sức chiến đấu thực sự của một người!
Ngay cả một người cảnh giới Nhân Vương cấp năm, chỉ cần lĩnh ngộ được Quy Chân thì cũng có thể chống lại cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong.
Trong lịch sử, bất kỳ người nào lĩnh ngộ được Quy Chân đều cực kỳ đáng sợ, thậm chí mỗi người trong số họ đều là nhân vật anh dũng thống trị một thời đại.
Lúc này, Tư Mã Lôi chỉ muốn mình mọc thêm hai chân, càng thêm hối hận vì sao lại đến đây tham gia trò vui.
“Tư Mã Lôi!”
Nhìn thấy Tư Mã Lôi quay người bỏ chạy, Khổng Tề Thiên tức giận quát lớn.
Quả nhiên, người nhà họ Tư Mã không đáng tin chút nào, đến thời điểm then chốt đều là nhà nào lo nhà nấy.
Đừng nói Khổng Thề Thiên và Quảng Lăng Tử không hiểu gì, ngay cả Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long luôn quan sát thế cục trận chiến đều vô cùng choáng váng.
Cho dù Tiêu Chính Văn hóa giải được đòn tấn công mạnh mẽ của ba người bọn họ, nhưng dưới sự bao vây của ba người bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn rơi vào thế bất lợi.
Tư Mã Lôi không cần phải trốn chạy!
Không chỉ đám người Lý Chính Đạo không hiểu mà cả võ tông đều trở nên bối rối.
Với sức chiến đấu của Tư Mã Lôi, sao phải sợ Tiêu Chính Văn chứ!
Cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trong mắt hắn chẳng là gì cả, có gì phải trốn chạy?
Hơn nữa còn quay người bỏ chạy mà không thèm nói lời nào vào thời khắc quan trọng.
“Trên người Tiêu Chính Văn nhất định có bí mật nào đó, nếu không Tư Mã Lôi sẽ không bỏ trốn! Càng không đột nhiên từ bỏ cơ hội có được Thánh Huyết của Đế Tuấn đang gần trong tầm tay!”
Triệu Kế Hồng là người đầu tiên hiểu ra nội tình bên trong.
Tư Mã Lôi là người có thân phận lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú.
Nếu hắn đã bỏ chạy thì chứng tỏ tính mạng của hắn đang bị đe dọa.
“Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối trong giới thế tục thì có bao nhiêu bí mật chứ? Theo tôi thấy, chắc chắn là Hạo Thiên Sáng Thế sắp đến đây rồi!”, Thiên Hà Đạo Quân không đồng ý.
Cho đến bây giờ, ông ta vẫn coi thường giới thế tục.
Lúc này, Thượng Cổ Nho Quyển của nhà họ Khổng vẫn đang giam cầm khoảng không xung quanh Tiêu Chính Văn, nhưng sức mạnh giam cầm đó đã trở nên vô dụng với Tiêu Chính Văn.
“Sao các người không chịu thua đi?”, Tiêu Chính Văn nhìn Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử, nói với vẻ thờ ơ.
“Cậu…”
Đến lúc này, Khổng Tề Thiên mới chợt nhận ra một điều.
Dưới sự giam cầm của Thượng Cổ Nho Quyển, Tiêu Chính Văn vẫn có thể tự do di chuyển!
Rầm!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Khổng Tề Thiên liền chùng xuống.
Mặc dù Tư Mã Lôi xuất thân từ hoàng tộc, nhưng dù sao cũng không phải là đệ tử của Thái Cực Cung.
“Không phải chỉ có Thái Cực Cung mới có bí thuật này, tương truyền đây là một trong các trận pháp đã được lưu truyền rộng rãi ở thời kỳ Tam Hoàng, sau đó vì Hình Thiên và Đại Nghệ làm loạn nên mới thất truyền”.
Độ Ách Chân Nhân kiêng dè nói.
Vạn Kiếm Quy Tông thật ra là gom tất cả sát khí có trong thiên hạ này tụ lại một chỗ tạo nên hàng chục ngàn đường kiếm khí, đồng thời cũng là sát chiêu đáng sợ nhất giữa đất trời.
Bất kể trận pháp hay công pháp, cuối cùng cũng đều có sát khí.
Nói cách khác cho dù có dùng trận pháp hết sức tuyệt diệu để đối phó, thì cuối cùng cũng sẽ bị trận pháp của bản thân giết ngược lại.
Đây mới là điểm đáng sợ của Vạn kiếm Quy Tông.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn có gì để nói không?”, Khổng Tề Thiên lạnh lùng, ánh mắt toát ra sát khí.
“Lúc nãy chỉ là bọn tôi đều có điều kiêng dè, không muốn làm quá, nhưng bây giờ đã khác rồi”, Quảng Lăng Tử cười mỉa nói.
Lúc này ba người đã không còn che giấu thực lực của mình nữa, thế nên họ đều chắc chắn trận này Tiêu Chính Văn sẽ chết.
Lúc này cho dù là trong Hoa Quốc hay khắp nơi trên thế giới đều cảm nhận được luồng sát khí trước nay chưa từng có.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng có cả ngàn tầng sát khí, như một con thú dữ ẩn mình dưới lòng đất bị đánh thức.
“Thảo nào cả võ tông đều coi nhà họ Mã như người dẫn đầu”.
“Mấy người họ quả thật đáng sợ quá, kéo bừa một người ra cũng có thể có sức chiến đấu mạnh đến mức diệt cả môn sơn”.
Người của võ tông cũng thốt lên tiếng cảm thán.
Đến bây giờ họ mới hiểu tại sao nhà họ Khổng lại có thể không ngã gục trong hàng ngàn năm như thế, gia tộc hoàng tộc đáng sợ thế nào.
Trước đây trong mắt họ, những người gọi là nhân tài chẳng qua chỉ là người có tốc độ tiến bộ hơn hẳn người thường.
Nhưng bây giờ họ mới nhận ra thế nào gọi là thực lực thật sự.
Chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp năm đã có thể triển khai thực lực đáng kinh ngạc như thế.
Cho dù Tư Mã Lôi đã vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng nhưng mấy người Triệu Kế Hồng chẳng phải cũng là cảnh giới Nhân Hoàng đó sao?
Mà người dân thường ở thế tục đều toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn là tín ngưỡng của họ, là niềm hy vọng tương lai của họ.
Nếu Tiêu Chính Văn có chuyện không may, sau này thế tục cũng sẽ không được yên ổn.
“Trận chiến hôm nay xem ra họ sẽ không nương tay, ngày tận thế của Tiêu Chính Văn đến rồi”.
“Mặc dù nói thế nhưng nếu chúng ta đánh với mấy người này, không biết có thể có mấy phần cơ hội sống nhỉ?”
“Nửa phần cũng sẽ không có đâu”.
Thiên Hà Đạo Quân lắc đầu thở dài.
Thiên Độ Chân Nhân ở Sơn Thành xa xôi cũng lo lắng nhìn cảnh tượng này và cầu nguyện cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây của ba người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Đây là trận chiến có mức độ nguy hiểm nhất từ khi Tiêu Chính Văn sinh ra đến nay.
Cũng là cục diện tất chết mà tất cả mọi người nhận định.
“Bây giờ còn dám xem thường bọn tôi nữa không? Thế gia không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng, uy nghiêm của hoàng tộc càng không dễ gì khiêu khích. Nhà họ Khổng đứng vững hàng ngàn năm há có thể để cho cậu có thể khiêu chiến sao?”
Khổng Tề Thiên cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn.
Vù
Quảng Lăng Tử là người ra tay đầu tiên ngay sau khi Khổng Tề Thiên vừa dứt lời.
Đến lúc này cây giáo Bá Vương mới thể hiện được uy lực Bá Vương thật sự.
Đòn tấn công này mạnh hơn không chỉ một trăm lần lúc nãy, ngay cả không trung cũng bị uy lực của đòn tấn công này xé ra một lỗ hổng lớn mấy chục mét.
Kể từ lúc tám tuổi có được cây giáo Bá Vương đã được một trăm năm, trong một trăm năm này Quảng Lăng Tử đã dung hòa làm một với cây giáo Bá Vương.
Thế nên có thể nói một đòn mà hắn dùng hết sức vung ta có thể rúng động trời đất.
Lúc này hắn là Bá Vương thật sự, hắn là Hạng Vũ tái sinh.
“Hai mươi năm trước, tôi có thể giết cường giả cảnh giới Nhân Hoàng chỉ trong vòng ba chiêu, chút bản lĩnh đó của Tiêu Chính Văn anh chẳng đáng được nhắc đến trước mặt tôi”.
Lúc này hắn như thể bị Bá Vương nhập, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên ngang ngược, bá đạo.
Mà đòn tấn công này càng vô song, cộng thêm sự bổ trợ của cây giáo Bá Vương càng làm cho khí thế của nó trở nên đáng sợ.
“Tiêu Chính Văn, ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của cậu”.
Vừa dứt lời Trúc Giản trong trong tay Khổng Tề Thiên bỗng bay ra, thoáng chốc đã cắt đứt đường lui của Tiêu Chính Văn.
Chương 2015: Phong thái tướng quân
Mặc dù Thượng Cổ Nho Quyển không bá đạo như cây giáo Bá Vương, có thể tấn công mọi thời đại, nhưng Thượng Cổ Nho Quyển lại là sự tồn tại mà ngay cả thiên tai cũng không thể làm nó dao động được!
Cứ như vậy, toàn bộ đường lui của Tiêu Chính Văn đều bị phong tỏa, khiến anh không thể lui được nữa, vừa hay lại phối hợp với cây giáo Bá Vương làm tăng thêm sức mạnh!
Hơn nữa Khổng Tề Thiên lại từng được chỉ dạy bởi cao nhân ở vùng ngoài vũ trụ, nên việc sử dụng Thượng Cổ Nho Quyển càng thêm thuần thục!
Mà trong số ba người, người đáng sợ nhất chính là Tư Mã Lôi!
Chỉ với một cái hất tay, đã thu thập toàn bộ sát khí trên thế giới rồi chém về phía Tiêu Chính Văn!
Thậm chí ngay cả thế giới bên này cũng phát ra những tiếng than khóc!
Nơi mà những luồng sát khí này đi qua, thì tất cả người và động vật đều sẽ bị giết, không có thực vật nào sống sót!
Bỗng chốc, khung cảnh trong bán kính trăm dặm đã trở nên tàn khốc, cảnh xác chết la liệt máu chảy thành sông như ở gần ngay trước mắt!
Đòn tấn công đáng sợ như vậy, đừng nói là người thường muốn chống đỡ, mà e rằng chỉ cần bị dính vào vạt áo, cũng sẽ biến thành sương máu trong chớp mắt!
Ba tuyệt kỹ đang đến gần, tạo thành một cục diện chết cho Tiêu Chính Văn!
Mà những khoảng không xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị giam cầm, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động nổi!
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đòn tuyệt sát kia chém về phía mình!
“Tiêu Chính Văn, e rằng bây giờ cậu muốn cử động ngón tay cũng chỉ có thể mơ tưởng mà thôi! Nhưng dù như vậy, cậu cũng đủ để tôi phải kính trọng rồi!”
“Cậu là đối thủ duy nhất trong đời mà tôi phải cần sự giúp đỡ của người khác mới có thể giết được!”
Vẻ mặt Tư Mã Lôi nghiêm túc nói.
Cho dù Tư Mã Lôi đã sử dụng hết sức mình, nhưng hắn hiểu rõ, nếu không phải Tiêu Chính Văn bị phong tỏa hết tất cả đường lui bởi Thượng Cổ Nho Quyển thì đòn tấn công đáng sợ này vẫn sẽ rơi vào khoảng không!
“Có lẽ cậu vẫn chưa biết, rất nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều so sánh cậu với Lý Tịnh, thậm chí có rất nhiều người trong số chúng tôi, còn đồn rằng thành tựu của cậu chắc chắn sẽ vượt xa hơn ông ta!”
“Nhưng đáng tiếc cuối cùng cậu không thể đến được bước đó!”
“Muốn trách chỉ có thể trách cậu không biết điều! Lại dám vì những con kiến của thế tục mà chống lại với các thế tục lớn ở vùng ngoài lãnh thổ! Ngay từ đầu, cậu đã tự tìm đến cái chết!”
Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười nói.
“Thật ra, ở độ tuổi của anh, có được thành tựu như hôm nay, đủ để khiến thế giới kinh ngạc rồi, nhưng anh lại xem nhẹ căn cơ lai lịch của anh!”
“Năm đại danh sơn cũng được, các thế gia lớn cũng được, có bên nào không phải là thế lực lớn đã lưu truyền ngàn năm chứ?”
“Còn anh thì có gì? Hoa Quốc? Người dân? Hay là sự che chở của Thiên Tử?”
“Thiên Tử ngày này không còn giống Thiên Tử của trước kia, không có long khí, không còn sự công nhận của trời đất, thì khác gì dân thường?”
“Hai từ Thiên Tử, ai cũng có thể tùy tiện được gọi sao? Đặc biệt là Thiên Tử hiện giờ còn là một con rối được chọn bởi đám người phàm phu tục tử các người, thật là nực cười!”
Quảng Lăng Tử cũng lạnh lùng giễu cợt nói.
“Tất cả mọi thứ trên thế tục, các người mãi mãi không thể hiểu được!”
“Nhà họ Khổng vì lợi ích của bản thân, thậm chí không ngần ngại bán đứng tổ quốc, phản bội đồng bào, với đạo đức của nhà họ Khổng, sẽ không bao giờ hiểu được sự theo đuổi của những người trong thế tục!”
“Còn Thiên Tử, lẽ nào trời có tình cảm? Nếu trời đất đã vô tình, thì cần gì trời đất công nhận người đứng đầu của thế tục? Lòng người chính là thiên lý, lòng người là sự công nhận tốt nhất đối với Thiên Tử!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lại với vẻ đúng mực.
“Không sai, cậu thật sự rất giỏi! Cho dù trên ranh giới sinh tử, vẫn bình tĩnh như vậy, thật sự là nhân vật phi thường nhất trong những người tôi đã gặp!”
“Nếu không phải cậu xuất thân quá hèn hạ, tôi tin rằng cậu chắc chắn sẽ là một đối thủ mạnh trong đời tôi! Nếu cậu cũng được sinh ra trong gia đình hoàng tộc, cũng có đủ thời gian để tiến bộ, tôi nghĩ, cho dù ở vùng ngoài lãnh thổ, cậu cũng khó tìm được đối thủ!”
Những lời nói này của Tư Mã Lôi rất nghiêm túc!
Hơn nữa đây cũng là lời đánh giá cao nhất mà hắn đưa ra!
Thật ra, trong lòng hắn, Tiêu Chính Văn quả thực là một đối thủ đáng nể!
Phong thái tướng quân bất khuất không sợ hãi trước Thái Sơn đang sụp đổ này, ngay cả Tư Mã Lôi cũng không thể so sánh được!
Trước đó, hắn vẫn luôn xem thường thế tục của thế hệ này, nhưng vào lúc này, hắn lại không thể không thừa nhận rằng, Tiêu Chính Văn thật sự là nhân tài hiếm thấy từ xưa đến nay!
Chương 2016: Lu mờ
Cho dù là Lý Tịnh, Bạch Khởi và những người thời đại đó, ở độ tuổi của Tiêu Chính Văn vẫn là nhân vật vô danh!
Còn Tiêu Chính Văn thì đã đứng trên đỉnh của thế giới!
“Tiêu Chính Văn, Tư Mã Lôi tôi bảo đảm với cậu, sau khi cậu chết, tuyệt đối sẽ không truy sát gia tộc của cậu, cậu chết cũng nhắm mắt rồi nhỉ?”
Dứt lời, Tư Mã Lôi khẽ nhắm mắt lại, trong miệng lại lần nữa niệm Hạo Thiên Chân Ngôn!
“Nhắm mắt? Anh nói câu này sớm quá rồi đấy!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.
Mặc dù đại nạn gần trong gang tấc, nhưng chưa chắc Tiêu Chính Văn không còn cơ hội sống sót.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Tiêu Chính Văn và đám con cháu thế gia là không bao giờ từ bỏ!
Mỗi trận chiến ở Bắc Lương, anh hầu như đều rơi vào con đường cùng, nhưng mỗi lần cũng đều có thể sống sót trong tình huống tuyệt vọng!
Tất cả những điều này, tuyệt đối không phải dựa vào vận may, mà là khí phách không chịu khuất phục của một quân nhân!
“Cái gì? Cậu sẽ không ngây thơ đến mức, còn muốn chạy trốn chứ?” Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười, khẽ lắc đầu nói.
Sức phong sát của Thượng Cổ Nho Quyển kinh khủng đến mức nào?
Cho dù là một ngôi sao, cũng có thể bị Thượng Cổ Nho Quyển cuộn vào trong không trung!
Huống hồ Tiêu Chính Văn chỉ là một tên phàm phu mà thôi!
Hơn nữa, đừng nói là Tiêu Chính Văn, cho dù là đám người có xuất thân từ thế gia như bọn họ, có lai lịch cực lớn, vô số con át chủ bài, cũng không dám nói lời ngông cuồng vào lúc này?
Tiêu Chính Văn có là cái thá gì chứ?
Trong số mấy người bọn họ, chọn bừa một người cũng là sự tồn tại có một không hai từ xưa đến nay, mà Tiêu Chính Văn lại ảo tưởng về việc muốn thoát khỏi đòn đánh của họ để có được cơ hội sống sót!
“Lời nói này của cậu Tiêu quả thực hơi quá rồi!” Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.
“Mặc dù nhân cách của Tư Mã Lôi và đám người Khổng Tề Thiên không ra gì, nhưng thực lực của bọn họ lại đủ để gọi là ít có đối thủ trong thế giới ngày nay!”
“E rằng trận chiến này của cậu Tiêu khó thoát khỏi cái chết!”
Chu Chấn Long thở dài nói.
“Tôi lại thấy, cậu Tiêu chắc chắn có thể hóa giải được cục diện này!”
Ông cụ Quý vẫn luôn im lặng bên cạnh, đột nhiên nói xen vào.
Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long đều khó hiểu nhìn về phía ông cụ Quý, bọn họ thật sự không hiểu, cơ hội sống sót của Tiêu Chính Văn nằm ở đâu!
“Đây không phải là lần đầu tiên cậu Tiêu gặp phải tình huống như vậy! Hơn nữa, có lần nào không phải hóa nguy thành an chứ? Lần này, chắc cũng không ngoại lệ! Chúng ta cùng chờ xem!”
Ông cụ Quý nheo mắt nhìn xa về phía chiến trường nói.
Tình huống trước mắt, quả thực là tình huống sinh tử đối với người bình thường, nhưng đối với Tiêu Chính Văn, thì lại chưa chắc!
Trong Thiên Sơn Thư Lục, đã ghi chép rất chi tiết về Vạn Kiếm Quy Tông!
Mặc dù Vạn Kiếm Quy Tông dường như không có sơ hở nào, nhưng trên đời này, sao có thể có chuyện hoàn mỹ được chứ? Trận pháp cũng không ngoại lệ!
Nếu không, thì sao Thái Cực Cung lại rút lui, không còn quan tâm tới thế sự?
“Trên đời này, vốn không có gì là tuyệt đối cả, sống tới từng tuổi này, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này các ông không hiểu sao?” Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Hừ, vừa rồi để cho cậu chạy thoát là do chúng tôi chưa dùng toàn bộ sức lực thôi, cậu thật sự tưởng rằng, với sức của một mình cậu có thể đánh hòa với chúng tôi sao?”
“Đúng là kẻ điên nói mớ”.
Khổng Tề Thiên nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khinh thường.
Nhưng ngay khi đòn kinh thiên động địa kia cách Tiêu Chính Văn chưa tới một tấc, khí tức của Tiêu Chính Văn đột nhiên thay đổi!
Xung quanh anh, dường như có một bức tường thành vô hình ngăn chặn cú đánh kinh thiên động địa kia!
Cùng lúc đó, các vì sao trên bầu trời, đột nhiên trở nên lu mờ, chỉ có sao bảy Bắc Đẩu, Phá Quân và chín sao Tham Lang là vô cùng chói mắt!
Thiên Tinh Cửu Diệu!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, trên vòm trời, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, một ngôi sao đột nhiên từ trên trời rơi xuống!
Đối diện với sức mạnh đáng sợ như vậy, ngay cả Tư Mã Lôi cũng bị dọa ngu người!
Chương 2017: Tự do di chuyển
Đòn tấn công mạnh mẽ của đám người Tư Mã Lôi va chạm với ngôi sao băng đang phóng xuống, trong chốc lát, tất cả sức mạnh đều bị ngôi sao kia chặn lại.
Dẫn dắt sao trời để đỡ đòn tấn công của mọi người?
Đám người Tư Mã Lôi sững sờ, nhưng ngay sau đó tỏ vẻ giễu cợt.
Thiên Tinh Cửu Diệu là kỹ năng độc nhất của Hạo Thiên Sáng Thế, mấy người bọn họ cũng có chút hiểu biết về điều này.
Ngay cả Hạo Thiên Sáng Thế cũng không thể dễ dàng dẫn sắt sao trời!
Muốn dẫn sắt sao trời, cần rất nhiều uy lực, e rằng ngay cả bản thân Hạo Thiên Sáng Thể cũng không thể chịu nổi sự tiêu hao như vậy!
Tiêu Chính Văn càng không thể chịu nổi khi tiêu hao nhiều năng lượng như thế!
“Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu lại biết kỹ năng của Hạo Thiên Sáng Thế, chỉ sợ ngay cả bản thân Hạo Thiên Sáng Thế cũng không dám tùy ý dẫn sắt sao trời đâu nhỉ?”
“Sau khi đỡ đòn sinh tử của chúng tôi, cậu còn sức để chiến đấu tiếp không?”
Tư Mã Lôi chế nhạo.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, mặt không biến sắc nói: “Các người thử thì sẽ biết thôi!”
Dẫn sắt sao trời quả thực tiêu tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa, nếu không phải Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ tới cấp bậc Quy Chân thì e rằng không cần đám người Tư Mã Lôi ra tay, chỉ riêng phản lực cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước lên, đi thẳng tới chỗ đám người Tư Mã Lôi.
Sau khi dẫn sắt sao trời, Tiêu Chính Văn không rút lui mà còn chủ động tấn công, việc này khiến Tư Mã Lôi và Khổng Tề Thiên thấy hơi hoảng sợ.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không cần hồi phục mà vẫn có thể giết bọn họ sao?
“Nếu các người đã muốn đấu thì chúng ta sẽ đấu đến cùng!”, Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng trên không trung, khinh thường nói.
Lúc này, khí tức của Tiêu Chính Văn tỏa ra mạnh mẽ, nhưng khí tức lại vô cùng quái dị. Đây không phải là khí tức của Nhân Vương cấp năm, cũng không phải là cảnh giới Nhân Hoàng.
Mà là khí tức hòa hợp chỉ có khi trời đất sinh ra.
Nhưng khí tức hòa hợp này lại ẩn chứa sát khí vô vận.
Lúc này, Tư Mã Lôi như bị điện giật, trong đầu lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Trốn chạy!
Điều duy nhất có thể giải thích tất cả những điều này là Tiêu Chính Văn đã ngộ đến Quy Chân.
Mặc dù Quy Chân không phải là cảnh giới bậc nhất, chỉ là lĩnh ngộ về thế giới này, nhưng đây lại là sự lĩnh ngộ quan trọng nhất sau cảnh giới Thiên Thần.
Thông thường, mức độ lĩnh ngộ quyết định sức chiến đấu thực sự của một người!
Ngay cả một người cảnh giới Nhân Vương cấp năm, chỉ cần lĩnh ngộ được Quy Chân thì cũng có thể chống lại cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong.
Trong lịch sử, bất kỳ người nào lĩnh ngộ được Quy Chân đều cực kỳ đáng sợ, thậm chí mỗi người trong số họ đều là nhân vật anh dũng thống trị một thời đại.
Lúc này, Tư Mã Lôi chỉ muốn mình mọc thêm hai chân, càng thêm hối hận vì sao lại đến đây tham gia trò vui.
“Tư Mã Lôi!”
Nhìn thấy Tư Mã Lôi quay người bỏ chạy, Khổng Tề Thiên tức giận quát lớn.
Quả nhiên, người nhà họ Tư Mã không đáng tin chút nào, đến thời điểm then chốt đều là nhà nào lo nhà nấy.
Đừng nói Khổng Thề Thiên và Quảng Lăng Tử không hiểu gì, ngay cả Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long luôn quan sát thế cục trận chiến đều vô cùng choáng váng.
Cho dù Tiêu Chính Văn hóa giải được đòn tấn công mạnh mẽ của ba người bọn họ, nhưng dưới sự bao vây của ba người bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn rơi vào thế bất lợi.
Tư Mã Lôi không cần phải trốn chạy!
Không chỉ đám người Lý Chính Đạo không hiểu mà cả võ tông đều trở nên bối rối.
Với sức chiến đấu của Tư Mã Lôi, sao phải sợ Tiêu Chính Văn chứ!
Cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng trong mắt hắn chẳng là gì cả, có gì phải trốn chạy?
Hơn nữa còn quay người bỏ chạy mà không thèm nói lời nào vào thời khắc quan trọng.
“Trên người Tiêu Chính Văn nhất định có bí mật nào đó, nếu không Tư Mã Lôi sẽ không bỏ trốn! Càng không đột nhiên từ bỏ cơ hội có được Thánh Huyết của Đế Tuấn đang gần trong tầm tay!”
Triệu Kế Hồng là người đầu tiên hiểu ra nội tình bên trong.
Tư Mã Lôi là người có thân phận lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú.
Nếu hắn đã bỏ chạy thì chứng tỏ tính mạng của hắn đang bị đe dọa.
“Tiêu Chính Văn chỉ là một tiểu bối trong giới thế tục thì có bao nhiêu bí mật chứ? Theo tôi thấy, chắc chắn là Hạo Thiên Sáng Thế sắp đến đây rồi!”, Thiên Hà Đạo Quân không đồng ý.
Cho đến bây giờ, ông ta vẫn coi thường giới thế tục.
Lúc này, Thượng Cổ Nho Quyển của nhà họ Khổng vẫn đang giam cầm khoảng không xung quanh Tiêu Chính Văn, nhưng sức mạnh giam cầm đó đã trở nên vô dụng với Tiêu Chính Văn.
“Sao các người không chịu thua đi?”, Tiêu Chính Văn nhìn Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử, nói với vẻ thờ ơ.
“Cậu…”
Đến lúc này, Khổng Tề Thiên mới chợt nhận ra một điều.
Dưới sự giam cầm của Thượng Cổ Nho Quyển, Tiêu Chính Văn vẫn có thể tự do di chuyển!
Rầm!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Khổng Tề Thiên liền chùng xuống.