Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2011-2013
Chương 2011: Kỳ tích
Tuy lời nói của Tư Mã Lôi ngông cuồng, nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc.
Làm sao có thể dễ dàng tránh được vạn tia sáng mờ ảo đó chứ?
Có thể nói, mỗi một bước đi đều phải cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần sai một li thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lúc này, trên mặt Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng thản nhiên, không hề căng thẳng chút nào.
Nếu là người khác, đừng nói bình tĩnh bước lên trước, mà ngay cả chạy trốn cũng không thể thoát nổi.
Mặc dù đòn tấn công của Tư Mã Lôi rất kịch liệt, nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, đây chỉ là trò trẻ con, không cần dùng lực chống đỡ.
“Xẹt!”
Thượng Cổ Nho Quyển từ phía sau Tiêu Chính Văn phóng tới, đòn tấn công này nhanh như chớp, đem đem uy lực mạnh mẽ.
Khổng Tề Thiên cũng ra tay.
Đây là trận chiến sinh tử, không có bất kỳ đạo lý nào, ngay cả đánh lén.
Khổng Tề Thiên không quan tâm đến nhận xét của người đời. Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn thì ông ta sẽ trút bỏ được những gánh nặng trong lòng.
Đây chính là quy luật của cường giả!
Thực ra, cả vùng ngoài lãnh thổ luôn tuân theo luật rừng, bất kể là ai, một khi ra tay thì sẽ đánh đến cùng.
Trận chiến nào cũng sẽ là trận chiến sinh tử, chỉ có người sống mới được người khác tôn trọng và ngưỡng mộ!
Vì vậy, đánh lén và ám sát là chuyện bình thường ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nhưng ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã có sự đề phòng. Ngay khi Thượng Cổ Nho Quyển tấn công Tiêu Chính Văn, anh đã bước sang trái né tránh.
“Ầm!”
Một thanh kiếm phóng ra đánh bay Thượng Cổ Nho Quyển.
“Phụt!”
Khổng Tề Thiên bị phản lực mạnh mẽ, phun ra một ngụm máu, vội vàng thu hồi Thượng Cổ Nho Quyển, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Vụt!”
Thượng Cổ Nho Quyển vừa bị Tiêu Chính Văn đánh bay, giáo Bá Vương đã từ đâu bay tới.
Lúc này, Quảng Lăng Tử đã phát huy hết sức mạnh, Thương Long xuất hải, sát khí càng thêm đáng sợ.
Tiêu Chính Văn liếc ngang, sau đó đột nhiên dừng lại.
Vạn tia sáng mờ ảo và giáo Bá Vương đồng loạt phóng tới.
Đúng lúc này, trong hư không đột nhiên nổi gợn sóng, một giây tiếp theo, bóng hình của Tiêu Chính Văn đột nhiên biến mất không còn tăm tích trong hư không.
Còn cây giáo Bá Vương lại chìm nghỉm trong vạn tia sáng mờ ảo.
Lúc này, Quảng Lăng Tử thê thảm hơn Khổng Tề Thiên rất nhiều, thậm chí cả nửa cơ thể gần như tan nát.
May là trên người hắn có Bảo Tịnh Bình cho nên mới thoát nạn.
Bên kia, Khổng Hựu Bang và vài đệ tử thế gia cũng đồng thời tấn công Tiêu Chính Văn. Nếu Tiêu Chính Văn không chết thì tương lai nhất định sẽ xử lý bọn họ.
Xét về danh tiếng và thế lực trong giới thế tục, cả nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, ai là đối thủ của Tiêu Chính Văn chứ?
Vì vậy, cách duy nhất chính là tận dụng lợi thế của ngày hôm nay, cùng nhau loại bỏ Tiêu Chính Văn.
“Cậu không thoát nổi đâu!”, Tư Mã Lôi chế nhạo, tiếp tục vung kiếm. Một giây sau, ép Tiêu Chính Văn hiện thân.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, nếu tách nhau ra từng người thì bọn họ chắc chắn không thể chịu nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này, vì Tư Mã Lôi, ngay cả Khổng Hựu Bang cũng gây cho Tiêu Chính Văn rất nhiều rắc rối, hơn nữa, khi đối mặt với Hạo Thiên Chân Ngôn của Tư Mã Lôi, trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn mất linh nghiệm.
Cộng thêm sự giúp đỡ của Quảng Lăng Tử, sự công kích lúc này vô cùng đáng sợ, mà Tiêu Chính Văn đang ở trung tâm của vòng xoáy, chỉ cần một sai sót nhỏ, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay cả Triệu Kế Hồng đang đứng nhìn từ xa cũng kinh ngạc đổ mồ hôi hột.
May mà ngay từ đầu bọn họ không đấu với Tiêu Chính Văn, nếu không, bọn họ chắc chắn không chịu nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Tư Mã Lôi - người đã giết hơn chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một bằng một kiếm, cũng chưa chắc đã giết được Tiêu Chính Văn chứ đừng nói đến bọn họ!
Cộng thêm thận phận của Quảng Lăng Tử cũng vô cùng đặc biệt. Người được Cửu U Cung ưu ái, sao có thể tầm thường được?
Nhưng lúc này, Quảng Lăng Tử cũng đã bị thương nặng trong quá trình tấn công Tiêu Chính Văn.
Nếu không có Bảo Tịnh Bình bảo vệ thân thể thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Mặc dù đây chỉ là việc Tiêu Chính Văn mượn sức mạnh từ kiếm của Tư Mã Lôi, nhưng trong trận đấu đặc biệt này, ngay cả một cử chỉ bình thường cũng có liên quan đến sự sống chết. Tiêu Chính Văn có thể kiên trì đến lúc này đã đủ để giải thích tất cả.
Cộng thêm mười mấy người cùng bao vây Tiêu Chính Văn, trong đó bao gồm Khổng Tề Thiên, người từng luân hồi năm lần và các đệ tử của các thế gia.
Trong số đám người này, kẻ yếu nhất cũng đạt cảnh giới Nhân Vương cấp năm. Dưới sự bao vây tấn công của đám người, cho đến giờ, Tiêu Chính Văn vẫn chưa bị thương đã là cả một kỳ tích.
Bất kể kết quả của trận chiến này như thế nào, cho dù Tiêu Chính Văn có chết, thì uy danh trong trận chiến này cũng đủ để được ghi lại trong lịch sử!
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh di chuyển trong đám người, cho dù lưỡi kiếm bao quanh nhưng cũng không thể động đến một mảnh quần áo của Tiêu Chính Văn.
Chương 2012: Uy hiếp
“Sao Tiêu Chính Văn có thể mạnh đến vậy?”
Vẻ mặt của Thiên Hà Đạo Quân trở nên u ám, ông ta cứ tưởng rằng sự giác ngộ của ông ta đã có thể bước vào giai đoạn Thiên Kiêu, nhưng so sánh với Tiêu Chính Văn lại chẳng là gì cả.
“Hừ, nếu cậu ta không kiêu ngạo, liên tục khiêu khích các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ thì cậu ta sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ sau mấy chục năm nữa!”
“Thật đáng tiếc, nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều sẽ không cho cậu ta cơ hội trưởng thành!”
Triệu Kế Hồng nhìn Tiêu Chính Văn đang đấu với đám thế tử trên không trung, khẽ thở dài.
“Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, quan trọng hơn là phía sau cậu ta không có thế lực nào chống đỡ, vì vậy cậu ta không thể trở thành Bạch Khởi thứ hai, càng không thể trở thành Lý Tịnh thứ hai”.
“Con đường của cậu ta đến đây là đến thúc rồi!”
“Cho dù hôm nay Tiêu Chính Văn có chết hay không thì với chiến tích hiện tại của cậu ta cũng đủ để lưu danh muôn đời. Thử hỏi trên đời này, còn có ai có thể một mình đấu lại Tư Mã Lôi, Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cùng một lúc, mà không gục ngã?”
Độ Ách Chân Nhân chắp một tay sau lưng, nhìn lên khoảng không xa xăm rồi nói đầy ẩn ý.
Có một vài người trong chiến trường không khác gì những thế tử khác, nhưng thực tế không phải vậy.
Ai mà không có gia thế lớn, có lai lịch lớn?
Hơn nữa, mỗi người bọn họ đều là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ.
Lúc này, chiến trường đã đảo lộn, núi sông đổi màu.
Tư Mã Lôi chỉ phất tay, vô số tia sáng đã chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng sau khi Tiêu Chính Văn khéo léo tránh thoát, vạn tia sáng mờ ảo kia đã san bằng nhiều thành phố lớn ở bắc bộ Vy Hào.
Quảng Lăng Tử phóng giáo, mặc dù không đâm trúng Tiêu Chính Văn nhưng uy lực của cây giáo cũng khiến cả nửa địa cầu đảo lộn, san bằng dãy núi Rocky.
Trúc Giản hạ xuống, che khuất cả bầu trời. Thủ đô hùng mạnh nhất của Mỹ Lục đã biến thành núi xác biển sông.
Trung tâm tài chính số một thế giới đã bùng cháy trong chốc lát.
Bọn họ không hề cố ý làm những điều này, mà là do Tiêu Chính Văn có thể khéo léo tránh được mỗi đòn tấn công.
Tiêu Chính Văn nắm chắc cả về thời gian và tốc độ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng tránh né đòn trí mạng, Khổng Tề Thiên không khỏi cau mày.
Không ai có thể thăm dò được Tiêu Chính Văn lúc này, càng đánh càng khiến Khổng Tề Thiên cảm thấy kinh hãi.
“Nhất định phải nhanh chóng giết chết cậu ta! Nếu không chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!”
Thực ra, không chỉ mình Khổng Tề Thiên cảm thấy sợ hãi, mà ngay cả Tư Mã Lôi cũng khiếp sợ.
Tiêu Chính Văn thật sự rất đáng sợ, đối mặt với đòn tấn công của ba người bọn họ, nhưng vẫn có thể đi lại giữa trung tâm vòng xoáy rồi đối phó một cách dễ dàng, điều này cho thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa kiệt sức.
Hơn nữa, dù là ý chí chiến đấu hay kinh nghiệm, Tiêu Chính Văn đều có đủ.
Lúc này, ngay cả người bình thường trong giới thế tục cũng ngây người, đây đơn giản chỉ là một cuộc chiến giữa các vị thần mà thôi.
Nhưng bọn họ càng hiểu rõ một điều rằng Tiêu Chính Văn vì giới thế tục, cho nên mới một mình đối mặt với sự hợp lúc truy sát của cả vùng ngoài lãnh thổ.
Vì để trả lại công lý cho giới thế tục, vì để giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ bình đẳng như nhau, Tiêu Chính Văn không ngại liều mạng chiến đấu.
Lúc này, những người bình thường từng được Tiêu Chính Văn cứu thoát khỏi chiến tranh đều cảm động rơi nước mắt.
“Một mình Tiêu Chính Văn đấu với ba cường giả, đừng nói là phản sát, có thể sống sót thoát khỏi vòng vây đã là kỳ tích rồi!”
Chu Chấn Long nhìn lên không trung, chán nản nói.
Không phải là ông ta không muốn giúp đỡ, mà là do khả năng của ông ta không thể giúp được gì cả.
“Khó thật!”, Lý Chính Đạo lắc đầu thở dài.
Sự thật đúng là như vậy. Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa bị thương, nhưng muốn thoát khỏi vòng vây cũng khó như lên trời.
“Có vẻ như còn khó hơn trong tưởng tượng!”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
Nếu không dùng kiếm Tần Vương thì có lẽ sẽ không thể giết chết Tư Mã Lôi.
Dù sao những người có mặt ở đây chẳng có ai là tầm thường. Ai cũng là nhân vật lớn, có thân phận đặc biệt.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu thật ngông cuồng! Đến lúc này rồi mà còn muốn phản kháng sao?”
Khổng Tề Thiên chế nhạo.
“Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên! Chuyện đã đến lúc này, hai người còn muốn nương tay sao? Giáo Bá Vương và Thượng Cổ Nho Quyển chắc chắn có uy lực mạnh hơn như vậy!”
“Nếu các người không cố hết sức lực, nhà họ Tư Mã chúng tôi sẽ rút lui!”, Tư Mã Lôi lạnh lùng uy hiếp.
Chương 2013: Thái Cực Cung
“Hừ, không phải Huệ Mi tôi không muốn giúp mà là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã các người cũng chưa cố gắng hết sức. Có điều dù là vì Thánh Huyết Đế Tuấn, mọi người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ?”
Quảng Lăng Tử siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay, hỏi ngược lại.
Hắn đã sớm nhận ra ngay cả là Tư Mã Lôi cũng chưa thật sự tấn công Tiêu Chính Văn hết sức.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết rất rõ, giết Tiêu Chính Văn chỉ là bước đầu tiên.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, liên minh giữa họ cũng chính thức chấm dứt.
Sau đó chính là trận tàn sát lẫn nhau của họ.
Thế nên mọi người đều đang âm thầm tính toán lên kế hoạch, cho dù bên nào ra sức đánh đuổi Tiêu Chính Văn đều sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó những người khác có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được ưu thế.
“Nói thật nhé, danh tiếng chẳng là gì với chúng tôi cả, nhưng để một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người bọn tôi, hai người không thấy mất sạch thể diện sao?”
Khổng Tề Thiên cười mỉa, đáp trả.
“Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, đừng ai nghĩ nương tay, trước tiên cứ giết hắn rồi hẵng tính”.
Vừa dứt lời, khí tức quanh người Quảng Lăng Tử bỗng thay đổi, một luồng khí tức thuộc cảnh giới Nhân Hoàng bỗng bùng phát.
Lúc này Quảng Lăng Tử đã có sự khác biệt với trước đó rồi, cây giáo Bá Vương trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, còn bản thân hắn lại như Bá Vương, chỉ bằng uy lực của một mình hắn đã có thể đe dọa cả một phương trời.
Lúc này cây giáo Bá Vương trong tay phát ra tiếng kêu như một con thú dữ đã bật vô âm tín hàng chục ngàn năm đang phát ra tiếng gầm gừ.
Chỉ luồng khí tức này cũng đã che lấp, áp chế mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như mấy người Triệu Kế Hồng.
Phải biết rằng, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi.
Lúc này tất cả những người quan tâm đến trận chiến này đều kinh ngạc thốt lên.
Người đời chỉ biết uy lực của cây giáo Bá Vương nhưng lại không biết nền tảng của Quảng Lăng Tử thâm sâu đến cỡ nào.
Cho đến lúc này, Quảng Lăng Tử mới lộ rõ bộ mặt thật của mình.
Thảo nào ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng phải nể mặt Huệ Mi, đừng nói là Nhân Hoàng cấp một, dù là Nhân Hoàng cấp hai, Quảng Lăng Tử cũng có sức đấu một mình.
“Hai vị, bây giờ có còn gì để nói không?”, Quảng Lăng Tử dời tầm nhìn sang Khổng Tề Thiên và Tư Mã Lôi.
“Ầm!”
Một tay Khổng Tề Thiên giơ Thượng Cổ Nho Quyển qua đỉnh đầu, một tia sấm màu tím bắn ra từ trong Trúc Giản.
Tia sấm đó bắn ra, cả bầu trời bỗng lóe lên vô số điện quang ảm đạm, lúc này Khổng Tề Thiên như một vị đại thánh đến từ thời xa xưa, uy phong quanh người toát ra khắp nơi.
Khí thế dũng mãnh!
“Chính là lúc này”.
“Giết!”
Khí tức xung quanh Khổng Tề Thiên bùng lên như biển.
Cuối cùng Thượng Cổ Nho Quyển đó cũng hiện ra tính chất thật của nó.
Chỉ thấy Trúc Giản chậm rãi mở ra như thể mỗi chữ Triện cổ trên đó đều ở trong vầng sáng màu vàng đó.
Tất cả có ba trăm sáu mươi chữ Triện cổ, tượng trưng cho bầu trời lớn bé, ba trăm sáu mươi vì sao.
Khí tức cổ xưa đó càng biểu trưng cho uy lực của trời chỉ có duy nhất trong Thượng Cổ Nho Quyển được lưu truyền từ thời cổ xưa.
Khi ngay Thượng Cổ Nho Quyển được mở ra hoàn toàn, mây trời đều thay đổi, hàng trăm thú vật đều phát ra tiếng kêu đau thương.
“Tư Mã Lôi!”
Quảng Lăng Tử quay đầu lại nhìn Tư Mã Lôi lớn tiếng gọi.
Chỉ cần ba người họ hợp sức lại đánh một đòn thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
Thật ra không cần Quảng Lăng Tử nhắc, Tư Mã Lôi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu không thể giết Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ bị anh giành lấy Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đúng x thật là nuôi ong tay áo.
“Keng!”
Một tiếng kiếm va chạm vang lên, kiếm Trảm Thiên lượn vòng quanh Tư Mã Lôi, kiếm khí ngút trời, sát khí cuồn cuộn.
Lúc này dường như có hàng chục ngàn thanh kiếm vây quanh Tư Mã Lôi, mỗi thanh kiếm đều mang theo uy lực hủy diệt trời đất.
“Vạn Kiếm Quy Tông! Đây rõ ràng là bí mật bất truyền của Thái Cực Cung, sao Tư Mã Lôi có thể biết được tuyệt học có một không hai này?”
Triệu Kế Hồng không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Thái Cực Cung, Bát Ảnh Cung và Đế Tiêu Cung được gọi là ba cung ngoài lãnh thổ.
Thực lực và địa vị tương đương nhau, hơn nữa cũng được đạo gia truyền lại, nhưng Thái Cực Cung là bí ẩn nhất, chưa bao giờ kết giao quan hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa trận pháp và công pháp của họ chưa từng truyền ra ngoài.
Tuy lời nói của Tư Mã Lôi ngông cuồng, nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc.
Làm sao có thể dễ dàng tránh được vạn tia sáng mờ ảo đó chứ?
Có thể nói, mỗi một bước đi đều phải cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần sai một li thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lúc này, trên mặt Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng thản nhiên, không hề căng thẳng chút nào.
Nếu là người khác, đừng nói bình tĩnh bước lên trước, mà ngay cả chạy trốn cũng không thể thoát nổi.
Mặc dù đòn tấn công của Tư Mã Lôi rất kịch liệt, nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, đây chỉ là trò trẻ con, không cần dùng lực chống đỡ.
“Xẹt!”
Thượng Cổ Nho Quyển từ phía sau Tiêu Chính Văn phóng tới, đòn tấn công này nhanh như chớp, đem đem uy lực mạnh mẽ.
Khổng Tề Thiên cũng ra tay.
Đây là trận chiến sinh tử, không có bất kỳ đạo lý nào, ngay cả đánh lén.
Khổng Tề Thiên không quan tâm đến nhận xét của người đời. Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn thì ông ta sẽ trút bỏ được những gánh nặng trong lòng.
Đây chính là quy luật của cường giả!
Thực ra, cả vùng ngoài lãnh thổ luôn tuân theo luật rừng, bất kể là ai, một khi ra tay thì sẽ đánh đến cùng.
Trận chiến nào cũng sẽ là trận chiến sinh tử, chỉ có người sống mới được người khác tôn trọng và ngưỡng mộ!
Vì vậy, đánh lén và ám sát là chuyện bình thường ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nhưng ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã có sự đề phòng. Ngay khi Thượng Cổ Nho Quyển tấn công Tiêu Chính Văn, anh đã bước sang trái né tránh.
“Ầm!”
Một thanh kiếm phóng ra đánh bay Thượng Cổ Nho Quyển.
“Phụt!”
Khổng Tề Thiên bị phản lực mạnh mẽ, phun ra một ngụm máu, vội vàng thu hồi Thượng Cổ Nho Quyển, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Vụt!”
Thượng Cổ Nho Quyển vừa bị Tiêu Chính Văn đánh bay, giáo Bá Vương đã từ đâu bay tới.
Lúc này, Quảng Lăng Tử đã phát huy hết sức mạnh, Thương Long xuất hải, sát khí càng thêm đáng sợ.
Tiêu Chính Văn liếc ngang, sau đó đột nhiên dừng lại.
Vạn tia sáng mờ ảo và giáo Bá Vương đồng loạt phóng tới.
Đúng lúc này, trong hư không đột nhiên nổi gợn sóng, một giây tiếp theo, bóng hình của Tiêu Chính Văn đột nhiên biến mất không còn tăm tích trong hư không.
Còn cây giáo Bá Vương lại chìm nghỉm trong vạn tia sáng mờ ảo.
Lúc này, Quảng Lăng Tử thê thảm hơn Khổng Tề Thiên rất nhiều, thậm chí cả nửa cơ thể gần như tan nát.
May là trên người hắn có Bảo Tịnh Bình cho nên mới thoát nạn.
Bên kia, Khổng Hựu Bang và vài đệ tử thế gia cũng đồng thời tấn công Tiêu Chính Văn. Nếu Tiêu Chính Văn không chết thì tương lai nhất định sẽ xử lý bọn họ.
Xét về danh tiếng và thế lực trong giới thế tục, cả nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, ai là đối thủ của Tiêu Chính Văn chứ?
Vì vậy, cách duy nhất chính là tận dụng lợi thế của ngày hôm nay, cùng nhau loại bỏ Tiêu Chính Văn.
“Cậu không thoát nổi đâu!”, Tư Mã Lôi chế nhạo, tiếp tục vung kiếm. Một giây sau, ép Tiêu Chính Văn hiện thân.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, nếu tách nhau ra từng người thì bọn họ chắc chắn không thể chịu nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này, vì Tư Mã Lôi, ngay cả Khổng Hựu Bang cũng gây cho Tiêu Chính Văn rất nhiều rắc rối, hơn nữa, khi đối mặt với Hạo Thiên Chân Ngôn của Tư Mã Lôi, trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn mất linh nghiệm.
Cộng thêm sự giúp đỡ của Quảng Lăng Tử, sự công kích lúc này vô cùng đáng sợ, mà Tiêu Chính Văn đang ở trung tâm của vòng xoáy, chỉ cần một sai sót nhỏ, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay cả Triệu Kế Hồng đang đứng nhìn từ xa cũng kinh ngạc đổ mồ hôi hột.
May mà ngay từ đầu bọn họ không đấu với Tiêu Chính Văn, nếu không, bọn họ chắc chắn không chịu nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Tư Mã Lôi - người đã giết hơn chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một bằng một kiếm, cũng chưa chắc đã giết được Tiêu Chính Văn chứ đừng nói đến bọn họ!
Cộng thêm thận phận của Quảng Lăng Tử cũng vô cùng đặc biệt. Người được Cửu U Cung ưu ái, sao có thể tầm thường được?
Nhưng lúc này, Quảng Lăng Tử cũng đã bị thương nặng trong quá trình tấn công Tiêu Chính Văn.
Nếu không có Bảo Tịnh Bình bảo vệ thân thể thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Mặc dù đây chỉ là việc Tiêu Chính Văn mượn sức mạnh từ kiếm của Tư Mã Lôi, nhưng trong trận đấu đặc biệt này, ngay cả một cử chỉ bình thường cũng có liên quan đến sự sống chết. Tiêu Chính Văn có thể kiên trì đến lúc này đã đủ để giải thích tất cả.
Cộng thêm mười mấy người cùng bao vây Tiêu Chính Văn, trong đó bao gồm Khổng Tề Thiên, người từng luân hồi năm lần và các đệ tử của các thế gia.
Trong số đám người này, kẻ yếu nhất cũng đạt cảnh giới Nhân Vương cấp năm. Dưới sự bao vây tấn công của đám người, cho đến giờ, Tiêu Chính Văn vẫn chưa bị thương đã là cả một kỳ tích.
Bất kể kết quả của trận chiến này như thế nào, cho dù Tiêu Chính Văn có chết, thì uy danh trong trận chiến này cũng đủ để được ghi lại trong lịch sử!
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh di chuyển trong đám người, cho dù lưỡi kiếm bao quanh nhưng cũng không thể động đến một mảnh quần áo của Tiêu Chính Văn.
Chương 2012: Uy hiếp
“Sao Tiêu Chính Văn có thể mạnh đến vậy?”
Vẻ mặt của Thiên Hà Đạo Quân trở nên u ám, ông ta cứ tưởng rằng sự giác ngộ của ông ta đã có thể bước vào giai đoạn Thiên Kiêu, nhưng so sánh với Tiêu Chính Văn lại chẳng là gì cả.
“Hừ, nếu cậu ta không kiêu ngạo, liên tục khiêu khích các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ thì cậu ta sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ sau mấy chục năm nữa!”
“Thật đáng tiếc, nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều sẽ không cho cậu ta cơ hội trưởng thành!”
Triệu Kế Hồng nhìn Tiêu Chính Văn đang đấu với đám thế tử trên không trung, khẽ thở dài.
“Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, quan trọng hơn là phía sau cậu ta không có thế lực nào chống đỡ, vì vậy cậu ta không thể trở thành Bạch Khởi thứ hai, càng không thể trở thành Lý Tịnh thứ hai”.
“Con đường của cậu ta đến đây là đến thúc rồi!”
“Cho dù hôm nay Tiêu Chính Văn có chết hay không thì với chiến tích hiện tại của cậu ta cũng đủ để lưu danh muôn đời. Thử hỏi trên đời này, còn có ai có thể một mình đấu lại Tư Mã Lôi, Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử cùng một lúc, mà không gục ngã?”
Độ Ách Chân Nhân chắp một tay sau lưng, nhìn lên khoảng không xa xăm rồi nói đầy ẩn ý.
Có một vài người trong chiến trường không khác gì những thế tử khác, nhưng thực tế không phải vậy.
Ai mà không có gia thế lớn, có lai lịch lớn?
Hơn nữa, mỗi người bọn họ đều là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ.
Lúc này, chiến trường đã đảo lộn, núi sông đổi màu.
Tư Mã Lôi chỉ phất tay, vô số tia sáng đã chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng sau khi Tiêu Chính Văn khéo léo tránh thoát, vạn tia sáng mờ ảo kia đã san bằng nhiều thành phố lớn ở bắc bộ Vy Hào.
Quảng Lăng Tử phóng giáo, mặc dù không đâm trúng Tiêu Chính Văn nhưng uy lực của cây giáo cũng khiến cả nửa địa cầu đảo lộn, san bằng dãy núi Rocky.
Trúc Giản hạ xuống, che khuất cả bầu trời. Thủ đô hùng mạnh nhất của Mỹ Lục đã biến thành núi xác biển sông.
Trung tâm tài chính số một thế giới đã bùng cháy trong chốc lát.
Bọn họ không hề cố ý làm những điều này, mà là do Tiêu Chính Văn có thể khéo léo tránh được mỗi đòn tấn công.
Tiêu Chính Văn nắm chắc cả về thời gian và tốc độ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng tránh né đòn trí mạng, Khổng Tề Thiên không khỏi cau mày.
Không ai có thể thăm dò được Tiêu Chính Văn lúc này, càng đánh càng khiến Khổng Tề Thiên cảm thấy kinh hãi.
“Nhất định phải nhanh chóng giết chết cậu ta! Nếu không chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!”
Thực ra, không chỉ mình Khổng Tề Thiên cảm thấy sợ hãi, mà ngay cả Tư Mã Lôi cũng khiếp sợ.
Tiêu Chính Văn thật sự rất đáng sợ, đối mặt với đòn tấn công của ba người bọn họ, nhưng vẫn có thể đi lại giữa trung tâm vòng xoáy rồi đối phó một cách dễ dàng, điều này cho thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa kiệt sức.
Hơn nữa, dù là ý chí chiến đấu hay kinh nghiệm, Tiêu Chính Văn đều có đủ.
Lúc này, ngay cả người bình thường trong giới thế tục cũng ngây người, đây đơn giản chỉ là một cuộc chiến giữa các vị thần mà thôi.
Nhưng bọn họ càng hiểu rõ một điều rằng Tiêu Chính Văn vì giới thế tục, cho nên mới một mình đối mặt với sự hợp lúc truy sát của cả vùng ngoài lãnh thổ.
Vì để trả lại công lý cho giới thế tục, vì để giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ bình đẳng như nhau, Tiêu Chính Văn không ngại liều mạng chiến đấu.
Lúc này, những người bình thường từng được Tiêu Chính Văn cứu thoát khỏi chiến tranh đều cảm động rơi nước mắt.
“Một mình Tiêu Chính Văn đấu với ba cường giả, đừng nói là phản sát, có thể sống sót thoát khỏi vòng vây đã là kỳ tích rồi!”
Chu Chấn Long nhìn lên không trung, chán nản nói.
Không phải là ông ta không muốn giúp đỡ, mà là do khả năng của ông ta không thể giúp được gì cả.
“Khó thật!”, Lý Chính Đạo lắc đầu thở dài.
Sự thật đúng là như vậy. Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa bị thương, nhưng muốn thoát khỏi vòng vây cũng khó như lên trời.
“Có vẻ như còn khó hơn trong tưởng tượng!”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
Nếu không dùng kiếm Tần Vương thì có lẽ sẽ không thể giết chết Tư Mã Lôi.
Dù sao những người có mặt ở đây chẳng có ai là tầm thường. Ai cũng là nhân vật lớn, có thân phận đặc biệt.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu thật ngông cuồng! Đến lúc này rồi mà còn muốn phản kháng sao?”
Khổng Tề Thiên chế nhạo.
“Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên! Chuyện đã đến lúc này, hai người còn muốn nương tay sao? Giáo Bá Vương và Thượng Cổ Nho Quyển chắc chắn có uy lực mạnh hơn như vậy!”
“Nếu các người không cố hết sức lực, nhà họ Tư Mã chúng tôi sẽ rút lui!”, Tư Mã Lôi lạnh lùng uy hiếp.
Chương 2013: Thái Cực Cung
“Hừ, không phải Huệ Mi tôi không muốn giúp mà là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã các người cũng chưa cố gắng hết sức. Có điều dù là vì Thánh Huyết Đế Tuấn, mọi người cũng nên có chút thành ý chứ nhỉ?”
Quảng Lăng Tử siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay, hỏi ngược lại.
Hắn đã sớm nhận ra ngay cả là Tư Mã Lôi cũng chưa thật sự tấn công Tiêu Chính Văn hết sức.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết rất rõ, giết Tiêu Chính Văn chỉ là bước đầu tiên.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, liên minh giữa họ cũng chính thức chấm dứt.
Sau đó chính là trận tàn sát lẫn nhau của họ.
Thế nên mọi người đều đang âm thầm tính toán lên kế hoạch, cho dù bên nào ra sức đánh đuổi Tiêu Chính Văn đều sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó những người khác có thể ngư ông đắc lợi, chiếm được ưu thế.
“Nói thật nhé, danh tiếng chẳng là gì với chúng tôi cả, nhưng để một mình Tiêu Chính Văn đánh với ba người bọn tôi, hai người không thấy mất sạch thể diện sao?”
Khổng Tề Thiên cười mỉa, đáp trả.
“Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, đừng ai nghĩ nương tay, trước tiên cứ giết hắn rồi hẵng tính”.
Vừa dứt lời, khí tức quanh người Quảng Lăng Tử bỗng thay đổi, một luồng khí tức thuộc cảnh giới Nhân Hoàng bỗng bùng phát.
Lúc này Quảng Lăng Tử đã có sự khác biệt với trước đó rồi, cây giáo Bá Vương trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, còn bản thân hắn lại như Bá Vương, chỉ bằng uy lực của một mình hắn đã có thể đe dọa cả một phương trời.
Lúc này cây giáo Bá Vương trong tay phát ra tiếng kêu như một con thú dữ đã bật vô âm tín hàng chục ngàn năm đang phát ra tiếng gầm gừ.
Chỉ luồng khí tức này cũng đã che lấp, áp chế mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như mấy người Triệu Kế Hồng.
Phải biết rằng, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi.
Lúc này tất cả những người quan tâm đến trận chiến này đều kinh ngạc thốt lên.
Người đời chỉ biết uy lực của cây giáo Bá Vương nhưng lại không biết nền tảng của Quảng Lăng Tử thâm sâu đến cỡ nào.
Cho đến lúc này, Quảng Lăng Tử mới lộ rõ bộ mặt thật của mình.
Thảo nào ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cũng phải nể mặt Huệ Mi, đừng nói là Nhân Hoàng cấp một, dù là Nhân Hoàng cấp hai, Quảng Lăng Tử cũng có sức đấu một mình.
“Hai vị, bây giờ có còn gì để nói không?”, Quảng Lăng Tử dời tầm nhìn sang Khổng Tề Thiên và Tư Mã Lôi.
“Ầm!”
Một tay Khổng Tề Thiên giơ Thượng Cổ Nho Quyển qua đỉnh đầu, một tia sấm màu tím bắn ra từ trong Trúc Giản.
Tia sấm đó bắn ra, cả bầu trời bỗng lóe lên vô số điện quang ảm đạm, lúc này Khổng Tề Thiên như một vị đại thánh đến từ thời xa xưa, uy phong quanh người toát ra khắp nơi.
Khí thế dũng mãnh!
“Chính là lúc này”.
“Giết!”
Khí tức xung quanh Khổng Tề Thiên bùng lên như biển.
Cuối cùng Thượng Cổ Nho Quyển đó cũng hiện ra tính chất thật của nó.
Chỉ thấy Trúc Giản chậm rãi mở ra như thể mỗi chữ Triện cổ trên đó đều ở trong vầng sáng màu vàng đó.
Tất cả có ba trăm sáu mươi chữ Triện cổ, tượng trưng cho bầu trời lớn bé, ba trăm sáu mươi vì sao.
Khí tức cổ xưa đó càng biểu trưng cho uy lực của trời chỉ có duy nhất trong Thượng Cổ Nho Quyển được lưu truyền từ thời cổ xưa.
Khi ngay Thượng Cổ Nho Quyển được mở ra hoàn toàn, mây trời đều thay đổi, hàng trăm thú vật đều phát ra tiếng kêu đau thương.
“Tư Mã Lôi!”
Quảng Lăng Tử quay đầu lại nhìn Tư Mã Lôi lớn tiếng gọi.
Chỉ cần ba người họ hợp sức lại đánh một đòn thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
Thật ra không cần Quảng Lăng Tử nhắc, Tư Mã Lôi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu không thể giết Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ bị anh giành lấy Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đúng x thật là nuôi ong tay áo.
“Keng!”
Một tiếng kiếm va chạm vang lên, kiếm Trảm Thiên lượn vòng quanh Tư Mã Lôi, kiếm khí ngút trời, sát khí cuồn cuộn.
Lúc này dường như có hàng chục ngàn thanh kiếm vây quanh Tư Mã Lôi, mỗi thanh kiếm đều mang theo uy lực hủy diệt trời đất.
“Vạn Kiếm Quy Tông! Đây rõ ràng là bí mật bất truyền của Thái Cực Cung, sao Tư Mã Lôi có thể biết được tuyệt học có một không hai này?”
Triệu Kế Hồng không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Thái Cực Cung, Bát Ảnh Cung và Đế Tiêu Cung được gọi là ba cung ngoài lãnh thổ.
Thực lực và địa vị tương đương nhau, hơn nữa cũng được đạo gia truyền lại, nhưng Thái Cực Cung là bí ẩn nhất, chưa bao giờ kết giao quan hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa trận pháp và công pháp của họ chưa từng truyền ra ngoài.
Bình luận facebook