Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1989-1993
Chương 1989: Trả thù
"Cây giáo Bá Vương đã xuất hiện, người nắm giữ cây giáo Bá Vương sẽ thay thế Hạng Vương, dẫn dắt giới thế tục đến vinh quang vô tận!"
Ngay khi lời nói của Fulin và Hắc Bào vừa dứt, một giọng nói hết sức vang dội vang lên giữa trời và đất.
Khi Quảng Lăng Tử nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi!
Mọi người đều biết rằng cây giáo Bá Vương nằm trong tay hắn, thế nhưng...
Hắn không muốn làm Bá Vương, càng không muốn dẫn dắt giới thế tục gì đó, hắn chỉ muốn theo đuổi đỉnh cao võ đạo, một lòng chỉ muốn tranh giành di tích Long tộc!
Rõ ràng là Nữ Đế muốn đẩy hắn lâm vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
“Các người…các người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, bà ta...bà ta chỉ đang nói bậy thôi!”, nhìn thấy Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên đang dùng ánh mắt vô cùng không thiện cảm nhìn hắn, Quảng Lăng Tử vội vàng giải thích.
"Ồ? Nếu là người khác nói như vậy, chúng ta sẽ coi nó như gió thổi bên tai, nhưng Nữ Đế lại ăn nói lung tung sao?” Tư Mã Tư nheo mắt nhìn Quảng Lăng Tử một lượt từ trên xuống dưới.
Rõ ràng một lời nói của Nữ Đế nặng nghìn cân, lời nói của bà ta tuyệt đối không bao giờ là vô căn cứ!
Quảng Lăng Tử lúc này cũng hơi sững sờ, trước khi Nữ Đế sắp tiêu tan, còn không quên chơi hắn một vố, quả thật khiến hắn khóc không ra nước mắt!
Xem ra sau này hắn không có cơ hội quay đầu nữa, chỉ cần hắn nói tốt nửa câu cho giới thế tục cũng có khả năng bị những ‘người đồng đạo’ này chém giết!
Dù sao bây giờ, mọi người chỉ là hoài nghi, nhưng một khi Quảng Lăng Tử thực sự lên tiếng cho giới thế tục, nó vừa hay lại xác thực cho những lời cuối cùng của Nữ Đế!
Ngay cả chính Quảng Lăng Tử cũng không thể hiểu được tại sao Nữ Đế lại nhắm vào mình!
Hắc Bào - người đã trốn chạy tới phía Âu Lục kia lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái Sơn!
Tuy rằng hắn cũng chỉ bán tín bán nghi về lời nói của Nữ Đế, nhưng lần này trở lại giới thế tục, quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Quảng Lăng Tử vốn xuất thân là người của năm đại danh sơn, hắn không biết rằng Nữ Đế vẫn còn sót lại chút linh hồn ư?
Hơn nữa, sao có thể trùng hợp như vậy, bọn họ vừa mới chiếm được Thái Sơn, Nữ Đế bèn đột nhiên hiện thân, trên đời này căn bản không có chuyện trùng hợp!
Giờ phút này, Hắc Bào đã âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần vết thương của hắn hoàn toàn bình phục, hắn sẽ lập tức ra tay diệt trừ Quảng Lăng Tử, nhân tiện cướp lấy cây giáo Bá Vương làm của riêng mình!
Khi ánh hào quang của bầu trời dần tan biến thì không còn bất kỳ giọng nói nào của Nữ Đế nữa!
Cứ như thể Nữ Đế chưa từng đến thế giới này.
Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào nhìn về hướng Thái Sơn lần cuối rồi vội vã chạy về thành phố.
Tiêu Chính Văn căn bản không quan tâm đến việc Thái Sơn có đổi chủ hay không, Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ không chỉ xuất hiện ở Thái Sơn, cho dù có khống chế được Thái Sơn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng xác suất cơ hội có được Thánh Huyết Đế Tuấn mà thôi!
Hơn nữa, khi ông cụ Thành dẫn đám người Tiêu Chính Văn đến thăm quan Thái Sơn, Tiêu Chính Văn đã điều tra kỹ càng rồi, sương mù xuất hiện trên núi Thái Sơn căn bản không hề liên quan đến Thánh Huyết Đế Tuấn.
Mà sở dĩ nhà họ Thành nói như vậy chẳng qua là để thu hút sự chú ý từ các phía, từ đó có được một phần lợi ích.
Nhưng cuối cùng hết khôn dồn đến dại, không những làm hại chính người của mình lại còn dẫn đám người Tư Mã Tư vào con đường sai lầm!
Ngược lại lại giúp cho Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào!
Trở lại thành phố Thái Sơn, Tiêu Chính Văn xem xét thiệt hại của thành phố trước, nó nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, may mà tất cả người dân đã được chuyển đến nơi khác trước đó, nếu không, chắc chắn máu đã thành sông!
Có điều, mối nguy trước mắt của Thái Sơn đã được giải thích. Cùng với việc Hắc Bào và Fulin tháo chạy, Thái Sơn cũng khôi phục lại quang cảnh trước đây, chỉ là những hư hại của ngọn núi không thể tu bổ được!
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn giao trách nhiệm nặng nề của việc xây dựng lại thành phố Thái Sơn cho chủ tịch thành phố Thái Sơn, đồng thời căn dặn ông ta nhất định phải ổn định đời sống cho nhân dân, hơn nữa phải nhanh chóng hoàn thành công việc tái thiết!
Sau khi làm xong việc, Tiêu Chính Văn mới nói với Võ Anh Hào: "Với thế lực của nhà họ Võ thì ở vùng ngoài lãnh thổ cũng được coi là thống lĩnh một phương đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Chính Văn, Võ Anh Hào cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu nói: "Đương nhiên, nhà họ Võ từ khi tiến vào vùng ngoài lãnh thổ đã là một trong ba hoàng tộc lớn!"
"Trước đây, tôi không hiểu lắm, với lại lịch nhà họ Võ, tại sao lại được tiếp đãi long trọng như vậy, có điều hiện giờ tôi cũng đã hiểu! Tất cả đều là vì Nữ Đế!"
Nói đến đây, Võ Anh Hào ít nhiều vẫn có phần buồn bã, tuy rằng Nữ Đế chỉ để lại chút tàn niệm, nhưng dù sao đó cũng là cụ tổ của nhà họ Võ!
Nhìn thấy Nữ Đế quy tiên, bản thân anh ta lực bất tòng tâm, loại cảm giác bất này khiến trong lòng Võ Anh Hào cảm thấy hổ thẹn.
"Nếu tiện, có thể dùng thực lực của nhà họ Võ đi điều tra nghe ngóng một chút về Cửu U Cung được không? Cho dù không tìm được Cửu U Cung cũng nhất định phải tìm được sào huyệt của Aisin Gioro và Huệ Mi!"
"Cậu Tiêu, cậu đây là ..." Võ Anh Hào khẽ cau mày và nhìn Tiêu Chính Văn một cách khó hiểu.
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn vẫn còn nghĩ đến việc trả thù vùng ngoài lãnh thổ sao?
Chương 1990: Thánh điện
"Hết lần này tới lần khác vùng ngoài lãnh thổ đã phá rối giới thế tục, bọn chúng phải trả giá”.
"Nhất định phải tìm cách dời chiến trường ra vùng ngoài lãnh thổ, nếu không, giới thế tục căn bản không thể chịu được sự giày vò hết lần này đến lần khác của các cao thủ vùng ngoài lãnh thổ! Cậu cũng đã thấy đó, một thành phố lớn như vậy đã trở thành một đống phế tích chỉ trong gang tấc!"
Trong mắt Tiêu Chính Văn trong mắt lóe lên sát khí, trầm giọng nói.
Trong giới thế tục, dù sao cũng chủ yếu là người thường cư trú, các cao thủ vùng ngoài lãnh thổ liên tục sinh sự ở giới thế tục, trước mắt mới chỉ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, tương lai, nếu cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cũng trở về giới thế tục thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng!
Với sức mạnh của cao thủ Đế Cảnh, một cái búng ngón tay đã có thể hủy diệt cả một thủ phủ trung tâm của giới thế tục. Đến lúc đó, không chỉ hàng nghìn hàng vạn người sẽ phải lang bạt khắp nơi, mà thậm chí sẽ khiến giới thế tục máu chảy thành sông!
Vì vậy, cách tốt nhất chính là chuyển chiến trường ra vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có như vậy thì giới thế tục mới có thể ổn định và hòa bình lâu dài!
"Ừ, lời cậu Tiêu nói rất đúng, tôi lập tức thu xếp. Có điều, sợ rằng Cửu U Cung không dễ điều tra như vậy. Rất nhiều thế lực vùng ngoài lãnh thổ luôn có thù oán với bọn họ, nhưng mấy nghìn năm nay cũng không tìm thấy bất kỳ một manh mối giá trị nào!
Võ Anh Hào nói rất nghiêm túc.
Đây không phải là bởi vì những thế gia và hoàng tộc vùng ngoài lãnh thổ kia bất tài mà là người của Cửu U Cung vẫn luôn thần bí khó lường, đến đi như gió, căn bản không thể truy ra tung tích của bọn họ!
Hơn nữa những người này rất thần bí, không những người nào người nấy đều có thực lực cao cường, chỉ riêng tử khí vô biên kia cũng sẽ khiến người ta sợ hãi, cho nên, cho đến nay vùng ngoài lãnh thổ cũng lực bất tòng tâm với Cửu U Cung!
Chỉ dựa vào một mình nhà họ Võ, muốn mình được tung tích của Cửu U Cung căn bản là điều không thể!
Ngay khi sóng gió ở Thái Sơn vừa lắng xuống, khắp nơi trên thế giới lại bùng nổ một tin tức!
Đêm hôm đó, một số thế gia ở Âu Lục lại gặp phải cảnh thảm sát, hơn nữa kẻ ta tay đến đi như gió, thậm chí phía Âu Lục còn chưa kịp phản ứng đã có một số thế thử bị giết hại!
Đêm đó, còn có chớp giật liên hồi, sấm sét vang dội!
Cho đến khi trời hé ánh sáng, mọi thứ mới bình yên trở lại!
Nhưng rồi tiếp theo đó một tin tức cực kỳ bùng nổ truyền đến, ba gia tộc thượng cổ của Âu Lục đều bị thảm sát, thương vong vô số!
Tính cả các cao thủ cảnh giới Nhân Vương, số cao thủ bị tổn thất không dưới ba chữ số.
Hơn nữa những người thừa kế của Augustus cũng bỏ mạng trong trận chiến này.
Ngay khi tin tức này được truyền ra, đã lập tức gây chấn động toàn thế giới!
Augustus là một trong ba vị vua của thời Lousy cổ, con trai ông ta bị giết, đối với Âu Lục mà nói, chuyện này như trời long đất lở!
“Chẳng lẽ là do người của Cửu U Cung làm?"
"Không, không thể nào! Người ở Cửu U Cung đã bị Nữ Đế làm trọng thương, chắc sẽ không phạm vào vụ án lớn như vậy vào lúc này!"
"Tìm được rồi, chính là Khổng Tề Thiên! Khổng Tề Thiên đã dẫn đầu các cao thủ của nhà họ Khổng, trong vòng một đêm, thảm sát Âu Lục!"
"Cái gì?"
Ngay khi tin tức này được đưa ra, toàn bộ võ tông Hoa Quốc đều sôi sục!
Không phải vì những gì Khổng Tề Thiên làm mà là người xuất hiện ở Âu Lục chỉ có một mình Khổng Tề Thiên, vậy Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử đã đi làm gì rồi?
Ngay khi mọi người còn đang suy đoán, quả nhiên, một tin tức cực kỳ bùng nổ được truyền đến từ Mỹ Lục, Tư Mã Tư đích thân dẫn một đám cao thủ từ Bắc Cực Thiên Cung đi thảm sát Mỹ Lục!
Bốn vị hoàng tử của gia tộc họ Ấn cổ đều đã chết vào lúc nửa đêm!
"Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn biến Hoa Quốc trở thành mục tiêu công kích sao?"
"Thật là vô pháp vô thiên!"
"Tôi muốn xem xem đến lúc người ta đánh đến cửa bọn họ còn có thể oai phong như bây giờ không?"
Toàn bộ võ tông đang mắng chửi đám người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, ai cũng biết bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, một khi kích động chiến tranh, toàn bộ Hoa Quốc đều sẽ chịu ảnh hưởng!
"Hừ! Hoàng thất của Hoa Quốc chúng mày điên rồi sao? Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng hoàng tộc Hoa Quốc chúng mày là thiên hạ vô địch?"
Vào lúc này, Chaos - con trai của một trong ba vị vua, hét thẳng về phía bầu trời Hoa Quốc.
Rõ ràng là đối phương đã có ý định khai chiến rồi!
Nhưng giọng nói của hắn vừa dứt, trên bầu trời Âu Lục đột nhiên xuất hiện một cây giáo dài vạn trượng!
Chaos còn chưa kịp định thần lại đã bị cây giáo dài đâm thủng ngực!
Cùng với cái chết của Chaos, toàn bộ người thừa kế của ba vị vua Âu Lục đều bị chém giết!
Giờ phút này, cả thế giới đều hết sức yên lặng!
"Quảng Lăng Tử! Cậu điên thật rồi!"
Ngay cả Triệu Kế Hồng cũng chỉ về hướng Âu Lục mà chửi lớn!
Nhưng ngay khi thi thể của Chaos rơi xuống bầu trời, một cung điện nguy nga khí thế hiện ra.
"Thánh điện Lousy đã đến giới thế tục rồi ư?"
Nhìn cung điện đang hiện ra, đám người Triệu Kế Hồng hoàn toàn sững sờ!
Chương 1991: Lo lắng
Buổi tối hôm đó, toàn bộ thế tục và vùng ngoài lãnh thổ đều bùng nổ trận chiến lớn chưa từng có, hiển nhiên là vụ giết người liên tiếp của mấy người Tư Mã Tư, đã hoàn toàn chọc giận thế lực Âu Lục khắp nơi do vua Lousy cầm đầu!
Nhìn thấy bên ngoài đã đánh nhau hỗn loạn, mấy người Tư Mã Tư vẫn nhàn nhã thưởng thức trà.
"Người phía Âu Lục và Mỹ Lục có tư cách tranh giành với chúng ta, đã chết gần hết rồi!"
Tư Mã Tư đắc ý nâng ly trà, mỉm cười nói.
"Trừ bọn họ ra, còn có hai người nguy hiểm hơn!", Khổng Tề Thiên nhíu mày lại, trầm giọng nói.
"Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào? Hai người này đúng là tai họa, Hắc Bào và Fulin vừa bị Nữ Đế làm trọng thương, nếu không hai người họ đừng hòng sống mà thấy mặt trời sáng mai!"
Quảng Lăng Tử nắm chặt quả đấm, nghiêm giọng nói.
Có thể nói phía Quảng Lăng Tử đã tính toán hết thảy, nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng duy chỉ có một chuyện không ngờ được là Nữ Đế lại đột nhiên hiện thân ở thời điểm mấu chốt!
Hơn nữa, trải qua ngàn năm dài, tàn niệm của Nữ Đế còn có thể có sức chiến đấu mạnh như vậy, thật là khiến người ta không dám tin!
"Không sao, dù họ may mắn thoát được một kiếp nạn, nhưng chỉ cần chúng ta hợp lại, hắn và Tiêu Chính Văn vẫn khó tránh khỏi cái chết!", Khổng Tề Thiên cười nhạt, nói.
"Anh Khổng, thật ra tôi lo lắng về Tiêu Chính Văn kia hơn, từ lần tiếp xúc gần đây nhất có thể thấy được, người này có tâm cơ thâm sâu, vả lại cứ khiến cho người ta có cảm giác sâu không lường được!"
"Hoặc là người này... có gì đó bất thường!", Tư Mã Tư nhíu mày lại nói.
"Ồ? Chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong thế tục, sao có thể khiến cho anh Tư Mã nhìn với con mắt khác như vậy?", Khổng Tề Thiên nhìn về phía Tư Mã Tư với vẻ khó hiểu, nói.
Dẫu sao Tư Mã Tư cũng là huyết mạch hoàng tộc, cho dù để ý, cũng chỉ có thể kiêng kỵ Võ Anh Hào, thực lực Nữ Đế quá rõ ràng, cường giả nhà họ Võ, mới là kình địch của nhà họ Tư Mã!
So ra Tiêu Chính Văn căn bản nhỏ bé không đáng kể, hoàn toàn không đến nỗi khiến Tư Mã Tư lo âu như vậy!
Mà trừ Nữ Đế ra, nhà họ Võ cũng không còn vị đế vương thứ hai nào nữa, tính uy hiếp đối với nhà họ Tư Mã cũng không lớn lắm!
"Chẳng lẽ các người không có cảm giác đó sao?", Tư Mã Tư đặt ly trà xuống, vẻ mặt càng trầm ngâm.
Vốn dĩ với bối cảnh của Tiêu Chính Văn, căn bản không lọt vào mắt Tư Mã Tư được, nhưng cảm giác mà Tiêu Chính Văn mang đến cho Tư Mã Tư là vừa bắt đầu, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu kế hoạch của mấy người họ!
Mà trong quá trình này, trông Tiêu Chính Văn giống như bơi ở bên bờ nguy hiểm, nhưng thực ra cực kỳ an toàn!
Thậm chí còn có một khả năng, ngay cả sự xuất hiện của Nữ Đế, Tiêu Chính Văn cũng đã tính đến rồi!
Nhưng...
Tư Mã Tư nghĩ tới đây thì hơi nhắm mắt, giờ phút này, hắn cứ có dự cảm không lành, đối thủ gặp phải lần này, sợ rằng không dễ đối phó như hắn nghĩ!
"Tư Mã, có phải cậu lo lắng quá rồi không?", Khổng Tề Thiên nhíu mày lại, nói.
"Chẳng lẽ các người không nhận ra, lần nào Tiêu Chính Văn cũng rất chính xác sao? Từ lần đầu tiên lên Thái Sơn, sau đó là những lời hắn nói, những chuyện hắn làm, giống như mỗi lời mỗi hành động của chúng ta, đều nằm trong tính toán của hắn!"
Tư Mã Tư nhìn chằm chằm về phía hai người Khổng Tề Thiên cùng Quảng Lăng Tử.
Không phải bản thân Tư Mã Tư đa mưu túc trí, mà là trong hoàng tộc coi trọng thuật quyền mưu!
Đây đã là hành động thói quen ăn sâu vào xương tủy Tư Mã Tư rồi.
Nhưng kỳ lạ là hắn không hề thấy được hành động thói quen này trên người Võ Anh Hào, trái lại trên người Tiêu Chính Văn lại có chút manh mối!
Khi ba người họ đùa bỡn toàn bộ nhà họ Thành trong lòng bàn tay, Tiêu Chính Văn lại hết sức khôn khéo nhảy ra khỏi cái bẫy đó.
Phải biết rằng, Tiêu Chính Văn là người đã gây thù chuốc oán với nhà họ Tư Mã từ trước, hơn nữa còn giết tôi tớ nhà họ Tư Mã ngay trước mặt mọi người, nhưng mọi chuyện đều bị Tiêu Chính Văn rũ bỏ sạch sẽ!
Thần không biết quỷ không hay biến thành một người ngoài cuộc đứng xem, trái lại là nhà họ Thành vô tình tự đẩy mình ra đầu sóng ngọn gió!
Chỉ một chuyện như thế đã nói lên trước mặt Tiêu Chính Văn, toàn bộ nhà họ Thành cũng ngây thơ như đứa trẻ lên ba vậy!
"Ý cậu nói là cũng có thể hắn là người của hoàng thất?", Khổng Tề Thiên nhíu mày nói.
Tư Mã Tư khẽ lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi đã điều tra người này, nhà họ Tiêu ở triều đại này mới trở thành bề tôi có vị thế cao, trước đó chẳng qua chỉ là mấy tên dân đen bán mặt cho đất bán lưng cho trời!"
"Nhưng thuật quyền mưu của hắn, ngay cả người xuất thân từ hoàng tộc như tôi, cũng tự hổ thẹn vì thua kém!"
"Đây mới là điều tôi lo lắng nhất!"
Tư Mã Tư mang vẻ mặt trầm ngâm phân tích.
Chương 1992: Diệt trừ tai họa
"Nếu hắn không thuộc hoàng tộc thì cần gì phải lo chứ?", Quảng Lăng Tử cũng nghiêng đầu hỏi.
Dù sức chiến đấu của hắn và Khổng Tề Thiên kinh người, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải hoàng tộc chân chính, về phương diện quyền mưu, một mình Tư Mã Tư đã có thể bỏ lại hai người họ mấy chục con phố rồi!
Ngay cả kế hoạch đánh bất ngờ lên Thái Sơn, một mẻ diệt sạch nhà họ Thành, cũng do một mình Tư Mã Tư lập mưu, ban đầu, hắn và Khổng Tề Thiên còn lo lắng cho thế lực nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ có làm phản hay không.
Nhưng kết quả lại là thế lực nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ dường như đã ngầm cho phép bọn họ làm vậy.
Chỉ từ điểm này đã thấy rõ năng lực khống chế của Tư Mã Tư đối với thế lực khắp nơi và với thế cục, đã cao hơn bọn họ rất nhiều!
"Chuyện bất thường ắt sẽ có điều mờ ám! Đây mới là điểm tôi thực sự lo lắng!"
"Một người hoàn toàn cách biệt với hoàng tộc, lại có thể nắm rõ kế hoạch của chúng ta như lòng bàn tay, thậm chí mỗi điểm quan trọng đều vô cùng chính xác, chẳng lẽ các người không cảm thấy trong này có gì khác lạ sao?"
"Thật ra, từ tình hình hôm đó đã có thể thấy rõ, Võ Anh Hào không hề phát giác ra”.
Tư Mã Tư càng nghĩ càng kinh hãi, ngay trước khi ra tay, Tư Mã Tư còn âm thầm đắc ý, hơn nữa hắn cũng đoán được Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đến.
Nhưng hắn không ngờ rằng Tiêu Chính Văn không lập tức ra mặt thay Võ Anh Hào, mà thẳng thừng đưa Võ Anh Hào đi!
Chuyện này rất không giống với cách làm người của Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay trước khi bọn họ ra tay, Tiêu Chính Văn còn âm thầm nhắc nhở ông cụ Thành, chỉ tiếc, ông cụ Thành hoàn toàn không hiểu điều Tiêu Chính Văn ám chỉ!
"Cậu Tư Mã quá lo rồi, theo tôi, thằng nhóc Tiêu Chính Văn kia, chỉ là nhất thời gặp may thôi, sau lưng hắn không thể có thế lực gì lớn lắm, nếu không sao có thể ngồi nhìn chúng ta đánh hạ Thái Sơn chứ?"
Khổng Tề Thiên coi thường nói.
"Không, có một chuyện các người không biết, lúc trước tôi đã từng sai người khuyên hắn đầu hàng, nhưng hắn lại thẳng tay giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi!"
"Chuyện này trông có vẻ rất bình thường, nhưng một người không có hậu thuẫn, dám công khai chém giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi sao? Cho dù là năm đại danh sơn cũng không có gan làm như thế!"
Điều Tư Mã Tư để ý không phải là người nhà họ Tư Mã bị giết, chết mấy kẻ tôi tớ đối với hắn không khác chết mấy con kiến là bao.
Nhưng vấn đề là sự ngang ngược Tiêu Chính Văn thể hiện ra trong chuyện này, đây mới là điều khiến hắn vô cùng để tâm.
"Chuyện này chứng tỏ hắn không biết gì, không cần để trong lòng đâu!", Quảng Lăng Tử ở bên cạnh, cũng khuyên.
Quảng Lăng Tử cũng biết sơ qua về Tiêu Chính Văn, từ sau khi linh khí trở về tới nay, Tiêu Chính Văn vẫn là kẻ địch của vùng ngoài lãnh thổ, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có hậu thuẫn sâu xa gì thì đã không thể làm ra chuyện thẳng thắn như vậy rồi!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bảo vệ người được gọi là Thiên Tử, vậy đã nói lên rằng, sau lưng anh, căn bản không có sự ủng hộ của hoàng tộc!
Thiên Tử hiện tại chính là con át chủ bài duy nhất trong tay Tiêu Chính Văn rồi.
Chỗ dựa duy nhất của anh cũng chỉ có một ít uy phong trong thế tục mà thôi.
"Thật ra chỗ đáng sợ của người này là thần bí khó lường! Cho đến hôm nay, tôi cũng không thể nhìn thấu hắn!", Tư Mã Tư nhíu mày, trầm giọng nói.
Dẫu sao chuyện liên quan đến Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng không được sơ suất!
Vì vậy, lúc này Tư Mã Tư rất để ý mỗi một chi tiết, thậm chí là mỗi một người bên cạnh!
Hơn nữa hắn rất tự tin với mắt nhìn người của mình, tuyệt đối không thể nào nhìn lầm!
"Được rồi, Tư Mã, không cần phải quá để ý, xe tới trước núi tất có đường đi!"
Nói xong, Khổng Tề Thiên lại đưa một ly trà thơm đến tay Tư Mã Tư.
Mấy người lại trò chuyện đơn giản mấy câu, sau đó giải tán.
Cho đến khuya hôm đó, Khổng Tề Thiên mới tìm tới Tư Mã Tư lần nữa.
"Vừa rồi, Quảng Lăng Tử lén rời đi, theo tôi thấy có thể là đi tìm Tiêu Chính Văn rồi!", vừa gặp, Khổng Tề Thiên đã nói.
"Anh Khổng, anh còn đang suy nghĩ về câu tiên đoán của Nữ Đế à?", đầu óc Tư Mã Tư nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến suy nghĩ trong đầu Khổng Tề Thiên.
"Dĩ nhiên, dẫu sao cây giáo của Bá Vương ở trong tay hắn, hơn nữa, lần cây giáo của Bá Vương xuất thế, không phải kinh thiên động địa sao? Bất kể lời tiên đoán của Nữ Đế kia là thật hay giả, vì an toàn đều phải diệt trừ Quảng Lăng Tử!"
Khổng Tề Thiên thấp giọng, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Chuyện này không gấp, so với anh ta, Tiêu Chính Văn mới là kẻ địch lớn số một của chúng ta, nhưng tôi tin sẽ có người diệt trừ tai họa lớn thay chúng ta!", Tư Mã Tư cười nhạt.
Chương 1993: Vạch trần
Long Kinh, bên trong phòng hội nghị của tập đoàn Vy Nhan, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí tháo chạy cả chặng đường ủ rũ ngồi trên sô pha.
Đối diện với bọn họ chính là Thành Hân Nhi được Tiêu Chính Văn dẫn đi khi trước.
Hôm nay, Thành Hân Nhi đặc biệt mặc một bộ đồ hết sức gợi cảm, một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, bên trên đôi chân thon dài còn đeo cả tất lưới đen!
Đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng eo không chút mỡ thừa.
Bên trên đeo một chiếc thắt lưng nhỏ nửa kín nửa hở, càng làm nổi bật hơn “hương vị” của người phụ nữ!
“Hân Nhi, còn không mau chào hỏi thế tổ đi!”, Thành Vĩnh Chí ra hiệu bằng ánh mắt cho Thành Hân Nhi, nói.
Thành Hạo dù gì cũng là thế tổ đời thứ ba của nhà họ Thành, luận về vai vế thì Thành Hân Nhi sẽ là cháu gái đời thứ mười chín của cụ ta!
Lúc này, Thành Hạo cũng đang bơ phờ ngồi trên sô pha.
Thật ra việc nhà họ Thành bị tiêu diệt hết cả gia tộc lần này, Thành Hạo mới là người thật sự nên chịu hết mọi trách nhiệm!
Ông cụ Thành đứng về phía mấy người Tư Mã Tư chính là do Thành Hạo thúc đẩy bên trong.
Dẫu sao cụ ta cũng là người tới từ thời đại Đại Đường, biết rõ hoàng thất ai ai cũng thâm sâu không thể lường, so với bọn họ thì thế lực của Tiêu Chính Văn dường như có thể không cần đếm xỉa tới!
Vậy nên dưới sự chỉ đạo của cụ ta, ông cụ Thành mới làm khó Tiêu Chính Văn đủ điều.
Thế nhưng lần này thì cụ ta thật sự đã nhìn nhầm rồi, khiến cho cả nhà họ Thành đều bị mấy người Tư Mã Tư tiêu diệt tận gốc!
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng hội nghị được mở ra, Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào trong.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Thành Hạo do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn nghiến răng đứng dậy, chắp tay vái Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, vất vả cho cậu Tiêu trong lúc nguy nan cứu được Hân Nhi và Hào Nhi, giúp nhà họ Thành chúng tôi giữ được hương khói truyền đời!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí, hai người bọn họ bởi vì vội vàng tháo chạy nên mãi tới bây giờ vẫn cả người đầy Thánh Huyết, trên mặt trên người chỗ nào cũng là vết thương chi chít, thoạt nhìn nhếch nhác vô cùng!
“Hai vị, hôm nay hai vị tìm tới đây không biết là có chuyện gì?”, Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Trước đây Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhắc nhở nhà họ Thành tuyệt đối đừng tự hiểu lầm, mấy người Tư Mã Tư không có ý tốt gì, nhà họ Thành tốt nhất đừng nhảy vào vũng bùn này!
Thế nhưng kết quả thì sao?
Chưa nói tới việc nhà họ Thành khăng khăng làm theo ý mình, còn làm tay sai cho mấy người Tư Mã Tư.
Dù bề ngoài đều là ông cụ Thành đang điều khiển tất cả, không có liên quan gì tới Thành Hạo, thế nhưng nào có chuyện Tiêu Chính Văn không biết, ông cụ Thành chẳng qua chỉ là con rối phía trước, người thật sự có thể điều khiển nhà họ Thành chính là tam thế tổ Thành Hạo này!
“Cậu Tiêu, nhà họ Thành chúng tôi trước đây quả thực đã đắc tội nhiều, vẫn mong cậu Tiêu rộng lượng!”
Thành Vĩnh Chí vội vàng đứng dậy thay Thành Hạo nhận tội với Tiêu Chính Văn.
Dù gì thân phận của Thành Hạo cũng phơi bày ra đó, không thể để cho tam thế tổ của nhà họ Thành cúi đầu nhận tội với Tiêu Chính Văn có đúng không?
“Nhận tội thì không cần đâu, chuyện của nhà họ Thành mấy người, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, chuyện này cứ vậy đi, hai vị xin cứ tự nhiên!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.
Anh có thể thu nhận Thành Kế Hào, cũng có thể thu nhận Thành Hân Nhi, thế nhưng tuyệt đối không thể thu nhận những người khác của nhà họ Thành!
Không phải là Tiêu Chính Văn lòng dạ nhỏ nhen mà là người nhà họ Thành bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ vậy, có thể thu hút cường địch tới bất cứ lúc nào!
Bản thân Tiêu Chính Văn thì không sao, thế nhưng anh lại không muốn khiến cho Võ Anh Hào cũng bị liên luỵ!
Dù gì Nữ Đế cũng một lòng vì Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đương nhiên phải có sự chiếu cố nhất định đối với hậu nhân của Nữ Đế!
“Cậu Tiêu, thật ra tôi với cụ tổ đặc biệt tới đây để tương trợ cậu Tiêu!”
Thành Vĩnh Chí không chút do dự nói rõ ý đồ của bản thân.
Tiêu Chính Văn nghe tới đây thì không khỏi bật cười nói: “Tương trợ tôi?”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn cũng quan sát Thành Vĩnh Chí.
Thật ra chuyện tới bây giờ, nhà họ Thành đâu còn có tư cách nói mấy lời hống hách như này, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí đã là hai con chó không nhà rồi, ngay cả bản thân cũng không lo nổi mà vẫn dám không biết xấu hổ thốt ra mấy lời ngông cuồng, chạy tới đây giúp Tiêu Chính Văn?
90% bọn họ có nhà nhưng khó để trở về, có nước mà khó chạy trốn!
Tiêu Chính Văn đã biết được từ phía của Võ Anh Hào, vùng ngoài lãnh thổ lúc này cũng vô cùng hỗn loạn, mà nhà họ Thành cũng bị cuốn vào bên trong!
Nếu như bọn họ trở về vùng ngoài lãnh thổ vào lúc này, vậy thì cũng có khác gì với đi nộp mạng đâu?
Vậy nên, lần này mới chạy tới muốn về phe Tiêu Chính Văn.
Chỉ có điều thân phận của Thành Hạo quá đặc thù, cũng không thể để cho cụ ta thừa nhận việc phải cậy nhờ vào người khác mà nhỉ?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại thẳng thừng vạch trần chút tâm tư này của bọn họ.
"Cây giáo Bá Vương đã xuất hiện, người nắm giữ cây giáo Bá Vương sẽ thay thế Hạng Vương, dẫn dắt giới thế tục đến vinh quang vô tận!"
Ngay khi lời nói của Fulin và Hắc Bào vừa dứt, một giọng nói hết sức vang dội vang lên giữa trời và đất.
Khi Quảng Lăng Tử nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi!
Mọi người đều biết rằng cây giáo Bá Vương nằm trong tay hắn, thế nhưng...
Hắn không muốn làm Bá Vương, càng không muốn dẫn dắt giới thế tục gì đó, hắn chỉ muốn theo đuổi đỉnh cao võ đạo, một lòng chỉ muốn tranh giành di tích Long tộc!
Rõ ràng là Nữ Đế muốn đẩy hắn lâm vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
“Các người…các người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, bà ta...bà ta chỉ đang nói bậy thôi!”, nhìn thấy Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên đang dùng ánh mắt vô cùng không thiện cảm nhìn hắn, Quảng Lăng Tử vội vàng giải thích.
"Ồ? Nếu là người khác nói như vậy, chúng ta sẽ coi nó như gió thổi bên tai, nhưng Nữ Đế lại ăn nói lung tung sao?” Tư Mã Tư nheo mắt nhìn Quảng Lăng Tử một lượt từ trên xuống dưới.
Rõ ràng một lời nói của Nữ Đế nặng nghìn cân, lời nói của bà ta tuyệt đối không bao giờ là vô căn cứ!
Quảng Lăng Tử lúc này cũng hơi sững sờ, trước khi Nữ Đế sắp tiêu tan, còn không quên chơi hắn một vố, quả thật khiến hắn khóc không ra nước mắt!
Xem ra sau này hắn không có cơ hội quay đầu nữa, chỉ cần hắn nói tốt nửa câu cho giới thế tục cũng có khả năng bị những ‘người đồng đạo’ này chém giết!
Dù sao bây giờ, mọi người chỉ là hoài nghi, nhưng một khi Quảng Lăng Tử thực sự lên tiếng cho giới thế tục, nó vừa hay lại xác thực cho những lời cuối cùng của Nữ Đế!
Ngay cả chính Quảng Lăng Tử cũng không thể hiểu được tại sao Nữ Đế lại nhắm vào mình!
Hắc Bào - người đã trốn chạy tới phía Âu Lục kia lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái Sơn!
Tuy rằng hắn cũng chỉ bán tín bán nghi về lời nói của Nữ Đế, nhưng lần này trở lại giới thế tục, quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Quảng Lăng Tử vốn xuất thân là người của năm đại danh sơn, hắn không biết rằng Nữ Đế vẫn còn sót lại chút linh hồn ư?
Hơn nữa, sao có thể trùng hợp như vậy, bọn họ vừa mới chiếm được Thái Sơn, Nữ Đế bèn đột nhiên hiện thân, trên đời này căn bản không có chuyện trùng hợp!
Giờ phút này, Hắc Bào đã âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần vết thương của hắn hoàn toàn bình phục, hắn sẽ lập tức ra tay diệt trừ Quảng Lăng Tử, nhân tiện cướp lấy cây giáo Bá Vương làm của riêng mình!
Khi ánh hào quang của bầu trời dần tan biến thì không còn bất kỳ giọng nói nào của Nữ Đế nữa!
Cứ như thể Nữ Đế chưa từng đến thế giới này.
Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào nhìn về hướng Thái Sơn lần cuối rồi vội vã chạy về thành phố.
Tiêu Chính Văn căn bản không quan tâm đến việc Thái Sơn có đổi chủ hay không, Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ không chỉ xuất hiện ở Thái Sơn, cho dù có khống chế được Thái Sơn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng xác suất cơ hội có được Thánh Huyết Đế Tuấn mà thôi!
Hơn nữa, khi ông cụ Thành dẫn đám người Tiêu Chính Văn đến thăm quan Thái Sơn, Tiêu Chính Văn đã điều tra kỹ càng rồi, sương mù xuất hiện trên núi Thái Sơn căn bản không hề liên quan đến Thánh Huyết Đế Tuấn.
Mà sở dĩ nhà họ Thành nói như vậy chẳng qua là để thu hút sự chú ý từ các phía, từ đó có được một phần lợi ích.
Nhưng cuối cùng hết khôn dồn đến dại, không những làm hại chính người của mình lại còn dẫn đám người Tư Mã Tư vào con đường sai lầm!
Ngược lại lại giúp cho Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào!
Trở lại thành phố Thái Sơn, Tiêu Chính Văn xem xét thiệt hại của thành phố trước, nó nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, may mà tất cả người dân đã được chuyển đến nơi khác trước đó, nếu không, chắc chắn máu đã thành sông!
Có điều, mối nguy trước mắt của Thái Sơn đã được giải thích. Cùng với việc Hắc Bào và Fulin tháo chạy, Thái Sơn cũng khôi phục lại quang cảnh trước đây, chỉ là những hư hại của ngọn núi không thể tu bổ được!
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn giao trách nhiệm nặng nề của việc xây dựng lại thành phố Thái Sơn cho chủ tịch thành phố Thái Sơn, đồng thời căn dặn ông ta nhất định phải ổn định đời sống cho nhân dân, hơn nữa phải nhanh chóng hoàn thành công việc tái thiết!
Sau khi làm xong việc, Tiêu Chính Văn mới nói với Võ Anh Hào: "Với thế lực của nhà họ Võ thì ở vùng ngoài lãnh thổ cũng được coi là thống lĩnh một phương đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Chính Văn, Võ Anh Hào cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu nói: "Đương nhiên, nhà họ Võ từ khi tiến vào vùng ngoài lãnh thổ đã là một trong ba hoàng tộc lớn!"
"Trước đây, tôi không hiểu lắm, với lại lịch nhà họ Võ, tại sao lại được tiếp đãi long trọng như vậy, có điều hiện giờ tôi cũng đã hiểu! Tất cả đều là vì Nữ Đế!"
Nói đến đây, Võ Anh Hào ít nhiều vẫn có phần buồn bã, tuy rằng Nữ Đế chỉ để lại chút tàn niệm, nhưng dù sao đó cũng là cụ tổ của nhà họ Võ!
Nhìn thấy Nữ Đế quy tiên, bản thân anh ta lực bất tòng tâm, loại cảm giác bất này khiến trong lòng Võ Anh Hào cảm thấy hổ thẹn.
"Nếu tiện, có thể dùng thực lực của nhà họ Võ đi điều tra nghe ngóng một chút về Cửu U Cung được không? Cho dù không tìm được Cửu U Cung cũng nhất định phải tìm được sào huyệt của Aisin Gioro và Huệ Mi!"
"Cậu Tiêu, cậu đây là ..." Võ Anh Hào khẽ cau mày và nhìn Tiêu Chính Văn một cách khó hiểu.
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn vẫn còn nghĩ đến việc trả thù vùng ngoài lãnh thổ sao?
Chương 1990: Thánh điện
"Hết lần này tới lần khác vùng ngoài lãnh thổ đã phá rối giới thế tục, bọn chúng phải trả giá”.
"Nhất định phải tìm cách dời chiến trường ra vùng ngoài lãnh thổ, nếu không, giới thế tục căn bản không thể chịu được sự giày vò hết lần này đến lần khác của các cao thủ vùng ngoài lãnh thổ! Cậu cũng đã thấy đó, một thành phố lớn như vậy đã trở thành một đống phế tích chỉ trong gang tấc!"
Trong mắt Tiêu Chính Văn trong mắt lóe lên sát khí, trầm giọng nói.
Trong giới thế tục, dù sao cũng chủ yếu là người thường cư trú, các cao thủ vùng ngoài lãnh thổ liên tục sinh sự ở giới thế tục, trước mắt mới chỉ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, tương lai, nếu cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cũng trở về giới thế tục thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng!
Với sức mạnh của cao thủ Đế Cảnh, một cái búng ngón tay đã có thể hủy diệt cả một thủ phủ trung tâm của giới thế tục. Đến lúc đó, không chỉ hàng nghìn hàng vạn người sẽ phải lang bạt khắp nơi, mà thậm chí sẽ khiến giới thế tục máu chảy thành sông!
Vì vậy, cách tốt nhất chính là chuyển chiến trường ra vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có như vậy thì giới thế tục mới có thể ổn định và hòa bình lâu dài!
"Ừ, lời cậu Tiêu nói rất đúng, tôi lập tức thu xếp. Có điều, sợ rằng Cửu U Cung không dễ điều tra như vậy. Rất nhiều thế lực vùng ngoài lãnh thổ luôn có thù oán với bọn họ, nhưng mấy nghìn năm nay cũng không tìm thấy bất kỳ một manh mối giá trị nào!
Võ Anh Hào nói rất nghiêm túc.
Đây không phải là bởi vì những thế gia và hoàng tộc vùng ngoài lãnh thổ kia bất tài mà là người của Cửu U Cung vẫn luôn thần bí khó lường, đến đi như gió, căn bản không thể truy ra tung tích của bọn họ!
Hơn nữa những người này rất thần bí, không những người nào người nấy đều có thực lực cao cường, chỉ riêng tử khí vô biên kia cũng sẽ khiến người ta sợ hãi, cho nên, cho đến nay vùng ngoài lãnh thổ cũng lực bất tòng tâm với Cửu U Cung!
Chỉ dựa vào một mình nhà họ Võ, muốn mình được tung tích của Cửu U Cung căn bản là điều không thể!
Ngay khi sóng gió ở Thái Sơn vừa lắng xuống, khắp nơi trên thế giới lại bùng nổ một tin tức!
Đêm hôm đó, một số thế gia ở Âu Lục lại gặp phải cảnh thảm sát, hơn nữa kẻ ta tay đến đi như gió, thậm chí phía Âu Lục còn chưa kịp phản ứng đã có một số thế thử bị giết hại!
Đêm đó, còn có chớp giật liên hồi, sấm sét vang dội!
Cho đến khi trời hé ánh sáng, mọi thứ mới bình yên trở lại!
Nhưng rồi tiếp theo đó một tin tức cực kỳ bùng nổ truyền đến, ba gia tộc thượng cổ của Âu Lục đều bị thảm sát, thương vong vô số!
Tính cả các cao thủ cảnh giới Nhân Vương, số cao thủ bị tổn thất không dưới ba chữ số.
Hơn nữa những người thừa kế của Augustus cũng bỏ mạng trong trận chiến này.
Ngay khi tin tức này được truyền ra, đã lập tức gây chấn động toàn thế giới!
Augustus là một trong ba vị vua của thời Lousy cổ, con trai ông ta bị giết, đối với Âu Lục mà nói, chuyện này như trời long đất lở!
“Chẳng lẽ là do người của Cửu U Cung làm?"
"Không, không thể nào! Người ở Cửu U Cung đã bị Nữ Đế làm trọng thương, chắc sẽ không phạm vào vụ án lớn như vậy vào lúc này!"
"Tìm được rồi, chính là Khổng Tề Thiên! Khổng Tề Thiên đã dẫn đầu các cao thủ của nhà họ Khổng, trong vòng một đêm, thảm sát Âu Lục!"
"Cái gì?"
Ngay khi tin tức này được đưa ra, toàn bộ võ tông Hoa Quốc đều sôi sục!
Không phải vì những gì Khổng Tề Thiên làm mà là người xuất hiện ở Âu Lục chỉ có một mình Khổng Tề Thiên, vậy Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử đã đi làm gì rồi?
Ngay khi mọi người còn đang suy đoán, quả nhiên, một tin tức cực kỳ bùng nổ được truyền đến từ Mỹ Lục, Tư Mã Tư đích thân dẫn một đám cao thủ từ Bắc Cực Thiên Cung đi thảm sát Mỹ Lục!
Bốn vị hoàng tử của gia tộc họ Ấn cổ đều đã chết vào lúc nửa đêm!
"Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn biến Hoa Quốc trở thành mục tiêu công kích sao?"
"Thật là vô pháp vô thiên!"
"Tôi muốn xem xem đến lúc người ta đánh đến cửa bọn họ còn có thể oai phong như bây giờ không?"
Toàn bộ võ tông đang mắng chửi đám người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, ai cũng biết bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, một khi kích động chiến tranh, toàn bộ Hoa Quốc đều sẽ chịu ảnh hưởng!
"Hừ! Hoàng thất của Hoa Quốc chúng mày điên rồi sao? Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng hoàng tộc Hoa Quốc chúng mày là thiên hạ vô địch?"
Vào lúc này, Chaos - con trai của một trong ba vị vua, hét thẳng về phía bầu trời Hoa Quốc.
Rõ ràng là đối phương đã có ý định khai chiến rồi!
Nhưng giọng nói của hắn vừa dứt, trên bầu trời Âu Lục đột nhiên xuất hiện một cây giáo dài vạn trượng!
Chaos còn chưa kịp định thần lại đã bị cây giáo dài đâm thủng ngực!
Cùng với cái chết của Chaos, toàn bộ người thừa kế của ba vị vua Âu Lục đều bị chém giết!
Giờ phút này, cả thế giới đều hết sức yên lặng!
"Quảng Lăng Tử! Cậu điên thật rồi!"
Ngay cả Triệu Kế Hồng cũng chỉ về hướng Âu Lục mà chửi lớn!
Nhưng ngay khi thi thể của Chaos rơi xuống bầu trời, một cung điện nguy nga khí thế hiện ra.
"Thánh điện Lousy đã đến giới thế tục rồi ư?"
Nhìn cung điện đang hiện ra, đám người Triệu Kế Hồng hoàn toàn sững sờ!
Chương 1991: Lo lắng
Buổi tối hôm đó, toàn bộ thế tục và vùng ngoài lãnh thổ đều bùng nổ trận chiến lớn chưa từng có, hiển nhiên là vụ giết người liên tiếp của mấy người Tư Mã Tư, đã hoàn toàn chọc giận thế lực Âu Lục khắp nơi do vua Lousy cầm đầu!
Nhìn thấy bên ngoài đã đánh nhau hỗn loạn, mấy người Tư Mã Tư vẫn nhàn nhã thưởng thức trà.
"Người phía Âu Lục và Mỹ Lục có tư cách tranh giành với chúng ta, đã chết gần hết rồi!"
Tư Mã Tư đắc ý nâng ly trà, mỉm cười nói.
"Trừ bọn họ ra, còn có hai người nguy hiểm hơn!", Khổng Tề Thiên nhíu mày lại, trầm giọng nói.
"Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào? Hai người này đúng là tai họa, Hắc Bào và Fulin vừa bị Nữ Đế làm trọng thương, nếu không hai người họ đừng hòng sống mà thấy mặt trời sáng mai!"
Quảng Lăng Tử nắm chặt quả đấm, nghiêm giọng nói.
Có thể nói phía Quảng Lăng Tử đã tính toán hết thảy, nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng duy chỉ có một chuyện không ngờ được là Nữ Đế lại đột nhiên hiện thân ở thời điểm mấu chốt!
Hơn nữa, trải qua ngàn năm dài, tàn niệm của Nữ Đế còn có thể có sức chiến đấu mạnh như vậy, thật là khiến người ta không dám tin!
"Không sao, dù họ may mắn thoát được một kiếp nạn, nhưng chỉ cần chúng ta hợp lại, hắn và Tiêu Chính Văn vẫn khó tránh khỏi cái chết!", Khổng Tề Thiên cười nhạt, nói.
"Anh Khổng, thật ra tôi lo lắng về Tiêu Chính Văn kia hơn, từ lần tiếp xúc gần đây nhất có thể thấy được, người này có tâm cơ thâm sâu, vả lại cứ khiến cho người ta có cảm giác sâu không lường được!"
"Hoặc là người này... có gì đó bất thường!", Tư Mã Tư nhíu mày lại nói.
"Ồ? Chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong thế tục, sao có thể khiến cho anh Tư Mã nhìn với con mắt khác như vậy?", Khổng Tề Thiên nhìn về phía Tư Mã Tư với vẻ khó hiểu, nói.
Dẫu sao Tư Mã Tư cũng là huyết mạch hoàng tộc, cho dù để ý, cũng chỉ có thể kiêng kỵ Võ Anh Hào, thực lực Nữ Đế quá rõ ràng, cường giả nhà họ Võ, mới là kình địch của nhà họ Tư Mã!
So ra Tiêu Chính Văn căn bản nhỏ bé không đáng kể, hoàn toàn không đến nỗi khiến Tư Mã Tư lo âu như vậy!
Mà trừ Nữ Đế ra, nhà họ Võ cũng không còn vị đế vương thứ hai nào nữa, tính uy hiếp đối với nhà họ Tư Mã cũng không lớn lắm!
"Chẳng lẽ các người không có cảm giác đó sao?", Tư Mã Tư đặt ly trà xuống, vẻ mặt càng trầm ngâm.
Vốn dĩ với bối cảnh của Tiêu Chính Văn, căn bản không lọt vào mắt Tư Mã Tư được, nhưng cảm giác mà Tiêu Chính Văn mang đến cho Tư Mã Tư là vừa bắt đầu, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu kế hoạch của mấy người họ!
Mà trong quá trình này, trông Tiêu Chính Văn giống như bơi ở bên bờ nguy hiểm, nhưng thực ra cực kỳ an toàn!
Thậm chí còn có một khả năng, ngay cả sự xuất hiện của Nữ Đế, Tiêu Chính Văn cũng đã tính đến rồi!
Nhưng...
Tư Mã Tư nghĩ tới đây thì hơi nhắm mắt, giờ phút này, hắn cứ có dự cảm không lành, đối thủ gặp phải lần này, sợ rằng không dễ đối phó như hắn nghĩ!
"Tư Mã, có phải cậu lo lắng quá rồi không?", Khổng Tề Thiên nhíu mày lại, nói.
"Chẳng lẽ các người không nhận ra, lần nào Tiêu Chính Văn cũng rất chính xác sao? Từ lần đầu tiên lên Thái Sơn, sau đó là những lời hắn nói, những chuyện hắn làm, giống như mỗi lời mỗi hành động của chúng ta, đều nằm trong tính toán của hắn!"
Tư Mã Tư nhìn chằm chằm về phía hai người Khổng Tề Thiên cùng Quảng Lăng Tử.
Không phải bản thân Tư Mã Tư đa mưu túc trí, mà là trong hoàng tộc coi trọng thuật quyền mưu!
Đây đã là hành động thói quen ăn sâu vào xương tủy Tư Mã Tư rồi.
Nhưng kỳ lạ là hắn không hề thấy được hành động thói quen này trên người Võ Anh Hào, trái lại trên người Tiêu Chính Văn lại có chút manh mối!
Khi ba người họ đùa bỡn toàn bộ nhà họ Thành trong lòng bàn tay, Tiêu Chính Văn lại hết sức khôn khéo nhảy ra khỏi cái bẫy đó.
Phải biết rằng, Tiêu Chính Văn là người đã gây thù chuốc oán với nhà họ Tư Mã từ trước, hơn nữa còn giết tôi tớ nhà họ Tư Mã ngay trước mặt mọi người, nhưng mọi chuyện đều bị Tiêu Chính Văn rũ bỏ sạch sẽ!
Thần không biết quỷ không hay biến thành một người ngoài cuộc đứng xem, trái lại là nhà họ Thành vô tình tự đẩy mình ra đầu sóng ngọn gió!
Chỉ một chuyện như thế đã nói lên trước mặt Tiêu Chính Văn, toàn bộ nhà họ Thành cũng ngây thơ như đứa trẻ lên ba vậy!
"Ý cậu nói là cũng có thể hắn là người của hoàng thất?", Khổng Tề Thiên nhíu mày nói.
Tư Mã Tư khẽ lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi đã điều tra người này, nhà họ Tiêu ở triều đại này mới trở thành bề tôi có vị thế cao, trước đó chẳng qua chỉ là mấy tên dân đen bán mặt cho đất bán lưng cho trời!"
"Nhưng thuật quyền mưu của hắn, ngay cả người xuất thân từ hoàng tộc như tôi, cũng tự hổ thẹn vì thua kém!"
"Đây mới là điều tôi lo lắng nhất!"
Tư Mã Tư mang vẻ mặt trầm ngâm phân tích.
Chương 1992: Diệt trừ tai họa
"Nếu hắn không thuộc hoàng tộc thì cần gì phải lo chứ?", Quảng Lăng Tử cũng nghiêng đầu hỏi.
Dù sức chiến đấu của hắn và Khổng Tề Thiên kinh người, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải hoàng tộc chân chính, về phương diện quyền mưu, một mình Tư Mã Tư đã có thể bỏ lại hai người họ mấy chục con phố rồi!
Ngay cả kế hoạch đánh bất ngờ lên Thái Sơn, một mẻ diệt sạch nhà họ Thành, cũng do một mình Tư Mã Tư lập mưu, ban đầu, hắn và Khổng Tề Thiên còn lo lắng cho thế lực nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ có làm phản hay không.
Nhưng kết quả lại là thế lực nhà họ Thành ở vùng ngoài lãnh thổ dường như đã ngầm cho phép bọn họ làm vậy.
Chỉ từ điểm này đã thấy rõ năng lực khống chế của Tư Mã Tư đối với thế lực khắp nơi và với thế cục, đã cao hơn bọn họ rất nhiều!
"Chuyện bất thường ắt sẽ có điều mờ ám! Đây mới là điểm tôi thực sự lo lắng!"
"Một người hoàn toàn cách biệt với hoàng tộc, lại có thể nắm rõ kế hoạch của chúng ta như lòng bàn tay, thậm chí mỗi điểm quan trọng đều vô cùng chính xác, chẳng lẽ các người không cảm thấy trong này có gì khác lạ sao?"
"Thật ra, từ tình hình hôm đó đã có thể thấy rõ, Võ Anh Hào không hề phát giác ra”.
Tư Mã Tư càng nghĩ càng kinh hãi, ngay trước khi ra tay, Tư Mã Tư còn âm thầm đắc ý, hơn nữa hắn cũng đoán được Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đến.
Nhưng hắn không ngờ rằng Tiêu Chính Văn không lập tức ra mặt thay Võ Anh Hào, mà thẳng thừng đưa Võ Anh Hào đi!
Chuyện này rất không giống với cách làm người của Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay trước khi bọn họ ra tay, Tiêu Chính Văn còn âm thầm nhắc nhở ông cụ Thành, chỉ tiếc, ông cụ Thành hoàn toàn không hiểu điều Tiêu Chính Văn ám chỉ!
"Cậu Tư Mã quá lo rồi, theo tôi, thằng nhóc Tiêu Chính Văn kia, chỉ là nhất thời gặp may thôi, sau lưng hắn không thể có thế lực gì lớn lắm, nếu không sao có thể ngồi nhìn chúng ta đánh hạ Thái Sơn chứ?"
Khổng Tề Thiên coi thường nói.
"Không, có một chuyện các người không biết, lúc trước tôi đã từng sai người khuyên hắn đầu hàng, nhưng hắn lại thẳng tay giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi!"
"Chuyện này trông có vẻ rất bình thường, nhưng một người không có hậu thuẫn, dám công khai chém giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi sao? Cho dù là năm đại danh sơn cũng không có gan làm như thế!"
Điều Tư Mã Tư để ý không phải là người nhà họ Tư Mã bị giết, chết mấy kẻ tôi tớ đối với hắn không khác chết mấy con kiến là bao.
Nhưng vấn đề là sự ngang ngược Tiêu Chính Văn thể hiện ra trong chuyện này, đây mới là điều khiến hắn vô cùng để tâm.
"Chuyện này chứng tỏ hắn không biết gì, không cần để trong lòng đâu!", Quảng Lăng Tử ở bên cạnh, cũng khuyên.
Quảng Lăng Tử cũng biết sơ qua về Tiêu Chính Văn, từ sau khi linh khí trở về tới nay, Tiêu Chính Văn vẫn là kẻ địch của vùng ngoài lãnh thổ, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có hậu thuẫn sâu xa gì thì đã không thể làm ra chuyện thẳng thắn như vậy rồi!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bảo vệ người được gọi là Thiên Tử, vậy đã nói lên rằng, sau lưng anh, căn bản không có sự ủng hộ của hoàng tộc!
Thiên Tử hiện tại chính là con át chủ bài duy nhất trong tay Tiêu Chính Văn rồi.
Chỗ dựa duy nhất của anh cũng chỉ có một ít uy phong trong thế tục mà thôi.
"Thật ra chỗ đáng sợ của người này là thần bí khó lường! Cho đến hôm nay, tôi cũng không thể nhìn thấu hắn!", Tư Mã Tư nhíu mày, trầm giọng nói.
Dẫu sao chuyện liên quan đến Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng không được sơ suất!
Vì vậy, lúc này Tư Mã Tư rất để ý mỗi một chi tiết, thậm chí là mỗi một người bên cạnh!
Hơn nữa hắn rất tự tin với mắt nhìn người của mình, tuyệt đối không thể nào nhìn lầm!
"Được rồi, Tư Mã, không cần phải quá để ý, xe tới trước núi tất có đường đi!"
Nói xong, Khổng Tề Thiên lại đưa một ly trà thơm đến tay Tư Mã Tư.
Mấy người lại trò chuyện đơn giản mấy câu, sau đó giải tán.
Cho đến khuya hôm đó, Khổng Tề Thiên mới tìm tới Tư Mã Tư lần nữa.
"Vừa rồi, Quảng Lăng Tử lén rời đi, theo tôi thấy có thể là đi tìm Tiêu Chính Văn rồi!", vừa gặp, Khổng Tề Thiên đã nói.
"Anh Khổng, anh còn đang suy nghĩ về câu tiên đoán của Nữ Đế à?", đầu óc Tư Mã Tư nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến suy nghĩ trong đầu Khổng Tề Thiên.
"Dĩ nhiên, dẫu sao cây giáo của Bá Vương ở trong tay hắn, hơn nữa, lần cây giáo của Bá Vương xuất thế, không phải kinh thiên động địa sao? Bất kể lời tiên đoán của Nữ Đế kia là thật hay giả, vì an toàn đều phải diệt trừ Quảng Lăng Tử!"
Khổng Tề Thiên thấp giọng, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Chuyện này không gấp, so với anh ta, Tiêu Chính Văn mới là kẻ địch lớn số một của chúng ta, nhưng tôi tin sẽ có người diệt trừ tai họa lớn thay chúng ta!", Tư Mã Tư cười nhạt.
Chương 1993: Vạch trần
Long Kinh, bên trong phòng hội nghị của tập đoàn Vy Nhan, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí tháo chạy cả chặng đường ủ rũ ngồi trên sô pha.
Đối diện với bọn họ chính là Thành Hân Nhi được Tiêu Chính Văn dẫn đi khi trước.
Hôm nay, Thành Hân Nhi đặc biệt mặc một bộ đồ hết sức gợi cảm, một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, bên trên đôi chân thon dài còn đeo cả tất lưới đen!
Đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng eo không chút mỡ thừa.
Bên trên đeo một chiếc thắt lưng nhỏ nửa kín nửa hở, càng làm nổi bật hơn “hương vị” của người phụ nữ!
“Hân Nhi, còn không mau chào hỏi thế tổ đi!”, Thành Vĩnh Chí ra hiệu bằng ánh mắt cho Thành Hân Nhi, nói.
Thành Hạo dù gì cũng là thế tổ đời thứ ba của nhà họ Thành, luận về vai vế thì Thành Hân Nhi sẽ là cháu gái đời thứ mười chín của cụ ta!
Lúc này, Thành Hạo cũng đang bơ phờ ngồi trên sô pha.
Thật ra việc nhà họ Thành bị tiêu diệt hết cả gia tộc lần này, Thành Hạo mới là người thật sự nên chịu hết mọi trách nhiệm!
Ông cụ Thành đứng về phía mấy người Tư Mã Tư chính là do Thành Hạo thúc đẩy bên trong.
Dẫu sao cụ ta cũng là người tới từ thời đại Đại Đường, biết rõ hoàng thất ai ai cũng thâm sâu không thể lường, so với bọn họ thì thế lực của Tiêu Chính Văn dường như có thể không cần đếm xỉa tới!
Vậy nên dưới sự chỉ đạo của cụ ta, ông cụ Thành mới làm khó Tiêu Chính Văn đủ điều.
Thế nhưng lần này thì cụ ta thật sự đã nhìn nhầm rồi, khiến cho cả nhà họ Thành đều bị mấy người Tư Mã Tư tiêu diệt tận gốc!
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng hội nghị được mở ra, Tiêu Chính Văn sải bước tiến vào trong.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Thành Hạo do dự mất một lúc, cuối cùng vẫn nghiến răng đứng dậy, chắp tay vái Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, vất vả cho cậu Tiêu trong lúc nguy nan cứu được Hân Nhi và Hào Nhi, giúp nhà họ Thành chúng tôi giữ được hương khói truyền đời!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí, hai người bọn họ bởi vì vội vàng tháo chạy nên mãi tới bây giờ vẫn cả người đầy Thánh Huyết, trên mặt trên người chỗ nào cũng là vết thương chi chít, thoạt nhìn nhếch nhác vô cùng!
“Hai vị, hôm nay hai vị tìm tới đây không biết là có chuyện gì?”, Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Trước đây Tiêu Chính Văn vẫn luôn nhắc nhở nhà họ Thành tuyệt đối đừng tự hiểu lầm, mấy người Tư Mã Tư không có ý tốt gì, nhà họ Thành tốt nhất đừng nhảy vào vũng bùn này!
Thế nhưng kết quả thì sao?
Chưa nói tới việc nhà họ Thành khăng khăng làm theo ý mình, còn làm tay sai cho mấy người Tư Mã Tư.
Dù bề ngoài đều là ông cụ Thành đang điều khiển tất cả, không có liên quan gì tới Thành Hạo, thế nhưng nào có chuyện Tiêu Chính Văn không biết, ông cụ Thành chẳng qua chỉ là con rối phía trước, người thật sự có thể điều khiển nhà họ Thành chính là tam thế tổ Thành Hạo này!
“Cậu Tiêu, nhà họ Thành chúng tôi trước đây quả thực đã đắc tội nhiều, vẫn mong cậu Tiêu rộng lượng!”
Thành Vĩnh Chí vội vàng đứng dậy thay Thành Hạo nhận tội với Tiêu Chính Văn.
Dù gì thân phận của Thành Hạo cũng phơi bày ra đó, không thể để cho tam thế tổ của nhà họ Thành cúi đầu nhận tội với Tiêu Chính Văn có đúng không?
“Nhận tội thì không cần đâu, chuyện của nhà họ Thành mấy người, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, chuyện này cứ vậy đi, hai vị xin cứ tự nhiên!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.
Anh có thể thu nhận Thành Kế Hào, cũng có thể thu nhận Thành Hân Nhi, thế nhưng tuyệt đối không thể thu nhận những người khác của nhà họ Thành!
Không phải là Tiêu Chính Văn lòng dạ nhỏ nhen mà là người nhà họ Thành bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ vậy, có thể thu hút cường địch tới bất cứ lúc nào!
Bản thân Tiêu Chính Văn thì không sao, thế nhưng anh lại không muốn khiến cho Võ Anh Hào cũng bị liên luỵ!
Dù gì Nữ Đế cũng một lòng vì Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đương nhiên phải có sự chiếu cố nhất định đối với hậu nhân của Nữ Đế!
“Cậu Tiêu, thật ra tôi với cụ tổ đặc biệt tới đây để tương trợ cậu Tiêu!”
Thành Vĩnh Chí không chút do dự nói rõ ý đồ của bản thân.
Tiêu Chính Văn nghe tới đây thì không khỏi bật cười nói: “Tương trợ tôi?”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn cũng quan sát Thành Vĩnh Chí.
Thật ra chuyện tới bây giờ, nhà họ Thành đâu còn có tư cách nói mấy lời hống hách như này, Thành Hạo và Thành Vĩnh Chí đã là hai con chó không nhà rồi, ngay cả bản thân cũng không lo nổi mà vẫn dám không biết xấu hổ thốt ra mấy lời ngông cuồng, chạy tới đây giúp Tiêu Chính Văn?
90% bọn họ có nhà nhưng khó để trở về, có nước mà khó chạy trốn!
Tiêu Chính Văn đã biết được từ phía của Võ Anh Hào, vùng ngoài lãnh thổ lúc này cũng vô cùng hỗn loạn, mà nhà họ Thành cũng bị cuốn vào bên trong!
Nếu như bọn họ trở về vùng ngoài lãnh thổ vào lúc này, vậy thì cũng có khác gì với đi nộp mạng đâu?
Vậy nên, lần này mới chạy tới muốn về phe Tiêu Chính Văn.
Chỉ có điều thân phận của Thành Hạo quá đặc thù, cũng không thể để cho cụ ta thừa nhận việc phải cậy nhờ vào người khác mà nhỉ?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại thẳng thừng vạch trần chút tâm tư này của bọn họ.
Bình luận facebook