Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1974-1977
Chương 1974: Tin tưởng
Tiêu Chính Văn thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của nhà họ Thành, anh ngồi lên xe trở lại thành phố.
Mắt thấy Tiêu Chính Văn bị tộc trưởng nhà họ Thành dùng phương thức này đuổi ra khỏi nhà họ Thành, Thành Hân Nhi giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lồng ngực phập phồng!
Cho đến đêm khuya, cô ta mới đi tới nội viện nhà họ Thành, giờ phút này, ông cụ Thành đang bàn luận viển vông cùng mấy người Tư Mã Tư!
Thậm chí còn nói tới vấn đề phân chia Thánh Huyết của Đế Tuấn!
Hiển nhiên, giờ phút này nhà họ Thành đã loại bỏ Tiêu Chính Văn, còn Võ Anh Hào cũng lười nhập hội với những người này nên đã chào tạm biệt ông cụ Thành từ sớm, đuổi theo Tiêu Chính Văn trở về thành phố.
Sau khi tiễn mấy người Tư Mã Tư trở về phòng của mình, Thành Hân Nhi mới nói với ông cụ Thành bằng vẻ khó hiểu: "Tộc trưởng! Sao ông lại phải dùng cách này đuổi anh Tiêu đi?"
"Nếu như từ lúc bắt đầu, ông đã không coi trọng anh Tiêu, có thể không mời anh ấy mà, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Ông cụ Thành cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Thành Hân Nhi: "Cháu gái, cháu nghĩ chuyện này đơn giản quá, cháu tưởng ông đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và thế tục sao?"
"Không đơn giản như cháu nghĩ đâu!"
"Đừng thấy trong thế tục bàn tán thổi phồng Tiêu Chính Văn vô cùng cao siêu mà lầm, từ biểu hiện của Tiêu Chính Văn hôm nay cho thấy, rõ ràng cậu ta không đủ sức!"
"Bất kể là nói tới cây giáo Bá Vương, hay ân oán xưa cũ của mấy thế gia, từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều câm như hến, chứng tỏ cậu ta chột dạ!"
Nghe thấy đánh giá của ông cụ Thành đối với Tiêu Chính Văn lần này, Thành Hân Nhi không hiểu nói: "Tộc trưởng, những chuyện này vốn không liên quan tới anh Tiêu, anh ấy cần phải chen miệng vào sao?"
"Vả lại, anh Tiêu vẫn luôn thản nhiên như thường, có chút chột dạ nào đâu!"
"Trái lại, cháu thấy anh Tiêu mới là người thận trọng nhất trong bọn họ, không giống như mấy người Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử, vì một chút chuyện nhỏ cũng có thể ra tay đánh nhau!"
"Vả lại, anh Tiêu không chỉ đại diện cho bản thân anh ấy, mà cả thế tục, cùng với giới chính trị Hoa Quốc, chúng ta đuổi anh ấy đi bằng cách này, đối với nhà họ Thành chúng ta đúng là lợi bất cập hại”.
Thành Hân Nhi sốt ruột giậm chân!
Đắc tội Tiêu Chính Văn thì chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới thế tục Hoa Quốc, đến lúc đó, nhà họ Thành sẽ rất khó hoạt động trong giới thế tục.
"Hân Nhi! Đây là thái độ mà con nên có sao? Ông nội làm như vậy, tất nhiên có tính toán của ông nội!"
"Hơn nữa, với địa vị nhà họ Thành chúng ta còn cần để ý thế tục và giới chính trị có vui hay không sao?", Thành Vĩnh Chí sa sầm mặt mày, lạnh lùng mắng.
"Bố! Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Bố không ngại nói với con, mấy người Tư Mã Tư trông có vẻ như đang tranh cãi vì cây giáo Bá Vương, nhưng thực ra không phải vậy!"
"Con tưởng chỉ vì vài ân oán xưa kia của gia tộc mà bọn họ đấu đá nhau sao?"
Thành Vĩnh Chí mở miệng khiển trách.
"Nhưng đây chính là sự thật!", Thành Hân Nhi cố tranh luận theo lý lẽ.
"Bọn họ dò xét ranh giới cuối cùng của nhau trong khi nói chuyện! Ai sợ trước thì ắt sẽ bị bài trừ ra ngoài! Nhưng Tiêu Chính Văn cố ra vẻ bình tĩnh, lại không thấy được bước này!"
Thành Vĩnh Chí hết sức tự tin nói.
Với bối cảnh của Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, tuyệt không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Bố, dù đúng là như bố nói, nhưng anh Tiêu luôn luôn khiêm tốn, khinh thường tranh cãi hơn thua với bọn họ, có gì không đúng sao? Điều này cũng không thể trở nên lý do nhà họ Thành chúng ta đuổi anh Tiêu đi mà!", Thành Hân Nhi chất vấn vẫn không từ bỏ ý định như cũ.
"Cháu gái, cháu quá đơn thuần, cháu tưởng rằng, sau khi Thánh Huyết của Đế Tuấn thuộc về người nào đó, Tiêu Chính Văn còn có thể sống sót trên thế giới này sao?"
"Mấy ngày trước, Tiêu Chính Văn mới vừa chém giết người của nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng cũng có mối thù sâu đậm với Tiêu Chính Văn! Ông tổ Hỏa Long của núi Huệ Mi cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn!"
"Con suy nghĩ kỹ xem, trong ba người ở đây, ai sẽ bỏ qua cho cậu ta? Chỉ cần cuộc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn vừa kết thúc, ông dám khẳng định, ba người bọn họ nhất định sẽ xoay họng súng lại, bắt tay nhau thắt cổ Tiêu Chính Văn!"
"Tuy sau lưng Võ Anh Hào có chỗ dựa là nhà họ Võ, ba người họ sẽ không tùy tiện ra tay chặn đánh, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể cố hết sức tự vệ mà thôi!"
"Hễ Tiêu Chính Văn chết, giới thế tục và giới chính trị cũng chỉ có danh vô thực, lúc này chính là thời khắc mấu chốt để nhà họ Thành chúng ta mưu cầu lợi ích cho gia tộc, sao có thể mang lòng dạ đàn bà được?"
Ông cụ Thành nheo mắt lại, khiển trách bằng giọng nói lạnh như băng.
"Bất kể nói thế nào, cháu cũng tin tưởng anh Tiêu! Các người căn bản không hiểu anh ấy, các người sẽ trả giá thật lớn vì những chuyện đã làm hôm nay!", Thành Hân Nhi cắn chặt răng, lạnh lùng nói.
Chương 1975: Không biết tốt xấu
“Tin tưởng hắn? Nhà họ Tiêu có gì hơn người chứ? Chẳng qua chỉ là một cuốn Thiên Sơn Thư Lục ghi lại lịch sử của Hoa Quốc mà thôi. Con nghĩ Tiêu Chính Văn có thể bước lên đỉnh cao chỉ bằng một cuốn lịch sử à?”
Thực ra, trong thời gian này, nhà họ Thành vẫn luôn bí mật điều tra Tiêu Chính Văn và nhà họ Tiêu.
Sau khi điều tra cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ điều tra ra được nhà họ Tiêu có một cuốn sách ghi chép về Thiên Sơn, mà Tiêu Chính Văn ra đời cũng liên quan đến cuốn ghi chép này.
Nhưng cho dù Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép chi tiết lịch sử của Hoa Quốc đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi.
Dưới cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dựa vào Thiên Sơn Thư Lục để uy hiếp người khác, nhưng những cao thủ sau cảnh giới Nhân Hoàng thì sao?
Một cuốn ghi chép thì có tác dụng gì chứ?
Nói cách khác, căn cốt của Tiêu Chính Văn quá kém, thậm chí còn nhẹ hơn lông hồng.
Nếu không, tộc trưởng nhà họ Thành sao có thể dễ dàng đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi nhà họ Thành như vậy?
“Mọi người đừng quên, dưới trướng Tiêu Chính Văn còn có ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng! Hơn nữa, ba vị cảnh giới Nhân Hoàng này đều là do Tiêu Chính Văn tự đào tạo”.
Ý của Thành Hân Nhi là nếu Tiêu Chính Văn đã có thể đào tạo ba vị Nhân Hoàng, vậy thì cũng có thể đào tạo ra năm vị, thậm chí là mười vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng!
“Nhân Hoàng? Một khi Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất hiện, e rằng ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng phải quay lại. Nhân Hoàng trước mặt Đế Cảnh còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!”
Ông cụ Thành vuốt râu, chế nhạo.
“Phía sau Tiêu Chính Văn không chỉ có cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mà còn có huyết tộc! Hận Thiên từng ra tay vì Tiêu Chính Văn, điều này cũng cho thấy thái độ của huyết tộc!”
“Cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều không phải là đối thủ của huyết tộc. Đâu có thể coi là chỗ dựa vững chắc của Tiêu Chính Văn!”
Thành Hân Nhi vẫn không bỏ cuộc, cố gắng lập luận bằng lý trí.
“Ha ha!”
Ông cụ Thành nghe vậy liền ngửa mặt cười lớn: “Nhóc con, cháu còn quá trẻ! Cháu không thể tưởng tượng nổi thế giới này nham hiểm đến mức nào đâu!”
“Cháu nghĩ nhà họ Tư Mã đại diện cho ai? Quảng Lăng Tử đại diện cho ai? Người đứng sau nhà họ Khổng là ai?”
“Nhà họ Tư Mã đại diện cho lợi ích của đám hoàng tộc! Nếu không, tại sao nhà họ Lưu và Lý Đường đều không phái người đến đây? Còn Quảng Lăng Tử càng có quan hệ mật thiết với Cửu U Cung!”
“Về phần nhà họ Khổng, không cần nói nhiều nữa, phía sau bọn họ chính là Thiên Đạo Minh Ước!”
Ông cụ Thành biết rất rõ thế lực đứng sau những người này, nếu không, lúc có Thánh Huyết của Đế Tuấn, sao có thể chỉ có vài người có mặt mũi như bọn họ xuất hiện?
Đường Vương Lý Thị lẽ nào đã tuyệt tôn rồi sao? Tại sao ngay cả bóng dáng của một người nhà họ Chu cũng không thấy?
Cửu U Cung lại quá bí ẩn, bọn họ cũng từng tham gia vào tiến trình lịch sử của Hoa Quốc rất nhiều lần, chỉ là lúc thiện lúc ác không rõ ràng.
Ví dụ như đám người bên cạnh Lưu Hắc Tháp và Trần Hữu Lượng đều là người của Cửu U Minh, nếu không bọn họ không thể trở thành thế lực duy nhất có thể cạnh tranh với chân mệnh Thiên Tử trong thời Lý Đường và thời Chu Minh.
Ngược lại, huyết tộc phía sau Tiêu Chính Văn yếu hơn rất nhiều. Ít nhất trong nhiều năm qua, huyết tộc chưa từng tham gia vào tiến trình lịch sử trong giới thế tục, cũng không trực tiếp tham gia vào việc thay đổi vương triều.
“Nhưng ít nhất, gia tộc Nữ Đế cũng đã công nhận Tiêu Chính Văn!”, Thành Hân Nhi tranh luận thêm.
“Nữ Đế? Ồ! Chắc cháu vẫn chưa biết những thay đổi lớn bên ngoài vùng lãnh thổ đâu nhỉ!”
“Nhà họ Võ quả thực rất mạnh, ít nhất cũng từng là như vậy! Nhưng những năm gần đây, rất nhiều hoàng tộc do nhà họ Tư Mã đứng đầu đã kết liên minh tấn công nhà họ Võ về mọi mặt cùng một lúc!”
“Nhà họ Võ lúc này đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Bây giờ chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà họ Tư Mã chiếm lấy địa vị!”
“Nếu không, Võ Anh Hào cũng sẽ không bị các bên khác cô lập. Ngoại trừ Tiêu Chính Văn không có lai lịch rõ ràng, ai có thể ra tay giúp đỡ nhà họ Võ vào lúc này đây?”
“Nếu lần này bị người khác cướp mất Thánh Huyết của Đế Tuấn, e rằng ngay cả nhà họ Triệu yếu nhất trong hoàng tộc cũng dám đè đầu cưỡi cổ nhà họ Võ!”
“Bây giờ cháu nói cho ông biết, Tiêu Chính Văn còn bao nhiêu phần thắng? Đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành chúng ta sẽ thế nào đây?”
Ông cụ Thành trừng mắt nhìn Thành Hân Nhi, lạnh lùng hỏi.
“Tộc trưởng, nhưng đây đều là suy đoán của chúng ta. Ngộ nhỡ, cháu chỉ nói ngộ nhỡ không phải vậy thì sao? Chẳng phải ông từng nói nhà họ Thành chúng ta phải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người sao?”
“Chẳng phải ông nói, chỉ có trung lập mới có thể tối đa hóa lợi ích của nhà họ Thành chúng ta sao? Vì vậy, cháu nghĩ cách làm của ông không thích hợp!”
Mặc dù không thể tranh luận được với ông cụ Thành, nhưng Thành Hân Nhi vẫn rất không phục.
“Haiz! Con nhóc này, mọi thứ trên đời này đều có quy luật của nó! Nếu cháu vẫn chưa từ bỏ thì được thôi, ông sẽ cho cháu thêm cơ hội nữa!”
Ông cụ Thành nói xong, bóng dáng của cụ ta mờ dần, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
“Tộc trưởng…”, Thành Hân Nhi hoảng sợ khi thấy bóng dáng của ông cụ Thành biến mất.
“Đừng lo, tộc trưởng đi tìm Tiêu Chính Văn rồi. Hy vọng lần này cậu ta có thể nắm bắt cơ hội. Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Thành chúng ta, cậu ta có sẽ có thêm vài phần thắng!”
Thành Vĩnh Chí cũng thở dài.
Trong mắt người nhà họ Thành, ông cụ Thành chủ động gặp Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi.
Nếu Tiêu Chính Văn thức lời thì nên nắm bắt thời cơ này, đưa ra đủ lợi ích cho nhà họ Thành, coi nhà họ Thành là chủ, cố gắng lấy được sự ủng hộ của nhà họ Thành sẽ càng có lợi hơn.
Đúng lúc này, ở trung tâm thành phố Thái Sơn dưới chân núi Thái Sơn, trong một khách sạn sang trọng, Tiêu Chính Văn đang đứng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu Tiêu, không ngờ cậu lại có tâm trạng nhàn nhã như vậy!”
Giọng nói của ông cụ Thành từ phía sau Tiêu Chính Văn truyền đến, ngay sau đó, khoảng không xung quanh biến dạng, ông cụ Thành xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.
“Ông cụ Thành?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn ông cụ Thành rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Mời ngồi!”
Ông cụ Thành khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là người thông minh, thế cục hiện tại chắc cậu biết rất rõ. Đêm nay tôi tới đây là muốn...”
“Không cần nhiều lời! Giới thế tục sẽ không nhượng bộ đâu!”
Tiêu Chính Văn nói mà không quay đầu lại.
“Cái gì?”
Ông cụ Thành không ngờ thái độ của Tiêu Chính Văn lại dứt khoát đến vậy.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết rõ địa vị của mình nhỉ! Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thành, cậu sẽ mất cả địa lợi!”
“Thiên thời, địa lợi và con người, cậu đều không có thì làm sao có thể tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn đây?”
Ông cụ Thành lạnh lùng hỏi.
Theo ông cụ Thành thấy, cách làm đúng đắn nhất của của Tiêu Chính Văn lúc này chính là hạ mình xuống, chia đều Thánh Huyết của Đế Tuấn với nhà họ Thành, đây mới là lối thoát duy nhất cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm ngược lại, một câu nói chặn luôn đường lui cuối cùng.
“Chắc cậu vẫn chưa biết, nếu Thánh Huyết của Đế Tuấn rơi vào tay nhà khác thì đừng nói là cậu, mà ngay cả giới thế tục của Hoa Quốc cũng sẽ...”
“Nhà họ Thành tốt nhất đừng dính vào vũng nước đục này, nếu không sẽ tự diệt đấy!”
Tiêu Chính Văn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, lãnh đạm nói.
“Hừ, cho tới bây giờ mà cậu vẫn còn cứng miệng vậy sao?”
Ông cụ Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn rồi phất tay áo, xoay người rời đi.
Tiêu Chính Văn này thật không biết nhìn người, nếu đã vậy thì nhà họ Thành sẽ không nể mặt nữa.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông cụ Thành đã xuất hiện trong sân sau nhà họ Thành. Thấy vẻ mặt lạnh như băng của ông cụ Thành, trong lòng Thành Hân Nhi chùng xuống.
“Hừ! Cái tên Tiêu Chính Văn này thật không biết điều!”
Ông cụ Thành vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đến lúc này, Thành Hân Nhi cũng chỉ có thể thở dài một hơi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thành lại phái người đến mời mọi người đến Vọng Tiên Lâu.
Chỉ là lần này, nhà họ Thành cố tình loại bỏ Tiêu Chính Văn.
Nhưng Thành Kế Hào vẫn nhanh chóng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn để thăm hỏi Tiêu Chính Văn.
Chỉ là Thành Kế Hào còn chưa kịp mở miệng, một luồng khí tức mạnh mẽ đã tỏa ra từ hướng Thái Sơn.
Luồng khí tức đó chính là do Võ Anh Hào gửi tới.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lọi như mặt trời thứ hai xuất hiện trên bầu trời.
“Anh ở đây đợi tôi, tôi ra xem thử!”, nói xong, không gian xung quanh nổi lên một gợn sóng, một giây sau, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi căn phòng.
Chương 1976: Hoài nghi
Lúc Tiêu Chính Văn tới đỉnh Thái Sơn, Võ Anh Hào đang đứng sóng đôi từ xa với hai người Quảng Lăng Tử!
Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên ngồi trên chiếc ghế phía bên cạnh, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ông cụ Thành ngồi ở giữa, đang đắc ý thưởng thức trà thơm.
Thiên Vận Tử đứng phía sau Tư Mã Tư tay cầm chuôi kiếm, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, rõ ràng cũng sẽ không khoanh tay ngó lơ!
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ông cụ Thành, trầm mặt nói: “Nhà họ Thành tiếp đón khách như vậy à?”
Dù gì Thái Sơn cũng là địa giới của nhà họ Thành, nhà họ Thành sẽ có quyền lên tiếng nhất định!
Chỉ cần một câu nói của ông cụ Thành, Quảng Lăng Tử tuyệt đối không dám ngang nhiên ra tay với Võ Anh Hào!
“Là do cậu chủ Võ, cậu ta không nên năm lần bảy lượt ăn nói thiếu chuẩn mực với Quảng Lăng Tử, càng không nên chỉ trích Huệ Mi, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, tôi không tiện nhúng tay vào!”
“Hơn nữa, nơi này là địa giới của nhà họ Thành chúng tôi, Võ Anh Hào có tài cán gì mà lại dám vô lễ như vậy với khách quý của nhà họ Thành? Rõ ràng đang không coi nhà họ Thành chúng tôi ra gì!”
Ông cụ Thành hừ một tiếng, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống.
Mà sự thật lại là Quảng Lăng Tử hết lần này tới lần khác chế nhạo nhà họ Võ âm thịnh dương suy, thậm chí còn nói sau Nữ Đế chẳng có ai để kế tục nên mới tuỳ tiện chọn ra một người trong đám bất tài để tiếp quản nhà họ Võ!
Võ Anh Hào thật sự không thể nhịn nổi nên mới ra tay với Quảng Lăng Tử.
Thế nhưng với hiểu biết của Tiêu Chính Văn về Võ Anh Hào thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện thái quá như vậy, rõ ràng là nhà họ Thành đang cố tình thiên vị Quảng Lăng Tử!
“Từ đó có thể thấy nhà họ Thành đã có lập trường của bản thân, quyết tâm đối đầu với thế tục rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Nhà họ Thành nói thế nào cũng được tính như là thế gia dòng dõi Lý Đường, hiện tại lại hoàn toàn đứng về phía đối lập với hoàng thất Lý Đường, lại còn công khai sỉ nhục hậu nhân của Nữ Đế!
Đây rõ ràng chính là sự phản bội!
“Nhà họ Thành trước nay đều không có lập trường, người ta hay nói giúp lý không giúp tình, tôi đã nói từ lâu, hy vọng mọi người hoà thuận một chút, đừng nhắc lại mấy chuyện ân oán đã qua làm gì!”
“Thế nhưng cậu chủ Võ hình như nghe không hiểu lời khuyên răn của tôi, liên tục gây sự, chuyện này không thể trách nhà họ Thành chúng tôi trở mặt vô tình được đâu!”
Ông ta vừa nói, mấy con cháu của nhà họ Thành cũng đồng loạt tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn đầy uy hiếp.
Hành vi của đám con cháu nhà họ Thành này đã nói rõ hết tất cả!
Nhà họ Thành đã có quyết định, hoàn toàn đứng về phía mấy người Quảng Lăng Tử.
Nếu không cũng sẽ không lật mặt với nhà họ Võ nhanh tới thế!
“Aizz, tôi đã khuyên nhà họ Thành mấy người từ lâu rồi, đừng tự hiểu nhầm!”
“Vừa mới đêm hôm qua, cậu chủ Võ còn xin sự thương tình cho nhà họ Thành mấy người, nể tình nhà họ Thành mấy người có công bảo vệ Phong Thiện Đài ở Thái Sơn nên cho nhà họ Thành mấy người một cơ hội!”
“Đáng tiếc là nhà họ Thành mấy người lại không biết tốt xấu, nhận giặc làm cha!”, Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài một tiếng.
“Hỗn xược!”
Ông cụ Thành đột nhiên đập mạnh lên bàn, phẫn nộ gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Một kẻ tiểu bối trong thế tục như cậu mà cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt tôi như vậy ư?”
“Cho nhà họ Thành chúng tôi một cơ hội? Dựa vào cậu? Hay là dựa vào nhà họ Võ?”
Vốn dĩ việc Quảng Lăng Tử khiêu khích Võ Anh Hào hôm nay chính là kế cáo mượn oai hùm của ông cụ Thành.
Mượn tay của mấy người Quảng Lăng Tử giết chết Võ Anh Hào ở trên đỉnh Thái Sơn để chứng minh cho người đời thấy nhà họ Thành sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lý và nhà họ Võ kể từ lúc này!
Sau đó lại hỗ trợ mấy người Quảng Lăng Tử đoạt được Thánh Huyết Đế Tuấn, chấm mút được chút lợi lộc từ bên trong!
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại nói ra mấy lời nực cười như cho nhà họ Thành một cơ hội, rõ ràng không biết trời cao đất dày!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn thốt ra câu này, trong mắt Tư Mã Tư loé lên sát khí, hướng ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Muốn trách thì chỉ có thể trách nhà họ Thành mấy người ngu dốt, nếu như mấy người không biết thức thời thì tự mà gánh lấy hậu quả đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn chẳng buồn liếc nhìn ông cụ Thành, anh vung tay lên, một màn ánh sáng màu vàng lập tức chắn ngang giữa Võ Anh Hào và Quảng Lăng Tử!
“Anh Tiêu!”, Võ Anh Hào quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không hiểu.
“Cậu chủ Võ, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì sải bước đi thẳng tới trước mặt Võ Anh Hào, ngay sau đó, không gian xung quanh bất chợt xao động.
Trước khi Võ Anh Hào đi còn quay đầu nhìn ông cụ Thành, hừ một tiếng, sau đó sải bước tiến vào trong làn sóng.
“Không ngờ lại không qua được mắt anh!”, Tư Mã Tư híp mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Cái gì?
Ông cụ nhà họ Thành lúc này cũng nhìn ra được chút manh mối, dường như cả câu chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cụ ta!
Vào khoảnh khắc ông cụ Thành đang hoài nghi, cả Thái Sơn đột nhiên rung chuyển!
Chương 1977: Không đáng lo
Thái Sơn đứng sừng sững đã lâu suốt chiều dài lịch sử Hoa Quốc, thậm chí sau khi hoàng đế đại bại Si Vưu năm đó còn phong thiện tế trời tại nơi này!
Sau này ma thạch bảy màu của Huyền Nữ Cửu Thiên còn hoà vào làm một với Thái Sơn, cả ngọn núi Thái Sơn cũng trở thành trung gian giao lưu giữa trời và hậu thế!
Tam hoàng ngũ đế, mấy chục địa chủ Nhân Vương cũng từng tế cáo với trời, cầu cho mưa thuận gió hoà ngay tại nơi này!
Theo lý mà nói, Thái Sơn vững chãi tới độ nào cơ chứ?
Nếu như không phải có người nhúng tay vào từ bên trong thì nào có chuyện xảy ra hiện tượng long trời lở đất như vậy?
Đúng vào lúc này, Tư Mã Tư cười lạnh lùng chậm rãi đứng dậy.
“Cậu…cậu muốn làm gì?”, ông cụ Thành quay phắt đầu lại nhìn về phía Tư Mã Tư.
Nhà họ Thành khác với mấy thế gia như nhà họ Khổng, nhà họ Thành trước nay có truyền thống gia nhập thế tục để rèn luyện, vậy nên trong nhà tổ ở Thái Sơn cũng không thiếu cao thủ của nhà họ Thành!
Thậm chí còn có hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đang trấn giữ ở nhà họ Thành!
Mà bản thân ông cụ Thành cũng là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mặc dù mấy năm gần đây, thực lực của ông cụ Thành đã hạ xuống thành Nhân Hoàng cấp một, thế nhưng cụ ta vẫn chẳng coi cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng bình thường ra gì!
Vả lại, xung quanh Thái Sơn vốn dĩ có trận pháp mà nhà họ Thành bài bố sẵn, có thể nói nơi này là sân nhà của nhà họ Thành, bất cứ ai cũng không có tư cách lộng hành ở đây!
“Không làm gì hết! Chỉ là muốn tiêu diệt nhà họ Thành mấy người mà thôi!”, Tư Mã Tư cao ngạo lên tiếng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiên Vận Tử đứng sau lưng hắn cũng tiến lên một bước, rồi đi tới phía trước Tư Mã Tư.
“Tiêu diệt nhà họ Thành của tôi? Hừ, rõ ràng là nực cười!”
“Cậu cho rằng dựa vào một mình Thiên Vận Tử là có thể muốn gì làm đấy hay sao?”
“Cậu đừng quên, nơi này là địa bàn của nhà họ Thành chúng tôi, bên trên Thiên Sơn không chỉ có đại trận phòng hộ của nhà họ Thành chúng tôi mà còn có cả đại trận vạn pháp!”
Ông cụ Thành lạnh lùng nhắc lại.
Tiêu Chính Văn không chút thương xót nhìn ông cụ Thành, khẽ lắc đầu nói: “Nhà họ Tư Mã rất giỏi âm mưu, nếu như Tư Mã Tư đã ngửa con át chủ bài ra rồi, nhà họ Thành coi như vô vọng!”
Nghe thấy lời này, ông cụ Thành lạnh lùng cười, nói: “Nhà họ Tư Mã lòng dạ xảo quyệt thì làm sao?”
“Chuyện của nhà họ Thành tôi vẫn chưa tới lượt Tiêu Chính Văn cậu chen vào chỉ trỏ!”
“Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên vẫn còn ở đây, Huệ Mi và nhà họ Khổng cũng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn nhà họ Thành chúng tôi bị tiêu diệt! Dù nhà họ Thành tôi không chống đỡ nổi nữa thì cũng không cần Tiêu Chính Văn cậu ra tay!”
Ông cụ Thành đắc ý nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói với vẻ đã có dự liệu trước.
Thế lực phía sau Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên, có ai không phải là sự tồn tại có thể sánh ngang với nhà họ Tư Mã?
Có hai người bọn họ tương trợ, nhà họ Thành dù có mạnh tay với nhà họ Tư Mã thì cũng có làm sao?
Thấy ông cụ Thành vẫn có dáng vẻ như thể tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Tiêu Chính Văn nở nụ cười thương hại, nói: “Aizz, đúng là sống uổng phí cả trăm năm, ở cái tuổi này rồi mà ông vẫn sống trên thân con chó!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương trong tay Quảng Lăng Tử đột nhiên loé lên tia sáng sắc lạnh, không chút báo hiệu lao thẳng ra trước!
Khí tức vô cùng sắc lạnh nháy mắt đã biến mấy chục con cháu thanh niên của nhà họ Thành trở thành bụi máu chỉ trong nháy mắt!
Bên trên quảng trường nhỏ phía trước Vọng Tiên Lâu đã bị màu máu tươi nhuộm đỏ!
“Cậu dám!”
Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng của nhà họ Thành cũng ra tay đầy hung hãn.
Đúng vào lúc này, bên trong hư không độ nhiên trở nên rúng động, một bóng người màu đen trông giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước người Quảng Lăng Tử, chặn lại đòn chí mạng của cao thủ nhà họ Thành!
Giống như cụ tổ nhà họ Thành đã suy đoán, Quảng Lăng Tử quả nhiên có mối liên hệ mật thiết với Cửu U Cung, mà bóng đen đấy chính là người của Cửu U Cung vừa ra tay!
Thấy cảnh tượng này, ông cụ Thành cũng lập tức phẫn nộ, cụ ta hoàn toàn không thể ngờ, trăm nghìn kế sách, cuối cùng bản thân lại trở thành đầy tớ tay sai của mấy kẻ tiểu bối này!
“Hừ! Chỉ là mấy kẻ tiểu bối mà cũng dám ngông cuồng ở Thái Sơn, mấy người thật sự cho rằng nhà họ Thành chúng tôi dễ bị bắt nạt hay sao?”
Vừa nói dứt lời, ông cụ Thành giơ tay tung ra một cú đấm thẳng về phía Tư Mã Tư.
Khí tức cảnh giới Nhân Hoàng cứ thế bộc phát ra, Thiên Vận Tử cười lạnh lùng, ngay sau đó giơ cây phất trần trong tay lên, nói: “Ai cũng nói nhà họ Thành có được bí pháp của núi Ngoã Cương, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem sao!”
Vào lúc Thiên Vận Tử vung tay ra, bầu trời đột nhiên trở nên u tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời giống như một dải ngân hà chảy ngược từ trên chín tầng mây!
Lúc này, tất cả con cháu nhà họ Thành đều bị doạ ngu người!
Thái Sơn là địa bàn của nhà họ Thành bọn họ, tất cả con cháu nhà họ Thành ở bên trong thế tục đều tụ tập ở đây!
Nếu như nơi này bị huỷ hoại, vậy thì nhà họ Thành sẽ không còn ai kế tục nữa!
“Tộc trưởng! Nhà họ Thành chúng ta…”
Không đợi Thành Vĩnh Chí nói hết câu, ông cụ Thành đã gầm lên một tiếng, nói: “Hoang mang cái gì? Mấy thằng ranh con thôi mà, không đáng để lo sợ!”
Tiêu Chính Văn thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của nhà họ Thành, anh ngồi lên xe trở lại thành phố.
Mắt thấy Tiêu Chính Văn bị tộc trưởng nhà họ Thành dùng phương thức này đuổi ra khỏi nhà họ Thành, Thành Hân Nhi giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lồng ngực phập phồng!
Cho đến đêm khuya, cô ta mới đi tới nội viện nhà họ Thành, giờ phút này, ông cụ Thành đang bàn luận viển vông cùng mấy người Tư Mã Tư!
Thậm chí còn nói tới vấn đề phân chia Thánh Huyết của Đế Tuấn!
Hiển nhiên, giờ phút này nhà họ Thành đã loại bỏ Tiêu Chính Văn, còn Võ Anh Hào cũng lười nhập hội với những người này nên đã chào tạm biệt ông cụ Thành từ sớm, đuổi theo Tiêu Chính Văn trở về thành phố.
Sau khi tiễn mấy người Tư Mã Tư trở về phòng của mình, Thành Hân Nhi mới nói với ông cụ Thành bằng vẻ khó hiểu: "Tộc trưởng! Sao ông lại phải dùng cách này đuổi anh Tiêu đi?"
"Nếu như từ lúc bắt đầu, ông đã không coi trọng anh Tiêu, có thể không mời anh ấy mà, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Ông cụ Thành cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Thành Hân Nhi: "Cháu gái, cháu nghĩ chuyện này đơn giản quá, cháu tưởng ông đang nhằm vào Tiêu Chính Văn và thế tục sao?"
"Không đơn giản như cháu nghĩ đâu!"
"Đừng thấy trong thế tục bàn tán thổi phồng Tiêu Chính Văn vô cùng cao siêu mà lầm, từ biểu hiện của Tiêu Chính Văn hôm nay cho thấy, rõ ràng cậu ta không đủ sức!"
"Bất kể là nói tới cây giáo Bá Vương, hay ân oán xưa cũ của mấy thế gia, từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn đều câm như hến, chứng tỏ cậu ta chột dạ!"
Nghe thấy đánh giá của ông cụ Thành đối với Tiêu Chính Văn lần này, Thành Hân Nhi không hiểu nói: "Tộc trưởng, những chuyện này vốn không liên quan tới anh Tiêu, anh ấy cần phải chen miệng vào sao?"
"Vả lại, anh Tiêu vẫn luôn thản nhiên như thường, có chút chột dạ nào đâu!"
"Trái lại, cháu thấy anh Tiêu mới là người thận trọng nhất trong bọn họ, không giống như mấy người Tư Mã Tư và Quảng Lăng Tử, vì một chút chuyện nhỏ cũng có thể ra tay đánh nhau!"
"Vả lại, anh Tiêu không chỉ đại diện cho bản thân anh ấy, mà cả thế tục, cùng với giới chính trị Hoa Quốc, chúng ta đuổi anh ấy đi bằng cách này, đối với nhà họ Thành chúng ta đúng là lợi bất cập hại”.
Thành Hân Nhi sốt ruột giậm chân!
Đắc tội Tiêu Chính Văn thì chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới thế tục Hoa Quốc, đến lúc đó, nhà họ Thành sẽ rất khó hoạt động trong giới thế tục.
"Hân Nhi! Đây là thái độ mà con nên có sao? Ông nội làm như vậy, tất nhiên có tính toán của ông nội!"
"Hơn nữa, với địa vị nhà họ Thành chúng ta còn cần để ý thế tục và giới chính trị có vui hay không sao?", Thành Vĩnh Chí sa sầm mặt mày, lạnh lùng mắng.
"Bố! Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Bố không ngại nói với con, mấy người Tư Mã Tư trông có vẻ như đang tranh cãi vì cây giáo Bá Vương, nhưng thực ra không phải vậy!"
"Con tưởng chỉ vì vài ân oán xưa kia của gia tộc mà bọn họ đấu đá nhau sao?"
Thành Vĩnh Chí mở miệng khiển trách.
"Nhưng đây chính là sự thật!", Thành Hân Nhi cố tranh luận theo lý lẽ.
"Bọn họ dò xét ranh giới cuối cùng của nhau trong khi nói chuyện! Ai sợ trước thì ắt sẽ bị bài trừ ra ngoài! Nhưng Tiêu Chính Văn cố ra vẻ bình tĩnh, lại không thấy được bước này!"
Thành Vĩnh Chí hết sức tự tin nói.
Với bối cảnh của Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên, tuyệt không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Bố, dù đúng là như bố nói, nhưng anh Tiêu luôn luôn khiêm tốn, khinh thường tranh cãi hơn thua với bọn họ, có gì không đúng sao? Điều này cũng không thể trở nên lý do nhà họ Thành chúng ta đuổi anh Tiêu đi mà!", Thành Hân Nhi chất vấn vẫn không từ bỏ ý định như cũ.
"Cháu gái, cháu quá đơn thuần, cháu tưởng rằng, sau khi Thánh Huyết của Đế Tuấn thuộc về người nào đó, Tiêu Chính Văn còn có thể sống sót trên thế giới này sao?"
"Mấy ngày trước, Tiêu Chính Văn mới vừa chém giết người của nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng cũng có mối thù sâu đậm với Tiêu Chính Văn! Ông tổ Hỏa Long của núi Huệ Mi cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn!"
"Con suy nghĩ kỹ xem, trong ba người ở đây, ai sẽ bỏ qua cho cậu ta? Chỉ cần cuộc tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn vừa kết thúc, ông dám khẳng định, ba người bọn họ nhất định sẽ xoay họng súng lại, bắt tay nhau thắt cổ Tiêu Chính Văn!"
"Tuy sau lưng Võ Anh Hào có chỗ dựa là nhà họ Võ, ba người họ sẽ không tùy tiện ra tay chặn đánh, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể cố hết sức tự vệ mà thôi!"
"Hễ Tiêu Chính Văn chết, giới thế tục và giới chính trị cũng chỉ có danh vô thực, lúc này chính là thời khắc mấu chốt để nhà họ Thành chúng ta mưu cầu lợi ích cho gia tộc, sao có thể mang lòng dạ đàn bà được?"
Ông cụ Thành nheo mắt lại, khiển trách bằng giọng nói lạnh như băng.
"Bất kể nói thế nào, cháu cũng tin tưởng anh Tiêu! Các người căn bản không hiểu anh ấy, các người sẽ trả giá thật lớn vì những chuyện đã làm hôm nay!", Thành Hân Nhi cắn chặt răng, lạnh lùng nói.
Chương 1975: Không biết tốt xấu
“Tin tưởng hắn? Nhà họ Tiêu có gì hơn người chứ? Chẳng qua chỉ là một cuốn Thiên Sơn Thư Lục ghi lại lịch sử của Hoa Quốc mà thôi. Con nghĩ Tiêu Chính Văn có thể bước lên đỉnh cao chỉ bằng một cuốn lịch sử à?”
Thực ra, trong thời gian này, nhà họ Thành vẫn luôn bí mật điều tra Tiêu Chính Văn và nhà họ Tiêu.
Sau khi điều tra cẩn thận, cuối cùng cũng chỉ điều tra ra được nhà họ Tiêu có một cuốn sách ghi chép về Thiên Sơn, mà Tiêu Chính Văn ra đời cũng liên quan đến cuốn ghi chép này.
Nhưng cho dù Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép chi tiết lịch sử của Hoa Quốc đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi.
Dưới cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dựa vào Thiên Sơn Thư Lục để uy hiếp người khác, nhưng những cao thủ sau cảnh giới Nhân Hoàng thì sao?
Một cuốn ghi chép thì có tác dụng gì chứ?
Nói cách khác, căn cốt của Tiêu Chính Văn quá kém, thậm chí còn nhẹ hơn lông hồng.
Nếu không, tộc trưởng nhà họ Thành sao có thể dễ dàng đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi nhà họ Thành như vậy?
“Mọi người đừng quên, dưới trướng Tiêu Chính Văn còn có ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng! Hơn nữa, ba vị cảnh giới Nhân Hoàng này đều là do Tiêu Chính Văn tự đào tạo”.
Ý của Thành Hân Nhi là nếu Tiêu Chính Văn đã có thể đào tạo ba vị Nhân Hoàng, vậy thì cũng có thể đào tạo ra năm vị, thậm chí là mười vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng!
“Nhân Hoàng? Một khi Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất hiện, e rằng ngay cả cao thủ Đế Cảnh cũng phải quay lại. Nhân Hoàng trước mặt Đế Cảnh còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi!”
Ông cụ Thành vuốt râu, chế nhạo.
“Phía sau Tiêu Chính Văn không chỉ có cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mà còn có huyết tộc! Hận Thiên từng ra tay vì Tiêu Chính Văn, điều này cũng cho thấy thái độ của huyết tộc!”
“Cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều không phải là đối thủ của huyết tộc. Đâu có thể coi là chỗ dựa vững chắc của Tiêu Chính Văn!”
Thành Hân Nhi vẫn không bỏ cuộc, cố gắng lập luận bằng lý trí.
“Ha ha!”
Ông cụ Thành nghe vậy liền ngửa mặt cười lớn: “Nhóc con, cháu còn quá trẻ! Cháu không thể tưởng tượng nổi thế giới này nham hiểm đến mức nào đâu!”
“Cháu nghĩ nhà họ Tư Mã đại diện cho ai? Quảng Lăng Tử đại diện cho ai? Người đứng sau nhà họ Khổng là ai?”
“Nhà họ Tư Mã đại diện cho lợi ích của đám hoàng tộc! Nếu không, tại sao nhà họ Lưu và Lý Đường đều không phái người đến đây? Còn Quảng Lăng Tử càng có quan hệ mật thiết với Cửu U Cung!”
“Về phần nhà họ Khổng, không cần nói nhiều nữa, phía sau bọn họ chính là Thiên Đạo Minh Ước!”
Ông cụ Thành biết rất rõ thế lực đứng sau những người này, nếu không, lúc có Thánh Huyết của Đế Tuấn, sao có thể chỉ có vài người có mặt mũi như bọn họ xuất hiện?
Đường Vương Lý Thị lẽ nào đã tuyệt tôn rồi sao? Tại sao ngay cả bóng dáng của một người nhà họ Chu cũng không thấy?
Cửu U Cung lại quá bí ẩn, bọn họ cũng từng tham gia vào tiến trình lịch sử của Hoa Quốc rất nhiều lần, chỉ là lúc thiện lúc ác không rõ ràng.
Ví dụ như đám người bên cạnh Lưu Hắc Tháp và Trần Hữu Lượng đều là người của Cửu U Minh, nếu không bọn họ không thể trở thành thế lực duy nhất có thể cạnh tranh với chân mệnh Thiên Tử trong thời Lý Đường và thời Chu Minh.
Ngược lại, huyết tộc phía sau Tiêu Chính Văn yếu hơn rất nhiều. Ít nhất trong nhiều năm qua, huyết tộc chưa từng tham gia vào tiến trình lịch sử trong giới thế tục, cũng không trực tiếp tham gia vào việc thay đổi vương triều.
“Nhưng ít nhất, gia tộc Nữ Đế cũng đã công nhận Tiêu Chính Văn!”, Thành Hân Nhi tranh luận thêm.
“Nữ Đế? Ồ! Chắc cháu vẫn chưa biết những thay đổi lớn bên ngoài vùng lãnh thổ đâu nhỉ!”
“Nhà họ Võ quả thực rất mạnh, ít nhất cũng từng là như vậy! Nhưng những năm gần đây, rất nhiều hoàng tộc do nhà họ Tư Mã đứng đầu đã kết liên minh tấn công nhà họ Võ về mọi mặt cùng một lúc!”
“Nhà họ Võ lúc này đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Bây giờ chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà họ Tư Mã chiếm lấy địa vị!”
“Nếu không, Võ Anh Hào cũng sẽ không bị các bên khác cô lập. Ngoại trừ Tiêu Chính Văn không có lai lịch rõ ràng, ai có thể ra tay giúp đỡ nhà họ Võ vào lúc này đây?”
“Nếu lần này bị người khác cướp mất Thánh Huyết của Đế Tuấn, e rằng ngay cả nhà họ Triệu yếu nhất trong hoàng tộc cũng dám đè đầu cưỡi cổ nhà họ Võ!”
“Bây giờ cháu nói cho ông biết, Tiêu Chính Văn còn bao nhiêu phần thắng? Đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhà họ Thành chúng ta sẽ thế nào đây?”
Ông cụ Thành trừng mắt nhìn Thành Hân Nhi, lạnh lùng hỏi.
“Tộc trưởng, nhưng đây đều là suy đoán của chúng ta. Ngộ nhỡ, cháu chỉ nói ngộ nhỡ không phải vậy thì sao? Chẳng phải ông từng nói nhà họ Thành chúng ta phải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người sao?”
“Chẳng phải ông nói, chỉ có trung lập mới có thể tối đa hóa lợi ích của nhà họ Thành chúng ta sao? Vì vậy, cháu nghĩ cách làm của ông không thích hợp!”
Mặc dù không thể tranh luận được với ông cụ Thành, nhưng Thành Hân Nhi vẫn rất không phục.
“Haiz! Con nhóc này, mọi thứ trên đời này đều có quy luật của nó! Nếu cháu vẫn chưa từ bỏ thì được thôi, ông sẽ cho cháu thêm cơ hội nữa!”
Ông cụ Thành nói xong, bóng dáng của cụ ta mờ dần, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
“Tộc trưởng…”, Thành Hân Nhi hoảng sợ khi thấy bóng dáng của ông cụ Thành biến mất.
“Đừng lo, tộc trưởng đi tìm Tiêu Chính Văn rồi. Hy vọng lần này cậu ta có thể nắm bắt cơ hội. Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Thành chúng ta, cậu ta có sẽ có thêm vài phần thắng!”
Thành Vĩnh Chí cũng thở dài.
Trong mắt người nhà họ Thành, ông cụ Thành chủ động gặp Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi.
Nếu Tiêu Chính Văn thức lời thì nên nắm bắt thời cơ này, đưa ra đủ lợi ích cho nhà họ Thành, coi nhà họ Thành là chủ, cố gắng lấy được sự ủng hộ của nhà họ Thành sẽ càng có lợi hơn.
Đúng lúc này, ở trung tâm thành phố Thái Sơn dưới chân núi Thái Sơn, trong một khách sạn sang trọng, Tiêu Chính Văn đang đứng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu Tiêu, không ngờ cậu lại có tâm trạng nhàn nhã như vậy!”
Giọng nói của ông cụ Thành từ phía sau Tiêu Chính Văn truyền đến, ngay sau đó, khoảng không xung quanh biến dạng, ông cụ Thành xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.
“Ông cụ Thành?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn ông cụ Thành rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Mời ngồi!”
Ông cụ Thành khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: “Tiêu Chính Văn, cậu là người thông minh, thế cục hiện tại chắc cậu biết rất rõ. Đêm nay tôi tới đây là muốn...”
“Không cần nhiều lời! Giới thế tục sẽ không nhượng bộ đâu!”
Tiêu Chính Văn nói mà không quay đầu lại.
“Cái gì?”
Ông cụ Thành không ngờ thái độ của Tiêu Chính Văn lại dứt khoát đến vậy.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu vẫn chưa biết rõ địa vị của mình nhỉ! Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thành, cậu sẽ mất cả địa lợi!”
“Thiên thời, địa lợi và con người, cậu đều không có thì làm sao có thể tranh đoạt Thánh Huyết của Đế Tuấn đây?”
Ông cụ Thành lạnh lùng hỏi.
Theo ông cụ Thành thấy, cách làm đúng đắn nhất của của Tiêu Chính Văn lúc này chính là hạ mình xuống, chia đều Thánh Huyết của Đế Tuấn với nhà họ Thành, đây mới là lối thoát duy nhất cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm ngược lại, một câu nói chặn luôn đường lui cuối cùng.
“Chắc cậu vẫn chưa biết, nếu Thánh Huyết của Đế Tuấn rơi vào tay nhà khác thì đừng nói là cậu, mà ngay cả giới thế tục của Hoa Quốc cũng sẽ...”
“Nhà họ Thành tốt nhất đừng dính vào vũng nước đục này, nếu không sẽ tự diệt đấy!”
Tiêu Chính Văn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, lãnh đạm nói.
“Hừ, cho tới bây giờ mà cậu vẫn còn cứng miệng vậy sao?”
Ông cụ Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn rồi phất tay áo, xoay người rời đi.
Tiêu Chính Văn này thật không biết nhìn người, nếu đã vậy thì nhà họ Thành sẽ không nể mặt nữa.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của ông cụ Thành đã xuất hiện trong sân sau nhà họ Thành. Thấy vẻ mặt lạnh như băng của ông cụ Thành, trong lòng Thành Hân Nhi chùng xuống.
“Hừ! Cái tên Tiêu Chính Văn này thật không biết điều!”
Ông cụ Thành vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đến lúc này, Thành Hân Nhi cũng chỉ có thể thở dài một hơi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thành lại phái người đến mời mọi người đến Vọng Tiên Lâu.
Chỉ là lần này, nhà họ Thành cố tình loại bỏ Tiêu Chính Văn.
Nhưng Thành Kế Hào vẫn nhanh chóng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn để thăm hỏi Tiêu Chính Văn.
Chỉ là Thành Kế Hào còn chưa kịp mở miệng, một luồng khí tức mạnh mẽ đã tỏa ra từ hướng Thái Sơn.
Luồng khí tức đó chính là do Võ Anh Hào gửi tới.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lọi như mặt trời thứ hai xuất hiện trên bầu trời.
“Anh ở đây đợi tôi, tôi ra xem thử!”, nói xong, không gian xung quanh nổi lên một gợn sóng, một giây sau, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi căn phòng.
Chương 1976: Hoài nghi
Lúc Tiêu Chính Văn tới đỉnh Thái Sơn, Võ Anh Hào đang đứng sóng đôi từ xa với hai người Quảng Lăng Tử!
Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên ngồi trên chiếc ghế phía bên cạnh, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ông cụ Thành ngồi ở giữa, đang đắc ý thưởng thức trà thơm.
Thiên Vận Tử đứng phía sau Tư Mã Tư tay cầm chuôi kiếm, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, rõ ràng cũng sẽ không khoanh tay ngó lơ!
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ông cụ Thành, trầm mặt nói: “Nhà họ Thành tiếp đón khách như vậy à?”
Dù gì Thái Sơn cũng là địa giới của nhà họ Thành, nhà họ Thành sẽ có quyền lên tiếng nhất định!
Chỉ cần một câu nói của ông cụ Thành, Quảng Lăng Tử tuyệt đối không dám ngang nhiên ra tay với Võ Anh Hào!
“Là do cậu chủ Võ, cậu ta không nên năm lần bảy lượt ăn nói thiếu chuẩn mực với Quảng Lăng Tử, càng không nên chỉ trích Huệ Mi, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, tôi không tiện nhúng tay vào!”
“Hơn nữa, nơi này là địa giới của nhà họ Thành chúng tôi, Võ Anh Hào có tài cán gì mà lại dám vô lễ như vậy với khách quý của nhà họ Thành? Rõ ràng đang không coi nhà họ Thành chúng tôi ra gì!”
Ông cụ Thành hừ một tiếng, chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống.
Mà sự thật lại là Quảng Lăng Tử hết lần này tới lần khác chế nhạo nhà họ Võ âm thịnh dương suy, thậm chí còn nói sau Nữ Đế chẳng có ai để kế tục nên mới tuỳ tiện chọn ra một người trong đám bất tài để tiếp quản nhà họ Võ!
Võ Anh Hào thật sự không thể nhịn nổi nên mới ra tay với Quảng Lăng Tử.
Thế nhưng với hiểu biết của Tiêu Chính Văn về Võ Anh Hào thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện thái quá như vậy, rõ ràng là nhà họ Thành đang cố tình thiên vị Quảng Lăng Tử!
“Từ đó có thể thấy nhà họ Thành đã có lập trường của bản thân, quyết tâm đối đầu với thế tục rồi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Nhà họ Thành nói thế nào cũng được tính như là thế gia dòng dõi Lý Đường, hiện tại lại hoàn toàn đứng về phía đối lập với hoàng thất Lý Đường, lại còn công khai sỉ nhục hậu nhân của Nữ Đế!
Đây rõ ràng chính là sự phản bội!
“Nhà họ Thành trước nay đều không có lập trường, người ta hay nói giúp lý không giúp tình, tôi đã nói từ lâu, hy vọng mọi người hoà thuận một chút, đừng nhắc lại mấy chuyện ân oán đã qua làm gì!”
“Thế nhưng cậu chủ Võ hình như nghe không hiểu lời khuyên răn của tôi, liên tục gây sự, chuyện này không thể trách nhà họ Thành chúng tôi trở mặt vô tình được đâu!”
Ông ta vừa nói, mấy con cháu của nhà họ Thành cũng đồng loạt tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn đầy uy hiếp.
Hành vi của đám con cháu nhà họ Thành này đã nói rõ hết tất cả!
Nhà họ Thành đã có quyết định, hoàn toàn đứng về phía mấy người Quảng Lăng Tử.
Nếu không cũng sẽ không lật mặt với nhà họ Võ nhanh tới thế!
“Aizz, tôi đã khuyên nhà họ Thành mấy người từ lâu rồi, đừng tự hiểu nhầm!”
“Vừa mới đêm hôm qua, cậu chủ Võ còn xin sự thương tình cho nhà họ Thành mấy người, nể tình nhà họ Thành mấy người có công bảo vệ Phong Thiện Đài ở Thái Sơn nên cho nhà họ Thành mấy người một cơ hội!”
“Đáng tiếc là nhà họ Thành mấy người lại không biết tốt xấu, nhận giặc làm cha!”, Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài một tiếng.
“Hỗn xược!”
Ông cụ Thành đột nhiên đập mạnh lên bàn, phẫn nộ gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Một kẻ tiểu bối trong thế tục như cậu mà cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt tôi như vậy ư?”
“Cho nhà họ Thành chúng tôi một cơ hội? Dựa vào cậu? Hay là dựa vào nhà họ Võ?”
Vốn dĩ việc Quảng Lăng Tử khiêu khích Võ Anh Hào hôm nay chính là kế cáo mượn oai hùm của ông cụ Thành.
Mượn tay của mấy người Quảng Lăng Tử giết chết Võ Anh Hào ở trên đỉnh Thái Sơn để chứng minh cho người đời thấy nhà họ Thành sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lý và nhà họ Võ kể từ lúc này!
Sau đó lại hỗ trợ mấy người Quảng Lăng Tử đoạt được Thánh Huyết Đế Tuấn, chấm mút được chút lợi lộc từ bên trong!
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại nói ra mấy lời nực cười như cho nhà họ Thành một cơ hội, rõ ràng không biết trời cao đất dày!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn thốt ra câu này, trong mắt Tư Mã Tư loé lên sát khí, hướng ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Muốn trách thì chỉ có thể trách nhà họ Thành mấy người ngu dốt, nếu như mấy người không biết thức thời thì tự mà gánh lấy hậu quả đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn chẳng buồn liếc nhìn ông cụ Thành, anh vung tay lên, một màn ánh sáng màu vàng lập tức chắn ngang giữa Võ Anh Hào và Quảng Lăng Tử!
“Anh Tiêu!”, Võ Anh Hào quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không hiểu.
“Cậu chủ Võ, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì sải bước đi thẳng tới trước mặt Võ Anh Hào, ngay sau đó, không gian xung quanh bất chợt xao động.
Trước khi Võ Anh Hào đi còn quay đầu nhìn ông cụ Thành, hừ một tiếng, sau đó sải bước tiến vào trong làn sóng.
“Không ngờ lại không qua được mắt anh!”, Tư Mã Tư híp mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Cái gì?
Ông cụ nhà họ Thành lúc này cũng nhìn ra được chút manh mối, dường như cả câu chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cụ ta!
Vào khoảnh khắc ông cụ Thành đang hoài nghi, cả Thái Sơn đột nhiên rung chuyển!
Chương 1977: Không đáng lo
Thái Sơn đứng sừng sững đã lâu suốt chiều dài lịch sử Hoa Quốc, thậm chí sau khi hoàng đế đại bại Si Vưu năm đó còn phong thiện tế trời tại nơi này!
Sau này ma thạch bảy màu của Huyền Nữ Cửu Thiên còn hoà vào làm một với Thái Sơn, cả ngọn núi Thái Sơn cũng trở thành trung gian giao lưu giữa trời và hậu thế!
Tam hoàng ngũ đế, mấy chục địa chủ Nhân Vương cũng từng tế cáo với trời, cầu cho mưa thuận gió hoà ngay tại nơi này!
Theo lý mà nói, Thái Sơn vững chãi tới độ nào cơ chứ?
Nếu như không phải có người nhúng tay vào từ bên trong thì nào có chuyện xảy ra hiện tượng long trời lở đất như vậy?
Đúng vào lúc này, Tư Mã Tư cười lạnh lùng chậm rãi đứng dậy.
“Cậu…cậu muốn làm gì?”, ông cụ Thành quay phắt đầu lại nhìn về phía Tư Mã Tư.
Nhà họ Thành khác với mấy thế gia như nhà họ Khổng, nhà họ Thành trước nay có truyền thống gia nhập thế tục để rèn luyện, vậy nên trong nhà tổ ở Thái Sơn cũng không thiếu cao thủ của nhà họ Thành!
Thậm chí còn có hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đang trấn giữ ở nhà họ Thành!
Mà bản thân ông cụ Thành cũng là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mặc dù mấy năm gần đây, thực lực của ông cụ Thành đã hạ xuống thành Nhân Hoàng cấp một, thế nhưng cụ ta vẫn chẳng coi cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng bình thường ra gì!
Vả lại, xung quanh Thái Sơn vốn dĩ có trận pháp mà nhà họ Thành bài bố sẵn, có thể nói nơi này là sân nhà của nhà họ Thành, bất cứ ai cũng không có tư cách lộng hành ở đây!
“Không làm gì hết! Chỉ là muốn tiêu diệt nhà họ Thành mấy người mà thôi!”, Tư Mã Tư cao ngạo lên tiếng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Thiên Vận Tử đứng sau lưng hắn cũng tiến lên một bước, rồi đi tới phía trước Tư Mã Tư.
“Tiêu diệt nhà họ Thành của tôi? Hừ, rõ ràng là nực cười!”
“Cậu cho rằng dựa vào một mình Thiên Vận Tử là có thể muốn gì làm đấy hay sao?”
“Cậu đừng quên, nơi này là địa bàn của nhà họ Thành chúng tôi, bên trên Thiên Sơn không chỉ có đại trận phòng hộ của nhà họ Thành chúng tôi mà còn có cả đại trận vạn pháp!”
Ông cụ Thành lạnh lùng nhắc lại.
Tiêu Chính Văn không chút thương xót nhìn ông cụ Thành, khẽ lắc đầu nói: “Nhà họ Tư Mã rất giỏi âm mưu, nếu như Tư Mã Tư đã ngửa con át chủ bài ra rồi, nhà họ Thành coi như vô vọng!”
Nghe thấy lời này, ông cụ Thành lạnh lùng cười, nói: “Nhà họ Tư Mã lòng dạ xảo quyệt thì làm sao?”
“Chuyện của nhà họ Thành tôi vẫn chưa tới lượt Tiêu Chính Văn cậu chen vào chỉ trỏ!”
“Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên vẫn còn ở đây, Huệ Mi và nhà họ Khổng cũng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn nhà họ Thành chúng tôi bị tiêu diệt! Dù nhà họ Thành tôi không chống đỡ nổi nữa thì cũng không cần Tiêu Chính Văn cậu ra tay!”
Ông cụ Thành đắc ý nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói với vẻ đã có dự liệu trước.
Thế lực phía sau Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên, có ai không phải là sự tồn tại có thể sánh ngang với nhà họ Tư Mã?
Có hai người bọn họ tương trợ, nhà họ Thành dù có mạnh tay với nhà họ Tư Mã thì cũng có làm sao?
Thấy ông cụ Thành vẫn có dáng vẻ như thể tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Tiêu Chính Văn nở nụ cười thương hại, nói: “Aizz, đúng là sống uổng phí cả trăm năm, ở cái tuổi này rồi mà ông vẫn sống trên thân con chó!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cây giáo Bá Vương trong tay Quảng Lăng Tử đột nhiên loé lên tia sáng sắc lạnh, không chút báo hiệu lao thẳng ra trước!
Khí tức vô cùng sắc lạnh nháy mắt đã biến mấy chục con cháu thanh niên của nhà họ Thành trở thành bụi máu chỉ trong nháy mắt!
Bên trên quảng trường nhỏ phía trước Vọng Tiên Lâu đã bị màu máu tươi nhuộm đỏ!
“Cậu dám!”
Cùng với một tiếng gầm phẫn nộ, một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng của nhà họ Thành cũng ra tay đầy hung hãn.
Đúng vào lúc này, bên trong hư không độ nhiên trở nên rúng động, một bóng người màu đen trông giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trước người Quảng Lăng Tử, chặn lại đòn chí mạng của cao thủ nhà họ Thành!
Giống như cụ tổ nhà họ Thành đã suy đoán, Quảng Lăng Tử quả nhiên có mối liên hệ mật thiết với Cửu U Cung, mà bóng đen đấy chính là người của Cửu U Cung vừa ra tay!
Thấy cảnh tượng này, ông cụ Thành cũng lập tức phẫn nộ, cụ ta hoàn toàn không thể ngờ, trăm nghìn kế sách, cuối cùng bản thân lại trở thành đầy tớ tay sai của mấy kẻ tiểu bối này!
“Hừ! Chỉ là mấy kẻ tiểu bối mà cũng dám ngông cuồng ở Thái Sơn, mấy người thật sự cho rằng nhà họ Thành chúng tôi dễ bị bắt nạt hay sao?”
Vừa nói dứt lời, ông cụ Thành giơ tay tung ra một cú đấm thẳng về phía Tư Mã Tư.
Khí tức cảnh giới Nhân Hoàng cứ thế bộc phát ra, Thiên Vận Tử cười lạnh lùng, ngay sau đó giơ cây phất trần trong tay lên, nói: “Ai cũng nói nhà họ Thành có được bí pháp của núi Ngoã Cương, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem sao!”
Vào lúc Thiên Vận Tử vung tay ra, bầu trời đột nhiên trở nên u tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời giống như một dải ngân hà chảy ngược từ trên chín tầng mây!
Lúc này, tất cả con cháu nhà họ Thành đều bị doạ ngu người!
Thái Sơn là địa bàn của nhà họ Thành bọn họ, tất cả con cháu nhà họ Thành ở bên trong thế tục đều tụ tập ở đây!
Nếu như nơi này bị huỷ hoại, vậy thì nhà họ Thành sẽ không còn ai kế tục nữa!
“Tộc trưởng! Nhà họ Thành chúng ta…”
Không đợi Thành Vĩnh Chí nói hết câu, ông cụ Thành đã gầm lên một tiếng, nói: “Hoang mang cái gì? Mấy thằng ranh con thôi mà, không đáng để lo sợ!”
Bình luận facebook