Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1948-1952
Chương 1948: Tỉnh lại
"Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề. Hoa Quốc chúng tôi có một câu nói: thấy mầm biết cây!"
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã bước lên trước, lao thẳng đến giết Mokita!
Mokita giữ một tay lên hai con dao ở thắt lưng, khẽ gật đầu với một thanh niên bên cạnh. Thanh niên kia rút dao ra trước, chém một nhát dao hướng thẳng đến giữa lưng Tiêu Chính Văn!
"Đến đúng lúc lắm!"
Tiêu Chính Văn quát nhẹ một tiếng, sau đó quay người và đánh ra một đòn quyền cước quân đội.
"Hừ, cậu Tiêu, cậu cũng quá coi thường nước Vy Hào chúng tôi rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng có thể sử dụng quyền cước quân đội của Hoa Quốc để càn quét Vy Hào chúng tôi ư?"
"Thế giới rộng lớn, lẽ nào Tiêu Chính Văn cậu có thể nhìn thấu!"
Mokita nói một cách đầy kiên cường bất khuất.
Mặc dù ông ta chỉ là Nhân Vương cấp năm nhưng hoàn toàn khác với những người cảnh giới Nhân Vương cấp năm khác, ông ta đã ẩn náu ở ngoài vùng lãnh thổ hàng ngàn năm, căn cơ và thực lực hoàn toàn không phải những người mà cảnh giới Nhân Vương cấp năm có thể so sánh được!
Ngay cả khi đối mặt với các cao thủ Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng đều có thể chiến đấu!
Vừa dứt lời, Mokita cũng rút dao trong tay, hợp lực cùng người thanh niên kia tấn công Tiêu Chính Văn!
“Các người thật không biết xấu hổ!”, Thành Kế Hào nhìn thấy Mokita và một cao thủ Nhân Vương cấp bốn khác liên thủ bao vây Tiêu Chính Văn, lập tức đập bàn đứng phắt dậy!
"Không được qua đây!"
Nhìn thấy Thành Kế Hào cùng Trương Lăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị tham chiến, Tiêu Chính Văn lập tức bảo họ dừng lại.
"Anh Tiêu, bọn họ..."
Mặc dù cảnh giới của Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong thấp hơn so với Mokita, nhưng vào thời khắc sinh tử của Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại ngăn cản bọn họ.
"Một mình tôi là đủ rồi!"
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt Mokita lộ ra một nụ cười nham hiểm khó đoán!
Tiêu Chính Văn càng khinh suất, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ!
Nếu không, muốn giết Tiêu Chính Văn để chấn hưng Vy Hào, thực sự phải tốn rất nhiều công sức, nếu Tiêu Chính Văn đã muốn chết, vậy đừng trách ông ta thủ đoạn độc ác!
Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm như ông ta, thể diện và nhân nghĩa đạo đức đều không bằng cái rắm, chỉ cần có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì thủ đoạn bỉ ổi cũng có sao!
Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng!
Ngay cả khi không thể giết chết Tiêu Chính Văn, chỉ cần đánh bại anh thôi cũng sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh thế giới xuống vực!
Khi hai luồng khí thế mạnh mẽ áp sát về phía Tiêu Chính Văn, toàn bộ tòa nhà đều rung chuyển dữ dội!
Trong hư không, bóng kiếm đầy trời, như một tấm lưới trời khổng lồ, vây chặt Tiêu Chính Văn vào trong lưới!
Đến trình độ này, bọn họ sớm đã tập hợp tất cả các chiêu thức và trận pháp vào trong tâm, hơn nữa, trải qua hàng ngàn năm mài dũa, uy lực và khí thế hoàn toàn không phải người thường có thể so sánh!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn bóng kiếm trên bầu trời, khẽ lắc đầu, sau đó lại tiến thêm một bước, hơi né người sang một bên, tránh đi mũi nhọn của hai người!
Cũng cùng lúc đó, anh đánh ra một đòn quyền cước quân đội!
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ lớn, toàn thân Tiêu Chính Văn đột nhiên tỏa ra hào quang, giống như một vị tiên hay một vị thánh!
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Bởi vì ngay lúc đó, Tiêu Chính Văn đã cho mọi người một loại ảo giác rằng anh là thần tiên! Anh là thần linh! Anh là thần thánh!
Ý thức tôn thờ mạnh mẽ đó phát ra từ tận đáy lòng bọn họ, đó là một sức hút vô hình!
"Vù!"
Một cột sáng, lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm, phóng thẳng lên bầu trời, chạm đến chín tầng mây!
Ngay cả ở Hoa Quốc cách xa vạn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
"Đó... đó là cái gì? Nơi đó, nơi đó là kinh đô của Vy Hào?”, Triệu Kế Hồng run sợ, nhìn về mặt biển phía đông với vẻ vô cùng sợ hãi!
Không chỉ có ông ta, sắc mặt của Thiên Hà Đạo Quân cũng chấn động, tự lẩm bẩm: "Đây...tuyệt đối không thể là Mokita!"
"Chẳng lẽ là Hachiki Orochi của Vy Hào đã thức tỉnh rồi?"
Sức mạnh này như tiên như thánh, nào có phải là thứ mà người thường có thể phát ra?
Trong suốt lịch sử của toàn bộ Vy Hào, người gần nhất với cấp độ đó chỉ có Hachiki Orochi!
"Hả?"
Hạo Thiên Sáng Thế đang ở cách xa ngàn dặm cũng đột nhiên mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Kinh Đô xa xôi, kinh hãi nói: "Là Hachiki! Ông ta... đã tỉnh lại rồi?”
Chương 1949: Điểm yếu
Từ mấy ngàn năm trước, Hachiki Orochi bị tước đi tu vi thì hệt như người đã chết, cũng không còn ai có sức mạnh đáng sợ như thế nữa.
Thời gian trôi qua, người đời sau nào biết được tình hình lúc đó.
Thật ra năm đó người phong ấn Hachiki Orochi chính là Sáng Thế Hạo Thiên.
Nhưng lúc đó Hạo Thiên như ánh mặt trời ban trưa, đã đạt đến cảnh giới cực hạn, thậm chí có khát vọng một lần chinh phục ngoài lãnh thổ.
Cho dù như thế, trận chiến với Hachiki Orochi cũng khiến Sáng Thế Hạo Thiên bị thương nặng, đến mức sau này phải dựa vào Thập Tôn Quang Môn và Lục Tôn Hạo thiên bên cạnh mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Thiên Đạo Minh Ước.
Bây giờ hào quang Sáng Thế Hạo Thiên đã không còn phong độ, thực lực cũng không bằng một phần mười năm đó, nếu lúc này Hachiki Orochi bỗng dưng tỉnh lại chắc chắn là một tai họa với cụ ta.
Nhưng một lúc sau, Sáng Thế Hạo Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm.
Đối phương không phải là Hachiki Orochi, mặc dù sức mạnh đó cũng khủng khiếp như thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác.
Trong luồng khí tức đó chứa đầy ý chí ngay thẳng và kiên cường, chứ không tà ác như của Hachiki Orochi.
“Thế mà lại là cậu ta?”, Sáng Thế Hạo Thiên híp mắt, cười giễu cợt rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Lúc này mấy người Từ Kiêu Long ngẩng đầu lên nhìn cột sáng trên bầu trời, cả người run rẩy không ngừng, há hốc miệng không nói được một câu nào.
Thật ra từ ngày đầu tiên họ tiếp xúc với võ thuật đã biết võ thuật là phải khám phá vào sâu bên trong, nhưng khi thực lực dần tăng lên, mọi người đều rơi vào vòng xoáy mê hoặc của trận pháp.
Dù sao trận pháp mới là con đường duy nhất có thể khiến các cao thủ cảnh giới Chủ Soái và cảnh giới Thiên Vương, ngoài ra không thể có được sức mạnh thuộc về riêng bản thân mình.
Cũng chỉ có trận pháp mới có thể khiến họ vượt qua bản ngã trong thời gian ngắn, nhưng sức mạnh có được ngày càng lớn mạnh, ngược lại họ càng cảm thấy việc khám phá sâu bên trong là không thiết thực.
Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại cho họ thấy một con đường hoàn toàn khác.
“Cậu đúng là làm tôi rất bất ngờ”.
Mokita híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Ông ta từng sáng lập ra Đoạn Đao Lưu – một thần đao của Vy Hào, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về nội cầu hay ngoại cầu.
Ông ta cũng biết rất rõ cho dù yêu cầu bên trong hay bên ngoài thì thực lực và sức chiến đấu mới là yếu tố đầu tiên.
Bất kỳ một võ giả nào cũng theo đuổi cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh.
Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại dạy cho ông ta một bài học vô cùng sinh động, thậm chí mở ra một cánh cửa khác cho ông ta.
Cột sáng đáng sợ đó chiếu thẳng lên trời, ngay cả đất trời cũng đổi sắc, mây đen trong không trung cũng phải nhường bước.
Cảnh tượng này cũng khiến Mokita và một người đàn ông trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt khó coi.
Hắn chính là đệ tử đầu của Mokita, là tổ sư đời thứ hai của Đoạn Đao Lưu – Yakion.
Mặc dù hắn và Mokita đều là cảnh giới Nhân Vương, nhưng thực lực của Yakion khá mạnh, thậm chí không thua gì Mokita.
Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp sáu cũng chưa từng đem đến cảm giác áp bức và nguy hiểm mãnh liệt như thế này chứ đừng nói đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn.
“Cố làm ra vẻ”.
Yakion thấp giọng nói, sau đó rút dao ra, lưỡi dao của hắn lóe lên tia sáng màu vàng, rồi biến thành một dao ảnh lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nếu không có trận pháp phòng vệ cực mạnh ngăn lại thì có là đá kim cương cứng hơn Tinh Cang gấp mấy lần cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt.
Huống gì Tiêu Chính Văn đánh tay không, không thể đỡ được đòn tấn công này.
Nhưng ngay khi Yakion cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy đao ảnh đó, một luồng sáng màu vàng bị Tiêu Chính Văn ấn chặt vào trong lòng bàn tay của mình.
“Cậu ta chỉ ấn chặt lấy đao ảnh mà thôi, chỉ cần cậu ta không thể đến gần thì không làm chúng ta bị thương”.
Nói rồi Mokita nhếch môi như thể nhìn thấu được điểm yếu của Tiêu Chính Văn.
Dù sao thì nếu Tiêu Chính Văn muốn làm họ bị thương trong khi tay không đánh nhau thế này cứ như người ngốc nói mớ vậy.
Nhưng bất kể Tiêu Chính Văn dùng con dao quân đội năm cạnh hay thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cũng phải sử dụng đến trận pháp.
Mà trước đó chính Tiêu Chính Văn đã nói chỉ cần sử dụng trận pháp thì xem như anh thua.
Chương 1950: Ảo ảnh
“Đến gần? Tại sao lại phải đến gần các người?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó cách một khoảng không chỉ vào một điểm.
“Ầm!”
Ngón tay thon dài của Tiêu Chính Văn chỉ là chỉ vào một điểm trong không trung, thế mà hư không lại xuất hiện một điểm sáng màu trắng cực kỳ chói mắt.
Sau đó cả không trung đều biến dạng bắt đầu từ điểm sáng màu trắng đó rồi lan ra xung quanh.
Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không hề có khí tức của trận pháp, ngược lại giống như chỉ đơn thuần xé tan không gian bằng sức mạnh.
“Đây là ngón tay Kim Cang Đại Lực”, Từ Kiêu Long không khói trợn mắt há mồm.
Một chiêu thức võ thuật vô cùng bình thường, đồng thời cũng là thủ pháp điểm huyệt tay cơ bản nhất trong quyền cước quân đội Hoa Quốc.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy một luồng sáng trắng lao thẳng về phía Mokita.
“Chém!”
Mokita như cảm nhận được sự khác thường trong đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ông ta nào dám lơ là sơ suất.
Vội vàng rút đao ra, ngay lúc ông ta tung ra một đòn tấn công, phía sau ông ta cũng xuất hiện một bóng người cực lớn.
Bóng người đó mặt mày hung tợn, chính là Tà Thần trong truyền thuyết của Vy Hào.
Truyền thuyết kể rằng hôm đó Mokita đã dùng tư thế vô địch một kiếm chém núi Phú Sĩ làm đôi mới có bề mặt cắt ngang ở núi Phú Sĩ ngày nay.
Ở một bên khác, Yakion cũng cùng lúc ra tay, đao ảnh chằng chịt điên cuồng chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại ra đòn lần nữa.
Tiêu Chính Văn đổi từ ngón tay thành chưởng, một bàn tay lớn bằng sân bóng đá từ trên trời áp xuống.
“Đây… lẽ nào không phải là trận pháp sao?”, Yakion ngây ngốc cả người.
Bởi vì bàn tay từ trên trời rơi xuống đó như có sức mạnh vô tận, ông ta đứng dưới bàn tay lớn đó quá bé nhỏ.
“Đó là võ thuật thông thường thôi”.
Mokita nghiến răng, rít ra vài chữ từ trong kẽ răng.
“Đây là Cầm Nã Thủ, chiêu thức bình thường nhất trong quyền cước quân đội mà thôi”, Từ Kiêu Long ngạc nhiên nói.
Sau khi bàn tay lớn đó rơi xuống, Tà Thần phía sau Mokita vội lùi về sau mấy bước.
Vô số đao ảnh đó bị bàn tay lớn bóp nát cùng một lúc.
“Thế nào? Quân Thể Quyền của Hoa Quốc tôi khiến các người hài lòng chứ?”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, đồng thời giơ tay phải ra, hai tay vẽ một đường giữa không trung.
Một đôi hình thái cực âm dương cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hình thái cực âm dương là do hai khí âm dương biến hóa, là khí sinh ra âm dương, âm dương chia thành bốn tượng.
Cho đến bây giờ mỗi chiêu thức Tiêu Chính Văn sử dụng đều là sức mạnh từ bản thân, chưa từng dùng đến trận pháp.
Sau khi hình thái cực âm dương xuất hiện, cả sảnh lớn đều bị hình thái cực âm dương bao trùm.
Nhưng sau khi lưu chuyển hình thái cực âm dương, tượng Tà Thần cực lớn phía sau Mokita cũng nhạt dần, sát khí xung quanh dường như đều bị hình thái cực âm dương hút cạn.
Tất cả sát khí thoáng chốc biến thành điềm lành, lan tràn ra khắp cả sảnh lớn.
Bàn tay này không chỉ khiến người ở đó đều chấn động, mà ngay cả Mokita và Yakion cũng ngây người,
“Hóa ra là chúng ta đi sai đường”, Từ Kiêu Long không khỏi than thở.
Nếu không nhờ hôm nay Tiêu Chính Văn khai triển tấn công thì mấy người Từ Kiêu Long không nhận ra rằng thật ra bản thân mình mới là nguồn căn của mọi nguồn năng lượng, cho dù trận pháp có mạnh thế nào cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực mà thôi.
Suy cho cùng ngoại lực không thuộc về bản thân, dù có mạnh cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Tiêu Chính Văn tiến một bước đến, tư thế đó hệt như một con giao long, không khí xung quanh như thể đang né tránh hành động của anh.
Thấy Tiêu Chính Văn sắp đánh trúng vào trận pháp bảo vệ của hai người, Mokita và Yakion đều đổi sắc.
“Không! Không thể nào”.
Thành Kế Hào trợn to mắt không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa tiến một bước đến phía, bí thuật âm dương trước mặt Mokita và Yakion dường như cũng vỡ tan, không còn tồn tại trong giây lát.
Từ đầu đến cuối mỗi động tác của Tiêu Chính Văn trơn tru như nước chảy, không hề có vướng mắc gì.
Chứng tỏ bí thuật âm dương của Mokita không có tác dụng gì với Tiêu Chính Văn.
“Dù cậu có thoát được một nạn thì thế nào? Muốn làm bọn tôi bị thương, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể của cậu thì không làm được đâu”.
Mokita hét lên, quanh người ông ta lóe lên vô số ánh sáng màu đen, ảo ảnh lập tức xuất hiện, thân hình hai người Mokita cùng lúc rơi vào trong ảo ảnh vô biên đó.
Chương 1951: Chỉ rõ phương hướng
Nếu bàn về và ảo ảnh, có thể nói âm dương bí thuật của Vy Hào là không gì sánh bằng trên đời, ngày đó, Tiêu Chính Văn đã được lĩnh giáo khi giao đấu với Quang Minh Tôn.
Tuy rằng thực lực Mokita cao hơn Quang Minh Tôn rất nhiều, nhưng dẫu sao con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, giả vĩnh viễn là giả!
Ảo ảnh chỉ mê hoặc mắt thường của con người, nhưng trừ mắt thường ra, võ giả còn có con mắt tâm linh!
Đối mặt với ảo ảnh trước mắt, chỉ thấy Tiêu Chính Văn cười dửng dưng, ngay sau đó giơ ra một tay, bắt lấy một thứ bên trong ảo ảnh!
Ngay lúc này, ảo ảnh đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lao thẳng tới cổ họng của Tiêu Chính Văn!
Tia sáng kia nhanh như tia chớp, chỉ là Tiêu Chính Văn không tránh không né, mà ngay sau đó dùng một tay vươn ra, ánh đao kia vốn chém về phía Tiêu Chính Văn, đột nhiên bay vụt sang một hướng khác!
Cùng lúc đó, sau lưng Tiêu Chính Văn cũng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, thế nhưng ánh sáng còn chưa đến gần Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một tiếng rồng kêu phát ra từ sau lưng Tiêu Chính Văn, ngay sau đó, ánh sáng lạnh lẽo kia cũng theo đó mà thay đổi phương hướng tấn công!
Mokita và Yakion đều không ngờ, chiêu đánh lén mà bọn họ giỏi nhất, lại rơi hết vào khoảng không!
Hơn nữa đòn tấn công mà bọn họ dốc hết sức lực, lại tấn công thẳng về phía nhau!
"Phụt! Phụt!"
Cùng với hai tiếng rên vang lên, Mokita và Yakion gần như đồng thời phun ra máu tươi tung tóe!
Tiêu Chính Văn lại nắm một tay, ngạo nghễ đứng trên hư không, thậm chí còn không hít thở dồn dập, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía hai người Mokita cùng Yakion.
"Thay hình đổi vị trí! Đây là... Hẳn là kỹ thuật võ thuật sơ cấp nhất! Không ngờ, Tiêu Vương lại có thể vận dụng chiêu thức thông thường, đến cảnh giới tuyệt vời như vậy!"
Từ trong thâm tâm Từ Kiêu Long thầm cảm thán.
Ai có thể ngờ, Tiêu Chính Văn chỉ dựa vào sức mình, cộng thêm những kỹ thuật cơ bản nhất, đã có thể giao chiến cùng hai vị cao thủ Nhân Vương cấp năm, hơn nữa còn không rơi vào thế yếu?
"Hoa Quốc từ xưa đã có người luyện khí, có thể dùng thân xác đọ sức với bầu trời mênh mông, so cao thấp với thần tiên! Huống chi là mấy tên nô lệ Vy Hào khom lưng uốn gối!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, lập tức bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới gần Mokita, không chờ Mokita định thần lại, anh đã thẳng thừng đá một cú vào lồng ngực Mokita!
Cú đá này trông có vẻ khá nhẹ nhàng không có gì lạ, nhưng cảm giác áp bức chèn ép hết thảy này, lại khiến trong đôi mắt Mokita lộ ra vẻ kiêng kỵ sâu đậm!
“Bịch!”
Giây kế tiếp, cơ thể Mokita cứ thế bay ngược ra, máu văng tung tóe khắp bầu trời mênh mông!
Thân hình Tiêu Chính Văn di chuyển nhanh chóng, chợt duỗi chân và đá về phía Yakion mới vừa đứng dậy!
Ngay cả Mokita còn không chịu nổi một cái giậm chân của Tiêu Chính Văn, huống hồ là Yakion?
Chỉ thấy thân hình hắn lập tức cong thành một độ cong quái dị, bắn vụt ra xa!
Trong nháy mắt, hai người Mokita cùng Yakion liên tiếp bị thương nặng ngã xuống đất không dậy nổi, xung quanh lần nữa chìm trong yên lặng.
Tiêu Chính Văn bước đi nhàn nhã như dạo sân vắng tới trước mặt mấy người Từ Kiêu Long, giờ phút này, sự chấn động trong lòng mọi người đã sớm không thể tăng thêm được nữa!
Từ Kiêu Long ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã sớm không phải người mà ông ta có thể đuổi theo nữa, giờ phút này, sâu trong nội tâm của ông ta, cũng dâng tràn sự kính trọng sâu đậm với Tiêu Chính Văn!
"Không ngờ, Hoa Quốc lại có một Tiêu Vương tài năng khiến người đời kinh sợ như này!", Từ Kiêu Long trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chắp tay lạy Tiêu Chính Văn một cái!
Cái lạy này của ông ta không phải là do bản thân ông ta, mà đại diện cho quân đội Hoa Quốc, đại diện hàng vạn quân nhân Hoa Quốc!
Là Tiêu Chính Văn cứu vãn tôn nghiêm quân đội Hoa Quốc lần nữa, cũng là Tiêu Chính Văn mở ra một tương lai mới cho quân đội Hoa Quốc!
Vốn dĩ, sau khi linh khí trở về, quân đội ở thời đại võ đạo thống trị, cảm giác tồn tại giảm đi theo từng ngày.
Cho đến nay, toàn bộ võ tông gần như đều không coi quân đội ra gì, nếu như không phải có Tiêu Chính Văn chống đỡ toàn bộ giới chính trị Hoa Quốc thì e rằng ngay cả Thống soái một phương như Từ Kiêu Long cũng bị các phái võ tông hô tới gọi lui.
Mà bây giờ, Tiêu Chính Văn lại để Từ Kiêu Long dẫn đầu binh lính bình thường lần nữa, chỉ rõ phương hướng, cho bọn họ thấy được hy vọng!
Cho dù bọn họ không có bối cảnh võ tông thâm hậu, lại không giỏi trận pháp huyền ảo như thế, nhưng cũng có thể dựa vào bản thân, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ hơn bọn họ!
Chương 1952: Vang vọng
"Mỗi một người đều là sự tồn tại có thể so với thần tiên, bởi vì tiềm năng của con người mới là vô cùng vô tận!"
"Mà những gì trời đất này ban cho, hoàn toàn không thể nào so sánh được với những gì tự chúng ta có được, nếu không, con người cũng sẽ không trở thành người khôn ngoan nhất trong vạn vật!"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng lại vọng khắp mọi nơi!
Giờ phút này, mấy người Ono Kazuo vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ngay cả Mokita cũng bị thương nặng rồi, mấy người như họ sao còn dám thô lỗ?
Vào giờ phút này, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là cố hết sức chạy thoát khỏi nơi này thật nhanh, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa!
Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua mấy người Ono Kazuo, lại nhìn đôi giày da dính đầy bụi đất của Từ Kiêu Long, lạnh nhạt nói: "Các người muốn sống hay muốn chết?"
"Chúng tôi... Chúng tôi muốn sống!"
Ono Kazuo quỳ về phía trước mấy bước, bò lổm ngổm trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi và cầu xin.
Hắn đâu còn chú ý mặt mũi nữa, chỉ cần có thể còn sống rời đi, bất kể bảo hắn làm gì, cũng không tiếc!
"Rất tốt!"
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: "Nếu các người đã sỉ nhục quân đội Hoa Quốc tôi, vậy thì nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình!"
"Chỉ có điều, các người còn chưa có tư cách tạ tội với quân nhân Hoa Quốc, nước Vy Hào các người, nợ Hoa Quốc chúng tôi một lời xin lỗi, các người nói xem?"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng sương, không có chút tình cảm nào.
Nghe nói vậy, mấy người Ono Kazuo đều ngẩn ra, hiển nhiên trong lời nói của Tiêu Chính Văn có hàm ý, còn việc nói nước Vy Hào nợ Hoa Quốc lời xin lỗi, hẳn là ám chỉ điều gì khác nhỉ?
"Anh Tiêu, tôi... tôi không rõ ý của anh lắm!", Ono Kazuo nơm nớp lo sợ hỏi.
"Không hiểu?"
"Cuộc chiến tranh hơn trăm năm trước, tin rằng các người hẳn còn chưa quên! Đến nay, người mà các người gọi là Thiên Hoàng còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi nghĩ, cũng đã đến lúc phải bắt ông ta tạ tội với Hoa Quốc tôi, cùng với hàng triệu tướng sĩ Hoa Quốc đã chết trận!"
Tiêu Chính Văn nói vậy khiến cả phòng khách yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một!
Trầm mặc hồi lâu, Ono Kazuo mới tỏ vẻ đau khổ nói: "Anh Tiêu, tôi... Chúng tôi chỉ là võ sĩ, một đám vũ phu mà thôi, sao có thể có cơ hội gặp..."
"Không cần gặp, nếu người đó không tự mình khấu đầu tạ tội, từ hôm nay trở đi, trên thế giới này sẽ không còn nước Vy Hào nữa, càng không còn dân tộc Vy Hào này nữa!"
Hả?
Không chỉ Ono Kazuo, ngay cả mấy người Âu Lục đi theo cũng ớn lạnh.
Chẳng ai ngờ, Tiêu Chính Văn lại quyết liệt tuyệt tình như vậy!
Diệt quốc!
Đây đã là thứ hai lần Tiêu Chính Văn nói ra những từ này, nhưng lần này, không có ai hoài nghi tính chân thực của những lời Tiêu Chính Văn nói!
Cho dù là cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về, Tiêu Chính Văn vẫn là đỉnh cao của thế giới này!
Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự ra tay diệt quốc, cũng tuyệt đối không có ai nói ra nửa chữ không!
Ít nhất, phía Âu Lục bọn họ không có sự can đảm này!
Mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Mỹ Lục cũng vừa mới chết thảm ở Hoa Quốc, về phía Phi Lục, gần như đã bị giết đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, càng không thể nào làm kẻ địch của Hoa Quốc, đối đầu với Tiêu Chính Văn vào lúc này!
"Anh Tiêu, ý anh là muốn Thiên Hoàng bệ hạ quỳ xuống trước quân nhân Hoa Quốc các người ư?", Ono Kazuo nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không chỉ quỳ xuống, thấy bụi bặm trên giày vị tướng quân này không? Ông ta phải dùng mặt, lau sạch bụi bặm phía trên, hơn nữa, cần phải có hơn một trăm hãng truyền thông cấp thế giới ở đó!"
"Phải cho người của toàn thế giới tận mắt thấy! Nếu không, Vy Hào sẽ bị tiêu diệt”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ bé.
"Anh... ức hiếp người quá đáng!", Ono Kazuo vừa nói, vừa đứng vụt dậy.
"Ức hiếp người quá đáng?"
"Hơn trăm năm trước, Hoa Quốc nghèo nàn yếu kém, người Vy Hào các người đã giết bao nhiêu đồng bào của chúng tôi?"
"Hơn trăm năm sau, nước Vy Hào các người vì nối giáo cho giặc, mấy lần làm khó dễ với Hoa Quốc tôi, hôm nay, lại làm mọi cách gây khó khăn cho Thống soái trong quân Hoa Quốc tôi, anh thật cho rằng Hoa Quốc tôi dễ bị bắt nạt sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đó, nếu tính toán rõ các món nợ với nước Vy Hào các người thì nước Vy Hào các người sớm đã bị tiêu diệt rồi”.
"Hôm nay chỉ cần Thiên Hoàng nước Vy Hào quỳ gối sẽ đổi cho Vy Hào được kéo dài hơi tàn, đây là ranh giới cuối cùng!"
"Từ hôm nay trở đi, cho dù là lãnh đạo Vy Hào ở trước mặt dân chúng Hoa Quốc bình thường thì cũng phải tự xưng là nô bộc, nếu không, ngàn dặm đất trời của Vy Hào sẽ bị chém hết già trẻ gái trai, biến cả nước Vy Hào thành địa ngục chết chóc!"
Giọng nói Tiêu Chính Văn như sấm rền, vang vọng khắp trời Vy Hào.
"Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề. Hoa Quốc chúng tôi có một câu nói: thấy mầm biết cây!"
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã bước lên trước, lao thẳng đến giết Mokita!
Mokita giữ một tay lên hai con dao ở thắt lưng, khẽ gật đầu với một thanh niên bên cạnh. Thanh niên kia rút dao ra trước, chém một nhát dao hướng thẳng đến giữa lưng Tiêu Chính Văn!
"Đến đúng lúc lắm!"
Tiêu Chính Văn quát nhẹ một tiếng, sau đó quay người và đánh ra một đòn quyền cước quân đội.
"Hừ, cậu Tiêu, cậu cũng quá coi thường nước Vy Hào chúng tôi rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng có thể sử dụng quyền cước quân đội của Hoa Quốc để càn quét Vy Hào chúng tôi ư?"
"Thế giới rộng lớn, lẽ nào Tiêu Chính Văn cậu có thể nhìn thấu!"
Mokita nói một cách đầy kiên cường bất khuất.
Mặc dù ông ta chỉ là Nhân Vương cấp năm nhưng hoàn toàn khác với những người cảnh giới Nhân Vương cấp năm khác, ông ta đã ẩn náu ở ngoài vùng lãnh thổ hàng ngàn năm, căn cơ và thực lực hoàn toàn không phải những người mà cảnh giới Nhân Vương cấp năm có thể so sánh được!
Ngay cả khi đối mặt với các cao thủ Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng đều có thể chiến đấu!
Vừa dứt lời, Mokita cũng rút dao trong tay, hợp lực cùng người thanh niên kia tấn công Tiêu Chính Văn!
“Các người thật không biết xấu hổ!”, Thành Kế Hào nhìn thấy Mokita và một cao thủ Nhân Vương cấp bốn khác liên thủ bao vây Tiêu Chính Văn, lập tức đập bàn đứng phắt dậy!
"Không được qua đây!"
Nhìn thấy Thành Kế Hào cùng Trương Lăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị tham chiến, Tiêu Chính Văn lập tức bảo họ dừng lại.
"Anh Tiêu, bọn họ..."
Mặc dù cảnh giới của Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong thấp hơn so với Mokita, nhưng vào thời khắc sinh tử của Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại ngăn cản bọn họ.
"Một mình tôi là đủ rồi!"
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt Mokita lộ ra một nụ cười nham hiểm khó đoán!
Tiêu Chính Văn càng khinh suất, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ!
Nếu không, muốn giết Tiêu Chính Văn để chấn hưng Vy Hào, thực sự phải tốn rất nhiều công sức, nếu Tiêu Chính Văn đã muốn chết, vậy đừng trách ông ta thủ đoạn độc ác!
Một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm như ông ta, thể diện và nhân nghĩa đạo đức đều không bằng cái rắm, chỉ cần có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì thủ đoạn bỉ ổi cũng có sao!
Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng!
Ngay cả khi không thể giết chết Tiêu Chính Văn, chỉ cần đánh bại anh thôi cũng sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh thế giới xuống vực!
Khi hai luồng khí thế mạnh mẽ áp sát về phía Tiêu Chính Văn, toàn bộ tòa nhà đều rung chuyển dữ dội!
Trong hư không, bóng kiếm đầy trời, như một tấm lưới trời khổng lồ, vây chặt Tiêu Chính Văn vào trong lưới!
Đến trình độ này, bọn họ sớm đã tập hợp tất cả các chiêu thức và trận pháp vào trong tâm, hơn nữa, trải qua hàng ngàn năm mài dũa, uy lực và khí thế hoàn toàn không phải người thường có thể so sánh!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn bóng kiếm trên bầu trời, khẽ lắc đầu, sau đó lại tiến thêm một bước, hơi né người sang một bên, tránh đi mũi nhọn của hai người!
Cũng cùng lúc đó, anh đánh ra một đòn quyền cước quân đội!
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ lớn, toàn thân Tiêu Chính Văn đột nhiên tỏa ra hào quang, giống như một vị tiên hay một vị thánh!
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Bởi vì ngay lúc đó, Tiêu Chính Văn đã cho mọi người một loại ảo giác rằng anh là thần tiên! Anh là thần linh! Anh là thần thánh!
Ý thức tôn thờ mạnh mẽ đó phát ra từ tận đáy lòng bọn họ, đó là một sức hút vô hình!
"Vù!"
Một cột sáng, lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm, phóng thẳng lên bầu trời, chạm đến chín tầng mây!
Ngay cả ở Hoa Quốc cách xa vạn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
"Đó... đó là cái gì? Nơi đó, nơi đó là kinh đô của Vy Hào?”, Triệu Kế Hồng run sợ, nhìn về mặt biển phía đông với vẻ vô cùng sợ hãi!
Không chỉ có ông ta, sắc mặt của Thiên Hà Đạo Quân cũng chấn động, tự lẩm bẩm: "Đây...tuyệt đối không thể là Mokita!"
"Chẳng lẽ là Hachiki Orochi của Vy Hào đã thức tỉnh rồi?"
Sức mạnh này như tiên như thánh, nào có phải là thứ mà người thường có thể phát ra?
Trong suốt lịch sử của toàn bộ Vy Hào, người gần nhất với cấp độ đó chỉ có Hachiki Orochi!
"Hả?"
Hạo Thiên Sáng Thế đang ở cách xa ngàn dặm cũng đột nhiên mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Kinh Đô xa xôi, kinh hãi nói: "Là Hachiki! Ông ta... đã tỉnh lại rồi?”
Chương 1949: Điểm yếu
Từ mấy ngàn năm trước, Hachiki Orochi bị tước đi tu vi thì hệt như người đã chết, cũng không còn ai có sức mạnh đáng sợ như thế nữa.
Thời gian trôi qua, người đời sau nào biết được tình hình lúc đó.
Thật ra năm đó người phong ấn Hachiki Orochi chính là Sáng Thế Hạo Thiên.
Nhưng lúc đó Hạo Thiên như ánh mặt trời ban trưa, đã đạt đến cảnh giới cực hạn, thậm chí có khát vọng một lần chinh phục ngoài lãnh thổ.
Cho dù như thế, trận chiến với Hachiki Orochi cũng khiến Sáng Thế Hạo Thiên bị thương nặng, đến mức sau này phải dựa vào Thập Tôn Quang Môn và Lục Tôn Hạo thiên bên cạnh mới miễn cưỡng đánh ngang tay với Thiên Đạo Minh Ước.
Bây giờ hào quang Sáng Thế Hạo Thiên đã không còn phong độ, thực lực cũng không bằng một phần mười năm đó, nếu lúc này Hachiki Orochi bỗng dưng tỉnh lại chắc chắn là một tai họa với cụ ta.
Nhưng một lúc sau, Sáng Thế Hạo Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm.
Đối phương không phải là Hachiki Orochi, mặc dù sức mạnh đó cũng khủng khiếp như thế nhưng khí tức lại hoàn toàn khác.
Trong luồng khí tức đó chứa đầy ý chí ngay thẳng và kiên cường, chứ không tà ác như của Hachiki Orochi.
“Thế mà lại là cậu ta?”, Sáng Thế Hạo Thiên híp mắt, cười giễu cợt rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Lúc này mấy người Từ Kiêu Long ngẩng đầu lên nhìn cột sáng trên bầu trời, cả người run rẩy không ngừng, há hốc miệng không nói được một câu nào.
Thật ra từ ngày đầu tiên họ tiếp xúc với võ thuật đã biết võ thuật là phải khám phá vào sâu bên trong, nhưng khi thực lực dần tăng lên, mọi người đều rơi vào vòng xoáy mê hoặc của trận pháp.
Dù sao trận pháp mới là con đường duy nhất có thể khiến các cao thủ cảnh giới Chủ Soái và cảnh giới Thiên Vương, ngoài ra không thể có được sức mạnh thuộc về riêng bản thân mình.
Cũng chỉ có trận pháp mới có thể khiến họ vượt qua bản ngã trong thời gian ngắn, nhưng sức mạnh có được ngày càng lớn mạnh, ngược lại họ càng cảm thấy việc khám phá sâu bên trong là không thiết thực.
Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại cho họ thấy một con đường hoàn toàn khác.
“Cậu đúng là làm tôi rất bất ngờ”.
Mokita híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Ông ta từng sáng lập ra Đoạn Đao Lưu – một thần đao của Vy Hào, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu về nội cầu hay ngoại cầu.
Ông ta cũng biết rất rõ cho dù yêu cầu bên trong hay bên ngoài thì thực lực và sức chiến đấu mới là yếu tố đầu tiên.
Bất kỳ một võ giả nào cũng theo đuổi cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh.
Nhưng hôm nay Tiêu Chính Văn lại dạy cho ông ta một bài học vô cùng sinh động, thậm chí mở ra một cánh cửa khác cho ông ta.
Cột sáng đáng sợ đó chiếu thẳng lên trời, ngay cả đất trời cũng đổi sắc, mây đen trong không trung cũng phải nhường bước.
Cảnh tượng này cũng khiến Mokita và một người đàn ông trẻ tuổi khác lộ ra vẻ mặt khó coi.
Hắn chính là đệ tử đầu của Mokita, là tổ sư đời thứ hai của Đoạn Đao Lưu – Yakion.
Mặc dù hắn và Mokita đều là cảnh giới Nhân Vương, nhưng thực lực của Yakion khá mạnh, thậm chí không thua gì Mokita.
Dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp sáu cũng chưa từng đem đến cảm giác áp bức và nguy hiểm mãnh liệt như thế này chứ đừng nói đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn.
“Cố làm ra vẻ”.
Yakion thấp giọng nói, sau đó rút dao ra, lưỡi dao của hắn lóe lên tia sáng màu vàng, rồi biến thành một dao ảnh lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nếu không có trận pháp phòng vệ cực mạnh ngăn lại thì có là đá kim cương cứng hơn Tinh Cang gấp mấy lần cũng sẽ bị một đao của hắn chém đứt.
Huống gì Tiêu Chính Văn đánh tay không, không thể đỡ được đòn tấn công này.
Nhưng ngay khi Yakion cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bại trận, Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy đao ảnh đó, một luồng sáng màu vàng bị Tiêu Chính Văn ấn chặt vào trong lòng bàn tay của mình.
“Cậu ta chỉ ấn chặt lấy đao ảnh mà thôi, chỉ cần cậu ta không thể đến gần thì không làm chúng ta bị thương”.
Nói rồi Mokita nhếch môi như thể nhìn thấu được điểm yếu của Tiêu Chính Văn.
Dù sao thì nếu Tiêu Chính Văn muốn làm họ bị thương trong khi tay không đánh nhau thế này cứ như người ngốc nói mớ vậy.
Nhưng bất kể Tiêu Chính Văn dùng con dao quân đội năm cạnh hay thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ cũng phải sử dụng đến trận pháp.
Mà trước đó chính Tiêu Chính Văn đã nói chỉ cần sử dụng trận pháp thì xem như anh thua.
Chương 1950: Ảo ảnh
“Đến gần? Tại sao lại phải đến gần các người?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó cách một khoảng không chỉ vào một điểm.
“Ầm!”
Ngón tay thon dài của Tiêu Chính Văn chỉ là chỉ vào một điểm trong không trung, thế mà hư không lại xuất hiện một điểm sáng màu trắng cực kỳ chói mắt.
Sau đó cả không trung đều biến dạng bắt đầu từ điểm sáng màu trắng đó rồi lan ra xung quanh.
Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không hề có khí tức của trận pháp, ngược lại giống như chỉ đơn thuần xé tan không gian bằng sức mạnh.
“Đây là ngón tay Kim Cang Đại Lực”, Từ Kiêu Long không khói trợn mắt há mồm.
Một chiêu thức võ thuật vô cùng bình thường, đồng thời cũng là thủ pháp điểm huyệt tay cơ bản nhất trong quyền cước quân đội Hoa Quốc.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy một luồng sáng trắng lao thẳng về phía Mokita.
“Chém!”
Mokita như cảm nhận được sự khác thường trong đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ông ta nào dám lơ là sơ suất.
Vội vàng rút đao ra, ngay lúc ông ta tung ra một đòn tấn công, phía sau ông ta cũng xuất hiện một bóng người cực lớn.
Bóng người đó mặt mày hung tợn, chính là Tà Thần trong truyền thuyết của Vy Hào.
Truyền thuyết kể rằng hôm đó Mokita đã dùng tư thế vô địch một kiếm chém núi Phú Sĩ làm đôi mới có bề mặt cắt ngang ở núi Phú Sĩ ngày nay.
Ở một bên khác, Yakion cũng cùng lúc ra tay, đao ảnh chằng chịt điên cuồng chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại ra đòn lần nữa.
Tiêu Chính Văn đổi từ ngón tay thành chưởng, một bàn tay lớn bằng sân bóng đá từ trên trời áp xuống.
“Đây… lẽ nào không phải là trận pháp sao?”, Yakion ngây ngốc cả người.
Bởi vì bàn tay từ trên trời rơi xuống đó như có sức mạnh vô tận, ông ta đứng dưới bàn tay lớn đó quá bé nhỏ.
“Đó là võ thuật thông thường thôi”.
Mokita nghiến răng, rít ra vài chữ từ trong kẽ răng.
“Đây là Cầm Nã Thủ, chiêu thức bình thường nhất trong quyền cước quân đội mà thôi”, Từ Kiêu Long ngạc nhiên nói.
Sau khi bàn tay lớn đó rơi xuống, Tà Thần phía sau Mokita vội lùi về sau mấy bước.
Vô số đao ảnh đó bị bàn tay lớn bóp nát cùng một lúc.
“Thế nào? Quân Thể Quyền của Hoa Quốc tôi khiến các người hài lòng chứ?”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, đồng thời giơ tay phải ra, hai tay vẽ một đường giữa không trung.
Một đôi hình thái cực âm dương cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hình thái cực âm dương là do hai khí âm dương biến hóa, là khí sinh ra âm dương, âm dương chia thành bốn tượng.
Cho đến bây giờ mỗi chiêu thức Tiêu Chính Văn sử dụng đều là sức mạnh từ bản thân, chưa từng dùng đến trận pháp.
Sau khi hình thái cực âm dương xuất hiện, cả sảnh lớn đều bị hình thái cực âm dương bao trùm.
Nhưng sau khi lưu chuyển hình thái cực âm dương, tượng Tà Thần cực lớn phía sau Mokita cũng nhạt dần, sát khí xung quanh dường như đều bị hình thái cực âm dương hút cạn.
Tất cả sát khí thoáng chốc biến thành điềm lành, lan tràn ra khắp cả sảnh lớn.
Bàn tay này không chỉ khiến người ở đó đều chấn động, mà ngay cả Mokita và Yakion cũng ngây người,
“Hóa ra là chúng ta đi sai đường”, Từ Kiêu Long không khỏi than thở.
Nếu không nhờ hôm nay Tiêu Chính Văn khai triển tấn công thì mấy người Từ Kiêu Long không nhận ra rằng thật ra bản thân mình mới là nguồn căn của mọi nguồn năng lượng, cho dù trận pháp có mạnh thế nào cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực mà thôi.
Suy cho cùng ngoại lực không thuộc về bản thân, dù có mạnh cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Tiêu Chính Văn tiến một bước đến, tư thế đó hệt như một con giao long, không khí xung quanh như thể đang né tránh hành động của anh.
Thấy Tiêu Chính Văn sắp đánh trúng vào trận pháp bảo vệ của hai người, Mokita và Yakion đều đổi sắc.
“Không! Không thể nào”.
Thành Kế Hào trợn to mắt không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa tiến một bước đến phía, bí thuật âm dương trước mặt Mokita và Yakion dường như cũng vỡ tan, không còn tồn tại trong giây lát.
Từ đầu đến cuối mỗi động tác của Tiêu Chính Văn trơn tru như nước chảy, không hề có vướng mắc gì.
Chứng tỏ bí thuật âm dương của Mokita không có tác dụng gì với Tiêu Chính Văn.
“Dù cậu có thoát được một nạn thì thế nào? Muốn làm bọn tôi bị thương, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể của cậu thì không làm được đâu”.
Mokita hét lên, quanh người ông ta lóe lên vô số ánh sáng màu đen, ảo ảnh lập tức xuất hiện, thân hình hai người Mokita cùng lúc rơi vào trong ảo ảnh vô biên đó.
Chương 1951: Chỉ rõ phương hướng
Nếu bàn về và ảo ảnh, có thể nói âm dương bí thuật của Vy Hào là không gì sánh bằng trên đời, ngày đó, Tiêu Chính Văn đã được lĩnh giáo khi giao đấu với Quang Minh Tôn.
Tuy rằng thực lực Mokita cao hơn Quang Minh Tôn rất nhiều, nhưng dẫu sao con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, giả vĩnh viễn là giả!
Ảo ảnh chỉ mê hoặc mắt thường của con người, nhưng trừ mắt thường ra, võ giả còn có con mắt tâm linh!
Đối mặt với ảo ảnh trước mắt, chỉ thấy Tiêu Chính Văn cười dửng dưng, ngay sau đó giơ ra một tay, bắt lấy một thứ bên trong ảo ảnh!
Ngay lúc này, ảo ảnh đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lao thẳng tới cổ họng của Tiêu Chính Văn!
Tia sáng kia nhanh như tia chớp, chỉ là Tiêu Chính Văn không tránh không né, mà ngay sau đó dùng một tay vươn ra, ánh đao kia vốn chém về phía Tiêu Chính Văn, đột nhiên bay vụt sang một hướng khác!
Cùng lúc đó, sau lưng Tiêu Chính Văn cũng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, thế nhưng ánh sáng còn chưa đến gần Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một tiếng rồng kêu phát ra từ sau lưng Tiêu Chính Văn, ngay sau đó, ánh sáng lạnh lẽo kia cũng theo đó mà thay đổi phương hướng tấn công!
Mokita và Yakion đều không ngờ, chiêu đánh lén mà bọn họ giỏi nhất, lại rơi hết vào khoảng không!
Hơn nữa đòn tấn công mà bọn họ dốc hết sức lực, lại tấn công thẳng về phía nhau!
"Phụt! Phụt!"
Cùng với hai tiếng rên vang lên, Mokita và Yakion gần như đồng thời phun ra máu tươi tung tóe!
Tiêu Chính Văn lại nắm một tay, ngạo nghễ đứng trên hư không, thậm chí còn không hít thở dồn dập, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía hai người Mokita cùng Yakion.
"Thay hình đổi vị trí! Đây là... Hẳn là kỹ thuật võ thuật sơ cấp nhất! Không ngờ, Tiêu Vương lại có thể vận dụng chiêu thức thông thường, đến cảnh giới tuyệt vời như vậy!"
Từ trong thâm tâm Từ Kiêu Long thầm cảm thán.
Ai có thể ngờ, Tiêu Chính Văn chỉ dựa vào sức mình, cộng thêm những kỹ thuật cơ bản nhất, đã có thể giao chiến cùng hai vị cao thủ Nhân Vương cấp năm, hơn nữa còn không rơi vào thế yếu?
"Hoa Quốc từ xưa đã có người luyện khí, có thể dùng thân xác đọ sức với bầu trời mênh mông, so cao thấp với thần tiên! Huống chi là mấy tên nô lệ Vy Hào khom lưng uốn gối!"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, lập tức bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới gần Mokita, không chờ Mokita định thần lại, anh đã thẳng thừng đá một cú vào lồng ngực Mokita!
Cú đá này trông có vẻ khá nhẹ nhàng không có gì lạ, nhưng cảm giác áp bức chèn ép hết thảy này, lại khiến trong đôi mắt Mokita lộ ra vẻ kiêng kỵ sâu đậm!
“Bịch!”
Giây kế tiếp, cơ thể Mokita cứ thế bay ngược ra, máu văng tung tóe khắp bầu trời mênh mông!
Thân hình Tiêu Chính Văn di chuyển nhanh chóng, chợt duỗi chân và đá về phía Yakion mới vừa đứng dậy!
Ngay cả Mokita còn không chịu nổi một cái giậm chân của Tiêu Chính Văn, huống hồ là Yakion?
Chỉ thấy thân hình hắn lập tức cong thành một độ cong quái dị, bắn vụt ra xa!
Trong nháy mắt, hai người Mokita cùng Yakion liên tiếp bị thương nặng ngã xuống đất không dậy nổi, xung quanh lần nữa chìm trong yên lặng.
Tiêu Chính Văn bước đi nhàn nhã như dạo sân vắng tới trước mặt mấy người Từ Kiêu Long, giờ phút này, sự chấn động trong lòng mọi người đã sớm không thể tăng thêm được nữa!
Từ Kiêu Long ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã sớm không phải người mà ông ta có thể đuổi theo nữa, giờ phút này, sâu trong nội tâm của ông ta, cũng dâng tràn sự kính trọng sâu đậm với Tiêu Chính Văn!
"Không ngờ, Hoa Quốc lại có một Tiêu Vương tài năng khiến người đời kinh sợ như này!", Từ Kiêu Long trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chắp tay lạy Tiêu Chính Văn một cái!
Cái lạy này của ông ta không phải là do bản thân ông ta, mà đại diện cho quân đội Hoa Quốc, đại diện hàng vạn quân nhân Hoa Quốc!
Là Tiêu Chính Văn cứu vãn tôn nghiêm quân đội Hoa Quốc lần nữa, cũng là Tiêu Chính Văn mở ra một tương lai mới cho quân đội Hoa Quốc!
Vốn dĩ, sau khi linh khí trở về, quân đội ở thời đại võ đạo thống trị, cảm giác tồn tại giảm đi theo từng ngày.
Cho đến nay, toàn bộ võ tông gần như đều không coi quân đội ra gì, nếu như không phải có Tiêu Chính Văn chống đỡ toàn bộ giới chính trị Hoa Quốc thì e rằng ngay cả Thống soái một phương như Từ Kiêu Long cũng bị các phái võ tông hô tới gọi lui.
Mà bây giờ, Tiêu Chính Văn lại để Từ Kiêu Long dẫn đầu binh lính bình thường lần nữa, chỉ rõ phương hướng, cho bọn họ thấy được hy vọng!
Cho dù bọn họ không có bối cảnh võ tông thâm hậu, lại không giỏi trận pháp huyền ảo như thế, nhưng cũng có thể dựa vào bản thân, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ hơn bọn họ!
Chương 1952: Vang vọng
"Mỗi một người đều là sự tồn tại có thể so với thần tiên, bởi vì tiềm năng của con người mới là vô cùng vô tận!"
"Mà những gì trời đất này ban cho, hoàn toàn không thể nào so sánh được với những gì tự chúng ta có được, nếu không, con người cũng sẽ không trở thành người khôn ngoan nhất trong vạn vật!"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng lại vọng khắp mọi nơi!
Giờ phút này, mấy người Ono Kazuo vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ngay cả Mokita cũng bị thương nặng rồi, mấy người như họ sao còn dám thô lỗ?
Vào giờ phút này, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là cố hết sức chạy thoát khỏi nơi này thật nhanh, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa!
Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua mấy người Ono Kazuo, lại nhìn đôi giày da dính đầy bụi đất của Từ Kiêu Long, lạnh nhạt nói: "Các người muốn sống hay muốn chết?"
"Chúng tôi... Chúng tôi muốn sống!"
Ono Kazuo quỳ về phía trước mấy bước, bò lổm ngổm trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi và cầu xin.
Hắn đâu còn chú ý mặt mũi nữa, chỉ cần có thể còn sống rời đi, bất kể bảo hắn làm gì, cũng không tiếc!
"Rất tốt!"
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: "Nếu các người đã sỉ nhục quân đội Hoa Quốc tôi, vậy thì nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình!"
"Chỉ có điều, các người còn chưa có tư cách tạ tội với quân nhân Hoa Quốc, nước Vy Hào các người, nợ Hoa Quốc chúng tôi một lời xin lỗi, các người nói xem?"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng sương, không có chút tình cảm nào.
Nghe nói vậy, mấy người Ono Kazuo đều ngẩn ra, hiển nhiên trong lời nói của Tiêu Chính Văn có hàm ý, còn việc nói nước Vy Hào nợ Hoa Quốc lời xin lỗi, hẳn là ám chỉ điều gì khác nhỉ?
"Anh Tiêu, tôi... tôi không rõ ý của anh lắm!", Ono Kazuo nơm nớp lo sợ hỏi.
"Không hiểu?"
"Cuộc chiến tranh hơn trăm năm trước, tin rằng các người hẳn còn chưa quên! Đến nay, người mà các người gọi là Thiên Hoàng còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi nghĩ, cũng đã đến lúc phải bắt ông ta tạ tội với Hoa Quốc tôi, cùng với hàng triệu tướng sĩ Hoa Quốc đã chết trận!"
Tiêu Chính Văn nói vậy khiến cả phòng khách yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một!
Trầm mặc hồi lâu, Ono Kazuo mới tỏ vẻ đau khổ nói: "Anh Tiêu, tôi... Chúng tôi chỉ là võ sĩ, một đám vũ phu mà thôi, sao có thể có cơ hội gặp..."
"Không cần gặp, nếu người đó không tự mình khấu đầu tạ tội, từ hôm nay trở đi, trên thế giới này sẽ không còn nước Vy Hào nữa, càng không còn dân tộc Vy Hào này nữa!"
Hả?
Không chỉ Ono Kazuo, ngay cả mấy người Âu Lục đi theo cũng ớn lạnh.
Chẳng ai ngờ, Tiêu Chính Văn lại quyết liệt tuyệt tình như vậy!
Diệt quốc!
Đây đã là thứ hai lần Tiêu Chính Văn nói ra những từ này, nhưng lần này, không có ai hoài nghi tính chân thực của những lời Tiêu Chính Văn nói!
Cho dù là cao thủ vùng ngoài lãnh thổ trở về, Tiêu Chính Văn vẫn là đỉnh cao của thế giới này!
Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự ra tay diệt quốc, cũng tuyệt đối không có ai nói ra nửa chữ không!
Ít nhất, phía Âu Lục bọn họ không có sự can đảm này!
Mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Mỹ Lục cũng vừa mới chết thảm ở Hoa Quốc, về phía Phi Lục, gần như đã bị giết đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, càng không thể nào làm kẻ địch của Hoa Quốc, đối đầu với Tiêu Chính Văn vào lúc này!
"Anh Tiêu, ý anh là muốn Thiên Hoàng bệ hạ quỳ xuống trước quân nhân Hoa Quốc các người ư?", Ono Kazuo nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không chỉ quỳ xuống, thấy bụi bặm trên giày vị tướng quân này không? Ông ta phải dùng mặt, lau sạch bụi bặm phía trên, hơn nữa, cần phải có hơn một trăm hãng truyền thông cấp thế giới ở đó!"
"Phải cho người của toàn thế giới tận mắt thấy! Nếu không, Vy Hào sẽ bị tiêu diệt”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ bé.
"Anh... ức hiếp người quá đáng!", Ono Kazuo vừa nói, vừa đứng vụt dậy.
"Ức hiếp người quá đáng?"
"Hơn trăm năm trước, Hoa Quốc nghèo nàn yếu kém, người Vy Hào các người đã giết bao nhiêu đồng bào của chúng tôi?"
"Hơn trăm năm sau, nước Vy Hào các người vì nối giáo cho giặc, mấy lần làm khó dễ với Hoa Quốc tôi, hôm nay, lại làm mọi cách gây khó khăn cho Thống soái trong quân Hoa Quốc tôi, anh thật cho rằng Hoa Quốc tôi dễ bị bắt nạt sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đó, nếu tính toán rõ các món nợ với nước Vy Hào các người thì nước Vy Hào các người sớm đã bị tiêu diệt rồi”.
"Hôm nay chỉ cần Thiên Hoàng nước Vy Hào quỳ gối sẽ đổi cho Vy Hào được kéo dài hơi tàn, đây là ranh giới cuối cùng!"
"Từ hôm nay trở đi, cho dù là lãnh đạo Vy Hào ở trước mặt dân chúng Hoa Quốc bình thường thì cũng phải tự xưng là nô bộc, nếu không, ngàn dặm đất trời của Vy Hào sẽ bị chém hết già trẻ gái trai, biến cả nước Vy Hào thành địa ngục chết chóc!"
Giọng nói Tiêu Chính Văn như sấm rền, vang vọng khắp trời Vy Hào.
Bình luận facebook