Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1881-1883
Chương 1881: Không còn tồn tại
Chuyện đã đến mức này, người sáng suốt cũng có thể thấy rõ, Tiêu Chính Văn không chỉ có địa vị rất cao ở thế tục mà phía sau còn có một thế lực lớn từng đối đầu với vùng ngoài lãnh thổ là phái Quang Minh chống lưng.
Dù Thập Tôn Quang Minh đã mờ nhạt nhưng nhân vật chủ chốt thật sự của phái Quang Minh là Sáng Thế Hạo Thiên lại là người chống lưng của Tiêu Chính Văn.
Mọi ân oán giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn trước đó, thậm chí cũng không vượt tầm kiểm soát như người đời nghĩ.
Ngược lại thái độ của hầu tước Hận Thiên của huyết tộc đã lấy sự thật nói cho mọi người biết, mâu thuẫn giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn không phải không có đường cứu vãn.
Hơn nữa thái độ của Hận Thiên với Tiêu Chính Văn đã không còn đơn giản chỉ là hợp tác, quả thật là nói gì nghe nấy.
Nói cách khác, bây giờ Hận Thiên chỉ là một tên sai vặt của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đang ở cảnh giới nào chứ? Chỉ mới là Nhân Vương cấp năm thôi.
Hận Thiên ở cảnh giới nào, đó là cao thủ tuyệt thế Nhân Hoàng cấp hai.
Ngụ ý ở đây quá thâm sâu, vượt xa khỏi những gì mấy người này có thể đoán.
Nhưng mọi thứ xảy ra như đang tuyên bố với người đời một chuyện, phía sau Tiêu Chính Văn không phải không có chỗ dựa, mà là chỗ dựa của Tiêu Chính Văn quá mạnh, quá lớn, mạnh đến mức phải khiến họ quỳ xuống bái lạy, lớn đến mức họ không dám tưởng tượng.
Lúc này cho dù là Triệu Kế Hồng hay Thiên Hà Đạo Quân, hoặc Độ Ách Chân Quân, không chỉ khiếp sợ mặt mày trắng bệch mà trong lòng cũng có cảm giác hoảng sợ với Tiêu Chính Văn.
Đây là nỗi sợ với cái chết.
Tiêu Chính Văn chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định sự sống chết của đám người họ, có thể quyết định một tông môn có thể tồn tại hay không, đây là quyền tuyên án tuyệt đối.
Mà cái chết của Thiên Thần Tử cũng khiến cho bầu trời thế tục nở rộ màu sắc vô cùng lộng lẫy, chói mắt như pháo hoa trên bầu trời đêm.
Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn thấy rõ, vầng sáng chói lọi tối thượng của cảnh giới Nhân Hoàng mãi một lúc lâu vẫn chưa thể tan bớt đi.
Dường như các thế lực trên thế giới đều khiếp sợ nhìn về lên bầu trời, vầng sáng lộng lẫy, đẹp đẽ đó khiến lòng không thể bình tĩnh lại được.
Nhân Hoàng mất hẳn rồi!
Điều này như một lời cảnh cáo không lời, dù có là Nhân Hoàng cũng phải khiêm tốn, hạ thấp bản thân trong thế tục, nếu không sẽ sẽ bị hủy đi như thế.
Nhất là các thế lực đã chào đón cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về ở Âu Lục càng cảm thấy run sợ.
Một ngày trước đó, họ còn đang lên kế hoạch lấy cao thủ Nhân Hoàng làm nòng cốt đánh vào Hoa Quốc, giành lại vị trí đỉnh cao trên thế giới, cướp đoạt tất cả tiền tài của cải và hoan lạc của Hoa Quốc.
Nhưng tia sáng này lại khiến mọi ảo tưởng của họ đều bị tan vỡ.
Lúc này nhất là vài đế quốc xa xưa của Âu Lục và các nhà thống trị Mỹ Lục lòng đau như cắt.
Suy nghĩ tranh đoạt từ trước đến nay của họ, bây giờ lại không còn hiệu lực với Hoa Quốc nữa.
Mà người đạp lên đầu họ lại chỉ là đôi giày da kia của Tiêu Chính Văn.
Một người giẫm đạp lên đầu của tất cả mọi người ở Âu Lục và Mỹ Lục khiến họ liên tục không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nghe lời như một con chó ngoan ngoãn.
Nếu không chỉ cần người đàn ông như vị thần vung tay lên là cả một vùng trời sẽ không còn bất kỳ sinh linh nào tồn tại.
Họ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, họ rất muốn phản kháng lại, họ rất muốn…
Nhưng lúc này họ thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện đó, bởi vì suy nghĩ không thực tế đó có thể sẽ khiến cả đại lục biến thành nơi không người.
“Cảnh giới Nhân Hoàng thế mà lại chết ở Hoa Quốc”.
“Chín mươi phần trăm chuyện này có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn”.
“Tiêu Chính Văn! Hoa Quốc! Bọn họ… bắt nạt người khác quá đáng, thế mà lại yêu cầu chúng ta trả lại hết đồ cổ của Viên Minh Viên, khó ưa cực kỳ”.
Người đứng đầu thế lực lớn ở Âu Lục siết chặt nắm đấm, móng tay hắn đâm sâu vào da thịt.
“Haizz, tiền tài vốn dĩ chỉ là vật ngoài thân, nếu chết giống vị Nhân Hoàng kia thì để lại đống tài sản này có tác dụng gì?”
Một kỵ sĩ tay cầm thánh kiếm màu vàng thở dài.
Trong lâu đài Versailles, một người đàn ông tóc vàng mặc áo dài từ tốn đứng dậy nhìn về phía vầng sáng lộng lẫy đó, lộ ra vẻ mặt mất mát.
Đất nước của hắn đã không còn huy hoàng nữa, mọi thứ chỉ đều vì người đàn ông như vị thần ở Hoa Quốc kia.
Không lâu nữa, lâu đài Versailles sẽ trả lại tất cả đồ cổ của Hoa Quốc, hơn nữa hơn một nửa tài sản đều giao lại cho Hoa Quốc.
Số tài sản này cũng bị người kia phân phát cho tất cả người dân Hoa Quốc.
Hai trăm năm nay, người Âu Lục đều hút máu của người Hoa Quốc, cướp đoạt thức ăn lao động của người Hoa Quốc, nhưng từ giờ khắc này, họ phải trả cái giá đau đớn cho những gì mình từng làm trước kia.
Theo điều kiện hòa bình mà Thiên Tử Hoa Quốc đưa ra, mọi người ở cả Âu Lục và Mỹ Lục phải trích ra bảy mươi phần trăm tài sản của mình để nuôi người dân Hoa Quốc, nếu không đất nước sẽ không còn tồn tại.
Chương 1882: Quay về
Ngay trước đêm Âu Lục và Mỹ Lục chuẩn bị bắt tay với nhau chống lại Hoa Quốc thì Nhân Hoàng đã chết.
Vầng sáng này có nghĩa là Hoa Quốc đã hoàn toàn vực dậy, lần nữa trở thành con rồng lớn ở phương Đông, sẽ là sự tồn tại mà họ chỉ có thể ngước nhìn.
Vầng sáng này trông thì có vẻ vô thanh như lại làm cho giọng của người đàn ông kia vang vọng bên tai tất cả người ở Âu Lục và Mỹ Lục.
“Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc của một trăm năm trước nữa, cuối cùng mọi khổ sở mà người dân Hoa Quốc từng phải chịu đã được bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần. Nếu vi phạm hay phản đối thì đều bị giết”.
Liếc nhìn vầng sáng ở đường chân trời, Tiêu Chính Văn lại nhìn về hướng Long Kinh.
Đây là kế sách mà anh và Thiên Tử đã bày ra để uy hiếp những nước nhỏ, còn cái chết của Thiên Thần Tử chỉ là một hồi chuông cảnh báo cho các nước nhỏ.
Cho dù cường giả ngoài lãnh thổ có quay về hay không thì tôn nghiêm của Hoa Quốc cũng không thể tha cho sự khiêu khích, ý chỉ của Hoa Quốc không tha cho sự khinh nhờn.
Thu hồi tầm mắt rồi nhìn ba người trước mặt, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên lạnh nhạt nói: “Nếu các ông muốn bảo vệ mạng sống của mình thì chỉ có một con đường”.
“Giao tất cả hoa Tử Tiêu trong tông môn ra đây, nếu không cả tông môn đều bị tiêu diệt”.
Nghe anh nói thế, ba người còn lại đều thở dài, mặc dù hoa Tử Tiêu rất hiếm thấy ở thế tục nhưng lại không hiếm có với ngoài lãnh thổ.
Bất kỳ một tông môn có thế lực hơi lớn một chút đều có một lượng nhất định.
Nhưng mấy chữ diệt cả tông môn của Tiêu Chính Văn lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh.
Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể nói tiêu diệt sạch tông môn của họ, thì sau này họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chính Văn.
Nỗi nhục nhã hôm nay cũng sẽ trở thành nỗi xấu hổ không bao giờ phai của họ, không còn cơ hội báo thù rửa nhục nữa?
Sự giãy giụa, vùng vẫy sâu trong thâm tâm ba người đều bị đè ép xuống, lúc này bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Bạch Chiến Sinh, hiện giờ ông đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến này ai thắng?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Bạch Chiến Sinh sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã cúi người nói: “Cậu Tiêu… không không, vua Bắc Lương, như cậu đã nói, Hứa Văn Long đê hèn không biết xấu hổ, thủ đoạn bỉ ổi”.
“Đừng nói thắng, cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia cuộc thi nữa là, thế nên dĩ nhiên… dĩ nhiên là Trương Lăng Phong, cậu Trương thắng rồi”.
Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cười gượng nói, nào còn khí thế kiêu ngạo lúc nãy nữa.
“Ồ? Tôi không mong ông Bạch nói mấy lời trái ngược lương tâm như thế”, Tiêu Chính Văn nhấp một hớp trà, nhàn nhã nói.
“Không không, đây là lời thật lòng từ tận tim gan tôi. Không giấu gì cậu, đám lưu manh nhà họ Khổng chẳng có bản lĩnh quái gì ngoài thủ đoạn bỉ ổi cả”.
“Trương Lăng Phong chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba đã đánh lại Nhân Vương cấp bốn, đây là chuyện mọi người đều thấy rõ, mọi người nói đúng không?”
Nói rồi Bạch Chiến Sinh vội vàng nhìn người võ tông bên dưới võ đài.
“Xí! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Vừa rồi còn làm trò mèo đó nữa mà?”
“Haizz, đúng mà mất mặt nhà họ Bạch quá!”
Đáp lại Bạch Chiến Sinh chỉ là tiếng xì xầm bên dưới võ đài.
Nghe được mấy lời mọi người nói, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng chịu thua thì ông ta còn có thể làm gì?
Nếu nói mất mặt thì đám người Triệu Kế Hồng thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã bị vả bao nhiêu cái e là ngay cả bản thân họ cũng không đếm được, còn có người mất mặt hơn họ nữa sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Sinh chỉ đành cao giọng nói: “Các vị, tôi xin tuyên bố trận này Trương Lăng Phong – đại diện nhà họ Trương Thiên Sơn thắng”.
Nghe thấy kết quả này, người nhà họ Bạch đầu tiên là hoan hô, sau đó đồng loạt cúi người xuống với Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, vãn bối đại diện nhà họ Trương cảm ơn ơn nghĩa của anh Tiêu. Nhà họ Trương tôi chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng chuyện hôm nay, không quên ơn nghĩa. Nếu sau này anh cần gì thì nhà họ Trương tôi sẽ bất chấp gian nguy”.
Nói rồi Trương Lăng Phong quỳ một gối xuống chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Nghe thấy hai từ “vãn bối”, người võ tông ở bên dưới võ đài không khỏi đưa mắt nhìn, đây là con cháu của nhà họ Trương lần đầu tự xưng mình là vãn bối trước mặt Tiêu Chính Văn, đồng thời cũng thể hiện sự chịu thua hoàn toàn của nhà họ Trương, hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này một tia sáng màu trắng nhạt lướt qua con đường nối liền Âu Lục với ngoài lãnh thổ.
Một luồng khí tức cuồn cuộn lan ra từ con đường đó, một người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hoa Quốc, đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn chứa đầy sát khí.
Võ sĩ đứng đầu của gia tộc cổ nhà họ Ấn đã quay về thế tục rồi.
Chương 1883: Không thể sỉ nhục
Mặc dù trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng không cam tâm, thế nhưng cũng chỉ có thể tuỳ tiện tìm một cái cớ để lủi đi.
Vốn dĩ bọn họ đã tính toán hết tất cả, rõ ràng kết cục chắc chắn sẽ là giết chết Tiêu Chính Văn, kết quả lại tự chuốc lấy nhục nhã, hơn nữa còn bị Tiêu Chính Văn lừa cho một vố!
Nén giận thì không cần phải nói nhiều, thế nhưng vẫn tốt hơn là Thiên Thần Tử ngay cả tính mạng cũng phải để lại Thiên Sơn!
Đặc biệt là cái chết của Thiên Thần Tử lại đánh dấu cho sự khởi đầu của một thời đại, bất luận là các thế lực lớn ẩn mình rất sâu ở trong thế tục hay là ở vùng ngoài lãnh thổ thì đều bị kéo vào bên trong cuộc phân tranh có một không hai này!
Cuộc đấu tranh loạn thế lần này, quy mô e rằng sẽ không nhỏ hơn so với cuộc mưu sát Đế Tuấn vào mấy nghìn năm trước!
Có lẽ sẽ trở thành lần tranh đấu đại loạn trong thế gian lớn nhất kể từ sau trận chiến giữa các vị thần thời thượng cổ!
Vốn dĩ thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ đều ngây thơ cho rằng chỉ cần cử ra cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trở về thế tục thì sẽ có thể ổn định được cục diện trong thế tục, hơn nữa còn đoạt được quyền chủ đạo đối với thế tục.
Thế nhưng cái chết của Thiên Thần Tử lại khiến cho mộng tưởng của tất cả mọi người vụt tắt thêm lần nữa!
Mà kẻ đầu têu lần này lại chính là Tiêu Chính Văn – người từng bị thế lực các phương xem thường!
Ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng âm thầm phát giác được thế tục quá mức thâm sâu, thậm chí còn sâu không thể lường!
Đặc biệt là thủ đoạn của Tiêu Chính Văn càng khiến cho bọn họ xem thế là đủ!
Dù gì thì ân oán giữa nhà họ Trương và Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng đã nghe nói tới từ lâu, đôi bên có thể nói là nước lửa không thể dung hoà, thế nhưng chỉ thông qua trận chiến ở Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn lại thu phục được cả nhà họ Trương một cách quá ư dễ dàng!
Thủ đoạn biến địch thành bạn, không ngừng củng cố cho thế lực bản thân này của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy lão quái vật đã sống mấy trăm tới cả nghìn năm như bọn họ cũng phải thầm cảm thấy khâm phục!
Thế nhưng khiến cho bọn họ lo lắng nhất chính là quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và huyết tộc lại xảy ra chuyển biến kinh thiên động địa!
Sự xuất hiện của Hận Thiên tuyệt đối không thể chỉ là quyết định của một mình ông ta, thân là thành viên của huyết tộc, Hận Thiên căn bản không có gan, cũng không có quyền đại diện cho sự xuất hiện của huyết tộc!
Thế nhưng ông ta lại xuất hiện ở Thiên Sơn, điều này đại diện cho chuyện gì?
Rất có khả năng Tiêu Chính Văn đã âm thầm đạt được một loại thoả hiệp gì đó với huyết tộc, hoặc là vì một loại lợi ích chung gì đó, huyết tộc đã hoàn toàn đứng về phía Tiêu Chính Văn!
Đây là kết quả mà thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ không muốn nhìn thấy nhất!
Huyết tộc làm loạn thế tục, làm cho thế tục suy yếu mới càng phù hợp với lợi ích của họ, thế nhưng có hầu tước số một Hận Thiên của huyết tộc đích thân ra mặt, có thành viên huyết tộc nào dám làm loạn ở thế tục nữa đây?
Ít nhất, Hoa Quốc bên trong thế tục đã không còn chịu sự kiểm soát của bọn họ nữa rồi, ngoài ra võ tông bên trong Hoa Quốc cũng xuất hiện phân tách, rất nhiều người bắt đầu quay đầu ủng hộ Tiêu Chính Văn, đồng tâm đồng đức với giới chính trị, đây cũng là kết quả mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất!
Sau khi chạy khỏi Thiên Sơn, mấy người Triệu Kế Hồng lại tụ tập lại với nhau để cùng tới đỉnh Hoa Sơn!
“Tôi hận!”
Cùng với một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Triệu Kế Hồng, một tảng đá lớn cao vài mét nháy mắt đã hoá thành bột mịn!
“Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ông đây quyết không đội trời chung với mày!”
Thiên Hà Đạo Quân siết chặt tay thành nắm đấm, ngửa mặt gào lên.
“Cái tên Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không được phép sống tiếp! Thủ đoạn và tâm địa của người này quá thâm sâu, sau này nhất định sẽ trở thành đại hoạ!”
Độ Ách Chân Quân híp mắt, nói với chất giọng vô cùng lạnh lùng.
Mặc dù ông ta luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhìn vào vẻ ngoài thì rõ ràng chính là một tấm gương đạo đức, mà ở sau lưng lại là kẻ làm đủ chuyện ác táng tận lương tâm!
Trên chặng đường tới Thiên Sơn, ông ta còn toan tính sau khi trừ khử Tiêu Chính Văn thì làm sao lừa được Khương Vy Nhan tới Hoa Sơn để làm nhục cho thoả!
Thế nhưng ông ta không thể ngờ được, cuối cùng lại bị Tiêu Chính Văn dẫn đại quân tới uy hiếp hết sức mạnh mẽ!
Vừa nghĩ tới hành vi của Tiêu Chính Văn hiện tại, Độ Ách Chân Quân chợt thấy rùng mình, nếu như không thể nhanh chóng trừ khử Tiêu Chính Văn thì ông ta chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ!
Đặc biệt là Tiêu Chính Văn khi trước còn tự tay tiêu diệt cả Hoa Sơn, mối hận máu thâm sâu này, ông ta càng không thể không phục!
Thế nhưng dù gì ai trong số họ cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể bị Tiêu Chính Văn doạ sợ cơ chứ?
Đây chính là điều mà người ta gọi là “kẻ sĩ có thể giết chứ không thể sỉ nhục!”
Ở trên Thiên Sơn, ba người bọn họ có thể nói là đã mất hết thể diện, hàng chục nghìn người tận mắt chứng kiến bọn họ bị Tiêu Chính Văn cho ăn tát, thế nhưng ngay cả rắm cũng không dám đánh!
Chuyện đã đến mức này, người sáng suốt cũng có thể thấy rõ, Tiêu Chính Văn không chỉ có địa vị rất cao ở thế tục mà phía sau còn có một thế lực lớn từng đối đầu với vùng ngoài lãnh thổ là phái Quang Minh chống lưng.
Dù Thập Tôn Quang Minh đã mờ nhạt nhưng nhân vật chủ chốt thật sự của phái Quang Minh là Sáng Thế Hạo Thiên lại là người chống lưng của Tiêu Chính Văn.
Mọi ân oán giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn trước đó, thậm chí cũng không vượt tầm kiểm soát như người đời nghĩ.
Ngược lại thái độ của hầu tước Hận Thiên của huyết tộc đã lấy sự thật nói cho mọi người biết, mâu thuẫn giữa huyết tộc và Tiêu Chính Văn không phải không có đường cứu vãn.
Hơn nữa thái độ của Hận Thiên với Tiêu Chính Văn đã không còn đơn giản chỉ là hợp tác, quả thật là nói gì nghe nấy.
Nói cách khác, bây giờ Hận Thiên chỉ là một tên sai vặt của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đang ở cảnh giới nào chứ? Chỉ mới là Nhân Vương cấp năm thôi.
Hận Thiên ở cảnh giới nào, đó là cao thủ tuyệt thế Nhân Hoàng cấp hai.
Ngụ ý ở đây quá thâm sâu, vượt xa khỏi những gì mấy người này có thể đoán.
Nhưng mọi thứ xảy ra như đang tuyên bố với người đời một chuyện, phía sau Tiêu Chính Văn không phải không có chỗ dựa, mà là chỗ dựa của Tiêu Chính Văn quá mạnh, quá lớn, mạnh đến mức phải khiến họ quỳ xuống bái lạy, lớn đến mức họ không dám tưởng tượng.
Lúc này cho dù là Triệu Kế Hồng hay Thiên Hà Đạo Quân, hoặc Độ Ách Chân Quân, không chỉ khiếp sợ mặt mày trắng bệch mà trong lòng cũng có cảm giác hoảng sợ với Tiêu Chính Văn.
Đây là nỗi sợ với cái chết.
Tiêu Chính Văn chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định sự sống chết của đám người họ, có thể quyết định một tông môn có thể tồn tại hay không, đây là quyền tuyên án tuyệt đối.
Mà cái chết của Thiên Thần Tử cũng khiến cho bầu trời thế tục nở rộ màu sắc vô cùng lộng lẫy, chói mắt như pháo hoa trên bầu trời đêm.
Dường như tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn thấy rõ, vầng sáng chói lọi tối thượng của cảnh giới Nhân Hoàng mãi một lúc lâu vẫn chưa thể tan bớt đi.
Dường như các thế lực trên thế giới đều khiếp sợ nhìn về lên bầu trời, vầng sáng lộng lẫy, đẹp đẽ đó khiến lòng không thể bình tĩnh lại được.
Nhân Hoàng mất hẳn rồi!
Điều này như một lời cảnh cáo không lời, dù có là Nhân Hoàng cũng phải khiêm tốn, hạ thấp bản thân trong thế tục, nếu không sẽ sẽ bị hủy đi như thế.
Nhất là các thế lực đã chào đón cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về ở Âu Lục càng cảm thấy run sợ.
Một ngày trước đó, họ còn đang lên kế hoạch lấy cao thủ Nhân Hoàng làm nòng cốt đánh vào Hoa Quốc, giành lại vị trí đỉnh cao trên thế giới, cướp đoạt tất cả tiền tài của cải và hoan lạc của Hoa Quốc.
Nhưng tia sáng này lại khiến mọi ảo tưởng của họ đều bị tan vỡ.
Lúc này nhất là vài đế quốc xa xưa của Âu Lục và các nhà thống trị Mỹ Lục lòng đau như cắt.
Suy nghĩ tranh đoạt từ trước đến nay của họ, bây giờ lại không còn hiệu lực với Hoa Quốc nữa.
Mà người đạp lên đầu họ lại chỉ là đôi giày da kia của Tiêu Chính Văn.
Một người giẫm đạp lên đầu của tất cả mọi người ở Âu Lục và Mỹ Lục khiến họ liên tục không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nghe lời như một con chó ngoan ngoãn.
Nếu không chỉ cần người đàn ông như vị thần vung tay lên là cả một vùng trời sẽ không còn bất kỳ sinh linh nào tồn tại.
Họ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, họ rất muốn phản kháng lại, họ rất muốn…
Nhưng lúc này họ thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện đó, bởi vì suy nghĩ không thực tế đó có thể sẽ khiến cả đại lục biến thành nơi không người.
“Cảnh giới Nhân Hoàng thế mà lại chết ở Hoa Quốc”.
“Chín mươi phần trăm chuyện này có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn”.
“Tiêu Chính Văn! Hoa Quốc! Bọn họ… bắt nạt người khác quá đáng, thế mà lại yêu cầu chúng ta trả lại hết đồ cổ của Viên Minh Viên, khó ưa cực kỳ”.
Người đứng đầu thế lực lớn ở Âu Lục siết chặt nắm đấm, móng tay hắn đâm sâu vào da thịt.
“Haizz, tiền tài vốn dĩ chỉ là vật ngoài thân, nếu chết giống vị Nhân Hoàng kia thì để lại đống tài sản này có tác dụng gì?”
Một kỵ sĩ tay cầm thánh kiếm màu vàng thở dài.
Trong lâu đài Versailles, một người đàn ông tóc vàng mặc áo dài từ tốn đứng dậy nhìn về phía vầng sáng lộng lẫy đó, lộ ra vẻ mặt mất mát.
Đất nước của hắn đã không còn huy hoàng nữa, mọi thứ chỉ đều vì người đàn ông như vị thần ở Hoa Quốc kia.
Không lâu nữa, lâu đài Versailles sẽ trả lại tất cả đồ cổ của Hoa Quốc, hơn nữa hơn một nửa tài sản đều giao lại cho Hoa Quốc.
Số tài sản này cũng bị người kia phân phát cho tất cả người dân Hoa Quốc.
Hai trăm năm nay, người Âu Lục đều hút máu của người Hoa Quốc, cướp đoạt thức ăn lao động của người Hoa Quốc, nhưng từ giờ khắc này, họ phải trả cái giá đau đớn cho những gì mình từng làm trước kia.
Theo điều kiện hòa bình mà Thiên Tử Hoa Quốc đưa ra, mọi người ở cả Âu Lục và Mỹ Lục phải trích ra bảy mươi phần trăm tài sản của mình để nuôi người dân Hoa Quốc, nếu không đất nước sẽ không còn tồn tại.
Chương 1882: Quay về
Ngay trước đêm Âu Lục và Mỹ Lục chuẩn bị bắt tay với nhau chống lại Hoa Quốc thì Nhân Hoàng đã chết.
Vầng sáng này có nghĩa là Hoa Quốc đã hoàn toàn vực dậy, lần nữa trở thành con rồng lớn ở phương Đông, sẽ là sự tồn tại mà họ chỉ có thể ngước nhìn.
Vầng sáng này trông thì có vẻ vô thanh như lại làm cho giọng của người đàn ông kia vang vọng bên tai tất cả người ở Âu Lục và Mỹ Lục.
“Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc của một trăm năm trước nữa, cuối cùng mọi khổ sở mà người dân Hoa Quốc từng phải chịu đã được bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần. Nếu vi phạm hay phản đối thì đều bị giết”.
Liếc nhìn vầng sáng ở đường chân trời, Tiêu Chính Văn lại nhìn về hướng Long Kinh.
Đây là kế sách mà anh và Thiên Tử đã bày ra để uy hiếp những nước nhỏ, còn cái chết của Thiên Thần Tử chỉ là một hồi chuông cảnh báo cho các nước nhỏ.
Cho dù cường giả ngoài lãnh thổ có quay về hay không thì tôn nghiêm của Hoa Quốc cũng không thể tha cho sự khiêu khích, ý chỉ của Hoa Quốc không tha cho sự khinh nhờn.
Thu hồi tầm mắt rồi nhìn ba người trước mặt, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên lạnh nhạt nói: “Nếu các ông muốn bảo vệ mạng sống của mình thì chỉ có một con đường”.
“Giao tất cả hoa Tử Tiêu trong tông môn ra đây, nếu không cả tông môn đều bị tiêu diệt”.
Nghe anh nói thế, ba người còn lại đều thở dài, mặc dù hoa Tử Tiêu rất hiếm thấy ở thế tục nhưng lại không hiếm có với ngoài lãnh thổ.
Bất kỳ một tông môn có thế lực hơi lớn một chút đều có một lượng nhất định.
Nhưng mấy chữ diệt cả tông môn của Tiêu Chính Văn lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh.
Hôm nay Tiêu Chính Văn có thể nói tiêu diệt sạch tông môn của họ, thì sau này họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Tiêu Chính Văn.
Nỗi nhục nhã hôm nay cũng sẽ trở thành nỗi xấu hổ không bao giờ phai của họ, không còn cơ hội báo thù rửa nhục nữa?
Sự giãy giụa, vùng vẫy sâu trong thâm tâm ba người đều bị đè ép xuống, lúc này bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất.
“Bạch Chiến Sinh, hiện giờ ông đã nghĩ kỹ chưa? Trận chiến này ai thắng?”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Bạch Chiến Sinh sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã cúi người nói: “Cậu Tiêu… không không, vua Bắc Lương, như cậu đã nói, Hứa Văn Long đê hèn không biết xấu hổ, thủ đoạn bỉ ổi”.
“Đừng nói thắng, cậu ta còn chẳng có tư cách tham gia cuộc thi nữa là, thế nên dĩ nhiên… dĩ nhiên là Trương Lăng Phong, cậu Trương thắng rồi”.
Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cười gượng nói, nào còn khí thế kiêu ngạo lúc nãy nữa.
“Ồ? Tôi không mong ông Bạch nói mấy lời trái ngược lương tâm như thế”, Tiêu Chính Văn nhấp một hớp trà, nhàn nhã nói.
“Không không, đây là lời thật lòng từ tận tim gan tôi. Không giấu gì cậu, đám lưu manh nhà họ Khổng chẳng có bản lĩnh quái gì ngoài thủ đoạn bỉ ổi cả”.
“Trương Lăng Phong chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba đã đánh lại Nhân Vương cấp bốn, đây là chuyện mọi người đều thấy rõ, mọi người nói đúng không?”
Nói rồi Bạch Chiến Sinh vội vàng nhìn người võ tông bên dưới võ đài.
“Xí! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Vừa rồi còn làm trò mèo đó nữa mà?”
“Haizz, đúng mà mất mặt nhà họ Bạch quá!”
Đáp lại Bạch Chiến Sinh chỉ là tiếng xì xầm bên dưới võ đài.
Nghe được mấy lời mọi người nói, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng chịu thua thì ông ta còn có thể làm gì?
Nếu nói mất mặt thì đám người Triệu Kế Hồng thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đã bị vả bao nhiêu cái e là ngay cả bản thân họ cũng không đếm được, còn có người mất mặt hơn họ nữa sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Sinh chỉ đành cao giọng nói: “Các vị, tôi xin tuyên bố trận này Trương Lăng Phong – đại diện nhà họ Trương Thiên Sơn thắng”.
Nghe thấy kết quả này, người nhà họ Bạch đầu tiên là hoan hô, sau đó đồng loạt cúi người xuống với Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, vãn bối đại diện nhà họ Trương cảm ơn ơn nghĩa của anh Tiêu. Nhà họ Trương tôi chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng chuyện hôm nay, không quên ơn nghĩa. Nếu sau này anh cần gì thì nhà họ Trương tôi sẽ bất chấp gian nguy”.
Nói rồi Trương Lăng Phong quỳ một gối xuống chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Nghe thấy hai từ “vãn bối”, người võ tông ở bên dưới võ đài không khỏi đưa mắt nhìn, đây là con cháu của nhà họ Trương lần đầu tự xưng mình là vãn bối trước mặt Tiêu Chính Văn, đồng thời cũng thể hiện sự chịu thua hoàn toàn của nhà họ Trương, hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này một tia sáng màu trắng nhạt lướt qua con đường nối liền Âu Lục với ngoài lãnh thổ.
Một luồng khí tức cuồn cuộn lan ra từ con đường đó, một người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hoa Quốc, đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn chứa đầy sát khí.
Võ sĩ đứng đầu của gia tộc cổ nhà họ Ấn đã quay về thế tục rồi.
Chương 1883: Không thể sỉ nhục
Mặc dù trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng không cam tâm, thế nhưng cũng chỉ có thể tuỳ tiện tìm một cái cớ để lủi đi.
Vốn dĩ bọn họ đã tính toán hết tất cả, rõ ràng kết cục chắc chắn sẽ là giết chết Tiêu Chính Văn, kết quả lại tự chuốc lấy nhục nhã, hơn nữa còn bị Tiêu Chính Văn lừa cho một vố!
Nén giận thì không cần phải nói nhiều, thế nhưng vẫn tốt hơn là Thiên Thần Tử ngay cả tính mạng cũng phải để lại Thiên Sơn!
Đặc biệt là cái chết của Thiên Thần Tử lại đánh dấu cho sự khởi đầu của một thời đại, bất luận là các thế lực lớn ẩn mình rất sâu ở trong thế tục hay là ở vùng ngoài lãnh thổ thì đều bị kéo vào bên trong cuộc phân tranh có một không hai này!
Cuộc đấu tranh loạn thế lần này, quy mô e rằng sẽ không nhỏ hơn so với cuộc mưu sát Đế Tuấn vào mấy nghìn năm trước!
Có lẽ sẽ trở thành lần tranh đấu đại loạn trong thế gian lớn nhất kể từ sau trận chiến giữa các vị thần thời thượng cổ!
Vốn dĩ thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ đều ngây thơ cho rằng chỉ cần cử ra cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trở về thế tục thì sẽ có thể ổn định được cục diện trong thế tục, hơn nữa còn đoạt được quyền chủ đạo đối với thế tục.
Thế nhưng cái chết của Thiên Thần Tử lại khiến cho mộng tưởng của tất cả mọi người vụt tắt thêm lần nữa!
Mà kẻ đầu têu lần này lại chính là Tiêu Chính Văn – người từng bị thế lực các phương xem thường!
Ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng âm thầm phát giác được thế tục quá mức thâm sâu, thậm chí còn sâu không thể lường!
Đặc biệt là thủ đoạn của Tiêu Chính Văn càng khiến cho bọn họ xem thế là đủ!
Dù gì thì ân oán giữa nhà họ Trương và Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng đã nghe nói tới từ lâu, đôi bên có thể nói là nước lửa không thể dung hoà, thế nhưng chỉ thông qua trận chiến ở Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn lại thu phục được cả nhà họ Trương một cách quá ư dễ dàng!
Thủ đoạn biến địch thành bạn, không ngừng củng cố cho thế lực bản thân này của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy lão quái vật đã sống mấy trăm tới cả nghìn năm như bọn họ cũng phải thầm cảm thấy khâm phục!
Thế nhưng khiến cho bọn họ lo lắng nhất chính là quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và huyết tộc lại xảy ra chuyển biến kinh thiên động địa!
Sự xuất hiện của Hận Thiên tuyệt đối không thể chỉ là quyết định của một mình ông ta, thân là thành viên của huyết tộc, Hận Thiên căn bản không có gan, cũng không có quyền đại diện cho sự xuất hiện của huyết tộc!
Thế nhưng ông ta lại xuất hiện ở Thiên Sơn, điều này đại diện cho chuyện gì?
Rất có khả năng Tiêu Chính Văn đã âm thầm đạt được một loại thoả hiệp gì đó với huyết tộc, hoặc là vì một loại lợi ích chung gì đó, huyết tộc đã hoàn toàn đứng về phía Tiêu Chính Văn!
Đây là kết quả mà thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ không muốn nhìn thấy nhất!
Huyết tộc làm loạn thế tục, làm cho thế tục suy yếu mới càng phù hợp với lợi ích của họ, thế nhưng có hầu tước số một Hận Thiên của huyết tộc đích thân ra mặt, có thành viên huyết tộc nào dám làm loạn ở thế tục nữa đây?
Ít nhất, Hoa Quốc bên trong thế tục đã không còn chịu sự kiểm soát của bọn họ nữa rồi, ngoài ra võ tông bên trong Hoa Quốc cũng xuất hiện phân tách, rất nhiều người bắt đầu quay đầu ủng hộ Tiêu Chính Văn, đồng tâm đồng đức với giới chính trị, đây cũng là kết quả mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất!
Sau khi chạy khỏi Thiên Sơn, mấy người Triệu Kế Hồng lại tụ tập lại với nhau để cùng tới đỉnh Hoa Sơn!
“Tôi hận!”
Cùng với một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Triệu Kế Hồng, một tảng đá lớn cao vài mét nháy mắt đã hoá thành bột mịn!
“Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ông đây quyết không đội trời chung với mày!”
Thiên Hà Đạo Quân siết chặt tay thành nắm đấm, ngửa mặt gào lên.
“Cái tên Tiêu Chính Văn này tuyệt đối không được phép sống tiếp! Thủ đoạn và tâm địa của người này quá thâm sâu, sau này nhất định sẽ trở thành đại hoạ!”
Độ Ách Chân Quân híp mắt, nói với chất giọng vô cùng lạnh lùng.
Mặc dù ông ta luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhìn vào vẻ ngoài thì rõ ràng chính là một tấm gương đạo đức, mà ở sau lưng lại là kẻ làm đủ chuyện ác táng tận lương tâm!
Trên chặng đường tới Thiên Sơn, ông ta còn toan tính sau khi trừ khử Tiêu Chính Văn thì làm sao lừa được Khương Vy Nhan tới Hoa Sơn để làm nhục cho thoả!
Thế nhưng ông ta không thể ngờ được, cuối cùng lại bị Tiêu Chính Văn dẫn đại quân tới uy hiếp hết sức mạnh mẽ!
Vừa nghĩ tới hành vi của Tiêu Chính Văn hiện tại, Độ Ách Chân Quân chợt thấy rùng mình, nếu như không thể nhanh chóng trừ khử Tiêu Chính Văn thì ông ta chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ!
Đặc biệt là Tiêu Chính Văn khi trước còn tự tay tiêu diệt cả Hoa Sơn, mối hận máu thâm sâu này, ông ta càng không thể không phục!
Thế nhưng dù gì ai trong số họ cũng là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể bị Tiêu Chính Văn doạ sợ cơ chứ?
Đây chính là điều mà người ta gọi là “kẻ sĩ có thể giết chứ không thể sỉ nhục!”
Ở trên Thiên Sơn, ba người bọn họ có thể nói là đã mất hết thể diện, hàng chục nghìn người tận mắt chứng kiến bọn họ bị Tiêu Chính Văn cho ăn tát, thế nhưng ngay cả rắm cũng không dám đánh!
Bình luận facebook