• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (47 Viewers)

  • Chương 1790-1793

Chương 1790: Kỵ sĩ Thánh Điện

Sao Joseph và Hodar lại không biết về tài năng của Tiêu Chính Văn chứ?

Nhưng Tiêu Chính Văn càng tài giỏi thì càng phải tống khứ Tiêu Chính Văn càng sớm càng tốt!

Nếu không, để Tiêu Chính Văn ở thêm vài ngày nữa, nhất định sẽ trở thành nỗi lo lớn của bọn họ.

Hơn nữa, hai người bọn họ hợp lực chống lại Tiêu Chính Văn đã rất khó khăn. Tiêu Chính Văn của ngày hôm nay đã khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm, thậm chí họ phải thừa nhận rằng họ luôn đánh giá thấp Tiêu Chính Văn.

Nếu như bọn họ biết thực lực của đối phương mạnh như vậy, thì lúc mới trở lại giới thế tục, bọn họ đã đến Hoa Quốc giải quyết Tiêu Chính Văn luôn rồi.

Tiêu Chính Văn nào có cơ hội đột phá nữa chứ!

Nhưng bây giờ đã quá muộn, chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chiến đấu với Tiêu Chính Văn đến cùng.

Mặc dù thực lực của Tiêu Chính Văn rất đáng kinh ngạc, nhưng ít nhất theo bọn họ thấy, Tiêu Chính Văn vẫn là cao thủ có cấp bậc ngang với bọn họ, hai người bọn họ hợp lực lại thì việc giết Tiêu Chính Văn cũng không phải là quá khó.

Dù sao bọn họ cũng không phải chỉ có danh tiếng hão huyền. Lúc theo Napolil chinh chiến ở Âu Lục, bọn họ cũng đã gặp cường giả mạnh như Tiêu Chính Văn, nhưng người đó cũng đã bị hai người bọn họ giết.

Bây giờ chỉ cần lặp lại lịch sử một lần nữa là được.

Tiêu Chính Văn có tài năng trời cho thì sao chứ?

Một người không tuân thủ quy tắc thì nên bị loại bỏ khỏi dòng sông lịch sử.

Cho dù lãnh đạo cấp cao của Huyền Thiên Đạo Cung có hỏi, bọn họ cũng có hàng trăm lý do cho qua chuyện, dù sao chuyện Tiêu Chính Văn giết Arcelor cũng là thật, giết người nhà họ Lục cũng là thật!

Nếu thu nhận loại người này vào Huyền Thiên Đạo Cung thì cũng chỉ mang lại tai họa cho Huyền Thiên Đạo Cung mà thôi.

Hodar nâng kiếm lên rồi lại phóng xuống, Tiêu Chính Văn phải lui lại vài trước trước sự tấn công của Joseph và Hodar.

Nhưng ngay lúc Joseph và Hodar đang tự mãn thì Tiêu Chính Văn đột nhiên quay người, giết ngược lại hai người bọn họ.

“Bùm!”

Kiếm của Hodar còn chưa kịp rút lại, đã va chạm cùng con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn.

Khiến kiếm của Hodar bật ra. Theo ánh mắt của Tiêu Chính Văn, vô số sinh khí từ Âu Lục lại bay về phía Tiêu Chính văn, thậm chí còn tạo thành một vòng xoáy không khí màu trắng.

“Cậu thật to gan! Dám hết lần này tới lần khác tước đoạt tuổi thọ của người dân Âu Lục!”

Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ khác từ Âu Lục phóng lên.

Ngay sau đó, một ông lão tóc bạc, chân đạp ánh sáng, bay thẳng đến chân núi Arces.

Lại một vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu nữa công khai khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.

Thực ra, trong số những người trở lại giới thế tục lần này, không chỉ có Joseph và Hodar đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp sáu, mà còn có rất nhiều cao thủ của các gia tộc cổ Âu lục cũng có thực lực ngang ngửa bọn họ.

Chỉ là những gia tộc cổ kia đều có tính toán riêng của mình, bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ thực lực của mình khi chưa vào bước đường cùng.

Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhiều lần tước đoạt mạng sống của người dân Âu Lục, điều này khiến bọn họ không thể ngồi yên được nữa.

Vì người của gia tộc bọn họ đều đang ở Âu Lục, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trước khi bị Tiêu Chính Văn giết chết, tuổi thọ của tất cả người Âu Lục đều đã bị rút hết rồi.

Đây là điều mà không một gia tộc cổ nào có thể chấp nhận được.

Một thanh kiếm kỵ sĩ màu vàng cắt ngang bầu trời, tấn công về phía Tiêu Chính Văn.

“Bùm!”

Lúc này, Tiêu Chính Văn muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chống đỡ.

Mặt khác, Tiêu Chính Văn luôn phải đề phòng đòn tấn công dữ dội mà Joseph và Hodar có thể tung ra bất cứ lúc nào.

Joseph và Hodar quay đầu lại nhìn ông lão, khẽ cau mày nói: “Kỵ sĩ Thánh Điện?”

Ngay từ hàng trăm năm trước, kỵ sĩ Thánh Điện đã bị diệt sạch, nhưng thanh kiếm vàng trong tay ông lão này sẽ không biết nói dối.

Đóa là vũ khí tiêu chuẩn của các kỵ sĩ Thánh Điện, cũng chỉ có kỵ sĩ Thánh Điện mới dám dùng kiếm vàng.

Nghe nói năm đó có tổng cộng 81 vị kỵ sĩ Thánh Điện đã bị giết trong trận chiến với quân của Thành Vương Tư.

So với Joseph và Hodar, kỵ sĩ Thánh Điện mới là vị thần thật sự của Âu Lục. Nếu không có kỵ sĩ Thánh Điện thì có lẽ toàn bộ Âu Lục sẽ bị Thành Vương Tư chà đạp.

Vì vậy, bất kỳ vị kỵ sĩ Thánh Điện nào cũng mạnh hơn Joseph và Hodar. Giờ phút này, Tiêu Chính Văn với thực lực của Nhân Vương cấp năm, sẽ đấu với ba vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu.

Thấy tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho Tiêu Chính Văn, Trần Nguyệt Nhi lo lắng nhìn Khổng Thiên Tường nói: “Thế tử Khổng, chúng ta đều là người Hoa Quốc, lẽ nào anh không định ra tay sao?”

Trần Nguyệt Nhi vừa nói vừa rút kiếm ra, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

“Cô đang nói nhảm gì thế. Joseph và Hodar là loại người gì lẽ nào cô không biết sao? Đắc tội với bọn họ thì đừng nghĩ đến việc tiến vào Huyền Thiên Đạo Cung!”

“Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo anh ta trước rồi, nhưng anh ta vẫn ngoan cố chống lại cả Âu Lục, đây là do anh ta tự mình chuốc lấy!”

Khổng Thiên Tường chế nhạo, lạnh lùng đáp lại.

Bây giờ, hắn rất muốn Tiêu Chính Văn bị ba người kia xé thành trăm mảnh, sao hắn có thể can thiệp chứ!

“Khổng Thiên Tường, nhà họ khổng các anh luôn coi mình là người nhân từ, chính trực, có đạo đức. Chẳng lẽ đây là nhân từ và chính nghĩa, đây là đạo lý của anh sao?"

“Tiêu Chính Văn là người của Hoa Quốc chúng ta! Cho dù giữa chúng ta có thù hận lớn thì đó cũng là chuyện nội bộ Hoa Quốc! Còn bây giờ, chúng ta đang phải đối mặt với kẻ địch mạnh là Âu Lục!”

“Lúc này, ngay cả đứa trẻ cũng biết cái gì gọi là cùng chung mối thù!”

Tay cầm kiến của Trần Nguyệt Nhi khẽ run lên, nhưng một mình cô ta không thể thay đổi được tình hình hiện tại.

Thực lực của đối phương mạnh đến mức ai cũng có thể giết cô ta trong vòng ba chiêu.

“Cùng chung mối thù? Anh ta xứng sao?”

Lương Cảnh Long chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Loại người như anh ta nên nếm thử trái đắng! Tự mình cứu mình đi!”

“Hôm nay cho dù thế nào thì cũng không thể để anh ta sống sót rời khỏi đây, chúng ta hợp tác giết anh ta đi!”

Kỵ sĩ Thánh Điện vung thanh kiếm vàng trong tay rồi lao về phía Tiêu Chính Văn.

“Giết!”

Joseph và Hodar cũng gầm lớn, rồi tấn công Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Tiêu Chính Văn phải đối diện với kẻ địch từ ba phía, dường như chỉ có sức chống đỡ, chứ không có sức đánh trả.

Bên này, đòn tấn công của Joseph vừa bị đẩy lui, bên kia thanh kiếm vàng của kỵ sĩ Thánh Điện đã đánh tới, vừa thoát được một đòn chí mạng, chiêu thức của Hodar đã từ phía sau lao tới.

Có thể nói, trong ba người vây quanh Tiêu Chính Văn, không ai là người bình thường. Bọn họ đều là những người từng trải qua trăm trận đấu, thậm chí có người đã từng tham gia cuộc chiến chống lại kỵ binh sắt của Thành Vương Tư.

Dù là kinh nghiệm chiến đấu hay là phản ứng trên chiến trường thì đều vô cùng hoàn hảo.

Ngay cả đám thế tử Âu Lục đang quan sát bên dưới cũng xắn tay áo lên, muốn xông vào đánh thử.

“Tên họ Tiêu kia, cậu xong đời rồi, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói thì chúng tôi sẽ nghĩ đến chuyện để cậu chết toàn thây!”

Lúc Joseph lên tiếng, Tiêu Chính Văn lại bị Hodar và kỵ sĩ Thánh Điện hợp lục đánh lui.



“Chết tiệt! Tiêu Chính Văn chắc không còn sức chiến đấu nữa rồi. Cùng lúc đối đầu với ba kẻ địch mạnh, chắc anh ta sẽ không trụ được lâu!”

Trần Nguyệt Nhi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

Nhưng dù cô ta có lo lắng đến đâu thì cũng vô ích.

Khoảnh khắc này, trong phạm vi trăm kilomet, gió lớn nổi lên, ba luồng ánh sáng chói mắt cùng phóng về phía Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn bị áp chế, ngay cả việc chống đỡ cũng rất khó khăn.

“Tiêu Chính Văn, chịu chết đi!”

Nhìn thấy khí thế của Tiêu Chính Văn ngày càng yếu đi, mặt Joseph lộ vẻ đắc ý.

“Hừ, anh ta nhiều nhất có thể cầm cự thêm ba chiêu nữa, đây đã là cái kết ngông cuồng lắm rồi!”

Khổng Thiên Tường cười nói.

Lúc này, Tiêu Chính Văn giống như một con thỏ bị nhốt trong lồng, bị ba con sói đói vây quanh, cho dù mọc thêm hai cánh cũng không thể thoát chết.

“Các anh thật sự muốn trơ mắt nhìn đồng bào bị giết sao?”

Trần Nguyệt Nhi vội vàng nói, liều mạng hét lớn với Khổng Thiên Tường.

“Đồng bào? Cô điên rồi sao, đồng bào cái gì chứ! Bọn chúng chỉ là lũ kiến mà thôi! Loại người không biết trời cao đất dày như anh ta chết cũng đáng!”

“Kẻ nào dám chống lại nhà họ Khổng, kẻ nào dám cản chuyện lớn của nhà họ Khổng thì đều đáng chết! Không có ai là ngoại lệ!”

Khổng Thiên Tường giận dữ gầm lớn.
Chương 1791: Hôm nay buộc phải giết hắn

Tiếng hét của Khổng Thiên Tường gần như vang xa khắp cả Âu Lục và Hoa Quốc, mấy người Joseph đứng cách xa cả mấy chục dặm cũng có thể nghe thấy rất rõ!

“Ha ha ha!”

Joseph ngửa mặt cười lớn, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã nhìn thấy chưa, ngay cả người của Hoa Quốc cũng cho rằng cậu đáng chết!”

“Ngay cả tổ quốc của cậu cũng đang bài xích cậu, thậm chí bọn chúng còn muốn giết cậu hơn hả chúng tôi, đây chính là cái giá của sự ngông cuồng!”

“Ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu chôn chung cùng với người đã tử nạn của gia tộc Locke!”

“Thật sao? Các người phải nghĩ cho kỹ vào đấy!”

Cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lên tiếng.

Đánh tới bây giờ, Tiêu Chính Văn quả thực hơi mệt mỏi, thế nhưng vẫn chưa đến mức như Khổng Thiên Tường nói!

Có điều hành động và lời nói của mấy người Joseph quả thực cũng đã kích thích lửa giận trong lòng Tiêu Chính Văn!

Kể từ lúc ra tay, Tiêu Chính Văn vẫn luôn khắc chế, dẫu sao thì dãy núi Arces cũng cách Âu Lục gần hơn, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi quá nửa số tuổi thọ của tất cả người dân Âu Lục!

Thế nhưng, anh không làm như vậy chính là bởi vì không muốn liên luỵ tới người dân bình thường, dù là người dân Âu Lục hay là Hoa Quốc thì đều vô tội cả!

Thế nhưng những lời này của Joseph lại hoàn toàn chọc giận Tiêu Chính Văn!

Khiến cho anh không nhịn được mà nhớ tới hơn một trăm năm trước, các cường quốc của Âu Lục tấn công vào đô thành của Hoa Quốc, cướp bóc chém giết, không có chuyện ác gì là không làm!

Không sai, những kẻ tội đồ này đều đáng chết!

“Mấy người mở miệng ra là nói tôi cướp tuổi thọ của mấy người, thế nhưng mấy người có từng nghĩ hơn một trăm năm trước, mấy người từng phạm phải tội ác tày trời gì ở trên lãnh thổ Hoa Quốc hay không?”

“Đã có bao nhiêu người dân Hoa Quốc chết dưới lưỡi dao của mấy người rồi?”

Giọng nói lạnh tanh của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp bốn bề, giống như tiếng sấm từ trên chín tầng mây, truyền vào trong tai của mỗi người dân Âu Lục và Hoa Quốc!

“Hừ! Không gian của thế giới này có hạn, đương nhiên phải loại bỏ một bộ phận người thấp kém, giữ lại đủ không gian tồn tại cho người Âu Lục bọn tôi!”

“Giết người Hoa Quốc thì làm sao? Giết sạch hết thì có làm sao?”

Mấy người Joseph nhếch mép cười, hoàn toàn coi đám người Khổng Thiên Tường giống như không khí, kiêu ngạo hống hách!

“Nếu đã như vậy, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ thu hết tuổi thọ của người dân Âu Lục!”

Vừa nói, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, năm ngón tay khẽ cong lại!

“Soạt!”

Trên bầu trời Âu Lục đột nhiên xuất hiện một tầng mây màu trắng sữa, hơn nữa còn lao về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này, trên con phố lớn ở một nước nào đó tại Âu Lục, một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi vừa mua một chiếc hamburger, há miệng cắn một miếng!

“A! Răng của tôi…tay…tay của tôi…”

Chỉ trong nháy mắt, một thanh niên tuổi tác chỉ tầm hơn hai mươi đã biến thành một ông lão đang độ gần đất xa trời!

Không chỉ có răng của anh ta rụng xuống trong nháy mắt mà ngay cả trên mặt anh ta cũng xuất hiện chằng chịt những nếp nhăn.

Khoảnh khắc này, quá nửa số dân của Âu Lục già đi mấy chục tuổi chỉ trong chớp mắt!

Tuổi thọ của vô số người dường như bị hút cạn chỉ trong nháy mắt, trực tiếp biến thành cái xác khô ở trên đường.

Người dân của cả Âu Lục gần như lộ ra vẻ kinh ngạc cùng một lúc.

Bọn họ không thể ngờ được tuổi thọ của mình lại bị Tiêu Chính Văn hút đi hết chỉ trong khoảnh khắc!

Điều này rõ ràng không thể tưởng tượng nổi!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn căn bản sẽ không thương hại họ dù chỉ một chút, giống như việc mấy người Joseph sẽ không thương hại người dân Hoa Quốc vậy!

Nếu như không gian của thế giới này đã có hạn, vậy thì chỉ có thể là người Âu Lục nhượng lại càng nhiều không gian sinh tồn cho người dân Hoa Quốc!

Dù mấy người Joseph cũng đang ra tay ngăn cản, thế nhưng căn bản cũng chẳng thể làm gì được, vẫn có rất nhiều người không ngừng ngã xuống, không ngừng có số lượng lớn người dân bình thường già đi, thậm chí là bỏ mạng chỉ trong nháy mắt!

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, khí tức khắp người Tiêu Chính Văn lại thay đổi, vẻ mệt mỏi khí trước đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sức sống bừng bừng!

Tới khi mấy người Joseph quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn thêm lần nữa thì không khỏi kinh hoàng!

Khoảnh khắc này, khí thế của Tiêu Chính Văn cực kỳ mạnh mẽ, một luồng khí tức đáng sợ từ dưới chân anh lao thẳng lên chín tầng mây!

Thậm chí trên đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn còn hình thành nên một trụ sáng cực lớn vô cùng đáng sợ!

Khí tức ấy giống như thiên đế áp chế bốn phương, xông thẳng lên trời!

Một luồng khí tức cường đại vô địch vẫn đang trắng trợn hút hết sinh mạng của người dân Âu Lục!

Ngay cả những người đang đứng xem xung quanh cũng kinh hãi tới đổ mồ hôi lạnh!

“Chuyện này…chuyện này là kỳ tích mà!”

Ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng không dám tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn ban nãy còn trong tình cảnh bị bức ép tới đường cùng, chỉ trong nháy mắt đã bừng bừng sức sống, chuyện này rõ ràng không thể tin nổi!

Tiêu Chính Văn rốt cuộc còn bao nhiêu chiêu trò, bao nhiêu quân bài nữa đây!

Đừng nói Trần Nguyệt Nhi kinh ngạc không thôi, ngay cả kỵ sĩ Thánh Điện kia cũng dùng ánh mắt không dám tin để nhìn Tiêu Chính Văn!

Hắn đã từng giao đấu với tinh binh cường tướng dưới trướng Thành Vương Tư, dù là năng lực dưới thời kỳ đó thì cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn, cướp đoạt tuổi thọ của hàng trăm triệu người dân sau đó có thể bổ sung cho cơ thể chỉ trong nháy mắt!

“Chuyện này sao có thể?”

Cả người của kỵ sĩ Thánh Điện đều đờ ra tại chỗ, trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ.

Dưới ánh mắt không dám tin của mọi người, khí tức của Tiêu Chính Văn ngược lại còn dâng cao hơn một bậc so với lúc đầu, anh ngạo nghễ đứng giữa hư không, rõ ràng giống như thần vương giáng thế!

Khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thay đổi nhận biết của bọn họ!

Trên mặt hai người Đông Phương Tuyết Ngưng và Trương Lăng Phong cũng lộ ra một nụ cười khổ, xem ra sự lo lắng khi trước của bọn họ là dư thừa rồi, con át chủ bài của Tiêu Chính Văn thực sự quá nhiều!

Cũng chỉ có loại người như Tiêu Chính Văn mới là thiên tài thực thụ!

Khổng Thiên Tường dùng cặp mắt phun ra lửa để nhìn Tiêu Chính Văn, ngọn lửa đố kỵ trong lòng đã vượt quá khả năng biểu đạt của ngôn từ rồi.

Ba người Joseph và Hodar sau khoảng thời gian ngắn kinh ngạc thì trên mặt cũng đồng loạt lộ ra vẻ phẫn nộ!

Mọi hành vi bây giờ của Tiêu Chính Văn tương đương với việc thẳng tay huỷ hoại tiền đồ của cả Âu Lục, thậm chí so với việc Âu Lục giết vào đô thành của Hoa Quốc năm đó thì cũng chẳng hề kém cạnh!

Mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu, bởi vì trong vòng một năm kể từ khi tuổi thọ bị rút cạn, Âu Lục vẫn sẽ có rất nhiều người vì thế mà chết đi, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người phải chết, ngay cả bọn họ cũng chẳng thể tính toán được!

Lúc này, Joseph thật sự thấy hơi hối hận rồi, bọn họ không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại chém giết quả quyết tới như vậy!

Nếu như không phải vì bọn họ quá khinh người, để cho gia tộc Locke thực hiện cam kết khi trước thì hôm nay sao có thể xảy ra cảnh tượng có tính bi kịch tới như vậy!

Sớm biết Tiêu Chính Văn có năng lực hút đi tuổi thọ của tất cả người dân Âu Lục thì làm gì có chuyện bọn họ dám chọc tới người này?

Thế nhưng chuyện tới nước này, có nói gì thì cũng đều muộn rồi!

Tiêu Chính Văn làm thế nào đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là kết quả đã chẳng thể thay đổi được nữa rồi!

Càng nghĩ, ba người càng tức giận hơn, lúc này, sát ý trong mắt bọn họ đã cực kỳ nồng đậm rồi!

“Bây giờ duy chỉ có giết hắn, trả lại hết toàn bộ số tuổi thọ mà hắn đã chiếm lấy cho Âu Lục thì mới có thể bảo vệ được cho tương lai của mảnh đất này! Nếu không chúng ta sẽ trở thành tội nhân của cả Âu Lục mất!”

Kỵ sĩ Thánh Điện trợn tròn hai mắt, đôi mắt giống như điện quang nhìn thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Thanh kiếm màu vàng trong tay hắn loé lên những tia sáng màu vàng vô cùng chói mắt, giống như trên bầu trời giáng xuống một tia sét màu vàng vậy!

“Mảnh đất Âu Lục của bọn tôi trải qua mấy nghìn năm khổ cực mới có được thành tựu như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể bị huỷ diệt trong tay cậu được!”

“Bất luận cậu là ai thì cũng phải trả cái giá bằng chính tính mạng cho những việc mà cậu đã làm!”

Joseph nghiến răng, phẫn nộ gầm lên.

Lúc này, sát ý cuộn trào trong đôi mắt hắn, trong hư không ngập tràn mùi vị giết chóc tiêu điều!

Thanh kiếm dài trong tay ông ta giống như một góc của trời xanh, ánh sáng bất tận cứ thế lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Khoảnh khắc này, mang theo uy thế long trời lở đất, một nhát kiếm có thể khiến cho bầu trời tách làm đôi!

Thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã mất đi sự nhẫn nại, khí tức màu tím trong tay cứ thế bộc phát ra, trước đây anh vẫn luôn ẩn giấu thực lực thật sự của bản thân!

Có thể nói, từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn vẫn chưa sử dụng uy lực của nguyên khí, mục đích chính là để thăm dò thực lực thật sự của bọn họ mà thôi!

Thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã quá hiểu về thực lực của mấy người Joseph rồi, nào có chuyện anh sẽ nương tay với mấy người bọn họ?

Mặc dù nhát kiếm này của hắn dường như chấn động của vạn cổ, còn mang theo uy thế xé tan trời đất, thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ tuỳ ý vung cánh tay lên!

Một tia sáng màu tím nhạt trực tiếp xé toang hư không!

“Ầm!”

Hai cỗ sức mạnh hết sức tinh thuần lao thẳng vào nhau!
Chương 1792: Sơ hở

Thật ra theo lý với tuổi của Joseph, cho dù xét từ phương diện nào cũng đều vượt xa Tiêu Chính Văn.

Điều này so ra thì hai cao thủ võ lâm so về nội lực, tuổi càng lớn, nội lực cũng càng thâm hậu mới đúng.

Nhưng tiếc là nội lực của hai người lại không cùng một đẳng cấp.

Cái này giống như sự cách biệt giữa bom nguyên tử và bom khinh khí, dù có một lượng bằng nhau thì uy lực của bom khinh khí cũng mạnh hơn.

Khi hai luồng sức mạnh tinh khiết va chạm vào nhau, ánh sáng màu tím nhạt Tiêu Chính Văn vung ra đánh vỡ kiếm khí của Joseph dễ như trở bàn tay.

Thấy đòn tấn công của Joseph không những không thể khiến Tiêu Chính Văn bị thương mà ngược lại còn bị Tiêu Chính Văn đánh trả.

Hodar vội vàng sử dụng sức mạnh tinh tú như nắm chặt ngân hà trong tay.

Nhưng ngân hà trong tay ông ta vẫn chưa thể đánh trúng Tiêu Chính Văn đã bị luồng khí màu tím đánh nát.

Sau một tiếng rồng gầm đầy mạnh mẽ, một con rồng nhỏ màu tím bỗng bay ra từ trong tay áo Tiêu Chính Văn.

Lúc đầu con rồng nhỏ đó dài chưa đến một tấc, nhưng sau khi bay ra từ trong tay áo Tiêu Chính Văn thì đã dài hơn, chỉ thoáng chốc đã trở thành con rồng cực lớn dài khoảng một trăm mét.

Chỉ thấy con rồng lớn màu tím, thậm chí từng cái vảy trên người đều sống động như thật, toàn thân rồng vừa mạnh mẽ vừa có lực kèm theo tiếng rồng gầm, đâm thẳng vào ngân hà.

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn vô cùng mạnh mẽ như Vạn Cổ Thần Vương kiêu ngạo đứng trên cao nhìn xuống.

Thấy đám người Khổng Thiên Tường ở bên cạnh hoảng hồn, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra.

“Hắn… hắn không giống một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm gì cả, sức… sức chiến đấu này không phải là thứ Nhân Vương cấp năm có thể đạt được”.

Khổng Thiên Tường kinh hoàng nói.

Vì đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn quả thật đã phá vỡ nhận thức trước giờ của họ về cảnh giới Nhân Vương cấp năm, đó đã không phải là biến hóa thần long nữa mà là nuôi dưỡng rồng thật.

Đây là đang sáng tạo chủng loài động vật sao?

Rõ ràng con rồng lớn màu tím đó không phải là sinh vật có thể tồn tại trên trái đất này.

Hơn nữa vảy rồng chân thật như thế, từng hơi thở thi thoảng còn thở ra long tức màu tím, nào có đơn giản là ảo ảnh chứ?

“Lẽ nào chúng ta thật sự đã xem thường anh ta rồi sao?”

Hàn Hương Nhi cảm thấy không cam lòng nghiến răng nói.

Thực lực mà Tiêu Chính Văn đã thể hiện trong đòn tấn công này đã vượt xa nhận thức của Hàn Hương Nhi.

Cho dù có thế nào cô ta cũng không thể tưởng tượng được một người lớn lên trong thế tục như Tiêu Chính Văn lại có sức chiến đấu đáng kinh ngạc như thế.

Dù cô ta xuất thân từ Bát Cảnh Cung, thậm chí từng thấy rất nhiều đại tài cao nhân, nhưng phong thái kiêu ngạo nhìn đời của Tiêu Chính Văn vẫn khiến cô ta cảm thấy khá ngạc nhiên.

“Ầm!”

Ngay khi ngân hà trong tay Hodar và con rồng cực lớn màu tím va chạm vào nhau thì nổ tung hoàn toàn, hóa thành vô số những giọt ánh sáng lấp lánh rơi xuống.

Lực phản của cú đánh này mang lại cho Hodar không kém gì cú sốc mà Hàn Hương Nhi cảm thấy.

Thứ ông ta dùng là một loại trận pháp bí mật mà những người đời trước của Âu Lục truyền lại.

Thậm chí năm đó Napolil đã ngăn được sự truy đuổi của nước Hùng bằng trận pháp này mới bảo toàn được tính mạng.

Năm đó vị đại tài của nước Hùng đó mạnh đến mức nào?

Ở một bên khác, kiếm khí của Joseph bị ánh sáng màu tím kia đánh vỡ, nhưng ánh sáng màu tím đó lại vẫn duy trì được uy lực không hề giảm sút, đập mạnh vào ngực ông ta.

“Phụt!”

Joseph nôn ra một ngụm máu, cả người văng ra đằng sau.

“Mau! Nhanh giết cậu ta! Không thể để cậu ta có cơ hội nghỉ ngơi”.

Hodar mặc kệ mọi thứ lớn giọng hét lên với kỵ sĩ Thánh Điện.

Cùng lúc đó ông ta bước ra đi đến phía sau Tiêu Chính Văn giơ nắm đấm lên đánh vào sau lưng Tiêu Chính Văn.

Điều mà ông ta đang đợi chính là cơ hội này.

Ra tay quá đà với cao thủ, dù chỉ là một sơ suất nhỏ trong tích tắc cũng đủ lấy mạng rồi.

Huống gì vừa rồi Tiêu Chính Văn đã để lộ sơ hở cực lớn để đánh Joseph bị thương?

“Ầm!”

Cùng lúc đó kỵ sĩ Thánh Điện cũng ra tay, thanh kiếm dài màu vàng đâm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.

Một kiếm đó có khí thế quét ngang bầu trời giống như từ trên trời rơi xuống, thế như phá tre.
Chương 1793: Bỏ chạy

Thấy thanh kiếm dài đó sắp đâm đến trước ngực, Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý giơ tay lên, sau đó lấy hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm.

Ánh sáng màu vàng chói mắt lưu động trong hư không, uy thế mạnh mẽ bị Tiêu Chính Văn hóa giải.

Sức mạnh vốn dĩ có thể hủy diệt trời đất lại biến mất không còn tồn tại chỉ trong tích tắc.

“Không! Không thể nào! Cậu… sao cậu có thể làm được…”

Kỵ sĩ Thánh Điện sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn.

Mặc dù đòn tấn công này của hắn chưa chắc có thể lấy mạng Tiêu Chính Văn, nhưng chắc chắn không thể bị anh hóa giải dễ dàng như thế.

“Không thể? Trên thế giới này có quá nhiều thứ anh không thể giải thích được”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, thanh kiếm dài đó đâm thẳng về phía Hodar đang ở phía sau.

Lúc này ba người đã không muốn nghĩ quá nhiều nữa.

Hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn thấp hơn họ một tầng cảnh giới, nhưng có thể khiến bọn họ xoay mòng mòng, nếu cho thêm thời gian, còn ai có thể làm gì được cậu ta?

Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt tai họa đau đầu Tiêu Chính Văn này.

Nhưng vừa rồi Hodar vẫn còn nắm chắc phần thắng, vẫn chưa thể đánh trúng vào phía sau Tiêu Chính Văn thì bỗng bị một thanh kiếm dài màu vàng đâm đến.

“Xoẹt!”

Một luồng sáng vàng phản chiếu vào mắt ông ta, Hodar nghiêng người sang một bên theo bản năng, mặc dù tránh được nguy hiểm, nhưng đầu vai trái lại bị cắt một đường khá sâu, có thể nhìn thấy xương.

Máu chảy ra, đau đến mức Hodar phải kêu oai oái, cơ thể văng ngược về sau.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Joseph cắn vỡ ngón tay giữa, sau đó một luồng mảng sao sáu cánh trực tiếp rơi xuống, như thể một tấm lưới lớn bao lấy Tiêu Chính Văn vào trong đó.

Lúc này tất cả mọi người đều không còn để ý đến mấy chi tiết đó nữa, trận chiến này quả thật quá mức đặc sắc, có thể cả đời họ cũng không có cơ hội học hỏi nhiều như vậy.

Thấy một mình Tiêu Chính Văn đối mặt với sự bao vây tấn công của ba người Joseph nhưng lại có thể ứng phó một cách tự nhiên, thậm chí còn liên tục làm hai người bị thương.

Một chút cảm giác ưu việt vẫn còn sót lại của các thế tử cũng dần bị giẫm đạp vỡ thành từng mảnh.

Đám người Joseph cũng càng đánh càng hoảng hốt, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã vượt xa nhận thức của họ.

Lúc này ngay cả kỵ sĩ Thánh Điện cũng bị đánh đến mức đẫm máu.

“Vút!”

Tiêu Chính Văn lại đánh một cú trúng ngực Hodar khiến Hodar văng ra xa mấy chục mét, thậm chí ngọn núi nhỏ phía sau anh cũng bị anh đánh thành đống gạch vụn.

Lúc này phần áo giáp trước ngực của hắn cũng trở nên nát bấy, nào còn nửa phần khí thế lúc nãy?

“Chẳng phải các ông nói muốn giết tôi sao? Đây này! Ba người các ông bắt tay với nhau thì thế nào! Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi tiễn các ông một đoạn”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn quay người tung ra một cú đấm đánh thẳng vào bụng của kỵ sĩ Thánh Điện khiến hắn bị thương khá nặng.

“Chạy mau!”

Joseph là người đầu tiên nhận ra rõ hiện thực, với thực lực của ba người không thể giết được Tiêu Chính Văn, chỉ có thể bị cậu ta giết ngược lại.

“Chạy? Các ông đừng hòng thoát”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn sải bước đi đến.

Joseph vừa chạy chưa đến nửa cây số, phía sau nổi lên trận gió lớn khiến ông ta hoảng sợ vội vàng né người sang, rồi chạy thẳng về hướng của Huyền Thiên Đạo Cung.

Chỉ cần vào được trong Huyền Thiên Đạo Cung thì sẽ được Vân Hà Trận bảo vệ, dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh thế nào cũng không thể làm được gì.

Hodar và kỵ sĩ Thánh Điện cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, ngay lập tức chạy về hướng Huyền Thiên Đạo Cung.

Lúc này thể diện gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần còn sống mới có mặt mũi để nói chuyện.

Chỉ thoáng chốc, ba người đã biến thành một luồng sáng lao vào trong Huyền Thiên Đạo Cung.

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh thấm ướt cả người khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiêu Chính Văn thế mà lại đánh cho đám người Joseph bỏ chạy?

Điều này quả thật là mạnh đến mức biến thái.

Quan trọng nhất là cho đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn không hề bị thương gì, nhưng đám người Joseph lại vô cùng thê thảm.

Ngay cả Khổng Thiên Tường trước đó vẫn luôn tự cho là mình có năng lực hơn người cũng đổi sắc nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, thậm chí không nói được một câu nào.

Bởi vì với thực lực mà Tiêu Chính Văn thể hiện thì muốn giết hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

“Thảo nào trước giờ anh Tiêu chưa từng xem Huyền Thiên Đạo Cung ra gì, với thực lực của anh ta, Huyền Thiên Đạo Cung không chứa nổi nhân vật lớn như thế này”.

Mấy thế tử trước đó từng mời rượu Tiêu Chính Văn thở dài nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom