Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1757-1761
Chương 1757: Lời mời
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói: “Có nghĩa là lần này các người muốn chiếm hết vị trí trong Huyền Thiên Đạo Cung?”
Trần Nguyệt Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cho dù là vậy, Hoa Quốc cũng không chiếm hết vị trí, dù sao mọi thứ đều phải dựa vào thực lực”.
“Một thời gian trước, tại sao lại có nhiều thế tử Âu Lục vào thánh vực để tranh đoạt vận khí Âu Lục đến vậy, thực ra cũng có liên quan mật thiết đến Huyền Thiên Đạo Cung!”
“Đại hội Thiên Đạo thực ra là một quá trình rèn luyện và rửa tội. Bất cứ ai tham gia đại hội Thiên Đạo thì khả giác ngộ sẽ càng phát triển nhanh!”
“Đối với những người như chúng ta, chắc ai cũng biết cảnh giới không là gì so với khả năng giác ngộ! Có một số người, chỉ cần khả năng giác ngộ đủ cao thì cho dù cảnh giới thấp đến đâu, họ cũng có thể đánh gục cao thủ có cảnh giới cao hơn mình!”
Như Trần Nguyệt Nhi đã nói, những người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ đã không cần thiết phải theo đuổi cảnh giới nữa.
Từ Nhân Vương trở lên đến cảnh giới Nhân Hoàng, có rất nhiều cường giả cảnh giới Nhân Vương vì không đủ khả năng giác ngộ, cho nên sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng sẽ rất khó tiến vào cảnh giới.
Vì vậy, bọn họ phải đặt đặt nền móng vững chắc cho tương lai, mới có thể nhanh chóng đột phá và tiến vào cảnh giới tiếp theo dưới sự trợ giúp của tông môn hoặc thế gia.
Trên con đường này, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người bị chặn ở ngoài.
“Mà lần này, không chỉ những người đã sống ở vùng ngoài lãnh thổ lâu năm như chúng tôi có thể nhận được cơ hội thăng cấp, mà những người trưởng thành trong giới thế tục như anh Tiêu cũng có thể có được cơ hội tương tự!”
“Vì vậy, tôi nghĩ, với tài năng của anh Tiêu, nếu không tham gia thì thật đáng tiếc!”
Trần Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.
Lời này của cô ta không có ý khen ngợi qua loa mà cảm thấy rằng có sự tham gia của Tiêu Chính Văn, cơ hội chiến thắng của Hoa Quốc sẽ càng nhiều hơn.
Xét cho cùng, Tiêu Chính Văn cũng là một chàng trai trong giới thế tục không môn phái, tuổi còn trẻ nhưng đã lập được thành tích như ngày hôm nay, chỉ xét về khả năng giác ngộ, chắc chắn đã là người giỏi nhất trong số bọn họ.
Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu liếc nhìn Trần Nguyệt Nhi, không tiếp lời cô ta, mà thờ ơ nói: “Nếu các cô đã trở lại giới thế tục thì phải tuân thủ pháp luật Hoa Quốc!”
“Cho dù cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ trở về hay là người dân Hoa Quốc thì đều phải nghe theo pháp luật!”
Hiện nay, mọi nơi trên thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn, chỉ có Hoa Quốc vẫn như trước, Tiêu Chính Văn đương nhiên không muốn Hoa Quốc rơi vào hỗn loạn.
Nếu không, người chịu thiệt thòi chính là người dân Hoa Quốc.
Ở gò đất Côn Luân ngày càng xảy ra nhiều dị tượng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy cấp bách.
Phải nhanh chóng giác ngộ được chân lý của nguyên khí, đồng thời nhanh chóng đột phá lên Nhân Vương cấp năm mới được.
Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn đã nắm vững được trận pháp không gian, lại có tim rồng bảo vệ, nhưng dù sao đâu cũng là ngoại lực, nếu kém đối phương cảnh giới lớn thì ngoại những không đáng nhắc tới.
Tuy giác ngộ vô cùng quan trọng, nhưng nó cũng có một điều kiện tiên quyết quan trọng, đó là không thể quá thua kém đối phương.
Cho dù đối phương chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng có thể dễ dàng giết chết Tiêu Chính Văn.
Cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng không hiểu được chân khí là gì.
Tình hình hiện tại cũng nhắc nhở Tiêu Chính Văn, với sự trở lại của một số lượng lớn cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ không lâu nữa, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sẽ xuất hiện trong giới thế tục.
Đến lúc đó, với thực lực hiện tại của anh, chắc chắn không đủ sức chiến đấu.
“Anh Tiêu, hy vọng hai ngày sau, tôi có thể gặp anh trong buổi tiệc!”
Trần Nguyệt Nhi chân thành mời một lần nữa.
“Ừ, tôi nhất định sẽ đến đó!”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
Cho dù Tiêu Chính Văn có thù hận gì với Trương Thế Tuấn hay không thì ít nhất Trần Nguyệt Nhi cũng chưa từng vượt qua ranh giới.
Tiêu Chính Văn không có lý do gì để từ chối.
Sau khi nhìn Trần Nguyệt Nhi rời đi, Tiêu chính Văn mới bảo Long Ngao nhanh chóng xây dựng lại cứ điểm của Điện Thần Long, còn anh nhanh chóng trở về tổng bộ Hắc Băng Đài.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn an toàn trở về, Tần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Tiêu, lần này rất nhiều thế gia vùng ngoài lãnh thổ phái cao thủ trở lại giới thế tục, không phải là...”
“Không!”
Chương 1758: Dự tiệc
Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời nói: “Bọn họ đến vì Huyền Thiên Đạo Cung!”
Nghe vậy, Tần Vũ mới cảm thấy yên lòng.
Nếu đám người này đang cố làm loạn giới thế tục thì phiền phức to.
Suy cho cùng, dù Tiêu Chính Văn có thực lực đến đâu, cũng không thể xử lý hết được. Đến lúc đó, người chịu khổ sẽ là hàng ngàn vạn người dân Hoa Quốc.
Ba ngày sau, Trần Nguyệt Nhi quả nhiên đích thân phái người đến đón tiếp Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vui vẻ đến chỗ hẹn, còn gọi cả Long Hình và Long Nguyệt đi cùng.
Đối với hai người họ, điều cần thiết nhất lúc này không phải là nhanh chóng đột phá, mà là mở rộng tầm hiểu biết.
Ngược lại, vào lúc này, Long Ngao nên đột phá lên Nhân Vương cấp hai càng nhanh càng tốt, để đuổi kịp tiến bộ của Long Nguyệt và Long Hình.
“Anh Tiêu, địa điểm gặp mặt lần này là trên đỉnh Thái Sơn, cách Thiên Sơn không xa!”
Người tới đón Tiêu Chính Văn là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp một, tên Quách Khai.
Năm năm trước, lần đầu tiên anh ta nghe thấy tên Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, thậm chí ngay cả cảnh giới Thiên Thần cũng là điều Tiêu Chính Văn không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, khi anh ta gặp lại Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ Nhân Vương cấp bốn, so với Tiêu Chính Văn, Quách Khai cảm thấy mình vô cùng kém cỏi.
Chỉ chưa đầy năm năm, Tiêu Chính Văn đã có thể xem thường đám thế tử của những thế gia lớn.
Còn anh ta thì sao?
Anh ta vẫn là cảnh giới Nhân Vương cấp một, không có chút tiến bộ nào!
Ngay cả hai người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng mạnh hơn anh ta một bậc.
Dọc đường đi, tâm trạng của Quách Khai vô cùng phức tạp, mãi đến khi đến chân núi Thái Sơn, Quách Khai mới chỉ lên đỉnh núi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến nơi rồi!”
Lúc này, bao quanh Thái Sơn là mây mù bay lượn, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh ở trần gian.
Cả bốn người men theo con đường nhỏ quanh co, một lúc sau thì đến bục đài rộng lớn trên đỉnh núi.
Phía trước bục đài có hai người đàn ông trung niên.
Một trong số họ là cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở lại lần này.
Khí tức người này tỏa ra cho thấy người này có tu vi Nhân Vương cấp ba.
Nếu là mấy tháng trước, với thực lực hiện tại của ông ta, chắc chắn sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể canh giữ cửa núi ở đây.
“Có thiệp mời không?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói.
Buổi tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tham gia, ngay cả chưởng giáo đại diện cho năm đại danh sơn cũng không đủ tư cách tham gia.
Mà Tiêu Chính Văn lại quá trẻ, một tiểu bối trong giới thế tục như anh càng không có tư cách tham gia.
“Hai vị, anh Tiêu là khách do cô Trần đặc biệt mời tới, mong hai vị tạo điều kiện!”
Quách Khai bước lên mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên chế nhạo.
Ngay từ đầu, ông ta đã thấy đám người Tiêu Chính Văn không tầm thường.
Nhưng buổi tiệc hôm nay, chỉ những thế tử vùng ngoài lãnh thổ mới có tư cách tham gia, bất kể là ai cũng phải xuất trình thư mời rồi mới được vào.
Điều này là để đề phòng đám tiểu bối trong giới thế tục lợi dụng sơ hở nghe lỏm những thông tin nội bộ không nên nghe.
“Thực xin lỗi, cho dù là khách do ai mời đến thì đều phải có thiệp mời, nếu không, cho dù là Thiên Tử thì cũng không được vào!”
Người đàn ông trung niên nói, rồi nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ chế nhạo.
“Tôi chưa từng cần thiệp lời khi tham gia những bữa tiệc như thế này!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Cái gì? Không cần thiệp mời?”
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, chỉ cần là ở lãnh thổ Hoa Quốc, tôi đều có thể tự do ra vào!”
Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.
“Cái gì? Lẽ nào cậu... cậu là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền lùi lại vài bước.
Người dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngoài Tiêu Chính Văn vừa giết Trương Tử Tuấn ra thì không còn ai khác.
Từ sau khi Trương Tử Tuấn chết dưới tay Tiêu Chính Văn ba ngày trước, danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp nơi.
“Chính là bản soái!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
“À... Cậu Tiêu, mời cậu vào trong!”
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đưa tay mời.
Ngay cả Nhân Vương cấp năm như Trương Tử Tuấn đều không chịu nổi cú đấm của Tiêu Chính Văn, huống chi là bọn họ?
Còn dám yêu cầu Tiêu Chính Văn đưa thiệp mời, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa!
“Cậu Tiêu, mời đi bên này!”
Một người đàn ông trung niên khác vội vàng bước sang một bên, nhường đường cho Tiêu Chính Văn.
Chương 1759: Nhiều không đếm xuể
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Khai không khỏi gượng cười.
Sau đó anh ta đưa đám người Tiêu Chính Văn đến thẳng bữa tiệc.
Chỉ thấy sân thượng trên đỉnh Thái Sơn, hào quang muôn hình vạn trạng vô cùng chói mắt, lộng lẫy không gì sánh được.
Hai người Long Nguyệt và Long Hình không khỏi tò mò nhìn vào trong sân.
"Đó là tia sáng phát ra từ một số thần binh lợi khí!"
Quách Khai giải thích cho Long Nguyệt và Long Hình.
Trên thực tế ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có những đại tộc thế gia lớn này mới có loại bảo vật như vậy, mà những thế lực nhỏ, môn phái nhỏ cũng trăm năm mới gặp một lần.
Thần binh mà mấy môn phái nhỏ ấy tìm được và truyền lại cũng chỉ có thể là những thứ sứt mẻ, những thần binh lợi khí được bảo vệ một cách hoàn hảo như vậy, môn phái nhỏ hoàn toàn không thể giấu được.
Đây chính là cái gọi là dân thường vô tội nhưng trên người có ngọc thì có tội.
Từng có một môn phái nhỏ tên là Thiên Ngưỡng Tông ở vùng ngoài lãnh thổ, có được thanh kiếm Thất Thái Hà Quang, cuối cùng vì thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này mà toàn bộ Thiên Ngưỡng Tông đã bị giết chết, đến người cuối cùng cũng không bảo vệ được thanh kiếm này!
Vì vậy, bất kỳ ai có thể mang theo thần binh bên mình đều nhân vật trọng yếu trong các thế lực lớn, người bình thường đến nhìn một cái cũng là việc khó như lên trời.
"Lần này có người đặc biệt mang thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đến, lát nữa sẽ cho mọi người xem. Nghe nói lúc đó có mấy môn phái vì thanh kiếm này mà bị tiêu diệt. Cho đến tận ngày nay, thanh kiếm này vẫn luôn bị coi là điềm chẳng lành!"
Quách Khai nói với vẻ phức tạp.
"Kiếm Thất Thái Hà Quang?"
Long Nguyệt buồn bực nhíu mày.
Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, đến mức khiến cho mấy môn phái bị diệt sao?
"Đây là một bảo khí, nghe nói đến cả ánh sáng phát ra từ thân thanh kiếm này cũng có thể giết người...”
Quách Khai nói được một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.
"Thực ra, thanh kiếm Thất Thái Hà Quang không có thân kiếm, thanh kiếm này chỉ là một chùm sáng song song, vì vậy lực uy hiếp vô cùng lớn, thậm chí hoàn toàn không thể ngăn cản, đây mới thật sự là chỗ huyền ảo của nó”.
Một người đàn ông mặc đồ trắng trong đó vừa đi vừa giải thích.
Tuy nhiên, khi quay lại nhìn những người xung quanh, ánh mắt hắn lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người Tiêu Chính Văn, sự kiêu ngạo trong vẻ mặt của hắn càng tăng lên vài phần.
Dù sao tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Quách Khai, đều mặc áo dài, chỉ có đám người Tiêu Chính Văn mặc quần áo hiện đại, trông rất chướng mắt.
Đặc biệt là những người này, có ai không đến từ những gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ chứ?
Họ luôn khinh thường và coi rẻ đám người hiện đại trong thế tục!
Hơn nữa những gì Long Nguyệt và Long Hình vừa nói, đều khiến cho bọn họ xem thường.
Thanh kiếm Thất Thái Hà Quang ở vùng ngoài lãnh thổ có thể nói là người người đều biết, nhưng Long Nguyệt và Long Hình lại không biết gì về nó, trong mắt người đàn ông áo trắng, Long Nguyệt và Long Hình chính là hai kẻ nhà quê!
"Tại hạ Quách Khai, bái kiến các vị thế tử!"
Quách Khai nói rồi, cúi thấp người trước đám người đang từ sau lưng đi tới
Người đàn ông mặc áo trắng đi đầu chỉ nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt đầy vẻ khinh thường, quay người bước đi mà không thèm chào hỏi.
Dù sao bọn họ đều cho rằng, Quách Khai chỉ là một người hầu của nhà họ Trần, anh ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với mấy người thế tử bọn họ.
Về phần đám người Tiêu Chính Văn, lại càng không thể lọt vào mắt thần của bọn họ cả.
Thế gia đại tộc ở vùng ngoài lãnh thổ đều cho rằng, người ở thế tục ai ai cũng rẻ mạt như sâu bọ, chào hỏi với người thế tục chính là một sự nhục nhã với bọn họ!
"Người đàn ông mặc áo trắng vừa rồi chính là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, Bích Hà Cung có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Triệu của Đại Tống, còn người đàn ông tóc dài đeo trường kiếm trên lưng kia là thiếu các chủ của Hải Thiên Các! "
"...”
Quách Khai nắm trong lòng bàn tay bối cảnh gia thế của những người này, hơn nữa bọn họ ai cũng có lai lịch không hề tầm thường.
Long Nguyệt và Long Hình không có phản ứng quá lớn, dù sao hai người đều cho rằng, dù lai lịch của bọn họ lớn cỡ nào, cũng không thể bằng được Tiêu Chính Văn trong tâm trí họ!
Lúc trước họ ở thánh vực, những vị thế tử bị hai người họ chặt đầu có ai là không có lai lịch lớn?
Còn không phải là tới lúc sắp chết mới đau khổ cầu xin sao?
"Đương nhiên, nhà họ Triệu của Đại Tống có thân phận đặc biệt, dù sao cũng là xuất thân từ hoàng thất. Cho nên, người muốn qua lại, nịnh bợ họ nhiều không đếm xuể!"
Chương 1760: Không với tới được
"Cũng giống như những vị này, thậm chí còn chưa được gặp mặt dòng chính của nhà họ Triệu đâu, cũng chỉ có những người có xuất thân hoàng thất như người nhà họ Chu, nhà họ Lý mới có thể có giao tính thật sự với họ thôi!"
Quách Khai lại giải thích thêm lần nữa.
Xét cho cùng, giữa những thế gia lớn này, quy định về thứ bậc vô cùng nghiêm khắc, trong hoàng thất thì thân phận càng là thứ có địa vị cao nhất, các môn phái nhỏ hay có thế lực đâu phải cứ muốn kết giao là kết giao?
"Anh Tiêu, mời anh đi lối này!"
Quách Khai mời Tiêu Chính Văn lên bục cao ở góc phía đông nam của sân cao.
Đám người Tiêu Chính Văn đi lên bậc thang, trên đường đi cũng gặp không ít những người trẻ tuổi, nhưng hầu hết những người này chỉ liếc nhìn mấy người Tiêu Chính Văn rồi lộ ra vẻ khinh thường.
Dù sao trong số bọn họ, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là người của một thế gia lớn mạnh, bọn họ hoàn toàn không coi người thế tục ra gì.
Ngay cả là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ lũ sâu bọ.
Đi thẳng một mạch lên đình bát giác trên đỉnh núi, Quách Khai mới dẫn Tiêu Chính Văn tới một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống.
Xung quanh đã có rất nhiều người đang nâng ly cạn chén với nhau.
"Anh Tiêu, anh ngồi đây đi, tôi đi một lát rồi trở lại!"
Quách Khai vô cùng khách khí nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, ra hiệu Quách Khai cứ đi làm việc của mình đi.
Được sự cho phép của Tiêu Chính Văn, Quách Khai mới quay người bước xuống đình bát giác, đi đón Trần Nguyệt Nhi.
Mãi sau khi ngồi xuống, Long Nguyệt và Long Hình mới cảm nhận được khí tức đáng sợ của những người xung quanh.
Cho dù là chàng trai nhìn chỉ như mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, thì ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn.
Có thể nói, trong gian đình bát giác rộng một mẫu, có không dưới trăm người mà thực lực của ai cũng đều vô cùng khủng bố.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng nào, chỉ từ định lực và khí phách của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Long Nguyệt và Long Hình nhìn đủ.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên, nhàn nhã uống một hớp trà, quay đầu nhìn Long Nguyệt và Long Hình nói: "Làm người, tuyệt đối không được xem thường bản thân, những người này nhìn thì chỉ mười mấy hai mươi tuổi, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài!"
"Trên thực tế, tuổi thực của bọn họ đều vô cùng dọa người, ít nhất cũng phải tám mươi chín mươi tuổi, mà bọn họ là tích tiểu thành đại, chờ khi các cô cậu đến độ tuổi của bọn họ, thành tựu nhất định sẽ không kém bọn họ!"
Sau khi nghe những lời này của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt và Long Hình mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Chính Văn nói đúng, họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Còn chưa tới ba mươi, năm mươi năm nữa, ai có thể đảm bảo họ sẽ không thể đột phá lên cảnh giới Nhân Vương cấp năm, cấp sáu chứ?
"Ồ? Không kém chúng ta sao? Nói khoác mà cũng mạnh miệng nhỉ!"
Tiêu Chính Văn vừa mới dứt lời, ở bên cạnh đã có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Long Nguyệt nghe xong liền đưa mắt nhìn, người nói chính là vị thiếu cung chủ của Bích Hà Cung kia.
Lúc này, hắn đang từ từ đi về phía Tiêu Chính Văn cùng mấy người nam nữ trẻ tuổi.
Tuy rằng vừa rồi giọng nói của hắn không lớn, nhưng sức xuyên thấu lại vô cùng mạnh, lời nói đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao những người có thể tới bữa tiệc này đều là những cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa Bích Hà Cung là một trong những thế lực ở tầm trung, vì vậy khi thiếu cung chủ của Bích Hà Cung vừa lên tiếng, đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của vô số người rồi.
Đồng thời, cách ăn mặc của mấy người Tiêu Chính Văn cũng rất nhanh khiến người ta để ý.
"Mấy người các anh, mới hơn hai mươi tuổi mà có thể đạt được thành tựu như vậy ở thế tục quả thực cũng đã không tệ rồi, nhưng mà, muốn vượt qua chúng tôi, sợ là chỉ dựa vào nỗ lực và thời gian thì mãi không đủ!"
"Thứ mà các anh thiếu chính là huyết mạch và cơ duyên, đây mới là thứ mà những người thế tục thấp hèn như các anh mãi mãi không với được!"
Lương Cảnh Long nói với vẻ mặt ngạo nghễ.
Chương 1761: Sự thật không thể chối cãi
Ngay từ đầu, Lương Cảnh Long đã biết được người cùng Quách Khai đến bữa tiệc chính là Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hai hôm trước Tiêu Chính Văn mới giết chết Trương Tử Tuấn trước mặt mọi người, nhưng Lương Cảnh Long vẫn cảm thấy hắn là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, một thế tử thông thường như Trương Tử Tuấn sao có thể so sánh được với thân phận và địa vị của hắn?
Vì vậy, Lương Cảnh Long hoàn toàn không xem Tiêu Chính Văn ra gì.
Hơn nữa, lúc ấy sở dĩ những cao thủ ấy không ra tay hoàn toàn không phải bởi vì năng lực của Tiêu Chính Văn, mà là bởi vì sau lưng anh có một nhà họ Chu hùng mạnh.
Tất cả mọi người đều nể mặt Chu Chấn Long, mà không phải nể nang Tiêu Chính Văn.
Bây giờ Tiêu Chính Văn một mình tới, hoàn toàn không có Chu Chấn Long làm chỗ dựa, Tiêu Chính Văn còn có gì đáng để sợ chứ?
Lương Cảnh Long vừa dứt lời, Long Hình trở nên giận dữ.
Mặc dù hôm nay tất cả người tới đây đều có thực lực vô cùng khủng bố, nhưng Long Hình lại không hề sợ hãi, có Tiêu Chính Văn ở đây, những người này không đủ khiến anh ta lo lắng, anh ta và Long Nguyệt cũng không hẳn là không thể đấu được một trận!
"Ồ? Xem ra, anh không phục sao? Không phải chúng tôi xem thường các anh, các anh phải hiểu, cho dù là tư chất tự nhiên thì chúng tôi tuyệt đối cũng không kém các anh!"
"Hơn nữa, sau lưng chúng tôi đều có một thế gia lớn chống đỡ, riêng về tài nguyên chúng tôi có thể đạt được, các anh không thể tưởng tượng nổi đâu”.
"Hơn nữa, bí thuật trận pháp có thể đạt được của bất kỳ thế gia nào càng là thứ mà người của thời đại này như các anh khao khát mà không có được!"
"Vậy nên mới nói, các anh vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu như chúng tôi!"
Vẻ mặt Lương Cảnh Long khinh thường mở miệng nói, sắc mặt ấy giống như đang dạy dỗ một người vai dưới.
"Ví dụ như nói tới thiếu cung chủ của Thiên Hà Cung đây, từ năm ba tuổi anh ấy đã có thể thuộc được Bí Yêu Trận Pháp thất truyền ngàn năm, vả lại, tư chất tự nhiên hơn người, năm tám tuổi đã có thể vây bắt mãnh hổ bằng trận pháp bí mật!"
"Các anh có làm được không? Tôi nghĩ ở cái tuổi này các anh còn đang cởi truồng tắm mưa nhỉ?"
Lương Cảnh Long chỉ tay vào một người đàn ông trẻ tuổi, kiêu ngạo nói.
Khí trường xung quanh người này rất mạnh, chỉ nhìn từ xa cũng đã cho người khác một cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.
"Hơn nữa, năm mười ba tuổi đã đột phá được cảnh giới Thiên Thần, mặc dù tôi không biết các anh đạt tới cảnh giới Thiên Thần lúc nào, nhưng nhất định sẽ muộn hơn anh ấy rất nhiều đúng chứ?
Lương Cảnh Long vừa dứt lời, trên mặt người đàn ông trẻ tuổi ấy lập tức hiện lên sự hãnh diện.
Không sai, quá trình trưởng thành của hắn nếu ở thế tục tuyệt đối là con cưng của trời, cho dù là ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đã đủ để được gọi là hạng nhất rồi.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể có được thành tích trưởng thành như hắn được.
"Nhưng mà, anh ấy cũng phải mất mười lăm năm mới có thể đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp năm, biết tại sao không?”
Lương Cảnh Long lạnh lùng cười nói: "Bởi vì cảnh giới Nhân Vương khác với cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương, cảnh giới Nhân Vương coi trọng tính giác ngộ hơn, tính giác ngộ không nhìn thấy được cũng không sờ thấy được, là thứ không thể dùng sự cần cù để bù lại được!"
"Vậy mới nói, truyền thừa huyết mạch đặc biệt quan trọng, thứ mà mấy anh thiếu chính là huyết mạch được truyền thừa!"
"Tôi có thể không chút khoa trương mà nói rằng, tổ tiên ba đời trước của các anh cơ bản đều là nông dân, một đám chân đất mắt toét mà cũng vọng tưởng trở thành cao thủ tuyệt thế sao? Đúng là nực cười mà!"
Nói đến đây, không chỉ Lương Cảnh Long bật cười, đám người phía sau lưng hắn cũng cười rộ lên.
Những lời này của Lương Cảnh Long dường như đã nói ra tiếng lòng của tất cả thế tử, trong mắt bọn họ, đây chính là cảm giác hơn người từ khi sinh ra đã có.
Xuất thân là điều kiện cơ bản phân biệt bọn họ với người thường.
"Anh!"
Long Hình siết chặt nắm đấm, đang muốn đứng dậy lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.
Lương Cảnh Long liếc mắt nhìn Long Hình, khinh thường nói: "Sao? Còn muốn ra tay với tôi sao? Anh có tư cách đó à?"
"Anh có tin tôi chỉ dựa vào thần binh lấy mạng anh trong gang tấc mà không cần dùng toàn lực không? Đây chính là ranh giới giữa anh và tôi mà anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua được!"
"Sao nào, bây giờ anh còn cảm thấy các anh hơn chúng tôi không?"
Lương Cảnh Long hất hàm cười nhạo.
Mặc dù lời nói này của hắn vô cùng mang tính sỉ nhục, nhưng cũng là một sự thật không thể tranh cãi.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói: “Có nghĩa là lần này các người muốn chiếm hết vị trí trong Huyền Thiên Đạo Cung?”
Trần Nguyệt Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cho dù là vậy, Hoa Quốc cũng không chiếm hết vị trí, dù sao mọi thứ đều phải dựa vào thực lực”.
“Một thời gian trước, tại sao lại có nhiều thế tử Âu Lục vào thánh vực để tranh đoạt vận khí Âu Lục đến vậy, thực ra cũng có liên quan mật thiết đến Huyền Thiên Đạo Cung!”
“Đại hội Thiên Đạo thực ra là một quá trình rèn luyện và rửa tội. Bất cứ ai tham gia đại hội Thiên Đạo thì khả giác ngộ sẽ càng phát triển nhanh!”
“Đối với những người như chúng ta, chắc ai cũng biết cảnh giới không là gì so với khả năng giác ngộ! Có một số người, chỉ cần khả năng giác ngộ đủ cao thì cho dù cảnh giới thấp đến đâu, họ cũng có thể đánh gục cao thủ có cảnh giới cao hơn mình!”
Như Trần Nguyệt Nhi đã nói, những người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ đã không cần thiết phải theo đuổi cảnh giới nữa.
Từ Nhân Vương trở lên đến cảnh giới Nhân Hoàng, có rất nhiều cường giả cảnh giới Nhân Vương vì không đủ khả năng giác ngộ, cho nên sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng sẽ rất khó tiến vào cảnh giới.
Vì vậy, bọn họ phải đặt đặt nền móng vững chắc cho tương lai, mới có thể nhanh chóng đột phá và tiến vào cảnh giới tiếp theo dưới sự trợ giúp của tông môn hoặc thế gia.
Trên con đường này, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người bị chặn ở ngoài.
“Mà lần này, không chỉ những người đã sống ở vùng ngoài lãnh thổ lâu năm như chúng tôi có thể nhận được cơ hội thăng cấp, mà những người trưởng thành trong giới thế tục như anh Tiêu cũng có thể có được cơ hội tương tự!”
“Vì vậy, tôi nghĩ, với tài năng của anh Tiêu, nếu không tham gia thì thật đáng tiếc!”
Trần Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.
Lời này của cô ta không có ý khen ngợi qua loa mà cảm thấy rằng có sự tham gia của Tiêu Chính Văn, cơ hội chiến thắng của Hoa Quốc sẽ càng nhiều hơn.
Xét cho cùng, Tiêu Chính Văn cũng là một chàng trai trong giới thế tục không môn phái, tuổi còn trẻ nhưng đã lập được thành tích như ngày hôm nay, chỉ xét về khả năng giác ngộ, chắc chắn đã là người giỏi nhất trong số bọn họ.
Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu liếc nhìn Trần Nguyệt Nhi, không tiếp lời cô ta, mà thờ ơ nói: “Nếu các cô đã trở lại giới thế tục thì phải tuân thủ pháp luật Hoa Quốc!”
“Cho dù cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ trở về hay là người dân Hoa Quốc thì đều phải nghe theo pháp luật!”
Hiện nay, mọi nơi trên thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn, chỉ có Hoa Quốc vẫn như trước, Tiêu Chính Văn đương nhiên không muốn Hoa Quốc rơi vào hỗn loạn.
Nếu không, người chịu thiệt thòi chính là người dân Hoa Quốc.
Ở gò đất Côn Luân ngày càng xảy ra nhiều dị tượng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy cấp bách.
Phải nhanh chóng giác ngộ được chân lý của nguyên khí, đồng thời nhanh chóng đột phá lên Nhân Vương cấp năm mới được.
Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn đã nắm vững được trận pháp không gian, lại có tim rồng bảo vệ, nhưng dù sao đâu cũng là ngoại lực, nếu kém đối phương cảnh giới lớn thì ngoại những không đáng nhắc tới.
Tuy giác ngộ vô cùng quan trọng, nhưng nó cũng có một điều kiện tiên quyết quan trọng, đó là không thể quá thua kém đối phương.
Cho dù đối phương chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng có thể dễ dàng giết chết Tiêu Chính Văn.
Cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng không hiểu được chân khí là gì.
Tình hình hiện tại cũng nhắc nhở Tiêu Chính Văn, với sự trở lại của một số lượng lớn cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ không lâu nữa, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sẽ xuất hiện trong giới thế tục.
Đến lúc đó, với thực lực hiện tại của anh, chắc chắn không đủ sức chiến đấu.
“Anh Tiêu, hy vọng hai ngày sau, tôi có thể gặp anh trong buổi tiệc!”
Trần Nguyệt Nhi chân thành mời một lần nữa.
“Ừ, tôi nhất định sẽ đến đó!”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
Cho dù Tiêu Chính Văn có thù hận gì với Trương Thế Tuấn hay không thì ít nhất Trần Nguyệt Nhi cũng chưa từng vượt qua ranh giới.
Tiêu Chính Văn không có lý do gì để từ chối.
Sau khi nhìn Trần Nguyệt Nhi rời đi, Tiêu chính Văn mới bảo Long Ngao nhanh chóng xây dựng lại cứ điểm của Điện Thần Long, còn anh nhanh chóng trở về tổng bộ Hắc Băng Đài.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn an toàn trở về, Tần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Tiêu, lần này rất nhiều thế gia vùng ngoài lãnh thổ phái cao thủ trở lại giới thế tục, không phải là...”
“Không!”
Chương 1758: Dự tiệc
Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời nói: “Bọn họ đến vì Huyền Thiên Đạo Cung!”
Nghe vậy, Tần Vũ mới cảm thấy yên lòng.
Nếu đám người này đang cố làm loạn giới thế tục thì phiền phức to.
Suy cho cùng, dù Tiêu Chính Văn có thực lực đến đâu, cũng không thể xử lý hết được. Đến lúc đó, người chịu khổ sẽ là hàng ngàn vạn người dân Hoa Quốc.
Ba ngày sau, Trần Nguyệt Nhi quả nhiên đích thân phái người đến đón tiếp Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vui vẻ đến chỗ hẹn, còn gọi cả Long Hình và Long Nguyệt đi cùng.
Đối với hai người họ, điều cần thiết nhất lúc này không phải là nhanh chóng đột phá, mà là mở rộng tầm hiểu biết.
Ngược lại, vào lúc này, Long Ngao nên đột phá lên Nhân Vương cấp hai càng nhanh càng tốt, để đuổi kịp tiến bộ của Long Nguyệt và Long Hình.
“Anh Tiêu, địa điểm gặp mặt lần này là trên đỉnh Thái Sơn, cách Thiên Sơn không xa!”
Người tới đón Tiêu Chính Văn là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp một, tên Quách Khai.
Năm năm trước, lần đầu tiên anh ta nghe thấy tên Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, thậm chí ngay cả cảnh giới Thiên Thần cũng là điều Tiêu Chính Văn không thể chạm tới.
Nhưng bây giờ, khi anh ta gặp lại Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ Nhân Vương cấp bốn, so với Tiêu Chính Văn, Quách Khai cảm thấy mình vô cùng kém cỏi.
Chỉ chưa đầy năm năm, Tiêu Chính Văn đã có thể xem thường đám thế tử của những thế gia lớn.
Còn anh ta thì sao?
Anh ta vẫn là cảnh giới Nhân Vương cấp một, không có chút tiến bộ nào!
Ngay cả hai người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng mạnh hơn anh ta một bậc.
Dọc đường đi, tâm trạng của Quách Khai vô cùng phức tạp, mãi đến khi đến chân núi Thái Sơn, Quách Khai mới chỉ lên đỉnh núi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến nơi rồi!”
Lúc này, bao quanh Thái Sơn là mây mù bay lượn, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh ở trần gian.
Cả bốn người men theo con đường nhỏ quanh co, một lúc sau thì đến bục đài rộng lớn trên đỉnh núi.
Phía trước bục đài có hai người đàn ông trung niên.
Một trong số họ là cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở lại lần này.
Khí tức người này tỏa ra cho thấy người này có tu vi Nhân Vương cấp ba.
Nếu là mấy tháng trước, với thực lực hiện tại của ông ta, chắc chắn sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể canh giữ cửa núi ở đây.
“Có thiệp mời không?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói.
Buổi tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tham gia, ngay cả chưởng giáo đại diện cho năm đại danh sơn cũng không đủ tư cách tham gia.
Mà Tiêu Chính Văn lại quá trẻ, một tiểu bối trong giới thế tục như anh càng không có tư cách tham gia.
“Hai vị, anh Tiêu là khách do cô Trần đặc biệt mời tới, mong hai vị tạo điều kiện!”
Quách Khai bước lên mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên chế nhạo.
Ngay từ đầu, ông ta đã thấy đám người Tiêu Chính Văn không tầm thường.
Nhưng buổi tiệc hôm nay, chỉ những thế tử vùng ngoài lãnh thổ mới có tư cách tham gia, bất kể là ai cũng phải xuất trình thư mời rồi mới được vào.
Điều này là để đề phòng đám tiểu bối trong giới thế tục lợi dụng sơ hở nghe lỏm những thông tin nội bộ không nên nghe.
“Thực xin lỗi, cho dù là khách do ai mời đến thì đều phải có thiệp mời, nếu không, cho dù là Thiên Tử thì cũng không được vào!”
Người đàn ông trung niên nói, rồi nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ chế nhạo.
“Tôi chưa từng cần thiệp lời khi tham gia những bữa tiệc như thế này!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Cái gì? Không cần thiệp mời?”
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, chỉ cần là ở lãnh thổ Hoa Quốc, tôi đều có thể tự do ra vào!”
Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.
“Cái gì? Lẽ nào cậu... cậu là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền lùi lại vài bước.
Người dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngoài Tiêu Chính Văn vừa giết Trương Tử Tuấn ra thì không còn ai khác.
Từ sau khi Trương Tử Tuấn chết dưới tay Tiêu Chính Văn ba ngày trước, danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp nơi.
“Chính là bản soái!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
“À... Cậu Tiêu, mời cậu vào trong!”
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đưa tay mời.
Ngay cả Nhân Vương cấp năm như Trương Tử Tuấn đều không chịu nổi cú đấm của Tiêu Chính Văn, huống chi là bọn họ?
Còn dám yêu cầu Tiêu Chính Văn đưa thiệp mời, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa!
“Cậu Tiêu, mời đi bên này!”
Một người đàn ông trung niên khác vội vàng bước sang một bên, nhường đường cho Tiêu Chính Văn.
Chương 1759: Nhiều không đếm xuể
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Khai không khỏi gượng cười.
Sau đó anh ta đưa đám người Tiêu Chính Văn đến thẳng bữa tiệc.
Chỉ thấy sân thượng trên đỉnh Thái Sơn, hào quang muôn hình vạn trạng vô cùng chói mắt, lộng lẫy không gì sánh được.
Hai người Long Nguyệt và Long Hình không khỏi tò mò nhìn vào trong sân.
"Đó là tia sáng phát ra từ một số thần binh lợi khí!"
Quách Khai giải thích cho Long Nguyệt và Long Hình.
Trên thực tế ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có những đại tộc thế gia lớn này mới có loại bảo vật như vậy, mà những thế lực nhỏ, môn phái nhỏ cũng trăm năm mới gặp một lần.
Thần binh mà mấy môn phái nhỏ ấy tìm được và truyền lại cũng chỉ có thể là những thứ sứt mẻ, những thần binh lợi khí được bảo vệ một cách hoàn hảo như vậy, môn phái nhỏ hoàn toàn không thể giấu được.
Đây chính là cái gọi là dân thường vô tội nhưng trên người có ngọc thì có tội.
Từng có một môn phái nhỏ tên là Thiên Ngưỡng Tông ở vùng ngoài lãnh thổ, có được thanh kiếm Thất Thái Hà Quang, cuối cùng vì thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này mà toàn bộ Thiên Ngưỡng Tông đã bị giết chết, đến người cuối cùng cũng không bảo vệ được thanh kiếm này!
Vì vậy, bất kỳ ai có thể mang theo thần binh bên mình đều nhân vật trọng yếu trong các thế lực lớn, người bình thường đến nhìn một cái cũng là việc khó như lên trời.
"Lần này có người đặc biệt mang thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đến, lát nữa sẽ cho mọi người xem. Nghe nói lúc đó có mấy môn phái vì thanh kiếm này mà bị tiêu diệt. Cho đến tận ngày nay, thanh kiếm này vẫn luôn bị coi là điềm chẳng lành!"
Quách Khai nói với vẻ phức tạp.
"Kiếm Thất Thái Hà Quang?"
Long Nguyệt buồn bực nhíu mày.
Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, đến mức khiến cho mấy môn phái bị diệt sao?
"Đây là một bảo khí, nghe nói đến cả ánh sáng phát ra từ thân thanh kiếm này cũng có thể giết người...”
Quách Khai nói được một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân ở đằng xa.
"Thực ra, thanh kiếm Thất Thái Hà Quang không có thân kiếm, thanh kiếm này chỉ là một chùm sáng song song, vì vậy lực uy hiếp vô cùng lớn, thậm chí hoàn toàn không thể ngăn cản, đây mới thật sự là chỗ huyền ảo của nó”.
Một người đàn ông mặc đồ trắng trong đó vừa đi vừa giải thích.
Tuy nhiên, khi quay lại nhìn những người xung quanh, ánh mắt hắn lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người Tiêu Chính Văn, sự kiêu ngạo trong vẻ mặt của hắn càng tăng lên vài phần.
Dù sao tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Quách Khai, đều mặc áo dài, chỉ có đám người Tiêu Chính Văn mặc quần áo hiện đại, trông rất chướng mắt.
Đặc biệt là những người này, có ai không đến từ những gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ chứ?
Họ luôn khinh thường và coi rẻ đám người hiện đại trong thế tục!
Hơn nữa những gì Long Nguyệt và Long Hình vừa nói, đều khiến cho bọn họ xem thường.
Thanh kiếm Thất Thái Hà Quang ở vùng ngoài lãnh thổ có thể nói là người người đều biết, nhưng Long Nguyệt và Long Hình lại không biết gì về nó, trong mắt người đàn ông áo trắng, Long Nguyệt và Long Hình chính là hai kẻ nhà quê!
"Tại hạ Quách Khai, bái kiến các vị thế tử!"
Quách Khai nói rồi, cúi thấp người trước đám người đang từ sau lưng đi tới
Người đàn ông mặc áo trắng đi đầu chỉ nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt đầy vẻ khinh thường, quay người bước đi mà không thèm chào hỏi.
Dù sao bọn họ đều cho rằng, Quách Khai chỉ là một người hầu của nhà họ Trần, anh ta hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với mấy người thế tử bọn họ.
Về phần đám người Tiêu Chính Văn, lại càng không thể lọt vào mắt thần của bọn họ cả.
Thế gia đại tộc ở vùng ngoài lãnh thổ đều cho rằng, người ở thế tục ai ai cũng rẻ mạt như sâu bọ, chào hỏi với người thế tục chính là một sự nhục nhã với bọn họ!
"Người đàn ông mặc áo trắng vừa rồi chính là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, Bích Hà Cung có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Triệu của Đại Tống, còn người đàn ông tóc dài đeo trường kiếm trên lưng kia là thiếu các chủ của Hải Thiên Các! "
"...”
Quách Khai nắm trong lòng bàn tay bối cảnh gia thế của những người này, hơn nữa bọn họ ai cũng có lai lịch không hề tầm thường.
Long Nguyệt và Long Hình không có phản ứng quá lớn, dù sao hai người đều cho rằng, dù lai lịch của bọn họ lớn cỡ nào, cũng không thể bằng được Tiêu Chính Văn trong tâm trí họ!
Lúc trước họ ở thánh vực, những vị thế tử bị hai người họ chặt đầu có ai là không có lai lịch lớn?
Còn không phải là tới lúc sắp chết mới đau khổ cầu xin sao?
"Đương nhiên, nhà họ Triệu của Đại Tống có thân phận đặc biệt, dù sao cũng là xuất thân từ hoàng thất. Cho nên, người muốn qua lại, nịnh bợ họ nhiều không đếm xuể!"
Chương 1760: Không với tới được
"Cũng giống như những vị này, thậm chí còn chưa được gặp mặt dòng chính của nhà họ Triệu đâu, cũng chỉ có những người có xuất thân hoàng thất như người nhà họ Chu, nhà họ Lý mới có thể có giao tính thật sự với họ thôi!"
Quách Khai lại giải thích thêm lần nữa.
Xét cho cùng, giữa những thế gia lớn này, quy định về thứ bậc vô cùng nghiêm khắc, trong hoàng thất thì thân phận càng là thứ có địa vị cao nhất, các môn phái nhỏ hay có thế lực đâu phải cứ muốn kết giao là kết giao?
"Anh Tiêu, mời anh đi lối này!"
Quách Khai mời Tiêu Chính Văn lên bục cao ở góc phía đông nam của sân cao.
Đám người Tiêu Chính Văn đi lên bậc thang, trên đường đi cũng gặp không ít những người trẻ tuổi, nhưng hầu hết những người này chỉ liếc nhìn mấy người Tiêu Chính Văn rồi lộ ra vẻ khinh thường.
Dù sao trong số bọn họ, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là người của một thế gia lớn mạnh, bọn họ hoàn toàn không coi người thế tục ra gì.
Ngay cả là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ lũ sâu bọ.
Đi thẳng một mạch lên đình bát giác trên đỉnh núi, Quách Khai mới dẫn Tiêu Chính Văn tới một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống.
Xung quanh đã có rất nhiều người đang nâng ly cạn chén với nhau.
"Anh Tiêu, anh ngồi đây đi, tôi đi một lát rồi trở lại!"
Quách Khai vô cùng khách khí nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, ra hiệu Quách Khai cứ đi làm việc của mình đi.
Được sự cho phép của Tiêu Chính Văn, Quách Khai mới quay người bước xuống đình bát giác, đi đón Trần Nguyệt Nhi.
Mãi sau khi ngồi xuống, Long Nguyệt và Long Hình mới cảm nhận được khí tức đáng sợ của những người xung quanh.
Cho dù là chàng trai nhìn chỉ như mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, thì ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn.
Có thể nói, trong gian đình bát giác rộng một mẫu, có không dưới trăm người mà thực lực của ai cũng đều vô cùng khủng bố.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng nào, chỉ từ định lực và khí phách của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Long Nguyệt và Long Hình nhìn đủ.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên, nhàn nhã uống một hớp trà, quay đầu nhìn Long Nguyệt và Long Hình nói: "Làm người, tuyệt đối không được xem thường bản thân, những người này nhìn thì chỉ mười mấy hai mươi tuổi, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài!"
"Trên thực tế, tuổi thực của bọn họ đều vô cùng dọa người, ít nhất cũng phải tám mươi chín mươi tuổi, mà bọn họ là tích tiểu thành đại, chờ khi các cô cậu đến độ tuổi của bọn họ, thành tựu nhất định sẽ không kém bọn họ!"
Sau khi nghe những lời này của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt và Long Hình mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Chính Văn nói đúng, họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Còn chưa tới ba mươi, năm mươi năm nữa, ai có thể đảm bảo họ sẽ không thể đột phá lên cảnh giới Nhân Vương cấp năm, cấp sáu chứ?
"Ồ? Không kém chúng ta sao? Nói khoác mà cũng mạnh miệng nhỉ!"
Tiêu Chính Văn vừa mới dứt lời, ở bên cạnh đã có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Long Nguyệt nghe xong liền đưa mắt nhìn, người nói chính là vị thiếu cung chủ của Bích Hà Cung kia.
Lúc này, hắn đang từ từ đi về phía Tiêu Chính Văn cùng mấy người nam nữ trẻ tuổi.
Tuy rằng vừa rồi giọng nói của hắn không lớn, nhưng sức xuyên thấu lại vô cùng mạnh, lời nói đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao những người có thể tới bữa tiệc này đều là những cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa Bích Hà Cung là một trong những thế lực ở tầm trung, vì vậy khi thiếu cung chủ của Bích Hà Cung vừa lên tiếng, đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của vô số người rồi.
Đồng thời, cách ăn mặc của mấy người Tiêu Chính Văn cũng rất nhanh khiến người ta để ý.
"Mấy người các anh, mới hơn hai mươi tuổi mà có thể đạt được thành tựu như vậy ở thế tục quả thực cũng đã không tệ rồi, nhưng mà, muốn vượt qua chúng tôi, sợ là chỉ dựa vào nỗ lực và thời gian thì mãi không đủ!"
"Thứ mà các anh thiếu chính là huyết mạch và cơ duyên, đây mới là thứ mà những người thế tục thấp hèn như các anh mãi mãi không với được!"
Lương Cảnh Long nói với vẻ mặt ngạo nghễ.
Chương 1761: Sự thật không thể chối cãi
Ngay từ đầu, Lương Cảnh Long đã biết được người cùng Quách Khai đến bữa tiệc chính là Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hai hôm trước Tiêu Chính Văn mới giết chết Trương Tử Tuấn trước mặt mọi người, nhưng Lương Cảnh Long vẫn cảm thấy hắn là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, một thế tử thông thường như Trương Tử Tuấn sao có thể so sánh được với thân phận và địa vị của hắn?
Vì vậy, Lương Cảnh Long hoàn toàn không xem Tiêu Chính Văn ra gì.
Hơn nữa, lúc ấy sở dĩ những cao thủ ấy không ra tay hoàn toàn không phải bởi vì năng lực của Tiêu Chính Văn, mà là bởi vì sau lưng anh có một nhà họ Chu hùng mạnh.
Tất cả mọi người đều nể mặt Chu Chấn Long, mà không phải nể nang Tiêu Chính Văn.
Bây giờ Tiêu Chính Văn một mình tới, hoàn toàn không có Chu Chấn Long làm chỗ dựa, Tiêu Chính Văn còn có gì đáng để sợ chứ?
Lương Cảnh Long vừa dứt lời, Long Hình trở nên giận dữ.
Mặc dù hôm nay tất cả người tới đây đều có thực lực vô cùng khủng bố, nhưng Long Hình lại không hề sợ hãi, có Tiêu Chính Văn ở đây, những người này không đủ khiến anh ta lo lắng, anh ta và Long Nguyệt cũng không hẳn là không thể đấu được một trận!
"Ồ? Xem ra, anh không phục sao? Không phải chúng tôi xem thường các anh, các anh phải hiểu, cho dù là tư chất tự nhiên thì chúng tôi tuyệt đối cũng không kém các anh!"
"Hơn nữa, sau lưng chúng tôi đều có một thế gia lớn chống đỡ, riêng về tài nguyên chúng tôi có thể đạt được, các anh không thể tưởng tượng nổi đâu”.
"Hơn nữa, bí thuật trận pháp có thể đạt được của bất kỳ thế gia nào càng là thứ mà người của thời đại này như các anh khao khát mà không có được!"
"Vậy nên mới nói, các anh vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu như chúng tôi!"
Vẻ mặt Lương Cảnh Long khinh thường mở miệng nói, sắc mặt ấy giống như đang dạy dỗ một người vai dưới.
"Ví dụ như nói tới thiếu cung chủ của Thiên Hà Cung đây, từ năm ba tuổi anh ấy đã có thể thuộc được Bí Yêu Trận Pháp thất truyền ngàn năm, vả lại, tư chất tự nhiên hơn người, năm tám tuổi đã có thể vây bắt mãnh hổ bằng trận pháp bí mật!"
"Các anh có làm được không? Tôi nghĩ ở cái tuổi này các anh còn đang cởi truồng tắm mưa nhỉ?"
Lương Cảnh Long chỉ tay vào một người đàn ông trẻ tuổi, kiêu ngạo nói.
Khí trường xung quanh người này rất mạnh, chỉ nhìn từ xa cũng đã cho người khác một cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.
"Hơn nữa, năm mười ba tuổi đã đột phá được cảnh giới Thiên Thần, mặc dù tôi không biết các anh đạt tới cảnh giới Thiên Thần lúc nào, nhưng nhất định sẽ muộn hơn anh ấy rất nhiều đúng chứ?
Lương Cảnh Long vừa dứt lời, trên mặt người đàn ông trẻ tuổi ấy lập tức hiện lên sự hãnh diện.
Không sai, quá trình trưởng thành của hắn nếu ở thế tục tuyệt đối là con cưng của trời, cho dù là ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đã đủ để được gọi là hạng nhất rồi.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng không thể có được thành tích trưởng thành như hắn được.
"Nhưng mà, anh ấy cũng phải mất mười lăm năm mới có thể đạt tới cảnh giới Nhân Vương cấp năm, biết tại sao không?”
Lương Cảnh Long lạnh lùng cười nói: "Bởi vì cảnh giới Nhân Vương khác với cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương, cảnh giới Nhân Vương coi trọng tính giác ngộ hơn, tính giác ngộ không nhìn thấy được cũng không sờ thấy được, là thứ không thể dùng sự cần cù để bù lại được!"
"Vậy mới nói, truyền thừa huyết mạch đặc biệt quan trọng, thứ mà mấy anh thiếu chính là huyết mạch được truyền thừa!"
"Tôi có thể không chút khoa trương mà nói rằng, tổ tiên ba đời trước của các anh cơ bản đều là nông dân, một đám chân đất mắt toét mà cũng vọng tưởng trở thành cao thủ tuyệt thế sao? Đúng là nực cười mà!"
Nói đến đây, không chỉ Lương Cảnh Long bật cười, đám người phía sau lưng hắn cũng cười rộ lên.
Những lời này của Lương Cảnh Long dường như đã nói ra tiếng lòng của tất cả thế tử, trong mắt bọn họ, đây chính là cảm giác hơn người từ khi sinh ra đã có.
Xuất thân là điều kiện cơ bản phân biệt bọn họ với người thường.
"Anh!"
Long Hình siết chặt nắm đấm, đang muốn đứng dậy lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.
Lương Cảnh Long liếc mắt nhìn Long Hình, khinh thường nói: "Sao? Còn muốn ra tay với tôi sao? Anh có tư cách đó à?"
"Anh có tin tôi chỉ dựa vào thần binh lấy mạng anh trong gang tấc mà không cần dùng toàn lực không? Đây chính là ranh giới giữa anh và tôi mà anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua được!"
"Sao nào, bây giờ anh còn cảm thấy các anh hơn chúng tôi không?"
Lương Cảnh Long hất hàm cười nhạo.
Mặc dù lời nói này của hắn vô cùng mang tính sỉ nhục, nhưng cũng là một sự thật không thể tranh cãi.
Bình luận facebook