Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1728-1730
Chương 1728: Tặng quà
“Các vị, mọi người nghe tôi nói, chuyện tối qua không thể phô trương”.
Lúc này Thiên Minh Tử đã sốt sắng lắm rồi.
Chuyện đã đến nước này thì dù cả người ông ta có mọc thêm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thế nên chỉ có thể hy vọng hiện giờ tin tức này vẫn chưa lan đến Âu Lục.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, ông vẫn khiêm tốn như thế, ngay cả khi làm nhiều việc cho Hoa Quốc mà vẫn muốn khiêm tốn, đúng là một người mẫu mực của ngày nay”.
Vừa nói mọi người vừa ép buộc kéo Thiên Minh Tử vào một khách sạn cao cấp.
Lúc này trong khách sạn đã lên đèn sáng rực, người đông như hội.
Thấy đám người Trương Khắc Dụng kéo Thiên Minh Tử đi vào khách sạn, mọi người hô lên rồi vây quanh Thiên Minh Tử.
Không đợi Thiên Minh Tử lên tiếng, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest thương hiệu nổi tiếng bước đến nói với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, tôi là La Thế Tường của tập đoàn Vạn Long xin chào tiền bối”.
Nói rồi ông ta lấy một chiếc hộp gỗ ra đưa qua cho Thiên Minh Tử.
Có La Thế Tường dẫn đầu, mọi người đồng loạt tặng quả mình đã chuẩn bị cho Thiên Minh Tử.
Thấy trước mặt mình chất đầy quà cao cấp hạng sang, Thiên Minh Tử quả thật xúc động suýt khóc.
Đây nào phải tặng quà cho ông ta, rõ ràng đều đang bùa giết ông ta chết sớm ấy chứ.
“Tần Vũ Hắc Băng Đài, Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương xin chúc mừng Tiền bối Thiên Minh Tử”.
Ngay lúc Thiên Minh Tử tức đến mức váng đầu, hai mắt long sọc lên thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói thánh thót, Thiên Minh Tử không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ cũng đến?
Thật ra từ đầu đến giờ Tần Vũ đếu biết người bí ẩn đó là Tiêu Chính Văn, cho dù Tiêu Chính Văn che giấu thế nào, nhưng dù sao Tần Vũ cũng đã sánh vai cùng chiến đấu với Tiêu Chính Văn vài năm lúc còn ở biên giới phía Bắc.
Chỉ cần liếc nhìn, Tần Vũ đã có thể nhận ra người bí ẩn đó chính là Tiêu Chính Văn.
Tối nay Tần Vũ và Tiêu Chính Văn cũng cố ý đến đây xem trò cười của Thiên Minh Tử.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đến lập tức khiến đám người nhốn nháo.
Ai mà không biết danh tiếng hiện giờ của vua Bắc Lương đã không còn như trước nữa, đến giờ Tiêu Chính Văn và Tần Vũ không mời mà đến, chỉ có thể chứng tỏ họ cố ý chạy đến đây thể hiện độ tồn tại.
“Hừ, Tiêu Chính Văn còn mặt mũi đến đây tặng quà à? Lúc trước tại sao cậu ta không ra mặt ở đỉnh núi Hoa Sơn đi”.
“Tôi nghĩ tám mươi phần trăm Tiêu Chính Văn đến để nịnh bợ tiền bối Thiên Minh Tử, không chừng còn định bái tiền bối Thiên Minh Tử làm sư phụ”.
“Haizz, cũng không thể nói thế, trước khi linh khí khôi phục vẫn luôn là Tiêu Chính Văn chém đông giết tây bảo vệ Hoa Quốc, không thể vì chút lỗi lầm nhỏ mà phủ nhận công sức trước kia của anh ta”.
“Công sức? Cậu ta có công sức gì? Đêm qua người huyết tộc diệt hết một tông môn của võ tông chúng ta, cậu ta chẳng thèm thả rắm nữa là, vẫn là tiền bối Thiên Minh Tử tự mình ra tay mới giết được hai hầu tước huyết tộc, giải quyết được chuyện này”.
Mọi người anh một câu tôi một câu nhưng đa số đều đứng về phía Thiên Minh Tử.
Chỉ có một số ít vẫn nể tình công lao của Tiêu Chính Văn với Hoa Quốc nói vài câu công bằng.
Chỉ là tiếng nói của họ nhanh chóng bị nhấn chìm trong lời gièm pha của mọi người với Tiêu Chính Văn.
Tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tiêu Chính Văn và Tần Vũ lần lượt đi vào sảnh lớn, phía sau họ còn có một cô gái xinh đẹp.
“Lục Tiểu Thiến!”
Thiên Minh Tử thầm cảm thấy có linh cảm không hay, nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông lực lưỡng ở phía sau Lục Tiểu Thiển cầm một cái nồi sắt lớn màu đen đi vào sảnh lớn, ông ta và mọi người xung quanh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lục Tiểu Thiến và Tiêu Chính Văn cố ý đến đây để tặng nồi.
Mấy người này đâu phải đến để chúc mừng, rõ ràng là đến xem trò cười.
Ngay khi Thiên Minh Tử tức giận đứng dậy định trút giận, ngoài cửa lại vang lên giọng nói rõ to.
“Gia tộc Kanter ở Âu Lục đến chào tiền bối Thiên Minh Tử”.
“Gia tộc Sanger ở Phi Lục chuẩn bị chút quà nhỏ, mong tiền bối Thiên Minh Tử nhận cho”.
Lúc đầu nghe thấy mấy chữ gia tộc Kanter, Thiên Minh Tử vẫn còn khá bình tĩnh.
Nhưng khi nghe đến tên gia tộc Sanger, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.
Giữa gia tộc Sanger và gia tộc Ấn có mối quan hệ khăng khít.
Nếu ngay cả gia tộc Sanger cũng biết chuyện này thì gia tộc Ấn sao lại không biết?
“Cạch!”
Cái quạt trong tay Thiên Minh Tử rơi xuống đất, ông ta thất thần nhìn ra ngoài cửa.
Chương 1729: Uy hiếp Sơn Thành
Filkant bước vào sảnh lớn, đầu tiên hắn liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng mang món quà của mình lên, đó là một nồi cơm điện hoàn toàn tự động.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, Tiêu Chính Văn mang theo một cái nồi to màu đen, đặc phái viên của gia tộc Kanter lại tặng một cái nồi khác, đây là ý gì?
Bọn họ đâu biết rằng ngay từ đêm hôm trước, Tiêu Chính Văn đã âm thầm liên lạc với gia tộc Kanter, bảo họ truyền tin về việc Thiên Minh Tử truy sát huyết tộc trên khắp Âu Lục.
Kết quả, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không ngờ chuyện này lại dẫn đến rắc rối lớn cho Arcelor.
Ngay sau khi gia tộc Kanter truyền ra tin tức này, các thế lực khác nhau ở Âu Lục lập tức lan truyền ra toàn bộ Âu Lục, ngay cả người dân bình thường cũng biết Thiên Minh Tử chính là người đang truy sát huyết tộc.
Giữa Âu Lục và Mỹ Lục cách nhau cả đại dương, người của gia tộc Sanger không cần đi đâu cũng điều tra được kẻ sát hại vương tử Arcelor thật sự là kẻ nào, sau đó với đến Long Kinh cùng gia tộc Kanter.
Đồng thời, liên lạc viên của gia tộc Sanger cũng chuyển tin tức về cho gia tộc nhà họ Ấn cổ ở vùng ngoài lãnh thổ việc Thiên Minh Tử và Thiên Cung Bắc Cực đã bày kế sát hại vương tử Arcelor, tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều biết chuyện này.
Trong chốc lát, không chỉ người gia tộc nhà họ Ấn cổ nổi giận mà ngay cả người của Thiên Cung Bắc Cực cũng vô cùng phẫn nộ, Thiên Minh Tử muốn chết sao?
Cho dù ông ta không muốn sống thì cũng không thể kéo theo cả Thiên Cung Bắc Cực.
Tuy bề ngoài mọi chuyện vẫn rất êm đềm, nhưng sự xuất hiện của gia tộc Sanger đã đại diện cho một trận sóng gió lớn.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, quạt của ông!”
Một vị giáo sư tươi cười, nhặt cây quạt trên mặt đất, đưa lại vào tay Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử cầm cây quạt, trừng mắt nhìn vị giáo sư kia, bây giờ ông ta thật sự rất muốn giết người.
Nếu không phải đám người này chỉ biết phá hỏng việc, nhất quyết tổ chức tiệc mừng cho ông ta thì ông ta vẫn còn cơ hội giải thích trước mặt đại diện của gia tộc Sanger.
Nhưng bây giờ ông ta đã có mặt ở bữa tiệc, cho dù nói gì đi nữa thì tất cả đều vô ích.
“Mọi người, tôi... hôm nay tôi không được khỏe, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, tôi xin về trước!”
Thiên Minh Tử chào mọi người rồi đá thành một luồng ánh sáng phóng đi.
Bây giờ ông ta phải nhanh chóng tìm cách giải thích, chuyện này thật sự quá lớn, một mình ông ta làm sao giải quyết nổi đây?
Sau khi trở về trang viên, Thiên Minh Tử không nói lời nào, lấy điện thoại ra bấm gọi.
Sau vài câu đơn giản, Thiên Minh Tử cúp máy, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.
Không lâu sau, một gợn sóng đột nhiên xuất hiện trong hư không trước mặt Thiên Minh Tử, ngay lúc gợn sóng lan tràn, Thiên Minh Tử vội vàng cung kính đứng lên.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn trở về nơi ở của mình, với khuôn mặt mỉa mai.
“Anh Tiêu, không biết lần này gia tộc Kanter chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thế nào? Anh hài lòng không?”
Filkant đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, làm tốt lắm, gia tộc Sanger này là...”
“Ồ, gia tộc Sanger thật ra là một nhánh của gia tộc nhà họ Ấn cổ, chỉ là hiện tại bọn họ đã định cư ở Phi Lục, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ, gia tộc Sanger vẫn là nô bộc của gia tộc nhà họ Ấn cổ”.
Filkant vội vàng bước tới và giải thích cho Tiêu Chính Văn.
“Ồ, nói vậy có nghĩa là gia tộc nhà họ Ấn cổ đã nhận được tin tức?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Filkant.
“Đúng vậy, nếu không, gia tộc Sanger sẽ không dám một mình tới đây!”
Filkant tự tin nói.
Lúc này, trên bầu trời, tinh tú chói lọi, hào quang tỏa ra, thậm chí làm lu mờ cả ánh trăng.
Thấy vậy, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực lại phái người tới?
Cùng lúc đó, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ trên trời phóng xuống trang viên Thiên Minh Tử đang ở.
Nhưng lúc ánh sao nhấp nháy, trên bầu trời chia làm hai phần, một luồng khí tức cũng bao trùm bầu trời phía trên Sơn Thành.
Khi trời sắp hửng sáng, phía đông lờ mờ xuất hiện một vệt sáng, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiếng vào Sơn Thành.
Phía trên chiếc xe còn có hai bóng đen, xuyên qua chiếc áo choàng che mặt, thậm chí còn có thể thấy rõ hai cặp mắt đỏ như máu đang nhìn xuống đường phố Sơn Thành.
Trong xe, Lục Tiểu Thiến vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông mặc áo đen, mặt không biểu cảm nhìn về phía trước.
Khi chiếc xe màu đen chạy vào trong Sơn Thành, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, bỗng chốc, cả Sơn Thành rung chuyển như trời sập.
“Rầm!”
Một tượng đài tưởng niệm trên quảng trường trung tâm thành phố Sơn Thành bất ngờ đổ sập, kéo theo đó là vô số tòa nhà cao tầng.
Rất nhiều người dân trong thành phố Sơn Thành sợ hãi chạy ra khỏi nhà, còn có không ít người đăng tải mọi thứ xảy ra ở đây lên Internet.
Lúc này, Chu Chấn Long đang ở Hoa Quốc cũng nhíu mày khi cảm nhận được phương hướng của Sơn Thành khác lạ.
Không cần đoán cũng biết, ngoại trừ huyết tộc ra thì không có ai gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Phía bên kia xảy ra động đất sao?”
Khương Vy Nhan đang ngồi uống trà cùng Chu Chấn Long, khẽ nhíu mày hỏi.
Dù sao thì, bây giờ Khương Vy Nhan cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai, khả năng cảm nhận của cô vượt xa so với người bình thường.
Chu Chấn Long khẽ lắc đầu nói: “Không phải động đất mà là người của huyết tộc đánh đến đây rồi. Chín mươi phần trăm bọn họ muốn tìm con cháu nhà họ Chu!”
Cái gì?
Nghe vậy, Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, nếu huyết tộc thực sự đánh đến Sơn Thành thì e rằng bố con nhà họ Chu nhất định sẽ chết.
“Không được, phải nhanh chóng thông báo cho Chính Văn, nếu không...”
“Cô yên tâm, có cậu Tiêu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu, nói không chừng cậu ấy đã đi trước chúng ta một bước rồi!”
Chu Chấn Long bình tĩnh nói.
Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Thiến xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận là người huyết tộc.
Lúc trước, cho dù là trận chiến Hoa Sơn hay đám người võ tông mời cô ta đến núi Điểm Thương thì cô ta đều xuất hiện với tư cách là khách mời.
Nhưng bây giờ, cô ta đã không giấu giếm thân thận của mình nữa, còn đích thân dẫn theo một vị hầu tước và hai vị bá tước huyết tộc đến Sơn Thành.
Tình hình gần đây quá phức tạp, Lục Tiểu Thiến đã không chịu đựng nổi nữa cho nên mới dẫn người tới Sơn Thành.
Nếu còn tiếp tục chậm trễ, những thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều trở về, đến lúc đó muốn giết con cháu nhà họ Chu sẽ khó như lên trời.
Vì vậy, cô ta phải nhanh chóng diệt cỏ tận gốc.
Hơn nữa, lúc này Thiên Minh Tử và người của Thiên Cung Bắc Cực thân mình còn lo chưa xong. Nếu không có sự hỗ trợ của Thiên Minh Tử thì bao nhiêu người trong võ tông Hoa Quốc dám trở thành kẻ thù của huyết tộc đây?
Người duy nhất có thể ngăn cản huyết tộc là Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông. Nhưng người này tuyệt đối không thể đứng về phía nhà họ Chu!
Vì vậy, chuyến đi lần này của cô ta vô cùng chắc chắn.
Lúc Lục Tiểu Thiến đang tự mãn đi về phía tiệm ngọc Vy Nhan thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
“Hoa Quốc đã giao ước cùng huyết tộc rằng nước sông không phạm nước giếng, các vị huy động nhiều người như vậy là muốn xé nát giao ước sao?”
Hả?
Nghe vậy, Lục Tiểu Thiến nhìn lên không trung, thấy một ông già với mái tóc và bộ râu bạc trắng, tay cầm thanh kiếm dài đứng trên không trung.
“Hôm nay không phải là ân oán giữa huyết tộc và Hoa Quốc mà là ân oán giữa huyết tộc và nhà họ Chu. Nhà họ Chu nhất định phải chết, còn lại không liên quan gì đến những người khác ở Sơn Thành!”
Lục Tiểu Thiến nói xong, vài bóng người lập tức vây quanh ông lão.
“Nhà họ Chu? Tôi không biết nhà họ Chu gì cả. Tôi chỉ biết rằng người dân ở Sơn Thành đều là người của Hoa Quốc. Các người xông vào Sơn Thành thì sẽ phá vỡ giao ước!”
Ông lão tóc bạc lớn tiếng cảnh cáo.
Chương 1730: Huyết Ma Đồ
Động tĩnh bên phía thành phố Sơn Thành quá lớn, đặc biệt là khi cảnh tượng long trời lở đất kia lan truyền trên mạng thì đã lập tức gây rúng động khắp cả nước!
Đó tuyệt đối không thể là địa chấn tự nhiên hình thành mà là có cường giả tuyệt thế ghé thăm!
Trời đất một phương đều không thể chịu đựng được uy áp của đối phương nên mới xuất hiện cảnh tượng khủng bố tới vậy!
“Không ổn rồi, có thể là cao thủ của huyết tộc muốn tiến công vào Sơn Thành rồi!”
“Mau đi thông báo với tiền bối Thiên Minh Tử, huyết tộc không giữ lời hứa, mưu đồ tiến đánh thành phố của Hoa Quốc chúng ta!”
“Mau lên, thời gian không chờ đợi ai, nơi nào huyết tộc đi qua cũng chẳng còn một ngọn cỏ nào sống sót!”
Không ít người thoát chết dưới sự truy sát của huyết tộc tới nay vẫn nghĩ mà rùng mình, những cảnh tượng đó thực sự quá đáng sợ!
Đừng nói là người, dù là súc vật thì cũng bị giết sạch sẽ!
Mà bên phía Long Kinh cũng có không ít người tìm tới nơi ở của Thiên Minh Tử trước tiên, thế nhưng bên trong trang viên của Thiên Minh Tử lúc này lại không có lấy một bóng người!
Thật ra vào lúc Lục Tiểu Thiến vừa mới đứng dậy rời khỏi Long Kinh thì Thiên Minh Tử đã phát giác ra, ông ta vẫn luôn âm thầm bám theo sau mấy người Lục Tiểu Thiến để nhìn xem rốt cuộc là thế nào!
Chỉ là Thiên Minh Tử không dám xuất hiện, chỉ dựa vào một mình ông ta, dù thế nào thì cũng chẳng phải là đối thủ của đám đông cao thủ huyết tộc, ông ta vẫn đang chờ đợi cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực phe mình tới!
Vào trước khi ông ta xuất phát, bên phía Thiên Cung Bắc Cực đã cho người tới thông báo cho ông ta biết cao thủ của Thiên Cung sẽ tới thế tục nhanh thôi, dặn ông ta chuẩn bị đón tiếp cho tử tế!
Thiên Minh Tử nghe nói cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực sắp tới giúp đỡ mình, lúc này thì trong lòng ông ta mới dần bình tĩnh hơn một chút!
Có một số chuyện cũng chẳng phải không có chứng cứ để điều tra, người xưa đã từng nói, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm!
Chỉ cần cho ông ta đủ thời gian, ông ta nhất định có thể điều tra ra được kẻ đầu sỏ thật sự đứng phía sau muốn hãm hại ông ta!
Vậy nên bây giờ ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện xuất hiện, càng không ra tay vì người dân của Sơn Thành.
Lúc này, Sở Hồng Thiên trên Thiên Sơn cũng cảm nhận được điều dị thường, ông ta đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Sơn Thành, càng nhìn thì chân mày lại càng nhíu vào chặt hơn!
“Sư phụ, có phải bên phía Sơn Thành xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta có cần…”
Không đợi người đàn ông trung niên đứng phía sau mình nói hết câu, Sở Hồng Thiên đã khẽ xua xua tay nói: “Không cần đâu, người của huyết tộc đã rơi vào tròng rồi, lần này, mười phần thì có tới tám, chín phần bọn chúng không còn đường trở về nữa!”
“A?”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Trông ra cả Hoa Quốc, ai là người có thể khiến cho huyết tộc chịu tổn thất lớn tới thế?
Thiên Minh Tử sao?
Thế nhưng Thiên Minh Tử bây giờ còn tâm tình để lo chuyện bao đồng của Hoa Quốc ư?
“Trước lúc này, khi huyết tộc tiến công vào Sơn Thành thì có Hộ Sơn Đại Trận bảo vệ, tại sao hôm nay không khởi động Hộ Thành Đại Trận chứ?”
Sở Hồng Thiên lạnh lùng cười nói.
Hộ Thành Đại Trận giống với Hộ Sơn Đại Trận, chỉ cần gặp phải nguy hiểm sẽ tự động khởi động.
Mà người của huyết tộc có thể tiến vào Sơn Thành ồ ạt nhưng vẫn chưa khởi động Hộ Thành Đại Trận, chỉ có thể nói lên rằng người bố trận muốn tóm hết cả đám!
“Sư phụ, ý của ông là bên phía Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị từ lâu?”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên với vẻ không dám tin.
“Nếu không thì ông cho rằng dựa vào bọn chúng mà có thể tiến được vào Sơn Thành sao? Chỉ cần tới rồi thì đừng hòng đi! Bỏ đi, chúng ta không cần phải đi một chuyến làm gì, tiếp tục luyện công đi!”
Nói xong, Sở Hồng Thiên đi vào trong núi giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Mà trên bầu trời Sơn Thành, đôi bên đã bước vào giai đoạn giằng co, ông lão mặc đồ trắng không nhường một tấc, hai bá tước của huyết tộc cũng càng muốn thử sức!
“Ông cụ, tôi khuyên ông đừng tự hiểu nhầm, mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi chỉ là để trừ khử nhà họ Chu, không liên quan gì tới người khác! Nếu như ông cụ cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đừng trách tôi ra tay vô tình!”
Lục Tiểu Thiến nói, đẩy cửa bước xuống khỏi chiếc xe sang, lạnh lùng nhìn về phía ông lão tóc trắng.
“Giao nộp nhà họ Chu? Cô cho rằng dựa vào cô cũng xứng để nói ra lời này sao?”
Đúng vào lúc này, khi một giọng nói lạnh tanh vang lên, một dáng người cao lớn oai hùng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng ông lão tóc trắng.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang chậm rãi tiến tới, gần như người dân cả Sơn Thành đều phát ra những tiếng kinh hô.
“Là vua Bắc Lương!”
“Người dân Sơn Thành chúng ta được cứu rồi!”
“Tôi đã nói rồi mà, tới thời khắc mấu chốt thì vẫn chỉ có vua Bắc Lương là đáng tin hơn cả!”
Không ít người dân Sơn Thành đồng loạt khom lưng rất sâu hướng về phía Tiêu Chính Văn!
“Tiêu Chính Văn?”
Lục Tiểu Thiến tuyệt đối không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại xuất hiện ở Sơn Thành.
“Tôi khuyên cô nên quay đầu trở về đi, nếu không thì không một ai trong số mấy người có thể trở về được đâu!”
Tiêu Chính Văn nói bằng giọng điệu lạnh tanh.
“Chỉ dựa vào một mình anh mà cũng muốn ngăn cản tôi ư? Anh đừng quên trước đây đều là giới chính trị Hoa Quốc mấy người cầu hoà với chúng tôi, nếu như hôm nay anh dám ra tay thì coi như đơn phương huỷ bỏ hoà ước!”
“Vả lại, chỉ dựa vào anh mà cũng có tư cách nói ra mấy lời ban nãy sao? Thật ra anh hiểu rất rõ không có sự có mặt của Thiên Minh Tử thì mấy người chỉ như một bầy kiến ở trước mắt huyết tộc chúng tôi!”
Lục Tiểu Thiến vô cùng tự tin nói.
Khi cô ta vừa nói dứt lời, bá tước Huyết Sát bên cạnh liền vung tay, một tia sáng màu máu lao thẳng lên trời, nháy mắt đã xé toang trời cao!
Một luồng khí tức vô cùng khủng bố chèn ép trời đất, khí tức chết chóc khủng bố nhanh chóng lan tràn ra khắp cả Sơn Thành!
Mà người đàn ông mặc áo choàng đen khi trước vẫn luôn ngồi bên cạnh Lục Tiểu Thiến cũng đẩy cửa xe rồi chậm rãi bước xuống.
Thế nhưng điều khiến Độ Thiên Chân Nhân hết sức bất ngờ là người này thoạt nhìn có mấy điểm na ná như Tiêu Chính Văn, đặc biệt là cảm giác mà hắn đem lại cho người khác, cứ như dung hoà lại làm một với đất trời một phương, căn bản không nhìn ra được tu vi của hắn!
Nếu như không phải hắn đi bên cạnh Lục Tiểu Thiến thì có lẽ Độ Thiên Chân Nhân sẽ coi hắn như một người bình thường!
Lúc này, gần như tất cả người dân Hoa Quốc đều đổ dồn sự chú ý về phía Sơn Thành!
Không ai ngờ được rằng, vào đêm hôm trước có hai hầu tước của huyết tộc bị giết, nên Sơn Thành mới bùng phát trận đại chiến kinh thiên chỉ sau một ngày như vậy.
“Hai vị, mọi người đều hiểu rất rõ cục diện bây giờ, không cần phải đánh đập tàn nhẫn làm gì!”
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Lý Chính Đạo cũng bay vút lên không trung!
Trong số những thế gia mà huyết tộc muốn tiêu diệt cũng có nhà họ Lý, Lý Chính Đạo đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là thực lực của huyết tộc bây giờ vẫn chưa đủ để đối kháng với sự liên thủ của cụ ta với Tiêu Chính Văn, vậy nên Lý Chính Đạo vẫn vô cùng tự tin!
“Tiểu bối nhà họ Lý, không ngờ chớp mắt hai trăm năm trôi qua, ông đã trở thành thế tử nhà họ Lý rồi?”
Ông lão mặc áo choàng đen nói, chậm rãi cởi bỏ áo choàng, lộ ra gương mặt chi chít những vết sẹo.
Lý Chính Đạo đưa mắt nhìn ra, không khỏi kinh ngạc!
“Ông…ông là Huyết Ma Đồ? Không phải ông đã bỏ mạng trong trận chiến trên gò đất Côn Luân vào hai trăm năm trước rồi sao?”
Nếu như không tận mắt chứng kiến, Lý Chính Đạo thậm chí còn không dám tin Huyết Ma Đồ vẫn còn sống!
Huyết Ma Đồ năm đó là một trong số những đại sát thần của vùng ngoài lãnh thổ, lúc con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ được khai phá, mấy thế lực các phương như huyết tộc và Đế Vương Các, Thiên Đạo Minh Ước sẽ chiến đấu một trận ở Côn Luân!
Mà năm đó, Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước liên thủ dồn cho huyết tộc đại bại, nghe nói cả đám cao thủ mà huyết tộc cử đi đều không có một ai sống sót!
Thế nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được sát thần trong truyền thuyết ở nơi này!
Nếu như thật sự so về thực lực, ngay cả xách dép cho Huyết Ma Đồ, Điền Thương Hải cũng không xứng!
Ngay cả Tiêu Chính Văn lúc này cũng không khỏi kinh ngạc, đừng thấy Huyết Ma Đồ cũng ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà lầm, người này tuyệt đối không phải là kẻ mà những Nhân Vương cấp năm mình gặp khi trước có thể so bì được!
Ông ta cũng lĩnh hội được cảnh giới của chân khí, vậy nên mới thoạt nhìn mới bình thường như vậy, gần như hoà vào làm một với tất cả mọi thứ xung quanh!
Nếu như không phải Tiêu Chính Văn lĩnh hội được sự tồn tại của nguyên khí thì trận chiến ngày hôm nay, ai thắng ai bại vẫn thật sự khó đoán định!
“Hừ! Ông ta vẫn còn sống?”
Ngay cả Thiên Minh Tử vẫn trốn ở nơi xa cũng thầm kinh ngạc, Huyết Ma Đồ chết từ hai trăm năm trước rồi mới đúng!
“Ôi! Thanh Sơn vẫn ở đây, cố nhân chưa từng một lần trở về! Lý Chính Đạo, hôm nay không có chuyện của nhà họ Lý mấy người, lui xuống đi!”
Huyết Ma Đồ trầm giọng ra lệnh.
“Các vị, mọi người nghe tôi nói, chuyện tối qua không thể phô trương”.
Lúc này Thiên Minh Tử đã sốt sắng lắm rồi.
Chuyện đã đến nước này thì dù cả người ông ta có mọc thêm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thế nên chỉ có thể hy vọng hiện giờ tin tức này vẫn chưa lan đến Âu Lục.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, ông vẫn khiêm tốn như thế, ngay cả khi làm nhiều việc cho Hoa Quốc mà vẫn muốn khiêm tốn, đúng là một người mẫu mực của ngày nay”.
Vừa nói mọi người vừa ép buộc kéo Thiên Minh Tử vào một khách sạn cao cấp.
Lúc này trong khách sạn đã lên đèn sáng rực, người đông như hội.
Thấy đám người Trương Khắc Dụng kéo Thiên Minh Tử đi vào khách sạn, mọi người hô lên rồi vây quanh Thiên Minh Tử.
Không đợi Thiên Minh Tử lên tiếng, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vest thương hiệu nổi tiếng bước đến nói với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, tôi là La Thế Tường của tập đoàn Vạn Long xin chào tiền bối”.
Nói rồi ông ta lấy một chiếc hộp gỗ ra đưa qua cho Thiên Minh Tử.
Có La Thế Tường dẫn đầu, mọi người đồng loạt tặng quả mình đã chuẩn bị cho Thiên Minh Tử.
Thấy trước mặt mình chất đầy quà cao cấp hạng sang, Thiên Minh Tử quả thật xúc động suýt khóc.
Đây nào phải tặng quà cho ông ta, rõ ràng đều đang bùa giết ông ta chết sớm ấy chứ.
“Tần Vũ Hắc Băng Đài, Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương xin chúc mừng Tiền bối Thiên Minh Tử”.
Ngay lúc Thiên Minh Tử tức đến mức váng đầu, hai mắt long sọc lên thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói thánh thót, Thiên Minh Tử không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ cũng đến?
Thật ra từ đầu đến giờ Tần Vũ đếu biết người bí ẩn đó là Tiêu Chính Văn, cho dù Tiêu Chính Văn che giấu thế nào, nhưng dù sao Tần Vũ cũng đã sánh vai cùng chiến đấu với Tiêu Chính Văn vài năm lúc còn ở biên giới phía Bắc.
Chỉ cần liếc nhìn, Tần Vũ đã có thể nhận ra người bí ẩn đó chính là Tiêu Chính Văn.
Tối nay Tần Vũ và Tiêu Chính Văn cũng cố ý đến đây xem trò cười của Thiên Minh Tử.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đến lập tức khiến đám người nhốn nháo.
Ai mà không biết danh tiếng hiện giờ của vua Bắc Lương đã không còn như trước nữa, đến giờ Tiêu Chính Văn và Tần Vũ không mời mà đến, chỉ có thể chứng tỏ họ cố ý chạy đến đây thể hiện độ tồn tại.
“Hừ, Tiêu Chính Văn còn mặt mũi đến đây tặng quà à? Lúc trước tại sao cậu ta không ra mặt ở đỉnh núi Hoa Sơn đi”.
“Tôi nghĩ tám mươi phần trăm Tiêu Chính Văn đến để nịnh bợ tiền bối Thiên Minh Tử, không chừng còn định bái tiền bối Thiên Minh Tử làm sư phụ”.
“Haizz, cũng không thể nói thế, trước khi linh khí khôi phục vẫn luôn là Tiêu Chính Văn chém đông giết tây bảo vệ Hoa Quốc, không thể vì chút lỗi lầm nhỏ mà phủ nhận công sức trước kia của anh ta”.
“Công sức? Cậu ta có công sức gì? Đêm qua người huyết tộc diệt hết một tông môn của võ tông chúng ta, cậu ta chẳng thèm thả rắm nữa là, vẫn là tiền bối Thiên Minh Tử tự mình ra tay mới giết được hai hầu tước huyết tộc, giải quyết được chuyện này”.
Mọi người anh một câu tôi một câu nhưng đa số đều đứng về phía Thiên Minh Tử.
Chỉ có một số ít vẫn nể tình công lao của Tiêu Chính Văn với Hoa Quốc nói vài câu công bằng.
Chỉ là tiếng nói của họ nhanh chóng bị nhấn chìm trong lời gièm pha của mọi người với Tiêu Chính Văn.
Tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tiêu Chính Văn và Tần Vũ lần lượt đi vào sảnh lớn, phía sau họ còn có một cô gái xinh đẹp.
“Lục Tiểu Thiến!”
Thiên Minh Tử thầm cảm thấy có linh cảm không hay, nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông lực lưỡng ở phía sau Lục Tiểu Thiển cầm một cái nồi sắt lớn màu đen đi vào sảnh lớn, ông ta và mọi người xung quanh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lục Tiểu Thiến và Tiêu Chính Văn cố ý đến đây để tặng nồi.
Mấy người này đâu phải đến để chúc mừng, rõ ràng là đến xem trò cười.
Ngay khi Thiên Minh Tử tức giận đứng dậy định trút giận, ngoài cửa lại vang lên giọng nói rõ to.
“Gia tộc Kanter ở Âu Lục đến chào tiền bối Thiên Minh Tử”.
“Gia tộc Sanger ở Phi Lục chuẩn bị chút quà nhỏ, mong tiền bối Thiên Minh Tử nhận cho”.
Lúc đầu nghe thấy mấy chữ gia tộc Kanter, Thiên Minh Tử vẫn còn khá bình tĩnh.
Nhưng khi nghe đến tên gia tộc Sanger, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.
Giữa gia tộc Sanger và gia tộc Ấn có mối quan hệ khăng khít.
Nếu ngay cả gia tộc Sanger cũng biết chuyện này thì gia tộc Ấn sao lại không biết?
“Cạch!”
Cái quạt trong tay Thiên Minh Tử rơi xuống đất, ông ta thất thần nhìn ra ngoài cửa.
Chương 1729: Uy hiếp Sơn Thành
Filkant bước vào sảnh lớn, đầu tiên hắn liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng mang món quà của mình lên, đó là một nồi cơm điện hoàn toàn tự động.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, Tiêu Chính Văn mang theo một cái nồi to màu đen, đặc phái viên của gia tộc Kanter lại tặng một cái nồi khác, đây là ý gì?
Bọn họ đâu biết rằng ngay từ đêm hôm trước, Tiêu Chính Văn đã âm thầm liên lạc với gia tộc Kanter, bảo họ truyền tin về việc Thiên Minh Tử truy sát huyết tộc trên khắp Âu Lục.
Kết quả, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không ngờ chuyện này lại dẫn đến rắc rối lớn cho Arcelor.
Ngay sau khi gia tộc Kanter truyền ra tin tức này, các thế lực khác nhau ở Âu Lục lập tức lan truyền ra toàn bộ Âu Lục, ngay cả người dân bình thường cũng biết Thiên Minh Tử chính là người đang truy sát huyết tộc.
Giữa Âu Lục và Mỹ Lục cách nhau cả đại dương, người của gia tộc Sanger không cần đi đâu cũng điều tra được kẻ sát hại vương tử Arcelor thật sự là kẻ nào, sau đó với đến Long Kinh cùng gia tộc Kanter.
Đồng thời, liên lạc viên của gia tộc Sanger cũng chuyển tin tức về cho gia tộc nhà họ Ấn cổ ở vùng ngoài lãnh thổ việc Thiên Minh Tử và Thiên Cung Bắc Cực đã bày kế sát hại vương tử Arcelor, tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ đều biết chuyện này.
Trong chốc lát, không chỉ người gia tộc nhà họ Ấn cổ nổi giận mà ngay cả người của Thiên Cung Bắc Cực cũng vô cùng phẫn nộ, Thiên Minh Tử muốn chết sao?
Cho dù ông ta không muốn sống thì cũng không thể kéo theo cả Thiên Cung Bắc Cực.
Tuy bề ngoài mọi chuyện vẫn rất êm đềm, nhưng sự xuất hiện của gia tộc Sanger đã đại diện cho một trận sóng gió lớn.
“Tiền bối Thiên Minh Tử, quạt của ông!”
Một vị giáo sư tươi cười, nhặt cây quạt trên mặt đất, đưa lại vào tay Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử cầm cây quạt, trừng mắt nhìn vị giáo sư kia, bây giờ ông ta thật sự rất muốn giết người.
Nếu không phải đám người này chỉ biết phá hỏng việc, nhất quyết tổ chức tiệc mừng cho ông ta thì ông ta vẫn còn cơ hội giải thích trước mặt đại diện của gia tộc Sanger.
Nhưng bây giờ ông ta đã có mặt ở bữa tiệc, cho dù nói gì đi nữa thì tất cả đều vô ích.
“Mọi người, tôi... hôm nay tôi không được khỏe, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, tôi xin về trước!”
Thiên Minh Tử chào mọi người rồi đá thành một luồng ánh sáng phóng đi.
Bây giờ ông ta phải nhanh chóng tìm cách giải thích, chuyện này thật sự quá lớn, một mình ông ta làm sao giải quyết nổi đây?
Sau khi trở về trang viên, Thiên Minh Tử không nói lời nào, lấy điện thoại ra bấm gọi.
Sau vài câu đơn giản, Thiên Minh Tử cúp máy, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.
Không lâu sau, một gợn sóng đột nhiên xuất hiện trong hư không trước mặt Thiên Minh Tử, ngay lúc gợn sóng lan tràn, Thiên Minh Tử vội vàng cung kính đứng lên.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn trở về nơi ở của mình, với khuôn mặt mỉa mai.
“Anh Tiêu, không biết lần này gia tộc Kanter chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thế nào? Anh hài lòng không?”
Filkant đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, làm tốt lắm, gia tộc Sanger này là...”
“Ồ, gia tộc Sanger thật ra là một nhánh của gia tộc nhà họ Ấn cổ, chỉ là hiện tại bọn họ đã định cư ở Phi Lục, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ, gia tộc Sanger vẫn là nô bộc của gia tộc nhà họ Ấn cổ”.
Filkant vội vàng bước tới và giải thích cho Tiêu Chính Văn.
“Ồ, nói vậy có nghĩa là gia tộc nhà họ Ấn cổ đã nhận được tin tức?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Filkant.
“Đúng vậy, nếu không, gia tộc Sanger sẽ không dám một mình tới đây!”
Filkant tự tin nói.
Lúc này, trên bầu trời, tinh tú chói lọi, hào quang tỏa ra, thậm chí làm lu mờ cả ánh trăng.
Thấy vậy, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực lại phái người tới?
Cùng lúc đó, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ trên trời phóng xuống trang viên Thiên Minh Tử đang ở.
Nhưng lúc ánh sao nhấp nháy, trên bầu trời chia làm hai phần, một luồng khí tức cũng bao trùm bầu trời phía trên Sơn Thành.
Khi trời sắp hửng sáng, phía đông lờ mờ xuất hiện một vệt sáng, một chiếc xe màu đen chậm rãi tiếng vào Sơn Thành.
Phía trên chiếc xe còn có hai bóng đen, xuyên qua chiếc áo choàng che mặt, thậm chí còn có thể thấy rõ hai cặp mắt đỏ như máu đang nhìn xuống đường phố Sơn Thành.
Trong xe, Lục Tiểu Thiến vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông mặc áo đen, mặt không biểu cảm nhìn về phía trước.
Khi chiếc xe màu đen chạy vào trong Sơn Thành, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, bỗng chốc, cả Sơn Thành rung chuyển như trời sập.
“Rầm!”
Một tượng đài tưởng niệm trên quảng trường trung tâm thành phố Sơn Thành bất ngờ đổ sập, kéo theo đó là vô số tòa nhà cao tầng.
Rất nhiều người dân trong thành phố Sơn Thành sợ hãi chạy ra khỏi nhà, còn có không ít người đăng tải mọi thứ xảy ra ở đây lên Internet.
Lúc này, Chu Chấn Long đang ở Hoa Quốc cũng nhíu mày khi cảm nhận được phương hướng của Sơn Thành khác lạ.
Không cần đoán cũng biết, ngoại trừ huyết tộc ra thì không có ai gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Phía bên kia xảy ra động đất sao?”
Khương Vy Nhan đang ngồi uống trà cùng Chu Chấn Long, khẽ nhíu mày hỏi.
Dù sao thì, bây giờ Khương Vy Nhan cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai, khả năng cảm nhận của cô vượt xa so với người bình thường.
Chu Chấn Long khẽ lắc đầu nói: “Không phải động đất mà là người của huyết tộc đánh đến đây rồi. Chín mươi phần trăm bọn họ muốn tìm con cháu nhà họ Chu!”
Cái gì?
Nghe vậy, Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, nếu huyết tộc thực sự đánh đến Sơn Thành thì e rằng bố con nhà họ Chu nhất định sẽ chết.
“Không được, phải nhanh chóng thông báo cho Chính Văn, nếu không...”
“Cô yên tâm, có cậu Tiêu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu, nói không chừng cậu ấy đã đi trước chúng ta một bước rồi!”
Chu Chấn Long bình tĩnh nói.
Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Thiến xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận là người huyết tộc.
Lúc trước, cho dù là trận chiến Hoa Sơn hay đám người võ tông mời cô ta đến núi Điểm Thương thì cô ta đều xuất hiện với tư cách là khách mời.
Nhưng bây giờ, cô ta đã không giấu giếm thân thận của mình nữa, còn đích thân dẫn theo một vị hầu tước và hai vị bá tước huyết tộc đến Sơn Thành.
Tình hình gần đây quá phức tạp, Lục Tiểu Thiến đã không chịu đựng nổi nữa cho nên mới dẫn người tới Sơn Thành.
Nếu còn tiếp tục chậm trễ, những thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều trở về, đến lúc đó muốn giết con cháu nhà họ Chu sẽ khó như lên trời.
Vì vậy, cô ta phải nhanh chóng diệt cỏ tận gốc.
Hơn nữa, lúc này Thiên Minh Tử và người của Thiên Cung Bắc Cực thân mình còn lo chưa xong. Nếu không có sự hỗ trợ của Thiên Minh Tử thì bao nhiêu người trong võ tông Hoa Quốc dám trở thành kẻ thù của huyết tộc đây?
Người duy nhất có thể ngăn cản huyết tộc là Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông. Nhưng người này tuyệt đối không thể đứng về phía nhà họ Chu!
Vì vậy, chuyến đi lần này của cô ta vô cùng chắc chắn.
Lúc Lục Tiểu Thiến đang tự mãn đi về phía tiệm ngọc Vy Nhan thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
“Hoa Quốc đã giao ước cùng huyết tộc rằng nước sông không phạm nước giếng, các vị huy động nhiều người như vậy là muốn xé nát giao ước sao?”
Hả?
Nghe vậy, Lục Tiểu Thiến nhìn lên không trung, thấy một ông già với mái tóc và bộ râu bạc trắng, tay cầm thanh kiếm dài đứng trên không trung.
“Hôm nay không phải là ân oán giữa huyết tộc và Hoa Quốc mà là ân oán giữa huyết tộc và nhà họ Chu. Nhà họ Chu nhất định phải chết, còn lại không liên quan gì đến những người khác ở Sơn Thành!”
Lục Tiểu Thiến nói xong, vài bóng người lập tức vây quanh ông lão.
“Nhà họ Chu? Tôi không biết nhà họ Chu gì cả. Tôi chỉ biết rằng người dân ở Sơn Thành đều là người của Hoa Quốc. Các người xông vào Sơn Thành thì sẽ phá vỡ giao ước!”
Ông lão tóc bạc lớn tiếng cảnh cáo.
Chương 1730: Huyết Ma Đồ
Động tĩnh bên phía thành phố Sơn Thành quá lớn, đặc biệt là khi cảnh tượng long trời lở đất kia lan truyền trên mạng thì đã lập tức gây rúng động khắp cả nước!
Đó tuyệt đối không thể là địa chấn tự nhiên hình thành mà là có cường giả tuyệt thế ghé thăm!
Trời đất một phương đều không thể chịu đựng được uy áp của đối phương nên mới xuất hiện cảnh tượng khủng bố tới vậy!
“Không ổn rồi, có thể là cao thủ của huyết tộc muốn tiến công vào Sơn Thành rồi!”
“Mau đi thông báo với tiền bối Thiên Minh Tử, huyết tộc không giữ lời hứa, mưu đồ tiến đánh thành phố của Hoa Quốc chúng ta!”
“Mau lên, thời gian không chờ đợi ai, nơi nào huyết tộc đi qua cũng chẳng còn một ngọn cỏ nào sống sót!”
Không ít người thoát chết dưới sự truy sát của huyết tộc tới nay vẫn nghĩ mà rùng mình, những cảnh tượng đó thực sự quá đáng sợ!
Đừng nói là người, dù là súc vật thì cũng bị giết sạch sẽ!
Mà bên phía Long Kinh cũng có không ít người tìm tới nơi ở của Thiên Minh Tử trước tiên, thế nhưng bên trong trang viên của Thiên Minh Tử lúc này lại không có lấy một bóng người!
Thật ra vào lúc Lục Tiểu Thiến vừa mới đứng dậy rời khỏi Long Kinh thì Thiên Minh Tử đã phát giác ra, ông ta vẫn luôn âm thầm bám theo sau mấy người Lục Tiểu Thiến để nhìn xem rốt cuộc là thế nào!
Chỉ là Thiên Minh Tử không dám xuất hiện, chỉ dựa vào một mình ông ta, dù thế nào thì cũng chẳng phải là đối thủ của đám đông cao thủ huyết tộc, ông ta vẫn đang chờ đợi cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực phe mình tới!
Vào trước khi ông ta xuất phát, bên phía Thiên Cung Bắc Cực đã cho người tới thông báo cho ông ta biết cao thủ của Thiên Cung sẽ tới thế tục nhanh thôi, dặn ông ta chuẩn bị đón tiếp cho tử tế!
Thiên Minh Tử nghe nói cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực sắp tới giúp đỡ mình, lúc này thì trong lòng ông ta mới dần bình tĩnh hơn một chút!
Có một số chuyện cũng chẳng phải không có chứng cứ để điều tra, người xưa đã từng nói, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm!
Chỉ cần cho ông ta đủ thời gian, ông ta nhất định có thể điều tra ra được kẻ đầu sỏ thật sự đứng phía sau muốn hãm hại ông ta!
Vậy nên bây giờ ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện xuất hiện, càng không ra tay vì người dân của Sơn Thành.
Lúc này, Sở Hồng Thiên trên Thiên Sơn cũng cảm nhận được điều dị thường, ông ta đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Sơn Thành, càng nhìn thì chân mày lại càng nhíu vào chặt hơn!
“Sư phụ, có phải bên phía Sơn Thành xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta có cần…”
Không đợi người đàn ông trung niên đứng phía sau mình nói hết câu, Sở Hồng Thiên đã khẽ xua xua tay nói: “Không cần đâu, người của huyết tộc đã rơi vào tròng rồi, lần này, mười phần thì có tới tám, chín phần bọn chúng không còn đường trở về nữa!”
“A?”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên bằng vẻ mặt kinh ngạc.
Trông ra cả Hoa Quốc, ai là người có thể khiến cho huyết tộc chịu tổn thất lớn tới thế?
Thiên Minh Tử sao?
Thế nhưng Thiên Minh Tử bây giờ còn tâm tình để lo chuyện bao đồng của Hoa Quốc ư?
“Trước lúc này, khi huyết tộc tiến công vào Sơn Thành thì có Hộ Sơn Đại Trận bảo vệ, tại sao hôm nay không khởi động Hộ Thành Đại Trận chứ?”
Sở Hồng Thiên lạnh lùng cười nói.
Hộ Thành Đại Trận giống với Hộ Sơn Đại Trận, chỉ cần gặp phải nguy hiểm sẽ tự động khởi động.
Mà người của huyết tộc có thể tiến vào Sơn Thành ồ ạt nhưng vẫn chưa khởi động Hộ Thành Đại Trận, chỉ có thể nói lên rằng người bố trận muốn tóm hết cả đám!
“Sư phụ, ý của ông là bên phía Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị từ lâu?”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên với vẻ không dám tin.
“Nếu không thì ông cho rằng dựa vào bọn chúng mà có thể tiến được vào Sơn Thành sao? Chỉ cần tới rồi thì đừng hòng đi! Bỏ đi, chúng ta không cần phải đi một chuyến làm gì, tiếp tục luyện công đi!”
Nói xong, Sở Hồng Thiên đi vào trong núi giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Mà trên bầu trời Sơn Thành, đôi bên đã bước vào giai đoạn giằng co, ông lão mặc đồ trắng không nhường một tấc, hai bá tước của huyết tộc cũng càng muốn thử sức!
“Ông cụ, tôi khuyên ông đừng tự hiểu nhầm, mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi chỉ là để trừ khử nhà họ Chu, không liên quan gì tới người khác! Nếu như ông cụ cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đừng trách tôi ra tay vô tình!”
Lục Tiểu Thiến nói, đẩy cửa bước xuống khỏi chiếc xe sang, lạnh lùng nhìn về phía ông lão tóc trắng.
“Giao nộp nhà họ Chu? Cô cho rằng dựa vào cô cũng xứng để nói ra lời này sao?”
Đúng vào lúc này, khi một giọng nói lạnh tanh vang lên, một dáng người cao lớn oai hùng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng ông lão tóc trắng.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang chậm rãi tiến tới, gần như người dân cả Sơn Thành đều phát ra những tiếng kinh hô.
“Là vua Bắc Lương!”
“Người dân Sơn Thành chúng ta được cứu rồi!”
“Tôi đã nói rồi mà, tới thời khắc mấu chốt thì vẫn chỉ có vua Bắc Lương là đáng tin hơn cả!”
Không ít người dân Sơn Thành đồng loạt khom lưng rất sâu hướng về phía Tiêu Chính Văn!
“Tiêu Chính Văn?”
Lục Tiểu Thiến tuyệt đối không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại xuất hiện ở Sơn Thành.
“Tôi khuyên cô nên quay đầu trở về đi, nếu không thì không một ai trong số mấy người có thể trở về được đâu!”
Tiêu Chính Văn nói bằng giọng điệu lạnh tanh.
“Chỉ dựa vào một mình anh mà cũng muốn ngăn cản tôi ư? Anh đừng quên trước đây đều là giới chính trị Hoa Quốc mấy người cầu hoà với chúng tôi, nếu như hôm nay anh dám ra tay thì coi như đơn phương huỷ bỏ hoà ước!”
“Vả lại, chỉ dựa vào anh mà cũng có tư cách nói ra mấy lời ban nãy sao? Thật ra anh hiểu rất rõ không có sự có mặt của Thiên Minh Tử thì mấy người chỉ như một bầy kiến ở trước mắt huyết tộc chúng tôi!”
Lục Tiểu Thiến vô cùng tự tin nói.
Khi cô ta vừa nói dứt lời, bá tước Huyết Sát bên cạnh liền vung tay, một tia sáng màu máu lao thẳng lên trời, nháy mắt đã xé toang trời cao!
Một luồng khí tức vô cùng khủng bố chèn ép trời đất, khí tức chết chóc khủng bố nhanh chóng lan tràn ra khắp cả Sơn Thành!
Mà người đàn ông mặc áo choàng đen khi trước vẫn luôn ngồi bên cạnh Lục Tiểu Thiến cũng đẩy cửa xe rồi chậm rãi bước xuống.
Thế nhưng điều khiến Độ Thiên Chân Nhân hết sức bất ngờ là người này thoạt nhìn có mấy điểm na ná như Tiêu Chính Văn, đặc biệt là cảm giác mà hắn đem lại cho người khác, cứ như dung hoà lại làm một với đất trời một phương, căn bản không nhìn ra được tu vi của hắn!
Nếu như không phải hắn đi bên cạnh Lục Tiểu Thiến thì có lẽ Độ Thiên Chân Nhân sẽ coi hắn như một người bình thường!
Lúc này, gần như tất cả người dân Hoa Quốc đều đổ dồn sự chú ý về phía Sơn Thành!
Không ai ngờ được rằng, vào đêm hôm trước có hai hầu tước của huyết tộc bị giết, nên Sơn Thành mới bùng phát trận đại chiến kinh thiên chỉ sau một ngày như vậy.
“Hai vị, mọi người đều hiểu rất rõ cục diện bây giờ, không cần phải đánh đập tàn nhẫn làm gì!”
Vừa nói dứt lời, cơ thể của Lý Chính Đạo cũng bay vút lên không trung!
Trong số những thế gia mà huyết tộc muốn tiêu diệt cũng có nhà họ Lý, Lý Chính Đạo đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là thực lực của huyết tộc bây giờ vẫn chưa đủ để đối kháng với sự liên thủ của cụ ta với Tiêu Chính Văn, vậy nên Lý Chính Đạo vẫn vô cùng tự tin!
“Tiểu bối nhà họ Lý, không ngờ chớp mắt hai trăm năm trôi qua, ông đã trở thành thế tử nhà họ Lý rồi?”
Ông lão mặc áo choàng đen nói, chậm rãi cởi bỏ áo choàng, lộ ra gương mặt chi chít những vết sẹo.
Lý Chính Đạo đưa mắt nhìn ra, không khỏi kinh ngạc!
“Ông…ông là Huyết Ma Đồ? Không phải ông đã bỏ mạng trong trận chiến trên gò đất Côn Luân vào hai trăm năm trước rồi sao?”
Nếu như không tận mắt chứng kiến, Lý Chính Đạo thậm chí còn không dám tin Huyết Ma Đồ vẫn còn sống!
Huyết Ma Đồ năm đó là một trong số những đại sát thần của vùng ngoài lãnh thổ, lúc con đường dẫn tới vùng ngoài lãnh thổ được khai phá, mấy thế lực các phương như huyết tộc và Đế Vương Các, Thiên Đạo Minh Ước sẽ chiến đấu một trận ở Côn Luân!
Mà năm đó, Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước liên thủ dồn cho huyết tộc đại bại, nghe nói cả đám cao thủ mà huyết tộc cử đi đều không có một ai sống sót!
Thế nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được sát thần trong truyền thuyết ở nơi này!
Nếu như thật sự so về thực lực, ngay cả xách dép cho Huyết Ma Đồ, Điền Thương Hải cũng không xứng!
Ngay cả Tiêu Chính Văn lúc này cũng không khỏi kinh ngạc, đừng thấy Huyết Ma Đồ cũng ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà lầm, người này tuyệt đối không phải là kẻ mà những Nhân Vương cấp năm mình gặp khi trước có thể so bì được!
Ông ta cũng lĩnh hội được cảnh giới của chân khí, vậy nên mới thoạt nhìn mới bình thường như vậy, gần như hoà vào làm một với tất cả mọi thứ xung quanh!
Nếu như không phải Tiêu Chính Văn lĩnh hội được sự tồn tại của nguyên khí thì trận chiến ngày hôm nay, ai thắng ai bại vẫn thật sự khó đoán định!
“Hừ! Ông ta vẫn còn sống?”
Ngay cả Thiên Minh Tử vẫn trốn ở nơi xa cũng thầm kinh ngạc, Huyết Ma Đồ chết từ hai trăm năm trước rồi mới đúng!
“Ôi! Thanh Sơn vẫn ở đây, cố nhân chưa từng một lần trở về! Lý Chính Đạo, hôm nay không có chuyện của nhà họ Lý mấy người, lui xuống đi!”
Huyết Ma Đồ trầm giọng ra lệnh.
Bình luận facebook