• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (46 Viewers)

  • Chương 1677-1780

Chương 1677: Người nhà họ Khổng đến

Đối diện với cuộc chiến bằng ngôn từ ở trên mạng, Tiêu Chính Văn lại không hề để tâm.

Tiêu Chính Văn cũng không muốn biết rõ thái độ của năm đại danh sơn và các tông môn võ tông kia.

Vốn dĩ cũng không trông đợi gì vào những người này, lần trước tấn công Vy Hào, mấy người này chắc đã cạn kiệt sức lực, cũng là vì võ tông Hoa Quốc và võ thuật Vy Hào vốn dĩ đã có thù oán hàng nghìn năm.

Hơn nữa vì thực lực của Tiêu Chính Văn nên đám người này mới chịu bán mạng.

Bây giờ bảo họ cùng nhau chống lại kẻ thù mạnh, chung tay đấu lại huyết tộc không hề dễ.

“Vua Bắc Lương, chúng ta khai chiến với huyết tộc vì mấy trăm người nhà họ Lý và nhà họ Chu, việc này có phải là không ổn lắm không?”

Ông Dương thân là một trong những các lão của Long Các đứng lên lo lắng hỏi.

Khi Tiêu Chính Văn đưa ra đề nghị của mình, ông Dương đã cảm thấy không hài lòng.

Chỉ là trước mặt năm đại danh sơn và các võ tông, có vài lời trong quyết sách của giới chính trị phải giấu.

Bây giờ những người của võ tông đã ra về, dĩ nhiên ông Dương phải nói ra thắc mắc của mình.

Ông Dương không phê bình kín đáo gì với Tiêu Chính Văn, dù sao Tiêu Chính Văn cũng từng nhiều lần cứu Hoa Quốc khỏi nguy hiểm.

Ông ta cũng tin chắc điểm xuất phát của Tiêu Chính Văn không phải là nguồn căn kéo người dân Hoa Quốc vào chiến tranh.

“Ông Dương, các vị các lão”.

Tiêu Chính Văn đứng lên vừa đi vừa nghiêm nghị nói: “Thật ra sở dĩ huyết tộc đột nhiên gia tăng điều kiện đàm phán đơn giản là muốn chúng ta đưa ra lựa chọn”.

“Lãnh thổ Hoa Quốc là do hàng nghìn tướng sĩ dùng sinh mạng của mình để đổi lấy nên phải giữ lấy từng tấc đất của mình, tuyệt đối không thể dâng cho huyết tộc”.

“Các vị có từng nghĩ đường đường là giới chính trị Hoa Quốc nhưng lại không thể bảo vệ được một hai gia tộc thì ai sẽ đứng ra giúp đây?”

“Hơn nữa không nói đến người khác, nhà họ Lý và nhà họ Chu đều từng cống hiến cho Hoa Quốc, từng đổ máu vì Hoa Quốc, bây giờ gặp đại nạn sao chúng ta có thể bỏ mặc họ?”

Những lời Tiêu Chính Văn nói khiến mấy người ông Dương đều nhíu mày.

Mặc dù là nói thế nhưng nhà họ Lý hay nhà họ Chu cũng không phải là người Hoa Quốc bây giờ bảo vệ.

Nói đến nhà họ Lý, có thể phải bắt đầu từ Thịnh Đường, còn nhà họ Chu càng lâu hơn.

Thấy sắc mặt của mấy người ông Dương vẫn khó coi, Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Giao ba gia tộc lớn hay nhường ba tỉnh Tây Bắc cũng đều sẽ trở thành mối hiểm họa ngầm của giới chính trị Hoa Quốc”.

“Các gia tộc ở ngoài lãnh thổ quay về chắc chắn sẽ làm ầm ĩ chuyện này, đến lúc đó giới chính trị sẽ gặp nguy hiểm, không chỉ Thiên Tử phải nhường lại vị trí của mình, mà ngay cả quyền lợi của Hoa Quốc cũng sẽ rơi vào tay các gia tộc này”.

“Vì kế hoạch lâu dài, chỉ có thể không ngại khai chiến với huyết tộc”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, mấy người ông Dương mới bừng tỉnh.

Trong điều kiện mà huyết tộc tăng thêm đó cũng đang gài bẫy giới chính trị Hoa Quốc.

“Vua Bắc Lương, là do chúng tôi không cân nhắc kỹ lưỡng, cậu nói đúng, chúng ta không được nhân nhượng, không thể để mất một tấc đất”.

Mấy người ông Dương đồng loạt đứng lên, kiên định nhìn Tiêu Chính Văn.

Ở một nơi khác, năm đại danh sơn cũng nhận được tin tức từ ngoài lãnh thổ, không lâu sau nữa cao thủ ngoài lãnh thổ của võ tông sẽ quay về thế tục.

Tin tức này có thể nói là khiến năm đại danh sơn phấn khích.

“Hừ, không lâu nữa ngày tốt của Tiêu Chính Văn sẽ hết, chín mươi phần trăm bản thân cậu ta cũng biết rõ mạng mình không còn lâu nữa. Chúng ta có thể nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với Tiêu Chính Văn, đồng thời…”

Nói đến đây, Lạc Trường Sinh dời tầm mắt sáng nhìn Thu Vạn Cổ - đại diện của Tung Sơn.

“Ý anh Lạc là năm đại danh sơn chúng ta sẽ tấn công Tiêu Chính Văn cùng lúc, ép cậu ta giao người nhà họ Chu và nhà họ Lý ra?”

Thu Vạn Cổ nhíu chặt mày hỏi.

Thật ra họ đều thuộc nhánh nhà họ Khổng, đứng về phía đối lập với nhà họ Lý.

Bán đứng ba gia tộc lớn không là gì với họ cả, nhưng có thể xem ba gia tộc lớn như quà tặng nịnh hót huyết tộc.

Sau này ngộ nhỡ huyết tộc nắm quyền kiểm soát Hoa Quốc thì họ cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.

Đỗ Tri Cổ - đại diện của Huệ Mi nhíu chặt mày, do dự nói: “Bây giờ chúng ta công khai xem Tiêu Chính Văn là kẻ thù có phải hơi sớm không? Tôi lo đột nhiên xảy ra biến cố giống hai lần trước”.

Cái chết của ông tổ Hỏa Long quả thật là sét giữa trời quang với Huệ Mi.

Lúc đầu ông tổ Hỏa Long chắc chắn sẽ tiêu diệt được Tiêu Chính Văn, nhưng kết quả thì sao?

Còn chẳng phải bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại sao?

“Hừ, ông coi trọng cậu ta quá rồi, Tiêu Chính Văn không nên giết thế tử nhà họ Khổng. Lần này người muốn ra tay đối phó với cậu ta là nhà họ Khổng”.

“Đúng thế, chuyện xảy ra ở thánh vực đã truyền đến ngoài lãnh thổ, nhà họ Khổng ngoài lãnh thổ cực kỳ tức giận, không chỉ nhà họ Khổng muốn gây bất lợi với cậu ta mà mấy gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Khổng cũng muốn giết chết Tiêu Chính Văn”.

“Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta vạch rõ giới hạn với Tiêu Chính Văn, chọn phe ủng hộ”.

Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ đều khuyên răn.

Đỗ Tri Cổ vẫn lắc đầu nói: “Huệ Mi không muốn đi một nước cờ nguy hiểm này, từ hôm nay Huệ Mi đóng cửa, không tranh chấp với đời”.

Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ không ngờ trận chiến Tiêu Chính Văn giết Hỏa Long Chân Quân lại cắt đứt huyết mạch của Huệ Mi.

“Anh Đỗ…”

“Không cần nói nữa, Huệ Mi vẫn còn nhiều việc đợi tôi giải quyết, thứ cho tôi không thể đi cùng các ông”.

Nói rồi Đỗ Tri Cổ chắp tay chào Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Đỗ Tri Cổ, Lạc Trường Sinh nghiến răng nhưng lại không thể làm gì Đỗ Tri Cổ.

“Anh Thu, ý anh thế nào?”

Lạc Trường Sinh quay đầu lại nhìn Thu Vạn Cổ nói.

“Không thể để mất thời cơ, mất rồi sẽ không đến nữa”.

Thu Vạn Cổ nói.

Chiều hôm đó Lạc Trường Sinh công khai nói: “Tiêu Chính Văn, Thiên Sơn tôi khuyên cậu giao ba tỉnh Tây Bắc, nhà họ Lý và nhà họ Chu ra đây, nếu không người dân Hoa Quốc sẽ biến thành tro tàn là do một mình cậu”.

“Đúng thế, Tung Sơn tôi cũng đồng ý việc này”.

Thu Vạn Cổ cũng cách không khí nói với Tiêu Chính Văn.

Thấy có Thiên Sơn và Tung Sơn dẫn đầu, trong võ tông cũng đồng loạt có tiếng phản đối.

Không lâu sau, võ tông Hoa Quốc lại chia thành hai phe phái.

Mặt khác, nhánh nhà họ Khổng ở thế tục cũng cử người đến Long Kinh, chỉ là mấy lần cầu xin Tiêu Chính Văn đều bị đối phương từ chối.

Thấy trận chiến của Hoa Quốc và huyết tộc sắp diễn ra, nhà họ Khổng lại cử đại diện của gia tộc đích thân đến Hắc Băng Đài mong rằng có thể gặp được Tiêu Chính Văn thông qua Tần Vũ.

Tần Vũ vừa uống trà vừa nhìn đôi nam nữ đối diện, nhàn nhạt nói: “Vua Bắc Lương rất bận, e là không có thời gian gặp hai vị”.

“Ồ? Nói như thế có phải Tiêu Chính Văn không định nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi sao? Nhà họ Khổng chúng tôi đã biết hết những việc anh ta làm ở thánh vực rồi, lẽ nào anh ta định đối đầu với nhà họ Khổng sao?”

Người nói là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai, tên là Khổng Thiên Thu.

Ông ta nghĩ Tiêu Chính Văn tàn sát hàng trăm thế tử ở thánh vực quả thật có thể dùng từ to gan để nói.

Nhưng xét về thực lực và lai lịch thì chẳng thể so được với nhà họ Khổng.

Nếu không phải vì giữa nhà họ Khổng và huyết tộc có vài thỏa thuận không thể để người khác biết, thì họ sẽ không ngàn dặm xa xôi đến gặp Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa họ có thể chủ động đến tận đây đã nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi.

Tiêu Chính Văn thì hay rồi một câu công việc bận rộn để không gặp?

“Quả thật xin lỗi hai vị, vua Bắc Lương có việc thật, nếu muốn nói gì tôi có thể chuyển lời”.

Tần Vũ cũng kiên nhẫn cười nói.

“Chuyển lời? Cậu chuyển lời được à? Cậu có biết huyết tộc có cao thủ cấp Hầu tước ở thế tục không, một khi Hoa Quốc khai chiến với huyết tộc thì hậu quả sẽ thế nào?”

Khổng Thiên Thu tức giận quát.

“Cậu cũng là người quan trọng trong giới chính trị Hoa Quốc, lẽ nào cậu không nghĩ đến việc một khi huyết tộc khai chiến với Hoa Quốc, sẽ có bao nhiêu người dân Hoa Quốc thiệt mạng sao?”

Người phụ nữ trẻ bên cạnh cười khẩy nói.

“Dĩ nhiên chúng ta cũng không nghĩ như thế, ai muốn bỏ những ngày tháng yên ổn mà đắc tội với huyết tộc chứ? Huống gì…”

Tần Vũ chưa nói hết câu, Khổng Thiên Thu đã đập bàn ngắt lời: “Vậy thì giao ba tỉnh, nhà họ Lý, nhà họ Chu ra đi”.
Chương 1678: Cứng họng

Tần Vũ nghe vậy cũng lộ ra vẻ tức giận.

Anh ta không thể ngờ được rằng, một thế gia lâu đời nổi tiếng trong cả vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục Hoa Quốc mà lại ép buộc giới chính trị giao người giao đất.

“Hai vị! Chúng ta...”

Tần Vũ còn chưa kịp nói xong, Khổng Thiên Thu đã ngắt lời: “Tổng tư lệnh Tần, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, huyết tộc ở vùng ngoài lãnh thổ cũng là một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!”

“Hơn nữa, trong số bọn họ còn có cao thủ cao hơn cả cảnh giới Nhân Vương, không bao lâu nữa, cao thủ của huyết tộc cũng sẽ quay lại giới thế tục!”

“Đừng thấy bây giờ Tiêu Chính Văn có thể áp đảo võ tông, nhưng với chút bản lĩnh đó của cậu ta thì sao có thể là đối thủ của huyết tộc được! Nói trắng ra, cho dù so với hai người chúng ta, Tiêu Chính Văn cũng chẳng có ưu thế gì.

“Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, thực tế vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện. Dù sao nhà họ Khổng chúng tôi cũng không dám xem nhẹ đắc tội với huyết tộc!”

“Hơn nữa, yêu cầu của huyết tộc cũng rất hợp lý. Bọn họ muốn con cháu của ba nhà kia là bởi vì thù cũ hận mới. Giới chính trị Hoa Quốc nên cho người ta cơ hội báo thù rửa hận!”

“Hơn nữa, số người của huyết độc trở về lần này rất đông, bọn họ nhất định phải có chỗ ở, bọn họ muốn ba tỉnh cũng không phải là điều kiện quá đáng!”

Khổng Thiên Thu quang minh chính đại nói những lời ăn cây táo rào cây sung, không hề có chút xấu hổ nào.

Sắc mặt của Tần Vũ ngày càng khó coi. Khổng Thiên Thu thật vô liêm sỉ.

Chẳng trách từ xa xưa đã có một lời đồn “Nho sinh bán nước”.

Đám người này vì lợi ích của mình, có thể không màng đến liêm sỉ, thậm chí còn bán rẻ lợi ích của đất nước để lấy lòng huyết tộc!

“Ông Khổng, ông cũng là con cháu của Thánh Khổng, mỗi tấc đất của Hoa Quốc chúng ta đều là do các vị tướng sĩ dùng mạng sống để đổi lại. Nếu giao bộp ba tỉnh cho huyết tộc thì Tần Vũ tôi sẽ bị người đời phỉ báng!”

Mặt Tần Vũ đỏ bừng, ánh mắt rực lửa.

“Tổng tư lệnh Tần, cậu đừng quên sử sách là do ai viết! Có những chuyện tổng tư lệnh Tần vẫn chưa biết rõ. Nhưng chắc cậu vẫn nhớ sự kiện Tĩnh Khang nhỉ?”

“Lúc đó Huy Tông khăng khăng muốn lấy lại mười sáu châu Yên Vân, nhưng làm vậy sẽ đắc tội với nước Kim. Cho nên vì lợi ích đất nước, nhà tiên hiền của nhà họ Khổng chúng tôi đã nghĩ ra một diệu kế”.

“Mở cổng thành, để quân Kim vào thành, bắt Huy Khâm nhị đế, sự kiện Bắc phạt lúc này mới kết thúc, nhưng từ sử sách cậu có thể thấy, không có một chữ nào nhắc đến người Nho môn chúng tôi!”

Khổng Thiên Thu không hề xấu hổ mà còn tự hào, cười to nói lớn tự mãn.

“Đúng vậy, cuối cùng chẳng phải người của đạo gia phải chịu lỗi sao?”

Cô gái trẻ bên cạnh che mặt cười, nói tiếp: “Cho đến bây giờ, người chấp bút vẫn là người của Nho môn chúng tôi!”

“Chỉ cần đổ hết tội danh lên người Tiêu Chính Văn thì còn liên quan gì đến tổng tư lệnh Tần chứ? Chỉ cần anh giao nhà họ Lý và nhà họ Chu ra, cộng thêm ba tỉnh cho huyết tộc, thì tôi có thể đảm bảo, huyết tộc không chỉ bảo vệ anh an toàn, mà còn cho anh vô số lợi ích”.

Tần Vũ lạnh lùng nhìn hai người không biết xấu hổ trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Thật sự xin lỗi hai vị, Tần Vũ tôi không dám bán nước cầu vinh, càng không dám xem nhẹ lãnh thổ mà quân sĩ đã dùng mạng sống để canh giữ! Tôi...”

Tần Vũ tức giận đến mức thở mạnh.

“Tổng tư lệnh Tần, tôi khuyên cậu một câu, đừng cố chấp làm theo ý mình! Huyết tộc không muốn dùng vũ lực với Hoa Quốc không phải là vì không có thực lực, mà là vì nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi!”

“Cho dù Tiêu Chính Văn có thể đấu với ba vị bá tước đi nữa, nhưng cậu phải hiểu rõ một điều,trong giới thế tục còn có hầu tước cai quản”.

“Cho dù Tiêu Chính Văn đủ may mắn thắng một trận thì đó cũng chỉ là một trong số họ mà thôi. Cậu biết có bao nhiêu hầu hước của huyết tộc trên toàn thế giới đã trở lại cùng lúc không?”

“Có tới bốn vị đấy! Đây chỉ là ước tính. Một khi chúng ta khai chiến với huyết tộc, ai dám đảm bảo người dân Hoa Quốc sẽ không phải chịu đau khổ? Ai dám đảm bảo rằng Hoa Quốc sẽ không bị diệt vong?”

“Lẽ nào dựa vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long phía sau cậu ta sao? Ba người làm sao có thể đấu lại huyết tộc?”

Khổng Thiên Thu chế nhạo và đe dọa.

Nghe vậy, Tần Vũ cứng họng.

Quả thực, chênh lệch sức mạnh giữa đôi bên quá lớn.

Hơn nữa, như Khổng Thiên Thu đã nói, người duy nhất có thể làm trụ cột cho Hoa Quốc, chỉ có điện Thần Long.

Cho dù là Long Nguyệt hay Long Hình thì đều xuất thân từ điện Thần Long.

Ở Hoa Quốc, không có vị cao thủ nào có thể so bì với hai người họ.
Chương 1679: Thành thật

Một khi bốn vị hầu trước của huyết tộc cùng đánh tới Hoa Quốc thì Hoa Quốc sẽ phải đối mặt với thảm họa diệt vong.

Mặc dù anh ta không rõ bây giờ Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới nào, thực lực ra sao, nhưng hầu tước của huyết tộc đều là cao thủ Nhân Vương cấp năm, bất kỳ ai trong số họ đều có thể nghiền nát giới thế tục.

“Xin lỗi hai vị, Thiên Tử đã giao quyền xử lý chuyện này cho vua Bắc Lương, tôi không có quyền thay đổi bất kỳ quyết định nào của vua Bắc Lương cả!”

Mặc dù Tần Vũ cứng họng, nhưng cho dù phải chết thì cũng không bao giờ làm chuyện bán nước cầu vinh.

Bên kia, trong một trang viên ở ngoại ô Long Kinh, Tiêu Chính Văn cũng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo trắng.

“Cậu Tiêu, gia tộc rất cảm kích ân tình của cậu. Còn về phần huyết tộc, nhà họ Chu chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để gây áp lực cho bọn họ, nhưng có thể làm đến mức độ nào, nhà họ Chu chúng tôi cũng không tiện đảm bảo!”

“Suy cho cùng, không nên xem nhẹ thế lực của huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ. Nhưng như cậu Tiêu đã nói, chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, chúng ta phải dốc lòng vì Hoa Quốc!”

Người đàn ông trung niên lịch sự nói.

Ông ta chính là trợ thủ nổi tiếng nhất trong nhà họ Chu, lần này ông ta theo lệnh của gia chủ nhà họ Chu đến đây để trả ơn Tiêu Chính Văn.

Ngay sau khi Chu Thụy Chân trở về nhà họ Chu ở vùng ngoài lãnh thổ, hắn đã kể lại rất cả mọi chuyện xảy ra ở thánh vực.

Gia chủ nhà họ Chu nghe xong càng thêm tức giận.

Chỉ tay vào mũi Chu Thụy Chân, mắng chửi hắn suốt một buổi chiều.

Nhà họ Khổng là loại rác rưởi gì, còn cần ông ta nói sao?

Chu Thụy Chân thì hay rồi. Đến thánh vực lại bắt tay với người nhà họ Khổng, làm ô uế hoàng tộc Chu Thị.

Chiều ngày hôm đó, nhà họ Chu đã cử Chu Chấn Long, đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Chu đích thân đến giới thế tục Long Kinh đích thân xin lỗi Tiêu Chính Văn và cảm ơn vì đã không giết Chu Thụy Chân.

Chu Chấn Long còn chưa kịp đến Long Kinh, tin tức huyết tộc đe dọa Hoa Quốc đã lan truyền khắp nơi.

Vì vậy, Chu Chấn Long phải đi đi lại lại, thông báo chuyện này cho nhà họ Chu.

Gia chủ nhà họ Chu lập tức tuyên bố sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đồng thời bảo Chu Chấn Long chuyển lời đến Tiêu Chính Văn rằng nhà họ Chu sẽ luôn sát cánh bên cạnh Tiêu Chính Văn.

“Gia chủ tận tâm quá! Nhưng cho dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không giao ba tỉnh phía tây bắc Hoa Quốc cho huyết tộc, hơn nữa chúng tôi cũng sẽ bảo vệ người nhà họ Lý và nhà họ Chu”.

“Còn về phần nhà họ Trương, cho dù huyết tộc trừng trị bọn họ thế nào thì giới chính trị Hoa Quốc cũng sẽ không oán hận nửa lời”.

Tiêu Chính Văn nói thẳng ý kiến của mình.

“Mọi chuyện cứ làm theo lời cậu Tiêu nói. Ngoài ra, gia chủ còn bảo tôi thay mặt ông ấy chào hỏi cậu. Hy vọng có cơ hội mời cậu đến nhà họ Chu làm khách. Hơn nữa, gia chủ cũng đã quở trách thế tử vì hành động trước đó rồi!”

“Nhà họ Chu chúng tôi thân là hoàng tộc, tuyệt đối sẽ không bắt tay với đám tội đồ đó. Hoa Quốc cũng tùng là Hoa Quốc của nhà họ Chu chúng tôi, ngay cả bây giờ, nhà họ Chu cũng luôn hướng về đất nước, hướng về người dân, xin cậu Tiêu đừng hiểu lầm!”

Mặc dù Chu Chấn Long là cao thủ Nhân Vương cấp năm, nhưng vẫn vô cùng kính nể Tiêu Chính Văn.

Chỉ riêng từ điểm này, không khó để nhìn ra chủ ý của nhà họ Chu.

“Đương nhiên rồi! Thế Tử cũng chỉ vì không muốn vận khí Âu Lục rơi vào tay người khác! Nhưng tôi có một câu hỏi, không biết có nên hỏi hay không!”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

“Cậu Tiêu có gì thắc mắc xin cứ nói, tôi biết sẽ trả lời!”

Chu Chấn Long nói.

“Mối thù giữa nhà họ Lục và nhà họ Chu thật sự chỉ có chuyện của Chu Bột thôi sao? Theo tôi thấy, nhà họ Lục không đơn giản chút nào. Với thực lực của nhà họ Lục, sao năm đó có thể bị hủy diệt chứ?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

Từ khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiến, Tiêu Chính Văn đã nghi ngờ chuyện này.

Một thế gia bị hủy diệt, không thể phát triển lớn mạnh lại được.

Rốt cuộc Chu Bột là ai?

Cuối thời Hán, nhà họ Chu được hưởng địa vị cao trong triều đình.

Nếu năm đó thật sự kết oán với nhà họ Lục thì sao có thể để yên cho nhà họ Lục phát triển lớn mạnh được?

“Cậu Tiêu, thực ra có một số chuyện không nên để cậu biết, nhưng gia chủ đã nói phải thành thật với cậu Tiêu, cho nên tôi sẽ nói cho cậu nghe những gì tôi biết!”
Chương 1680: Hoang mang

“Ân oán giữa nhà họ Chu và nhà họ Lục đã có từ thời Tiên Tần, vào thời kỳ đó, vua Tần vẫn chưa thống nhất sáu nước, nhà họ Lục vốn là thế gia tay sai của nhà họ Khổng!”

“Mà nhà họ Chu lại là tôi tớ của Vệ Tử, Vệ Tử thật ra chính là một thương quân! Cuộc tranh đấu giữa Pháp gia và Nho gia đã bắt đầu từ thời Tiên Tần nhưng quân vương các nước đều hiểu rõ những gì Nho gia nói đều là do loạn pháp!”

“Dù là nền chính trị nhân từ hay thứ được gọi là khoan nhân, trên thực tế đều muốn đề cao tình người hơn quốc pháp, chấp hành quốc pháp lỏng lẻo mới tiện cho bọn họ làm những chuyện phi pháp!”

“Vậy nên quốc chủ các nước sẽ đuổi Khổng Khưu như đuổi chó nhà có tang! Sau khi ông ta chết, nhà họ Lục nhận lấy đại kỳ của Khổng Khưu, mà lúc đó bên đối lập với bọn họ chính là nhà họ Chu!”

“Liêu Tử có một đệ tử tên là Chu Khang, cụ ta chính là tổ tiên thật sự của nhà họ Chu, ngay cả Tần Tượng Lý Tư cũng là đệ tử của cụ ta!”

Nghe Chu Chấn Long rủ rỉ, lúc này thì Tiêu Chính Văn mới hiểu hoá ra là như thế!

Đây đã không còn là thù oán giữa hai thế gia nữa mà đã trở thành cuộc tranh đấu giữa Nho gia và Pháp gia!

Chả trách dù là nhà họ Lục của huyết tộc hay là nhà họ Khổng thì vẫn cứ cắn mãi nhà họ Chu không chịu buông ra!

“Thế nhưng kết quả đời sau đã chứng minh Pháp gia bại rồi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Bại thì cũng chưa bại! Thật ra mãi tới vương triều Chu Minh của tôi thì Hồng Vũ vạn tuế vẫn chấp hành theo Pháp gia, có thể nói như này, các đời dựng nước đều lấy Pháp gia để trị, chỉ có khi vương triều hưng thịnh thì Nho gia mới đi con đường của tiểu nhân mà độc chiếm lấy đại quyền!”

“Triều Tấn như vậy, triều Đường như vậy, Tống Minh lại càng như vậy! Thậm chí Đông Lâm Nhất Đảng còn tiêu diệt hết tất cả truyền nhân Pháp gia chỉ trong vòng năm mươi năm ngắn ngủi, Hải Thuỵ Hải Công đã bị Nhất Đảng hãm hại, chết không nhắm mắt!”

Chu Chấn Long nói tới đây thì trong mắt đột nhiên loé lên một tia sáng sắc lạnh.

“Ra là như vậy!”

Tiêu Chính Văn nặng nề gật đầu.

Sau khi nghe Chu Chấn Long nói, rất nhiều nghi vấn trong lòng Tiêu Chính Văn khi trước cũng đã có đáp án!

“Thật ra dù là thời Tống hay thời Minh thì căn bản cũng chẳng có vị vua nào ngu dốt, mà là đại quyền đều nằm trong tay quan văn, những người này lại đều là đệ tử Nho gia, trong lòng bọn họ chỉ nghĩ tới lợi ích của gia tộc mình, còn lại thì chẳng có chút thương xót nào với nhân dân!”

“Xa thì không nói, tội nhân thiên cổ Trương Cư Chính vì để thế lực gia tộc của Đông Lâm Nhất Đảng có thể tiếp tục buôn lậu đồ gốm, tơ lụa đã không tiếc tự tay tiêu diệt quân đội nhà họ Thích, lại còn dồn rất nhiều đại tướng vào con đường chết!”

“Vào thời điểm quốc gia lâm nguy, hậu nhân nhà họ Trương lại tự rêu rao trong nhà đã không còn gạo, cũng không còn tiền của dư thừa để quyên góp cho quốc gia! Thế nhưng kết quả thì sao? Phản quân đánh tới nhà họ Trương, riêng vàng bạc thôi cũng đã lấy đi được cả nghìn xe!

“Đáng tiếc! Hiện tại, nhà họ Chu có không ít truyền nhân Pháp gia, vậy nên những người này tuyệt đối sẽ không cho phép người nhà họ Chu tiếp tục sống cho qua ngày!”

Chu Chấn Long càng nói càng cảm khái, thậm chí còn không nhịn được mà thẳng tay đập nát cái bàn trà làm bằng gỗ!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, anh cũng không hỏi quá nhiều về những chi tiết khác.

Thế nhưng ít nhất là anh cũng hiểu một điểm.

Rất nhiều nội dung trong sách sử căn bản không đáng tin cậy, bởi vì người viết những cuốn sách sử này đều là người của Nho gia!

Muốn bôi nhọ một người, chẳng qua chỉ cần vài chữ, vài bài báo là xong, dẫu sao cũng chẳng ai có thể trở lại niên đại đó để tìm chứng cứ!

Sau khi trò chuyện với Tiêu Chính Văn một hồi, Chu Chấn Long mới nói lời chào rồi rời đi.

Mà lúc này, bởi vì người nhà họ Khổng và thế lực của mấy gia tộc vùng ngoài lãnh thổ mà dư luận trong nước gần như đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn rõ ràng đang vì tư lợi của bản thân mà không thèm quan tâm tới tính mạng của nhân dân cả nước!”

“Đúng, giao nộp người nhà họ Lý và nhà họ Chu là có thể bảo đảm người dân Hoa Quốc sẽ không phải chịu khổ vì loạn lạc chiến tranh, Tiêu Chính Văn cậu ta có tư cách gì mà lựa chọn thay cho chúng ta?”

“Ba tỉnh Tây Bắc vốn dĩ chính là tỉnh lớn toàn gió cát, căn bản không thích hợp để ở, giao cho huyết tộc thì có làm sao?”

Lúc này, tất cả lời bàn tán gần như đều nghiêng hẳn về một bên, ngay tới không ít người dân Hoa Quốc cũng tham gia bàn tán về đại quân của Tiêu Chính Văn!

“Hầu tước của huyết tộc chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể cho mấy người thêm một ngày để thảo luận, nếu như còn không nhận được câu trả lời hài lòng thì sẽ khiến cho cả Hoa Quốc máu chảy thành sông!”

Lần này, Lục Tiểu Thiến cũng công khai đứng ra lên tiếng.

Tin tức này vừa được tung ra, gần như cả Hoa Quốc đều hoang mang lo sợ.

Bởi vì trên bầu trời cả Hoa Quốc lúc này đều bị bao trùm bởi những đám mây màu máu hết sức đáng sợ!

Cả Hoa Quốc, dù là thành phố hay là nông thôn, bất cứ nơi nào cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng cực kỳ khó chịu kia!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom