Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1550-1552
Chương 1550: Dưới Nhân Vương, không có đối thủ
Ai dám tưởng tượng, một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lại bị một thanh niên tát điên cuồng chứ!
Điều khiến người ta dở khóc dở cười nhất là vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương kia lại không dám làm gì cả
Chỉ có thể cúi đầu chịu đựng những cái tát.
Điều kinh khủng nhất là ông ta lại là Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn.
Mà cả tỉnh Xuyên được Thiên Sơn coi như sân sau của nhà mình.
Cảnh tượng này như thể bị một tên vô danh đánh đập và mắng mỏ ngay trên sân sau của nhà mình, vậy mà bản thân lại không dám nói nửa lời.
Lúc này, đám người Lạc Trường Sinh càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
Sở Hồng Thiên bị Tiêu Chính Văn ức hiếp như vậy, bọn họ cũng vô cùng mất mặt.
Viện trưởng thì đã sao?
Thủ lĩnh thì đã sao?
Ngay cả cường giả Bán Bộ Nhân Vương từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại còn bị người ta đè bẹp trên mặt đất, thì bọn họ có là cái thá gì?
“Hôm nay, tôi không muốn giết người nữa, nhưng ông phải nhớ cho kỹ, nếu người của Thiên Sơn còn dám hành động ngang ngược thì tôi nhất định sẽ đánh tới Thiên Sơn, khiến Thiên Sơn các người diệt môn! Cút!”
Tiêu Chính Văn vung tay, lại thêm một cái tát vang dội giáng xuống mặt Sở Hồng Thiên, khiến ông ta bay ra hơn mười mét, sau đó lăn thêm ba bốn mét rồi đâm sầm vào cột điện bên đường rồi mới dừng lại.
Sở Hồng Thiên chật vật bò dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng phẫn uất.
Nhưng cuối cùng vẫn không dám hé răng nửa lời!
Đối với những người đã sống hàng trăm năm như bọn họ, thể diện không còn quan trọng bằng tính mạng!
Chỉ có người sống mới có thể diện để nhắc tới, một cái xác chết thì làm gì còn thể diện nữa!
Tiêu Chính Văn từ từ bước đến gần đám đông, mọi người tự động dạt ra tạo thành một con đường, sau đó cúi thấp đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong lòng mọi người đều vô cùng kính sợ Tiêu Chính Văn.
Bao gồm cả Lạc Trường Sinh cũng lùi sang một bên với vẻ run sợ.
Theo bọn họ thấy, đây vốn dĩ là trận chiến thể hiện uy lực của Lữ Thanh Phong sau khi trở về, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải nuốt hận chịu nhục.
Không ai có thể ngờ rằng hai vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đến đây, một người thì bị Tiêu Chính Văn giết ngay tại chỗ, còn một người bị Tiêu Chính Văn cảnh cáo, nhưng cũng không dám nói nửa chữ!
Mặc dù đám người Lạc Trường Sinh đang siết chặt nắm đấm, hận không thể liều mạng đấu với Tiêu Chính Văn.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với cái chết.
Cho dù bọn họ liều mạng giết Tiêu Chính Văn thì kết quả cũng chỉ có một, đó là phải chết!
Ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thì sao bọn họ dám làm loạn trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều duy nhất an ủi được lòng bọn họ là người giết Lữ Thanh Phong là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý.
Mọi người đều là cường giả vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất thì những cường giả vùng ngoài lãnh thổ như bọn họ cũng không phải bị một tên trong giới thế tục ép không ngẩng nổi đầu.
Trong số hàng nghìn người, chỉ có ông cụ Quý biết rõ, người trước mặt không phải là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý mà là một chàng trai trẻ họ Tiêu.
Mặc dù nhà họ Quý cũng có rất nhiều thế hệ trẻ tài giỏi, nhưng so với chàng trai này thì chẳng là gì cả.
Khoảng cách khác biệt này không chỉ đơn giản là tư chất.
Mà giống như khi bạn leo được một trăm mét lên ngọn núi cao, thì đối phương đã đứng trên đỉnh núi.
Tiêu Chính Văn lúc này, trong mắt bất cứ ai, cũng đều là cường giả số một.
Ngay cả các viện trưởng của năm đại danh sơn cũng phải kinh ngạc trước thực lực của Tiêu Chính Văn.
Trong số thế hệ trẻ ngày nay, căn bản không có ai có thể so sánh nổi với anh.
Ngay cả những tiền bối có thể so sánh với Tiêu Chính Văn cũng vô cùng hiếm hoi.
“E rằng sau trận chiến hôm nay, người này đủ ngang tài ngang sức đấy với năm đại danh sơn rồi”.
Trong đám người, một ông lão nói với vẻ khó khăn.
Kế sau Võ Thần Tông, Tiêu Chính Văn rõ ràng đã trở thành một thế lực mới.
Hơn nữa lực chiến của Tiêu Chính Văn vô cùng mạnh mẽ, có thể ép hai vị cường giả cảnh với Bán Bộ Nhân Vương không ngóc đầu lên được.
Mà cho đến bây giờ, Võ Thí Thiên vẫn chưa thể hiện sức mạnh.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn sẽ là một ngôi sao mới còn chói lọi hơn cả Võ Thí Thiên!
Mãi cho đến khi bóng lưng của Tiêu Chính Văn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đám đệ tử của Hoa Sơn mới chạy trốn trong tuyệt vọng.
Lúc này ông cụ Quý thất thần nhìn về phía tiệm ngọc.
Đã có lúc, ông cụ Quý cũng giống như những người khác, cho rằng Tiêu Chính Văn cần mượn uy thế của Tiểu Thái Tông mới có thể kiêu ngạo đứng vững giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chưa kể đến Tiểu Thái Tông đã sớm qua đời, ngay cả trong thời kỳ huy hoàng, Tiểu Thái Tông đâu thể chiến đấu với Lữ Thanh Phong như vậy?
Người số một dưới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng chỉ là người dưới Bán Bộ Nhân Vương mà thôi, chẳng có tư cách gì để chiến đấu với Bán Bộ Nhân Vương cả.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì sao?
Trong vài chiêu ngắn ngủi, anh đã có thể giết Bán Bộ Nhân Vương.
Ngay cả Tiểu Thái Tông đấu với Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể coi là thù địch.
Người ta cần thân phận Tiểu Thái Tông sao?
Hoàn toàn không cần!
Lúc này, ông cụ Quý vô cùng khâm phục Tiêu Chính Văn.
Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng hoài bão trong lòng anh cũng đủ đè bẹp ông lão đã sống mấy trăm năm.
Ngay cả Quý Sương Nhi cũng kinh ngạc nhìn theo Tiêu Chính Văn.
Lúc trước, cô ta luôn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để mạo danh chú năm của cô ta.
Thậm chí còn cảm thấy Tiêu Chính Văn đã làm nhục danh tiếng chú năm Tiểu Thái Tông.
Trong lòng cô ta, Tiêu Chính Văn luôn bám vào nhà họ Quý, nếu không có sự bảo vệ của nhà họ Quý thì Tiêu Chính Văn đã chết từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại dùng hiện thực vô cùng tàn khốc để tát cô ta một cái thật mạnh.
Với thực lực này, người ta còn cần sự bảo vệ của nhà họ Quý sao?
Ngược lại, nhà họ Quý phải dựa vào uy danh của người ta để tiếp tục tồn tại mới đúng!
“Chú Năm!”
Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người nhà họ Quý, Quý Sương Nhi vô thức gọi.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm mà đi thẳng về tiệm ngọc Vy Nhan.
Quý Sương Nhi thở dài, cắn môi.
Mặc dù đối phương không trả lời cô ta, nhưng hành động của Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả.
“Trận chiến hôm nay nhất định sẽ gây chấn động thế giới. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh chàng này hẳn là có lai lịch không tầm thường!”
Một ông lão tóc bạc nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn và thở dài nói.
Ở tuổi của Tiêu Chính Văn là đã có thể giết Lữ Thanh Phong trước mặt mọi người, mọi người có mặt ở đây đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì!
“Theo tôi thấy, cũng chỉ có thiên tài ở vùng ngoài lãnh thổ mới có đủ tư cách so tài với cậu ta. Trong thế tục, người dưới Nhân Vương không ai là đối thủ của chàng trai này!”
Một ông lão khác cũng thở dài, nhìn về phía tiệm ngọc xa xa.
Khi đám đông giải tán, kết quả của trận đấu này cũng được công khai.
“Cái gì? Lữ Thanh Phong bị giết rồi?”
“Ôi vãi! Chẳng phải Lữ Thanh Phong đã là Bán Bộ Nhân Vương rồi sao? Sao lại bị một tên cảnh giới Thiên Thần một sao tàn sát?”
“Một sao gì chứ! Bây giờ người ta đã đạt cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao rồi!”
“Cho dù là Thiên Thần bốn sao thì cũng không đủ để thách thức Bán Bộ Nhân Vương!”
Bỗng chốc, năm đại danh sơn và các môn phái võ tông đều đang thảo luận về vấn đề này.
Đồng thời, kết quả của trận chiến này cũng bắt đầu được lan truyền rầm rộ trên mạng.
Ngay cả Thiên Tử cũng nhận được tin tức, xem từng dòng bình luận trên mạng, Thiên Tử hít một hơi thật sâu, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào là cậu ấy? Bán Bộ Nhân Vương! Không ngờ, cậu ấy chỉ mất năm năm mà lực chiến đã tiến bộ nhiều như vậy!”
Nói xong, Thiên Tử tắt máy, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.
Mặt khác, một số cao thủ của năm đại danh sơn cũng tập hợp lại để bàn bạc biện pháp đối phó.
Chương 1551: Đời sau của Lý Tịnh
Sau khi thảo luận một hồi, năm đại danh sơn hầu như thống nhất cho rằng nên lôi kéo Tiêu Chính Văn bằng mọi cách để phục vụ cho riêng mình.
Suy cho cùng thế lực hiện nay của Hoa Quốc đã vô cùng phức tạp, nếu có thêm một thế lực khác đủ mạnh chống đối với năm đại danh sơn, thì cục diện sẽ chỉ gây bất lợi hơn cho năm đại danh sơn!
Mặc kệ Tiêu Chính Văn có thật sự là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý hay không, thực lực của anh cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của năm đại danh sơn!
Hơn nữa, có thể giết chết cao thủ của Bán Bộ Nhân Vương, thì việc lôi kéo anh cũng sẽ không làm tổn hại đến thể diện của năm đại danh sơn!
Nhưng duy nhất chỉ có Hoa Sơn vẫn kiên quyết cho rằng nên tập hợp thế lực mạnh nhất của năm đại danh sơn cùng nhau tiêu diệt Tiêu Chính Văn!
Nếu không, đợi đến khi Tiêu Chính Văn lớn mạnh, thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Dù sao trước đó Tiêu Chính Văn đã từng cảnh cáo Sở Hồng Thiên, nếu người của Thiên Sơn còn làm xằng làm bậy, thì anh sẽ san bằng Thiên Sơn!
Điều này cho thấy, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có thiện cảm nào với năm đại danh sơn.
Ngược lại, rất có thể trong lòng anh có thù địch với năm đại danh sơn!
Sau khi thảo luận gần một ngày, năm đại danh sơn vẫn không thể đạt đến sự thống nhất, cuối cùng chỉ có thể cụt hứng đi về!
Vào lúc này, trong một cung điện ở trên ngọn núi cao nhất của Thiên Sơn, hai người đàn ông mặc áo đen đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm!
Một người đàn ông mặc áo đen đặt tách trà xuống và nói: "Anh Lý, không ngờ anh lại đến thăm tôi, tôi đúng là có phúc ba đời!"
Người đàn ông khác mặc áo đen khá lịch lãm chỉ cười dửng dưng!
Cụ ta chính là một trong những người kế thừa của Lý Tịnh thời tam nguyên trong thời kỳ thịnh vượng của nhà Đường.
Bây giờ cụ ta cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nghe nói, sau Lý Tịnh thời tam nguyên, nhà họ Lý đã xuất hiện rất nhiều nhân tài, mỗi thế hệ đều có một thế hệ trẻ có năng lực cực cao!
Người trước mặt này chính là cháu trai đời thứ mười lăm của Lý Tịnh, Lý Chính Đạo!
Cụ ta cũng là nhân vật hàng đầu của nhà họ Lý hiện nay!
Nhưng người ngồi đối diện cụ ta lại là sư phụ của Sở Hồng Thiên, Âu Dương Nghi, được xưng là Kiếm Tiên của Thiên Sơn!
"Anh Âu Dương khách sáo quá, thật ra tôi cũng chỉ là thuận đường ghé thăm người bạn cũ thôi, Hoa Sơn có thể thống trị được năm đại danh sơn trong tương lai hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của anh Âu Dương rồi!"
Lý Chính Đạo mỉm cười mở miệng nói.
"Thống trị năm đại danh sơn ư? Haiz! Hoa Sơn bây giờ còn có thực lực này hay không vẫn còn rất khó nói. Trước đây, trong thế tục đã xuất hiện một người kỳ quái, không biết anh Lý có nghe nói chưa?”
Âu Dương Nghi khẽ nhíu mày nói.
Người kỳ quái mà Âu Dương Nghi nhắc đến dĩ nhiên là Tiêu Chính Văn.
Một người có cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao lại lĩnh ngộ ra được chân khí!
Thực ra với thực lực hiện giờ của cụ ta cũng chỉ mới tìm được cánh cửa bước vào đó mà thôi.
Với thực lực bây giờ của cụ ta, sao có thể so sánh được với Bán Bộ Nhân Vương chứ?
Theo như thường lệ, chỉ sau khi đạt đến Bán Bộ Nhân Vương mới có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của nguyên khí, sau đó cùng với thời gian tiến thẳng đến cảnh giới Nhân Vương!
Đây là một quá trình không thay đổi qua các thời đại, tất cả mọi người đều phải đi theo hướng này.
Thậm chí kể cả cụ ta và Lý Chính Đạo cũng không ngoại lệ!
"Người thanh niên này, tôi cũng có nghe nói đến, nghe nói cậu ta còn chưa đến ba mươi tuổi! Nhưng bên trong chắc còn có rất nhiều điều bí ẩn, ngay cả Bạch Khởi năm đó, ở độ tuổi của cậu ta cũng không thể có được thành tựu như vậy!”
"Nhưng tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng, Bạch Khởi không những là chiến thần của Đại Tần, mà còn là nhân vật mà người đời sau không thể vượt qua được! Tôi nghĩ, tốt nhất nên đối xử tốt với một người như vậy thì hơn!”
"Hơn nữa, theo tôi thấy, anh Âu Dương tốt nhất không nên xen vào chuyện của thế tục, nếu như để lỡ mất thời cơ tốt nhất, e rằng Thiên Sơn sẽ càng khó thống trị được năm đại danh sơn!”
Lý Chính Đạo nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tin tức về việc Tiêu Chính Văn giết chết Lữ Thanh Phong sớm đã lan truyền khắp nơi.
Lý Chính Đạo cũng đã từng nghe thấy rất nhiều tin đồn về Tiêu Chính Văn, nhưng Lý Chính Đạo có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải là Tiểu Thái Tông!
Khác với những người khác, Lý Chính Đạo đã từng đích thân bước vào trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước và nhìn thấy di thể của Tiểu Thái Tông.
Lý Chính Đạo là một trong những người chứng kiến Tiểu Thái Tông tử trận!
Cho dù nhà họ Quý có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể khiến người chết sống lại được!
"Anh Lý đang nói đến việc liên quan đến Tiểu Thái Tông sao?"
Âu Dương Nghi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lý Chính Đạo!
"Thực ra bất cứ ai có công với Hoa Quốc cũng không nên bị năm đại danh sơn chèn ép, tôi nghĩ, chắc hẳn ông và tôi cũng đoán được thân phận của cậu ta rồi!"
Lý Chính Đạo lạnh nhạt nói.
Sau đó lại nhấp một ngụm trà, Lý Chính Đạo nghiêm mặt nói: "Còn nữa, anh Âu Dương đâu cần phải giành quyền lợi với người của thế tục chứ? Ở đẳng cấp của chúng ta, tiền bạc và địa vị đều là phù du, sao phải làm khó cậu ta?"
"Theo tôi được biết, anh Âu Dương đã bí mật cho người đối phó với nhà họ Lãnh của Giang Trung, những người thường dân thôi mà, cho dù anh Âu Dương không ra tay thì bọn họ còn có thể sống được mấy ngày?"
Âu Dương Nghi là cao thủ số một ở giai đoạn sau Bán Bộ Nhân Vương, hơn nữa gần như sắp có bước đột phá.
Chỉ cần cụ ta bước thêm bước nữa, thì có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương thống trị thế giới!
Vì vậy, năm đại danh sơn và hầu hết tông môn của võ tông đều phải nghe lời và phục tùng cụ ta!
Hơn nữa, thâm niên của Âu Dương Nghi trong võ tông rất cao, ngay cả các thủ lĩnh và viện trưởng của năm đại danh sơn từ vùng ngoài lãnh thổ trở về bây giờ cũng phải tôn vinh cụ ta là sư thúc!
"Hừ! Tôi chỉ cảm thấy, nhà họ Lãnh không chỉ đang làm việc cho người đó, mà còn ra sức cho giới chính trị, bây giờ xung đột lợi ích giữa năm đại danh sơn chúng ta và giới chính trị quá lớn! Cho nên, vấn đề xóa sổ thế lực của nhà họ Lãnh cũng là việc bắt buộc phải làm!"
"Ngoài chuyện này ra, tôi cũng rất muốn thông qua người của nhà họ Lãnh để dụ cậu ta ra ngoài, hôm đó, người này chưa được sự cho phép của tôi đã tiêu diệt hàng ngàn đệ tử của học viện kiếm thuật Thiên Sơn!"
"Hành vi này chẳng khác nào tuyên chiến với Thiên Sơn của tôi, thù này nếu không trả, thì Thiên Sơn tôi làm sao thống lĩnh được năm đại danh sơn!"
Âu Dương Nghi nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một trong những lý do của Âu Dương Nghi.
Còn về lý do thực sự cụ ta muốn đối phó với nhà họ Lãnh, ít nhất bây giờ cụ ta vẫn chưa thể nói ra!
"Chỉ là một thằng ranh thôi mà, anh Âu Dương sao phải coi trọng như vậy?"
Lý Chính Đạo nói xong, rồi đặt tách trà trên tay xuống, ngay sau đó cụ ta xoay người rời khỏi ngọn núi cao nhất của Thiên Sơn. Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
Lúc này, Khương Vy Nhan vừa mới kết thúc buổi họp báo cáo sản phẩm, sau khi xuống đơn đặt hàng, đã về ngay Sơn Thành!
Chỉ là trên đường đi, ai nấy đều nhìn về phía Khương Vy Nhan với ánh mắt kính sợ, điều này khiến cô không quen lắm!
Hiện giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Sơn Thành như mặt trời ban trưa!
Đừng nói là các tông môn của các võ tông, cho dù là đệ tử của năm đại danh sơn cũng phải đi đường vòng, huống chi là những người bình thường?
Sau khi về đến cửa tiệm ngọc, Khương Vy Nhan hỏi xem gần đây có chuyện gì lớn xảy ra không, nhưng mấy người Chu Lâm Lâm đâu dám nói cho Khương Vy Nhan những việc đã xảy ra.
Đừng nói là Khương Vy Nhan không tin, ngay cả những người chứng kiến như bọn họ đến bây giờ cũng chưa hết bàng hoàng.
Vì vậy, họ chỉ đơn giản trình bày một số công việc làm ăn cho Khương Vy Nhan.
"Chồng à, nhìn xem lần này em đã mang cái gì về này!"
Khương Vy Nhan vừa nói, vừa đưa một gói hàng nhỏ vào tay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hơi ủ rũ mở gói hàng ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ, đến khi mở nắp hộp gỗ ra, Tiêu Chính Văn mới phát hiện thứ nằm bên trong hóa ra là một đóa hoa Tử Tiêu!
"Đây không phải là hoa Tử Tiêu sao? Làm sao em có được nó?"
Tiêu Chính Văn ngạc nhiên hỏi.
Đây là bảo vật trong số các bảo vật, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng rất khó mà có được!
"Vài ngày trước Lãnh Kế Hồng đã cử người gửi đến đây đó, nghe nói là tình cờ mua được từ một doanh nhân nước ngoài, em nhớ lần trước anh đã dùng loại thảo dược này để chế tạo Phá Cảnh Đơn, nên mới mang nó về!"
Tiêu Chính Văn nghe vậy, liên tục gật đầu nói: "Ừ, đúng là loại thảo dược này, nhưng sau này em nhớ đừng mang theo thứ này mà chạy khắp nơi một mình, rất nguy hiểm!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn vươn tay ôm lấy Khương Vy Nhan vào lòng nói: "Đừng nói là những người dân thường như chúng ta, cho dù là người của năm đại danh sơn muốn có được một đóa hoa Tử Tiêu còn khó hơn lên trời!"
"Nếu như bị người của bọn họ biết được tin này thì em đã gặp nguy hiểm trên đường rồi! Đối với anh, bất kể là báo vật gì, cũng không quan trọng bằng em!"
Khương Vy Nhan nghe thấy những lời yêu thương nghiêm túc như vậy của Tiêu Chính Văn, cô không khỏi mím môi cười, sau đó vùi đầu vào lòng Tiêu Chính Văn!
Mặt khác, tại khu phố cổ ở thành phố Giang Trung, Long Ngũ đang đỡ lấy một người thanh niên bị đánh đến mức toàn thân be bét máu.
Xung quanh có hàng chục vệ sĩ và một người thanh niên mặc quần áo bảnh bao đang bao vây anh ta.
"Tôi biết anh, không phải anh từng là tay sai của vua Bắc Lương sao? Ngay cả việc của cậu chủ tôi mà anh cũng dám quản à? Tôi thấy anh chán sống thật rồi!"
Người thanh niên cười khẩy, đi về phía Long Ngũ.
Chương 1552: Sóng gió lại ập đến
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Phùng Thiên Hựu, là con nhà họ Phùng có tiếng ở Giang Trung.
Hai năm gần đây nhà họ Phùng dựa vào hợp tác với học viện Thiên Kính của Hằng Sơn để đuổi kịp xu thế của nhà họ Lãnh.
Hơn nữa nhà họ Phùng khác nhà họ Lãnh là trong tay không chỉ kiểm soát sản nghiệp giải trí của cả Giang Trung mà còn có nhiều nhà máy và hàng trăm chuỗi cửa hàng.
Có xu thế cắt ngang tất cả xu thế ngành công nghiệp ở Giang Trung.
Người đàn ông trẻ vừa rồi bị thương nặng chỉ vì vô tình đụng vào Phùng Thiên Hựu khi đi đường mà sau đó bị Phùng Thiên Hựu đánh cho tơi tả.
Long Ngũ chỉ là đi đường gặp chuyện bất bình mới bảo vệ người đàn ông sau lưng.
Thấy đối phương nhiều người, Long Ngũ dìu người đàn ông bị đánh sang một bên trước, sau đó lướt mắt nhìn đám vệ sĩ đồ đen đằng sau.
Nếu là trước khi linh khí được khôi phục thì có thể mấy tên vệ sĩ này còn có thể đỡ được vài chiêu của Long Ngũ, dù sao ai nấy trong số họ cũng có thực lực cảnh giới Chiến Thần.
Nhưng sau khi linh khí khôi phục, thực lực của đám người Long Ngũ cũng nhanh chóng tăng lên, nhất là sau khi có được Phá Cảnh Đan, mấy người Long Ngũ lần lượt đột phá cảnh giới Thiên Thần.
Trước mặt cao thủ cảnh giới Thiên Thần thì đám vệ sĩ cảnh giới Chiến Thần này không đủ tư cách để đánh.
“Này, dám chặn đường của cậu Phùng, tôi thấy anh chán sống rồi”.
Một tên vệ sĩ bước lên trước chỉ vào Long Ngũ tức giận mắng.
“Sao thế, các anh ỷ vào mình thế đông quyền lớn mà có thể tùy tiện ăn hiếp người sao?”
Long Ngũ nhíu mày hỏi.
Phùng Thiên Hựu cười khẩy: “Nhiều người? Ha ha, xem như anh nói đúng, tên này là rác rưởi dưới tầng đáy của xã hội mà cũng dám đụng vào ông đây à?”
“Dù sao có để lại hai mắt cho anh ta cũng không có tác dụng, chi bằng ông đây giúp anh ta lấy ra nhỉ”.
Nói rồi Phùng Thiên Hưu chỉ vào người đàn ông phía sau Long Ngũ.
“Lẽ nào các anh không sợ pháp luật trừng trị sao?”
Long Ngũ tiến lên trước một bước chặn đường một vệ sĩ lại.
“Hả? Mẹ nó, ai dám không nghe theo, bảo anh bước ra đây. Mẹ kiếp, anh muốn chết sao…”
Không để Phùng Thiên Hựu nói hết câu, Long Ngũ đã lấy giấy tờ cá nhân của mình ra.
Bây giờ Long Ngũ cũng thuộc quản lý ngự lâm quân của Long Thất, chỉ là thân phận rất đặc biệt nên bình thường cũng khá rảnh rỗi.
Thấy giấy chứng nhận đặc biệt của Long Ngũ, con ngươi Phùng Thiên Hựu co rút lại, sau đó lại cười nhạo.
Nếu là năm năm trước có lẽ Phùng Thiên Hựu đã quỳ xuống xin tha.
Nhưng bây giờ linh khí khôi phục, thế lực của năm đại danh sơn không kém cạnh gì với giới chính trị, ngược lại còn có xu hướng mạnh thêm.
Chỗ dựa của nhà họ Phùng lại chính là Hằng Sơn trong năm đại danh sơn.
Thế nên chỉ hơi sửng sốt, sau đó Phùng Thiên Hựu chạm nhẹ vào giấy tờ cá nhân của Long Ngũ nói: “Ồ, chức vụ này không thấp, tiếc là bây giờ không phải một mình giới chính trị là lớn đâu”.
“Ông đây là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn, một thống lĩnh ngự lâm quân nhỏ như anh còn dám làm gì được tôi sao? Người đâu, đánh hắn cho tôi”.
Hắn vừa dứt lời, mười mấy vệ sĩ cùng lúc xông lên nhào đến chỗ Long Ngũ.
Cho dù là bây giờ thì cao thủ cảnh giới Chiến Thần cũng chỉ đủ để ứng phó với người bình thường.
Nhưng với Long Ngũ thì lại như gãi ngứa.
Chỉ thấy một tay Long Ngũ giơ ra, hai tên vệ sĩ đã bị Long Ngũ túm lấy áo quần, Long Ngũ chỉ hơi dùng sức một chút đã đánh ngất hai tên vệ sĩ này.
Sau đó Long Ngũ lại tiếp tục đánh mấy người phía sau, chưa đến một phút mười mấy vệ sĩ đã bị Long Ngũ đánh ngã xuống đất.
Thấy cảnh tượng này Phùng Thiên Hựu không khỏi ớn lạnh.
Vệ sĩ của mình đều là những người có võ công, hơn nữa tệ nhất cũng là cao thủ cảnh giới Chiến Thần địa cấp.
Không ngờ lại không thể đánh quá một chiêu với tên trước mặt này.
Thấy Long Ngũ sải bước đi về phía mình, Phùng Thiên Hựu cũng hơi hoảng hốt chỉ vào Long Ngũ nói: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà qua đây”.
“Tôi… anh họ tôi là Phùng Tiếu Thiên. Chỉ cần anh dám động vào tôi thì tôi sẽ nói anh tôi đang chuyện các anh tự ý làm người khác bị thường lên mạng”.
Phùng Thiên Hựu vừa lùi về sau vừa đe dọa Long Ngũ.
Phùng Tiếu Thiên mà hắn nói chính là nghệ sĩ giải trí đang nổi tiếng hiện giờ, có hơn hai triệu fans trong nước.
Hắn nghĩ chỉ riêng điều này thôi đã đủ để dọa nạt Long Ngũ rồi, dù sao Long Ngũ cũng là người của giới chính trị, sợ nhất là bị người khác bôi nhọ.
Huống gì còn là bóc phốt của một nghệ sĩ lớn điểm danh chỉ mặt trên mạng, Long Ngũ không bị nghiêm phạt mới lạ.
Nghe hắn nói thế Long Ngũ cũng hơi sửng sốt.
Bây giờ Phùng Tiếu Thiên nổi tiếng ai cũng biết, chỉ một câu của gã là có thể đảo ngược trắng đen.
Dù sao mức độ nổi tiếng của gã vẫn còn đó, hơn nữa người này lại liên tục dây dưa với người của năm đại danh sơn, nếu anh ta cũng dính vào tranh chấp này thì khó đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho giới chính trị.
Thật ra Long Ngũ không quan tâm đến vinh nhục cá nhân, chỉ là anh ta và Long Thất đều biết rõ quan hệ hiện giờ của giới chính trị và năm đại danh sơn cực kỳ vi diệu.
Thấy Long Ngũ hơi do dự, Phùng Thiên Hựu vô thức nghĩ Long Ngũ đã bị mấy lời của mình dọa sợ.
Thế là hắn đắc ý nói: “Dù anh là ngự lâm quân thì thế nào? Đừng nghĩ tôi không biết anh là lính cũ của Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh dám động một đầu ngón tay của tôi thì chuyện Tiêu Chính Văn dung túng cho lính cũ đánh dân thường sẽ bị lan truyền khắp Hoa Quốc”.
Chỉ là Phùng Thiên Hựu không ngờ nếu hắn không nhắc đến Tiêu Chính Văn thì có lẽ Long Ngũ sẽ tha cho hắn một mạng vì quan hệ giữa giới chính trị và năm đại danh sơn.
Nhưng nhắc đến Tiêu Chính Văn, vẻ mặt Long Ngũ lập tức thay đổi.
“Nếu vua Bắc Lương gặp chuyện tương tự sẽ giải quyết thế nào?”
Nghĩ đến đây Long Ngũ quay đầu lại nhìn người đàn ông bị đánh đến mức cả người đều là vết thương.
Đúng thế, nếu là Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không tha cho Phùng Thiên Hựu.
Sau đó không để Phùng Thiên Hựu nói nữa, Long Ngũ đã tiến lên một bước nhấc bổng Phùng Thiên Hựu từ dưới đất lên, sau đó dùng sức quăng mạnh hắn xuống đất.
Rầm!
Cú quăng mạnh này khiến nền đất xuất hiện từng vết nứt rạn.
Đây đủ để lấy đi nửa cái mạng của Phùng Thiên Hựu.
“Phụt!”
Phùng Thiên Hựu nôn ra ngụm máu lớn, cực kỳ không cam lòng trợn mắt nhìn Long Ngũ nói: “Này, anh chắc chắn sẽ phải trả giá cho chuyện này”.
“Trả giá?”
Long Ngũ cười gằn, nhìn Phùng Thiên Hựu nói: “Nếu anh đã nói thế thì cho anh sống có tác dụng gì nữa?”
Cái gì?
Phùng Thiên Hựu không ngờ Long Ngũ lại dám giết hắn giữa đường.
Nhưng không để hắn kịp xin tha, Long Ngũ đã đánh ra một cú đấm như bao cát.
Một tiếng cực lớn vang lên, cơ thể Phùng Thiên Hựu văng ra xa.
Cho đến lúc chết Phùng Thiên Hựu thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết thì mạng sống đã không còn.
Tin tức Long Ngũ đánh chết Phùng Thiên Hựu trên đường chẳng mấy chốc đã lan truyền đến Long Kinh.
Tần Vũ không có phản ứng gì với chuyện này, cứ như loại người như Phùng Thiên Hựu nên chết từ sớm.
Ngược lại là Vương Quốc Xương, vừa nhận được tin tức đã giận như thể giẫm phải bom.
“Long Ngũ này đúng là to gan, dám giết cả người nhà họ Phùng. Lẽ nào cậu ta không biết nhà họ Phùng là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn sao?”
“Đúng là làm phản hết rồi!”
Ở nơi khác, trong một căn biệt thự ngoại ô Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm ly rượu vang chậm rãi thưởng thức.
Đối diện là một chàng trai có vẻ ngoài rất tuấn tú.
Người này chính là Phùng Tiếu Thiên mà Phùng Thiên Hựu đã nói.
Bây giờ Phùng Tiếu Thiên đã trở thành ngôi sao hạng A của giới giải trí thế hệ mới, có lượng fans đông đảo.
Thậm chí một câu nói của gã đủ để dậy lên làn sóng dư luận ở Hoa Quốc.
Lúc này sắc mặt Phùng Tiếu Thiên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Anh Lạc, tôi đã quyết định việc anh đã nói với tôi trước đó rồi, tôi chấp nhận tất cả điều kiện của các người”.
Lạc Tề Anh khẽ gật đầu nói: “Ừ, quyết định bày của anh rất thông minh, nhà họ Phùng các anh không thể gửi gắm hết mọi niềm tin vào Hằng Sơn được”.
“Như cái chết của em trai anh, Hằng Sơn đã lên tiếng nói gì chưa? Chắc chắn họ sẽ không can thiệp vào, ngược lại Thiên Sơn bọn tôi rất sẵn lòng giúp anh”.
“Hừ! Cho dù người giết em trai tôi là ai cũng phải chết”.
Dứt lời, Phùng Thiên Tiếu ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu vang, sau đó vung tay làm vỡ ly rượu.
Ai dám tưởng tượng, một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lại bị một thanh niên tát điên cuồng chứ!
Điều khiến người ta dở khóc dở cười nhất là vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương kia lại không dám làm gì cả
Chỉ có thể cúi đầu chịu đựng những cái tát.
Điều kinh khủng nhất là ông ta lại là Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn.
Mà cả tỉnh Xuyên được Thiên Sơn coi như sân sau của nhà mình.
Cảnh tượng này như thể bị một tên vô danh đánh đập và mắng mỏ ngay trên sân sau của nhà mình, vậy mà bản thân lại không dám nói nửa lời.
Lúc này, đám người Lạc Trường Sinh càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
Sở Hồng Thiên bị Tiêu Chính Văn ức hiếp như vậy, bọn họ cũng vô cùng mất mặt.
Viện trưởng thì đã sao?
Thủ lĩnh thì đã sao?
Ngay cả cường giả Bán Bộ Nhân Vương từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại còn bị người ta đè bẹp trên mặt đất, thì bọn họ có là cái thá gì?
“Hôm nay, tôi không muốn giết người nữa, nhưng ông phải nhớ cho kỹ, nếu người của Thiên Sơn còn dám hành động ngang ngược thì tôi nhất định sẽ đánh tới Thiên Sơn, khiến Thiên Sơn các người diệt môn! Cút!”
Tiêu Chính Văn vung tay, lại thêm một cái tát vang dội giáng xuống mặt Sở Hồng Thiên, khiến ông ta bay ra hơn mười mét, sau đó lăn thêm ba bốn mét rồi đâm sầm vào cột điện bên đường rồi mới dừng lại.
Sở Hồng Thiên chật vật bò dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng phẫn uất.
Nhưng cuối cùng vẫn không dám hé răng nửa lời!
Đối với những người đã sống hàng trăm năm như bọn họ, thể diện không còn quan trọng bằng tính mạng!
Chỉ có người sống mới có thể diện để nhắc tới, một cái xác chết thì làm gì còn thể diện nữa!
Tiêu Chính Văn từ từ bước đến gần đám đông, mọi người tự động dạt ra tạo thành một con đường, sau đó cúi thấp đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong lòng mọi người đều vô cùng kính sợ Tiêu Chính Văn.
Bao gồm cả Lạc Trường Sinh cũng lùi sang một bên với vẻ run sợ.
Theo bọn họ thấy, đây vốn dĩ là trận chiến thể hiện uy lực của Lữ Thanh Phong sau khi trở về, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải nuốt hận chịu nhục.
Không ai có thể ngờ rằng hai vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đến đây, một người thì bị Tiêu Chính Văn giết ngay tại chỗ, còn một người bị Tiêu Chính Văn cảnh cáo, nhưng cũng không dám nói nửa chữ!
Mặc dù đám người Lạc Trường Sinh đang siết chặt nắm đấm, hận không thể liều mạng đấu với Tiêu Chính Văn.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với cái chết.
Cho dù bọn họ liều mạng giết Tiêu Chính Văn thì kết quả cũng chỉ có một, đó là phải chết!
Ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thì sao bọn họ dám làm loạn trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều duy nhất an ủi được lòng bọn họ là người giết Lữ Thanh Phong là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý.
Mọi người đều là cường giả vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất thì những cường giả vùng ngoài lãnh thổ như bọn họ cũng không phải bị một tên trong giới thế tục ép không ngẩng nổi đầu.
Trong số hàng nghìn người, chỉ có ông cụ Quý biết rõ, người trước mặt không phải là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý mà là một chàng trai trẻ họ Tiêu.
Mặc dù nhà họ Quý cũng có rất nhiều thế hệ trẻ tài giỏi, nhưng so với chàng trai này thì chẳng là gì cả.
Khoảng cách khác biệt này không chỉ đơn giản là tư chất.
Mà giống như khi bạn leo được một trăm mét lên ngọn núi cao, thì đối phương đã đứng trên đỉnh núi.
Tiêu Chính Văn lúc này, trong mắt bất cứ ai, cũng đều là cường giả số một.
Ngay cả các viện trưởng của năm đại danh sơn cũng phải kinh ngạc trước thực lực của Tiêu Chính Văn.
Trong số thế hệ trẻ ngày nay, căn bản không có ai có thể so sánh nổi với anh.
Ngay cả những tiền bối có thể so sánh với Tiêu Chính Văn cũng vô cùng hiếm hoi.
“E rằng sau trận chiến hôm nay, người này đủ ngang tài ngang sức đấy với năm đại danh sơn rồi”.
Trong đám người, một ông lão nói với vẻ khó khăn.
Kế sau Võ Thần Tông, Tiêu Chính Văn rõ ràng đã trở thành một thế lực mới.
Hơn nữa lực chiến của Tiêu Chính Văn vô cùng mạnh mẽ, có thể ép hai vị cường giả cảnh với Bán Bộ Nhân Vương không ngóc đầu lên được.
Mà cho đến bây giờ, Võ Thí Thiên vẫn chưa thể hiện sức mạnh.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn sẽ là một ngôi sao mới còn chói lọi hơn cả Võ Thí Thiên!
Mãi cho đến khi bóng lưng của Tiêu Chính Văn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đám đệ tử của Hoa Sơn mới chạy trốn trong tuyệt vọng.
Lúc này ông cụ Quý thất thần nhìn về phía tiệm ngọc.
Đã có lúc, ông cụ Quý cũng giống như những người khác, cho rằng Tiêu Chính Văn cần mượn uy thế của Tiểu Thái Tông mới có thể kiêu ngạo đứng vững giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chưa kể đến Tiểu Thái Tông đã sớm qua đời, ngay cả trong thời kỳ huy hoàng, Tiểu Thái Tông đâu thể chiến đấu với Lữ Thanh Phong như vậy?
Người số một dưới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng chỉ là người dưới Bán Bộ Nhân Vương mà thôi, chẳng có tư cách gì để chiến đấu với Bán Bộ Nhân Vương cả.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì sao?
Trong vài chiêu ngắn ngủi, anh đã có thể giết Bán Bộ Nhân Vương.
Ngay cả Tiểu Thái Tông đấu với Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể coi là thù địch.
Người ta cần thân phận Tiểu Thái Tông sao?
Hoàn toàn không cần!
Lúc này, ông cụ Quý vô cùng khâm phục Tiêu Chính Văn.
Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng hoài bão trong lòng anh cũng đủ đè bẹp ông lão đã sống mấy trăm năm.
Ngay cả Quý Sương Nhi cũng kinh ngạc nhìn theo Tiêu Chính Văn.
Lúc trước, cô ta luôn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để mạo danh chú năm của cô ta.
Thậm chí còn cảm thấy Tiêu Chính Văn đã làm nhục danh tiếng chú năm Tiểu Thái Tông.
Trong lòng cô ta, Tiêu Chính Văn luôn bám vào nhà họ Quý, nếu không có sự bảo vệ của nhà họ Quý thì Tiêu Chính Văn đã chết từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại dùng hiện thực vô cùng tàn khốc để tát cô ta một cái thật mạnh.
Với thực lực này, người ta còn cần sự bảo vệ của nhà họ Quý sao?
Ngược lại, nhà họ Quý phải dựa vào uy danh của người ta để tiếp tục tồn tại mới đúng!
“Chú Năm!”
Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người nhà họ Quý, Quý Sương Nhi vô thức gọi.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm mà đi thẳng về tiệm ngọc Vy Nhan.
Quý Sương Nhi thở dài, cắn môi.
Mặc dù đối phương không trả lời cô ta, nhưng hành động của Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả.
“Trận chiến hôm nay nhất định sẽ gây chấn động thế giới. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh chàng này hẳn là có lai lịch không tầm thường!”
Một ông lão tóc bạc nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn và thở dài nói.
Ở tuổi của Tiêu Chính Văn là đã có thể giết Lữ Thanh Phong trước mặt mọi người, mọi người có mặt ở đây đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì!
“Theo tôi thấy, cũng chỉ có thiên tài ở vùng ngoài lãnh thổ mới có đủ tư cách so tài với cậu ta. Trong thế tục, người dưới Nhân Vương không ai là đối thủ của chàng trai này!”
Một ông lão khác cũng thở dài, nhìn về phía tiệm ngọc xa xa.
Khi đám đông giải tán, kết quả của trận đấu này cũng được công khai.
“Cái gì? Lữ Thanh Phong bị giết rồi?”
“Ôi vãi! Chẳng phải Lữ Thanh Phong đã là Bán Bộ Nhân Vương rồi sao? Sao lại bị một tên cảnh giới Thiên Thần một sao tàn sát?”
“Một sao gì chứ! Bây giờ người ta đã đạt cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao rồi!”
“Cho dù là Thiên Thần bốn sao thì cũng không đủ để thách thức Bán Bộ Nhân Vương!”
Bỗng chốc, năm đại danh sơn và các môn phái võ tông đều đang thảo luận về vấn đề này.
Đồng thời, kết quả của trận chiến này cũng bắt đầu được lan truyền rầm rộ trên mạng.
Ngay cả Thiên Tử cũng nhận được tin tức, xem từng dòng bình luận trên mạng, Thiên Tử hít một hơi thật sâu, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào là cậu ấy? Bán Bộ Nhân Vương! Không ngờ, cậu ấy chỉ mất năm năm mà lực chiến đã tiến bộ nhiều như vậy!”
Nói xong, Thiên Tử tắt máy, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.
Mặt khác, một số cao thủ của năm đại danh sơn cũng tập hợp lại để bàn bạc biện pháp đối phó.
Chương 1551: Đời sau của Lý Tịnh
Sau khi thảo luận một hồi, năm đại danh sơn hầu như thống nhất cho rằng nên lôi kéo Tiêu Chính Văn bằng mọi cách để phục vụ cho riêng mình.
Suy cho cùng thế lực hiện nay của Hoa Quốc đã vô cùng phức tạp, nếu có thêm một thế lực khác đủ mạnh chống đối với năm đại danh sơn, thì cục diện sẽ chỉ gây bất lợi hơn cho năm đại danh sơn!
Mặc kệ Tiêu Chính Văn có thật sự là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý hay không, thực lực của anh cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của năm đại danh sơn!
Hơn nữa, có thể giết chết cao thủ của Bán Bộ Nhân Vương, thì việc lôi kéo anh cũng sẽ không làm tổn hại đến thể diện của năm đại danh sơn!
Nhưng duy nhất chỉ có Hoa Sơn vẫn kiên quyết cho rằng nên tập hợp thế lực mạnh nhất của năm đại danh sơn cùng nhau tiêu diệt Tiêu Chính Văn!
Nếu không, đợi đến khi Tiêu Chính Văn lớn mạnh, thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Dù sao trước đó Tiêu Chính Văn đã từng cảnh cáo Sở Hồng Thiên, nếu người của Thiên Sơn còn làm xằng làm bậy, thì anh sẽ san bằng Thiên Sơn!
Điều này cho thấy, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có thiện cảm nào với năm đại danh sơn.
Ngược lại, rất có thể trong lòng anh có thù địch với năm đại danh sơn!
Sau khi thảo luận gần một ngày, năm đại danh sơn vẫn không thể đạt đến sự thống nhất, cuối cùng chỉ có thể cụt hứng đi về!
Vào lúc này, trong một cung điện ở trên ngọn núi cao nhất của Thiên Sơn, hai người đàn ông mặc áo đen đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm!
Một người đàn ông mặc áo đen đặt tách trà xuống và nói: "Anh Lý, không ngờ anh lại đến thăm tôi, tôi đúng là có phúc ba đời!"
Người đàn ông khác mặc áo đen khá lịch lãm chỉ cười dửng dưng!
Cụ ta chính là một trong những người kế thừa của Lý Tịnh thời tam nguyên trong thời kỳ thịnh vượng của nhà Đường.
Bây giờ cụ ta cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nghe nói, sau Lý Tịnh thời tam nguyên, nhà họ Lý đã xuất hiện rất nhiều nhân tài, mỗi thế hệ đều có một thế hệ trẻ có năng lực cực cao!
Người trước mặt này chính là cháu trai đời thứ mười lăm của Lý Tịnh, Lý Chính Đạo!
Cụ ta cũng là nhân vật hàng đầu của nhà họ Lý hiện nay!
Nhưng người ngồi đối diện cụ ta lại là sư phụ của Sở Hồng Thiên, Âu Dương Nghi, được xưng là Kiếm Tiên của Thiên Sơn!
"Anh Âu Dương khách sáo quá, thật ra tôi cũng chỉ là thuận đường ghé thăm người bạn cũ thôi, Hoa Sơn có thể thống trị được năm đại danh sơn trong tương lai hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của anh Âu Dương rồi!"
Lý Chính Đạo mỉm cười mở miệng nói.
"Thống trị năm đại danh sơn ư? Haiz! Hoa Sơn bây giờ còn có thực lực này hay không vẫn còn rất khó nói. Trước đây, trong thế tục đã xuất hiện một người kỳ quái, không biết anh Lý có nghe nói chưa?”
Âu Dương Nghi khẽ nhíu mày nói.
Người kỳ quái mà Âu Dương Nghi nhắc đến dĩ nhiên là Tiêu Chính Văn.
Một người có cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao lại lĩnh ngộ ra được chân khí!
Thực ra với thực lực hiện giờ của cụ ta cũng chỉ mới tìm được cánh cửa bước vào đó mà thôi.
Với thực lực bây giờ của cụ ta, sao có thể so sánh được với Bán Bộ Nhân Vương chứ?
Theo như thường lệ, chỉ sau khi đạt đến Bán Bộ Nhân Vương mới có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của nguyên khí, sau đó cùng với thời gian tiến thẳng đến cảnh giới Nhân Vương!
Đây là một quá trình không thay đổi qua các thời đại, tất cả mọi người đều phải đi theo hướng này.
Thậm chí kể cả cụ ta và Lý Chính Đạo cũng không ngoại lệ!
"Người thanh niên này, tôi cũng có nghe nói đến, nghe nói cậu ta còn chưa đến ba mươi tuổi! Nhưng bên trong chắc còn có rất nhiều điều bí ẩn, ngay cả Bạch Khởi năm đó, ở độ tuổi của cậu ta cũng không thể có được thành tựu như vậy!”
"Nhưng tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng, Bạch Khởi không những là chiến thần của Đại Tần, mà còn là nhân vật mà người đời sau không thể vượt qua được! Tôi nghĩ, tốt nhất nên đối xử tốt với một người như vậy thì hơn!”
"Hơn nữa, theo tôi thấy, anh Âu Dương tốt nhất không nên xen vào chuyện của thế tục, nếu như để lỡ mất thời cơ tốt nhất, e rằng Thiên Sơn sẽ càng khó thống trị được năm đại danh sơn!”
Lý Chính Đạo nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tin tức về việc Tiêu Chính Văn giết chết Lữ Thanh Phong sớm đã lan truyền khắp nơi.
Lý Chính Đạo cũng đã từng nghe thấy rất nhiều tin đồn về Tiêu Chính Văn, nhưng Lý Chính Đạo có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải là Tiểu Thái Tông!
Khác với những người khác, Lý Chính Đạo đã từng đích thân bước vào trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước và nhìn thấy di thể của Tiểu Thái Tông.
Lý Chính Đạo là một trong những người chứng kiến Tiểu Thái Tông tử trận!
Cho dù nhà họ Quý có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể khiến người chết sống lại được!
"Anh Lý đang nói đến việc liên quan đến Tiểu Thái Tông sao?"
Âu Dương Nghi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lý Chính Đạo!
"Thực ra bất cứ ai có công với Hoa Quốc cũng không nên bị năm đại danh sơn chèn ép, tôi nghĩ, chắc hẳn ông và tôi cũng đoán được thân phận của cậu ta rồi!"
Lý Chính Đạo lạnh nhạt nói.
Sau đó lại nhấp một ngụm trà, Lý Chính Đạo nghiêm mặt nói: "Còn nữa, anh Âu Dương đâu cần phải giành quyền lợi với người của thế tục chứ? Ở đẳng cấp của chúng ta, tiền bạc và địa vị đều là phù du, sao phải làm khó cậu ta?"
"Theo tôi được biết, anh Âu Dương đã bí mật cho người đối phó với nhà họ Lãnh của Giang Trung, những người thường dân thôi mà, cho dù anh Âu Dương không ra tay thì bọn họ còn có thể sống được mấy ngày?"
Âu Dương Nghi là cao thủ số một ở giai đoạn sau Bán Bộ Nhân Vương, hơn nữa gần như sắp có bước đột phá.
Chỉ cần cụ ta bước thêm bước nữa, thì có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương thống trị thế giới!
Vì vậy, năm đại danh sơn và hầu hết tông môn của võ tông đều phải nghe lời và phục tùng cụ ta!
Hơn nữa, thâm niên của Âu Dương Nghi trong võ tông rất cao, ngay cả các thủ lĩnh và viện trưởng của năm đại danh sơn từ vùng ngoài lãnh thổ trở về bây giờ cũng phải tôn vinh cụ ta là sư thúc!
"Hừ! Tôi chỉ cảm thấy, nhà họ Lãnh không chỉ đang làm việc cho người đó, mà còn ra sức cho giới chính trị, bây giờ xung đột lợi ích giữa năm đại danh sơn chúng ta và giới chính trị quá lớn! Cho nên, vấn đề xóa sổ thế lực của nhà họ Lãnh cũng là việc bắt buộc phải làm!"
"Ngoài chuyện này ra, tôi cũng rất muốn thông qua người của nhà họ Lãnh để dụ cậu ta ra ngoài, hôm đó, người này chưa được sự cho phép của tôi đã tiêu diệt hàng ngàn đệ tử của học viện kiếm thuật Thiên Sơn!"
"Hành vi này chẳng khác nào tuyên chiến với Thiên Sơn của tôi, thù này nếu không trả, thì Thiên Sơn tôi làm sao thống lĩnh được năm đại danh sơn!"
Âu Dương Nghi nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một trong những lý do của Âu Dương Nghi.
Còn về lý do thực sự cụ ta muốn đối phó với nhà họ Lãnh, ít nhất bây giờ cụ ta vẫn chưa thể nói ra!
"Chỉ là một thằng ranh thôi mà, anh Âu Dương sao phải coi trọng như vậy?"
Lý Chính Đạo nói xong, rồi đặt tách trà trên tay xuống, ngay sau đó cụ ta xoay người rời khỏi ngọn núi cao nhất của Thiên Sơn. Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
Lúc này, Khương Vy Nhan vừa mới kết thúc buổi họp báo cáo sản phẩm, sau khi xuống đơn đặt hàng, đã về ngay Sơn Thành!
Chỉ là trên đường đi, ai nấy đều nhìn về phía Khương Vy Nhan với ánh mắt kính sợ, điều này khiến cô không quen lắm!
Hiện giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Sơn Thành như mặt trời ban trưa!
Đừng nói là các tông môn của các võ tông, cho dù là đệ tử của năm đại danh sơn cũng phải đi đường vòng, huống chi là những người bình thường?
Sau khi về đến cửa tiệm ngọc, Khương Vy Nhan hỏi xem gần đây có chuyện gì lớn xảy ra không, nhưng mấy người Chu Lâm Lâm đâu dám nói cho Khương Vy Nhan những việc đã xảy ra.
Đừng nói là Khương Vy Nhan không tin, ngay cả những người chứng kiến như bọn họ đến bây giờ cũng chưa hết bàng hoàng.
Vì vậy, họ chỉ đơn giản trình bày một số công việc làm ăn cho Khương Vy Nhan.
"Chồng à, nhìn xem lần này em đã mang cái gì về này!"
Khương Vy Nhan vừa nói, vừa đưa một gói hàng nhỏ vào tay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hơi ủ rũ mở gói hàng ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ, đến khi mở nắp hộp gỗ ra, Tiêu Chính Văn mới phát hiện thứ nằm bên trong hóa ra là một đóa hoa Tử Tiêu!
"Đây không phải là hoa Tử Tiêu sao? Làm sao em có được nó?"
Tiêu Chính Văn ngạc nhiên hỏi.
Đây là bảo vật trong số các bảo vật, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng rất khó mà có được!
"Vài ngày trước Lãnh Kế Hồng đã cử người gửi đến đây đó, nghe nói là tình cờ mua được từ một doanh nhân nước ngoài, em nhớ lần trước anh đã dùng loại thảo dược này để chế tạo Phá Cảnh Đơn, nên mới mang nó về!"
Tiêu Chính Văn nghe vậy, liên tục gật đầu nói: "Ừ, đúng là loại thảo dược này, nhưng sau này em nhớ đừng mang theo thứ này mà chạy khắp nơi một mình, rất nguy hiểm!"
Nói xong, Tiêu Chính Văn vươn tay ôm lấy Khương Vy Nhan vào lòng nói: "Đừng nói là những người dân thường như chúng ta, cho dù là người của năm đại danh sơn muốn có được một đóa hoa Tử Tiêu còn khó hơn lên trời!"
"Nếu như bị người của bọn họ biết được tin này thì em đã gặp nguy hiểm trên đường rồi! Đối với anh, bất kể là báo vật gì, cũng không quan trọng bằng em!"
Khương Vy Nhan nghe thấy những lời yêu thương nghiêm túc như vậy của Tiêu Chính Văn, cô không khỏi mím môi cười, sau đó vùi đầu vào lòng Tiêu Chính Văn!
Mặt khác, tại khu phố cổ ở thành phố Giang Trung, Long Ngũ đang đỡ lấy một người thanh niên bị đánh đến mức toàn thân be bét máu.
Xung quanh có hàng chục vệ sĩ và một người thanh niên mặc quần áo bảnh bao đang bao vây anh ta.
"Tôi biết anh, không phải anh từng là tay sai của vua Bắc Lương sao? Ngay cả việc của cậu chủ tôi mà anh cũng dám quản à? Tôi thấy anh chán sống thật rồi!"
Người thanh niên cười khẩy, đi về phía Long Ngũ.
Chương 1552: Sóng gió lại ập đến
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Phùng Thiên Hựu, là con nhà họ Phùng có tiếng ở Giang Trung.
Hai năm gần đây nhà họ Phùng dựa vào hợp tác với học viện Thiên Kính của Hằng Sơn để đuổi kịp xu thế của nhà họ Lãnh.
Hơn nữa nhà họ Phùng khác nhà họ Lãnh là trong tay không chỉ kiểm soát sản nghiệp giải trí của cả Giang Trung mà còn có nhiều nhà máy và hàng trăm chuỗi cửa hàng.
Có xu thế cắt ngang tất cả xu thế ngành công nghiệp ở Giang Trung.
Người đàn ông trẻ vừa rồi bị thương nặng chỉ vì vô tình đụng vào Phùng Thiên Hựu khi đi đường mà sau đó bị Phùng Thiên Hựu đánh cho tơi tả.
Long Ngũ chỉ là đi đường gặp chuyện bất bình mới bảo vệ người đàn ông sau lưng.
Thấy đối phương nhiều người, Long Ngũ dìu người đàn ông bị đánh sang một bên trước, sau đó lướt mắt nhìn đám vệ sĩ đồ đen đằng sau.
Nếu là trước khi linh khí được khôi phục thì có thể mấy tên vệ sĩ này còn có thể đỡ được vài chiêu của Long Ngũ, dù sao ai nấy trong số họ cũng có thực lực cảnh giới Chiến Thần.
Nhưng sau khi linh khí khôi phục, thực lực của đám người Long Ngũ cũng nhanh chóng tăng lên, nhất là sau khi có được Phá Cảnh Đan, mấy người Long Ngũ lần lượt đột phá cảnh giới Thiên Thần.
Trước mặt cao thủ cảnh giới Thiên Thần thì đám vệ sĩ cảnh giới Chiến Thần này không đủ tư cách để đánh.
“Này, dám chặn đường của cậu Phùng, tôi thấy anh chán sống rồi”.
Một tên vệ sĩ bước lên trước chỉ vào Long Ngũ tức giận mắng.
“Sao thế, các anh ỷ vào mình thế đông quyền lớn mà có thể tùy tiện ăn hiếp người sao?”
Long Ngũ nhíu mày hỏi.
Phùng Thiên Hựu cười khẩy: “Nhiều người? Ha ha, xem như anh nói đúng, tên này là rác rưởi dưới tầng đáy của xã hội mà cũng dám đụng vào ông đây à?”
“Dù sao có để lại hai mắt cho anh ta cũng không có tác dụng, chi bằng ông đây giúp anh ta lấy ra nhỉ”.
Nói rồi Phùng Thiên Hưu chỉ vào người đàn ông phía sau Long Ngũ.
“Lẽ nào các anh không sợ pháp luật trừng trị sao?”
Long Ngũ tiến lên trước một bước chặn đường một vệ sĩ lại.
“Hả? Mẹ nó, ai dám không nghe theo, bảo anh bước ra đây. Mẹ kiếp, anh muốn chết sao…”
Không để Phùng Thiên Hựu nói hết câu, Long Ngũ đã lấy giấy tờ cá nhân của mình ra.
Bây giờ Long Ngũ cũng thuộc quản lý ngự lâm quân của Long Thất, chỉ là thân phận rất đặc biệt nên bình thường cũng khá rảnh rỗi.
Thấy giấy chứng nhận đặc biệt của Long Ngũ, con ngươi Phùng Thiên Hựu co rút lại, sau đó lại cười nhạo.
Nếu là năm năm trước có lẽ Phùng Thiên Hựu đã quỳ xuống xin tha.
Nhưng bây giờ linh khí khôi phục, thế lực của năm đại danh sơn không kém cạnh gì với giới chính trị, ngược lại còn có xu hướng mạnh thêm.
Chỗ dựa của nhà họ Phùng lại chính là Hằng Sơn trong năm đại danh sơn.
Thế nên chỉ hơi sửng sốt, sau đó Phùng Thiên Hựu chạm nhẹ vào giấy tờ cá nhân của Long Ngũ nói: “Ồ, chức vụ này không thấp, tiếc là bây giờ không phải một mình giới chính trị là lớn đâu”.
“Ông đây là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn, một thống lĩnh ngự lâm quân nhỏ như anh còn dám làm gì được tôi sao? Người đâu, đánh hắn cho tôi”.
Hắn vừa dứt lời, mười mấy vệ sĩ cùng lúc xông lên nhào đến chỗ Long Ngũ.
Cho dù là bây giờ thì cao thủ cảnh giới Chiến Thần cũng chỉ đủ để ứng phó với người bình thường.
Nhưng với Long Ngũ thì lại như gãi ngứa.
Chỉ thấy một tay Long Ngũ giơ ra, hai tên vệ sĩ đã bị Long Ngũ túm lấy áo quần, Long Ngũ chỉ hơi dùng sức một chút đã đánh ngất hai tên vệ sĩ này.
Sau đó Long Ngũ lại tiếp tục đánh mấy người phía sau, chưa đến một phút mười mấy vệ sĩ đã bị Long Ngũ đánh ngã xuống đất.
Thấy cảnh tượng này Phùng Thiên Hựu không khỏi ớn lạnh.
Vệ sĩ của mình đều là những người có võ công, hơn nữa tệ nhất cũng là cao thủ cảnh giới Chiến Thần địa cấp.
Không ngờ lại không thể đánh quá một chiêu với tên trước mặt này.
Thấy Long Ngũ sải bước đi về phía mình, Phùng Thiên Hựu cũng hơi hoảng hốt chỉ vào Long Ngũ nói: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà qua đây”.
“Tôi… anh họ tôi là Phùng Tiếu Thiên. Chỉ cần anh dám động vào tôi thì tôi sẽ nói anh tôi đang chuyện các anh tự ý làm người khác bị thường lên mạng”.
Phùng Thiên Hựu vừa lùi về sau vừa đe dọa Long Ngũ.
Phùng Tiếu Thiên mà hắn nói chính là nghệ sĩ giải trí đang nổi tiếng hiện giờ, có hơn hai triệu fans trong nước.
Hắn nghĩ chỉ riêng điều này thôi đã đủ để dọa nạt Long Ngũ rồi, dù sao Long Ngũ cũng là người của giới chính trị, sợ nhất là bị người khác bôi nhọ.
Huống gì còn là bóc phốt của một nghệ sĩ lớn điểm danh chỉ mặt trên mạng, Long Ngũ không bị nghiêm phạt mới lạ.
Nghe hắn nói thế Long Ngũ cũng hơi sửng sốt.
Bây giờ Phùng Tiếu Thiên nổi tiếng ai cũng biết, chỉ một câu của gã là có thể đảo ngược trắng đen.
Dù sao mức độ nổi tiếng của gã vẫn còn đó, hơn nữa người này lại liên tục dây dưa với người của năm đại danh sơn, nếu anh ta cũng dính vào tranh chấp này thì khó đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho giới chính trị.
Thật ra Long Ngũ không quan tâm đến vinh nhục cá nhân, chỉ là anh ta và Long Thất đều biết rõ quan hệ hiện giờ của giới chính trị và năm đại danh sơn cực kỳ vi diệu.
Thấy Long Ngũ hơi do dự, Phùng Thiên Hựu vô thức nghĩ Long Ngũ đã bị mấy lời của mình dọa sợ.
Thế là hắn đắc ý nói: “Dù anh là ngự lâm quân thì thế nào? Đừng nghĩ tôi không biết anh là lính cũ của Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh dám động một đầu ngón tay của tôi thì chuyện Tiêu Chính Văn dung túng cho lính cũ đánh dân thường sẽ bị lan truyền khắp Hoa Quốc”.
Chỉ là Phùng Thiên Hựu không ngờ nếu hắn không nhắc đến Tiêu Chính Văn thì có lẽ Long Ngũ sẽ tha cho hắn một mạng vì quan hệ giữa giới chính trị và năm đại danh sơn.
Nhưng nhắc đến Tiêu Chính Văn, vẻ mặt Long Ngũ lập tức thay đổi.
“Nếu vua Bắc Lương gặp chuyện tương tự sẽ giải quyết thế nào?”
Nghĩ đến đây Long Ngũ quay đầu lại nhìn người đàn ông bị đánh đến mức cả người đều là vết thương.
Đúng thế, nếu là Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không tha cho Phùng Thiên Hựu.
Sau đó không để Phùng Thiên Hựu nói nữa, Long Ngũ đã tiến lên một bước nhấc bổng Phùng Thiên Hựu từ dưới đất lên, sau đó dùng sức quăng mạnh hắn xuống đất.
Rầm!
Cú quăng mạnh này khiến nền đất xuất hiện từng vết nứt rạn.
Đây đủ để lấy đi nửa cái mạng của Phùng Thiên Hựu.
“Phụt!”
Phùng Thiên Hựu nôn ra ngụm máu lớn, cực kỳ không cam lòng trợn mắt nhìn Long Ngũ nói: “Này, anh chắc chắn sẽ phải trả giá cho chuyện này”.
“Trả giá?”
Long Ngũ cười gằn, nhìn Phùng Thiên Hựu nói: “Nếu anh đã nói thế thì cho anh sống có tác dụng gì nữa?”
Cái gì?
Phùng Thiên Hựu không ngờ Long Ngũ lại dám giết hắn giữa đường.
Nhưng không để hắn kịp xin tha, Long Ngũ đã đánh ra một cú đấm như bao cát.
Một tiếng cực lớn vang lên, cơ thể Phùng Thiên Hựu văng ra xa.
Cho đến lúc chết Phùng Thiên Hựu thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết thì mạng sống đã không còn.
Tin tức Long Ngũ đánh chết Phùng Thiên Hựu trên đường chẳng mấy chốc đã lan truyền đến Long Kinh.
Tần Vũ không có phản ứng gì với chuyện này, cứ như loại người như Phùng Thiên Hựu nên chết từ sớm.
Ngược lại là Vương Quốc Xương, vừa nhận được tin tức đã giận như thể giẫm phải bom.
“Long Ngũ này đúng là to gan, dám giết cả người nhà họ Phùng. Lẽ nào cậu ta không biết nhà họ Phùng là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn sao?”
“Đúng là làm phản hết rồi!”
Ở nơi khác, trong một căn biệt thự ngoại ô Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm ly rượu vang chậm rãi thưởng thức.
Đối diện là một chàng trai có vẻ ngoài rất tuấn tú.
Người này chính là Phùng Tiếu Thiên mà Phùng Thiên Hựu đã nói.
Bây giờ Phùng Tiếu Thiên đã trở thành ngôi sao hạng A của giới giải trí thế hệ mới, có lượng fans đông đảo.
Thậm chí một câu nói của gã đủ để dậy lên làn sóng dư luận ở Hoa Quốc.
Lúc này sắc mặt Phùng Tiếu Thiên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Anh Lạc, tôi đã quyết định việc anh đã nói với tôi trước đó rồi, tôi chấp nhận tất cả điều kiện của các người”.
Lạc Tề Anh khẽ gật đầu nói: “Ừ, quyết định bày của anh rất thông minh, nhà họ Phùng các anh không thể gửi gắm hết mọi niềm tin vào Hằng Sơn được”.
“Như cái chết của em trai anh, Hằng Sơn đã lên tiếng nói gì chưa? Chắc chắn họ sẽ không can thiệp vào, ngược lại Thiên Sơn bọn tôi rất sẵn lòng giúp anh”.
“Hừ! Cho dù người giết em trai tôi là ai cũng phải chết”.
Dứt lời, Phùng Thiên Tiếu ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu vang, sau đó vung tay làm vỡ ly rượu.
Bình luận facebook