-
Chương 346-350
Chương 346: Nhờ mài ngọc
Thời đại của Mã Đao Giáp đã qua rồi, ông ta của hiện tại chỉ là một vị chủ nhà hàng bình thường, có tiền thì đương nhiên sẽ không từ chối, hồi còn trẻ cũng cho rằng có hai thanh đao là có thể có được tất cả, tiền tài, quyền lợi, phụ nữ những thứ này đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng đến khi ở một độ tuổi nhất định mới hiểu ra, có những thứ không thể đối lấy bằng tiền được, có những quyền lợi chỉ là trách nhiệm, còn phụ nữ cũng đã bỏ ông ta mà đi.
Người phụ nữ đã ở bên cạnh Mã Kiếm lúc ông ta ở tận đáy cuộc đời cuối cùng cũng vì trò đời bất đắc dĩ mà rời bỏ ông ta, Mã Kiếm cũng không oán hận gì, cũng không cảm thấy bà ta làm gì sai, nước chảy chỗ trũng, người sẽ tìm chỗ cao mà trèo, vốn dĩ đây là lẽ thường tình, tốt xấu gì bà ta cũng còn để lại cho ông một cô con gái.
Chỉ là người phụ nữ đã bỏ ông ta đi có lẽ mãi mãi cũng không biết, bà ta đã từng ở cạnh một cao thủ nhất nhì trong giới võ giả.
"Con gái, đuổi người đó đi đi, bố không bán cho ông ta", Mã Kiếm ngồi ở quầy chống cằm, lười biếng chỉ vào vị khách duy nhất trong nhà hàng.
Người khách này dựa vào bên ngoài mà đoán thì có lẽ cũng chạc tuổi với Mã Kiếm, thoạt nhìn chỉ là một ông chú trung niên bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra khí khái anh hùng bức người giữa hai đầu lông mày của ông ta, có điều ăn mặc khá bình thường, mặc một chiếc áo trường bào trông cực kỳ giống đạo nhân.
Mã Tiêu Tiêu bực bội nói: "Bố, chúng ta đã mấy ngày không mở cửa rồi, khó khăn lắm mới có khách đến, sao bố lại muốn đuổi người ta đi, chẳng có ai làm ăn như bố cả, cứ như bố thì lúc nào mới tiết kiệm đủ tiền của hồi môn cho con, sau này con làm sao có thể nở mày nở mặt đi lấy chồng chứ?"
Mã Kiếm cười nói: "Tiểu tổ tông của bố ơi, con lớn lên xinh đẹp thế này chính là của hồi môn tốt nhất rồi, tên ngốc nhà nào có phúc lắm được con để mắt tới thì đúng là được kèo thơm rồi, lại còn dám đòi bố của hồi môn nữa à".
"Con biết con trời sinh xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn được, hơn nữa, con không muốn dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà muốn dựa vào tài năng", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: "Câu này là Long Thiên đã nói".
Mã Kiếm hơi ghen tỵ nói: "Thằng nhóc đó lần trước đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà từ ngày gặp cậu ta, ngày nào con cũng nói tốt cho cậu ta thế, tai bố sắp thành cái kén rồi. Con gái à, tục ngữ có câu này hay lắm, tự dưng xum xoe nịnh bợ nhất định là gian tế không có ý tốt, thằng nhóc họ Long này chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì, con tốt nhất vẫn nên tránh xa cậu ta ra".
"Con có gì để mà lợi dụng chứ, ngực không có, mông cũng không, ngoại hình cũng không thể so sánh được với vợ anh ấy, anh ấy không để ý đến con đâu", Mã Tiêu Tiêu ra vẻ bà cụ non nói.
Mã Kiếm đột nhiên nổi giận nói: "Cậu ta dám chê con gái bố à, bố cho cậu ta ăn mười đao tám đao dạy cậu ta làm người".
Nói xong còn định chuẩn bị đứng lên thật, chỉ sợ ông bố không đáng tin của mình thật sự đến tìm Long Thiên gây sự, vậy thì sau này không còn gì mà ăn uống nữa, Mã Tiêu Tiêu vội vàng ngăn bố mình lại nói: "Bố, bố đừng gây chuyện nữa, thật sự không định buôn bán gì à?"
Mã Kiếm liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái rồi nói: "Bán cho ai cũng được, chỉ là không bán cho tên khốn đó, con gái, con đừng nhìn bên ngoài trông có vẻ như một người bình thường, thực ra túi tiền rỗng tuếch còn sạch hơn cả mặt ông ta nữa đấy. Đến lúc đó lại ăn quỵt thôi, con mau đuổi ra đi, bố con đã gặp vô số người rồi, không nhìn nhầm được đâu".
Mã Tiêu Tiêu thầm nghĩ người đàn ông này trông cũng khá ưa nhìn, rõ ràng cũng tương đối hiền hậu chân chất, nhưng ăn uống quỵt nợ thì không thể chấp nhận được, kẻ nghèo hèn này còn phải đợi sau này có thể nở này nở mặt xuất giá, sao có thể chưa thành công đã chết được, những kẻ ăn quỵt uống nợ này có thể diệt được kẻ nào hay kẻ đó.
Mã Tiêu Tiêu mang gương mặt tươi cười đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia nói: "Chú à, hôm nay nhà cháu không bán hàng, hay là chú sang tiệm khác ăn được không ạ?"
"Mở cửa mà lại không bán hàng sao", người đàn ông trung niên mỉm cười, tựa hồ như có thể nhìn ra được Mã Tiêu Tiêu đang lo lắng cái gì, từ trong túi áo lấy ra một ngàn đồng bạc đưa cho cô bé nói: "Chắc bố cháu nói chú đến ăn miễn phí đúng không, cô gái nhỏ, cháu cứ cầm số tiền này trước, chú chỉ cần một phần thịt kho tàu thôi, số còn lại cho cháu hết".
Mắt Mã Tiêu Tiêu sáng lên, cười hớn hở cầm lấy một ngàn đồng, vui vẻ nói: "Không quan tâm chú và bố cháu có ân oán gì, nể tình ông bố dở hơi kia của cháu, hôm nay chú chắc chắn được ăn thịt kho tàu".
Người đàn ông trung niên hơi sững sờ, cô gái nhỏ này khá thông minh đó chứ, mới đó đã đoán ra được ông ta và bố cô nhóc đối đầu với nhau trước đây rồi, đang có suy nghĩ đánh giá cao thì lại phát hiện ra cô nhóc này đâu chỉ dừng lại ở thông minh, mà quả thực là khôn ngoan lõi đời.
Một ngàn đồng bạc mà ông ta trả chớp mắt đã bị cô nhóc cho vào trong túi mình một nửa, sau đó cầm một nửa còn lại hét lên: "Bố, người ta đã bỏ ra năm trăm tệ để mua một phần thịt kho tàu, tiền này mà bố không kiếm thì ông trời cũng không độ được đâu".
Mã Kiếm thở dài thườn thượt, ông ta còn không hiểu rõ tính tình con gái mình sao, chính là một cô nhóc coi tiền là trên hết, lúc này đã cầm tiền rồi, nếu như ông ta còn không làm thì kiểu gì cũng bị cô nhóc ép buộc cho xem.
Mã Kiếm đành hung hăng trừng mắt lườm người đàn ông trung niên đã dành nửa đời người để đấu với ông ta một cái sau đó đứng lên đi vào bếp làm đồ ăn.
Mã Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông trung niên rồi lè lưỡi, người đàn ông trung niên rất ăn ý giúp cô nhóc giấu nhẹm số tiền mà cô bé đã biển thủ.
Hai mươi phút sau, món ăn nổi tiếng của nhà hàng Bắc Uyển đã được đặt trên mặt bàn của người đàn ông trung niên, đại khái là cảm thấy mình không phải là một chủ quán bụng dạ đen tối, Mã Kiếm cầm một chai rượu trắng và hai cái chén, ngồi xuống đối diện với người đàn ông trung niên, rót một chén rượu rồi đưa cho ông ta nói: "Ăn thịt uống rượu xong thì mau cút đi, mỗi lần nhìn thấy ông là tôi lại nhớ lại chuyện khốn khiếp uất nghẹn năm đó".
Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng, nhận lấy chén rượu uống một ngụm, toàn thân khoan khoái nói: "Mấy năm nay tôi đi du lịch khắp nơi, đã ăn qua không ít đồ ăn ngon, nhưng vẫn không quên được món thịt kho tàu của ông Mã, lần này đến Bắc Hải nên muốn đến tìm ông để ôn lại chuyện cũ, ai ngờ ông lại chẳng chào đón gì như thế".
"Tôi với ông có gì hay ho mà ôn lại chuyện cũ?", Mã Kiếm trừng mắt lườm ông ta một cái, uống một chén rượu rồi nói tiếp: "Thằng nhóc Lưu Công Cẩn được tôi sắp xếp đến thành phố Long giúp bạn tôi làm chút việc rồi, diệt một tổ chức sát thủ, có vài cao thủ cấp Địa, còn có một cao thủ cấp Thiên tọa trấn, đối với cậu ta mà nói cũng coi như là một cơ hội rèn luyện. Tôi không giống với ông cứ chạy theo kiếm chiêu, quan niệm quan trọng hơn chiêu thức, sinh tử một đường đã hiểu ra, nếu như có thể sống trở về thì chắc đã ổn thỏa bước vào cấp Thiên rồi".
Người đàn ông trung niên cười nói: "Tôi rất yên tâm với cách làm việc của ông, năm đó ông giúp tôi giới thiệu Tiểu Lưu, chuyện này tôi vẫn phải nói một tiếng cảm ơn với ông".
"Cảm ơn cái rắm, nếu không phải thằng nhóc đó thích kiếm hơn thích đao thì còn lâu tôi mới đưa viên ngọc quý đó cho ông", Mã Kiếm nhìn ra ngoài cửa chính, đột nhiên vui vẻ nói: "Nhưng gần đây tôi lại phát hiện ra một viên ngọc quý khác rồi, hay là ông giúp tôi mài giũa chút nhé?"
"Ai vậy?"
Chương 347: Không giúp
Sau khi tiễn Tiểu Báo Tử xong, Long Thiên nhàn rỗi buồn chán nên đến nhà hàng Bắc Uyển tìm Mã Kiếm bồi đắp chút tình cảm, dù sao muốn theo đối phương học chút bản lĩnh thì cũng phải quen mặt chứ.
Nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện ra Mã Kiếm đang uống rượu với khách, hơn nữa còn cảm thấy người này rất quen mặt.
Chưa đợi cho Long Thiên nhìn rõ xem đầu cua tai nheo đối phương ra làm sao, người đàn ông trung niên còn chẳng quay đầu lại, đột nhiên phi đôi đũa đang gắp miếng thịt kho tàu về phía Long Thiên, vừa nhanh vừa gấp gáp, miếng thịt kho tàu ở đầu đũa được bao phủ bởi một màng chân khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Long Thiên không dám tùy tiện tiếp chiêu, người có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Mã Kiếm tuyệt đối cũng không phải hàng tầm thường, hơn nữa còn chưa biết là địch hay bạn, Long Thiên sao dám sơ xuất ứng phó được.
Tay phải anh thực hiện một động tác quay tròn, Bồ Tát hiện thân, xuất hiện trong không trung, Long Thiên nhẹ quát một tiếng đi, Bồ Tát liền nhảy nhót bay vút lên, trông vừa giống như gặp lại người bạn cũ lại vừa giống như gặp kẻ địch ngang sức ngang tài.
Bồ Tát va chạm vào nhau trong không trung phát ra một tiếng nho nhỏ.
Li Thủ Đao của Long Thiên chưa đạt được hiệu quả tiến cao, ngự kiếm thì càng không cần nói đến, bước cơ bản đầu tiên cũng chưa được tính, có thể khống chế Bồ Tát bay lên không ít thì nhiều cũng là do Bồ Tát có linh tính mới có thể khiến Long Thiên miễn cưỡng kiểm soát nó tấn công.
Dăm ba công phu mèo cào này còn có thể dọa được những người chưa từng trải đời, nhưng khi gặp phải cao thủ ngự kiếm thật sự thì chính là múa rìu qua mắt thợ.
Người đàn ông trung niên trước mặt đây rõ ràng là người tu hành trên phương diện này, mặc dù không xuất kiếm nhưng chân khí cuồn cuồn ẩn chứa trên đôi đũa kia cũng đủ khiến Long Thiên tập trung toàn bộ tinh thần, quả nhiên đúng như dự đoán, Bồ Tát chỉ có thể chống đỡ được không quá ba chiêu đã bị đôi đũa đánh bay lại, lộn nhào trở lại trong không trung, cắm vào một mặt bàn cách đó không xa, thân đao run rẩy không ngừng, phảng phất như một đứa trẻ bị bắt nạt vậy.
Đôi đũa tiếp tục bay đến chỗ Long Thiên, Long Thiên lùi về sau một bước, lúc ở trên đảo Thạch Vũ anh đã thử dùng búa tạ, Long Thiên hiện giờ vẫn có thể khống chế được bá khí lưu động trong cơ thể, khí tức toàn thân tăng vọt, sau đó nắm giơ tay trái ra nắm chặt lại, lúc đôi đũa chỉ còn cách trán của Long Thiên vài cen-ti-met đã bị chặn lại.
Long Thiên thở phào một hơi, túm lấy đôi đũa, tay trái thực hiện một động tác nhỏ, Bồ Tát liền có chút không cam tâm tan biến đi, Long Thiên sau khi xử lý xong tình huống này mới nhìn rõ người đó là ai, cười ha ha nói: "Ông hai, có cần vừa gặp mặt đã dùng đũa dằn mặt cháu thế không, cháu không nhận nổi món quà lớn này đâu".
Người đàn ông trung niên trước mắt chính là đồ đệ duy nhất của Từ Thiên Lang, cũng là ông hai của Long Lăng Tuyết, Kiếm Giáp đời đầu Thích Đông Phương.
Hồi còn nhỏ mỗi lần vào dịp lễ tết, Long Thiên cũng tới nhà họ Thích chúc tết, mặc dù nhà họ Thích và nhà họ Long trước giờ vẫn không ưa nhau, đặc biệt là nhà họ Thích còn chỉ đích danh mẹ ruột của Long Thiên là tiểu tam, nếu như không phải vì mẹ ruột anh thì mẹ lớn cũng không đến nỗi phải làm bán ni cô.
Nhưng nói ra cũng kỳ lạ, cả nhà họ Thích bao gồm cả Long Lăng Tuyết đều ghét bỏ Long Thiên, chỉ có duy nhất mẹ ruột Thích Mạn Văn của Long Lăng Luyết vốn đáng lẽ nên là người oán hận anh nhất thì lại đối xử với anh tốt nhất, từ nhỏ đã yêu thương Long Thiên, cũng không biết có phải là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về hay không, nhưng cũng vì thế mà từ nhỏ Long Thiên thường xuyên đến nhà họ Thích chơi.
Bị người ta lườm cũng chẳng quan tâm, bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ nên anh chỉ có thể cảm nhận được tình yêu thương của mẹ từ Thích Mạn Văn mà thôi.
Cho nên anh đương nhiên nhận ra Thích Đông Phương, còn nhớ hồi nhỏ đã từng nhìn thấy ông hai ngự kiếm phi hành, vô cùng uy phong.
Thích Đông Phương hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là viên ngọc mà ông nói đó ư?"
"Có thể tiếp đón một đạo kiếm khí của Thích Đông Phương ông, không phải ngọc thì là cái gì?", Mã Kiếm vui vẻ nói.
"Ông có biết thằng nhóc này có quan hệ thế nào với tôi không?", Thích Đông Phương mặt mũi nghiêm nghị nói.
Thích Mạn Văn không oán hận Long Thiên không có nghĩa người ông hai từ nhỏ đã yêu thương cô con gái nhà họ Thích này cũng sẽ hòa nhã dễ gần với Long Thiên.
Nói thật ra thì nếu như không phải mấy năm nay Thích Mạn Văn niệm tình cũ, lo lắng chu toàn hai nhà Thích Long thì nhà họ Thích sớm đã đoạn tuyệt với nhà họ Long rồi, trận chiến ở bãi săn là ví dụ điển hình nhất.
Mã Kiếm chả thèm quan tâm chuyện này, ông ta bắt chéo chân nói: "Tôi cũng không phải là người kiến thức nông cạn, tôi cũng biết chút chuyện giữa nhà họ Thích các ông và nhà họ Long, tôi nói này Thích Đông Phương ông cũng không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ, chẳng lẽ lại đi tính toán với bậc con cháu sao?"
"Những người khác còn được, nhưng nó thì tôi tuyệt đối không giúp đâu", Thích Đông Phương kiên quyết nói.
Mã Kiếm liền bực mình, đứng dậy chửi ầm lên: "Năm đó tôi bị Từ Thiên Lang một kiếm chém đứt song đao, gặp được thiên tài học kiếm Lưu Công Cẩn cũng không tính toán mà giới thiệu cho ông, mẹ kiếp thế mà giờ ông còn nói những lời này với tôi, tôi tưởng ông không giống như tên khốn họ Từ kia, không ngờ cũng đều như nhau cả, bụng dạ hẹp hòi, còn xưng Kiếm Giáp cái gì, tôi khinh, chấp nhặt y như đàn bà vậy".
Nếu như là người khác mắng ân sư của ông ta như vậy, Thích Đông Phương đã khiến đối phương đầu rơi máu chảy rồi, chỉ duy nhất Mã Kiếm có mắng thậm tệ thế nào ông ta cũng không nửa lời oán giận.
Chuyện năm đó quả thật là ân sư của ông ta đã bị tâm ma xâm chiếm mà phạm phải sai lầm lớn, nếu không e là đã có một Bá Vương trên giang hồ này rồi, chuyện này Thích Đông Phương trong lòng vẫn còn hổ thẹn.
Long Thiên thấy Mã Kiếm mắng cho Thích Đông Phương không ngẩng đầu lên được thì trong lòng thích thú, cũng vui vẻ đứng xem kịch.
Mỗi lần ông hai này gặp anh đều mặt mày lạnh tanh, ân oán của đời tước cứ cố chấp tính lên đời sau là anh, có người mắng thay cho như vậy cũng tốt.
Nhưng Mã Kiếm muốn nhờ Thích Đông Phương giúp anh, chuyện này khiến Long Thiên có chút buồn bực, có trời mới biết ông ta có mượn cớ là giúp anh mà giết chết anh không chứ, sát khí và kiếm khí vừa nãy cũng không đùa được đâu.
"Ông Mã, chuyện gì vậy?", Long Thiên cũng không cẩn trọng, trực tiếp ngồi xuống bàn hỏi.
Có Mã Đao Giáp ở đây, lại cộng thêm thực lực Bá giả hiện nay của Long Thiên nên cũng không cần sợ Thích Đông Phương nổi sát tâm.
Chương 348: Làm không biết mệt
Thích Đông Phương thấy Long Thiên không có phép tắc như vậy lập tức bực bội, đanh mặt lại quát: "Chỗ tiền bối nói chuyện đến lượt hậu bối như cậu hỏi à, không có tôn ti trật sự chút nào cả".
"Nể tình mẹ lớn của cháu nên cháu gọi ông một tiếng ông hai, ông vẫn còn cau có thế à, chuyện ông hợp tác với nhà họ Tạ bao vây Long Thiên Tượng cháu còn chưa tìm ông tính sổ đó. Có tin cháu bảo Công Tôn Vô Địch đến tìm nhà họ Thích các ông tính toán rõ ràng không, vị bán sư phụ đó của cháu nghe lời cháu nhất đấy", Long Thiên cũng không mềm mỏng nói.
Vốn dĩ đã không ưa đối phương rồi, đối phương lại cứ không ngừng bới móc anh, làm sao hả, Kiếm Giáp thì ghê gớm lắm à, anh đây còn lâu mới hầu hạ nghe lời.
Thích Đông Phương thổi phù ria mép trừng mắt nói: "Đúng là trên không dạy dỗ, dưới không nghe mà, học cái khác không học, lại học ngay trò lưu manh của Long Thiên Tượng".
Long Thiên khịt mũi khó chịu, không thèm để ý đến ông ta nữa, anh nhìn Mã Kiếm nói: "Ông nói nghe đi, theo như tôi được biết thì hai người là oan gia mà, sao vừa nãy tôi lại nghe thành Lưu Công Cẩn là do Mã Kiếm ông giới thiệu cho ông ta. Ông Mã, ông ngốc à, để Lưu Công Cẩn học Thiên Nhân Cửu Kiếm, ông có thể dễ chịu sao?"
"Thằng nhóc đó trời sinh kiếm ý lẫm liệt, theo tôi học đao mới là lãng phí tài năng, tôi có không nỡ cũng phải tặng cho ông ta, hơn nữa năm đó tôi đã bại dưới tay Từ Thiên Lang, sớm muộn gì cũng phải trút cục oán khí này nên mới cho Lưu Công Cẩn học chiêu thức của ông ta. Đến lúc đó có thể biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng được, cậu thì hiểu cái gì", Mã Kiếm nhìn Long Thiên nói tiếp: "Không phải cậu muốn theo tôi học đao sao? Đơn giản, tiếp ông già này ít nhất sáu kiếm, tôi sẽ dạy cậu".
Thích Đông Phương hừ lạnh một tiếng rồi từ chối, Long Thiên cũng không mặn mà gì nói: "Thích dạy thì dạy, không dạy thì thôi, nhỡ ông ta mượn cơ hội giết tôi thì sao, ông ta vốn cũng đã không ưa tôi rồi, đến lúc đó một kiếm giết chết tôi rồi về nói với mẹ lớn của tôi là chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể tìm ai kêu oan đây!"
"Người ta đường đường là một Kiếm Giáp, lại đi tính toán với bậc con cháu như cậu sao?"
"Vừa nãy ông không nghe thấy những gì ông ta nói à, dù sao tôi cảm thấy ông ta cũng không phải là người khoan dung độ lượng gì đâu, mặc dù mẹ lớn tôi thường nói ông ấy là một đời tông sư, nhưng tôi không tin".
"Cậu đã biết người ta là một đại tông sư rồi, nếu đúng là chấp nhặt với hậu bối như cậu thì chẳng phải đã tự vả vào mặt mình sao".
"Bớt đi, ông không muốn dạy tôi luyện đao thì thôi, viện cớ làm gì".
"Không phải, Thích Đông Phương, ông nói gì đi, lẽ nào ông thật sự muốn làm kẻ hẹp hòi à".
"Người ta là Kiếm Giáp danh tiếng lẫy lừng, cao cao tại thượng, không thèm để ý đến ông đâu".
Thấy một lớn một nhỏ người tung kẻ hứng, Thích Đông Phương vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng thực sự không đấu lại được hai người này, nghiến răng nói: "Tôi giúp ông mài ngọc là được chứ gì?"
"Thế còn tạm được", Mã Kiếm hài lòng mỉm cười, sau đó nhìn Long Thiên nói: "Thằng nhóc họ Long, nếu như cậu đã vào Bá Đạo rồi, vậy thì sau này sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để Thích Đông Phương xuất kiếm truy đuổi khí cơ của cậu đến một mức độ sau đó dùng kiếm khí mài giũa, tôi lại dạy cậu cách vận dụng Bá khí, hợp lại với kiếm khí để bổ sung cho nhau tăng thêm sức mạnh, như vậy là có thể đạt đến tinh túy rồi".
"Không học đao pháp?", Long Thiên ngạc nhiên hỏi.
Mã Kiếm cười nói: "Bất cứ võ học nào đến cuối cùng cũng là cảnh giới cố gắng đạt được trạng thái nguyên thủy, Công Tôn Vô Địch có thể một bước ngàn dặm, Từ Thiên Lang có thể một kiếm chém đứt sông, những việc này cũng không phải có thể nghiên cứu ra từ bộ công pháp hay đao pháp nào cả. Cái gọi là công pháp chẳng qua cũng chỉ là do người trước tạo ra, học cách của bọn họ thì mãi mãi sẽ không vượt qua được họ, chỉ có tự mình tạo ra mới là Thiên Đạo, ví dụ như việc cậu đặt tên cho hai thanh đao của cậu vậy. Mặc dù Từ Thiên Lang đã là Thiên nhân rồi, nhưng trong mắt tôi ông ta vĩnh viễn không thể thiên hạ vô địch, bởi vì ông ta chạy theo kiếm chiêu quá mức, còn Tào Tử Kiến có thể ba mươi tuổi đã bước vào Thiên nhân là dựa vào khí phách này. Cậu không cần đao pháp, bởi vì bản thân cậu chính là đao pháp tốt nhất".
Long Thiên hiểu như không hiểu, nhưng nếu đã là tiền bối thì người ta nói gì thì cứ nghe thế, dù sao Long Thiên trước giờ cũng chưa từng nghiên cứu qua đao pháp hay công pháp nào cả. Vốn dĩ anh là cỏ dại sinh trưởng, con đường này cũng phù hợp với anh.
"Nghe ông cả, vậy khi nào chúng ta bắt đầu luyện tập?", Long Thiên nóng lòng muốn thử.
Còn khoảng vài tháng nữa là đến đại hội đấu võ thế gia rồi, bây giờ nâng cao chút thực lực thì cũng nâng cao được phần thắng, chỉ cần hạ gục được hết đám con cháu thế gia này cũng coi như đã trút được nỗi giận cho mẹ anh rồi. Về phần mấy lão bất tử trong danh sách năm đó đã truy sát Long Thiên Tượng, chỉ cần có thực lực sớm muộn gì cũng có thể báo thù.
"Bên rừng trúc của tôi có một gian phòng, cách nơi này không ra, phù hợp để ở lại, Thích Đông Phương, ông tới đó ở đi, đến khi nào cậu ta có thể tiếp được sáu kiếm của ông thì ông có thể đi, thời gian này tôi bao ăn bao ở cho ông", Mã Kiếm hào phóng nói.
Thích Đông Phương nếu đã đồng ý với đối phương thì đương nhiên sẽ không nuốt lời, hơn nữa ở đây có cơm ăn có chỗ ở, còn có thể giáo huấn một chút thằng nhóc Long Thiên mà ông ta vẫn luôn không thuận mắt kia, cũng coi như là một chuyện thú vị.
Long Thiên sao có thể để Mã Đao Giáp chịu thiệt được, bèn cười nói: "Tất cả chi phí do tôi phụ trách".
Cứ như vậy, dưới dự sắp xếp của Mã Kiếm, Thích Đông Phương tạm thời ở lại Bắc Hải, còn Mã Kiếm cũng ra kế hoạch tập luyện cho Long Thiên, mỗi ngày chia làm ba lần sáng trưa tối đều phải đến rừng trúc rèn luyện, hơn nữa còn không được dùng đao, chỉ được dùng Bá khí để chống đỡ kiếm chiêu của đối phương.
Những ngày tháng tiếp theo, Long Thiên đương nhiên là vùi đầu vào tập luyện, phải biết rằng có thể được Kiếm Giáp giúp đỡ mãi giũa võ nghệ là một cơ hội hiếm có, cho nên Long Thiên không dám lười biếng. Theo lời dặn dò của Mã Kiếm, ngày nào cũng đến ba lần, chỉ là lần đầu tiền ngay đến mặt mũi của Thích Phương Đông còn chưa nhìn thấy đã bị một kiếm chặt đứt hơn mười cây trúc bức cho ra khỏi rừng trúc, may mà chạy nhanh chứ không đã chôn thân ở đấy rồi, trong lòng than khổ, lão già kia đúng là không nể nang gì mà.
Lần thứ hai liều lĩnh đối mặt với một kiếm, cố gắng dùng Bá khí cản lại, có chết cũng không xuất đao ra, kết quả phải nằm trên giường một tuần trời, liên lụy cho Phương Nhân Vương tốn mấy viên đan dược. Đến lúc Long Thiên có thể dùng Bá khí để tạo ra vòng bảo vệ thì lại tới thăm rừng trúc, vẫn bị bức lui khỏi rừng trúc chỉ bằng một kiếm, dù vẫn không thể chống đỡ để gặp được Thích Đông Phương, nhưng cũng không bị ngã xuống đất không đứng lên được, có thể đứng mà rời khỏi rừng trúc.
Long Thiên nếm được vị ngọt, ngày nào cũng đúng giờ đến xin được đánh, lần nào từ rừng trúc trở ra cũng mệt như chó mất chủ. Mã Kiếm cảm thấy thằng nhóc họ Long này càng ngày càng ưng mắt, Mã Tiêu Tiêu thì lại có chút xót xa khi thấy toàn thân anh là vết thương.
Một kiếm lại một kiếm.
Làm không biết mệt.
Chương 349: Gió táp mưa sa
Mã Kiếm nói rằng nhận sáu kiếm của Thích Đông Phương, nhưng không có nghĩa là nhận đủ sáu ngày mỗi ngày một kiếm, mà là nhận sáu kiếm một lần.
Tháng đầu tiên chắc chắn là một cực hình đối với Long Thiên, bởi vì anh không thể xuất đao, chỉ có thể dùng nội lực chống lại, Long Thiên chẳng khác gì một cái cọc gỗ dựng đứng, cho dù gió táp mưa sa như thế nào cũng chỉ đành phó mặc.
Nhận kiếm thứ hai xong anh liền nằm liệt giường một tuần, khiến Vương Lệ Trân đau lòng không thôi, gào khóc phản đối.
Tuy nhiên, người khác cảm thấy Long Thiên đang chịu khổ, nhưng chỉ có anh biết mình đã thành thục trong việc sử dụng nội lực hơn nhiều.
So với lần trước dùng được xíu nội lực dọa được người khác thì sau khi chịu một kiếm này, Long Thiên đã thành thục hơn khi vận dụng nội lực, ít nhất cũng đến trình cao thủ cấp Thiên, chỉ có điều khiên bảo hộ vẫn chưa được hoàn hảo.
Vậy nên cả tháng nay ngoại trừ tới tập đoàn Vương Thị làm việc, thỉnh thoảng trêu chọc Mộc Tiểu Nhã với cả về nhà đấu trí với vợ yêu thì toàn bộ thời gian và tinh thần của anh đều đặt vào chuyện luyện đao.
Sau một tháng cũng xem như có thể hứng một kiếm của Thích Đông Phương mà không gục ngã.
Ngã với không ngã là hai việc hoàn toàn khác nhau, nó thể hiện cho năng lực sử dụng nội lực của Long Thiên đã đạt hay chưa.
Có lẽ bởi sự tự tin tăng vọt sau khi nhận một kiếm này, Long Thiên hiên ngang hướng về trong rừng hét lớn: “Thêm lần nữa!”
Có lẽ do phát hiện lượng trúc trong rừng đã giảm bớt nên không nỡ phá hủy chúng nữa, cộng thêm vẻ mặt ngông nghênh của Long Thiên khiến người ta thấy ghét, thanh kiếm thứ hai phóng ra càng thêm phần quỷ dị khó đoán.
Long Thiên đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay nhất định phải chịu được hai kiếm, không thì tốc độ tiến triển quá kém.
Anh vận dụng toàn bộ nội lực trong cơ thể tạo thành tấm khiên bảo hộ, tập trung tinh thần cao độ đón thanh kiếm thứ hai lao tới.
Thanh kiếm dừng lại trên không, Long Thiên đã tính toán trước, lúc này anh đứng cách chỗ Thích Đông Phương tầm 50 mét, nhưng lần nào kiếm cũng phóng tới chỗ anh không trật một li, điều này chứng minh vị kiếm giáp Thích Đông Phương này thực sự tài giỏi chứ không phải loại làng nhàng như tên kiếm gỗ Lưu Công Cẩn.
Long Thiên từng đánh nhau với Lưu Công Cẩn và đã từng tiếp vài chiêu trong Thiên Nhân Cửu Kiếm, cùng một chiêu thức nhưng mỗi người thầy và trò lại không hề giống nhau, đây có lẽ là sự khác biệt giữa quan niệm nghệ thuật.
Kiếm của Thích Đông Phương khác xa Lưu Công Cẩn, Long Thiên không tưởng tượng nổi, vị Nhất Kiếm Thiên Nhân Quỵ kia cả đời chỉ biết luyện kiếm thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào, liệu có rẽ được cả sông hay không?
Hàng trăm suy nghĩ hiện lên trong đầu Long Thiên nhưng anh cũng chưa từng lơ là thanh kiếm đang dừng trên không trung kia.
Chân đứng vững, hai tay hướng về phía trước, dùng nội lực chặn thanh kiếm lại, thanh kiếm đâm vào tấm khiên chưa tới mười giây thì tấm khiên vỡ nát, biến thành những mảnh khí vụn lơ lửng trong không trung!
Sau khi đâm thủng khiên bảo hộ, uy lực của thanh kiếm vẫn không suy giảm mà lao thẳng tới chỗ Long Thiên, dường như lĩnh ngộ được đạo lý hai hợp thành một của đối phương, anh không lùi mà lại tiến lên phía trước, chân giậm sâu xuống đất, hai tay hướng về phía trước làm tư thế bắt kiếm, nghiến răng kiên trì, hai bên không ai lùi bước.
Tuy nhiên Long Thiên không muốn rút lui không có nghĩa là anh sẽ không phải rút lui, khi thanh kiếm mạnh mẽ lao tới, cho dù anh đã cắm chặt chân xuống đất cũng không có tác dụng.
Long Thiên hai tay bắt kiếm, cả người bị đẩy lùi về sau tạo thành rãnh ngang hơn mười mét, thêm vài mét nữa là ra đến đường cao tốc rồi.
Long Thiên vẫn quyết không né tránh, rõ ràng là muốn liều mạng với thanh kiếm, nhất định hôm nay anh phải chặn được kiếm này, để cho Thích Đông Phương luôn xem thường mình phải kinh ngạc.
Long Thiên hít mạnh một hơi, hai tay dùng lực, nội lực lan khắp toàn thân, nhìn kỹ thì thấy tấm khiên bảo hộ từ từ phủ lên hai tay, phần thân, hai chân và từng chỗ trên người anh.
Long Thiên vậy mà đã lĩnh ngộ được giáp nội lực của cao thủ cấp Thiên, trình độ này có thể sánh ngang với những cao thủ đắc đạo toàn thân mạ vàng của Phật Môn rồi, có điều tấm giáp của Long Thiên không phải màu vàng mà dường như trong suốt không màu.
“Dừng lại ngay!”
Long Thiên giận giữ quát, cả tháng trời đấu khí với kiếm, ngày nào cũng bị đánh cho ngã bay thì đến Phật cũng phải nổi nóng thôi.
Lửa giận trong người kết hợp với nội khí bộc phát giúp Long Thiên đánh vỡ vụn thanh kiếm!
Xong xuôi, Long Thiên buông thõng hai tay, cả người như trút hết sức lực nằm vật xuống đất, mặc dù mệt đến nỗi thở hồng hộc nhưng vẫn cứng mồm: “Có giỏi thì thêm kiếm thứ ba nữa đi!”
Lúc này trong rừng trúc, Mã Kiếm và Thích Đông Phương đang ngồi uống trà, Thích Đông Phương nghe được câu kia thì chợt bật dậy, cầm cây trúc lên định phóng kiếm thứ ba, Mã Kiếm thấy vậy vội đặt ly trà xuống khuyên: “Ông làm gì thế, hôm nay đã phóng hai kiếm rồi, ông còn muốn thêm kiếm nữa, định giết chết cậu ta hay sao?”
“Kiếm thứ hai bị phá vỡ rồi”, Thích Đông Phương không vui nói, trong giọng còn có chút tức giận không vừa ý.
Phá vỡ kiếm thì cũng thôi đi, còn dám thách thức ông ta phóng kiếm thứ ba, Thích Đông Phương thật sự định chiều theo yêu cầu của tên ngứa đòn này.
Mã Kiếm lắc đầu nói: “Cho dù cậu ta phá được kiếm thứ hai của ông thì cũng phải dốc toàn lực rồi, nếu ông còn tiếp tục, có lẽ lần này không phải chỉ nằm trên giường cả tháng là xong đâu. Nhưng mà đây đúng là việc ngoài dự đoán của tôi, trong một tháng mà phá được hai kiếm của ông, nếu cho cậu ta một năm, không biết chừng có thể đánh bại cả Thiên Nhân Cửu Kiếm của ông đấy?”
Chương 350: Phong ba lại nổi lên
Thích Đông Phương cười nhạt, giơ cây gậy trúc trong tay lên, giống như đang nói với Mã Kiếm, những kiếm khí đó đều là dùng gậy trúc đánh ra, nếu như dùng kiếm thật thì uy lực ít nhất cũng phải tăng gấp bội.
Mã Kiếm bật cười nói: "Không phóng khoáng, gậy trúc cũng có thể làm kiếm, chỉ cần trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm, ông bị Từ Thiên Lang dắt đi sai đường rồi, cảnh giới này thì đến khi nào mới có thể thắng được Công Tôn Vô Địch đã bước một chân vào Nhân Tôn chứ".
Thích Đông Phương mỉm cười, không xuất ra kiếm thứ ba mà quay trở về chỗ ngồi, cầm cốc trà lên thưởng một ngụm trà rồi nói: "Nếu như không phải nhà họ Long có Công Tôn Vô Địch bảo vệ thì tôi sớm đã móc tim gan của tên Trần Thế Mỹ bội bạc đó ra báo thù cho cháu gái tôi rồi".
"Sát khí quá nặng, cẩn thận cũng tẩu hỏa nhập ma giống Từ Thiên Lang đó", Mã Kiếm có lòng tốt nhắc nhở nói.
Nhắc đến ân sư đã bế quan mười năm trời kia, Thích Đông Phương có chút thở dài bất lực.
Cả đời ân sư dùng để mở thiên môn cho kiếm đạo, lại vì quá mê muội mà dẫn đến lầm đường lạc lối, nảy sinh tâm ma, năm đó chỉ một câu nói của Mã Kiếm đã bức tâm ma hiện thân, vì vậy mới có truyền thuyết Từ Thiên Lang một kiếm khiến Đao Giáp phải quỳ gối, sau đó ân sư hối hận không thôi, thế nhưng tâm ma đã ra đời rồi, chỉ có không màng thế sự mới có thể áp chế được, bằng không một khi bất cẩn e là người xuất hiện sẽ không phải là một kiếm thánh mà là một ma đầu.
Mấy năm nay Thích Đông Phương đi du lịch bốn phương, không nhiều thì ít cũng là vì giúp ân sư tìm cách khống chế tâm ma, về việc dọc đường đi gặp và dạy kiếm cho Lưu Công Cẩn chẳng qua là vì buồn chán nên tìm chút niềm vui mà thôi.
Cũng may ông ta đã có tấm gương đi trước nên chỉ dạy Lưu Công Cẩn kiếm ý, không dạy kiếm chiêu.
Bây giờ xem ra Mã Đao Giáp này thật sự đã nói đúng rồi.
Thích Đông Phương cười khổ nói: "Thực không dám giấu, lần này tới Bắc Hải ngoài việc ôn lại chuyện cũ với ông thì cũng là muốn hỏi ông xem có cách nào không. Dù sao năm đó sư phụ tôi cũng là vì ông nên mới bộc lộ tâm ma, muốn cởi trói thì bắt buộc phải tìm người thắt nút mà".
Mã Kiếm cười lạnh một tiếng nói: "Muốn khiến tâm ma tan biến thì đừng luyện kiếm nữa là được".
Thích Đông Phương đột nhiên nổi giận, cho rằng đối phương đang sỉ nhục ân sư của mình, nhưng thấy biểu cảm của Mã Kiếm tựa hồ như không có ý đó, nên đành nói: "Muốn ân sư không cầm kiếm nữa thì còn đau khổ hơn là việc giết chết ông ấy".
"Ngay đến buông xuống cũng không làm được thì làm sao có thể phá tâm ma?", Mã Kiếm thong dong nói: "Tôi có thể rời khỏi Bá Đạo bước vào Thiên Đạo, chính là dựa vào hai chữ buông bỏ này".
Thích Đông Phương bừng tỉnh ngộ, ngay sau đó liền tự giễu nói: "Nếu như ân sư hơn mười năm trước có thể nghe được lời này thì e là không cần phải bó chân chịu trói như vậy".
"Cho dù ông ta có nghe được cũng sẽ không làm như vậy, không điên dại thì không sống được, cố chấp là thanh kiếm hai lưỡi", Mã Kiếm có chút cảm khái nói.
Thích Đông Phương tò mò hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn dạy thằng nhóc họ Long đó đao pháp, theo như tôi biết thì ông đã rút lui khỏi giang hồ lâu năm rồi, hà tất gì lại dây dưa nhân quả thêm nữa?"
Mã Kiếm bình thản nói: "Chỉ là cảm thấy bất công với những người muốn học đao mà thôi, tại sao những người học kiếm các ông lại có một Từ Thiên Lang khiến Thiên nhân phải quỳ còn những người học đao chúng tôi gần trăm năm mới xuất hiện một Đao Giáp như tôi, hơn nữa còn bại dưới tay Từ Thiên Lang. Khó khăn lắm mới gặp được một viên ngọc đã bước vào Bá Đạo lại còn học đao, nếu tôi bồi dưỡng để trút giận cho tất cả những người dùng đao trong thiên hạ này, chẳng phải rất sảng khoái sao!"
"Ông muốn để nó đi thách chiến ân sư của tôi sao?", Thích Đông Phương hỏi.
Mã Kiếm lắc đầu nói: "Nếu như tôi muốn báo thù thì từ trước khi cậu ta muốn học đao đã lấy điều này làm yêu cầu rồi, nhưng ông có thấy tôi nhắc qua không?"
"Vậy tại sao lại muốn làm cuộc buôn bán lỗ vốn này?", Thích Đông Phương lại hỏi.
Mã Kiếm cầm cốc trà mỉm cười, hỏi ngược lại: "Thích Đông Phương, ông có còn nhớ năm đó vì sao ông lại học kiếm không?"
Câu hỏi này lập tức làm khó Thích Đông Phương, chiều sâu của câu hỏi này không thua kém gì với câu hỏi 'tôi là ai' cần cả đời tìm kiếm câu trả lời.
"Vì để trở nên mạnh mẽ, vì nghiên cứu kiếm đạo, vì giết người?", Thích Đông Phương nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm nói, vừa như đang trả lời vừa như đang tự hỏi chính mình.
Mã Kiếm một câu đánh thức người trong mộng nói: "Là bởi vì thích".
Thích Đông Phương trầm mặc, Mã Kiếm vui vẻ nói tiếp: "Tôi thích dùng đao, cho nên học đao, đao đương nhiên cũng thích tôi, tôi có thể không dựa vào công pháp nào mà vẫn vào được Bá Đạo cũng chính là vì điểm này. Yêu thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không quên sở tâm, thủy chung một đường, làm người cũng thế mà luyện đao cũng vậy".
Thích Đông Phương có chút tỉnh ngộ, đây có lẽ là cảnh giới mà cả đời ông ta suy nghĩ không thông.
"..."
Long Thiên nằm dưới đất đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy kiếm thứ ba của Thích Đông Phương, mà lại thấy Lưu Công Cẩn từ thành phố Long trở về.
Lưu Công Cẩn vẫn đeo thanh kiếm gỗ như vậy, khuôn mặt ôn hòa, có điều trên cổ có thêm một vết sẹo, nhìn mà thấy đau lòng thay, cậu ta đến cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống đất, miệng còn ngậm điếu thuốc lá ngẩn người cùng Long Thiên.
Long Thiên nhìn lên trời nói: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
“Tiêu Tiêu nói, con bé kể thời gian này anh ngày nào cũng tới rừng trúc xin được đánh. Tôi liền tới hóng xem sao, vừa nãy đã thấy rồi, anh không xuất đao mà vẫn có thể đỡ được hai kiếm của sư phụ tôi, thực lực lại tiến bộ rồi”, Lưu Công Cẩn có chút ngưỡng mộ nói.
Long Thiên mỉm cười nói: “Có phải thấy giết tôi lại khó hơn rồi không?”
“Tôi ở thành phố Long cũng có sở ngộ, giết chết được một vị võ giả cấp Thiên, mặc dù là hạ tam phẩm, không bằng với lão yêu quái họ Đỗ mà anh đã giao thủ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có tiến bộ”, Lưu Công Cẩn thản nhiên nói
Long Thiên nhíu mày.
Lưu Công Cẩn toét miệng cười nói: "Có lời trăng trối nào không?"
Long Thiên bình thản nói: "Tôi còn tưởng chúng ta đã coi như là bạn bè rồi chứ?"
"Tôi và anh đương nhiên là bạn bè, tuy nhiên bạn bè thì bạn bè, ân oán vẫn phải tính toán rõ ràng. Việc tôi đồng ý đó với ông Thích giải quyết trước, việc kết bạn với anh để sau, bất cứ việc gì cũng phải có trước có sau mà", Lưu Công Cẩn nghiêm trang nói.
"Cổ hủ".
"Không phủ nhận".
"Vẫn muốn ra tay?"
"Nếu không tưởng tôi đến góp vui thật à".
"Cậu vào Thiên Đạo rồi".
"Mơ mơ hồ hồ sờ thấy cánh cửa thôi".
Sau đó hai người đều im lặng không lên tiếng, Lưu Công Cẩn đứng lên, cầm lấy thanh kiếm gỗ, chính thức khai chiến.
Long Thiên duỗi thẳng người như con cá chép, bật dậy từ mặt đất, thong dong bước từng bước ra.
Ban đầu Công Tôn Vô Địch một bước từ thủ đô tới Bắc Hải.
Long Thiên hiện nay một bước như một gang tay, liền trực tiếp cướp đi thanh kiếm gỗ trong tay Lưu Công Cẩn mới vào cấp Thiên.
Trong rừng trúc, phong ba lại nổi lên
Thời đại của Mã Đao Giáp đã qua rồi, ông ta của hiện tại chỉ là một vị chủ nhà hàng bình thường, có tiền thì đương nhiên sẽ không từ chối, hồi còn trẻ cũng cho rằng có hai thanh đao là có thể có được tất cả, tiền tài, quyền lợi, phụ nữ những thứ này đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng đến khi ở một độ tuổi nhất định mới hiểu ra, có những thứ không thể đối lấy bằng tiền được, có những quyền lợi chỉ là trách nhiệm, còn phụ nữ cũng đã bỏ ông ta mà đi.
Người phụ nữ đã ở bên cạnh Mã Kiếm lúc ông ta ở tận đáy cuộc đời cuối cùng cũng vì trò đời bất đắc dĩ mà rời bỏ ông ta, Mã Kiếm cũng không oán hận gì, cũng không cảm thấy bà ta làm gì sai, nước chảy chỗ trũng, người sẽ tìm chỗ cao mà trèo, vốn dĩ đây là lẽ thường tình, tốt xấu gì bà ta cũng còn để lại cho ông một cô con gái.
Chỉ là người phụ nữ đã bỏ ông ta đi có lẽ mãi mãi cũng không biết, bà ta đã từng ở cạnh một cao thủ nhất nhì trong giới võ giả.
"Con gái, đuổi người đó đi đi, bố không bán cho ông ta", Mã Kiếm ngồi ở quầy chống cằm, lười biếng chỉ vào vị khách duy nhất trong nhà hàng.
Người khách này dựa vào bên ngoài mà đoán thì có lẽ cũng chạc tuổi với Mã Kiếm, thoạt nhìn chỉ là một ông chú trung niên bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra khí khái anh hùng bức người giữa hai đầu lông mày của ông ta, có điều ăn mặc khá bình thường, mặc một chiếc áo trường bào trông cực kỳ giống đạo nhân.
Mã Tiêu Tiêu bực bội nói: "Bố, chúng ta đã mấy ngày không mở cửa rồi, khó khăn lắm mới có khách đến, sao bố lại muốn đuổi người ta đi, chẳng có ai làm ăn như bố cả, cứ như bố thì lúc nào mới tiết kiệm đủ tiền của hồi môn cho con, sau này con làm sao có thể nở mày nở mặt đi lấy chồng chứ?"
Mã Kiếm cười nói: "Tiểu tổ tông của bố ơi, con lớn lên xinh đẹp thế này chính là của hồi môn tốt nhất rồi, tên ngốc nhà nào có phúc lắm được con để mắt tới thì đúng là được kèo thơm rồi, lại còn dám đòi bố của hồi môn nữa à".
"Con biết con trời sinh xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn được, hơn nữa, con không muốn dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà muốn dựa vào tài năng", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: "Câu này là Long Thiên đã nói".
Mã Kiếm hơi ghen tỵ nói: "Thằng nhóc đó lần trước đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà từ ngày gặp cậu ta, ngày nào con cũng nói tốt cho cậu ta thế, tai bố sắp thành cái kén rồi. Con gái à, tục ngữ có câu này hay lắm, tự dưng xum xoe nịnh bợ nhất định là gian tế không có ý tốt, thằng nhóc họ Long này chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì, con tốt nhất vẫn nên tránh xa cậu ta ra".
"Con có gì để mà lợi dụng chứ, ngực không có, mông cũng không, ngoại hình cũng không thể so sánh được với vợ anh ấy, anh ấy không để ý đến con đâu", Mã Tiêu Tiêu ra vẻ bà cụ non nói.
Mã Kiếm đột nhiên nổi giận nói: "Cậu ta dám chê con gái bố à, bố cho cậu ta ăn mười đao tám đao dạy cậu ta làm người".
Nói xong còn định chuẩn bị đứng lên thật, chỉ sợ ông bố không đáng tin của mình thật sự đến tìm Long Thiên gây sự, vậy thì sau này không còn gì mà ăn uống nữa, Mã Tiêu Tiêu vội vàng ngăn bố mình lại nói: "Bố, bố đừng gây chuyện nữa, thật sự không định buôn bán gì à?"
Mã Kiếm liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái rồi nói: "Bán cho ai cũng được, chỉ là không bán cho tên khốn đó, con gái, con đừng nhìn bên ngoài trông có vẻ như một người bình thường, thực ra túi tiền rỗng tuếch còn sạch hơn cả mặt ông ta nữa đấy. Đến lúc đó lại ăn quỵt thôi, con mau đuổi ra đi, bố con đã gặp vô số người rồi, không nhìn nhầm được đâu".
Mã Tiêu Tiêu thầm nghĩ người đàn ông này trông cũng khá ưa nhìn, rõ ràng cũng tương đối hiền hậu chân chất, nhưng ăn uống quỵt nợ thì không thể chấp nhận được, kẻ nghèo hèn này còn phải đợi sau này có thể nở này nở mặt xuất giá, sao có thể chưa thành công đã chết được, những kẻ ăn quỵt uống nợ này có thể diệt được kẻ nào hay kẻ đó.
Mã Tiêu Tiêu mang gương mặt tươi cười đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia nói: "Chú à, hôm nay nhà cháu không bán hàng, hay là chú sang tiệm khác ăn được không ạ?"
"Mở cửa mà lại không bán hàng sao", người đàn ông trung niên mỉm cười, tựa hồ như có thể nhìn ra được Mã Tiêu Tiêu đang lo lắng cái gì, từ trong túi áo lấy ra một ngàn đồng bạc đưa cho cô bé nói: "Chắc bố cháu nói chú đến ăn miễn phí đúng không, cô gái nhỏ, cháu cứ cầm số tiền này trước, chú chỉ cần một phần thịt kho tàu thôi, số còn lại cho cháu hết".
Mắt Mã Tiêu Tiêu sáng lên, cười hớn hở cầm lấy một ngàn đồng, vui vẻ nói: "Không quan tâm chú và bố cháu có ân oán gì, nể tình ông bố dở hơi kia của cháu, hôm nay chú chắc chắn được ăn thịt kho tàu".
Người đàn ông trung niên hơi sững sờ, cô gái nhỏ này khá thông minh đó chứ, mới đó đã đoán ra được ông ta và bố cô nhóc đối đầu với nhau trước đây rồi, đang có suy nghĩ đánh giá cao thì lại phát hiện ra cô nhóc này đâu chỉ dừng lại ở thông minh, mà quả thực là khôn ngoan lõi đời.
Một ngàn đồng bạc mà ông ta trả chớp mắt đã bị cô nhóc cho vào trong túi mình một nửa, sau đó cầm một nửa còn lại hét lên: "Bố, người ta đã bỏ ra năm trăm tệ để mua một phần thịt kho tàu, tiền này mà bố không kiếm thì ông trời cũng không độ được đâu".
Mã Kiếm thở dài thườn thượt, ông ta còn không hiểu rõ tính tình con gái mình sao, chính là một cô nhóc coi tiền là trên hết, lúc này đã cầm tiền rồi, nếu như ông ta còn không làm thì kiểu gì cũng bị cô nhóc ép buộc cho xem.
Mã Kiếm đành hung hăng trừng mắt lườm người đàn ông trung niên đã dành nửa đời người để đấu với ông ta một cái sau đó đứng lên đi vào bếp làm đồ ăn.
Mã Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông trung niên rồi lè lưỡi, người đàn ông trung niên rất ăn ý giúp cô nhóc giấu nhẹm số tiền mà cô bé đã biển thủ.
Hai mươi phút sau, món ăn nổi tiếng của nhà hàng Bắc Uyển đã được đặt trên mặt bàn của người đàn ông trung niên, đại khái là cảm thấy mình không phải là một chủ quán bụng dạ đen tối, Mã Kiếm cầm một chai rượu trắng và hai cái chén, ngồi xuống đối diện với người đàn ông trung niên, rót một chén rượu rồi đưa cho ông ta nói: "Ăn thịt uống rượu xong thì mau cút đi, mỗi lần nhìn thấy ông là tôi lại nhớ lại chuyện khốn khiếp uất nghẹn năm đó".
Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng, nhận lấy chén rượu uống một ngụm, toàn thân khoan khoái nói: "Mấy năm nay tôi đi du lịch khắp nơi, đã ăn qua không ít đồ ăn ngon, nhưng vẫn không quên được món thịt kho tàu của ông Mã, lần này đến Bắc Hải nên muốn đến tìm ông để ôn lại chuyện cũ, ai ngờ ông lại chẳng chào đón gì như thế".
"Tôi với ông có gì hay ho mà ôn lại chuyện cũ?", Mã Kiếm trừng mắt lườm ông ta một cái, uống một chén rượu rồi nói tiếp: "Thằng nhóc Lưu Công Cẩn được tôi sắp xếp đến thành phố Long giúp bạn tôi làm chút việc rồi, diệt một tổ chức sát thủ, có vài cao thủ cấp Địa, còn có một cao thủ cấp Thiên tọa trấn, đối với cậu ta mà nói cũng coi như là một cơ hội rèn luyện. Tôi không giống với ông cứ chạy theo kiếm chiêu, quan niệm quan trọng hơn chiêu thức, sinh tử một đường đã hiểu ra, nếu như có thể sống trở về thì chắc đã ổn thỏa bước vào cấp Thiên rồi".
Người đàn ông trung niên cười nói: "Tôi rất yên tâm với cách làm việc của ông, năm đó ông giúp tôi giới thiệu Tiểu Lưu, chuyện này tôi vẫn phải nói một tiếng cảm ơn với ông".
"Cảm ơn cái rắm, nếu không phải thằng nhóc đó thích kiếm hơn thích đao thì còn lâu tôi mới đưa viên ngọc quý đó cho ông", Mã Kiếm nhìn ra ngoài cửa chính, đột nhiên vui vẻ nói: "Nhưng gần đây tôi lại phát hiện ra một viên ngọc quý khác rồi, hay là ông giúp tôi mài giũa chút nhé?"
"Ai vậy?"
Chương 347: Không giúp
Sau khi tiễn Tiểu Báo Tử xong, Long Thiên nhàn rỗi buồn chán nên đến nhà hàng Bắc Uyển tìm Mã Kiếm bồi đắp chút tình cảm, dù sao muốn theo đối phương học chút bản lĩnh thì cũng phải quen mặt chứ.
Nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện ra Mã Kiếm đang uống rượu với khách, hơn nữa còn cảm thấy người này rất quen mặt.
Chưa đợi cho Long Thiên nhìn rõ xem đầu cua tai nheo đối phương ra làm sao, người đàn ông trung niên còn chẳng quay đầu lại, đột nhiên phi đôi đũa đang gắp miếng thịt kho tàu về phía Long Thiên, vừa nhanh vừa gấp gáp, miếng thịt kho tàu ở đầu đũa được bao phủ bởi một màng chân khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Long Thiên không dám tùy tiện tiếp chiêu, người có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Mã Kiếm tuyệt đối cũng không phải hàng tầm thường, hơn nữa còn chưa biết là địch hay bạn, Long Thiên sao dám sơ xuất ứng phó được.
Tay phải anh thực hiện một động tác quay tròn, Bồ Tát hiện thân, xuất hiện trong không trung, Long Thiên nhẹ quát một tiếng đi, Bồ Tát liền nhảy nhót bay vút lên, trông vừa giống như gặp lại người bạn cũ lại vừa giống như gặp kẻ địch ngang sức ngang tài.
Bồ Tát va chạm vào nhau trong không trung phát ra một tiếng nho nhỏ.
Li Thủ Đao của Long Thiên chưa đạt được hiệu quả tiến cao, ngự kiếm thì càng không cần nói đến, bước cơ bản đầu tiên cũng chưa được tính, có thể khống chế Bồ Tát bay lên không ít thì nhiều cũng là do Bồ Tát có linh tính mới có thể khiến Long Thiên miễn cưỡng kiểm soát nó tấn công.
Dăm ba công phu mèo cào này còn có thể dọa được những người chưa từng trải đời, nhưng khi gặp phải cao thủ ngự kiếm thật sự thì chính là múa rìu qua mắt thợ.
Người đàn ông trung niên trước mặt đây rõ ràng là người tu hành trên phương diện này, mặc dù không xuất kiếm nhưng chân khí cuồn cuồn ẩn chứa trên đôi đũa kia cũng đủ khiến Long Thiên tập trung toàn bộ tinh thần, quả nhiên đúng như dự đoán, Bồ Tát chỉ có thể chống đỡ được không quá ba chiêu đã bị đôi đũa đánh bay lại, lộn nhào trở lại trong không trung, cắm vào một mặt bàn cách đó không xa, thân đao run rẩy không ngừng, phảng phất như một đứa trẻ bị bắt nạt vậy.
Đôi đũa tiếp tục bay đến chỗ Long Thiên, Long Thiên lùi về sau một bước, lúc ở trên đảo Thạch Vũ anh đã thử dùng búa tạ, Long Thiên hiện giờ vẫn có thể khống chế được bá khí lưu động trong cơ thể, khí tức toàn thân tăng vọt, sau đó nắm giơ tay trái ra nắm chặt lại, lúc đôi đũa chỉ còn cách trán của Long Thiên vài cen-ti-met đã bị chặn lại.
Long Thiên thở phào một hơi, túm lấy đôi đũa, tay trái thực hiện một động tác nhỏ, Bồ Tát liền có chút không cam tâm tan biến đi, Long Thiên sau khi xử lý xong tình huống này mới nhìn rõ người đó là ai, cười ha ha nói: "Ông hai, có cần vừa gặp mặt đã dùng đũa dằn mặt cháu thế không, cháu không nhận nổi món quà lớn này đâu".
Người đàn ông trung niên trước mắt chính là đồ đệ duy nhất của Từ Thiên Lang, cũng là ông hai của Long Lăng Tuyết, Kiếm Giáp đời đầu Thích Đông Phương.
Hồi còn nhỏ mỗi lần vào dịp lễ tết, Long Thiên cũng tới nhà họ Thích chúc tết, mặc dù nhà họ Thích và nhà họ Long trước giờ vẫn không ưa nhau, đặc biệt là nhà họ Thích còn chỉ đích danh mẹ ruột của Long Thiên là tiểu tam, nếu như không phải vì mẹ ruột anh thì mẹ lớn cũng không đến nỗi phải làm bán ni cô.
Nhưng nói ra cũng kỳ lạ, cả nhà họ Thích bao gồm cả Long Lăng Tuyết đều ghét bỏ Long Thiên, chỉ có duy nhất mẹ ruột Thích Mạn Văn của Long Lăng Luyết vốn đáng lẽ nên là người oán hận anh nhất thì lại đối xử với anh tốt nhất, từ nhỏ đã yêu thương Long Thiên, cũng không biết có phải là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về hay không, nhưng cũng vì thế mà từ nhỏ Long Thiên thường xuyên đến nhà họ Thích chơi.
Bị người ta lườm cũng chẳng quan tâm, bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ nên anh chỉ có thể cảm nhận được tình yêu thương của mẹ từ Thích Mạn Văn mà thôi.
Cho nên anh đương nhiên nhận ra Thích Đông Phương, còn nhớ hồi nhỏ đã từng nhìn thấy ông hai ngự kiếm phi hành, vô cùng uy phong.
Thích Đông Phương hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là viên ngọc mà ông nói đó ư?"
"Có thể tiếp đón một đạo kiếm khí của Thích Đông Phương ông, không phải ngọc thì là cái gì?", Mã Kiếm vui vẻ nói.
"Ông có biết thằng nhóc này có quan hệ thế nào với tôi không?", Thích Đông Phương mặt mũi nghiêm nghị nói.
Thích Mạn Văn không oán hận Long Thiên không có nghĩa người ông hai từ nhỏ đã yêu thương cô con gái nhà họ Thích này cũng sẽ hòa nhã dễ gần với Long Thiên.
Nói thật ra thì nếu như không phải mấy năm nay Thích Mạn Văn niệm tình cũ, lo lắng chu toàn hai nhà Thích Long thì nhà họ Thích sớm đã đoạn tuyệt với nhà họ Long rồi, trận chiến ở bãi săn là ví dụ điển hình nhất.
Mã Kiếm chả thèm quan tâm chuyện này, ông ta bắt chéo chân nói: "Tôi cũng không phải là người kiến thức nông cạn, tôi cũng biết chút chuyện giữa nhà họ Thích các ông và nhà họ Long, tôi nói này Thích Đông Phương ông cũng không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ, chẳng lẽ lại đi tính toán với bậc con cháu sao?"
"Những người khác còn được, nhưng nó thì tôi tuyệt đối không giúp đâu", Thích Đông Phương kiên quyết nói.
Mã Kiếm liền bực mình, đứng dậy chửi ầm lên: "Năm đó tôi bị Từ Thiên Lang một kiếm chém đứt song đao, gặp được thiên tài học kiếm Lưu Công Cẩn cũng không tính toán mà giới thiệu cho ông, mẹ kiếp thế mà giờ ông còn nói những lời này với tôi, tôi tưởng ông không giống như tên khốn họ Từ kia, không ngờ cũng đều như nhau cả, bụng dạ hẹp hòi, còn xưng Kiếm Giáp cái gì, tôi khinh, chấp nhặt y như đàn bà vậy".
Nếu như là người khác mắng ân sư của ông ta như vậy, Thích Đông Phương đã khiến đối phương đầu rơi máu chảy rồi, chỉ duy nhất Mã Kiếm có mắng thậm tệ thế nào ông ta cũng không nửa lời oán giận.
Chuyện năm đó quả thật là ân sư của ông ta đã bị tâm ma xâm chiếm mà phạm phải sai lầm lớn, nếu không e là đã có một Bá Vương trên giang hồ này rồi, chuyện này Thích Đông Phương trong lòng vẫn còn hổ thẹn.
Long Thiên thấy Mã Kiếm mắng cho Thích Đông Phương không ngẩng đầu lên được thì trong lòng thích thú, cũng vui vẻ đứng xem kịch.
Mỗi lần ông hai này gặp anh đều mặt mày lạnh tanh, ân oán của đời tước cứ cố chấp tính lên đời sau là anh, có người mắng thay cho như vậy cũng tốt.
Nhưng Mã Kiếm muốn nhờ Thích Đông Phương giúp anh, chuyện này khiến Long Thiên có chút buồn bực, có trời mới biết ông ta có mượn cớ là giúp anh mà giết chết anh không chứ, sát khí và kiếm khí vừa nãy cũng không đùa được đâu.
"Ông Mã, chuyện gì vậy?", Long Thiên cũng không cẩn trọng, trực tiếp ngồi xuống bàn hỏi.
Có Mã Đao Giáp ở đây, lại cộng thêm thực lực Bá giả hiện nay của Long Thiên nên cũng không cần sợ Thích Đông Phương nổi sát tâm.
Chương 348: Làm không biết mệt
Thích Đông Phương thấy Long Thiên không có phép tắc như vậy lập tức bực bội, đanh mặt lại quát: "Chỗ tiền bối nói chuyện đến lượt hậu bối như cậu hỏi à, không có tôn ti trật sự chút nào cả".
"Nể tình mẹ lớn của cháu nên cháu gọi ông một tiếng ông hai, ông vẫn còn cau có thế à, chuyện ông hợp tác với nhà họ Tạ bao vây Long Thiên Tượng cháu còn chưa tìm ông tính sổ đó. Có tin cháu bảo Công Tôn Vô Địch đến tìm nhà họ Thích các ông tính toán rõ ràng không, vị bán sư phụ đó của cháu nghe lời cháu nhất đấy", Long Thiên cũng không mềm mỏng nói.
Vốn dĩ đã không ưa đối phương rồi, đối phương lại cứ không ngừng bới móc anh, làm sao hả, Kiếm Giáp thì ghê gớm lắm à, anh đây còn lâu mới hầu hạ nghe lời.
Thích Đông Phương thổi phù ria mép trừng mắt nói: "Đúng là trên không dạy dỗ, dưới không nghe mà, học cái khác không học, lại học ngay trò lưu manh của Long Thiên Tượng".
Long Thiên khịt mũi khó chịu, không thèm để ý đến ông ta nữa, anh nhìn Mã Kiếm nói: "Ông nói nghe đi, theo như tôi được biết thì hai người là oan gia mà, sao vừa nãy tôi lại nghe thành Lưu Công Cẩn là do Mã Kiếm ông giới thiệu cho ông ta. Ông Mã, ông ngốc à, để Lưu Công Cẩn học Thiên Nhân Cửu Kiếm, ông có thể dễ chịu sao?"
"Thằng nhóc đó trời sinh kiếm ý lẫm liệt, theo tôi học đao mới là lãng phí tài năng, tôi có không nỡ cũng phải tặng cho ông ta, hơn nữa năm đó tôi đã bại dưới tay Từ Thiên Lang, sớm muộn gì cũng phải trút cục oán khí này nên mới cho Lưu Công Cẩn học chiêu thức của ông ta. Đến lúc đó có thể biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng được, cậu thì hiểu cái gì", Mã Kiếm nhìn Long Thiên nói tiếp: "Không phải cậu muốn theo tôi học đao sao? Đơn giản, tiếp ông già này ít nhất sáu kiếm, tôi sẽ dạy cậu".
Thích Đông Phương hừ lạnh một tiếng rồi từ chối, Long Thiên cũng không mặn mà gì nói: "Thích dạy thì dạy, không dạy thì thôi, nhỡ ông ta mượn cơ hội giết tôi thì sao, ông ta vốn cũng đã không ưa tôi rồi, đến lúc đó một kiếm giết chết tôi rồi về nói với mẹ lớn của tôi là chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể tìm ai kêu oan đây!"
"Người ta đường đường là một Kiếm Giáp, lại đi tính toán với bậc con cháu như cậu sao?"
"Vừa nãy ông không nghe thấy những gì ông ta nói à, dù sao tôi cảm thấy ông ta cũng không phải là người khoan dung độ lượng gì đâu, mặc dù mẹ lớn tôi thường nói ông ấy là một đời tông sư, nhưng tôi không tin".
"Cậu đã biết người ta là một đại tông sư rồi, nếu đúng là chấp nhặt với hậu bối như cậu thì chẳng phải đã tự vả vào mặt mình sao".
"Bớt đi, ông không muốn dạy tôi luyện đao thì thôi, viện cớ làm gì".
"Không phải, Thích Đông Phương, ông nói gì đi, lẽ nào ông thật sự muốn làm kẻ hẹp hòi à".
"Người ta là Kiếm Giáp danh tiếng lẫy lừng, cao cao tại thượng, không thèm để ý đến ông đâu".
Thấy một lớn một nhỏ người tung kẻ hứng, Thích Đông Phương vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng thực sự không đấu lại được hai người này, nghiến răng nói: "Tôi giúp ông mài ngọc là được chứ gì?"
"Thế còn tạm được", Mã Kiếm hài lòng mỉm cười, sau đó nhìn Long Thiên nói: "Thằng nhóc họ Long, nếu như cậu đã vào Bá Đạo rồi, vậy thì sau này sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần để Thích Đông Phương xuất kiếm truy đuổi khí cơ của cậu đến một mức độ sau đó dùng kiếm khí mài giũa, tôi lại dạy cậu cách vận dụng Bá khí, hợp lại với kiếm khí để bổ sung cho nhau tăng thêm sức mạnh, như vậy là có thể đạt đến tinh túy rồi".
"Không học đao pháp?", Long Thiên ngạc nhiên hỏi.
Mã Kiếm cười nói: "Bất cứ võ học nào đến cuối cùng cũng là cảnh giới cố gắng đạt được trạng thái nguyên thủy, Công Tôn Vô Địch có thể một bước ngàn dặm, Từ Thiên Lang có thể một kiếm chém đứt sông, những việc này cũng không phải có thể nghiên cứu ra từ bộ công pháp hay đao pháp nào cả. Cái gọi là công pháp chẳng qua cũng chỉ là do người trước tạo ra, học cách của bọn họ thì mãi mãi sẽ không vượt qua được họ, chỉ có tự mình tạo ra mới là Thiên Đạo, ví dụ như việc cậu đặt tên cho hai thanh đao của cậu vậy. Mặc dù Từ Thiên Lang đã là Thiên nhân rồi, nhưng trong mắt tôi ông ta vĩnh viễn không thể thiên hạ vô địch, bởi vì ông ta chạy theo kiếm chiêu quá mức, còn Tào Tử Kiến có thể ba mươi tuổi đã bước vào Thiên nhân là dựa vào khí phách này. Cậu không cần đao pháp, bởi vì bản thân cậu chính là đao pháp tốt nhất".
Long Thiên hiểu như không hiểu, nhưng nếu đã là tiền bối thì người ta nói gì thì cứ nghe thế, dù sao Long Thiên trước giờ cũng chưa từng nghiên cứu qua đao pháp hay công pháp nào cả. Vốn dĩ anh là cỏ dại sinh trưởng, con đường này cũng phù hợp với anh.
"Nghe ông cả, vậy khi nào chúng ta bắt đầu luyện tập?", Long Thiên nóng lòng muốn thử.
Còn khoảng vài tháng nữa là đến đại hội đấu võ thế gia rồi, bây giờ nâng cao chút thực lực thì cũng nâng cao được phần thắng, chỉ cần hạ gục được hết đám con cháu thế gia này cũng coi như đã trút được nỗi giận cho mẹ anh rồi. Về phần mấy lão bất tử trong danh sách năm đó đã truy sát Long Thiên Tượng, chỉ cần có thực lực sớm muộn gì cũng có thể báo thù.
"Bên rừng trúc của tôi có một gian phòng, cách nơi này không ra, phù hợp để ở lại, Thích Đông Phương, ông tới đó ở đi, đến khi nào cậu ta có thể tiếp được sáu kiếm của ông thì ông có thể đi, thời gian này tôi bao ăn bao ở cho ông", Mã Kiếm hào phóng nói.
Thích Đông Phương nếu đã đồng ý với đối phương thì đương nhiên sẽ không nuốt lời, hơn nữa ở đây có cơm ăn có chỗ ở, còn có thể giáo huấn một chút thằng nhóc Long Thiên mà ông ta vẫn luôn không thuận mắt kia, cũng coi như là một chuyện thú vị.
Long Thiên sao có thể để Mã Đao Giáp chịu thiệt được, bèn cười nói: "Tất cả chi phí do tôi phụ trách".
Cứ như vậy, dưới dự sắp xếp của Mã Kiếm, Thích Đông Phương tạm thời ở lại Bắc Hải, còn Mã Kiếm cũng ra kế hoạch tập luyện cho Long Thiên, mỗi ngày chia làm ba lần sáng trưa tối đều phải đến rừng trúc rèn luyện, hơn nữa còn không được dùng đao, chỉ được dùng Bá khí để chống đỡ kiếm chiêu của đối phương.
Những ngày tháng tiếp theo, Long Thiên đương nhiên là vùi đầu vào tập luyện, phải biết rằng có thể được Kiếm Giáp giúp đỡ mãi giũa võ nghệ là một cơ hội hiếm có, cho nên Long Thiên không dám lười biếng. Theo lời dặn dò của Mã Kiếm, ngày nào cũng đến ba lần, chỉ là lần đầu tiền ngay đến mặt mũi của Thích Phương Đông còn chưa nhìn thấy đã bị một kiếm chặt đứt hơn mười cây trúc bức cho ra khỏi rừng trúc, may mà chạy nhanh chứ không đã chôn thân ở đấy rồi, trong lòng than khổ, lão già kia đúng là không nể nang gì mà.
Lần thứ hai liều lĩnh đối mặt với một kiếm, cố gắng dùng Bá khí cản lại, có chết cũng không xuất đao ra, kết quả phải nằm trên giường một tuần trời, liên lụy cho Phương Nhân Vương tốn mấy viên đan dược. Đến lúc Long Thiên có thể dùng Bá khí để tạo ra vòng bảo vệ thì lại tới thăm rừng trúc, vẫn bị bức lui khỏi rừng trúc chỉ bằng một kiếm, dù vẫn không thể chống đỡ để gặp được Thích Đông Phương, nhưng cũng không bị ngã xuống đất không đứng lên được, có thể đứng mà rời khỏi rừng trúc.
Long Thiên nếm được vị ngọt, ngày nào cũng đúng giờ đến xin được đánh, lần nào từ rừng trúc trở ra cũng mệt như chó mất chủ. Mã Kiếm cảm thấy thằng nhóc họ Long này càng ngày càng ưng mắt, Mã Tiêu Tiêu thì lại có chút xót xa khi thấy toàn thân anh là vết thương.
Một kiếm lại một kiếm.
Làm không biết mệt.
Chương 349: Gió táp mưa sa
Mã Kiếm nói rằng nhận sáu kiếm của Thích Đông Phương, nhưng không có nghĩa là nhận đủ sáu ngày mỗi ngày một kiếm, mà là nhận sáu kiếm một lần.
Tháng đầu tiên chắc chắn là một cực hình đối với Long Thiên, bởi vì anh không thể xuất đao, chỉ có thể dùng nội lực chống lại, Long Thiên chẳng khác gì một cái cọc gỗ dựng đứng, cho dù gió táp mưa sa như thế nào cũng chỉ đành phó mặc.
Nhận kiếm thứ hai xong anh liền nằm liệt giường một tuần, khiến Vương Lệ Trân đau lòng không thôi, gào khóc phản đối.
Tuy nhiên, người khác cảm thấy Long Thiên đang chịu khổ, nhưng chỉ có anh biết mình đã thành thục trong việc sử dụng nội lực hơn nhiều.
So với lần trước dùng được xíu nội lực dọa được người khác thì sau khi chịu một kiếm này, Long Thiên đã thành thục hơn khi vận dụng nội lực, ít nhất cũng đến trình cao thủ cấp Thiên, chỉ có điều khiên bảo hộ vẫn chưa được hoàn hảo.
Vậy nên cả tháng nay ngoại trừ tới tập đoàn Vương Thị làm việc, thỉnh thoảng trêu chọc Mộc Tiểu Nhã với cả về nhà đấu trí với vợ yêu thì toàn bộ thời gian và tinh thần của anh đều đặt vào chuyện luyện đao.
Sau một tháng cũng xem như có thể hứng một kiếm của Thích Đông Phương mà không gục ngã.
Ngã với không ngã là hai việc hoàn toàn khác nhau, nó thể hiện cho năng lực sử dụng nội lực của Long Thiên đã đạt hay chưa.
Có lẽ bởi sự tự tin tăng vọt sau khi nhận một kiếm này, Long Thiên hiên ngang hướng về trong rừng hét lớn: “Thêm lần nữa!”
Có lẽ do phát hiện lượng trúc trong rừng đã giảm bớt nên không nỡ phá hủy chúng nữa, cộng thêm vẻ mặt ngông nghênh của Long Thiên khiến người ta thấy ghét, thanh kiếm thứ hai phóng ra càng thêm phần quỷ dị khó đoán.
Long Thiên đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay nhất định phải chịu được hai kiếm, không thì tốc độ tiến triển quá kém.
Anh vận dụng toàn bộ nội lực trong cơ thể tạo thành tấm khiên bảo hộ, tập trung tinh thần cao độ đón thanh kiếm thứ hai lao tới.
Thanh kiếm dừng lại trên không, Long Thiên đã tính toán trước, lúc này anh đứng cách chỗ Thích Đông Phương tầm 50 mét, nhưng lần nào kiếm cũng phóng tới chỗ anh không trật một li, điều này chứng minh vị kiếm giáp Thích Đông Phương này thực sự tài giỏi chứ không phải loại làng nhàng như tên kiếm gỗ Lưu Công Cẩn.
Long Thiên từng đánh nhau với Lưu Công Cẩn và đã từng tiếp vài chiêu trong Thiên Nhân Cửu Kiếm, cùng một chiêu thức nhưng mỗi người thầy và trò lại không hề giống nhau, đây có lẽ là sự khác biệt giữa quan niệm nghệ thuật.
Kiếm của Thích Đông Phương khác xa Lưu Công Cẩn, Long Thiên không tưởng tượng nổi, vị Nhất Kiếm Thiên Nhân Quỵ kia cả đời chỉ biết luyện kiếm thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào, liệu có rẽ được cả sông hay không?
Hàng trăm suy nghĩ hiện lên trong đầu Long Thiên nhưng anh cũng chưa từng lơ là thanh kiếm đang dừng trên không trung kia.
Chân đứng vững, hai tay hướng về phía trước, dùng nội lực chặn thanh kiếm lại, thanh kiếm đâm vào tấm khiên chưa tới mười giây thì tấm khiên vỡ nát, biến thành những mảnh khí vụn lơ lửng trong không trung!
Sau khi đâm thủng khiên bảo hộ, uy lực của thanh kiếm vẫn không suy giảm mà lao thẳng tới chỗ Long Thiên, dường như lĩnh ngộ được đạo lý hai hợp thành một của đối phương, anh không lùi mà lại tiến lên phía trước, chân giậm sâu xuống đất, hai tay hướng về phía trước làm tư thế bắt kiếm, nghiến răng kiên trì, hai bên không ai lùi bước.
Tuy nhiên Long Thiên không muốn rút lui không có nghĩa là anh sẽ không phải rút lui, khi thanh kiếm mạnh mẽ lao tới, cho dù anh đã cắm chặt chân xuống đất cũng không có tác dụng.
Long Thiên hai tay bắt kiếm, cả người bị đẩy lùi về sau tạo thành rãnh ngang hơn mười mét, thêm vài mét nữa là ra đến đường cao tốc rồi.
Long Thiên vẫn quyết không né tránh, rõ ràng là muốn liều mạng với thanh kiếm, nhất định hôm nay anh phải chặn được kiếm này, để cho Thích Đông Phương luôn xem thường mình phải kinh ngạc.
Long Thiên hít mạnh một hơi, hai tay dùng lực, nội lực lan khắp toàn thân, nhìn kỹ thì thấy tấm khiên bảo hộ từ từ phủ lên hai tay, phần thân, hai chân và từng chỗ trên người anh.
Long Thiên vậy mà đã lĩnh ngộ được giáp nội lực của cao thủ cấp Thiên, trình độ này có thể sánh ngang với những cao thủ đắc đạo toàn thân mạ vàng của Phật Môn rồi, có điều tấm giáp của Long Thiên không phải màu vàng mà dường như trong suốt không màu.
“Dừng lại ngay!”
Long Thiên giận giữ quát, cả tháng trời đấu khí với kiếm, ngày nào cũng bị đánh cho ngã bay thì đến Phật cũng phải nổi nóng thôi.
Lửa giận trong người kết hợp với nội khí bộc phát giúp Long Thiên đánh vỡ vụn thanh kiếm!
Xong xuôi, Long Thiên buông thõng hai tay, cả người như trút hết sức lực nằm vật xuống đất, mặc dù mệt đến nỗi thở hồng hộc nhưng vẫn cứng mồm: “Có giỏi thì thêm kiếm thứ ba nữa đi!”
Lúc này trong rừng trúc, Mã Kiếm và Thích Đông Phương đang ngồi uống trà, Thích Đông Phương nghe được câu kia thì chợt bật dậy, cầm cây trúc lên định phóng kiếm thứ ba, Mã Kiếm thấy vậy vội đặt ly trà xuống khuyên: “Ông làm gì thế, hôm nay đã phóng hai kiếm rồi, ông còn muốn thêm kiếm nữa, định giết chết cậu ta hay sao?”
“Kiếm thứ hai bị phá vỡ rồi”, Thích Đông Phương không vui nói, trong giọng còn có chút tức giận không vừa ý.
Phá vỡ kiếm thì cũng thôi đi, còn dám thách thức ông ta phóng kiếm thứ ba, Thích Đông Phương thật sự định chiều theo yêu cầu của tên ngứa đòn này.
Mã Kiếm lắc đầu nói: “Cho dù cậu ta phá được kiếm thứ hai của ông thì cũng phải dốc toàn lực rồi, nếu ông còn tiếp tục, có lẽ lần này không phải chỉ nằm trên giường cả tháng là xong đâu. Nhưng mà đây đúng là việc ngoài dự đoán của tôi, trong một tháng mà phá được hai kiếm của ông, nếu cho cậu ta một năm, không biết chừng có thể đánh bại cả Thiên Nhân Cửu Kiếm của ông đấy?”
Chương 350: Phong ba lại nổi lên
Thích Đông Phương cười nhạt, giơ cây gậy trúc trong tay lên, giống như đang nói với Mã Kiếm, những kiếm khí đó đều là dùng gậy trúc đánh ra, nếu như dùng kiếm thật thì uy lực ít nhất cũng phải tăng gấp bội.
Mã Kiếm bật cười nói: "Không phóng khoáng, gậy trúc cũng có thể làm kiếm, chỉ cần trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm, ông bị Từ Thiên Lang dắt đi sai đường rồi, cảnh giới này thì đến khi nào mới có thể thắng được Công Tôn Vô Địch đã bước một chân vào Nhân Tôn chứ".
Thích Đông Phương mỉm cười, không xuất ra kiếm thứ ba mà quay trở về chỗ ngồi, cầm cốc trà lên thưởng một ngụm trà rồi nói: "Nếu như không phải nhà họ Long có Công Tôn Vô Địch bảo vệ thì tôi sớm đã móc tim gan của tên Trần Thế Mỹ bội bạc đó ra báo thù cho cháu gái tôi rồi".
"Sát khí quá nặng, cẩn thận cũng tẩu hỏa nhập ma giống Từ Thiên Lang đó", Mã Kiếm có lòng tốt nhắc nhở nói.
Nhắc đến ân sư đã bế quan mười năm trời kia, Thích Đông Phương có chút thở dài bất lực.
Cả đời ân sư dùng để mở thiên môn cho kiếm đạo, lại vì quá mê muội mà dẫn đến lầm đường lạc lối, nảy sinh tâm ma, năm đó chỉ một câu nói của Mã Kiếm đã bức tâm ma hiện thân, vì vậy mới có truyền thuyết Từ Thiên Lang một kiếm khiến Đao Giáp phải quỳ gối, sau đó ân sư hối hận không thôi, thế nhưng tâm ma đã ra đời rồi, chỉ có không màng thế sự mới có thể áp chế được, bằng không một khi bất cẩn e là người xuất hiện sẽ không phải là một kiếm thánh mà là một ma đầu.
Mấy năm nay Thích Đông Phương đi du lịch bốn phương, không nhiều thì ít cũng là vì giúp ân sư tìm cách khống chế tâm ma, về việc dọc đường đi gặp và dạy kiếm cho Lưu Công Cẩn chẳng qua là vì buồn chán nên tìm chút niềm vui mà thôi.
Cũng may ông ta đã có tấm gương đi trước nên chỉ dạy Lưu Công Cẩn kiếm ý, không dạy kiếm chiêu.
Bây giờ xem ra Mã Đao Giáp này thật sự đã nói đúng rồi.
Thích Đông Phương cười khổ nói: "Thực không dám giấu, lần này tới Bắc Hải ngoài việc ôn lại chuyện cũ với ông thì cũng là muốn hỏi ông xem có cách nào không. Dù sao năm đó sư phụ tôi cũng là vì ông nên mới bộc lộ tâm ma, muốn cởi trói thì bắt buộc phải tìm người thắt nút mà".
Mã Kiếm cười lạnh một tiếng nói: "Muốn khiến tâm ma tan biến thì đừng luyện kiếm nữa là được".
Thích Đông Phương đột nhiên nổi giận, cho rằng đối phương đang sỉ nhục ân sư của mình, nhưng thấy biểu cảm của Mã Kiếm tựa hồ như không có ý đó, nên đành nói: "Muốn ân sư không cầm kiếm nữa thì còn đau khổ hơn là việc giết chết ông ấy".
"Ngay đến buông xuống cũng không làm được thì làm sao có thể phá tâm ma?", Mã Kiếm thong dong nói: "Tôi có thể rời khỏi Bá Đạo bước vào Thiên Đạo, chính là dựa vào hai chữ buông bỏ này".
Thích Đông Phương bừng tỉnh ngộ, ngay sau đó liền tự giễu nói: "Nếu như ân sư hơn mười năm trước có thể nghe được lời này thì e là không cần phải bó chân chịu trói như vậy".
"Cho dù ông ta có nghe được cũng sẽ không làm như vậy, không điên dại thì không sống được, cố chấp là thanh kiếm hai lưỡi", Mã Kiếm có chút cảm khái nói.
Thích Đông Phương tò mò hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn dạy thằng nhóc họ Long đó đao pháp, theo như tôi biết thì ông đã rút lui khỏi giang hồ lâu năm rồi, hà tất gì lại dây dưa nhân quả thêm nữa?"
Mã Kiếm bình thản nói: "Chỉ là cảm thấy bất công với những người muốn học đao mà thôi, tại sao những người học kiếm các ông lại có một Từ Thiên Lang khiến Thiên nhân phải quỳ còn những người học đao chúng tôi gần trăm năm mới xuất hiện một Đao Giáp như tôi, hơn nữa còn bại dưới tay Từ Thiên Lang. Khó khăn lắm mới gặp được một viên ngọc đã bước vào Bá Đạo lại còn học đao, nếu tôi bồi dưỡng để trút giận cho tất cả những người dùng đao trong thiên hạ này, chẳng phải rất sảng khoái sao!"
"Ông muốn để nó đi thách chiến ân sư của tôi sao?", Thích Đông Phương hỏi.
Mã Kiếm lắc đầu nói: "Nếu như tôi muốn báo thù thì từ trước khi cậu ta muốn học đao đã lấy điều này làm yêu cầu rồi, nhưng ông có thấy tôi nhắc qua không?"
"Vậy tại sao lại muốn làm cuộc buôn bán lỗ vốn này?", Thích Đông Phương lại hỏi.
Mã Kiếm cầm cốc trà mỉm cười, hỏi ngược lại: "Thích Đông Phương, ông có còn nhớ năm đó vì sao ông lại học kiếm không?"
Câu hỏi này lập tức làm khó Thích Đông Phương, chiều sâu của câu hỏi này không thua kém gì với câu hỏi 'tôi là ai' cần cả đời tìm kiếm câu trả lời.
"Vì để trở nên mạnh mẽ, vì nghiên cứu kiếm đạo, vì giết người?", Thích Đông Phương nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm nói, vừa như đang trả lời vừa như đang tự hỏi chính mình.
Mã Kiếm một câu đánh thức người trong mộng nói: "Là bởi vì thích".
Thích Đông Phương trầm mặc, Mã Kiếm vui vẻ nói tiếp: "Tôi thích dùng đao, cho nên học đao, đao đương nhiên cũng thích tôi, tôi có thể không dựa vào công pháp nào mà vẫn vào được Bá Đạo cũng chính là vì điểm này. Yêu thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không quên sở tâm, thủy chung một đường, làm người cũng thế mà luyện đao cũng vậy".
Thích Đông Phương có chút tỉnh ngộ, đây có lẽ là cảnh giới mà cả đời ông ta suy nghĩ không thông.
"..."
Long Thiên nằm dưới đất đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy kiếm thứ ba của Thích Đông Phương, mà lại thấy Lưu Công Cẩn từ thành phố Long trở về.
Lưu Công Cẩn vẫn đeo thanh kiếm gỗ như vậy, khuôn mặt ôn hòa, có điều trên cổ có thêm một vết sẹo, nhìn mà thấy đau lòng thay, cậu ta đến cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống đất, miệng còn ngậm điếu thuốc lá ngẩn người cùng Long Thiên.
Long Thiên nhìn lên trời nói: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
“Tiêu Tiêu nói, con bé kể thời gian này anh ngày nào cũng tới rừng trúc xin được đánh. Tôi liền tới hóng xem sao, vừa nãy đã thấy rồi, anh không xuất đao mà vẫn có thể đỡ được hai kiếm của sư phụ tôi, thực lực lại tiến bộ rồi”, Lưu Công Cẩn có chút ngưỡng mộ nói.
Long Thiên mỉm cười nói: “Có phải thấy giết tôi lại khó hơn rồi không?”
“Tôi ở thành phố Long cũng có sở ngộ, giết chết được một vị võ giả cấp Thiên, mặc dù là hạ tam phẩm, không bằng với lão yêu quái họ Đỗ mà anh đã giao thủ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có tiến bộ”, Lưu Công Cẩn thản nhiên nói
Long Thiên nhíu mày.
Lưu Công Cẩn toét miệng cười nói: "Có lời trăng trối nào không?"
Long Thiên bình thản nói: "Tôi còn tưởng chúng ta đã coi như là bạn bè rồi chứ?"
"Tôi và anh đương nhiên là bạn bè, tuy nhiên bạn bè thì bạn bè, ân oán vẫn phải tính toán rõ ràng. Việc tôi đồng ý đó với ông Thích giải quyết trước, việc kết bạn với anh để sau, bất cứ việc gì cũng phải có trước có sau mà", Lưu Công Cẩn nghiêm trang nói.
"Cổ hủ".
"Không phủ nhận".
"Vẫn muốn ra tay?"
"Nếu không tưởng tôi đến góp vui thật à".
"Cậu vào Thiên Đạo rồi".
"Mơ mơ hồ hồ sờ thấy cánh cửa thôi".
Sau đó hai người đều im lặng không lên tiếng, Lưu Công Cẩn đứng lên, cầm lấy thanh kiếm gỗ, chính thức khai chiến.
Long Thiên duỗi thẳng người như con cá chép, bật dậy từ mặt đất, thong dong bước từng bước ra.
Ban đầu Công Tôn Vô Địch một bước từ thủ đô tới Bắc Hải.
Long Thiên hiện nay một bước như một gang tay, liền trực tiếp cướp đi thanh kiếm gỗ trong tay Lưu Công Cẩn mới vào cấp Thiên.
Trong rừng trúc, phong ba lại nổi lên