-
Chương 341-345
Chương 341: Tôn nghiêm
Nếu đã muốn đi thăm người bệnh thì cũng phải mang chút quà gì đó đến chứ, thế là trên đường đến bệnh viện, Long Thiên rẽ vào hàng hoa quả bên cạnh bệnh viên mua một giỏ hoa quả, còn có Tiểu Báo Tử đi theo, trong lúc Long Thiên chọn hoa quả thì Tiểu Báo Tử đã tăm tia được con gái chủ tiệm trông khá xinh xắn, đang lân la làm quen rồi.
"Chị gái, chị bao nhiêu tuổi rồi, em có thể tán chị không?", Tiểu Báo Tử phát huy ưu thế tuổi tác của cu cậu, gương mặt vốn dĩ đã được các chị gái yêu thích lúc này rõ ràng càng ra vẻ vô hại, người nào không quen biết còn cho rằng là em trai đáng yêu con nhà nào đó nữa mà không biết rằng em trai nhỏ này mới bảy tám tuổi đầu đã theo Lữ mập đến chốn ăn chơi xa hoa rồi, hơn nữa còn là một thằng nhóc công tử một tối có thể tiêu đến hàng trăm ngàn nhân dân tệ.
Cô gái này có lẽ là giúp đỡ bố mẹ bán hàng, đối mặt với sự trêu ghẹo của Tiểu Báo Tử, cô gái chưa đến mười tám tuổi này rõ ràng có chút ngại ngùng nói: "Em trai nhỏ, em mới bao nhiêu tuổi chứ, có biết ý nghĩa của từ tán tỉnh nghĩa là gì không?"
"Chị à, chị có thể gọi em là em trai, nhưng không thể gọi em là em trai nhỏ được, như vậy thì đả kích em lắm, hơn nữa em cũng không nhỏ như vậy đâu", Tiểu Báo Tử nghiêm trang nói.
Sau khi nhận ra đây là một trò đùa mặn mòi thì gương mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng lên, đang định trừng mắt ra ý không hài lòng, nhưng nghĩ đến đối phương chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nên cũng không chấp nữa, chỉ đành thầm nghĩ trong lòng lời trẻ con nói không có ý gì.
Không ngờ rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Long đã duyệt không biết bao nhiêu cô gái rồi lại sáng mắt lên, thời buổi này có thể tìm được một cô gái đỏ mặt trước câu nói đùa tùy tiện của cậu nhóc có lẽ cũng không dễ dàng gì.
Thấy bộ dạng ngây thơ như vậy, khả năng cao là vẫn còn non, Tiểu Báo Tử định ủ mưu rồi hành động sau, đang định hỏi cách liên lạc của chị gái nhỏ này để tiện ra kế hoạch tấn công, khổ não nghĩ xem là nên tính kế lâu dài để câu được cá to hay là đơn giản lỗ mãng một chút.
Nhưng còn chưa đợi cho cậu ta kịp rút điện thoại ra đã bị Long Thiên táng vào đầu rồi, cu cậu bực bội nhìn ông anh của mình, bộ dạng không dám tức giận cũng không dám nói gì, Long Thiên chọn hoa quả xong thì đưa cho chị gái nhỏ đó, sau đó mỉm cười nói: "Đừng để ý đến thằng nhóc đó, ngày nào cũng học đòi làm người lớn, em gái, em tính tiền cho anh nhé".
Chị gái nhỏ nhìn Long Thiên một cái, chỉ cảm thấy anh em nhà này thú vị, lắc đầu ý bảo cô ta không để bụng, sau đó gói hoa quả giúp Long Thiên.
Long Thiên thanh toán xong, một tay xách hoa quả, một tay xách phía sau cổ áo Tiểu Báo Tử đi, đề phòng thằng nhóc lại làm chuyện xấu hổ nào nữa.
Tiểu Báo Tử có đôi mắt đào hoa cũng không quên nháy mắt quyến rũ với chị gái nhỏ kia, khiến cô gái nhỏ không rành sự đời dở khóc dở cười.
Sau khi đi vào bệnh viện, Long Thiên mới thả Tiểu Báo Tử ra, Tiểu Báo Tử cũng không giả bộ ngây thơ nữa, mà dùng giọng điệu ông cụ non nói: "Anh, chị gái đó trông khá ngây thơ, hơn nữa còn dễ đỏ mặt như vậy, vừa nhìn đã biết là một bông hoa nhỏ chưa bị tên đàn ông nào hủy hoại, thời đại này không dễ dàng gì tìm được con cừu non như vậy đâu. Giới 2x bây giờ đều bạo dạn lắm, tiểu học đã bắt đầu yêu đương rồi, hơn nữa còn yêu đương kiểu đi vào cơ thể chứ không vào đời sống bình thường nhé, nói trắng ra chẳng phải là yêu đương kiểu ăn sổi sao? Cho nên rõ ràng con cừu non này là hàng hiếm biết bao, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
"Câm miệng, chẳng phải em cũng chỉ là tay mơ sao, có lên giường rồi cũng không biết làm gì, cứ như vậy đã định ra tay với con gái nhà người ta, định lên giường chơi trò mở mắt nhìn nhau à?", Long thiên vừa đi vừa mắng Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử cũng không tức giận, mà còn láu cá nhỏ giọng nói: "Anh, tối qua có phải anh đã xong xuôi với chị dâu rồi đúng không? Anh phải hăng hái lên, để tránh anh Nam và lão mập nói anh không ổn, việc đó còn khiến em tức giận hơn so với việc nói em là trai còn zin đó, hơn nữa em còn đã cá cược rồi, nếu như thắng thì sẽ được hai trăm ngàn, đến lúc đó em đều biếu anh hết, anh thấy thế nào?"
Long Thiên trừng mắt ra điều cấm Tiểu Báo Tử nói nữa, Tiểu Báo Tử liền rụt đầu, tạm thời không luyên thuyên nữa.
Long Thiên không có số điện thoại của Trần Phi Ngư, nên trực tiếp đến bàn lễ tân hỏi liệu có ai tên là Trần Phi Vũ nằm ở đây không, cô y tá xinh đẹp rất lịch sự, kiểm tra một lúc sau đó bảo Long Thiên cậu ta nằm ở trên tầng ba.
Tiểu Báo Tử mắt lại sáng lên, thầm nghĩ nếu có thể bắt về chơi trò cosplay thì tuyệt vời, chỉ là chưa đợi cho cu cậu lên tiếng, Long Thiên đã đoán trước được nên quát im miệng, Tiểu Báo Tử thấy vậy bèn không dám lỗ mãng nữa.
Hai anh em đi thang máy lên tầng ba, còn chưa đi đến gần phòng bệnh của Trần Phi Vũ đã nghe thấy tiếng mắng chửi truyền đến, là một vị thiếu phụ trông rất chỉn chu, khoảng gần trên dưới ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở, phong thái điệu bộ, đang chỉ vào anh Đổng nằm trên giường bệnh mắng: "Đổng Minh Liễu, không phải thường ngày anh hay nói anh lợi hại lắm sao, kết quả chỉ có thế này thôi à? Bản thân anh không có bản lĩnh thì đừng liên lụy đến Phi Ngư nhà chúng tôi, chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài thì anh có thể gánh vác nổi không? Công ty cũng thật là, sao có thể sắp xếp một kẻ vô dụng thế này tới làm vệ sĩ chứ!"
Anh Đổng toàn thân băng bó, trông có vẻ bị thương không nhẹ, đối mặt với sự trách mắng của thiếu phụ cũng không có bất cứ phản kháng nào mà cúi gằm mặt xuống.
Lần này quả thực là do anh ta bảo vệ không tốt, nếu không phải có cậu chủ nhà họ Long ra tay giúp đỡ vào đúng lúc quan trọng thì cô Trần thật sự đã bị ức hiếp rồi.
Anh ta vốn dĩ là một con người rắn rỏi, làm sai nhận phạt là điều đương nhiên, cũng không viện cớ gì cả, kỹ năng không bằng người ta chính là không bằng.
Thực ra cũng không thể trách anh ta, với thân thủ của Đổng Minh, không nói mạnh bao nhiêu nhưng quả thực là thực lực cấp Huyền trung phẩm chân chính, thừa sức bảo vệ được cho một mình Trần Phi Ngư, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, nếu như không phải đen đủi gặp đúng Bộ xương khô đó thì cũng không đến mức thế này.
Thấy Đổng Minh Liễu không nói gì, thiếu phụ bình thường đã không thích người vệ sĩ này càng không ngừng công kích, ai bảo anh không thức thời, bà đây đã quyến rũ anh mấy lần rồi, lần nào cũng xa cách khó gần, không mắng anh thì mắng ai chứ?
Càng mắng càng khó nghe, đầu của Đổng Minh Liễu cũng càng ngày cúi càng thấp, Trần Phi vũ bị thương khá nhẹ bên cạnh thấy vị bán sự phụ của mình bị bắt nạt, đang định mở miệng nói đỡ vài câu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị thiếu phụ biến chủ động thành bị động, quay lại mắng cho không biết phải mở miệng thế nào.
Trần Phi Ngư vốn đang ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng không chịu được nữa đành mở miệng nói: "Chị Bùi, được rồi đó, không phải tôi không sao sao?"
Chương 342: Trông mặt bắt hình dong
"Bảo bối à, chuyện này không phải em nói một câu là xong được đâu, em có nghĩ rằng nếu chuyện này mà bị lộ ra bên ngoài thì hình tượng mà em luôn xây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại không? Càng chưa nói đến suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, Phi Vũ không hiểu chuyện em hùa theo cậu ta cũng thôi đi, dù sao các em đều còn trẻ, nhưng Đổng Minh Liễu bao nhiêu tuổi rồi, còn đi theo các em gây chuyện nữa. Dù sao chị không quan tâm, sau khi về thì kêu anh ta cút đi!", chị Bùi vẫn giằng co mãi không buông tha nói.
Cô ta đương nhiên chỉ mong Đổng Minh Liễu cuốn xéo, như vậy thì cô ta mới có thể sắp xếp cho em trai mình làm vệ sĩ của Trần Phi Ngư được, đây rõ ràng là ý đồ làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc phật mà, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì sau này Trần Phi Ngư còn không phải là làm công cho gia đình cô ta hay sao, cô ta cũng nhân cơ hội nước lên thì thuyền cũng lên, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Long Thiên vừa xuất hiện trước cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì Tiểu Báo Tử trực tiếp không khách khí mở cửa ra, sau đó hét lên: "Chị Phi Ngư, em muốn ôm".
Long Thiên che mặt, người trong phòng bệnh đều theo bản năng nhìn về phía đó, Trần Phi Ngư có chút vui mừng, không ngờ tên tiểu oan gia này cũng khá có lương tâm mà, đang định mở miệng nói thì chị Bùi vốn đang tức giận, lúc này nhìn thấy Tiểu Báo Tử và Long Thiên liền giận cá chém thớt, chưa đợi cho Tiểu Báo Tử đi vào bên trong đã bị cô ta ngăn lại nói: "Các người ở đâu chui ra vậy, là đám săn ảnh hay là người hâm mộ? Vừa nhìn bộ dạng này của các người thì biết chắc là người hâm mộ rồi, đu theo idol đến đây đúng không? Mấy đứa fan não tàn bây giờ đều tin tức nhanh nhạy vậy sao, mặc kệ đi, mau cút ra ngoài, không được ở đây gây rối nữa".
Tính khí của Tiểu Báo Tử nóng nảy thế làm sao có thể nhịn được chứ, cu cậu nhảy đổng lên chửi lại: "Bà cô có biết tôi là ai không? Dám nói tôi như vậy à, có tin tôi cho bà cô mất việc luôn không!"
Chị Bùi nhìn thằng nhóc nhỏ thó rồi lại nhìn Long Thiên đang xách giỏ hoa quả, rõ ràng đã nhầm tưởng hai vị thiếu gia nhà họ Long này là đám fan não tàn, lập tức trở mặt nói: "Nhóc con, cậu là cái thá gì mà dám bảo cho tôi mất việc, khẩu khí lớn gớm, này ông anh đằng sau kia, phiền cậu dạy bảo em trai cậu cho tốt đi, có đứa em không có giáo dục như vậy thì có thể thấy cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao đâu, ăn mặc thì rách nát thế kia, còn mang hoa quả đến, chắc không phải là loại thối nát một đồng vài cân ở vệ đường đó chứ".
"Bà cô kia, bà mắng tôi thì được, không được phép mắng anh tôi!", Tiểu Báo Tử bảo vệ anh trai nói.
Chị Bùi vẻ mặt khinh miệt nói: "Ồ, cũng bảo vệ anh trai gớm nhỉ, anh trai cậu là cái thứ gì chứ, tôi muốn mắng còn phải được sự cho phép của cậu sao? Hai cái đồ rác rưởi làm bẩn mắt tôi mau cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ bệnh viện tới đó".
Tiểu Báo Tử đang định mở miệng nói ông đây là con trai của Long Thiên Tượng, người kia là con trai trưởng của ông ấy, không có nhà họ Long nuôi thì bà mới được coi là cái thứ gì ấy thì Long Thiên mỉm cười nói: "Chúng tôi tới để thăm bệnh, thăm xong sẽ đi".
Anh trực tiếp không thèm nhìn chị Bùi mà nói với Trần Phi Ngư, chị Bùi đang định sỉ nhục thêm vài câu phát tiết sự tức giận trong lòng ra thì không ngờ Trần Phi Ngư lại lên tiếng nói: "Chị Bùi, họ là bạn của tôi".
Chị Bùi lúc này mới không chửi thêm nữa, có điều nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: "Phi Ngư à, không phải chị cấm em kết bạn, nhưng kết bạn cũng phải xem đối phương có xứng hay không chứ, hai anh em này vừa nhìn đã biết là dạng bần hàn du thủ du thực rồi, không phải dạng tốt đẹp gì, em phải chú ý chút đó".
"Đủ rồi!", Trần Phi Ngư không nhịn nổi nữa nói: "Từ sáng chị đến đây hết mắng gà lại chửi chó, thật sự cho rằng mình là mẹ tôi sao, quản nhiều vậy, nếu như cảm thấy làm việc ở chỗ tôi chịu nhiều oan ức thì chị có thể tự mình đi, còn nữa, làm người tốt nhất đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, chị có biết hai người họ là ai không?"
Chị Bùi lải nhải không ngớt bị Trần Phi Ngư đột nhiên bộc phát tức giận dọa cho câm nín, bất giác mở miệng hỏi: "Bọn họ là ai vậy, chắc không phải là cậu ấm nhà nào đó chứ?"
"Chị có biết Long Thiên Tượng không? Bọn họ là con trai của vị nhân vật lớn đó đấy", Trần Phi Vũ ném đá xuống giếng nói.
Chị Bùi sững người, giống như bị một tia sét đánh trúng đến chết điếng vậy, có đánh chết cô ta cũng không tin hai người này là con trai của vị Diêm Vương danh tiếng lẫy lừng kia, việc này quá khủng khiếp rồi.
Chị ta nhất thời không biết làm thế nào mới được, lúc này khóc không được mà cười cũng không xong, vẻ mặt Tiểu Báo Tử đắc ý, ai bảo bà cô già này lại có mắt không tròng coi thường người khác chứ.
Long Thiên đứng ngoài cửa mặt không cảm xúc hỏi: "Tôi có thể vào được chưa?"
Trần Phi Ngư đưa tay ra đón lấy giỏ hoa quả từ tay Long Thiên, đang định nói có thể thì chị Bùi phản ứng lại đột nhiên tự vả cho mình hai cái bạt tai sau đó quỳ xuống nói: "Cậu chủ Long, tôi có mắt như mù, mong cậu đừng chấp nhặt, tính tình tôi cũng hơi nóng nảy nên mới ăn nói lỗ mãng như vậy, mong cậu tha cho tôi một lần".
Nếu như Trần Phi Vũ không lừa bọn họ thì thân phận của hai người này muốn khiến cô ta mất việc chẳng phải dễ như ăn cơm uống nước sao, lúc này mà không xin tha mạng nữa thì sau này không còn cơm mà ăn.
Tiểu Báo Tử dương dương đắc ý nói: "Vừa nãy không phải bà cô còn chửi anh em tôi là hạng bần hàn sao? Sao thế, bà cô này nhà rất nhiều tiền sao, còn nhiều hơn cả Long Thiên Tượng à?"
Chị Bùi lại tự vả thêm cho mình hai cái bạt tai nữa, cười làm lành nói: "Cậu hai, cậu chê cười rồi, chê cười rồi".
"Tiếp tục đi, tôi nói việc của tôi, chị đánh việc của chị, hai chúng ta đều không dừng lại", Tiểu Báo Tử vui vẻ nói, nhưng biểu cảm lại vô cùng chua ngoa.
Chị Bùi còn làm gì được nữa, lẽ nào dám không làm theo sao, đành dùng lực tự vả, hơn nữa còn không dám giữ lại lực, chỉ sợ thành ý của mình không đủ lại chọc giận hai vị thiếu gia này. Hậu quả này của cô ta chính là họa từ miệng mà ra.
Long Thiên từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Tiểu Báo Tử trêu đùa với người phụ nữ kia, đi thẳng đến bên cạnh giường bệnh của Đổng Minh Liễu, anh nở một nụ cười chân thành nói: "Chú Đổng, tối qua chú nói người theo võ đạo phải thay trời hành đạo, thực sự khiến tôi học hỏi được không ít, chú quả thật là một tấm gương cho những người trẻ học võ như tôi noi theo".
Bị chị Bùi mắng cả nửa tiếng đồng hồ, người đàn ông trung niên nãy giờ luôn cúi mặt dường như đã mất đi tôn nghiêm đột nhiên thẳng lưng ngẩng đầu lên, khóe mắt không kìm được mà đỏ hoe nói: "Cậu chủ quá lời rồi!"
Long Thiên không làm gì, anh chỉ cho vị võ phu này sự tôn nghiêm nên có mà thôi, từ trước đến nay anh chưa từng coi thường ai, bất luận là nhân viên lao công bên đường hay là nhân viên rửa chén ở tiệm cơ, thậm chí cả mấy tên tay sai bán mạng vì tiền, bọn họ đều có lòng tự trọng của riêng mình.
Chương 343: Tiên thủ
Tối hôm qua Đổng Minh Liễu bị bộ xương khô đánh cho hôn mê bất tỉnh nên không tận mắt nhìn thấy những chuyện xảy ra trong quán rượu sau đó, nhưng khi tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa Trần Phi Ngư cũng không gặp phải chuyện gì khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại mới biết thì ra cậu ấm nhà họ Long này đã ra tay giúp đỡ.
Đổng Minh Liễu là người thủ đô chính gốc, nhờ bạn bè trong võ đạo giới thiệu nên mới bám vào được cây đại thụ nhà họ Long, nhưng trên thực tế anh ta vẫn là một nhân viên quèn, còn chẳng được gặp Long Thiên Tượng bao lần nên tất nhiên không biết được hai cậu chủ chỉ nghe tiếng không thấy hình nhà này, nhưng chẳng quen biết gì không có nghĩa là anh ta chưa từng nghe nói, chỉ cần nắm bắt thông tin lanh lẹ một chút sẽ biết anh em nhà họ Long có tiếng tăm cực kì vang dội trong hội, tiếng xấu đồn xa, nhất là người anh này, năm đó có thể nói là đại ca của đám công tử bột ăn chơi đàn đúm, nghe nói anh thường xuyên biến Thiên Thượng Nhân Gian thành ngôi nhà thứ hai, mức tiêu phí trong một đêm là số tiền một người bình thường không thể tưởng tượng nổi, vậy mà anh còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Một công tử bột như thế lại đủ sức đánh bại bộ xương khô có sức mạnh lớn hơn cả Đổng Minh Liễu, hơn nữa anh ta còn nghe Trần Phi Ngư nói là mọi thứ được giải quyết trong một giây khiến Đổng Minh Liễu cực kì khiếp sợ. Nghe bảo cậu cả nhà họ Long biến mất mấy năm nay, chẳng lẽ anh được cao nhân nào đó chỉ điểm, võ nghệ đột nhiên tăng mạnh ư? Dù là nguyên nhân gì thì việc anh đánh bại bộ xương khô cũng đủ để chứng tỏ ít nhất sức mạnh của anh phải lên đến cấp Địa, ghê thật, võ giả cấp Địa ở độ tuổi hai mươi mấy thế này, Đổng Minh Liễu chưa từng gặp được ai.
Nhưng cậu cả nhà họ Long đã cho Đổng Minh Liễu rất nhiều bất ngờ kinh ngạc lại đang đứng trước mặt anh ta, khác hoàn toàn với hình tượng công tử bột quần là áo lụa anh ta đã tưởng tượng ra trước đó.
Long Thiên cười cười nói: “Chú Đổng, tôi không phải phụ nữ nên chú đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi sợ đấy”.
Bấy giờ Đổng Minh Liễu mới nhận ra bản thân đang thiếu lịch sự, vội vàng cười gượng vài tiếng rồi nói: “Đại thiếu gia hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng”.
“Có phải tôi nên cưỡng ép Trần Phi Ngư, bắt cô ấy làm ấm giường cho mình thì mới đúng với hình tượng trong lòng chú Đổng không?”, Long Thiên nhìn Trần Phi Ngư, cười xấu xa nói.
Thấy chủ đề bỗng nhiên chuyển sang mình, lại bị người ta chọc ghẹo khiến Trần Phi Ngư tức giận, trừng mắt nhìn Long Thiên, đó là ánh mắt nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng hiểu sao lọt vào mắt người khác lại có vẻ như cô ta đang nhìn trộm anh, Đổng Minh Liễu là người từng trải nên sao lại không nhận ra được, chỉ không nói thẳng ra mà khoát tay nói: “Đại thiếu gia không phải là người như thế”.
Long Thiên vui vẻ nói: “Nếu không có chú Đổng ở đây thì chắc tôi đã lộ nguyên hình rồi đấy, nhưng từ nhỏ tôi đã bị Thanh Long đánh tơi bời hoa lá, chú Đổng là bạn tốt của Thanh Long nên tôi phải bớt lại một chút, nếu không Thanh Long lại lấy cớ dạy tôi một trận ra trò”.
Long Thiên Tượng có tứ đại hộ pháp, Huyền Vũ là một bức tường bằng thịt, Bạch Hổ am hiểu quyền pháp, Thanh Long giỏi về thương, Chu Tước chuyên ám sát, Long Thiên Tượng có thể thoát chết trong suốt bao nhiêu năm qua có một phần công lao rất lớn của bốn hộ pháp này, tiếc là chú Huyền Vũ hiền lành chất phác thường xuyên bị anh lừa đi mua kẹo ăn đã hy sinh khi bảo vệ Long Thiên Tượng trong trận chiến với nhà họ Tạ, còn lại ba người, Chu Tước xuất quỷ nhập thần nên anh chẳng mấy khi được thấy, Bạch Hổ lại là một người bảo thủ ngang bướng, tính tình khó ưa, chỉ có Thanh Long là thân thiết với anh hơn một chút, Đổng Minh Liễu lại là người Thanh Long giới thiệu để về bán mạng cho nhà họ Long.
Nghe thế, Trần Phi Ngư lại liếc xéo Long Thiên nhưng không hề lên tiếng phản bác, có lẽ là đang biết ơn tối qua anh đã cứu mạng, hoặc là biết mình có phản bác cũng vô dụng, Trần Phi Vũ thì lại không thể đứng yên nhìn, làm gì có chuyện chị gái cậu ta bị người khác bắt nạt như thế bao giờ, nói miệng thôi cũng không được, cậu ta nhìn Long Thiên và nói: “Này tên họ Long kia, ăn nói giữ mồm giữ miệng lại, đừng tưởng là cứu chúng tôi một lần thì có thể ức hiếp chị tôi, cẩn thận tôi đánh anh”.
Tiểu Báo Tử đang vui vẻ nhìn chị Bùi tự tát vào mặt mình nghe thế lập tức khó chịu, trên đời này không chỉ có một mình mấy người biết bao che nhé, Tiểu Báo Tử chống nạnh nói: “Này, lại còn đòi đánh anh tôi nữa, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tên ranh tối hôm qua bị người ta đè xuống đất giẫm lên, nào nào, muốn đánh với anh tôi thì lại đây chơi với tôi một tí đi”.
“Tôi không bắt nạt con nít ranh!”, Trần Phi Vũ khinh thường nói.
Tiểu Báo Tử nhìn Trần Phi Vũ trông cũng non choẹt chẳng khác gì mình, xí một tiếng rồi nói: “Lông ở dưới mọc chưa mà hống hách gọi tôi là con nít thế, chỉ là lớn hơn tôi mấy tuổi thôi chứ có gì hay ho đâu”.
Trần Phi Vũ bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: “Mọc chưa thì liên quan quái gì tới cưng!”
“Mắng anh tôi thì liên quan đến tôi rồi đấy”, Tiểu Báo Tử nói như lẽ đương nhiên, sau đó quan sát vẻ mặt của Trần Phi Vũ, nhanh chóng hiểu ra lý do cậu ta giận tái mặt, đắc ý như thể mình đã thắng rồi, nói: “Trời trời trời, đừng có nói là bị tôi nói trúng tim đen rồi nha, nhóc ranh có đúng con rồng trụi lụi thôi hả?”
“Cậu mới là rồng ấy, cả nhà cậu đều là rồng trụi lủi ấy, câm miệng ngay cho tôi”, Trần Phi Vũ gào lên.
“Tôi không câm đấy rồi làm gì nhau”, Tiểu Báo Tử hăng hái ngâm nga: “Trên đầu có cái sừng, sau mông có cái đuôi, không ai biết rằng là tôi có bao nhiêu bí mật, thật ra tôi là con rồng nhỏ, con rồng có rất nhiều bí mật nhỏ…”
Khi Trần Phi Vũ không thể nhịn được nữa, muốn nhảy xuống giường dạy cho tên nhóc kia một bài học thì Long Thiên lại vỗ một cú thật kêu lên đầu Tiểu Báo Tử, Trần Phi Vũ đang muốn giễu cợt cậu nhóc thì đã thấy gáy mình cũng bị bộp cho một phát, người đánh là Trần Phi Ngư.
Đôi nam nữ cùng có hai đứa em trai rách việc đồng thanh nói: “Câm miệng!”
Nói xong còn quay sang nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Nhưng ầm ĩ như thế khiến bầu không khí khá hơn rất nhiều, Long Thiên cũng rủ lòng từ bi bảo chị Bùi không cần phải tự vả vào mặt mình nữa, thật ra cũng không thể trách được, dù là ai nhìn thấy anh trong bộ dạng đó cũng sẽ không thể nào liên tưởng đến cậu ấm của tập đoàn Tượng Quốc, cũng vì thế nên lần nào Long Thiên cũng được dịp diễn hết sức sung sướng.
Chị Bùi luôn miệng cảm ơn như vừa được đại xá, hôm nay xem như thuyền lật ngay trong mương rồi, cô ta thề sau này chắc chắn sẽ không bao giờ khinh người như thế nữa, dù có muốn dùng mắt chó nhìn người thấp thì cũng phải xác định rõ thân phận của người ta, để tránh tình huống hôm nay lại diễn ra thêm lần nữa, xui xẻo chỉ có bản thân mình.
Long Thiên nói: “Chú Đổng, tiền thuốc men của chú sẽ được công ty giải trí của Long Thiên Tượng chi trả, hơn nữa nếu như sau này có người làm khó làm dễ chú thì chú cứ nói với Tiểu Báo Tử, tuy là em trai tôi cũng không đáng tin ở cái đất thủ đô này lắm nhưng lời nó nói vẫn có tác dụng hơn cấp trên chẳng có tí quyền lực nào của chú, chú đừng vội từ chối, tuy là tôi và Thanh Long lệch nhau cả một thế hệ nhưng luôn xem nhau như bạn bè, nếu chú đã là bạn Thanh Long thì tất nhiên cũng sẽ là bạn tôi, quan tâm đến chú một chút cũng là chuyện thường thôi”.
Chị Bùi đứng bên cạnh nghe thế lập tức nhăn mặt nhíu mày, đúng là ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây, trước đây chỉ có cô ta bắt nạt Đổng Minh Liễu, bây giờ mọi thứ đảo ngược, có hai cậu ấm nhà họ Long làm chỗ dựa, Đổng Minh Liễu lại chả hoành hành ngang dọc trong công ty ư? Bây giờ chị Bùi chỉ mong rằng Đổng Minh Liễu không ghi thù mình, nếu không sau này cô ta phải chịu khổ rồi.
Đổng Minh Liễu nghĩ nghĩ rồi không từ chối, tất nhiên anh ta không nghĩ rằng mình là bạn của Thanh Long thì sẽ được ưu đãi gì, hẳn đó chỉ là những lời nói suông vậy thôi, Long Thiên nể mặt Trần Phi Ngư nên cho mình chút ơn huệ nhỏ, sau này nếu hai người có lén lút làm gì thì cũng tiện hơn, vả lại ai sáng mắt đều có thể nhận ra Trần Phi Ngư không có ác ý với Long Thiên, ngược lại ấn tượng còn khá tốt, nếu đây là chuyện đẹp cả đôi đường thì cần gì phải từ chối.
Chương 344: Ngôi sao sáng
Thật ra Long Thiên không suy nghĩ phức tạp như Đổng Minh Liễu, nếu nói mình không có suy nghĩ gì với Trần Phi Ngư thì chắc bản thân anh cũng chẳng tin, suy cho cùng thì ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp cả nhưng vẫn chưa đến mức phải thu mua lòng người làm gì, vì vậy anh cho Đổng Minh Liễu đặc quyền vì anh nghĩ rằng những ơn huệ nhỏ là thứ không thể thiếu nếu như muốn những kẻ trong giang hồ này bán mạng cho mình, nhà họ Tạ chính là một ví dụ điển hình nhất, khi một gia tộc lớn ngã xuống, kẻ nhổ cỏ tận gốc không phải là Long Thiên Tượng mà là những người trong giang hồ từng bán mạng cho gia tộc đó, nhìn là biết bình thường bọn họ đã không trao đổi và làm việc với những người này cẩn thận. Mặt khác, sớm muộn gì Tiểu Báo Tử cũng sẽ tiếp nhận nhà họ Long, để cậu nhóc bồi dưỡng những người theo phe mình từ sớm, hoặc là học hỏi thêm vài thứ cũng là một chuyện tốt, đó cũng là lí do tại sao anh giao Đổng Minh Liễu cho Tiểu Báo Tử.
Nhưng có thể thấy, Tiểu Báo Tử vẫn còn ngây ngô không biết tại sao Long Thiên lại tốt với một ông chú lớn tuổi như thế, còn việc bản thân có giả ngu hay không thì cũng chỉ có Tiểu Báo Tử đang lặng lẽ nhăn mặt nhíu mày với Trần Phi Vũ mới biết được.
Long Thiên thấy thời gian cũng không còn sớm, người cũng đã gặp rồi, quà cũng đã tặng rồi, không cần phải ở lại đây thêm nữa, khi anh đang định đưa Tiểu Báo Tử đi thì Trần Phi Ngư lại đột ngột lên tiếng: “Long Sơn Hổ, cậu theo tôi ra ngoài đây một lát, tôi có lời muốn nói với cậu”.
Đổng Minh Liễu ngầm hiểu nên nở nụ cười hà hà, Trần Phi Vũ lại tỏ ra ghen tị, như thể đang sợ chị mình bị cướp đi vậy, Tiểu Báo Tử thì lại đắc ý nhìn Trần Phi Vũ với ánh mắt khiêu khích, như thể đang muốn nói rằng, có thấy không, không phải là anh trai tôi dây dưa với chị anh mà là chị anh cứ bám lấy anh trai tôi đấy.
Long Thiên gật đầu, đi theo Trần Phi Ngư ra hành lang, cứ tưởng là họ sẽ nói chuyện ngoài này, không ngờ cô ta lại đi trước dẫn đường ra đến ban công lầu ba, Long Thiên châm một điếu thuốc và vui vẻ nói: “Đúng là khéo hiểu lòng người, biết tôi nghiện thuốc lá nên cố tình dẫn tôi đến chỗ có thể hút được thuốc, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, loại người mới nhìn thấy mặt đã muốn trói chị lại làm đồ chơi thì cũng đừng mong họ là người tốt làm gì, điếu thuốc này trị giá một đồng đấy, không thể lãng phí được”.
Trần Phi Ngư nhăn mũi, sau đó thoải mái nói: “Hút đi, hút đến chết luôn lại càng tốt”.
“Đó không phải là giọng dành cho ân nhân cứu mạng đâu, thôi bỏ đi, con gái càng xinh đẹp càng không biết báo đáp ơn tình là gì, đạo lý ông nội tôi dạy luôn luôn đúng”, Long Thiên rít một ngụm thuốc và tùy ý nói.
Đúng là Trần Phi Ngư rất đẹp, dù rằng bây giờ đang để mặt mộc thì vẫn đẹp đến là thường, ngây ngô như một đóa sen mới nở vậy, vì có một đoạn nghiệt duyên với cô ta nên cũng từng để ý, Long Thiên không cố tình hỏi thăm về người này, chỉ là nổi tiếng lắm thị phi nên tuần nào cũng sẽ có hai ba tin tức về cô ta, TV, báo đài, mạng xã hội này nọ, cô ta luôn là một người nổi tiếng, Long Thiên có muốn bỏ qua cũng hơi khó.
Quen nhìn cô ta xuất hiện trên sân khấu lãnh thưởng với dáng vẻ đầy sức sống và xinh đẹp rồi nên hôm nay chứng kiến sự bất lực và vô vọng của cô ta trong quán rượu mới tạo nên sự đối lập rõ rệt đến thế, như một con thiên nga chói mắt đứng trên cao chợt rơi xuống đất, hóa thành con quạ đen, khiến ham muốn bảo vệ bên trong Long Thiên lại bị khơi gợi.
Hơn nữa anh cảm thấy Trần Phi Ngư đã không còn ánh hào quang sân khấu này đáng yêu hơn nhiều, thuận mắt hơn nhiều.
Chẳng mấy khi Long Thiên khích lệ được một lần, Trần Phi Ngư che miệng cười nói: “Không ngờ cậu lại cảm thấy tôi xinh đẹp”.
“Chị là ngôi sao lớn, người hâm mộ nhiều như thế, nếu xấu thì đám đàn ông kia còn theo đuổi thần tượng làm quái gì?”, Long Thiên nói.
Trần Phi Ngư xí một tiếng, bảo: “Họ vì tài năng của tôi thôi không được chắc? Nhưng không ngờ cậu lại cảm thấy tôi đẹp, tôi cứ tưởng mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề chứ”.
Long Thiên nhớ ra điều gì đó, cười nói: “À, là vì năm đó tôi chỉ trói chị lại rồi cù chân chị mà không làm gì hác ấy hả? Thật ra khi đó tôi cũng muốn làm gì đấy nhưng Bạch Hổ lại hung dữ quá”.
Hồi đầu Trần Phi Ngư vẫn chưa kịp phản ứng, chờ đến lúc nhớ tới chuyện Tiểu Báo Tử nhắc tới con rồng trụi lủi khi giễu cợt em trai mình mới chợt nhận ra đó là chuyện gì, mặt đỏ hồng lên, làm bộ muốn đánh anh, nói: “Đồ lưu manh!”
“Đúng là tôi lưu manh, sau này cũng tranh thủ làm một lưu manh có văn hóa một tí”, Long Thiên rít một hơi thuốc, nói: “Trần Phi Ngư, chuyện năm đó tôi không có tình nhằm vào chị, khi đó não tôi bị chuột rút nên mới không dùng được, nếu chị cảm thấy chuyện đó đã khiến chị bị ám ảnh tâm lý thì cho tôi xin lỗi, chuyện cứu chọ lần này xem như bồi thường đi cũng được, xem như tôi rỗi hơi cũng không sao, nhưng theo như lời chị nói thì mọi thứ của chúng ta đã được giải quyết xong”.
Nói xong câu đó, Long Thiên dập tắt điếu thuốc rồi xoay người bỏ đi.
Trần Phi Ngư sững sờ nhanh chóng phản ứng lại, anh đang trả thù những lời cô ta nói năm đó, đúng là thứ nhỏ mọn. Trần Phi Ngư nhìn theo bóng lưng không cao cũng chẳng ngầu kia, hôm nay tâm trạng cô ta đang rất tệ, bây giờ thì tươi sáng hơn khá nhiều rồi, sau khi hai thiên thần nhỏ đánh nhau xong thì cuối cùng cũng cười quyến rũ nói to: “Ai giải quyết hết chuyện với cậu, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Long Thiên nở nụ cười gian kế đã được thực hiện.
Gọi là lạt mềm buộc chặt hay thả dây dài câu con cá lớn cũng chẳng sao cả, chỉ cần có cái để dùng là được rồi ít nhất khi nói những lời đó Trần Phi Ngư đã chiếm được thế chủ động, nếu như tiếp tục đấu thì Long Thiên cũng không thua quá thảm, có khi người đàn ông từng khiến hoa khôi của cả thủ đô này phải khóc vì mình sẽ làm nên được trò trống gì đó, tóm được cô ngôi sao sáng này về cũng không chừng.
Chương 345: Viên ngọc
Vừa về đến Bắc Hải, Tiểu Báo Tử và Mộng Nhi bị Long Thiên tiễn ngay về thủ đô, thằng nhóc con này bỏ nhà đi đã ba ngày mà cũng không nói với ai câu nào, đoán chừng Sở Hàn Hương bây giờ đang làm ầm dinh thự lên rồi, nhưng với thủ đoạn của người phụ nữ này thì muốn biết Tiểu Báo Tử đi đâu có gì khó khăn chứ.
Long Thiên thầm nghĩ bà ta có lẽ đã biết con trai mình chạy tới chỗ anh rồi, ba ngày không hỏi anh cũng coi như là đến cực hạn, nếu như thêm vài ngày nữa thì chưa biết chừng sẽ lại hiểu hiểu nhầm gì.
Tiểu Báo Tử sùng bái Long Thiên, nếu nói người nào đáng ghét nhất nhà họ Long thì có lẽ chính là Sở Hàn Hương, bởi vì thân phận nhạy cảm, lại cộng thêm nhờ vào con trai mới được phú quý cho nên từ khi Tiểu Báo Tử còn nhỏ Sở Hàn Hương đã không ngừng bồi dưỡng cậu nhóc, vì điều gì chứ, người trong dinh thự nhà họ Long đương nhiên hiểu rõ, Long Thiên cũng không ngốc đến nỗi không hiểu ra điều này.
Sau khi Long Thiên Tượng quy tiên thì tài sản khổng lồ cuối cùng cũng sẽ thuộc về hai người con trai, nếu như Tiểu Báo Tử không biểu hiện xuất sắc chút thì tương lai làm sao có thể tranh giành tài sản với Long Thiên được.
Từ cổ chí kim, quan hệ trong những gia đình hào môn đều phức tạp hơn những gia đình bình thường nhiều, nguyên nhân là bởi vì một khi con người có quyền thế có tiền bạc là sẽ nhàn rỗi thích chơi mấy trò đấu đá lẫn nhau.
Những năm gần đây Sở Hàn Hương cần cù siêng năng vẽ lên kế hoạch xây dựng của bà ta, có bao nhiêu người thân bên nhà mình thì đều cho vào nội bộ tập đoàn Tượng Quốc bấy nhiêu, không ngờ âm mưu này của bà ta không qua được mắt Lão Phật Gia, nói trắng ra, chỉ cần một ngày Lão Phật Gia chưa chết, thì nhà họ Sở đừng hòng làm chim gáy chiếm tổ chim thước.
Từ trước đến nay Long Thiên không có hứng thú với tranh đấu trong gia tộc, cũng không có ý định sẽ tranh đoạt tài sản của Long Thiên Tượng với Tiểu Báo Tử trong tương lai, nhưng nói thật nếu như Tiểu Báo Tử mà cũng giống như mẹ nó thì có lẽ Long Thiên cũng sẽ không nhường nhịn như vậy.
Đối với Long Thiên, thứ gì anh nói cho thì sẽ cho, nhưng anh chưa nói cho mà vẫn đến cướp thì đành chia đôi chiến tuyến thôi.
Thằng nhóc con lúc lên máy bay cũng vẫn lưu luyến không nỡ đi, ba bước lại quay đầu lại, bộ dạng đáng thương giống như đứa con nít đang chơi vui ở công viên không muốn về nhà vậy, Mộng Nhi ở bên cạnh nhìn trò vui nhưng cũng không dám cười.
Lần này ngoài Long Thiên đưa họ tới sân bay thì còn có cả Vương Lệ Trân, ở đảo Thạch Vũ, Vương Lệ Trân chỉ cần dăm đôi câu chữ đã hoàn toàn chế ngự được Mộng Nhi, nếu như trước khi đi đảo Thạch Vũ, cô ta vẫn còn chút tình cảm trai gái với Long Thiên thì sau khi từ đảo về ý định này đã hoàn toàn tan biến.
Quả thật cô ta không có tự tin cũng không có gan giành đàn ông với Vương Lệ Trân, việc này là lẽ đương nhiên giống như võ giả cấp Hoàng không dám thách chiến với võ giả cấp Thiên vậy, do cách biệt thực lực quá rõ ràng không cần bàn cãi.
Cuối cùng cũng tiễn được Tiểu Báo Tử lắm mồm bên cạnh đi, Long Thiên cười nói: "Lần này Tiểu Báo Tử trở về, chắc chắn sẽ lại bị mẹ nó làm công tác tư tưởng, anh không cần nghe cũng biết lại nói mấy câu kiểu như tránh xa Long Sơn Hổ ra, đừng để tình cảm chi phối gì đó.
Nhưng anh đoán chừng Tiểu Báo Tử sẽ không nghe đâu, thằng em trai này của anh quả thật là rất giống anh trên vài phương diện, không dễ dàng gì bị người khác dụ dỗ đâu".
Vương Lệ Trân ôm cách tay Long Thiên nói: "Nó quả thực rất giống anh, chỉ có điều ngoại hình không giống thôi".
"Nó được thừa hưởng ngoại hình ưu tú của mẹ nó, nếu không một người thô kệch như Long Thiên Tượng sao có thể sinh ra một thằng con có làn da mịn màng thế được. Anh vừa hay là một ngoại lệ, có điều cũng chẳng sao, xưa nay anh cũng không dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà dựa vào tài năng, nếu không việc anh là một cặp với em sao có thể khiến những kẻ tự nhận mình đẹp trai tức đỏ mắt mà chết chứ", Long Thiên đắc ý nói.
Vương Lệ Trân lườm anh một cái rồi nói: "Đừng có gọi Long Thiên Tượng, Long Thiên Tượng nữa, ông ấy là bố anh đó".
"Em đã gặp người bố nào mà chưa từng hỏi han đến con của mình chưa? Anh đã sống hai mươi hai năm rồi, lúc nhỏ chịu đói chịu lạnh cũng chưa từng thấy ông ấy nấu cơm cho anh ăn cũng như mua cho anh một bộ quần áo, đều là ông nội bà nội nuôi anh lớn.
Đừng nói gì mà tình cha như núi cao, anh ngay đến một chút ấm áp cũng chưa từng cảm nhận được, lúc nhỏ không hiểu tại sao ông nội anh lại ghét ông ấy đến vậy, sau này lớn lên rồi mới dần hiểu ra, ông nội không ưa ông ấy là hoàn toàn đúng đắn.
Người như ông ấy xứng đáng gặp họa ngàn năm, tính anh cũng cố chấp giống ông nội anh, đương nhiên cũng không ưa ông ấy rồi".
Long Thiên châm điếu thuốc lên hút: "Nhưng cũng tốt, anh không ưa ông ấy, ông ấy không ưa anh, hai mươi hai năm nay cũng nhờ thế mà anh mới có thể sống vô pháp vô thiên như vậy.
Ông ấy tiếp tục làm việc gian thương của ông ấy, anh làm việc của anh, tốt nhất cả đời cứ như vậy, để tránh sau này ông ấy bắt anh thừa kế gia sản, anh sẽ không còn được tự do như thế này nữa".
Vương Lệ Trân thở dài một hơi nói: "Người khác thì càng mong có nhiều tiền càng tốt, anh thì hay rồi, cho anh tài sản khổng lồ anh không lấy, lẽ nào giống như những thiếu gia trong phim truyền hình, vẫn đang ở độ tuổi nổi loạn, muốn theo đuổi ước mơ gì đó sao".
"Anh không văn vở như vậy, cũng không có dã tâm lớn, chỉ là có vài chuyện người khác không làm thì anh cần phải làm thôi", Long Thiên cười hì hì nói.
Vương Lệ Trân không hỏi Long Thiên anh muốn làm gì, cô chỉ biết chỉ cần cô theo Phương Nhân Vương học thành tài thì sau này có thể giúp đỡ anh.
Đến lúc đó bất luận anh muốn làm gì, cô cũng không cần phải đứng một bên bàng quan mà không làm được gì giống như trước nữa.
Cô ghét nhất là cảm giác đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ của Cừu Đông Thanh.
"..."
Tại nhà hàng Bắc Uyển, do lần trước Long Thiên và lão yêu quái họ Đỗ đã đại náo một trận ở đây nên Mã Kiếm phải sửa sang lại từ đầu.
Có điều Long Thiên cũng coi như có lương tâm, lần trước đã đưa một chiếc thẻ cho con gái ông ta mang về, bên trong có năm trăm ngàn nhân dân tệ, nói là quà bái sư, Mã Kiếm cũng không khách sáo mà nhận lấy, không từ chối gì cả.
"Không phải đã tới rồi sao?"
Nếu đã muốn đi thăm người bệnh thì cũng phải mang chút quà gì đó đến chứ, thế là trên đường đến bệnh viện, Long Thiên rẽ vào hàng hoa quả bên cạnh bệnh viên mua một giỏ hoa quả, còn có Tiểu Báo Tử đi theo, trong lúc Long Thiên chọn hoa quả thì Tiểu Báo Tử đã tăm tia được con gái chủ tiệm trông khá xinh xắn, đang lân la làm quen rồi.
"Chị gái, chị bao nhiêu tuổi rồi, em có thể tán chị không?", Tiểu Báo Tử phát huy ưu thế tuổi tác của cu cậu, gương mặt vốn dĩ đã được các chị gái yêu thích lúc này rõ ràng càng ra vẻ vô hại, người nào không quen biết còn cho rằng là em trai đáng yêu con nhà nào đó nữa mà không biết rằng em trai nhỏ này mới bảy tám tuổi đầu đã theo Lữ mập đến chốn ăn chơi xa hoa rồi, hơn nữa còn là một thằng nhóc công tử một tối có thể tiêu đến hàng trăm ngàn nhân dân tệ.
Cô gái này có lẽ là giúp đỡ bố mẹ bán hàng, đối mặt với sự trêu ghẹo của Tiểu Báo Tử, cô gái chưa đến mười tám tuổi này rõ ràng có chút ngại ngùng nói: "Em trai nhỏ, em mới bao nhiêu tuổi chứ, có biết ý nghĩa của từ tán tỉnh nghĩa là gì không?"
"Chị à, chị có thể gọi em là em trai, nhưng không thể gọi em là em trai nhỏ được, như vậy thì đả kích em lắm, hơn nữa em cũng không nhỏ như vậy đâu", Tiểu Báo Tử nghiêm trang nói.
Sau khi nhận ra đây là một trò đùa mặn mòi thì gương mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng lên, đang định trừng mắt ra ý không hài lòng, nhưng nghĩ đến đối phương chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nên cũng không chấp nữa, chỉ đành thầm nghĩ trong lòng lời trẻ con nói không có ý gì.
Không ngờ rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Long đã duyệt không biết bao nhiêu cô gái rồi lại sáng mắt lên, thời buổi này có thể tìm được một cô gái đỏ mặt trước câu nói đùa tùy tiện của cậu nhóc có lẽ cũng không dễ dàng gì.
Thấy bộ dạng ngây thơ như vậy, khả năng cao là vẫn còn non, Tiểu Báo Tử định ủ mưu rồi hành động sau, đang định hỏi cách liên lạc của chị gái nhỏ này để tiện ra kế hoạch tấn công, khổ não nghĩ xem là nên tính kế lâu dài để câu được cá to hay là đơn giản lỗ mãng một chút.
Nhưng còn chưa đợi cho cậu ta kịp rút điện thoại ra đã bị Long Thiên táng vào đầu rồi, cu cậu bực bội nhìn ông anh của mình, bộ dạng không dám tức giận cũng không dám nói gì, Long Thiên chọn hoa quả xong thì đưa cho chị gái nhỏ đó, sau đó mỉm cười nói: "Đừng để ý đến thằng nhóc đó, ngày nào cũng học đòi làm người lớn, em gái, em tính tiền cho anh nhé".
Chị gái nhỏ nhìn Long Thiên một cái, chỉ cảm thấy anh em nhà này thú vị, lắc đầu ý bảo cô ta không để bụng, sau đó gói hoa quả giúp Long Thiên.
Long Thiên thanh toán xong, một tay xách hoa quả, một tay xách phía sau cổ áo Tiểu Báo Tử đi, đề phòng thằng nhóc lại làm chuyện xấu hổ nào nữa.
Tiểu Báo Tử có đôi mắt đào hoa cũng không quên nháy mắt quyến rũ với chị gái nhỏ kia, khiến cô gái nhỏ không rành sự đời dở khóc dở cười.
Sau khi đi vào bệnh viện, Long Thiên mới thả Tiểu Báo Tử ra, Tiểu Báo Tử cũng không giả bộ ngây thơ nữa, mà dùng giọng điệu ông cụ non nói: "Anh, chị gái đó trông khá ngây thơ, hơn nữa còn dễ đỏ mặt như vậy, vừa nhìn đã biết là một bông hoa nhỏ chưa bị tên đàn ông nào hủy hoại, thời đại này không dễ dàng gì tìm được con cừu non như vậy đâu. Giới 2x bây giờ đều bạo dạn lắm, tiểu học đã bắt đầu yêu đương rồi, hơn nữa còn yêu đương kiểu đi vào cơ thể chứ không vào đời sống bình thường nhé, nói trắng ra chẳng phải là yêu đương kiểu ăn sổi sao? Cho nên rõ ràng con cừu non này là hàng hiếm biết bao, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
"Câm miệng, chẳng phải em cũng chỉ là tay mơ sao, có lên giường rồi cũng không biết làm gì, cứ như vậy đã định ra tay với con gái nhà người ta, định lên giường chơi trò mở mắt nhìn nhau à?", Long thiên vừa đi vừa mắng Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử cũng không tức giận, mà còn láu cá nhỏ giọng nói: "Anh, tối qua có phải anh đã xong xuôi với chị dâu rồi đúng không? Anh phải hăng hái lên, để tránh anh Nam và lão mập nói anh không ổn, việc đó còn khiến em tức giận hơn so với việc nói em là trai còn zin đó, hơn nữa em còn đã cá cược rồi, nếu như thắng thì sẽ được hai trăm ngàn, đến lúc đó em đều biếu anh hết, anh thấy thế nào?"
Long Thiên trừng mắt ra điều cấm Tiểu Báo Tử nói nữa, Tiểu Báo Tử liền rụt đầu, tạm thời không luyên thuyên nữa.
Long Thiên không có số điện thoại của Trần Phi Ngư, nên trực tiếp đến bàn lễ tân hỏi liệu có ai tên là Trần Phi Vũ nằm ở đây không, cô y tá xinh đẹp rất lịch sự, kiểm tra một lúc sau đó bảo Long Thiên cậu ta nằm ở trên tầng ba.
Tiểu Báo Tử mắt lại sáng lên, thầm nghĩ nếu có thể bắt về chơi trò cosplay thì tuyệt vời, chỉ là chưa đợi cho cu cậu lên tiếng, Long Thiên đã đoán trước được nên quát im miệng, Tiểu Báo Tử thấy vậy bèn không dám lỗ mãng nữa.
Hai anh em đi thang máy lên tầng ba, còn chưa đi đến gần phòng bệnh của Trần Phi Vũ đã nghe thấy tiếng mắng chửi truyền đến, là một vị thiếu phụ trông rất chỉn chu, khoảng gần trên dưới ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở, phong thái điệu bộ, đang chỉ vào anh Đổng nằm trên giường bệnh mắng: "Đổng Minh Liễu, không phải thường ngày anh hay nói anh lợi hại lắm sao, kết quả chỉ có thế này thôi à? Bản thân anh không có bản lĩnh thì đừng liên lụy đến Phi Ngư nhà chúng tôi, chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài thì anh có thể gánh vác nổi không? Công ty cũng thật là, sao có thể sắp xếp một kẻ vô dụng thế này tới làm vệ sĩ chứ!"
Anh Đổng toàn thân băng bó, trông có vẻ bị thương không nhẹ, đối mặt với sự trách mắng của thiếu phụ cũng không có bất cứ phản kháng nào mà cúi gằm mặt xuống.
Lần này quả thực là do anh ta bảo vệ không tốt, nếu không phải có cậu chủ nhà họ Long ra tay giúp đỡ vào đúng lúc quan trọng thì cô Trần thật sự đã bị ức hiếp rồi.
Anh ta vốn dĩ là một con người rắn rỏi, làm sai nhận phạt là điều đương nhiên, cũng không viện cớ gì cả, kỹ năng không bằng người ta chính là không bằng.
Thực ra cũng không thể trách anh ta, với thân thủ của Đổng Minh, không nói mạnh bao nhiêu nhưng quả thực là thực lực cấp Huyền trung phẩm chân chính, thừa sức bảo vệ được cho một mình Trần Phi Ngư, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, nếu như không phải đen đủi gặp đúng Bộ xương khô đó thì cũng không đến mức thế này.
Thấy Đổng Minh Liễu không nói gì, thiếu phụ bình thường đã không thích người vệ sĩ này càng không ngừng công kích, ai bảo anh không thức thời, bà đây đã quyến rũ anh mấy lần rồi, lần nào cũng xa cách khó gần, không mắng anh thì mắng ai chứ?
Càng mắng càng khó nghe, đầu của Đổng Minh Liễu cũng càng ngày cúi càng thấp, Trần Phi vũ bị thương khá nhẹ bên cạnh thấy vị bán sự phụ của mình bị bắt nạt, đang định mở miệng nói đỡ vài câu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị thiếu phụ biến chủ động thành bị động, quay lại mắng cho không biết phải mở miệng thế nào.
Trần Phi Ngư vốn đang ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng không chịu được nữa đành mở miệng nói: "Chị Bùi, được rồi đó, không phải tôi không sao sao?"
Chương 342: Trông mặt bắt hình dong
"Bảo bối à, chuyện này không phải em nói một câu là xong được đâu, em có nghĩ rằng nếu chuyện này mà bị lộ ra bên ngoài thì hình tượng mà em luôn xây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại không? Càng chưa nói đến suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, Phi Vũ không hiểu chuyện em hùa theo cậu ta cũng thôi đi, dù sao các em đều còn trẻ, nhưng Đổng Minh Liễu bao nhiêu tuổi rồi, còn đi theo các em gây chuyện nữa. Dù sao chị không quan tâm, sau khi về thì kêu anh ta cút đi!", chị Bùi vẫn giằng co mãi không buông tha nói.
Cô ta đương nhiên chỉ mong Đổng Minh Liễu cuốn xéo, như vậy thì cô ta mới có thể sắp xếp cho em trai mình làm vệ sĩ của Trần Phi Ngư được, đây rõ ràng là ý đồ làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc phật mà, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì sau này Trần Phi Ngư còn không phải là làm công cho gia đình cô ta hay sao, cô ta cũng nhân cơ hội nước lên thì thuyền cũng lên, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Long Thiên vừa xuất hiện trước cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì Tiểu Báo Tử trực tiếp không khách khí mở cửa ra, sau đó hét lên: "Chị Phi Ngư, em muốn ôm".
Long Thiên che mặt, người trong phòng bệnh đều theo bản năng nhìn về phía đó, Trần Phi Ngư có chút vui mừng, không ngờ tên tiểu oan gia này cũng khá có lương tâm mà, đang định mở miệng nói thì chị Bùi vốn đang tức giận, lúc này nhìn thấy Tiểu Báo Tử và Long Thiên liền giận cá chém thớt, chưa đợi cho Tiểu Báo Tử đi vào bên trong đã bị cô ta ngăn lại nói: "Các người ở đâu chui ra vậy, là đám săn ảnh hay là người hâm mộ? Vừa nhìn bộ dạng này của các người thì biết chắc là người hâm mộ rồi, đu theo idol đến đây đúng không? Mấy đứa fan não tàn bây giờ đều tin tức nhanh nhạy vậy sao, mặc kệ đi, mau cút ra ngoài, không được ở đây gây rối nữa".
Tính khí của Tiểu Báo Tử nóng nảy thế làm sao có thể nhịn được chứ, cu cậu nhảy đổng lên chửi lại: "Bà cô có biết tôi là ai không? Dám nói tôi như vậy à, có tin tôi cho bà cô mất việc luôn không!"
Chị Bùi nhìn thằng nhóc nhỏ thó rồi lại nhìn Long Thiên đang xách giỏ hoa quả, rõ ràng đã nhầm tưởng hai vị thiếu gia nhà họ Long này là đám fan não tàn, lập tức trở mặt nói: "Nhóc con, cậu là cái thá gì mà dám bảo cho tôi mất việc, khẩu khí lớn gớm, này ông anh đằng sau kia, phiền cậu dạy bảo em trai cậu cho tốt đi, có đứa em không có giáo dục như vậy thì có thể thấy cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao đâu, ăn mặc thì rách nát thế kia, còn mang hoa quả đến, chắc không phải là loại thối nát một đồng vài cân ở vệ đường đó chứ".
"Bà cô kia, bà mắng tôi thì được, không được phép mắng anh tôi!", Tiểu Báo Tử bảo vệ anh trai nói.
Chị Bùi vẻ mặt khinh miệt nói: "Ồ, cũng bảo vệ anh trai gớm nhỉ, anh trai cậu là cái thứ gì chứ, tôi muốn mắng còn phải được sự cho phép của cậu sao? Hai cái đồ rác rưởi làm bẩn mắt tôi mau cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ bệnh viện tới đó".
Tiểu Báo Tử đang định mở miệng nói ông đây là con trai của Long Thiên Tượng, người kia là con trai trưởng của ông ấy, không có nhà họ Long nuôi thì bà mới được coi là cái thứ gì ấy thì Long Thiên mỉm cười nói: "Chúng tôi tới để thăm bệnh, thăm xong sẽ đi".
Anh trực tiếp không thèm nhìn chị Bùi mà nói với Trần Phi Ngư, chị Bùi đang định sỉ nhục thêm vài câu phát tiết sự tức giận trong lòng ra thì không ngờ Trần Phi Ngư lại lên tiếng nói: "Chị Bùi, họ là bạn của tôi".
Chị Bùi lúc này mới không chửi thêm nữa, có điều nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: "Phi Ngư à, không phải chị cấm em kết bạn, nhưng kết bạn cũng phải xem đối phương có xứng hay không chứ, hai anh em này vừa nhìn đã biết là dạng bần hàn du thủ du thực rồi, không phải dạng tốt đẹp gì, em phải chú ý chút đó".
"Đủ rồi!", Trần Phi Ngư không nhịn nổi nữa nói: "Từ sáng chị đến đây hết mắng gà lại chửi chó, thật sự cho rằng mình là mẹ tôi sao, quản nhiều vậy, nếu như cảm thấy làm việc ở chỗ tôi chịu nhiều oan ức thì chị có thể tự mình đi, còn nữa, làm người tốt nhất đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, chị có biết hai người họ là ai không?"
Chị Bùi lải nhải không ngớt bị Trần Phi Ngư đột nhiên bộc phát tức giận dọa cho câm nín, bất giác mở miệng hỏi: "Bọn họ là ai vậy, chắc không phải là cậu ấm nhà nào đó chứ?"
"Chị có biết Long Thiên Tượng không? Bọn họ là con trai của vị nhân vật lớn đó đấy", Trần Phi Vũ ném đá xuống giếng nói.
Chị Bùi sững người, giống như bị một tia sét đánh trúng đến chết điếng vậy, có đánh chết cô ta cũng không tin hai người này là con trai của vị Diêm Vương danh tiếng lẫy lừng kia, việc này quá khủng khiếp rồi.
Chị ta nhất thời không biết làm thế nào mới được, lúc này khóc không được mà cười cũng không xong, vẻ mặt Tiểu Báo Tử đắc ý, ai bảo bà cô già này lại có mắt không tròng coi thường người khác chứ.
Long Thiên đứng ngoài cửa mặt không cảm xúc hỏi: "Tôi có thể vào được chưa?"
Trần Phi Ngư đưa tay ra đón lấy giỏ hoa quả từ tay Long Thiên, đang định nói có thể thì chị Bùi phản ứng lại đột nhiên tự vả cho mình hai cái bạt tai sau đó quỳ xuống nói: "Cậu chủ Long, tôi có mắt như mù, mong cậu đừng chấp nhặt, tính tình tôi cũng hơi nóng nảy nên mới ăn nói lỗ mãng như vậy, mong cậu tha cho tôi một lần".
Nếu như Trần Phi Vũ không lừa bọn họ thì thân phận của hai người này muốn khiến cô ta mất việc chẳng phải dễ như ăn cơm uống nước sao, lúc này mà không xin tha mạng nữa thì sau này không còn cơm mà ăn.
Tiểu Báo Tử dương dương đắc ý nói: "Vừa nãy không phải bà cô còn chửi anh em tôi là hạng bần hàn sao? Sao thế, bà cô này nhà rất nhiều tiền sao, còn nhiều hơn cả Long Thiên Tượng à?"
Chị Bùi lại tự vả thêm cho mình hai cái bạt tai nữa, cười làm lành nói: "Cậu hai, cậu chê cười rồi, chê cười rồi".
"Tiếp tục đi, tôi nói việc của tôi, chị đánh việc của chị, hai chúng ta đều không dừng lại", Tiểu Báo Tử vui vẻ nói, nhưng biểu cảm lại vô cùng chua ngoa.
Chị Bùi còn làm gì được nữa, lẽ nào dám không làm theo sao, đành dùng lực tự vả, hơn nữa còn không dám giữ lại lực, chỉ sợ thành ý của mình không đủ lại chọc giận hai vị thiếu gia này. Hậu quả này của cô ta chính là họa từ miệng mà ra.
Long Thiên từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Tiểu Báo Tử trêu đùa với người phụ nữ kia, đi thẳng đến bên cạnh giường bệnh của Đổng Minh Liễu, anh nở một nụ cười chân thành nói: "Chú Đổng, tối qua chú nói người theo võ đạo phải thay trời hành đạo, thực sự khiến tôi học hỏi được không ít, chú quả thật là một tấm gương cho những người trẻ học võ như tôi noi theo".
Bị chị Bùi mắng cả nửa tiếng đồng hồ, người đàn ông trung niên nãy giờ luôn cúi mặt dường như đã mất đi tôn nghiêm đột nhiên thẳng lưng ngẩng đầu lên, khóe mắt không kìm được mà đỏ hoe nói: "Cậu chủ quá lời rồi!"
Long Thiên không làm gì, anh chỉ cho vị võ phu này sự tôn nghiêm nên có mà thôi, từ trước đến nay anh chưa từng coi thường ai, bất luận là nhân viên lao công bên đường hay là nhân viên rửa chén ở tiệm cơ, thậm chí cả mấy tên tay sai bán mạng vì tiền, bọn họ đều có lòng tự trọng của riêng mình.
Chương 343: Tiên thủ
Tối hôm qua Đổng Minh Liễu bị bộ xương khô đánh cho hôn mê bất tỉnh nên không tận mắt nhìn thấy những chuyện xảy ra trong quán rượu sau đó, nhưng khi tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa Trần Phi Ngư cũng không gặp phải chuyện gì khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại mới biết thì ra cậu ấm nhà họ Long này đã ra tay giúp đỡ.
Đổng Minh Liễu là người thủ đô chính gốc, nhờ bạn bè trong võ đạo giới thiệu nên mới bám vào được cây đại thụ nhà họ Long, nhưng trên thực tế anh ta vẫn là một nhân viên quèn, còn chẳng được gặp Long Thiên Tượng bao lần nên tất nhiên không biết được hai cậu chủ chỉ nghe tiếng không thấy hình nhà này, nhưng chẳng quen biết gì không có nghĩa là anh ta chưa từng nghe nói, chỉ cần nắm bắt thông tin lanh lẹ một chút sẽ biết anh em nhà họ Long có tiếng tăm cực kì vang dội trong hội, tiếng xấu đồn xa, nhất là người anh này, năm đó có thể nói là đại ca của đám công tử bột ăn chơi đàn đúm, nghe nói anh thường xuyên biến Thiên Thượng Nhân Gian thành ngôi nhà thứ hai, mức tiêu phí trong một đêm là số tiền một người bình thường không thể tưởng tượng nổi, vậy mà anh còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Một công tử bột như thế lại đủ sức đánh bại bộ xương khô có sức mạnh lớn hơn cả Đổng Minh Liễu, hơn nữa anh ta còn nghe Trần Phi Ngư nói là mọi thứ được giải quyết trong một giây khiến Đổng Minh Liễu cực kì khiếp sợ. Nghe bảo cậu cả nhà họ Long biến mất mấy năm nay, chẳng lẽ anh được cao nhân nào đó chỉ điểm, võ nghệ đột nhiên tăng mạnh ư? Dù là nguyên nhân gì thì việc anh đánh bại bộ xương khô cũng đủ để chứng tỏ ít nhất sức mạnh của anh phải lên đến cấp Địa, ghê thật, võ giả cấp Địa ở độ tuổi hai mươi mấy thế này, Đổng Minh Liễu chưa từng gặp được ai.
Nhưng cậu cả nhà họ Long đã cho Đổng Minh Liễu rất nhiều bất ngờ kinh ngạc lại đang đứng trước mặt anh ta, khác hoàn toàn với hình tượng công tử bột quần là áo lụa anh ta đã tưởng tượng ra trước đó.
Long Thiên cười cười nói: “Chú Đổng, tôi không phải phụ nữ nên chú đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi sợ đấy”.
Bấy giờ Đổng Minh Liễu mới nhận ra bản thân đang thiếu lịch sự, vội vàng cười gượng vài tiếng rồi nói: “Đại thiếu gia hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng”.
“Có phải tôi nên cưỡng ép Trần Phi Ngư, bắt cô ấy làm ấm giường cho mình thì mới đúng với hình tượng trong lòng chú Đổng không?”, Long Thiên nhìn Trần Phi Ngư, cười xấu xa nói.
Thấy chủ đề bỗng nhiên chuyển sang mình, lại bị người ta chọc ghẹo khiến Trần Phi Ngư tức giận, trừng mắt nhìn Long Thiên, đó là ánh mắt nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng hiểu sao lọt vào mắt người khác lại có vẻ như cô ta đang nhìn trộm anh, Đổng Minh Liễu là người từng trải nên sao lại không nhận ra được, chỉ không nói thẳng ra mà khoát tay nói: “Đại thiếu gia không phải là người như thế”.
Long Thiên vui vẻ nói: “Nếu không có chú Đổng ở đây thì chắc tôi đã lộ nguyên hình rồi đấy, nhưng từ nhỏ tôi đã bị Thanh Long đánh tơi bời hoa lá, chú Đổng là bạn tốt của Thanh Long nên tôi phải bớt lại một chút, nếu không Thanh Long lại lấy cớ dạy tôi một trận ra trò”.
Long Thiên Tượng có tứ đại hộ pháp, Huyền Vũ là một bức tường bằng thịt, Bạch Hổ am hiểu quyền pháp, Thanh Long giỏi về thương, Chu Tước chuyên ám sát, Long Thiên Tượng có thể thoát chết trong suốt bao nhiêu năm qua có một phần công lao rất lớn của bốn hộ pháp này, tiếc là chú Huyền Vũ hiền lành chất phác thường xuyên bị anh lừa đi mua kẹo ăn đã hy sinh khi bảo vệ Long Thiên Tượng trong trận chiến với nhà họ Tạ, còn lại ba người, Chu Tước xuất quỷ nhập thần nên anh chẳng mấy khi được thấy, Bạch Hổ lại là một người bảo thủ ngang bướng, tính tình khó ưa, chỉ có Thanh Long là thân thiết với anh hơn một chút, Đổng Minh Liễu lại là người Thanh Long giới thiệu để về bán mạng cho nhà họ Long.
Nghe thế, Trần Phi Ngư lại liếc xéo Long Thiên nhưng không hề lên tiếng phản bác, có lẽ là đang biết ơn tối qua anh đã cứu mạng, hoặc là biết mình có phản bác cũng vô dụng, Trần Phi Vũ thì lại không thể đứng yên nhìn, làm gì có chuyện chị gái cậu ta bị người khác bắt nạt như thế bao giờ, nói miệng thôi cũng không được, cậu ta nhìn Long Thiên và nói: “Này tên họ Long kia, ăn nói giữ mồm giữ miệng lại, đừng tưởng là cứu chúng tôi một lần thì có thể ức hiếp chị tôi, cẩn thận tôi đánh anh”.
Tiểu Báo Tử đang vui vẻ nhìn chị Bùi tự tát vào mặt mình nghe thế lập tức khó chịu, trên đời này không chỉ có một mình mấy người biết bao che nhé, Tiểu Báo Tử chống nạnh nói: “Này, lại còn đòi đánh anh tôi nữa, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tên ranh tối hôm qua bị người ta đè xuống đất giẫm lên, nào nào, muốn đánh với anh tôi thì lại đây chơi với tôi một tí đi”.
“Tôi không bắt nạt con nít ranh!”, Trần Phi Vũ khinh thường nói.
Tiểu Báo Tử nhìn Trần Phi Vũ trông cũng non choẹt chẳng khác gì mình, xí một tiếng rồi nói: “Lông ở dưới mọc chưa mà hống hách gọi tôi là con nít thế, chỉ là lớn hơn tôi mấy tuổi thôi chứ có gì hay ho đâu”.
Trần Phi Vũ bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: “Mọc chưa thì liên quan quái gì tới cưng!”
“Mắng anh tôi thì liên quan đến tôi rồi đấy”, Tiểu Báo Tử nói như lẽ đương nhiên, sau đó quan sát vẻ mặt của Trần Phi Vũ, nhanh chóng hiểu ra lý do cậu ta giận tái mặt, đắc ý như thể mình đã thắng rồi, nói: “Trời trời trời, đừng có nói là bị tôi nói trúng tim đen rồi nha, nhóc ranh có đúng con rồng trụi lụi thôi hả?”
“Cậu mới là rồng ấy, cả nhà cậu đều là rồng trụi lủi ấy, câm miệng ngay cho tôi”, Trần Phi Vũ gào lên.
“Tôi không câm đấy rồi làm gì nhau”, Tiểu Báo Tử hăng hái ngâm nga: “Trên đầu có cái sừng, sau mông có cái đuôi, không ai biết rằng là tôi có bao nhiêu bí mật, thật ra tôi là con rồng nhỏ, con rồng có rất nhiều bí mật nhỏ…”
Khi Trần Phi Vũ không thể nhịn được nữa, muốn nhảy xuống giường dạy cho tên nhóc kia một bài học thì Long Thiên lại vỗ một cú thật kêu lên đầu Tiểu Báo Tử, Trần Phi Vũ đang muốn giễu cợt cậu nhóc thì đã thấy gáy mình cũng bị bộp cho một phát, người đánh là Trần Phi Ngư.
Đôi nam nữ cùng có hai đứa em trai rách việc đồng thanh nói: “Câm miệng!”
Nói xong còn quay sang nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Nhưng ầm ĩ như thế khiến bầu không khí khá hơn rất nhiều, Long Thiên cũng rủ lòng từ bi bảo chị Bùi không cần phải tự vả vào mặt mình nữa, thật ra cũng không thể trách được, dù là ai nhìn thấy anh trong bộ dạng đó cũng sẽ không thể nào liên tưởng đến cậu ấm của tập đoàn Tượng Quốc, cũng vì thế nên lần nào Long Thiên cũng được dịp diễn hết sức sung sướng.
Chị Bùi luôn miệng cảm ơn như vừa được đại xá, hôm nay xem như thuyền lật ngay trong mương rồi, cô ta thề sau này chắc chắn sẽ không bao giờ khinh người như thế nữa, dù có muốn dùng mắt chó nhìn người thấp thì cũng phải xác định rõ thân phận của người ta, để tránh tình huống hôm nay lại diễn ra thêm lần nữa, xui xẻo chỉ có bản thân mình.
Long Thiên nói: “Chú Đổng, tiền thuốc men của chú sẽ được công ty giải trí của Long Thiên Tượng chi trả, hơn nữa nếu như sau này có người làm khó làm dễ chú thì chú cứ nói với Tiểu Báo Tử, tuy là em trai tôi cũng không đáng tin ở cái đất thủ đô này lắm nhưng lời nó nói vẫn có tác dụng hơn cấp trên chẳng có tí quyền lực nào của chú, chú đừng vội từ chối, tuy là tôi và Thanh Long lệch nhau cả một thế hệ nhưng luôn xem nhau như bạn bè, nếu chú đã là bạn Thanh Long thì tất nhiên cũng sẽ là bạn tôi, quan tâm đến chú một chút cũng là chuyện thường thôi”.
Chị Bùi đứng bên cạnh nghe thế lập tức nhăn mặt nhíu mày, đúng là ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây, trước đây chỉ có cô ta bắt nạt Đổng Minh Liễu, bây giờ mọi thứ đảo ngược, có hai cậu ấm nhà họ Long làm chỗ dựa, Đổng Minh Liễu lại chả hoành hành ngang dọc trong công ty ư? Bây giờ chị Bùi chỉ mong rằng Đổng Minh Liễu không ghi thù mình, nếu không sau này cô ta phải chịu khổ rồi.
Đổng Minh Liễu nghĩ nghĩ rồi không từ chối, tất nhiên anh ta không nghĩ rằng mình là bạn của Thanh Long thì sẽ được ưu đãi gì, hẳn đó chỉ là những lời nói suông vậy thôi, Long Thiên nể mặt Trần Phi Ngư nên cho mình chút ơn huệ nhỏ, sau này nếu hai người có lén lút làm gì thì cũng tiện hơn, vả lại ai sáng mắt đều có thể nhận ra Trần Phi Ngư không có ác ý với Long Thiên, ngược lại ấn tượng còn khá tốt, nếu đây là chuyện đẹp cả đôi đường thì cần gì phải từ chối.
Chương 344: Ngôi sao sáng
Thật ra Long Thiên không suy nghĩ phức tạp như Đổng Minh Liễu, nếu nói mình không có suy nghĩ gì với Trần Phi Ngư thì chắc bản thân anh cũng chẳng tin, suy cho cùng thì ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp cả nhưng vẫn chưa đến mức phải thu mua lòng người làm gì, vì vậy anh cho Đổng Minh Liễu đặc quyền vì anh nghĩ rằng những ơn huệ nhỏ là thứ không thể thiếu nếu như muốn những kẻ trong giang hồ này bán mạng cho mình, nhà họ Tạ chính là một ví dụ điển hình nhất, khi một gia tộc lớn ngã xuống, kẻ nhổ cỏ tận gốc không phải là Long Thiên Tượng mà là những người trong giang hồ từng bán mạng cho gia tộc đó, nhìn là biết bình thường bọn họ đã không trao đổi và làm việc với những người này cẩn thận. Mặt khác, sớm muộn gì Tiểu Báo Tử cũng sẽ tiếp nhận nhà họ Long, để cậu nhóc bồi dưỡng những người theo phe mình từ sớm, hoặc là học hỏi thêm vài thứ cũng là một chuyện tốt, đó cũng là lí do tại sao anh giao Đổng Minh Liễu cho Tiểu Báo Tử.
Nhưng có thể thấy, Tiểu Báo Tử vẫn còn ngây ngô không biết tại sao Long Thiên lại tốt với một ông chú lớn tuổi như thế, còn việc bản thân có giả ngu hay không thì cũng chỉ có Tiểu Báo Tử đang lặng lẽ nhăn mặt nhíu mày với Trần Phi Vũ mới biết được.
Long Thiên thấy thời gian cũng không còn sớm, người cũng đã gặp rồi, quà cũng đã tặng rồi, không cần phải ở lại đây thêm nữa, khi anh đang định đưa Tiểu Báo Tử đi thì Trần Phi Ngư lại đột ngột lên tiếng: “Long Sơn Hổ, cậu theo tôi ra ngoài đây một lát, tôi có lời muốn nói với cậu”.
Đổng Minh Liễu ngầm hiểu nên nở nụ cười hà hà, Trần Phi Vũ lại tỏ ra ghen tị, như thể đang sợ chị mình bị cướp đi vậy, Tiểu Báo Tử thì lại đắc ý nhìn Trần Phi Vũ với ánh mắt khiêu khích, như thể đang muốn nói rằng, có thấy không, không phải là anh trai tôi dây dưa với chị anh mà là chị anh cứ bám lấy anh trai tôi đấy.
Long Thiên gật đầu, đi theo Trần Phi Ngư ra hành lang, cứ tưởng là họ sẽ nói chuyện ngoài này, không ngờ cô ta lại đi trước dẫn đường ra đến ban công lầu ba, Long Thiên châm một điếu thuốc và vui vẻ nói: “Đúng là khéo hiểu lòng người, biết tôi nghiện thuốc lá nên cố tình dẫn tôi đến chỗ có thể hút được thuốc, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, loại người mới nhìn thấy mặt đã muốn trói chị lại làm đồ chơi thì cũng đừng mong họ là người tốt làm gì, điếu thuốc này trị giá một đồng đấy, không thể lãng phí được”.
Trần Phi Ngư nhăn mũi, sau đó thoải mái nói: “Hút đi, hút đến chết luôn lại càng tốt”.
“Đó không phải là giọng dành cho ân nhân cứu mạng đâu, thôi bỏ đi, con gái càng xinh đẹp càng không biết báo đáp ơn tình là gì, đạo lý ông nội tôi dạy luôn luôn đúng”, Long Thiên rít một ngụm thuốc và tùy ý nói.
Đúng là Trần Phi Ngư rất đẹp, dù rằng bây giờ đang để mặt mộc thì vẫn đẹp đến là thường, ngây ngô như một đóa sen mới nở vậy, vì có một đoạn nghiệt duyên với cô ta nên cũng từng để ý, Long Thiên không cố tình hỏi thăm về người này, chỉ là nổi tiếng lắm thị phi nên tuần nào cũng sẽ có hai ba tin tức về cô ta, TV, báo đài, mạng xã hội này nọ, cô ta luôn là một người nổi tiếng, Long Thiên có muốn bỏ qua cũng hơi khó.
Quen nhìn cô ta xuất hiện trên sân khấu lãnh thưởng với dáng vẻ đầy sức sống và xinh đẹp rồi nên hôm nay chứng kiến sự bất lực và vô vọng của cô ta trong quán rượu mới tạo nên sự đối lập rõ rệt đến thế, như một con thiên nga chói mắt đứng trên cao chợt rơi xuống đất, hóa thành con quạ đen, khiến ham muốn bảo vệ bên trong Long Thiên lại bị khơi gợi.
Hơn nữa anh cảm thấy Trần Phi Ngư đã không còn ánh hào quang sân khấu này đáng yêu hơn nhiều, thuận mắt hơn nhiều.
Chẳng mấy khi Long Thiên khích lệ được một lần, Trần Phi Ngư che miệng cười nói: “Không ngờ cậu lại cảm thấy tôi xinh đẹp”.
“Chị là ngôi sao lớn, người hâm mộ nhiều như thế, nếu xấu thì đám đàn ông kia còn theo đuổi thần tượng làm quái gì?”, Long Thiên nói.
Trần Phi Ngư xí một tiếng, bảo: “Họ vì tài năng của tôi thôi không được chắc? Nhưng không ngờ cậu lại cảm thấy tôi đẹp, tôi cứ tưởng mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề chứ”.
Long Thiên nhớ ra điều gì đó, cười nói: “À, là vì năm đó tôi chỉ trói chị lại rồi cù chân chị mà không làm gì hác ấy hả? Thật ra khi đó tôi cũng muốn làm gì đấy nhưng Bạch Hổ lại hung dữ quá”.
Hồi đầu Trần Phi Ngư vẫn chưa kịp phản ứng, chờ đến lúc nhớ tới chuyện Tiểu Báo Tử nhắc tới con rồng trụi lủi khi giễu cợt em trai mình mới chợt nhận ra đó là chuyện gì, mặt đỏ hồng lên, làm bộ muốn đánh anh, nói: “Đồ lưu manh!”
“Đúng là tôi lưu manh, sau này cũng tranh thủ làm một lưu manh có văn hóa một tí”, Long Thiên rít một hơi thuốc, nói: “Trần Phi Ngư, chuyện năm đó tôi không có tình nhằm vào chị, khi đó não tôi bị chuột rút nên mới không dùng được, nếu chị cảm thấy chuyện đó đã khiến chị bị ám ảnh tâm lý thì cho tôi xin lỗi, chuyện cứu chọ lần này xem như bồi thường đi cũng được, xem như tôi rỗi hơi cũng không sao, nhưng theo như lời chị nói thì mọi thứ của chúng ta đã được giải quyết xong”.
Nói xong câu đó, Long Thiên dập tắt điếu thuốc rồi xoay người bỏ đi.
Trần Phi Ngư sững sờ nhanh chóng phản ứng lại, anh đang trả thù những lời cô ta nói năm đó, đúng là thứ nhỏ mọn. Trần Phi Ngư nhìn theo bóng lưng không cao cũng chẳng ngầu kia, hôm nay tâm trạng cô ta đang rất tệ, bây giờ thì tươi sáng hơn khá nhiều rồi, sau khi hai thiên thần nhỏ đánh nhau xong thì cuối cùng cũng cười quyến rũ nói to: “Ai giải quyết hết chuyện với cậu, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Long Thiên nở nụ cười gian kế đã được thực hiện.
Gọi là lạt mềm buộc chặt hay thả dây dài câu con cá lớn cũng chẳng sao cả, chỉ cần có cái để dùng là được rồi ít nhất khi nói những lời đó Trần Phi Ngư đã chiếm được thế chủ động, nếu như tiếp tục đấu thì Long Thiên cũng không thua quá thảm, có khi người đàn ông từng khiến hoa khôi của cả thủ đô này phải khóc vì mình sẽ làm nên được trò trống gì đó, tóm được cô ngôi sao sáng này về cũng không chừng.
Chương 345: Viên ngọc
Vừa về đến Bắc Hải, Tiểu Báo Tử và Mộng Nhi bị Long Thiên tiễn ngay về thủ đô, thằng nhóc con này bỏ nhà đi đã ba ngày mà cũng không nói với ai câu nào, đoán chừng Sở Hàn Hương bây giờ đang làm ầm dinh thự lên rồi, nhưng với thủ đoạn của người phụ nữ này thì muốn biết Tiểu Báo Tử đi đâu có gì khó khăn chứ.
Long Thiên thầm nghĩ bà ta có lẽ đã biết con trai mình chạy tới chỗ anh rồi, ba ngày không hỏi anh cũng coi như là đến cực hạn, nếu như thêm vài ngày nữa thì chưa biết chừng sẽ lại hiểu hiểu nhầm gì.
Tiểu Báo Tử sùng bái Long Thiên, nếu nói người nào đáng ghét nhất nhà họ Long thì có lẽ chính là Sở Hàn Hương, bởi vì thân phận nhạy cảm, lại cộng thêm nhờ vào con trai mới được phú quý cho nên từ khi Tiểu Báo Tử còn nhỏ Sở Hàn Hương đã không ngừng bồi dưỡng cậu nhóc, vì điều gì chứ, người trong dinh thự nhà họ Long đương nhiên hiểu rõ, Long Thiên cũng không ngốc đến nỗi không hiểu ra điều này.
Sau khi Long Thiên Tượng quy tiên thì tài sản khổng lồ cuối cùng cũng sẽ thuộc về hai người con trai, nếu như Tiểu Báo Tử không biểu hiện xuất sắc chút thì tương lai làm sao có thể tranh giành tài sản với Long Thiên được.
Từ cổ chí kim, quan hệ trong những gia đình hào môn đều phức tạp hơn những gia đình bình thường nhiều, nguyên nhân là bởi vì một khi con người có quyền thế có tiền bạc là sẽ nhàn rỗi thích chơi mấy trò đấu đá lẫn nhau.
Những năm gần đây Sở Hàn Hương cần cù siêng năng vẽ lên kế hoạch xây dựng của bà ta, có bao nhiêu người thân bên nhà mình thì đều cho vào nội bộ tập đoàn Tượng Quốc bấy nhiêu, không ngờ âm mưu này của bà ta không qua được mắt Lão Phật Gia, nói trắng ra, chỉ cần một ngày Lão Phật Gia chưa chết, thì nhà họ Sở đừng hòng làm chim gáy chiếm tổ chim thước.
Từ trước đến nay Long Thiên không có hứng thú với tranh đấu trong gia tộc, cũng không có ý định sẽ tranh đoạt tài sản của Long Thiên Tượng với Tiểu Báo Tử trong tương lai, nhưng nói thật nếu như Tiểu Báo Tử mà cũng giống như mẹ nó thì có lẽ Long Thiên cũng sẽ không nhường nhịn như vậy.
Đối với Long Thiên, thứ gì anh nói cho thì sẽ cho, nhưng anh chưa nói cho mà vẫn đến cướp thì đành chia đôi chiến tuyến thôi.
Thằng nhóc con lúc lên máy bay cũng vẫn lưu luyến không nỡ đi, ba bước lại quay đầu lại, bộ dạng đáng thương giống như đứa con nít đang chơi vui ở công viên không muốn về nhà vậy, Mộng Nhi ở bên cạnh nhìn trò vui nhưng cũng không dám cười.
Lần này ngoài Long Thiên đưa họ tới sân bay thì còn có cả Vương Lệ Trân, ở đảo Thạch Vũ, Vương Lệ Trân chỉ cần dăm đôi câu chữ đã hoàn toàn chế ngự được Mộng Nhi, nếu như trước khi đi đảo Thạch Vũ, cô ta vẫn còn chút tình cảm trai gái với Long Thiên thì sau khi từ đảo về ý định này đã hoàn toàn tan biến.
Quả thật cô ta không có tự tin cũng không có gan giành đàn ông với Vương Lệ Trân, việc này là lẽ đương nhiên giống như võ giả cấp Hoàng không dám thách chiến với võ giả cấp Thiên vậy, do cách biệt thực lực quá rõ ràng không cần bàn cãi.
Cuối cùng cũng tiễn được Tiểu Báo Tử lắm mồm bên cạnh đi, Long Thiên cười nói: "Lần này Tiểu Báo Tử trở về, chắc chắn sẽ lại bị mẹ nó làm công tác tư tưởng, anh không cần nghe cũng biết lại nói mấy câu kiểu như tránh xa Long Sơn Hổ ra, đừng để tình cảm chi phối gì đó.
Nhưng anh đoán chừng Tiểu Báo Tử sẽ không nghe đâu, thằng em trai này của anh quả thật là rất giống anh trên vài phương diện, không dễ dàng gì bị người khác dụ dỗ đâu".
Vương Lệ Trân ôm cách tay Long Thiên nói: "Nó quả thực rất giống anh, chỉ có điều ngoại hình không giống thôi".
"Nó được thừa hưởng ngoại hình ưu tú của mẹ nó, nếu không một người thô kệch như Long Thiên Tượng sao có thể sinh ra một thằng con có làn da mịn màng thế được. Anh vừa hay là một ngoại lệ, có điều cũng chẳng sao, xưa nay anh cũng không dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà dựa vào tài năng, nếu không việc anh là một cặp với em sao có thể khiến những kẻ tự nhận mình đẹp trai tức đỏ mắt mà chết chứ", Long Thiên đắc ý nói.
Vương Lệ Trân lườm anh một cái rồi nói: "Đừng có gọi Long Thiên Tượng, Long Thiên Tượng nữa, ông ấy là bố anh đó".
"Em đã gặp người bố nào mà chưa từng hỏi han đến con của mình chưa? Anh đã sống hai mươi hai năm rồi, lúc nhỏ chịu đói chịu lạnh cũng chưa từng thấy ông ấy nấu cơm cho anh ăn cũng như mua cho anh một bộ quần áo, đều là ông nội bà nội nuôi anh lớn.
Đừng nói gì mà tình cha như núi cao, anh ngay đến một chút ấm áp cũng chưa từng cảm nhận được, lúc nhỏ không hiểu tại sao ông nội anh lại ghét ông ấy đến vậy, sau này lớn lên rồi mới dần hiểu ra, ông nội không ưa ông ấy là hoàn toàn đúng đắn.
Người như ông ấy xứng đáng gặp họa ngàn năm, tính anh cũng cố chấp giống ông nội anh, đương nhiên cũng không ưa ông ấy rồi".
Long Thiên châm điếu thuốc lên hút: "Nhưng cũng tốt, anh không ưa ông ấy, ông ấy không ưa anh, hai mươi hai năm nay cũng nhờ thế mà anh mới có thể sống vô pháp vô thiên như vậy.
Ông ấy tiếp tục làm việc gian thương của ông ấy, anh làm việc của anh, tốt nhất cả đời cứ như vậy, để tránh sau này ông ấy bắt anh thừa kế gia sản, anh sẽ không còn được tự do như thế này nữa".
Vương Lệ Trân thở dài một hơi nói: "Người khác thì càng mong có nhiều tiền càng tốt, anh thì hay rồi, cho anh tài sản khổng lồ anh không lấy, lẽ nào giống như những thiếu gia trong phim truyền hình, vẫn đang ở độ tuổi nổi loạn, muốn theo đuổi ước mơ gì đó sao".
"Anh không văn vở như vậy, cũng không có dã tâm lớn, chỉ là có vài chuyện người khác không làm thì anh cần phải làm thôi", Long Thiên cười hì hì nói.
Vương Lệ Trân không hỏi Long Thiên anh muốn làm gì, cô chỉ biết chỉ cần cô theo Phương Nhân Vương học thành tài thì sau này có thể giúp đỡ anh.
Đến lúc đó bất luận anh muốn làm gì, cô cũng không cần phải đứng một bên bàng quan mà không làm được gì giống như trước nữa.
Cô ghét nhất là cảm giác đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ của Cừu Đông Thanh.
"..."
Tại nhà hàng Bắc Uyển, do lần trước Long Thiên và lão yêu quái họ Đỗ đã đại náo một trận ở đây nên Mã Kiếm phải sửa sang lại từ đầu.
Có điều Long Thiên cũng coi như có lương tâm, lần trước đã đưa một chiếc thẻ cho con gái ông ta mang về, bên trong có năm trăm ngàn nhân dân tệ, nói là quà bái sư, Mã Kiếm cũng không khách sáo mà nhận lấy, không từ chối gì cả.
"Không phải đã tới rồi sao?"