-
Chương 331-335
Chương 331: Kinh hoàng
Long Thiên không xem kịch hay nữa, mà nói toạc câu đó trước mặt người đàn ông xăm hình, vẫn là một nụ cười ranh mãnh, giống như năm đó, sau khi anh trói Trần Phi Ngư lại còn gãi vào lòng bàn chân của cô ta với dáng vẻ chẳng ra làm sao.
Thấy Long Thiên ra mặt bảo vệ cho Trần Phi Ngư, Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không thể đứng đó trơ mắt nhìn rồi.
Làm sao tay sai Lữ mập có thể để cậu cả xảy ra chuyện được, dù bản thân có không đánh lại tên cầm đầu anh Uy, nhưng những tên khác thì dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, bất kể là có đánh lại hay không, Lữ mập cũng sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho Long Thiên một cách không do dự. Đây vốn là sứ mệnh của ông ta.
Tiểu Nam Tử thì không cần phải nói nữa, từ thời trung học, anh ta và Long Thiên có đánh nhau đi chăng nữa cũng không bao giờ bỏ rơi người anh em của mình.
Những lần đối đầu trước đều là Long Thiên ra mặt trực tiếp đánh với đối phương, còn anh ta thì lén ra tay, hầu như mọi chuyện đều thuận lợi, có thể nói rằng tuy hai người không hiểu ý nhau trong mấy chuyện khác nhưng trong mấy chuyện đánh đấm này thì lại vô cùng ăn ý.
Hai người họ còn hợp sức đánh gục cả một lớp học tạo nên một kỳ tích.
Vương Lệ Trân và mấy cô gái khác thì đều ngồi yên ở vị trí, Tiểu Báo Tử bảo vệ cho họ, trong tay còn cầm hai chai rượu thuỷ tinh, vẻ mặt rất háo hức, vừa nhìn thì đã biết tên nhóc này cũng không ít lần cùng người khác đánh nhau ở trong mấy trường hợp như thế này, không hề thua kém ai, ngược lại kinh nghiệm tràn trề, cảm giác được rằng lúc nào bản thân cũng sẵn sàng tham gia vào trận đấu.
Trừ Vương Lệ Trân và Mộng Nhi đều bình chân như vại thì hai vô gái khác lại khá sợ hãi.
Họ không biết được sức chiến đấu của đám người Long Thiên như thế nào, nhưng đã tận mắt chứng kiến tên xăm hình kia đánh gục hai cao thủ có võ công cao cường, vốn cho rằng đám người Long Thiên chẳng qua là châu chấu đá xe, một chọi một cũng không thắng nổi, chứ đừng nói đến người của đối phương còn đông như vậy.
Thấy có người cản đường, anh Uy cáo mượn oai hùm, sớm đã nhìn trúng Vương Lệ Trân bên cạnh tên nhóc này, liền bước lên trước nói: “Tên nhãi, đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không ông đây cho mày đo đất đấy, tin không?”
Nhưng vừa dứt lời thì anh Uy lại là người nằm đo đất trước rồi, không thấy Long Thiên có bất kỳ động tác nào, vừa mới đi lên trước thì hắn đã bị đá văng ngược ra phía sau, đập mạnh vào bàn, còn lăn tròn mấy vòng dưới đất, choáng váng không thể nào đứng dậy được, trong miệng hét lên mấy từ kỳ quái.
Đám đông đều sững sờ, lẽ nào đây chính là đánh người trên không trong truyền thuyết sao.
Mấy tên đàn em vốn rất hăng hái, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía tên xăm hình, không dám rục rịch làm chim đầu đàn.
Tên nhãi này khá quỷ quái, bọn họ sợ cũng sẽ bị đá văng một cách khó hiểu như anh Uy vậy.
Chiêu này có thể hù doạ được đám tép riu này, chứ không hề hù doạ được tên xăm hình đã có kinh nghiệm đầy mình.
Hắn chính là võ giả, lẽ nào không nhìn ra được Long Thiên đang giở trò quái gì ư?
Hắn rất điềm đạm, mở bật lửa châm lên một điếu thuốc hút, sau đó hỏi: “Tên nhãi ranh, nhất định phải lo chuyện bao đồng à, mày có quan hệ gì với cô gái này?”
“Cô ấy là bạn của tao”, Long Thiên cười, đồng thời cũng không vội phải ra tay.
“Bạn trên giường hả?”, tên xăm hình bật cười, nếu không có gì bất ngờ, tên này chắc chắn là võ giả, đã thấy mình hạ gục tên vệ sĩ có thực lực cấp Huyền trung phẩm mà còn dám ra mặt, lẽ nào thực lực còn hơn tên vệ sĩ kia sao.
Hắn ta không hề giận dữ, ngược lại rất có hứng thú với anh, vì hắn có lòng tin, dù tên này có thực lực hơn tên vệ sĩ kia đi chăng nữa thì bản thân cũng có thể dễ dàng hạ gục đối phương.
Long Thiên xua xua tay: “Cô ấy xấu quá rồi, làm bạn bình thường còn tạm, bạn giường thì thôi bỏ đi vậy. Tao sợ bị ám ảnh lắm”.
Trần Phi Ngư, người đeo mặt nạ vốn rất cảm động vì chàng trai này sẵn sàng ra mặt giúp mình, kết quả không ngờ anh lại chê diện mạo của mình một cách thẳng thừng như vậy, còn mắng xấu đến mức sẽ làm anh bị ám ảnh nữa.
Điều này khiến Trần Phi Ngư vốn đang có thiện cảm với tên nhóc này đột nhiên vô cùng tức giận, con gái kỵ nhất chính là có người nói mình không được xinh đẹp.
Đây quả là một đòn đả kích tới tôn nghiêm của một người phụ nữ mà, vì vậy Trần Phi Ngư hận không thể để tên xăm hình này dạy cho đối phương một bài học nhớ đời, để tên khốn nạn này vĩnh viễn không mở miệng ra được.
Nghe Long Thiên nói vậy, bọn đàn em đều ngơ người ra.
Có vài tên tò mò muốn lột mặt nạ của Trần Phi Ngư xuống xem thử cô gái này có phải thật sự xấu xí tới mức phải luôn đeo mặt nạ hay không.
Trần Phi Ngư khó mà đề phòng được, mặt nạ của cô ta chợt bị tháo xuống, thế là người trong quán bar đều thấy được gương mặt nghiêng nước nghiêng thành sống động như trên truyền hình, ngay cả tên xăm hình cũng nhìn không dứt ra được.
Trần Phi Ngư không muốn thu hút sự chú ý, thế là lập tức dùng tay che mặt mình lại, nhưng cũng chẳng có ích gì, hầu như tất cả người có mặt ở đây đều nhận ra cô ta.
Có người trong đó hét lên một câu: “Đây không phải là đại minh tinh Trần Phi Ngư sao?”
Chỉ một câu nói thôi lại có thể gây ra cả một chấn động lớn. Mọi người có mặt đều bàn tán xôn xao, có vài người thậm chí còn không sợ gặp rắc rối mà lấy điện thoại ra chụp hình lại.
“Đại minh tinh sao lại tới trấn Thạch Vũ của chúng ta. Còn người đàn ông đứng ra bảo vệ cô ấy là ai?”
“Lẽ nào là bạn trai. Ôi trời, đây đúng là một tin tức chấn động à nha!”
“Tôi muốn chụp lại bằng chứng phạm tội của tên xăm hình này, ra mặt giúp thần tượng!”
Bọn đàn em thấy đám đông nháo nhào cả lên, lập tức chủ động đi giải tán đám đông, giật hết điện thoại rồi đập nát chúng, nếu ai không phục thì buông lời đe doạ, còn không được nữa thì ra tay đánh cho một trận.
Đám đông liền nhanh chóng tránh như tránh hủi. Quả thật có rất ít người hâm mộ chân chính dám đọ sức với đám côn đồ này.
Long Thiên vốn không ngăn cản hành động xấu xa của đám người này. Anh chỉ nhìn tên xăm hình, hình như đang chờ một đáp án.
Tên xăm hình rít điếu thuốc, khói thuốc nghi ngút, khuôn mặt giả tạo tỏ ra vô cùng ngạo mạn.
Hắn vừa rồi đang quan sát cấp bậc tu vi của tên nhãi trước mặt rốt cuộc ở mức nào, là võ giả tất nhiên sẽ có thần thức, tuy nói rằng nguyên thần không thể rời khỏi thân thể như các tiên nhân, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thực lực tu vi của đối phương.
Nhưng sau khi quan sát thì hắn khá thất vọng, mặc dù khí hải của tên nhãi này rất dồi dào nhưng cùng lắm cũng chỉ là tên tép riu mới bước chân vào cấp Huyền, còn yếu hơn cả tên vệ sĩ đã bị đánh hôn mê bất tỉnh kia.
Lại thêm phần nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Trần Phi Ngư, hắn ta càng hạ quyết tâm phải đưa được đối phương đi, đại minh tinh thì đã sao chứ, ông đây đã muốn chơi thì chơi đến cùng, dù sao hắn cũng không ngại mang tiếng xấu trên đầu.
Còn sau đó sẽ xử lý như thế nào thì cứ tới đâu tính tới đó vậy, bất quá ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, trời đất rộng lớn, bản thân lại là một võ giả cấp Huyền thượng phẩm, tới đâu mà chẳng được ngưỡng mộ.
“Không được sao?”, Long Thiên có chút không kiên nhẫn. Anh lên tiếng hỏi.
Chương 332: Lại lần nữa nào!
“Mày nói thử xem?”, tên xăm hình âm thầm vận khí, vẻ mặt tươi cười hỏi lại, nhưng thực tế giống như một con báo đang chờ cơ hội để tấn công.
Long Thiên ồ lên một tiếng, lập tức ra tay, không hề vận chân khí hoá đao, dùng nắm đấm thật sự mà đánh như đã hẹn.
Theo anh thấy thì không cần phải dùng đến Kim Cương hay Bồ Tát để đối phó với tên này.
Ngay lập tức, không khí xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại, toàn thân tên xăm hình run rẩy, không dám đắc chí, đồng thời nghiêng người, tay cầm bật lửa nắm thành nắm đấm lao về phía sống mũi của Long Thiên.
Hắn ta vốn là một kẻ liều mạng, có được bản lĩnh như ngày hôm nay đều là do bản thân sớm đã phải trải qua những lần vào sinh ra tử mà luyện thành, kinh nghiệm ứng chiến phong phú, một võ giả cấp Huyền thượng phẩm bình thường khó mà có thể so bì được, cho nên cú đấm mà hắn ta vừa tung ra vô cùng mãnh liệt, từ góc độ cho đến lực đều không chê vào đâu được, nếu không cũng không thể chỉ dựa vào một đôi nắm đấm sắt thì có thể tung hoành ngang ngược trên đảo, lại còn không coi ai ra gì.
“Ầm!”
Khi hai nắm đấm va chạm vào nhau, tên xăm hình vốn tưởng rằng có thể dùng vũ lực đẩy lùi đối phương chợt kinh ngạc, cảm thấy cánh tay phải mình giống như va vào một tảng đá cực kỳ cứng, sau đó bị đẩy lui về sau, vô cùng đau nhói, không cách nào nhấc lên hay hạ xuống được.
Lẽ nào gãy xương rồi sao?
Tên xăm hình thật sự không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này.
Nhiều năm qua đối mặt với không ít kẻ địch, cũng chưa từng gặp qua tên nào có nắm đấm còn cứng hơn cả mình, trong lòng nảy sinh ý định rút lui, nhưng rõ ràng là Long Thiên không định sẽ tha cho đối phương dễ dàng như vậy, tay trái sớm đã chuẩn bị đấm vào cổ của hắn, trước khi tay phải va đập vào nhau.
Anh cúi người về trước, nhanh như chớp tóm lấy cổ của hắn, tiến về trước hai bước nhỏ, đẩy tên xăm hình lùi về sau vài mét một cách thô bạo, mỗi lần hắn lùi một bước là Long Thiên thuận thế đạp một cái, vô cùng bạo lực, anh lại tăng thêm sức lực, đánh tên xăm hình mạnh như trâu này gục xuống nền chỉ bằng một tay.
Vừa ra tay thì đã kiểm soát được tên xăm hình lúc nãy vẫn còn rất huênh hoang, khiến mọi người há hốc mồm, ngay cả Trần Phi Ngư cũng tỏ ra bất ngờ.
Cô ta không ngờ rằng một tên công tử bột trong ấn tượng của mình lại có bản lĩnh kinh thiên động địa đến như vậy.
Cô ta đương nhiên biết rằng một người như anh Đổng có thể hạ gục hơn chục người đã mạnh như thế nào, mà tên xăm hình lại dễ dàng đánh bại được anh Đổng chứng tỏ hắn khó giải quyết đến cỡ nào, nhưng tên Long Thiên có bộ dạng ma chê quỷ hờn này chỉ dùng một chiêu thôi đã đánh bại được hắn ta, làm sao cô ta không ngạc nhiên cho được chứ?
Tiểu Báo Tử vỗ tay khen ngợi, Tiểu Nam Tử và Lữ mập nhìn nhau bèn cười, xem ra tối nay không có chỗ cho họ ra oai rồi, còn Vương Lệ Trân và Mộng Nhi thì không hề tỏ ra ngạc nhiên gì với thực lực của anh.
Ngược lại hai cô gái lúc đầu xem thường Long Thiên lại hét lên ầm ĩ, đã hiểu ra lý do tại sao Long Thiên nhìn không đẹp trai mà lại có duyên với nữ giới như vậy, đứng sau một người đàn ông như vậy, rất có cảm giác an toàn.
Long Thiên ngồi xổm xuống, nhìn tên xăm hình đã bị ấn nằm bệt dưới đất, thẳng tay giáng một đấm vào mặt của đối phương, đến sàn nhà cũng nứt toạt ra, đủ để tưởng tượng được đòn này kinh khủng đến mức nào!
Anh không phải là trẻ con chỉ quan tâm đến việc tỏ ra uy phong như Trần Phi Ngư nữa, cố gắng khiến đám côn đồ có mặt ở đây phải khiếp sợ chỉ bằng một cú đấm, đỡ phải loằng ngoằng.
Vả lại, một Bá giả như anh mà phải đi đối phó với đám côn đồ này cũng quá mất giá rồi, mắc công lại bị gắn mác cá lớn nuốt cá bé nữa.
Tên xăm hình bị tê liệt hoàn toàn, máu thịt lẫn lộn, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, vì Long Thiên vẫn còn chừa cho hắn một con đường sống, không ngờ dưới con mắt của đám người này lại thành gây ra án mạng, nếu thật sự dùng hết sức thì đầu của hắn ta cho dù có cứng hơn nữa cũng sẽ bị đánh cho bầm dập.
Những người có mặt đều bị cảnh này dọa cho chết khiếp, tất cả đều dừng tay lại, anh Uy vừa mới bò lên, rất thông minh nhanh chóng giả chết dưới nền đất, ngay cả tên xăm hình mà cũng trở nên như vậy, ắt hẳn cũng còn chưa chán sống.
Long Thiên nhặt nửa điếu thuốc của tên xăm hình ở dưới đất lên, đưa vào miệng của hắn ta, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ thì được rồi chứ?”
Lời này tưởng chừng như là nói với tên xăm hình, nhưng thực tế là hét cho đám đàn em kia nghe, rõ ràng là bọn chúng không cho rằng Long Thiên là may mắn mới có thể giải quyết được đại ca của mình, một người giống như một vị chiến thần trong lòng họ lại bị hạ gục chỉ bằng hai nắm đấm, hơn nữa lại chỉ dùng thực lực thật của anh, không hề đổ chút mồ hôi, nếu nói tên xăm hình chỉ là một chiếc gối thêu hoa chỉ để ngắm mà không dùng được thì đừng nói đến đám đàn em cường tráng đi theo hắn luyện đứng tấn mỗi ngày này có thể làm được gì, có đánh chết cũng không tin được, ngay cả anh Đổng khoé miệng đầy máu và bị hôn mê cũng không thể tin được, nếu không có bản lĩnh thì làm sao có thể đánh bọn họ dễ dàng như vậy được chứ?
Cho nên rất rõ ràng, nhìn chàng trai trẻ trước mắt, thực lực tuyệt đối vượt trội hơn cả tên xăm hình, hơn nữa cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút.
Trần Phi Vũ dụi mắt, xác định là mình không hề bị hoa mắt, người nằm dưới đất không phải Long Thiên mà là tên xăm hình ư?
Sau khi cậu ta nhìn rõ thì không còn coi thường cậu cả nhà họ Long đã từng ức hiếp chị của mình này nữa.
Lúc trước thường nghĩ rằng đợi bản thân tài giỏi rồi sẽ đi tìm tên cậu cả nhà họ Long này để báo thù cho chị gái mình, nhưng bây giờ Trần Phi Vũ đã hoàn toàn loại bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu rồi.
Trần Phi Ngư dĩ nhiên đã lấy lại được tự do, không ai dám chạm tay vào củ khoai nóng hổi này nữa.
Việc đầu tiên cô ta làm không phải là cảm ơn Long Thiên mà ngay lập tức chạy đến xem vết thương của em trai mình.
Trần Phi Vũ dựa vào tường, hai mắt như mất hồn hỏi: “Chị, anh ta thật sự là Long Sơn Hổ nổi tiếng xấu xa ở Thủ Đô đó sao?”
Trần Phi Ngư nhìn bóng dáng đó, vô cùng xấu hổ mà gật đầu.
“Chẳng trách tới bây giờ chị vẫn không quên được”, Trần Phi Vũ cười khổ.
Trần Phi Ngư hơi đỏ mặt, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành với đôi mắt long lanh càng khiến người ta thấy rung động, cô ta vỗ nhẹ vào vai của Trần Phi Vũ rồi khẽ nói: “Đừng nói lung tung”.
Tên xăm hình xui xẻo phun điếu thuốc ra khỏi miệng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy khỏi mặt đất, hắn trợn trắng hai mắt, giọng điệu vô cùng phẫn nộ xen lẫn sự nhục nhã, hét lên: “Lại lần nữa nào!”
Chương 333: Mạng người rẻ mạt
Tên xăm hình vốn là tên ác ôn có tiếng trên giang hồ, dựa vào công pháp gia truyền mà tu luyện đến cấp bậc như hiện tại.
Lúc còn trẻ, hắn đã hết sức ngông cuồng, từng liên thủ với một số người cùng làng bắt cóc đứa con trai của một nhà giàu có ở địa phương, hứa là chỉ cần đối phương giao tiền chuộc, đồng thời không báo cảnh sát thì sẽ thả con tin ra.
Kết quả sau khi nhận được tiền chuộc, lại lật lọng, không những ra tay với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, mà còn giết hết đám đồng bọn, chiếm lấy tiền chuộc.
Lấy những đồng tiền này để ăn chơi đàng điếm, trải nghiệm cuộc sống của một kẻ có tiền, hằng đêm đều đắm chìm trong cảnh xa hoa đồi truỵ, vung tiền như cỏ rác vào các địa điểm vui chơi giải trí mà không chút do dự, trong tiềm thức hắn ta luôn nghĩ rằng hết tiền rồi thì có thể đi cướp lại, nếu không thì tại sao hắn phải cực khổ tu luyện võ đạo chứ, chẳng phải chỉ để hưởng thụ một cuộc sống vật chất tốt hơn sao?
Nhưng đi đêm có ngày gặp ma, có một lần gặp phải một tên nhãi rất khó giải quyết, chỉ cầm mỗi thanh kiếm gỗ đã đánh hắn bầm dập, vốn không có cách nào đánh trả lại được, sau này lại đắc tội phải các nhà quyền quý ở địa phương nên không thể ở lại quê nhà nên mới chạy ra đảo Thạch Vũ mưu sinh.
Ngoài trừ tên nhóc kiếm gỗ đó, đây là lần thứ hai hắn rơi vào tình huống một chọi một mà bị thiệt thòi đến như vậy, cho nên hắn mới không phục, nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Thiên, hận không thể băm đối phương ra làm trăm mảnh.
Long Thiên tỏ ra bực bội, hoàn toàn không coi đối phương ra gì, anh xua xua tay nói với hắn: “Đừng chỉ biết nói suông, đứng ngây ra đó làm gì?”
Tên xăm hình tập hợp toàn bộ chân khí trong người lại, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, cả người trở nên cao to hơn.
Tuy nói thân hình của hắn ban đầu không hề nhỏ, nhưng lúc này trông y như một gã khổng lồ nhỏ mặc phải quần áo rách rưới, khiến không ít người có mặt thấy bất ngờ, chỉ có vẻ mặt của Long Thiên là không một chút cảm xúc.
Sau khi thấy được sự biến đổi cơ thể khổng lồ của Alan, cũng là người chấp hành cấp A ở Quỷ Môn, Long Thiên nhìn bộ dạng tên xăm hình lúc này cảm thấy chẳng có gì to tát cả, hoàn toàn không đáng để so sánh với Alan.
Hơn nữa đánh nhau là một kỹ thuật, to xác thì có tác dụng gì chứ?
Tên xăm hình lao về phía Long Thiên, muốn đá bay đối phương, trước dáng vẻ hung hăng của hắn, Long Thiên không hề có ý né tránh, chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay ra ấn vào ngực của hắn, tên xăm hình vẫn còn đang lao đến thì đột nhiên không thể tiến thêm được nữa.
Khuôn mặt đã lăn lộn trong thế giới ngầm hơn chục năm với đủ sức răn đe ngày càng trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức đẩy người về phía trước.
Long Thiên vẫn vững như Thái Sơn, đảo lòng bàn tay lại, ngón tay đó lập tức hiện ra một tia sức mạnh vô cùng độc đoán, sau đó xuyên vào trong, khiến mọi người có mặt đều được mở mang tầm mắt.
Khổ luyện thân hình Kim Cương hơn 20 năm bỗng chốc đã bị thủng một lỗ, vẻ mặt của tên xăm hình lộ rõ sự kinh hoàng.
Hắn không ngờ đối phương có thể xuyên qua thân mình như chọc thủng một quả bóng bay một cách dễ dàng như vậy.
Long Thiên rút ngón tay ra khỏi đó, máu tươi văng tung tóe trong không trung, sau đó dùng lòng bàn tay đè xuống, tên xăm hình với một cái lỗ thủng trên ngực lập tức nhũn người ra, dường như các tế bào trên toàn thân và từng tấc da đều cảm thấy ớn lạnh khiến hắn không thể không khuỵu chân xuống.
Một tiếng phịch quỳ xuống đất, tên xăm hình lạnh cả sống lưng, hắn có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu rõ, có thể không chạm vào cơ thể mà khiến bản thân không cựa quậy được, trừ cao thủ cấp Thiên, còn ai có được bản lĩnh như vậy.
Nhưng tên nhãi trước mắt này mới vài tuổi đầu đã lại là cao thủ cấp Thiên, lẽ nào mình lại xui xẻo đến như vậy sao, gặp phải thiên tài Tào Tử Kiến trăm nghe không bằng một thấy hay sao?
Tên xăm hình tức tối nhìn Long Thiên, lúc này, hắn giống như một con cừu non đang chờ bị thịt, cũng may vào lúc này hắn không hề cầu xin lòng thương xót, còn có chút chí khí hiên ngang của người trên giang hồ.
Long Thiên lại đưa một tay ra, chậm rãi đặt lên vai của hắn, động tác rất chậm, nhưng hắn không thể tránh được, Long Thiên đặt lòng tay phải lên vai của hắn rồi lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”
Xung quanh sát khí ác liệt chợt tụ lại cùng nhau đè lên tên xăm hình, trong mắt người thường thì thấy Long Thiên chỉ như để tay nhẹ lên vai hắn, nhưng người trong cuộc mới biết rõ thứ trên vai mình lúc này không phải là bàn tay, mà là một ngọn núi lớn, chỉ giữ chưa đầy năm giây, hắn đã nằm lăn ra mặt đất, sàn nhà tụ quanh chỗ hắn cũng bắt đầu nứt toạc ra.
Sức mạnh không ngừng tăng lên, mỗi phút mỗi giây đều là một cực hình đối với hắn.
Tên xăm hình, người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ này đã hoàn toàn bị suy sụp, cứ tiếp tục như thế bản thân sẽ bị chân khí này đè cho đến chết mất, kiểu chết này thật khó coi và mất mặt con mẹ nó đi được.
“Mày rốt cuộc là ai?”, tên xăm hình dùng hết sức hét lên.
Bây giờ mỗi một chữ thốt ra đều phải tiêu hao chân khí còn lại trong người, trong lòng mắng chửi tên nhãi này đúng là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi.
Nếu như lúc ban đầu tên này lộ ra chiêu này thì bản thân đâu đến mức rơi vào tình cảnh thế này chứ?
“Có quan trọng không? Mày muốn giúp đàn em mày lấy lại danh dự, tao vốn không ngăn cản, nhưng đến phụ nữ mà cũng không tha thì có đáng mặt đàn ông không chứ? Phẩm chất thối nát thì thôi đi, nhưng tao đã nói cô gái này là bạn tao rồi, con mẹ mày còn muốn ép đưa người đi à, không sợ bị sét đánh sao?”, Long Thiên cười gằn rồi nói.
Thật ra Long Thiên đã lăn lộn từ góc tối tăm nhất cho tới hiện giờ ở cái thế giới này thì chuyện tồi tệ hay càng đê hèn hơn cũng đã tận mắt chứng kiến qua.
Giả sử hôm nay không phải là Trần Phi Ngư rơi vào cảnh này thì 90% là anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng coi như hoạt động bên ngoài dưới trướng của nhà họ Long.
Nếu thật sự bị đưa đi, sau này thể diện cậu cả nhà họ Long như mình còn để đâu đây.
Cho nên anh mới ra tay, bất kể là vì vấn đề thể diện hay là có giao tình với Trần Phi Ngư. Tóm lại đã ra tay rồi thì phải đánh gục đối phương, đây vốn là phong cách hành sự của Long Thiên.
Tên xăm hình bị thứ gì đó giống ngọn núi lớn đè lên nhưng vẻ mặt vẫn dữ tợn như cũ, với cái tính khí của hắn thì sao có thể tỏ ra yếu thế và hối lỗi được chứ, nhưng thật sự là hết chịu nổi rồi.
“Có phục không?”, Long Thiên cho một lối thoát.
Tên xăm hình do dự sau vài giây, cuối cùng nhận thua và cúi đầu: “Ông đây phục rồi”.
Thể diện có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng tính mạng. Còn sống mới là điều quan trọng.
Hắn tin tên nhãi có được thân thủ này chắc chắn là có chỗ dựa rất vững chắc không thể tiết lộ ra, nếu thật sự là muốn ép chết mình, cùng lắm đi đường quan hệ, còn về trách nhiệm pháp luật, hắn không cảm thấy chuyện này có thể kiểm soát được một cao thủ cấp Thiên.
Hắn làm nhiều chuyện tương tự như vậy nên trong lòng hiểu rõ, có lúc mạng người cũng vô cùng rẻ mạt.
Chương 334: Mèo con khóc nhè
“Còn dám xưng ông nữa sao?”, Long Thiên trừng mắt, sau đó lại tăng thêm lực.
Tên xăm hình phun ra một ngụm máu lập tức hét lên: “Em phục rồi, phục rồi thưa anh!”
Lúc này Long Thiên mới dừng tay lại.
Tên xăm hình như mới vừa chết đi sống lại, không dám giở trò gì.
Theo hắn ta thấy, muốn đánh lén thành công thì phải dựa vào thực lực của hai bên trong một phạm vi nhất định, mà bản thân lại ở một cấp bậc thua xa với đối phương, cho dù có đánh lén thì cũng là tự mình tìm con đường chết.
“Ngón tay tao đã đâm vào huyệt Đản trung của mày, võ mạch đã bị phế đi một nửa, cho là có mười năm nữa mày cũng không thể phục hồi được. Nếu trong khoảng thời gian này còn để tao nghe thấy những chuyện xấu xa của mày nữa, thì đừng trách sao tao độc ác, mày đã nghe rõ chưa?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Trong lòng tên xăm hình thầm mắng đối phương không có phong độ của một bậc cao nhân, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo nói: “Cảm ơn sự khoan dung độ lượng không giết của anh”.
“Cuốn xéo!”, Long Thiên quay đầu nhìn tên anh Uy đang giả bộ chết rồi ra lệnh.
Anh Uy giả chết nằm dưới đất giật bắn cả mình, không dám giả thần giả quỷ nữa, vội đứng lên đỡ đại ca của mình dậy, đám đàn em cũng thở phào, vội đến giúp khiêng tên xăm hình này rời khỏi quán bar.
Cuối cùng một trận sóng gió cũng đã qua.
Long Thiên cũng không thèm nhìn Trần Phi Ngư đang ở bên cạnh dù chỉ một cái, anh đi về chỗ ngồi của mình và tiếp tục uống rượu.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không nhắc đến chuyện này. Vẻ mặt Tiểu Báo Tử vô cùng tự hào, như thể vừa rồi chính bản thân mới là người ra mặt dạy dỗ đám côn đồ đó vậy.
Tiểu Nam Tử mỉm cười, hỏi: “Tiểu Hổ Tử, từ lúc nào mà cậu học cách làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi vậy? Lúc trước cậu đâu có thích mấy chuyện này đâu chứ”.
“Người ta tốt xấu gì cũng chủ động lên tiếng chào hỏi. Suy cho cùng cũng là người hoạt động bên ngoài dưới trướng của nhà họ Long, mấy chuyện cỏn con này nếu có thể giúp thì giúp thôi, để tránh sau này cô gái này kiện cáo với Long Thiên Tượng, há chẳng phải lão già đó lại đến tìm tôi gây chuyện sao”, Long Thiên cười híp mắt nói.
Vương Lệ Trân vẫn luôn đứng một bên quan sát, bèn lên tiếng: “Không qua chào hỏi một tiếng à, tốt xấu gì cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nói không chừng đối phương sẽ lấy thân báo đáp đấy”.
“Em nói thật à. Vậy anh phải đi xem thử vận may của mình mới được”, Long Thiên tạo thế muốn đứng lên, Vương Lệ Trân lập tức véo vào lỗ tai anh, lúc này Long Thiên mới cười hi hi rồi ngồi yên vào chỗ cũ.
Thấy Long Thiên đã ra tay giúp đỡ mình, nhưng lại không hề có ý định qua chào hỏi vài câu, ngay cả lời nói xã giao cũng không có.
Trần Phi Ngư thật sự có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không có thói quen tỏ ra nhiệt tình với một người hờ hững với mình, huống hồ đối phương còn là oan gia của mình, khó khăn lắm đỡ được Trần Phi Vũ vô cùng yếu ớt đứng dậy, sau đó cô ta đi qua muốn dùng tay kia kéo cả anh Đổng đang hôn mê nhưng đối phương lại quá nặng, cả người cô ta loạng choạng xém chút té nhào ra, dáng vẻ đó quả là rất đáng thương.
Những người xung quanh vẫn còn đang e ngại sự lợi hại của Long Thiên, không dám đi tới giúp đỡ cho cô đại minh tinh này, sợ đối phương hiểu lầm là đồ háo sắc rồi bị xử lý chung một thể nữa thì tiêu mất.
Long Thiên nhìn không vừa mắt, bèn nói với Lữ mập: “Qua đó giúp rồi đưa tới bệnh viện đi”.
Lữ mập gật đầu, đứng phắt dậy tới giúp một tay, Tiểu Nam Tử nhân cơ hội ném đá xuống giếng, nói: “Quả nhiên vẫn là không nỡ chứ gì?”
Vương Lệ Trân thản nhiên không động đậy, dù nhỏ mọn tới đâu cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dữ.
Thật ra cô vẫn là rất đồng cảm với Trần Phi Ngư, ở một số khía cạnh nào đó, có được vẻ bề ngoài xinh đẹp ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, vì gái đẹp mãi mãi sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy phiền phức.
Mấy năm nay thấy không ít đàn ông vì tranh giành mình mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Vương Lệ Trân sớm đã hiểu ra đạo lý này.
Nếu tối nay Long Thiên không có mặt, cái kết của của cô ta sẽ không hề tốt đẹp được như vậy, tên tên xăm hình kia vừa nhìn thì đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, thật sự bị đưa đi thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ, không cần suy nghĩ cũng đã biết.
Long Thiên hậm hực trợn mắt nhìn Tiểu Nam Tử, nói: “Cậu đừng khiêu khích ly gián nữa”.
Tiểu Nam Tử bĩu môi, bùi ngùi nói: “Phụ nữ mà, đều là hồng nhan hoạ thuỷ cả. Năm đó tôi theo đuổi Đoàn Tư Khiết cũng không ít lần chết dở sống dở. Có một lần xém chút bị người ta nhấn xuống hồ. Mà người làm ra mấy chuyện này lại là anh vợ tôi, cũng chính là Đoàn Ân Long, người bị cậu đánh cho một trận, sau đó mới chịu yên phận, suy cho cùng, đàn ông chúng ta đều là mệnh khổ”.
“Định lúc nào thì kết hôn? Như vậy là đã xác nhận cô gái Đoàn Tư Khiết này rồi sao?”, Long Thiên tò mò hỏi.
Trong nhóm nhỏ của họ, có ba chuyện được quan tâm hàng đầu, thứ nhất là cô gái dũng mãnh như Hoàng Dung Như sẽ trao lần đầu tiên cho ai.
Thứ hai là ân oán tình thù giữa Long Thiên và Cừu Đông Thanh.
Cuối cùng chính là người phụ nữ xui xẻo nào sẽ bị cậu chủ lăng nhăng Tiểu Nam Tử cưới làm vợ.
Tiểu Nam Tử châm một điếu thuốc, ra vẻ thăng trầm nói: “Cô ấy chỉ mong sớm được gả cho tôi thôi, nhưng tôi nghĩ vẫn là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Đợi sự nghiệp thành công rồi lại tính đến chuyện này, nếu không sẽ phải ở rể, sau này con cái đều mang họ Đoàn, chuyện này tôi không thể chấp nhận được”.
Tiểu Báo Tử đề nghị: “Hay là anh theo đuổi Long Lăng Tuyết đi, rồi vào nhà em ở rể. Sau này con tính theo họ Long, em cũng có thể nhận làm bố nuôi”.
Tiểu Nam Tử gõ đầu của Tiểu Báo Tử một cái: “Em đừng hòng lừa anh nhảy vào cái hố lửa này. Cả cái Thủ Đô ai mà không biết chị cả nhà em thích một tên hoà thượng, không thể để anh từ bỏ vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng này mà đi cạo trọc chứ?”
Vẻ mặt của Long Thiên và Tiểu Báo Tử liền biến sắc, bất ngờ đồng thanh nói: “Đừng nhắc đến loại nhát cáy trốn trong núi cả đời đó nữa”.
Tiểu Nam Tử vội che miệng của mình lại. Lúc này mới nhớ ra tên hoà thượng này chính là điều cấm kỵ của anh em nhà họ.
Lữ mập nhếch nhác trở về, vẻ mặt bất lực nhìn sang Long Thiên. Long Thiên biết tính khí của Trần Phi Ngư không được tốt, được vợ cho phép nên anh đứng lên và đi ra ngoài.
Trần Phi Ngư ngồi trên cầu thang, quay đầu nhìn Long Thiên, cô ta vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nay bỗng nhiên nước mắt chực trào.
Long Thiên sợ nhất là dáng vẻ này của phụ nữ, anh bất đắc dĩ nói: “Đại minh tinh, chuyện chị dỡ chỗ của tôi, tôi không hề tính toán với chị rồi, cũng tiện thể giúp chị giải quyết phiền phức, chị còn muốn tôi làm sao đây?”
Trần Phi Ngư nghẹn ngào, đôi vai run rẩy, vẻ đẹp này thật sự lay động lòng người.
Long Thiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhớ đến cô đại minh tinh này thật ra cũng chỉ là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và có chút tài hoa mà thôi, cũng biết sợ sệt, bất lực, càng sợ hơn khi không được coi trọng, Long Thiên nhẹ nhàng nói: “Khóc đi, khóc hết ra thì sẽ không sao nữa rồi”.
Trần Phi Ngư khóc một trận, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Long Thiên.
Long Thiên đột nhiên mỉm cười: “Khóc giống mèo con vậy”.
Trần Phi Ngư hết khóc lại cười, cũng coi như trút được nỗi niềm trong lòng.
Chương 335: Tin nhắn
Trần Phi Ngư lớn lên trong một gia đình bình thường, lúc còn nhỏ cũng không có cuộc sống sung túc gì, sở dĩ tuổi còn trẻ mà đã có những thành tựu như vậy là dựa vào thiên phú, cô ta được ông trời ưu ái ban cho một giọng hát đẹp và ngoại hình khuynh thành, theo cách nói của người xưa thì chính là được ông trời ban cơm, định sẵn cả đời này cô ta không thể tầm thường.
Cho dù có không gặp được Long Thiên Tượng thì cũng sẽ có một người khác như Long Thiên Tượng giúp lăng xê cô ta, bởi vì người như cô ta đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Vì không muốn gây ồn ào nên cô ta đã đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ giống như vậy trong túi cô ta lúc nào cũng có không dưới năm cái, chỉ sợ bị người hâm mộ và đám fan cuồng nhận ra.
Mặc dù thương thế của Trần Phi Vũ khá nghiêm trọng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được, cậu ta đưa anh Đổng đã tỉnh lại lên xe đến bệnh viện rồi, Trần Phi Ngư cũng muốn đi theo, nhưng Trần Phi Vũ hiểu chị gái mình, biết cô ta vẫn còn lời muốn nói với vị thiếu gia nhà họ Long đã ra tay giúp đỡ kia, nên bảo cô ta ở lại, nói hết những điều nên nói đi đã.
Trần Phi Ngư đeo lại mặt nạ lên giấu đi diện mạo khuynh thành của mình, sau đó ngồi ngoài bậc thềm của quán bar, trông giống như một nữ nhân sa cơ lỡ vận phải đi bán rượu trong đêm vậy, nếu không phải bên cạnh còn có thêm Long Thiên ngồi cùng thì những tên súc sinh có mưu đồ gây rối đã muốn xông lên bắt chuyện thử xem có thể mang về nhà được không rồi.
Mặc dù cô gái này đeo mặt nạ, nhưng dáng người thì không thể che giấu được, có mông có ngực, cho dù có đen đủi gặp phải người có gương mặt xấu xí thì đối với bọn đàn ông mà nói, tắt đèn đi thì nhà ngói cũng như nhà tranh cả thôi.
"Trong túi của tôi vẫn còn một chiếc mặt nạ nữa, nếu như cậu không thích cái này thì tôi có thể đổi cái khác", Trần Phi ngư cười nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Cái này cũng được, rất phù hợp với hình tượng hiện giờ của chị, một con mèo nhỏ".
"Không được cười tôi nữa", Trần Phi Ngư ra vẻ tức giận nói, vừa nói vừa giơ móng vuốt ra, giống một con báo con vậy.
Long Thiên bị bộ dạng của cô ta làm cho buồn cười, châm điếu thuốc lên hút nói: "Chị đến đảo Thạch Vũ quay phim à, tên là gì? Khi nào khởi chiếu tôi sẽ đi xem, coi như là để ủng hộ doanh thu phòng vé cho chị".
"Một bộ phim nghệ thuật thôi, có lẽ không phải sở thích của cậu, người như cậu chắc sẽ thích thể loại hành động, hơn nữa còn là phim của đảo quốc", hai tay Trần Phi Ngư chống cằm, nhìn Long Thiên trêu chọc nói.
Biết hình tượng của mình trong lòng cô gái này đã hoàn toàn được định hình rồi, dù sao lần đầu tiên gặp mặt anh làm chuyện đại nghịch bất đạo, trói đối phương lại, cho nên có xấu xa thêm chút nữa thì Long Thiên cũng không quan tâm, cũng không phản kháng.
Hơn nữa đối phương nói cũng đúng, so với phim nghệ thuật thì anh thích thể loại hành động thật hơn.
Còn nhớ hồi còn học cấp hai tình cờ được đám bạn mất nết khai sáng cho một thế giới mới, từ đó nghiên cứu không biết mệt, đến khi vào cấp ba là đã xem qua vô số phim rồi.
Lúc đó cũng coi như là trò tiêu khiển của cả đám bạn khi tụ tập với nhau, việc anh thích nhất là ở trong ký túc xa cùng Tiểu Nam Tử nghiên cứu về kỹ năng diễn xuất của mấy diễn viên nữ.
Thỉnh thoảng Hoàng Dung Như nửa đêm tới gõ cửa sẽ mang theo một cuốn sổ ghi chép, cô gái này cũng khá dũng cảm, lần nào cũng có thể đem theo một đống tài nguyên, thích nhất là tự tiện trèo lên giường của Long Thiên, nửa đêm đánh thức anh dậy sau đó cùng nhau thưởng thức.
Mỗi lần tới cảnh nam nữ đánh lộn trong phim là Long Thiên phản ứng rất tự nhiên, chị Dung Dung tùy tiện bình luận, thậm chí còn tranh thủ lợi dụng một chút.
Bây giờ nghĩ lại thì quả thật lúc đó chị Dung Dung muốn làm gì đó với Long Thiên, nhưng khổ nỗi Long Thiên lại một lòng một dạ với Lâm Chi Tử, coi như không thấy sự cám dỗ đó, thương thay cho chị Dung Dung khổ sở dày công quyến rũ, anh vẫn sừng sững bất động, dẫn đến chị Dung Dung còn phải nghi ngờ Tiểu Hổ Tử liệu có phải là bất lực về chuyện đó không.
Sau này khi anh thành một cặp với Lâm Chi Tử rồi chị Dung Dung có phóng đãng bừa bãi đến đâu cũng không dám giở trò quyến rũ nữa.
Số lần trèo cửa sổ xông vào phòng cũng ít đi đáng kể, ngược lại đều là Long Thiên trèo cửa sổ vào phòng Lâm Chi Tử.
Đóa Sơn Chi này là một người con gái rất có nguyên tắc trong cuộc sống của mình, sau khi hẹn hò với Long Thiên đã đặt ra không ít kế hoạch tương lai, thậm chí còn lo trước tính sau đã chuẩn bị hết tất cả rồi, yếu tố nào nên cân nhắc ở đâu, ví dụ như sau khi cô ấy mất đi thì mỗi năm đến sinh nhật Long Thiên đều sẽ nhận được một tin nhắn, đây cũng là việc Lâm Chi Tử chuẩn bị trước đó, chỉ sợ anh sẽ quên mất cô, ngay đến sinh nhật của ông xã mình yêu thương nhất còn không gửi được lời chúc thì sao được.
Cô ấy đã tính trước hết từ năm mười tám tuổi đến một trăm tuổi, mỗi năm sẽ gửi một lời chúc cho Long Thiên.
Mấy năm trước đón sinh nhật ở Quỷ Môn, không ít thì nhiều cũng đều dựa vào những tin nhắn này để vượt qua những ngày tháng khó khăn gian khổ.
Long Thiên suy nghĩ thất thần, rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt với đại minh tinh bên cạnh, Trần Phi Ngư rất bất mãn nói: "Ở bên cạnh một người đẹp như tôi mà cậu còn như người mất hồn, đúng là không tôn trọng người khác đấy".
Long Thiên mới lấy lại tinh thần, đứng lên phủi đít quần nói: "Tôi đưa chị về".
Trần Phi Ngư sững sờ, từ trước đến nay đàn ông đều chỉ mong được ở bên cạnh cô ta thêm một chút, thế mà tay công tử này thì hay rồi, cộng thêm lần trước là đã ba lần đuổi người đi, có điều cô ta cũng không phải là dạng con gái thích bị rơi vào thế kém cỏi, cũng đứng lên theo.
Nếu đã thể hiện sự biết ơn rồi thì Trần Phi Ngư cũng không còn lý do gì để bám lấy đối phương không buông nữa, không thể vì một lần đối phương làm anh hùng cứu mỹ nhân mà đã muốn lấy thân báo đáp, như vậy thì cũng tùy tiện bất cẩn quá.
Kết quả hai người vừa đứng lên thì Vương Lệ Trân vốn đang uống rượu trong quán bar cũng xuất hiện ngay đằng sau, nhẹ nhàng nói: "Cùng đi đi".
Trần Phi Ngư mỉm cười, ánh mắt nghịch ngợm liếc nhìn Long Thiên một cái, Long Thiên gãi đầu, thấy Trần Phi Ngư không từ chối cũng không nói gì, ba người đành đi bộ trên hòn đảo nhỏ.
Lúc này gần như đã không còn người ngoài đường nữa, từng cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy êm đềm, yên tĩnh và bình yên, chỉ là một nam hai nữ đều chẳng biết nói chuyện gì, không khí có chút gượng gạo.
Lúc đi trên một cây cầu gần sông, Trần Phi Ngư cười nói với Vương Lệ Trân: "Chị giúp tôi chụp một tấm hình với Long Sơn Hổ đi, coi như là quà cảm ơn".
Vương Lệ Trân gật đầu, Long Thiên và Trần Phi Ngư đứng trên cầu, hơi gần sát vào nhau, Vương Lệ Trân giơ điện thoại lên tìm góc chụp sau đó đưa tay lên ra hiệu OK rồi.
Long Thiên không xem kịch hay nữa, mà nói toạc câu đó trước mặt người đàn ông xăm hình, vẫn là một nụ cười ranh mãnh, giống như năm đó, sau khi anh trói Trần Phi Ngư lại còn gãi vào lòng bàn chân của cô ta với dáng vẻ chẳng ra làm sao.
Thấy Long Thiên ra mặt bảo vệ cho Trần Phi Ngư, Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không thể đứng đó trơ mắt nhìn rồi.
Làm sao tay sai Lữ mập có thể để cậu cả xảy ra chuyện được, dù bản thân có không đánh lại tên cầm đầu anh Uy, nhưng những tên khác thì dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, bất kể là có đánh lại hay không, Lữ mập cũng sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho Long Thiên một cách không do dự. Đây vốn là sứ mệnh của ông ta.
Tiểu Nam Tử thì không cần phải nói nữa, từ thời trung học, anh ta và Long Thiên có đánh nhau đi chăng nữa cũng không bao giờ bỏ rơi người anh em của mình.
Những lần đối đầu trước đều là Long Thiên ra mặt trực tiếp đánh với đối phương, còn anh ta thì lén ra tay, hầu như mọi chuyện đều thuận lợi, có thể nói rằng tuy hai người không hiểu ý nhau trong mấy chuyện khác nhưng trong mấy chuyện đánh đấm này thì lại vô cùng ăn ý.
Hai người họ còn hợp sức đánh gục cả một lớp học tạo nên một kỳ tích.
Vương Lệ Trân và mấy cô gái khác thì đều ngồi yên ở vị trí, Tiểu Báo Tử bảo vệ cho họ, trong tay còn cầm hai chai rượu thuỷ tinh, vẻ mặt rất háo hức, vừa nhìn thì đã biết tên nhóc này cũng không ít lần cùng người khác đánh nhau ở trong mấy trường hợp như thế này, không hề thua kém ai, ngược lại kinh nghiệm tràn trề, cảm giác được rằng lúc nào bản thân cũng sẵn sàng tham gia vào trận đấu.
Trừ Vương Lệ Trân và Mộng Nhi đều bình chân như vại thì hai vô gái khác lại khá sợ hãi.
Họ không biết được sức chiến đấu của đám người Long Thiên như thế nào, nhưng đã tận mắt chứng kiến tên xăm hình kia đánh gục hai cao thủ có võ công cao cường, vốn cho rằng đám người Long Thiên chẳng qua là châu chấu đá xe, một chọi một cũng không thắng nổi, chứ đừng nói đến người của đối phương còn đông như vậy.
Thấy có người cản đường, anh Uy cáo mượn oai hùm, sớm đã nhìn trúng Vương Lệ Trân bên cạnh tên nhóc này, liền bước lên trước nói: “Tên nhãi, đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không ông đây cho mày đo đất đấy, tin không?”
Nhưng vừa dứt lời thì anh Uy lại là người nằm đo đất trước rồi, không thấy Long Thiên có bất kỳ động tác nào, vừa mới đi lên trước thì hắn đã bị đá văng ngược ra phía sau, đập mạnh vào bàn, còn lăn tròn mấy vòng dưới đất, choáng váng không thể nào đứng dậy được, trong miệng hét lên mấy từ kỳ quái.
Đám đông đều sững sờ, lẽ nào đây chính là đánh người trên không trong truyền thuyết sao.
Mấy tên đàn em vốn rất hăng hái, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía tên xăm hình, không dám rục rịch làm chim đầu đàn.
Tên nhãi này khá quỷ quái, bọn họ sợ cũng sẽ bị đá văng một cách khó hiểu như anh Uy vậy.
Chiêu này có thể hù doạ được đám tép riu này, chứ không hề hù doạ được tên xăm hình đã có kinh nghiệm đầy mình.
Hắn chính là võ giả, lẽ nào không nhìn ra được Long Thiên đang giở trò quái gì ư?
Hắn rất điềm đạm, mở bật lửa châm lên một điếu thuốc hút, sau đó hỏi: “Tên nhãi ranh, nhất định phải lo chuyện bao đồng à, mày có quan hệ gì với cô gái này?”
“Cô ấy là bạn của tao”, Long Thiên cười, đồng thời cũng không vội phải ra tay.
“Bạn trên giường hả?”, tên xăm hình bật cười, nếu không có gì bất ngờ, tên này chắc chắn là võ giả, đã thấy mình hạ gục tên vệ sĩ có thực lực cấp Huyền trung phẩm mà còn dám ra mặt, lẽ nào thực lực còn hơn tên vệ sĩ kia sao.
Hắn ta không hề giận dữ, ngược lại rất có hứng thú với anh, vì hắn có lòng tin, dù tên này có thực lực hơn tên vệ sĩ kia đi chăng nữa thì bản thân cũng có thể dễ dàng hạ gục đối phương.
Long Thiên xua xua tay: “Cô ấy xấu quá rồi, làm bạn bình thường còn tạm, bạn giường thì thôi bỏ đi vậy. Tao sợ bị ám ảnh lắm”.
Trần Phi Ngư, người đeo mặt nạ vốn rất cảm động vì chàng trai này sẵn sàng ra mặt giúp mình, kết quả không ngờ anh lại chê diện mạo của mình một cách thẳng thừng như vậy, còn mắng xấu đến mức sẽ làm anh bị ám ảnh nữa.
Điều này khiến Trần Phi Ngư vốn đang có thiện cảm với tên nhóc này đột nhiên vô cùng tức giận, con gái kỵ nhất chính là có người nói mình không được xinh đẹp.
Đây quả là một đòn đả kích tới tôn nghiêm của một người phụ nữ mà, vì vậy Trần Phi Ngư hận không thể để tên xăm hình này dạy cho đối phương một bài học nhớ đời, để tên khốn nạn này vĩnh viễn không mở miệng ra được.
Nghe Long Thiên nói vậy, bọn đàn em đều ngơ người ra.
Có vài tên tò mò muốn lột mặt nạ của Trần Phi Ngư xuống xem thử cô gái này có phải thật sự xấu xí tới mức phải luôn đeo mặt nạ hay không.
Trần Phi Ngư khó mà đề phòng được, mặt nạ của cô ta chợt bị tháo xuống, thế là người trong quán bar đều thấy được gương mặt nghiêng nước nghiêng thành sống động như trên truyền hình, ngay cả tên xăm hình cũng nhìn không dứt ra được.
Trần Phi Ngư không muốn thu hút sự chú ý, thế là lập tức dùng tay che mặt mình lại, nhưng cũng chẳng có ích gì, hầu như tất cả người có mặt ở đây đều nhận ra cô ta.
Có người trong đó hét lên một câu: “Đây không phải là đại minh tinh Trần Phi Ngư sao?”
Chỉ một câu nói thôi lại có thể gây ra cả một chấn động lớn. Mọi người có mặt đều bàn tán xôn xao, có vài người thậm chí còn không sợ gặp rắc rối mà lấy điện thoại ra chụp hình lại.
“Đại minh tinh sao lại tới trấn Thạch Vũ của chúng ta. Còn người đàn ông đứng ra bảo vệ cô ấy là ai?”
“Lẽ nào là bạn trai. Ôi trời, đây đúng là một tin tức chấn động à nha!”
“Tôi muốn chụp lại bằng chứng phạm tội của tên xăm hình này, ra mặt giúp thần tượng!”
Bọn đàn em thấy đám đông nháo nhào cả lên, lập tức chủ động đi giải tán đám đông, giật hết điện thoại rồi đập nát chúng, nếu ai không phục thì buông lời đe doạ, còn không được nữa thì ra tay đánh cho một trận.
Đám đông liền nhanh chóng tránh như tránh hủi. Quả thật có rất ít người hâm mộ chân chính dám đọ sức với đám côn đồ này.
Long Thiên vốn không ngăn cản hành động xấu xa của đám người này. Anh chỉ nhìn tên xăm hình, hình như đang chờ một đáp án.
Tên xăm hình rít điếu thuốc, khói thuốc nghi ngút, khuôn mặt giả tạo tỏ ra vô cùng ngạo mạn.
Hắn vừa rồi đang quan sát cấp bậc tu vi của tên nhãi trước mặt rốt cuộc ở mức nào, là võ giả tất nhiên sẽ có thần thức, tuy nói rằng nguyên thần không thể rời khỏi thân thể như các tiên nhân, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thực lực tu vi của đối phương.
Nhưng sau khi quan sát thì hắn khá thất vọng, mặc dù khí hải của tên nhãi này rất dồi dào nhưng cùng lắm cũng chỉ là tên tép riu mới bước chân vào cấp Huyền, còn yếu hơn cả tên vệ sĩ đã bị đánh hôn mê bất tỉnh kia.
Lại thêm phần nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Trần Phi Ngư, hắn ta càng hạ quyết tâm phải đưa được đối phương đi, đại minh tinh thì đã sao chứ, ông đây đã muốn chơi thì chơi đến cùng, dù sao hắn cũng không ngại mang tiếng xấu trên đầu.
Còn sau đó sẽ xử lý như thế nào thì cứ tới đâu tính tới đó vậy, bất quá ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, trời đất rộng lớn, bản thân lại là một võ giả cấp Huyền thượng phẩm, tới đâu mà chẳng được ngưỡng mộ.
“Không được sao?”, Long Thiên có chút không kiên nhẫn. Anh lên tiếng hỏi.
Chương 332: Lại lần nữa nào!
“Mày nói thử xem?”, tên xăm hình âm thầm vận khí, vẻ mặt tươi cười hỏi lại, nhưng thực tế giống như một con báo đang chờ cơ hội để tấn công.
Long Thiên ồ lên một tiếng, lập tức ra tay, không hề vận chân khí hoá đao, dùng nắm đấm thật sự mà đánh như đã hẹn.
Theo anh thấy thì không cần phải dùng đến Kim Cương hay Bồ Tát để đối phó với tên này.
Ngay lập tức, không khí xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại, toàn thân tên xăm hình run rẩy, không dám đắc chí, đồng thời nghiêng người, tay cầm bật lửa nắm thành nắm đấm lao về phía sống mũi của Long Thiên.
Hắn ta vốn là một kẻ liều mạng, có được bản lĩnh như ngày hôm nay đều là do bản thân sớm đã phải trải qua những lần vào sinh ra tử mà luyện thành, kinh nghiệm ứng chiến phong phú, một võ giả cấp Huyền thượng phẩm bình thường khó mà có thể so bì được, cho nên cú đấm mà hắn ta vừa tung ra vô cùng mãnh liệt, từ góc độ cho đến lực đều không chê vào đâu được, nếu không cũng không thể chỉ dựa vào một đôi nắm đấm sắt thì có thể tung hoành ngang ngược trên đảo, lại còn không coi ai ra gì.
“Ầm!”
Khi hai nắm đấm va chạm vào nhau, tên xăm hình vốn tưởng rằng có thể dùng vũ lực đẩy lùi đối phương chợt kinh ngạc, cảm thấy cánh tay phải mình giống như va vào một tảng đá cực kỳ cứng, sau đó bị đẩy lui về sau, vô cùng đau nhói, không cách nào nhấc lên hay hạ xuống được.
Lẽ nào gãy xương rồi sao?
Tên xăm hình thật sự không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này.
Nhiều năm qua đối mặt với không ít kẻ địch, cũng chưa từng gặp qua tên nào có nắm đấm còn cứng hơn cả mình, trong lòng nảy sinh ý định rút lui, nhưng rõ ràng là Long Thiên không định sẽ tha cho đối phương dễ dàng như vậy, tay trái sớm đã chuẩn bị đấm vào cổ của hắn, trước khi tay phải va đập vào nhau.
Anh cúi người về trước, nhanh như chớp tóm lấy cổ của hắn, tiến về trước hai bước nhỏ, đẩy tên xăm hình lùi về sau vài mét một cách thô bạo, mỗi lần hắn lùi một bước là Long Thiên thuận thế đạp một cái, vô cùng bạo lực, anh lại tăng thêm sức lực, đánh tên xăm hình mạnh như trâu này gục xuống nền chỉ bằng một tay.
Vừa ra tay thì đã kiểm soát được tên xăm hình lúc nãy vẫn còn rất huênh hoang, khiến mọi người há hốc mồm, ngay cả Trần Phi Ngư cũng tỏ ra bất ngờ.
Cô ta không ngờ rằng một tên công tử bột trong ấn tượng của mình lại có bản lĩnh kinh thiên động địa đến như vậy.
Cô ta đương nhiên biết rằng một người như anh Đổng có thể hạ gục hơn chục người đã mạnh như thế nào, mà tên xăm hình lại dễ dàng đánh bại được anh Đổng chứng tỏ hắn khó giải quyết đến cỡ nào, nhưng tên Long Thiên có bộ dạng ma chê quỷ hờn này chỉ dùng một chiêu thôi đã đánh bại được hắn ta, làm sao cô ta không ngạc nhiên cho được chứ?
Tiểu Báo Tử vỗ tay khen ngợi, Tiểu Nam Tử và Lữ mập nhìn nhau bèn cười, xem ra tối nay không có chỗ cho họ ra oai rồi, còn Vương Lệ Trân và Mộng Nhi thì không hề tỏ ra ngạc nhiên gì với thực lực của anh.
Ngược lại hai cô gái lúc đầu xem thường Long Thiên lại hét lên ầm ĩ, đã hiểu ra lý do tại sao Long Thiên nhìn không đẹp trai mà lại có duyên với nữ giới như vậy, đứng sau một người đàn ông như vậy, rất có cảm giác an toàn.
Long Thiên ngồi xổm xuống, nhìn tên xăm hình đã bị ấn nằm bệt dưới đất, thẳng tay giáng một đấm vào mặt của đối phương, đến sàn nhà cũng nứt toạt ra, đủ để tưởng tượng được đòn này kinh khủng đến mức nào!
Anh không phải là trẻ con chỉ quan tâm đến việc tỏ ra uy phong như Trần Phi Ngư nữa, cố gắng khiến đám côn đồ có mặt ở đây phải khiếp sợ chỉ bằng một cú đấm, đỡ phải loằng ngoằng.
Vả lại, một Bá giả như anh mà phải đi đối phó với đám côn đồ này cũng quá mất giá rồi, mắc công lại bị gắn mác cá lớn nuốt cá bé nữa.
Tên xăm hình bị tê liệt hoàn toàn, máu thịt lẫn lộn, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, vì Long Thiên vẫn còn chừa cho hắn một con đường sống, không ngờ dưới con mắt của đám người này lại thành gây ra án mạng, nếu thật sự dùng hết sức thì đầu của hắn ta cho dù có cứng hơn nữa cũng sẽ bị đánh cho bầm dập.
Những người có mặt đều bị cảnh này dọa cho chết khiếp, tất cả đều dừng tay lại, anh Uy vừa mới bò lên, rất thông minh nhanh chóng giả chết dưới nền đất, ngay cả tên xăm hình mà cũng trở nên như vậy, ắt hẳn cũng còn chưa chán sống.
Long Thiên nhặt nửa điếu thuốc của tên xăm hình ở dưới đất lên, đưa vào miệng của hắn ta, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ thì được rồi chứ?”
Lời này tưởng chừng như là nói với tên xăm hình, nhưng thực tế là hét cho đám đàn em kia nghe, rõ ràng là bọn chúng không cho rằng Long Thiên là may mắn mới có thể giải quyết được đại ca của mình, một người giống như một vị chiến thần trong lòng họ lại bị hạ gục chỉ bằng hai nắm đấm, hơn nữa lại chỉ dùng thực lực thật của anh, không hề đổ chút mồ hôi, nếu nói tên xăm hình chỉ là một chiếc gối thêu hoa chỉ để ngắm mà không dùng được thì đừng nói đến đám đàn em cường tráng đi theo hắn luyện đứng tấn mỗi ngày này có thể làm được gì, có đánh chết cũng không tin được, ngay cả anh Đổng khoé miệng đầy máu và bị hôn mê cũng không thể tin được, nếu không có bản lĩnh thì làm sao có thể đánh bọn họ dễ dàng như vậy được chứ?
Cho nên rất rõ ràng, nhìn chàng trai trẻ trước mắt, thực lực tuyệt đối vượt trội hơn cả tên xăm hình, hơn nữa cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút.
Trần Phi Vũ dụi mắt, xác định là mình không hề bị hoa mắt, người nằm dưới đất không phải Long Thiên mà là tên xăm hình ư?
Sau khi cậu ta nhìn rõ thì không còn coi thường cậu cả nhà họ Long đã từng ức hiếp chị của mình này nữa.
Lúc trước thường nghĩ rằng đợi bản thân tài giỏi rồi sẽ đi tìm tên cậu cả nhà họ Long này để báo thù cho chị gái mình, nhưng bây giờ Trần Phi Vũ đã hoàn toàn loại bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu rồi.
Trần Phi Ngư dĩ nhiên đã lấy lại được tự do, không ai dám chạm tay vào củ khoai nóng hổi này nữa.
Việc đầu tiên cô ta làm không phải là cảm ơn Long Thiên mà ngay lập tức chạy đến xem vết thương của em trai mình.
Trần Phi Vũ dựa vào tường, hai mắt như mất hồn hỏi: “Chị, anh ta thật sự là Long Sơn Hổ nổi tiếng xấu xa ở Thủ Đô đó sao?”
Trần Phi Ngư nhìn bóng dáng đó, vô cùng xấu hổ mà gật đầu.
“Chẳng trách tới bây giờ chị vẫn không quên được”, Trần Phi Vũ cười khổ.
Trần Phi Ngư hơi đỏ mặt, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành với đôi mắt long lanh càng khiến người ta thấy rung động, cô ta vỗ nhẹ vào vai của Trần Phi Vũ rồi khẽ nói: “Đừng nói lung tung”.
Tên xăm hình xui xẻo phun điếu thuốc ra khỏi miệng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy khỏi mặt đất, hắn trợn trắng hai mắt, giọng điệu vô cùng phẫn nộ xen lẫn sự nhục nhã, hét lên: “Lại lần nữa nào!”
Chương 333: Mạng người rẻ mạt
Tên xăm hình vốn là tên ác ôn có tiếng trên giang hồ, dựa vào công pháp gia truyền mà tu luyện đến cấp bậc như hiện tại.
Lúc còn trẻ, hắn đã hết sức ngông cuồng, từng liên thủ với một số người cùng làng bắt cóc đứa con trai của một nhà giàu có ở địa phương, hứa là chỉ cần đối phương giao tiền chuộc, đồng thời không báo cảnh sát thì sẽ thả con tin ra.
Kết quả sau khi nhận được tiền chuộc, lại lật lọng, không những ra tay với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, mà còn giết hết đám đồng bọn, chiếm lấy tiền chuộc.
Lấy những đồng tiền này để ăn chơi đàng điếm, trải nghiệm cuộc sống của một kẻ có tiền, hằng đêm đều đắm chìm trong cảnh xa hoa đồi truỵ, vung tiền như cỏ rác vào các địa điểm vui chơi giải trí mà không chút do dự, trong tiềm thức hắn ta luôn nghĩ rằng hết tiền rồi thì có thể đi cướp lại, nếu không thì tại sao hắn phải cực khổ tu luyện võ đạo chứ, chẳng phải chỉ để hưởng thụ một cuộc sống vật chất tốt hơn sao?
Nhưng đi đêm có ngày gặp ma, có một lần gặp phải một tên nhãi rất khó giải quyết, chỉ cầm mỗi thanh kiếm gỗ đã đánh hắn bầm dập, vốn không có cách nào đánh trả lại được, sau này lại đắc tội phải các nhà quyền quý ở địa phương nên không thể ở lại quê nhà nên mới chạy ra đảo Thạch Vũ mưu sinh.
Ngoài trừ tên nhóc kiếm gỗ đó, đây là lần thứ hai hắn rơi vào tình huống một chọi một mà bị thiệt thòi đến như vậy, cho nên hắn mới không phục, nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Thiên, hận không thể băm đối phương ra làm trăm mảnh.
Long Thiên tỏ ra bực bội, hoàn toàn không coi đối phương ra gì, anh xua xua tay nói với hắn: “Đừng chỉ biết nói suông, đứng ngây ra đó làm gì?”
Tên xăm hình tập hợp toàn bộ chân khí trong người lại, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, cả người trở nên cao to hơn.
Tuy nói thân hình của hắn ban đầu không hề nhỏ, nhưng lúc này trông y như một gã khổng lồ nhỏ mặc phải quần áo rách rưới, khiến không ít người có mặt thấy bất ngờ, chỉ có vẻ mặt của Long Thiên là không một chút cảm xúc.
Sau khi thấy được sự biến đổi cơ thể khổng lồ của Alan, cũng là người chấp hành cấp A ở Quỷ Môn, Long Thiên nhìn bộ dạng tên xăm hình lúc này cảm thấy chẳng có gì to tát cả, hoàn toàn không đáng để so sánh với Alan.
Hơn nữa đánh nhau là một kỹ thuật, to xác thì có tác dụng gì chứ?
Tên xăm hình lao về phía Long Thiên, muốn đá bay đối phương, trước dáng vẻ hung hăng của hắn, Long Thiên không hề có ý né tránh, chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay ra ấn vào ngực của hắn, tên xăm hình vẫn còn đang lao đến thì đột nhiên không thể tiến thêm được nữa.
Khuôn mặt đã lăn lộn trong thế giới ngầm hơn chục năm với đủ sức răn đe ngày càng trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức đẩy người về phía trước.
Long Thiên vẫn vững như Thái Sơn, đảo lòng bàn tay lại, ngón tay đó lập tức hiện ra một tia sức mạnh vô cùng độc đoán, sau đó xuyên vào trong, khiến mọi người có mặt đều được mở mang tầm mắt.
Khổ luyện thân hình Kim Cương hơn 20 năm bỗng chốc đã bị thủng một lỗ, vẻ mặt của tên xăm hình lộ rõ sự kinh hoàng.
Hắn không ngờ đối phương có thể xuyên qua thân mình như chọc thủng một quả bóng bay một cách dễ dàng như vậy.
Long Thiên rút ngón tay ra khỏi đó, máu tươi văng tung tóe trong không trung, sau đó dùng lòng bàn tay đè xuống, tên xăm hình với một cái lỗ thủng trên ngực lập tức nhũn người ra, dường như các tế bào trên toàn thân và từng tấc da đều cảm thấy ớn lạnh khiến hắn không thể không khuỵu chân xuống.
Một tiếng phịch quỳ xuống đất, tên xăm hình lạnh cả sống lưng, hắn có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu rõ, có thể không chạm vào cơ thể mà khiến bản thân không cựa quậy được, trừ cao thủ cấp Thiên, còn ai có được bản lĩnh như vậy.
Nhưng tên nhãi trước mắt này mới vài tuổi đầu đã lại là cao thủ cấp Thiên, lẽ nào mình lại xui xẻo đến như vậy sao, gặp phải thiên tài Tào Tử Kiến trăm nghe không bằng một thấy hay sao?
Tên xăm hình tức tối nhìn Long Thiên, lúc này, hắn giống như một con cừu non đang chờ bị thịt, cũng may vào lúc này hắn không hề cầu xin lòng thương xót, còn có chút chí khí hiên ngang của người trên giang hồ.
Long Thiên lại đưa một tay ra, chậm rãi đặt lên vai của hắn, động tác rất chậm, nhưng hắn không thể tránh được, Long Thiên đặt lòng tay phải lên vai của hắn rồi lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”
Xung quanh sát khí ác liệt chợt tụ lại cùng nhau đè lên tên xăm hình, trong mắt người thường thì thấy Long Thiên chỉ như để tay nhẹ lên vai hắn, nhưng người trong cuộc mới biết rõ thứ trên vai mình lúc này không phải là bàn tay, mà là một ngọn núi lớn, chỉ giữ chưa đầy năm giây, hắn đã nằm lăn ra mặt đất, sàn nhà tụ quanh chỗ hắn cũng bắt đầu nứt toạc ra.
Sức mạnh không ngừng tăng lên, mỗi phút mỗi giây đều là một cực hình đối với hắn.
Tên xăm hình, người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ này đã hoàn toàn bị suy sụp, cứ tiếp tục như thế bản thân sẽ bị chân khí này đè cho đến chết mất, kiểu chết này thật khó coi và mất mặt con mẹ nó đi được.
“Mày rốt cuộc là ai?”, tên xăm hình dùng hết sức hét lên.
Bây giờ mỗi một chữ thốt ra đều phải tiêu hao chân khí còn lại trong người, trong lòng mắng chửi tên nhãi này đúng là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi.
Nếu như lúc ban đầu tên này lộ ra chiêu này thì bản thân đâu đến mức rơi vào tình cảnh thế này chứ?
“Có quan trọng không? Mày muốn giúp đàn em mày lấy lại danh dự, tao vốn không ngăn cản, nhưng đến phụ nữ mà cũng không tha thì có đáng mặt đàn ông không chứ? Phẩm chất thối nát thì thôi đi, nhưng tao đã nói cô gái này là bạn tao rồi, con mẹ mày còn muốn ép đưa người đi à, không sợ bị sét đánh sao?”, Long Thiên cười gằn rồi nói.
Thật ra Long Thiên đã lăn lộn từ góc tối tăm nhất cho tới hiện giờ ở cái thế giới này thì chuyện tồi tệ hay càng đê hèn hơn cũng đã tận mắt chứng kiến qua.
Giả sử hôm nay không phải là Trần Phi Ngư rơi vào cảnh này thì 90% là anh sẽ không nhúng tay vào, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng coi như hoạt động bên ngoài dưới trướng của nhà họ Long.
Nếu thật sự bị đưa đi, sau này thể diện cậu cả nhà họ Long như mình còn để đâu đây.
Cho nên anh mới ra tay, bất kể là vì vấn đề thể diện hay là có giao tình với Trần Phi Ngư. Tóm lại đã ra tay rồi thì phải đánh gục đối phương, đây vốn là phong cách hành sự của Long Thiên.
Tên xăm hình bị thứ gì đó giống ngọn núi lớn đè lên nhưng vẻ mặt vẫn dữ tợn như cũ, với cái tính khí của hắn thì sao có thể tỏ ra yếu thế và hối lỗi được chứ, nhưng thật sự là hết chịu nổi rồi.
“Có phục không?”, Long Thiên cho một lối thoát.
Tên xăm hình do dự sau vài giây, cuối cùng nhận thua và cúi đầu: “Ông đây phục rồi”.
Thể diện có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng tính mạng. Còn sống mới là điều quan trọng.
Hắn tin tên nhãi có được thân thủ này chắc chắn là có chỗ dựa rất vững chắc không thể tiết lộ ra, nếu thật sự là muốn ép chết mình, cùng lắm đi đường quan hệ, còn về trách nhiệm pháp luật, hắn không cảm thấy chuyện này có thể kiểm soát được một cao thủ cấp Thiên.
Hắn làm nhiều chuyện tương tự như vậy nên trong lòng hiểu rõ, có lúc mạng người cũng vô cùng rẻ mạt.
Chương 334: Mèo con khóc nhè
“Còn dám xưng ông nữa sao?”, Long Thiên trừng mắt, sau đó lại tăng thêm lực.
Tên xăm hình phun ra một ngụm máu lập tức hét lên: “Em phục rồi, phục rồi thưa anh!”
Lúc này Long Thiên mới dừng tay lại.
Tên xăm hình như mới vừa chết đi sống lại, không dám giở trò gì.
Theo hắn ta thấy, muốn đánh lén thành công thì phải dựa vào thực lực của hai bên trong một phạm vi nhất định, mà bản thân lại ở một cấp bậc thua xa với đối phương, cho dù có đánh lén thì cũng là tự mình tìm con đường chết.
“Ngón tay tao đã đâm vào huyệt Đản trung của mày, võ mạch đã bị phế đi một nửa, cho là có mười năm nữa mày cũng không thể phục hồi được. Nếu trong khoảng thời gian này còn để tao nghe thấy những chuyện xấu xa của mày nữa, thì đừng trách sao tao độc ác, mày đã nghe rõ chưa?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Trong lòng tên xăm hình thầm mắng đối phương không có phong độ của một bậc cao nhân, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo nói: “Cảm ơn sự khoan dung độ lượng không giết của anh”.
“Cuốn xéo!”, Long Thiên quay đầu nhìn tên anh Uy đang giả bộ chết rồi ra lệnh.
Anh Uy giả chết nằm dưới đất giật bắn cả mình, không dám giả thần giả quỷ nữa, vội đứng lên đỡ đại ca của mình dậy, đám đàn em cũng thở phào, vội đến giúp khiêng tên xăm hình này rời khỏi quán bar.
Cuối cùng một trận sóng gió cũng đã qua.
Long Thiên cũng không thèm nhìn Trần Phi Ngư đang ở bên cạnh dù chỉ một cái, anh đi về chỗ ngồi của mình và tiếp tục uống rượu.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không nhắc đến chuyện này. Vẻ mặt Tiểu Báo Tử vô cùng tự hào, như thể vừa rồi chính bản thân mới là người ra mặt dạy dỗ đám côn đồ đó vậy.
Tiểu Nam Tử mỉm cười, hỏi: “Tiểu Hổ Tử, từ lúc nào mà cậu học cách làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi vậy? Lúc trước cậu đâu có thích mấy chuyện này đâu chứ”.
“Người ta tốt xấu gì cũng chủ động lên tiếng chào hỏi. Suy cho cùng cũng là người hoạt động bên ngoài dưới trướng của nhà họ Long, mấy chuyện cỏn con này nếu có thể giúp thì giúp thôi, để tránh sau này cô gái này kiện cáo với Long Thiên Tượng, há chẳng phải lão già đó lại đến tìm tôi gây chuyện sao”, Long Thiên cười híp mắt nói.
Vương Lệ Trân vẫn luôn đứng một bên quan sát, bèn lên tiếng: “Không qua chào hỏi một tiếng à, tốt xấu gì cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nói không chừng đối phương sẽ lấy thân báo đáp đấy”.
“Em nói thật à. Vậy anh phải đi xem thử vận may của mình mới được”, Long Thiên tạo thế muốn đứng lên, Vương Lệ Trân lập tức véo vào lỗ tai anh, lúc này Long Thiên mới cười hi hi rồi ngồi yên vào chỗ cũ.
Thấy Long Thiên đã ra tay giúp đỡ mình, nhưng lại không hề có ý định qua chào hỏi vài câu, ngay cả lời nói xã giao cũng không có.
Trần Phi Ngư thật sự có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không có thói quen tỏ ra nhiệt tình với một người hờ hững với mình, huống hồ đối phương còn là oan gia của mình, khó khăn lắm đỡ được Trần Phi Vũ vô cùng yếu ớt đứng dậy, sau đó cô ta đi qua muốn dùng tay kia kéo cả anh Đổng đang hôn mê nhưng đối phương lại quá nặng, cả người cô ta loạng choạng xém chút té nhào ra, dáng vẻ đó quả là rất đáng thương.
Những người xung quanh vẫn còn đang e ngại sự lợi hại của Long Thiên, không dám đi tới giúp đỡ cho cô đại minh tinh này, sợ đối phương hiểu lầm là đồ háo sắc rồi bị xử lý chung một thể nữa thì tiêu mất.
Long Thiên nhìn không vừa mắt, bèn nói với Lữ mập: “Qua đó giúp rồi đưa tới bệnh viện đi”.
Lữ mập gật đầu, đứng phắt dậy tới giúp một tay, Tiểu Nam Tử nhân cơ hội ném đá xuống giếng, nói: “Quả nhiên vẫn là không nỡ chứ gì?”
Vương Lệ Trân thản nhiên không động đậy, dù nhỏ mọn tới đâu cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dữ.
Thật ra cô vẫn là rất đồng cảm với Trần Phi Ngư, ở một số khía cạnh nào đó, có được vẻ bề ngoài xinh đẹp ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, vì gái đẹp mãi mãi sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy phiền phức.
Mấy năm nay thấy không ít đàn ông vì tranh giành mình mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Vương Lệ Trân sớm đã hiểu ra đạo lý này.
Nếu tối nay Long Thiên không có mặt, cái kết của của cô ta sẽ không hề tốt đẹp được như vậy, tên tên xăm hình kia vừa nhìn thì đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, thật sự bị đưa đi thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ, không cần suy nghĩ cũng đã biết.
Long Thiên hậm hực trợn mắt nhìn Tiểu Nam Tử, nói: “Cậu đừng khiêu khích ly gián nữa”.
Tiểu Nam Tử bĩu môi, bùi ngùi nói: “Phụ nữ mà, đều là hồng nhan hoạ thuỷ cả. Năm đó tôi theo đuổi Đoàn Tư Khiết cũng không ít lần chết dở sống dở. Có một lần xém chút bị người ta nhấn xuống hồ. Mà người làm ra mấy chuyện này lại là anh vợ tôi, cũng chính là Đoàn Ân Long, người bị cậu đánh cho một trận, sau đó mới chịu yên phận, suy cho cùng, đàn ông chúng ta đều là mệnh khổ”.
“Định lúc nào thì kết hôn? Như vậy là đã xác nhận cô gái Đoàn Tư Khiết này rồi sao?”, Long Thiên tò mò hỏi.
Trong nhóm nhỏ của họ, có ba chuyện được quan tâm hàng đầu, thứ nhất là cô gái dũng mãnh như Hoàng Dung Như sẽ trao lần đầu tiên cho ai.
Thứ hai là ân oán tình thù giữa Long Thiên và Cừu Đông Thanh.
Cuối cùng chính là người phụ nữ xui xẻo nào sẽ bị cậu chủ lăng nhăng Tiểu Nam Tử cưới làm vợ.
Tiểu Nam Tử châm một điếu thuốc, ra vẻ thăng trầm nói: “Cô ấy chỉ mong sớm được gả cho tôi thôi, nhưng tôi nghĩ vẫn là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Đợi sự nghiệp thành công rồi lại tính đến chuyện này, nếu không sẽ phải ở rể, sau này con cái đều mang họ Đoàn, chuyện này tôi không thể chấp nhận được”.
Tiểu Báo Tử đề nghị: “Hay là anh theo đuổi Long Lăng Tuyết đi, rồi vào nhà em ở rể. Sau này con tính theo họ Long, em cũng có thể nhận làm bố nuôi”.
Tiểu Nam Tử gõ đầu của Tiểu Báo Tử một cái: “Em đừng hòng lừa anh nhảy vào cái hố lửa này. Cả cái Thủ Đô ai mà không biết chị cả nhà em thích một tên hoà thượng, không thể để anh từ bỏ vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng này mà đi cạo trọc chứ?”
Vẻ mặt của Long Thiên và Tiểu Báo Tử liền biến sắc, bất ngờ đồng thanh nói: “Đừng nhắc đến loại nhát cáy trốn trong núi cả đời đó nữa”.
Tiểu Nam Tử vội che miệng của mình lại. Lúc này mới nhớ ra tên hoà thượng này chính là điều cấm kỵ của anh em nhà họ.
Lữ mập nhếch nhác trở về, vẻ mặt bất lực nhìn sang Long Thiên. Long Thiên biết tính khí của Trần Phi Ngư không được tốt, được vợ cho phép nên anh đứng lên và đi ra ngoài.
Trần Phi Ngư ngồi trên cầu thang, quay đầu nhìn Long Thiên, cô ta vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nay bỗng nhiên nước mắt chực trào.
Long Thiên sợ nhất là dáng vẻ này của phụ nữ, anh bất đắc dĩ nói: “Đại minh tinh, chuyện chị dỡ chỗ của tôi, tôi không hề tính toán với chị rồi, cũng tiện thể giúp chị giải quyết phiền phức, chị còn muốn tôi làm sao đây?”
Trần Phi Ngư nghẹn ngào, đôi vai run rẩy, vẻ đẹp này thật sự lay động lòng người.
Long Thiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhớ đến cô đại minh tinh này thật ra cũng chỉ là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và có chút tài hoa mà thôi, cũng biết sợ sệt, bất lực, càng sợ hơn khi không được coi trọng, Long Thiên nhẹ nhàng nói: “Khóc đi, khóc hết ra thì sẽ không sao nữa rồi”.
Trần Phi Ngư khóc một trận, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Long Thiên.
Long Thiên đột nhiên mỉm cười: “Khóc giống mèo con vậy”.
Trần Phi Ngư hết khóc lại cười, cũng coi như trút được nỗi niềm trong lòng.
Chương 335: Tin nhắn
Trần Phi Ngư lớn lên trong một gia đình bình thường, lúc còn nhỏ cũng không có cuộc sống sung túc gì, sở dĩ tuổi còn trẻ mà đã có những thành tựu như vậy là dựa vào thiên phú, cô ta được ông trời ưu ái ban cho một giọng hát đẹp và ngoại hình khuynh thành, theo cách nói của người xưa thì chính là được ông trời ban cơm, định sẵn cả đời này cô ta không thể tầm thường.
Cho dù có không gặp được Long Thiên Tượng thì cũng sẽ có một người khác như Long Thiên Tượng giúp lăng xê cô ta, bởi vì người như cô ta đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Vì không muốn gây ồn ào nên cô ta đã đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ giống như vậy trong túi cô ta lúc nào cũng có không dưới năm cái, chỉ sợ bị người hâm mộ và đám fan cuồng nhận ra.
Mặc dù thương thế của Trần Phi Vũ khá nghiêm trọng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được, cậu ta đưa anh Đổng đã tỉnh lại lên xe đến bệnh viện rồi, Trần Phi Ngư cũng muốn đi theo, nhưng Trần Phi Vũ hiểu chị gái mình, biết cô ta vẫn còn lời muốn nói với vị thiếu gia nhà họ Long đã ra tay giúp đỡ kia, nên bảo cô ta ở lại, nói hết những điều nên nói đi đã.
Trần Phi Ngư đeo lại mặt nạ lên giấu đi diện mạo khuynh thành của mình, sau đó ngồi ngoài bậc thềm của quán bar, trông giống như một nữ nhân sa cơ lỡ vận phải đi bán rượu trong đêm vậy, nếu không phải bên cạnh còn có thêm Long Thiên ngồi cùng thì những tên súc sinh có mưu đồ gây rối đã muốn xông lên bắt chuyện thử xem có thể mang về nhà được không rồi.
Mặc dù cô gái này đeo mặt nạ, nhưng dáng người thì không thể che giấu được, có mông có ngực, cho dù có đen đủi gặp phải người có gương mặt xấu xí thì đối với bọn đàn ông mà nói, tắt đèn đi thì nhà ngói cũng như nhà tranh cả thôi.
"Trong túi của tôi vẫn còn một chiếc mặt nạ nữa, nếu như cậu không thích cái này thì tôi có thể đổi cái khác", Trần Phi ngư cười nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Cái này cũng được, rất phù hợp với hình tượng hiện giờ của chị, một con mèo nhỏ".
"Không được cười tôi nữa", Trần Phi Ngư ra vẻ tức giận nói, vừa nói vừa giơ móng vuốt ra, giống một con báo con vậy.
Long Thiên bị bộ dạng của cô ta làm cho buồn cười, châm điếu thuốc lên hút nói: "Chị đến đảo Thạch Vũ quay phim à, tên là gì? Khi nào khởi chiếu tôi sẽ đi xem, coi như là để ủng hộ doanh thu phòng vé cho chị".
"Một bộ phim nghệ thuật thôi, có lẽ không phải sở thích của cậu, người như cậu chắc sẽ thích thể loại hành động, hơn nữa còn là phim của đảo quốc", hai tay Trần Phi Ngư chống cằm, nhìn Long Thiên trêu chọc nói.
Biết hình tượng của mình trong lòng cô gái này đã hoàn toàn được định hình rồi, dù sao lần đầu tiên gặp mặt anh làm chuyện đại nghịch bất đạo, trói đối phương lại, cho nên có xấu xa thêm chút nữa thì Long Thiên cũng không quan tâm, cũng không phản kháng.
Hơn nữa đối phương nói cũng đúng, so với phim nghệ thuật thì anh thích thể loại hành động thật hơn.
Còn nhớ hồi còn học cấp hai tình cờ được đám bạn mất nết khai sáng cho một thế giới mới, từ đó nghiên cứu không biết mệt, đến khi vào cấp ba là đã xem qua vô số phim rồi.
Lúc đó cũng coi như là trò tiêu khiển của cả đám bạn khi tụ tập với nhau, việc anh thích nhất là ở trong ký túc xa cùng Tiểu Nam Tử nghiên cứu về kỹ năng diễn xuất của mấy diễn viên nữ.
Thỉnh thoảng Hoàng Dung Như nửa đêm tới gõ cửa sẽ mang theo một cuốn sổ ghi chép, cô gái này cũng khá dũng cảm, lần nào cũng có thể đem theo một đống tài nguyên, thích nhất là tự tiện trèo lên giường của Long Thiên, nửa đêm đánh thức anh dậy sau đó cùng nhau thưởng thức.
Mỗi lần tới cảnh nam nữ đánh lộn trong phim là Long Thiên phản ứng rất tự nhiên, chị Dung Dung tùy tiện bình luận, thậm chí còn tranh thủ lợi dụng một chút.
Bây giờ nghĩ lại thì quả thật lúc đó chị Dung Dung muốn làm gì đó với Long Thiên, nhưng khổ nỗi Long Thiên lại một lòng một dạ với Lâm Chi Tử, coi như không thấy sự cám dỗ đó, thương thay cho chị Dung Dung khổ sở dày công quyến rũ, anh vẫn sừng sững bất động, dẫn đến chị Dung Dung còn phải nghi ngờ Tiểu Hổ Tử liệu có phải là bất lực về chuyện đó không.
Sau này khi anh thành một cặp với Lâm Chi Tử rồi chị Dung Dung có phóng đãng bừa bãi đến đâu cũng không dám giở trò quyến rũ nữa.
Số lần trèo cửa sổ xông vào phòng cũng ít đi đáng kể, ngược lại đều là Long Thiên trèo cửa sổ vào phòng Lâm Chi Tử.
Đóa Sơn Chi này là một người con gái rất có nguyên tắc trong cuộc sống của mình, sau khi hẹn hò với Long Thiên đã đặt ra không ít kế hoạch tương lai, thậm chí còn lo trước tính sau đã chuẩn bị hết tất cả rồi, yếu tố nào nên cân nhắc ở đâu, ví dụ như sau khi cô ấy mất đi thì mỗi năm đến sinh nhật Long Thiên đều sẽ nhận được một tin nhắn, đây cũng là việc Lâm Chi Tử chuẩn bị trước đó, chỉ sợ anh sẽ quên mất cô, ngay đến sinh nhật của ông xã mình yêu thương nhất còn không gửi được lời chúc thì sao được.
Cô ấy đã tính trước hết từ năm mười tám tuổi đến một trăm tuổi, mỗi năm sẽ gửi một lời chúc cho Long Thiên.
Mấy năm trước đón sinh nhật ở Quỷ Môn, không ít thì nhiều cũng đều dựa vào những tin nhắn này để vượt qua những ngày tháng khó khăn gian khổ.
Long Thiên suy nghĩ thất thần, rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt với đại minh tinh bên cạnh, Trần Phi Ngư rất bất mãn nói: "Ở bên cạnh một người đẹp như tôi mà cậu còn như người mất hồn, đúng là không tôn trọng người khác đấy".
Long Thiên mới lấy lại tinh thần, đứng lên phủi đít quần nói: "Tôi đưa chị về".
Trần Phi Ngư sững sờ, từ trước đến nay đàn ông đều chỉ mong được ở bên cạnh cô ta thêm một chút, thế mà tay công tử này thì hay rồi, cộng thêm lần trước là đã ba lần đuổi người đi, có điều cô ta cũng không phải là dạng con gái thích bị rơi vào thế kém cỏi, cũng đứng lên theo.
Nếu đã thể hiện sự biết ơn rồi thì Trần Phi Ngư cũng không còn lý do gì để bám lấy đối phương không buông nữa, không thể vì một lần đối phương làm anh hùng cứu mỹ nhân mà đã muốn lấy thân báo đáp, như vậy thì cũng tùy tiện bất cẩn quá.
Kết quả hai người vừa đứng lên thì Vương Lệ Trân vốn đang uống rượu trong quán bar cũng xuất hiện ngay đằng sau, nhẹ nhàng nói: "Cùng đi đi".
Trần Phi Ngư mỉm cười, ánh mắt nghịch ngợm liếc nhìn Long Thiên một cái, Long Thiên gãi đầu, thấy Trần Phi Ngư không từ chối cũng không nói gì, ba người đành đi bộ trên hòn đảo nhỏ.
Lúc này gần như đã không còn người ngoài đường nữa, từng cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy êm đềm, yên tĩnh và bình yên, chỉ là một nam hai nữ đều chẳng biết nói chuyện gì, không khí có chút gượng gạo.
Lúc đi trên một cây cầu gần sông, Trần Phi Ngư cười nói với Vương Lệ Trân: "Chị giúp tôi chụp một tấm hình với Long Sơn Hổ đi, coi như là quà cảm ơn".
Vương Lệ Trân gật đầu, Long Thiên và Trần Phi Ngư đứng trên cầu, hơi gần sát vào nhau, Vương Lệ Trân giơ điện thoại lên tìm góc chụp sau đó đưa tay lên ra hiệu OK rồi.