-
Chương 326-330
Chương 326: Tình cờ gặp lại
Thấy chị mình lên tiếng, Trần Phi Vũ mới thả anh Uy ra, quát lên một tiếng cút, anh Uy vô cùng nhục nhã bò từ dưới đất lên, dẫn theo anh em của mình cút vội, mãi đến khi chạy ra khỏi cửa mới gào lên: "Thằng khốn, cứ chờ đó!"
Trần Phi Vũ giơ ngón tay thối lên nói: "Phế vật".
Một màn náo loạn vừa rồi tức khắc đã khiến anh chàng hot boy hết sức được chú ý, có thể nói là tất cả đều phải ngắm nhìn, ngay đến hai cô gái được Tiểu Nam Tử lừa đến tận bàn cũng bắt đầu âm thầm nhìn trộm.
Cô gái đeo mặt nạ và anh chàng hot boy trở về chỗ ngồi, ở vị trí đó ngoài hai chị em họ ra thì còn một người đàn ông trung niên nữa, ăn mặc chừng mực, đeo một cặp kính đen, toàn thân toát lên vẻ chính trực, thấy hai người quay lại, lập tức cười hỏi: "Cô Trần, vừa nãy chắc đã khiến cô sợ hãi rồi chứ?"
"Loại người đó sao có thể khiến chị em sợ được chứ, anh Đổng, anh đừng quên chị em còn dám không nể mặt mũi của Long Đại Diêm Vương đó", Trần Phi Vũ đắc ý nói, chuyện này đủ để cậu ta chém gió cả đời ở thủ đô rồi.
Long Đại Diêm Vương, cả cái thủ đô có ai dám không chú ý đến sắc mặt của ông ấy chứ? Cho dù có là tứ đại thế gia gì đó thì gặp cũng phải tươi cười chào hỏi, còn kể đến nhà họ Tạ đã bị tiêu diệt trước đó rồi.
Cô gái đeo mặt nạ trừng mắt lườm em trai một cái rồi nói: "Không được nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên gọi là anh Đổng là một vệ sĩ, lần này cô ta đến đảo Thạch Vũ là để chụp ngoại cảnh, cho nên anh ta đi theo bảo vệ, tu vi cấp Huyền, thực lực không yếu, chút võ nghệ vừa nãy của Trần Phi Vũ là do lúc anh ta rảnh rỗi đã dạy cho, anh ta cười nói: "Cô Trần yên tâm, Đổng mỗ là một vệ sĩ sẽ không nói linh tinh đâu, hơn nữa những gì Tiểu Vũ nói cũng là sự thật".
"Anh Đổng, anh nhìn người ở bàn bên kia quen không?", cô gái đeo mặt nạ thờ ơ nói, chính là bàn của Long Thiên.
Anh Đổng cảm thấy khá quen, nhưng không nhận ra, mà hỏi lại: "Cô Trần, bọn họ là bạn của cô sao?"
Trần Phi Vũ cũng nhìn qua, tỉ lệ nam nữ của bàn đó vừa đẹp, bốn người phụ nữ, ngoại trừ hai cô gái trực sẵn ở quán bar để kiếm khách hàng tiềm nằng thì hai người còn lại khiến mắt Trần Phi Vũ sáng rực lên, đặc biệt là người phụ nữ mặc bộ váy màu xanh sẫm, đúng là đẹp đến kinh động lòng người, bất luận là ngoại hình hay khí chất đều không hề thua kém chị gái của cậu ta.
Về phần nam giới thì chẳng có ai trông thuận mắt cả, một người thì béo đến chảy mỡ, một thằng oắt con, và còn một người thì trông ẻo lả như đàn bà, cuối cùng là một người đàn ông tóc húi cua, tướng mạo xấu xí, trông bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Trần Phi Vũ không cho rằng chị gái thanh cao của cậu ta lại quen những người bình thường này.
Nhưng không ngờ người con gái đeo mặt nạ lại khẽ nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là hai người con trai của ông chủ anh đó".
Vẻ mặt anh Đổng chấn động nói: "Không thể nào, hai vị thiếu gia sao có thể tới đây chứ, lẽ nào có hẹn với cô Trần sao".
"Nếu như tôi nói là tình cờ gặp thì anh có tin không?", cô gái đeo mặt nạ giả bộ ngẩn ngơ nói.
Anh Đổng xua tay nói: "Chắc chỉ nhìn giống nhau thôi, có lẽ cô Trần nhìn nhầm rồi, nếu như thật sự là hai cậu chủ thì sao có thể không có một vệ sĩ nào bên cạnh chứ".
Cô gái đeo mặt nạ cười trừ.
Ở bàn khác, Tiểu Báo Tử đang phục lăn nói: "Anh, sao anh biết sẽ có người ra tay vậy, anh có thể xem bói sao?"
Long Thiên không giấu diếm, cười trả lời: "Tốt xấu gì cũng là Trần Phi Ngư, ra ngoài đương nhiên cũng phải có vài tay vệ sĩ rồi".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thoáng kinh ngạc, chẳng trách lên sân khấu lại còn phải đeo thêm mặt nạ nữa, hóa ra là sợ người khác nhận ra, Tiểu Nam Tử nghi ngờ hỏi: "Sao cậu biết vậy?"
"Trên cổ cô ta có một vết bớt nhỏ, nhìn kỹ thì sẽ thấy thôi, hơn nữa quán bar này vốn là của cô ta, cô ta ở đây cũng là điều bình thường", Long Thiên bất giác mở miệng giải thích, kết quả vừa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Vương Lệ Trân.
Tiểu Nam Tử vui sướng hả hê, thầm nghĩ còn không bẫy được cậu nữa sao.
Vương Lệ Trân nheo mắt mỉm cười nói: "Anh nhớ cũng kỹ nhỉ, sao vậy, vẫn còn lưu luyến không quên chị gái đó à?"
"Vợ à, có trời đất chứng giám, anh chỉ thuận miệng nói bừa thôi", Long Thiên vả vào miệng mình, để thể hiện thành ý liền uống cạn một cốc bia.
Trò khôi hài đó cứ thế mà qua đi, Long Thiên cũng không có ý định tới hàn huyên vài câu với đối phương, dù sao cũng đã làm chuyện vô liêm sỉ với người ta, mấy năm nay đều ngại không đối mặt với Trần Phi Ngư, nhưng Long Thiên có ý định không để ý đến đối phương không có nghĩa là đối phương sẽ không tới hỏi thăm anh.
Có lẽ là vì ở địa bàn của mình nên phong thái của Trần Phi Ngư đã phá vỡ sự cân bằng tinh tế giữa hai nhóm người, cô ta cầm một chai bia đi tới bên cạnh Long Thiên, đưa cho tay nào đó còn đang bận nịnh vợ.
Trần Phi Vũ thấy chị gái mình qua đó thì lập tức cũng đi theo, để tránh chị gái bị người khác lợi dụng, có điều bị anh Đổng nháy mắt ra hiệu nên cũng án binh bất động, chỉ ngồi quan sát hai bên, thầm nghĩ nếu như những người đó dám ức hiếp chị gái thì sẽ chạy tới tẩn cho họ một trận.
Cậu ta vốn đã không ưa cái tên cậy có khuôn mặt đẹp trai như cậu ta mà đã cướp ngay hai cô gái của cậu ta đi lúc mới tới rồi.
"Cậu ngốc à, còn không mau mời người đẹp ngồi xuống đi", Tiểu Nam Tử cười mắng Long Thiên, ngay từ ban đầu anh ta đã nhìn ra tên hot boy ra vẻ ngầu ngầu kia không thoải mái rồi, bây giờ lại có cơ hội thế này sao có thể không nhận lấy chứ, lập tức bảo Lữ mập nhường chỗ.
Lữ mập cũng nảy số nhanh nói: "Mau mau giới thiệu chút đi".
"Lữ mập, ông mà còn không biết sao? Chính là bà chủ của quán bar này đó, đại minh minh Trần Phi Ngư mà", Long Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cười rồi giới thiệu đối phương.
Anh không biết chắc đối phương có mục đích gì nên cũng không dám nói năng bừa bãi, chỉ sợ lại chọc giận cô vợ bên cạnh.
Nhưng không ngờ Trần Phi Ngư hình như đã nhìn ra được Long Thiên đang lo lắng điều gì, lại phá lệ dấy lên chút nhỏ nhen, ôm lấy cánh tay của Long Thiên nói: "Oan gia, ngày trước lúc trói người ta sao không thấy gọi người ta là Trần Phi Ngư, mà gọi người ta là Tiểu Ngư Ngư chứ".
Giấy ăn trên mặt bàn lập tức bất ngờ bốc cháy lên.
Chương 327: Ghen tuông
Khăn giấy đột nhiên bốc cháy. Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Long Thiên sao có thể không biết, đây rõ ràng là lửa ghen của vợ anh.
Trần Phi Ngư này cũng thật là, vừa tới đã nhắc đến chuyện năm đó, lúc đó anh cũng chỉ là một cậu thanh niên ngổ ngáo thích đối đầu với Long Thiên Tượng thôi.
Sở dĩ cô ta làm ra loại chuyện còn không bằng súc sinh này chỉ đơn giản là vì cô ta thích, còn về chuyện vừa có cơ hội thì liền trả thù, người phụ nữ này cũng nhỏ nhen thật, coi chừng lát nữa cả cái quán bar của cô ta sẽ bị đốt thành tro tàn.
Tiểu Nam Tử vội vàng dập lửa, sau đó tức giận nói với Lữ mập: "Này lão mập, ông hút thuốc xong thì gạt sạch tàn đi có được không? Nhỡ bén lửa thì sao?"
Lữ mập vô tội nằm không cũng trúng đạn, bất lực nói: "Tôi không hút thuốc".
Tất nhiên, câu nói này trực tiếp bị mọi người bỏ ngoài tai, những người ở đó đều cho rằng đây chỉ là một tai nạn, cũng chỉ Long Thiên mới biết Vương Lệ Trân là người có thể khống chế ngọn lửa, nhưng anh không nói ra.
Bây giờ có muốn giải thích thì cũng muộn rồi, Long Thiên đưa tay ra vui vẻ nói: "Năm đó tôi không hiểu chuyện, mong chị Trần bỏ qua. Tôi sẽ tự phạt một ly".
Trần Phi Ngư không có ý định bỏ qua cho Long Thiên như vậy, chuyện năm đó cô ta vẫn còn nhớ như in, lớn từng này tuổi rồi nhưng cô ta chưa từng phải chịu ấm ức như vậy bao giờ, bị người ta trói lại thọc lét bàn chân, giờ nghĩ lại cô ta vẫn thấy tức, tức vì ngay cả mấy chuyện thất đức như vậy anh cũng làm ra được, mặt khác là vì vẫn cảm thấy không cam tâm.
Một ngôi sao nổi tiếng và xinh đẹp như cô ta, muốn khí chất có khí chất, muốn ngoại hình có ngoại hình mà lại bị anh trói lại chỉ để thọc lét chân.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi nữa.
Không, khó khăn lắm mới có cơ hội trả thù, đương nhiên Trần Phi Ngư phải trả lại hết, có thù báo thù, có oán báo oán.
Theo những gì cô ta quan sát, người ngồi bên cạnh có lẽ là bạn gái của anh.
Kiểu phụ nữ như Vương Lệ Trân đi đến đâu cũng rất thu hút, ngay cả con gái như Trần Phi Ngư thoạt nhìn cũng phải kinh ngạc, vì vậy ngoài việc căm ghét Long Thiên, cô ta cũng có ý muốn đọ sắc một chút.
Phụ nữ mà, lúc nào cũng thích hơn thua mấy thứ vô vị như vậy, đặc biệt là giao chiến trước mặt một nhóm đàn ông, cuối cùng người chịu thiệt cũng luôn là bản thân bọn họ thôi.
Một người ưu tú như Trần Phi Ngư đã quen với việc được fan chú ý, không thể chấp nhận bị đứng ở vị trí không có ánh hào quang, điều này khiến ngôi sao họ Trần này rất không vừa lòng.
Vì vậy, cô ta nhìn Long Thiên nũng nịu nói: "Cậu gọi người ta là Tiểu Ngư thì người ta sẽ uống với cậu".
Long Thiên đã tự phạt ba ly rồi, lòng thầm than khổ, nhưng cũng không đến nỗi thể hiện ra mặt, chỉ là chân anh sắp bị Vương Lệ Trân giẫm nát rồi, để giữ vững hình tượng chói lóa của mình trước mặt mọi người, anh đành đứng dậy nói: "Ha ha, chị Trần đây cứ khéo đùa. Đúng rồi, giới thiệu một chút, Tiểu Báo Tử chắc chị cũng biết rồi, hai người kia là anh em của tôi, người bên cạnh là vợ tôi, hơn nữa chúng tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi".
Long Thiên nhấn mạnh khi giới thiệu tới Vương Lệ Trân, một mặt là vì muốn vợ vui, mặt khác là muốn ám chỉ để Trần Phi Ngư biết khó mà lui, đừng suốt ngày tìm cách hãm hại anh.
Trần Phi Ngư giả bộ đau lòng nói: "Cậu kết hôn rồi sao?"
“Đúng vậy”, Long Thiên giơ chiếc nhẫn trong tay lên.
Chiếc nhẫn này là của Vương Chấn Đào, bố vợ anh tặng cho anh.
Đây là nhẫn cặp, Long Thiên chưa bao giờ tháo nó ra, còn Vương Lệ Trân thì chưa bao giờ đeo nó vào.
Vốn tưởng rằng khi đưa ra đòn sát thủ Trần Phi Ngư sẽ biết đâu là điểm dừng, không cố tình gây sự nữa, dù sao cô ta cũng là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng không ngờ cô ta lại trực tiếp nói: "Tôi không để ý đâu”.
Long Thiên hoàn toàn bại trận, một người trước giờ luôn miệng lưỡi sắc sảo như anh lúc này lại không biết phải phản bác ra sao.
Long Thiên rất tự tin, anh cũng cho rằng mình rất đẹp trai và ưu tú, nhưng anh cũng không nghĩ là Trần Phi Ngư sẽ thích mình.
Lý do khiến ngôi sao nổi tiếng này đến đây tham gia cuộc vui chỉ đơn giản là vì muốn trả thù chuyện năm đó.
Long Thiên đang nghĩ cách làm sao đuổi cô nàng sao chổi này đi, thì Vương Lệ Trân, người ngoài mặt vẫn tỏ ra mặc kệ sự đời, nhưng trong lòng chỉ muốn lập tức cho Long Thiên mấy cái bạt tai nói: "Tôi có bận tâm, với lại tôi cũng không thích người phụ nữ khác có ý gì với chồng tôi".
Lời tuyên bố chủ quyền vô cùng sắc bén, đây là một cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập liếc nhau, sẵn sàng chờ xem kịch hay, Tiểu Báo Tử thì nhìn với ánh mắt sùng bái, không hổ danh là anh trai cậu ta, người trên đời này có thể khiến hai người phụ nữ xinh đẹp như Trần Phi Ngư và Vương Lệ Trân nổi máu ghen vì mình có lẽ cũng chỉ có anh trai cậu ta mới làm được.
Còn Mộng Nhi thì lại cảm thấy hổ thẹn, một Vương Lệ Trân đã đủ khiến cô ta tự ti rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Trần Phi Ngư.
Nói vậy ý định dâng mình đêm đó của cô ta chẳng khác nào tự rước lấy nhục?
Còn hai cô gái chỉ đơn thuần là đóng vai phụ kia lại vô cùng tò mò, nhìn chằm chằm Long Thiên, bọn họ thật sự không hiểu, người đàn ông này có sức hút gì mà có thể khiến hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy mê mẩn.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ kém hiểu biết, dù sao kiểu người không nổi bật và thu hút trong đám đông như Long Thiên, thậm chí còn không có sức hút bằng Tiểu Nam Tử, thì đương nhiên họ cũng không thể nhìn ra anh có điểm nào hơn người.
Chỉ là họ thấy hơi ngạc nhiên, lẽ nào người phụ nữ mang mặt nạ này thật sự là ngôi sao nổi tiếng Trần Phi Ngư?
Long Thiên đứng yên bất động, ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng đầu thì đang nhanh chóng lục tìm trong những cuốn tiểu thuyết mà anh từng đọc, nam chính sẽ làm gì với tình huống vừa đau khổ vừa hạnh phúc mà người bình thường không có diễm phúc hưởng như thế này, nhưng tiếc thay nam chính trong tiểu thuyết đều là mấy người mở cả một hậu cung, khác xa với hiện thực khi mà hai người phụ nữ sẽ lại trở thành chị em trong hòa bình, sau đó còn có thể phục vụ cùng một người đàn ông trên giường, trừ khi là bỏ tiền ra mua gái, nếu không thì là bất khả thi.
Chương 328: Ganh đua
Hai người đẹp cứ vậy đấu đá lẫn nhau, được cái Tiểu Nam Tử cũng là người trọng nghĩa khí, sợ bầu không khí tẻ nhạt nên đã đưa ra đề nghị chơi trò ‘thật hay thách’, thế là Trần Phi Ngư, người tới bàn này góp vui sau cùng đã trở thành mục tiêu duy nhất.
Hai người thích hóng drama như Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không ngại chuyện bé xé ra to, cố tình chọn những câu hỏi thâm sâu nhất cho Trần Phi Ngư.
Rượu có thể khiến người ta trở nên can đảm, Trần Phi Ngư đến bàn Long Thiên với một tâm thái vô cùng thoải mái, cô ta không từ chối bất kì câu hỏi nào, trả lời vô cùng phóng khoáng không hề gượng gạo, khiến mọi người đều phải âm thầm khen ngợi, ngôi sao nổi tiếng này không những không kiêu ngạo mà còn rất cá tính.
Trần Phi Ngư càng tỏa sáng thì Vương Lệ Trân càng trầm lặng, giống như một cô vợ nhỏ bị bồ nhí ức hiếp ra mặt nhưng vẫn phải nhẫn nhục nuốt giận vào trong.
Tiểu Báo Tử đã coi Vương Lệ Trân là chị dâu của mình, cũng thấy hơi bất bình giùm.
Hơn nữa ở nhà họ Vương hai ngày nay, Vương Lệ Trân đối xử với cậu ta rất tốt, điều này khiến người tử nhỏ đến lớn luôn bị bà nội ghét như Tiểu Báo Tử cảm thấy rất biết ơn.
Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng đã thấu hiểu sự đời, ai thật lòng tốt với cậu ta, ai không thật lòng cậu ta có thể phân biệt rất rõ, nếu không cũng không thể chơi được trong cái giới quyền quý ở thủ đô này.
Vì vậy Tiểu Báo Tử đã cố ý hỏi Vương Lệ Trân về một số chủ đề như công việc, khi Trần Phi Ngư biết người phụ nữ xinh đẹp không thua kém cô ta là bao này lại là người đứng đầu cả một doanh nghiệp, cô ta bắt đầu nhìn Vương Lệ Trân bằng con mắt khác, lúc đầu còn tưởng đối phương chỉ là một con chim Hoàng Yến được Long Thiên bao nuôi, nhưng xem ra mọi chuyện không phải như vậy.
Thực ra lúc Trần Phi Ngư đến đây, cô ta thực sự không có tham vọng hay dã tâm gì cả, chỉ là thấy Long Thiên thì lại nhớ lại chuyện cũ nên nổi nóng một chút, hay cùng lắm là muốn Long Thiên khó chịu, ghen tuông gì đó, tất cả chỉ là bản tính vốn có của phụ nữ thôi.
“Cô Trần, cô lại thua rồi”, Tiểu Nam Tử đắc ý nói: “Vậy tôi sẽ hỏi một câu vô cùng kích thích. Cô và Tiểu Hổ Tử nhà tôi quen nhau thế nào?”
Long Thiên nghiến răng nhìn tên khốn đó, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.
Anh ta hỏi câu này chỉ vì muốn xem kịch hay thôi, nhìn hai người đàn ông đấu đá nhau đúng là vô vị, nhìn hai người phụ nữ đấu đá mới vui mắt vui tai chứ, nhất là khi hai người phụ nữ này còn vô cùng xinh đẹp.
Dù Trần Phi Ngư có mặt dày đến đâu, nhưng khi bị nhắc đến chuyện này nhất thời cô ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, may mà chiếc mặt nạ hình con bướm trên mặt đã giúp cô ta che đi sự lúng túng.
Cô ta không thể nói với mọi người, rằng lần đầu gặp mặt, cô ta đã bị tên khốn này trói chặt sau đó thọc lét bàn chân được.
Trần Phi Ngư bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình nói: "Chuyện này phải nói thế nào đây, xấu hổ chết đi được, đúng không Tiểu Hổ Tử, lúc đó cậu cũng vội vàng quá rồi đấy, mới lần đầu gặp mặt đã đè người ta... trời ơi tôi không nói được nữa đâu".
Ngoại trừ Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử biết nội tình bên trong, thì tất cả mọi người bao gồm Lữ mập đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là ba người Mộng Nhi, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài sẽ là một xì căng đan thế kỉ cho mà xem.
Khuôn mặt rạng rỡ của Vương Lệ Trân lại trầm xuống.
Lần này không chỉ đơn giản là giẫm vào chân nữa mà là đạp hẳn lên chân anh đồng thời nhéo thêm mấy cái, cô chỉ muốn lập tức đâm cả gót giày vào chân anh.
Nhìn Long Thiên đang giả vờ bình tĩnh, cô cười khẩy: "Cô ta không thể nói tiếp thì anh nói đi, mọi người đều rất tò mò đấy".
Long Thiên đang cố gắng nghĩ cách nói ra sự thật, nhưng Trần Phi Ngư đã đưa tay chặn miệng anh trước: "Không được nói, cậu không được nói, đồ xấu xa".
Long Thiên bị chặn miệng, chỉ có thể ô ô a a như một người câm, muốn nói cũng không được, lòng càng thấm thía một đạo lý, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn là đắc tội phụ nữ.
Vương Lệ Trân không muốn cãi nhau với Trần Phi Ngư trước mặt mọi người, như vậy thì lại thấp kém quá, đây không phải là phong cách của cô, vì vậy cô bình tĩnh nói: “Không nói thì không nói, dù sao, đều là chuyện quá khứ cả rồi. Bây giờ anh ấy tu thành chính quả với ai mới là quan trọng nhất".
“Chị gái đúng là rộng lượng thật”, Trần Phi Ngư bỏ tay khỏi miệng Long Thiên cười: “Hy vọng chị có thể rộng lượng như vậy mãi”.
Tiểu Báo Tử cũng coi như được mở rộng tầm mắt, chơi vậy mà cũng được luôn hả, Trần Phi Ngư này đúng là đã tăng thêm thể diện cho mấy kẻ thứ ba, chẳng trách mẹ cậu ta cũng phải sợ những cô nàng thế này cướp mất Long Thiên Tượng.
Long Thiên thấy vợ như vậy, biết trước tối nay kiểu gì cũng phải quỳ gối hối lỗi, nên đành nói nhỏ: "Đủ rồi đấy".
“Sao lúc cậu trói tôi thì không nói đủ rồi như vậy đi?”, Trần Phi Ngư cau mặt hỏi lại.
Long Thiên biết co biết duỗi: "Bà cô à, tôi sai rồi có được chưa, chị xem, tôi lấy được một người vợ cũng đâu dễ dàng gì, đừng đùa như vậy nữa, chơi chẳng đẹp gì cả".
“Cậu cầu xin tôi đi”, Trần Phi Ngư đắc thắng nói.
Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị hơi quá đáng rồi đấy, đường đường là đàn ông con trai mà tôi phải cầu xin chị sao? Còn đâu là mặt mũi nữa".
“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với chị”, Trần Phi Ngư đột nhiên nhìn Vương Lệ Trân nói.
Sợ cô ta lại nói ra chuyện gì giật gân, Long Thiên vội vàng đè tay cô ta lại, cam chịu nói: "Coi như tôi cầu xin chị có được chưa?"
"Thế còn được, được rồi, tôi không thèm chấp nhặt với người kém hiểu biết như cậu nữa", Trần Phi Ngư kiếm cớ rời đi trở về bàn của mình, tâm trạng cô ta rất tốt.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng đuổi được cô nàng sao chổi này đi, anh sẽ nhớ kĩ mối thù hôm nay, sau này nhất định tìm cơ hội phục thù lại, nhưng không phải là thọc lét bàn chân nữa mà là mấy chuyện đàn ông nên làm.
Đương nhiên bây giờ thì anh chưa có cái lá gan đó.
Bỏ qua ánh mắt chế giễu của Tiểu Nam Tử, đang muốn gần gũi với vợ một tý, khó khăn lắm mới đẩy được hai cái bóng đèn là Vương Manh Manh và Phương Nhân Vương kia sang một bên, tối nay anh còn định vác súng ra trận nữa, sao có thể vì một Trần Phi Ngư mà đổ sông đổ biển được, cách mạng còn chưa thành công, nên ra vẻ đáng thương thì vẫn phải ra vẻ đáng thương.
Lúc này mặt Vương Lệ Trân đã lạnh như băng, đang định tìm cách dỗ dành cô, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã có người hét lên: "Là ai bắt nạt Tiểu Uy nhà tôi".
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, một người đàn ông trọc đầu xăm hình đầu lâu trên đầu dẫn theo một đám đàn em lóng la lóng lánh, phong cách vô cùng kì dị.
Long Thiên tức giận vỗ bàn nói: "Còn chưa chịu thôi có đúng không?”
Chương 329: Chung quy vẫn là thiếu niên
Nhạc trong quán ba không nhỏ, Long Thiên cũng không gân cổ gào lên giống như tên đàn ông đầu trọc, cho nên chỉ có người trong bàn của các anh mới nghe thấy mà thôi.
Long Thiên nhìn anh Uy cáo mượn oai hùm đứng bên cạnh người đàn ông trọc đầu thì biết ngay tên khốn này là cứu viện do anh Uy mời đến.
Mục đích không cần nói cũng biết, hơn mười tên đàn ông xăm mình tay lăm lăm cầm dao thế kia đương nhiên không phải tới quán bar tiêu khiển rồi, mà tới để báo thù.
Đây chính là hậu quả khi đắc tội với dân côn đồ cho nên vừa nãy Long Thiên mới không ra tay giúp đỡ Trần Phi Ngư, không phải vì sợ mà là vì phiền, dù sao đập ruồi cũng cần phải động tay, một đám ruồi bọ vo ve bên cạnh anh rồi phải đập từng con một thì lại càng phiền hơn.
Đám người anh Uy này vừa nhìn đã biết tác oai tác quái trên đảo Thạch Vũ không ít, nghiễm nhiên đã được coi như một băng đảng, không sợ lưu manh có văn hóa mà chỉ sợ lưu manh tụ tập lại với nhau, bởi vì ba tên lưu manh có thể không thắng được một Chư Cát Lượng, nhưng chắc chắn độc ác hơn Chư Cát Lượng.
Cả quán bar bị đám người này thu hút sự chú ý, đa số đều nhận ra người đàn ông trên đầu xăm hình bộ xương khô trông cũng như bộ xương khô thật là ai, đám lưu manh anh Uy sở dĩ có thể chiếm được một vị trí nhất định trong thế giới ngầm trên đảo Thạch Vũ này toàn bộ đều là nhờ vào người đàn ông ngoại tỉnh không biết từ đâu đến này.
Năm nay hắn ba mươi hai tuổi, võ công tỉ lệ thuận với độ độc ác toát ra từ vẻ bên ngoài của hắn.
Bất cứ nơi nào trên Hoa Hạ đều sẽ có một vài băng đảng thuộc tính xã hội đen, đảo Thạch Vũ được người Bắc Hải gọi là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không ngoại lệ.
Ban đầu trên đảo Thạch Vũ này có năm nhóm quyền lực, kết quả sau khi Bộ xương khô ngoại tỉnh kia đến thì tất cả đều bị diệt sạch, những kẻ nghe lời thì đã được thu nhận làm đàn em, những kẻ không nghe thì đánh gãy tay gẫy chân, trong vòng nửa năm ngắn ngủi hắn đã độc bá xưng tôn trong giới xã hội đen ở đây, đây cũng là nguyên nhân khiến tên anh Uy kia lộng hành ngang ngược không kiêng nể ai.
Anh Uy chỉ về hướng của Trần Phi Vũ, nở nụ cười nham hiểm ghé vào tai Bộ xương khô có vẻ ngoài hung hãn nói vài câu, Bộ xương khô liền dẫn người đi thẳng tới đó.
Lúc này anh Uy đã có chỗ chống lưng chắc rồi, có lão đại ở đây thì cho dù anh chàng hót boy kia có chút võ nghệ thì cũng có thể làm gì chứ, đại ca của hắn đã một mình đấu với tất cả côn đồ trên đảo Thạch Vũ này, hơn nữa còn không chút thương tổn đánh bại gần trăm trên lưu manh.
Cho dù có trâu bò đến mức nào thì đến đảo Thạch Vũ, gặp phải lão đại của hắn cũng biến thành côn trùng hết.
Anh Uy trông như tên thái giám được ân sủng bên cạnh hoàng đế, vênh mặt liếc nhìn một vòng quán bar, bất cứ người nào bị hắn nhìn trúng đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không có ngoại lệ, ai nấy đều cúi đầu, người nào nhát gan thì thậm chí còn thanh toán rồi kéo nhau đi về, không muốn dây vào đống bầy nhầy này.
Đến khi nhìn đến bàn của Long Thiên, thấy Vương Lệ Trân đang ngồi gần cửa sổ, mắt hắn sáng lên, nhưng trước mắt việc chính cấp bách nên cũng không tới trêu ghẹo, dù sao chỉ cần làm xong việc này thì cô gái kia tối nay chắn chắn không thoát được.
Hầu hết mọi người đều biết anh Uy tới tìm ai gây sự, dù sao bọn họ đều tận mắt thấy Trần Phi Vũ đã khiến hắn ăn một vố đau, thế là bàn bên cạnh bàn của Trần Phi Vũ nhanh chóng không còn một ai, chỉ còn lại đúng ba người bọn họ.
Những người khác không chạy mất dép thì cũng né sang một bên hóng hớt.
Trần Phi Vũ đã theo anh Đổng học võ một thời gian chẳng thèm coi đám người này ra gì, đối với cậu ta lưu manh bình thường có lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không phải là võ giả, vì vậy khẽ cười khinh miệt một tiếng, đúng lúc cậu ta muốn làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác đây.
Duy nhất chỉ có anh Đổng vốn điềm đạm bình tĩnh kia lúc này cũng phải tỏ ra thận trọng, dường như đã nhìn ra được gì đó, nắm chặt lấy tay của Trần Phi Vũ đang định ngo ngoe đứng lên, sau đó lắc đầu.
Trần Phi Vũ cũng chỉ là một con chim non còn chưa bước chân vào võ đạo, đương nhiên không hiểu dụng ý của vị bán sư phụ này, nhưng tốt xấu gì thì anh Đổng cũng là một lão giang hồ, vẫn có chút bản lĩnh thăm dò quan sát. T
ên đàn ông trọc đầu cầm đầu kia có khí hải dồi dào, vừa nhìn đã biết là một vị võ giả, về phần cấp bậc thì không đoán chắc, nhưng người vệ sĩ có kinh nghiệm dày dặn này lúc nào cũng có suy nghĩ rằng có thể bớt chuyện nào hay chuyện đó nên vẫn quyết định ủ mưu quan sát trước đã rồi hành động sau.
"Mày chính là người đã đánh người của tao?", Bộ xương khô đứng trước mặt Trần Phi Vũ, do đối phương đang ngồi nên nhìn hắn có bộ dạng vô cùng hách dịch trên cơ.
Trần Phi Vũ đại nạn đến nơi vẫn không biết gì không quen ngửa đầu nói chuyện với người khác, đang ngồi lập tức đứng lên.
Tuổi trẻ chính là như vậy, dựa vào có chút bản lĩnh nên dễ dàng nóng nảy mất kiềm chế, mở miệng chửi: "Chính là tao đánh đó, thì sao, mày là chỗ dựa được thằng đó gọi đến à?"
"Phi Vũ, ngồi xuống!", anh Đổng mở miệng quát.
Trần Phi Vũ vẻ mặt buồn bực, Trần Phi Ngư vẫn giữ thái độ bình tĩnh không chút dao động, anh Đổng mỉm cười đứng lên nói: "Vị đại ca à, chúng tôi vừa mới đến, tính tình cậu em tôi có hơi nóng nảy một chút, mong anh bỏ qua cho. Như vậy đi, mấy anh em bị đánh thương đó Đổng mỗ tôi sẽ bồi thường toàn bộ tiền thuốc men viện phí, tối nay mọi người coi như không đánh không quen biết, được không?"
Tiểu Báo Tử đang chuẩn bị xem trò vui nghe thấy vậy, không nhịn được bèn nói thầm: "Tay đàn ông đó thật mất chất quá, người như vậy cũng làm vệ sĩ được sao? Nói ra đúng là mất mặt nhà họ Long chúng ta".
Long Thiên cười trừ, thực ra cách hành xử của người vệ sĩ trung niên đó không tệ, Long Thiên đoán chừng người vệ sĩ này cũng chỉ có năng lực cấp Huyền trung phẩm, còn Bộ xương khô kia ít nhất cũng thượng phẩm, trung phẩm mà gặp thượng phẩm, ngoại trừ võ giả có thiên tài võ đạo như chị con dâu được nuôi từ bé kia hoặc là người không tìm kiếm con đường bình thường như anh thì may ra mới không có kết cục thảm bại.
Bằng không tại sao võ giả lại phân biệt phẩm cấp chứ, không phải là để anh vừa nhìn đã biết cách biệt năng lực của đối phương sao?
Nếu như vơ đại ngoài đường một người cũng có thể vượt cấp giết người thì còn phân cấp bậc làm quái gì nữa.
Nghe anh Đổng nói vậy, Bộ xương khô đang ngậm điếu thuốc cười nói: "Đúng là người có tuổi vẫn hiểu biết hơn chút, không giống với đám trẻ ranh này, đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ tới để có một lời giải thích mà thôi, không có ý định ỷ đông hiếp yếu, chỉ cần một lời xin lỗi".
"Chỉ cần một lời xin lỗi thôi sao?", anh Đổng ngờ vực hỏi, anh ta không tin một lời xin lỗi có thể nhẹ nhàng giải quyết mớ rắc rối này, dù sao đối phương cũng dẫn nhiều người đến như vậy.
"Không sai, chỉ cần thằng nhóc này cúi đầu nói ba lần xin lỗi, rồi để lại người phụ nữ kia cho anh em chúng tôi vui vẻ thì chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra", Bộ xương khô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trên mặt hắn bói không ra vẻ thiện ý nào, ngược lại còn trông vô cùng âm u nham hiểm.
Lúc này Trần Phi Vũ không nhịn nổi nữa rồi, xin lỗi đã là không thể, càng đừng nói đến việc tên khốn này còn bắt chị gái cậu ta hầu hạ đàn em của hắn. Tay anh Uy đó là cái thá gì, dựa vào hắn mà cũng dám có ý đồ đen tối với chị gái cậu ta sao?
"Xin lỗi cái đầu mày!"
Chương 330: Chưa từng thay đổi
Trần Phi Vũ vừa dứt lời, cũng không phí lời đột ngột đứng lên, giơ một chân đá về phía người đàn ông đầu trọc, vừa nãy cậu ta cũng dùng một cước siêu ngầu này để hạ gục anh Uy, lúc này lại dùng trò cũ, cả quán bar đều đang trông chờ xem cậu ta có thể hạ gục tên ác bá kia hay không, giống như trong phim truyền hình vậy, tà ác cuối cùng cũng không thể thắng được chính nghĩa.
Nhưng tất nhiên điều bọn họ hi vọng đã thất bại, một cước của Trần Phi Vũ nhìn từ bên ngoài thì có vẻ lực đạo rất mạnh, nhưng trong mắt Bộ xương khô đã đứng vào hãng ngũ cấp Huyền thì chỉ là một cú đá ẻo lả vô lực, tốc độ cũng chậm như rùa vậy, trông hắn giống như một người lớn đang nhìn đứa trẻ nô đùa, hắn từ tốn giơ tay ra, dễ dàng chặn đứng một đá này.
Trần Phi Vũ biến sắc, Bộ xương khô vui vẻ nói: "Thằng nhóc này đúng là thiếu kiên nhẫn mà".
Không thấy Bộ xương khô có bất cứ hành động nào, Trần Phi Vũ đã kêu thảm một tiếng, cái chân bị Bộ xương khô tóm chặt bắt đầu vặn vẹo không theo quy tắc nào, rõ ràng là dùng chân khí để làm vỡ nát xương cốt của cậu ta.
Sự việc đã đến nước này, anh Đổng cũng biết nói nhiều vô ích, nếu ra tay chậm trễ hơn chút nữa thì có lẽ tên bán đồ đệ này của anh ta sẽ thành người tàn phế mất.
Anh ta nhún người bật lên, đánh một quyền ra, Bộ xương khô tựa hồ như đã dự liệu được trước đối phương sẽ bất ngờ ra tay, mặt không biểu cảm, vẫn nở nụ cười khiến người khác nhìn thấy mà lạnh sống lưng, vươn tay ra khẽ vung lên ném bay Trần Phi Vũ ra ngoài về phía anh Đổng!
Anh Đổng chỉ sợ tổn thương đến đối phương nên lập tức thu lực lại muốn đỡ lấy Trần Phi Vũ, nhưng đúng lúc này Bộ Xương khô lại lao tới như một cái cung tên, mạnh mẽ nện xuống hai người, cặp thầy trò cứ như vậy mà bay ngược ra ngoài, ngã xuống mặt bàn, mặt bàn vỡ vụn, rượu nước văng tung tóe trên sàn nhà.
Một chiêu tuyệt diệu này đã khiến đám chân tay reo hò hoan hô, đám đông vốn đang trông chờ Trần Phi Vũ có thể đánh bại thế lực ác bá đều tỏ ra vô cùng tiếc hận, trong phim quả thật là tà không thắng được chính, nhưng đây là hiện thực cuộc sống, kẻ nào có nắm đấm mạnh hơn thì kẻ đó có lý hơn.
Bộ xương khô vẫn đứng tại chỗ nhìn anh Đổng ngã trên đất, thản nhiên nói: "Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi, sau đó để cô gái kia lại cho anh em của tao, chuyện này coi như xong, thế nào?"
Anh Đổng bò từ dưới đất đứng lên, đầu tiên là kiểm tra vết thương của Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ đang định mở miệng nói mình không sao, nhưng không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng liền phun ngay một ngụm máu tươi lên người anh Đổng, sau đó cả người mềm oặt nằm vật xuống sàn, vừa nhìn đã biết bị nội thương rất nghiêm trọng.
Trần Phi Ngư thấy em trai mình bị thương, vẻ mặt lo lắng muốn chạy tới, nhưng lại bị anh Uy nắm chặt lấy cổ tay, sau đó ném lại cho một tên lâu la phía sau giữ, ngạo mạn nói: "Trông trừng cô ta, tối nay tắm rửa sạch rồi để ông đây nếm thử vẻ tươi ngon trước, chơi chán rồi sẽ thưởng cho chúng mày".
Đám chân tay lâu la tên nào tên nấy thấy sắc đều nảy lòng tham, khống chế Trần Phi Ngư, chỉ sợ con cá đã lọt lưới này thoát mất.
Trần Phi Ngư gào lên bảo chúng buông tay ra, nhưng càng gào bọn chúng càng hưng phấn, lưu manh đều bỉ ổi như vậy đó.
Anh Đổng dìu Trần Phi Ngư sang một bên, sau đó lau vết máu trên mặt, xắn tay áo lên nói: "Người cả đời theo đuổi võ đạo như tao nên giữ mình trong sạch, thay trời hành đạo, sao có thể làm chuyện trao đổi như thế được, đúng là mất mặt!"
Bộ xương khô ngoáy lỗ tai nói: "Bớt nói đạo lý với ông đây đi, tao có thể sống đến hiện giờ không phải là dựa vào những đạo lý vớ vẩn này. Mày thật sự cho rằng giang hồ hiểm ác chỉ cần nói suông mà được sao, này ông bạn, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ đại phát từ bi tha cho mày một mạng".
"Đừng có mơ!"
Anh Đổng hô to một tiếng, rồi lao về phía Bộ xương khô, người vệ sĩ thực ra cũng không phải yếu này nếu như đã nhận tiền của người ta thì đương nhiên phải bảo vệ thân chủ cho tốt, nếu không truyền ra ngoài thì sau này anh ta làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.
Cho dù có bị lật luyền trong mương thì đã sao, võ phu giang hồ xưa nay chẳng phải đều coi trọng danh tiếng hơn lợi ích sao?
Bộ xương khô để mặc cho đối phương xông đến trước mặt hắn, anh Đổng đánh một quyền ra, anh ta là cao thủ đánh quyền, công pháp tu hành cũng thiên về sức mạnh, cố gắng đạt tới quyền chính đạo, cho nên độ dày chân khí ngưng tụ trong một quyền này tuyệt đối không phải tầm thường, ngay đến bàn Long Thiên cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được quyền phong mãnh liệt.
Một quyền này lại không ngờ đánh trúng vào đầu Bộ xương khô, bởi vì quá thuận lợi nên ngay đến người ra quyền là anh Đổng cũng phải sững sờ, tựa hồ như không dám tin lại có thể đánh trúng như vậy.
"Chỉ có chút sức lực này thôi sao?", Bộ xương khô đáp lại một câu, ngữ khí có vẻ rất thất vọng.
Anh Đổng lập tức giật bắn người, chưa đợi cho anh ta kịp phản ứng lại, Bộ xương khô liền phản kích.
Cũng là dùng nắm đấm, chỉ là mạnh hơn một quyền vừa nãy của anh Đổng mà thôi.
Một quyền này đánh trúng vào đầu anh Đổng không sai lệch chút nào, lực va chạm khổng lồ đã khiến anh ta lại lần nữa bay ra ngoài, cảm giác này giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm phải vậy, cơ thể đụng trúng vách tường, ngay đến bức tường bằng xi măng cứng như vậy cũng bị nứt ra, Bộ xương khô không cho đối phương cơ hội hít thở, lắc mình tiến tới trước mặt anh Đổng, đấm liên hoàn.
"Ầm, ầm, ầm!"
Máu tươi văng tung tóe, tiếng nắm đấm hạ xuống vang lên khắp quán bar, không ít người nghe thôi đã thấy kinh hồn khiếp vía, anh Đổng với năng lực trung phẩm không có khả năng phản đòn nào, chỉ đành để mặc cho đối phương làm thịt, chẳng mấy chốc đã toàn thân là máu ngã vật trên sàn nhà, kết cục còn thê thảm hơn Trần Phi Vũ nhiều.
"Phế vật", Bộ xương khô nhổ miếng nước bọt lên người anh Đổng, sau đó quay lưng dẫn theo người nghênh ngang đi.
Người bị đưa đi đương nhiên không thiếu Trần Phi Ngư, Trần Phi Ngư bị khống chế nhớ đến Long Thiên, vào lúc cô ta yếu đuối cần một người xuất hiện bên cạnh nhất, cô ta lại nhớ đến Long Thiên, có lẽ là vì đối phương là con trai của Long đại Diêm Vương, cũng có thể cô ta có một cảm giác không biết giải thích thế nào với tên oan gia này.
Nhưng anh đang ở đâu, thậm chí Trần Phi Ngư còn không dám nghĩ đến câu hỏi này, bởi vì không nằm ngoại dự đoán, anh vẫn ngồi ở chỗ của mình, nắm tay vị nữ tổng tài kia, thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm.
Khuôn mặt bên dưới tấm mặt nạ của Trần Phi Ngư có chút không cam tâm, nhưng lại lực bất tòng tâm, bởi vì đây vốn là chuyện mà một người đàn ông bình thường sẽ làm, giống như đám người đứng ngoài xem trò hay ở quán bar kia mà thôi.
Cô ta không ôm bất cứ hi vọng nào.
"Mày không thể mang cô ta đi".
Một giọng nói rất gần vang lên, rất quen thuộc, rất ấm áp.
Trần Phi Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên vẫn là gương mặt với nụ cười xấu xa ngàn năm không đổi đó.
Năm đó lúc anh cù lét bàn chân cô ta cũng là biểu cảm muốn ăn đòn này.
Đến nay vẫn như vậy.
Chưa từng thay đổi.
Thấy chị mình lên tiếng, Trần Phi Vũ mới thả anh Uy ra, quát lên một tiếng cút, anh Uy vô cùng nhục nhã bò từ dưới đất lên, dẫn theo anh em của mình cút vội, mãi đến khi chạy ra khỏi cửa mới gào lên: "Thằng khốn, cứ chờ đó!"
Trần Phi Vũ giơ ngón tay thối lên nói: "Phế vật".
Một màn náo loạn vừa rồi tức khắc đã khiến anh chàng hot boy hết sức được chú ý, có thể nói là tất cả đều phải ngắm nhìn, ngay đến hai cô gái được Tiểu Nam Tử lừa đến tận bàn cũng bắt đầu âm thầm nhìn trộm.
Cô gái đeo mặt nạ và anh chàng hot boy trở về chỗ ngồi, ở vị trí đó ngoài hai chị em họ ra thì còn một người đàn ông trung niên nữa, ăn mặc chừng mực, đeo một cặp kính đen, toàn thân toát lên vẻ chính trực, thấy hai người quay lại, lập tức cười hỏi: "Cô Trần, vừa nãy chắc đã khiến cô sợ hãi rồi chứ?"
"Loại người đó sao có thể khiến chị em sợ được chứ, anh Đổng, anh đừng quên chị em còn dám không nể mặt mũi của Long Đại Diêm Vương đó", Trần Phi Vũ đắc ý nói, chuyện này đủ để cậu ta chém gió cả đời ở thủ đô rồi.
Long Đại Diêm Vương, cả cái thủ đô có ai dám không chú ý đến sắc mặt của ông ấy chứ? Cho dù có là tứ đại thế gia gì đó thì gặp cũng phải tươi cười chào hỏi, còn kể đến nhà họ Tạ đã bị tiêu diệt trước đó rồi.
Cô gái đeo mặt nạ trừng mắt lườm em trai một cái rồi nói: "Không được nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên gọi là anh Đổng là một vệ sĩ, lần này cô ta đến đảo Thạch Vũ là để chụp ngoại cảnh, cho nên anh ta đi theo bảo vệ, tu vi cấp Huyền, thực lực không yếu, chút võ nghệ vừa nãy của Trần Phi Vũ là do lúc anh ta rảnh rỗi đã dạy cho, anh ta cười nói: "Cô Trần yên tâm, Đổng mỗ là một vệ sĩ sẽ không nói linh tinh đâu, hơn nữa những gì Tiểu Vũ nói cũng là sự thật".
"Anh Đổng, anh nhìn người ở bàn bên kia quen không?", cô gái đeo mặt nạ thờ ơ nói, chính là bàn của Long Thiên.
Anh Đổng cảm thấy khá quen, nhưng không nhận ra, mà hỏi lại: "Cô Trần, bọn họ là bạn của cô sao?"
Trần Phi Vũ cũng nhìn qua, tỉ lệ nam nữ của bàn đó vừa đẹp, bốn người phụ nữ, ngoại trừ hai cô gái trực sẵn ở quán bar để kiếm khách hàng tiềm nằng thì hai người còn lại khiến mắt Trần Phi Vũ sáng rực lên, đặc biệt là người phụ nữ mặc bộ váy màu xanh sẫm, đúng là đẹp đến kinh động lòng người, bất luận là ngoại hình hay khí chất đều không hề thua kém chị gái của cậu ta.
Về phần nam giới thì chẳng có ai trông thuận mắt cả, một người thì béo đến chảy mỡ, một thằng oắt con, và còn một người thì trông ẻo lả như đàn bà, cuối cùng là một người đàn ông tóc húi cua, tướng mạo xấu xí, trông bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Trần Phi Vũ không cho rằng chị gái thanh cao của cậu ta lại quen những người bình thường này.
Nhưng không ngờ người con gái đeo mặt nạ lại khẽ nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là hai người con trai của ông chủ anh đó".
Vẻ mặt anh Đổng chấn động nói: "Không thể nào, hai vị thiếu gia sao có thể tới đây chứ, lẽ nào có hẹn với cô Trần sao".
"Nếu như tôi nói là tình cờ gặp thì anh có tin không?", cô gái đeo mặt nạ giả bộ ngẩn ngơ nói.
Anh Đổng xua tay nói: "Chắc chỉ nhìn giống nhau thôi, có lẽ cô Trần nhìn nhầm rồi, nếu như thật sự là hai cậu chủ thì sao có thể không có một vệ sĩ nào bên cạnh chứ".
Cô gái đeo mặt nạ cười trừ.
Ở bàn khác, Tiểu Báo Tử đang phục lăn nói: "Anh, sao anh biết sẽ có người ra tay vậy, anh có thể xem bói sao?"
Long Thiên không giấu diếm, cười trả lời: "Tốt xấu gì cũng là Trần Phi Ngư, ra ngoài đương nhiên cũng phải có vài tay vệ sĩ rồi".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thoáng kinh ngạc, chẳng trách lên sân khấu lại còn phải đeo thêm mặt nạ nữa, hóa ra là sợ người khác nhận ra, Tiểu Nam Tử nghi ngờ hỏi: "Sao cậu biết vậy?"
"Trên cổ cô ta có một vết bớt nhỏ, nhìn kỹ thì sẽ thấy thôi, hơn nữa quán bar này vốn là của cô ta, cô ta ở đây cũng là điều bình thường", Long Thiên bất giác mở miệng giải thích, kết quả vừa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Vương Lệ Trân.
Tiểu Nam Tử vui sướng hả hê, thầm nghĩ còn không bẫy được cậu nữa sao.
Vương Lệ Trân nheo mắt mỉm cười nói: "Anh nhớ cũng kỹ nhỉ, sao vậy, vẫn còn lưu luyến không quên chị gái đó à?"
"Vợ à, có trời đất chứng giám, anh chỉ thuận miệng nói bừa thôi", Long Thiên vả vào miệng mình, để thể hiện thành ý liền uống cạn một cốc bia.
Trò khôi hài đó cứ thế mà qua đi, Long Thiên cũng không có ý định tới hàn huyên vài câu với đối phương, dù sao cũng đã làm chuyện vô liêm sỉ với người ta, mấy năm nay đều ngại không đối mặt với Trần Phi Ngư, nhưng Long Thiên có ý định không để ý đến đối phương không có nghĩa là đối phương sẽ không tới hỏi thăm anh.
Có lẽ là vì ở địa bàn của mình nên phong thái của Trần Phi Ngư đã phá vỡ sự cân bằng tinh tế giữa hai nhóm người, cô ta cầm một chai bia đi tới bên cạnh Long Thiên, đưa cho tay nào đó còn đang bận nịnh vợ.
Trần Phi Vũ thấy chị gái mình qua đó thì lập tức cũng đi theo, để tránh chị gái bị người khác lợi dụng, có điều bị anh Đổng nháy mắt ra hiệu nên cũng án binh bất động, chỉ ngồi quan sát hai bên, thầm nghĩ nếu như những người đó dám ức hiếp chị gái thì sẽ chạy tới tẩn cho họ một trận.
Cậu ta vốn đã không ưa cái tên cậy có khuôn mặt đẹp trai như cậu ta mà đã cướp ngay hai cô gái của cậu ta đi lúc mới tới rồi.
"Cậu ngốc à, còn không mau mời người đẹp ngồi xuống đi", Tiểu Nam Tử cười mắng Long Thiên, ngay từ ban đầu anh ta đã nhìn ra tên hot boy ra vẻ ngầu ngầu kia không thoải mái rồi, bây giờ lại có cơ hội thế này sao có thể không nhận lấy chứ, lập tức bảo Lữ mập nhường chỗ.
Lữ mập cũng nảy số nhanh nói: "Mau mau giới thiệu chút đi".
"Lữ mập, ông mà còn không biết sao? Chính là bà chủ của quán bar này đó, đại minh minh Trần Phi Ngư mà", Long Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cười rồi giới thiệu đối phương.
Anh không biết chắc đối phương có mục đích gì nên cũng không dám nói năng bừa bãi, chỉ sợ lại chọc giận cô vợ bên cạnh.
Nhưng không ngờ Trần Phi Ngư hình như đã nhìn ra được Long Thiên đang lo lắng điều gì, lại phá lệ dấy lên chút nhỏ nhen, ôm lấy cánh tay của Long Thiên nói: "Oan gia, ngày trước lúc trói người ta sao không thấy gọi người ta là Trần Phi Ngư, mà gọi người ta là Tiểu Ngư Ngư chứ".
Giấy ăn trên mặt bàn lập tức bất ngờ bốc cháy lên.
Chương 327: Ghen tuông
Khăn giấy đột nhiên bốc cháy. Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Long Thiên sao có thể không biết, đây rõ ràng là lửa ghen của vợ anh.
Trần Phi Ngư này cũng thật là, vừa tới đã nhắc đến chuyện năm đó, lúc đó anh cũng chỉ là một cậu thanh niên ngổ ngáo thích đối đầu với Long Thiên Tượng thôi.
Sở dĩ cô ta làm ra loại chuyện còn không bằng súc sinh này chỉ đơn giản là vì cô ta thích, còn về chuyện vừa có cơ hội thì liền trả thù, người phụ nữ này cũng nhỏ nhen thật, coi chừng lát nữa cả cái quán bar của cô ta sẽ bị đốt thành tro tàn.
Tiểu Nam Tử vội vàng dập lửa, sau đó tức giận nói với Lữ mập: "Này lão mập, ông hút thuốc xong thì gạt sạch tàn đi có được không? Nhỡ bén lửa thì sao?"
Lữ mập vô tội nằm không cũng trúng đạn, bất lực nói: "Tôi không hút thuốc".
Tất nhiên, câu nói này trực tiếp bị mọi người bỏ ngoài tai, những người ở đó đều cho rằng đây chỉ là một tai nạn, cũng chỉ Long Thiên mới biết Vương Lệ Trân là người có thể khống chế ngọn lửa, nhưng anh không nói ra.
Bây giờ có muốn giải thích thì cũng muộn rồi, Long Thiên đưa tay ra vui vẻ nói: "Năm đó tôi không hiểu chuyện, mong chị Trần bỏ qua. Tôi sẽ tự phạt một ly".
Trần Phi Ngư không có ý định bỏ qua cho Long Thiên như vậy, chuyện năm đó cô ta vẫn còn nhớ như in, lớn từng này tuổi rồi nhưng cô ta chưa từng phải chịu ấm ức như vậy bao giờ, bị người ta trói lại thọc lét bàn chân, giờ nghĩ lại cô ta vẫn thấy tức, tức vì ngay cả mấy chuyện thất đức như vậy anh cũng làm ra được, mặt khác là vì vẫn cảm thấy không cam tâm.
Một ngôi sao nổi tiếng và xinh đẹp như cô ta, muốn khí chất có khí chất, muốn ngoại hình có ngoại hình mà lại bị anh trói lại chỉ để thọc lét chân.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi nữa.
Không, khó khăn lắm mới có cơ hội trả thù, đương nhiên Trần Phi Ngư phải trả lại hết, có thù báo thù, có oán báo oán.
Theo những gì cô ta quan sát, người ngồi bên cạnh có lẽ là bạn gái của anh.
Kiểu phụ nữ như Vương Lệ Trân đi đến đâu cũng rất thu hút, ngay cả con gái như Trần Phi Ngư thoạt nhìn cũng phải kinh ngạc, vì vậy ngoài việc căm ghét Long Thiên, cô ta cũng có ý muốn đọ sắc một chút.
Phụ nữ mà, lúc nào cũng thích hơn thua mấy thứ vô vị như vậy, đặc biệt là giao chiến trước mặt một nhóm đàn ông, cuối cùng người chịu thiệt cũng luôn là bản thân bọn họ thôi.
Một người ưu tú như Trần Phi Ngư đã quen với việc được fan chú ý, không thể chấp nhận bị đứng ở vị trí không có ánh hào quang, điều này khiến ngôi sao họ Trần này rất không vừa lòng.
Vì vậy, cô ta nhìn Long Thiên nũng nịu nói: "Cậu gọi người ta là Tiểu Ngư thì người ta sẽ uống với cậu".
Long Thiên đã tự phạt ba ly rồi, lòng thầm than khổ, nhưng cũng không đến nỗi thể hiện ra mặt, chỉ là chân anh sắp bị Vương Lệ Trân giẫm nát rồi, để giữ vững hình tượng chói lóa của mình trước mặt mọi người, anh đành đứng dậy nói: "Ha ha, chị Trần đây cứ khéo đùa. Đúng rồi, giới thiệu một chút, Tiểu Báo Tử chắc chị cũng biết rồi, hai người kia là anh em của tôi, người bên cạnh là vợ tôi, hơn nữa chúng tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi".
Long Thiên nhấn mạnh khi giới thiệu tới Vương Lệ Trân, một mặt là vì muốn vợ vui, mặt khác là muốn ám chỉ để Trần Phi Ngư biết khó mà lui, đừng suốt ngày tìm cách hãm hại anh.
Trần Phi Ngư giả bộ đau lòng nói: "Cậu kết hôn rồi sao?"
“Đúng vậy”, Long Thiên giơ chiếc nhẫn trong tay lên.
Chiếc nhẫn này là của Vương Chấn Đào, bố vợ anh tặng cho anh.
Đây là nhẫn cặp, Long Thiên chưa bao giờ tháo nó ra, còn Vương Lệ Trân thì chưa bao giờ đeo nó vào.
Vốn tưởng rằng khi đưa ra đòn sát thủ Trần Phi Ngư sẽ biết đâu là điểm dừng, không cố tình gây sự nữa, dù sao cô ta cũng là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng không ngờ cô ta lại trực tiếp nói: "Tôi không để ý đâu”.
Long Thiên hoàn toàn bại trận, một người trước giờ luôn miệng lưỡi sắc sảo như anh lúc này lại không biết phải phản bác ra sao.
Long Thiên rất tự tin, anh cũng cho rằng mình rất đẹp trai và ưu tú, nhưng anh cũng không nghĩ là Trần Phi Ngư sẽ thích mình.
Lý do khiến ngôi sao nổi tiếng này đến đây tham gia cuộc vui chỉ đơn giản là vì muốn trả thù chuyện năm đó.
Long Thiên đang nghĩ cách làm sao đuổi cô nàng sao chổi này đi, thì Vương Lệ Trân, người ngoài mặt vẫn tỏ ra mặc kệ sự đời, nhưng trong lòng chỉ muốn lập tức cho Long Thiên mấy cái bạt tai nói: "Tôi có bận tâm, với lại tôi cũng không thích người phụ nữ khác có ý gì với chồng tôi".
Lời tuyên bố chủ quyền vô cùng sắc bén, đây là một cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập liếc nhau, sẵn sàng chờ xem kịch hay, Tiểu Báo Tử thì nhìn với ánh mắt sùng bái, không hổ danh là anh trai cậu ta, người trên đời này có thể khiến hai người phụ nữ xinh đẹp như Trần Phi Ngư và Vương Lệ Trân nổi máu ghen vì mình có lẽ cũng chỉ có anh trai cậu ta mới làm được.
Còn Mộng Nhi thì lại cảm thấy hổ thẹn, một Vương Lệ Trân đã đủ khiến cô ta tự ti rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Trần Phi Ngư.
Nói vậy ý định dâng mình đêm đó của cô ta chẳng khác nào tự rước lấy nhục?
Còn hai cô gái chỉ đơn thuần là đóng vai phụ kia lại vô cùng tò mò, nhìn chằm chằm Long Thiên, bọn họ thật sự không hiểu, người đàn ông này có sức hút gì mà có thể khiến hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy mê mẩn.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ kém hiểu biết, dù sao kiểu người không nổi bật và thu hút trong đám đông như Long Thiên, thậm chí còn không có sức hút bằng Tiểu Nam Tử, thì đương nhiên họ cũng không thể nhìn ra anh có điểm nào hơn người.
Chỉ là họ thấy hơi ngạc nhiên, lẽ nào người phụ nữ mang mặt nạ này thật sự là ngôi sao nổi tiếng Trần Phi Ngư?
Long Thiên đứng yên bất động, ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng đầu thì đang nhanh chóng lục tìm trong những cuốn tiểu thuyết mà anh từng đọc, nam chính sẽ làm gì với tình huống vừa đau khổ vừa hạnh phúc mà người bình thường không có diễm phúc hưởng như thế này, nhưng tiếc thay nam chính trong tiểu thuyết đều là mấy người mở cả một hậu cung, khác xa với hiện thực khi mà hai người phụ nữ sẽ lại trở thành chị em trong hòa bình, sau đó còn có thể phục vụ cùng một người đàn ông trên giường, trừ khi là bỏ tiền ra mua gái, nếu không thì là bất khả thi.
Chương 328: Ganh đua
Hai người đẹp cứ vậy đấu đá lẫn nhau, được cái Tiểu Nam Tử cũng là người trọng nghĩa khí, sợ bầu không khí tẻ nhạt nên đã đưa ra đề nghị chơi trò ‘thật hay thách’, thế là Trần Phi Ngư, người tới bàn này góp vui sau cùng đã trở thành mục tiêu duy nhất.
Hai người thích hóng drama như Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không ngại chuyện bé xé ra to, cố tình chọn những câu hỏi thâm sâu nhất cho Trần Phi Ngư.
Rượu có thể khiến người ta trở nên can đảm, Trần Phi Ngư đến bàn Long Thiên với một tâm thái vô cùng thoải mái, cô ta không từ chối bất kì câu hỏi nào, trả lời vô cùng phóng khoáng không hề gượng gạo, khiến mọi người đều phải âm thầm khen ngợi, ngôi sao nổi tiếng này không những không kiêu ngạo mà còn rất cá tính.
Trần Phi Ngư càng tỏa sáng thì Vương Lệ Trân càng trầm lặng, giống như một cô vợ nhỏ bị bồ nhí ức hiếp ra mặt nhưng vẫn phải nhẫn nhục nuốt giận vào trong.
Tiểu Báo Tử đã coi Vương Lệ Trân là chị dâu của mình, cũng thấy hơi bất bình giùm.
Hơn nữa ở nhà họ Vương hai ngày nay, Vương Lệ Trân đối xử với cậu ta rất tốt, điều này khiến người tử nhỏ đến lớn luôn bị bà nội ghét như Tiểu Báo Tử cảm thấy rất biết ơn.
Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng đã thấu hiểu sự đời, ai thật lòng tốt với cậu ta, ai không thật lòng cậu ta có thể phân biệt rất rõ, nếu không cũng không thể chơi được trong cái giới quyền quý ở thủ đô này.
Vì vậy Tiểu Báo Tử đã cố ý hỏi Vương Lệ Trân về một số chủ đề như công việc, khi Trần Phi Ngư biết người phụ nữ xinh đẹp không thua kém cô ta là bao này lại là người đứng đầu cả một doanh nghiệp, cô ta bắt đầu nhìn Vương Lệ Trân bằng con mắt khác, lúc đầu còn tưởng đối phương chỉ là một con chim Hoàng Yến được Long Thiên bao nuôi, nhưng xem ra mọi chuyện không phải như vậy.
Thực ra lúc Trần Phi Ngư đến đây, cô ta thực sự không có tham vọng hay dã tâm gì cả, chỉ là thấy Long Thiên thì lại nhớ lại chuyện cũ nên nổi nóng một chút, hay cùng lắm là muốn Long Thiên khó chịu, ghen tuông gì đó, tất cả chỉ là bản tính vốn có của phụ nữ thôi.
“Cô Trần, cô lại thua rồi”, Tiểu Nam Tử đắc ý nói: “Vậy tôi sẽ hỏi một câu vô cùng kích thích. Cô và Tiểu Hổ Tử nhà tôi quen nhau thế nào?”
Long Thiên nghiến răng nhìn tên khốn đó, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.
Anh ta hỏi câu này chỉ vì muốn xem kịch hay thôi, nhìn hai người đàn ông đấu đá nhau đúng là vô vị, nhìn hai người phụ nữ đấu đá mới vui mắt vui tai chứ, nhất là khi hai người phụ nữ này còn vô cùng xinh đẹp.
Dù Trần Phi Ngư có mặt dày đến đâu, nhưng khi bị nhắc đến chuyện này nhất thời cô ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, may mà chiếc mặt nạ hình con bướm trên mặt đã giúp cô ta che đi sự lúng túng.
Cô ta không thể nói với mọi người, rằng lần đầu gặp mặt, cô ta đã bị tên khốn này trói chặt sau đó thọc lét bàn chân được.
Trần Phi Ngư bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình nói: "Chuyện này phải nói thế nào đây, xấu hổ chết đi được, đúng không Tiểu Hổ Tử, lúc đó cậu cũng vội vàng quá rồi đấy, mới lần đầu gặp mặt đã đè người ta... trời ơi tôi không nói được nữa đâu".
Ngoại trừ Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử biết nội tình bên trong, thì tất cả mọi người bao gồm Lữ mập đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là ba người Mộng Nhi, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài sẽ là một xì căng đan thế kỉ cho mà xem.
Khuôn mặt rạng rỡ của Vương Lệ Trân lại trầm xuống.
Lần này không chỉ đơn giản là giẫm vào chân nữa mà là đạp hẳn lên chân anh đồng thời nhéo thêm mấy cái, cô chỉ muốn lập tức đâm cả gót giày vào chân anh.
Nhìn Long Thiên đang giả vờ bình tĩnh, cô cười khẩy: "Cô ta không thể nói tiếp thì anh nói đi, mọi người đều rất tò mò đấy".
Long Thiên đang cố gắng nghĩ cách nói ra sự thật, nhưng Trần Phi Ngư đã đưa tay chặn miệng anh trước: "Không được nói, cậu không được nói, đồ xấu xa".
Long Thiên bị chặn miệng, chỉ có thể ô ô a a như một người câm, muốn nói cũng không được, lòng càng thấm thía một đạo lý, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn là đắc tội phụ nữ.
Vương Lệ Trân không muốn cãi nhau với Trần Phi Ngư trước mặt mọi người, như vậy thì lại thấp kém quá, đây không phải là phong cách của cô, vì vậy cô bình tĩnh nói: “Không nói thì không nói, dù sao, đều là chuyện quá khứ cả rồi. Bây giờ anh ấy tu thành chính quả với ai mới là quan trọng nhất".
“Chị gái đúng là rộng lượng thật”, Trần Phi Ngư bỏ tay khỏi miệng Long Thiên cười: “Hy vọng chị có thể rộng lượng như vậy mãi”.
Tiểu Báo Tử cũng coi như được mở rộng tầm mắt, chơi vậy mà cũng được luôn hả, Trần Phi Ngư này đúng là đã tăng thêm thể diện cho mấy kẻ thứ ba, chẳng trách mẹ cậu ta cũng phải sợ những cô nàng thế này cướp mất Long Thiên Tượng.
Long Thiên thấy vợ như vậy, biết trước tối nay kiểu gì cũng phải quỳ gối hối lỗi, nên đành nói nhỏ: "Đủ rồi đấy".
“Sao lúc cậu trói tôi thì không nói đủ rồi như vậy đi?”, Trần Phi Ngư cau mặt hỏi lại.
Long Thiên biết co biết duỗi: "Bà cô à, tôi sai rồi có được chưa, chị xem, tôi lấy được một người vợ cũng đâu dễ dàng gì, đừng đùa như vậy nữa, chơi chẳng đẹp gì cả".
“Cậu cầu xin tôi đi”, Trần Phi Ngư đắc thắng nói.
Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị hơi quá đáng rồi đấy, đường đường là đàn ông con trai mà tôi phải cầu xin chị sao? Còn đâu là mặt mũi nữa".
“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với chị”, Trần Phi Ngư đột nhiên nhìn Vương Lệ Trân nói.
Sợ cô ta lại nói ra chuyện gì giật gân, Long Thiên vội vàng đè tay cô ta lại, cam chịu nói: "Coi như tôi cầu xin chị có được chưa?"
"Thế còn được, được rồi, tôi không thèm chấp nhặt với người kém hiểu biết như cậu nữa", Trần Phi Ngư kiếm cớ rời đi trở về bàn của mình, tâm trạng cô ta rất tốt.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng đuổi được cô nàng sao chổi này đi, anh sẽ nhớ kĩ mối thù hôm nay, sau này nhất định tìm cơ hội phục thù lại, nhưng không phải là thọc lét bàn chân nữa mà là mấy chuyện đàn ông nên làm.
Đương nhiên bây giờ thì anh chưa có cái lá gan đó.
Bỏ qua ánh mắt chế giễu của Tiểu Nam Tử, đang muốn gần gũi với vợ một tý, khó khăn lắm mới đẩy được hai cái bóng đèn là Vương Manh Manh và Phương Nhân Vương kia sang một bên, tối nay anh còn định vác súng ra trận nữa, sao có thể vì một Trần Phi Ngư mà đổ sông đổ biển được, cách mạng còn chưa thành công, nên ra vẻ đáng thương thì vẫn phải ra vẻ đáng thương.
Lúc này mặt Vương Lệ Trân đã lạnh như băng, đang định tìm cách dỗ dành cô, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã có người hét lên: "Là ai bắt nạt Tiểu Uy nhà tôi".
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, một người đàn ông trọc đầu xăm hình đầu lâu trên đầu dẫn theo một đám đàn em lóng la lóng lánh, phong cách vô cùng kì dị.
Long Thiên tức giận vỗ bàn nói: "Còn chưa chịu thôi có đúng không?”
Chương 329: Chung quy vẫn là thiếu niên
Nhạc trong quán ba không nhỏ, Long Thiên cũng không gân cổ gào lên giống như tên đàn ông đầu trọc, cho nên chỉ có người trong bàn của các anh mới nghe thấy mà thôi.
Long Thiên nhìn anh Uy cáo mượn oai hùm đứng bên cạnh người đàn ông trọc đầu thì biết ngay tên khốn này là cứu viện do anh Uy mời đến.
Mục đích không cần nói cũng biết, hơn mười tên đàn ông xăm mình tay lăm lăm cầm dao thế kia đương nhiên không phải tới quán bar tiêu khiển rồi, mà tới để báo thù.
Đây chính là hậu quả khi đắc tội với dân côn đồ cho nên vừa nãy Long Thiên mới không ra tay giúp đỡ Trần Phi Ngư, không phải vì sợ mà là vì phiền, dù sao đập ruồi cũng cần phải động tay, một đám ruồi bọ vo ve bên cạnh anh rồi phải đập từng con một thì lại càng phiền hơn.
Đám người anh Uy này vừa nhìn đã biết tác oai tác quái trên đảo Thạch Vũ không ít, nghiễm nhiên đã được coi như một băng đảng, không sợ lưu manh có văn hóa mà chỉ sợ lưu manh tụ tập lại với nhau, bởi vì ba tên lưu manh có thể không thắng được một Chư Cát Lượng, nhưng chắc chắn độc ác hơn Chư Cát Lượng.
Cả quán bar bị đám người này thu hút sự chú ý, đa số đều nhận ra người đàn ông trên đầu xăm hình bộ xương khô trông cũng như bộ xương khô thật là ai, đám lưu manh anh Uy sở dĩ có thể chiếm được một vị trí nhất định trong thế giới ngầm trên đảo Thạch Vũ này toàn bộ đều là nhờ vào người đàn ông ngoại tỉnh không biết từ đâu đến này.
Năm nay hắn ba mươi hai tuổi, võ công tỉ lệ thuận với độ độc ác toát ra từ vẻ bên ngoài của hắn.
Bất cứ nơi nào trên Hoa Hạ đều sẽ có một vài băng đảng thuộc tính xã hội đen, đảo Thạch Vũ được người Bắc Hải gọi là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không ngoại lệ.
Ban đầu trên đảo Thạch Vũ này có năm nhóm quyền lực, kết quả sau khi Bộ xương khô ngoại tỉnh kia đến thì tất cả đều bị diệt sạch, những kẻ nghe lời thì đã được thu nhận làm đàn em, những kẻ không nghe thì đánh gãy tay gẫy chân, trong vòng nửa năm ngắn ngủi hắn đã độc bá xưng tôn trong giới xã hội đen ở đây, đây cũng là nguyên nhân khiến tên anh Uy kia lộng hành ngang ngược không kiêng nể ai.
Anh Uy chỉ về hướng của Trần Phi Vũ, nở nụ cười nham hiểm ghé vào tai Bộ xương khô có vẻ ngoài hung hãn nói vài câu, Bộ xương khô liền dẫn người đi thẳng tới đó.
Lúc này anh Uy đã có chỗ chống lưng chắc rồi, có lão đại ở đây thì cho dù anh chàng hót boy kia có chút võ nghệ thì cũng có thể làm gì chứ, đại ca của hắn đã một mình đấu với tất cả côn đồ trên đảo Thạch Vũ này, hơn nữa còn không chút thương tổn đánh bại gần trăm trên lưu manh.
Cho dù có trâu bò đến mức nào thì đến đảo Thạch Vũ, gặp phải lão đại của hắn cũng biến thành côn trùng hết.
Anh Uy trông như tên thái giám được ân sủng bên cạnh hoàng đế, vênh mặt liếc nhìn một vòng quán bar, bất cứ người nào bị hắn nhìn trúng đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không có ngoại lệ, ai nấy đều cúi đầu, người nào nhát gan thì thậm chí còn thanh toán rồi kéo nhau đi về, không muốn dây vào đống bầy nhầy này.
Đến khi nhìn đến bàn của Long Thiên, thấy Vương Lệ Trân đang ngồi gần cửa sổ, mắt hắn sáng lên, nhưng trước mắt việc chính cấp bách nên cũng không tới trêu ghẹo, dù sao chỉ cần làm xong việc này thì cô gái kia tối nay chắn chắn không thoát được.
Hầu hết mọi người đều biết anh Uy tới tìm ai gây sự, dù sao bọn họ đều tận mắt thấy Trần Phi Vũ đã khiến hắn ăn một vố đau, thế là bàn bên cạnh bàn của Trần Phi Vũ nhanh chóng không còn một ai, chỉ còn lại đúng ba người bọn họ.
Những người khác không chạy mất dép thì cũng né sang một bên hóng hớt.
Trần Phi Vũ đã theo anh Đổng học võ một thời gian chẳng thèm coi đám người này ra gì, đối với cậu ta lưu manh bình thường có lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không phải là võ giả, vì vậy khẽ cười khinh miệt một tiếng, đúng lúc cậu ta muốn làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác đây.
Duy nhất chỉ có anh Đổng vốn điềm đạm bình tĩnh kia lúc này cũng phải tỏ ra thận trọng, dường như đã nhìn ra được gì đó, nắm chặt lấy tay của Trần Phi Vũ đang định ngo ngoe đứng lên, sau đó lắc đầu.
Trần Phi Vũ cũng chỉ là một con chim non còn chưa bước chân vào võ đạo, đương nhiên không hiểu dụng ý của vị bán sư phụ này, nhưng tốt xấu gì thì anh Đổng cũng là một lão giang hồ, vẫn có chút bản lĩnh thăm dò quan sát. T
ên đàn ông trọc đầu cầm đầu kia có khí hải dồi dào, vừa nhìn đã biết là một vị võ giả, về phần cấp bậc thì không đoán chắc, nhưng người vệ sĩ có kinh nghiệm dày dặn này lúc nào cũng có suy nghĩ rằng có thể bớt chuyện nào hay chuyện đó nên vẫn quyết định ủ mưu quan sát trước đã rồi hành động sau.
"Mày chính là người đã đánh người của tao?", Bộ xương khô đứng trước mặt Trần Phi Vũ, do đối phương đang ngồi nên nhìn hắn có bộ dạng vô cùng hách dịch trên cơ.
Trần Phi Vũ đại nạn đến nơi vẫn không biết gì không quen ngửa đầu nói chuyện với người khác, đang ngồi lập tức đứng lên.
Tuổi trẻ chính là như vậy, dựa vào có chút bản lĩnh nên dễ dàng nóng nảy mất kiềm chế, mở miệng chửi: "Chính là tao đánh đó, thì sao, mày là chỗ dựa được thằng đó gọi đến à?"
"Phi Vũ, ngồi xuống!", anh Đổng mở miệng quát.
Trần Phi Vũ vẻ mặt buồn bực, Trần Phi Ngư vẫn giữ thái độ bình tĩnh không chút dao động, anh Đổng mỉm cười đứng lên nói: "Vị đại ca à, chúng tôi vừa mới đến, tính tình cậu em tôi có hơi nóng nảy một chút, mong anh bỏ qua cho. Như vậy đi, mấy anh em bị đánh thương đó Đổng mỗ tôi sẽ bồi thường toàn bộ tiền thuốc men viện phí, tối nay mọi người coi như không đánh không quen biết, được không?"
Tiểu Báo Tử đang chuẩn bị xem trò vui nghe thấy vậy, không nhịn được bèn nói thầm: "Tay đàn ông đó thật mất chất quá, người như vậy cũng làm vệ sĩ được sao? Nói ra đúng là mất mặt nhà họ Long chúng ta".
Long Thiên cười trừ, thực ra cách hành xử của người vệ sĩ trung niên đó không tệ, Long Thiên đoán chừng người vệ sĩ này cũng chỉ có năng lực cấp Huyền trung phẩm, còn Bộ xương khô kia ít nhất cũng thượng phẩm, trung phẩm mà gặp thượng phẩm, ngoại trừ võ giả có thiên tài võ đạo như chị con dâu được nuôi từ bé kia hoặc là người không tìm kiếm con đường bình thường như anh thì may ra mới không có kết cục thảm bại.
Bằng không tại sao võ giả lại phân biệt phẩm cấp chứ, không phải là để anh vừa nhìn đã biết cách biệt năng lực của đối phương sao?
Nếu như vơ đại ngoài đường một người cũng có thể vượt cấp giết người thì còn phân cấp bậc làm quái gì nữa.
Nghe anh Đổng nói vậy, Bộ xương khô đang ngậm điếu thuốc cười nói: "Đúng là người có tuổi vẫn hiểu biết hơn chút, không giống với đám trẻ ranh này, đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ tới để có một lời giải thích mà thôi, không có ý định ỷ đông hiếp yếu, chỉ cần một lời xin lỗi".
"Chỉ cần một lời xin lỗi thôi sao?", anh Đổng ngờ vực hỏi, anh ta không tin một lời xin lỗi có thể nhẹ nhàng giải quyết mớ rắc rối này, dù sao đối phương cũng dẫn nhiều người đến như vậy.
"Không sai, chỉ cần thằng nhóc này cúi đầu nói ba lần xin lỗi, rồi để lại người phụ nữ kia cho anh em chúng tôi vui vẻ thì chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra", Bộ xương khô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trên mặt hắn bói không ra vẻ thiện ý nào, ngược lại còn trông vô cùng âm u nham hiểm.
Lúc này Trần Phi Vũ không nhịn nổi nữa rồi, xin lỗi đã là không thể, càng đừng nói đến việc tên khốn này còn bắt chị gái cậu ta hầu hạ đàn em của hắn. Tay anh Uy đó là cái thá gì, dựa vào hắn mà cũng dám có ý đồ đen tối với chị gái cậu ta sao?
"Xin lỗi cái đầu mày!"
Chương 330: Chưa từng thay đổi
Trần Phi Vũ vừa dứt lời, cũng không phí lời đột ngột đứng lên, giơ một chân đá về phía người đàn ông đầu trọc, vừa nãy cậu ta cũng dùng một cước siêu ngầu này để hạ gục anh Uy, lúc này lại dùng trò cũ, cả quán bar đều đang trông chờ xem cậu ta có thể hạ gục tên ác bá kia hay không, giống như trong phim truyền hình vậy, tà ác cuối cùng cũng không thể thắng được chính nghĩa.
Nhưng tất nhiên điều bọn họ hi vọng đã thất bại, một cước của Trần Phi Vũ nhìn từ bên ngoài thì có vẻ lực đạo rất mạnh, nhưng trong mắt Bộ xương khô đã đứng vào hãng ngũ cấp Huyền thì chỉ là một cú đá ẻo lả vô lực, tốc độ cũng chậm như rùa vậy, trông hắn giống như một người lớn đang nhìn đứa trẻ nô đùa, hắn từ tốn giơ tay ra, dễ dàng chặn đứng một đá này.
Trần Phi Vũ biến sắc, Bộ xương khô vui vẻ nói: "Thằng nhóc này đúng là thiếu kiên nhẫn mà".
Không thấy Bộ xương khô có bất cứ hành động nào, Trần Phi Vũ đã kêu thảm một tiếng, cái chân bị Bộ xương khô tóm chặt bắt đầu vặn vẹo không theo quy tắc nào, rõ ràng là dùng chân khí để làm vỡ nát xương cốt của cậu ta.
Sự việc đã đến nước này, anh Đổng cũng biết nói nhiều vô ích, nếu ra tay chậm trễ hơn chút nữa thì có lẽ tên bán đồ đệ này của anh ta sẽ thành người tàn phế mất.
Anh ta nhún người bật lên, đánh một quyền ra, Bộ xương khô tựa hồ như đã dự liệu được trước đối phương sẽ bất ngờ ra tay, mặt không biểu cảm, vẫn nở nụ cười khiến người khác nhìn thấy mà lạnh sống lưng, vươn tay ra khẽ vung lên ném bay Trần Phi Vũ ra ngoài về phía anh Đổng!
Anh Đổng chỉ sợ tổn thương đến đối phương nên lập tức thu lực lại muốn đỡ lấy Trần Phi Vũ, nhưng đúng lúc này Bộ Xương khô lại lao tới như một cái cung tên, mạnh mẽ nện xuống hai người, cặp thầy trò cứ như vậy mà bay ngược ra ngoài, ngã xuống mặt bàn, mặt bàn vỡ vụn, rượu nước văng tung tóe trên sàn nhà.
Một chiêu tuyệt diệu này đã khiến đám chân tay reo hò hoan hô, đám đông vốn đang trông chờ Trần Phi Vũ có thể đánh bại thế lực ác bá đều tỏ ra vô cùng tiếc hận, trong phim quả thật là tà không thắng được chính, nhưng đây là hiện thực cuộc sống, kẻ nào có nắm đấm mạnh hơn thì kẻ đó có lý hơn.
Bộ xương khô vẫn đứng tại chỗ nhìn anh Đổng ngã trên đất, thản nhiên nói: "Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi, sau đó để cô gái kia lại cho anh em của tao, chuyện này coi như xong, thế nào?"
Anh Đổng bò từ dưới đất đứng lên, đầu tiên là kiểm tra vết thương của Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ đang định mở miệng nói mình không sao, nhưng không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng liền phun ngay một ngụm máu tươi lên người anh Đổng, sau đó cả người mềm oặt nằm vật xuống sàn, vừa nhìn đã biết bị nội thương rất nghiêm trọng.
Trần Phi Ngư thấy em trai mình bị thương, vẻ mặt lo lắng muốn chạy tới, nhưng lại bị anh Uy nắm chặt lấy cổ tay, sau đó ném lại cho một tên lâu la phía sau giữ, ngạo mạn nói: "Trông trừng cô ta, tối nay tắm rửa sạch rồi để ông đây nếm thử vẻ tươi ngon trước, chơi chán rồi sẽ thưởng cho chúng mày".
Đám chân tay lâu la tên nào tên nấy thấy sắc đều nảy lòng tham, khống chế Trần Phi Ngư, chỉ sợ con cá đã lọt lưới này thoát mất.
Trần Phi Ngư gào lên bảo chúng buông tay ra, nhưng càng gào bọn chúng càng hưng phấn, lưu manh đều bỉ ổi như vậy đó.
Anh Đổng dìu Trần Phi Ngư sang một bên, sau đó lau vết máu trên mặt, xắn tay áo lên nói: "Người cả đời theo đuổi võ đạo như tao nên giữ mình trong sạch, thay trời hành đạo, sao có thể làm chuyện trao đổi như thế được, đúng là mất mặt!"
Bộ xương khô ngoáy lỗ tai nói: "Bớt nói đạo lý với ông đây đi, tao có thể sống đến hiện giờ không phải là dựa vào những đạo lý vớ vẩn này. Mày thật sự cho rằng giang hồ hiểm ác chỉ cần nói suông mà được sao, này ông bạn, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ đại phát từ bi tha cho mày một mạng".
"Đừng có mơ!"
Anh Đổng hô to một tiếng, rồi lao về phía Bộ xương khô, người vệ sĩ thực ra cũng không phải yếu này nếu như đã nhận tiền của người ta thì đương nhiên phải bảo vệ thân chủ cho tốt, nếu không truyền ra ngoài thì sau này anh ta làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.
Cho dù có bị lật luyền trong mương thì đã sao, võ phu giang hồ xưa nay chẳng phải đều coi trọng danh tiếng hơn lợi ích sao?
Bộ xương khô để mặc cho đối phương xông đến trước mặt hắn, anh Đổng đánh một quyền ra, anh ta là cao thủ đánh quyền, công pháp tu hành cũng thiên về sức mạnh, cố gắng đạt tới quyền chính đạo, cho nên độ dày chân khí ngưng tụ trong một quyền này tuyệt đối không phải tầm thường, ngay đến bàn Long Thiên cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được quyền phong mãnh liệt.
Một quyền này lại không ngờ đánh trúng vào đầu Bộ xương khô, bởi vì quá thuận lợi nên ngay đến người ra quyền là anh Đổng cũng phải sững sờ, tựa hồ như không dám tin lại có thể đánh trúng như vậy.
"Chỉ có chút sức lực này thôi sao?", Bộ xương khô đáp lại một câu, ngữ khí có vẻ rất thất vọng.
Anh Đổng lập tức giật bắn người, chưa đợi cho anh ta kịp phản ứng lại, Bộ xương khô liền phản kích.
Cũng là dùng nắm đấm, chỉ là mạnh hơn một quyền vừa nãy của anh Đổng mà thôi.
Một quyền này đánh trúng vào đầu anh Đổng không sai lệch chút nào, lực va chạm khổng lồ đã khiến anh ta lại lần nữa bay ra ngoài, cảm giác này giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm phải vậy, cơ thể đụng trúng vách tường, ngay đến bức tường bằng xi măng cứng như vậy cũng bị nứt ra, Bộ xương khô không cho đối phương cơ hội hít thở, lắc mình tiến tới trước mặt anh Đổng, đấm liên hoàn.
"Ầm, ầm, ầm!"
Máu tươi văng tung tóe, tiếng nắm đấm hạ xuống vang lên khắp quán bar, không ít người nghe thôi đã thấy kinh hồn khiếp vía, anh Đổng với năng lực trung phẩm không có khả năng phản đòn nào, chỉ đành để mặc cho đối phương làm thịt, chẳng mấy chốc đã toàn thân là máu ngã vật trên sàn nhà, kết cục còn thê thảm hơn Trần Phi Vũ nhiều.
"Phế vật", Bộ xương khô nhổ miếng nước bọt lên người anh Đổng, sau đó quay lưng dẫn theo người nghênh ngang đi.
Người bị đưa đi đương nhiên không thiếu Trần Phi Ngư, Trần Phi Ngư bị khống chế nhớ đến Long Thiên, vào lúc cô ta yếu đuối cần một người xuất hiện bên cạnh nhất, cô ta lại nhớ đến Long Thiên, có lẽ là vì đối phương là con trai của Long đại Diêm Vương, cũng có thể cô ta có một cảm giác không biết giải thích thế nào với tên oan gia này.
Nhưng anh đang ở đâu, thậm chí Trần Phi Ngư còn không dám nghĩ đến câu hỏi này, bởi vì không nằm ngoại dự đoán, anh vẫn ngồi ở chỗ của mình, nắm tay vị nữ tổng tài kia, thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm.
Khuôn mặt bên dưới tấm mặt nạ của Trần Phi Ngư có chút không cam tâm, nhưng lại lực bất tòng tâm, bởi vì đây vốn là chuyện mà một người đàn ông bình thường sẽ làm, giống như đám người đứng ngoài xem trò hay ở quán bar kia mà thôi.
Cô ta không ôm bất cứ hi vọng nào.
"Mày không thể mang cô ta đi".
Một giọng nói rất gần vang lên, rất quen thuộc, rất ấm áp.
Trần Phi Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên vẫn là gương mặt với nụ cười xấu xa ngàn năm không đổi đó.
Năm đó lúc anh cù lét bàn chân cô ta cũng là biểu cảm muốn ăn đòn này.
Đến nay vẫn như vậy.
Chưa từng thay đổi.