-
Chương 321-325
Chương 321: Tiến triển
"Đang nghĩ gì vậy?"
Long Thiên ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên bị câu hỏi của Vương Lệ Trân làm cho bừng tỉnh, bối rối mỉm cười.
Đương nhiên anh sẽ không nói thật lòng rằng trong lòng vẫn còn đang giấu đóa hoa mộc chi kia vào đúng lúc này rồi, dù sao Long Thiên từ nhỏ đã lớn lên giữa rừng hoa hiểu rất rõ rằng không thể coi thường lòng ghen tuông đố kỵ của bất cứ người phụ nữ nào.
Bằng không tại sao Long Lăng Tuyết và Cừu Đông Thanh đều ưu tú như nhau mà đấu với nhau bao nhiêu năm trời vẫn không biết chán, vì điều gì, chẳng phải chính là do chút lòng dạ hẹp hỏi của nữ nhân mà ra đó sao?
Long Thiên rít một hơi thuốc rồi nói: "Không có gì, chỉ là nhìn từ đằng sau thấy bóng lưng của em rất đẹp".
Do tới đây cùng Long Thiên đón sinh nhật nên Vương Lệ Trân bình thường không ăn diện lắm cũng phá lệ chọn một chiếc váy liền khá gợi cảm, đặc biệt là thiết kế hở lưng phía sau đã để lộ rõ tấm lưng cực phẩm ngọc ngà trắng nõn, làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng ưng mắt.
Cô giống như một viên ngọc được lột sạch lớp bụi bặm, trở nên chói sáng rực rỡ, vì vậy mà cũng khó tránh khỏi không ít tên đàn ông trên phố đều dán chặt mắt vào cô.
Dù sao trên đảo Thạch Vũ rộng lớn này, người đẹp không thiếu, nhưng để nói đến người đẹp có khí chất xuất chúng như thế này thì đúng là hiếm thấy.
Một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như vậy lại đứng bên cạnh một con cóc xấu xí nên gần như là một trăm phần trăm đều quay đầu lại nhìn.
Long Thiên không phải là thánh nhân quân tử, chưa đạt được đến cảnh giới coi tất cả thế gian đều là hư vô, hơn nữa từ sau khi bước vào Bá Đạo, khí hải của anh lại trở nên quá đỗi dư thừa, giống như anh đã uống phải một bình xuân dược liều mạnh vậy, nếu không thì hôm qua anh cũng không đến nỗi vừa chạm vào ngực của Tần Ỷ Thiên đã cảm giác như muốn bay lên, thực sự cỗ khí hải này đã quá giày vò anh rồi.
Lúc này vừa nhìn thấy Vương Lệ Trân xinh đẹp như vậy, lại nghĩ đến thiên hạ đệ nhất bóng đèn Vương Manh Manh tối nay không ở đây, khiến anh rất mong đợi đêm nay sẽ xảy ra chút chuyện tốt đẹp gì đó.
Anh rất yên tâm với cách làm việc của Lữ mập, việc sắp xếp phòng chắc sẽ không làm anh thất vọng, nếu như Lữ mập dám sắp xếp anh và Vương Lệ Trân mỗi người một phòng thì khi về Long Thiên nhất định sẽ thiến cái chân thứ ba của tên tay sai này.
Vương Lệ Trân mỉm cười, cô chạm vào mũi anh trêu chọc nói: "Rõ ràng vừa nãy anh đang nghĩ tới người khác, đừng tưởng tôi không biết nhé, mau nói đi, đang nhớ nhung đến cô gái nào, là chị con dâu được nuôi từ bé của anh hay là cô trợ lý ngốc nghếch ngọt ngào của tôi, hay là Tần Ỷ Thiên của nhà họ Tần đây?"
"Chuyện này sao em biết được vậy?", Long Thiên có chút buồn bực nói.
"Tiểu Báo Tử đã nói cho tôi biết", Vương Lệ Trân đắc ý nói.
Long Thiên tức đến nghiến răng ken két, thằng mất nết này mới đến Bắc Hải được mấy ngày mà tay chân mồm miệng đã đi chơi xa thế rồi, xem ra về phải tẩn cho một trận mới được.
Vương Lệ Trân thấy Long Thiên chuyển chủ đề nhưng cô vẫn nhất quyết không buông tha nói: "Rốt cuộc là đang nhớ ai, cho anh cơ hội cuối cùng để trả lời, nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức trở về Bắc Hải".
Có lẽ ngay đến Vương Lệ Trân cũng kinh ngạc với sự thay đổi như hiện nay của cô, nếu như đổi lại là trước đây thì cô sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, cô và Long Thiên chẳng qua cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, đối phương đang nhớ đến ai cô cũng chẳng buồn quan tâm hỏi han làm gì.
Chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô có quật cường kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể không thừa nhận cô thật sự đã thích đối phương, bằng không vào tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh cô cũng không đánh dấu chủ quyền như vậy.
"Em đi rồi thì ai đón sinh nhật với anh đây, vợ à, em sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Vương Lệ Trân giả vờ đứng lên hừ lạnh nói: "Tìm cô gái khác đón cùng anh đi".
Long Thiên vội vàng nắm chặt lấy tay cô, sau đó đầu hàng nói: "Được rồi, anh thừa nhận, vừa nãy anh đúng là đang nghĩ đến người khác, nhưng cô ấy đã mất rồi, em tội gì phải ghen với một người đã mất chứ".
"Lâm Chi Tử?", Vương Lệ Trân thử hỏi.
Vương Lệ Trân đã từng điều tra về Long Thiên nên cũng không xa lạ gì với cái tên này.
Long Thiên trầm mặc, Vương Lệ Trân ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy, xứng đáng để đến giờ anh vẫn không quên được sao?"
"Trước đây khi cô ấy còn ở bên cạnh anh, anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi mất đi rồi mới biết cô ấy quan trọng đến nhường nào. Làm thế nào để miêu tả cảm giác đó nhỉ, giống như trong ngực em bị thủng một lỗ, em muốn tìm bất cứ thứ gì để vá vào nhưng lại chẳng có thứ gì có thể vá được. Em không thể không thừa nhận rằng cái lỗ đó sẽ tồn tại vĩnh viễn, giống như để nhắc nhở em, em đã vĩnh viễn mất đi người đó", Long Thiên cười trả lời.
Vương Lệ Trân rúc vào ngực anh, vùi đầu vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh đang đập, chậm rãi nói: "Như vậy có thấy tốt hơn chút không".
Long Thiên bật cười với bộ dạng đáng yêu tinh nghịch hiếm có của cô, chống cằm lên đầu cô nói: "Nếu như em bằng lòng để anh vào trong cơ thể em thì có thể sẽ tốt hơn chút đó, dù sao thì cái động của em vẫn hấp dẫn hơn".
Vương Lệ Trân nhìn Long Thiên chẳng u buồn đc nổi mấy phút đã lộ nguyên hình, bực tức nói: "Anh không thể đứng đắn một lúc được sao?"
"Anh vốn là như vậy, nếu không thì ngay ngày đầu tiên quen em cũng đã không đạp cửa phòng em rồi", Long Thiên cười hì hì nói.
Vương Lệ Trân đành chịu thở dài một hơi, không đấu võ miệng với đối phương nữa.
Thật ra cô cũng khá phiền muộn, tài ăn nói trên thương trường của cô cũng không tệ, tại sao cứ gặp cái vị khắc tinh này là bị rơi vào thế hạ phong chứ, cô đã từng hỏi Diệp Yêu Tinh về vấn đề này, câu trả lời của Diệp Yêu Tinh khiến cô phải cười nhạt, đó là muốn đấu lại với lưu manh thì phải lưu manh hơn cả lưu manh.
Vương Lệ Trân nhanh chóng học theo nói: "Vậy tối nay anh có đập cửa không?"
Long Thiên chế nhạo nói: "Có lẽ Lữ mập sớm đã giúp chúng ta sắp xếp phòng giường đôi lớn rồi, ở cùng phòng thì anh còn đạp cửa làm gì nữa".
Vương Lệ Trân hung hăng lườm Long Thiên một cái, Long Thiên cố ý phả một ngụm khói vào cô, Vương Lệ Trân nhíu mày thể hiện sự phản kháng, nhưng vẫn không né tránh, Long Thiên lại cười nói: "Đừng lườm anh, hơn anh có ba tuổi thì có gì ghê gớm chứ, ở công ty chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, em muốn làm nữ vương cho em làm đã đời, nhưng về nhà thì nghiêm túc mà nói anh mới là chủ gia đình, đừng có đối xử với anh như với cấp dưới, nếu không cứ chờ xem đến tối anh xử lý em thế nào!"
Chương 322: Bàn tay hư hỏng
Vương Lệ Trân không trừng mắt nữa, mà đứng lên búng tay một cái, trên ngón tay của cô liền xuất hiện một đốm lửa nhỏ, ánh mắt có sự uy hiếp nhìn Long Thiên, Long Thiên cũng không sợ, cười ha ha nói: "Được lắm, sau này ra ngoài không cần mang bật lửa nữa rồi".
Vương Lệ Trận giận tím mặt, muốn thiêu chết cái tên lưu manh thối tha có thái độ khoa trương này, Long Thiên rất thông minh nhanh chóng đứng lên nói: "Về đi, tối nay chắc mấy người Lữ mập cũng chuẩn bị vài tiết mục gì đó đấy".
Vương Lệ Trân lúc này mới hừ lạnh một tiếng, dù trong lòng rất muốn cứ ngồi như vậy đến khi trời sáng nhưng cô vẫn đứng lên, chỉ là nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn chiếc đèn hoa đăng sớm đã trôi dạt đi rất xa rồi.
Diệp Yêu Tinh đã từng nói muốn giữ chặt được đàn ông thì phải nhớ bốn quy tắc không, không đau lòng, không phiền phức, không nũng nịu, không hối hận.
Sau khi bị Long Thiên kéo về khách sạn Vương Lệ Trân mới phát hiện ra làm gì có tiết mục quái nào đâu, tên lưu manh này trực tiếp kéo cô về phòng, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên sô-pha.
"Nào, cười một cái cho ông đây xem nào", Long Thiên nhéo má Vương Lệ Trân bị áp chặt trên mép ghế sô-pha.
Ở nhà vì có hai cái bóng đèn là Phương Nhân Vương và Vương Manh Manh nên dù Long Thiên có động sắc tâm thế nào cũng không dám làm bừa, dù sao cũng phải biết giữ lễ nghĩa liêm sỉ một chút.
Nhưng lúc này đã ra ngoài đi du lịch rồi, khó khăn lắm mới đá được hai cái bóng đèn kia đi mà còn không cố gắng sơ múi nữa sao, ở công ty Vương Lệ Trân là cấp trên của anh, thỉnh thoảng cũng ra vẻ nữ vương cao cao tại thượng, mỗi lần Long Thiên nhìn thấy bộ dạng như vậy của Vương Lệ Trân đều nghĩ trong lòng rằng đợi sau này nhất định sẽ xử lý đối phương.
Dù gì bất cứ người đàn ông nào cũng thích chinh phục dạng phụ nữ như vậy, khoái cảm đó không thể dùng từ ngữ để mô tả được.
Để đề phòng đối phương lại động tay động chân, Vương Lệ Trân chỉ đành hờn hờn tủi tủi mỉm cười, dù sao lúc này cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cô cũng không nỡ thiêu cháy đối phương nên ngoại trừ chấp nhận ra thì còn làm gì được nữa.
Lần này trước khi đi Vương Manh Manh đã dặn dò cô không được dễ dàng trao thân ra, Vương Lệ Trân vốn cũng là một cô gái khá xuề xòa, cho nên lúc này chỉ mong đối phương đừng quá thú tính là được.
"Quyến rũ chút xem nào", Long Thiên sung sướng nói.
Vương Lệ Trân do dự chuẩn bị một chút, quả thực đã bày ra một biểu cảm có phần hơi ngây ngô những cũng đủ quyến rũ chết người.
Long Thiên ôm bụng cười, Vương Lệ Trân kiều diễm xinh đẹp đỏ ửng cả mặt, lại trừng mắt lườm anh một cái.
Long Thiên cười nói: "Thấy em nghe lời như vậy nên tạm tha cho em đó".
Trong lòng Vương Lệ Trân reo lên mừng thầm, chuẩn bị đứng lên thoát khỏi móng vuốt của tên ma đầu này, nhưng Long Thiên bất ngờ ra tay kéo cô vào lòng, hai tay cô ôm ngực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Cô không đấu lại được khi nhìn thẳng vào mắt Long Thiên nên nhắm mắt lại, thời gian này cô luôn có một giác ngộ đó là chấp nhận, hơn nữa cũng không ấm ức.
Nhưng Long Thiên lại chỉ cười xấu xa nói: "Lúc nhà anh mới có chút tiền anh đã có một lý tưởng, về sau không thể thực hiện được. Nhưng Tiểu Báo Tử lại có hi vọng hoàn thành được tâm nguyện này, đó là dẫn theo một đám tay sai, cầm một xấp tiền giấy thật dày đi trêu ghẹo mấy cô gái nhà lành trên phố, nhìn bộ dạng giơ nanh nhe vuốt đáng yêu của bọn họ, sau đó anh sẽ chống nạnh ngửa cổ lên trời mà cười".
Vương Lệ Trân lườm anh một cái mắng: "Đồ phóng đãng biến thái".
Long Thiên cười nói: "Nếu anh mà thật sự là tay phóng đãng biến thái thì bây giờ còn ngồi lải nhải với em làm gì, sớm đã vác súng lên ngựa rồi".
"Ai là ngựa!"
"Ai bị đè thì người đó là ngựa!"
Vương Lệ Trân tủi thân nhìn anh, có vẻ như nhất thời chưa hiểu rõ lời nói ve vãn này, thế mà lại như sắp khóc đến nơi, giống như bị ức hiếp vậy.
Thấy dáng vẻ của vợ như thế, Long Thiên không dám quá đáng nữa vội vàng xua tay nói: "Được rồi, được rồi, không dám bắt nạt em nữa".
Nghe thấy Long Thiên nói vậy Vương Lệ Trân mới nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng đúng lúc cô nới lỏng cảnh giác thì một tay hư đốn của Long Thiên lại bất ngờ lần mò vào trong ngực áo của cô.
Vương Lệ Trân há hốc miệng, kinh ngạc với độ liều mạng của đối phương, lập tức cắn chặt môi, trong ánh mắt mê người có sự tức giận, có thấp thỏm và cả sự quyến rũ tự nhiên.
Long Thiên gục đầu xuống ngọn núi Thái Sơn không động đậy, rất lưu manh không thả lỏng tay mà nắm chặt giấy giấc mộng xuân hè đó, sau đó ghé sát vào tai cô nói: "Không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây?"
Toàn thân Vương Lệ Trân bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên trải qua chuyện này nên cô hoàn toàn không biết phải làm sao, đã mất sạch dáng vẻ của nữ vương trước đây rồi, cô của bây giờ vụng về luống cuống giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, nhìn mà thấy đáng thương thay.
Long Thiên lướt cái mũi lên mặt cô, bàn tay không an phận lại càng mất nết hơn, nhưng đúng lúc này thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Long Thiên giả bộ cao thủ tình trường giật bắn người, tay run lên, lực nắm lại càng mạnh hơn.
Vương Lệ Trân nhẹ giọng nói: "Đau".
Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Long Thiên, cô vốn định hét lên đau lại không nhịn được mà bật cười, hóa ra anh cũng căng thẳng.
Long Thiên thẹn quá hóa giận, cũng không rút bàn tay hư hỏng kia về, tay còn lại móc điện thoại ra, giọng nói bỉ ổi của Lữ mập vang lên trong điện thoại, nói: "Cậu chủ, không cắt ngang chuyện tốt của cậu chứ, nếu như có thì cậu cứ tiếp tục đi chúng tôi không vội, tôi chỉ gọi điện để báo với cậu một tiếng đã đặt quán bar xong rồi, lúc nào đến cũng được".
Long Thiên bực tức tắt điện thoại, Vương Lệ Trân càng cười càng động lòng người, Long Thiên tức giận nói: "Còn cười nữa là anh ném em lên giường, chúng ta vui vẻ một tiếng đồng hồ đấy".
Vương Lệ Trân vẻ mặt cầu xin nói: "Chúng ta không đùa nữa không được sao?"
Đúng lúc Long Thiên đấu tranh tư tưởng, Vương Lệ Trân liền mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay của anh, trượt xuống khỏi ghế sô-pha.
Chỉ có điều đôi mắt xinh đẹp như tơ, so với chị con dâu được nuôi từ bé thích trêu trọc anh hồi còn nhỏ thì ánh mắt của cô còn có nét thanh thuần như biết nói hơn.
Long Thiên hít sâu một hơi, nheo mắt lại, giơ bàn tay đã đụng chạm vào bộ phận nào đó trên cơ thể cô, sau đó đưa lên ngửi, âm thanh khàn khàn nói: "Đợi đó, sớm muộn gì cũng có ngày em phải cầu xin anh đè em xuống".
"Tôi đợi ngày đó đấy", Vương Lệ Trân cười quyến rũ nói.
"..."
Ở đại sảnh quán rượu, Tiểu Báo Tử nghe thấy Lữ mập và Tiểu Nam Tử nhỏ giọng thảo luận, dường như đang thảo luận chuyện gì đó rất nghiêm trọng, dù sao hai người này đều khó mà thấy được vẻ mặt nghiêm trang như vậy.
Tiểu Báo Tử đại khái đã nghe ra điều gì, dõng dạc đập tay xuống bàn đứng lên nói: "Tôi cược một triệu, anh tôi nhất định có thể thuận lợi hạ gục chị dâu rồi!"
Chương 323: Duyên phận
Tiểu Báo Tử không cho phép bất cứ ai coi thường anh trai mình, cho nên khi Lữ mập và Tiểu Nam Tử thảo luận xem Long Thiên có lên được giường hay không, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy hơi bực mình, lại dám coi thường ông anh của cu cậu, anh em như vậy còn ra thể thống gì, cho nên mới đập bàn hùng hồn quát lên.
Mộng Nhi kéo cậu nhóc lại, ra ý bảo cậu ta đừng kích động, hồi trưa cậu ta mới thua bốn trăm ngàn tệ, giờ nếu lại thua thêm một triệu nữa thì chắc chắn phải gán cô ta rồi.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiểu Báo Tử, sau đó liếc nhìn phía sau cậu ta một cái, lập tức trở nên phấn chấn, hai người sau khi nháy mắt với nhau thì Tiểu Nam Tử to gan hơn chút lên tiếng, nói: "Em Báo, vậy em thử phân tích cho tụi anh nghe coi, Tiểu Hổ Tử làm thế nào để trèo được lên giường của chị dâu em?"
"Thứ nhất, chị ấy thích anh em, thứ hai, hai người là vợ chồng nên chuyện đó cũng là chuyện hiển nhiên, thứ ba qua hai ngày quan sát em phát hiện ra sở dĩ bọn họ không thể ngủ cùng giường, nguyên nhân chủ yếu là vì do Vương Manh Manh gây khó dễ, bây giờ cái bóng đèn lớn nhất không có ở đây, bọn họ chẳng phải đã coi trời bằng vung rồi sao!", Tiểu Báo Tử phân tích rất rõ ràng rành mạch.
Tiểu Nam Tử giơ ngón tay cái lên, tiếp theo vui vẻ đi về phía người đứng đằng sau cười hỏi: "Chủ tịch Vương, cô nói xem em Báo nhà tôi phân tích đã đúng chưa?"
Tiểu Báo Tử giật thót tim, vừa nãy rõ ràng đã bị anh Nam của cu cậu gài rồi, chưa đợi cho cậu nhóc quay lại chịu tội, Vương Lệ Trân đã nhéo tai bực bội nói: "Em nói ai coi trời bằng vung hả?"
"Anh Nam, anh lại dám hại em à!", Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay đầu lại tỏ ra oan ức: "Chị dâu, chị đừng chấp em, đều là bọn họ đã dạy hư em cả đó!"
"Em đó, lưu manh giống hệt anh em", Vương Lệ Trân bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày ở cùng với Tiểu Báo Tử, cô phát hiện ra phong cách sinh hoạt và nói chuyện của thằng nhóc và Long Thiên như đúc từ một khuôn ra, đúng là anh em một nhà mà.
Tiểu Báo Tử cười hì hì nói: "Vậy chị dâu nói thử nghe xem, vừa nãy anh em lưu manh thế nào".
Nhớ lại chuyện hồi nãy ở trong phòng Vương Lệ Trân lại đỏ mặt, cộng thêm ánh mắt đen tối của đám Lữ mập, Vương Lệ Trân luôn mang đeo mặt nạ nữ vương nhưng một khi mặt nạ bị lột bỏ thì cũng chỉ là một cô gái mỏng manh, lúc chỉ có hai người thì không hiểu sao có thể giở chút mánh khóe hồ ly tinh được với Long Thiên, nhưng khi có đông đủ mọi người thì hận nỗi không tìm được cái lỗ nào mà chui luôn xuống.
Vừa nghĩ đến đó cô lại hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên, đều do anh mà ra hết.
Long Thiên tỏ ra rất thản nhiên, biểu cảm đáng ghét đi tới giống như tôi đã làm chuyện xấu xa khiến các anh phải ngưỡng mộ rồi đó, trông như mấy tay công tử ăn chơi vừa đàng điếm xong ở thanh lâu ngậm tăm đi ra trong thời cổ đại vậy, chỉ khác mỗi là thay tăm bằng điếu thuốc thôi.
Đối mặt với Vương Lệ Trân đang lườm mình còn liên tục nở nụ cười xấu xa, khiến Tiểu Nam Tử và Lữ mập ngưỡng mộ không thôi.
Tay này thế mà đã thu phục được nữ vương rồi, mấy năm nay hai người tận mắt chứng kiến Cừu Đông Thanh rơi vào tay anh, thực sự là đã ghen tỵ đến nổ cả mắt.
Mọi người đã đến đông đủ nên cả đám xuất phát đi tới quán bar mà Lữ mập đã sắp xếp trước.
Do đều không lái xe tới nên phải đi taxi, họ gọi hai chiếc taxi, Vương Lệ Trân còn cố ý không đi chung xe với Long Thiên, Long Thiên đành nói thầm với Tiểu Báo Tử rằng lên xe sẽ kể chuyện lúc ở trong phòng cho cậu nhóc nghe, Vương Lệ Trân nghe vậy mới đành chịu đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi cùng một xe với Long Thiên.
Mọi người thấy vậy lại thầm cảm kích cách dạy dỗ có bài bản của Long Thiên.
Lữ mập đi trước dẫn đường, xe của Long Thiên đi phía sau, Vương Lệ Trân lúc ở trên xe nhàn rỗi không có việc gì làm nên kể về lịch sử của đảo Thạch Vũ cho Tiểu Báo Tử nghe.
Chị dâu nữ vương học rộng tài cao là điều không thể bàn cãi, cô nói về lịch sử và văn hóa người dân bản xử như nằm trong lòng bàn tay, khiến ngay cả tài xế taxi còn tưởng cô là người dân bản xứ nơi đây.
Tiểu Báo Tử cũng rất chăm chú lắng nghe, chủ yếu là vì cách kể chuyện của Vương Lệ Trân không buồn tẻ, thỉnh thoảng còn thêm mấy câu chuyện cười hóm hỉnh vào, hay hơn nhiều so với những giáo viên dạy lịch sử trong trường.
Tiểu Báo Tử nói nếu như Vương Lệ Trân là giáo viên của cu cậu thì cu cậu chắc chắn sẽ thành tài.
Mộng Nhi ngồi ở ghế phụ nghe Vương Lệ Trân thao thao bất tuyệt mới phát hiện ra có những thứ quả thật không thể vượt qua được, ví dụ như tu dưỡng, khí chất và giáo dục, đây đều là những thứ mông lung mơ hồ, hoàn toàn không thể phân cao thấp giống như ngoại hình, tạm thời không thể nhận ra ngay được, nhưng về lâu về dài sẽ nhìn rõ những điều không giống nhau.
Chẳng trách đêm đó cô ta đánh liều gạ gẫm bừa bãi lại bị Long Thiên từ chối, giống như một người đã quen với sơn hào hải vị đương nhiên sẽ không quen ăn món ăn vặt thanh đạm, không phải không muốn ăn mà căn bản là không hề có hứng thú muốn thử.
Long Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức cảnh vật, thực ra năm đó anh và Lâm Chi Tử có một kế hoạch đi du lịch, trong đó đảo Thạch Vũ là nơi nhất định phải đến, đây cũng là lý do vì sao lúc Lữ mập gợi ý đi đảo Thạch Vũ tổ chức sinh nhật, Long Thiên lại không từ chối.
Anh ít nhiều cũng có đem theo chút ý muốn hoàn thành tâm nguyện của đối phương mà đến.
Đối với anh mà nói Lâm Chi Tử có lẽ là bóng ma cả đời này của anh, mặc dù lúc bước vào Bá Đạo đã hào hùng chí khí nói muốn chặt đứt sợi dây tình cảm nhưng ngay đến cắt đứt củ sen cũng có thể dệt lại được thì huống chi là tình cảm.
Dưới sự dẫn đường của Lữ mập, cả nhóm đến một quán bar tên là Tự Thủy Niên Hoa, nghe nói là do một ngôi sao mở.
Lữ mập xuống xe xong nói với Long Thiên: "Cậu chủ, tôi nghĩ các cậu không thích nơi quá ồn ào nên chỗ này khá được đó ạ, phù hợp với những người ngẫu hứng như chúng ta, hơn nữa bà chủ của quán này cũng có liên quan với nhà họ Long các cậu đó.
Chương 324: Minh tinh hạng A
"Ồ? Lẽ nào người phụ nữ suốt ngày bị Sở Hàn Hương chửi là hồ ly tinh hiện nay đã trở thành minh tinh hạng A, Trần Phi Ngư sao?", Long Thiên cười hỏi.
Lữ mập mỉm cười gật đầu, tập đoàn Tượng Quốc tham gia vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó đương nhiên không thể thiếu lĩnh vực giải trí.
Những người ở thủ đô lâu năm đều biết, công ty giải trí chẳng qua đều là nơi tiêu tiền của mấy người có tiền mà thôi, núp dưới cái bóng này để giăng lưới tìm kiếm mấy cô người mẫu xinh đẹp mới là chủ yếu.
Không ít công ty giải trí đều treo đầu dê bán thịt chó, mười công ty thì có đến chín công ty là có tính chất bán dê, đương nhiên tất cả đều là có cung có cầu mà thôi.
Theo như cách nhìn của Long Thiên thì việc này cũng không dơ dáy, mà chỉ là một cách giao tiếp xã hội từ từ thời cổ xưa.
Những thứ đời tổ tông để lại đến nay vẫn rất hữu dụng, chỉ đáng thương cho những người theo đuổi thần tượng thôi, nếu như họ biết thần tượng của họ thực chất là thế nào thì có lẽ lúc hô to khẩu hiểu không ít thì nhiều cũng sẽ phải do dự đôi chút.
Giới giải trí đương nhiên không sạch sẽ, nhưng cũng có một vài người đến nay vẫn giữ được giới hạn khác biệt, Trần Phi Ngư là một trong những số đó.
Nghe nói lúc ký hợp đồng với Long Thiên Tượng, cô ta đã nói rõ ràng rằng phải có hoạt động chính đáng thì mới tham gia, còn những sự kiện bẩn thỉu trá hình thì cô ta sẽ không đi, Long Thiên Tượng cũng đồng ý. Có một lần giám đốc công ty giải trí thử thăm dò bảo Trần Phi Ngư đi tham dự một hoạt động doanh nghiệp vào nửa đêm, Trần Phi Ngư liền cho anh ta hai cái bạt tai, sau đó tay giám đốc này làm ầm ĩ chuyện lên bên trên, Long Thiên Tượng lập tức cho tên giám đốc đó nghỉ việc, còn cho người dạy dỗ cho anh ta một trận, từ đó về sau không còn ai dám có ý đồ gì với nghệ sĩ đa năng vừa là ảnh hậu, ca sĩ và diễn viên này nữa.
Nhưng cũng vì vậy mà đã xuất hiện tin đồn rằng Trần Phi Ngư là bồ nhí của Long Đại Diêm Vương.
Những người khác nghĩ như vậy, Long Thiên thân làm cậu chủ nhà họ Long còn hiểu sao, Long Thiên Tượng muốn mang đóa hoa này về nhà, nhưng người ta không đồng ý, đương nhiên nếu như Long Đại Diêm Vương mà quyết tâm thì dù cho Trần Phi Ngư có không muốn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Vấn đề nằm ở chỗ ở nhà còn có một cửa ải đó là Lão Phật Gia cả đời ghét nhất là diễn viên đào kép, lần đầu tiên gặp Trần Phi Ngư, Lão Phật Gia đã lạnh lùng buông một câu đào kép bạc bẽo, nếu như Long Thiên Tượng còn dám nạp cô đào này làm thiếp thì chắc ngay ngày hôm sau sẽ phải nhặt xác cho cô ta mất.
Lão Phật Gia và Sở Hàn Hương đã đối đầu với nhau nửa đời người, nhưng về chuyện này thì lại cùng một chiến tuyến.
Điều kỳ lạ là ở chỗ Lão Phật Gia yêu cầu Long Thiên Tượng phải một lòng một dạ nhưng lúc nào cũng nói rằng muốn Long Thiên cưới thật nhiều cháu dâu, hai yêu cầu khác biệt này của lão Phật Gia đã nổi tiếng khắp nhà họ Long.
Dù sao chỉ cần là chuyện Long Thiên làm, bất luận tốt hay xấu, Lão Phật Gia đều ủng hộ vô điều kiện.
Nghĩ đến bà nội từ nhỏ đã cưng chiều anh, trong lòng Long Thiên lại cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ thời gian tới trở về nhất định phải mua vài bộ quần áo về cho bà, bà mặc quần áo anh mua dù có là hàng chợ thì cũng vẫn rất vui vẻ.
Bộ trang phục thời Đường mà bà hay mặc cũng là do Long Thiên mua biếu, mặc nhiều năm như vậy rồi mà cũng không nỡ bỏ đi.
Vừa nhắc đến nữ minh tinh là Tiểu Báo Tử lại hết sức hào hứng, cười hi hi nói: "Em đã gặp chị Phi Ngư rồi, vô cùng tươi ngon mọng nước, trước khi em chưa gặp chị dâu thì chị ấy miễn cưỡng có thể coi là ngang sức ngang tài với chị Đông Thanh, nhưng sau khi gặp chị dâu thì thấy chị dâu là đẹp nhất".
Vương Lệ Trân cười xinh đẹp nói: "Chị làm sao có thể so sánh được với minh tinh hạng A chứ".
Tiểu Báo Tử vui vẻ nói: "Chị dâu khiêm tốn rồi, trong lòng Tiểu Báo Tử, chị dâu là đẹp nhất, Trần Phi Ngư gì đó chẳng phải cũng là dựa vào nhà họ Long chúng ta mới nổi tiếng sao".
Mộng Nhi có chút kinh ngạc, tên tuổi của Trần Phi Ngư có thể nói vô cùng vang dội, ra mắt năm mười bảy tuổi, mười chín tuổi đạt giải ca sĩ mới triển vọng nhất, hai mươi tuổi đã là ảnh hậu, hơn nữa còn đạt giải thưởng Kim Tượng danh giá.
Mấy năm nay vô cùng nổi tiếng, những thanh niên 9x và 2x đều biết đến tên tuổi của cô ta, hơn nữa lượng fan còn rất đông đảo, weibo đã đạt gần mười triệu lượt follow, số lượng bình luận dưới mỗi bài đăng weibo đều đã vượt qua con số hàng triệu lượt, rõ ràng không thể đánh đồng với những người bỏ tiền ra để mua fan được.
Trước đây chỉ biết nhà họ Long đứng nhất đứng nhì trong giới doanh nghiệp, không ngờ đến Trần Phi Ngư cũng là do họ lăng xê lên.
Long Thiên gõ vào đầu Tiểu Báo Tử nói: "Đừng có nịnh bợ nữa, tưởng anh không biết sao, hình nền điện thoại và máy tính của em đều là để ảnh Trần Phi Ngư, thành thật chút đi, đã từng dùng ảnh của cô ta để tự xử chưa".
Tiểu Báo Tử đỏ mặt, nhe nanh múa vuốt nói: "Anh, anh đừng nói linh tinh, em còn lâu mới làm như vậy!"
Mọi người đều cười ầm lên, rõ ràng không tin cu cậu nói.
Tiểu Nam Tử vừa vào quán bar đã soi xem tối nay có người đẹp nào không, cứ ngồi nhìn đôi chim cu Long Thiên và Vương Lệ Trân mặn nồng thì chán chết, dù sao Đoàn Ân Khiết ở tận thủ đô nên không thể quản được, Tiểu Nam Tử còn lâu mới sợ.
Lữ mập dẫn Long Thiên vào bàn đã đặt trước, Tiểu Báo Tử đi cuối cùng, nhỏ giọng thì thầm nói với Vương Lệ Trân: "Chị dâu, em nói cho chị biết vài chuyện thú vị giữa anh em và Trần Phi Ngư năm đó, chị muốn nghe không?"
Vương Lệ Trân liền hứng thú, ánh mắt ra hiệu bảo Tiểu Báo Tử nói đi, Tiểu Báo Tử trông như kẻ trộm nói: "Có một lần Trần Phi Ngư đến thăm nhà em, bị anh trai em coi như là hồ ly tinh tìm đến tận nhà, sau đó hạ thuốc vào cốc nước của cô ta, đợi cô ta ngủ say rồi, chị đoán xem tiếp theo thế nào?"
Vương Lệ Trân liếc nhìn tên lưu manh đang trò chuyện vui vẻ với Lữ mập, bực bội nói: "Hừ, còn có thể làm gì nữa, không phải là mấy trò đồi bại đó sao!"
"Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, lần đó anh em thật sự chẳng làm gì cả, chỉ trói cô ta lại, sau đó gãi bàn chân của cô ta bắt cô ta thành thật khai ra cô ta và Long Thiên Tượng có quan hệ thế nào, hình như nghe nói Trần Phi Ngư lúc đó bị cù cho đến mức bật khóc", Tiểu Báo Tử chưa nói hết đã không nhịn nổi mà bật cười.
Vương Lệ Trân cũng bật cười thành tiếng, bắt một người đẹp trói lại nhưng không làm gì mà chỉ cù lét bàn chân người ta, nên nói Long Thiên vô lại hay là đơn thuần đây.
Long Thiên cảnh giác được điệu cười của Vương Lệ Trân nên trừng mắt lườm Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo Tử có tật giật mình rụt đầu lại, Long Thiên biết ngay thằng nhóc này chắc chắn đã kể lại chuyện năm đó cho Vương Lệ Trân rồi, trong lòng đành chịu không biết làm sao.
Có Lữ mập ở đây nên rượu thuốc đương nhiên đầy đủ, Tiểu Nam Tử dựa vào gương mặt trai bao cao cấp của anh ta nhanh chóng đã cua được hai cô gái trẻ đẹp ở quán bar, anh ta cũng không keo kiệt, thưởng ngay một cô cho Lữ mập.
Trong lúc mọi người đang uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất thì đột nhiên âm thanh im bặt, sau đó một cô gái đeo mặt nạ phảng phất như tinh linh ôm đàn ghi-ta lên sân khấu, cả sân khấu trống rỗng chỉ lại mỗi cô gái có khí chất rất nghệ sĩ, khiến tất cả đàn ông ở quán bar đều vừa nhìn là không thể quên được cô gái độc đáo này.
Cô ta gảy một dây đàn, vẫn chưa bắt đầu hát, nhìn người đàn ông ngồi ở bàn cách đó không xa đang nhìn cô ta liền cảm thấy bàn chân bắt đầu thấy ngứa ngáy.
Long Thiên uống một ngụm rượu rồi dửng dưng nói: "Đúng là duyên phận".
Chương 325: Cô gái đeo mặt nạ
Cô gái đeo mặt nạ chỉ thoáng chút chần chừ, sau đó ôm ghi-ta bắt đầu hát, cô ta hát một ca khúc ít được chú ý tên là 'Vội vàng xuyên thời gian', có lẽ tất cả những người ở đó đều chưa từng nghe qua, ngay đến Tiểu Báo Tử thích âm nhạc như vậy cũng ngờ vực hỏi: "Anh, bài này là do ai hát vậy?"
Trong thế giới của Tiểu Báo Tử, gặp phải vấn đề gì thì việc đầu tiên là hỏi Long Thiên, bởi vì trong tiềm thức của cậu nhóc cho rằng anh trai mình không gì là không biết.
Long Thiên không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.
Phần dạo đầu rất bình thường nhưng đến khi cô gái đeo mặt nạ vừa cất giọng lên thì tất cả mọi người lập tức yên lặng, ngay đến mấy người đang chơi trò quay chai ầm ĩ ồn ào cũng tự giác dừng lại, cả quán bar chớp mắt như chỉ còn mỗi giọng hát trong vắt tịch mịch mà thôi.
Ôm đàn ghi-ta, nhẹ nhàng hát một ca khúc ít được chú ý mà đa số mọi người đều chưa từng nghe qua.
"Ai đã thắp sáng ngọn đèn hải đăng trên biển".
"Dẫn lối cho em trong sương mù tìm về nhà".
"Thời gian không dừng lại, đan thành đồng thoại".
"Chớp mắt nuối tiếc đã theo gió bay đi rồi".
"Để lại câu trả lời đẹp nhất".
Sau khi hát xong, cô gái đeo mặt nạ đó im lặng rời khỏi sân khấu, đưa cây đàn ghi-ta đang cầm trong tay cho một cô gái có biểu cảmvô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này mọi người mới thoát ra khỏi ca khúc, nhiều người ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của cô gái, có vài kẻ bạo dạn định đi tới bắt chuyện, mặc dù không nhìn rõ được hình dáng thế nào nhưng giọng hát hay như thế thì chắc chắn cũng không xấu.
Chỉ là bọn họ chưa kịp xông lên thì một tay đàn ông ngồi gần nhất đã đứng dậy, cầm hai cốc bia chặn đường cô gái đeo mặt nạ lại, sau đó nói: "Người đẹp, rất hãnh diện được mời cô một cốc".
Tay đàn ông đó trông rất vạm vỡ, ở phần cổ còn có hình xăm, vừa nhìn đã biết không phải là lưu manh thì cũng là dân xã hội, có anh ta chặn đường, những tay đàn ông vốn đang định tiến đến hỏi chuyện đều rụt lại, hèn nhát từ bỏ ý định ban đầu.
Mặt khác có vài người bắt đầu bàn tán, trong đó có một người thở dài nói: "Bị tay lưu manh như anh Uy nhìn trúng thì xem ra cô gái này hơn phân nửa là không có kết cục tốt đẹp rồi".
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc, anh Uy này là trùm trên đảo Thạch Vũ, thích nhất là mấy thủ đoạn dùng súng cưỡng ép con gái nhà lành, thời gian trước chẳng phải đã có một cô gái xấu số bị hắn làm hại, nhưng sau khi báo án xong thì cũng chẳng giải quyết được gì, anh Uy vẫn tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đó sao".
"Cũng không biết có người đứng ra can thiệp hay không, dù sao tôi không dám dây vào mớ đen đủi này đâu".
Theo như những gì mọi người đang nhỏ to bàn tán thì rõ ràng anh Uy này chính là một tên lưu manh nổi tiếng trên đảo Thạch Vũ.
Bình thường Tiểu Báo Tử thích nhất là việc giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, vừa thấy cảnh người đẹp bị chặn đường liền ngứa chân ngứa tay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, Long Thiên thấy vậy túm chặt lấy cu cậu nói: "Chưa đến lượt em đứng ra tự làm mình mất mặt đâu".
"Anh, thật sự không giúp sao?", Tiểu Báo Tử ngờ vực hỏi.
Long Thiên cười nói: "Tự khắc có người ra tay".
Cô gái đeo mặt nạ rõ ràng không quen biết anh Uy này, xua tay từ chối lời mời uống bia của đối phương, quay người định đi, nhưng tay anh Uy kia cũng không phải là một kẻ dễ dàng đối phó, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, đối phương lại chẳng cho hắn chút thể diện nào, vậy thì sau này hắn làm sao có thể tiếp tục lăn lộn được đây, thế là túm chặt tay cô gái lại nói: "Người đẹp à, uống một cốc đi".
Cô gái đeo mặt nạ cũng không phải dạng có thể tùy ý bắt nạt, hất tay đối phương ra nói: "Xin hãy tự trọng!"
Anh Uy không nghe theo thì không buông tha, cũng không giả vờ làm người tử tế gì nữa, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Anh em đâu, người đẹp không chịu uống bia cùng chúng ta, có phải là không nể mặt chúng ta không, nào, mời cô ta ngồi xuống để tôi nói cho cô ta biết thế nào là phép lịch sự".
Những kẻ giao du với lưu manh thì có thể là dạng tử tế gì chứ, bốn tên vừa nhìn đã biết là tay chân đi theo anh Uy tác oai tác quái ở đảo Thạch Vũ rồi, mánh khóe này xem ra có vẻ làm cũng quen tay quen chân, vừa có lệnh một cái là một kẻ trong đó đứng lên giữ lấy cô gái đeo mặt nạ, vừa kéo vừa ăn nói lỗ mãng: "Con nhóc ngu ngốc, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à, mấy anh hôm nay nhất định muốn cô em phải uống, không những muốn cô em phải uống rượu mà còn muốn cô em uống cùng các anh nữa cơ!"
Rất nhiều khách trong quán bar nhìn thấy cảnh này đều vờ như không nhìn thấy gì, chỉ âm thầm thương tiếc cho cô gái, không có ai tình nguyện ra mặt giúp đỡ. Bốn năm tên cao to vạm vỡ, hơn nữa kẻ cầm đầu lại còn là anh Uy tiếng xấu đồn xa, nếu ai dám đứng ra thì tám đến chín phần là không có kết cục tốt đẹp.
Việc như giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ nếu có thể làm là tốt nhất, dù sao ít nhiều cũng có thể tích chút công đức, làm tốt còn có thể thắng được mỹ nhân, nhưng mọi người đều là những con người xương thịt bình thường được cha sinh mẹ đẻ, biết rõ là không giải quyết được vấn đề mà vẫn rút dao xông lên làm anh hùng thì khác nào là tự gây khó dễ cho mình.
Đúng lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô gái đeo mặt nạ tối nay gặp tai ương rồi, thì thấy tên lâu la đang giằng co cô gái bị bay ra ngoài, thật sự là bị người khác đá bay ra ngoài, rơi xuống đất xong mới kêu đau, vẻ mặt ngơ ngác, tựa hồ như không biết là ai đã ném mình ra ngoài.
Anh Uy vừa cảm nhận được có gì đó sai sai thì phần bụng đã bị ăn một cú lên gối, chiêu thức lão luyện nham hiểm, trực tiếp khiến hắn ôm dụng không đứng thẳng lên nổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người thanh niên trẻ tuổi phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn, thoạt nhìn thì không thấy giống như người có luyện tập, chỉ là một tên hot boy chân còn không to bằng cánh tay của anh Uy, lại đá thêm một cú nữa khiến anh Uy trực tiếp ngã vật xuống đất, ba tên tay sai còn lại lóng ngóng nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Hot boy dẵm một chân lên đầu anh Uy, đứng từ bên trên nhìn xuống nói: "Mày cũng có tư cách đụng vào chị tao sao?"
Dáng vẻ vô cùng ngầu, ngoại hình cực phẩm, lại đấu tranh với thế lực hung ác, anh chàng hot boy này vừa đến đã chiếm trọn sự chú ý, không ít thiếu nữ xinh đẹp nhìn anh chàng bằng ánh mắt ve vãn, giống như hổ đói nhìn miếng thịt tươi vậy, ra sức liếc mắt đưa tình, vài người còn trầm trồ reo hò khen ngợi.
Anh Uy bị ăn hành nằm sấp dưới đất dữ tợn gào lên: "Thằng khốn có giỏi thì chờ đó, tao gọi người đến".
Dựa vào chút công phu, cộng thêm thời khắc này rất phù hợp để chơi trội, hot boy, cũng chính là Trần Phi Vũ người có tên gần giống với chị gái mình lại càng hăng hái hơn, ngồi xổm xuống thưởng cho tên lưu manh kia thêm hai cái tát, sau đó khinh miệt cười nói: "Đợi cái đầu mày, có tin bây giờ tao sẽ phế bỏ mày luôn không!"
Anh Uy cũng muốn chơi trò uy phong, nhưng bất đắc dĩ lúc này đang nằm dưới chân đối phương, ba tên còn lại có lẽ cũng không dám xông lên, chỉ đành ngậm miệng không nói gì nữa, thầm nghĩ đợi ra khỏi đây thì sẽ tìm đại ca của hắn tới, nhất định có thể đòi lại thể diện.
Đại ca hắn không phải luôn nói đại trương phu phải biết co biết duỗi sao, lúc này không co thì lúc nào co đây.
Cô gái đeo mặt nạ không thích gây thêm phiền phức, thầm nghĩ giáo huấn một trận là đủ rồi nên lạnh lùng nói: "Tiểu Vũ, như vậy là được rồi".
"Đang nghĩ gì vậy?"
Long Thiên ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên bị câu hỏi của Vương Lệ Trân làm cho bừng tỉnh, bối rối mỉm cười.
Đương nhiên anh sẽ không nói thật lòng rằng trong lòng vẫn còn đang giấu đóa hoa mộc chi kia vào đúng lúc này rồi, dù sao Long Thiên từ nhỏ đã lớn lên giữa rừng hoa hiểu rất rõ rằng không thể coi thường lòng ghen tuông đố kỵ của bất cứ người phụ nữ nào.
Bằng không tại sao Long Lăng Tuyết và Cừu Đông Thanh đều ưu tú như nhau mà đấu với nhau bao nhiêu năm trời vẫn không biết chán, vì điều gì, chẳng phải chính là do chút lòng dạ hẹp hỏi của nữ nhân mà ra đó sao?
Long Thiên rít một hơi thuốc rồi nói: "Không có gì, chỉ là nhìn từ đằng sau thấy bóng lưng của em rất đẹp".
Do tới đây cùng Long Thiên đón sinh nhật nên Vương Lệ Trân bình thường không ăn diện lắm cũng phá lệ chọn một chiếc váy liền khá gợi cảm, đặc biệt là thiết kế hở lưng phía sau đã để lộ rõ tấm lưng cực phẩm ngọc ngà trắng nõn, làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng ưng mắt.
Cô giống như một viên ngọc được lột sạch lớp bụi bặm, trở nên chói sáng rực rỡ, vì vậy mà cũng khó tránh khỏi không ít tên đàn ông trên phố đều dán chặt mắt vào cô.
Dù sao trên đảo Thạch Vũ rộng lớn này, người đẹp không thiếu, nhưng để nói đến người đẹp có khí chất xuất chúng như thế này thì đúng là hiếm thấy.
Một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như vậy lại đứng bên cạnh một con cóc xấu xí nên gần như là một trăm phần trăm đều quay đầu lại nhìn.
Long Thiên không phải là thánh nhân quân tử, chưa đạt được đến cảnh giới coi tất cả thế gian đều là hư vô, hơn nữa từ sau khi bước vào Bá Đạo, khí hải của anh lại trở nên quá đỗi dư thừa, giống như anh đã uống phải một bình xuân dược liều mạnh vậy, nếu không thì hôm qua anh cũng không đến nỗi vừa chạm vào ngực của Tần Ỷ Thiên đã cảm giác như muốn bay lên, thực sự cỗ khí hải này đã quá giày vò anh rồi.
Lúc này vừa nhìn thấy Vương Lệ Trân xinh đẹp như vậy, lại nghĩ đến thiên hạ đệ nhất bóng đèn Vương Manh Manh tối nay không ở đây, khiến anh rất mong đợi đêm nay sẽ xảy ra chút chuyện tốt đẹp gì đó.
Anh rất yên tâm với cách làm việc của Lữ mập, việc sắp xếp phòng chắc sẽ không làm anh thất vọng, nếu như Lữ mập dám sắp xếp anh và Vương Lệ Trân mỗi người một phòng thì khi về Long Thiên nhất định sẽ thiến cái chân thứ ba của tên tay sai này.
Vương Lệ Trân mỉm cười, cô chạm vào mũi anh trêu chọc nói: "Rõ ràng vừa nãy anh đang nghĩ tới người khác, đừng tưởng tôi không biết nhé, mau nói đi, đang nhớ nhung đến cô gái nào, là chị con dâu được nuôi từ bé của anh hay là cô trợ lý ngốc nghếch ngọt ngào của tôi, hay là Tần Ỷ Thiên của nhà họ Tần đây?"
"Chuyện này sao em biết được vậy?", Long Thiên có chút buồn bực nói.
"Tiểu Báo Tử đã nói cho tôi biết", Vương Lệ Trân đắc ý nói.
Long Thiên tức đến nghiến răng ken két, thằng mất nết này mới đến Bắc Hải được mấy ngày mà tay chân mồm miệng đã đi chơi xa thế rồi, xem ra về phải tẩn cho một trận mới được.
Vương Lệ Trân thấy Long Thiên chuyển chủ đề nhưng cô vẫn nhất quyết không buông tha nói: "Rốt cuộc là đang nhớ ai, cho anh cơ hội cuối cùng để trả lời, nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức trở về Bắc Hải".
Có lẽ ngay đến Vương Lệ Trân cũng kinh ngạc với sự thay đổi như hiện nay của cô, nếu như đổi lại là trước đây thì cô sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, cô và Long Thiên chẳng qua cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, đối phương đang nhớ đến ai cô cũng chẳng buồn quan tâm hỏi han làm gì.
Chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô có quật cường kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể không thừa nhận cô thật sự đã thích đối phương, bằng không vào tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh cô cũng không đánh dấu chủ quyền như vậy.
"Em đi rồi thì ai đón sinh nhật với anh đây, vợ à, em sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Vương Lệ Trân giả vờ đứng lên hừ lạnh nói: "Tìm cô gái khác đón cùng anh đi".
Long Thiên vội vàng nắm chặt lấy tay cô, sau đó đầu hàng nói: "Được rồi, anh thừa nhận, vừa nãy anh đúng là đang nghĩ đến người khác, nhưng cô ấy đã mất rồi, em tội gì phải ghen với một người đã mất chứ".
"Lâm Chi Tử?", Vương Lệ Trân thử hỏi.
Vương Lệ Trân đã từng điều tra về Long Thiên nên cũng không xa lạ gì với cái tên này.
Long Thiên trầm mặc, Vương Lệ Trân ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy, xứng đáng để đến giờ anh vẫn không quên được sao?"
"Trước đây khi cô ấy còn ở bên cạnh anh, anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi mất đi rồi mới biết cô ấy quan trọng đến nhường nào. Làm thế nào để miêu tả cảm giác đó nhỉ, giống như trong ngực em bị thủng một lỗ, em muốn tìm bất cứ thứ gì để vá vào nhưng lại chẳng có thứ gì có thể vá được. Em không thể không thừa nhận rằng cái lỗ đó sẽ tồn tại vĩnh viễn, giống như để nhắc nhở em, em đã vĩnh viễn mất đi người đó", Long Thiên cười trả lời.
Vương Lệ Trân rúc vào ngực anh, vùi đầu vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh đang đập, chậm rãi nói: "Như vậy có thấy tốt hơn chút không".
Long Thiên bật cười với bộ dạng đáng yêu tinh nghịch hiếm có của cô, chống cằm lên đầu cô nói: "Nếu như em bằng lòng để anh vào trong cơ thể em thì có thể sẽ tốt hơn chút đó, dù sao thì cái động của em vẫn hấp dẫn hơn".
Vương Lệ Trân nhìn Long Thiên chẳng u buồn đc nổi mấy phút đã lộ nguyên hình, bực tức nói: "Anh không thể đứng đắn một lúc được sao?"
"Anh vốn là như vậy, nếu không thì ngay ngày đầu tiên quen em cũng đã không đạp cửa phòng em rồi", Long Thiên cười hì hì nói.
Vương Lệ Trân đành chịu thở dài một hơi, không đấu võ miệng với đối phương nữa.
Thật ra cô cũng khá phiền muộn, tài ăn nói trên thương trường của cô cũng không tệ, tại sao cứ gặp cái vị khắc tinh này là bị rơi vào thế hạ phong chứ, cô đã từng hỏi Diệp Yêu Tinh về vấn đề này, câu trả lời của Diệp Yêu Tinh khiến cô phải cười nhạt, đó là muốn đấu lại với lưu manh thì phải lưu manh hơn cả lưu manh.
Vương Lệ Trân nhanh chóng học theo nói: "Vậy tối nay anh có đập cửa không?"
Long Thiên chế nhạo nói: "Có lẽ Lữ mập sớm đã giúp chúng ta sắp xếp phòng giường đôi lớn rồi, ở cùng phòng thì anh còn đạp cửa làm gì nữa".
Vương Lệ Trân hung hăng lườm Long Thiên một cái, Long Thiên cố ý phả một ngụm khói vào cô, Vương Lệ Trân nhíu mày thể hiện sự phản kháng, nhưng vẫn không né tránh, Long Thiên lại cười nói: "Đừng lườm anh, hơn anh có ba tuổi thì có gì ghê gớm chứ, ở công ty chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, em muốn làm nữ vương cho em làm đã đời, nhưng về nhà thì nghiêm túc mà nói anh mới là chủ gia đình, đừng có đối xử với anh như với cấp dưới, nếu không cứ chờ xem đến tối anh xử lý em thế nào!"
Chương 322: Bàn tay hư hỏng
Vương Lệ Trân không trừng mắt nữa, mà đứng lên búng tay một cái, trên ngón tay của cô liền xuất hiện một đốm lửa nhỏ, ánh mắt có sự uy hiếp nhìn Long Thiên, Long Thiên cũng không sợ, cười ha ha nói: "Được lắm, sau này ra ngoài không cần mang bật lửa nữa rồi".
Vương Lệ Trận giận tím mặt, muốn thiêu chết cái tên lưu manh thối tha có thái độ khoa trương này, Long Thiên rất thông minh nhanh chóng đứng lên nói: "Về đi, tối nay chắc mấy người Lữ mập cũng chuẩn bị vài tiết mục gì đó đấy".
Vương Lệ Trân lúc này mới hừ lạnh một tiếng, dù trong lòng rất muốn cứ ngồi như vậy đến khi trời sáng nhưng cô vẫn đứng lên, chỉ là nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn chiếc đèn hoa đăng sớm đã trôi dạt đi rất xa rồi.
Diệp Yêu Tinh đã từng nói muốn giữ chặt được đàn ông thì phải nhớ bốn quy tắc không, không đau lòng, không phiền phức, không nũng nịu, không hối hận.
Sau khi bị Long Thiên kéo về khách sạn Vương Lệ Trân mới phát hiện ra làm gì có tiết mục quái nào đâu, tên lưu manh này trực tiếp kéo cô về phòng, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên sô-pha.
"Nào, cười một cái cho ông đây xem nào", Long Thiên nhéo má Vương Lệ Trân bị áp chặt trên mép ghế sô-pha.
Ở nhà vì có hai cái bóng đèn là Phương Nhân Vương và Vương Manh Manh nên dù Long Thiên có động sắc tâm thế nào cũng không dám làm bừa, dù sao cũng phải biết giữ lễ nghĩa liêm sỉ một chút.
Nhưng lúc này đã ra ngoài đi du lịch rồi, khó khăn lắm mới đá được hai cái bóng đèn kia đi mà còn không cố gắng sơ múi nữa sao, ở công ty Vương Lệ Trân là cấp trên của anh, thỉnh thoảng cũng ra vẻ nữ vương cao cao tại thượng, mỗi lần Long Thiên nhìn thấy bộ dạng như vậy của Vương Lệ Trân đều nghĩ trong lòng rằng đợi sau này nhất định sẽ xử lý đối phương.
Dù gì bất cứ người đàn ông nào cũng thích chinh phục dạng phụ nữ như vậy, khoái cảm đó không thể dùng từ ngữ để mô tả được.
Để đề phòng đối phương lại động tay động chân, Vương Lệ Trân chỉ đành hờn hờn tủi tủi mỉm cười, dù sao lúc này cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cô cũng không nỡ thiêu cháy đối phương nên ngoại trừ chấp nhận ra thì còn làm gì được nữa.
Lần này trước khi đi Vương Manh Manh đã dặn dò cô không được dễ dàng trao thân ra, Vương Lệ Trân vốn cũng là một cô gái khá xuề xòa, cho nên lúc này chỉ mong đối phương đừng quá thú tính là được.
"Quyến rũ chút xem nào", Long Thiên sung sướng nói.
Vương Lệ Trân do dự chuẩn bị một chút, quả thực đã bày ra một biểu cảm có phần hơi ngây ngô những cũng đủ quyến rũ chết người.
Long Thiên ôm bụng cười, Vương Lệ Trân kiều diễm xinh đẹp đỏ ửng cả mặt, lại trừng mắt lườm anh một cái.
Long Thiên cười nói: "Thấy em nghe lời như vậy nên tạm tha cho em đó".
Trong lòng Vương Lệ Trân reo lên mừng thầm, chuẩn bị đứng lên thoát khỏi móng vuốt của tên ma đầu này, nhưng Long Thiên bất ngờ ra tay kéo cô vào lòng, hai tay cô ôm ngực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Cô không đấu lại được khi nhìn thẳng vào mắt Long Thiên nên nhắm mắt lại, thời gian này cô luôn có một giác ngộ đó là chấp nhận, hơn nữa cũng không ấm ức.
Nhưng Long Thiên lại chỉ cười xấu xa nói: "Lúc nhà anh mới có chút tiền anh đã có một lý tưởng, về sau không thể thực hiện được. Nhưng Tiểu Báo Tử lại có hi vọng hoàn thành được tâm nguyện này, đó là dẫn theo một đám tay sai, cầm một xấp tiền giấy thật dày đi trêu ghẹo mấy cô gái nhà lành trên phố, nhìn bộ dạng giơ nanh nhe vuốt đáng yêu của bọn họ, sau đó anh sẽ chống nạnh ngửa cổ lên trời mà cười".
Vương Lệ Trân lườm anh một cái mắng: "Đồ phóng đãng biến thái".
Long Thiên cười nói: "Nếu anh mà thật sự là tay phóng đãng biến thái thì bây giờ còn ngồi lải nhải với em làm gì, sớm đã vác súng lên ngựa rồi".
"Ai là ngựa!"
"Ai bị đè thì người đó là ngựa!"
Vương Lệ Trân tủi thân nhìn anh, có vẻ như nhất thời chưa hiểu rõ lời nói ve vãn này, thế mà lại như sắp khóc đến nơi, giống như bị ức hiếp vậy.
Thấy dáng vẻ của vợ như thế, Long Thiên không dám quá đáng nữa vội vàng xua tay nói: "Được rồi, được rồi, không dám bắt nạt em nữa".
Nghe thấy Long Thiên nói vậy Vương Lệ Trân mới nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng đúng lúc cô nới lỏng cảnh giác thì một tay hư đốn của Long Thiên lại bất ngờ lần mò vào trong ngực áo của cô.
Vương Lệ Trân há hốc miệng, kinh ngạc với độ liều mạng của đối phương, lập tức cắn chặt môi, trong ánh mắt mê người có sự tức giận, có thấp thỏm và cả sự quyến rũ tự nhiên.
Long Thiên gục đầu xuống ngọn núi Thái Sơn không động đậy, rất lưu manh không thả lỏng tay mà nắm chặt giấy giấc mộng xuân hè đó, sau đó ghé sát vào tai cô nói: "Không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây?"
Toàn thân Vương Lệ Trân bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên trải qua chuyện này nên cô hoàn toàn không biết phải làm sao, đã mất sạch dáng vẻ của nữ vương trước đây rồi, cô của bây giờ vụng về luống cuống giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, nhìn mà thấy đáng thương thay.
Long Thiên lướt cái mũi lên mặt cô, bàn tay không an phận lại càng mất nết hơn, nhưng đúng lúc này thì lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Long Thiên giả bộ cao thủ tình trường giật bắn người, tay run lên, lực nắm lại càng mạnh hơn.
Vương Lệ Trân nhẹ giọng nói: "Đau".
Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Long Thiên, cô vốn định hét lên đau lại không nhịn được mà bật cười, hóa ra anh cũng căng thẳng.
Long Thiên thẹn quá hóa giận, cũng không rút bàn tay hư hỏng kia về, tay còn lại móc điện thoại ra, giọng nói bỉ ổi của Lữ mập vang lên trong điện thoại, nói: "Cậu chủ, không cắt ngang chuyện tốt của cậu chứ, nếu như có thì cậu cứ tiếp tục đi chúng tôi không vội, tôi chỉ gọi điện để báo với cậu một tiếng đã đặt quán bar xong rồi, lúc nào đến cũng được".
Long Thiên bực tức tắt điện thoại, Vương Lệ Trân càng cười càng động lòng người, Long Thiên tức giận nói: "Còn cười nữa là anh ném em lên giường, chúng ta vui vẻ một tiếng đồng hồ đấy".
Vương Lệ Trân vẻ mặt cầu xin nói: "Chúng ta không đùa nữa không được sao?"
Đúng lúc Long Thiên đấu tranh tư tưởng, Vương Lệ Trân liền mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay của anh, trượt xuống khỏi ghế sô-pha.
Chỉ có điều đôi mắt xinh đẹp như tơ, so với chị con dâu được nuôi từ bé thích trêu trọc anh hồi còn nhỏ thì ánh mắt của cô còn có nét thanh thuần như biết nói hơn.
Long Thiên hít sâu một hơi, nheo mắt lại, giơ bàn tay đã đụng chạm vào bộ phận nào đó trên cơ thể cô, sau đó đưa lên ngửi, âm thanh khàn khàn nói: "Đợi đó, sớm muộn gì cũng có ngày em phải cầu xin anh đè em xuống".
"Tôi đợi ngày đó đấy", Vương Lệ Trân cười quyến rũ nói.
"..."
Ở đại sảnh quán rượu, Tiểu Báo Tử nghe thấy Lữ mập và Tiểu Nam Tử nhỏ giọng thảo luận, dường như đang thảo luận chuyện gì đó rất nghiêm trọng, dù sao hai người này đều khó mà thấy được vẻ mặt nghiêm trang như vậy.
Tiểu Báo Tử đại khái đã nghe ra điều gì, dõng dạc đập tay xuống bàn đứng lên nói: "Tôi cược một triệu, anh tôi nhất định có thể thuận lợi hạ gục chị dâu rồi!"
Chương 323: Duyên phận
Tiểu Báo Tử không cho phép bất cứ ai coi thường anh trai mình, cho nên khi Lữ mập và Tiểu Nam Tử thảo luận xem Long Thiên có lên được giường hay không, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy hơi bực mình, lại dám coi thường ông anh của cu cậu, anh em như vậy còn ra thể thống gì, cho nên mới đập bàn hùng hồn quát lên.
Mộng Nhi kéo cậu nhóc lại, ra ý bảo cậu ta đừng kích động, hồi trưa cậu ta mới thua bốn trăm ngàn tệ, giờ nếu lại thua thêm một triệu nữa thì chắc chắn phải gán cô ta rồi.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiểu Báo Tử, sau đó liếc nhìn phía sau cậu ta một cái, lập tức trở nên phấn chấn, hai người sau khi nháy mắt với nhau thì Tiểu Nam Tử to gan hơn chút lên tiếng, nói: "Em Báo, vậy em thử phân tích cho tụi anh nghe coi, Tiểu Hổ Tử làm thế nào để trèo được lên giường của chị dâu em?"
"Thứ nhất, chị ấy thích anh em, thứ hai, hai người là vợ chồng nên chuyện đó cũng là chuyện hiển nhiên, thứ ba qua hai ngày quan sát em phát hiện ra sở dĩ bọn họ không thể ngủ cùng giường, nguyên nhân chủ yếu là vì do Vương Manh Manh gây khó dễ, bây giờ cái bóng đèn lớn nhất không có ở đây, bọn họ chẳng phải đã coi trời bằng vung rồi sao!", Tiểu Báo Tử phân tích rất rõ ràng rành mạch.
Tiểu Nam Tử giơ ngón tay cái lên, tiếp theo vui vẻ đi về phía người đứng đằng sau cười hỏi: "Chủ tịch Vương, cô nói xem em Báo nhà tôi phân tích đã đúng chưa?"
Tiểu Báo Tử giật thót tim, vừa nãy rõ ràng đã bị anh Nam của cu cậu gài rồi, chưa đợi cho cậu nhóc quay lại chịu tội, Vương Lệ Trân đã nhéo tai bực bội nói: "Em nói ai coi trời bằng vung hả?"
"Anh Nam, anh lại dám hại em à!", Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay đầu lại tỏ ra oan ức: "Chị dâu, chị đừng chấp em, đều là bọn họ đã dạy hư em cả đó!"
"Em đó, lưu manh giống hệt anh em", Vương Lệ Trân bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày ở cùng với Tiểu Báo Tử, cô phát hiện ra phong cách sinh hoạt và nói chuyện của thằng nhóc và Long Thiên như đúc từ một khuôn ra, đúng là anh em một nhà mà.
Tiểu Báo Tử cười hì hì nói: "Vậy chị dâu nói thử nghe xem, vừa nãy anh em lưu manh thế nào".
Nhớ lại chuyện hồi nãy ở trong phòng Vương Lệ Trân lại đỏ mặt, cộng thêm ánh mắt đen tối của đám Lữ mập, Vương Lệ Trân luôn mang đeo mặt nạ nữ vương nhưng một khi mặt nạ bị lột bỏ thì cũng chỉ là một cô gái mỏng manh, lúc chỉ có hai người thì không hiểu sao có thể giở chút mánh khóe hồ ly tinh được với Long Thiên, nhưng khi có đông đủ mọi người thì hận nỗi không tìm được cái lỗ nào mà chui luôn xuống.
Vừa nghĩ đến đó cô lại hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên, đều do anh mà ra hết.
Long Thiên tỏ ra rất thản nhiên, biểu cảm đáng ghét đi tới giống như tôi đã làm chuyện xấu xa khiến các anh phải ngưỡng mộ rồi đó, trông như mấy tay công tử ăn chơi vừa đàng điếm xong ở thanh lâu ngậm tăm đi ra trong thời cổ đại vậy, chỉ khác mỗi là thay tăm bằng điếu thuốc thôi.
Đối mặt với Vương Lệ Trân đang lườm mình còn liên tục nở nụ cười xấu xa, khiến Tiểu Nam Tử và Lữ mập ngưỡng mộ không thôi.
Tay này thế mà đã thu phục được nữ vương rồi, mấy năm nay hai người tận mắt chứng kiến Cừu Đông Thanh rơi vào tay anh, thực sự là đã ghen tỵ đến nổ cả mắt.
Mọi người đã đến đông đủ nên cả đám xuất phát đi tới quán bar mà Lữ mập đã sắp xếp trước.
Do đều không lái xe tới nên phải đi taxi, họ gọi hai chiếc taxi, Vương Lệ Trân còn cố ý không đi chung xe với Long Thiên, Long Thiên đành nói thầm với Tiểu Báo Tử rằng lên xe sẽ kể chuyện lúc ở trong phòng cho cậu nhóc nghe, Vương Lệ Trân nghe vậy mới đành chịu đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi cùng một xe với Long Thiên.
Mọi người thấy vậy lại thầm cảm kích cách dạy dỗ có bài bản của Long Thiên.
Lữ mập đi trước dẫn đường, xe của Long Thiên đi phía sau, Vương Lệ Trân lúc ở trên xe nhàn rỗi không có việc gì làm nên kể về lịch sử của đảo Thạch Vũ cho Tiểu Báo Tử nghe.
Chị dâu nữ vương học rộng tài cao là điều không thể bàn cãi, cô nói về lịch sử và văn hóa người dân bản xử như nằm trong lòng bàn tay, khiến ngay cả tài xế taxi còn tưởng cô là người dân bản xứ nơi đây.
Tiểu Báo Tử cũng rất chăm chú lắng nghe, chủ yếu là vì cách kể chuyện của Vương Lệ Trân không buồn tẻ, thỉnh thoảng còn thêm mấy câu chuyện cười hóm hỉnh vào, hay hơn nhiều so với những giáo viên dạy lịch sử trong trường.
Tiểu Báo Tử nói nếu như Vương Lệ Trân là giáo viên của cu cậu thì cu cậu chắc chắn sẽ thành tài.
Mộng Nhi ngồi ở ghế phụ nghe Vương Lệ Trân thao thao bất tuyệt mới phát hiện ra có những thứ quả thật không thể vượt qua được, ví dụ như tu dưỡng, khí chất và giáo dục, đây đều là những thứ mông lung mơ hồ, hoàn toàn không thể phân cao thấp giống như ngoại hình, tạm thời không thể nhận ra ngay được, nhưng về lâu về dài sẽ nhìn rõ những điều không giống nhau.
Chẳng trách đêm đó cô ta đánh liều gạ gẫm bừa bãi lại bị Long Thiên từ chối, giống như một người đã quen với sơn hào hải vị đương nhiên sẽ không quen ăn món ăn vặt thanh đạm, không phải không muốn ăn mà căn bản là không hề có hứng thú muốn thử.
Long Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức cảnh vật, thực ra năm đó anh và Lâm Chi Tử có một kế hoạch đi du lịch, trong đó đảo Thạch Vũ là nơi nhất định phải đến, đây cũng là lý do vì sao lúc Lữ mập gợi ý đi đảo Thạch Vũ tổ chức sinh nhật, Long Thiên lại không từ chối.
Anh ít nhiều cũng có đem theo chút ý muốn hoàn thành tâm nguyện của đối phương mà đến.
Đối với anh mà nói Lâm Chi Tử có lẽ là bóng ma cả đời này của anh, mặc dù lúc bước vào Bá Đạo đã hào hùng chí khí nói muốn chặt đứt sợi dây tình cảm nhưng ngay đến cắt đứt củ sen cũng có thể dệt lại được thì huống chi là tình cảm.
Dưới sự dẫn đường của Lữ mập, cả nhóm đến một quán bar tên là Tự Thủy Niên Hoa, nghe nói là do một ngôi sao mở.
Lữ mập xuống xe xong nói với Long Thiên: "Cậu chủ, tôi nghĩ các cậu không thích nơi quá ồn ào nên chỗ này khá được đó ạ, phù hợp với những người ngẫu hứng như chúng ta, hơn nữa bà chủ của quán này cũng có liên quan với nhà họ Long các cậu đó.
Chương 324: Minh tinh hạng A
"Ồ? Lẽ nào người phụ nữ suốt ngày bị Sở Hàn Hương chửi là hồ ly tinh hiện nay đã trở thành minh tinh hạng A, Trần Phi Ngư sao?", Long Thiên cười hỏi.
Lữ mập mỉm cười gật đầu, tập đoàn Tượng Quốc tham gia vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó đương nhiên không thể thiếu lĩnh vực giải trí.
Những người ở thủ đô lâu năm đều biết, công ty giải trí chẳng qua đều là nơi tiêu tiền của mấy người có tiền mà thôi, núp dưới cái bóng này để giăng lưới tìm kiếm mấy cô người mẫu xinh đẹp mới là chủ yếu.
Không ít công ty giải trí đều treo đầu dê bán thịt chó, mười công ty thì có đến chín công ty là có tính chất bán dê, đương nhiên tất cả đều là có cung có cầu mà thôi.
Theo như cách nhìn của Long Thiên thì việc này cũng không dơ dáy, mà chỉ là một cách giao tiếp xã hội từ từ thời cổ xưa.
Những thứ đời tổ tông để lại đến nay vẫn rất hữu dụng, chỉ đáng thương cho những người theo đuổi thần tượng thôi, nếu như họ biết thần tượng của họ thực chất là thế nào thì có lẽ lúc hô to khẩu hiểu không ít thì nhiều cũng sẽ phải do dự đôi chút.
Giới giải trí đương nhiên không sạch sẽ, nhưng cũng có một vài người đến nay vẫn giữ được giới hạn khác biệt, Trần Phi Ngư là một trong những số đó.
Nghe nói lúc ký hợp đồng với Long Thiên Tượng, cô ta đã nói rõ ràng rằng phải có hoạt động chính đáng thì mới tham gia, còn những sự kiện bẩn thỉu trá hình thì cô ta sẽ không đi, Long Thiên Tượng cũng đồng ý. Có một lần giám đốc công ty giải trí thử thăm dò bảo Trần Phi Ngư đi tham dự một hoạt động doanh nghiệp vào nửa đêm, Trần Phi Ngư liền cho anh ta hai cái bạt tai, sau đó tay giám đốc này làm ầm ĩ chuyện lên bên trên, Long Thiên Tượng lập tức cho tên giám đốc đó nghỉ việc, còn cho người dạy dỗ cho anh ta một trận, từ đó về sau không còn ai dám có ý đồ gì với nghệ sĩ đa năng vừa là ảnh hậu, ca sĩ và diễn viên này nữa.
Nhưng cũng vì vậy mà đã xuất hiện tin đồn rằng Trần Phi Ngư là bồ nhí của Long Đại Diêm Vương.
Những người khác nghĩ như vậy, Long Thiên thân làm cậu chủ nhà họ Long còn hiểu sao, Long Thiên Tượng muốn mang đóa hoa này về nhà, nhưng người ta không đồng ý, đương nhiên nếu như Long Đại Diêm Vương mà quyết tâm thì dù cho Trần Phi Ngư có không muốn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Vấn đề nằm ở chỗ ở nhà còn có một cửa ải đó là Lão Phật Gia cả đời ghét nhất là diễn viên đào kép, lần đầu tiên gặp Trần Phi Ngư, Lão Phật Gia đã lạnh lùng buông một câu đào kép bạc bẽo, nếu như Long Thiên Tượng còn dám nạp cô đào này làm thiếp thì chắc ngay ngày hôm sau sẽ phải nhặt xác cho cô ta mất.
Lão Phật Gia và Sở Hàn Hương đã đối đầu với nhau nửa đời người, nhưng về chuyện này thì lại cùng một chiến tuyến.
Điều kỳ lạ là ở chỗ Lão Phật Gia yêu cầu Long Thiên Tượng phải một lòng một dạ nhưng lúc nào cũng nói rằng muốn Long Thiên cưới thật nhiều cháu dâu, hai yêu cầu khác biệt này của lão Phật Gia đã nổi tiếng khắp nhà họ Long.
Dù sao chỉ cần là chuyện Long Thiên làm, bất luận tốt hay xấu, Lão Phật Gia đều ủng hộ vô điều kiện.
Nghĩ đến bà nội từ nhỏ đã cưng chiều anh, trong lòng Long Thiên lại cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ thời gian tới trở về nhất định phải mua vài bộ quần áo về cho bà, bà mặc quần áo anh mua dù có là hàng chợ thì cũng vẫn rất vui vẻ.
Bộ trang phục thời Đường mà bà hay mặc cũng là do Long Thiên mua biếu, mặc nhiều năm như vậy rồi mà cũng không nỡ bỏ đi.
Vừa nhắc đến nữ minh tinh là Tiểu Báo Tử lại hết sức hào hứng, cười hi hi nói: "Em đã gặp chị Phi Ngư rồi, vô cùng tươi ngon mọng nước, trước khi em chưa gặp chị dâu thì chị ấy miễn cưỡng có thể coi là ngang sức ngang tài với chị Đông Thanh, nhưng sau khi gặp chị dâu thì thấy chị dâu là đẹp nhất".
Vương Lệ Trân cười xinh đẹp nói: "Chị làm sao có thể so sánh được với minh tinh hạng A chứ".
Tiểu Báo Tử vui vẻ nói: "Chị dâu khiêm tốn rồi, trong lòng Tiểu Báo Tử, chị dâu là đẹp nhất, Trần Phi Ngư gì đó chẳng phải cũng là dựa vào nhà họ Long chúng ta mới nổi tiếng sao".
Mộng Nhi có chút kinh ngạc, tên tuổi của Trần Phi Ngư có thể nói vô cùng vang dội, ra mắt năm mười bảy tuổi, mười chín tuổi đạt giải ca sĩ mới triển vọng nhất, hai mươi tuổi đã là ảnh hậu, hơn nữa còn đạt giải thưởng Kim Tượng danh giá.
Mấy năm nay vô cùng nổi tiếng, những thanh niên 9x và 2x đều biết đến tên tuổi của cô ta, hơn nữa lượng fan còn rất đông đảo, weibo đã đạt gần mười triệu lượt follow, số lượng bình luận dưới mỗi bài đăng weibo đều đã vượt qua con số hàng triệu lượt, rõ ràng không thể đánh đồng với những người bỏ tiền ra để mua fan được.
Trước đây chỉ biết nhà họ Long đứng nhất đứng nhì trong giới doanh nghiệp, không ngờ đến Trần Phi Ngư cũng là do họ lăng xê lên.
Long Thiên gõ vào đầu Tiểu Báo Tử nói: "Đừng có nịnh bợ nữa, tưởng anh không biết sao, hình nền điện thoại và máy tính của em đều là để ảnh Trần Phi Ngư, thành thật chút đi, đã từng dùng ảnh của cô ta để tự xử chưa".
Tiểu Báo Tử đỏ mặt, nhe nanh múa vuốt nói: "Anh, anh đừng nói linh tinh, em còn lâu mới làm như vậy!"
Mọi người đều cười ầm lên, rõ ràng không tin cu cậu nói.
Tiểu Nam Tử vừa vào quán bar đã soi xem tối nay có người đẹp nào không, cứ ngồi nhìn đôi chim cu Long Thiên và Vương Lệ Trân mặn nồng thì chán chết, dù sao Đoàn Ân Khiết ở tận thủ đô nên không thể quản được, Tiểu Nam Tử còn lâu mới sợ.
Lữ mập dẫn Long Thiên vào bàn đã đặt trước, Tiểu Báo Tử đi cuối cùng, nhỏ giọng thì thầm nói với Vương Lệ Trân: "Chị dâu, em nói cho chị biết vài chuyện thú vị giữa anh em và Trần Phi Ngư năm đó, chị muốn nghe không?"
Vương Lệ Trân liền hứng thú, ánh mắt ra hiệu bảo Tiểu Báo Tử nói đi, Tiểu Báo Tử trông như kẻ trộm nói: "Có một lần Trần Phi Ngư đến thăm nhà em, bị anh trai em coi như là hồ ly tinh tìm đến tận nhà, sau đó hạ thuốc vào cốc nước của cô ta, đợi cô ta ngủ say rồi, chị đoán xem tiếp theo thế nào?"
Vương Lệ Trân liếc nhìn tên lưu manh đang trò chuyện vui vẻ với Lữ mập, bực bội nói: "Hừ, còn có thể làm gì nữa, không phải là mấy trò đồi bại đó sao!"
"Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, lần đó anh em thật sự chẳng làm gì cả, chỉ trói cô ta lại, sau đó gãi bàn chân của cô ta bắt cô ta thành thật khai ra cô ta và Long Thiên Tượng có quan hệ thế nào, hình như nghe nói Trần Phi Ngư lúc đó bị cù cho đến mức bật khóc", Tiểu Báo Tử chưa nói hết đã không nhịn nổi mà bật cười.
Vương Lệ Trân cũng bật cười thành tiếng, bắt một người đẹp trói lại nhưng không làm gì mà chỉ cù lét bàn chân người ta, nên nói Long Thiên vô lại hay là đơn thuần đây.
Long Thiên cảnh giác được điệu cười của Vương Lệ Trân nên trừng mắt lườm Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo Tử có tật giật mình rụt đầu lại, Long Thiên biết ngay thằng nhóc này chắc chắn đã kể lại chuyện năm đó cho Vương Lệ Trân rồi, trong lòng đành chịu không biết làm sao.
Có Lữ mập ở đây nên rượu thuốc đương nhiên đầy đủ, Tiểu Nam Tử dựa vào gương mặt trai bao cao cấp của anh ta nhanh chóng đã cua được hai cô gái trẻ đẹp ở quán bar, anh ta cũng không keo kiệt, thưởng ngay một cô cho Lữ mập.
Trong lúc mọi người đang uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất thì đột nhiên âm thanh im bặt, sau đó một cô gái đeo mặt nạ phảng phất như tinh linh ôm đàn ghi-ta lên sân khấu, cả sân khấu trống rỗng chỉ lại mỗi cô gái có khí chất rất nghệ sĩ, khiến tất cả đàn ông ở quán bar đều vừa nhìn là không thể quên được cô gái độc đáo này.
Cô ta gảy một dây đàn, vẫn chưa bắt đầu hát, nhìn người đàn ông ngồi ở bàn cách đó không xa đang nhìn cô ta liền cảm thấy bàn chân bắt đầu thấy ngứa ngáy.
Long Thiên uống một ngụm rượu rồi dửng dưng nói: "Đúng là duyên phận".
Chương 325: Cô gái đeo mặt nạ
Cô gái đeo mặt nạ chỉ thoáng chút chần chừ, sau đó ôm ghi-ta bắt đầu hát, cô ta hát một ca khúc ít được chú ý tên là 'Vội vàng xuyên thời gian', có lẽ tất cả những người ở đó đều chưa từng nghe qua, ngay đến Tiểu Báo Tử thích âm nhạc như vậy cũng ngờ vực hỏi: "Anh, bài này là do ai hát vậy?"
Trong thế giới của Tiểu Báo Tử, gặp phải vấn đề gì thì việc đầu tiên là hỏi Long Thiên, bởi vì trong tiềm thức của cậu nhóc cho rằng anh trai mình không gì là không biết.
Long Thiên không trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.
Phần dạo đầu rất bình thường nhưng đến khi cô gái đeo mặt nạ vừa cất giọng lên thì tất cả mọi người lập tức yên lặng, ngay đến mấy người đang chơi trò quay chai ầm ĩ ồn ào cũng tự giác dừng lại, cả quán bar chớp mắt như chỉ còn mỗi giọng hát trong vắt tịch mịch mà thôi.
Ôm đàn ghi-ta, nhẹ nhàng hát một ca khúc ít được chú ý mà đa số mọi người đều chưa từng nghe qua.
"Ai đã thắp sáng ngọn đèn hải đăng trên biển".
"Dẫn lối cho em trong sương mù tìm về nhà".
"Thời gian không dừng lại, đan thành đồng thoại".
"Chớp mắt nuối tiếc đã theo gió bay đi rồi".
"Để lại câu trả lời đẹp nhất".
Sau khi hát xong, cô gái đeo mặt nạ đó im lặng rời khỏi sân khấu, đưa cây đàn ghi-ta đang cầm trong tay cho một cô gái có biểu cảmvô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này mọi người mới thoát ra khỏi ca khúc, nhiều người ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của cô gái, có vài kẻ bạo dạn định đi tới bắt chuyện, mặc dù không nhìn rõ được hình dáng thế nào nhưng giọng hát hay như thế thì chắc chắn cũng không xấu.
Chỉ là bọn họ chưa kịp xông lên thì một tay đàn ông ngồi gần nhất đã đứng dậy, cầm hai cốc bia chặn đường cô gái đeo mặt nạ lại, sau đó nói: "Người đẹp, rất hãnh diện được mời cô một cốc".
Tay đàn ông đó trông rất vạm vỡ, ở phần cổ còn có hình xăm, vừa nhìn đã biết không phải là lưu manh thì cũng là dân xã hội, có anh ta chặn đường, những tay đàn ông vốn đang định tiến đến hỏi chuyện đều rụt lại, hèn nhát từ bỏ ý định ban đầu.
Mặt khác có vài người bắt đầu bàn tán, trong đó có một người thở dài nói: "Bị tay lưu manh như anh Uy nhìn trúng thì xem ra cô gái này hơn phân nửa là không có kết cục tốt đẹp rồi".
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc, anh Uy này là trùm trên đảo Thạch Vũ, thích nhất là mấy thủ đoạn dùng súng cưỡng ép con gái nhà lành, thời gian trước chẳng phải đã có một cô gái xấu số bị hắn làm hại, nhưng sau khi báo án xong thì cũng chẳng giải quyết được gì, anh Uy vẫn tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đó sao".
"Cũng không biết có người đứng ra can thiệp hay không, dù sao tôi không dám dây vào mớ đen đủi này đâu".
Theo như những gì mọi người đang nhỏ to bàn tán thì rõ ràng anh Uy này chính là một tên lưu manh nổi tiếng trên đảo Thạch Vũ.
Bình thường Tiểu Báo Tử thích nhất là việc giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, vừa thấy cảnh người đẹp bị chặn đường liền ngứa chân ngứa tay muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, Long Thiên thấy vậy túm chặt lấy cu cậu nói: "Chưa đến lượt em đứng ra tự làm mình mất mặt đâu".
"Anh, thật sự không giúp sao?", Tiểu Báo Tử ngờ vực hỏi.
Long Thiên cười nói: "Tự khắc có người ra tay".
Cô gái đeo mặt nạ rõ ràng không quen biết anh Uy này, xua tay từ chối lời mời uống bia của đối phương, quay người định đi, nhưng tay anh Uy kia cũng không phải là một kẻ dễ dàng đối phó, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, đối phương lại chẳng cho hắn chút thể diện nào, vậy thì sau này hắn làm sao có thể tiếp tục lăn lộn được đây, thế là túm chặt tay cô gái lại nói: "Người đẹp à, uống một cốc đi".
Cô gái đeo mặt nạ cũng không phải dạng có thể tùy ý bắt nạt, hất tay đối phương ra nói: "Xin hãy tự trọng!"
Anh Uy không nghe theo thì không buông tha, cũng không giả vờ làm người tử tế gì nữa, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Anh em đâu, người đẹp không chịu uống bia cùng chúng ta, có phải là không nể mặt chúng ta không, nào, mời cô ta ngồi xuống để tôi nói cho cô ta biết thế nào là phép lịch sự".
Những kẻ giao du với lưu manh thì có thể là dạng tử tế gì chứ, bốn tên vừa nhìn đã biết là tay chân đi theo anh Uy tác oai tác quái ở đảo Thạch Vũ rồi, mánh khóe này xem ra có vẻ làm cũng quen tay quen chân, vừa có lệnh một cái là một kẻ trong đó đứng lên giữ lấy cô gái đeo mặt nạ, vừa kéo vừa ăn nói lỗ mãng: "Con nhóc ngu ngốc, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à, mấy anh hôm nay nhất định muốn cô em phải uống, không những muốn cô em phải uống rượu mà còn muốn cô em uống cùng các anh nữa cơ!"
Rất nhiều khách trong quán bar nhìn thấy cảnh này đều vờ như không nhìn thấy gì, chỉ âm thầm thương tiếc cho cô gái, không có ai tình nguyện ra mặt giúp đỡ. Bốn năm tên cao to vạm vỡ, hơn nữa kẻ cầm đầu lại còn là anh Uy tiếng xấu đồn xa, nếu ai dám đứng ra thì tám đến chín phần là không có kết cục tốt đẹp.
Việc như giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ nếu có thể làm là tốt nhất, dù sao ít nhiều cũng có thể tích chút công đức, làm tốt còn có thể thắng được mỹ nhân, nhưng mọi người đều là những con người xương thịt bình thường được cha sinh mẹ đẻ, biết rõ là không giải quyết được vấn đề mà vẫn rút dao xông lên làm anh hùng thì khác nào là tự gây khó dễ cho mình.
Đúng lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô gái đeo mặt nạ tối nay gặp tai ương rồi, thì thấy tên lâu la đang giằng co cô gái bị bay ra ngoài, thật sự là bị người khác đá bay ra ngoài, rơi xuống đất xong mới kêu đau, vẻ mặt ngơ ngác, tựa hồ như không biết là ai đã ném mình ra ngoài.
Anh Uy vừa cảm nhận được có gì đó sai sai thì phần bụng đã bị ăn một cú lên gối, chiêu thức lão luyện nham hiểm, trực tiếp khiến hắn ôm dụng không đứng thẳng lên nổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người thanh niên trẻ tuổi phong độ, cử chỉ nhanh nhẹn, thoạt nhìn thì không thấy giống như người có luyện tập, chỉ là một tên hot boy chân còn không to bằng cánh tay của anh Uy, lại đá thêm một cú nữa khiến anh Uy trực tiếp ngã vật xuống đất, ba tên tay sai còn lại lóng ngóng nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Hot boy dẵm một chân lên đầu anh Uy, đứng từ bên trên nhìn xuống nói: "Mày cũng có tư cách đụng vào chị tao sao?"
Dáng vẻ vô cùng ngầu, ngoại hình cực phẩm, lại đấu tranh với thế lực hung ác, anh chàng hot boy này vừa đến đã chiếm trọn sự chú ý, không ít thiếu nữ xinh đẹp nhìn anh chàng bằng ánh mắt ve vãn, giống như hổ đói nhìn miếng thịt tươi vậy, ra sức liếc mắt đưa tình, vài người còn trầm trồ reo hò khen ngợi.
Anh Uy bị ăn hành nằm sấp dưới đất dữ tợn gào lên: "Thằng khốn có giỏi thì chờ đó, tao gọi người đến".
Dựa vào chút công phu, cộng thêm thời khắc này rất phù hợp để chơi trội, hot boy, cũng chính là Trần Phi Vũ người có tên gần giống với chị gái mình lại càng hăng hái hơn, ngồi xổm xuống thưởng cho tên lưu manh kia thêm hai cái tát, sau đó khinh miệt cười nói: "Đợi cái đầu mày, có tin bây giờ tao sẽ phế bỏ mày luôn không!"
Anh Uy cũng muốn chơi trò uy phong, nhưng bất đắc dĩ lúc này đang nằm dưới chân đối phương, ba tên còn lại có lẽ cũng không dám xông lên, chỉ đành ngậm miệng không nói gì nữa, thầm nghĩ đợi ra khỏi đây thì sẽ tìm đại ca của hắn tới, nhất định có thể đòi lại thể diện.
Đại ca hắn không phải luôn nói đại trương phu phải biết co biết duỗi sao, lúc này không co thì lúc nào co đây.
Cô gái đeo mặt nạ không thích gây thêm phiền phức, thầm nghĩ giáo huấn một trận là đủ rồi nên lạnh lùng nói: "Tiểu Vũ, như vậy là được rồi".